Nữ Dâm Tặc Háo Sắc
|
|
hioxhix seo bao đag 2 chap ma.....seo h mơi co 1 chap ma hk thy tg đau hik vay
|
chìu nay đăng bù 3 chấp nha bn
|
Chạy trối chết lạp!
【 Tiểu Nguyệt a, ngươi thấy thương thế của mình đã tốt ra chưa? Theo ta đi ra ngoài shoping có được hay không? 】 mấy ngày ở chung An Bích Vân luôn nhường nhịn Cuồng Nguyệt, tựa coi nàng như muội muội của mình mà yêu thích , thấy Cuồng Nguyệt ở trong trại đã lâu ngày, liền đề nghị ra ngoài khuây khỏa một chút.
【 được , dù sao thì vết thương của ta cũng dần lành lại rồi! 】 Cuồng Nguyệt an phận vài ngày cũng đã chịu không được rụch rịch, hắc hắc! Nhân lúc ra ngoài phải tìm một địa phương nào đó đem đóa tiểu Vân này bắt mới được.
Hai người tay trong tay đi ở trên đường cái, nghe tiếng tiểu nhị hét to hòa vào một đám người đang vui vẻ ầm ĩ , Cuồng Nguyệt mặt nhăn nhíu, nhiều người như vậy, thế nào lại hạ thủ?
【 mệt mỏi hả? 】 An Bích Vân nhìn khuôn mặt Cuồng Nguyệt vừa mới bắt đầu hưng phấn lại biến thành bộ dạng khổ sở, săn sóc hỏi.
【 không phải a, Vân tỳ tỷ, chỉ là ta không thích cái địa phương tranh cãi ầm ĩ này. 】 Cuồng Nguyệt khẽ động nói.
【 vậy chúng ta trở về đi! 】 An Bích Vân đề nghị .
【 không nên! Vân tỳ tỷ, chúng ta ra vùng ngoại ô nào tấp nập là được rồi. 】 Cuồng Nguyệt vội vã phản đối, ý định rời khỏi cái địa phương thưa thớt này.
Chẳng may, Lục tiểu thư ở trong đám người lơ đãng nhìn xung quanh, chú ý tới thân ảnh của Cuồng Nguyệt đang vội vã rời đi, liền triệu người cùng nàng đuổi theo.
Cuồng Nguyệt cảm nhận được bọn người kia đang hướng ánh mắt gây rối về phía nàng, sợ là đã bị phát hiện, nàng vội vã lôi kéo An Bích Vân nhanh chóng đứng lên.
An Bích Vân chẳng biết tại sao lại bị nàng lôi kéo chạy trốn, liền hỏi 【 những người đó là ai? 】
【 là cừu gia của ta, chính là bọn người đem ta đả thương. 】 Cuồng Nguyệt vừa chạy vừa nói.
【 nếu là cừu nhân , để tỷ ta cấp ngươi dạy dỗ bọn họ. 】 An Bích Vân kéo Cuồng Nguyệt, phẫn nộ nói. Vừa nghĩ bọn họ là đám người đi khi dễ nữ tử như Cuồng Nguyệt, người nàng như bốc hỏa.
【 không được a, bọn họ rất lợi hại. Chúng ta nên nhanh chóng chạy đi! 】 nguy rồi, An Bích Vân đây dĩ nhiên cũng là nữ hiệp biết rút đao tương trợ, tinh thần trọng nghĩa mười phần. Cái này còn không xong đời, mắt thấy Lục Tâm Oánh càng lúc càng gần, nhưng An Bích Vân vẫn như vậy phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người Lục Tâm Oánh. Cuồng Nguyệt nóng ruột không ngớt.
【 không cần sợ, ngươi không tin vào võ công của tỷ tỷ ư?Nhất định sẽ không để ngươi phải thụ thương. 】 An Bích Vân vội vàng trấn an vỗ vào vai nàng làm Cuồng Nguyệt một tia xao động Cuồng Nguyệt bất động nhìn An Bích Vân, nghĩ thầm chờ Lục Tâm Oánh đuổi tới nơi thì ngay cả cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn. Lập tức không quản An Bích Vân nữa, cuồn cuộn chạy đi.
An Bích Vân thấy nàng vội vã như bị ma quỷ truy hồn, liền hô 【 ngươi về trại trước chờ ta. 】
Cuồng Nguyệt sao có thể như vậy nghe lời a?
|
Mười một, ta cùng ngươi đuổi theo!
Lục Tâm Oánh bất chấp hình tượng thục nữ hô to 【 đừng cho nàng chạy! 】
Thế nhưng An Bích Vân vẫn không chút sứt mẻ, chất vấn hỏi 【 nàng với ngươi đã có cái gì? Ngươi thế nào lại sai người đánh nàng đến như vậy? 】
Lục Tâm Oánh đứng trước An Bích Vân, không ngừng thở dốc , ngạc nhiên nói 【ta sai người đánh nàng? Cô nương hình như hiểu lầm thì phải? 】
【 chẳng lẽ không đúng? Bằng không, nàng thế nào thấy ngươi lại bỏ chạy? 】 An Bích Vân thiêu mi nói.
【 Ta... 】 Lục Tâm Oánh khó có thể mở miệng, lo lắng nói 【 cô nương, việc này có thể khi khác nói được không? Tối trọng không thể để nàng chạy thoát. 】
【 không nói rõ ràng không hứa truy! 】 An Bích Vân kiên quyết nói.
Lục Tâm Oánh mắt thấy Cuồng Nguyệt đang dần biến mất trước mắt nàng, lo lắng suông 【 cô nương nhất định muốn biết? 】
【 khả dĩ. 】 An Bích Vân quan sát nàng một chút, nguyên lai là một nữ tử, nàng cũng sẽ không quá mức phòng bị.
Hai người đi tới một địa phương ít người. Lục Tâm Oánh vừa ý, lòng chua xót đem chuyện mình bị Cuồng Nguyệt khi dễ nói ra.
An Bích Vân nghe xong nghĩ có điểm không đúng, cả giận nói 【Nếu ngươi muốn hại nàng, cũng không nên dùng đến lý do hoang đường thế a? 】
【 cô nương, ta nói chính đều là sự thực, trinh tiết của nữ tử trọng yếu như vậy, ta thế nào lại đem ra nói giỡn? 】 Lục Tâm Oánh khóc nói.
【 ngươi đừng khóc a! Nói như vậy Tiểu Nguyệt thật là... 】 Hai chữ dâm tặc nàng nói không nên lời, nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng một cô nương gia giáo như Tiểu Nguyệt lại là dâm tặc.
【 ngươi còn không tin ư? Ta có chứng cứ! 】 Lục Tâm Oánh nhìn An Bích Vân còn do dự không tin hình dạng của nàng kia, liền tức giận đem ra khăn tay Cuồng Nguyệt cấp cho nàng, nhượng An Bích Vân xem.
An Bích Vân thấy ba chữ Cuồng Dã môn, liền nhớ đến những tên trộm hựu chuyên gây tai hoạ cho nữ nhân! Bất quá lúc này chính là không nghĩ tới lại có một nữ dâm tặc, nghĩ đến nàng tiếp cận mình, cũng là tưởng... Nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nhìn xuống phía dưới. Nuế như Lục Tâm Oánh không kịp thời xuất hiện, sợ rằng lúc này đã bị nàng hạ độc thủ rồi.
【 Lục cô nương,thực xin lỗi. Ta còn như vậy không giúp ngươi ngăn cản nàng. Bất quá ngươi yên tâm, ta quyết định cùng nhau giúp ngươi bắt nàng! 】 bởi vì Lục Tâm Oánh không có võ công, muốn bắt được Cuồng Nguyệt hầu như không có khả năng, mình chính là có một chút võ nghệ,thương cảm mong muốn giúp đỡ nữ tử này 【 vị cô nương này, ta... Thật tái phiền phức ngươi rồi! 】 Lục Tâm Oánh ngại ngùng nhường nàng hỗ trợ, vạn nhất nếu nàng gặp Cuồng Nguyệt thì sẽ không bị nàng ta khi dễ.
【 ngươi không nên ngại ngùng, nàng tới tiếp cận ta, ta xem ta cũng là một trong những mục tiêu của nàng, để nàng đem tai họa tới càng nhiều người, chúng ta thế nào lại không giữ quy tắc cho nàng làm loạn? 】 An Bích Vân cười nói.
【 ân, cảm tạ ngươi! 】 Lục Tâm Oánh thật tình nói, nghĩ thầm: Cuồng Nguyệt, vô luận như thế nào? Ta nhất định phải bắt được ngươi
|
Mười hai, lạc đường rồi!
Cuồng Nguyệt một đường cuồn cuộn, dừng lại thì phát hiện mình lạc đường rồi!
Tìm nơi yên tĩnh trong rừng cây đi tới, thật hy vọng xe ngựa có thể tình cờ mà đi qua, mệt mỏi quá nga!
Lúc này, chỉ thấy mấy người gia đinh dáng dấp nhân sĩ khiêng một cỗ kiệu đi ngang qua đây. Nàng cảm thấy cỗ kiệu đang đi phía trước, vội vã nói 【 xin lỗi, quấy rối các hạ, ta đây đang bị lạc đường! Có thể cho ta hóa giang có được không? 】
【 Cái này… 】 Hai nha hoàn bên trái cỗ kiệu chừng chờ nói.
Thấy tiểu nha hoàn các nàng, Cuồng Nguyệt mừng rỡ liên tưởng, bên trong kiệu nhất định là một cô nương a, hắc hắc!
【 cho nàng theo đi. 】 giữa lúc nha hoàn không biết nên làm cái gì thì bên trong kiệu truyền ra một thanh âm ôn hòa, làm Cuồng Nguyệt như mộc xuân phong*.
【 cảm tạ cô nương! 】 Cuồng Nguyệt hữu lễ đáp tạ.
Cỗ kiệu đi được một đường, rốt cục cũng thấy liễu thôn trang. Cuồng Nguyệt theo tiểu nha hoàn tìm hiểu hỏi 【 tiểu thư nhà ngươi là ai a? Có một cỗ kiệu tốt như vậy, khẳng định rất có tiền! 】
【 ngươi không nên hỏi nhiều, đợi lát nữa khi vào thôn, ngươi tựa nên rời khỏi đi a! 】 tiểu nha hoàn khinh thường đáp. Cuồng Nguyệt huých mũi, không thể làm gì khác hơn là qua bên kia mát mẻ ngồi đợi! Bất quá nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu, mong muốn thấy được vị mỹ nhân bên trong kia! Quả nhiên sắc lang hoàn sắc lang!
|