Chương 18: Nhiều ngày qua, Đỗ Tư Nhiên cảm thụ Cuồng Nguyệt chăm chú chiếu cố cùng đối đãi, phải hướng nàng đổi mới, xem ra nàng cũng quá ngang bướng bất trị.
Hôm nay, Cuồng Nguyệt được ra ngoài dạo phố, vốn định kiếm lễ vật cấp Đỗ Tư Nhiên . Nhưng trên đường lại gặp Lục tiểu thư đang bị mấy người lưu manh vây quanh , Lục Tâm Oánh bất lực mà phản kháng, người qua đường lại lạnh lùng không thèm đếm xỉa, làm ta tức giận rồi a!
【 hỗn đản, còn không buông nàng ra! 】 Cuồng Nguyệt tức giận đá một kẻ lưu manh bên trong một cước, nhân cơ hội dem Lục Tâm Oánh kéo về lòng mình.
【 anh hùng cứu mỹ nhân a, ha ha! Để đại gia hảo hảo chiếu cố hai người ha! 】 tên lưu manh đô con đi đầu hèn mọn trêu chọc, Cuồng Nguyệt bao thuở biết quá loại này a, khác nhau ở chỗ nàng là người đùa giỡn với người khác, bây giờ lại bị người ta đùa lại, ngực đương nhiên không thoải mái. Lục Tâm Oánh căn bản tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, lại không tưởng được cái tên dâm tặc này lại xuất hiện đúng lúc ở đây cứu mình, nàng vô lý do, lòng một trận an tâm.
Thấy mấy người lưu manh tiến lại càng gần, Cuồng Nguyệt thình lình ra chiêu "Sưu sưu sưu" hung hăng đá bay họ.
【 hừ, dám trêu ta, ngày hôm nay tựa phải thiến hết các ngươi! 】 Cuồng Nguyệt nhấc chân lên, định cho bọn hắn một skill chí mạng, lại bị Lục Tâm Oánh ngăn trở.
【 không nên, bọn họ khẳng định biết sai rồi! 】 Lục Tâm Oánh vội vàng kéo thân thể lại Cuồng Nguyệt nói.
【 hừ, chúng làm sao biết sai, cẩu tựa sẽ không ăn phân! 】 Cuồng Nguyệt a Cuồng Nguyệt nếu muốn nói đến ai khác, hay nhất cũng phải nhớ ngươi chính là đồng loại a!
【 các ngươi mau nói các ngươi biết sai rồi đi! 】 Lục Tâm Oánh thấy thuyết phục không được Cuồng Nguyệt liền chuyển hướng tới mấy người lưu manh nói.
Mà mấy người lưu manh cũng bị Cuồng Nguyệt đánh cho lết không nổi, vội vàng nói 【 chúng tôi biết sai rồi, cầu nữ hiệp tha mạng a! 】 nghe bọn họ gào khóc thảm thiết, Cuồng Nguyệt đành buông bạo cước , nắm tay Lục Tâm Oánh xoay người đi.
Đem Lục Tâm Oánh đưa tới một địa phương không người, mới mở miệng chất vấn hỏi 【 ngươi thế nào lại một mình đi loạn trên đường hả? 】 thấy vẻ mặt tức giận của nàng, Lục Tâm Oánh lại nghe ra ngữ khí quan tâm mang điểm trách cứ, không hiểu trong lòng lại một trận vui sướng,bắt đầu nói 【 ta là tới kiếm ngươi, nguyên bản là đi cùng An tỷ tỷ, thế nhưng dạo phố một chút để giết thời gian lại bị người khác chặn đường. 】
【 cái gì? Vân tỳ tỷ cũng tới? 】 Cuồng Nguyệt kinh ngạc nói, mình hựu không có đụng chạm vào nàng, nàng tới làm gì?
【 ân, An tỷ tỷ nói muốn đem ngươi mang về hảo hảo giáo dục lại. 】 Lục Tâm Oánh mỉm cười nói.
【 hảo hảo giáo dục? Thế nào lại giáo dục? 】 【 quay về với chính nghĩa là tốt thôi, bất quá... 】 Lục Tâm Oánh nhớ tới mình tranh luận nhiều quá, mới đứng lên.
【 ngươi nhất định nghìn vạn lần đừng khóc a, ta nói cho ngươi nghe, ta quyết định rồi, ta phải làm một dâm tặc có cảm tình, sở dĩ, ngươi hiện tại theo lão bà của ta đi. Sau này có chuyện gì đều phải tới tìm ta biết không? Không nên tái nơi này chạy loạn biết không, điều trọng yếu ta đã nói hết, có hiểu không, hừ! 】 nhìn Cuồng Nguyệt tự kỷ nói, Lục Tâm Oánh một trận đỏ mặt, người này nói chẳng giống một nữ tử chút nào, cái gì mà lão bà a? Nàng tự nhận mình là nam nhân ư? Bất quá ngực lại nghĩ có chỗ dựa này dường như đặc biệt yên ổn.
【 ngươi có thể hay không đừng làm dâm tặc nữa? 】 Lục Tâm Oánh muốn cải biến chí nguyện của nàng.
【 không được, đây là trách nhiệm của ta, bất quá ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hảo hảo đối đãi các ngươi! 】 Cuồng Nguyệt vỗ ngực cam đoan nói.
Lục Tâm Oánh nhíu nhíu mày hỏi 【 lẽ nào lại thương hại chúng ta, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? 】
Cuồng Nguyệt sửng sốt một chút, thật ra nàng chưa từng nghĩ đến ... này, nàng nghĩ các nàng nếu như nói khổ sở, cùng lắm thì nàng tựa đi ra cho các nàng trút giận là được rồi, thế nhưng vạn nhất... Nàng nhất định hảo hảo ngẫm lại.
Lục Tâm Oánh thấy nàng có chút dao động, tâm vui vẻ, nghĩ rèn sắt nên rèn khi còn nóng, ai biết Cuồng Nguyệt lại mở miệng nói 【 hổ thẹn? Ta là thích làm chuyện này với các ngươi, các ngươi đáng ra phải cảm thấy vui mừng mới đúng. 】
Lục Tâm Oánh bị nàng làm cho tức gận đến trở mình, cùng người này nói chuyện đúng là không làm được gì, hiện tại hay nhất là đi theo bên người nàng, phòng ngừa nàng làm chuyện xằng bậy
|
Chương 19: Không lay chuyển được được nàng, Lục Tâm Oánh bèn đau khổ cầu xin, Cuồng Nguyệt cuối cùng cũng đáp ứng bồi nàng đi tìm An Bích Vân, thầm nghĩ: nếu Lục tiểu thư đã hướng ta như vậy, hắc hắc! Ta đây cũng không cần sợ An nhị tiểu thư a!
An Bích Vân trong đám người truy tìm bắt đầu cảm thấy lo lắng, ngay cả cái bóng của Lục muội muội cũng không thấy, trong lòng áy náy không ngớt. Đang tự quở trách mình bỗng nghe được tiếng kêu mừng rỡ của Lục Tâm Oánh 【An tỷ tỷ 】 nàng vội vã nhìn theo, lại thấy Lục Tâm Oánh đứng cùng Tiểu Nguyệt hai bên trái phải hài lòng phất tay về phía nàng, trong lòng giận dữ, liền hướng các nàng đi đến.
【 ngươi có bị gì không? Tiểu tặc nhà ngươi, có hay không khi dễ Lục muội muội? 】 An Bích Vân quan tâm kiểm tra thân thủ Lục Tâm Oánh, sau đó tức giận chất vấn Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vẻ mặt vô tội, nói 【 ta thế nào lại làm gì nàng? Ta còn cứu nàng nữa a! 】 Cuồng Nguyệt đắc ý nhìn An Bích Vân.
【 hảo, An tỷ tỷ, nàng không có hại ta, vừa nãy có một đám người xấu khi dễ ta, nàng còn xuất hiện cứu ta nữa a! 】 Lục Tâm Oánh thấy An Bích Vân kì thị Cuồng Nguyệt, vội vã nói đỡ cho nàng.
【 hừ, tốt nhất nên như vậy. Bằng không nhất định sẽ không tha cho ngươi! 】 An Bích Vân nhìn Cuồng Nguyệt cảnh cáo, nghĩ tên này đã từng muốn khi dễ mình, trong lòng thấy không được tự nhiên. Cuồng Dã môn không phải ai cũng giống nhau đều kinh thế hãi tục a!
Mang Lục Tâm Oánh cùng An Bích Vân đi tới tửu quán, Cuồng Nguyệt nhân tiện nói 【 các ngươi cũng không thể lung tung nói nga, vạn nhất ta đây xảy ra sự cố thì sao.Ta nghĩ các ngươi cũng không hy vọng ta gặp chuyện không may đâu a! 】
【 hừ, ngươi hay nhất là gặp chuyện không hay! 】 An Bích Vân hừ một tiếng. Lục Tâm Oánh ôn nhu tỏ vẻ tất cả đều do nàng an bài.
Đỗ Tư Nhiên ngồi ở trong đại sảnh chờ Cuồng Nguyệt, đương nhiên nàng nhất định sẽ không thừa nhận nàng có tưởng niệm xấu xa với Cuồng Nguyệt a.
Chính là chờ đến cả nửa ngày mới thấy Cuồng Nguyệt dẫn theo hai cô nương như hoa như ngọc tiến đến, nhất thời trong lòng một trận bực mình, lạnh lùng đứng lên định xoay người trở về phòng.
Cuồng Nguyệt dẫn Lục Tâm Oánh cùng An Bích Vân vào cửa, lại thấy Đỗ Tư Nhiên ngồi ở phòng khách, thầm nghĩ: khẳng định là chờ ta về. Nàng hắc hắc hướng Đỗ Tư Nhiên đi đến, nói Tư Nhiên, 【 ta đã trở về! 】
Đỗ Tư Nhiên không thèm quan tâm đến nàng, cước bộ có điểm ly khai, lại bị Cuồng Nguyệt hưng phấn kéo lại, nói 【 ta còn chưa giới thiệu hai vị bằng hữu với ngươi, đây là Lục Tâm Oánh, đây là An Bích Vân, đều là hảo bằng hữu của ta. 】
Lục Tâm Oánh thấy nàng lôi kéo Đỗ Tư Nhiên, trong lòng bàn tay lại thấy có chút tư vậy, cái gì vậy? Hỗn đản, sắc quỷ, đại củ cải hoa dâm! Mặc dù không thích Đỗ Tư Nhiên, thế nhưng vẫn hữu lễ với nàng. An Bích Vân không câu nệ tiểu tiết, nói hảo liền không thèm để ý, trong lòng đem Cuồng Nguyệt mắng chửi không ngừng, phỏng chừng nữ tử này cũng bị nàng hãm hại rồi a.
Đỗ Tư Nhiên tức giận giật tay về mình, hướng Cuồng Nguyệt nói 【 ta và ngươi không quen, bằng hữu của ngươi không cần giới thiệu cho ta! 】 Cuồng Nguyệt kinh ngạc nhìn Đỗ Tư Nhiên ngày thường ôn nhu thượng thượng, hôm nay lại hướng người khác thất lễ, tâm không hài lòng nói 【 không quen? Không quen ngày ngày lại ngủ cùng một chỗ hay sao ? 】 nói tới cái này, chỉ do Cuồng Nguyệt da mặt dày cộng thêm siêu cấp đanh đá làm Đỗ Tư Nhiên bất đắc dĩ cống hiến phân hết phân nửa giường ngủ cấp cho nàng.
|
Hai vị tiểu thư ở đây vừa nghe, trong lòng thầm mắng: đại sắc lang Cuồng Nguyệt, tiểu tử hồ đồ! Mà Đỗ Tư Nhiên vừa nghe Cuồng Nguyệt ái muội nói vẻ mặt không khỏi đỏ bừng, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Cuồng Nguyệt nói 【 ngươi câm miệng! 】 làm như thẹn quá thành giận, nàng xem Lục Tâm Oánh cùng An Bích Vân nói 【 hai vị cô nương đã hiểu lầm, ta cùng nàng không hề can hệ. 】
Lừa ai a, vừa nhìn mặt đỏ lựng của nàng đã… chỉ biết nàng đang giấu đầu hở đuôi thôi. Lục Tâm Oánh trừng mắt nhìn Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt cũng tức giận trừng mắt với Đỗ Tư Nhiên, nói 【 Đỗ Tư Nhiên ngươi hảo, uổng công ta thật lòng đối đãi ngươi, ngươi cư nhiên lại vô tình đến vậy. Hừ, nếu không quen, ta đây là đi được rồi! 】 Cuồng Nguyệt lúc này tùy hứng đứng lên, nghĩ nỗ lực nhiều ngày của mình bị nàng bác bỏ, trong lòng đặc biệt bất bình. Nghe Cuồng Nguyệt nói ly khai, Đỗ Tư Nhiên trong lòng căng thẳng, bất lực nắm chặt tay, nhưng không cách nào cầu nàng lưu lại.
Tuy rằng Lục Tâm Oánh không thích Cuồng Nguyệt để ý Đỗ Tư Nhiên, nhưng thấy Cuồng Nguyệt nhất định ly khai, mà hai người đều như vậy quật cường, nàng không thể làm gì khác hơn là kéo Cuồng Nguyệt lại nói 【 ngươi đừng nóng giận, vị tỷ tỷ đây cũng không muốn ngươi ly khai, ngươi cũng không nên đi a. Huống hồ ta cùng An tỷ tỷ ngày hôm nay đi đường đã mệt mói lắm rồi, ngươi thật tình muốn chúng ta tiếp tục cùng ngươi bôn ba a? 】 nàng làm bộ thương cảm, Cuồng Nguyệt nhìn ra ngoài một hồi thấy không đành lòng, bình thường sẽ rất kiên định mà không quan tâm nhưng ý chí nàng lúc này lại bị Lục Tâm Oánh làm cho khuynh hướng, nàng nắm cả vai Lục Tâm Oánh, nói 【 được rồi, để các ngươi không bị liên lụy, ta sẽ không đi. 】
Đỗ Tư Nhiên thấy nàng vẻ mặt săn sóc nhìn Lục Tâm Oánh, trong lòng nhất thời nổi hỏa, thế nhưng đang lúc bất hảo lại tái đổ đầu vào lửa, biết người này tính tình cũng không phải tốt, nháo nhào vài cái, nàng dĩ nhiên sẽ tựa cùng mình đứng lên, sẽ chẳng để ý đến mình, nghĩ tới đây liền phất tay áo bỏ đi, không quan tâm đến cái gì cấp bậc lễ nghĩa. ----------------------------------- Chương 20: Hảo hảo dàn xếp An Bích Vân và Lục Tâm Oánh được một lúc, Cuồng Nguyệt liền xuống bếp làm vài món ăn ngon lấy lòng Lục tiểu thư .
Cơm tối thì, Lục Tâm Oánh cùng An Bích Vân biết được nàng cẩn thận chuẩn bị cho mình tốt như vậy, đúng là Cuồng Nguyệt thân thủ không tệ, cảm động không ngớt, nguyên lai tiểu tặc này còn lưu trên người một vài ưu điểm. Đỗ Tư Nhiên yên lặng ăn, ngày xưa ăn rất có mỹ vị, hiện tại lấy chung chồng lại thấy xanh xao, trong lòng một trận thu đông. Lục Tâm Oánh hài lòng gắp thức ăn cho Cuồng Nguyệt, săn sóc nói 【 Tiểu Nguyệt, ngươi ăn nhiều một chút. 】
Cuồng Nguyệt nể tình cầm bát điên cuồng ăn, An Bích Vân vừa nhìn, thiên, nữ tử nhà ai lại ăn thế này, bỉ ổi hoàn thô lỗ nam nhân! Bất quá mỹ thực nàng nấu rất mê hoặc, nàng không nể tình cướp lấy dĩa rau, rất sợ Lục Tâm Oánh thấy đồ ăn ngon đều chia cho tiểu tặc Cuồng Nguyệt này. Đỗ Tư Nhiên cả người sung khí, thấy Cuồng Nguyệt cùng Lục Tâm Oánh ngươi đút ta ăn đầy ám muội, nàng ba một tiếng buông bát cơm xuống, đứng dậy ly khai.
Cuồng Nguyệt sửng sốt, Lục Tâm Oánh cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, hai người liếc nhau, Lục Tâm Oánh nói 【 Đỗ tỷ tỷ sinh khí! 】
【 ân, không có việc gì đâu. Buổi tối ta hướng nàng nói chuyện một chút sẽ tốt thôi. Hắc hắc! Tâm Oánh a, ngươi nên ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy yếu thế này, nên béo lên, sau đó ta ôm mới có cảm giác a! 】 Cuồng Nguyệt vừa nói vừa cấp Lục Tâm Oánh đĩa rau, Lục Tâm Oánh bị lời nói lộ liễu của nàng làm cho một tràng đỏ thẫm, An Bích Vân một bên hít thở không thông, nói 【 tiểu tặc, Lục muội muội vì sao cấp ngươi mê muội a? Nàng sau này còn phải lập gia đình, bất quá không có khả năng với một người dâm tặc, huống hồ ngươi còn là nữ nhân! 】 nàng để không vừa mắt được Cuồng Nguyệt, mọi việc cũng sẽ cùng nàng đối nghịch, nhớ tới chính mình từng cấp nàng xoa bóp ngực, nàng vừa thẹn vừa giận.
Lục Tâm Oánh tâm tình đang e lệ lại nghe An Bích Vân nói, sắc mặt một mảnh trắng bệch, Cuồng Nguyệt không phải nam tử, mình bất năng gả cho nàng! Mặt nàng xám như tro tàn, bất động ngồi một chỗ. Cuồng Nguyệt nhìn thấy Lục Tâm Oánh nhất phó đại thụ, cả người như bị đả kích, lửa giận cuồng thiêu, mắng 【 nàng đã là phụ nữ có chồng, Tâm Oánh đã là người của ta, còn gả cho người nào a? Lẽ nào ta còn không nuôi nổi mình nàng? Nếu ngươi cứ nhất định xen vào việc của người khác, ta hựu sẽ thải ngươi, ngươi không đáng để ta phải đối nghịch. Hừ! 】 nàng tức giận ôm bả vai Lục Tâm Oánh nói 【 ta cũng mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ngươi nếu là thích ta phải hòa ta ở cùng một chỗ, còn không thích, ta cũng không miễn cưỡng, ít ra ta cũng không phải là một bá đạo dâm tặc. Đối với ngươi, ta thế nhưng rất thích. 】
Nhìn Cuồng Nguyệt vẻ mặt đầy bá đạo, lại tự xưng mình bất bá, Lục Tâm Oánh lộ ra mỉm cười, nói 【 nếu như có thể không làm dâm tặc nữa , ta tựu hòa ngươi ở cùng một chỗ! 】
Cuồng Nguyệt nghe vậy nộ trừng nàng 【 ngươi lại ra điều kiện với ta, đáng ghét! Cái này của ta là nhiệm vụ, ngươi muốn cho ta chỉ có trách nhiệm với một mình ngươi thôi sao? 】
【 thế nhưng, làm dâm tặc cũng không phải cái sự tình gì tốt, ngươi không cần hướng nó chăm chú như vậy, khả dĩ ngươi nên học việc buôn bán thì tốt hơn! 】 Lục Tâm Oánh kiên trì khuyên bảo, không chút nào sợ sệt ánh mắt căm tức của Cuồng Nguyệt.
【 cái gì buôn bán? Cái gì Đông Đông a? Ta không hiểu, không làm dâm tặc, ngươi nói ta làm cái gì đây a? 】 Cuồng Nguyệt vừa nghe Lục Tâm Oánh nói liền biết được chủ ý của nàng, nói lầm bầm, khẳng định là muốn mình cùng nàng bỏ về nhà. Nói lầm bầm, bất quá ta Cuồng Nguyệt cốt khí cũng không hữu như vậy , nói về nhà nàng liền theo nàng về nhà.
【 ta khả dĩ dạy ngươi! 】 Lục Tâm Oánh vội vã hứa hẹn, nàng thế nhưng nổi danh nữ nhân tài ba, tin tưởng dạy hội cho Cuồng Nguyệt khẳng định sẽ không là chuyện lớn.
【 vấn đề là ta không có hứng thú a, được rồi, đừng nhắc đến nữa, việc này giữ lại mai sau hãy nói, hơn nữa, An Bích Vân, ta với ngươi nói chuyện, sau này nếu ngươi với ta đối nghịch, ta tựu hái ngươi! 】 nàng không nhịn được cắt đứt lời Lục Tâm Oánh, sau đó quay đầu cảnh cáo An Bích Vân.
An Bích Vân thấy nàng như vậy kiêu ngạo khiêu khích mình, quát 【 ngươi dám! Nếu như vậy ta tựu sẽ thiến ngươi! 】
【 thiến ta? Hắc hắc, ngươi chắc không có bản lĩnh! 】 Cuồng Nguyệt nghe vậy đanh đá cười.
【 ngươi... 】 An Bích Vân bị nàng làm cho tức giận đến nói không ra lời, không biết như thế nào cho phải!
Cuồng Nguyệt nhíu mày, cảnh cáo nhìn An Bích Vân. Nếu như nàng tái bôi nhọ ta, cũng đừng trách ta không khách khí!
An Bích Vân liếc mắt nhìn Cuồng Nguyệt, nàng đem lửa giận nhịn xuống phía dưới. Cuồng Nguyệt đắc ý cười, Lục Tâm Oánh thấy Cuồng Nguyệt như thế, không hài lòng, thân thủ ngắt nàng một cái, đau đến mức Cuồng Nguyệt phải hét to một tiếng, trong lòng cười sung sướng.
An Bích Vân nghĩ thầm: ha ha! Việc này không cần đến ta a, Lục muội muội có thể thay ta dạy dỗ ngươi ! Sau này cố gắng gây xích mích với Lục muội muội, khi dễ tiều tử Cuồng Nguyệt này! Ha ha!
|