Chương 13 + 14:
Vào thôn trang, Cuồng Nguyệt rốt cục như nguyện ý,thấy được dung nhan của nữ tử ngồi trong kiệu, oa nga, thật đẹp a! Bất quá rất có uy nghiêm, rất cao quý! Hắc hắc! Tựu để cho ta tới khi dễ ngươi a! Ha ha! Cuồng Nguyệt xấu xa nghĩ.
Kiệu tới, một người đi vào quán , bên trong lại chạy ra vài người, cung kính về phía mỹ nhân hành lễ 【 tham kiến tuần phủ đại nhân, tuần phủ đại nhân mời đến! 】 Cuồng Nguyệt nghe được ngẩn ngơ, không dám tin há to miệng ra, nữ tuần phủ? Không thể nào?
Mỹ nhân thong dong bước xuống kiệu, quán nọ đi đến, liếc mắt nhìn Cuồng Nguyệt. Cuồng Nguyệt phía sau nàng làm mặt quỷ, hừ! Tuần phủ rất giỏi a, hắc hắc! Làm ta thật muốn khi dễ! Nàng sờ sờ danh hoa lục, nghĩ thầm: ta đa thêm một vị hẳn là không có việc gì đâu ?
Cuồng Nguyệt da mặt rất dày, ở lại quán lành nghề, không đi nữa, xem ra, mỹ nhân tuần phủ cũng ngầm đồng ý. Bất quá đối Cuồng Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước, Cuồng Nguyệt đáy lòng ám khí, vì cái gì a? Quả thực nàng đối với Cuồng Nguyệt ta rất mị lực!
Tiểu nha hoàn hôm đó bị công lực của Cuồng Nguyệt làm cho sợ , mới đưa đại danh của tuần phủ mỹ nhân nói cho nàng biết, nguyên lai là Đỗ Tư Nhiên a! Ha ha!
Ban đêm, Cuồng Nguyệt lần thứ hai chuẩn bị ra trận, đột nhập vào phòng tuần phủ.Xét thấy lần trước thật sai lầm, lần này Cuồng Nguyệt càng thêm cẩn thận, nàng móc ra ống trúc, đem mị dược thổi vào phòng tuần phủ.
Đỗ Tư Nhiên trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm thấy thân thể khô nóng, liền đem chăn xốc lên, thế cảm giác khô nóng vẫn không dứt, nàng đứng dậy đem quần áo và đồ dung hằng ngày cởi ra, lại nghe thấy động tĩnh rất nhỏ trong phòng, không kịp phản ứng liền bị đè ngã xuống giường, miệng lại bị một tảng mềm mại ngăn chặn, nàng liều mạng phản kháng, càng không ngừng đấm vào người Cuồng Nguyệt , Cuồng Nguyệt rắn chắc bị trúng kỉ quyền của nàng, thiếu chút nữa ho khan, bất quá nhịn xuống , đồng thời khắc chế hai cánh tay bạo động của nàng, kiềm chế đè nàng xuống giường.
Đỗ Tư Nhiên nghe khí tức tươi mát trên người của tên dâm tặc, tựa hồ không giống một người nam nhân rác rưởi có mùi. Nàng mặc dù hít vào không ít mị dược, thế nhưng lí trí thập phần cường, cố sức phản kháng, muốn cắn cắn đầu lưỡi của kẻ cắp, ai biết nàng dĩ nhiên như vậy vui mừng, đem đầu lưỡi của nàng hút vào miệng mình, làm nàng không thể nào hạ khẩu.
Gặp phải Cuồng Nguyệt dâm tặc, giãy dụa cũng chỉ phí công. Vĩ đại nữ tuần phủ cuối cùng cũng thua dưới trướng của nàng.
Cuồng Nguyệt vỗ về khuôn mặt uể oải của Đỗ Tư Nhiên nhẹ giọng cười nói 【 Cuồng Nguyệt ta đêm nay ngoại lệ tiếp bồi ngươi! Tuy rằng ngươi rất lãnh mạc không có biện pháp, thế nhưng đối với ta lại rất mị lực a! Ha ha 】 ------------------------------------------- Chương 15:
Vốn kế hoạch nếu thành công thì Cuồng Nguyệt sẽ mau chóng ly khai , thế nhưng lòng lão lại nghĩ đến thân ảnh lạnh lùng của Đỗ Tư Nhiên, xong! Lẽ nào ta lại thua dưới tay nàng rồi a? Cuồng Nguyệt đáy lòng kêu rên.
Đỗ Tư Nhiên rời giường, lại thấy trên gối có một chiếc khăn, vừa nhìn, chỉ thấy mặt trên rõ ràng chữ: Cuồng Dã môn đời thứ ba môn chủ Cuồng Nguyệt. Mắt nàng trầm xuống, không giống phản ứng của nữ tử sau bị khi dễ, nàng nỗi lòng bình tĩnh, tin tưởng cái tên dâm tặc này giống như một người từng ở bên mình, khí tức rất quen thuộc.
Tiểu Nguyệt? có lẽ nào. Cuồng Nguyệt, Tiểu Nguyệt, hay là nàng. Đỗ Tư Nhiên thu chặt lấy khăn tay, trong lòng tràn ngập ngũ vị khó hiểu, một người nữ tử, một người nữ dâm tặc?
Sáng sớm, Cuồng Nguyệt phát hiện bình thường Đỗ Tư Nhiên nhìn như không nhìn nàng, hôm nay lần đầu tiên hướng mình chằm chằm, làm nàng chột dạ, cúi đầu xuống.
Không được, tình hình giống như là bị phát hiện rồi a! phải nhanh một chút li khai! Cuồng Nguyệt tâm hoảng hoảng loạn né tránh Đỗ Tư Nhiên đang tìm đường nhìn mình.
Như mộc xuân phong*:cụm này (có thể coi) là thành ngữ, nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua.
|
chương 16:
Sau bữa trưa, Cuồng Nguyệt bị Đỗ Tư Nhiên mời vào trong phòng, nhìn bóng lưng Đỗ Tư Nhiên xoay về phía mình.
【 Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến không? 】 Đỗ Tư Nhiên nhàn nhạt mở miệng.
【 tiểu nhân không biết. 】 Cuồng Nguyệt giả ngu, Đỗ Tư Nhiên phút chốc xoay người trừng mắt nói 【 đêm qua là ngươi đúng chứ? Đừng giả bộ, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả! 】
Cuồng Nguyệt kinh ngạc há to miệng, nếu đã bị phát hiện thì nàng cũng tựa thừa nhận 【 là ta, ngươi muốn thế nào? 】
Nhìn Cuồng Nguyệt bộ dạng đầy kiêu ngạo, Đỗ Tư Nhiên nổi nóng. Danh tiết của nàng bị hủy hoại bởi một nữ tử hoàn sự như không liên quan đến mình, cư nhiên hỏi nàng muốn thế nào? Hơi quá đáng!!
【 hừ, sau này ngươi phải ở bên ta, đâu cũng không cho đi! Bằng không ta nhất định bắt ngươi chịu án! 】 Đỗ Tư Nhiên uy hiếp nói.
【 ngươi..., làm quan rất giỏi a. Ở thì ở, có cái gì cùng lắm thì làm. 】 Cuồng Nguyệt tưởng có thế cậy mạnh, thế nhưng vừa nghĩ đến ba vách ngục giam , biết phận liền lùi bước.
Đỗ Tư Nhiên thoả mãn cười, nói 【chỉ cần nghe lời ta, hứa sẽ không làm khó dễ ngươi. 】 Cuồng Nguyệt bị bộ dáng khuynh thành của càng cấp mình cười cười mê đắc, thiếu chút nữa đã lạc mất hồn, nghĩ thầm ở lại bên nàng cũng không sao a, thỉnh thoảng còn có thể chiếm chút tiện nghi.
Đỗ Tư Nhiên bị nhãn thần nóng rực của nàng nhìn có điểm không được tự nhiên, thậm chí còn thấy xấu hổ, tim đập hỗn loạn. Nàng làm bộ hung hăng nói 【 nhìn cái gì vậy, còn không đi ra ngoài! 】
Cuồng Nguyệt thấy trên mặt nàng xuất hiện một làn mây hồng mờ ảo, đáy lòng cười trộm, ha ha! Quyết định rồi, ta phải làm đa tình dâm tặc! Nàng cười gian đi ra cửa, thấy Đỗ Tư Nhiên tâm phiền muộn cực kỳ. --------------------------------------- Chương 17: Ngày thứ hai, con người Cuồng Nguyệt dường như thay đổi, nhiệt tình chiếu cố ẩm thực cho Đỗ Tư Nhiên, cùng nàng bắt đầu cuộc sống hằng ngày. Tiểu nha hoàn bất mãn cực kỳ, bởi vì công tác của nàng gần đây bị cái da mặt dày này đoạt đi rồi. Đáng ghét nhất chính là tiểu thư lại không ngăn cản việc này.
Đỗ Tư Nhiên yên lặng ăn bữa tối Cuồng Nguyệt chuẩn bị, đối với nàng sự ân cần ngày hôm nay thật không để vừa mắt, bất quá lòng biết rằng người này tuyệt đối thật tâm.
Cuồng Nguyệt cười hì hì nhìn Đỗ Tư Nhiên ăn cơm nước do tự tay mình nấu, ngực cảm thấy một tia kiêu ngạo cùng thỏa mãn, loại cảm giác kì lạ này trước đây chưa từng có. Bất quá hiển nhiên, nàng lại thích cảm giác này, cho rằng mình nghĩ rất phong phú!
Đỗ Tư Nhiên ăn một hồi, thực sự chịu không được dáng người ác tâm cười cười của Cuồng Nguyệt, nói 【 ngươi làm nhiều như vậy có phải là muốn ta thả ra? 】
【 đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn ngươi được đối đãi hảo hảo tốt, lẽ nào như vậy cũng không được? 】 Cuồng Nguyệt thấy nàng hiểu lầm mình, liền ủy khuất giải thích. Đỗ Tư Nhiên thấy vẻ mặt bị oan uổng của nàng không khỏi mỉm cười. Nàng cúi đầu tiếp tục ăn, không hề để ý tới Cuồng Nguyệt. Cuồng Nguyệt cũng im lặng không lên tiếng nữa, nàng rốt cục lại nhớ đến Lục Tâm Oánh, không biết hiện giờ như thế nào rồi? Nàng ấy rất bất đồng với Đỗ Tư Nhiên, một tiểu thư khuê các như nàng, chuyện này khẳng định sản sinh ảnh hưởng rất lớn a, nếu không phải thì cũng không tự thân tới bắt mình. Nàng khẳng định hận chết ta rồi, ô ô.
|