Hiệp Nữ Linh Cơ
|
|
|
Câu ấy của Linh Cơ hình như hơi lớn tiếng, Trần Vân và đám cấm vệ đều nghe thấy, tưởng rằng Linh Cơ chửi bọn họ là heo bởi khi Linh Cơ nói câu đó ánh mắt của cô vô tình nhìn về phía họ nên mặt ai cũng thoáng đỏ lên. Trần Vân nhăn mày hỏi "Cô có ý gì vậy?" Linh Cơ nhìn Trần Vân và đám cấm vệ mà ko giải thích 1 lời nào hết, thích ăn vả cứ động đến cô. Trần Tiểu Thanh nhanh nhẩu xua 2 tay nói "Ko có gì đâu Vân tỷ. Linh Cơ tỷ chỉ bảo là nhìn cái xác trông giống con lợn bị mổ thôi. Chắc mọi người nghe lầm rồi." Trần Tiểu Thanh vì ko muốn mất hòa khí nên mới nói đỡ vậy thôi chứ cô thừa biết nếu Linh Cơ tỷ ra đòn thì hàng trăm vạn người trong Thành Đô mất đầu chỉ dễ như trở bàn tay. Trần Di Yên nói "Tiểu Thanh nói đúng đấy, muội cũng nghe như thế. Đứng ngoài này lâu vậy rồi, chúng ta nên vào trong." Trần Vân đương nhiên cũng chẳng dại trọc giận Linh Cơ lúc này, nín nhịn mọi việc, cô hòa hoãn nói "Thì ra là hiểu lầm. Giờ này chắc hoàng thượng đang cùng các quan họp bàn trên triều, cũng ko còn sớm nữa chúng ta vào thôi." Rồi ra lệnh cho đám lính hộ vệ "Tiếp tục hồi cung." Tên tướng cưỡi ngựa lớn tiếng nói "Tuân lệnh." 5 nàng lại vào trong 2 kiệu ngồi. Tên tướng cưỡi ngựa hét "Tiếp tục xuất phát." Phe cấm vệ quân dẹp cái xác chết sang 1 bên và tránh dạt ra 2 hàng cho đòan người đông đúc bước qua. Vào tới trong cổng hoàng cung là chiêng trống im bặt ko rộ nữa. Trần Tiểu Thanh vui vẻ vén rèm nhìn ngắm khắp nơi, nơi đây vẫn thế chẳng thay đổi, hoàng cung rộng lớn bề thế, uy nghiêm hơn hẳn Thần Long Sơn Trang. Trần Vân nói "Lát nữa ta đưa mọi người đến cung của ta nghỉ ngơi tạm đã nhé, ta còn phải đi gặp hoàng thượng có chút việc." Trần Di Yên nói "Ưm." gật đầu. Ngồi trong kiệu phía sau, Điểu Huyền Tinh ôm hông Linh Cơ, dựa đầu vào vai cô ấy và nói "Muội nghĩ Phật Tổ giả chắc chắn có liên quan đến Hàn Linh Phượng." Linh Cơ vuốt tóc người yêu, nói "Muốn chơi với ta thì ta sẽ chơi đến cùng. Chúng cứ đến đây, 2 ta sẽ cùng giết hết nhé. Chuyện nhỏ thôi mà, đúng ko?" Điểu Huyền Tinh nhắm mắt nói "Chỉ nên giết hết những kẻ đáng chết thôi, người dân bị tẩy não ko có tội." Linh Cơ ngửi tóc Điểu Huyền Tinh, nói kiểu nửa đùa nửa thật "Ko quá đáng thì sẽ ko đáng chết, nếu quá đà thì nhất định đáng tử. Cho dù phải dẹp bỏ hết tất cả loài người hay là dẹp bỏ tất cả trời thì ta cũng nhất quyết bảo vệ tình yêu của chúng ta!" Điểu Huyền Tinh khẽ cười, đối với tình yêu muốn nó bền vững, cần vĩnh hằng kiên định như vậy đấy. Lực lượng kỵ binh và phần lớn bộ binh với đám lính chiêng trống đều đã tách khỏi nhóm để trở về vị trí phận sự của mình. Giờ theo hầu hạ chính xác chỉ còn 50 hộ vệ cùng 9 a hoàn tính cả Tiểu Hoa. Đoàn người đi thêm 1 lúc thì đến nơi ở của đương kim hoàng hậu : cung Kinh Nguyệt. Độ rộng chỗ này đủ để cả vạn người chui vào vẫn chưa chật, kẻ hầu kẻ hạ vô số, thị vệ đầy rẫy bảo vệ các cửa ra vào, phòng ốc quý phái trang nhã. Trần Vân dẫn đầu tiến vô cổng cung Kinh Nguyệt. Hoàng hậu sắp xếp 2 em gái ở chung phòng với mình, còn Linh Cơ với Điểu Huyền Tinh ở chung 1 phòng khác cách đó ko xa. Xong xuôi, trước khi đi diện kiến vua Trần Vân ko quên căn dặn Trần Tiểu Thanh đi đứng nói năng nhớ nhẹ nhàng lễ nghĩa đừng nghịch ngợm như xưa, tiếp đó cô còn đưa cho Trần Di Yên giữ 1 lệnh bài bằng vàng tượng trưng quyền lực nhân vật đứng đầu hậu cung để các cô dễ bề đi lại tham quan hơn. Trần Vân vừa dời khỏi là 2 chị em lập tức nhằm hướng phòng Linh Cơ thẳng tiến. Tiểu Hoa im lặng lẽo đẽo theo sau giống người vô hình bởi tâm tư của tam tiểu thư giờ dường như ngoài Linh Cơ thì còn có ai đâu chứ. Cánh cửa phòng đang đóng, Trần Tiểu Thanh nói với Tiểu Hoa "Em giúp ta canh chừng ngoài này nhé. Ta ko muốn bị quấy rầy." Tiểu Hoa vừa "Dạ." thì Trần Tiểu Thanh đã đẩy ngay cửa bước vào chẳng cần gõ chi cho mất thời gian. Trần Di Yên bước theo và ko quên đóng cửa lại. Tiểu Hoa lòng nặng trĩu đứng canh giữ, đôi mắt u sầu suy nghĩ về việc riêng của mình, nỗi buồn thầm kín ai thấu hiểu cho cô.
|
|
Trên bàn là 3 đĩa đựng các loại bánh nướng hình dạng khác nhau, Linh Cơ ngồi cạnh đó thi thoảng bốc 1 cái cho vào miệng. Điểu Huyền Tinh thì đứng phía sau cầm lược trải tóc cho cô ấy với thái độ rất hạnh phúc hiền dịu, nụ cười tươi lắm. Khi chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên bước vào nhìn thấy, cả 2 đều vui vẻ tới gần ngồi xuống ghế. Trần Tiểu Thanh bốc 1 cái bánh ăn luôn, Trần Di Yên lên tiếng trước "Còn vinh dự nào bằng dc Huyền Tinh tỷ trải tóc cho chứ phải ko Linh Cơ tỷ?!" Linh Cơ cười nói "Dc cả muội với Tiểu Thanh xoa bóp đấm lưng ta cũng thích lắm!" Trần Tiểu Thanh bốc thêm 1 cái bánh đưa tới miệng đút cho Linh Cơ, nói "Chị em muội với Huyền Tinh tỷ sẽ chăm sóc cho tỷ suốt đời!" Nói rồi dời ghế ngồi quỳ dưới đất dùng 2 tay liên tục đấm nhẹ lên đùi Linh Cơ, ngẩng mặt lên nhìn với hàm ý yêu thương nhau vô bờ. Điểu Huyền Tinh nói với Trần Di Yên "Nếu muội muốn, ngày nào ta cũng sẽ giúp muội trải tóc." Trần Di Yên trêu "Giúp muội tắm luôn nha?!" Mặt Điểu Huyền Tinh thoáng đỏ lên, cô đùa lại "Chỉ sợ giúp muội tắm xong ta sẽ bị hoa mắt thôi. Dễ biến ta thành kẻ xấu khi nhìn muội ko mặc y phục lắm!" Trần Di Yên ngượng ngùng cười trừ, Điểu Huyền Tinh chẳng dễ trêu như Trần Tiểu Thanh. Linh Cơ mỉm cười nhắm mắt, dựa đầu ra sau tựa vào ngực Điểu Huyền Tinh, cô còn quay mặt lại hít ngửi ngực người yêu, thật êm ái thật thơm! Điểu Huyền Tinh cũng dừng trải tóc mà ôm lấy cổ Linh Cơ, chiều chuộng nàng ấy luôn là thói quen là sở thích của chính mình. Trần Tiểu Thanh ngừng đấm, ôm chặt lấy 2 chân Linh Cơ, úp mặt xuống đùi tỷ ấy dây dưa ngửi ngửi 1 lúc xong mới ngẩng lên vào vấn đề chính, cô hỏi "Vừa nẫy tại sao Huyền Tinh tỷ giận vậy? Còn Linh Cơ tỷ nói mấy con lợn nào thế?" Linh Cơ vuốt ve má cô gái dễ thương ấy và nói "Việc này để Huyền Tinh giải thích cho 2 muội nhé." Giao tiếp trò chuyện bình thường thì để Điểu Huyền Tinh ra mặt, oánh nhau thì để Linh Cơ dẫn đầu. Điểu Huyền Tinh liền buông Linh Cơ, cô ngồi xuống ghế của Trần Tiểu Thanh, còn Trần Tiểu Thanh thì ngồi hẳn lên đùi Linh Cơ, giữ 2 tay Linh Cơ vòng qua ôm bụng mình, tò mò chờ nghe kể chuyện. Trần Di Yên im lặng chăm chú bởi cô hiểu việc chẳng hề đơn giản. Điểu Huyền Tinh kể cho 2 chị em biết việc cô có khả năng chạm vào tử thi là thấy dc hết mọi quá trình trước khi chết của nạn nhân, nghe tới đó khiến 2 chị em chẳng hề ngạc nhiên chỉ nhìn nhau mỉm cười, đối với 2 nàng thì Điểu Huyền Tinh đáng tin nhất, thuần khiết trong sạch nhất. Bất kể điều gì do chính miệng Điểu Huyền Tinh nói ra là Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh tin vô điều kiện! Nàng bồ câu kể tiếp chuyện cô chạm vào cái xác sáng nay, toàn bộ chi tiết về Phật Tổ Như Lai giả cùng đám dân chúng dốt nát cuồng tin, việc tất cả sắp kéo về Thành Đô gây sự, việc thằng bé ăn tát nát người....
|
viết tiếp dài dài thêm nữa ý tg
|