Duyên Phận
|
|
Chi nhìn Trúc mà vô cùng hạnh phúc cô ngốc đầu dậy choàng hai tay lên cổ rồi hôn lên môi Trúc nhưng phía dưới bị đau do cô cử động nên nhăn mặt, cố gắng nói nhỏ vào tai chồng
« đừng khóc, mình đừng khóc có được không»
Trúc đè người cô xuống giường rồi hôn lên mái tóc chậm rãi di chuyển xuống phía dưới làm Chi điêu đứng
Chi ngốc đầu lên nhìn từng nụ hôn mà Trúc đang thực hiện và khi tới bụng thì Trúc dừng lại
Trúc nhìn cô một chút rồi hôn nhẹ xuống nơi bí mật của cô một cái rồi trồi người lên ôm sát mặt vào tai cô « xin lỗi ...xin lỗi em...xin lỗi em »
Chi mỉm cười trong nước mắt vỗ nhẹ lên lưng cô
«em không sao hết...một lát là khỏi»
, xong đỡ người Trúc xuống, nằm quay lưng và co người lại như đang thẹn thùng
« là do em cam tâm tình nguyện mà, mình không có lỗi gì hết»
Trúc lau nhanh nước mắt ,nằm nghiêng qua kê tay phải xuống cho đầu Chi tựa lên,
tay trái kéo mền lên đắp cho cả hai, rồi ôm kéo sát người Chi vào người mình
«xin lỗi em...»
Chi rụt rè không dám nhúc nhích ,nắm lấy bàn tay Trúc còn dính máu trinh mình mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
|
Được khoảng hai giờ sáng, bà Phụng đi lại phòng cô sợ gõ cửa thì sẽ làm Trúc thức nên bà mở nhẹ cửa đi vào tuy đèn không sáng nhưng bà có thể nhìn thấy tất cả mọi vật trong phòng
Bà nhìn một lượt thì lấy đồ đạc đỗ bể , quần áo của Chi nằm tùm lum dưới đất mà cười tươi rói,
đi nhẹ lại giường vén màn thì thấy Trúc đang ôm cô ngủ ngon lành mà vui như mở cờ trong bụng.
Bà liền đụng nhẹ vào người Chi làm cô giật mình định bật dậy thì bà giữ lại ,ra hiệu phải im lặng
Chi gật đầu mà quên mất mình không mặc gì trên người hết nên vội đẩy bà ra khỏi màn cảm thấy xấu hổ đỏ cả mặt
Bà Phụng đi nhẹ ra ngoài đóng cửa lại, Cô vội vén màn ra xem bà đi chưa rồi quay sang nhìn Trúc,
Cô đỡ nhẹ người Trúc nằm ngửa lại kéo mền lên đắp rồi hôn lên trán một cái mà mỉm cười hạnh phúc bước xuống giường mặc quần áo vào.
Xong lại gương chải chuốt tóc tai cho thật đẹp , Trúc trở mình qua thì thấy trống trải nên mở mắt ra không thấy Chi đâu hết
Liền vén màn ra thì thấy Chi đang ngồi trước gương mà cười tươi rói ,vừa thấy Chi đứng dậy là quay lưng lại kéo mền lên đắp vì nghĩ Chi sẽ trở lại giường với mình.
Nhưng cô đã biết mình sai khi nghe tiếng đóng cửa của Chi, nên bật ngồi dậy đi ra ngoài thì thấy Chi đang lén la lén lúc đi ra cổng trên tay còn cằm theo túi đồ , cô đoán đó là quần áo
Chi đi ra cổng mà không hề biết Trúc đang nhìn theo mình ,cô cố đi thật nhanh vì sợ trễ .
Trúc cảm thấy đau đớn vô cùng vì cho là Chi đang muốn bỏ chốn cùng phong, nên trở về phòng mà không ngừng đập mạnh tay xuống giường
Cô đưa bàn tay vừa mới lấy đi trinh tiết của Chi lên nhìn rồi chạy thật nhanh với hy vọng sẽ giữ được Chi lại, không cho cô bỏ chốn cùng phong.
Bà Phụng thì ở trong phòng chờ đợi tin tức từ Phi , còn những người khác thì đang ngủ nên không ai biết là Trúc đã đuổi theo Chi
|
Trúc chạy xe đạp đuổi theo vừa thấy Chi là quăng chiếc xe sang bên , nhào tới ôm lấy người cô
« xin em đừng đi...tôi xin em »
Chi thật sự quá bất ngờ : sao mình ra đây?
Trúc cứ ôm xiết: em đừng đi theo anh ta có được không?
Chi đẩy người trúc ra: anh biết hết rồi sao?
Trúc nhìn cô mà hai mắt đỏ ngầu: tôi xin em, đừng đi ...
Chi nhà trúc mà khóc : em xin lỗi ...
Trúc nắm lấy tay cô kéo đi trở về nhưng Chi không chịu vì mọi chuyện đã lên kế hoạch cả rồi nếu giờ mà về thì coi như thất bại
Nên cô : em xin anh về trước đi , Giờ em không thể về được
Trúc : em muốn bỏ chốn theo hắn
Chi: không phải, em tuyệt đối không làm vậy đâu
Trúc: vậy thì về cùng tôi
Chi gạt tay cô ra: anh về trước đi có được không?
Trúc nhìn cô mà vô thất vọng: nói cho cùng em cũng không thể từ bỏ được anh ta đúng không?
Chi nắm lấy tay Trúc: không phải, anh tin em lần này nữa thôi? Tối nay em sẽ nói rõ và không gặp anh ta nữa
Trúc xô cô ra làm cho túi đồ rời xuống đất, thấy trong đó có rất nhiều tiền và quần áo nên ninh ninh là Chi thật sự muốn bỏ chốn,
Trúc nhìn Chi mà cười chua xót: tiền quần áo tất cả đã được cô lấy đi hết giờ bảo với tôi là không gặp anh ta nữa sao?
Chi vội đi lại giải thích : không phải, đây chỉ là ...
Trúc tát ngay vào mặt cô: cút đi ( lượm lại gối đồ đẩy vào người Chi) đi đi ,cô đi ngay đi...đi càng xa càng tốt
Chi không ngừng khóc: anh nghe em nói đi ...
Trúc xô cô ngã xuống đất : tôi không muốn nghe, dối trá tôi sẽ không tin cô nữa ....
|
Chapter 18: Thử lòng
Trúc xô cô ngã xuống đất : tôi không muốn nghe, dối trá tôi sẽ không tin cô nữa
Chi cố giữ lấy người Trúc : xin anh tin em , chỉ lần này thôi sau khi gặp anh ta em sẽ trở về nói rõ với anh.
Trúc: nếu đã vậy thì cô đi làm gì? Giờ về cùng tôi nói rõ ra
Chi: không được,không còn nhiều thời thời gian nữa
Trúc: giờ em chọn đi một là về cùng tôi hai là bỏ chốn theo hắn
Chi tát vào mặt cô: em đã là người của anh rồi, thì làm sao có thể bỏ chốn cùng anh ta được ( ôm mặt khóc)
Trúc ôm cô: em về cùng tôi đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại
Chi ôm lấy cô: nhưng anh ta không chịu để em yên...
Trúc đẩy cô ra: anh ta làm gì em?
Chi: em không muốn mọi người biết chuyện giữa em và anh ta nên mới đi gặp
Trúc : tên khốn mà, tôi sẽ đi cùng em , tôi sẽ bảo vệ em...
Trúc lấy xe chở chi ra bến đò nhưng phong vẫn chưa đến. Phi và lính của anh ta đang mai phục xung quanh
Phi thấy Trúc chở chi đến mà ngạc nhiên : ôi trời ơi, cái con nhỏ này đang làm gì vậy không biết?
Chi và Trúc nhìn xung quanh không có ai hết
Trúc: em đừng lo
Chi cứ nhìn Trúc mà vô cùng hạnh phúc cô ôm lấy người Trúc
« em không phải mơ đúng không?»
Trúc hôn lên trán Chi làm cho phi và đám lính trông thấy mà ganh tị.
Phi: hai đứa này muốn ôm ấp gì thì về nhà mà làm chứ ,mất mặt quá đi
Đám lính nhìn phi mà cười nhưng không dám cười lớn, cười ra mặt
Trúc: khờ quá sao mơ được...
|
|