[ Bách Hợp Tiểu Thuyết] Thiên Duyên Tiền Định
|
|
Món quà thì chưa nghĩ ra nhưng con chim bay đi có thể là sư thúc của sở vân...món quà chắc liên quan đến phi loan quá...vì sở vân bao che phi loan là mang tội..
|
phi loan và ng áo đen chắc là ng của âu dương tiêu cục
|
Chương 42: Rượu vào lời ra Hôm nay tiêu xuân viện có hoa khôi trình diễn kỳ nghệ, nghe nói người này là từ nơi khác đến, cũng không biết vì sao mà vào thanh lâu lại còn bán đêm đầu tiên cho người ra giá cao nhất, không những thế tiêu xuân viện còn đoán được khách quý Lý Quảng bao cả tầng trên chỉ để uống rượu cũng không cần cô nương. “Nhị đệ ngươi làm sao lại vừa khóc vừa chạy, Quỳnh Châu ức hiếp đệ sau” Lý Quảng uống cũng nhiều nên bắt đầu không còn kiên kị, muốn nói gì thì nói. “Đệ không có chạy chỉ đi thôi, đệ thấy huynh mới là người chạy, thất tình rồi a” Sở Vân biết rõ mà vẫn hỏi, lý do đơn giản Lý Quảng khơi dậy nỗi đau của nàng nên nàng trả thù. “Haha...huynh thấy cả hai chúng ta điều giống nhau, đệ không cần đả kích huynh” “Đệ không có, huynh không nói cũng được” “Sở Vân đệ nói cho huynh biết Sở Lục Nhạn, tỷ tỷ của đệ là yêu người nào, ta không tin mình lại thua hắn, đây này, trước khi đi Hà Nam Lục Nhạn còn tặng ta bùa bình an, ta luôn giữ cẩn thận, sợ làm nó nhăn nên lúc nào cũng để trong ngực áo nhưng giờ đều vô nghĩa, tỷ tỷ đệ thật nhẫn tâm” Lý Quảng vừa nói vừa bóp lá bùa trong tay, rượu vào càng nhiều thì nói năng càng không kiểm soát. “Huynh không thua gì ai, chỉ là tỷ tỷ không yêu huynh, không cần gượng ép, huynh nói không sai chúng ta là giống nhau cô ấy cũng không yêu đệ, đệ mơ tưởng quá nhiều, đại ca nâng ly tự an ủi bản thân chúng ta” mỗi một ly rượu uống cạn lại làm Sở Vân càng đau lòng, không những trong đầu mà cả chén rượu điều hiện lên hình ảnh của Quỳnh Châu. “Chẳng phải hai người là phu thê sao, không ai chia cắt được, còn huynh không là gì cả” Lý Quảng càng nói càng làm trái tim Sở Vân rơi rụng. “Huynh có hiểu được cảm giác người ngày đêm bên cạnh lại đem lòng yêu thương người khác, người đó còn là huynh đệ tốt nữa kìa, trước kia là đệ cướp đi đồ của người khác bây giờ vật hoàng khổ chủ, họ là tình nguyện, có nỗi đau nào bằng nỗi đau vợ mình đi âu yếm huynh đệ giàu sinh ra tử của mình, cái gì là vợ chồng chỉ là lường gạt, đệ gạt nàng, họ lại làm chuyện xấu sau lưng đệ, tất cả chỉ là lường gạt, ngày nào cũng chạm mặt thật là đau khổ, huynh giải thoát sớm thì tốt tránh bị như đệ thật vất vả” Sở Vân cũng đã không còn biết bản thân mình nói gì càng nói càng hồ đồ. “Nếu đã như vậy thì kết thúc sớm, kết thúc sớm sẽ không còn đau khổ” Lý Quảng cũng không để lời nói của Sở Vân trong đầu, tự an ủi chính mình nhưng qua đến Sở Vân thì làm tâm nàng thêm buồn, thêm uất ức, nước mắt cũng chảy xuống mà mà nói không ra câu “Kết thúc…kết thúc…được…được” “Các vị hôm nay có Tú Thanh cô nương đến đây góp vui cũng là lần đầu tiếp đãi mong các vị ủng hộ còn nữa vị công tử nào ra giá cao nhất đêm nay sẽ được Tú Thanh cô nương hầu hạ” lời nói có phần hoa chương và lớn tiếng của tú bà làm mọi người chú ý, Sở Vân cũng sắp gục mặt xuống bàn lại bị lời nói này kéo lên chờ đợi người được xem hoa khôi kia xuất hiện. Tiêu xuân viện đang nhộn nhịp bỗng dưng yên lặng, tất cả điều chờ đợi vị Tú Thanh kia ra trình diễn cũng là xem nhan sắc đến mức nào mà lại được đem ra đấu giá lần đầu tiên, sau khi ngồi vào vị trí Tú Thanh cũng bắt đầu gảy đàn, sau khi kết thúc bản nhạc là lời hô vang của đám công tử ăn chơi “Mau bỏ khăn xuống đi…mau bỏ khăn…” “Sẽ không làm mọi người thất vọng, Tú Thanh mau” tú bà cũng hối, đêm nay bà nhất định phải kiếm được món lợi lớn mới chịu, nhìn thấy được dung nhan Tú Thanh những người dưới kia ai cũng thèm thuồng chảy nước miếng. “Đại ca, cô nương kia xem ra không tệ, huynh cứu cô ấy đi, không chừng sẽ có duyên” dù là có phần đẹp nhưng trong lòng Sở Vân không ai sánh được với Quỳnh Châu “Sao đệ không tự mình đi cứu” Lý Quảng khi nghe được tiếng đàn của Tú Thanh thì cảm thấy đồng cảm “tiếng đàn đó thật bi thương sau nó lại buồn đến thế” “Đệ có nương tử rồi, không đúng dù không có nương tử đệ cũng không cứu” “Giá khởi điểm là năm ngàn lượng các vị công tử xin mời” “Ta mười ngàn lượng” “mười hai ngàn lượng “ta hai mươi ngàn lượng”… “Đại ca nếu không nhanh sẽ hối hận” Sở Vân cười cười nháy mắt ý muốn Lý Quảng cần dứt khoát, nghĩ lại cũng khổ nếu số phận không đưa đẩy giờ này hai người đã thành phu thê chứ đâu ở thanh lâu uống rượu giải sầu thất tình đã vậy Sở Vân còn có âm mưu dành cho Lý Quảng. Quay lại hầu phủ từ khi Quỳnh Châu về đã không gặp Sở Vân, thậm chí cả ngày cũng không gặp mặt, giờ ăn cơm đã qua nhưng nàng vẫn chưa động đũa trong lòng sốt ruột chờ đợi Sở Vân, Quỳnh Châu cũng không quên sai a Tài và các gia đinh khác đi tìm “Quận chúa không hay, không hay rồi, quận mã đang ở tiêu xuân viện đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi nghe nói là người giành chiến thắng chuẩn bị…” tiểu Linh từ khi chạy vào còn chưa kịp nghỉ đã nói một hơi, đến khúc quan trọng cũng dừng lại đợi Quỳnh Châu. “A Tài ngươi đem theo người phải bắt bằng được quận mã về đây dùng cách nào cũng mặt kệ” Quỳnh Châu không ngờ cả buổi tối mình lo lắng vô ích, cơm còn chưa ăn vậy mà tướng công nàng đang ở thanh lâu thưởng thức hoa khôi, bây giờ mà có phép nàng cũng muốn biến đến đó chứ nói chi là sai người đi bắt về cho bằng được. Đám người hầu thấy Quỳnh Châu nổi giận thì cũng không dám nhút nhít lần đầu thấy quận chúa giận như thế, trước đó quận mã cũng đi thanh lâu nhưng quận chúa cũng không giận như bây giờ, nhìn quận chúa thế này thì thật tội cho quận mã chỉ cầu ông trời cho quận mã của bọn họ được bình an qua ải đêm nay. Gia nhân của Sở Vân đúng là nhầm lẫn trầm trọng, từ đầu đến cuối Sở Vân cũng không lên tiếng ra giá vậy mà bị kết tội, lúc nãy sau khi nghe Sở Vân xúi dục Lý Quảng cũng không tiếc bỏ ra năm mươi ngàn lượng chỉ với ý đồ muốn cứu vị cô nương Tú Thanh, ai ngờ sau khi mình trở thành người thắng cuộc thì bị bọn người thanh lâu đem ném vào một căn phòng kì lạ, do quá say nên Lý Quảng cũng chẳng còn sức chống cự, bên này Sở Vân cũng lảo đảo đi ra khỏi cửa vừa mai có bọn gia đinh Quỳnh Châu sai tới nếu không đêm nay là ngủ ngoài đường thậm chí còn không biết họ là ai đưa mình đi đâu.
|
Chương 43: Hôn Bọn gia đinh cũng thật vất vả mới đưa được Sở Vân về hầu phủ còn mang vào tận phòng cho Quỳnh Châu, cả quá trình Quỳnh Châu cũng không lên tiếng quan sát dáng vẻ không còn nhận ra ai của Sở Vân mà lòng có chút buồn cười tuy bên ngoài mặt lạnh lùng tỏ vẻ tức giận “Các người là ai…mang ta đi đâu…buông ra…” “Các ngươi ra ngoài ở đây để ta lo, tiểu Linh đi lấy cho ta một chậu nước đến đây” sau khi tất cả người hầu ra ngoài Quỳnh Châu mới tỏ vẻ nôn nóng quan tâm, ngồi bên cạnh mà lau đi mồ hôi trên người Sở Vân trong đầu nghĩ không ra nguyên nhân khiến tướng công mình uống say không nhận ra ai. “Cô là ai? Không được chạm vào ta? Chỉ có Châu nhi mới được, ra ngoài…đi ra ngoài” Sở Vân mắt mở không lên nhưng vẫn biết người bên cạnh mình là một cô nương không chỉ mùi hương trên người phát ra mà còn nghĩ mình đang ở tiêu xuân viện nên muốn đuổi người mà quát lớn. “Ngươi đừng có ồn ào, nằm yên” bị Sở Vân không nhận ra tuy rất giận nhưng nghe câu sau thì có phần thích thú, trong lòng lại muốn nhân cơ hội Sở Vân uống say mà làm chuyện xấu “người say luôn thật lòng”. “Cô nương xinh đẹp, có phải ta hoa mắt rồi không nhìn cô rất giống nương tử của ta, không ồn ào nữa đêm nay cô ở lại với ta” nghe giọng nói lớn tiếng lại rất giống Quỳnh Châu, Sở Vân mở mắt ra nhìn thì cũng chính là Quỳnh Châu, cứ nghĩ bản thân say rượu sinh ra ảo giác nhìn ai cũng thành nương tử nên cũng kịp nắm tay mời người đối diện ở lại. “Ai là nương tử ngươi? Đi thanh lâu uống rượu còn nhớ nương tử sau” Quỳnh Châu nghe Sở Vân nói chuyện thì sinh khí, cảm thấy khó chịu trong lòng, muốn giết con người này chết quách đi cho xong, dám không nhận ra nàng còn tưởng thành cô nương thanh lâu đã vậy còn kêu ở lại “nếu ở đây không phải là ta ngươi Sở Vân sẽ cùng cô nương khác cùng giường, có thể còn xảy ra chuyện” “Châu nhi…Châu nhi…đúng, đúng nàng là quận chúa, người xinh đẹp nhất thiên hạ không ai sánh bằng là Tiền Quỳnh Châu, Quỳnh Châu là nương tử của ta, cô nương biết nương tử của ta chứ? Nàng không chỉ xinh đẹp, dịu dàng lại rất ân cần, ta rất nhớ rất rất nhớ nàng Châu nhi” càng nói Sở Vân càng kích động nắm chặt tay Quỳnh Châu. “Biết, ta biết, nếu vậy ngươi là Sở Vân hầu gia rồi, phu thê hai người tân hôn thiên hạ ai lại không biết” nhớ đến đêm tân hôn lại làm Quỳnh Châu thở dài, nàng cũng không ngờ có ngày mình lại yêu tướng công mà từ đầu mình cũng không muốn. “Cô biết, ta biết cả thiên hạ biết thì có ích gì, hai người họ biết lại như không biết, chúng ta không phải như mọi người nghĩ, chỉ là…haha…haha…không nói cho cô biết, chỉ cần cho ta nắm tay là được” Sở Vân cũng không biết mình đang nói gì thì Quỳnh Châu nghe sao hiểu, nàng chỉ tập trung cho câu “không như mọi người nghĩ” mà cứ nhăn nhó quan sát biểu hiện của Sở Vân. “Sở Vân không được ngủ, nói rõ ta nghe, ngươi nói vậy là có ý gì” thấy Sở Vân muốn ngủ Quỳnh Châu đương nhiên không cho, chưa nói rõ thì không cho ngủ “Ngươi nghe không hiểu sao, chúng ta không hạnh phúc, nương tử không yêu ta, người mà nàng yêu là huynh đệ tốt của ta, trong mắt họ Sở Vân là người bạc nghĩa cướp đi người yêu của huynh đệ nhưng không sao bây giờ nàng không phải nương tử của ta sao…quân tử có câu vợ bạn không được cướp...nàng là vợ ta không cho ai cướp…tuyệt đối đừng rời xa ta Châu nhi” Sở Vân cũng rơi nước mắt, tâm trạng lúc chiều lại kéo đến làm nàng không kìm được cảm xúc nếu không nói ra chỉ có nước buồn lòng mà chết cũng không kiêng kị là ai đang nghe. “Nói như vậy, ngươi có hay không yêu nương tử mình” Quỳnh Châu nghe Sở Vân nói thì đã không cầm được nước mắt nàng cũng không ngờ Sở Vân lại lưu tâm, để trong lòng chuyện của mình và Trương Giác làm nàng có chút mong chờ câu trả lời của Sở Vân. “Yêu hay không thì có ít gì nàng không yêu ta, nàng yêu người khác rồi, tim ta lại đau, đau quá” Sở Vân không trả lời mà cứ đánh bùm bụp lên ngực, miệng chỉ lẩm bẩm nhưng Quỳnh Châu cũng nghe thấy. “Sở Vân ngươi như vậy là có yêu Quỳnh Châu, đúng không” Quỳnh Châu nắm tay ngăn cản hành động làm tổn thương bản thân của Sở Vân, nhìn thấy hành động này mà tim nàng đau vô cùng, bây giờ có thể khẳng định không chỉ mình mới có cảm giác với đối phương, thấy đôi mắt nhắm nghiền mà chảy nước, lời lẽ nghe được tuyệt đối đây không phải là nhầm lẫn, chính xác cả hai có ý với nhau chỉ là chưa ai nói ra, nếu ông trời đã cho cơ hội thì nàng nhất định sẽ nắm lấy bắt Sở Vân nói ra. “Yêu, yêu…ta yêu nhất là Châu nhi, từ khi nào cũng chẳng biết, ngươi hài lòng chưa…haha…không ngờ người thanh lâu các ngươi lại nhiều chuyện như vậy, hèn gì ai cũng muốn vô” “Sở Vân ta cũng yêu ngươi” Quỳnh Châu nghe từ yêu phát ra từ miệng Sở Vân mà tim như đánh trống, lòng chợt nhói lên vì hạnh phúc, cũng kéo tay Sở Vân để lên ngực cho tướng công nghe được tiếng tim của mình là đập vì Sở Vân chứ không phải ai khác. “Cô làm cái gì vậy, muốn quyến rũ ta sao, chỉ có Châu nhi mới được làm như vậy, thật là nực cười nãy giờ ta nói nhiều như thế mà vẫn nhìn ngươi ra Châu nhi ta say quá rồi, thật say quá rồi” mỗi lời của Sở Vân điều làm mặt Quỳnh Châu đỏ lên từng tầng, từng tầng. “Ai quyến rũ ngươi chứ, vẫn chưa nhận ra ta, thiệt là hết cách, như vậy cũng tốt để Quỳnh Châu chăm sóc ngươi tướng công” nếu Sở Vân thấy được nụ cười hạnh phúc của Quỳnh Châu không biết hồn sẽ bị câu đi đâu cũng không rõ Sở Vân có nghe được câu này hay nghe rồi cũng bỏ ngoài tai, nãy giờ chưa thấy tiểu Linh mang nước đến nên Quỳnh Châu định đứng lên tự mình đi xem thì bất ngờ bị kéo lại “A” “Ngươi định đi đâu, không cho đi, chẳng phải nói ở lại chăm sóc ta sao, nằm yên cho ta ôm được rồi không cần làm gì khác” bàn tay đang được nắm chặt lại cảm thấy lạnh lẽo làm Sở Vân khó chịu, thấy người kia chuẩn bị bước đi thì không muốn, liền dùng sức kéo nàng trở về do dùng lực mạnh nên Quỳnh Châu nằm thẳng trong lòng Sở Vân. “Ngươi định làm gì” Quỳnh Châu không ngờ bị kéo lại vừa đúng nằm trong lòng Sở Vân nên ăn nói lắp bắp tim nàng mới bình thường được một chút thì giờ như trái pháo sắp nổ, cả người cũng run lên, bình thường tuy rất ghét mùi rượu nhưng hôm nay đặc biệt không bài xích thậm chí còn thấy thích nhờ có nó mà biết được Sở Vân đối với mình là yêu. “Nếu cô mà còn ồn ào không có ta ngủ thì đừng trách” người bên cạnh cứ ồn ào, nhúc nhích muốn thoát ra làm nàng muốn ngủ cũng không ngủ được nên lên tiếng hù dọa “Ngươi dám…um…um…” Để chặn lại người kia nhiều lời Sở Vân dùng môi mình lắp đầy miệng đối phương, mới đầu chỉ muốn cảnh cáo nhưng mùi hương thuộc quen thuộc lại xộc lên mũi, mở mắt ra đúng là khuôn mặt của Quỳnh Châu cộng với việc không bị phản ứng, Sở Vân cũng mất lý trí nghĩ đây là Quỳnh Châu vẫn tiếp tục nụ hôn, Quỳnh Châu không ngờ chuyện này xảy ra nên nàng mới đầu là bất động không phản ứng nhưng đối với cảm giác hiện tại nàng không ghét, người hôn nàng là Sở Vân, là tướng công, người mà mình yêu thì có gì phản kháng nghĩ thế cũng nhắm mắt mà đáp trả. Hôn, không chỉ hôn môi mà còn hôn má, nhận thấy có vị mặn mặn trên khuôn mặt, Sở Vân cũng lần theo mà không quên hôn từ má lên đôi mắt rồi đến trán, cả quá trình Quỳnh Châu muốn tùy ý Sở Vân muốn làm gì thì làm nàng đặc biệt thích cảm giác của Sở Vân mang lại, người cũng run lên từng chút một, Sở Vân hôn khắp mặt thì cũng trở về đôi môi nói gì chứ đây là nơi ngọt ngào, mềm mại nhất cơ mà, tay cũng không an phận mà vuốt tấm lưng Quỳnh Châu làm nàng tim đập ngày càng nhanh cũng không dám mở mắt. “ẦM….XOẢNG” Đang hôn nhau say đắm nghe được tiếng đổ vỡ phía sau, Quỳnh Châu đẩy ra Sở Vân lăng vào phía trong còn mình đứng dậy chỉnh chỉnh lại áo, mặt cũng đỏ hết lên không thua gì quan công, thấy tiểu Linh thì lại càng mất cở lúng túng. “Tiểu Linh mang một chậu nước khác đến đây rồi về phòng nghỉ ngơi đi” tiểu Linh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được khi đẩy cửa bước vào lại nhìn thấy cảnh vợ chồng Sở Vân trên giường, quá khẩn trương cộng với một vị cô nương tuổi mới lớn như nàng thì cảnh này quá khủng khiếp vì vậy mà đánh rơi chậu nước trên tay. “Dạ quận chúa, tiểu Linh đi liền, đi liền” nàng là chạy không quay mặt nhìn lại chứ nói gì đi “sao lần nào cũng để tiểu Linh bắt gặp mấy cảnh này, ông trời thật bất công với con, quận chúa, quận mã mà trách phạt phải biết làm sao” Sau khi tiểu Linh đi Quỳnh Châu cũng quay lại nhìn Sở Vân thì thấy tướng công mình ngủ như chết, nàng cũng chỉ nở nụ cười hạnh phúc kéo chăn cho Sở Vân nằm ngay ngắn, bản thân cũng biết hôm nay ngủ nơi mà Sở Vân ngày trước hay ngủ “Nếu hôm nay ta không phái người đi tìm có phải ngươi là hôn cô gái khác, Sở Vân từ đây về sau tuyệt đối không cho người uống rượu tránh nhầm lẫn người khác thành ta, hai lần đi thanh lâu trở về điều bị ngươi phi lễ”, nghĩ đến lần hôn trước và lần thân mật hôm nay thì lòng lại thấy ngọt ngào, biết Sở Vân trong lòng có mình trái tim cũng dành cho mình thì vui không có gì tả, cứ từ từ mà hành hạ Sở Vân ngày mai còn dài, còn tiểu Linh đâu dám xuất hiện nhờ nha hoàn khác đem đồ đi giúp mình.
|
Chương 44: Quên Tỉnh lại sau một đêm uống không biết bao nhiêu là rượu đầu Sở Vân đau như búa bổ, nhìn xung quanh thấy quen thuộc thì lại hoang mang “sao lại ở đây, không phải ta đang ở tiêu xuân viện, là ai đưa ta về, đại ca, đại ca đâu” mọi chuyện đêm qua xem như quên hết, lại phát hiện Quỳnh Châu không có bên cạnh mà lính quýnh đứng dậy đi tìm, cả ngày hôm qua không thấy, sáng nay cũng không thấy làm Sở Vân phần vì nhớ phần vì lo lắng, định bước xuống giường đi tìm lại nhìn thấy Quỳnh Châu đang ngủ đối diện thì từ từ bước đến. “Châu nhi chăm sóc ta cả đêm thật có lỗi lại làm phiền nàng, để nàng ngủ nơi không thoải mái thế này” Sở Vân chỉ nói nhỏ tránh Quỳnh Châu thức giấc “Sáng sớm nhìn nàng thật đẹp, ta tình nguyện cả đời thức trước để được ngắm nàng” lời nói ôn nhu cùng hành động dùng tay sờ má, bất thình lình Quỳnh Châu mở mắt làm Sở Vân hết hồn rút tay nhanh về. “Châu nhi nàng thức rồi, đã quấy rầy” làm chuyện xấu bị bắt tại trận nên lời nói cũng ấp a ấp úng, để tránh được tình huống bị hỏi tội thì tốt nhất là đánh trống lãng. “Quận mã dậy sớm, hôm qua đi đâu về khi nào mà Quỳnh Châu không biết” từ khi Sở Vân chuyển mình Quỳnh Châu đã tỉnh chỉ muốn giả vờ xem Sở Vân làm gì, nhận cơ hội Sở Vân còn mơ mộng thì bắt tại trận cũng là dễ dồn ép. “Ta cũng không biết khi nào về đây” câu trả lời này là thật nhưng lại gây họa “Cái gì, quận mã không biết sao về được đây? Quên hết? Còn nữa hôm qua đi đâu” Sở Vân đúng là chọc Quỳnh Châu nổi điên, ai kêu quên hết chuyện đêm qua, nàng bị người ta bắt nạt mà người đó lại không nhớ gì nhìn mặt lại ngơ ngơ thật lòng giận cũng không đành. “Ta thật sự không nhớ sao lại về được…còn đi…ta đi tiêu xuân viện với đại ca, hai người…” “Quận mã định nói hai người chỉ đến đến đó uống rượu không làm chuyện gì khác phải không?” Quỳnh Châu bây giờ đi guốc trong bụng Sở Vân, nghĩ gì nàng cũng biết “Châu nhi tin ta chứ” bị đoán trúng thì đâu còn gì để chối, chỉ đứng cuối đầu chờ ban ân huệ, khép nép như con gái đang làm chuyện sai bị mẫu thân trách phạt. “Hoa khôi Tú Thanh là như thế nào, quận mã đang đấu giá đêm đầu của cô ấy kia mà” nghĩ đến đây Quỳnh Châu lại nổi máu ghen Sở Vân nhìn nàng chỉ biết nguy hiểm, đâu còn dáng vẻ dịu dàng hiền lành như ngày thường. “Tú Thanh sao…ta nhớ rồi là đại ca bỏ ra năm mươi ngàn lượng để chuộc của nương ấy, Châu nhi từ đầu đến cuối Sở Vân cũng không có nhúng tay vào” Lý Quảng mà nghe những lời này chắc hận Sở Vân lắm, nếu Sở Vân không xúi dục, kích động, Lý Quảng làm gì bỏ ra số tiền lớn đến vậy lại còn làm chuyện nam tử hán không nên làm đi mua vui con gái nhà lành, bị Sở Vân lại bị rượu bức ép mà thôi. “Nếu quận mã mà gạt Quỳnh Châu thì đừng trách ta, còn nữa hôm qua định ở tiêu xuân viện vui vẻ không về?” “Không hề, ta nhớ mình ra khỏi tiêu xuân viện thì bị cả đám người bắt đi, tỉnh lại thì thấy mình đã ngủ ở đây, đầu hiện tại vẫn còn đau” Sở Vân dùng tay xoa đầu làm Quỳnh Châu cũng tự trách bản thân sao quên mất chuyện người say thức dậy thì thường hay đau đầu chóng mặt “Quận mã mau ngồi xuống, ta rót nước cho ngươi” dù có giận hay muốn trách phạt nhưng khi thấy Sở Vân không khỏe thì lại bỏ qua hết chăm sóc tỉ mỹ, làm Sở Vân cũng bất ngờ nhưng ít nhất cũng thoát khỏi sự tra tấn. “Quận mã ngươi tại sao lại đi thanh lâu, còn nữa uống nhiều rượu như thế” nãy giờ chỉ là ghẹo Sở Vân bây giờ mới là quan tâm vô vấn đề chính “Không có gì chỉ là đại ca bị tỷ tỷ từ chối, huynh ấy buồn quá nên rủ ta đi uống, ai ngờ lại thành ra thế này không biết hiện giờ huynh ấy ra sao” Sở Vân dĩ nhiên không nói ra lý do của bản thân, tự mình hành hạ bản thân chứ không muốn Quỳnh Châu ấy nấy. “Xem ra không giống lắm, người có chuyện giấu Quỳnh Châu?” Quỳnh Châu nhìn thẳng vào Sở Vân mà hỏi đánh tâm lý đối phương. “Châu nhi ta làm gì có chuyện giấu nàng, tiểu Linh chắc cũng sắp đến, ta chuẩn bị trước đi tìm đại ca không biết huynh ấy ra sao, nàng cũng không cần chờ cơm” “Chuyện của đại ca không cần quận mã lo, Quỳnh Châu đã cho người đi làm, quận mã cứ ở nhà nghỉ ngơi” làm sao mà cho Sở Vân đi tiêu xuân viện được nàng còn chưa ra lệnh cấm thì tốt nhất là ở nhà. Nha hoàn hầu phủ đúng là giữ quy tắc chưa gì đã xuất hiện, chỉ có một điều làm Sở Vân thấy lạ lại quay sang hỏi các nha hoàn khác “Tiểu Linh đâu không thấy, không phải mọi bữa điều là tiểu Linh giúp quận chúa, hôm nay đổi lại là ngươi” Quỳnh Châu dĩ nhiên biết lý do nhưng sao nói ra được “nha đầu tiểu Linh chắc là trốn rồi, chắc là sợ mình trách tội thật là…” “Tiểu Linh tỷ nói hôm nay không được khỏe nên không dám đến sợ lây bệnh cho quận mã, quận chúa, cũng bảo nô tài nói lại để tránh lây bệnh cho mọi người nên tiểu Linh tỷ sẽ tự nhốt mình trong phòng đến khi nào hết bệnh thì thôi” “Sao lại để như vậy được, lát nữa mời đại phu đến xem bệnh cho tiểu Linh” “Quận mã không cần lo, lát nữa Quỳnh Châu và tỷ tỷ đến thăm tiểu Linh ngươi quên tỷ tỷ là đại phu, cần gì mời người khác” Quỳnh Châu mà không lên tiếng lại sợ tiểu Linh gây họa. “Châu nhi nghe lời nàng” câu nói này của Sở Vân không biết nghe bao nhiều lần mỗi lần đều làm người ta có cảm giác quận mã bị quận chúa ức hiếp nên sợ, còn Quỳnh Châu lúc nào chẳng vui hơn nữa giữ được tướng công ở nhà là yên ổn.
|