[ Bách Hợp Tiểu Thuyết] Thiên Duyên Tiền Định
|
|
Cám ơn bạn Queenrebel đã nói với mình, trước khi đăng bạn sửa chính tả cho dễ đọc, chương nào cũng có lỗi bạn để ý. Hôm nay có thể mình đăng trễ, nếu trễ quá thì có thể không đăng, mong mọi người thông cảm nếu như có ai đó bị lừa tình vào đây. :\
|
Chương 94: Sở Lục Nhạn có lý Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm tất cả mọi người không kịp trở tay, từ khi Lý Quảng và Tang Đại bị kết tội thì những người khác của chiêu anh quán điều bị cắt chức, ngay cả phủ đệ cũng bị hoàng thượng tịch thu, người thân của bọn họ bị đuổi ra ngoài là chuyện đương nhiên, cũng không ai có thể tiếp cận Chánh Đức kêu oan vì hiện tại người đang tức giận ai cũng không được diện kiến, thậm chí Chu Hồng Cẩm còn muốn tự ý đột nhập vào cung nhưng bị ngăn cản nếu bị phát hiện chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, bọn họ cũng chẳng biết Sở Vân còn sống mà đi tìm vì ở kinh thành ngoài cha con Bạch gia trang thì chỉ có Lý Quảng và Tang Đại biết người còn sống. Đám đông bá tánh kéo nhau ra đường ồ ạc xem tù binh được đưa đến pháp trường, cả ba người đang được đưa đi cả kinh thành không ai không biết, thậm chí còn có một số bá tánh không sợ chết mắn hoàng thượng hồ đồ giết đi công thần giúp người giữ lại giang sơn, trong phía những người đang chen lấn đương nhiên có đủ mặt những người sẵn sàng ra tay cướp pháp trường chỉ là chưa đến thời điểm. Cả ba huynh đệ Lý Quảng, Trương Giác, Tang Đại điều đang quỳ chờ hành hình, phía trên Chánh Đức cũng đang chờ đến giờ truyền lệnh chém, xung quanh ngoài bá tánh đang được giữ lại bởi binh lính thì văn võ bá quan đều có mặt, dĩ nhiên không thiếu Trấn An đang ngồi thoải mái thưởng thức trà ngon chờ xem vở kịch bắt đầu. “Đại ca lời thề ngày xưa mà huynh đệ chúng ta đã hứa khi kết nghĩa được trời đất chứng giám xem ra linh nghiệm, được chết cùng ngày cùng tháng với huynh thì cũng không hối tiếc nếu có kiếp sau Tang Đại cũng muốn làm huynh đệ với huynh, đối với đệ hiện tại chỉ lưu luyến những người ở lại hi vọng hôm nay họ không vì chuyện của chúng ta mà làm ra điều sai lầm” Tang Đại chỉ nói những lời cuối cùng với Lý Quảng hoàn toàn không nhìn đến Trương Giác, đối với tam ca mà bản thân trước kia ngưỡng mộ trong lòng giờ đây chỉ toàn là hận thù, mọi chuyện đi đến bước này đều do người kia ban cho thử hỏi ai lại không hận, Tang Đại nể tình huynh đệ mà không nói lời khó nghe nhưng khi nhìn thấy nụ cười và vẻ mặt bình thản của Trương Giác mà hận bản thân đang bị trói nếu không đã đánh chết tên kia “Cảm ơn đệ Tang Đại, huynh cũng rất may mắn khi có thể kết nghĩa với đệ và Sở Vân, nếu ông trời muốn chúng ta chết thế này thì dù không muốn cũng phải chấp nhận, phải chi ngày xưa chúng ta kiên quyết không nhận sắc phong thì hiện tại có phải là yên bình, cũng tại đại ca như ta không quan tâm đến các đệ mà thành ra thế này, Trương Giác huynh cũng thay mặt xin lỗi đệ vì đã bỏ mặt không quan tâm nên đệ giờ đây đi sai đường” “Đại ca huynh còn xin lỗi hắn, chúng ta không ai nợ hắn thứ gì chỉ có hắn là hãm hại huynh đệ chúng ta thê thảm, trước đánh ngã nhị ca té vực, sau kéo huynh và đệ đến đây, đồ bất nhân bất trung bất nghĩa như hắn chết là đáng đời không ai thương tiếc, cuộc đời Tang Đại này nhầm nhất là kế nghĩa huynh đệ với Trương Giác, ngươi không xứng đáng nhận được sự tha thứ ngay cả thương hại cũng không” Tang Đại hét lớn với đôi mắt đỏ hoe vừa giận bản thân vừa hận Trương Giác, phía bên ngoài Chu Hồng Cẩm nghe tướng công mình đang quát thì cũng nắm chặt roi mây chuẩn bị cứu người nhưng chỉ một mình nàng thì không thể địch được nhiều người triều đình. “Đại ca cảm ơn huynh vẫn dành lời lẽ tốt đẹp cho đệ còn Tang Đại đệ hận huynh cũng không sao đó là do đệ chọn, đứng trên lập trường của bản thân Trương Giác này có thể khẳng định mọi chuyện mình làm là đúng, biết sai quay đầu hơn nữa còn trung với thánh thượng mà khai báo mọi chuyện, thiên hạ mau chóng sẽ ca tụng Trương Giác này thôi” Trương Giác nghe từng lời của hai người bên cạnh rất muốn rơi nước mắt nhưng không thể phải cố gắng tỏ ra bình thường ánh mắt không lúc nào nhìn về Trấn An đang ung dung. “Hoàng thượng giờ ngọ đã đến, mời người ra lệnh” Trấn An nhắc nhở Chánh Đức hắn hoàn toàn không đá động đến cái nhìn của Trương Giác vì hiện tại chẳng muốn cứu người, cũng chẳng sợ Trương Giác sẽ khai ngược lại tố cáo bản thân vì lời khai đi khai lại của một tên sắp bị chặt đầu ai có thể tin, từ đầu đến cuối hắn chỉ lợi dụng Trương Giác giết sạch bọn người Lý Quảng “Đệ tin hắn sẽ cứu đệ sau, năm lần bảy lượt muốn ra tay giết đệ mà không được thì giờ là cơ hội tốt sao giữ lại người, hơn nữa hắn lấy lý do gì gỡ tội cho đệ trong khi ta và Tang Đại cũng bị hành hình, con cáo già Trấn An không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức, ý đồ của hắn muốn thông qua đệ để hoàng thượng tin chúng ta làm phản giết cả ba xem ra đã thành công, đệ đúng là con cờ tốt” Lý Quảng có thể nhận ra Trương Giác luôn nhìn về Trấn An nhưng người kia hoàn toàn không đáp lại thì nói lời cảnh tỉnh Trương Giác mong trước khi chết huynh đệ mình vẫn biết chuyện gì đang xảy ra “Huynh biết gì mà nói, mọi chuyện hắn sắp xếp cả rồi, tất cả hãy chờ đi” “Giờ ngọ đã đến, tất cả chuẩn bị…chém…” “Dừng tay” Chánh Đức chưa phóng xuống kim lệnh đã nghe tiếng ngăn cản, người kia cũng nhanh chóng bay lên phía trước làm giây phút hành hình gián đoạn vì có kẻ phá rối xuất hiện “Điêu dân to gan dám làm loạn pháp trường, có ý định cướp pháp trường làm hại hoàng thượng, người đâu mau vây bắt” “Để Chu Hồng Cẩm lên phía trước nói chuyện lần cuối với Tang Đại đi” Chánh Đức không phải là người vô tình khi nhận thấy đám binh lính sắp vây bắt Chu Hồng Cẩm thì ra tay ngăn cản còn cho lên phía trước nói chuyện “Hồng Cẩm không được làm càng nàng mau đi đi đừng để bản thân vì ta mà phạm trọng tội mau đi đi, nếu không có chết Tang Đại cũng không tha thứ cho bản thân” “Trước khi đến đây thiếp đã cho mình hai lựa chọn một là cả hai cùng rời khỏi bình an, hai là phu thê chúng ta cùng nhau đến hoàng tuyền, tướng công không cần khuyên ngăn, thiếp nhất định sẽ sống chết cùng với chàng” Thời gian kéo dài càng lâu càng làm tên Trấn An nôn nóng nên hắn nhất quyết dồn dép Chánh Đức mau xuống tay, đương nhiên Hồng Cẩm với sức một mình không để nào đánh lại số lượng binh lính có mặt bản thân không những bị lôi ra mà còn bị bắt lại “Hoàng thượng người đừng hồ đồ ra tay giết hại trung thần để mất mưu bọn gian thần hại dân hại người, Sở Lục Nhạn không muốn một vị hoàng đế tốt như người trong mắt thiên hạ sẽ là một hôn quân, chuyện chưa đến mức xấu nhất mong ngài suy xét lại, hãy nhớ ngôi vị hiện tại là ai ra sức giữ lấy cho ngài, chính những con người đang quỳ chờ chém đầu kia không tiếc hi sinh thậm chí là mất mạng vì ngài trả giá rất nhiều, nay người lại tin kẻ có mưu mô bất chính làm hại bọn họ, chẳng lẽ người đã quên những lời nói khi còn trong đám loạn lạc xém chút là tất cả đã mất mạng” Sở Lục Nhạn cuối cùng cũng xuất hiện nàng không đi một mình mà có cả Tú Thanh và A Châu những chuyện nàng nói đều do Sở Vân nói lại, mong nàng thuyết phục Chánh Đức, còn Tú Thanh từ khi biết Lý Quảng bị tuyên tử hình không biết làm gì nên đi cầu cứu Quỳnh Châu dù hoàng thượng không nể mặt bọn họ cũng nể tình yêu thương Quỳnh Châu mà xem lại không mong tha chết chỉ mong điều tra tiếp tục nhưng mọi chuyện cũng không đi đến đâu, nghe Quỳnh Châu bảo ba người vẫn bị giải đến pháp trường mà tất cả chạy đến, vừa thấy Lý Quảng đang quỳ chờ chết nàng cũng không cầm được nước mắt, chẳng sợ chạy đến ôm người phía trên. Chánh Đức nghe lời Sở Lục Nhạn mà từng hồi ức khi xưa ở Hà Nam ùa về từng lời từng hành động làm bản thân nao núng “những con người đó thà hi sinh bản thân cũng bảo vệ ta giữa vòng vây đao binh, Sở Vân liều mình che chắn thề một lòng phò tá ta bình an quay về, còn Lý Quảng cũng chẳng ngại nguy hiểm giữa muôn trùng khói lửa giải nguy, huynh đệ họ luôn một lòng vì ta điều này bản thân biết rất rõ, chuyện này phải giải quyết thế nào đâu mới là sự thật” “Hoàng thượng ngài đừng vì lời nói của điêu dân mà nao núng, bản thân từ đầu đã quyết định nếu bây giờ thay đổi chẳng khác nào nhận với thiên hạ mình đã sai, sau này điều tra ra kết quả khác thì lòng người ai tin vào phán quyết của hoàng thượng, họ cho rằng hoàng thượng là kẻ hồ đồ muốn làm gì cũng được, muốn kết tội, muốn giết ai cũng không sao như vậy làm lòng dân thêm mất phương hướng về người, hơn nữa chuyện này nhân chứng vật chứng có sẵn đừng vì lời nói vô lý kia mà làm bản thân ra quyết định hồ đồ, lòng người mau thay đổi đừng vì chuyện xưa mà giữ lại mầm móng hại dân hại nước, hoàng thượng thánh minh” “Hoàng thượng thánh minh…” sau lời của Trấn An những người theo phe hắn điều quỳ theo hô vang càng làm Chánh Đức thêm mẫu thuẫn những lời Trấn An nói hoàn toàn có lý “Nếu sự sống chết của Lý Quảng hôm nay có liên quan đến danh dự của hoàng thượng thì thần xin được chết chỉ mong sau khi bản thân không còn trên đời hoàng thượng vẫn điều tra vụ này để sau khi chết được người minh oan bản thân thấy như thế là mãn nguyện” “Thái sư Lý Quảng và Tang Đại có thù với ngài hay sao mà một mực dồn họ vào đường cùng, ông không phải quan xét xử cũng chưa đảm nhận chức vụ bên hình bộ thì tài phán đoán điều tra ở đâu ra mà còn lợi hại hơn cả hình bộ đại nhân, không sợ bị người ngoài đặt nghi vấn hay sao, đã vậy liên tục xúi dục hoàng thượng chém đầu bọn họ, thân là thái sư quyền cao chức trọng ông phải hiểu thế nào bảo vệ hoàng thượng không nguyên ngăn người điều tra rõ ràng thì thôi còn liên tục muốn người giết hại công thần, ông định để hoàng thượng mang danh bất nghĩa hay sao, hoàng thượng mong ngài nghĩ lại sao chỉ trong một ngày số nhân chứng vật chứng kia thái sư lại tìm ra nhanh như thế, với sự thông minh của Lý Quảng số binh khí thuốc nổ không phải nên dấu thật xa để ở phủ chẳng khác nào bảo thái sư đến bắt khi mà Trương Giác đã bị giam thì càng phải đem đi dấu” “Ngươi…” “Chuyện này trẫm đã có quyết định các khanh không cần nhiều lời, trong chuyện này đúng thật còn quá nhiều điều cần xem lại, trẫm thừa nhận bản thân nóng vội, mặc kệ người trong thiên hạ có nghi ngờ năng lực của trẫm thì chuyện hành hình cũng tạm thời dừng lại, giam ba người kia vào đại lao đích thân trẫm sẽ điều tra, còn thái sư ông cũng phải chuẩn bị giải thích quá trình tìm nhân chứng và vật chứng của mình để thuyết phục lòng người” Chánh Đức sau khi nghe lời Sở Lục Nhạn nhận thấy bản thân quá vội vàng mà dừng lại mọi chuyện, không muốn bản thân mất sai lầm, ai nghe lệnh của Chánh Đức cũng đều vui mừng thậm chí bá tánh quỳ thẳng xuống tung hô vạn tế áp đảo cả bọn Trấn An.
|
Chương 95: Trấn An tạo phản “Các ngươi mau hành hình cho ta” “Thái sư ông định làm phản sau, dám tự ý thay mặt trẫm ra lệnh” Trấn An quyết định hôm nay ra tay làm phản, hắn định để Chánh Đức chém đầu xong ba người sẽ cho mọi người xem thêm điều bất ngờ nhưng sự tình có biến thì nhân lúc bọn người Lý Quảng còn bị trói mà ra tay, xung quanh đây toàn người của hắn sắp xếp, bọn quan lại triều đình ngoài Lục Thư Phàm có chút võ ra còn lại đều là tay yếu chân mềm đánh với bọn binh lính chưa chắc trụ được lâu nói chi đám sát thủ “Đến giờ mới nhận ra có quá muộn, ta còn định đợi ngươi chém đầu ba tên kia mới ra tay nhưng ngươi lại ép ta ra tay sớm hơn thì chịu đi, mau bắt Chánh Đức lại cho ta, còn các ngươi ra tay” Trấn An vừa bảo thuộc hạ bắt Chánh Đức vừa bảo đao thủ xuống tay nhưng có ai ngờ A Châu nhảy lên phía trước bảo vệ Chánh Đức, còn ba tên đao thủ lần lượt bị Chu Hồng Cẩm, Bạch Diệm Hồng và Phi Loan đá văng, hai người này trốn đã lâu dưới kia chờ cơ hội ra tay, Tú Thanh nhanh chóng mở trói cho họ trừ Trương Giác, tất cả mọi người hiện tại đã tập hợp vào một chỗ bị bao vây trong vòng tròn, dân chúng xung quanh người thì chạy người bị giam lỏng bởi binh lính “Phi Loan ngươi còn sống, ta nghĩ Sở Vân cũng chỉ ở đâu đây không xa nhưng không sao nếu các ngươi không quý trọng mạng sống thì ta sẽ giúp các ngươi toại nguyện, Trương Giác ngươi cũng cầm vũ khí đi” trong giây phút quyết định Trấn An luôn cần người để gia tăng sức mạnh nên phải cứu Trương Giác, trước giúp bản thân đề phòng vì hiện tại tên quân sư chẳng thấy đâu nên chỉ có thể trong vào Trương Giác “Trấn An trẫm thật có mắt như mù tin lầm ngươi, nếu hiện tại ngươi đầu hàng nể tình là nguyên lão ba triều trẫm đây sẽ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi nếu không ngay cả cháu cũng đừng mong sống sót” “Haha…nực cười ta đợi ngày này lâu lắm rồi lại nghe lời ngươi hù dọa mà sợ sao, ta nói cho ngươi biết hôm nay một là ta lên ngôi vị cửu ngũ, hai là phanh xác tại đây, ngươi nói giữa hai thứ đó ngươi chọn cái nào, đừng nhiều lời quanh đây toàn mai phục của ta một con muỗi cũng không bay vào được các người chờ chết đi, đừng mơ tưởng ra khỏi đây an toàn, cũng nói cho ngươi biết ta không phải Vĩnh Thuận vương ngu ngốc mà không làm nên chuyện, giết bọn chúng cho ta” trừ Trương Giác đang bên cạnh bảo vệ hắn thì binh lính đang bao vây quanh đều tiến lên, đúng thật như Trấn An nói hắn đã bao vây nơi này chỉ mới đánh với bọn binh lính yếu kém mà bọn họ đã mất một phần nào sức, nếu cứ diễn biến thế này e là khi đối đầu với bọn sát thủ sẽ nhanh chóng thua cuộc, hơn nữa họ chụm lại một chỗ ngoài chống trả còn bảo vệ Chánh Đức, Sở Lục Nhạn và Tú Thanh, còn có đám quan văn trung thành đang lo sợ, cứ nghĩ bản thân chịu hết nổi thì nghe tiếng gió ngựa kéo đến lại nghe tiếng nói dõng dạc mà tất cả dừng lại “Tất cả dừng tay, trong tay ta có mười ngàn đại quân đã bao vây nơi đây, các ngươi mau buông vũ khí đầu hàng, giúp Trấn An tạo phản chỉ làm hại bản thân” “Các ngươi đừng nghe lời hắn mà hoang mang, hiện tại trong tay ta có ba ngàn đại quân, trong khi tử cấm thành chưa đến mười ngàn thì lấy đâu con số vừa nói, trừ khi ông biết chuyện của ta từ trước nên đi triệu tập binh lính, hơn nữa Khánh Nam vương ông làm gì có quyền triệu tập binh mã không sợ bị nói làm phản đi” Trấn An không tin Chánh Đức có thể từ trước giao toàn quyền triệu tập binh mã cho Khánh Nam vương chuyện của Vĩnh Thuận vương không phải là bài học sống hơn nữa nếu có triệu tập binh mã bản thân hắn sẽ biết đằng này mấy ngày qua chẳng thấy động tĩnh, với lại trong tay hắn hiện có hơn ba ngàn đại quân thì làm sao Khánh Nam vương có thể điều động được số quân lên đến mười ngàn “Vương gia không được nhưng ta thì được” “Sở Vân khanh thật sự còn sống” Chánh Đức thấy được Sở Vân thì nỗi lo cũng giảm xuống còn Trấn An chẳng vui chút nào hắn mặc dù đoán được Sở Vân còn sống khi thấy Phi Loan nhưng không ngờ kế hoạch bị người kia biết được ra tay phá hoại “Hoàng thượng tha tội, thần đi một chuyến mượn binh nên đến trễ để mọi người lo lắng bất an, Trấn An ông mau chóng đầu hàng đừng chống cự vô ít hại thêm nhiều người chết mà thôi, quanh đây vương gia đã cho người bao vây, người của ông chẳng là gì đâu” Sở Vân tuy nói với Trấn An nhưng vẫn nhìn xung quanh tìm tên Cảnh Lâm vẫn chưa thấy xuất hiện với lại binh lính mười ngàn chỉ là phóng đại, thật ra chỉ có hơn bốn ngàn nhưng nếu đánh thật Sở Vân cũng không sợ vì thực lực hiện tại là ngang nhau chưa biết ai hơn ai nhưng nàng chỉ sợ số người chết oan ngày càng nhiều mà không muốn đánh nhau “Các ngươi mới là người đầu hàng, đừng tưởng thái sư ở bên trong không biết mà làm giảm lòng tin thuộc hạ của ta” người mà Sở Vân đang đợi cũng xuất hiện cùng với hắn là cả đám người áo đen bên cạnh, cuộc chiến hiện tại rất khó phân định thắng bại “Cảnh Lâm ngươi nói cho ta biết có phải ngươi là người đã gây ra cuộc thảm sát ở Thế Nam” Phi Loan vừa thấy hắn đã không ngăn được bản thân định bước lên liều mạng nhưng bị Lý Quảng bên cạnh cản lại chỉ có thể mở miệng hỏi chuyện “Đệ tử ngoan gặp sư phụ không chào, lại còn hỗn láo không sợ bị trời đánh, ngươi cũng sắp chết nên ta cũng nói thật, chính là ta ra tay thì đã sao, mẹ ngươi cũng là do ta giết, giữ lại mạng sống cho ngươi cũng chỉ biến thành con cờ của chúng ta mà thôi” Cảnh Lâm nói xong cũng cười lớn ý muốn Phi Loan nổi giận “Nếu nói vậy ngươi thừa nhận mình là người phản bội Vĩnh Thuận vương, từ đầu đến cuối đều là thuộc hạ của Trấn An” vẫn là Sở Vân lên tiếng nàng muốn mọi chuyện được rõ ràng mọi khuất mắt có thể gỡ được, không thể để một tên giấu mặt nào vẫn còn ẩn bên trong, cũng là ngăn lại sự lổ mảng của Phi Loan “Chuyện này để ta nói, đúng như ngươi đoán, Cảnh Lâm là người của ta cài theo Vĩnh Thuận vương, ngày xưa sau khi tiên hoàng truyền ngôi ta đã biết ông ấy không phục nên âm thầm sai Cảnh Lâm tiếp cận nhanh chóng chiếm được niềm tin của hắn bài mưu vẽ đường cho hắn tạo phản, chuyện cứ tưởng đã thành ta bảo Cảnh Lâm về bên cạnh giúp mình một tay nếu như Vĩnh Thuận vương thành công nhưng thật không ngờ hắn thất bại thảm hại, còn để Chánh Đức tìm thấy các ngươi chính vì chuyện này làm đại sự bao năm của ta lại kéo dài, các ngươi có bản lĩnh hết lần này đến lần khác cản trở chuyện của ta nhưng hôm nay chẳng may mắn nữa đâu, giết hết bọn chúng không chừa một tên” Trấn An lại lên tiếng kêu bọn thuộc hạ tấn công lần này chẳng còn ai bảo vệ hắn vì Trương Giác cũng tiến lên phía trước định chạy đến phía Sở Vân nhưng Tang Đại chặn đường hai người ra tay rất ác liệt chẳng ai nhường ai, tuy thường ngày Trương Giác có phần nhỉnh hơn nhưng chính sự thù hận làm Tạng Đại thêm mạnh mẽ, Phi Loan và Sở Vân hiện tại đang cùng nhau hợp sức ra tay với Cảnh Lâm những người còn lại kẻ thì đánh bọn sát thủ người thì bảo vệ những người chẳng có võ công đang ở giữa vòng vây, binh lính cùng với người dân tìm đường tháo chạy cũng hỗn loạn cả lên.
|
|
Chương 96: Sự thật bất ngờ “Hoàng thượng hãy dùng uy nghiêm của người mà bảo binh lính dừng lại dù sao ngài cũng là thiên tử bọn họ sẽ có phần nghe lời khi họ đầu hàng Trấn An chỉ còn nhiêu đây người Lục Nhạn tin rằng chúng ta không thua nhưng nếu cứ chia năm xẻ bảy mà đánh thế này thì chỉ tốn sức, mau bảo họ dừng lại” “Tất cả binh lính nghe lời trẫm bỏ vũ khí nếu ai chống lệnh là làm phản theo Trấn An, các ngươi nên nhớ rõ ai mới thiên tử, đừng hồ đồ liên lụy cả nhà bị tru di” nghe lời Sở Lục Nhạn, Chánh Đức chạy lên phía trước kêu gọi dừng đánh, dù sao hắn cũng hoàng thượng lời nói có phần khiến người khác hoảng sợ, một số binh lính thấy người này đến người kia buông bỏ vũ khí thì cũng làm theo “Các ngươi làm gì thế mau giết bọn chúng đừng quên ta mới là chủ tử của các ngươi” “Thái sư tôi ở nhà có mẹ già và con nhỏ không muốn cùng ông tạo phản, từ đầu đến cuối ông chỉ ép chúng tôi mà thôi, bây giờ hoàng thượng chính miệng đảm bảo tha chết thì chúng tôi không ngu gì mà nghe lời ông” một tên binh lính ra miệng nói chuyện với Trấn An bọn họ hiện tại tất cả đã bỏ vũ khí đã vậy còn đứng về phía Chánh Đức Hiện tại thái sư chỉ còn Cảnh Lâm và bọn thuộc hạ do mình đào tạo xem ra thế lực giảm đi đáng kể, nhận thấy đám binh lính đầu hàng Cảnh Lâm cũng tức giận hắn chỉ bay lên dùng cây phất trần trong tay vẽ một vòng tròn đã làm tất cả mọi người té ngã, riêng Sở Vân và Phi Loan bị đánh văng khá xa, Sở Vân vết thương cũ còn chưa hồi phục giờ lại trúng thêm một chiêu tuy không mất mạng nhưng chẳng còn sức đứng vậy, Phi Loan cũng thổ huyết ít nhiều nàng cũng như Sở Vân đang đau đớn không thôi, mọi người nhanh chóng chạy đến đỡ cả ngày, Tang Đại cũng bỏ qua Trương giác về hợp mặt, hai bên hiện tại đều thủ “Tiểu Phi Phi nàng sao rồi” Bạch Diệm Hồng lo lắng đỡ Phi Loan “Vân nhi không sao chứ” Quỳnh Châu đột nhiên xuất hiện làm mọi người cũng bất ngờ, vừa đến nơi thấy Sở Vân bị đánh ngã thì không màng nguy hiểm chạy đến đỡ người, phía sau còn có Thẩm Ngọc Bích đang chạy đến nhìn lại thì do Trần công công và a Tài đưa hai người họ ra đây “Châu nhi chẳng phải ta đã nói nàng tuyệt đối không được chạy lung tung ở trong cung sẽ an toàn cho nàng, có Châu nhi ở đây chỉ làm Vân nhi thêm phân tâm” Quỳnh Châu vừa đỡ vừa ôm Sở Vân vào lòng mặt kệ Sở Vân đang trách bản thân miễn sao tận mắt thấy người an toàn là được, nàng biết Sở Vân sợ mình gặp nguy hiểm nên mới nói lời trách móc, lòng cảm thấy vui chứ không giận chỉ giận Sở Vân không cho mình theo để nàng ở nhà lòng nóng như lửa đốt “Ở nhà không yên tâm nên ra đây tìm Vân nhi, ngươi đó lại để bản thân mình bị thương” “Hoàng thượng người không sao chứ” “Trẫm vẫn bình an, vất vả cho nàng rồi” Thẩm Ngọc Bích thấy Chánh Đức thì hỏi thăm là chuyện đương nhiên dù gì trong mắt mọi người nàng là phi tử của hoàng thượng nhưng nàng chỉ là chạy theo Quỳnh Châu đến đây, sáng sớm đã thấy Quỳnh Châu ở trong cung đi tới đi lui khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, hỏi mãi người kia mới nói sự tình lại muốn giúp Quỳnh Châu mà nhờ Trần công công đưa hai người cùng đi, đương nhiên a Tài cũng theo vì người này nghe lời Sở Vân bảo vệ Quỳnh Châu, thật ra a Tài cũng muốn biết tình hình của Sở Vân nên cải lời bảo vệ Quỳnh Châu cùng ra pháp trường. “Thật là cảm động lòng người, Phi Loan nể tình người từng là đồ đệ của ta nên không giết, võ công của người do ta truyền dạy thì đừng khờ dùng nó đối phó sự phụ chứ, còn Sở Vân giữ mạng cho ngươi là vì ta xem trọng ngươi lần trước trúng một chưởng vẫn không chết thật là có diễm phúc, xem ra người hồi phục rất nhanh, ngươi nói cho ta biết Sở Phong và Chung Kính Thiên là gì của người, sao hai huynh đệ hắn lại cùng truyền dạy cho một người” Cảnh Lâm giao đấu với Sở Vân đương nhiên nhận ra người đột nhập phủ thái sư là ai, hắn không muốn sớm giết người mà từ từ hỏi chuyện “Ngươi không phải nói họ là huynh đệ sao, vậy mà không biết Sở Vân này có quan hệ thế nào với hai người thì thật đúng là kẻ ngốc, ta cũng không sợ nói cho người biết, một người là sư phụ, một người là sư bá của ta thế nào, chẳng hay chúng ta có quan hệ gì với Cảnh Lâm ngươi đây, xem ra chúng ta không có mối giao hảo tốt” nhìn biểu hiện của Cảnh Lâm khi nhắc đến hai cái tên Sở Phong và Chung Kính Thiên với sự giận dữ thì nhận biết được “Vậy mà ta cứ tưởng ngươi là con gái của Sở Phong thật là tự làm hại bản thân” nghe được đáp án từ miệng Sở Vân, Cảnh Lâm cười nhếch miệng từ lần trước hắn đã biết Sở Vân là nữ nhi cũng đi theo hướng này điều tra nên không có tin tức, hắn không cho thái sư truyền ra ngoài chuyện này một phần cũng muốn bảo vệ Sở Vân vì nghĩ Sở Vân có thể là con gái Sở Phong, chưa từng tiếp xúc qua với Sở Vân như Trấn An nhưng khi nhìn ra được võ công lại biết kẻ đột nhập là nữ nhi thì nghi ngờ, hiện tại biết Sở Vân là kẻ đột nhập cũng mang họ Sở thì hắn chỉ sợ Sở Vân đúng thật là con gái người kia nên ra tay có phần nhẹ giờ biết không phải thì không cần nương tay, cũng tặng cho mọi người một bất ngờ Không ai là nghe không rõ lời của Cảnh Lâm, mọi ánh mắt lại chuyển về phía Sở Vân, Chánh Đức ngây người mở to mắt nhìn hầu gia mình sắc phong không bao giờ nghĩ lại là nữ nhi, Tang Đại cũng như Lý Quảng đều giật mình miệng lấp bắt không nói nên lời, Thẩm Ngọc Bích lại chau mày suy nghĩ sâu xa khi nhìn Quỳnh Châu vẫn đang ôm Sở Vân “nhìn biểu hiện xem ra người đã biết từ trước sao lại...không lẽ...”, Khánh Nam vương thì thở dài nhìn về hai đứa con gái ông thương yêu “lần này ta có liều cái mạng cũng sẽ bảo vệ hạnh phúc của hai con”, còn Sở Vân và Quỳnh Châu mặc ai đang nói gì, làm gì họ vẫn nắm chặt tay nhau nở nụ cười triều mến với đối phương càng làm mọi người thêm khó hiểu, để tránh tất cả mất phòng bị vì chuyện Sở Vân bốn người A Châu, Sở Lục Nhạn, Phi Loan, Bạch Diệm Hồng không hẹn mà gặp điều lên tiếng làm tất cả nghi ngờ họ cũng biết chuyện này mà dấu “Đừng nghe lời ly gián” “Chuyện này Sở Vân sẽ cho mọi người một lời giải thích, hiện tại cần đối phó Cảnh Lâm tiêu diệt Trấn An chứ không phải nhìn đệ như thế đâu” Sở Vân biết mọi người đang không rời mắt khỏi bản thân cũng như để giúp bốn người kia đỡ ngượng mà lên tiếng, nàng quyết định nếu hôm nay qua được kiếp này sẽ nói ra sự thật cùng Quỳnh Châu thực hiện lời hứa nhưng Cảnh Lâm lại đi trước phá hỏng “Hoàng thượng thật anh minh lại ưu ái cho một nữ nhi lên đến chức hầu gia hay là người âm thầm lén lúc muốn sủng hạnh hầu gia đây” Trấn An không ngoại lệ hắn cũng bất ngờ không kém và xem đây là cơ hội chọc tức bọn người kia, Trương giác nãy giờ chứng kiến mọi chuyện hắn không biểu lộ cảm xúc âm thầm đi xa phía sau ý định rời khỏi hiện trường, đương nhiên trong giây phút thế này không ai còn để ý đến hắn “Trấn An ngươi câm miệng cho ta, dám dùng lời này không chỉ sỉ nhục thánh thượng mà còn làm hại đến huynh đệ chúng ta, ở đây không ai là con nít lên ba nên chẳng tin lời của các ngươi, hôm nay ta nhất định sẽ bắt người nếm được mùi vị sắp bị chặt đầu là thư thế nào” Tang Đại cuối cùng cũng lên tiếng, nghe Trấn An bịa đặt về Sở Vân thì bản thân nổi giận, đối với Sở Vân, Tang Đại hiểu rõ tính tình con người này, nếu đã giấu thân phận nữ nhi chắc có điều uẩn khúc nhưng tình cảm huynh đệ không vì thế mà mất đi thậm chí còn làm Tang Đại thêm phục “Các ngươi thoát khỏi đây còn khó nói chi là muốn bắt người, với sức của các người thì chờ chết đi không cần ta ra tay, đám thuộc hạ còn lại đủ để đánh bại các ngươi” Cảnh Lâm vừa nói xong số tên áo đen còn lại chỉ mới đi được nữa đường thì bị một trận gió bụi mịt mù không biết từ đâu đến mọi người chỉ kịp thấy một luồng ánh sáng xẹt ngang thì cơn gió cũng dừng hẳn đám người bước lên điều ngã xuống mà chết “Cha/Âu Dương tiền bối” “Âu Dương Minh ngươi chưa rời khỏi đây sao, tốt lắm đến tên nào ta giết tên đó không cần tốn thời gian đi tìm, người nghĩ ta chỉ có nhiều đây người” sau lời vỗ tay của Cảnh Lâm đám sát thủ từ phía sau lại bay lên hướng đến là Âu Dương Minh nhưng người kia chỉ đứng cười, bọn họ chưa chạm vào Âu Dương Minh đã bị mưa lá trúc lấy mạng, Cảnh Lâm biết kẻ đang đến là ai, còn Sở Vân nở nụ cười chờ người xuất hiện “Chung Kính Thiên ông có giỏi thì xuất hiện không cần làm chân nhân bất lộ tướng, hôm nay Cảnh Lâm này sẽ cho ngươi biết thế nào mới là chân nhân” “Chẳng vui chút nào” Chung Kính Thiên cũng bay ra đứng ngang hàng với Âu Dương Minh “Lão tử nghe nói tài bói toán của ông cấp này được cải thiện, qua hôm nay xem cho ta một vẻ để phát dương quang đại tiêu cục, thế nào” “Bao năm vẫn vậy lão tùy tiện ông không thể quên đi chuyện xem bói ngày xưa của ta a” “Các ngươi nói đủ chưa, ta thấy hai ngươi không có cơ hội thoát khỏi đây nói chi là làm chuyện khác” Cảnh Lâm tức giận vì bản thân không được để ý lại thấy hai người kia bình thản mà tức giận, hắn càng muốn lấy mạng tất cả. “Lâm lão đệ chẳng hay còn ai khác để ta giải khuây” Chung Kính Thiên lên giọng chọc tức lại Cảnh Lâm làm những người còn lại phì cười với khuôn mặt đằng đằng sát khí của Cảnh Lâm cũng như tính tình vui vẻ người mới xuất hiện, Sở Vân dựa vào tình hình có thể đoán được họ có quan hệ nhưng xem ra không tốt đẹp trong lòng muốn biết góp cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì, Sở Lục Nhạn khi nghe Cảnh Lâm gọi người đã cứu Sở Vân với cái tên Chung Kính Thiên thì biết đây là sư bá lại trách Sở Vân không nói với bản thân một tiếng “Các ngươi được lắm lần này đích thân ta ra tay” Cảnh Lâm tuy là đánh với hai người nhưng không hề lép vế có thể nói là lấn lướt làm Âu Dương Minh và Chung Kính Thiên cũng phải ngạc nhiên với sự tiến bộ của hắn, cả ba tiếp chưởng đều lui về phía sau. “Xem ra lão đệ của chúng ta đã luyện thành công thiên địa vô song, Chung lão tử cẩn thận một chút thân ta còn lo chưa xong không để ý đến ông được” “Ông đừng có tùy tiện nhắc nhở, làm như chỉ có ngươi nhìn ra" “Hai người các ngươi đúng là lâu ngày không gặp nên có cơ hội điều nói nhiều như vậy, để Cảnh Lâm này tiễn hai người lên thiên đường mà sớm tối có nhau bầu bạn, thiên địa vô song chưa phải là tuyệt chiêu cuối cùng của ta, xem đây thiên hạ đệ nhất thần công “Bá đao kiếm pháp” Cả Chung Kính Thiên và Âu Dương Minh điều giật mình khi nghe bá đao kiếm pháp, bây giờ họ biết Cảnh Lâm bị tẩu hỏa nhập ma là do luyện loại võ công nguy hiểm này, nếu không làm chủ được bản thân chỉ sợ con quỷ dữ cướp mất linh hồn, Sở Vân phía dưới cũng lo lắng cho hai vị tiền bối phía trên, đối với bá đao kiếm pháp từng nghe Sở Phong nói qua, nó được mệnh danh thiên hạ đệ nhất thần công vì tính quái của chiêu thức làm đối thủ không nhận biết được đối phương đang dùng là đau hay kiếm, biến hóa liên tục, nếu là người bình thường khi gặp loại võ công chỉ cần nhìn cũng có thể làm tổn thương thần kinh mà chết, hơn nữa loại võ công này chưa có chiêu thức khắc chế, nhìn Âu Dương Minh và Chung Kính Thiên bắt đầu xuống sức trong khi Cảnh Lâm vẫn nhàn nhã mà tất cả thấy lo, nếu hai người không chặn được hắn thì cả bọn xem như chôn xác tại đây, nhận thấy sơ hở của Chung Kính Thiên và Âu Dương Minh, Cảnh Lâm định cùng một đao một kiếm lấy mạng nhưng lại có một luồng khí cực mạnh đánh bật hắn ngã về phía sau cứu hai người kia thoát khỏi nguy hiểm trong gang tất.
|