[ Bách Hợp Tiểu Thuyết] Thiên Duyên Tiền Định
|
|
Sau hôm nay chưa co truyện z tg. đang chờ truyện ra chương mới
|
Chương 19: Tránh mặt Không khí hôm nay ở hầu phủ thật đặc biệt, vẻ náo nhiệt vui vẻ thường ngày được thay bằng không khí trầm buồn không sức sống. Trên bàn ăn vẫn là bốn con người quen thuộc nhưng không ai nói với ai câu gì thậm chí ngước lên nhìn nhau cũng chẳng có, phạm vi ăn uống cũng dừng lại ở bát cơm, chẳng ai chịu siêng mà gấp món, làm bọn người hầu đứng gần đó cũng toát mồ hôi với cảnh này, ngay cả tiểu Linh là nha hoàn thân cận cũng không dám nhút nhít. "Ta no rồi, xin phép đi trước" A Châu cơm cũng chưa ăn xong liền xin đi trước nhưng nàng không về phòng mà đi thẳng ra cửa lớn. Lời nói của A Châu cũng giúp mọi người giải tỏa phần nào không khí im ắng. Nhìn thấy A Châu hôm nay có vẻ lạ làm Sở Lục Nhạn cũng bất ngờ, nhìn bóng lưng cô đơn, cùng lời nói vừa rồi mà Sở Lục Nhạn thấy lòng mình thương xót thầm nghĩ "Sở Vân và Quỳnh Châu không nói chuyện với nhau đã đành, A Châu hôm nay là mất bệnh gì mà không nói với mình một câu, buổi sáng cũng không chạy đến mình mà gây náo nhiệt, hình như A Châu là mất ngủ cả đêm, sao lại như thế". "Tỷ tỷ đệ có hẹn nên đi trước, mọi người ở lại dùng cơm", Sở Vân vừa nhìn Quỳnh Châu thấy hai mắt nàng hơi sưng có lẽ là do mất ngủ, rất muốn chạy đến hỏi han nhưng nghĩ lại không phải, dũng khí cũng chẳng có, nếu cứ ở lại đối mặt với nàng như thế này cũng khó chịu cách tốt nhất là tìm một lý do đi khỏi đây. "Sở Vân cứ như vậy mà đi, chỉ hướng tỷ tỷ nói chuyện không thèm quan tâm đến mình, chàng thật sự là giận như thế sao, cứ như vậy mà bỏ mặt mình, không quan tâm mình" cùng với suy nghĩ của Quỳnh Châu là đôi mắt nàng cũng đỏ lên, sắp khóc đến nơi, chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ vì chuyện Sở Vân không để ý bản thân mà buồn lòng, thậm chí nàng là bầu bạn với nước mắt cả đêm. Chẳng nói chẳng rành cũng tự mình bỏ về phòng, bàn ăn chỉ còn lại Sở Lục Nhạn đang đăm chiêu. Trên phố người mua kẻ bán tấp nập như xem ra Sở Vân là không để ý, đôi chân không còn nhận được sự điều khiển của chủ nhân cứ có đường là đi, nàng cũng không muốn đến quán chiêu anh, tâm sự giờ đây của nàng cũng không thể nói với bất kỳ ai, đang suy nghĩ không biết đi đâu cho khuây khỏa thì Sở Vân nhìn thấy A Châu vẻ mặt buồn rầu, đang mất hồn đi ngược chiều với mình, thấy A Châu một cô nương lanh lợi hoạt bát nhưng hôm nay ít nói ít cười làm Sở Vân cũng muốn tìm hiểu, đôi chân cũng nhanh đi đến trước mặt A Châu. "Rầm..." "Xin lỗi" A Châu đụng phải Sở Vân cũng không biết, cuối đầu xin lỗi cứ thế mà đi tiếp. "Minh Châu ngươi làm gì mà ngay cả Sở Vân cũng không nhận ra" Sở Vân cũng chỉ còn cách là dùng lời nói kéo hồn A Châu về, nghe tiếng Sở Vân A Châu cũng nhìn lại bây giờ nàng mới để ý Sở Vân. "Sao huynh lại chạy ra đây, không phải đang ở nhà dùng cơm vui vẻ với nương tử đi, huynh đi theo dõi ta sao" A Châu đúng là không quan sát được tình thế lúc sáng, đầu óc cứ nghĩ chuyện của riêng mình, cho dù thiên hạ không thái bình cũng không biết. "Trong người ta không được khỏe nên ra đây đi dạo, cô nương thì có chuyện gì mà để ta theo dõi, chúng ta đứng đây nói chuyện cũng bất tiện, đằng kia có tửu lâu hay là vào đó đi" "Nghe lời huynh, ta cũng không có chỗ để đi" Hai người vừa vào quán thì cũng hướng tiểu nhị gọi mấy món, A Châu cũng không quên gọi thêm mấy bình rượu, nhìn rượu này Sở Vân lại nhớ đến chuyện hôm qua nên thở dài. "Hầu gia như huynh muốn có tiền thì có tiền, muốn có quyền thì có quyền sao lại thở dài sầu não đến vậy, chắc tại hôm qua đi thanh lâu bị quận chúa trách phạt, sáng ra nhìn huynh không có sức sống" A Châu nhìn thấy biểu hiện của Sở Vân thì cũng tò mò, nàng cũng chỉ biết Sở Vân đi thanh lâu bị quận chúa phát hiện, lời nói kia càng làm cho Sở Vân đau khổ. "Không nói chuyện của ta, nói chuyện của ngươi đi, sao hôm nay lại lạ như vậy" Sở Vân không muốn nhắc chuyện buồn nên lôi chuyện của A Châu ra hỏi. "Chuyện gì của ta chứ, ta không có chuyện gì" A Châu không có gì giỏi ngoài chối cãi. "Nếu không nhìn ra được thì ta không phải Sở Vân ngươi cũng đừng nên xem thường ta chứ, cứ nói đi, nếu giúp được ta sẽ giúp" tiếp xúc chưa lâu nhưng Sở Vân rất quý A Châu, tính cách vô tư vô lo, ăn nói ngay thẳng, cứ việc tiểu nha đầu này bám theo tỷ tỷ trả ơn là gây ấn tượng rất tốt với Sở Vân. "Huynh nhìn ra thì sao chứ, ta mới không thèm nói" nếu A Châu mà biết Sở Vân cũng như mình thì nàng đã nói ra mười kiếp, không cần phải một mình một ngựa mà rối trí. Nhận thấy A Châu đối với mình đề phòng, không tin tưởng, Sở Vân cũng biết là điều đương nhiên, nhưng chính biểu cảm của A Châu làm Sở Vân muốn biết và giúp tiểu nha đầu này, dùng tay đặt lên vai A Châu xoay nàng nhìn về hướng mình ánh mắt trực tiếp giao nhau cùng lời nói hết sức cảm động "Tiểu muội ngốc, có gì thì cứ nói cho huynh nghe, Sở Vân này xin thề nếu giúp được sẽ giúp, còn không chỉ đóng vai một bức tượng nghe lời tâm sự, tuyệt đối không nói với ai nữa lời những gì mà Âu Dương Minh Châu đã nói với Sở Vân" Sở Vân thành tâm thành ý nói với A Châu làm nàng cũng thật cảm động. "Huynh gọi ta là tiểu muội, trong nhà cha mẹ chỉ có ta là con, ta không có huynh muội nào cả" A Châu cũng sắp khóc nói với Sở Vân, từ ngày bỏ nhà ra đi tình cảm gia đình là thiếu thốn, từ nhỏ A Châu nhìn thấy người ta có đại ca chăm sóc mà mình cũng thèm. "Nếu tiểu nha đầu ngươi không chê có thể gọi ta là ca ca, ca ca cũng rất muốn có một tiểu muội muội để yêu thương". "Ca ca" lần này không còn đối diện ánh mắt mà A Châu trực tiếp ôm chặt Sở Vân trong lòng, còn nghĩ nếu không yêu Sở Lục Nhạn thì nhất định bám lấy Sở Vân đến chết mới thôi. "Được rồi, tiểu muội ngốc mau buông ca ca ra, người ta đang nhìn chúng ta kìa, còn nữa có chuyện gì mà tâm trạng của muội hôm nay lại xấu như vậy" vừa nói vừa tách A Châu ra còn hướng A Châu rót một chén trà uống cho bình tâm. Thấy dáng vẻ ân cần, quan tâm hỏi han của Sở Vân, A Châu thật sự cảm động, nàng quyết định sẽ nói những suy nghĩ trong lòng cho vị ca ca này, nàng tin tưởng Sở Vân cũng như tin tưởng chính mình, với tài trí của Sở Vân sẽ cho mình một nhìn nhận, một lời khuyên thích hợp, với lại đem lời trong lòng nói ra tốt hơn là giữ một mình, biết bao nhiêu phiền muộn, lo sợ, suy nghĩ lung tung càng làm bản thân thêm mệt, thêm mất phương hướng.
|
Chương 20: Đồng cảm A Châu vẫn còn về chừng nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định kia thì nàng biết hôm nay không thể không nói. "Ca ca, muội đang rất thích mà cũng không phải thích hình như là yêu một người, muội không xác định đó gọi là thứ tình cảm gì" chưa nói gì đến Sở Lục Nhạn nhưng muốn nghe Sở Vân nói thế nào là yêu là thích dù sao Sở Vân cũng có vợ rồi tình cảnh này nhất định sẽ biết chút ít. "Thì ra tiểu muội muội của ta là có người để ý, ca nghĩ là yêu là thích không quan trọng, thích một người là quan tâm cảm nhận của họ nhưng yêu một người là muốn biết cảm nhận của họ về mình, quan trọng là khi ta ở bên cạnh người ấy cảm giác như thế nào, hạnh phúc có, đau khổ có nhưng đừng để những thứ đó chỉ thuộc về một phía như vậy thì thật đau khổ" không biết Sở Vân là đang nói bản thân hay nói cho A Châu nghe. "Muội rất muốn biết cảm nhận của người kia đối với mình nhưng lại sợ, sợ sẽ mất đi mãi mãi thà là không nói để giữ trong lòng ít ra muội vẫn có thể ở bên cạnh người ta" "Nói muội ngốc quả không sai, nếu muội không nói thì tình cảm sẽ không bao giờ được đáp lại, nếu là ca, ca sẽ nói, có thể sẽ bị từ chối nhưng ít ra ở đâu đó trong tim họ vẫn có ta một chỗ dù rất ít, còn không nói suốt đời chỉ là bằng hữu, nhìn bằng hữu như vậy yêu thương, hạnh phúc bên người khác thì lúc đầu từ bỏ còn hơn. Nếu không thể để người đó yêu mình thì hãy để người đó nhớ mình, nhớ không bao giờ quên, muội hiểu không" Sở Vân đang lấy chuyện của bản thân mà khuyên nhủ A Châu, xem ra lần tâm sự này không chỉ giúp một mà cả hai người. "Nhưng muội không dám, người muội yêu không bình thường" "Người đó có vấn đề gì sao" nghe câu nói cùng cái ôm đầu của A Châu mà Sở Vân đoán mò. "Không, người đó không chỉ bình thường, lại dịu dàng ân cần chăm sóc muội, người đó tuy bề ngoài có dáng vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng bên trong lại quật cường, nghiêm nghị, bên ngoài là tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lòng luôn ấm áp, lại còn rất xinh đẹp" cứ mơ mơ màng màng nói mà không chịu suy nghĩ, trong lòng A Châu, Sở Lục Nhạn là như vậy hoàn mỹ. "Haha sao ta nghe muội nói cứ như đang tả một cô gái nha" Sở Vân tuy là chọc ghẹo nhưng lại đúng vấn đề. "Ca ca thối cười cái gì, muội là đang nói cô gái thì làm sao, chưa gì mà muốn gây chuyện" nghe giọng cười của Sở Vân, A Châu muốn bóp chết con người này. "Cái gì? Ca nghe không lầm chứ, cô gái, muội thích, à không, là yêu một cô gái" Sở Vân đúng thật là ngạc nhiên, không tin vào tai mình, muốn hỏi lại A Châu cho tường tận, nói gì chứ A Châu nổi tiếng là quậy phá. "Sao nào, ca thấy muội đúng thật là không bình thường sao, muội cũng rất giận bản thân sao lại đi thích một cô gái" A Châu sợ Sở Vân sẽ hướng mình nói lời nặng nhẹ, tình cảm huynh muội mới có được, có thể sẽ mất đi chỉ trong giây lát. "Có gì mà không bình thường, thế trên đời này cái gì là bình thường, người ta chỉ nhìn phiến diện, chỉ biết cảm nghĩ của bản thân mà xem thường tình cảm của muội, họ chưa bao giờ là muội hay đặt mình vào vị trí của muội để xem xét thì không cần quan tâm cảm nghĩ của họ, bản thân cứ vui vẻ mà sống, không ai sống giùm ai, cũng không ai sống hai lần, đời người chỉ có một nên muội không cần phải bận tâm, cứ vui vẻ mà sống hết quãng đời, ca ủng hộ muội" Lời nói của Sở Vân làm A Châu kinh ngạc, nói rất hay rất đúng, trong lòng lại đánh giá cao Sở Vân, đọc nhiều sách như thế mà xem chuyện mình yêu một cô nương chỉ là chuyện bình thường lại còn ủng hộ. "Ca có muốn biết người muội yêu là ai không?" "Thật sự ca cũng không đoán ra, từ khi muội đến đây ngoài tỷ tỷ thì chỉ tiếp xúc với tiểu Bạch, Phi Phi cô nương, còn có...không được, tuyệt đối không được là Châu Nhi" sau một màn lục trí nhớ liệt kê đến Quỳnh Châu thì thật là kích động, làm A Châu cũng phì cười. "Ca ca muội nghe nói ngươi và quận chúa là được ban hôn, không có tình cảm thật sự, xem ra đây chỉ là lời đồn, ca và quận chúa là người có tình, người có ý" A Châu cũng không phải không nhìn ra được hai vợ chồng này là có cảm tình, để ý đối phương. "Không như muội nghĩ, không được đánh trống lảng người muội để ý là ai, nói mau" Sở Vân không thể để A Châu nắm cán hướng mình chất vấn. "Ca nghe cho rõ đây muội chỉ nói một lần cô nương đó là tỷ tỷ của ca Sở Lục Nhạn" nói như hét vào mặt Sở Vân. Sở Vân đứng hình vì cái tên được phát ra. "Tỷ tỷ, muội có ý với tỷ tỷ" nhìn thấy A Châu ngặt đầu, Sở Vân cũng thật không biết nên khóc hay nên cười, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ đen tối "xem ra mình đành xin lỗi đại ca, chuyện tác hợp trước đây xem như chưa nghĩ đến". "Muội muội yêu quý, sau này chúng ta có thể thành người một nhà, thân càng thêm thân hay không là tùy thuộc vào muội, ca ca đây sẽ ủng hộ, có gì cần cứ nói ca ca sẵn lòng giúp đỡ" Sở Vân vừa có ý giúp A Châu vừa định xúi A Châu làm bậy, sau này thành công hướng A Châu học hỏi cũng không chừng, trong lòng nghĩ vậy mà vui lên, ít ra cũng có người cùng cảnh ngộ. "Muội rất cảm động khi ca ủng hộ nhưng cũng không cần phải vui như vậy, ca làm như vậy muội lại nghi ngờ ý tốt của huynh" A Châu nhìn biểu hiện của Sở Vân mà cũng lo sợ. "Ta chỉ có lòng tốt giúp muội, không hề có tà tâm, sắp tới muội có dự định gì cho chuyện này" Sở Vân rất muốn biết tiếp theo A Châu sẽ làm chuyện gì với tỷ tỷ, mấy ngày nay đeo bám xem ra cũng phải đổi phương thức. "Muội định rời khỏi đây một thời gian, dù sao cũng lâu chưa liên lạc với cha, muội sợ bị trách phạt" bỏ nhà ra đi bị trách phạt là điều đương nhiên không bàn cãi. "Chưa gì mà muội đã nghĩ chuyện bỏ cuộc sao" "Không phải, muội chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ, tuy không xem cảm nhận của thiên hạ nhưng cha mẹ làm muội phải lo" A Châu tuy là phá phách nhưng là một đứa con có hiếu. "Được rồi ta không cản muội, nhưng làm sao liên lạc với muội đây" "Ca ca thật là, người khác không biết huynh cũng phải đoán được phần nào chứ, khắp thiên hạ họ Âu Dương cũng không nhiều" A Châu cũng không biết tại sao quán chiêu anh không ai hướng mình hỏi thân phận, đến giờ vẫn qua lại, không sợ mình là thù hay sao. "Ta xin muội đó, ta mới hành tẩu giang hồ hơn nữa năm không quen biết hay nghe chuyện giang hồ nhiều lắm, không biết Âu Dương cô nương là xuất thân từ đâu" xem ra không khí ngột ngạt bị đánh tan thay vào đó là lời chọc ngẹo. "Thật chán ca ca ghê, cha muội là Âu Dương Minh, người đứng đầu Âu Dương tiêu cục ở Giang Ninh" vẻ mặt đầy tự hào khi nói về cha. "Ta có nghe qua Âu Dương tiêu cục nhưng không ngờ đó là nhà muội, Âu Dương tiêu cục chưa bao giờ bảo tiêu không thành, tiêu cục cũng toàn tập trung cao thủ" "Bây giờ muội muốn về nhà, ca ca rảnh có thể ghé qua" "Sắp đến ta cũng có chuyện ghé Giang Ninh, cũng có chuyện nhờ cha muội giúp, lúc đó e nhờ muội nói đỡ, ta biết cha muội không thích giao du với triều đình, nhưng chuyện lần này không chỉ ta mà triều đình điều có chuyện nhờ" Sở Vân đi Giang Ninh cũng vì chuyện thân thế cũng vì chuyện mà hoàng thượng giao phó. "Được, chúng ta hứa như vậy đi, cạn ly" hai người cười nói, ăn uống vui vẻ, tạm gác chuyện không vui ở lại. "Trước khi đi nhớ hướng tỷ tỷ nói lời từ biệt, tỷ tỷ rất mềm lòng. Ta có ý này muội qua đây" không biết Sở Vân nói nhỏ gì với A Châu mà làm nàng gật dù cái đầu, còn rất vui vẻ không giống như tâm trạng sắp xa người yêu. "Ca ca rất biết ơn huynh, muội sẽ nghe lời huynh, sau khi chia tay đoàn người Hà Nam sẽ hướng Lục Nhạn và mọi người cáo từ, cũng hẹn gặp lại ở Giang Ninh" "Được rồi, xem như đây là bí mật của chúng ta, cạn ly" A Châu sau này mà biết được thân phận của Sở Vân thì nàng sẽ nghĩ gì đây, có còn khâm phục như hiện tại hay sùng bái tung hô lên làm thánh nhân nữa không. Chỉ biết hiện tại Sở Vân vừa là ca ca vừa là bằng hữu tốt, chuyến đi này đối với A Châu xem ra thu hoạch được rất nhiều.
|
Xin lỗi mọi người nha,hứa 11h30 mà giờ mới đăng, hôm nay mình làm ra trễ, 11h mới về đến phòng, tắm rửa ăn uống không mất nhiều thời gian, nhưng xem lại chính tả thì tốn kém nhiều thời gian, mặc dù đã kiểm tra kỹ nhưng khi đọc lại mình vẫn phát hiện vẫn còn chỗ sai, chưa khắc phục hoàn toàn được. Một lần nữa xin lỗi mọi người. Chúc các bạn ngủ ngon, nhớ đọc truyện của mình nha hihi.
|
Chương 21: Từ Biệt Mọi người hôm nay có mặt đầy đủ để đưa Lý Quảng và Trương Giác đi Hà Nam, sau khi hoàng thượng và các quan viên quay về, hiện tại chỉ còn đám huynh đệ trong nhà, lẽ dĩ nhiên không thiếu vợ chồng Sở Vân. "Đại ca, tam đệ, đệ thay tất cả mọi người chúc hai người lên đường bình an, chiến thắng trở về" Sở Vân đứng ra nói nhưng rượu là tất cả điều uống. "Được rồi đưa tiễn ngàn dặm thì cũng phải dừng, mọi người về sớm, chúng ta cũng phải lên đường" Lý Quảng vừa nói vừa nhìn qua Sở Lục Nhạn, rất mong nhận được một lời động viên. Còn Trương Giác từ nảy đến giờ cứ quan sát thấy vẻ mặt Quỳnh Châu tiều tụy thì lòng lại nóng như lửa, hận không thể đem nàng ôm trong lòng mà hỏi nguyên nhân "nhị ca đối với muội không tốt sao, chờ ta, có ngày ta sẽ đem muội giải thoát, trở về bên cạnh Trương Giác này". "Lý huynh nhớ bảo trọng" Sở Lục Nhạn cũng không biết làm sao mà đối với Lý Quảng có chút lưu luyến. Nhìn thấy hành động của Sở Lục Nhạn, A Châu rất muốn chạy lên kéo nàng về bên cạnh, chưa kịp động chân thì bị Sở Vân nắm tay cản lại, ra hiệu không nên manh động, nàng đành nghe lời mà ở yên một chỗ. Cảm giác được Trương Giác đang nhìn mình Quỳnh Châu cũng đáp lại nhưng xem ra nàng không có tâm trạng đoán xem hắn nghĩ gì, ánh mắt đó có phần làm nàng rung sợ, không còn dáng vẻ hiền lành, dịu dàng ân cần như ngày xưa. Bây giờ nàng chỉ đang tập trung nhìn một màn nắm tay của Sở Vân và A Châu không những vậy hai người còn dùng ánh mắt để nói chuyện "Từ khi nào mà Sở Vân và A Châu lại thân như vậy, còn nắm tay, ánh mắt nhìn nhau đằm thắm thế kia", Quỳnh Châu chính thức biết nàng muốn gì, chuyện Trương Giác đi xa nàng cũng không còn quan tâm, nàng chỉ để ý đến hành động của Sở Vân hiện tại. "Chờ chúng tôi với, đại ca, nhị ca muội đến rồi đây" tiểu Bạch đến trễ cũng có nguyên nhân, nàng đâu thể đem theo tiểu Phi Phi diện kiến hoàng thượng. "Đại ca, vị cô nương đi theo tiểu Bạch rất giống Phi Loan" Trương Giác nhìn thấy từ xa cũng giật mình, nếu đúng thật là Phi Loan sau xuất hiện ở đây, còn đi chung với tiểu Bạch, mọi người xem ra điều biết chỉ có hắn là chưa được nghe nói gì, càng làm ý nghĩ bị chúng huynh đệ bỏ rơi sâu thêm. "Cô nương ấy là tiểu Phi Phi bằng hữu của tiểu Bạch, đúng thật cô ta là Phi Loan nhưng tạm thời thì mất trí nhớ, mọi chuyện lát huynh sẽ kể đệ nghe" Lý Quảng cũng không dám nói nhiều, hai người kia cũng đã đi đến. Lại thêm một đối tượng làm cuộc chia tay kéo dài, nhưng tràn đầy niềm vui, sự xuất hiện của Phi Loan làm Trương Giác có toan tính riêng, hắn dự định đem chuyện này nói với thái sư, nếu có thể làm cho Phi Loan nhớ lại thì đây là con bài hoàn hảo, nhưng chỉ e Trương Giác tính sai, mình cũng chỉ là con cờ trong tay thái sư. Cứ mỗi lần biết tiểu Bạch đi tìm đám huynh đệ là tiểu Phi Phi lại đòi theo, không phải nàng muốn bám theo tiểu Bạch mà muốn gặp Sở Vân, chỉ cần nhìn mặt là được. Đoàn người của Lý Quảng cũng đi xa, trước khi đi Lý Quảng cũng không quên để lại một bức thư nhờ Sở Vân khi đến Giang Ninh ghé Vân gia giúp đưa hộ, trong đó cũng có nói đến việc tạo một thân thế giả cho Phi Loan. Trước khi mọi người ai về nhà nấy, Sở Vân cũng không quên rủ tiểu Bạch, Phi Loan làm khách ở hầu phủ, sẵn tiện nói chuyện đi Giang Ninh cho hai người, nghe có thể đi chơi tiểu Bạch không từ chối, còn Phi Loan được đích thân Sở Vân mời thì vui không gì bằng. Bây giờ Sở Vân mới để ý đến Quỳnh Châu, nàng đứng đó như cô đơn, có vẻ buồn, Sở Vân mặt định Quỳnh Châu không nỡ xa Trương Giác nên mới có biểu hiện như thế, càng làm cho tâm thêm đau, ánh mắt hai người lúc nảy nhìn nhau nói lên tất cả, Sở Vân đúng là lấy bụng ta suy ra bụng người, đối với ai cũng chu đáo, chỉ với Quỳnh Châu là lạnh nhạt nên nàng không buồn, không suy nghĩ lung tung mới lạ. "Châu nhi chúng ta về thôi" nghe Sở Vân gọi tên mình như thường ngày tim Quỳnh Châu có chút nhảy lên, cũng cười một cái gật đầu. Chỉ là hành động nhỏ nhưng đó cũng đủ để hai người bình tâm trở lại.
|