[ Bách Hợp Tiểu Thuyết] Thiên Duyên Tiền Định
|
|
Chương 22: Chia tay Sở Lục Nhạn Đang ngồi ở phòng nghiên cứu cách châm cứu các vị trí đốt sống, giúp người bị thương cột sống có thể đi lại thì cửa phòng Sở Lục Nhạn bị người khác đẩy tung đi vào, người có thể không gõ cửa tự ý đi vào phòng Sở Lục Nhạn chỉ có một người. "Sở tỷ tỷ, ta hôm nay đến đây là để nói lời từ biệt" Sở Lục Nhạn đã quen với cách đi đứng của A Châu nên nàng không để ý, cũng chẳng ngước nhìn nhưng khi nghe lời nói vừa rồi thì mọi chuyện đang làm điều dừng lại, bồi người kia nói chuyện. "Ngươi hôm nay lại định giở trò gì, gọi ta là Sở tỷ tỷ, nghe không quen lắm" Sở Lục Nhạn tâm nghĩ thế nào thì lời nói thế ấy làm A Châu cũng vui chút ít nhưng Sở Lục Nhạn chỉ để ý cách gọi không còn nhớ vế sau A Châu nói gì. "Lâu nay muội không phân lớn nhỏ, gọi thẳng tên của Sở tỷ tỷ là không đúng, nay muội lại nhận Sở Vân làm ca ca nên càng phải đổi cách xưng hô với tỷ" cách của Sở Vân bày ra xem như có một chút thành tựu. "Sao ta lại không biết chuyện này" Sở Lục Nhạn cũng như Quỳnh Châu không biết Sở Vân và A Châu từ khi nào lại kết thân như vậy, nghĩ đến Sở Vân đối với nữ nhi có tình cảm lại mặc nam trang tuấn mỹ như vậy, có thể A Châu cũng như Quỳnh Châu mà động lòng Sở Vân, mấy ngày nay không đối với mình bám chặt, không gây sự, luôn ưu tư, lúc nào cũng tâm trạng có thể là vì nguyên nhân này, làm Sở Lục Nhạn muốn ngăn cản muốn hỏi cho rõ. "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ngày mai muội phải rời khỏi đây để về nhà, nên đến nói với tỷ một tiếng, dù sao tỷ cũng là ân nhân cứu muội một mạng" "Ngươi phải về nhà sau, không phải là bỏ nhà ra đi" Sở Lục Nhạn cũng không biết làm sao mà đối chuyện A Châu xa mình lại tiếc nuối, khi chia tay Lý Quảng cũng không có tâm trạng này, nàng lại nghĩ chỉ trong một ngày mà chia xa hai người mình quý trọng thì trong lòng nỗi buồn nhân lên gấp đôi. "Muội cũng đi lâu như vậy rồi, không về chắc cha từ luôn, tỷ yên tâm muội có nói với Sở ca ca rồi, huynh ấy còn hứa khi nào có dịp sẽ ghé nhà muội một chuyến" dĩ nhiên A Châu không nói cho Sở Lục Nhạn biết quê mình Giang Ninh, chuyện này có Sở Vân lo, nói ra chỉ sợ kế hoạch thất bại, người thiệt thòi là mình. "Ta không phải là người biết đầu tiên sau, ngươi còn chưa trả ơn đã phải đi sớm" Sở Lục Nhạn xem thường A Châu, dù sao mình cũng cứu người ta một mạng nhưng chuyện đi như vậy lại không phải là người đầu tiên biết, cũng không biết sao lại lôi chuyện trả ơn mà nếu kéo A Châu ở lại. "Tỷ cứu muội một mạng muội sẽ không bao giờ quên, cái này là lệnh bài của Âu Dương tiêu cục, tất cả các phân đà hay người trong tiêu cục nhìn thấy lệnh bài sẽ nghe sai khiến" vừa nói vừa đưa lệnh bài vàng ánh cho Sở Lục Nhạn, không biết sao khi nhận được lệnh bài lòng nàng lại rối rắm, tấm lệnh bài này có thể dùng mãi mãi, nhưng xa A Châu rồi không biết ngày nào gặp lại. "Ngươi đã muốn đi ta cũng không cản, giờ ta đang bận, mai ngươi lại lên đường, về sớm chuẩn bị" Sở Lục Nhạn sợ đối mặt A Châu lát nữa mình sẽ không kiềm được nước mắt, không biết đây gọi là cái gì, chỉ biết chia tay luôn là đau khổ. "Vậy muội về trước, tối nay muội có hẹn với ca ca nên không qua đây như mọi hôm, sáng mai sẽ hướng tỷ từ biệt, tạm biệt" mục đích đến phòng Sở Lục Nhạn xem ra thành công mỹ mãn, nhìn thấy hành động, lời nói của Sở Lục Nhạn, A Châu như muốn hét lên vui trong lòng, nàng là có quan tâm, để ý đến mình, muốn báo ngay chuyện này cho Sở Vân biết, nên cũng chạy nhanh ra khỏi phòng, trên mặt không dấu được sự vui mừng đi mà cửa cũng không thèm đóng làm Sở Lục Nhạn nghĩ A Châu vì sắp được gặp Sở Vân nên vui đến vậy. Trong thư phòng Sở Vân đang chăm chú đọc sách, muốn uống một ngụm trà nhưng tách trà lại hết, bình thường giờ này sẽ có nha hoàn đến thay trà, nên Sở Vân cũng không lên tiếng hối đợi một lát, đúng lúc có một tách trà nóng vừa để xuống bên cạnh, Sở Vân cũng không nhìn người mang trà đến là ai, lên tiếng nói. "Được rồi, ngươi lui xuống đi, cứ đổi một bình trà nóng để đó, không cần phải thay từng chén như vậy, rồi đi nghỉ sớm, ngươi thức theo ta hầu hạ không nổi đâu" Sở Vân tuy là quan lớn nhưng không bao giờ có ý nghĩ bạc đãi người hầu, đối với họ rất tốt, đây cũng là điểm gây ấn tượng với Quỳnh Châu. "Quận mã hôm nay cũng không về phòng sau, đọc sách suốt đêm không tốt cho sức khỏe" nghe giọng nói này Sở Vân đứng người, người mang trà cho mình hôm nay không phải nha hoàn mà là Quỳnh Châu, nảy giờ còn không biết nàng đến mà thất lễ. "Châu nhi sao nàng lại làm chuyện này, mau mau ngồi xuống" Sở Vân cũng không còn muốn uống trà, cũng đỡ Quỳnh Châu ra bàn lớn mà ngồi, đem chén trà lúc nảy đưa cho Quỳnh Châu. "Quận mã cũng không cần trách bọn họ, Quỳnh Châu chỉ tiện cửa mang vào, bảo nha hoàn lui xuống" định gây bất ngờ cho Sở Vân nhưng xem ra chỉ thành một nửa, mới đầu bước vào Sở Vân cũng không nhìn lấy một cái xem mình là nha hoàn đuổi đi, nếu nàng mà không lên tiếng thì xem như công cốc rồi. "Nếu Châu nhi đã đến đây ta cũng có chuyện để nói, ngày mai ta đưa nàng về Nam vương phủ thăm cha mẹ, sẵn tiện nàng thu dọn ít hành lý, về bên đó chơi ít ngày" "Sao lại ở ít ngày, từ bên hầu phủ về bên cha mẹ cũng không phải xa xôi" Sở Vân không nói rõ làm Quỳnh Châu thêm rối, suy nghĩ lung tung sinh ra hoảng sợ. "Sắp tới ta có chuyện đi Giang Ninh một chuyến, nên không thể ở nhà cùng nàng, như vậy thì rất buồn, nhân cơ hội này có thể về nhà chơi một chuyến cha mẹ chắc rất vui, họ cũng rất nhớ nàng" Sở Vân suy nghĩ đúng là đơn giản. "Quận mã là không muốn cho Quỳnh Châu theo, đi bao lâu thì về" Quỳnh Châu không biết sao lại giận, chỉ biết sắp tới có thể xa nhau thời gian dài thì khó chịu. "Ta cũng không biết, nhanh thì nửa tháng chậm chắc hai tháng" Sở Vân dùng thời gian này để suy nghĩ lại chuyện mình với Quỳnh Châu, rất muốn dẫn nàng theo nhưng có nàng bên cạnh thì thật khó để bỏ xuống, lấy nhau cũng hơn một tháng, lần này đi hai tháng xem như thời gian chia xa cũng rút ngắn. "Quận mã là đi một mình sao" "Không phải, ngoài ta còn có tiểu Bạch, Phi Phi cô nương, lần này đi là giúp cô nương ấy có một thân phận mới, như ta đã nói với quận chúa lúc trước về Phi Loan, ta cũng đem theo tỷ tỷ, dẫn nàng đi du ngoạn, không có ta ở phủ chắc tỷ tỷ buồn lắm, nên mang nàng theo, còn A Châu thì ngày mai cũng về nhà, trong phủ không còn ai ta cũng sợ Châu nhi buồn" Sở Vân lên kế hoạch cho tất cả nhưng phần cho Quỳnh Châu thì lại kém cỏi. "Được rồi, ta về chuẩn bị ngày mai đi thăm cha mẹ, quận mã nghĩ sớm" nàng là giận thật rồi, ai cũng có thể đi, nhưng nàng thì lại không, cứ nghĩ đến xa nhau hai tháng là lòng lại nóng lên, chưa kể từ khi nào mà xưng hô với A Châu thân thiết như vậy, lại đối xử tốt với tỷ tỷ dẫn nàng đi du ngoạn mà bỏ mình ở nhà. Trước khi đến đây Quỳnh Châu đã hạ quyết tâm rất lớn để nói lời xin lỗi làm hòa, còn hướng túi thơm hôm bữa cho đi, nhưng xem ra bị Sở Vân phá hoại còn chọc nàng giận, ngày mai đi Nam vương phủ xem ra là sóng gió.
|
|
Chương 23: Gây khó Sở Vân Từ lúc chuẩn bị đến Nam vương phủ đến giờ trong lòng Sở Vân luôn có một dự cảm không lành, nàng nhìn Quỳnh Châu mà cảm thấy nguy hiểm, tối qua trước khi bỏ mình ở lại nhìn có vẻ giận lắm nhưng sáng nay lại tràn đầy sức sống, vui vẻ thu dọn hành lý cười nói thân thiện với tất cả người hầu, nhìn bề ngoài ai cũng sẽ nói con gái về nhà cha mẹ là vui nhưng cả quãng đường đi cũng không có vẻ gì là nôn nóng về nhà, cứ ung dung thư hả, chỉ có một điều là Quỳnh Châu không ban cho Sở Vân một nụ cười, câu nói hay ánh nhìn nào làm Sở Vân như sắp chết vì suy nghĩ không biết sao lại ra nông nổi. Sở Vân trước khi đi đã báo với vợ chồng vương gia một tiếng nên vừa đến là được kéo ngay vào bàn ăn. "Con gái đúng là lấy chồng rồi quên cha, mẹ cả tháng mới về thăm chúng ta một lần" Khánh Nam vương chỉ là trách yêu nhưng lại làm cả hai ái nái. "Chỉ tại tướng công có thời gian đi thanh lâu mà không có thời gian cùng con về thăm cha mẹ" Quỳnh Châu không quên tố giác, để cha mẹ thay mặt mình trút giận, còn Sở Vân sau khi nghe nói thì cũng run run trong người, không biết Quỳnh Châu đang tính toán gì. "Cha, mẹ không phải như hai người nghĩ, con chỉ vô đó uống rượu không làm gì có lỗi với Châu nhi" "Cha tin con nhưng lần sau có đi nhớ nói với Châu nhi một tiếng, con tuyệt đối không được lừa gạt hay ức hiếp bảo bối của ta, nếu không ta đem con gái về tự mà nuôi dưỡng" Khánh Nam vương là không cấm chuyện đi thanh lâu nhưng có đi thì phải xin, vậy chi bằng cấm luôn cho lành. "Vương gia người đi thanh lâu cũng đâu có nói với ta một tiếng, nay lại dạy hư con" Vương phi cũng muốn đòi công bằng, mà mặt vương gia thì giờ méo xẹo. Nhận thấy mình không nói lại phu nhân nên Khánh Nam vương kêu mọi người tập trung ăn cơm. Quỳnh Châu lại gấp hết cái này đến cái khác cho Sở Vân mỗi lần gấp cũng không quên nói một câu. "Tướng công ăn cái này tốt cho sức khỏe/ Tướng công ăn nhiều rau vào...Tướng công..." cứ gọi như vậy sao Sở Vân từ chối, Quỳnh Châu gấp bao nhiêu nàng ăn bấy nhiêu, ăn không nổi cũng phải ăn, nhìn thấy hai người hạnh phúc vợ chồng Khánh Nam vương cũng ganh tỵ, họ già rồi không so được với bọn trẻ. "Sở Vân hôm nay con đến đây chỉ là để thăm cha mẹ thôi sao?" "Con vẫn còn một chuyện muốn nói với cha mẹ, sắp tới con..." "Sắp tới tướng công muốn dẫn con đi Giang Ninh du ngoạn bồi đắp tình cảm, hai con cũng chuẩn bị hết mọi thứ nên đến đây nói một tiếng với cha mẹ" Quỳnh Châu nhanh chóng cướp lời Sở Vân tự biên tự diễn, nói cứ như thật không nhìn lấy Sở Vân, kết thúc câu chỉ nhìn qua Sở Vân cười một cái thì hồn người kia cũng lên tận mây xanh. "Đây là chuyện tốt, hai con cứ đi mà bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt, ta cũng muốn mau có cháu để vui nhà vui cửa, cha đợi tin vui của hai đứa" vương gia nghe vợ chồng Sở Vân có kế hoạch thì nghĩ hai đứa nhỏ chắc có dự định muốn có con nên càng thêm vui. "Vân nhi, Châu nhi sức khỏe có phần không tốt lại đi xa như vậy, con nhớ chăm sóc kỹ cho nó, đừng để đổ bệnh thì phiền phức ảnh hưởng lộ trình hai đứa" vương phi cũng không quên nhắc nhở cả hai giữ gìn sức khỏe. Sở Vân cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, nàng không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này, bây giờ không cho Quỳnh Châu theo cũng không được, nàng là bị nương tử bức ép, lại còn việc đòi cháu của Khánh Nam vương làm Sở Vân đỏ mặt, trong khi đó Quỳnh Châu như chuẩn bị sẵn nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ khổ cho Sở Vân. "Dạ cha mẹ con sẽ chăm sóc tốt cho Châu nhi, lần đi này cũng không lâu lắm chừng hai tháng là chúng con hồi kinh" "Hai con đi bao lâu cũng được càng lâu càng tốt, nhớ đem cháu về cho ta" "Dạ, dạ" Sở Vân cứ ăn cơm mà gật đầu cho qua, nói đến chuyện con cháu càng làm nàng thêm giây dứt không yên. "Tướng công thiếp có thể mang theo tiểu Linh không" mỗi lần kêu ngọt như vậy đều có ý đồ, nhưng Sở Vân là nguyện chết trong ý đồ đó. "Được, Châu nhi muốn mang theo ai cũng được" "Tạ ơn quận chúa, quận mã tiểu Linh cũng được đi chơi, xem ra đêm qua quận chúa đến thư phòng tìm quận mã hai người đã làm lành thật tốt quá" lời này của tiểu Linh đánh trúng vào cả hai người, lại thêm có phần ái muội. "Hai đứa là giận nhau chuyện gì sau" nếu không nghe tiểu Linh nói vương phi cũng không nhìn ra hai người là mới làm lành, nhìn họ tình tứ thế kia mà. "Phải đó vương phi, quận chúa giận quận mã đi thanh lâu nên phạt người ngủ ở thư phòng hai đêm, hai người còn không nói chuyện với nhau suốt ngày, hầu phủ cứ như âm phủ mà u ám làm tiểu Linh nói cũng không dám nói" tiểu Linh thấy sao nói vậy chứ không biết sự tình bên trong. "Tiểu Linh không được nói bậy" cả Sở Vân và Quỳnh Châu đều nói câu này cùng một lúc, rồi bẽn lẽn nhìn nhau không ai nói tiếp. "Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì nữa thì tốt, Vân nhi tính ra con cũng tốt số, Châu nhi ít khi giận ai lắm, nó mà giận người nào thì người đó nó rất xem trọng, con hiểu ý ta nói chứ" Vương gia nhìn vợ chồng Sở Vân biểu hiện ăn ý thì vui mừng ông chỉ giúp họ bồi thêm tình cảm chứ không có ý la mắng. "Vương gia ngài không biết đâu, quận chúa không chỉ giận mà còn quên ăn mất ngủ chuyện trách phạt quận mã, hai người chỉ vắng nhau có hai đêm mà nhìn như không sức sống, cái này người ta gọi là vợ chồng nhớ hơi nhau, nên đích thân quận chúa đi tìm quận mã, hai người cũng về phòng ngủ lại rồi" tiểu Linh càng nói càng làm hai người kia đỏ mặt, bây giờ còn có vợ chồng vương gia bảo vệ, nhưng khi về hầu phủ thì không biết tiểu Linh sẽ bị đối xử như thế nào. "Được rồi nha đầu tiểu Linh này ăn nói cũng không ý tứ, nhớ đi theo chăm sóc tốt cho quận chúa được rồi" như lời tiểu Linh nói thì vương phi an tâm, có thương có yêu thì mới giận, phu thê mới cưới đúng là có phần thiếu hơi, không thể không dính nhau, nay xem ra Sở Vân và Quỳnh Châu thật sự hạnh phúc không còn nghi ngờ, nhưng bà cũng không muốn Sở Vân đi thanh lâu, đàn ông đi thanh lâu rất phiền phức. "Cha mẹ con và Châu nhi phải về chuẩn bị lên đường, hai con xin đi trước" "Được rồi, hai con nhớ chăm sóc bản thân" tuy không muốn nhưng cũng phải xa con gái, gả đi cả tháng rồi mà gặp lại cũng không nở xa. Sau khi ra khỏi cửa Nam vương phủ Sở Vân định hướng Quỳnh Châu nói chuyện nhưng vẫn là như cũ, lúc nảy mật ngọt bấy nhiêu thì nay bị lơ đi bấy nhiêu, chỉ biết mình bị nàng lừa một vố, nghĩ lại chuyến đi này có nàng thì miệng cũng cười tươi một cái, đầu óc bây giờ chỉ biết chuyện có nàng bên cạnh mà quên mình đến đó có bao nhiêu phần nguy hiểm.
|
Chương 24: Gặp mai phục Lần này đi Giang Ninh Sở Vân sắp xếp một cỗ xe ngựa cho Quỳnh Châu, Sở Lục Nhạn, Phi Loan và tiểu Linh cùng ngồi, còn mình và tiểu Bạch thì cưỡi ngựa phía trước, tiểu Bạch cũng mặc nam trang để giống với tác phong giang hồ như trước, bon chen đòi cưỡi ngựa một mình chứ không chịu ngồi xe ngựa, người đánh xe ngựa cũng không phải là kẻ tầm thường đây là thân phúc của Sở Vân ở hầu phủ, võ công cũng xem như thuộc hàng cao thủ làm sao mà theo Sở Vân thì chuyện này kể sau. "Tỷ tỷ sao nhìn tỷ có vẻ không được vui hay thấy trong người không khỏe, bảo mọi người dừng chân nghỉ một lát" Quỳnh Châu thấy Sở Lục Nhạn có tâm trạng tránh hỏi thẳng mà đi đường vòng. "Tỷ không sao, mọi người nếu thấy mệt thì dừng một lúc, Phi Phi cô nương thấy thế nào" "Ta không có ý kiến" sau khi Phi Loan cho lời nói thì tiểu Linh cũng hướng người phía ngoài mà kêu dừng chân nghỉ, dĩ nhiên họ dừng lại, cũng không quên xuống ngựa mà ngắm cảnh. "Châu nhi uống một ngụm nước cho mát" Sở Vân cũng không quên chăm sóc cho Quỳnh Châu làm mọi người cũng không dám nói gì trên đường đi mở miệng toàn là Châu nhi. Phi Loan nhìn thấy phu thê Sở Vân âu yếm thì càng chết tâm, xem ra ý định chỉ ở bên cạnh không danh phận cũng chẳng có cơ hội. "Tiểu Phi Phi nước nè, không cần phải mất hồn như vậy, có ta chăm sóc cô nên không cần bận tâm" tiểu Bạch càng ngày càng mến vẻ yếu đuối, muốn bảo vệ Phi Loan, bên cạnh nhau lâu ngày thì hiềm khích trước kia đều biến mất. Nhìn mọi người ai cũng có người chăm sóc mà lòng Sở Lục Nhạn lại thấy buồn "nếu có A Châu ở đây chắc tiểu nha đầu đó cũng không kém họ, thậm chí là làm hóa lên, bảo mình ăn cái này uống cái kia" nhớ đến những ngày có A Châu bên cạnh mà Sở Lục Nhạn càng thêm nhớ. Định tiếp tục lên đường thì Sở Vân nghe được âm thanh phát ra từ phía sau có người đang tập kích bọn họ, cảm nhận được nguy hiểm Sở Vân gọi mọi người cảnh giác, cùng tiểu Bạch và a Tài phòng vệ. Đúng như Sở Vân nghĩ có đến mười tên áo đen bịt mặt đang bao vậy bọn họ, làm mấy cô nương lo lắng, xanh mặt. "Lên" chỉ chờ nghe hiệu lệnh tất cả đều ập vào, Sở Vân dùng kinh công bay đến đánh ngã một tên, nhưng ngay lập tức có tên khác kéo vào quay quanh Sở Vân, một mình nàng chọi với bốn, Sở Vân ngay lập tức rút kiếm vừa thủ vừa đánh, chẳng mất nhiều thời gian mà giết được những kẻ quay quanh, a Tài bên này cũng đánh được hai tên ngã ngụy, chỉ có tiểu Bạch đang loay hoay, còn hai tên kia thì nhắm đến Phi Loan mà ra tay, Sở Vân định nhảy vào giúp thì bất ngờ có thêm một tên bay ra, tay cầm song đao mà hướng Sở Vân chém đến. "Quận mã cẩn thận" Quỳnh Châu nhìn thấy Sở Vân gặp nguy hiểm thì la lên, nàng rất sợ tướng công mình xảy ra chuyện, Sở Vân đúng là không có phòng bị cứ tưởng đã hứng trọn cú chém kia thì bất ngờ tên đó té xuống nằm lăn ra đất mà chết, Sở Vân cũng không bận tâm sao lại thế, hướng Phi Loan giải cứu, chỉ một đường kiếm cũng đủ kết liễu cả hai tên kia, bên này a Tài và tiểu Bạch cũng hạ được tên còn lại, xem ra mọi người chỉ hoảng sợ chứ tất cả điều bình an. "Tiểu Phi Phi cô không sao chứ, hai tên đó có làm cô bị thương không" tiểu Bạch vừa hỏi vừa xem xét người Phi Loan "Hồng nhi ta không sao, Sở huynh đa tạ huynh đã cứu Phi Phi một mạng" "Không có gì, mọi người thu dọn đồ đạc ở đây nguy hiểm chúng ta mau tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, mọi người cũng sợ hãi một phen rồi" Sở Vân nhìn ra được bọn người này là vì Phi Loan mà đến, họ không phải muốn giết người mà là muốn bắt người "xem ra chuyện Phi Loan còn sống mất trí nhớ đã có người biết, người này bắt cô nương ấy là có âm mưu gì" "Quận mã ngươi không sao chứ, tên cầm đao lúc nảy có làm người bị thương" Quỳnh Châu cũng hướng Sở Vân xem xét, lúc nảy nàng là một phen hết hồn. "Không sao đâu Châu nhi, ta qua xem tên đó thế nào" nghe Quỳnh Châu nhắc Sở Vân mới nhớ đến lúc nảy không biết vì sao mà tên kia chưa chạm đến mình đã ngã chết, điều mà Sở Vân không ngờ vũ khí lấy mạng tên này chỉ là một lá trúc nhỏ nhoi, vết cắt đi đúng động mạch động chủ ở cổ, lướt qua nhẹ nhàng nhưng ngọt liệm, người này võ công xem ra rất cao cường, tính ra hiện tại người này là bạn có thể nói là giúp nàng đỡ một đao. Mọi người lại tiếp tục lên đường, cũng mai có một quán trọ xem ra không phải ngủ ở miếu hoang, a Tài lo cho mấy con ngựa, còn Sở Vân thì đi thuê phòng, nhắc đến chuyện chia phòng mới đau đầu, chia làm sao đây. "Tiểu Bạch diện nam trang nên để hợp mắt mọi người thì cùng ta một phòng, tỷ tỷ và Châu nhi một phòng, tiểu Linh ở chung với Phi Phi lo cho cô nương ấy còn hoảng sợ" chia như vậy có người không đồng tình dù gì tiểu Bạch cũng là nữ nhi. "Tướng công phu thê chúng ta một phòng, Phi Phi cũng quen với cách chăm sóc của tiểu Bạch hai người một phòng, tiểu Linh giúp ta chăm sóc tỷ tỷ, tiểu Bạch ngày mai mặc lại nữ trang, không thì tất cả chúng ta đều mặc nam trang hết" nghe Quỳnh Châu kêu mình tướng công là Sở Vân biết ngay lại có chuyện, nàng còn nghĩ từ khi nào mà Quỳnh Châu bá đạo như vậy, nhìn các nàng mà mặc nam trang ai lại không nhận ra, dù tiểu Bạch có muốn hay không cũng ép nàng khôi phục thân phận. "Được rồi nghe theo Châu nhi đi, tiểu Bạch mai trang điểm cho đẹp vào đừng làm mất mặt nhị ca như ta" "Nhị ca từ khi nào mà huynh sợ vợ như vậy, lại rất nghe lời nhị tẩu, muội chính thức xem thường huynh từ đây" nói nghe cho vui đồng thời cũng nắm tay tiểu Phi Phi về phòng, nàng cũng muốn tắm rửa cho thoải mái, chuyện này nghe nhị ca cũng tốt, được cùng phòng với Phi Phi thì mặc gì cũng được. "Được rồi mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường", sau lời của Sở Vân thì ai về phòng nấy, Quỳnh Châu thấy Sở Vân nghe lời nàng như vậy cũng là vui trong lòng, cảm giác hạnh phúc cứ len lỏi. Ở một nơi nào đó của kinh thành có một người đang hướng bọn thuộc hạ mà trút giận, cả đám đang quỳ chờ tội dưới chân hắn, người đang ngồi ở phía trên thì miệng lẩm bẩm. "Sở Vân xem như ngươi lợi hại, không chỉ có một mình, lần này ta đánh giá thấp ngươi mà làm tổn lao lực lượng, hơn mười tên ra tay không tên nào sống sót, các ngươi cứ vui vẻ vài ngày, chờ quà của ta" nói xong cũng cười lớn làm bọn người áo đen cũng khiếp sợ. Mình chơi một trò chơi nhỏ đi, mọi người đoán thử nhân vật đã giúp Sở Vân? Nếu đoán được ngày mai mình úp 04 chương luôn. Còn thấy vô vị thì các bạn không chơi cũng được, sau 24h mình sẽ xem ý kiến và cho kết quả, chỉ được dự đoán một lần, một nhân vật. Cảm ơn mọi người nhiều lắm.
|
Chắc là cái người xem bói giúp 2 vck sở vân đúng hk tg
|