[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế Giới
|
|
Chương 60: Vô Đề
Cuộc họp chỉ có Cận Minh Nguyệt, Phật Lan Ỷ Khanh, Viên Tảo Lam Giai, Cận Dĩ Tường, Diệp Nhã Viên. Vốn dĩ có gọi mấy nữ nhân khác nhưng Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan bận thượng tiết vì hôm nay có giờ học quan trọng
Cận Mạn Lệ, Cận Yên Tuyết bận mấy việc lặt vặt ở phòng hội đồng nên cũng chẳng tới, Phó Chỉ Dung thì bận thay Phó Chấn Phong trong coi công ty. Trong phòng chỉ còn lại Cận Dĩ Tường và đám nữ nhân này thôi
Viên Tảo Lam Giai là người đầu tiên lên tiếng:
“Món bảo vật đã thức tỉnh rồi sao, Âu Cách Sư tên kia không chừng đã phát giác, việc thoát khỏi hoàng cung chỉ là một cái cớ cho mưu đồ của hắn”
Phật Lan Ỷ Khanh nhíu mày:
“Tấm bản đồ này theo em Diệp, chỉ có một mình Cận Dĩ Tường sở hữu mà thôi, ngoài ra không ai, nếu bảo vật có thức tỉnh đi chăng nữa, chỉ có chúng ta biết đầu tiên”
Cận Minh Nguyệt gật đầu:
“Hắn chưa đi xa được đâu, bên tình báo cho hay, khu rừng ngoại ô Đông Đô vừa xảy ra vụ nổ, nhiều ma thú chết đi, tôi nghĩ không phải bọn ma thú đấu đá lẫn nhau mà do con người, gần bìa rừng phát hiện dấu chân, dấu chân này hoàn toàn trùng khớp Âu Cách Sư”
“Với tu vi hiện tại của Âu Cách Sư, tiêu diệt một cường giả tôn cấp là không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn còn trong địa phận Đông Đô và Đông Đô có một vị cường giả ngang tầm hắn, hắn ngu mới chọc giận Vong Tước lão quân nhân” Phật Lan Ỷ Khanh phụ hoạ
“Hiện tại chúng ta truy tìm bảo vật cũng dễ thôi, chỉ sợ thành phố kia nhiễm bức xạ khá cao, cộng thêm việc bỏ hoàng nhiều năm như vậy lại không có bản chỈ dẫn chính xác về thành phố”
Cận Dĩ Tường cười:
“Con có thể làm được”
Đám nữ nhân ngạc nhiên:
“Bằng cách nào?”
“Bằng vô hệ”
Tức thì, căn phòng biến thành không gian khác, một không gian huyễn hoặc hư ảo, các nàng trợn tròn mắt, xung quanh là những vì tinh tú tuyệt đẹp, thiên hà chậm rãi tuần hoàn. Các nàng còn thấy mặt trời rực sáng, mặt trăng lạnh lẽo, hết thảy dị thường sống động, các nàng như quên mất bản thân là ai, đang ở đâu
Cận Dĩ Tường búng tay, căn phòng liền trở lại như cũ. Cận Minh Nguyệt tay xoa bụng, ánh mắt nhu hoà:
“Baba con thật lợi hại…”
Phật Lan Ỷ Khanh nhướn mi: “Tường Tường giấu giếm nhiều lắm”
Viên Tảo Lam Giai, Diệp Nhã Viên khoanh tay: “Xác thực a”
Cận Dĩ Tường xấu hổ gãi đầu: “Ách, không phải cố tình nga, tôi sợ quá nhiều dị năng trên người xuất hiện cùng lúc mọi người sẽ hoảng nên….”
“Ừm, lý do này có thể tạm tha thứ cho Tường” Cận Minh Nguyệt ánh mắt loan thành vòng nguyệt nha, có lẽ đang mang thai tính tình nàng hoà hoãn rất nhiều, nếu không hiện tại Cận Dĩ Tường xong đời
Phật Lan Ỷ Khanh chỉ tay vào tấm bản đồ: “Đợi qua kỳ thi học kỳ hai, chúng ta liền lên đường truy tìm bảo vật, Tường thấy thế nào
“Kỳ thi học kỳ hai tháng tới sao, ân, nếu vậy thì đợi thi xong sau đó liền xuất phát, tôi đoán bây giờ chưa phải thời điểm Âu Cách Sư manh động được đâu”
Mọi người nhất trí, kỳ thi kiểm tra thực lực còn một tháng nữa diễn ra, học viện sau nhiệm vụ đánh đuổi ma thú cuối cùng bận rộn với kỳ thi sắp tới, ai nấy đều hăng say tu luyện
Nhóm Cận Dĩ Tường không ngoại lệ, sau giờ tu luyện, Hạ Phỉ Lan hướng Cận Dĩ Tường nói:
“Dĩ Tường, cậu có thể đưa mình ra ngoài mua ít đồ vật cho cha mẹ được không?”
“Hảo a”
Ra bãi đỗ xe học viện, Cận Dĩ Tường đưa mũ bảo hiểm cho Hạ Phỉ Lan, cô cười:
“Phỉ Lan, cậu nhớ bám chắc nhé”
“Ân”
Nếu ai hỏi cảm giác ngồi sau lưng Cận Dĩ Tường là gì, Hạ Phỉ Lan sẽ trả lời, trên cả tuyệt vời. Cận Dĩ Tường chạy tốc độ khá cao, Hạ Phỉ Lan vòng tay ôm cô thật chặt, tựa đầu vào tấm lưng mềm mại, nghe tiếng gió thoảng bên tai, an toàn đến muốn ngủ thiếp đi. Thoáng chốc đã đến khu thương mại
Mua xong vật phẩm như rau củ, những món linh tinh khác dùng trong sinh hoạt gia đình. Hạ Phỉ Lan dừng trước một tiệm quần áo trong trung tâm thương mại, bộ quần áo trước mặt hấp dẫn tầm mắt Hạ Phỉ Lan, nàng rũ mi thầm nghĩ, nó rất đẹp, hẳn nó đắt tiền lắm
Hạ Phỉ Lan toan rời đi, Cận Dĩ Tường níu tay nàng lại, thanh âm chứa đựng tia sủng nịch:
“Nếu đã ngang qua rồi, sao chúng ta không vào xem thử”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, Phỉ Lan, vào thôi, đừng ngại”
Cận Dĩ Tường lựa cho Hạ Phỉ Lan những bộ đẹp nhất đắt nhất cửa hàng, bao gồm bộ váy liền thân lần đầu Hạ Phỉ Lan thấy. Tấm màn thử đồ mở ra, Cận Dĩ Tường nhịn không được thốt lên, ánh mắt ngây ngốc:
“Phỉ Lan, cậu đẹp lắm, bộ này rất hợp với cậu đó”
“Thanh toán cho tôi mười bộ này nhé” Cận Dĩ Tường đưa tấm thẻ cho nhân viên
“Vâng, quý khách”
“Dĩ Tường” Hạ Phỉ Lan ngượng muốn chết rồi, dáng vẻ kiên quyết của Cận Dĩ Tường không cho phép nàng cự tuyệt, cứ thế nàng được Cận Dĩ Tường tặng mười bộ đồ
“Cảm ơn cậu…” Hai người bước ra trung tâm thương mại, trên tay là nhiều túi đồ rủng rỉnh
Đi một đoạn tầm mười lăm phút, Cận Dĩ Tường dừng xe trước nhà Hạ Phỉ Lan, nàng bấm chuông, mở cửa bước ra là một phụ nhân hiền thục. Hạ Phỉ Lan ôm chầm lấy nàng:
“Mẹ”
Hạ mẫu vuốt đầu con gái: “Tiểu Lan, con về rồi, ân, đây là…?”
“Con về rồi, mẹ, Dĩ Tường là đồng học của con, cậu ấy thường giúp con trong việc tu luyện a, cậu ấy rất tốt bụng”
“Cảm ơn con đã giúp đỡ con gái ta. Hai đứa vào nhà ngồi nghỉ, uống chút trà, ăn chút bánh đi”
“Cảm ơn a di”
Nhà Hạ Phỉ Lan không lớn nhưng chan chứa tình ấm áp gia đình. Cận Dĩ Tường thấy nam nhân trung niên ngồi đọc sách trên sofa, biết đó là ba Hạ Phỉ Lan, cô tiến đến chào hỏi:
“Nhĩ hảo, hạ thúc, con là Cận Dĩ Tường”
“Ân, con ngồi đi”
“Dĩ Tường dùng tự nhiên như ở nhà nhé” Hạ mẫu bê dĩa trái cây đặt trên bàn ăn hướng Cận Dĩ Tường nói
Suốt buổi, Hạ mẫu và Hạ phụ thi thoảng ghé Cận Dĩ Tường liếc mắt. Bọn họ cảm thấy, giữa Cận Dĩ Tường và con gái bọn họ có gì đó khác lạ lắm, con gái sẽ luôn dùng nhu hòa ánh mắt nhìn Cận Dĩ Tường, mà Cận Dĩ Tường cũng nhìn chằm chằm con gái họ. Bản thân Hạ phụ là người từng trải, hắn thầm nghĩ, đây chẳng phải tương tự ánh mắt khi hắn nhìn lão bà sao
Hạ phụ ho khan hai tiếng: “Khụ, khi nào hai đứa tính chuyện kết hôn sinh con?”
“Ba…” Hạ Phỉ Lan thất thố la lên, lời nói của Hạ phụ như đâm trúng tim đen nàng, nhất thời đón lấy trận cười của Hạ mẫu
“Con gái ngốc, lão ba đang hỏi con đó, chẳng phải con và Dĩ Tường là người yêu sao?”
“Từ khi nào a…”
“Hai đứa rất thân mật, không phải yêu nhau thì là bạn sao?”
“Không…”
“Bọn con dự tính tốt nghiệp xong sẽ kết hôn” Cận Dĩ Tường nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, khẽ cười: “Con xin phép thúc thúc, a di cho con được ở cạnh Phỉ Lan, bảo hộ nàng cả đời”
Hạ phụ, Hạ mẫu cao hứng cười: “Hảo, hảo, hảo, như vậy còn gì bằng, Phỉ Lan a, con ngây người làm gì nha”
“Con…ba mẹ, Dĩ Tường,…”
Hạ Phỉ Lan cứng đờ người, quên luôn phản ứng, bắt gặp đôi con ngươi giác vàng bao hàm nhu tình của người kia. Nháy mắt, cả thế giới được thắp sáng, Hạ Phỉ Lan viền mắt đỏ bừng bừng, nàng rốt cuộc có người kia tâm…
“Ha ha…ăn cơm đi, cả hai đứa”
Tiếng cười rôm rả lại truyền khắp Hạ gia. Khi băng qua ngã tư, dường như Cận Dĩ Tường thấy được nữ nhân vô cùng xinh đẹp đứng bên kia đường nhìn cô, ánh mắt nàng ta tựa hồ si mê, tựa hồ yêu say đắm. Cận Dĩ Tường không mấy quan tâm, phóng chân ga vọt đi mất
Nữ nhân rũ mi, miệng lẩm bẩm: “Cận Dĩ Tường….
|
Chương 61: Lời Thách Đấu
Cận Dĩ Tường mơ màng nhìn xung quanh, trong đầu rõ to câu hỏi, đây là đâu?
Đầu bị từng trận choáng váng xâm chiếm, hương thơm trên người nữ nhân hấp dẫn khoang mũi Cận Dĩ Tường. Cận Dĩ Tường vừa hít ngửi vừa hoảng hốt, Phó Chỉ Dung khi nào trở về, khi nào trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ cơ thể nằm dưới thân cô và tại sao nàng không nói gì
Thơm quá.
Cận Dĩ Tường thở hắt ra một hơi, hôn lên ngũ quan tuyệt luân của nữ nhân, bịt chặt môi nàng bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Phó Chỉ Dung hôm nay có vẻ rụt rè, Cận Dĩ Tường lắc đầu, hẳn nàng ngượng ngùng thôi. Nữ nhân trầm mặc đột nhiên câu lên khóe môi, đưa tay sờ khắp thân thể Cận Dĩ Tường như sợ mất đi cô
“Chỉ Dung, sao em không nói gì?”
Nữ nhân tiếp tục cười, Cận Dĩ Tường nhìn nàng đến mê muội. Cận Dĩ Tường hôn khắp khuôn mặt nàng, quyến luyến dừng lại trước xương quai xanh khiêu gợi, hương thơm trên người Phó Chỉ Dung tựa hồ không giống thường ngày cho lắm
Khác thường ở đâu, Cận Dĩ Tường cũng chẳng rõ nữa, giờ phút này cô chỉ muốn hảo hảo cảm thụ nữ nhân dưới thân mà thôi
Cận Dĩ Tường xua tay phản bác ý nghĩ kỳ lạ trong đầu. Ân, ngực nhỏ hơn không ít đây
Nữ nhân khẩn trương báu víu bả vai Cận Dĩ Tường, Cận Dĩ Tường phì cười, nhấm nháp tiểu anh đào đứng thẳng trên nền tuyết trắng, dùng miệng hút, tạo ra thanh âm chụt chụt vang dội khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nữ nhân dưới thân nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ tiêu hồn
“Chỉ Dung, em hôm nay thật mê người…thơm quá….đổi nước hoa sao?” Bàn tay hư hỏng du tẩu khắp cơ thể nữ nhân, nữ nhân thật sâu nhìn cô, trong mắt là si mê, là xao xuyến
Dừng trước nơi thánh địa thần thánh, Cận Dĩ Tường vươn lưỡi liếm thỉ hoa hạch, đảo đảo, chôn sâu trong hoa huyệt nữ nhân, càn quét thứ mật dịch ngọt ngào. Nữ nhân hạnh phúc cười, nụ cười có bao nhiêu yêu say đắm. Thời điểm Cận Dĩ Tường chuẩn bị đưa cự vật to lớn vào trong, nữ nhân căng thẳng rụt người lại
“Chỉ Dung, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy rồi, em còn sợ cái gì nha” Cận Dĩ Tường khẽ hôn lên trán Phó Chỉ Dung, nữ nhân của cô hôm nay không những ít nói mà rụt rè nữa
Nữ nhân giang rộng hai chân, thần tình chờ mong Cận Dĩ Tường đến lấp đầy nàng. Không chút do dự, Cận Dĩ Tường ngồi ngay ngắn vị trí, thẳng thắt lưng, rúc sâu vào thân thể nữ nhân. Dường như bị vật gì đó cản lại, Cận Dĩ Tường không mấy quan tâm đâm thẳng cự vật kinh người vào trung tâm gió xoáy
Nữ nhân nhíu mày, toàn thân phát run, đón lấy từng cú dập dồn dã của người bên trên. To lớn vật nóng gây xích mích tiểu huyệt mẫn cảm, căng trướng chật chội vô cùng. Cận Dĩ Tường không ngừng hô tên Phó Chỉ Dung, nữ nhân vẫn mặc nhiên im bặt, trừ bỏ tiếng rên rỉ cùng nụ cười, một thanh âm cũng chưa hề phát ra
Đắm chìm trong bể dục, hai cỗ thân thể lắc lư, chậm rãi hòa tan. Không biết bao nhiêu lần Cận Dĩ Tường bắn tinh dịch nóng hổi đỉnh hoa tâm nhu nhược, mà nữ nhân dù mệt mỏi muốn ngất đi vẫn tận lực bảo trì thân thể, nghênh đón thế tiến công mãnh liệt của người kia, sợ làm cô mất hứng
“Chỉ Dung, lão bà, tôi yêu em…..”
Thời điểm Cận Dĩ Tường tỉnh lại, ngoài trời đã bị ánh dương quang phủ khắp lối. Cận Dĩ Tường đảo mắt nhìn quanh phòng, cô cảm thấy rất vi diệu khi bản thân nằm trong phòng Phó Chỉ Dung, chăn một mảnh hỗn độn cho thấy đêm qua không phải mơ. Vậy nữ nhân của cô đi đâu rồi, Cận Dĩ Tường nhíu mày nhặt lên mảnh giấy nhỏ bên cạnh giường
“Dĩ Tường, em có việc phải về công ty gấp, xin lỗi, em yêu Tường”
Cận Dĩ Tường ngốc lăng cười. Nữ nhân của cô luôn bận rộn như vậy a, sau này không cho phép các nàng làm việc cật lực nữa, hảo hảo bồi bổ các nàng và các con a
Trải qua một tháng, Cận Mạn Lệ, Phật Lan Ỷ Khanh rốt cuộc có tin vui, thai nhi khỏe mạnh. Cận Dĩ Tường đưa các nàng đi bệnh viện làm một loạt kiểm tra, cao hứng ngửa mặt lên trời cười to khiến các nàng phía sau đều âm thầm lắc đầu. Cận Yên Tuyết bên kia thì sao? kết quả, vẫn chưa biết
Cận Mạn Lệ mang thai so thường ngày gắt gỏng bội phận, hoàn toàn trở thành sư tử mẹ. Khi thì đau nhức muốn xoa bóp, khi thì không muốn nữa chuyển sang thích nghe nhạc. Cận Dĩ Tường đương ngủ trên giường thì đột nhiên sinh khí đá cô xuống giường, cô thật khóc không ra nước mắt mà
Phật Lan Ỷ Khanh tương đối giống Cận Minh Nguyệt, ngày ngày đều cùng nàng trò chuyện, đại loại về cục cưng hay đặt tên gì mới tốt. Cận Dĩ Tường nhìn các nàng, tâm trạng được một loại vui vẻ vây lấy, thấy tiểu gia đình hài hòa cô đủ hạnh phúc rời
Lại nói đến Phó Chỉ Dung, ngày đó Cận Dĩ Tường có gọi hỏi nhưng nàng nói một tháng cũng chưa từng trở về, vậy nữ nhân cùng Cận Dĩ Tường hoan ái đêm đó là ai, đại não bị dấu chấm hỏi to đùng vây quanh. Cận Dĩ Tường nhíu mày, chả lẽ cô nằm thấy xuân mộng sao, rồi chuyện này cũng nhanh chóng bị cô vứt ra sau đầu…..
Cận Dĩ Tường không phụ lòng mọi người trong lớp 10D trông đợi, kiên trì tu luyện, kết quả của việc ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, Cận Dĩ Tường hút nguyên khí dồi đào trong thiên nhiên, trực tiếp phi thăng đế cấp bát đẳng. Kỳ Nhược Linh đạt linh cấp lục đẳng, Hạ Phỉ Lan đồng dạng, các nàng theo sự chỉ dẫn của Cận Dĩ Tường, tiến bộ rõ rệt
Cuối cùng, kỳ thi học kỳ hai đã bắt đầu diễn ra. Quy luật cuộc thi rất đơn giản, do phía học viện sắp đặt, có thể tích điểm cho lớp thông qua kỳ thi này. Học viên khối D có thể thách đấu với các thành viên khối A, B, C và ngược lại, ai gục trước không quá ba giây đứng lên, người đó thua
Cận Dĩ Tường nhàm chán nhìn sơ đồ, ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ trầm trọng cộng thêm việc hầu hạ lão bà và cục cưng chưa ra đời. Khoảng thời gian này Cận Dĩ Tường xác thực bận chết đi, chạy qua chạy lại rất giống tiểu cẩu bị ngược đãi a
Ngược lại xung quanh học viên đều xì xầm nhìn chằm chằm Cận Dĩ Tường. Cận Dĩ Tường không mấy quan tâm ánh mắt ngoại nhân, tiến đến đứng bên cạnh Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan, vẫn câu nói quen thuộc thường ngày:
“Chúng ta sẽ chiến thắng thôi”
Hai người các nàng cười.
“Ân…”
Kỳ thi học kỳ là chiến đấu cá nhân, không áp dụng hình thức nhóm trong kỳ thi, các đấu trường quy mô lớn hơn hẳn nhằm phục vụ các học viên thỏa sức bùng phát năng lượng. Cận Dĩ Tường bảng A, Kỳ Nhược Linh bảng B, Hạ Phỉ Lan bảng C, ba ngừoi dù không chung chiến tuyến nhưng tâm luôn hướng về nhau, tin tưởng nhau
Cận Dĩ Tường nhanh chóng đả bại các học viên chung bảng, rất nhanh tiến đến hồi kết không quá năm phút, ngồi trên đài cao có người nghiến răng nghiến lợi có người trầm trồ không ngớt. Cận Dĩ Tường khoanh tay xem hai nữ nhân đang đánh đấm trên màn hình TV, đến khi hai người các nàng hạ đo ván đối thủ nằm gục xuống sàn, Cận Dĩ Tường mới nhảy cẩng lên hò reo
Đám người đột nhiên dạt ra hai bên nhường đường cho nam nhân đi. Cận Dĩ Tường không mặn không nhạt nhìn Công Minh, trưng ra bộ mặt ngây ngô chọc người yêu thương
Công Minh hừ lạnh, chỉ tay về phía Cận Dĩ Tường:
“Học muội, cùng anh đây đấu một trận đi!”
“Hảo a” Cận Dĩ Tường thản nhiên cười
Vì vậy, lời thách đấu của Công Minh trong một giờ đồng hồ nhanh chóng lan rộng toàn học viện. Mọi người ai ai cũng hăng say bàn luận sôi nổi, lập bè chia phái bầu chọn cho Cận Dĩ Tường và Công Minh…
|
Chương 62: Kết Thúc Học Kỳ
Trận đấu giữa Cận Dĩ Tường và Công Minh chính thức diễn ra. Cả hai đồng dạng sở hữu hỏa dị năng nên đấu trường lần này được học viện chọn, chính là Đấu Trường Liệt Hoả
Trên đài cao là tiếng hò reo cổ vũ của toàn thể học viên. Xa xa vị trí hội đồng cấp cao, Phật Lan Ỷ Khanh nhíu mày quan sát, Viên Tảo Lam Giai, Phó Chỉ Dung, Diệp Nhã Viên, Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan đã xong trận đấu của bản thân, hiện tại các nàng ngồi cùng một chỗ xem Cận Dĩ Tường
Giám khảo hôm nay gồm có Cận Minh Nguyệt, Cận Mạn Lệ, Cận Yên Tuyết. Ba hồi trống đánh, trận đấu chính thức bắt đầu, Cận Dĩ Tường thân thuộc tính hoả tự nhiên cảm thấy đấu trường này tích góp rất nhiều nguồn nguyên khí cho mình. Hơn nữa có ngọc Ngự Hoả cộng sinh, năng lượng bừng bừng tụ nơi đan điền, chỉ còn chờ bộc phát
Công Minh cười lạnh, hắn thích Viên Tảo Lam Giai, nhọc công theo đuổi biết bao nhiêu ngày, nàng từ chối hắn, kể từ khi Cận Dĩ Tường xuất hiện, mọi công lao của hắn xem như đổ sông đổ bể. Bó hoa hồng hắn tặng Viên Tảo Lam Giai bị nàng vùi dập không thương tiếc, hắn hận Cận Dĩ Tường cướp đi nữ nhân hắn theo đuổi
“Tiếp chiêu đi!”
Công Minh hướng Cận Dĩ Tường quát lớn, tay phóng luồng cực lớn hoả năng về phía Cận Dĩ Tường. Cận Dĩ Tường trên môi thủy chung nét cười, nhẹ nhàng né tránh, lại đỡ một cước từ Công Minh. Mọi người lắc đầu khi thấy Cận Dĩ Tường chỉ né tránh mặc cho Công Minh liên tiếp tấn công
Toàn thể học viên ai cũng đều nghĩ trận này phần thắng thiên về Công Minh rồi, dẫu sao hắn cũng là người đứng top học viện một học viên mới chân ướt chân ráo bước vào học viện làm sao có thể đánh bại Công Minh
Mọi người ai cũng nghiêng về Công Minh, duy chỉ có đám nữ nhân tin tưởng Cận Dĩ Tường tuyệt đối, mặc dù không biết nguyên do gì Cận Dĩ Tường không phản công
“Hanh, Cận Dĩ Tường, đấu với tôi, không có đường thắng đâu, khôn hồn đầu hàng đi!” Công Minh nghiến răng nghiến lợi nói, phi thân về phía Cận Dĩ Tường, liên tiếp phóng hỏa năng về người cô
“Ai nha, cú đó nguy hiểm đấy” Cận Dĩ Tường thản nhiên cười, bay lên không trung né tránh đòn lửa dội ngược bên dưới trước con mắt trầm trồ của toàn thể học viên
“Uy, sao có thể bay được vậy?”
“Thật kỳ diệu, Cận Dĩ Tường cậu có thể giảng cho mình sao?”
“Trên cả tuyệt vời, cậu mãi mãi là tượng đài chiến thắng trong tim mình, khiến Công Minh thua thảm hại đi, đánh chết cái vẻ ngạo mạn của hắn đi!”
Cận Dĩ Tường hướng đông đảo học viên vẫy tay còn đối các lão bà đại nhân trưng bộ mặt ngây ngốc nhạ Công Minh tức điên. Hắn tuy rất có thực lực nhưng Công Minh không thể khắc chế máu nóng trong người, điều đó gây thất bại thảm hại cho hắn sau này
“Nhiều lời, tiếp chiêu đi”
Công Minh hết đấm rồi tung cước, hắn âm thầm đắc ý cho đến khi Cận Dĩ Tường nhìn chằm chằm hắn như muốn nuốt trọn con mồi. Công Minh kiêu ngạo thành thói chưa từng vì ai mà cúi đầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, toàn thân huyết mạch đều run lên cầm cập trước nguồn uy áp vô hình kia, bóp nghẹt linh hồn hắn
Cận Dĩ Tường đột nhiên bật cười:
“Nãy giờ học trưởng vui vẻ đủ rồi chứ, giờ để tôi xuất chiêu đi”
Công Minh còn chưa kiệp định hình được chuyện gì xảy ra, một cỗ kình lực mang theo hỏa năng bất ngờ hướng bụng hắn tập kích. Công Minh phun một ngụm máu, chống đỡ đứng lên, nếu hắn ngã xuống, như vậy quá mất mặt, trận này hắn thắng, Viên Tảo Lam Giai có phải hay không yêu hắn đây
Với ý nghĩ trong đầu, Công Minh cười lạnh, thế nào đi chăng nữa, phần thắng sẽ thuộc về hắn thôi. Công Minh đắc ý cười vừa muốn phản đòn lại bị hoả năng cương ngạnh của Cận Dĩ Tường công kích. Thân thể hắn giật lùi ra sau, quần áo trên người đều rách bươm, ướm máu
Vì cái gì khi hoả năng của hắn đụng độ Cận Dĩ Tường, cô không có hề hấn gì mà hắn lại chịu thiên đại đả kích từ hỏa năng Cận Dĩ Tường đây
Cận Dĩ Tường thong thả đỡ Công Minh đứng lên:
“Học trưởng, anh cảm thấy thế nào, có ổn không, anh muốn ngừng hay đấu tiếp?”
“Buông ra, dĩ nhiên anh đây chọn đấu tiếp, hừ, đừng làm bộ mặt thương sót đó!” Công Minh gân cổ quát
“A, được thôi, dù sao tôi cũng nhàm chán, hảo hảo chơi với anh một trận cũng rất tốt đây”
Công Minh dồn mười phần công lực vào hỏa cầu cực lớn, lần này hắn nhất định sẽ thắng, hắn nhất định lần nữa truy được Viên Tảo Lam Giai, nghĩ đến viễn cảnh đó thôi, Công Minh đủ vui mừng khôn xiết
Chỉ là bước cũng chưa kịp bước, đánh cũng chưa kịp đánh, dị năng cũng chưa kịp thi triển, oanh một tiếng chấn động mặt đất, uy lực khủng khiếp của hoả năng chèn ép Công Minh muốn nổ tung, hắn xiêu vẹo chống đỡ, rốt cuộc, một chiêu cũng chưa đỡ được, hao tổn quá nhiều sức lực, hôn mê bất tỉnh
“1…2….3…. người chiến thắng hôm nay là Cận Dĩ Tường, đả bại top 1 học viện Atlantis, giờ đây vị trí top 1 thuộc về Cận Dĩ Tường, được biết lớp 1D hôm nay có rất nhiều học viên chiến thắng tại các bảng, lớp 1D một bước thẳng lên hạng nhất, quả là chuyện vui mừng”
“Sau kỳ thi học kỳ hai, các em sẽ lại bước sang năm học mới, chúc tất cả may mắn trên con đường mình chọn. Kỳ thi xin được phép khép lại, tôi xin công bố sơ lược kết quả tất cả các khối”
“Khối D bảng A, Cận Dĩ Tường bảng B, Kỳ Nhược Linh bảng C, Hạ Phỉ Lan Khối C bảng A, Viên Tảo Lam Giai bảng B, Phó Chỉ Dung bảng C, Diệp Nhã Viên ………”
Trọng tài đọc kết quả, thanh âm không giấu nổi cao hứng
Chúng nữ nhân vỗ tay chúc mừng kết quả chung cuộc, cái tên Cận Dĩ Tường được tung hô khắp cả học viện. Từ đây lưu truyền một huyền thoại mà học viện Atlantis là nơi huyền thoại ra đời
Cận Dĩ Tường đột nhiên xoay đầu nhìn hướng tháp chuông, tại sao cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình đây, phải nâng cao cảnh giác mới được….
Một nơi tăm tối thuộc địa phận Đông Đô.
Sinh sinh khí chất vấn:
“Đây đã là lần thứ mấy rồi Tử, có phải ta quá mềm nhẹ với ngươi không?”
Tử cúi đầu: “Xin lỗi”
Sinh hừ lạnh: “Ngươi suốt ngày chỉ biết xin lỗi sao, lão đại nuôi ngươi trưởng thành cho ngươi thân thủ ngày hôm nay, ngươi không nên tồn tại loại cảm xúc phàm tục đó. Ta chỉ có thể dung túng ngươi thêm lần này, nếu còn lần sau, ta sẽ không tha thứ”
“Ta sẽ phục tùng và tiếp tục trung thành, cảm ơn ngươi, Sinh, ta luôn xem ngươi là anh trai của ta…”
Sinh cau mày, lạnh lùng bỏ đi.
|
Chương 63: Em Còn Có Tôi
Ba tháng sau. Cận Dĩ Tường mừng rỡ như điên, dường như đứa nhỏ trong bụng Cận Minh Nguyệt không phải một mà là hai, Cận Yên Tuyết cũng đã có tin vui. Cận Dĩ Tường luôn là người bận rộn nhất, mỗi ngày ở một phòng, chăm sóc các nàng, hôm nay là Cận Minh Nguyệt
Cận Minh Nguyệt nhìn cái người không ngừng vuốt ve cái bụng vươn cao của nàng, nhịn không được bật cười
“Minh Nguyệt, người nghĩ ra tên đặt cho các con chưa?” Cận Dĩ Tường áp tai lên bụng nàng, hỏi
Cận Minh Nguyệt lắc đầu:
“Đã nghĩ ra rất nhiều cái tên nhưng ta muốn Tường đích thân đặt cho các con hơn”
“Ừm, kỳ thực con đã định được rồi”
“Nói thử xem”
Cận Dĩ Tường trườn lên, hôn lên môi nàng một cái:
“Ân, đứa trước gọi Cận Thư Ca, đứa sau gọi Cận Thư Thần, con muốn các nàng luôn vui vẻ trong cuộc đời, không ưu sầu buồn bã”
Cận Minh Nguyệt mơn trớn ngũ quan tuấn mỹ của Cận Dĩ Tường:
“Rất hay cái tên, ta nghĩ các con sẽ thích”
Bỗng nhiên…
“Tường…ta…”
“Minh Nguyệt….con ở….”
Cận Dĩ Tường bịt chặt môi nàng bằng một nụ hôn dịu dàng. Cận Minh Nguyệt khó nhịn vuốt dọc sống lưng cô, Cận Dĩ Tường phải nghiêng người sang một bên tránh động đến bụng nàng
Nhấc nhẹ váy ngủ nàng lên trên, thành kính hôn lên bụng nàng, ở cái rốn khả ái nhô cao, lưỡi đảo vài vòng. Cận Minh Nguyệt bị nhột hơi rụt người lại, lập tức cong người nghênh đón cái lưỡi tinh nghịch kia tác quái tiểu huyệt lầy lội. Nhung nhớ đã lâu, nay lại được hoà tan vào nhau
Cận Minh Nguyệt nghẹn ngào nấc lên thành tiếng, rốt cuộc đạt cao triều lần đầu tiên trong đêm
“Minh Nguyệt, ở trên đi…”
“Ừm…”
Cận Minh Nguyệt leo lên bụng Cận Dĩ Tường khi cả hai đã thoát quần áo. Cận Dĩ Tường hạnh phúc mỉm cười, cô cảm nhận được người yêu còn có cục cưng đè nặng lên người cô, rung động đến khó tả. Bàn tay cực ấm nắm cự vật cương cứng, nữ nhân trên người khẽ hừ, ánh mắt mê ly chọc lòng người say
Cận Dĩ Tường mĩ mãn thở ra một hơi, thẳng thắt lưng, cọ cọ vật nóng trước hoa viên ướt đẫm, chậm rãi đẩy vào trong nàng, sợ làm kinh động nàng. Thân thể khi mang thai càng thêm mẫn cảm, thời điểm Cận Dĩ Tường đi vào, nàng liền muốn cao triều lần nữa
Cận Minh Nguyệt khó khăn động eo, ánh đèn phòng ngủ chiếu nàng xinh đẹp bả vai, kinh tâm động phách. Cận Dĩ Tường si ngốc nhìn nàng, nữ nhân khi mang thai càng thêm mê người, vươn tay nắm bầu ngực khẽ xoa
“A…Tường…thật trướng…căng quá”
“A….Tường….cục cưng…cục cưng…ta sợ….”
“Ừm….Minh Nguyệt thả lỏng….ngừoi ép con chặt quá…”
“Tường….đừng ở bên trong….khó chịu….”
Cận Minh Nguyệt đứt quãng thở dốc, cự vật ôn nhu đỉnh tường thịt mềm mại, thước tấc sủng nịch nàng. Cận Minh Nguyệt như chết trong nụ hôn của Cận Dĩ Tường
“Minh Nguyệt, con yêu người, yêu con chúng ta…”
Cận Minh Nguyệt thét chói tai, trong đêm thanh u, cỡ nào lộng lẫy….
Như thường lệ, dù không có cuộc thi hay việc gì xảy ra, ba người các nàng vẫn đều đặn tu luyện. Đương tình nồng ý mật, Viên Tảo Lam Giai đến phá hủy, nàng nhíu mày, xách lỗ tai Cận Dĩ Tường
“Đau quá nga, Tiểu Giai tỷ…” Ai nha, số phận của ta tại sao lại bi thảm như vậy đây, hết Mạn Mạn rồi đến Tiểu Giai tỷ bạo lực a…
“Em hay tin gì chưa!”
“Tin gì?”
“Tiểu Diệp bị lão ba bắt về Diệp gia rồi, hắn phát hiện chuyện em và nàng qua lại, em biết rõ con người Diệp thúc rồi đó”
Cận Dĩ Tường sắc mặt trầm xuống.
“Hiện tại em liền đi đến Diệp gia”
Cận Dĩ Tường phóng xe một mạch đến Diệp gia. Vừa vào cửa đã bị nhiều dị năng giả ngăn lại
Cận Dĩ Tường lạnh lùng nói:
“Tránh ra, tôi muốn tìm người, các anh còn đứng, đừng trách tôi không khách khí”
Một tên tức giận quát:
“Nhãi ranh miệng còn hôi sữa không biết lễ độ, để xem tao như thế nào trừng phạt mày”
“Cùng xông hết lên đi, đừng phí thời gian quý báu của tôi”
Nhất thời, nộ khí xung thiên, tà long giương đôi con ngươi bễ nghễ, hỏa ngục mãnh liệt bùng phát thao tính một vùng trời. Chỉ một chiêu, nguyên đám dị năng giả liền hôi phi yên diệt. Kỳ thực, Cận Dĩ Tường không muốn làm hại ai nhưng đã động đến nghịch lân của cô, cả sinh mệnh này cô cũng không tiếc huống hồ, bọn họ chỉ là con kiến hôi
Lầu cao bước xuống một nam nhân, Cận Dĩ Tường đã từng gặp qua hắn, Diệp Nhã Viên lão ba, Diệp Chí Kiệt. Một nam nhân đam mê danh lợi và cầu vinh
“Ta không cho phép cô và con gái ta quen nhau!” Diệp Chí Kiệt trầm giọng nói
Cận Dĩ Tường cười khổ:
“Diệp thúc, đến cả con gái ngài, ngài cũng cầu vinh lợi hão huyền từ nàng sao, tôi thấy ngài không xứng làm lão ba học tỷ đâu!”
“Chuyện Diệp gia, cần người ngoài như cô xen vào sao, con gái ta thì làm thế nào, sao Diệp gia có thể tồn tại chỉ với một vài xí nghiệp nhỏ, thứ ta muốn, to lớn hơn nữa kìa!”
“Ngài quá để ý sự nghiệp, ngài đã bao giờ nhìn lại phía sau có những ai chưa, học tỷ tuổi thơ ngài có lần nào ở cùng nàng trong ngày sinh nhật không? Diệp thúc!”
“Câm miệng, đừng nghĩ cô được chút tình cảm của con bé thì lên mặt dạy đời ta”
“Dĩ Tường nói không sai, lão ba” Diệp Nhã Viên thoát được nhiều thủ vệ dị năng giả, ngay lập tức tiến lại gần Diệp Chí Kiệt
“Diệp Nhã Viên, con từ khi nào dám làm loạn như vậy hả!” Diệp Chí Kiệt uất nộ quát
Diệp Nhã Viên đỏ hoe viền mắt:
“Đã bao giờ ba nghĩ đến con và mẹ chưa, đã bao giờ ba biết đến nơi này cũng cần ấm áp gia đình chưa, từ nhỏ đến lớn, thứ gì con cũng theo ý ba nhưng xin lỗi, chuyện tình cảm, con làm trái ý người rồi”
“Con thật thất vọng về người. Năm đó sự tình con đều thông suốt, chính ba là người đẩy mẹ đi xa, chính ba là kẻ hại chết mẹ!” Diệp Nhã Viên cơ hồ rống lên
“Ăn nói hồ đồ, con muốn phản sao, Diệp Nhã Viên, ta nuôi con khôn lớn để giờ đây con nói với ta những lời đó hả, người đâu, bắt con bé nhốt vào phòng”
Lập tức, một đám người tiến đến. Cận Dĩ Tường đem Diệp Nhã Viên hộ ra sau người:
“Đâu có dễ như vậy!”
Diệp Chí Kiệt hừ lạnh, một bên quan sát Cận Dĩ Tường nhất cử nhất động. Dần dà, sắc mặt hắn càng lúc càng thêm khó coi. Đám người đã bị bại trước Cận Dĩ Tường, cánh tay cũng chẳng thể nào nhấc lên
“Lũ vô dụng”
“Diệp Nhã Viên, hiện tại con đi cùng nàng, đừng bao giờ nghĩ trở về nữa, cũng đừng bao giờ xem ta là ba nữa, chỉ cần con bước một bước, từ nay về sau, ta và con ân đoạn nghĩa tuyệt, cùng Diệp gia phủi sạch quan hệ” Diệp Chí Kiệt gằn từng câu chữ.
Diệp Nhã Viên nhàn nhạt nói:
“Người đã bao giờ xem con là con đâu, đúng vậy, con ở đây là để nói với người lời tạm biệt!”
“Diệp Nhã Viên, con giỏi lắm, cút cho khuất mắt ta!”
Cận Dĩ Tường đưa Diệp Nhã Viên đến ngọn đồi sau lưng Đông Đô, nơi quan sát hết toàn cảnh Đông Đô hoa lệ. Cận Dĩ Tường ôm Diệp Nhã Viên vào lòng, trước ngực cảm nhận một trận lành lạnh
“Viên Viên, em còn có tôi…”
“Dĩ Tường, cảm ơn Tường đã đến, cảm ơn Tường, hắn đã không còn là người hiền lương năm đó nữa rồi, kể từ cái ngày hắn hại mẹ, hắn không còn là ba em nữa, hắn là ác quỷ, là ác quỷ…”
“Ừm, Viên Viên, tôi nhất định đòi lại công bằng cho em, tôi nhất định khiến hắn trả giá cho những tội lỗi của mình gây ra”
Cận Dĩ Tường ôn nhu vuốt tóc mềm, ở bên môi Diệp Nhã Viên ấn nụ hôn, hôn lên những giọt lệ châu rơi trên gò má khi hoàng hôn chợt tắt, nắng chiều cũng dần buông….
|
Chương 64: Đã Lâu (H)
Diệp Nhã Viên được Cận Dĩ Tường đặt trên thanh chắn, cô thi triển dị năng phong tỏa khu vực, đã không còn kẻ nào chen chân vào giữa các nàng nữa rồi
Cận Dĩ Tường nhanh chóng thoát quần áo, các nàng làm tình với nhau không ít lần nhưng mỗi khi nhìn từng khối cơ thể tinh tế của Cận Dĩ Tường, Diệp Nhã Viên không hẹn đỏ mặt
Hít một hơi thật sâu, không biết bắt đầu như thế nào, tầm mắt vô ý thức nhìn xuống hạ thân của Cận Dĩ Tường, cái nơi đã bễ nghễ đứng thẳng, a, quả thật, ngượng muốn chết…
“Viên Viên, hôn tôi…” Cận Dĩ Tường nhìn cô ngây ngốc, liền mở miệng nói
Diệp Nhã Viên làm theo, lập tức chạm vào môi Cận Dĩ Tường, môi răng cuốn quýt hồi lâu. Diệp Nhã Viên khó nhọc tách hai chân quấn Cận Dĩ Tường áp lên người nàng, trực tiếp ôm lấy cô
Hơi thở Cận Dĩ Tường mang theo hương bạc hà thanh khiết, hôn hoài cũng chẳng biết chán, có lẽ, Diệp Nhã Viên nghiện rồi. Cắn chặt môi dưới của cô sau đó nhả ra, người kia thở dốc, nàng đắc ý
Cận Dĩ Tường hôn khắp khuôn mặt động lòng ngừoi của nàng, chậm rãi, hôn xuống cần cổ non mềm, không quên cắn nhẹ. Diệp Nhã Viên luồn tay, khẽ xoa mái tóc mềm mượt của người kia, thi thoảng âu yếm hôn lên một cách đầy yêu thương
Cận Dĩ Tường ôm trọn hai ngọn núi tuyết trong tay, cô hôn, lực đạo rất nhỏ, giống như bị kiến cắn, rất ngứa, tiểu anh đào bị cắn mút từng trận tê dại truyền đến đại não Diệp Nhã Viên. Khi Cận Dĩ Tường nhả ra, lưu lại đỉnh phong ướt sũng
Gió nhè nhẹ thổi qua, trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ thân thể trái ngược nóng bừng bừng, mồ hôi bết dính các nàng tóc mai, trên mặt cô bếch một vài sợi tóc đen thùi của nàng. Cận Dĩ Tường vén sang một bên:
“Em đẹp quá…”
Diệp Nhã Viên lặng im không nói, vòng tay câu cổ cô, kéo cô lại gần, nàng đang chờ cô, đã lâu.
Điểm giữa hai chân dị thường ướt át lại bị vật nóng bỏng mơn trớn, lầy lội khó tả. Diệp Nhã Viên cắn khẽ Cận Dĩ Tường đầu vai, cô khom người, lay động vài cái, chờ khi hoa huyệt đã sẵn sàng, thẳng lưng, đỉnh toàn bộ chiều dài trong chỗ sâu
Vật nóng kiềm chế đã lâu căng trướng nơi chật hẹp nhất. Diệp Nhã Viên ngửa đầu, cắn chặt môi dưới, có khuynh hướng cong người, cái mông hẩy hẩy, rung động kịch liệt. Tóc mai đan vào nhau, thu vào trong mắt bao nhiêu hình bóng đối phương
“Ưm……Dĩ Tường……..”
Hoa tâm được vật nóng cọ loạn. Diệp Nhã Viên không thể ngăn được tiếng rên rỉ tiêu hồn tràn ra khỏi miệng. Lông mày nhíu thành một đoàn, không biết nàng đang thư s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hay thống khổ chỉ biết, nơi các nàng giao hợp, nỉ non khóc thút thít, thủy triều cuồn cuộn dâng trào
Cảm nhận cái hôn nóng rực đặt lên môi. Cận Dĩ Tường trong nháy mắt toàn thân căng thẳng, run rẩy một tiếng, Diệp Nhã Viên ôm chầm Cận Dĩ Tường, thét chói tai
Chỉ chừa giọng mũi, Cận Dĩ Tường ánh mắt nhiễm tầng sương mù vây kín, không lối thoát hiểm, kẹt trong thành trì kiên cố của nàng. Bắt hai chân thon dài vòng lên đầu vai, sáp lên phía trước, ngậm môi dưới của nàng, hung hăng cắm ra rút vào. Mỗi một lần đều muốn đem hoa tâm nhu nhược của Diệp Nhã Viên lộng rớt
Một tay chụp được núi tuyết, nhéo nhẹ vài cái, yêu thích chơi đùa không buông tay. Ẩm ướt, nóng nóng, hương vị tản ra rất mê người, Cận Dĩ Tường tham lam hấp duẫn vị đạo trên người nàng
Cô thật sự biết ơn những nữ nhân bên cạnh mình, nhờ có các nàng, Cận Dĩ Tường được sống lại lần nữa, cảm ơn các nàng đã bao dung thậm chí dung túng cô ích kỷ. Tại thế giới này cùng các nàng trôi qua, cô còn mong cầu gì hơn. Dù biết tất cả đã được sắp đặt sẵn nhưng may mắn, cô đã gặp chí yêu…
Ái tình chính là kỳ tích.
Diệp Nhã Viên mê man, hai tay nắm bả vai Cận Dĩ Tường, ánh mắt khẩn thiết như muốn nói, làm ơn. Đầu ngón chân đều co rúm, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, từng luồng khí nóng tích tích truyền đến bụng dưới, hổn hển đứt quãng thanh âm khiến ngọn núi lửa hừng hực thêm phần dữ tợn cường liệt
“Dĩ Tường….quá sâu…a….chịu không nổi”
“Viên Viên, rõ ràng…em thật thích…”
“Đừng… nói….nữa….mà…” Diệp Nhã Viên bịt miệng Cận Dĩ Tường, giữa những kẽ tay cảm nhận ôn độ, Cận Dĩ Tường liếm tay nàng.
Cận Dĩ Tường tà cừoi, đột ngột rút quân thần tốc khỏi người nàng, một trận trống rỗng xâm chiếm đại não. Diệp Nhã Viên nhíu mày, sinh khí khẽ hừ:
“Dĩ…Tường….trở lại….mau…..”
“Em nói cái gì, tôi không nghe rõ nha, lớn lên một chút…” Cẩn Dĩ Tường hỏi lại
“Muốn em….”
“To lên”
“Muốn em…ngay bây giờ…hỗn đản…”
Diệp Nhã Viên cơ hồ rống lên, bộ dáng thất thố lần đầu tiên Cận Dĩ Tường chứng kiến qua, ngày thường Diệp Nhã Viên luôn văn tĩnh tri thức, người gặp người mến nha. Đáng yêu đến mức, Cận Dĩ Tường muốn ngất rồi
“Tôi đến đây….lão bà….”
“A….Dĩ Tường…..”
Một lần nữa tiếp cận vật nóng, Diệp Nhã Viên mĩ mãn thở ra một hơi. Càng lúc càng nhanh tiết tấu, thiên địa phút chốc đảo điên mất rồi
Các nàng, dựa vào hơi ấm của đối phương, cảm thụ, chân thật vô cùng. Cận Dĩ Tường thở phì phò, thành thịt mẫn cảm ép vật nóng đến phát đau, bất quá, cô rất thích cái cách nàng cắn mút cô. Hoa tâm không ngừng hút quy đầu, Cận Dĩ Tường biết, nàng sắp đến
Chôn vào nơi sâu nhất, tinh dịch xối ướt vách thịt mềm, Cận Dĩ Tường bá đạo ở trong nàng lưu lại dấu ấn của bản thân. Đưa lưỡi càn quét mật dịch ngọt lành nhất thế gian, Diệp Nhã Viên một trận khốn quẫn, hai mắt giật nhoè không bất minh
Cái lưỡi trừu sáp lối mòn chật hẹp, thi thoảng xoay xoay đâm vào thịt mềm bên trên. Trùng kích khoái cảm đánh tới, thân thể như lạc trôi trên đỉnh thiên thai, lâng lâng thư s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lan tỏa khắp huyết mạch
Cận Dĩ Tường ôn nhu cười, mặc lại quần áo cho Diệp Nhã Viên, hôn nhẹ lên môi nàng, bế nàng về học viện
Diệp Nhã Viên trong cơn mơ màng vẫn còn sót tia thanh tỉnh, nắm chặt tay Cận Dĩ Tường
“Dĩ Tường, đừng đi”
Cận Dĩ Tường câu lên khoé môi, dịch góc chăn, đồng dạng nằm xuống lãm nàng vào trong ngực, nhãn thần nhu hòa:
“Ngoan, ngủ đi, tôi không đi, tôi ở lại với em”
Hơn nửa đêm, Linh Hồn giới phát ra tín hiệu.
Long Phách triệu tập Cận Dĩ Tường.
|