[BHTT - Chuyển Ver] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!
|
|
Chương 33:
"A, em thích nhất là ăn măng tây xào tỏi và hạt điều." Kim Trân Ni miệng thì nói mình thích ăn, nhưng đũa cứ gắp vào chén Phác Thái Anh.
"Thích thì ăn nhiều một chút, cứ gắp vào chén chị làm gì?" Phác Thái Anh nhìn thức ăn trong chén của mình, tỏi, măng tây và hạt điều phối hợp vô cùng hài hoà. Có thể nói đây là món đại biểu cho ẩm thực Quảng Đông, gần như đi nhà hàng nào cũng có món này.
"Chị ăn thử đi."
"Ăn ngon lắm."
"Đúng không, còn có cái này . . . Cũng rất ngon." Kim Trân Ni tiếp tục chăm chỉ gắp vào chén Phác Thái Anh, không quên gắp thức ăn nhét vào miệng mình, cô thật sự rất đói bụng.
"Ừ." Phác Thái Anh không có tiếp tục từ chối, nhưng chén đã muốn đầy rồi không nhận được nữa, cho nên nàng liền trực tiếp ăn miếng sườn chua ngọt từ đũa Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni mở to mắt nhìn, vô cùng tự nhiên quay đũa về miệng mình, sau đó cười quyến rũ với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đột nhiên nhận thức được, máu nóng liền xông lên mặt, hai má và bên tai đều phiếm hồng. Kim Trân Ni thật sự làm cho nàng có chút chịu không được
"Mau, mau lên ăn xong . . . Rồi đi." Phác Thái Anh cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên mình nói lắp bắp.
"Ừ." Kim Trân Ni gật đầu. Sau đó lại quan sát thần tình đỏ bừng của Phác Thái Anh, rồi mới bắt đầu khoan khoái thưởng thức đồ ăn thơm nức trên bàn.
Cơm nước xong đã là gần 6:30 tối, tài xế chở Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đến nơi liền bị Phác Thái Anh đuổi về. Làm tài xế thật sự không dễ dàng.
"Chị Phác, được rồi, em về nha!" Kim Trân Ni nhìn cảnh tượng hoa lệ trước mắt, có hơi bỡ ngỡ.
"Không có gì đâu mà." Phác Thái Anh cười cười, lôi kéo Kim Trân Ni đi vào trong.
Trước cửa hội trường lui tới đều là xe sang trọng, cho dù có xe. Kim Trân Ni không nhận ra là loại xe gì, nhưng cũng biết là rất xa hoa. Trước cửa còn có một dàn soái nam, mỗi chiếc xe đến sẽ có một người mỉm cười tiến lên giúp mở cửa xe. Cũng có không ít nữ tiếp tân, mỗi người đều cao ráo xinh xắn. Đây là lần đầu Kim Trân Ni thấy cảnh tượng này, ngoài cửa đã như vậy, không biết bên trong cửa còn như thế nào? Chắc hẳn rất nhiều ánh đèn vàng xanh rực rỡ? Kim Trân Ni càng nảy sinh ý định muốn rút lui.
"Chị Phác . . ."
"Không sao đâu, đi theo chị là được." Phác Thái Anh nắm tay kéo Kim Trân Ni đi.
"Ừm." Kim Trân Ni lại một lần nữa sa vào sự ôn nhu của Phác Thái Anh, thật sự là không có tiền đồ mà! Không có tiền đồ . . . Cô hung hăng thầm trách chính mình.
"Tiểu thư, mời cô cho xem thư mời?" Nữ tiếp viên mỉm cười, ngọt ngào nói.
Cũng không tính là rất xinh đẹp, không có xinh như Phác Thái Anh nhà mình, Kim Trân Ni trong lòng âm thầm đánh giá.
"Cảm ơn cô, mời cô vào." Nữ lễ tân đưa lại thư mời cho Phác Thái Anh.
"Ừ."Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni đi vào hội trường.
Hội trường cũng không có đến mức khủng bố như Kim Trân Ni nghĩ, không quá nhiều đèn rực rỡ, nhưng bố trí rất sang trọng, ấm áp, đèn vàng, cocktail, nhạc phát là hoà tấu.
Phác Thái Anh vừa đi vào hội trường, Kim Trân Ni liền phát hiện bốn phía đều có ánh mắt loé sáng của mấy sinh vật giống đực bắt đầu vây quanh lại.
"Thì ra không phải ai thành công giàu có cũng đều là nam nhân." Kim Trân Ni lẩm bẩm.
Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni thì thầm nói liền nở nụ cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, làm Kim Trân Ni càng cảm nhận nhiều hơn sức nóng từ mấy ánh mắt xung quanh.
"Sao em lại cảm thấy ai kinh doanh thành công cũng đều là nam nhân?" Phác Thái Anh hỏi lại.
"Tiểu thuyết, kịch truyền hình còn điện ảnh nữa cái nào cũng nói như vậy. Có điều . . . Sao ở đây xấu quá vậy. A! Còn có ông bác hơn 40 tuổi nữa." Kim Trân Ni mở to mắt nói.
Phác Thái Anh nhìn đến vị bác mà Kim Trân Ni nói, hắn đang hướng các cô đi tới, liền ra hiệu cho Kim Trân Ni đừng nói lớn như vậy. Phác Thái Anh thì thầm làm Kim Trân Ni thần hồn điên đảo, làm gì còn có tâm tư đi quan sát người khác.
"Phác Tổng, cô tới thật sớm." Ông bác mỉm cười nói. Người ông bác chính là Tuấn Hải Lân
"Đúng vậy, mọi người khó được tụ họp, đương nhiên tôi nên đến đúng giờ." Phác Thái Anh liền nở nụ cười xã giao, đứng dậy bắt Tuấn Hải Lân bắt tay, sau đó ngồi xuống.
"Đúng đúng." Tuấn Hải Lân lạp tức phản ứng, được bắt tay người đẹp ai lại không vui.
"Dạo hôm không thấy, Phác Tổng càng ngày càng xinh đẹp. Haha!"
" Tuấn tiên sinh cũng nhìn trẻ lại không ít, sự nghiệp gia đình đều thành công tốt đẹp, lúc nào đó mời chúng tôi uống một chén đi." Phác Thái Anh nói.
"Đây chính là cô nói đó, ngày mai có thể đi không, cùng nhau uống một chén?" Tuấn Hải Lân tươi cười trông rất giống suy nghĩ bất chính, Kim Trân Ni nhíu mày, nhẹ nhàng kéo kéo góc váy Phác Thái Anh. Cô đâu biết rằng, loại xã giao này với Phác Thái Anh chỉ là chuyện nhỏ.
"Tham gia buổi này xong, tôi liền bay về Úc, không bỏ công ty được, lần sau đi, lần sau Tuấn tiên sinh đến Úc, tôi mời ông đi ăn, đừng nói uống một chén, uống một đêm tôi cũng tiếp." Phác Thái Anh nói ra, tuy ngoài cười nhưng trong không cười.
"Được, được. Hahaha!
"Phác Tổng! Không thể tưởng được hôm nay cô cũng tới? Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Kim Trân Ni đảo ánh mắt qua, phía đông nam hướng ba mươi độ, có một người đàn ông hơn 28 tuổi diện mạo giống như người đã có vợ con, đang đi tới các cô, cô nên cảnh giác!
"Lam tổng, anh tổ chức tụ hội tôi làm sao dám không đến, cũng phải nể mặt anh chứ!"
"Ha ha, thật vinh hạnh. Thế nào? Nhìn cũng không tệ chứ?" Lâm Viễn Viễn cười nói.
"So với mấy năm trước khác xa, rất có ý tưởng." Phác Thái Anh đáp lại.
"Chút nữa còn có tiết mục. Ha ha, mọi người cứ chơi vui vẻ. Tôi có đủ rượu, đói bụng cũng có đầu bếp, phân phó một tiếng là được."
"Được, làm phiền Lâm tổng rồi."
"Làm gì có."
Cứ như vậy, mấy gã đàn ông đến đây, đều bị Phác Thái Anh nói khéo, dần dần người tìm đến Phác Thái Anh cũng ít đi rất nhiều, kỳ thực tính cách làm việc lạnh lùng của Phác Thái Anh sớm nổi danh trong giới, vậy mà mỗi lần nàng xuất hiện vẫn luôn có nhiều ong bướm bao quanh.
"Chị Phác, thật nhiều người tìm chị nha?" Kim Trân Ni ủy khuất mà biểu đạt bất mãn của mình, Phác Thái Anh còn chưa có thời gian nói chuyện với mình.
"Ừ, rất nhanh sẽ không có nữa." Dựa theo kinh nghiệm bình thường, sau nửa tiếng nữa cơ bản sẽ không còn ai tìm cô, ngoại trừ mấy người cùng hợp tác.
"Chúng ta đi uống rượu đi!" Kim Trân Ni nhìn xung quanh đủ loại cocktail đầy màu sắc, không hiểu sao trở nên hưng phấn, cô còn chưa uống qua cocktail. Được rồi, cô thừa nhận, ngay cả rượu trắng cô cũng chưa uống qua.
"Không được, Cocktail có nồng độ cồn rất nặng!" Phác Thái Anh nhíu mày, không chịu để cho Kim Trân Ni uống.
"Một chút thôi."
"Không."
"Một chút . . ." Kim Trân Ni ủy khuất lắc lắc cánh tay Phác Thái Anh.
"Không!"
Cuối cùng, Phác Thái Anh vẫn là nhịn không được khả năng mè nheo của Kim Trân Ni, đồng ý cho cô uống một ly.
"Chỉ một ly thôi đó." Phác Thái Anh trừng mắt nói.
"Ừ, chỉ một ly." Kim Trân Ni cắn cắn môi, ngốc nghếch đảm bảo.
"Nên uống màu nào . . . Vàng? Hồng? Hay là xanh?" Kim Trân Ni cứ chọn lựa, không biết nên uống cái gì thì ngon.
Kim Trân Ni chỉ chỉ ngón tay dùng phương pháp như khi chọn đại đáp án lúc đi thi.
"Uống cái này đi. Nồng độ cũng nhẹ hơn một chút." Phác Thái Anh chọn một ly xinh đẹp nhất, đưa cho Kim Trân Ni. Nguyên liệu gồm liqueur lựu, bạc hà, mật ong, Brandy mùi anh đào. Là một loại rượu ngọt, thích hợp uống sau khi ăn.
"Màu đẹp như vậy, uống vào rất tiếc ~" Kim Trân Ni thật cẩn thận tiếp nhận ly rượu từ tay Phác Thái Anh. Khẩn cấp đem ly rượu để sát bên miệng.
"Một hơi uống xuống, không cần nhấp từ từ, uống vậy không thấy cay lưỡi." Phác Thái Anh đề nghị.
"Tiếc quá à, nhìn đẹp vậy." Kim Trân Ni có chút phiền muộn mà nói.
Phác Thái Anh cười cười, cô bé này có đôi khi rất ngây ngốc.
"Được rồi, em nghe lời chị." Kim Trân Ni nói xong, liền đem rượu đổ vào miệng, dòng nước lạnh cay xé lưỡi đổ nhau xuống cổ khiến Kim Trân Ni lập tức bị sặc.
"Khụ, khụ . . ." Rượu này nóng vậy! Kim Trân Ni bị sặc đến cong thắt lưng, che miệng. Ho vài cái, vùi đầu vào ngực Phác Thái Anh, Phác Thái Anh vội vàng dùng một tay ôm Kim Trân Ni, một tay vỗ lên lưng cô.
"Em uống nhanh vậy." Phác Thái Anh đau lòng nói.
"Ừm . . . Khụ khụ." Kim Trân Ni muốn nói, nhưng lại nói không ra tiếng.
"Từ từ rồi nói, uống miếng nước." Phác Thái Anh thuận tay cầm một ly nước, đưa đến bên miệng Kim Trân Ni. Kim Trân Ni vội vàng uống ngay, mới uống xong một hơi cô lại bắt đầu ho. Vừa ho vừa xua tay.
Phác Thái Anh nhíu mày, đưa mũi ngửi. Cái này . . . Là rượu, không phải nước lọc!
Bởi vì chuyện này, mà rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang đây, rất nhanh có một thanh niên tài giỏi cầm ly nước lọc đem tới. Phác Thái Anh lúc này đâu kịp nghĩ gì khác, nâng Kim Trân Ni dậy để cô uống nước. Uống xong một ly nước Kim Trân Ni mới cảm thấy cái nóng trong cổ họng giảm đi rất nhiều.
"Thật là khó chịu!" Kim Trân Ni bị sặc đến muốn chảy nước mắt, đáng thương nhìn Phác Thái Anh.
"Là chị sai, chị không nên bảo em uống nhanh như vậy." Phác Thái Anh rút khăn tay lau nước mắt cho Kim Trân Ni, hai người quấn quýt một hồi mới nhớ tới nam nhân vừa mang nước đến.
"Cảm ơn." Phác Thái Anh gật đầu với hắn, xong xoay người lau nước mắt cho Kim Trân Ni
"Cảm ơn . . . " Kim Trân Ni cũng nói theo.
"Không có việc gì là tốt rồi." Nam nhân này đúng là người tốt, nói xong liền cười một cái, không có giống mấy người lúc nãy . . . Nhất là không giống với cái ông bác và nam nhân kia. Kim Trân Ni cảm khái nghĩ.
"Cô là Phác Tổng của Viễn Phác phải không? Nhưng chưa nghe nói qua Phác Tổng có một em gái đáng yêu như vậy." Nam nhân kia cười nói.
"Bạn bè thôi." Diệp Tử hiển nhiên không muốn nhiều lời.
"Chào em gái, đây là danh thiếp của anh. Anh họ Đổng, Đổng Thanh Hoa!" Một cách bất ngờ, Đổng Thanh Hoa tự nhiên đưa danh thiếp cho Kim Trân Ni, còn cười cười với cô.
"A! Công ty trách nhiệm hữu hạn . . . Tổng giám đốc tài chính, thật lợi hại." Kim Trân Ni nhìn nhìn danh thiếp, nói ra.
Kỳ thật trong lòng cô đang nghĩ là, nam nhân này quả thật không lợi hại bằng Phác Thái Anh
Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni nói xong, nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc kéo Kim Trân Ni qua sát bên cạnh mình.
|
|
Chương 34:
"A Hoa! Bên này!"
Nghe được tiếng Tiêu Nhuận, ba người gồm cả Đổng Hoa đều đồng loạt xoay qua.
"Anh, sao anh cũng tới đây, không phải không đến sao?" Kim Trân Ni kinh ngạc hỏi.
"A Hoa kêu anh đi chung với hắn, mọi người như thế nào . . . Biết nhau vậy?" Tiêu Nhuận có chút không hiểu tình hình, làm sao ba người lại đứng cùng nhau.
"A, vừa rồi cô bé này bị sặc, ta mang nước đến giúp."Đổng Hoa giải thích.
"Ha ha, cậu lại làm người tốt." Hiển nhiên, Tiêu Nhuận và Đổng Hoa rất quen thuộc, vừa thấy mặt liền kề vai sát cánh.
"Đến đây, giới thiệu một chút đi." Đổng Hoa vỗ vỗ Tiêu Nhuận, nói.
"Ừ, A Hoa, đây là em gái tôi. Trước cậu không phải vẫn luôn nói muốn tôi dẫn cậu đi gặp sao, lần này thấy được rồi. Ha ha ha ha." Tiêu Nhuận kéo Kim Trân Ni đến bên cạnh mình, nói.
"Thế nào, có phải hay không thực đáng yêu." Tiêu Nhuận rất có điểm mèo khen mèo dài đuôi, nhưng dù sao đây cũng là em gái của hắn, nói thực thì Kim Trân Ni cũng đâu có tệ, hoàn toàn xứng đôi.
"Ừ, đáng yêu, ha ha ha." Đổng Hoa vươn tay muốn xoa đầu Kim Trân Ni, Kim Trân Ni lập tức theo bản năng né một cái về phía Phác Thái Anh.
"Wow, thân thủ thật nhanh." Đổng Hoa có hơi xấu hổ, nhưng lập tức liền tìm cho mình một cái bậc thang.
"Tôi là cảnh sát." Kim Trân Ni kiêu ngạo nói ra, cánh tay nhỏ bé thuận thế ôm vai Phác Thái Anh. Nãy giờ Phác Thái Anh vẫn luôn cau mày, không biết vì sao nhưng nàng không quá thích cái tên Đổng Hoa này.
"Phác Tổng, A Ni đã làm phiền cô rồi." Tiêu Nhuận cười rụt rè với Phác Thái Anh, Đổng Hoa thì nháy mắt với Kim Trân Ni, sau lại rõ ràng lôi kéo Kim Trân Ni đi ra hoa viên.
"A . . . " Phác Thái Anh vội vàng muốn ngăn lại bọn họ nhưng bị Tiêu Nhuận ngăn cản.
"Không có gì đâu, cứ để bọn họ đi chơi đi, A Hoa sẽ không làm gì bậy bạ đâu, ha ha, tên đó hình như có ý với A Ni nhà chúng ta." Tiêu Nhuận sờ sờ cái mũi, cười nói.
Thật ra chính hắn là có ý tứ với Phác Thái Anh. Đổng Hoa vừa rồi kéo Kim Trân Ni đi chắc chắn có ý đứa em gái của mình, cho nên nhân cơ hội bây giờ chẳng phải điều tốt sao? Tiêu Nhuận cũng thật không hiểu, Phác Thái Anh vì cái gì lại lo lắng cho Kim Trân Ni đến mức như vậy, như vậy không quan hắn, hắn trở nên thừa thãi không đúng sao?
Phác Thái Anh nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía Kim Trân Ni ở bên kia.
. . .
Kim Trân Ni bên này cũng chẳng tốt mấy, bị tên Đổng Hoa cư nhiên tách rời mình khỏi Phác Thái Anh. Làm sao mà không tức giận!
"Anh dừng lại, kéo tôi ra đây làm gì? Anh tôi cùng chị Phác đang bên trong!" Cái tên bát quái, phá hỏng chuyện lành của tôi.
"Aiz, em không phát hiện anh của em có ý với Phác Tổng sao, em ở đó làm bóng đèn làm gì. Hơn nữa, anh dẫn em đi chơi cũng có khác gì đâu." Đổng Hoa cười cười nhìn Kim Trân Ni.
"Hừ." Kim Trân Ni nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới hắn, người này thật sự là xen vào việc của người khác nha.
"Ha ha ha, đi. Anh dẫn em đi ăn." Đổng Hoa quả thực xem Kim Trân Ni là trẻ con mà dụ dỗ, càng làm cho Kim Trân Ni bốc hoả hơn. Người cô thích muốn sắp thành chị dâu rồi, cô làm sao còn tâm tình ăn uống gì nữa.
Nghĩ đến đây, Kim Trân Ni một trận buồn phiền, xoay người đi trở về.
"A? Em đi đâu . . ." Đổng Hoa đuổi theo phía sau, nhưng không theo kịp đôi chân nhanh nhạy của Kim Trân Ni, cô lập tức trở về bên cạnh Phác Thái Anh, ôm tay Phác Thái Anh không chịu buông, giống như một con gấu koala.
Mà Phác Thái Anh hình như cũng thực hưởng thụ, biểu tình nhu hoà hơn rất nhiều. Đổng Hoa nhún vai với Tiêu Nhuận, tỏ vẻ hắn cũng bất lực.
"Anh, hai người các anh đi tìm mấy anh trai khác chơi đi. Em với chị Phác đi qua bên kia nhìn xem." Kim Trân Ni ôm tay Phác Thái Anh, nói với Tiêu Nhuận.
"Cùng nhau thôi, đều là người quen mà." Đổng Hoa mặt dày, cười hì hì nói.
Ta khinh, ai với ngươi là người quen. Bây giờ Kim Trân Ni có thể xác định rõ mình không thích cái tên này. Hắn hao tâm tổn trí ba bốn lần muốn chia rẽ mình với Phác Thái Anh rốt cuộc là có ý đồ gì!
Nếu Đổng Hoa biết ý nghĩ trong đầu Kim Trân Ni sợ là hộc máu chết mất thôi, hắn làm sao biết được Kim Trân Ni với Phác Thái Anh có gian tình sao mà chia rẽ?
Kim Trân Ni và Phác Thái Anh không biết lấy lý do gì để cự tuyệt, vì thật ra lời hắn nói cũng không có gì sai. Cho nên hai người cũng chỉ đành buông tha thế giới riêng của mình, theo chân hai chàng trai bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Trân Ni, em làm cảnh sát sao, ngồi phòng hồ sơ à?" Đổng Hoa hỏi Kim Trân Ni.
"Tôi là hình cảnh, tập kích bọn buôn ma tuý." Kim Trân Ni tuỳ ý đáp, đúng là nam thần tính cẩu nhân.
*Nam thần tính cẩu nhân: đẹp trai mà lại suy nghĩ vô lại
Bộ dáng cao ngạo này làm Phác Thái Anh hé miệng cười cười.
"Hả?"
"Con bé quả thực rất hồ nháo. Làm cho lão gia tử tức giận muốn chết, tôi phải dỗ thật lâu mới êm xuôi." Tiêu Nhuận nhíu mày, than thở.
"Anh~ anh là tốt nhất rồi. Gia gia hiện tại không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhắc tới, lo lắng cho em."
"Haizz, tháng sau em nghỉ vài ngày sẽ trở qua thăm ông, anh nói gia gia không cần lo cho em, chăm sóc ông cho tốt, gia gia lớn tuổi rồi." Kim Trân Ni dặn dò.
"Vâng, thưa cô." Tiêu Nhuận đáp ứng.
"Tình cảm anh em hai người thật tốt nha, A Nhuận thường xuyên nhắc tới em trước mặt anh." Đổng Hoa cười nói.
"Đương nhiên, mẹ của tôi chỉ sinh hai anh em chúng tôi mà." Kim Trân Ni tức giận mà nói.
Trò chuyện cũng qua hơn một tiếng, ngoại trừ nói chuyện tào lao bên ngoài, Tiêu Nhuận và Phác Thái Anh thuận tiện cũng nói chút chuyện hợp tác. Loại tụ hội như này ngoài việc vun đắp tình cảm đồng thời cũng xúc tiến cho các công ty hợp tác với nhau.
"Chị Phác, đầu em hơi choáng váng . . ." Nói xong Kim Trân Ni liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà. Phác Thái Anh thấy cô không ổn, vội vàng đỡ lấy cô, sau đó để cô tựa vào trên người mình.
"Chị đã nói rượu này rất mạnh, vậy mà em còn đòi uống cho được." Phác Thái Anh oán trách Kim Trân Ni một câu, nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết.
"Lầu hai hình như có canh giải rượu, Tiêu tổng, phiền anh đi một chuyến." Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nhíu mày nói với Tiêu Nhuận
Hai anh em đều không có bất luận sức chống cự nào với Phác Thái Anh, Tiêu Nhuận cũng bị Phác Thái Anh nhìn một cái lập tức bị mê hoặc thất điên bát đảo, vội vàng đi lên lầu. Ngược lại Đổng Hoa đứng một bên, ánh mắt khẽ động, không biết nghĩ ra cái gì.
"Nóng." Kim Trân Ni miệng nói xong nóng, lại nhắm thẳng ngực Phác Thái Anh chui vào. Tuy có chút nóng, khoe miệng Kim Trân Ni liền nhếch lên một chút
"Vậy làm sao bây giờ, uống chút nước đá đi. Anh của em đi lấy canh giải rượu rồi." Phác Thái Anh giúp Kim Trân Ni xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Choáng váng đầu." Kim Trân Ni ngẩng đầu ủy khuất nói, không biết là giả hay là thật.
Phác Thái Anh vẫy vẫy tay gọi phục vụ đằng xa lấy một ly nước đá đem đến, từng chút một đút vào miệng Phác Thái Anh.
Đổng Hoa đứng một bên buồn bực, hai người bọn họ coi hắn như người vô hình . . . Mà hai đương sự cũng không biết là hành vi của các cô ở trong mắt người bên cạnh gian tình đến cỡ nào. Thẳng đến khi Kim Trân Ni uống xong nước đá, Tiêu Nhuận mới thật cẩn thận bưng canh giải rượu đi tới, hắn không có nhìn đến màn vừa rồi, nếu không Kim Trân Ni thế nào cũng bị bại lộ.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lát sau khi uống xong canh giải rượu, Phác Thái Anh cúi đầu sát vào Kim Trân Ni hỏi.
"Đỡ hơn rồi." Mặt Kim Trân Ni đỏ hồng, không biết là bởi vì rượu hay bởi vì Phác Thái Anh.
Trách không được người xưa có nói: Mẫu Đơn hoa hạ tử. Tố Quỷ dã phong lưu
"Cho dù có thành không khí ta cũng chịu." Kim Trân Ni nghĩ như vậy.
"Đứng lên được không?"
"Ừ." Kim Trân Ni hơi nhăn nhó vịn thành ghế đứng lên, sau đó tự chủ ngã thân to lớn của mình vào Phác Thái Anh, cô không muốn đứng lên chút nào. Tiêu Nhuận trở mình xem thường một cái, em gái nhà hắn đột nhiên giả vờ mong manh thật đúng là làm cho hắn nhìn không có quen, làm cảnh sát thể lực cũng không kém lắm, làm sao có thể không đứng dậy được, kêu cô nhảy múa khiêu vũ một đoạn cô còn có thể, vậy vì cái gì giờ lại giả vờ nhu nhược đây? Đừng nói là giả vờ cho Đổng Hoa coi đi. Lúc này Tiêu Nhuận quyết định hợp tác em gái cùng Đổng Hoa. Hai người nếu có thể đều kết hôn vậy không thể nào tốt hơn được nữa.
"Các vị khách, mời nhìn qua bên này, bên này . . . " Giọng nam nhân thông qua micro truyền đến tai mọi người, hội trường rất nhanh liền yên tĩnh lại.
"Đầu tiên, tôi rất cảm ơn mọi người có thể tham dự buổi tiệc đêm nay, mục đích chúng ta tụ hội chắc mọi người cũng hiểu rõ, cùng ngành sản xuất với nhau, nhằm trao đổi tình cảm, nói chuyện công việc hợp tác đúng không. Để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, năm nay tôi còn tổ chức trao giải thưởng, đương nhiên cũng không phải cái gì quá lớn, chỉ là một chút quà nhỏ nhoi, hy vọng mọi người có thể thích. Ha ha, phần thưởng của chúng ta chia làm ba giải nhất nhì ba, ít nhất còn có giải an ủi, anh có tôi cũng có mọi người đều có. Bây giờ mời mọi người lấy thư mời ra, mỗi thư mời đều có một con số. Chúng tôi may mắn mời được thị trưởng Vương bỏ chút thời gian đến tham gia, mời thị trưởng Vương đến mở giải thưởng. Mọi người cho tràng pháo tay nào!"
Nam nhân vỗ tay đầu tiên, một nữ tiếp tân đưa thị trưởng lên sân khấu, một cô khác thì bưng hộp số đứng ở một bên.
"Hôm nay thật cao hứng khi có thể tham gia buổi tụ hội này." Thị trưởng một phen mở màn xong, bắt đầu bốc số, đầu tiên là mở giải ba.
"Được, chúng ta đã có kết quả giải ba, số 1, số 8, số 18." Nam nhân xem tờ số, thông qua mic nói.
Phác Thái Anh không có hứng thú với thể loại này, nhưng Kim Trân Ni thì có, cô cầm thư mời của Phác Thái Anh nhìn qua.
"Số 2, số chị là số 2." Kim Trân Ni kéo kéo Phác Thái Anh, nói.
Ngay lúc Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh nói chuyện, giải thưởng rất nhanh liền công bố được một nửa. Giải ba là một cái điện thoại di động. Giải nhì là một notebook, kế tiếp là giải nhất.
"Mọi người có muốn biết phần thưởng giải nhất là cái gì không? Thị trưởng Vương mời ngài đến đây." Nam nhân trên khán đài tỏ vẻ bí mật, tất cả mọi người bị hắn làm cho tò mò đến khó chịu, rốt cuộc phần thưởng là gì.
"Thời khắc kích động lòng người cũng tới rồi . . . Giải nhất . . . Đoạt huy chương là . . . Số 2!"
"Cho mời số 2 lên khán đài."
Kim Trân Ni miệng mở thành hình chữ O, là thật sao, vận khí thật quá tốt đi, vậy mà lại trúng! Kim Trân Ni hưng phấn kéo Phác Thái Anh đứng lên, sau đó đẩy Phác Thái Anh đi lên đài.
Lúc nam nhân nhìn thấy Phác Thái Anh và Tiêu Nhuận đồng thời đi lên, hắn sửng sốt một chút. Xảy ra vấn đề gì . . . Dưới khán đài mọi người cũng bắt đầu xôn xao.
"Không phải nói chỉ có một giải nhất sao? Làm sao mà cả Phác Tổng và Tiêu Tổng đều lên vậy."
"Đúng vậy, là chuyện gì xảy ra nhỉ?"
"Này, Phác Tổng, Tiêu Tổng, hai người . . ." Nam nhân có chút xấu hổ đi lên trước, nhận lấy thư mời của Phác Thái Anh và Tiêu Nhuận, nhìn đến trên mặt thư đều in số 2 giống nhau, hắn không biết phải làm sao.
|
Chương 35:
"A! Lâm Tổng, giải thưởng là gì? Làm sao chia hai đây!" Dưới đài có người nêu ý kiến.
"Cái này là một đôi nhẫn kim cương." Lâm Viên Viên mở thưởng ra, là một đôi nhẫn kim cương.
"Nhẫn tình nhân?"
"Ừ, là nhẫn định mệnh của cặp đôi yêu nhau" Lâm Viên Viên gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng rực.
"Nếu không thì Phác Tổng Tiêu Tổng các ngươi mỗi người một cái không phải tốt sao, dù sao nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, cũng không có gì sai." Đề nghị của hắn làm Kim Trân Ni trên khán đài nhíu mày. Nhưng toàn bộ chỉ có mình cô tức giận, còn lại ai cũng vui vẻ, bắt đầu ồn ào. Hai người này thực thích hợp, đều là Tổng giám đốc của Tập Đoàn trong và ngoài nước, trai tài gái sắc, còn nghe nói trong nhà có quen biết, hoàn toàn phù hợp điều kiện gia thế để kết đôi với nhau. Với cả, nhìn lại Tiêu Nhuận thật rõ ràng có ý với Phác Thái Anh, mặt hắn đỏ hết cả lên.
"Như vậy tốt rồi! Mỗi người một cái đi!"
"Đúng đúng, như vậy tốt lắm."
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Thậm chí có người trực tiếp bắt đầu rống to. Kim Trân Ni dưới đài tức đến muốn đi xuống phía dưới kia kéo Phác Thái Anh. Phác Thái Anh là của cô nha! Các cô vừa mới có chút tiến triển, các người kêu gào cái gì?
"Đôi nhẫn này, là mẫu mới nhất năm nay của tập đoàn Viễn Phác chúng tôi phải không?" Phác Thái Anh chỉnh cổ áo, nhận chiếc nhẫn đắc tiền lên xem. Chiếc nhẫn cũng không quá bắt mắt, đơn giản, xinh xắn. Bên trên còn đính một con bướm nhỏ cùng viên đá quý cực đắt đỏ kiểu dáng trái tim tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt của người con gái.
"A, là mẫu đặc biệt của Viễn Phác, chỉ có một đôi duy nhất." MC liền lên tiếng, cười cười qua mic.
"Mọi người im lặng một chút, đây là đôi nhẫn công ty Viễn Phác cùng Tiêu Mạn hợp tác làm một đôi. Chiếc nhẫn này có giá đến 30 - 40 vạn tệ, bất quá đôi nhẫn này xem như tôi tặng cho Tiêu Tổng đi, càng chúc Tiêu Tổng nhanh chóng tìm được người duy nhất, đồng nam đồng nữ bất lộ duyên số."
Phác Thái Anh không phải không thích, chính là nàng có cục bánh bao đang giận dỗi trên kia. Người đàn ông trước mặt chính là anh trai ruột thịt của Kim Trân Ni, từ chối cũng không phải là cách tốt.
"Nếu Phác Tổng đã mở lời như vậy, chúng ta đây cũng chúc Tiêu Tổng sớm ngày ra mắt Tiêu phu nhân, cũng không uổng phí tâm ý của Phác Tổng, ha ha!" Lâm Viên Viên cảm thấy Phác Thái Anh là đang cho bọn hắn một lối thoát, vội vàng đi tới điều hoà khí nóng.
"Nếu như vậy, tôi cũng không khách khí mà tiếp nhận, cám ơn Phác Tổng và Lâm Tổng." Tiêu Nhuận lập tức điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, tự nhiên hào phóng mà nhận nhẫn.
Dưới đài Kim Trân Ni nhíu mày rồi giãn ra, vốn là tất cả mọi người cho rằng chuyện này đã xong rồi, vậy mà vẫn có người cố tình thích ồn ào, không phát sinh chuyện gì hình như bọn họ cảm thấy chịu không nổi.
" Ai! Sắp tàn tiệc rồi, cũng không phải nên ôm nhau một cái chớ?"
"Đúng vậy, ôm nhau đi."
"Ôm nhau! Ôm nhau! Ôm nhau!" Dưới đài không chỉ có hô to, cư nhiên còn hô theo tiết tấu, Kim Trân Ni tức giận đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Cái gì? Hôn cái gì mà hôn chứ!" Kim Trân Ni cư nhiên đứng dậy nói lớn, nhưng dưới tình hình ồn ào này, thậm chí không ai nghe được có ý kiến phản đối.
Dưới đài hưởng ứng lớn như vậy, làm Tiêu Nhuận nhất thời cũng xấu hổ, dù sao cũng chỉ là một cái ôm, không có gì, ôm liền ôm đi. Có lẽ Phác Thái Anh cũng sẽ không quá để ý. Tiêu Nhuận nghĩ như vậy, liền phất tay ý bảo dưới đài an tĩnh lại.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng tôi như bạn bè sắp chia tay mà ôm nhau." Tiêu Nhuận nói.
Quả thật Tiêu Nhuận phỏng đoán đúng, đối với Phác Thái Anh mà nói, nhanh chóng đi xuống mới là quan trọng hơn, nàng đã sớm nhìn thấy gương mặt đen như than, sợ là không mau đi xuống Kim Trân Ni sẽ xông lên, lại gây ra chuyện gì.
"Ôm một cái! Ôm một cái! Ôm một cái!"
"Ôm một cái!"
Tiêu Nhuận nhìn qua Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh gật gật đầu, vì thế hắn đi trở lại bên người Phác Thái Anh, giơ hai cánh tay ôm Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhíu mày, Tiêu Nhuận ôm hơi lâu, nàng vốn nghĩ làm bộ dáng ôm cho có lệ là tốt rồi.
Đúng lúc này, khán đài tựa hồ không chịu nổi sức nặng của hai người đứng lâu như vậy, bên phải hơi bị sụp xuống, vừa vặn là chỗ gót giày cao gót của Phác Thái Anh. Vấp một chút, Phác Thái Anh hơi loạng choạng, Tiêu Nhuận phản ứng ngược lại nhanh nhẹn, cúi người đỡ thắt lưng Phác Thái Anh, nhưng hắn cũng không đứng vững, cuối cùng hai người vẫn là ngã xuống, Tiêu Nhuận đè lên Phác Thái Anh, môi dán sát vào gò má Phác Thái Anh.
Mọi người yên lặng như tờ, sau ba giây đồng hồ, không khí lần thứ hai bị kích thích lên.
"Oh! Hôn rồi!"
"Hôn hôn!"
Tuy lúc nào Phác Thái Anh cũng mặt lạnh, nhưng đụng phải loại sự tình này, trên gương mặt liền cảm thấy ghê tởm nụ hôn không chạm môi này, nhất là vừa nghĩ tới cảnh này bị Kim Trân Ni nhìn thấy, Phác Thái Anh có chút tức giận muốn đẩy Tiêu Nhuận đứng lên, nhưng sức của phụ nữ làm sao lại sức đàn ông? Tiêu Nhuận mặt dày bị đẩy không muốn đứng, vừa nhích một cái môi liền chạm má một lần nữa.
"Ai!" Kim Trân Ni thật sự phát điên mất, cô thật sự là chịu không nổi, vì thế ra sức đột phá đám người phía trước, chạy lên sân khấu kéo Phác Thái Anh ra khỏi Tiêu Nhuận, trừng mắt liếc anh trai mình một cái, rồi kéo vác Phác Thái Anh trên vai xuống đài, đi ra cửa hội trường.
Đột nhiên có một cô gái dưới đài chạy lên, mọi người bắt đầu ồ lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
"Em, em mau thả chị xuống!" Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni vắc lên trên cao một cái, vác nàng như vác bao cát, nàng dĩ nhiên sợ độ cao như vậy.
Ra hội trường, Kim Trân Ni lôi vác Phác Thái Anh đi đến bãi đậu xe gara, lấy chìa khoá trong tay Phác Thái Anh mở xe ra, rồi đẩy mạnh Phác Thái Anh vào trong.
"Em tức giận cái gì?" Kim Trân Ni cũng vào xe, Phác Thái Anh liền lên tiếng.
Hai người dựa vào rất gần, nói chuyện nhiệt khí đều có thể chạm đến mặt đối phương, Phác Thái Anh không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà mình cư nhiên còn có thể đỏ mặt, thật sự là rất không có năng lực phòng ngự.
"Đã nhìn ra." Phác Thái Anh nói, thấp mí mắt không nhìn tới Kim Trân Ni, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì chính nàng cũng không có nắm chắc.
"Vậy chị có biết em vì cái gì tức giận không?" Kim Trân Ni thực bình tĩnh hỏi ra lời này, không còn nổi giận như vừa nãy.
Phác Thái Anh im lặng, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.
"Chị rõ ràng biết đúng hay không?"Kim Trân Ni từng chút nói với Phác Thái Anh, rốt cuộc cô bị cái gì cũng không biết.
Phác Thái Anh vẫn im lặng.
"Nói chuyện với chị, chị đừng tránh né em." Kim Trân Ni quay đầu Phác Thái Anh qua, làm mặt Phác Thái Anh đối diện với mình.
"Em sớm đã nói cho chị biết, em thích chị, cái loại thích này, chị rõ ràng cũng thích em đúng hay không." Kim Trân Ni rốt cuộc hỏi ra được, lời này làm cho cô thật vất vả.
"Chị . . ." Phác Thái Anh không biết nên trả lời Kim Trân Ni thế nào, nàng thích Kim Trân Ni là điều không hề nghi ngờ, nhưng nàng thật sự còn không có chuẩn bị tốt tâm lý muốn ở cùng nhau với Kim Trân Ni, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Nàng trao ra bản thân hết thảy, kết quả là cái gì cũng không có được, trải qua một đoạn tình cảm làm nàng mất nhiều lắm tinh lực, nàng không muốn lại trải qua một lần nữa.
Chính là nàng cũng thật không ngờ, Kim Trân Ni không phải Chung Tiểu Viên, không phải tình yêu nào cũng đều yêu cầu Phác Thái Anh trả giá trăm phần trăm, tìm được một người nguyện ý vì ngươi trả giá thực không dễ dàng, nhưng nếu người nọ nguyện ý vì ngươi hy sinh, chỉ cần ngươi đáp lại một chút, như vậy cũng thật tốt lắm rồi.
"Chị cái gì? Nhanh lên trả lời em . . ." Kim Trân Ni hung tợn trừng mắt nhìn Phác Thái Anh, làm nàng trong nháy mắt giật nảy người.
"Chị không thích em!" Tính tình Phác Thái Anh cũng nổi lên, trên người nàng phất lên khí chất nữ vương ngạo kiều, nàng cũng không được vì lý do gì phải mềm lòng. Bộ dáng này làm cho Kim Trân Ni yêu thích ôn nhu không thôi.
"Vì cái gì không? Cho em một lý do." Kim Trân Ni sờ khuôn mặt trắng hồng của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng nói.
Phác Thái Anh nhíu mày, bắt đầu liều mạng tìm lý do.
"Em là con gái."
"Em là con gái thì sao? Em thích chị thì sao? Chị thật sự không thích em một chút nào?" Kim Trân Ni đau lòng nhìn Phác Thái Anh, nàng cư nhiên không nhận ra.
"Yêu xa không lâu dài."
"Em cũng có thể dời phục đến chỗ chị" Kim Trân Ni xoa xoa tóc Phác Thái Anh
"Chị mặc kệ, em cái gì cũng không được chuyển đến đây!" Phác Thái Anh động tâm, không phải công tác còn quan trọng hơn sinh mạng của cô sao, đây là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của cô, bây giờ lại vì lý do tuỳ tiện của mình mà mặc kệ tất cả sao.
"Ừ, mặc kệ." Kim Trân Ni vùi đầu vào xương quai xanh của Phác Thái Anh, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua một chút.
Động tác nhỏ này làm Phác Thái Anh chấn động.
"Không được!" Phác Thái Anh bắt lấy tay Kim Trân Ni, nghiêm túc nói."Không thể vì chị . . . "
"Vì chị, em làm gì cũng có thể." Kim Trân Ni đánh gãy lời nói của Phác Thái Anh, nói ra.
Được rồi, cô thừa nhận sớm biết Phác Thái Anh khẳng định sẽ không để cho cô từ bỏ công việc đi nước Úc. Không phải không chuyển đến được, bên Úc cục cảnh sát không phải dễ.
"A Ni, em dừng lại . . . Em còn nhỏ!" Phác Thái Anh vừa mở miệng nhưng Kim Trân Ni đặc biệt không muốn nghe nói nữa.
"Em chỉ nhỏ hơn chị 2 tuổi, hơn nữa . . . Đã là thế kỷ 21, làm sao tư tưởng của chị như vẫn còn dừng lại ở thập niên 60 vậy?" Kim Trân Ni tiếp tục động tác nhỏ, hôn hôn xương quai xanh Phác Thái Anh.
Xương quai xanh của Phác Thái Anh phi thường xinh đẹp, không rất gầy, xương quai xanh càng thêm gợi cảm, Kim Trân Ni tổng cảm thấy chính mình nhìn không đủ, cũng sờ không đủ.
"Đều là lấy cớ đúng không." Kim Trân Ni không buông tha, nói tiếp.
Phác Thái Anh biết mình bị nói trúng, liền im lặng.
"Chị Phác, chị không nói em cũng biết vì sao có chết chị cũng không chấp nhận em. Chị so sánh em với cô Chung Tiểu Viên làm em thật không vui, em cũng không phải cô ấy. Nói thật em rất ghen tị, cô ấy xuất hiện sớm hơn em, chị yêu thích, còn đối với cô Chung Tiểu Viên tốt như vậy, chị còn chưa tốt với em đến thế." Kim Trân Ni nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của Phác Thái Anh một chút.
Kim Trân Ni đã sớm điều tra từ A Mai nên biết hết mọi chuyện, cô biết Phác Thái Anh trả giá bao nhiêu, Phác Thái Anh thậm chí vì đưa cô ta về nước, đem hơn phân nửa công việc đều ném cho Lệ Sa.
Kim Trân Ni càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị mèo cào. Nhìn thấy Phác Thái Anh cắn môi, liền theo bản năng hôn lên.
Kim Trân Ni không có kinh nghiệm gì, chỉ học một chút từ tiểu thuyết, kịch truyền hình, cô mút đôi môi đỏ mọng của Phác Thái Anh, cảm nhận được nhiệt độ cực nóng.
Kim Trân Ni động tác hôn nhẹ nhàng làm cho Phác Thái Anh động mi tâm, thân thể không tự giác mà run rẩy. Hai người hô hấp cũng càng khó khăn hơn.
Kim Trân Ni vươn đầu lưỡi, một chút một chút mà liếm môi Phác Thái Anh, thỉnh thoảng còn muốn trượt vào trong miệng. Tại sao một người không có kinh nghiệm có thể làm được chuyện này, thật không suy nghĩ . . . Phác Thái Anh khóc không ra nước mắt. Nhưng nàng không chống lại được đầu lưỡi của Kim Trân Ni.
Phác Thái Anh chậm rãi mở ra khớp hàm, Kim Trân Ni tựa như con rắn nhỏ lập tức liền xông vào, làm Phác Thái Anh hoảng sợ.
"Ah . . . !" Ngay cả không khí cũng trở nên cực nóng, lưỡi Kim Trân Ni không ngừng quấn quít lấy Phác Thái Anh, hận không thể một khắc đều dính chặt không buông, vừa mới bắt đầu Phác Thái Anh còn trốn tránh, sau cũng liền rõ ràng là để cô tuỳ tiện.
|
Chương 36
"Hừm . . ." Khi Phác Thái Anh thử đẩy ra Kim Trân Ni, thời gian đã giống như ốc sên lết qua 5 phút. Phác Thái Anh cảm thấy miệng đều mỏi, nhưng thật vất vả Kim Trân Ni mới có một cơ hội như này, làm sao có thể đồng ý buông nàng ra. Nên lại liếm hơn vài cái nữa mới chịu buông tha Phác Thái Anh.
"Em liếm cái gì? Em đem chị hôn đến mức môi miệng đều mỏi!" Phác Thái Anh tức giận, nhưng ngược lại hai bên tai đã phiếm đỏ.
"Cũng không phải, động tình khống chế không được nha." Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh một cái. Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni chọc đến nỗi khuôn mặt đều đỏ, người ngồi đây chính là Kim Trân Ni, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị cười đến thối mặt.
"Nhanh nhanh ngồi đàng hoàng, em đè tôi muốn nghẹt thở ~." Phác Thái Anh nhỏ giọng nói.
"Em không dậy, chị vẫn chưa đáp ứng em." Kim Trân Ni nổi tính xấu đùa dai, hôn lung tung lên mặt Phác Thái Anh, mỗi chỗ đều hôn một chút. Phác Thái Anh có muốn trốn cũng không có chỗ trốn, gấp đến mức chỉ biết nhích tới nhích lui.
"Có đáp ứng hay không?" Kim Trân Ni lại hỏi một lần nữa.
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, thấy Kim Trân Ni lại muốn hôn lên mặt mình, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Chị không mở miệng nói rõ ràng, em liền đem chị tại đây ăn sạch sẽ!" Kim Trân Ni lưu manh nói xong, động tác liền muốn cởi áo khoác bên ngoài của Phác Thái Anh.
"A! Chị đồng ý, đồng ý! Em đừng cởi, hức ~" Phác Thái Anh bị bức đến phát nấc nghẹn. "Em xấu xa, lưu manh, biến thái! Hức . . . ~"
"Chị khóc cái gì a? Vả lại chị đã nói như vậy, ngại gì em không thể không làm?" Kim Trân Ni liếc mắt gian tình nhìn Phác Thái Anh, liếm môi một cái.
"Người ta không khóc nữa, không nói nữa!" Phác Thái Anh sắp bị bức tới chết, lập tức ôm cổ Kim Trân Ni thút thít.
Trên thương trường người ta luôn thấy Phác Thái Anh mặt lạnh, dù có bị ức thế đến đâu cũng không rơi một giọt lệ. Nay lại bị nữ cảnh sát đem lý do "Muốn ăn sạch chị" ức đến khóc thút thít. Đàn ông khác mà biết, ắc hẳn sẽ đem Kim Trân Ni quăng ra một nơi xa xôi.
"Đi" Kim Trân Ni rốt cuộc rời khỏi người Phác Thái Anh, sau đó một tay kéo nàng đi.
"Đi chỗ nào?" Phác Thái Anh thật là khó hiểu.
"Về nhà." Kim Trân Ni lôi Phác Thái Anh ra khỏi ghế sau, nhét vào ghế phụ, còn mình vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
"Về nhà làm cái gì?" Phác Thái Anh cảm thấy đêm nay Kim Trân Ni tám phần là điên rồi . . . Câu nào nói ra cũng làm nàng không hiểu được.
"Về nhà thay quần áo nha, chẳng lẽ chị mặc như vầy để đi hẹn hò?" Kim Trân Ni cười hì hì nói, từ khi Phác Thái Anh vừa tiếp nhận mình, miệng của cô càng mạnh dạn hơn.
"Hẹn hò?" Phác Thái Anh nhìn đồng hồ trên xe, khẽ giật mình.
"Bây giờ đã khuya, 10 giờ rồi." Đã là 10 giờ tối, hẹn hò gì nữa.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đêm nay đi ăn thức ăn nhanh đi!" Kim Trân Ni hưng phấn xoay tới gõ gõ vô lăng, không có nửa phần yên tĩnh, Phác Thái Anh nhìn mà đau cả đầu.
"Sao lại là thức ăn nhanh, khuya như vậy ăn rất dễ béo."
"Bởi vì chỉ có cửa hàng thức ăn nhanh mới mở suốt 24 giờ! Không sao, đồ ăn không nhiều chất béo" Kim Trân Ni đương nhiên nói. Phác Thái Anh thở dài, đây là cái gì tư duy đây.
"Về nhà, chị muốn về nhà!" Phác Thái Anh liền phản ứng, bây giờ trời tối mịt, đèn đường tuy vẫn sáng nhưng rất nguy hiểm.
"Không về nhà đâu!" Kim Trân Ni nói, sau đó cắm chìa khoá khởi động xe. Kim Trân Ni đã có bằng lái lúc còn học đại học, cấp bằng hạng A cho nên không cần lo lắng.
"Chúng ta vừa mới cùng một chỗ. Ôi, em không muốn về nhà, em liền dẫn chị đi hẹn hò." Kim Trân Ni bắt đầu xấu tính làm nũng, dù sao ý chính vẫn là không muốn về nhà, một đêm tốt đẹp cùng người đẹp chính là ý nghĩ từ lâu của cô.
"Vậy thì quay về chỗ chị đi."
Vừa vặn xe chạy đến một ngã rẽ, Kim Trân Ni quyết đoán đánh tay lái, chạy qua hướng bên phải. Phác Thái Anh không lẽ trong đầu không biết rõ sao, bất quá cứ theo ý thôi. "Cũng tốt." Kim Trân Ni vui vẻ đánh tay lái, cảm thấy có chút khó chịu, sau đó đưa chân nhích ra bên ngoài.
"Xong rồi!" Kim Trân Ni toát ra một câu, thiếu chút nữa làm Phác Thái Anh phát hoảng.
"Làm sao vậy?"
"Chúng ta bỏ anh Tiêu Nhuận ở lại kia rồi!" Kim Trân Ni nói.
"Giờ em mới nhớ tới à, trễ rồi." Phác Thái Anh bên ghế phụ trở mình xem thường, hy vọng Tiêu Nhuận có thể tự mình giải quyết, nếu như có thể thuận tiện giúp mình thu dọn chiến trường vậy thì càng tốt.
Trên thực tế . . . Sau khi hai người bọn họ đi rồi, Tiêu Nhuận vô cùng bình tĩnh kỹ càng phân tích tỉ mỉ một chút chuyện vừa phát sinh, sau đó lại phát biểu một vài lời, lúc mọi người dưới đài còn đang sững sờ, hắn tiêu sái đưa lại micro cho người chủ trì, sau đó xuống đài.
"Vẫn là ở nhà thoải mái nhất!" Phác Thái Anh mới vừa mở cửa, Kim Trân Ni liền chạy vội vào trong phòng, nằm ngã lên sopha, phi thường thân thiết cọ cọ trên ghế sopha mềm mại.
Phác Thái Anh sủng nịch cười cười, xoay người đóng cửa lại, lại cầm lấy điều khiển mở máy điều hoà.
"Lại đây ngồi." Kim Trân Ni ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, còn thuận tiện giơ hai tay mở ra cái ôm ấm áp của mình.
"Tắm rửa đi." Phác Thái Anh liếc qua Kim Trân Ni, quyết định bất quá bị ăn đậu hũ.
"Buổi chiều không phải tắm qua rồi sao?" Kim Trân Ni cọ xát không muốn đi tắm rửa.
"Em ngửi xem, người rất hôi sao!" Phác Thái Anh đi tới kéo Kim Trân Ni, sau đó lần thứ hai nhét cô vào phòng tắm.
"Oh, không có quần áo." Kim Trân Ni ở trong phòng tắm la lên.
"Chị chuẩn bị sẵn bên ngoài rồi." Phác Thái Anh nói xong cũng đi về phòng của mình, cô cũng cần phải tắm.
Vả lại nàng còn phải tắm nhanh hơn Kim Trân Ni kia một chút, nếu không ai đưa quần áo cho cô đây, Phác Thái Anh hít sâu một hơi.
May mắn Phác Thái Anh tắm rửa tương đối mau, sau đó cầm quần áo cùng áo ngủ đi ra khỏi phòng, quần áo là của Kim Trân Ni, quần áo lót là mới mua sau này, dù sao các cô cũng đã quan hệ đến mức này . . . Chắc chắn không sao
Nhưng khi nàng đem nội y tới phòng tắm rồi mới biết kỳ thật vẫn là có sao, bởi vì . . .
"Chị Phác, quần áo này là ở đâu?"
"Là mua cho em!"
"Rất vừa vận." Kim Trân Ni nhìn áo lót rốt cuộc có nên mặt hay không, vì sao bức tường bất tử . . . Không cần thiết.
"A, thì ra là như vậy." Phác Thái Anh gật gật đầu, khóe miệng hiện ra tươi cười, sau đó xoay người.
Kim Trân Ni cuối cùng không mặc, đi ra ngoài phòng tắm, chạy đi tìm Phác Thái Anh: "Thật sự nhìn đoán không ra sao?" Kim Trân Ni quấn quít hỏi Phác Thái Anh.
"Nhìn đoán không ra." Phác Thái Anh mặt không đỏ tâm không khiêu mà lắc lắc đầu, tiếp tục việc trong tay mình.
"Không phải đâu, cũng không phải rất nhỏ, hồi trung học mỗi ngày mẹ đều làm sườn hầm đu đủ cho em ăn đó." Kim Trân Ni ngồi đăng sau rất tiện lợi, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại ngắm ngắm Phác Thái Anh, hình như là to hơn mình
"Nhìn đi đâu vậy!" Phác Thái Anh liếc Kim Trân Ni một cái, da mặt người này thật dày.
"Chị nghĩ chị che được bao ngày a? Dù sao mai mốt cũng phải nhìn rồi." Kim Trân Ni cười tủm tỉm từ phía sau ôm eo Phác Thái Anh, eo nhỏ tinh tế có xúc cảm tốt lắm, Kim Trân Ni nhịn không được thoải mái mà hít một hơi, thực thỏa mãn.
Phác Thái Anh xoa tay Kim Trân Ni, đột nhiên cảm thấy trong long bỗng nhiên xuất hiện một cỗ ngọt ngào, chưa từng có hạnh phúc qua như vậy.
"Mai mốt phải làm sao đây?" Phác Thái Anh nhỏ giọng hỏi han.
"Yên tâm đi, từ từ sẽ đến, chuyện gì cũng sẽ lắng đọng lại." Kim Trân Ni nhẹ nói, tựa vào vai Phác Thái Anh dùng mặt cọ cọ.
"Hai ngày sau chị phải trở về Úc." Phác Thái Anh hít một hơi.
"Tháng sau nghỉ ngơi em đi thăm chị." Kim Trân Ni nói.
"Ừ."
"Em dấn thân vài năm nữa, ba mươi tuổi liền từ chức sống cùng chị." Kim Trân Ni cắn răng nói.
Phác Thái Anh không nói gì, nàng không biết nên nói cái gì, Kim Trân Ni thích công việc này đến thế, làm cho cô hạ quyết định như vậy tự nàng cũng biết là có bao nhiêu khó khăn, nàng thật sự cảm động. Chỉ là...sự tình sau này ai biết được.
"Thật đó, tin tưởng em được không?"
"Được."
"Được rồi, ngày đầu tiên bên nhau, không cần nói nhiều vấn đề như thế. Nghĩ nhiều dễ gặp chuyện không hay, tụi mình cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, vậy là tốt rồi." Kim Trân Ni buông tay ra, xoay mặt Phác Thái Anh sang một bên, môi cô lập tức in trên môi nàng
"Ừm, về sau lại nói." Phác Thái Anh nghe theo Kim Trân Ni.
"Ừ, bây giờ, tụi mình làm pudding đi, pudding thật ngọt ngào." Kim Trân Ni lôi kéo Phác Thái Anh vào phòng bếp.
Kim Trân Ni tựa hồ đặc biệt yêu thích làm bếp, nhất là làm cho Phác Thái Anh ăn.
"Lấy cái gì làm?"
"Ngày hôm qua đi siêu thị em có mua nguyên liệu, còn trong tủ lạnh." Kim Trân Ni vốn là tính làm cho Phác Thái Anh ăn trước khi rời đi, dù sao hôm nay đặc biệt cao hứng, cứ làm trước cũng được.
Phác Thái Anh chớp chớp đôi mắt, cô cư nhiên đều không có phát hiện.
"Chị thích ăn nào loại? Pudding trứng, pudding caramen hay là pudding trái cây? Ngày hôm qua em mua . . . xoài, còn có kiwi."
Phác Thái Anh tự hỏi một chút, vẫn là cảm thấy pudding xoài tương đối hợp khẩu vị của mình, kỳ thật lúc ở Úc, Lệ Sa cũng thường xuyên đi mua cho mình để uống trà, cô thích đồ ngọt ở cửa hàng dưới lầu Viễn Phác, mua chỗ nào ăn cũng thấy không ngon bằng.
"Được rồi, vậy làm vị xoài đi."
"Đường cát, nước . . . Bột." Kim Trân Ni đem đường cát và nước rót vào trong nồi, mở gas. Cầm một đôi đũa đưa cho Phác Thái Anh.
"Giúp em khuấy, cứ khuấy thấy vàng nâu, khuấy đến đặc lại mới được."
"Được." Phác Thái Anh tiếp nhận chiếc đũa bắt đầu khuấy, ánh mắt lại nhìn Kim Trân Ni.
Chỉ thấy Kim Trân Ni lấy ra vài cái trứng gà trong tủ lạnh, đập bỏ vào chén, cũng bắt đầu đánh trứng. Đánh xong lại bỏ qua một bên, nhận đũa từ tay cô, tiếp tục khuấy đường cát trong nồi.
"Chắc là được rồi." Kim Trân Ni tắt bếp, đổ đường cát sềnh sệch vào trứng gà đã đánh lúc nãy, tiếp tục đánh.
"Lấy sữa ra làm nóng, cho vào chút tinh dầu hương thảo."
Phác Thái Anh hoàn toàn chỉ là trợ thủ, nhưng là có đôi khi làm trợ thủ cũng tốt, Phác Thái Anh nghĩ như vậy.
"Ừ." Phác Thái Anh rất ít làm những chuyện thủ công, càng miễn bàn nấu cơm, nhưng chuyện nhỏ này nàng vẫn sẽ làm. Tuy rằng không thích nhưng cũng làm nóng sữa tốt lắm.
"Vậy được rồi." Kim Trân Ni đổ sữa cùng xoài vào quấy đều, sau đó đem khuôn đúc nhét vào bên trong lò nướng.
"Rất đơn giản phải không?"
Kim Trân Ni vừa rửa tay vừa quay qua hỏi Phác Thái Anh.
"Phiền phức." Nếu một mình nàng khẳng định sẽ không đi làm mấy việc phiền như này.
"Chị thiệt là không có tình thú gì, họ chuẩn bị phòng cho chị có cả lò nướng và nhiều phương tiện khác, còn có thể làm bánh ngọt nữa."
"Ừm" Phác Thái Anh không phủ nhận mình là một người không có tình thú.
"Nếu chị thích ăn em sẽ dạy A Mai làm, như vậy em không ở đó thì chị cũng có thể ăn được." Kim Trân Ni lôi kéo Phác Thái Anh đi ra ngoài phòng khách.
"Em làm." Có chút thời điểm rõ ràng là cùng một việc, nhưng đổi một người làm là có thể trở nên phi thường ôn nhu, Phác Thái Anh cảm thấy không ai sẽ ôn nhu được như Kim Trân Ni, đại khái là như vậy đi .
|