[BHTT - Chuyển Ver] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!
|
|
Chương 37:
"Được rồi, được rồi" Kim Trân Ni từ phòng bếp chạy ra, trong tay còn bưng pudding vị xoài người gặp người thích, hương vị hoàn hảo.
"Em coi chừng té!" Phác Thái Anh vừa thấy tư thế này của Kim Trân Ni đã cảm thấy lo sợ, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt ở Úc, cả người run lên, vội vàng đứng lên ngăn cản Kim Trân Ni.
"Đừng chạy!"
"Ô! Em chỉ là đi thang lầu mới dễ dàng té thôi! Đừng có làm em giống như mấy đứa trẻ yếu kém nha." Kim Trân Ni bất mãn oán giận, đưa pudding trong tay cho Phác Thái Anh.
"Khó nói." Phác Thái Anh cũng không tin mấy chuyện ma quỷ của Kim Trân Ni, với Kim Trân Ni thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tiếp nhận cái bánh, Phác Thái Anh quay đầu liền đi trở về, Kim Trân Ni đi theo sau nàng, đi chưa được hai bước liền lảo đảo, nhào tới trên lưng Phác Thái Anh, thiếu chút nữa cũng làm Phác Thái Anh ngã theo.
"Ô!" Tần Tiểu Mặc kêu một tiếng.
"Em coi! Lúc nãy chẳng phải vừa nói, em đi đứng cẩn thận một chút sao!" Phác Thái Anh nghiêng đầu liếc nhìn Kim Trân Ni, xem cô có bị thương ở đâu không.
"Ây, bảo bối, chị đừng giận. Chị giận như vậy khiến em thấy khó chịu a~" Kim Trân Ni đứng một bên, uốn uốn éo éo nói
Phác Thái Anh lấy khuỷu tay nhẹ nhàng huých Kim Trân Ni một cái, rồi tao nhã bưng pudding ngồi lên sopha.
Chân của Phác Thái Anh khi mặc quần ngắn liền cảm tưởng dài thêm một khúc, vừa trắng vừa thon, Kim Trân Ni trong lòng chảy nước miếng thành sông.
"Không có thìa, em để chị dùng miệng ăn sao." Phác Thái Anh nói, cũng ở trong lòng khuyên bảo mình nên tập quen với loại tình huống này.
"Không có thìa, hay em cùng chị ăn truyền miệng không nhé"
"Này! Nhanh đi lấy cái thìa."
"Đây đây, thìa!"
"Sao lại to như vậy?" Phác Thái Anh nhíu nhíu mày nhìn Kim Trân Ni, giơ cái thìa lên xem.
"Như vậy là nhỏ, miệng chị có thể ăn cả thế giới. Huống hồ thìa chỉ bằng ngón cái của em."
"Em mua đó, đáng yêu không?" Kim Trân Ni cầm cái thìa từ tay Phác Thái Anh múc một miếng pudding, đưa đến môi Phác Thái Anh, nhướng nhướng mày.
"Bao bối, A ~ "
"Kim Trân Ni! Nhanh nhanh bỏ cái giọng điệu đấy đi, da gà da vịt đều sợn" Phác Thái Anh cáu cáu vào mu bàn tay Kim Trân Ni cho bỏ ghét.
"Chị thử một lần thôi. "
"Em còn tiếp tục, chị không thèm ăn!"
"Nhanh lên!" Kim Trân Ni lập tức thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.
Phác Thái Anh đương nhiên giận dỗi, bị quát như vậy làm sao mà vui?
"Thế nào, ngon không?" Kim Trân Ni vô cùng chờ mong nhìn Phác Thái Anh.
"Ngon." Phác Thái Anh ngẩng đầu, cho Kim Trân Ni một nụ cười sáng lạn. Thế giới của Kim Trân Ni nhất thời xuân về hoa nở, không còn đen tối. Chuyện này . . . Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh cười với cô như vậy, đáng yêu muốn chết.
Thừa dịp Kim Trân Ni còn sững sờ, Phác Thái Anh đoạt lại cái thìa, tự mình múc từng thìa ăn ngon lành, thật đúng là rất ngon, so với nơi bán dưới lầu Viễn Phác còn ngon hơn, vừa đủ ngọt không quá gắt, mềm mịn càng làm người ta yêu thích không thôi, không nghĩ tới cô bé này thật sự có tài, Phác Thái Anh hé miệng cười cười, mai mốt có thèm cũng có biện pháp giải quyết rồi.
"Chị Phác, chị xem chị cười đáng yêu chết mất. Ngày nào chị cũng cười đi, ngày nào cũng cười khiến tim em muốn từ Trung Quốc bay sang Úc"
"Không được"
"Tại sao lại không? Chị ngại trên thương trường cười nhiều khiến con tim nam nhân xao xuyến?"
"Có lẽ là vậy."
"Chị ảo tưởng à? Người ta gặp chị đều chạy mất dép đi." Kim Trân Ni nhéo nhéo hai má Phác Thái Anh, gác cằm lên vai Phác Thái Anh.
"Hừ." Phác Thái Anh thậm chí nghe được mùi chanh thơm ngát trên tóc Kim Trân Ni.
Ăn xong pudding là đến thế giới ấm áp của hai người.
. . .
Kim Trân Ni không để ý sự phản đối của Phác Thái Anh, cứ lấy ra DVD, mở đĩa phim kinh dị vừa mua. Màn mở đầu làm Phác Thái Anh muốn hét lên.
"Này, cái này chiếu phim gì vậy!" Phác Thái Anh mở to mắt nhìn màn hình, xém chút muốn ngất xỉu, một đôi tay máu chảy đầm đìa còn có tiếng cười đầy khủng bố, bối cảnh âm nhạc làm cho nàng sợ muốn chết. Nhìn qua Kim Trân Ni, vậy mà cô còn mỉm cười được...
"Kim Trân Ni, phim đáng sợ như vậy mà em còn cười được?" Phác Thái Anh khều eo cô, tong giọng run run nói.
"Phim này hay mà." Kim Trân Ni nhướng mày xem màn hình to lớn, sắp làm anh hùng bên bạn mỹ nữ rồi.
"Em hết đĩa xem hay sao? Phim ngôn tình, phim hài, hoạt hình, . . . Sao lại nhất thiết phải phim kinh dị?" Phác Thái Anh nép trong lòng Kim Trân Ni, mở lời mắng nhiếc.
"Phim này không phải rất được sao, phim Thái Lan là hay rồi." Kim Trân Ni xem không chớp mắt.
Lúc này, trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều thứ làm Phác Thái Anh sợ hãi, âm thanh và hình ảnh phối hợp trình độ rất cao, vô cùng dễ khiến cho người khác sinh ra cảm giác sợ hãi, nhất là đối với Phác Thái Anh.
"Kỹ xảo thực không tồi." Kim Trân Ni vừa coi vừa đánh giá.
Cuối cùng Phác Thái Anh rõ ràng toàn bộ đầu đều chôn ở trong lòng Kim Trân Ni. Kim Trân Ni vừa coi vừa vỗ vỗ lưng dỗ dành cô người yêu bé nhỏ lúc phim cao trào, trong lòng mĩm cười viên mãn. Nhân lúc nàng khóc liền ăn chút đậu hủ.
Một tiếng trôi qua.
"Xong rồi chưa?" Phác Thái Anh ở trong ngực Kim Trân Ni, hỏi bằng giọng rất nấc nghẹn.
"Bảo bối ngoan đừng khóc, sắp hết rồi, còn 1 tiếng 25 phút nữa là hết"
"Em đáng ghét!""
"Ngẩng đầu lên đi, hết kinh dị rồi." Kim Trân Ni ngước xuống nói.
"Thật sao?"
"Ừ, đa nghi cái gì, phim cũng gần hết rồi. Còn 1 tiếng 25 phút nữa thôi mà."
Nghe xong lời Kim Trân Ni nói, Phác Thái Anh rút đầu ra khỏi vùng ngực ấm áp.
"Cao lãnh tổng tài như chị cũng sợ ma?" Kim Trân Ni cảm thấy người trước mặt đáng yêu không chịu nổi, cảm giác muốn ôm nàng vào lòng che chở.
"Còn không phải bởi vì em muốn xem loại phim này sao, về sau không bao giờ cùng em xem nữa." Phác Thái Anh oán giận, coi loại phim này thật sự là tự ngược mình, bất quá được Kim Trân Ni ôm thật thoải mái.
"Không tệ mà."
Phác Thái Anh ai oán liếc nhìn Kim Trân Ni, các cô quả nhiên không ở cùng một trình độ. Kim Trân Ni chề môi khinh bỉ một cái.
"Đau cổ, em nhanh tay xoa bóp cho chị đi." Phác Thái Anh dựa dẫm lên Kim Trân Ni, cô nhìn qua Phác Thái Anh rồi vươn tay giúp nàng xoa cổ.
"Đau, em muốn bóp chết chị sao? Nhẹ tay" Phác Thái Anh bị cô xoa bóp muốn nghẹt thở, sao cái con người to lớn này không thể làm cái gì nhẹ nhàng a?
"Không xoa mạnh ngày mai càng nhức, nếu bị trật thì không tốt." Kim Trân Ni dùng lực càng mạnh, Phác Thái Anh như một tiểu quàng thượng bị con Sen ra sức tra tấn.
Xoa xong rồi, Phác Thái Anh nửa chết nửa sống nằm ở trong lòng Kim Trân Ni, nhờ Kim Trân Ni xoa cổ thật sự là so với ngồi ghế ghi ghi viết viết trên những văn kiện chồng chất còn đau hơn.
Đã muốn khuya rồi, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh vẫn là không muốn đi ngủ, giống như sợ vừa ngủ tỉnh dậy cảnh trong mơ sẽ bị đập tan đi, thực là một ý nghĩ ngu ngốc. Chỉ là hạnh phúc tới quá dễ dàng có khi cũng không phải là chuyện tốt.
"Bây giờ trễ rồi" Phác Thái Anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói ra.
"Ừ, đi ngủ chưa?" Kim Trân Ni mở mắt, nhìn Phác Thái Anh. Hôm nay Kim Trân Ni có nhiều áp lực nên hơi mệt mỏi.
"Ngủ thôi." Phác Thái Anh gật gật đầu.
Kim Trân Ni gian nan rời khỏi người Phác Thái Anh, xoa cổ thực tự nhiên mà đi vào hướng phòng chủ nhà, cũng chính là phòng Phác Thái Anh.
"Em . . ." Mặt Phác Thái Anh có chút nhăn nhó.
"Hửm?" Kim Trân Ni quay đầu nhìn Phác Thái Anh, chờ nghe.
"Ngủ phòng chị sao?" Phác Thái Anh hỏi.
"Không lẽ vào phòng vệ sinh của phòng chị mà ngủ?" Vẻ mặt Kim Trân Ni chính khí nghiêm nghị, đúng lý hợp tình.
"Xí." Phác Thái Anh hướng bên phải đi đến phòng dành cho khách, may mắn nơi này có nhiều phòng ngủ.
"Ai! Sao chị đi vào phòng cho khách ngủ." Kim Trân Ni nóng nảy, tiến lên giữ chặt Phác Thái Anh.
"Chẳng lẽ em muốn chị ngủ chung với em?" Phác Thái Anh ngạc nhiên nói, biểu tình này làm Kim Trân Ni nhất thời không biết Phác Thái Anh đang phản ứng thiệt hay giả vờ.
"Vậy chị nỡ quăng em ra ngủ với Kuma sao?" Kim Trân Ni hỏi lại.
Phác Thái Anh dùng vẻ mặt không thể nào tin được nhìn Kim Trân Ni, ánh mắt kia rất giống kẻ biến thái đang nhìn miếng mồi ngon.
"Ánh mắt chị như vậy là sao." Kim Trân Ni cũng phát hiện, bất đắc dĩ hít một hơi. Kéo Phác Thái Anh vào phòng ngủ, sau đó khoá cửa.
"Yên tâm đi, không lâu nữa ngày nào em cũng được ăn đậu hủ" Kim Trân Ni lưu manh cười nói.
"Em . . ." Phác Thái Anh rốt cuộc trừng mắt nhìn Kim Trân Ni, ra sức oánh vào lưng cô.
Kim Trân Ni bị đánh tất nhiên đau, liền lên giường cũng kéo theo Phác Thái Anh lên. Có tiền thật tốt, giường vừa lớn vừa êm, thoải mái hơn nhiều so với cái giường nhỏ của cô, Kim Trân Ni thoải mái hít một hơi.
Phác Thái Anh cũng theo Kim Trân Ni nằm xuống, nằm gần bên cạnh.
Kim Trân Ni ở trên giường lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại đụng trúng Phác Thái Anh một chút.
"Em còn không ngủ? Lăn đi lăn lại làm cái gì." Phác Thái Anh cảm thấy Kim Trân Ni lại bắt đầu giả ngốc, có đôi khi giống như con nít, có đôi khi lại cảm thấy cô kiên cường hơn nàng rất nhiều.
"Thật thoải mái, thật thoải mái, thật thoải mái, . . ."
"Vậy sau khi chị đi rồi, em liền qua đây ở đi, hôm nay chị đã gọi điện kêu người giúp chị mua rồi." Phác Thái Anh nghiêm túc, xuống tay mau lẹ.
"Mua căn hộ này sao?"
"Ừ, sau đó họ nói cho chị biết đã sớm mua xong rồi."
"Ai?"
"Chị bảo Lệ Sa đi."
"Lệ Sa thật hiểu chị." Kim Trân Ni lẩm bẩm nói.
"Ừ, lúc chị lên làm Tổng giám đốc của Viễn Phác, cô ấy liền đi theo chị, rất nhiều năm." Phác Thái Anh trải mền ra đắp lên người Kim Trân Ni.
"Thật ghen tị với hâm mộ nha."
"Sao?"
"Cô ấy theo chị thật nhiều năm, nhìn qua rất nhiều bộ dáng của chị, thực hiểu biết chị." Kim Trân Ni giải thích, hơn nữa rốt cuộc không còn lăn lộn, ngoan ngoãn nằm sát bên người Phác Thái Anh.
"Chỉ là thư kí." Phác Thái Anh không biết nên nói với Kim Trân Ni thế nào, liền nói ra lời nàng cảm thấy có tác dụng nhất.
"Em biết chỉ là thư kí, nếu không chị còn có thể bên em sao, chẳng qua cô ấy khẳng định đã cùng chị vượt qua một đoạn thời gian thực gian nan. Hừm, coi như em chiếm tiện nghi, gần nhất liền biến thành người của Tổng giám đốc." Kim Trân Ni cười cười nói.
"Bộ dáng chật vật khó khăn thì không muốn để em thấy đâu." Phác Thác Thái Anh ôm người Kim Trân Ni.
"Vì sao?"
"Không tốt."
"Sao không tốt?"
"Chính là không tốt."
Phác Thái Anh cũng nói không ra được lý do, dù sao chỉ muốn mình để lại hình tượng tốt đẹp trong lòng Kim Trân Ni mà thôi. Trước kia gian nan, khốn khổ, dù sao đều là quá khứ. Nếu cô biết khẳng định còn thêm đau lòng, lại nói liên miên cằn nhằn, cô đau lòng thì Phác Thái Anh cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào.
"Em cũng chỉ đau lòng cho chị thôi." Quả nhiên, tuy rằng Kim Trân Ni không biết Phác Thái Anh năm đó gian khổ đến thế nào nhưng vẫn hiểu là đau lắm. Phác Thái Anh trong lòng như tan ra, Kim Trân Ni này thật khờ.
"Em đừng có dụi." Cho dù đau lòng chị, em cũng không được lợi dụng thời cơ, trong đêm tối, mặt Phác Thái Anh đỏ thành một mảnh.
"Chị ngày nào cũng gặp Lệ Sa, chị xem xem, của chị ấy còn to hơn của chị. Chị không cho em ăn, như vậy em đành ăn của chị Lệ Sa"
"Không được! Của chị làm sao không bằng cô ấy? Em xem đi, xem đến khi nào nhận thấy nó to hơn thì thôi. Khẳng định của chị là hàng khủng, em cũng không được ăn đậu hủ của cô ấy!"
"Được được, vậy ngày nào em cũng sẽ nhìn, nhìn đến khi nó to thì thôi"
"Tốt lắm ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm." Phác Thái Anh nhắc nhở.
"A, thiếu chút nữa quên mất." Cô hứng khởi đến quên mất mình còn phải đi làm.
Kim Trân Ni dán sát vào người Phác Thái Anh, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
|
Chương 38:
"Kim Trân Ni, mau rời giường" Phác Thái Anh nghe tiếng chuông báo, xoa xoa mắt, đẩy người nằm bên cạnh.
"Em muốn ngủ . . ." Kim Trân Ni nhỏ giọng lẩm bẩm, một chút dấu hiệu muốn thức đều không có.
"Em còn phải đến cục sở!" Phác Thái Anh lại đẩy Kim Trân Ni.
"Đến cục sở."
"Ừ, em còn phải đi làm." Phác Thái Anh đáp, vừa ngồi dậy vừa nâng đầu Phác Thái Anh.
"A, đi làm!" Vừa nghe đến đi làm, Kim Trân Ni lập tức bật dậy, tìm quần áo khắp nơi.
"Bên kia kìa, ngày hôm qua giúp em giặt rồi." Phác Thái Anh đem quần áo hong khô dưới điều hoà, bây giờ chắc cũng khô rồi.
"Thực đảm đang, lại đây hôn một chút." Kim Trân Ni cười tủm tỉm.
"Đi đánh răng trước đi." Phác Thái Anh đẩy cô ra, xuống giường.
"A, đánh răng." Kim Trân Ni xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm. May mắn ngày hôm qua mình thông minh, đã mua bàn chải đánh răng và khăn mặt.
"Em cũng không phải thật khách khí, còn coi nơi này như nhà mình ." Phác Thái Anh lắc đầu, cười nói.
"Nhà chị chính là nhà em! Nhà em cũng là nhà chị. Bảo bối, lại đây thưởng một cái." Kim Trân Ni từ trong phòng tắm đi ra, bổ nhào vào trước mặt Phác Thái Anh, hôn một cái.
"Được, đi thôi. Chị đưa em đi." Phác Thái Anh cũng thay xong quần áo, cầm lấy túi xách và chìa khoá xe, đẩy Kim Trân Ni, đi ra mở cửa.
"Hắc hắc." Kim Trân Ni vẻ mặt hạnh phúc tung tăng đi theo sau Phác Thái Anh, vừa đi vừa nói, Phác Thái Anh đi phía trước thật cảm thấy bất bình. Từ ngày hôm qua, người này liền bắt đầu không được bình thường.
Cục cảnh sát cách chỗ khu căn cứ không phải rất xa, với tốc độ lái xe của Phác Thái Anh mười lăm đã tới. Vấn đề là trong mười lăm này, Kim Trân Ni cực kì quấy phá nàng lái xe.
"Kim Trân Ni, em có để cho chị lái xe hay không?"
"Thì chị cứ lái đi."
"Tay đừng có sờ đùi chị."
"Sờ chút thôi mà."
"Chị không cho em sờ, nhanh nhanh thu tay lại!" Phác Thái Anh cư nhiên nhột nhột, bị người kia làm loạn trên đùi tất nhiên tai hồng má đỏ.
"Được, bảo bối, em không sờ nữa." Kim Trân Ni cười tủm tỉm, sờ sờ vào cái mới thu tay. Rất nhanh liền tới cổng cục cảnh sát, Kim Trân Ni lưu luyến không muốn tách xa Phác Thái Anh.
"Chị Phác, chút nữa chị đi đâu?" Kim Trân Ni hỏi.
"Quay về Viễn Phác, chị còn nhiều tư kiện chưa ký. Thời gian buổi chiều rất rãnh, không nhiều công việc. Lệ Sa bên kia chuẩn bị hết rồi." Vô luận Phác Thái Anh có là Tổng giám đốc, công việc vẫn luôn chồng chồng chất chất lên bàn, ký mãi vẫn không hết. Lệ Sa cũng đã xử lý nửa phần công việc, cho nên mấy ngày này thời gian luôn rãnh rỗi.
"Vậy em tan làm sẽ quay về nấu cơm cho chị." Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, nói ra.
"Không trở về nhà sao? Dì Kim sẽ lo lắng." Phác Thái Anh nhíu mày, có thể ở bên Kim Trân Ni lâu hơn thì tốt, nhưng về phía dì Kim thật sự không có việc gì sao.
"Không có việc gì đâu, em đã nói với mẹ mấy ngày nay dẫn chị đi chơi, lại nói có anh của em nữa nên mẹ mới sẽ không để ý tới em." Kim Trân Ni không lo lắm, phất tay, cô đã lớn vậy rồi, cũng không nên bị quản thúc mỗi ngày.
"Ừ, đêm nay cũng ở chỗ chị sao?"
"Đúng đúng."
"À, lúc tan tầm, em cùng đồng nghiệp đi mua vài băng phim." Kim Trân Ni cười cười
"Không cần! Hai người chúng ta nói chuyện là được" Phác Thái Anh còn vô cùng sợ hãi với cuộn phim tối qua.
"Không được, cứ quyết định như vậy. Chị nhanh đi làm đi." Kim Trân Ni tiêu sái bước vào trong cục cảnh sát để lại Phác Thái Anh ngồi trong xe đứng hình mất 5 giây.
. . .
Văn phòng đội 2.
"Chào mọi người, buổi sáng tốt lành." Kim Trân Ni đi vào văn phòng, buông túi xách.
"Chào buổi sáng, sao mặt đầy hồng quang vậy, có chuyện gì tốt đấy." Đại Vương trêu chọc.
"Ừ, vui vẻ."
"Như thế nào? Rốt cuộc theo đuổi được rồi?"
"Đúng vậy, không dễ dàng." Kim Trân Ni nhếch miệng cười cười.
"Tôi đã nói rồi. Nữ truy nam cách tầng sa, cô nhất định có thể." Đại Vương giơ ngón tay cái lên.
"Oh! Cô theo đuổi người khác! Không hổ là cảnh sát chúng ta ha, nữ trung hào kiệt!" Tiểu Lâm nghe được bọn họ nói chuyện, vội vàng chạy tới giúp vui.
"Không phải chứ Kim Trân Ni, người kia điều kiện tốt như vậy. Đáng giá để em phải theo đuổi sao?" Hiểu Hiểu không thể hiểu được, đồng dạng là nữ, cô lại vô phương lý giải ý tưởng theo đuổi ngược này của Kim Trân Ni, con gái không phải đều thích hưởng thụ quá trình được theo đuổi sao, làm sao Kim Trân Ni lại đi ngược lại.
"Không tệ, aizz, dù sao đây không phải trọng điểm. Tôi thích người đó, không theo đuổi chẳng lẽ mở to mắt nhìn người khác theo đuổi sao?" Kim Trân Ni ngồi xuống.
"Đúng vậy, chúng ta là giang hồ nữ hiệp, coi trọng thì cứ theo đuổi, ra vẻ rụt rè làm gì, Trần Hiểu Hiểu điểm ấy so ra kém Kim Trân Ni, vừa thấy là biết ngồi văn phòng rồi. Chậc chậc." Mấy tên đội 2 trò chuyện trêu đùa, nói đến lung tung.
"Bởi, tôi nói anh không phải xem thường tôi thì còn là thế nào nữa, ngồi văn phòng thì làm sao, không có tôi và chị Mỹ Lăng thì tư liệu ở đâu đưa cho các người! Ở đó mà còn đòi bắt bọn buôn ma tuý, bắt cái đầu anh!" Trần Hiểu Hiểu nguýt hắn một cái.
"Được rồi, tôi nói sai, chị Trần tha thứ cho tôi đi."
"Ai là chị Trần của anh, tôi còn trẻ hơn anh."
"Trần muội muội . . ."
"Nhìn các người mới sáng sớm liền tranh cãi, chuẩn bị đi làm kìa." Hoàng Hạo vừa tiến đến chợt nghe giọng Trần Hiểu Hiểu và Tiểu Mã, bất đắc dĩ nói.
"Chúng tôi không phải tranh cãi, là hữu ái, là phương thức trao đổi tình cảm của chúng tôi." Tiểu Mã khoa trương mà nói.
"Xì."
"Ha ha ha ha . . ."
Mọi người đều bật cười, mà ngay cả Trần Hiểu Hiểu vốn đang phụng phịu cũng bị chọc cho bật cười.
"Đội trưởng, tôi đi thay quần áo đã." Kim Trân Ni đứng lên, cầm cảnh phục trong tay.
"Đi đi, đổi xong quần áo trực tiếp đi phòng họp." Hoàng Hạo dặn dò.
"Ok." Kim Trân Ni cười tủm tỉm, cầm cảnh phục đi đến phòng thay đồ.
Các đồng nghiệp đều đến văn phòng mới đổi cảnh phục, dù sao mặc cảnh phục đi trên đường cũng không tốt lắm.
Đổi xong cảnh phục, Kim Trân Ni liền như thay đổi thành người khác, tư thế oai hùng hiên ngang, thái độ nghiêm cẩn. Phác Thái Anh mà nhìn thấy Kim Trân Ni lúc này sợ là sẽ càng thêm yêu thích.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đã tới, ngồi vây quanh bàn, Hoàng Hạo đứng ở trước màn hình, cầm con chuột laser trong tay.
"Nhìn nơi này, những thứ này là manh mối chúng ta phát hiện hôm qua, ngày hôm qua có vài người không ở đây, hiện tại các cậu đều có mặt, tôi muốn nghe ý tưởng của các cậu." Hoàng Hạo nói.
"Tôi cảm thấy chuyện ngày hôm qua sợ là có liên hệ với báo án giả lần trước, thủ pháp cũng không mấy khác nhau, hơn nữa phi thường cẩn thận, chọn điện thoại công cộng đều là góc không có camera, còn không thì lại che mặt. Quần áo cũng ăn mặc kín đáo, chúng ta không nhìn ra khuôn mặt của hắn, mà ngay cả thân hình cũng không phán đoán được." Đại Vương lên tiếng nói ra nhận định.
Hoàng Hạo cau mày nghe xong Đại Vương nói, gật gật đầu, không phải không có lý.
"Là một trùm ma túy lớn, chuyện này không dễ điều tra."
"Ừ, đội trưởng, nên cẩn thận."
"Ừ, tôi sẽ kêu thêm người, tại nhà ga an bài nhiều hơn người mặc thường phục tuần tra." Hoàng Hạo nhăn mày, hắn cũng hiểu được chuyện này không đơn giản, bọn họ vồ hụt nhiều lần, không có khả năng là do trùng hợp.
"Được rồi. Chút nữa tôi chia tổ cho các cậu làm 3 tổ, từng tổ chọn ra một tổ trưởng, chia ra các hướng đi điều tra một chút."
"Tổ 1, do Đại Vương phụ trách, cậu có nhiều năm kinh nghiệm. Kim Trân Ni tổ phó, dù sao cũng học qua lý luận có hệ thống. Tiếp theo trong tổ là . . . Trần Hiểu Hiểu, Tiểu Lâm, Lão Mã, Thương Đàm Tử . . ."
"Tổ 2 . . . Tổ 3 . . ."
Hoàng Hạo chia xong danh sách, liền chuyển sang vấn đề khác.
"Kế tiếp chuyện này cũng rất quan trọng, cấp trên gần đây bắt đầu ra lệnh càn quét tệ nạn. Một đội phải đi đột kích quán bar khách sạn, một nửa đội chúng ta cũng cùng đi. Không thiếu nam, nữ thì cần hai người, mà chúng ta có ba người. Các cậu xem coi để ai ở lại."
Trần Hiểu Hiểu, Kim Trân Ni và Quách Mỹ Lăng đều nhìn nhau.
"Đội trưởng tôi sẽ đi, để chị Mỹ Lăng hoặc chị Hiểu Hiểu ở lại đi." Kim Trân Ni xung phong nhận việc.
"Ừm vậy Mỹ Lăng ở lại đi, cô tương đối cẩn thận, xử lý văn kiện cơ mật qua tay cô tôi tương đối yên tâm." Hoàng Hạo gật đầu, nói.
"Đội trưởng . . . " Trần Hiểu Hiểu mở to mắt.
"Ngồi xuống, tôi cũng không oan uổng cô, cô cùng Kim Trân Ni đi càn quét tệ nạn đi, cũng rèn luyện một chút." Tính xúc động của Trần Hiểu Hiểu thật đúng là không thích hợp xử lý văn kiện cơ mật, chỉ sợ không cẩn thận làm lộ ra chuyện gì thì liền xong đời.
"Chúng ta đi càn quét tệ nạn?" Trần Hiểu Hiểu hỏi.
"Không phải, là đi trợ giúp càn quét. Không phải cô chưa từng làm qua, chỉ là bọn họ càn quét, còn chúng ta ở một bên nhìn, khu vực tệ nạn buôn lậu thuốc phiện cũng nhiều. Có thể bắt được bao nhiêu thì bắt. Trong bar có nhiều thanh thiếu niên, cứ như mấy con chuột cống tháo chạy, chúng ta cứ bắt từng người." Hoàng Hạo hiển nhiên cũng rất hận mấy tên này, phá hoại sức khoẻ và gia đình hạnh phúc của người khác.
"Ừ, phải." Trần Hiểu Hiểu uống một hơi nước, xem ra ngày hôm nay lại không dễ chịu lắm, việc này thật mệt, nếu truy bắt tốt thì không nói gì, còn lỡ có đánh nhau thì xui rồi.
"Chị Hiểu Hiểu, sao phải có nữ?" Kim Trân Ni nhỏ giọng, khẽ chạm vào hỏi Trần Hiểu Hiểu.
"Em không biết à, chậc chậc, vừa mở ra, bên trong một đám người khoả thân, nam cảnh sát cũng không dám đụng vào người các cô ấy, không phải nên cần có nữ cảnh sát sao. Bên bọn họ có nhiều nữ hơn chúng ta, nhưng tỉ lệ cũng thấp, cho nên muốn chúng ta nhúng tay vào. Mà bên bọn họ thực muốn hãm hại người khác sao, biết rõ đội chúng ta chỉ có ba nữ, còn muốn gây áp lực cho đội trưởng." Trần Hiểu Hiểu nói với giọng khinh bỉ.
"Là như thế sao."
"Việc này cũng không dễ. Có khi còn đánh nhau." Trần Hiểu Hiểu nhắc nhở.
"Hửm?"
"Đánh nhau, đánh dữ lắm, có nhiều tên không muốn sống, trên người còn có dao. Không cẩn thận liền bị thương, nếu lỡ có đánh nhau đều là người bên đội càn quét tệ nạn phụ trách, bọn họ đều có luyện qua đánh nhau, tôi thì không thể được."
Trần Hiểu Hiểu hít một hơi, năm đó không chịu lo học tập, bây giờ thì khổ rồi.
"Không có việc gì, em có luyện qua, còn đạt giải nhất nữa." Kim Trân Ni nói.
"Thật sao?"
"Ừ." Rốt cuộc Kim Trân Ni cũng có đất dụng võ, cô cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Em được đấy, vậy tôi nhờ vào em." Trần Hiểu Hiểu vẻ mặt kinh hỉ.
"Ừ, hãy chờ xem. Đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy."
"Được."
"Aizz, hai người các cô sao lại nói chuyện riêng! Có nghe tôi nói hay không vậy! Còn có . . . Chút kỉ luật nào của tổ chức hay không." Hoàng Hạo nhìn Kim Trân Ni và Trần Hiểu Hiểu tám chuyện riêng, cau mày đập lên bàn.
"Đội trưởng, chúng tôi biết rồi!" Trần Hiểu Hiểu nói to.
|
Chương 39:
"Tan họp." Hoàng Hạo tuyên bố tan họp, tất cả mọi người lục tục đứng lên, đi ra khỏi phòng họp.
"Bình thường cũng nhanh như vậy sao?" Kim Trân Ni hỏi Trần Hiểu Hiểu, đây là lần họp đầu tiên kể từ khi cô vào thị cục.
"Đúng vậy, người trong đội chúng ta đều giống khỉ, mỗi ngày đều nhích tới nhích lui không yên, không tập kích thì cũng đánh nhau. Kêu bọn họ ngồi lâu thật sự là tra tấn bọn họ." Trần Hiểu Hiểu sớm đã quen với cảnh tượng này, quay qua giải thích với Kim Trân Ni.
"Bình thường cũng thấy mọi người ngồi lâu mà."
"Văn phòng có thể nói chuyện phiếm, còn ở đây quá nghiêm túc."
"A, ra là như vậy." Kim Trân Ni đi theo Trần Hiểu Hiểu ra phòng họp, đột nhiên cũng thấy không khí thoải mái hơn rất nhiều, phòng họp quả nhiên là có chút ngột ngạt, cũng không biết là do tâm lý hay bên trong thật sự thiếu không khí.
"Nhiệm vụ hôm nay . . . Rất thống khổ." Trần Hiểu Hiểu vẻ mặt đau khổ nói.
"Cái gì?"
"Sao chép văn kiện cơ mật, viết tay, dày như vầy." Trần Hiểu Hiểu lấy tay diễn tả cho Kim Trân Ni.
Nhìn Trần Hiểu Hiểu mô tả thì nó dày chẳng khác gì một quyển sách giáo khoa trung học.
"Nhiều như vậy sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều đó. Ba người chúng ta cả ngày cũng không chép lại hết, tôi phải hạ mình kéo vài mỹ nam đến giúp thôi." Trần Hiểu Hiểu than thở.
Than thở xong lại cảm thấy chuyện này hẳn là nên lập tức hành động, liền lôi kéo Kim Trân Ni quay lại tìm Hoàng Hạo. Lúc này Hoàng Hạo cũng từ phòng họp đi ra.
"Đội trưởng, văn kiện cơ mật không sao chép hết được! Kêu thêm người giúp!"
"Duyệt, bao nhiêu người?" Hoàng Hạo cũng sảng khoái, lập tức đáp ứng.
"Không nhiều lắm, vài người thôi." Kim Trân Ni nói.
"Tôi làm được thay cho năm người, tôi làm cùng các cô." Hoàng Hạo nói.
"Anh quá đề cao chính mình rồi, không đủ đâu."
"Được rồi, vậy... Tiểu Lâm, Tiểu Mã, Đặng Tử! Hôm nay sao chép cơ mật, không được lười biếng, chép xong rồi có thể tan tầm, chép không xong phải tăng ca cho xong!" Hoàng Hạo kêu lại vài người phía trước.
"Không phải chứ đội trưởng."
"Đội trưởng!"
"Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ở đâu đây."
Ba nam cảnh sát nhất thời xoay người kêu rên.
Sao văn kiện không phải chuyện dễ dàng, mấy người về văn phòng ngồi xuống mãi tới trưa, tay Kim Trân Ni muốn mềm nhũn cũng mới sao được 15 trang, nhìn qua bên Trần Hiểu Hiểu thì thấy hơn cô cũng không bao nhiêu, nhìn ra khoảng 20 trang. Nhưng biểu tình của Hiểu Hiểu cũng không mấy thoải mái, thỉnh thoảng lại lắc lắc tay cho đỡ mỏi.
Lại nhìn qua bên Hoàng Hạo, sức chiến đấu thật tốt, không giống các cô cứ chép từng chữ từng chữ rề rề. Bốn người họ đều chép nhanh vùn vụt.
"Đội trưởng, không phải anh nói phải làm nghiêm túc sao? Như thế nào các anh chép được nhanh như vậy?" Kim Trân Ni hỏi.
"Chúng tôi bốn người viết chữ mau, chép nhanh hơn." Hoàng Hạo tươi cười với Kim Trân Ni.
"Kỳ thật trước kia việc này đều là bốn người bọn hắn làm, lần này hơi nhiều." Quách Mỹ Lăng giải đáp cho Kim Trân Ni. Chép sách thôi, hồi đi học ai chưa từng làm qua, chép nhiều thì có tốc độ nhanh hơn.
"Ừ, chúng tôi gọi cái này là thương hoa tiếc ngọc." Đặng Tử gật gật đầu.
"Chúng tôi chép xong rồi, các cô thì sao?" Tiểu Lâm nghiêng qua hỏi.
"Cuối cùng cũng xong!" Trần Hiểu Hiểu vung tay liền đem chữ cuối cùng viết xong.
"Hoàn thành!"
"Thật tốt quá, tan tầm."
"Ừ, tan đi." Hoàng Hạo vung tay lên, rất có loại cảm giác đại xá thiên hạ.
Kim Trân Ni đứng lên đem hơn mười tờ giấy đưa cho Hoàng Hạo, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Mặt mày hớn hở vậy Trân Ni?" Hoàng Hạo nói.
"Phải thôi, cô ấy có đôi có cặp rồi, có thể không cười sao. Khi nào kết hôn nhớ mời chúng tôi đó." Đại Vương đứng từ xa nói vọng sang.
"Được thôi." Kim Trân Ni cười cười, nói.
"Này, cái này thành . . ." Hoàng Hạo còn chưa có phục hồi lại tinh thần, nói lắp bắp.
"Đó là người ta . . . Thần tốc."
"Đội trưởng cũng lớn rồi, lại rất anh tuấn, khi nào thì tìm chị dâu cho chúng tôi đây." Kim Trân Ni vỗ vỗ bả vai Hoàng Hạo.
"Thôi đi, ai lại muốn làm vợ của cảnh sát hình sự chúng ta. Cũng không phải không nói qua, chưa đến ba tháng lại phải chia cách, chúng ta làm ngày làm đêm, tiền lương cũng không phải rất cao." Hoàng Hạo thở dài.
"Thì cứ thử xem sao."
"Làm sao chưa thử, người ta vừa nghe nói cô làm hình cảnh, lập tức liền từ chối, làm công việc này không những phải tuân theo mệnh lệnh, dù cho có người đẹp cũng phải từ chối. Bất quá tôi làm được công việc mình yêu thích." Hoàng Hạo hiên ngang lẫm liệt nói. Mấy người độc thân trong đội đều có cùng cảm xúc nên đồng lòng than thở một phen.
"Ngày mai tôi tìm mấy người bạn học giới thiệu cho các anh, đa số đều làm trong ngành, cũng có đồn cảnh sát." Kim Trân Ni đồng tình nói.
"Oh! Giới thiệu cho chúng tôi a Trân Ni" Bọn họ đều kích động, kêu lên.
"Tốt quá."
"Thôi tôi đi trước đây, đi hẹn hò với người của tôi đây." Kim Trân Ni cười tủm tỉm mang túi xách bước đi. Đi ra cổng lớn, đột nhiên mất phương hướng, cô không biết nên đi hướng nhà Phác Thái Anh hay là đi qua công ty. Nhất thời không biết thế nào, Kim Trân Ni đành lấy điện thoại ra gọi cho Phác Thái Anh.
"Chị Phác."
"Làm sao?"
"Chị còn bận việc à."
"Nhìn một chút bản báo cáo lợi nhuận, làm sao vậy? Giữa trưa nghỉ ngơi?" Phác Thái Anh buông báo cáo trong tay, ăn một miếng cơm.
"Không phải, hôm nay em chỉ lên cục nửa ngày, đội trưởng cho bọn em tan sớm, chị đang dùng cơm?" Kim Trân Ni nghe được thanh âm nhai nuốt.
"Ừ"
"Thức ăn là cái gì, có ngon không?"
Phác Thái Anh không dám nói đây là thức ăn nhanh, cũng biết đáp như thế nào. Bên kia đối phương liền nhận ra.
"Nhất định là thức ăn nhanh."
"Có thịt, còn có tôm." Phác Thái Anh nói.
"Còn không phải thức ăn nhanh? "
"Của công ty, không tính là thức ăn nhanh." Phác Thái Anh nhíu nhíu mày.
"Công ty à, vậy tốt hơn một chút, chị đang ở công ty sao?" Kim Trân Ni dừng bên đường, ngoắc một chiếc taxi.
"Ừ, ở công ty."
"Em qua đó tìm chị được không?" Ngữ khí của Kim Trân Ni không giống như đang hỏi, mà là đang thông báo.
"A."
"Chờ em một chút."
"Được."
Đáp ứng xong Phác Thái Anh liền cúp điện thoại.
"Bác tài, tập đoàn Viễn Phác." Kim Trân Ni đột nhiên quên tên gọi của công ty con ở đây.
"A, chỗ đó à, được rồi, ngồi đi." Xem ra danh tiếng của tập đoàn Viễn Phác tại thành phố S cũng không phải nhỏ, cô còn chưa nói tên ra thì tài xế taxi đã biết rồi.
Tới nơi, Kim Trân Ni trả tiền cho bác tài rồi xuống xe. Thì ra đây là công ty con của Viễn Phác, bình thường Kim Trân Ni cũng có đi ngang qua, nhưng không nghiêm túc nhìn, hôm nay mới biết được đây là sản nghiệp của Phác gia.
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Tiếp tân vừa thấy Kim Trân Ni tiến vào, liền mang theo mỉm cười chào hỏi.
Kim Trân Ni nhìn thoáng qua, phát hiện tiếp tân của Viễn Phác rất xinh đẹp, còn có tố chất.
"Chào cô, tôi tìm Phác Thái Anh"Kim Trân Ni gật đầu chào cô tiếp tân, lịch sự trả lời.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Tiếp tân ngạc nhiên, cô gái này từ đâu đến còn gọi thẳng tên họ của Tổng giám đốc.
"Không có, nhưng vừa rồi tôi có nói cho chị ấy biết mình sẽ đến." Xem ra mấy ngày nay cũng không ít người tìm đến Phác Thái Anh, nữ tiếp tân ứng phó thật sự có kinh nghiệm.
"Vâng, xin hỏi cô họ gì?"
"Tôi họ Kim."
"Được, mời cô chờ một chút được chứ, tôi gọi điện thoại hỏi lại." Tiếp tân ý bảo
Kim Trân Ni chỉ có thể ngồi đợi ở sopha.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Kim Trân Ni không có ngồi xuống, đứng ở một bên chờ tiếp tân gọi điện thoại.
"Nối máy nội tuyến số 1."
"Vâng, cảm ơn."
"Phác Tổng, phía dưới có vị khách họ Kim, Kim tiên sinh nói đã có hẹn trước với cô."
"A, đúng rồi, dẫn Kim tiên sinh lên đi."
Cúp điện thoại, tiếp tân lại lịch sự cười với Kim Trân Ni.
"Kim tiên sinh, tôi dẫn cô đi lên."
"Được, cảm ơn."
Tiếp tân dẫn Kim Trân Ni đi vào thang máy, nhấn nút lên lầu 35.
"Nơi này rất cao, đều là của công ty các cô sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"A, không phải toàn bộ. Từ lầu 20 trở xuống là khu vực làm việc của Viễn Duy, từ tầng 21 trở lên là khu vực chỉ dành cho cấp cao." Tiếp tân cũng không kiêng kị vấn đề Kim Trân Ni hỏi.
"Tới rồi, văn phòng tổng giám đốc là phòng thứ hai bên trái." Đến nơi, tiếp tân chỉ vị trí văn phòng cho Kim Trân Ni.
"Cảm ơn cô." Kim Trân Ni nói xong liền đi tới văn phòng Phác Thái Anh.
"Cộc cộc."
"Vào đi."
Kim Trân Ni mở cửa, liền nhìn thấy Phác Thái Anh đang dùng cơm, vừa ăn cơm vừa xem báo cáo.
"Bảo bối, em đến rồi đây." Kim Trân Ni vừa đi vào văn phòng liền không có hình tượng, ném balo Supreme lên sopha, chạy đến trước mặt Phác Thái Anh.
"Mau ngồi xuống."
"Sao chị ăn cơm còn nhìn cái này nữa, đừng nhìn nữa. Ăn xong lại coi tiếp cũng không muộn." Phác Thái Anh nghe lời Kim Trân Ni, buông báo cáo ra, chuyên tâm ăn cơm.
"Èo, chị thật đúng là tập trung ăn cơm vậy à, cũng không thèm liếc nhìn em một cái." Kim Trân Ni lại bất mãn, oán giận nói.
"Tự em nói, không được vừa ăn vừa nhìn còn gì." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni khinh bỉ một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
"Em nói xem báo cáo lúc ăn không tốt, chứ không phải nói nhìn em thì không tốt." Kim Trân Ni ngồi xuống, rót một ly nước uống.
"Tiếp tân của công ty chị có tố chất thật khá." Kim Trân Ni trôi chảy khen cô tiếp tân vài câu. Những lời này vậy mà lại làm Phác Thái Anh ngẩng đầu lên.
"Như thế nào? Em có ý gì với cô ấy sao?" Phác Thái Anh cười như không cười, nói với Kim Trân Ni.
"A, điều này làm sao có thể, em có chị rồi, chị là tốt nhất nha. Lại đây, cười cái đi." Kim Trân Ni lại trêu đùa Phác Thái Anh, hôn lên môi Phác Thái Anh một cái.
"Chị chưa rửa miệng."
"Không sao, vừa vặn em chưa ăn cơm." Kim Trân Ni liếm liếm môi.
"Chị đang ghen à?" Kim Trân Ni cảm thấy hứng thú, bắt đầu hỏi.
"Không có."
Kim Trân Ni rùng mình một cái, cô nhìn qua mặt Phác Thái Anh, lại bị nàng trừng mắt cho một cái. Nheo nheo mắt nhìn cô, ngụ ý: "Em nói chị ghen, chị liền tống em từ đây xuống dưới đất"
"Chưa ăn cơm sao?" Phác Thái Anh nắm chắc trọng điểm hỏi Kim Trân Ni.
"Chưa ăn, vừa tan sở em liền qua đây." Kim Trân Ni liền ôm eo Phác Thái Anh.
"Ừ, cho em nè." Phác Thái Anh đưa cà mên cho Kim Trân Ni, cô mới ăn một nửa trong đó. Thói quen ăn uống của Diệp Tử rõ là tố chất của tiểu thư khuê các, ăn từ trái qua phải, không giống Kim Trân Ni cứ chọt chỗ này chỗ kia, ăn đến cuối cùng cà mên đựng cơm nhất định là nhìn vô cùng thê thảm.
"Chị ăn no rồi sao?"
"Ăn no rồi."
"Thật hả?"
"Ăn không vô." Kim Trân Ni kéo tay Kim Trân Ni sờ sờ lên bụng mình, chứng tỏ là mình đã ăn no.
"Được rồi, em ăn phần còn lại của chị." Kim Trân Ni tuyệt nhiên không để ý, tiếp nhận chiếc đũa trong tay Phác Thái Anh bắt đầu ăn.
|
Chương 40:
"Oa! No rồi." Kim Trân Ni buông cà mên, rút khăn tay lau miệng, còn thuận tiện vỗ bụng chứng tỏ ăn no.
"Bữa sáng chưa ăn gì sao?"
"Chưa ăn, buổi sáng họp, sau đó sao chép văn kiện, khá bận." Kim Trân Ni ôm Phác Thái Anh ngồi xuống.
"Không phải có khoa hồ sơ sao?"
"Là văn kiện cơ mật của bên đây, cục trưởng muốn bọn em làm, khả năng sợ bại lộ ra cái gì."
"Ừ"
"Cục cảnh sát thật lớn, đến bây giờ em còn không nhận thức hết mọi người. Hơn hai trăm người." Kim Trân Ni có chút phiền muộn.
"Nhiều người vậy sao?" Trong tưởng tượng của Phác Thái Anh, cục cảnh sát cùng lắm mấy chục người thôi.
"Tất nhiên, đội của em đã mấy chục người rồi. Còn ba đội khác nữa, ngoài ra còn có khoa điều tra, khoa hồ sơ, quản lý nhân khẩu ra vào, rất nhiều." Chính Kim Trân Ni cũng không rõ ràng lắm, lắc lắc đầu không nói tiếp nữa.
"Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn."
*Câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ: dù là vậy gì lớn hay nhỏ thì nó đều có đủ các tác dụng cần thiết của riêng nó.
"Cái gì Ma Tước, phân cục của bên em là rất lớn rồi. Bất quá không có lớn như của tỉnh." Kim Trân Ni nói.
Tuy rằng lời này thật là vô nghĩa, thị cục đương nhiên nhỏ hơn tỉnh cục, nhưng có đôi khi hai người ở cạnh nhau nói những chuyện vô nghĩa cũng có thể thực hạnh phúc.
"Khi nào chị quay về Úc?" Kim Trân Ni lưu luyến hỏi.
"Ngày mốt đi, hình như là bay buổi chiều." Phác Thái Anh cũng có chút luyến tiếc, vừa mới bên nhau được vài ngày lại phải rời đi.
"Ngày mốt!" Kim Trân Ni từ trên sopha bật dậy, ngày mốt cô phải đi theo đội càn quét tệ nạn rồi.
"Ừ, sao vậy?" Phác Thái Anh thắc mắc nhìn Kim Trân Ni, ngày mốt thì có chuyện gì.
"Ngày mốt em . . ." Kim Trân Ni nghĩ lại, nếu để Phác Thái Anh biết cô đi càn quét tệ nạn, nhất định sẽ lo lắng, chuyện này kiên quyết không thể nói cho chị ấy biết. Vậy nên nói sao cho tốt đây...
"Ngày mốt em phải tiếp tục sao văn kiện. Đội trưởng nói rất quan trọng." Kim Trân Ni cau mày nói.
"Không có việc gì, đừng tới tiễn. Chị vốn cũng không muốn để em đi tiễn." Cảnh tượng ly biệt luôn tương đối thương cảm, dựa theo tính cách Kim Trân Ni khẳng định sẽ rất quyến luyến ở sân bay, nghĩ tới liền thấy khổ sở, cho nên Kim Trân Ni vẫn là không cần đi thì tốt hơn.
"Nhưng em muốn gặp chị lần cuối . . ."
"Nói lung tung." Phác Thái Anh liếc Kim Trân Ni một cái.
"A, em nói sai rồi nói sai rồi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ." Kim Trân Ni vỗ vỗ miệng mình.
"Đồng ngôn?" Kim Trân Ni hé miệng cười cười, hình tượng này của Kim Trân Ni thật đúng là rất giống con nít.
"Đừng cười đừng cười, mỗi lần em nói sai mẹ của em đều nói như vậy."
"Em thường xuyên nói sai?"
"Ừm, thường xuyên. Mẹ của em kiêng kị đặc biệt nhiều . . ." Kim Trân Ni bĩu môi nói.
"Em nha, ngốc tử này." Phác Thái Anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quá tín nhiệm chỉ số thông minh của Kim Trân Ni.
"Chán ghét em?" Kim Trân Ni cười xấu xa hỏi.
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, không nói gì. Làm sao có thể chán ghét cô được.
"Được rồi, em chỉ là nhớ chị quá nên đến nhìn một chút, chị tiếp tục công việc đi, em về nhà đây, buổi chiều mua đồ ăn xong sẽ ghé nhà chị." Kim Trân Ni balo nhỏ hình supreme lên, nói với Phác Thái Anh.
"Ừ, chị kêu người đưa em về."
"Không cần đâu, em đi bus là được rồi, ở đây giao thông tiện lợi."
"Vậy . . . Cẩn thận một chút." Phác Thái Anh cũng không miễn cưỡng, nói một câu liền ngồi xuống tiếp tục xem báo cáo.
Kim Trân Ni nhìn thế nào cũng cảm thấy Phác Thái Anh thật xinh đẹp, nhịn không được hấp dẫn lại đi trở về hôn lên mặt Phác Thái Anh một cái.
Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên, Kim Trân Ni lại giống như con thỏ chạy ra ngoài.
Đứa nhỏ này . . . Phác Thái Anh cười cười, lại cúi đầu.
. . .
"Mẹ, con đã về rồi!" Kim Trân Ni mở cửa, vừa cởi giày vừa kêu lên.
"Về rồi, vào phòng đi, có máy lạnh." Bà Kim từ trong phòng nói vọng ra.
"Tiêu Nhuận, anh cũng ở đây?"
"Ừ, ở đây, chúng ta đang nói chuyện."
"Chờ con một chút." Kim Trân Ni đem trái cây nhét vào tủ lạnh sau đó đi vào phòng. Trong phòng, bà Kim ngồi trên giường, Tiêu Nhuận ngồi ghế bên cạnh, hai người trò chuyện rất vui vẻ, bà Kim cười đến thấy rõ các nếp nhăn.
"Mẹ và anh nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy." Kim Trân Ni đi tới, nằm ngã xuống giường.
"Không có một chút hình tượng, sao đi ra ngoài lâu như vậy, làm ta lo lắng." Bà Kim vỗ vỗ Kim Trân Ni, cau mày nói.
"Không phải lo mà."
"Hai người đang nói chuyện gì đó?" Kim Trân Ni nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Không có gì, tâm sự chuyện gần đây của anh con. Hắn nói hắn có người yêu thích, hahaha . . . Nói không chừng rất nhanh con liền có chị dâu." Bà Kim cười đến sáng lạng.
"A, thật sự/ Là ai?" Kim Trân Ni trong lòng "Lộp bộp" một chút, ngồi xuống hỏi.
"Là Tiểu Anh đó, không tệ, anh con nếu có thể kết hôn cùng con bé, ta liền ủng hộ, thật tốt quá. Ta thấy con cũng rất thích con bé phải không Trân Ni, hẳn là con nên nói giúp anh của con." Bà Kim nói.
"Con?" Kim Trân Ni thật sự là hết chỗ nói rồi, cô cũng không thể nói rõ với mẹ đây là người yêu của con gái mẹ nha, bà Kim mà nghe được chắc giảm thọ mất.
"Mẹ, chưa biết được đâu, con cũng không biết cô ấy có thích mình không nữa." Tiêu Nhuận bất đắc dĩ nói. Nhìn thấy mẹ có vẻ nhất định phải có con dâu, hắn có chút chột dạ.
"Lo cái gì nha, con ưu tú như vậy, làm sao Tiểu Anh không thích được. Hơn nữa . . . Con khờ quá, nếu con bé không có ý gì với con thì hôm trước đã không đến thăm ta." Bà Kim vỗ nhẹ người Tiêu Nhuận.
Trong mắt người làm mẹ, con của mình luôn ưu tú nhất, tuy rằng Tiêu Nhuận đúng là thật sự rất ưu tú.
"Mẹ!" Tiêu Nhuận có chút bất đắc dĩ.
"Mẹ, chị Phác sắp về nước rồi. Chút nữa con phải đi, dẫn chị ấy đi dạo xung quanh." Kim Trân Ni nói.
"Vậy sao, tốt rồi, dẫn anh con theo đi." Bà Kim vui vẻ nói.
Lời này thiếu chút nữa làm Kim Trân Ni nghẹn chết, cô có thế giới riêng của hai người, mang theo cái bóng đèn làm cái gì, vốn dĩ cái bóng đèn này còn có ý đồ với người cô yêu nữa chứ.
"Mẹ, hình như không có thuận tiện, tụi con nói chuyện phiếm giữa con gái với nhau, anh ở đó làm gì, hơn nữa con còn muốn ngủ ở nhà chị Phác." Kim Trân Ni uyển chuyển tìm một cái cớ.
"Đúng đó, mẹ, mẹ thật là . . . Con và cô ấy còn hợp tác công việc, còn nhiều cơ hội gặp mặt. Hơn nữa mấy ngày nữa con cũng phải quay về Anh mà." Tiêu Nhuận nhíu mày ngăn trở tâm huyết dâng trào của bà Kim.
Bà Kim ngẫm nghĩ cũng thấy có lý.
"Thôi được rồi, vậy con chuẩn bị đi đi. À, mang theo vật này. Khối ngọc này cho con, mang theo đi." Bà Kim lấy ra một khối ngọc xanh biếc từ trong ngăn kéo đưa cho Kim Trân Ni.
"Cái này . . . Mẹ, miếng ngọc này." Kim Trân Ni mở to mắt nhìn.
"Con với anh con đều có, ta chuẩn bị cho cả bạn đời của hai con, đêm nay con đưa cho Tiểu Anh đi." Bà Kim thật sự nghĩ liền làm liền, Kim Trân Ni thật bất đắc dĩ.
"Mẹ . . . Không tốt đâu, chị Phác cũng chưa nói là thích anh của con."
"Mẹ, sao mẹ nghĩ gì liền làm nhanh như vậy."
"Aizz, sao con không hiểu gì hết, bây giờ là thời đại nào rồi, con gái tốt không có nhiều đâu, từ nhỏ ta đã nhìn thấy Tiểu Anh, hiện tại sự nghiệp cũng thành công, dáng người thì khỏi phải bàn. Lại còn hiếu thuận, con không nắm chặt thì bị người khác đoạt mất." Bà Kim dạy dỗ con trai.
Kim Trân Ni ở trong lòng oán thầm, Phác Thái Anh sớm là của người khác rồi. Bất quá như thế nào đều là của người nhà.
"Mẹ, mẹ đem cất vào đi, con đi đây." Kim Trân Ni vội vàng đem miếng ngọc nhét vào trong tay bà Kim, nhảy xuống giường muốn đi.
"Haizz, hai đứa con thật là . . ."
"A Ni, đây là của một nửa bên con sau này, gặp người thích hợp thì cho hắn." Bà Kim xuất ra một khối ngọc khác, đưa cho Kim Trân Ni.
"Cái này thì có thể." Mắt Kim Trân Ni sáng ngời, đoạt lấy ngọc bội bỏ chạy.
"Cảm ơn mẹ!"
Bà Kim nhìn bóng dáng con gái chạy ra khỏi phòng, lộ ra tươi cười. Bà có hai đứa con như vậy, đời này coi như đáng giá.
Sau khi dọn dẹp phòng, tắm rửa thay quần áo đem theo đồ dùng hàng ngày, tất nhiên có mang theo ngọc bội, Kim Trân Ni khoan khoái đi đến một siêu thị lớn gần nhà Phác Thái Anh.
Kim Trân Ni nhìn nhìn đồ ăn, lẩm bẩm nói.
"Nếu có thời gian thì tốt rồi, đi chợ mua, thực phẩm tươi ngon hơn. Nên mua tôm không nhỉ, hay là mua cá biển, tương đối có dinh dưỡng."
Suy nghĩ trong chốc lát, Kim Trân Ni ngẩng đầu kêu người bán giúp cô chọn làm một con cá, sau đó mang theo giỏ đồ đi tiếp qua gian khác.
Thịt cá kho ăn rất ngon, chắc Phác Thái Anh sẽ thích.
"Kim Trân Ni? Trân Ni là con sao?" Một giọng vui mừng từ phía sau truyền đến, làm Kim Trân Ni có chút ngạc nhiên, là ai đây.
Quay đầu lại, Kim Trân Ni rốt cuộc biết cô gặp ai.
Cười nhạt một cái, Kim Trân Ni xoay người tiếp tục đi.
"Trân Ni!" Người đàn ông đuổi theo, kéo tay Kim Trân Ni.
"Buông tay ra." Kim Trân Ni khó chịu nói.
"Kim Trân Ni, ta là cha con đây!" Giọng người đàn ông phi thường sốt ruột, bởi vì khẩn trương còn mang theo một tia hồi hộp.
"Cha? Ông nói thật hay quá." Kim Trân Ni thoát khỏi tay người đàn ông, tiếp tục đi đến quầy thu ngân.
Người đàn ông lo lắng đi theo sau Kim Trân Ni, hình như rất muốn cùng Kim Trân Ni nói cái gì đó, nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng.
"Chào cô, tổng cộng là 50 tệ."
Kim Trân Ni đưa tiền cho người thu ngân, cầm túi đồ bước đi.
"Hoá đơn của cô."
"Cảm ơn." Kim Trân Ni tiếp nhận hóa đơn, cười chào nhân viên thu ngân, xoay người lại tiếp tục đi.
Lúc này Tiêu Tuấn Vũ đã rất sốt ruột, bước nhanh theo sau Kim Trân Ni.
"Kim Trân Ni, con hãy nghe ta nói . . . "
"Không có gì để nói. Ông đừng đi theo tôi, tôi còn có việc. Cho nên, ông nhanh nhanh cút cho khuất mắt tôi." Kim Trân Ni không kiên nhẫn nói, tâm tình tốt đẹp đều bị ông ta làm hỏng.
"Kim Trân Ni, chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, bên kia có quán cà phê, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được chứ." Tiêu Tuấn Ni đi nhanh hai bước, giữ chạt tay Kim Trân Ni cầu xin.
"Buông ra!" Kim Trân Ni cũng không muốn cùng Tiêu Tuấn Vũ nói gì, sự tình đều tới nước này, không có gì hay để tán gẫu. Cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Kim Trân Ni dùng chút lực, Tiêu Tuấn Vũ kêu "Ô" một tiếng liền buông tay. Kim Trân Ni liếc mắt nhìn ông ta, mang túi đồ tiếp tục đi hướng nhà Phác Thái Anh.
Nhưng Tiêu Tuấn Vũ vẫn không buông tha, vẫn đi theo sau Kim Trân Ni.
Chỉ chốc lát sau liền tới trước cửa nhà Phác Thái Anh.
|
Chương 41: Lúc Phác Thái Anh mang túi xách bước xuống xe, từ xa nhìn thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi kéo tay Kim Trân Ni, còn vẻ mặt của cô thì rất không kiên nhẫn, thậm chí còn lớn tiếng, cái gì: "Ông buông tôi ra." "Còn không mau cút đi!"
Cảm giác đầu tiên của Phác Thái Anh là Kim Trân Ni gặp phải lão già lưu manh chặn đường. Bỏ túi xách vào lại trong xe, rồi mở cốp xe lấy một cây gậy bóng chày đi lại.
"Ông đang làm cái gì!" Phác Thái Anh là muốn vung gậy, Kim Trân Ni đứng bên cạnh liền ngăn cản.
"Cô là?" Tiêu Tuấn Vũ thấy có người ngoài, rốt cuộc buông tay Kim Trân Ni ra, có hơi xấu hổ hỏi Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy Tiêu Tuấn Vũ không giống dân lưu manh, lúc này mới nghi hoặc mà xoay người nhìn Kim Trân Ni.
"Tôi là cha của Kim Trân Ni." Tiêu Tuấn Vũ liền giải thích.
A, cha sao, Kim Trân Ni đột nhiên cười lạnh trong bụng, quay đầu bước đi. Phác Thái Anh đại khái cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, nhìn sang cô cảnh sát nhỏ của mình đang tức giận, rồi quay lại nói với Tiêu Tuấn Vũ: "Chú Tiêu, chú đi về trước đi, bây giờ Kim Trân Ni không muốn nói chuyện với chú. Lần sau gặp, con sẽ khuyên em ấy."
Lời này thực có nghệ thuật, vừa lễ phép lại uyển chuyển biểu đạt ý tứ xin Tiêu Tuấn Vũ tạm thời đừng tới quấy rầy Kim Trân Ni.
"Ừ, cảm ơn." Tiêu Tuấn Vũ cô đơn gật gật đầu, lúc này mới chịu xoay người rời đi.
Phác Thái Anh nhìn Tiêu Tuấn Vũ đi rồi, lúc này mới lo lắng quay đầu đuổi theo Kim Trân Ni.
"Kim Trân Ni, Trân Ni!" Phác Thái Anh đuổi kịp, giữ chặt cô. Đi đến trước mặt Kim Trân Ni, tâm Phác Thái Anh có chút đau xót, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kim Trân Ni lộ ra vẻ mặt này, nụ cười khó chịu đến bức nguòi, ánh mắt còn mang điểm trống rỗng.
"Không có việc gì." Kim Trân Ni nghe thấy giọng Phác Thái Anh lo lắng, phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười.
"Chúng ta trở về rồi nói." Phác Thái Anh thở dài một hơi, lôi kéo Kim Trân Ni trở về nhà, đóng cửa mở máy điều hoà.
Kim Trân Ni vốn cho rằng vừa vào nhà Phác Thái Anh sẽ bắt đầu hỏi nhưng không có. Phác Thái Anh nắm tay cô vào nhà, nàng liền đẩy Kim Trân Ni ngồi xuống.
Kim Trân Ni nhìn bóng dáng loay hoay của Phác Thái Anh, mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì. Tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn.
"Đây, em mau uống, là nước ép dưa hấu." Phác Thái Anh từ phòng bếp đi ra đưa cho Kim Trân Ni một ly nước trái cây.
"Em không thích nhiều đá phải không, chị không bỏ nhiều đá."
"Ừ, nhiều đá sẽ không ngọt." Kim Trân Ni cúi đầu, tuy rằng không cười, nhưng vẻ mặt đã bớt khó chịu hơn lúc nãy.
"Nói một chút đi, xảy ra chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh ngồi xuống, hỏi.
Kim Trân Ni hít một hơi, vẫn là đem mọi chuyện trước sau nói ra, lúc bé người lớn nào cũng dùng giọng điệu thương hại nói chuyện với cô, anh cô từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngoài tự chăm sóc bản thân còn phải bảo vệ cô. Hai mẹ con cô và anh trai ở riêng, có suy nghĩ muốn tâm sự gì đều phải gọi điện. Anh em cô đều hận người đàn ông này, hận rất nhiều, nên từ lúc đó cô liền không tin tưởng tình cảm của đàn ông.
"Mấy ngày hôm trước anh của em chính là đi xử lý chuyện này, không nghĩ tới ông ta cư nhiên từ nước ngoài đã trở lại, còn mang theo vợ con. Em tuyệt đối sẽ không để ông ta gặp mẹ." Kim Trân Ni lại có chút kích động, ngẩng đầu nói với Phác Thái Anh.
"Tốt, không cho nhìn thấy dì, nhưng ông ấy thế nào cũng là cha của em, cũng đã tìm đến đây không thể nào không nhìn ông ấy nha." Phác Thái Anh nói.
"Ừ, em biết rồi, chờ chị đi rồi có rảnh nói sau." Kim Trân Ni không nghĩ lãng phí thời gian quý giá của hai người vì chuyện này, vì vậy tâm tình dần sáng sủa hơn.
"Haiz, không nói chuyện này nữa, chị xem em mua cho chị rất nhiều đồ ăn ngon." Kim Trân Ni chỉ chỉ vào túi đồ to để trước cửa.
"Được, không nói chuyện này nữa. Để chị coi em mua cái gì cho chị." Phác Thái Anh cười cười, đi qua đem túi đồ lại.
"Cái này, cái này, cái này, cái này . . . Còn có đồ ăn vặt." Kỳ thật Phác Thái Anh rất ít ăn đồ ăn vặt, từ nhỏ cô đã được giáo dục đến mức không cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kích động của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh cũng bắt đầu suy nghĩ lại thái độ nhìn nhận của mình, không biết có thật ngon như Kim Trân Ni nói không
"Nhưng mà bây giờ không thể ăn, sắp ăn cơm."Kim Trân Ni đứng lên tính nấu cơm cho Phác Thái Anh.
"Em có chút giống A Mai." Phác Thái Anh nói một câu làm Kim Trân Ni đứng khựng.
"A?Cái gì cơ?" Kim Trân Ni xoay người nhìn Phác Thái Anh, nheo nheo mắt.
"Giống bảo mẫu."
"Vậy không phải chị có lợi quá còn gì, khỏi phải tốn tiền thuê bảo mẫu." Kim Trân Ni vờ ngớ ngẩn nói với Phác Thái Anh, mang túi đồ tiến vào phòng bếp.
Phác Thái Anh thì mở laptop ngồi làm việc ở phòng khách một chút.
"Có thể ăn rồi." Hơn một tiếng sau, Kim Trân Ni từ phòng bếp nói vọng ra.
"Mới hơn năm giờ." Phác Thái Anh nâng mắt kính, ngẩng đầu nhìn.
"Thức ăn mau nguội, nhanh ăn thôi. À, em có cái này cho chị." Tâm tình Kim Trân Ni thật tốt, cũng nhớ tới chuyện mình có đem theo miếng ngọc trong túi.
"Nhắm mắt lại." Kim Trân Ni đến ngồi xổm trước mắt Phác Thái Anh.
"Cái gì mà thần bí như vậy?" Phác Thái Anh đem mắt kính tháo xuống, nhắm mắt lại hỏi.
"Đây." Kim Trân Ni bỏ miếng ngọc lạnh lẽo vào trong tay Phác Thái Anh. Lúc cái lạnh chạm vào tay, Phác Thái Anh liền mở mắt, thấy vật trong tay mình giống hệt như mặt dây chuyền trên cổ Kim Trân Ni.
"Cái này . . ."
"Mẹ nói là chuẩn bị cho người bên cạnh sau này của em. Bây giờ em đưa cho chị." Kim Trân Ni khoan khoái nói.
Phác Thái Anh cầm miếng ngọc trong tay, cảm thấy nặng trịch, không chỉ có tình yêu của Kim Trân Ni, còn có hy vọng của dì Kim, nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
"Chị nè, anh của em vậy mà lại thầm mến chị." Kim Trân Ni bỗng dưng nói một câu, Phác Thái Anh liền ngẩng người. Nàng đương nhiên biết Tiêu Nhuận là có thành ý với nàng từ lâu, Phác Thái Anh lo sợ Kim Trân Ni suy nghĩ nhiều về chuyện này.
"Anh ấy còn nói cho mẹ biết, mẹ em nói rất thích chị, muốn chị làm con dâu, còn muốn em tạo cơ hội cho anh trai. Em mới không làm vậy đâu, chị là của em." Kim Trân Ni đương nhiên bực bội, lấy đầu nhẹ úp vào bụng Phác Thái Anh.
"Ừ, chị không thích hắn." Phác Thái Anh xoa nhẹ lưng Kim Trân Ni.
"Chị thích em." Kim Trân Ni kiêu ngạo cười nói.
"Ừ. Thích em" Phác Thái Anh cũng không che giấu, gật đầu đáp lời:"Mẹ của em chuẩn bị 2 khối ngọc, vốn là muốn lấy cái của anh đưa cho chị, nhưng bị em từ chối khéo rồi." Kim Trân Ni bĩu môi nói.
"Không phải đều như nhau sao?"
"Tuy rằng hình dạng giống nhau, nhưng ý nghĩa thì không giống nha." Kim Trân Ni dùng ánh mắt kì quái nhìn sang Phác Thái Anh.
"Được được, không giống nhau." Phác Thái Anh gật đầu. Nếu Kim Trân Ni cho nàng, vậy nàng càng biết mình nên làm thế nào.
"Kim Trân Ni, nhanh đeo cho chị." Phác Thái Anh nói với Kim Trân Ni.
"Ừ, cái này tháo ra được sao?" Trên cổ Phác Thái Anh đang đeo chính là dây chuyền mặt kim cương sản xuất với số lượng giới hạn, vô cùng xinh đẹp.
"Tháo ra đi."
"Được." Kim Trân Ni thật cẩn thận giúp Phác Thái Anh tháo dây chuyền xuống, rồi đổi bằng mặt ngọc của mình, sau đó đeo lại lên cổ trắng nõn của Phác Thái Anh.
"Nam mang Quan Âm, nữ mang Phật." Kim Trân Ni vừa lòng nhìn mặt dây chuyền trên cổ Phác Thái Anh, đặt trên người nàng càng thêm đẹp.
"Phật?"
"Ừ, Phật cười, người Trung Quốc chúng ta tin Phật hơn, tin tưởng Phật có thể mang đến cho mọi người niềm vui và sự bình an, cho nên mọi người đều sẽ mua ngọc hình Phật cho con mình."
"Ừ, rất thoải mái." Đây là lần đầu Phác Thái Anh mang ngọc khí, cảm giác rất tốt, mặt ngọc lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực liền tản mát ra khí nhu hoà, thoải mái hơn đeo vàng và bạch kim.
"Được rồi, ăn cơm đi, không thôi nguội mất." Kim Trân Ni lôi kéo Phác Thái Anh đi đến trước bàn ăn, múc cho nàng một chén.
"Canh lạnh qua đậu hũ, giải nhiệt, ăn nhiều một chút."
"Lạnh qua?"
"Ừm." Kim Trân Ni lúc này mới ý thức được không thể nói từ này với người sống ở nước ngoài, vì thế vội vàng sửa lại.
"Khổ qua."
"A, rất đắng. Chị không ăn!" Phác Thái Anh cầm chén đưa cho Kim Trân Ni.
"Không đắng, chị xem, khổ qua này có vị ngọt còn có đậu hũ và gia vị sườn heo đó." Kim Trân Ni đẩy chén trở lại.
"Chị nhìn trên mặt chị kìa, chỗ này bị nổi mầm nước rồi. Do nắng nóng như vậy, hạn chế ra ngoài đi" Kim Trân Ni sờ nhẹ lên gò má Phác Thái Anh.
"Không nổi nhiều, chỉ có một mầm" Phác Thái Anh cười cười
"Nên mở máy lạnh thường đi. Buổi tối em làm chè đậu xanh cho chị. Về bên kia rồi không ai làm cho chị đâu." Kim Trân Ni đáng thương nói.
Người này rõ ràng chính là nghiện nấu ăn cho mình còn tỏ vẻ đáng thương như vậy, Phác Thái Anh nhẹ mỉm cười.
"A Mai."
"Làm sao giống nhau được!" Kim Trân Ni kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ừ, quả thật không giống nhau, A Mai làm ngon hơn em mà." Phác Thái Anh cố ý nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không có khả năng!" Kim Trân Ni oán giận phủ nhận.
"Xì, lại tự kỉ." Phác Thái Anh rốt cục không nhịn được bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, thoạt nhìn cư nhiên còn có vẻ khí chất cổ điển của những mỹ nữ thời xưa, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, Kim Trân Ni cảm thán.
"Chị là đang đùa em?" Kim Trân Ni rốt cuộc phát hiện, Phác Thái Anh gần đây trở nên cười không ít, không biết có phải do tiếp xúc với mình hay không nữa.
"Ăn cơm đi." Phác Thái Anh ngừng cười, nói với Kim Trân Ni, lập tức tiếp tục ăn cơm.
Kim Trân Ni ra vẻ uỷ khuất, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
"Ngày mai mấy giờ chị bay?" Kim Trân Ni vừa ăn vừa hỏi.
"Buổi chiều 5 giờ."
"Để em coi ngày mai có thể tới kịp không." Kim Trân Ni tự hỏi một chút, nếu tối mai mới hành động thì 5 giờ còn có thể đi được.
"Không cần, em công tác đi. Cũng không phải không gặp nữa."
"Em sẽ nhớ chị." Kim Trân Ni nói.
"Chị biết."
"Em nằm mơ cũng thấy chị."
"Chị biết."
"Em thường xuyên mơ thấy chị."
"A?"
"Mơ thấy chị làm một ít chuyện thực không trong sáng với em." Kim Trân Ni trong mắt tỏa ánh sáng.
"Cái gì?" Phác Thái Anh dừng đũa lại, mỉm cười nhìn Kim Trân Ni. Nàng thật muốn nghe xem chuyện gì là không trong sáng.
"Em mơ thấy chị ăn mặc quyến rũ, câu dẫn em, sau đó . . ." Kim Trân Ni vừa định nói tiếp đã bị Phác Thái Anh cắt ngang.
"Dừng lại. Kể tiếp thì đến trinh tiết cũng đều không còn nữa. Trong đầu em sao toàn chuyện loạn thất bát tao vậy." Phác Thái Anh rất muốn tách đầu Kim Trân Ni ra xem bên trong não rốt cuộc có cái gì...
|