Hoán Đổi Ảnh Hậu
|
|
Chương 56
"Được, xem tivi." Nguyễn Dạ Sênh kéo khóe môi, bất động ngồi ở mép giường... ngồi một cách ngay ngắn. Trong chương trình, Dương Phỉ đứng trong bãi bùn, vừa lau lau bùn trên mặt, vừa tán thưởng: "Không nghĩ tới sức của Khanh Khanh lớn như vậy, đây là tôi thua tâm phục khẩu phục." Thành viên còn lại trong đội không còn một ai tin vào lời của anh ta nói nữa, Khanh Khanh tỷ mình hạt sương mai thì lấy đâu ra sức, vì vậy bàn tán xôn xao nói là anh ta vì mê sắc mà cố ý chịu thiệt, tiếp tục cười khinh bỉ. Những chương trình thực tế dạng này, nhìn thì giống như các minh tinh một nhóm người đùa giỡn, vui cười tự nhiên, muốn làm gì thì làm, không giống như các hình thức ghi hình khác, gần như là đem con người thật, tính cách thật của các minh tinh để cho mọi người nhìn thấy, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Vốn dĩ, những chương trình thực tế này đã có sẵn kịch bản nhưng đó là chuyện bí mật, tổ chương trình từ đầu đã sắp đặt từng vai trò cho mỗi minh tinh, ai bán manh, ai là cây hài, ai là người có IQ cao, vân vân và vân vân, tất cả đều đã được sắp xếp kĩ càng. Từ khâu tương tác, rồi lời thoại, các tình huống ngẫu nhiên, thậm chí vì để tạo độ nóng cho chương trình, đôi khi còn sắp đặt những mâu thuẫn, xung đột giữa các thành viên... tất cả đều là kịch bản. Đương nhiên cũng sẽ có một số trường hợp tự nhiên phát sinh, nhưng bởi vì giữa kịch bản và thực tế, chúng đan xen nhau, thật giả lẫn lộn, rất khó để phận biệt được đâu là thật và đâu là diễn. Là thật nhưng không phải thật, giống như giả lại không phải giả. Hề Mặc đương nhiên là biết rõ điều này, nên cho là việc Trầm Khinh Biệt đẩy ngã được Dương Phỉ, Dương Phỉ còn nói là do sức của cô ta lớn, ngay cả những phản ứng của các thành viên, nàng cũng không có gì thắc mắc. Cái này chắc cũng là do tổ chương trình đã chuẩn bị đầy đủ. Trầm Khinh Biệt một cuồng ma tự sướng, không thì thích ngồi hưởng trà sau giờ ngọ, hay suy nghĩ đến hôm nay phải ăn cái gì, uống cái gì, hoặc ngồi đọc sách, rồi sau đó cảm thán nhân sinh bằng vài câu thơ, ngày ngày yên tĩnh, năm tháng trôi qua yên ắng, bình thường khi dự họp báo thì cũng là một người ưu nhã, bước đi nhẹ nhàng. Vậy mà bây giờ có thể đẩy ngã được một người quanh năm suốt tháng tập thể hình như Dương Phỉ đến thảm hại như vậy, lăn sấp mặt trên bãi bùn, nếu nói đây không phải là do kịch bản sắp đặt thì ai tin, ai tin đây. Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Bọn họ không ai chịu tin lời Dương Phỉ nói cả, thật ra sức lực của cô ấy vốn là rất lớn ah, cũng đã từng tập qua võ karate, vừa rồi lúc Dương Phỉ bị cô ấy bắt được, có lẽ anh ta đã chịu hết nổi rồi." Hề Mặc chậm rãi nghiêng mặt qua, nhìn chằm chằm vào cô nói: "Làm sao cô biết?" Nguyễn Dạ Sênh giật mình, đôi mắt có gì đó nhấp nháy, nhanh chóng nói: "Những tin này là tôi nghe được, đều là tin đồn, cô cũng biết tin đồn chỉ toàn là bịa đặt, chỉ nghe một chút thì được." Hề Mặc nheo mắt, nghi ngờ nhìn cô. Một lát sau, nàng mới quay lại nhìn vào màn hình TV. Nguyễn Dạ Sênh cũng tiếp tục xem TV, không nói gì. Chương trình thực tế nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, lúc Hề Mặc đang xem nhiều lần nhìn điện thoại, màn hình vừa sáng lên sau đó liền bỏ xuống. Cuối cùng cũng đến quảng cáo rồi, Hề Mặc lại lần nữa nhìn điện thoại, kết quả Nguyễn Dạ Sênh quay đầu lại nhìn nàng: "Bây giờ là mười giờ rồi phải không?" Hề Mặc bị cô bắt quả tang, trầm mặt để điện thoại xuống: "Không có nhìn thời gian, chỉ xem thông báo." "Vậy sao?" Nguyễn Dạ Sênh cười cười, đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Vậy tôi nói cho cô biết, gần mười giờ rồi." Hề Mặc: "..." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Còn 10 phút, tôi phải một lòng giữ chữ tín." Cô phải một lòng giữ chữ tín, mỗi một chữ nói ra đều được nói một cách chậm rãi. Hề Mặc chỉ nhìn chằm chằm vào cô, Nguyễn Dạ Sênh còn bắt đầu cười tủm tỉm, ngồi chờ xem nàng, xem nàng nói đạo lý chân chính là gì, kết quả ngồi đợi một lúc, Hề Mặc cũng không mở miệng, ngược lại bản thân mình lại bị ánh nhìn của nàng lột sạch sẽ, không giấu nổi một chuyện gì. "Còn 10 phút, cũng đủ cho cô nói." Hề Mặc nói. "... Cái gì?" Hề Mặc chậm rãi nói: "Hôm nay cô đến, cho tôi ăn trái cây, ngồi tâm sự với tôi, cùng tôi xem TV, có thể nói là một giây cũng không rời, nhưng tôi có thể thấy được trong lòng cô đang cất giấu chuyện gì đó, cô đang rất lo lắng, tôi nghĩ là cô sẽ nói cho tôi biết, vẫn chờ cô nói ra nhưng chờ cho tới giờ cô vẫn chưa chịu nói." Nguyễn Dạ Sênh mở to hai mắt, sau khi nghe xong những lời nàng nói, trong lòng không thể không bội phục năng lực quan sát của Hề Mặc. Tối nay, trải qua một đoạn thời gian ở trong phòng bệnh với Hề Mặc, cô rất vui, rất tự tại, nhưng đồng thời, cô cũng vô cùng lo lắng. Những chuyện xảy ra vào ban ngày vẫn còn nhan nhãn ngay trước mắt cô, cho dù bây giờ cô có buông lỏng thế nào nhưng những chuyện kia vẫn như cái bóng, lấp ló như cơn ác mộng, khiến cô ám ảnh, hiện tại, cô như đang đứng trên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. Hề Mặc là ánh sáng của cô. Nhưng cô cũng không thể bởi vì tham luyến cái ôn hòa từ ánh sáng này mà quên đi sau lưng mình vẫn còn cái bóng mờ nguy hiểm kia đang dần dần bước tới. "Cuối cùng tôi cũng không thể gạt được cô." Nguyễn Dạ Sênh cười mang theo bất đắc dĩ. "Không tiện để nói ra sao?" Hề Mặc dò xét sắc mặt của cô, thấp giọng nói: "Nếu như bất tiện, không sao cả, cô có thể nói sau." "Không có gì bất tiện, hiện tại tôi có thể nói." Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng, dựa vào tố chất tâm lý của Hề Mặc, cho dù là nói ra ngay bây giờ, chắc cũng không có gì. Hề Mặc ngoắc tay , ý bảo cô đến. Nguyễn Dạ Sênh đem cái ghế chuyển tới gần hơn, ngồi bên cạnh Hề Mặc nói: "Cô nói không sai, lúc tôi đến đây là rất nóng lòng muốn nói cho cô biết một chuyện, chuyện rất quan trọng. Nhưng do cô sốt cao vừa mới khỏi, cần phải nghĩ ngơi cho tốt, tôi sợ nếu nói ra sẽ làm cho cô suy nghĩ nhiều, không thể nào ngủ ngon, cho nên tôi mới suy nghĩ lại, đợi đến ngày mai cô xuất viện mới nói cho cô biết." Cô thở dài: "Nhưng cô đã hỏi đến, bây giờ tôi đây sẽ nói thật với cô a." Theo lời Nguyễn Dạ Sênh nói, trong đó có thể nghe ra chuyện kia có vẻ khá nghiêm trọng, Hề Mặc nhíu mày nói: "Ban ngày, lúc ở khách sạn, thời gian tôi đang mê man, là trong lúc đó có chuyện gì xảy ra đúng không? Tuy tôi nhắm mắt nhưng vẫn còn mơ hồ ý thức được, có cảm giác như mình đang bị cái gì đó kéo đi, ném ra ngoài, sau đó lại kéo trở về, tóm lại nó rất khó chịu." Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một hồi, mới nói: "Thật ra cô có cảm giác như vậy là bởi vì líc đó tôi và cô đã đổi về." Hề Mặc: "..." Nàng vươn tay ra nắm cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, giữ thật chặt, hô hấp hỗn loạn không thể che giấu được sự rối rắm của bản thân, đè nặng giọng nói như muốn khẳng định chính xác vấn đề, hỏi : "Cô nói cái gì? Lúc ấy chúng ta đã đổi về?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn thoáng qua cái nắm tay của Hề Mặc. Cô biết rõ tâm nguyện của Hề Mặc là đổi về, giờ phút này, mình nói với cô ấy là cả hai đã đổi về với nhau, không biết trong lòng Hề Mặc có bao nhiêu chấn động, nếu không thì sao có thể đột nhiên mà động chạm tay chân trực tiếp như thế. Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh giật giật, trong lúc đó rất muốn nắm chặt lấy tay nàng Nhưng nghĩ đến Hề Mặc chỉ là quá kích động nên mới nắm lấy tay cô, nếu như có một ngày như vậy, yên bình, không có những sóng gió, Hề Mặc chỉ có cô, nắm tay cô thật chặt như lúc này thì tốt biết bao. Sẽ có một ngày như vậy sao? Bây giờ, Hề Mặc đối với cô là khác so với trước đây, điểm ấy cô hoàn toàn có thể cảm giác được. Nhiều khi Nguyễn Dạ Sênh vẫn thầm nghĩ, Hề Mặc có thể đã có một chút cảm giác tốt với cô rồi sao? Chỉ cần một ít thôi, cũng tốt. Mong ước và nguyện vọng của một người là nhiều vô số kể, tất cả đều không giống nhau, có nóng bỏng, có đầy đặn, có khiêm nhường, có ôn nhu. Cho dù là ước muốn khó nói ra đi nữa nhưng đối với người muốn có được thì nó sẽ mang một màu sắc đặc biệt Cái màu sắc kia quá mức mê người, đến mức chỉ liếc nhìn qua thì toàn bộ tâm hồn của con người như bị nó hút vào, đó là dược nhưng cũng là độc dược, nó làm cho con người thần hồn điên đảo nhưng cũng có thể khiến con người không từ thủ đoạn, khiến con người đánh mất chính mình, nó có thể là ngọt ngào nhưng đó cũng là chua xót. Loại ham muốn mang danh nguyện vọng này, đã hủy hoại rất nhiều người, tuy nó muôn hình vạn trạng nhưng vẫn có một điểm chung. Nó để con người ngắm nhìn từ xa, khiến cho họ phải tò mò bất chấp mọi thứ để đuọc đến gần, đến một ngày họ thật sự được đến gần, họ lại càng phải tỏ ra cẩn trọng hơn. Càng đến gần người đó càng hoài nghi bản thân, điều đó là thật sao? Là ảo giác, hay là suy đoán? Mình thật sự muốn thực hiện nguyện vọng đó thật sao? Hay đơn giản là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều? Nguyễn Dạ Sênh biết, bây giờ Hề Mặc đúng là đối với mình rất tốt, nhưng thật sự cô cũng không thể chắc chắn đây có phải là cách Hề Mặc đối đãi với một người bạn tốt hay không. Theo cô biết, Hề Mặc rất ít bạn bè, cho nên nếu như một khi trở thành bạn tốt của Hề Mặc thì đương nhiên Hề Mặc sẽ thể hiện sự quan tâm đặc biệt. Loại quan tâm đặc biệt này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, đôi khi cô thật sự không biết là Hề Mặc đang suy nghĩ gì, cho nên cô chỉ có thể nhiều lần thăm dò và phần lớn kết quả điều làm cho cô vui mừng trong lòng, nhưng cũng qua nhiều lần thăm dò như vậy cô càng lo được lo mất. Người ta nói gái thẳng thì rất dễ đùa giỡn, họ đùa giỡn đến nỗi khiến người khác sinh ra hiểu lầm, có bao nhiêu người muốn bẻ cong họ nhưng rồi cũng bị họ đùa giỡn lại, còn hiểu lầm là người ta cũng thích mình mà thật ra căn bản họ đâu có ý gì với con gái, đây là chuyện rất bình thường. (--- Hai bà có ai thẳng đâu mà cần bẻ ~.~ ) Nhiều khi Hề Mặc đáp lại vô cùng mờ mịt, nhưng cái loại mờ mịt này vẫn có thể cảm nhận được độ ngọt trong đó, cho nên Nguyễn Dạ Sênh vẫn rất hạnh phúc, cô cảm thấy Hề Mặc đối với mình là có hảo cảm, nhưng cô lại không rõ biểu hiện của Hề Mặc như thế là gì. Thực chất Nguyễn Dạ Sênh là một người rất cẩn thận, nếu như đã không xác định được rõ ràng, vậy là do chủ quan của bản thân, là tự mình đa tình, giống như lần này Hề Mặc nắm chặt tay cô, đó cũng bởi vì đã nghe đến tin làm cho bản thân cô ấy sợ hãi, Hề Mặc càng như vậy thì cô càng không chắc chắn. Nhưng cô có thể xác định , bây giờ cô đã là bạn tốt của Hề Mặc rồi, nhưng... cô không muốn chỉ làm bạn tốt của nàng. "Cô đang suy nghĩ gì?" Tiếng nói nhỏ khẽ vang ở bên tai, Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên, nhìn Hề Mặc. Vẻ mặt Hề Mặc có gì đó cổ quái: "Tôi hỏi cô có phải là chúng ta đã đổi về không, tại sao cô lại không nói chuyện?" Nguyễn Dạ Sênh cười: "Không có, bởi vì tình huống lúc đó rất phức tạp, tôi chỉ suy nghĩ lại lời nói, nghĩ xem kể lại thế nào cho cô dễ hiểu." Hề Mặc lại nhìn cô một cái, thần sắc không rõ ràng, nhưng vẫn yên lặng ngồi chờ cô nói tiếp. Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận cất giấu nỗi lòng, nói tiếp: "Đúng là đã đổi về nhưng lúc ấy tôi nhìn lại thời gian, thời gian rất ngắn, chỉ có mấy phút." Hề Mặc nhận được xác minh của cô, biết đã đổi về thật, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn đi nhiều, sau đó lại cau mày, nói : "Vài phút cũng rất quan trọng, ít nhất cũng đã đổi về, tất nhiên là phải có mấu chốt tạo thành để kết quả này." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Lúc ấy tôi cũng đã cân nhắc đến cái mấu chốt này." Hề Mặc từ trước đến nay luôn rõ ràng, trình tự, giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái suy đoán tỉnh táo, nói: "Kết quả trao đổi của hai lần, chuyện này phải có điểm chung. Trong quá trình trao đổi, chắc chắn là phải có điểm giống nhau, tìm được điểm giống nhau, tiếp theo sẽ tạo ra được cơ hội." Nàng nói tiếp: "Lúc trước, chúng ta luôn cho rằng vào thời điểm khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cơ thể cả hai đã xảy ra chuyện gì, nên mới trao đổi thân thể cho nhau, nhưng lúc ấy chúng ta đều hôn mê, cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lần này cũng là hôn mê, cũng không rõ ràng tình huống xảy ra, nếu như muốn tìm điểm giống nhau, thì ít nhất phải bị hôn mê. Một người nếu rơi vào trạng thái hôn mê thì sẽ mất đi ý thức, tinh thần là vô cũng yếu ớt hay nói cách khác, trong khoảng thời gian đó, ý thức để khống chế cơ thể là vô cùng yếu ớt, bạc nhược." Nguyễn Dạ Sênh hiểu rõ ý của nàng, nói: "Tuy nhiên khi ở bệnh viện tỉnh lại, trên người chúng ta cũng không có bất kỳ vết bỏng nào, điều này chứng tỏ là trận hỏa hoạn kia không tới được chỗ chúng ta, nhưng đã là cháy thì sẽ mang theo khói, tác động đến cơ thể, cũng có thể lúc ấy còn có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì tại sao lại ngất đi, cho nên trạng thái cơ thể cả hai đều ở trong trạng thái suy yếu, mà lúc cô phát sốt, cơ thể tự nhiên cũng không thể khá hơn, như vậy giôbgs nhau ít nhất là cơ thể đang trong trạng thái cạn kiệt, suy yếu. Cho nên, khi một người tinh thần và sức lực đều đạt đến giới hạn, sẽ là điều kiện tất yếu để trao đổi lại sao?" "Có khả năng này." Hề Mặc trầm ngâm nói: "Nhưng kết quả của hai lần là không giống nhau, lần thứ nhất là trao đổi một cách triệt để, mà lần thứ hai, theo cô nói thì chỉ có vài phút, như vậy chẳng lẽ là do trạng thái suy yếu ở mức độ khác nhau?" Nguyễn Dạ Sênh nghe nàng nói như vậy, nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi: "Cho nên có thể nói là khi phát sốt, mức độ suy yếu của cơ thể quá thấp, chỉ có thể đổi lại trong vài phút, không ổn định, có lẽ là do vậy mà rất nhanh sau đó liền trở lại nguyên trạng?" Hề Mặc nói: "Có lẽ vậy, cho dù một người bị thương, loại tác động này được chia thành nhiều loại, loại cảm mạo phát sốt này tác động đến thân thể so với những bệnh khác, thật sự là không so vào đâu. Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu. Yên tĩnh một hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh mới chậm rãi mở miệng: "Hề Mặc, cô nói lần hỏa hoạn ở khách sạn, chúng ta không có khả năng biết rõ nguyên do... thật ra thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi?" Trong lòng Hề Mặc nhảy lên một phát. Tử vong với việc nằm một chỗ triền miên trên giường bệnh khoảng cách có lẽ rất gần, nhưng đối với đại đa số người trẻ, trẻ tuổi khỏe mạnh là vô cùng xa xôi, mọi người mỗi ngày học tập bình thường, công tác, sinh hoạt, trừ khi bị bệnh tật quấn lấy thân, hoặc là trạng thái tinh thần chán nản cực độ, nếu không thì rất ít người tự đi tìm đến cái chết. Nếu có một ngày hậu tri hậu giác chính mình đã từng đặt một chân vào cái chết, cái cảm giác này thật ra nó vô cùng đáng sợ, hồi tưởng lại chuyện kia, cảm thấy sợ đến sởn gai ốc, thậm chí còn cảm giác được cuộc sống sinh hoạt hiện tại tự dưng lại trở nên mơ hồ, không chân thật. Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Cô muốn nói là, mức độ của phát sốt không đủ để chúng ta đổi về, nếu như muốn hoàn toàn đổi về, ít nhất phải thõa mãn điều kiện... gần chết?" Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn cô, chậm rãi gật đầu. _____hết chương 56_____
|
Chương 56
"Được, xem tivi." Nguyễn Dạ Sênh kéo khóe môi, bất động ngồi ở mép giường... ngồi một cách ngay ngắn. Trong chương trình, Dương Phỉ đứng trong bãi bùn, vừa lau lau bùn trên mặt, vừa tán thưởng: "Không nghĩ tới sức của Khanh Khanh lớn như vậy, đây là tôi thua tâm phục khẩu phục." Thành viên còn lại trong đội không còn một ai tin vào lời của anh ta nói nữa, Khanh Khanh tỷ mình hạt sương mai thì lấy đâu ra sức, vì vậy bàn tán xôn xao nói là anh ta vì mê sắc mà cố ý chịu thiệt, tiếp tục cười khinh bỉ. Những chương trình thực tế dạng này, nhìn thì giống như các minh tinh một nhóm người đùa giỡn, vui cười tự nhiên, muốn làm gì thì làm, không giống như các hình thức ghi hình khác, gần như là đem con người thật, tính cách thật của các minh tinh để cho mọi người nhìn thấy, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Vốn dĩ, những chương trình thực tế này đã có sẵn kịch bản nhưng đó là chuyện bí mật, tổ chương trình từ đầu đã sắp đặt từng vai trò cho mỗi minh tinh, ai bán manh, ai là cây hài, ai là người có IQ cao, vân vân và vân vân, tất cả đều đã được sắp xếp kĩ càng. Từ khâu tương tác, rồi lời thoại, các tình huống ngẫu nhiên, thậm chí vì để tạo độ nóng cho chương trình, đôi khi còn sắp đặt những mâu thuẫn, xung đột giữa các thành viên... tất cả đều là kịch bản. Đương nhiên cũng sẽ có một số trường hợp tự nhiên phát sinh, nhưng bởi vì giữa kịch bản và thực tế, chúng đan xen nhau, thật giả lẫn lộn, rất khó để phận biệt được đâu là thật và đâu là diễn. Là thật nhưng không phải thật, giống như giả lại không phải giả. Hề Mặc đương nhiên là biết rõ điều này, nên cho là việc Trầm Khinh Biệt đẩy ngã được Dương Phỉ, Dương Phỉ còn nói là do sức của cô ta lớn, ngay cả những phản ứng của các thành viên, nàng cũng không có gì thắc mắc. Cái này chắc cũng là do tổ chương trình đã chuẩn bị đầy đủ. Trầm Khinh Biệt một cuồng ma tự sướng, không thì thích ngồi hưởng trà sau giờ ngọ, hay suy nghĩ đến hôm nay phải ăn cái gì, uống cái gì, hoặc ngồi đọc sách, rồi sau đó cảm thán nhân sinh bằng vài câu thơ, ngày ngày yên tĩnh, năm tháng trôi qua yên ắng, bình thường khi dự họp báo thì cũng là một người ưu nhã, bước đi nhẹ nhàng. Vậy mà bây giờ có thể đẩy ngã được một người quanh năm suốt tháng tập thể hình như Dương Phỉ đến thảm hại như vậy, lăn sấp mặt trên bãi bùn, nếu nói đây không phải là do kịch bản sắp đặt thì ai tin, ai tin đây. Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Bọn họ không ai chịu tin lời Dương Phỉ nói cả, thật ra sức lực của cô ấy vốn là rất lớn ah, cũng đã từng tập qua võ karate, vừa rồi lúc Dương Phỉ bị cô ấy bắt được, có lẽ anh ta đã chịu hết nổi rồi." Hề Mặc chậm rãi nghiêng mặt qua, nhìn chằm chằm vào cô nói: "Làm sao cô biết?" Nguyễn Dạ Sênh giật mình, đôi mắt có gì đó nhấp nháy, nhanh chóng nói: "Những tin này là tôi nghe được, đều là tin đồn, cô cũng biết tin đồn chỉ toàn là bịa đặt, chỉ nghe một chút thì được." Hề Mặc nheo mắt, nghi ngờ nhìn cô. Một lát sau, nàng mới quay lại nhìn vào màn hình TV. Nguyễn Dạ Sênh cũng tiếp tục xem TV, không nói gì. Chương trình thực tế nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, lúc Hề Mặc đang xem nhiều lần nhìn điện thoại, màn hình vừa sáng lên sau đó liền bỏ xuống. Cuối cùng cũng đến quảng cáo rồi, Hề Mặc lại lần nữa nhìn điện thoại, kết quả Nguyễn Dạ Sênh quay đầu lại nhìn nàng: "Bây giờ là mười giờ rồi phải không?" Hề Mặc bị cô bắt quả tang, trầm mặt để điện thoại xuống: "Không có nhìn thời gian, chỉ xem thông báo." "Vậy sao?" Nguyễn Dạ Sênh cười cười, đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Vậy tôi nói cho cô biết, gần mười giờ rồi." Hề Mặc: "..." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Còn 10 phút, tôi phải một lòng giữ chữ tín." Cô phải một lòng giữ chữ tín, mỗi một chữ nói ra đều được nói một cách chậm rãi. Hề Mặc chỉ nhìn chằm chằm vào cô, Nguyễn Dạ Sênh còn bắt đầu cười tủm tỉm, ngồi chờ xem nàng, xem nàng nói đạo lý chân chính là gì, kết quả ngồi đợi một lúc, Hề Mặc cũng không mở miệng, ngược lại bản thân mình lại bị ánh nhìn của nàng lột sạch sẽ, không giấu nổi một chuyện gì. "Còn 10 phút, cũng đủ cho cô nói." Hề Mặc nói. "... Cái gì?" Hề Mặc chậm rãi nói: "Hôm nay cô đến, cho tôi ăn trái cây, ngồi tâm sự với tôi, cùng tôi xem TV, có thể nói là một giây cũng không rời, nhưng tôi có thể thấy được trong lòng cô đang cất giấu chuyện gì đó, cô đang rất lo lắng, tôi nghĩ là cô sẽ nói cho tôi biết, vẫn chờ cô nói ra nhưng chờ cho tới giờ cô vẫn chưa chịu nói." Nguyễn Dạ Sênh mở to hai mắt, sau khi nghe xong những lời nàng nói, trong lòng không thể không bội phục năng lực quan sát của Hề Mặc. Tối nay, trải qua một đoạn thời gian ở trong phòng bệnh với Hề Mặc, cô rất vui, rất tự tại, nhưng đồng thời, cô cũng vô cùng lo lắng. Những chuyện xảy ra vào ban ngày vẫn còn nhan nhãn ngay trước mắt cô, cho dù bây giờ cô có buông lỏng thế nào nhưng những chuyện kia vẫn như cái bóng, lấp ló như cơn ác mộng, khiến cô ám ảnh, hiện tại, cô như đang đứng trên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. Hề Mặc là ánh sáng của cô. Nhưng cô cũng không thể bởi vì tham luyến cái ôn hòa từ ánh sáng này mà quên đi sau lưng mình vẫn còn cái bóng mờ nguy hiểm kia đang dần dần bước tới. "Cuối cùng tôi cũng không thể gạt được cô." Nguyễn Dạ Sênh cười mang theo bất đắc dĩ. "Không tiện để nói ra sao?" Hề Mặc dò xét sắc mặt của cô, thấp giọng nói: "Nếu như bất tiện, không sao cả, cô có thể nói sau." "Không có gì bất tiện, hiện tại tôi có thể nói." Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng, dựa vào tố chất tâm lý của Hề Mặc, cho dù là nói ra ngay bây giờ, chắc cũng không có gì. Hề Mặc ngoắc tay , ý bảo cô đến. Nguyễn Dạ Sênh đem cái ghế chuyển tới gần hơn, ngồi bên cạnh Hề Mặc nói: "Cô nói không sai, lúc tôi đến đây là rất nóng lòng muốn nói cho cô biết một chuyện, chuyện rất quan trọng. Nhưng do cô sốt cao vừa mới khỏi, cần phải nghĩ ngơi cho tốt, tôi sợ nếu nói ra sẽ làm cho cô suy nghĩ nhiều, không thể nào ngủ ngon, cho nên tôi mới suy nghĩ lại, đợi đến ngày mai cô xuất viện mới nói cho cô biết." Cô thở dài: "Nhưng cô đã hỏi đến, bây giờ tôi đây sẽ nói thật với cô a." Theo lời Nguyễn Dạ Sênh nói, trong đó có thể nghe ra chuyện kia có vẻ khá nghiêm trọng, Hề Mặc nhíu mày nói: "Ban ngày, lúc ở khách sạn, thời gian tôi đang mê man, là trong lúc đó có chuyện gì xảy ra đúng không? Tuy tôi nhắm mắt nhưng vẫn còn mơ hồ ý thức được, có cảm giác như mình đang bị cái gì đó kéo đi, ném ra ngoài, sau đó lại kéo trở về, tóm lại nó rất khó chịu." Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một hồi, mới nói: "Thật ra cô có cảm giác như vậy là bởi vì líc đó tôi và cô đã đổi về." Hề Mặc: "..." Nàng vươn tay ra nắm cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, giữ thật chặt, hô hấp hỗn loạn không thể che giấu được sự rối rắm của bản thân, đè nặng giọng nói như muốn khẳng định chính xác vấn đề, hỏi : "Cô nói cái gì? Lúc ấy chúng ta đã đổi về?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn thoáng qua cái nắm tay của Hề Mặc. Cô biết rõ tâm nguyện của Hề Mặc là đổi về, giờ phút này, mình nói với cô ấy là cả hai đã đổi về với nhau, không biết trong lòng Hề Mặc có bao nhiêu chấn động, nếu không thì sao có thể đột nhiên mà động chạm tay chân trực tiếp như thế. Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh giật giật, trong lúc đó rất muốn nắm chặt lấy tay nàng Nhưng nghĩ đến Hề Mặc chỉ là quá kích động nên mới nắm lấy tay cô, nếu như có một ngày như vậy, yên bình, không có những sóng gió, Hề Mặc chỉ có cô, nắm tay cô thật chặt như lúc này thì tốt biết bao. Sẽ có một ngày như vậy sao? Bây giờ, Hề Mặc đối với cô là khác so với trước đây, điểm ấy cô hoàn toàn có thể cảm giác được. Nhiều khi Nguyễn Dạ Sênh vẫn thầm nghĩ, Hề Mặc có thể đã có một chút cảm giác tốt với cô rồi sao? Chỉ cần một ít thôi, cũng tốt. Mong ước và nguyện vọng của một người là nhiều vô số kể, tất cả đều không giống nhau, có nóng bỏng, có đầy đặn, có khiêm nhường, có ôn nhu. Cho dù là ước muốn khó nói ra đi nữa nhưng đối với người muốn có được thì nó sẽ mang một màu sắc đặc biệt Cái màu sắc kia quá mức mê người, đến mức chỉ liếc nhìn qua thì toàn bộ tâm hồn của con người như bị nó hút vào, đó là dược nhưng cũng là độc dược, nó làm cho con người thần hồn điên đảo nhưng cũng có thể khiến con người không từ thủ đoạn, khiến con người đánh mất chính mình, nó có thể là ngọt ngào nhưng đó cũng là chua xót. Loại ham muốn mang danh nguyện vọng này, đã hủy hoại rất nhiều người, tuy nó muôn hình vạn trạng nhưng vẫn có một điểm chung. Nó để con người ngắm nhìn từ xa, khiến cho họ phải tò mò bất chấp mọi thứ để đuọc đến gần, đến một ngày họ thật sự được đến gần, họ lại càng phải tỏ ra cẩn trọng hơn. Càng đến gần người đó càng hoài nghi bản thân, điều đó là thật sao? Là ảo giác, hay là suy đoán? Mình thật sự muốn thực hiện nguyện vọng đó thật sao? Hay đơn giản là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều? Nguyễn Dạ Sênh biết, bây giờ Hề Mặc đúng là đối với mình rất tốt, nhưng thật sự cô cũng không thể chắc chắn đây có phải là cách Hề Mặc đối đãi với một người bạn tốt hay không. Theo cô biết, Hề Mặc rất ít bạn bè, cho nên nếu như một khi trở thành bạn tốt của Hề Mặc thì đương nhiên Hề Mặc sẽ thể hiện sự quan tâm đặc biệt. Loại quan tâm đặc biệt này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, đôi khi cô thật sự không biết là Hề Mặc đang suy nghĩ gì, cho nên cô chỉ có thể nhiều lần thăm dò và phần lớn kết quả điều làm cho cô vui mừng trong lòng, nhưng cũng qua nhiều lần thăm dò như vậy cô càng lo được lo mất. Người ta nói gái thẳng thì rất dễ đùa giỡn, họ đùa giỡn đến nỗi khiến người khác sinh ra hiểu lầm, có bao nhiêu người muốn bẻ cong họ nhưng rồi cũng bị họ đùa giỡn lại, còn hiểu lầm là người ta cũng thích mình mà thật ra căn bản họ đâu có ý gì với con gái, đây là chuyện rất bình thường. (--- Hai bà có ai thẳng đâu mà cần bẻ ~.~ ) Nhiều khi Hề Mặc đáp lại vô cùng mờ mịt, nhưng cái loại mờ mịt này vẫn có thể cảm nhận được độ ngọt trong đó, cho nên Nguyễn Dạ Sênh vẫn rất hạnh phúc, cô cảm thấy Hề Mặc đối với mình là có hảo cảm, nhưng cô lại không rõ biểu hiện của Hề Mặc như thế là gì. Thực chất Nguyễn Dạ Sênh là một người rất cẩn thận, nếu như đã không xác định được rõ ràng, vậy là do chủ quan của bản thân, là tự mình đa tình, giống như lần này Hề Mặc nắm chặt tay cô, đó cũng bởi vì đã nghe đến tin làm cho bản thân cô ấy sợ hãi, Hề Mặc càng như vậy thì cô càng không chắc chắn. Nhưng cô có thể xác định , bây giờ cô đã là bạn tốt của Hề Mặc rồi, nhưng... cô không muốn chỉ làm bạn tốt của nàng. "Cô đang suy nghĩ gì?" Tiếng nói nhỏ khẽ vang ở bên tai, Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên, nhìn Hề Mặc. Vẻ mặt Hề Mặc có gì đó cổ quái: "Tôi hỏi cô có phải là chúng ta đã đổi về không, tại sao cô lại không nói chuyện?" Nguyễn Dạ Sênh cười: "Không có, bởi vì tình huống lúc đó rất phức tạp, tôi chỉ suy nghĩ lại lời nói, nghĩ xem kể lại thế nào cho cô dễ hiểu." Hề Mặc lại nhìn cô một cái, thần sắc không rõ ràng, nhưng vẫn yên lặng ngồi chờ cô nói tiếp. Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận cất giấu nỗi lòng, nói tiếp: "Đúng là đã đổi về nhưng lúc ấy tôi nhìn lại thời gian, thời gian rất ngắn, chỉ có mấy phút." Hề Mặc nhận được xác minh của cô, biết đã đổi về thật, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn đi nhiều, sau đó lại cau mày, nói : "Vài phút cũng rất quan trọng, ít nhất cũng đã đổi về, tất nhiên là phải có mấu chốt tạo thành để kết quả này." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Lúc ấy tôi cũng đã cân nhắc đến cái mấu chốt này." Hề Mặc từ trước đến nay luôn rõ ràng, trình tự, giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái suy đoán tỉnh táo, nói: "Kết quả trao đổi của hai lần, chuyện này phải có điểm chung. Trong quá trình trao đổi, chắc chắn là phải có điểm giống nhau, tìm được điểm giống nhau, tiếp theo sẽ tạo ra được cơ hội." Nàng nói tiếp: "Lúc trước, chúng ta luôn cho rằng vào thời điểm khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cơ thể cả hai đã xảy ra chuyện gì, nên mới trao đổi thân thể cho nhau, nhưng lúc ấy chúng ta đều hôn mê, cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lần này cũng là hôn mê, cũng không rõ ràng tình huống xảy ra, nếu như muốn tìm điểm giống nhau, thì ít nhất phải bị hôn mê. Một người nếu rơi vào trạng thái hôn mê thì sẽ mất đi ý thức, tinh thần là vô cũng yếu ớt hay nói cách khác, trong khoảng thời gian đó, ý thức để khống chế cơ thể là vô cùng yếu ớt, bạc nhược." Nguyễn Dạ Sênh hiểu rõ ý của nàng, nói: "Tuy nhiên khi ở bệnh viện tỉnh lại, trên người chúng ta cũng không có bất kỳ vết bỏng nào, điều này chứng tỏ là trận hỏa hoạn kia không tới được chỗ chúng ta, nhưng đã là cháy thì sẽ mang theo khói, tác động đến cơ thể, cũng có thể lúc ấy còn có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì tại sao lại ngất đi, cho nên trạng thái cơ thể cả hai đều ở trong trạng thái suy yếu, mà lúc cô phát sốt, cơ thể tự nhiên cũng không thể khá hơn, như vậy giôbgs nhau ít nhất là cơ thể đang trong trạng thái cạn kiệt, suy yếu. Cho nên, khi một người tinh thần và sức lực đều đạt đến giới hạn, sẽ là điều kiện tất yếu để trao đổi lại sao?" "Có khả năng này." Hề Mặc trầm ngâm nói: "Nhưng kết quả của hai lần là không giống nhau, lần thứ nhất là trao đổi một cách triệt để, mà lần thứ hai, theo cô nói thì chỉ có vài phút, như vậy chẳng lẽ là do trạng thái suy yếu ở mức độ khác nhau?" Nguyễn Dạ Sênh nghe nàng nói như vậy, nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi: "Cho nên có thể nói là khi phát sốt, mức độ suy yếu của cơ thể quá thấp, chỉ có thể đổi lại trong vài phút, không ổn định, có lẽ là do vậy mà rất nhanh sau đó liền trở lại nguyên trạng?" Hề Mặc nói: "Có lẽ vậy, cho dù một người bị thương, loại tác động này được chia thành nhiều loại, loại cảm mạo phát sốt này tác động đến thân thể so với những bệnh khác, thật sự là không so vào đâu. Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu. Yên tĩnh một hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh mới chậm rãi mở miệng: "Hề Mặc, cô nói lần hỏa hoạn ở khách sạn, chúng ta không có khả năng biết rõ nguyên do... thật ra thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi?" Trong lòng Hề Mặc nhảy lên một phát. Tử vong với việc nằm một chỗ triền miên trên giường bệnh khoảng cách có lẽ rất gần, nhưng đối với đại đa số người trẻ, trẻ tuổi khỏe mạnh là vô cùng xa xôi, mọi người mỗi ngày học tập bình thường, công tác, sinh hoạt, trừ khi bị bệnh tật quấn lấy thân, hoặc là trạng thái tinh thần chán nản cực độ, nếu không thì rất ít người tự đi tìm đến cái chết. Nếu có một ngày hậu tri hậu giác chính mình đã từng đặt một chân vào cái chết, cái cảm giác này thật ra nó vô cùng đáng sợ, hồi tưởng lại chuyện kia, cảm thấy sợ đến sởn gai ốc, thậm chí còn cảm giác được cuộc sống sinh hoạt hiện tại tự dưng lại trở nên mơ hồ, không chân thật. Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Cô muốn nói là, mức độ của phát sốt không đủ để chúng ta đổi về, nếu như muốn hoàn toàn đổi về, ít nhất phải thõa mãn điều kiện... gần chết?" Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn cô, chậm rãi gật đầu. _____hết chương 56_____
|
Chương 57
Gần chết, đây có thể nói chính là đứng trên vực sâu vạn trượng có tên là cái chết, chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ vạn kiếp bất phục. Ai lại muốn bản thân tiến đến cái chết chứ, ai lại thích mạo hiểm như vậy. Tại sao con người sợ cái gọi là gần chết, bởi vì nó trực tiếp ảnh hưởng và là con đường dễ để dẫn đến cái chết nhất, thế nhân sợ chết, cho nên họ sợ hết thảy mọi thứ có liên quan đến cái chết. Theo đạo lý mà nói, chết là mất hết, cái gì cũng mất nhưng gần chết thì ít nhất vẫn còn lại tia hy vọng cho con đường sinh và theo logic, đáng lẽ cái chết nó đáng sợ hơn gần chết thì mới đúng, nhưng đối với những người đã trải qua cái cảm giác suýt nữa chạm đến cửa tử thì đáp án của họ chính là gần chết mới thực sự đáng sợ hơn cái chết rất nhiều. Bởi vì chết nghĩa là không còn bất cứ một cảm xúc hay cảm giác gì, có thể chết chính là đau đớn nhưng sau đó thì sao, sau đó tất cả đều tiêu tán, không đau, không khổ, không buồn, không hận. Mà gần chết thì hoàn toàn ngược lại, sẽ cảm nhận được sâu sắc, rõ ràng các loại từ đau đớn, đấu tranh, rồi đến mất mát và tuyệt vọng, đến lúc vùng vẫy từ trước cửa tử quay trở về, cái cảm giác đó vẫn sẽ như in ở trong đầu họ, bất luận trôi qua bao nhiêu lâu, cái cảm giác này nó sẽ ăn sâu vào xương tủy hoh, mang theo cái bóng ma này cả đời, mỗi khi nghĩ tới thì chỉ có từ sợ hãi để diễn tả. Đột nhiên khơi ra cái chủ đề nặng nề này, bầu không khí lúc này bổng trở nên trì trệ, cả hai người đều im lặng, trầm mặc. Nguyễn Dạ Sênh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân trở lại bình tĩnh, sau đó tiếp tục phân tích: "Nếu như một trong những điều kiện đó là gần chết, chuyện này rốt cuộc là cả hai người đều phải rơi vào trạng thái gần chết hay là chỉ cần một trong hai người là được rồi? Lúc trước khi ở khách sạn tuy cả hai đều rơi vào hôn mê, thậm chí cả hai có thể gần như phải chết, hôm nay thì chỉ có một mình cô lâm vào mê man, tôi thì vẫn êm đẹp, nhưng khi đó cũng chỉ là một sự trao đổi ngắn ngủi, việc này có nghĩa là chỉ cần cơ thể từ một phía đạt điều kiện suy yếu, thì quá trình trao đổi có thể tiến hành. Nếu như càng suy yếu, suy yếu đến mức độ gần chết thì có thể hoàn toàn đổi lại cho nhau, nếu vậy, giống như suy luận, chỉ cần ít nhất một người cận kề cái chết là được, không cần hai người thỏa mãn điều kiện?" Cô cúi đầu thầm nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó thiếu sót, bổ sung nói: "Đương nhiên cũng có thể cho là do hôm nay cơ thể tôi ở trạng thái bình thường nên ảnh hưởng đến thời gian trao đổi thân thể, làm cho thời gian trao đổi trở nên vô cùng ngắn, như vậy cũng sẽ có khả năng khi một người ở trong trạng thái gần chết, một người ở trạng thái bình thường thì kết quả của quá trình vẫn bị ảnh hưởng, có lẽ chắc chắn nhất vẫn là khi cả hai rơi vào cũng một trạng thái gần chết, như vậy mới thật sự đổi về được. Nhưng cái điều kiện mà chỉ một người gần chết hoặc hai người gần chết thật ra đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi, tạm thời chúng ta không cách nào để xác định chính xác, chỉ có thể đưa ra các điều kiện suy đoán." Sau một loạt phân tích như thế, cô muốn nghe thử ý kiến của Hề Mặc, kết quả phát hiện ánh mắt của Hề Mặc đâm thẳng lên mặt cô, không nói một lời. "Có phải tôi phân tích sai ở đâu rồi không?" Nguyễn Dạ Sênh thấy vộ dạng kia của, không khỏi thắc mắc hỏi nàng. "Không có." Hề Mặc nói: "Cô phân tích rất tốt." Sau một hồi yên lặng, trong ánh mắt mờ mịt kia thoáng hiện lên một chút ánh sáng rất tĩnh lặng: "Cô không sợ sao?" Nếu như điều kiện để trao đổi về cho nhau thật sự là phải ở trong trạng thái gần chết, vậy thì trước mắt các nàng hiển nhiên chỉ có ba con đường để lựa chọn. Một là, để đạt được điều kiện này quá khó, đời này các nàng sẽ không đổi trở lại nữa, vĩnh viễn sống trong thân phận của đối phương. Hai là, các nàng đi tới quỷ môn quan, từ quỷ môn quan quay trở về được, cả hai đổi về cho nhau. Ba là, các nàng đi tới quỷ môn quan nhưng không về được nữa, cả hai không cách nào tỉnh lại. Điều thứ nhất rất khó có thể tiếp nhận, điều thứ hai và thứ ba làm thế nào để tỷ lệ tỉnh lại có thể cao được chứ, một người cận kề cái chết thì còn khả năng để điều khiển bản thân sao? Sinh mệnh mong manh cở nào, yếu ớt cỡ nào, nó có thể biến mất đi chỉ trong gang tấc. Rõ ràng là con đường phía trước nguy hiểm như thế, nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn có thể giữ được cái bình tĩnh để ngồi mà phân tích một cách rất tự nhiên về đề tài sinh tử này. Nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, sau khi sửng sốt, rất nhanh cười nói: "Sợ ah." "Nhìn bộ dạng của cô không giống là đang sợ." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Trong lòng của tôi sợ, nhưng tôi không thể để nó biểu hiện ra bên ngoài. Sợ hay không sợ thì mọi chuyện đều phải đối mặt, sợ hãi cũng vô dụng." "Tại sao lại không thể biểu hiện nó ra ngoài?" Nguyễn Dạ Sênh nghiêm túc, thành thật nói: "Chuyện của chúng ta không thể nói ra với bất cứ ai, trên cơ bản mọi thứ chỉ có thể dựa vào hai người, đó là tôi và cô, nếu như tôi biểu hiện ra sự lo sợ của bản thân, như vậy sẽ làm gánh nặng cho cô, khiến cô rơi tình cảnh tứ cố vô thân, tôi không muốn làm một kẻ kéo chân sau của cô mà hy vọng có thể trở thành nơi mà cô hậu thuẫn." Tâm tư kín đáo của Hề Mặc cùng với năng lực quan sát của cô ấy thế nhưng lại không thể nào đoán được câu trả lời lần này Nguyễn Dạ Sênh. Nàng biết rất rõ, nhưng cố tình vờ như không biết sau đó hỏi ngược lại, nghe được đáp án này từ chính miệng của Nguyễn Dạ Sênh, chỉ sợ đến chính cô cũng không biết bản thân vì điều gì mà cảm thấy nó rất thú vị. Đại khái là do rãnh rỗi quá nên sinh nông nỗi, tự tìm cho mình niềm vui. "Tôi nói cho cô biết." Thanh âm Hề Mặc trầm ổn: "Tôi không sợ." Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được cô ấy luôn nắm lấy cổ tay của mình, nắm thật chặt, lực nắm rất vừa phải, không làm đau mình, mà giống như truyền cho mình một sự am tâm trong lòng. Hề Mặc nói tiếp: "Cho nên cô cũng không cần sợ. Cô cũng có thể -- " Ánh mắt nàng nghiêng nghiêng. "Tôi cũng có thể cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh vẫn bị nàng nắm chặt, trong lòng đã sớm đánh trống thổi kèn. "Cô cũng có thể ỷ lại vào tôi." Ba chữ cuối cùng rất nhẹ nhàng, như một làn gió dịu dàng thổi đến, Nguyễn Dạ Sênh chính xác bắt lấy nó, đem nó phóng đại ở bên tai mình. Nhưng giờ thì giống như cơn gió vừa rồi không còn tồn tại nữa, hai bên tai Nguyễn Dạ Sênh đều đỏ bừng lên. "Dù sao thì cô nói việc này chỉ có thể dựa vào hai người chúng ta để giải quyết." Sau đó Hề Mặc lại bày ra cái bộ dạng nghĩa chính ngôn từ, nói: "Trừ tôi ra, hình như cũng không còn gì khác có thể để cho cô ỷ lại." Nguyễn Dạ Sênh: "..." Hai bên tai cô lúc này, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, trong lòng chỉ có một từ để diễn tả nỗi lòng hiện giờ đó là tức. Đôi khi cảm thấy Hề Mặc quả thật đúng là một đầu gỗ không có nhân tính, đợi đến khi tường tận rồi thì mới phát hiện nàng nói chuyện rất lương lẹo, trong một thoáng có thể làm cho lòng người ta dậy sóng, từ trong nội tạng đến lỗ chân lông nơi nơi đều ùng ục sôi trào. Đang đắm chìm trong vui mưng và hạnh phúc thì đột nhiên lại bị cái bộ dáng nghĩa chính ngôn từ, nghiêm túc giải thích của nàng tạt cho một thùng phi nước lạnh, bao nhiêu sục sôi đóng băng bằng tốc độ ánh sáng, càng vướng mắc hơn đó là không biết rốt cuộc nàng vô tình hay là cố ý. Hề Mặc nói: "Bây giờ chúng ta tiếp tục phân tích?" Nguyễn Dạ Sênh lười biếng nâng mắt lên, ánh mắt lướt qua, hữu khí vô lực gật đầu. Cô còn muốn nói cái gì? Hề Mặc quay qua nhìn cô một cái, nói: "Vừa rồi chúng ta luôn nói đến cái điều kiện là gần chết, sau đó thành lập giả định dựa trên cái điều kiện này, rồi đưa ra các suy đoán. Thật ra từ lần đó ở khách sạn về sau, tôi đã bí mật điều tra một số tình huống, cô có nhớ lúc chúng ta tỉnh lại ở bệnh viện hay không, trên người không có chút thương tích gì rõ ràng, ngoại trừ việc trao đổi thân thể, hình như tất cả còn lại đều bình yên vô sự? Nếu như lúc ấy chúng ta đã gần chết, vậy có nghĩa là chúng ta mất hết năng lực phản khán, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà giữ lại được tính mạng, nhưng từ trong một trận hỏa hoạn vô cùng rối rắm như thế, lửa lớn lại không biết khi nào lan tới, hai con người đang nằm thoi thóp, bất động thì làm thế nào đến một cọng lông sợi tóc cũng không có bất cứ tổn hại nào?" Nguyễn Dạ Sênh chỉ trong thoáng chốc đã hiểu rõ nàng muốn nói cái gì, đợi nàng tiếp tục nói. Hề Mặc nói: "Khả năng duy nhất, đương nhiên là có tác động từ thế lực bên ngoài, đã di chuyển chúng ta đến nơi an toàn. Lúc đầu tôi có nghe ngóng được, lần hỏa hoạn đó số người chết và bị thương rất nhiều, ngay cả những nhân viên cứu hỏa vì làm nhiệm vụ mà một số người cũng bị thương khá nghiêm trọng, ban đầu tôi còn cho rằng là do nhân viên cứu hỏa đến cứu chúng ta, nhưng sau khi tôi tiến hành điều tra thì phát hiện không cách nào tìm thấy được người nhân viên đã cứu chúng ta ra, đương nhiên cũng có thể nguyên do là hoàn cảnh lúc ấy quá mức hỗn loạn, tất cả mọi người đều vội vàng đi cứu người, ai mà nhớ nỗi là mình đã cứu được những ai, chuyện này thì hoàn toàn có thể lí giải. Đối với chúng ta, các nhân viên cứu hỏa chỉ có ấn tượng là những người khi được cứu ra đều được đưa tới một khu vực và chúng ta thì đang nằm trong khu vực đó, hiện trường quá rối loạn, không biết rõ là ai đã cứu chúng ta ra. Như vậy, ở đây có một vân đề." Nàng nói đến đây, giống như đang hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc đó, nói tiếp: "Lúc ấy, chúng ta đã mất đi ý thức, không cách nào kêu cứu, không thể nào chạy loạn để thu hút sự chú ý, lại còn trốn trong nhà vệ sinh của ở một gian phòng vắng vẻ, mà lửa lớn đương nhiên đều khói đặc lan ở khắp nơi, tầm nhìn vô cùng hạn hẹp, để tìm được người là rất khó khăn, tìm một người ngã trên mặt đất thì khó lại càng khó hơn. Tôi nghĩ nhân viên cứu hỏa nhận được báo cháy, đầu tiên sẽ tiến vào cao ốc, bọn họ có lẽ sẽ cứu được rất nhiều người khác nhưng họ không thể nào tìm cứu chúng ta trước tiên mà ngược lại chúng ta lại là một trong số những người bị thương được cứu sống, rõ ràng như vậy làm tôi cảm thấy chúng ta không phải là được họ cứu mà là một người khác đã cứu chúng ta, hơn nữa lại còn ở rất gần vị trí của chúng ta. Chỉ có ở gần thì mới có thể tiến tới chúng ta đầu tiên, thi dĩ viện thủ, cứu cả hai đang trong trạng thái cận kề cái chết. Nếu không thì làm sao chúng ta có thể quay về từ cửa tử, còn cơ hội mà ngồi ở đây?" *Thi dĩ viện thủ [施以援手] (theo gg tỷ tỷ): đưa tay ra giúp đỡ. Nguyễn Dạ Sênh rủ ánh mắt xuống, trận đại hỏa kia như đang hiện rõ trước mắt cô, vì vậy sau khi cô suy nghĩ một hồi, lại có cảm giác không khí trở nên ngột ngạt, hót thở không thông, khí nóng tràn ngập làm cho cô có cảm giác như đang bị đốt cháy, da thịt bỏng rát. Cô nói: "Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm đó ở ngoài cửa có cái gì, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài tôi thấy có một bóng đen, không biết là thứ gì, có thể là còn có người khác, nói không chừng là thật sự có người thứ 3." _____hết chương 57_____ Ed: đáng lẽ là có từ chiều rồi nhưng do ed đú đỡn theo bạn đi chơi nên quăng ngang đến tối mới về edit tiếp...Mà đăng tối mệt quá các mẹ ơ[email protected]@ wifi chập chờn như sóng biển, có đăng lên thôi cũng khổ T.T
|
Chương 58
"Chuyện cái bóng đen ở khe cửa, tôi cũng nhìn thấy. Tuy nhiên, mọi thứ đều bị ngăn cách bởi cánh cửa, chỉ bằng một cái khe hở thì không thể biết được rốt cuộc thứ đó là gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó sẽ vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của chúng ta." Sâu trong ánh mắt của Hề Mặc vẫn tiếp tục chìm trong cái tình cảnh đã làm kinh tâm động phách kia. Khe hở là vô cùng hẹp, từ khe hở đó, người ở bên trong nhìn ra chỉ nhìn thấy được một góc nhỏ, tầm nhìn của mắt đã bị hạn chế, không thể nào nhận thức được rõ ràng tình huống ở bên ngoài, mặc dù không rõ ràng nhưng chỉ liếc mắt qua thôi cũng vẫn lưu lại một chút ấn tượng về nó, Hề Mặc không biết đó là gì nhưng nàng chắc chắn rằng nó không phải người, càng không phải một loại sinh vật bình thường và nó còn sống. Vậy nó phải là thứ gì? Từng cơn ớn lạnh, từng cơn một bắt đầu bùng phát. Vào lúc ấy, cánh cửa bị tác động từ bên ngoài công phá, hai người hôn mê bất tỉnh, ngay thời khắc ngất đi, nàng cảm nhận được nó từ bên ngoài xông vào chỉ tiếc là cái gì nàng cũng không nhìn thấy rõ nhưng không chỉ vậy, nàng còn cảm giác được có tiếng bước chân đi đến rất nhanh về phía hai người. Tiếng bước chân này là của con người, nhưng luận về tốc độ thì nhanh hơn rất nhiều so với một người bình thường. "Ngoại trừ nó, rất có thể là có người thứ 3." Hề Mặc thu hồi suy nghĩ, nói: "Gần chết có lẽ là một trong những điều kiện tất yếu, vậy còn người này, có phải cũng là một trong những điều kiện tất yếu đó không? Tôi cảm thấy khi hai người gần chết nằm cùng một nơi, nếu không bị bất cứ cái gì ảnh hưởng thì làm sao có thể trao đổi cơ thể cho nhau, nếu có thì bằng cách nào, mà đã là như vậy, những người mắc bệnh nặng, sắp lìa đời nằm cùng một khu vực chăm sóc cũng sẽ đổi thân thể cho nhau sao, đương nhiên là không có khả năng này, nếu không thì cái xã hội này sẽ loạn thành cái dạng gì. Còn về cái bóng đen kia, đó cũng là một trong những điều kiện sao? Lúc ấy, hiện trường hỗn loạn như vậy, bất kỳ một đặc điểm đáng nghi nào cũng có thể trở thành điều kiện làm cho chúng ta trao đổi cho nhau, lần này trải qua một lần trao đổi ngắn ngủi, không ổn định, chắc chắn là do chưa có đầy đủ các yếu tố, cuối cùng là chúng ta đã thiếu ở đâu, trừ mức độ suy yếu chưa đạt đến mức sắp phải chết ra thì do thiếu cái bóng đen kia hay là thiếu đi cái người kia?" Nàng bổ sung thêm, chân mày nhíu lại càng sâu: "Bây giờ mấu chốt của vấn đề chính là chúng ta phải tìm được người đó. Nếu như sự thật giống như chúng ta nghĩ, người đó có thể đã cứu chúng ta, cũng có thể biết rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù là không hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng ít nhất người đó cũng là một nhân chứng. Người này, phí sức để cứu chúng ta như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ lòng tốt, thấy người khác gặp chuyện ra tay cứu giúp hay là sự sống sót của chúng ta còn có giá trị, vì vậy giữ mới giữ lại tính mạng cho chúng ta? Nếu như là bởi vì còn giá trị lợi dụng, vậy sau này rất có thể sẽ tới tìm chúng ta lần nữa, từ đó có thể cố gắng tìm kiếm manh mối, khai thác thông tin từ người này." Nguyễn Dạ Sênh luôn chăm chú lắng nghe. Cô thích nhìn thấy bộ dáng tỉ mỉ, rõ ràng như vậy của Hề Mặc, Hề Mặc nói làcô ấy không sợ, nói cô có thể đi ỷ lại vào cô ấy, có lẽ đây chỉ là một lời an ủi, nhưng Hề Mặc thật sự làm cho cô cảm thấy rất yên tâm. Tuy Hề Mặc có gia thế hiển hách, nhưng cuộc sống lại không giống với những cậu ấm cô chiêu khác, có rất ít chuyện có thể làm khó được nàng, ngược lại khi gặp phải vấn đề nàng còn có thể chủ động phân tích, rồi đưa ra cách giải quyết, nàng thận trọng hơn rất nhiều so với những minh tinh khác. Một người có thói quen tư duy như vậy thì thường do quá khứ ảnh hưởng đến, Nguyễn Dạ Sênh không biết Hề Mặc đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng dựa theo một số biểu hiện của nàng, có lẽ đó cũng không phải là trải nghiệm dễ chịu gì mà nó rất bén nhọn và lạnh lẽo nếu không thì làm sao chui rèn ra một người thận trọng quá mức như nàng. Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh luôn nhìn mình, ho khan một tiếng, nói: "Cô có ý kiến gì không?" Nguyễn Dạ Sênh tiếp lời, nói: "Tôi cũng nghĩ giống cô. Còn có một việc tôi chưa nói cho cô biết, thật ra hôm nay, lúc ở khách sạn, ở ngoài cửa cũng có người, còn gõ cửa phòng." Hề Mặc chậm rãi nhìn cô. Nguyễn Dạ Sênh liền đem tình huống ngay lúc đó kể lại kỹ càng, rồi nói: "Tờ giấy đó tôi không mang theo, ngày mai đem đến cho cô xem." Hề Mặc chăm chú nghe xong được, cúi đầu như là suy nghĩ điều gì, nói: "Cảm giác có gì đó kỳ lạ." "Kỳ lạ điểm nào?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng. Hề Mặc nói: "Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết được kỳ lạ ở điểm nào. Tôi cảm thấy cái người lần đó cứu chúng ta cùng cái người gõ cửa lần này không giống nhau, cảm thấy không đúng. Người hôm nay chính xác là dụng tâm muốn đe doạ, nếu như muốn khẳng định thì chỉ có thể nói người này với người lần trước ném gà chết hù dọa chúng ta là có điểm giống nhau." Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nụ cười có gì đó bất đắc dĩ: "Chúng ta ở ngoài sáng, họ ở trong tối, rất nhiều chuyện hiện tại không thể giải thích rõ ràng được cũng là chuyện rất bình thường." Hề Mặc đương nhiên hiểu được, nhưng những chuyện loạn thất bát tao này lại cùng một lúc ập đến, không tránh khỏi cảm thấy áp lực, gánh nặng lại đổ lên vai nàng trong khi bản thân vừa mới bị cơn sốt giày vò, nay thân thể đang mệt mỏi lại càng thêm mỏi mệt, nàng nói nhỏ: "Tóm lại chuyện gần chết rất nguy hiểm, cho dù có biết được điều kiện này thì cũng vô dụng. Trước mắt chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ cái người đã cứu chúng ta ra khỏi tình trạng thập tử nhất sinh, đương nhiên chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng đây là cách duy nhất, không thể tùy tiện lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn." Nguyễn Dạ Sênh cũng là một người làm việc thận trọng, làm sao có thể lấy tính mạng ra làm canh bạc để đặt cược mà thực tế việc này lại còn liên quan đến Hề Mặc, đương nhiên càng là không thể liều lĩnh. Xem ra con đường trước mắt này thật sự là xa vời và u ám, Nguyễn Dạ Sênh nói: "Những điều kiện này, cái nào cũng quá khó khăn, lại còn nguy hiểm đến tính mạng, đến một cơ hội để thử cũng không có, nếu như sau này, vĩnh viễn cũng đổi về được, vậy cô làm thế nào?" Hề Mặc chợt giật mình, nhìn xem cô. Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy biểu hiện đó của nàng, thật ra lòng cô còn đau hơn nàng. Có được một cuộc sống bình thường, sống với chính mình, hiện tại có lẽ đó là nguyện vọng tha thiết nhất của Hề Mặc, Hề Mặc quyết định vào đoàn phim, tiếp nhận vai Định Ách, đó cũng chỉ vì chờ đợi khi cả hai ở gần nhau thì có thể đổi về, nàng kiên trì cho đến bây giờ, hôm nay lại biết được để đổi về lại khó khăn đến như vậy, Hề Mặc sẽ thất vọng đến cỡ nào? Im lặng một hồi lâu, Hề Mặc chỉ cúi đầu, nói: "Tôi cũng không biết." Nếu như thật sự không cách nào đổi về được, nàng phải buông bỏ hết tất cả thuộc về mình, ba của nàng, nhà của nàng, mọi thứ vốn có đều mất hết, mãi mãi nàng chỉ có thế sống trong thân phận của một người khác, không bao giờ còn là Hề Mặc nữa. Nguyễn Dạ Sênh càng nghĩ càng khó chịu, muốn nói gì đó để an ủi nàng nhưng đột nhiên lại phát hiện bản thân không nói được gì. Hề Mặc ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn như đang tỉ mỉ đem Nguyễn Dạ Sênh đánh giá một phen, nói: "Mạng chỉ có một, tôi sẽ không lấy nó ra để mạo hiểm, mặc kệ là tính mạng của tôi, hay là của cô, tôi không cho phép chúng xảy ra một chút vấn đề gì. Sinh mệnh rất quý giá, còn sống mới là quan trọng. Nếu như đã nổ lực hết sức mà vẫn không có hy vọng để đổi về, khi đó tôi sẽ chấp nhận sự thật." "Nhưng nếu như vậy, tương lai cô sẽ không thể có được vui vẻ." Nguyễn Dạ Sênh lo lắng nói. Hề Mặc lắc đầu: "Có lẽ không. Nếu như cuối cùng phải đi đến bước đường như vậy, tôi vẫn có thể chấp nhận sống trong thân phận của cô, thời gian qua đi, tôi hẳn sẽ quen thôi. Nếu như là đổi lại là người khác, tôi chắc chắn sẽ không muốn, nhưng nếu như là cô, tôi sẽ chấp nhận, mấy tháng này tôi đóng vai cô, cô giả làm tôi, không có bất cứ sự cố gì phát sinh, cô rất tôn trọng cuộc sống của tôi, cũng tôn trọng cái nghề diễn viên và người nhà tôi. Trước kia tôi đã từng nghĩ qua vấn đề này, sau đó phát hiện những chuyện mà tôi từng để cho cô làm, tôi lại cảm thấy rất yên tâm." Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh mềm ra thành một mớ hỗn độn, cô vui sướng bởi vì Hề Mặc tín nhiệm mình, bởi vì một người kiêu ngạo như nàng vậy mà có thể chấp nhận một chuyện đau lòng và bất dắt dĩ như thế, nhưng cô hỉ rồi lại bi, trong nhất thời không biết được rốt cuộc cái cảm giác này là gì, lẩm bẩm nói: "Tôi đem cuộc sống của tôi giao cho cô, tôi cũng cảm thấy rất yên tâm. Nhưng -- " Cô nôn nóng nói tiếp: "Tôi lại không hy vọng cô sống một cuộc sống của tôi, cô chính là cô." Ở trong mắt cô, Hề Mặc là đặc biệt. Người kiêu ngạo như vậy, hào quang tỏa sáng như vậy, sao lại phải sống trong thân phận của một người khác, ngay cả mình cũng không thể. Nàng đang có được tất cả, nhưng chỉ trong một thoáng lại mất đi hết, chuyện này đối với Hề Mặc mà nói là quá không công bằng. Tất nhiên Hề Mặc biết rõ cô nói những lời này là có ý gì, trong mắt hiện ra ý cười. Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh ngày càng thấp, như đang tự nói với mình, lầm bầm lầu bầu: "Hơn nữa cô không thể sống trong thân phận của tôi quá lâu." Quá nguy hiểm. Hề Mặc mày nhíu lại. Không để cho Hề Mặc hỏi lại bất cứ điều gì, Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên nói: "Tôi khát rồi, muốn đi uống nước." "Cô đi uống đi." Hề Mặc nói với cô. Chỉ là muốn uống nước thôi, mắc mớ gì lại báo cáo với mình? Nguyễn Dạ Sênh chỉ ngồi đó nhìn cô. Hề Mặc: "..." Chẳng lẽ là muốn tôi đi? Hề Mặc đành nói: "Vậy cô ngồi đi, tôi đi lấy nước cho cô." Nguyễn Dạ Sênh lại nói: "Cô bị bệnh, sao tôi có thể để cho một người đang bệnh đi lấy nước cho mình, tôi tự đi được rồi." Trong giọng nói Hề Mặc có chút bất dắt dĩ, nhưng lại nói rất nhẹ: "Vậy cô đi đi." Nguyễn Dạ Sênh vẫn không đi, chỉ cúi đầu nhìn về phía tay của hai người. Hề Mặc thấy cô như vậy, nghi ngờ cũng cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó cảm giác giống như vừa mới nghe được một tin tức vô cùng đáng sợ, vẫn nắm cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, vẫn chưa có buông ra. Khó trách khi nãy nói chuyện, Nguyễn Dạ Sênh vẫn ngồi im lặng, không nhúc nhích, vừa nãy nàng còn buồn bực là tại sao Nguyễn Dạ Sênh vẫn luôn ngồi bất động như vậy, lúc này mới hiểu ra, liền buông tay. Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn nàng một cái, nói: "Bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể đi uống nước rồi." Hề Mặc: "..." Nguyễn Dạ Sênh rót ly nước, dựa vào ghế, chậm rãi uống nước, Hề Mặc thấy cô uống xong, nói: "Rót cho tôi một ít." Nguyễn Dạ Sênh cũng rót cho nàng một ly nước, Hề Mặc cầm lấy ly nước, uống một ngụm rồi nhìn sang điện thoại, mười giờ đã sớm trôi qua. "Hơn mười giờ rồi, thế nào tôi lại còn ở chỗ này." Nguyễn Dạ Sênh "kinh ngạc" nhìn qua: "Vậy mà lần này tôi lại không thể giữ chữ tín." Hề Mặc: "..." Nguyễn Dạ Sênh vẫn ngồi ở đó, nhìn nàng cười. Không bao lâu ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên Nguyễn Dạ Sênh cho là y ta tới kiểm tra phòng, trong vô thức cầm lấy khẩu trang đeo lên. Tuy không biết là có bị nhận ra hay không nhưng chuyện này không thể có câu trả lời chính xác được, đang chuẩn bị sau cho hoàn hảo thì nghĩ đến Phùng Đường Đường nói y tá đã đến kiểm tra phòng rồi, sẽ không đến nữa, chẳng lẽ là Phùng Đường Đường nói nhầm. Hề Mặc đợi cô đeo khẩu trang xong, mới nói: "Mời vào." Ngoài cửa có hai người, một trước đi trước, một người theo sau đi vào, Nhan Thính Hoan cầm trên tay một túi đồ ăn vặt đi vào, Phùng Đường Đường đi theo đằng sau sau cô. Nguyễn Dạ Sênh thấy là hai người họ, lúc này mới yên tâm cởi khẩu trang xuống. Nhan Thính Hoan cười đi đến, lấy thức ăn trong túi ra đặt lên trên bàn, nói: "Không phải là do chúng tôi quá quy củ nên đã hù dọa đến hai người rồi chứ? Tôi chỉ sợ là hai người các cô ở trong này đang thoa dầu thuốc, không tùy tiện đi vào nên mới gõ cửa để thể hiện sự tôn trọng, tránh những trường hợp khó xử." Phùng Đường Đường không hiểu, hỏi: "Dầu thuốc gì?" Hề Mặc: "..." Nguyễn Dạ Sênh: "..." _____hết chương 58_____ Ed Rùa: Kỳ án bình dầu thuốc thỉnh chư vị tìm đọc lại chương 32 sẽ rõ :)))))))
|
Chương 60
Đôi tay kia từ từ, nhẹ nhàng đặt lên tay nắm, chuẩn bị mở cửa. Tay Nhan Thính Hoan từ trong chăn rút ra, ngón tay chạm nhẹ lên chiếc nhẫn đang đeo kia, khẽ động, vật trong suốt ở giữa chiếc nhẫn bật lên, như chiếc nanh độc xà, chất lỏng bên trong dường như đang chuyển động. Ngoài cửa, đôi tay kia đột nhiên ngừng lại, buông ra. Tay ở nắm cửa nhấc lên, trong một thoáng thu về bỏ tay vào trong túi áo ngoài. Quá trình này thật sự chỉ xảy ra trong chóp nhoáng. Người này vốn đang định mở cửa, nhưng cuối cùng lại không mở, giống như đột nhiên thay đổi ý định, để làm cho một người phải thay đổi ý định thực sự có rất nhiều nguyên nhân, nhưng một người thay đổi kế hoạch khi đi thăm bệnh vào hai giờ sáng, muốn tìm nguyên nhân chỉ e là như đang tìm vàng trong cát. Vào giờ này, không ngại vất vả, gấp gáp đến bệnh viện, nếu quả thật là đến thăm hỏi thì người này đối với bệnh tình có lẽ rất lo lắng, tất nhiên là quan hệ với người bệnh là mười phần thân thiết, nhưng tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi ý định. Nếu như là sợ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, không khả quan, lo lắng cho người bệnh như vậy, tổng là muốn chính mắt nhìn thấy tình trạng mới yên tâm, ánh sáng lờ mờ trong phòng, nhìn qua cửa sổ thì không rõ ràng, nhưng vẫn có thể lựa chọn cách nhẹ nhàng đi vào phòng, đứng cạnh giường nhìn xem, như vậy thì đã nhìn thấy rõ tình trạng người bệnh, cũng không làm ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của họ. Bệnh viện cũng có rất nhiều bệnh nhân sau khi tỉnh dậy đều được cho biết ai đã đến thăm, ai vừa rời đi khi bệnh nhân không biết rõ tình hình. Khả năng kể ở trên không có tỉ lệ xảy ra cao, nghĩ lại có cảm giác như người này bất đắt dĩ mới phải đến thăm, không tiện để đi vào, chỉ có thể nhìn từ xa qua cửa sổ phòng bệnh. Nhưng cũng có thể, người này vốn không phải đến thăm bệnh. Nếu như mục đích không xuất phát từ thăm hỏi, như vậy thì những khúc mắt đều được giải đáp. Mà nếu không phải là đến thăm hỏi, vậy thì hai giờ sáng, có ý định đi vào phòng một người bệnh là muốn làm gì? Không ai có thể biết được. Đột nhiên thay đổi ý định không đi vào nữa, đương nhiên cũng không thể nào biết rõ nguyên nhân, cũng có thể giả định rằng, người này vô cùng nhạy bén đã nhận ra phòng bệnh có điều gì khác thường nên đã thay đổi ý định mà lui ra. Ở trong phòng, giờ phút này Nhan Thính Hoan như đang ngừng thở, nghiêng tai để lắng nghe, cô biết rõ ngoài cửa đang có một người, nhưng từ nãy đến giờ, một chút dấu hiệu cũng không thấy thậm chí đến một tiếng động nhỏ cũng không nghe được. Ở bên ngoài, người này đang nhìn vào cửa sổ. Từ bên ngoài nhìn qua cửa sổ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc giường bệnh, Hề Mặc đang nằm trên giường, đang ngủ rất sâu. Người này đứng ở ngoài cửa một lát, quay người rời đi. Vẫn là dọc theo lối cũ trên hành lang rời đi, tiếng bước chân xa dần xa dần, cánh cửa ở cuối hành lang được đẩy ra, biến mất. Nhan Thính Hoan nhẹ nhàng cử động, dán tai sát bên vách tường, sau khi nghe xong, đại khái đã xác nhận được người ở ngoài cửa đã hoàn toàn rời đi, lúc này cô mới lui ra, ngồi lại trên ghế gấp. Ánh sáng mông lung từ ngoài của sổ rọi vào phòng bệnh, chiếu trên mặt sàn, cô đang ngồi trên giường nhưng lại tối sầm tâm trí, biểu lộ trên gương mặt rất khó hiểu, thoáng nhìn qua cảm giác rất nặng nề, hiện ra một cổ kỳ quái và khó chịu. Cuối cùng cô đem chiếc nhẫn cất vào, lần nữa nằm xuống. Sáng hôm sau. Nhan Thính Hoan mới mở mắt đã nhìn thấy Hề Mặc đứng cạnh ghế gấp, đang chăm chú dò xét mình. "Làm gì vậy?" Nhan Thính Hoan thấy sắc mặt nàng cổ quái, hỏi: "Đột nhiên lại đứng ở đây, cô muốn hù chết tôi sao." Hề Mặc chỉ chỉ vào đôi mắt của Nhan Thính Hoan. Nhan Thính Hoan trong lòng dậy sóng, lúc này đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng cầm lấy điện thoại, mở camera chuyển sang chế độ camera trước, nhìn đến mình trong đấy, lập tức đen mặt. Bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, cặp mắt cô đã nổi quầng thâm, mà nghiêm trọng hơn là hai con mắt của cô đã sưng vù lên. Nhan Thính Hoan tức giận, ném điện thoại di động sang một bên, không muốn nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại. "Có phải lúc tối cô không ngủ được hay không?" Hề Mặc hỏi nàng. Nhan Thính Hoan bắt đầu bịa đặt: "Đúng vậy a. Có thể là tôi không quen ngủ trong bệnh viện, cả đêm tôi không thể nào ngủ được." Hề Mặc thở dài: "Đã sớm nói với cô nên đi đến khách sạn gần đây rồi, cô lại muốn ở đây ngủ trên ghế gấp, chân cũng không để vừa." Nhan Thính Hoan tiếp tục bịa đặt: "Nguyễn Nguyễn, tôi là sợ cô ngủ một mình ở bệnh viện sẽ cảm thấy sợ hãi nha cho nên mới ở lại với cô." Hề Mặc: "..." Không phải lý do hôm qua cô nói là không muốn trả tiền khác sạn sao! Còn nữa tôi không cảm thấy sợ hãi! "Mà giường của cô đặt ở chỗ này làm gì?Còn để ở sát tường, không biết như vậy ngủ sẽ không thoải mái sao?" Hề Mặc tiếp tục hỏi, chân mày hơi nhíu lại, ngay lúc này nàng vừa hỏi thì vừa quan sát sự bối rối của Nhan Thính Hoan, nàng đang suy xét từ ánh mắt của cô. Nhan Thính Hoan vẫn tiếp tục bịa đặt: "Buổi tối tôi có tật xấu nghiến răng, sợ sẽ làm ồn đến cô, nên mới nằm ở xa, đặt sát tường như vậy là xa cô nhất rồi." "Thật sao?" Ánh mắt Hề Mặc quét qua người cô. Ánh mắt của nàng giờ phút này vừa rõ ràng vừa sắt bén, như đang muốn làm rõ những nghi hoặc hay là muốn tìm ra thứ gì đó. Nhan Thính Hoan phát giác có thể là nàng đã phát hiện được gì nên đang muốn thăm dò cô, cũng biết nàng là người không dễ gạt, dứt khoát không nên tiếp tục bịa thêm chuyện gì nữa, chỉ trả lời: "Thật." "Tôi ngược lại không nghe thấy cô nghiến răng gì cả." Hề Mặc chậm rãi nói: "Tôi hình như nghe được cô nói mớ." Sắc mặt Nhan Thính Hoan đột nhiên thay đổi: "..." Cô cười khan một tiếng, Nhan Thính Hoan mới trước sau như một liếc nhìn sang nàng: "Cô nghe được tôi nói cái gì ?" Hề Mặc lắc đầu nói: "Cô nằm xa quá, nghe rất mơ hồ, chỉ biết là cô có nói vài câu cái gì đấy, nhưng không nghe rõ nội dung." Nàng nói đến đây dừng lại, ngữ khí hoà thuận rất nhiều, chỉ nói: "Nguyên do của nói mớ cũng có thể là giấc ngủ không ổn định, buổi tối đã ngủ không được rồi, hôm nay cô nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Tôi đỡ hơn nhiều rồi, buổi sáng có thể xuất viện." Nhan Thính Hoan nhẹ gật đầu. Hề Mặc nhìn nàng một cái, đi qua, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt. Thần sắc Nhan Thính Hoan nghiêm trọng ngồi phát ngốc trên ghế gấp, lúc này nới cầm lấy điện thoại, soạn một tin nhắn rồi gửi đi: "Thời điểm rạng sáng có người tới, đứng trước cửa phòng, nhưng cuối cũng lại không đi vào, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng nhưng tôi không thể bắt được đối tượng." Điện thoại bên kia rất nhanh nhận được tin nhắn, cơ hồ chỉ trong vài giây Nguyễn Dạ Sênh đã trả lời lại tin nhắn: "Có thu được manh mối gì không? Buổi tối cô ấy ngủ thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Nhan Thính Hoan vừa cười, vừa múa ngón tay trên màn hình điện thoại: "Sao mà trả lời nhanh vậy? Để tôi đoán, có phải là đang đứng ngồi không yên giữ điện thoại nên mình mà mong đợi tình báo từ bên này của tôi hay không?" "Nói vấn đề chính." Nguyễn Dạ Sênh trả lời cô. Nhan Thính Hoan hồi âm nói: "Không có manh mối gì. Người kia quá tinh ranh rồi, có thể là phát giác được trong phòng có vấn đề, rất nhanh liền rời đi, tôi sợ nếu manh động sẽ gây ra rắc rối lớn dẫn đến nguy hiểm cho nên không thể đuổi theo, hơn nữa, trong tình huống đó có muốn đuổi theo thì đuổi cũng không kịp." Chỉ chốc lát Nguyễn Dạ Sênh đã trả lời tin nhắn vừa đến: "Cô có thấy là tôi vừa hỏi cô ba vấn đề hay không? Lát nữa tôi còn phải đi trang điểm, không tiện trả lời tin nhắn, cô nhớ phải một lần trả lời hết tất cả, chớ có ở đó mà dài dòng." Nhan Thính Hoan ở đằng kia thật không thể nhịn cười, tưởng tượng đến biểu lộ hiện tại của Nguyễn Dạ Sênh, chắc là rất hiếm khi nhìn thấy. Chỉ là Nguyễn Dạ Sênh đã nói như vậy rồi, Nhan Thính Hoan cũng không nên tiếp tục đùa giỡn, thành thật trả lời tất tần tật tất cả các câu hỏi, hồi âm lại: "Cô ấy ngủ rất ngon, cũng không có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, hôm nay cô ấy còn thức dậy sớm hơn cả tôi, nhìn xem tinh thần cũng không tệ, rất nhanh có thể xuất viện rồi. Nhưng cô ấy quá thông minh, nếu như muốn tôi giấu diếm cô ấy thêm chuyện gì nữa, chỉ sợ càng ngày sẽ càng khó." "Đương nhiên, cô ấy lúc nào cũng vô cùng thông minh. Cho nên cô phải càng cẩn thận, đừng để cô ấy phát hiện điều gì, tôi không muốn để cô ấy bị liên lụy." Nhan Thính Hoan nghe cô ấy nói: "Nhìn xem cô đắc ý." "Tôi phải đi trang điểm rồi, khi về sẽ nói tỉ mỉ hơn với cô. Cô nhớ rõ, nói cho cô ấy biết đoàn phim bên đây không có vấn đề gì, tôi đã nói với đạo diễn Lâm, ông ấy đã cho cô ấy thêm thời gian nghỉ ngơi." "Yên tâm đi." Nhan Thính Hoan và Nguyễn Dạ Sênh liên hệ xong, đem toàn bộ nội dung tin nhắn xóa hết, lúc này mới đứng dọn dẹp. Buổi sáng bác sĩ đến xem qua tình huống, không còn vấn đề gì, cho đơn thuốc, nói có thể xuất viện. Nhan Thính Hoan hoàn thành thủ tục, lái xe đưa Hề Mặc trở về khách sạn đoàn phim. Nhân dịp Lâm Khải Đường cho vài ngày nghỉ, một thời gian ngắn Hề Mặc nghỉ ngơi cho thật tốt. Vốn nàng là một người làm việc rất chuyện nghiệp, quay phim là chuyện quan trọng nhất đối với nàng, cũng bởi vì nguyên nhân của bản thân làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, khó tránh sẽ mong đợi, nhưng bây giờ nàng đang dùng thân thể của Nguyễn Dạ Sênh, đại khái là nàng lo lắng phát sốt sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của Nguyễn Dạ Sênh, nên quyết định tạm thời gác lại mong đợi, tâm đã không chuyên thì không nên làm việc. Vì muốn để cho thân thể của Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, nàng thậm chí còn tập một số bài tập để rèn luyện thân thể, có lẽ là rất để bụng. Mỗi ngày Nguyễn Dạ Sênh theo đoàn phim trở về, sẽ đi đến tìm nàng, hai người trò chuyện, đôi khi buổi tối không có cảnh quay, chiều tối liênd có thể tan việc, Nguyễn Dạ Sênh quay xong lập tức trở về để có thể cũng ăn cơm với Hề Mặc. Đến lúc hết thời gian nghỉ dưỡng bệnh, Hề Mặc lần nữa trở lại đoàn phim. Trước kia Nguyễn Dạ Sênh kể cho nàng chuyện có người ở trước cửa phòng khách sạn, rồi đem tờ giấy kia cho nàng xen, Hề Mặc đã biết có người trà trộn vào đoàn phim, không khỏi để tâm đến. Nhưng mấy ngày này Cố Tế Tùng đem danh sách nhân viên ở đoàn phim đến cho Lộ Thanh Minh, tiến hành loại trừ, nhưng tạm thời không thu kết quả gì. Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Hề Mặc đang ngồi trên ghế, yên lặng xem kịch bản trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng từ kịch bản chuyển lên dò xét động tĩnh bốn phía. Chuẩn bị đạo cụ, bối cảnh, đánh sáng, lắp đặt máy quay, vân vân và vân vân, mỗi người đều bận rộn, ở phim trường đi đi lại lại, hoặc thì thầm to nhỏ, hoặc bị người khác sai khiến chuẩn bị, hoặc là có người bất cẩn, bị người khác la mắng. Lúc trước là do nàng không để ý, cho nên khi ở phim trường mọi thứ với nàng đều rất bình thường. Nhưng hôm nay là một mảng người hỗn độn, bóng người đè đạp lên nhau, giọng nói hỗn tạp, rơi vào trong mắt nàng, truyền vào trong tai nàng, rất ồn ào. "Cầm." Hề Mặc quay lại, thấy Nguyễn Dạ Sênh đang đứng cạnh nàng, đem cốc nước ấm đưa cho nàng. Thời tiết ngày một chuyển lạnh, nhìn từng hàng khói lượn lờ bốc lên từ cốc nước, trong lòng bỗng cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Hề Mặc nhận lấy, trên tay Nguyễn Dạ Sênh còn mang theo một cái túi, bên trong còn vài cốc nước, cô đem cái túi để trên bàn, cùng cầm lấy một cốc, ngồi bên cạnh Hề Mặc chậm rãi uống. "Mua nhiều như vậy, cho ai uống?" Hề Mặc thuận miệng hỏi. "Đường Đường mua đấy, lúc cậu đi ra ngoài thì thấy Đinh Bái và Nghiêm Mộ còn ở cùng với chúng ta, cho là bọn họ vẫn còn, nên tiện thể mua luôn cho bọn họ." Hề Mặc nói: "Em ấy lại như vậy, Đinh Bái và Nghiêm Mộ đều không cần trợ lý nữa rồi, tất cả đều là em ấy làm hết." Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Đường Đường là người tốt mà." "Em ấy đâu rồi?" "Ở đằng kia nói chuyện với Cố Tê Tùng, đem đồ uống lại cho anh ta." Chỉ chốc lát, Đinh Bái đi đến. Trải qua những ngày chung đụng này, Đinh Bái và Nghiêm Mộ cùng các nàng quan hệ ngày càng kéo gần hơn, lúc nghỉ ngơi thì thường ngồi cùng nhau, nói chuyện phiếm rồi ăn uống. Người đại diện của Đinh Bái là người rất khách khí, luôn đem theo túi nhỏ túi lớn đồ ăn vặt và đồ uống đến, có đôi khi còn có một buổi trà chiều vô cũng tinh xảo, người đại diện làm những việc này tất nhiên đều là vì cân nhấc giúp cho nghệ sĩ, muốn tìm thêm nguồn lực cho tương lai. Nhất là địa vị của Hề Mặc trong giới, nghĩ xem có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng, người đại diện của Đinh Bái phát hiện quan hệ của Đinh Bái với các nàng về sau càng gần giũ hơn nên càng tỏ ra ân cần chu đáo. Nhưng là đây cũng không phải chuyện gì đáng trách, có thể biết thêm một người biết điều như Đinh Bái, người đi đến, thường xuyên qua lại, quan hệ cũng sẽ hòa hợp một cách tự nhiên. Nguyễn Dạ Sênh cầm đồ uống đưa cho Đinh Bái, Đinh Bái cảm kích nhận lấy: "Cám ơn Hề tỷ." Cậu ta cắn cắn ống hút, vừa uống, trên mặt lại vừa có gì đó khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn sang bốn phía xung quanh. "Làm sao vậy?" Nguyễn Dạ Sênh phát hiện cậu ta hôm nay có chút cổ quái. Sắc mặt khó hiểu của Đinh Bái một lời khó tả xiết: "Phía truyền thông hôm nay sẽ đến, em... em sợ bị chụp hình lại." "Sợ cái gì." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chúng ta bây giờ là diễn viên, vốn dĩ là phải xuất hiện trước báo giới truyền thông, cậu còn sợ bị họ chụp ảnh?" "Không phải, Hề tỷ." Đinh Bái uống một ngụm nước, lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem một bài đăng trên weibo: "Chị nhìn xem cái này." Nguyễn Dạ Sênh nhìn thoáng qua, lông mày lập tức nhăn lại. Hề Mặc vẫn bưng thần sắc, không nhúc nhích, chỉ lướt khóe mắt nhìn sang. "Nguyễn Nguyễn tỷ, chị muốn xem không?" Đinh Bái nói. "Có thể xem." Hề Mặc nói.
|