CHƯƠNG 6 Mấy ngày sau bệnh viện chúng tôi có đại hội cổ đông thường niên, các vị lãnh đạo bệnh viện, đặc biệt là những người như Lâm Nhược Băng một mình kiêm hai chức vụ, cho dù có khả năng làm việc và trình độ quản lý cực cao cũng bị hành đến đầu tắt mặt tối. Ngược lại với tâm trạng tối đen của mấy vị ấy, đám thực tập sinh chúng tôi thư thả hơn nhiều, không có người đàn áp, bọn họ tha hồ làm trò hề, phòng thực tập bị biến thành một hội đồng tám chuyện xuyên lục địa. Tôi nhìn đống hỗn độn trước mặt mà tự hỏi kiếp trước của mấy tên bác sĩ tương lai này có phải là đệ tử của tôn ngộ không hay không, nhưng so với đám bạch tuột cùng khóa với Trí Hiền,nhóm thực tập sinh của tôi khá chân thật và dễ tiếp xúc ,cũng có thể do những người đó chưa phải đứng ở ranh giới lựa chọn giữa chữ tình và chữ lợi, tương lai trong đôi mắt ngây thơ của bọn họ vẫn còn là con đường màu hồng đầy thênh thang. “ Tiểu Đằng, ước mơ của cậu là gì vậy.” Thấy tôi có vẻ không hứng thú với “ câu chuyện bàn tròn” đang diễn ra, cậu bạn ngồi bên cạnh cười ngây ngô hỏi tôi. “ Không phải trở thành bác sĩ, cứu người à.” Tôi nhúng vai, thực ra tôi cũng đang nghe đấy chứ, nhưng không hiểu sao dạo này tâm trạng không được tốt nên không có hứng lắm. “ Ái chà…” cậu ấy híp đôi mắt một mí, ngân dài ra “ giống bà cụ non quá, cậu nói cái gì thực tế chút đi .” Tôi bật cười với biểu hiện nghiêm túc trên mặt câu ta, sau đó giả bộ nghiêm túc theo “ ngay lúc này tôi có một ước mơ tha thiết là tháo chiếc cà vạt trên cổ cậu, sau đó chạy đến lầu bảy tròng vào cổ Lâm ma nữ rồi dắt đi như dắt chó.” Không biết là do ý tưởng quá độc đáo hay không mà tôi vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức nhìn chằm chằm vào tôi, mặt ai cũng tái mét như ăn phải ớt.Còn nữa, hình như trên đầu tôi có một đám khí đen đủi chứa đầy sát khí bay đến. Mọi người có cần nghiêm trọng vậy không… Im lặng một lúc, Bảo Bảo nhìn tôi, cười một cách kỳ quái “ Tiểu Đằng, cậu hãy cầu nguyện đi…tôi nghĩ lần này cậu chết không toạn vẹn đâu.” Không rõ Bảo Bảo có ý gì, nhưng sát khí càng lúc càng đặc khiến tôi thấy lạnh lẽo, vẫn là nên ra ngoài tìm chút không khí trong lành. Bất quá trong lúc chiếc cổ mảnh mai của tôi vừa xoay lại, cả trời đất trước mặt tôi giống như vừa sụp xuống. Tôi đứng hình hình Lâm Nhược Băng đang dựa thân hình siêu mẫu vào bức tường sau lưng, hai tay khoanh trước mặt, thấy tôi quay lại, cô ta chuyển động khóe miệng vẽ nên một nụ cười vô cùng âm hiểm, vô cùng quái dị như chính con người cô ta. “ Đến văn phòng gặp tôi ngay.” Lâm Nhược Băng lạnh lẽo nghiến răng từng chữ, sau đó tao nhã rời đi. Bảo Bảo, cậu không cần nhắc tôi cầu nguyện, tôi cũng tự biết rồi. Vào đến tầng bảy, tôi tưởng Lâm Nhược Băng sẽ mắng tôi té tát, ai ngờ cô ta chỉ bắt chéo chân ở sofa, tủm tỉm cười.Bất quá tôi nói rồi ấy, Lâm Nhược Băng càng dịu dàng sẽ càng nguy hiểm, tôi không đoán được trong nụ cười âm hiểm cô ta đang chứa âm mưu khủng bố gì nữa. “ Cô đúng là nhân vật phong vân nhỉ, trong mắt cô tôi là thứ gì đây.” Tôi ngẩng đầu, giơ tay phải lên trước trán “ báo cáo Lâm đại nhân, trong mắt tôi chị là một tượng đài oai hùng cao hơn cả đỉnh Everest, lòng thành kính của tôi với chị kéo dài vô tận như bức Vạn lý trường thành .” Mặt Lâm ma nữ nói “ Ồ, vậy à, vậy tôi nên thưởng cô mới phải, à không, phải thưởng luôn cả bạn bè cô nữa, cái cô hôm trước tên gì nhỉ, Lý Trí Hiền phải không ?” Tôi biết cô ta chẳng tốt đẹp gì mà, đánh mình tôi không đủ xả giận thì đánh luôn người bên cạnh tôi.Nhưng cô ta đánh trúng điểm yếu của tôi rồi đấy.Yêu bà này muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng Trí Hiền thuần khiết như vậy, nếu Lâm Nhược Băng xuống tay khẳng định sẽ rất tội nghiệp. Tôi nhìn chằm chằm Lâm ma nữ, xinh đẹp, nói thừa, quyến rũ, ai cũng biết, khí chất ngời ngời, xưa rồi.Lâm Nhược Băng là người mà cả thần thánh cũng không thể mạo phạm, cô ta mang vẻ đẹp của thần Venus diễm lệ cộng thêm tài năng, học thức của thần Athena đáng kính, đáng tiếc thượng đế còn khuyến mãi thêm cho Lâm Nhược Băng tính tình khủng bố của ông lão atlat đỡ bầu trời. Lâm ma nữ lấy một tờ giấy trắng, viết lên ba chữ Lý Trí Hiền sao đó gạch ngang qua. Mẹ kiếp, cô ta định đá Trí Hiền đi.Chị ấy là sinh viên năm tư, nếu bị đá lúc này chẳng lẽ mấy năm trời thực tập mất trắng.Tôi có thành kiến với cô ta đã đành, nhưng Trí Hiền đã đụng gì đến gia phả tám đời họ Lâm của cô ta đâu. Tôi đang điên tiết, Lâm Nhược Băng lại vò nát tờ giấy, ném vào sọt rác, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi “ Trí Hiền có năng lục như vậy, thật không nỡ.” Tôi phát cáu, hoặc là cô ta đuổi tôi chứ đừng đem người bên cạnh tôi quay qua quay lại như quay dế vậy.Tôi nổi sung , đứng bật dậy quát “ Cô muốn chém giết gì thì chém, đừng giở trò hèn hạ tiểu nhân đó.” Lâm Nhược Băng ồ lên nhìn tôi ‘ Chém giết cô, tôi có bản lĩnh đó sao , không phải cô còn định dắt tôi như dắt chó à.” Mẹ kiếp, không lẽ cô ta muốn tôi lên huyết áp mà chết hay sao. “ Cô cô, ….rốt cuộc cô định làm gì.” Lâm Nhược Băng càng cười nham hiểm hơn, cô ta ngả người ra ghế, khoe cặp chân người mẫu như muốn mời gọi “ Đùa với cô thôi, cô không thấy vui à, tôi tưởng cô vui lắm chứ.” “ Vô vị.” “ Thương Vũ Đằng, phía viện kiểm sát có lời khen cho nổ lực hợp tác của cô, bên đó đã đề nghị khen thưởng, vui không, vui thì cười đi.Theo quy định của ĐH, được bằng khen của cơ quan nhà nước sẽ tăng một cấp xếp loại, cuối học kỳ được khen thưởng ngang với sinh viên xuất sắc. Cười xong chưa, xong rồi à,vậy nghe tiếp nè. Tự ý tụ tập chơi bời trong giờ làm việc, hạ một một cấp sát hạch, lúc nãy cô gọi tôi là gì ấy nhỉ, Lâm ma nữ à, tốt, tự ý đặt biệt danh cho lãnh đạo, xử lý theo yêu cầu của người bị bôi nhọa, hì hì, tôi rất yêu thương cô, chỉ cần viết kiểm điểm ba vạn chữ là được. Chưa xong đâu, hèn hạ tiểu nhân, cô dám mắng tôi à, xúc phạm danh dự và nhân phẩm thượng cấp, trừ toàn bộ thưởng. Yên tâm, chỉ là thưởng thôi, cô còn có lương mà. Tôi nộ khí xung thiên, tiên chân đá chiếc ghế bên cạnh một cái rầm “ Cô còn nhân tính không vậy.” Lâm ma nữ trợn mắt ngồi bật dậy “ Cô dám đập phá trong phòng tôi à, tự ý phá hoại tại sản công, kỷ luật một bậc trừ toàn bộ lương.” Dứt lời cô ta giật lấy chiếc điện thoại trên bàn “ Mã Tuệ à, lát nữa chị check mail kỷ luật Thương Vũ Đằng cho tôi, phải rồi, cứ làm theo trong đó bảo, cái gì cần phạt thì phạt, phải trừ thì cứ trừ.” Tôi nhất thời nghẹn họng, nữa ngày sau mới uất ức lên tiếng. “ Tiền bạc cô muốn trừ thì trừ đi, nhưng điểm sát hạch tôi đã hạng bét, trừ nữa chẳng lẽ tôi bị đuổi à.” “ Không sao, tôi có cách cứu cô mà, hai chữ ma nữ nghe cũng không tệ, rất có khí chất, rất quyến rũ, nếu cô đặt là duyệt tuyệt sư thái hay bạch cốt tinh, bảo đảm hôm nay tôi sẽ cho nhà cô sáng nhất, rực rỡ nhất Giang Kinh .” Lâm ma nữ nói như đùa, nhưng tôi biết rõ cô ta không đùa. Hai biệt danh đó, đâu phải tôi chưa nghĩ đến, cũng may lúc nãy không buột miệng dùng tới. “ Được rồi, bắt đầu vào vấn đề chính. “ Tôi luôn quan sát kỹ thái độ của Lâm Nhược Băng, chỉ cần nói đến công việc, ánh mắt cô ta sẽ trở nên nghiêm túc.Con người cô ta có thể khiến tôi ghét cay ghét đắng bản tính vô tình độc ác đông thời kính trọng với khả năng và trình độ của cô ta. “ Hôm qua phía tây ngoại thành lại có người chết, nạn nhân vẫn là nữ, phương thức tương tự như mấy vụ gần đây.Lần này cảnh sát chịu nhả ảnh chụp hiện trường hoàn chỉnh ra rồi.” Tôi nhận lấy sấp hồ sơ trên tay Lâm Nhược Băng mà cảm giác như có một áp lực cực lớn đang đè lên .Trong bức ảnh là một căn nhà hoang, toàn bộ cây cỏ đều cháy rụi , xác nạn nhân bị lột sạch quần áo, từ yết hầu chảy ra một dòng huyết lệ tuông xuống, ở giữa bức nền đen tối của những bụi cỏ khô héo là tấm thân thể trắng muốt, trên đó điểm những dòng huyết sẫm như những đóa hoa rực lửa giữa bầu trời tuyết. Tôi tự hỏi gã hung thủ cố tình sắp xếp hiện trường như một bức tranh phong thủy , để làm gì. “ Nếu giao ra mớ hình này ngay từ đầu sẽ khiến bọn họ mất chức hay sao ấy.” Lâm ma nữ ôm lấy gương mặt tối sầm, ánh mắt đầy tơ máu toát lên vẻ giận dỗi quá độ. “ Như vậy phán đoán lần trước….” Tôi bỏ lửng câu nói.Mặc dù không biết tí gì về phá án, như tôi cũng mơ hồ hiểu được một biến đổi nhỏ trong hiện trường gây án sẽ chuyển hướng điều tra xa đến cỡ nào. “ Ừ.” Lâm ma nữ gật đầu. “ Những người tình nghi hôm trước bị bắt giam, bây giờ được đám cảnh sát useless thả rồi, đúng là bọn ngốc.” Tôi mở căng mắt “ sao ạ, nếu lỡ hung thủ có đồng phạm bên ngoài giúp ngụy tạo ….” Lâm Nhược Băng ngắt lời tôi, nhếch mép cười “ Cảnh sát cho rằng án mạng mới đây là chứng cứ ngoại phạm tốt, f***, còn dám mắng viện kiểm sát vô trách nhiệm.” Tôi cau mày, tình huống hiện tại có thể rẽ ít nhất ba hướng.Một là cảnh sát đã bắt lầm người, hai là hung thủ có tòng phạm, còn xác xuất nhỏ nhất là có kẻ khác cố tình giết người sau đó lợi dụng những vụ án gần đây để đổ tội cho tên hung thủ. Theo thái độ của Lâm Nhược Băng, có thể cô ta nghiêng về khả năng thứ nhất. “ Cho dù cảnh sát không bắt đúng hung thủ, nhưng quá trình thẩm vấn đã lỡ để lộ thông tin vụ án cho các nghi phạm. Làm sao họ biết rõ những nghi phạm không có mối quan hệ nào với hung thủ, thậm chí xa hơn là lợi dụng những thông tin đó gây án cho mục đích cá nhân, dù gì chứng cứ thực tế đã cho thấy họ có dấu hiệu khả nghi.” Mẹ ơi, không lẽ cô ta biết tôi đang nghĩ chuyện gì mà trả lời như vậy à. “ Lâm trưởng khoa, không thể bảo cảnh sát bắt lại những người đó .” Lâm Nhược Băng lắc đầu “ Bắt người không phải chuyện đơn giản, hơn nữa đám trouble maker khăng khăng muốn thả, còn muốn gây sự với phía kiểm sát..” cô ta ngừng lại một lát “ đừng kêu trưởng khoa nữa, nghe nhiều chói lắm, gọi Nhược Băng được rồi.” Lời nói của Lâm Nhược Băng thốt ra khiến tôi giật mình “ Ặc.” “ Sao, không muốn à.” Cô ta lại tỏa sát khí rồi. “ Không…không ạ….Nhược Băng...chị nghĩ hung thủ là người thế nào.” “ Không chắc .” Lâm Nhược Băng ngồi thẳng lưng “ hôm trước tôi có miêu tả sơ lược hung thủ với cô đúng không…ngoại trừ hung thủ thuận tay trái, các chi tiết về ngoại hình đều bỏ hết đi, theo các chứng cứ hiện tại, thể lực chưa hẳn là vấn đề với hung thủ. Tôi nặng nề thở dài, tuy không quen biết với gia đình nạn nhân, nhưng tất cả đều là những cô gái trẻ ngang tuổi tôi, họ còn cả con đường và tương lai, đột nhiên vì một kẻ cuồng sát mà phải nằm dưới những nấm mồ lạnh lẽo, nghĩ đến đó khiến tôi có chút đau lòng.
|
CHƯƠNG 7 Tôi và Lâm ma nữ đều không lên tiếng, một lát sau phía hành lang truyền lại tiếng bước chân. Là ngọt ngào tỷ tỷ hôm trước, so với kiểu quyến rũ đến chói mắt của Lâm Nhược Băng, ngọt ngào tỷ tỷ trông hiền và “ đẹp có hợp lý” hơn nhiều. “ Em là Thương Vũ Đằng phải không.” Chị ấy cầm một chiếc cặp da trên tay, mỉm cười hỏi tôi. “ Dạ vâng ạ, chị là…” Tôi lịch sự hỏi lại. “ Chị là Nạp Lan Nhược, gặp nhau vài lần, giờ mới có cơ hội giới thiệu.” Nạp Lan Nhược vừa nói vừa ngồi bên cạnh tôi, sau đó mở chiếc cặp ra. Bên trong là một thanh gỗ vuốt nhọn, chỗ đầu nhọn hơi bịtà một chút, còn lại là vài bức ảnh.” “ Tớ gần như phải đánh nhau với đám cảnh sát mới lôi được thứ này về, là hung khí và ảnh của các nạn nhân trước khi bị giết.” Nạp Lan Nhược hầm hực nói với Lâm ma nữ. Lâm Nhược Băng chăm chú nhìn thanh gỗ đã tẩm Fe(OH)2 , dù gì cũng là “ nỗi đau một thời” của cô ta, còn tôi cầm lấy sấp ảnh, chỉ một thoáng lướt qua liền khiến tôi ngây người. “ Mấy bức ảnh này có qua Photoshop không ạ.” Tôi đăm chiêu hỏi. “ Không, là ảnh thẻ do trường đại học chụp.” “ Hai người nhìn đi.” Tôi đặt ba bức ảnh chân dung các nạn nhân lại gần nhau, sau đó giơ ngón tay chỉ và gương mặt họ “ tất cả đều có mắt nâu trong khi người Giang Kinh bản địa có mắt màu đen.” Hai mắt Nạp Lan Nhược trở nên sáng ngời, định đưa tay vỗ đầu tôi, nhưng cánh tay chưa chạm tới đã bị Lâm ma nữ đánh gãy về. Đệt, cô ta xem tôi là động vật hạ đẳng nên sợ làm bẩn tay bạn cô ta hay sao ấy. Lâm ma nữ vô cùng thản nhiên với điệu bộ khó hiểu của Nạp Lan Nhược, cô ta cầm lấy một bức ảnh quan sát, sau đó nói “ Có thể là người Bắc Sơn di cư đến.” “Có khả năng, hình như sau vụ rò rỉ phóng xạ bảy năm trước, người Bắc Sơn chuyển đến Giang Kinh sinh sống rất nhiều, em nghe nói vì có lò hạt nhân nên cấu tạo địa chất nơi đây khá đặc biệt, nếu sinh sống lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sắc tố cơ thể khiến mắt và tóc và chân mày đều có màu nâu.Chỉ cần điều tra lý lịch nạn nhân sẽ xác minh được.” Tôi lên tiếng. Nạp Lan Nhược thấy Lam ma nữ không phản đối cũng gật đầu tán thành. “ Tốt lắm, tôi sẽ cho người điều tra gia đình các nạn nhân, Nhược Băng, tiểu Đằng, vất vả hai người rồi, tôi chỉ đến đưa đồ đạc thôi, việc điều tra bận rộn lắm, phải về đây.” “ Khoan đã.” Lâm ma nữ đột nhiên lên tiếng.Tôi nhìn con ngươi thâm hiểm của cô ta, hình như lại nổi máu gây chuyện rồi. “ Tớ là bác sĩ, không phải thám tử, nơi này là bệnh viện, không phải viện kiểm sát, lại nói đến tớ và tiểu Đằng chưa nhận được ích lợi gì khi tham dự vào vụ này cả.” Lâm yêu bà đột nhiên bật ra hai tiếng “ tiểu Đằng” khiến tôi muốn mắc nghẹn, mặc dù mọi người đều gọi tôi như vậy, như rơi vài miệng Lâm Nhược Băng đột nhiên có một loại tư vị vô cùng khác.Bất quá cảm giác này không tệ, trên đời có ai được sủng ái mà không thích chứ, lại nói người đó là một đại mỹ nữ văn võ song toàn. “ Hì hì.” Nạp Lan Nhược quay lại, nụ cười trên môi tàn ác không kém, không biết tôi có đánh giá lầm vị ngọt ngào tỷ tỷ này không nữa “cậu thử trốn đi, xem tớ có dám đem cậu lâm hạnh đến không thể lết xuống giường được, sau đó thuận tay ném xác cho cá ăn không.” “ Nạp Lan Nhược, cút ngay cho tớ.” “ Cậu đỏ mặt à, nếu muốn có thể đến thẳng nhà tớ, tỷ tỷ đây luôn chờ cậu mà.” “ Đồ biến thái, cậu đi chết đi.” Lâm ma nữ đỏ phừng mặt, thuận tay ném luôn tập hồ sơ trên bàn ra cửa. Tôi toát mồ hôi lạnh, hai người này có cần nói chuyện sặc mùi thuốc súng đến vậy không, xem ra trong đám bạn của Lâm ma nữ, chỉ có Thế Huân là còn tính người một tí. Hai ngày sau, từ Bảo Bảo, tôi nhận được một tin động trời. Cuộc họp hội đồng cổ đông thường niên của bệnh viện năm nay có biến động lớn.Lâm Viện trưởng và gia đình bắt đầu bành trướng thế lực, tiến hành sa thải hàng loạt lãnh đạo và nhân viên cấp cao, sau đó đưa người thân tín lên nắm quyền. Lâm viện trưởng là người tham mê quyền lực, đối với việc ông ấy muốn biến bệnh viện Y Giang Kinh thành nơi gia đình trị, tôi dĩ nhiên không có ý kiến.Có điều không ngờ con gái ông ta, Lâm ma nữ cũng bị cách chức đồng thời cả vị trí trưởng khoa lẫn cái ghế phó giám đốc. Bảo Bảo chưa nói hết, tôi đã chạy hớt hả lên tầng bảy, Lâm Nhược Băng đang thu dọn đồ đạc ở văn phòng, thấy tôi đến, cô ta nhoẻn miệng cười “ Tìm tôi à.” Nhìn thấy nụ cười của cô ta, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. “ Chị, chị …chị định dọn đi.” Lâm Nhược Băng nghe tôi hỏi vậy liền xịu mặt xuống, sau đó lại cắn môi với vẻ bắt cam. Lần đầu tiên tôi nhận ra, trên mặt Lâm yêu nữ cũng có những biểu hiện đáng yêu giống một đứa trẻ bị bắt nạt như vậy. “ Tôi bị đuổi việc, đích thân mụ phù thủy Mạc Thu Diễm sa thải, chỉ không ngờ bà ấy dám đá tôi.” Lâm Nhược Băng nói xong lại trợn mắt với tôi “ Cô há mỏ gì vậy.” Tôi nghe vậy lập tức ngậm miệng lại.Nhưng nếu tôi nhớ không lần, chủ tịch bệnh viện Mạc Thu Diễm là phu nhân của viện trưởng, theo lý cũng là mẹ ruột của Lâm Nhược Băng, bất quá thái độ của cô ta hầm hầm đầy sát khí, hình như Lâm Nhược Băng hận bà ta đến thấu xương. Tuy tôi không hiểu tại sao quan hệ giữa ba người họ phức tạp như vậy, nhưng cô ta không giải thích, tôi cũng không muốn hỏi. “ Chị có cần giúp không.” Nghe tôi hỏi vậy, Lâm Nhược Băng đặt đống đồ trên tay xuống, Lâm Nhược Băng chính là người phụ nữ hoàn hảo, mọi hành động của cô ta đều nho nhã, ung dung, ngay cả cái nhếch mép lúc này cũng toát ra vẻ diễm lệ “ Không cần, chỉ lấy vài thứ quan trọng, vài hôm nữa chỗ này lại là của tôi.” Hình như sau khi bị cách chức, thái độ của Lâm Nhược Băng thoải mái hơn nhiều, cô ta dứt lời liền tiến đến, quàng một tay qua vai tôi “ Tôi muốn xả stress, đi dạo đi.” Lâm Nhược Băng dắt tôi đến một nhà hàng sang trọng, nhìn thôi tôi có vẻ căng thẳng, cô ta mỉm cười. “ Nhìn cô hình sự quá, gọi ít đồ ăn đi.” Tôi luống cuống ngồi cầm lấy menu, bất quá lúc này tôi chẳng còn tâm tư thưởng thức đồ ăn nữa.Tôi liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Nhược Băng thế này, có điều cô ta vẫn bình tĩnh, âm trầm, dường như chuyện cách chức không liên quan đến cô ta. Lâm Nhược Băng nhướn mày nhìn tôi, tôi chết điếng, cô ta đẹp kiểu gì vậy.Tôi nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhược Băng, mắt cô ta trong suốt một màu xanh biếc.Tại sao lại có màu xanh biếc nhỉ, trước đây cô ta luôn đeo lens, tôi không phân biệt rõ màu mắt cô ta, lúc này mới sững sờ nhận ra.Không lẽ là con lai à.Không đúng, cả nhà Lâm viện trưởng đều là người Giang Kinh mà. “ Cô nhìn cái gì đó.” Lâm Nhược Băng đột nhiên sẵng giọng, tôi giật mình đến nỗi rớt cả quyển menu xuống đất. Lâm Nhược Băng cau mày, đưa tôi quyển menu trên tay cô ta.Sau đó quay sang phục vụ “VietNam noddle, Tomyum, Cali Sushi, mì Ý, Beafsteak Aus, vịt quay Bắc Kinh.” Phục vụ lên tiếng “ Quý khách, Cali Shushi và vịt quay là phần gia đình.” “ Gia đình thì tôi không gọi được sau, còn nữa, cho…..” Cô ta cứ gọi món liên tục, tôi và phục vụ thì toát mồ hôi đứng nhìn, cô ta không mở Buffet đặc sản các nước thì chính là muốn rinh hết cả nhà bếp lên bàn mà.” “ Nhược Băng à…chị chị.” “ Hả, mà cô không gọi món à.” Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi một giây, sau đó định giật lấy quyển menu nghiên cứu tiếp. “ Chỉ có hai người chúng ta phải không, , chị lại gọi nhiều như vậy, ăn hết không.” Tôi không ngại đốt tiền của cô ta, nhưng lãng phí đồ ăn thì rất đáng tội chết. “ Tôi buồn, muốn xả stress.” Lần này tôi bị hớp hồn thật rồi, cô ta đang chớp đôi mắt xanh biết nhìn tôi. Rất ít người dám nhìn trực diện vào mắt Lâm Nhược Băng, có phải vì sợ dáng vẻ câu hồn đoạt phách trong đó.Cô ta chỉ cần chớp một cái, tôi hồn điên bát đảo, chớp thêm cái nữa, tôi chết đi sống lại. Thức ăn được đưa lên, Lâm Nhược Băng không đụng đến.Còn tôi hả, đồ ăn dâng trước mặt, ngu sao không ăn.Tôi ngồi cắm cúi ăn mãi mà không thấy cô ta phản ứng gì, định ngước mặt lên hỏi cô ta lại mở miệng trước. “ Ngon không.” Lâm Nhược Băng dùng đôi môi đỏ hồng căng mọng phát ra những lời dịu dàng ân cần khiến tôi suýt nữa thì phun hết đồ ăn trong miệng. Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng, nữa ngày sau mới lên tiếng “ Chị kéo tôi ra đây có chuyện gì không.” Ai ngờ cô ta rất thản nhiên “ Tôi vui, rủ cô đi ăn.” Lúc nảy thì bảo buồn, bây giờ lại nói vui, thế tóm lại là cô đang cảm thấy thế nào. Không lẽ Lâm Nhược Băng bị cách chức nên đầu óc cũng hỏng rồi. “ Cô sợ tôi lắm à, mỗi lần thấy tôi đều như thấy cọp.” Lâm Nhược Băng nhấp một ngụm rượu đỏ, thực ra tôi cũng không biết phục vụ đem rượu lên từ lúc nào.Tôi nhìn yết hầu trên chiếc cổ trắng ngần đang chuyển động, nuốt từng ngụm rượu xuống, bên dưới là cặp xương quai xanh tinh xảo lấp lo dưới cổ áo sơ mi.Càng nhìn càng quyến rũ, càng nhìn càng muốn… “ Thương Vũ Đằng, cô điếc hả.” Tôi hốt hoảng “ Không…không sợ…sao có thể sợ được ạ.” Lâm Nhược Băng dường như vẫn chưa hài lòng, cô ta dòm tôi chăm chú, thậm chí tôi có cảm giác ánh mắt cô ta như muốn thiêu cháy tôi “ Không phải cô hận tôi đến mức muốn dắt tôi đi như dắt chó à.” Tôi nhất thời nghẹn họng, mắt thấy tai nghe rõ ràng, chuyện đó cho dù muốn giải thích tôi cũng không biết giải thích như thế nào. Lâm Nhược Băng cười khẩy “ Sau ngày hôm nay cô không còn bị tôi quản lý rồi, thế nào, có vui không.” Vui à, mỗi ngày đến bệnh viện không cần đối phó với bộ mặt yêu bà của Lâm Nhược Băng, không cần chạy đôn chạy đáo từ nơi này sang nơi khác, cũng không bị cô ta kiếm chuyện chửi mắng.Tôi cũng tưởng tôi sẽ vui lắm, nhưng hình như không phải như vậy. Mí mắt tôi sụp hẳn xuống, sau đó lại ngẩng lên “ Nhược Băng, chị muốn ra ngoài chơi không.” Tôi nhìn vào mắt cô ấy, Lâm Nhược Băng ngẩng người một lúc, gật đầu. Sau khi thanh toán, Lâm Nhược Băng định ra bãi lấy xe, nhưng tôi lập tức cản lại. Cô ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau khi cánh tay ngọc ngà trắng mịn bị tôi nắm lấy, cô ta liền im bặt. Chúng tôi kéo nhau đến một khu phố đồ nướng ở con hẻm gần làng đại học Giang Kinh.Thực ra cách đây vài tháng tôi cũng không biết đến sự tồn tại của con phố này, là do một dịp tình cờ tôi và Trí Hiền cùng đi dạo, sau đó chị ấy dắt tôi đến đây. HÌnh như đối với Lâm Nhược Băng, việc chen lấn vào những con phố sầm uất đông nghẹt người này là lần đầu tiên, bàn tay cô ta đông cứng, như đi giữa bàn châm vậy. “ Không thích à.” Tôi hỏi cô ta, nhưng giữa biển người qua lại, giọng tôi bị lạc đi giữa những tiếng cười nói. Lâm Nhược Băng thấy tôi mấp máy môi, nhưng không nghe rõ chữ. Cô ta lập tức nghiêng người, kề sát một bên tai vào người tôi. Tôi choáng váng, theo phản xạ muốn thụt lùi vài bước, nhưng trước mắt là gương mặt trắng mịn không tì vết cùng mùi hoa david Austin dịu nhẹ xộc thẳng vào mũi khiến tôi chần chừ. Lâm Nhược Băng đợi một lúc vẫn không thấy tôi trả lời liền xoay mặt lại, huơ huơ tay trước mặt tôi “ Cô nói gì vậy, tôi không nghe rõ.” Tôi định mở miệng hỏi lại, bất quá một ý tưởng lóe lên khiến tôi nuốt mấy lời đó vào bụng, khóe môi cũng tự giác kề sát vào tai Nhược Băng “ Có muốn ăn thử mấy món ở đây không.” Lâm Nhược Băng có vẻ lưỡng lự, đôi mắt sáng trong cùng khóe môi anh đào của cô ta không ngừng chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn hướng tôi gật đầu. “Trương thúc, cho cháu hai xâu thịt nướng.” Tôi nói với người bán đồ nướng gần đó. “ Thử đi.” Tôi đưa một xâu thịt trước mặt Lâm Nhược Băng, cô ta ngắm nhìn que thịt vàng ươm thơm ngát, do dự một lát mới từ từ hé miệng ra. Lâm Nhược Băng nuốt xong một viên thịt nhỏ liền nhìn tôi đầy kinh ngạc.Tôi dám đảm bảo rằng, trong một trăm người thì có đến chín chín người yêu ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy. “ Ngon đúng không, nhưng chị ăn ít thôi, dù gì cũng không đảm bảo vệ sinh.” Không nghĩ đến, Lâm Nhược Băng đột nhiên bật cười “ Thỉnh thoảng ăn tạp một chút có sao đâu, ở đây nhiều người ăn mà, đều là sinh viên giống cô đấy.” Tôi nhất thời ngẩng người, không phải những người như cô ta mắc bệnh sạch sẽ rất nặng sao.Bất quá tôi vẫn ngăn lại “ Do chị chưa biết nguồn gốc của mấy món này thôi, một xâu thịt nhỏ thôi những đã chứa hàng chục loại hóa chất,không chừng ngay cả que nướng cũng bị tẩm hóa chất luôn ấy.” “ Tôi cũng biết, nhưng tẩm hóa chất lên cả que , cô làm như bọn họ là hung thủ của vụ …” Lâm Nhược Băng đột nhiên nhưng bặt, nhướng mày nhìn tôi. Mà tôi cũng đang quay lại nhìn cô ta chằm chằm. “ Nạn nhân chết do một que gỗ có tẩm sắt đâm thẳng vào động mạch cổ.” Tôi bất giác nhìn xiên thịt nướng cắn dỡ trong tay mình. Que gỗ, tẩm sắt…. “ Hung thủ có quen biết tương đối với nạn nhân, đủ để nạn nhân không có phản ứng phòng vệ.” Không phải chỉ đến đây vài lần tôi đã quen biết với Trương đại thúc hay sao. Con phố này sầm uất như vậy, số thực khách quen biết với những người bán ở đấy sẽ nhiều đến mức nào. Quan trọng nhất là, Trí Hiền từng nói với tôi, chỗ này đa số là do người Bắc Sơn đứng bán, sở dĩ tôi không biết vì mấy năm trước họ mới di cư đến Giang Kinh, sau đó dựng lên con phố ẩm thực này, mà khoảng thời gian đó, tôi không có ở Giang Kinh. Rất nhanh tôi đã ý thức được tình huống hiện tại, lập tức nhấc máy gọi cho Thế Huân. Đợi khi cuộc gọi chấm dứt, Lâm ma nữ đột nhiên liếc tôi “ Cô thân với Thế Huân lắm à.” “ Sao, không, thỉnh thoảng chỉ đi café cùng nhau.” Lần trước Thế Huân bảo bạn bè ở Giang Kinh của anh ấy không nhiều, vì vậy thường rủ tôi đi dạo hoặc ăn uống. Thực ra ngoài trừ đến bệnh viện và giải quyết công việc của gia tộc, quỹ thời gian của tôi khá rãnh ,nên hiếm khi từ chối anh ấy Lâm ma nữ nghe thế thì hừ một tiếng “ Sau này nhớ rủ tôi đi cùng.”
|