Hạ Tuyết Đẳng Thiên Tình (tuyết rơi chờ trời trong)
|
|
Chương 30: Khương Miểu nhấp một ngụm trà, đột nhiên lại nói tiếp, "Tôi định rời khỏi công ty."
Tôi cũng không bất ngờ, Khương Miểu có không ít những công ty lớn để mắt đến, nàng có thể lưu lại đây lâu như vậy có lẽ là để báo đáp ơn tri ngộ của tổng giám đốc chúng tôi, dù sao nàng cũng ở nơi này lớn dần lên, nhưng sân khấu này đối với nàng hình như quá nhỏ, không đủ để triển lãm hết những tài năng nàng có. Tôi thường thường có cảm giác như thế, con người không có tâm tư tiến thủ như tôi lại khác hẳn nàng. Khương Miểu tựa hồ rất thích hoàn cảnh công việc tràn ngập cạnh tranh cùng kích thích, nhưng công ty của chúng tôi lại không lớn, nên không thể vì Khương Miểu mà cung cấp đủ không gian cho nàng sải cánh được. Mỗi lần cạnh tranh hợp đồng thất bại, ông chủ còn chưa nói gì, Khương Miểu lại sẽ tức giận đến chết khiếp.
“Là vì ở Sanya gặp được Vương tổng bên công ty kia sao?"
Khương Miểu lắc đầu, "Không phải, tôi định dọn ra vườn nho ở ngoại thành." Nàng rất vui vẻ, "Tôi muốn sản xuất rượu nho của chính mình."
Tôi trợn tròn mắt, Khương Miểu điên rồi sao? Trong mắt của tôi, nàng căn bản là một cô gái hoàn toàn thuần đô thị, làm sao có thể có dính dáng đến mấy cây nho đó được, còn làm rượu nữa chứ, tôi thấy nàng chỉ biết uống rượu thì có!
Khương Miểu một bên ôn nhu mà chải vuốt lông Tiểu Phi, một bên chậm rãi mà nói cho tôi nghe, "Tôi chưa nói cho ngươi nghe à, mẹ của tôi là lớp thanh niên trí thức, trước đây tôi lớn lên ở vườn trái cây Tân Cương. Giấc mơ từ nhỏ của tôi chính là có một vườn nho của riêng mình." Nàng dừng một chút, "Hiện tại tôi đã có đủ tiền rồi, đủ để tôi mua một khu vườn ở ngoại thành, xây dựng một vườn trái cây nhỏ."
Tôi té xỉu, "Đại tỷ, loại chuyện này có thể chờ khi ngươi già rồi hãy làm, từ từ làm cũng được a."
Tôi vẫn cho rằng Khương Miểu là dạng người rất yêu sự nghiệp, một dạng cuồng công việc, hiện tại mới biết được là tôi hoàn toàn sai lầm, nàng liều mạng làm việc chẳng qua là vì muốn kiếm được thật nhiều tiền, để sớm có thể thực hiện được "Giấc mộng" của nàng. Nhưng nàng cũng thật lợi hại, muốn mặc thì mặc, muốn đi chơi thì cứ đi, ngoại trừ phòng ở hơi nhỏ ra thì tôi thấy nàng chưa từng bạc đãi chính mình gì cả. Nhưng mà giấc mộng này cũng quá ghê gớm đi, giấc mộng của tôi cùng lắm là muốn đi Âu Châu du lịch một lần, nhiều nhất là nửa năm thôi.
Khương Miểu chế giễu, xây dựng một vườn nho sẽ mất biết bao nhiêu thời gian tinh lực a? Khương Miểu nhợt nhạt mà cười, "Già rồi? Khi đã già tôi có lẽ sẽ không còn sức lực để thực hiện giấc mộng của mình. Giấc mộng này tôi muốn thừa dịp mình còn có sức lực mà làm, phải tranh thủ, nếu không sau này có thể ngay cả cơ hội hối hận còn không có."
Tôi sửng sốt, lời của nàng có vẻ có đạo lý, tôi nhất thời tìm không thấy lý do phản bác, chỉ có thể thì thào mà nói, "Chuyện lớn như vậy, ngươi phải thương lượng với cha mẹ một chút hãy làm chứ? Từ bỏ sự nghiệp trụ cột như thế có đáng tiếc lắm hay không?".
Khương Miểu hồn nhiên không thèm để ý, "Sự nghiệp trụ cột gì chứ, tôi cùng lắm cũng là làm công cho người khác thôi." Nàng liếc mắt nhìn đóa Bách Hợp cạnh TV một cái, "Còn phải ứng phó với ông chủ cùng một đống khách hàng chẳng biết đường đâu mà lần, tôi chịu đựng đủ rồi."
Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề liên quan đến cha mẹ tôi vừa nêu, mà lại chuyển hướng sang tôi, "Đúng rồi, từ trước đến nay ngươi ở công ty đều là theo tôi, sau khi tôi rời đi, chắc công việc của ngươi sẽ không êm xui giống trước kia đâu, cho nên lần trước ở Sanya tôi có ý muốn ngươi tiếp xúc với Vương tổng kia. Tôi thấy cô ta rất có hứng thú với ngươi đấy, ngươi có thể thử xem xem."
Khương Miểu vỗ vỗ bả vai tôi, "Đương nhiên việc này để qua năm đã. Chúng ta còn phải chờ ông chủ phát tiền thưởng cuối năm đúng không?"
Nụ cười nàng tươi như đóa hoa bàn sáng lạn, tôi thuận theo mỉm cười gật đầu phụ họa, tâm tình lại không giống Khương Miểu vui vẻ như vậy, nàng lập tức sẽ đi thực hiện giấc mộng của mình, nhưng còn tôi, tôi thật sự luyến tiếc rời xa nàng.
Đúng là tôi luôn luôn được Khương Miểu chiếu cố, tôi có thể thoải mái mà làm việc, đều là dựa vào một vị thủ trưởng tài năng như Khương Miểu, nếu nàng ly khai, tôi không biết mình còn có lý do để ở lại nơi tuy rằng công việc khá thoải mái, nhưng tiền lương lại tạm được kia không. Cho tới bây giờ không ngờ Khương Miểu lại chính là lý do lớn nhất kéo tôi ở lại công ty.
Lễ vật của tôi cống cho Tiểu Phi "Cẩu tâm đại duyệt" nhà Khương Miểu theo lời nàng nói thì tôi là vị khách đầu tiên mang cho nó nhiều lễ vật như thế, có lẽ vì nguyên nhân đó mà tôi cảm thấy hôm nay Khương Miểu phá lệ hiền lành, nàng như một cơn gió lạnh luôn tống tôi đi rất xa, đương nhiên đó là ngoại lệ với cẩu bảo bối của nàng.
Tôi thụ sủng nhược kinh mà cùng Tiểu Phi "Bắt tay" cáo biệt, nó thậm chí còn dùng đầu lưỡi ấm áp liếm liếm tay của tôi, khiến cả người tôi nổi da gà, chứng sợ chó của tôi xem ra không phải ngày một ngày hai mà hết được.
Khương Miểu ở trước mặt tôi thể hiện bộ mặt mà tôi không hề quen thuộc, đáng tiếc sự ôn nhu cùng săn sóc của nàng chỉ dành cho chú đại cẩu xinh đẹp kia thôi, tôi bỗng nhiên có chút ghen tị với nó.
Cáo biệt xong đi được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại, Khương Miểu vẫn còn ngồi xổm xuống, mặt hướng lại gần cẩu, hình như đang nói gì đó với nó, chú chó lệch đầu, bộ dáng thực nghiêm trang mà lắng nghe cô chủ.
Tôi cười rộ lên, Khương Miểu ở cái dạng này mà nói cho người khác nghe nhất định không có ai tin đâu?
Tôi lấy điện thoại cầm tay ra, nhắm ngay cảnh ấm áp trước mắt này bấm nút chụp. Chúng tôi sẽ chia lìa, mà trí nhớ của tôi thật không đáng tin cậy lắm, chụp như vậy sẽ đem giờ phút này vĩnh viễn lưu lại trong điện thoại di động của tôi.
Thở ra một làn hơi trắng xóa, tôi rốt cục đã khẳng định được vướng mắc trong lòng, đúng vậy, tôi thích Khương Miểu đấy, có lẽ đã thật lâu trước kia rồi, tôi thích cái người luôn hung ba ba với mình, không ngờ nàng lại ôn nhu với cẩu như thế.
Sự ôn nhu của Hạ Tuyết từng làm cho tôi mê hoặc, nhưng người nàng chờ đợi là Thiên Tình chứ không phải tôi, mà đối với con người luôn thích ăn món cay Tứ Xuyên như tôi, lại càng thích dạng người như Khương Miểu, tính cách ngay thẳng và có phần nóng nảy. Nhưng duyên phận chúng tôi lại rất đoản, nàng nói nàng thích tôi, là chuyện từ hồi nào rồi chứ? Tôi chưa từng phát hiện ra, hiện tại tỉnh ngộ ra chỉ sợ đã quá muộn rồi, duyên phận một khi đã bỏ lỡ, thì ngay cả hai chữ "Hối hận" cũng không nói được đâu. Khương Miểu, phải nhanh nhanh biến mất trong cuộc sống của tôi thôi.
Đi trong cơn gió lạnh những ngày mùa đông, tôi lạnh đến phát run, sao lại có nước mắt chảy ra thế này? Nhất định là có hạt cát bay vào mắt đó thôi. Tôi đeo kính vào, nhẹ giọng oán giận, mùa đông, thật là một mùa đáng ghét.
|
Chương 31: Tân niên rất nhanh đã tới, có thể là vì bị trúng gió lạnh nên tôi sinh bệnh, may mà không nghiêm trọng, ông chủ có lẽ cũng áy náy, mà có lẽ đã hài lòng với một năm vừa qua tôi đã vất vả cần cù làm việc, nên tôi chiếm được bao lì xì lớn nhất mấy năm nay, khiến tâm tình bị tích tụ của tôi được an ủi, nghĩ đến năm sau có thể không làm ở công ty nữa lại hơi hổ thẹn một chút.
Nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, bản E-mail từ chức vẫn không chút do dự gửi đi. Công ty sớm đã nghỉ đông, cuối năm mọi người tụ tập lại, Khương Miểu đã "Lành bệnh" rốt cục cũng xuất hiện, phong thái vẫn như trước, còn giống mọi người, cười hì hì nâng ly hướng ông chủ biểu đạt "Thành ý" của mình, giống như ký tên cho những khán giả ái mộ mình vậy, cùng vui vẻ nói chuyện phiếm với các đồng sự, nhìn không ra một chút dị trạng nào cả.
Tôi nhìn nàng, cảm thấy ý định xây dựng vườn nho của Khương Miểu căn bản là không tồn tại, tôi cười thầm mình thật ngốc nghếch, Khương Miểu chắc chỉ tuỳ ý mà nói thôi? Nếu nàng nói thật cũng được, nàng gạt tôi cũng được, tôi nhất định phải rời khỏi đây.
Thái độ của tôi rất khác thường mà im lặng, bởi vì cảm mạo nên cũng không uống rượu, thật sự là kỳ quái, nước chanh sao cũng chua xót thế này? Các đồng sự khác uống rất hăng say, bắt đầu hát những bài hát vô nghĩa, ghế ngồi bị đẩy loạn xạ ra, có người còn bắt đầu ca hát, gào khóc thảm thiết, có người lại ca hát nhảy múa thật đáng sợ, cơ hồ còn leo lên bàn mà nhảy nữa.
Tôi lúc đầu còn cười hì hì mà nhìn, thình lình “Trương mê gái” ôm tay tôi. Tiểu tử thối, cư nhiên ngay cả tôi cũng muốn lợi dụng, chán sống rồi à?
Tâm tình vừa vặn không được tốt lắm, tôi phản thủ cầm ngón giữa và ngón áp út của hắn, bẻ ngược lại hướng mu bàn tay, cam đoan làm cho hắn lập tức mà tỉnh rượu, đau đến khó quên.
Tôi đang muốn phát lực, lại nghe thấy Tiểu Trương dong dài, "Lam lam a, ngươi có biết không, trên cái thế giới này người tôi hâm mộ nhất chính là ngươi."
Một câu "Lam lam " khiến tôi toàn thân dựng tóc gáy, nhưng điều hắn nói cũng làm tôi thật tò mò, tuy rằng con mắt thẩm mỹ đánh giá mỹ nữ và năng lực thưởng thức của hắn không thể khiến người ta khen được, nhưng năng lực trong công việc của “Trương mê gái” không kém một chút nào, tiền lương của hắn còn cao hơn cả tôi, tôi còn chưa hâm mộ hắn, thì không hiểu tôi có cái gì đáng để hắn hâm mộ như thế.
Tôi kiềm nén cơn tức trong lòng, vẻ mặt ôn hoà hỏi, "Tôi có cái gì đáng để ngươi hâm mộ ?"
Vẫn đang dùng sức nắm lấy đầu ngón tay hắn, hừ, tốt nhất ngươi nên nói năng có đạo lý một chút, nếu không tôi cam đoan cho ngươi hối hận cả đời bởi bộ "Móng heo" này a.
Tiểu Trương giương mắt nhìn Khương Miểu đang tùy ý cười, tôi thấy nước miếng hắn đều chảy cả ra, tâm tình lại càng bốc hoả, hơi hơi dùng sức mà bẻ. Chợt nghe thấy hắn tru lên như con heo bị thọc tiết. Ánh mắt mọi người đều hướng lại đây. Tôi giả cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương, lại đưa cho hắn một ly bia, bày ra tư thế "Mời ca ca uống một chén", lực chú ý của mọi người rất nhanh đã phân tán đi, lại tiếp tục ca hát, cạn ly. Đã có ông chủ cuồng hoan chi đêm, ai cũng vô tâm mà hưởng không thể làm lãng phí thời gian được.
Lừa cộng thêm uy hiếp, tôi ngồi ở ghế trong góc ép Tiểu Trương uống mấy lon bia, đầu lưỡi hắn bắt đầu tê dại, trách không được nam sinh thường thích ép rượu người khác, chơi thật vui a.
Thấy hắn hình như muốn nôn, tôi vội hỏi câu cuối cùng, "Tôi có cái gì để ngươi hâm mộ ?" Tôi cũng không muốn bị người ta ghen ghét, vì thế nên hỏi rõ ràng để có cái mà phòng bị, mấy năm nay, Lam Thiên Tình tôi cũng không phải xuất xắc gì để khiến người ta chú ý.
Tiểu Trương sửng sốt một chút, đột nhiên òa khóc, khiến tôi thật bất ngờ, động tĩnh lần này của hắn cũng không lớn lắm, tôi nhìn chung quanh thấy không ai chú ý cả.
Tôi lại quay lại nhìn tên nam nhi thân ba thước cao mà khóc lóc hệt như tiểu hài tử kia, thầm cảm thấy mất mặt giùm hắn, lại cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được uống rượu nữa, người trưởng thành một khi đã không có năng lực tự điều khiển thì sẽ khó coi theo một cách không bình thường đâu.
Khóc trong chốc lát, Tiểu Trương đứt quãng mà lại nói tiếp, "Ngươi là người duy nhất mà tôi biết, người duy nhất hôn Khương Miểu mà còn toàn thân trở ra."
Tôi nhất thời ngây người, gì vậy trời? Sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả vậy. Tiểu Trương thích Khương Miểu, tôi biết chứ, có cái gì kỳ quái đâu? Trong công ty những người đàn ông độc thân hoặc không có bạn gái không phải đa số đều yêu thầm Khương Miểu sao, ngay cả ông chủ là một nam nhân trung niên đã có vợ cũng không ngoại lệ mà.
Nhưng Khương Miểu vẫn một mực có mắt không tròng, tuy rằng bên ngoài ý cười hoà thuận vui vẻ, nhưng khuôn mặt tươi cười của nàng đối với mọi người đều là khách khí cự tuyệt. Đương nhiên, nếu có người không biết điều, vọng tưởng muốn tiến thêm một bước, thì có thể được diện kiến khuôn mặt tươi cười siêu cấp bạo lực của nàng.
Trong công ty tôi có một truyền thuyết, hồi đó có tên Tiểu Khai khá điển trai, ở ngày sinh nhật Khương Miểu thừa dịp khi tặng hoa đã cường hôn nàng, nhưng Khương Miểu không chút khách khí mà dùng bình hoa đánh vỡ đầu của đối phương. "Bình gốm quý đời Đường đó a!"
Từng người kể chuyện này cho tôi nghe luôn khoa trương khoa tay múa chân diễn tả kích cỡ bình hoa đó, diễn tả cả sự tiếc nuối của họ. Trùng hợp khi đó tôi lại đi công tác nên không có tận mắt chứng kiến "Hành động vĩ đại " ấy của nàng, vì thế tôi cũng thắc mắc không biết tên bị đánh vỡ đầu ấy có tiếc cái bình không?
Lời kể của mỗi người đều không giống nhau, càng ngày tôi càng phát hiện mọi người khoa tay múa chân có xu thế càng lúc càng lớn, lúc đầu chiếc bình chỉ được mở rộng đến ngực, giờ thì nó còn hơn thế rồi. Tôi rốt cục nhịn không được đi tìm đương sự chứng thực.
Thật sự cái bình ấy không nhỏ a --- tôi lý giải câu cảm thán kia của mọi người: "Không có tai nạn chết người thật sự là cám ơn trời đất!" Tóm lại, gã điển trai đầu rơi máu chảy kia, ngay cả khi hắn đưa nhẫn cầu hôn nàng cũng bị Khương Miểu ném ra khỏi phòng làm việc, chính thức trở thành danh phù kỳ thực "Suy ca".
Tôi có đề cập qua rồi đó, văn phòng Khương Miểu là toàn bộ trong suốt, cho nên hành động "Hung ác" ấy đã chấn động toàn bộ người trong công ty, nhất là đối với mấy tên ái mộ Khương Miểu, bọn hắn ngây ra như phỗng, cảm nhận sự đáng sợ của nữ thần sợ tới mức thất thần.
Khương Miểu chẳng hề để ý, "Dù sao bình hoa đó cũng là hắn đưa, đúng lúc trả lại cho hắn thôi."
Nàng giải thích như thế với tôi, từ đó về sau, không có ai dám đưa cho nàng lễ vật gì có thể làm hung khí như thế nữa, chính xác thì tất cả mọi người đều đem sự ái mộ với Khương Miểu yên lặng giấu trong lòng. Đã được chứng kiến cảnh bạo lực uy hiếp kia, còn có ai dám mạo hiểm sinh mệnh mà khinh bạc Khương đại tiểu thư chứ?
Cũng may số lần Khương Miểu bạo lực cũng không nhiều, đại đa số thời điểm chỉ cần đối phương không quá phận thì nàng đều đối tốt với họ, hơn nữa đối với khách hàng của chúng tôi đều cười rất tươi, rất phong tình. Ai mà ngờ người bên ngoài thanh nhã ôn nhu như thế, lại cất giấu một mầm móng bạo lực đáng sợ đến vậy.
Tôi liền không rét mà run, làm sao có thể, cho tôi mượn gan hùng tôi cũng không dám đi hôn nàng a.
Tiểu Trương tiếp tục nói liên miên cằn nhằn, "Ngươi thật không nhớ rõ sao?"
Hắn khui chai bia thật mạnh, lảo đảo nhìn tôi, "Khương Miểu có nói, nếu ai dám nói cho ngươi biết thì sẽ không khách khí với người đó. Giờ tôi nói cho ngươi biết rồi nè, hắc hắc."
Hắn bắt đầu ngây ngô cười, tôi nhìn hắn xem thường, đang định dùng vũ lực bức cung, hắn lại tự nói tiếp, "Lần đó ngươi uống say, vài người chúng tôi đưa ngươi về nhà, không hiểu sao ngươi lại nổi điên, đột nhiên ôm Khương Miểu mà hôn, hôn xong rồi còn ồn ào, ‘tôi hôn ngươi đó rồi sao? Mỹ nữ có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi không thèm thích cái bình hoa di động đâu’ kỳ quái là Khương Miểu lại không nổi giận, ôi chao."
Hắn vỗ đùi cười ha hả, "Thần tượng, thần tượng, ngươi thật sự là thần tượng của tôi a. Thật sự là quá lợi hại ! Cư nhiên dám kêu Khương Miểu là bình hoa!"
Tôi hoàn toàn há hốc mồm, hóa đá, tôi nổi điên lên làm gì thế này? Lại say khướt nữa chứ? Vì sao tôi mỗi lần say rượu đều làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế? Khương Miểu hận nhất người ta xem nàng là bình hoa di động a!
Đây đã là lần thứ hai có người xem tôi là thần tượng, nhưng so với lần trước thì lần này xấu hổ hơn nhiều, trời ạ, tôi phạm phải tội gì thế này?
Trong trí nhớ tôi nhớ có một lần, tôi đến công ty khoảng một năm rưỡi, cũng tham dự bữa tiệc như thế này. Bởi vì đàm phán thành công một hợp đồng buôn bán rất lớn, nên ông chủ mở tiệc thiết đãi chúng tôi, tôi cũng uống ngay mấy chén, đồng sự đưa tôi về nhà, kết quả là đau đầu hơn hai ngày không đi làm nổi, lúc sau còn thấy thái độ Khương Miểu đối với tôi có chút ít là lạ, về sau còn từng dặn tôi uống ít rượu thôi, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, nguyên lai lại có chuyện động trời vậy a.
Tôi hiện tại thầm nghĩ muốn cắt phăng hai lỗ tai của mình đi quá, sao tôi lại nói những câu vô liêm sỉ đó chứ? Khó trách sao Khương Miểu không làm khó xử tôi được --- xét tính cách của nàng không như thế mới là lạ a.
Tiểu Trương thì thào tự nói, "Tôi thích nàng, nhưng nếu say rượu tôi cũng không dám đi hôn nàng đâu, tôi còn muốn ngày mai còn được nhìn thấy ánh thái dương."
Hắn vẻ mặt đau khổ nhìn tôi, "Nàng sao lại không xử ngươi chứ? Chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi bước đi. Rất không công bằng."
Khóe miệng tôi run rẩy, lo lắng có nên giáo huấn cái tên thiên hạ bất loạn này một chút không, nhưng nhìn hắn đáng thương như vậy cũng không hạ thủ được, an ủi hắn một chút, "Bởi vì tôi là nữ. Khương Miểu chắc là cảm thấy không sao cả a."
Tiểu Trương buồn bã lại uống một ly rượu, "Tôi đây đi giải phẫu chuyển đổi giới tính là được."
Tôi đá hắn một cước, người này thật điên rồi.
Tiểu Trương ngồi ở trên ghế nôn khan, trong chốc lát liền mơ màng ngủ thiếp đi, tôi không biết hắn tỉnh lại có nhớ những gì mình nói không. Lúc này nếu có pháp thuật có thể thu hồi lại những lời tôi đã nói, thì kêu tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý. Nhưng có vẻ Khương Miểu cũng không để ý đến việc này lắm, chả lẽ nàng thật cảm thấy không sao cả sao? Tôi hít một hơi, vô luận như thế nào, mặc kệ tôi có nhớ hay không, tôi đều thiếu Khương Miểu một lời xin lỗi.
|
Chương 32: Nhưng khi về đến nhà, tôi lại không có cơ hội gặp Khương Miểu nữa, điện thoại nàng tắt máy, hoặc là ở ngoài vùng phủ sóng, nhắn tin cũng không có hồi âm. Khi tôi vội vàng thu xếp việc nhà xong, ghé nhà nàng cũng không thấy ai ở nhà, xem ra câu xin lỗi cũng phải chờ hết năm mới có cơ hội nói rồi.
Vé máy bay rất khó mua, vé xe lửa thì khỏi nói. Khi về nhà, tôi nhịn đau mua toàn bộ vé máy bay cả một dãy, mang theo lễ vật muốn tặng cho người nhà, cất bước quay về nhà của tôi.
Theo thường lệ thu dọn phòng xong, tôi để lại "Di thư", tôi thật tình hy vọng không cần dùng tới nó. Nhân sinh kỳ thật vẫn có rất nhiều chuyện thú vị chờ tôi tự nghiệm lấy.
Có lẽ lời cầu nguyện ấy đã có tác dụng, về nhà một đường rất thuận lợi, tôi đoán mối tương khắc với máy bay của tôi rốt cục có thể đã chấm dứt rồi.
Về nhà vẫn ấm áp như thế, ngoại trừ phải ứng phó với thân nhân "Thân thiết" quá mức: mới về nhà 3 ngày, tôi đã phải đi xem mắt 4 vị "Nam thanh niên vĩ đại" rồi, còn hết thảy là bị mẹ lừa đi nữa chứ. Buồn cười chính là trong đó có một người là bạn cùng lớp hồi tiểu học, hắn cũng bị cha mẹ ép, thấy tôi lại trố mắt ngạc nhiên, khi xưa chúng tôi rõ ràng đã định sẽ một lần tập họp những bạn hồi tiểu học lại gặp mặt.
Ngay khi tôi buồn rầu nghĩ xem nên ứng phó như thế nào, thì tên Lôi Văn đáng yêu đã cứu tôi, hắn gọi đến ân cần thăm hỏi tôi, lại bị mẹ bắt được, nhưng cũng may là mẹ lại lập tức giải mã, nhận định Lôi Văn chính là gã “Bạn trai yêu dấu” mà có đánh chết tôi cũng không chịu thừa nhận, vì thế một bên oán trách tôi "Da mặt mỏng", một bên lại gọi điện thoại hủy bỏ mấy buổi xem mắt còn lại.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, tôi đơn thuần giả ngu, không nói cho mẹ biết Lôi Văn vừa nhắn tin cho tôi, rốt cuộc đứa nhỏ đáng thương mà con đường tình yêu gặp khúc chiết không ngừng kia rốt cục đã tìm được đúng nửa kia của mình, họ bắt đầu ngọt ngào yêu nhau, tạm thời cứ mặc kệ kết cục như thế nào đã, tốt xấu bây giờ chúng tôi vẫn là lang hữu tình thiếp mà.
Nhìn tin nhắn tràn đầy hạnh phúc đó, tôi mỉm cười nhắn lại một câu "Chúc mừng, cố lên!" Liền hoàn toàn không liên lạc với hắn nữa. Đùa à, lỡ bị lão thái thái phát hiện thì sự thanh tĩnh khó lắm mới có được này cũng bay đi mất. Tôi cùng lão ca và chị dâu hợp tác, vắt hết óc lên kế hoạch trốn gặp mặt càng nhiều càng tốt.
Tết âm lịch được nghỉ dài hạn, nhưng còn phải về để chuẩn bị nhận lời mời của công ty khác. Hai ngày trước khi tôi về, cha mẹ lưu luyến không rời dặn dò đủ thứ, tôi cự tuyệt người nhà đưa tiễn, một mình đón tắc xi, trong lòng một bên cảm động, một bên là mồ hôi lạnh, tự lập đã lâu rồi nên tôi tựa hồ đối với tình cảm ấm áp như vậy lại hơi đau đầu.
Lái xe tắc xi còn cảm khái, "Tiểu cô nương phải lên thành phố học à? Thật sự là bướng bỉnh a, còn không muốn người nhà đưa, nha đầu ngốc nhà tôi cũng vậy, rõ ràng tôi là lái xe nhưng khi nàng về thăm nhà với bạn, đánh chết cũng không chịu cho tôi đi đón."
Tôi sửng sốt, nhìn toàn thân mình bị bao bởi lớp áo lông lù xù, nhìn không ra bộ dạng người đã trưởng thành. Tôi buồn cười vỡ bụng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, "Không phải, tôi đi công tác, đi làm ."
Lái xe sư phụ liếc ngang nhìn tôi một hồi lâu, mới không phục lắm mà nói thầm, "Thoạt nhìn còn rất nhỏ, tựa như một học sinh vậy."
Tôi cứ việc trong lòng đắc ý, nhưng cũng có chút kinh hãi. Đại thúc, nơi này là đường cái a, phiền ngươi có thể chuyên tâm lái xe một chút hay không.
Dọc đường trở về tâm tình tôi rất vui vẻ, đầy đắc ý, hắc hắc, xem ra tôi chăm sóc da cũng đâu tồi đâu, nhiêu đây tuổi rồi mà còn có người nói mình còn nhỏ.
Nhưng khi dừng ở đầu đường mua tạp chí thì lại bị giáng một đòn mạnh, một nam nhân gầy gầy thoạt nhìn tôi có thể kêu thúc thúc ân cần tiếp đón tôi, "Đại tỷ, muốn mua tạp chí gì? Tiệm của ta gì cũng có a?"
Tôi giận dữ, nhưng vẫn thành thật bỏ tiền mua quyển tạp chí mới mà thường ngày hay mua. Mặt của tôi tạm thời không cần phải trang điểm quá nhiều, nhưng đầu óc thì lại vĩnh viễn cần không ngừng nạp điện.
Xem sơ qua quyển tạp chí, bên trong đều viết đến những công ty lớn hiện tại trên thị trường, tôi không cần phải thích, nhưng lại cần nó để kiếm cơm.
Tôi kéo hành lý, mang theo tạp chí, sự vui vẻ khi người lái xe xưng hô với mình khi nãy bỗng nhiên thay bằng cảm giác mất mát đến buồn cười, khi nào thì tôi, Lam Thiên Tình này cũng sẽ để ý đến cái nhìn của người khác như thế chứ?
Không phải đã sớm hiểu được sao? Mình thích, nhưng người khác chưa chắc đã thế, mình khinh bỉ thì nhiều khi khách hàng lại thích, vì sinh tồn mà tôi đã làm trái lương tâm, đã làm ra không ít nhưng thiết kế không hề thích? Cũng may, tôi không phải là người hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, loại chuyện này sẽ không thể làm tôi buồn thật lâu được, ôi chao, nói như vậy cũng không đúng lắm, phải nói căn bản là sẽ không làm tôi buồn được đâu, cứ thế mà sống, thiết kế nào không thích, tôi không bao giờ nhìn đến nó lần thứ hai.
Có giống nhau hay không, khác biệt là do mắt con người đánh giá thôi, có thể hoàn toàn khác mà cũng có thể ngược lại, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã mở máy tính lên. Thực làm cho tôi vừa lòng, mấy e-mail gửi đi đã có hồi đáp, xem ra vài năm này thật không uổng phí, cũng tương đối nổi danh ở trong nước. Nhưng, tôi cau mày, không phải điều kiện chỗ nào cũng có thể làm cho tôi động lòng a, đại bộ phận còn muốn xin gặp mặt phỏng vấn.
Tốt quá, ở Sanya quen biết Vương phu nhân là người đặc biệt sảng khoái, nói chỉ một câu "Chúng ta ở Sanya đã thống nhất được điều kiện rồi, nếu cô muốn làm mời mau chóng gia nhập với chúng tôi." Tuyệt không giống những lời mời khẩn trương lại dong dài kia.
Hắc hắc, hấp dẫn đây, gọi điện thoại liên hệ với Khương Miểu, không ngoài ý muốn, nàng vẫn tắt máy, điều này làm cho tôi không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nàng cũng đâu có hao tổn gì đâu, tôi gấp cái gì?
Tôi phải để ý kỹ, hồi đáp lại những lời mời đó một cách khách khí, dù sao thì cũng phải đi chào ông chủ một tiếng.
Từ chức so với tôi tưởng tượng lao lực hơn một ít, ông chủ đại nhân là người luôn luôn có lý trí lại rất hài hước, cư nhiên lại lạc mất phong độ mà rít gào với tôi, "Khương Miểu đi rồi, ngươi cũng muốn đi, những năm gần đây công ty bồi dưỡng các ngươi tính sao đây chứ?"
Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức kịp phản ứng, cái này kêu là giận chó đánh mèo, hắn giận đương nhiên là vì tôi, nhưng đa số có lẽ là vì Khương Miểu.
Tôi cười một cái, nguyên bản muốn khách khí mà cáo biệt, giáp mặt cảm tạ lão nhân gia nhiều năm như vậy chiếu cố mình, thuận tiện mời vài đồng sự đi ăn bữa trưa.
Xem ra suy nghĩ của tôi vẫn tương đối khờ dại, hiện tại thế này tôi mời ai ăn cơm ai cũng không dám đi a. Nhìn lại ông chủ đang gác chân lên bàn, tôi hít sâu một hơi, vẫn phải đi thôi, nửa ngày mới đặt bức thư từ chức lên bàn, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa tụ tập rất nhiều đồng sự, nhìn thấy cửa mở ra, họ kinh hoảng, lập tức giả bộ như không có việc gì.
Tôi nhẹ cười rộ lên, vẫn là như vậy, những đồng nghiệp đáng yêu của tôi, thích ghé vào cửa phòng ông chủ mà thám thính bát quái, bọn họ còn thích lởn vởn chung quanh văn phòng trong suốt của Khương Miểu nữa, làm bộ uống nước, gọi điện thoại, đi vệ sinh, nhưng thật ra là để si mê trộm ngắm nàng, hiển nhiên không có ai muốn chết mà tiến thêm một bước nữa.
Ánh mắt tôi không tự chủ được mà nhìn về phía gian phòng trong suốt trong góc, bài trí không thay đổi gì cả, thậm chí là cốc cà phê Khương Miểu thích nhất vẫn ở cạnh máy tính. Nhưng tôi biết, người mà tôi muốn nhìn thấy, và cả các nhân viên trong công ty tối chờ đợi được nhìn thấy, đã không còn xuất hiện nữa. Nàng tới đây sớm hơn tôi, nhưng lại cũng đi mau hơn tôi.
Ý thức được điểm này làm cho sự biệt ly trong tôi phai nhạt đi rất nhiều, coi như toàn bộ sự lưu luyến của tôi đặt cả vào nơi ấy của nàng.
Đi ra cao ốc, tôi nhịn không được lại quay đầu lại nhìn nó một cái, một cao ốc chói lọi, thật sự khí phái a, thời điểm sinh mệnh tốt nhất của tôi đều ở nơi này cả.
|
Chương 33: Tôi nguyên vốn tưởng rằng, hiện giờ thế giới tràn ngập thông tin này không thể nào xuất hiện loại thần thoại mà con người trong đó có thể biến mất tăm được, có điện thoại, có di động, có e-mail, có MSN, có QQ, có phức tạp đến đâu cũng chỉ cần 6 người là có thể cho ngươi liên lạc với cả thế giới thông qua internet rồi, làm sao có thể còn có người có thể vô cớ biến mất được chứ?
Nhưng tôi đã đánh giá cao chính mình, đánh giá thấp Khương Miểu. Khi điện thoại và e-mail không dùng được trong trường hợp của nàng, thì tôi lại đi tới nhà nàng. Nhưng bất kể tôi bấm chuông như thế nào, cũng không có ai cả.
Một bác gái đi ngang qua hảo tâm mà trả lời vấn đề của tôi, "Khuê nữ ở lầu sáu a? Hình như năm ngoái chuyển nhà rồi? Nghe nói là ngay cả phòng ở cũng bán." "Đi nơi nào? Tôi đây cũng không biết."
Tôi sửng sốt, không ngờ Khương Miểu hành động nhanh như vậy, tôi kỳ thật đối với việc nàng muốn đi lo liệu nông trường kia vẫn nửa tin nửa ngờ, đương nhiên, cũng có thể là trong tiềm thức tôi không muốn tin vào đó. Liệu có mấy người trẻ tuổi ở đô thị lại nguyện ý từ bỏ chốn thành thị xa hoa truỵ lạc? Ít nhất là tôi không muốn. Còn Khương Miểu? Thoạt nhìn nàng so với tôi là tuýp người thích hưởng thụ cuộc sống nơi thành thị xô bồ này hơn. Chẳng lẽ nàng thật sự chạy đến cái góc nào đó trồng cây nho sao?
Tôi đứng ở dưới lầu nhà nàng hung hăng ngốc lăng ở đó, rước lấy sự chú ý của bảo vệ. Giải thích cả nửa ngày, vị "Đại hán" không mấy cường tráng kia mới phẫn nộ mà buông tha cho tôi, nhìn bọn họ vẻ mặt hồ nghi mà cảnh giác rời đi, tôi lại hít một hơi, chẳng lẽ bộ dạng tôi không giống người tốt chút nào sao?
Nhất thời tìm không thấy Khương Miểu, tôi kỳ thật cũng chưa đến mức kinh hoảng, không phải còn có nhiều đồng sự khác nữa sao? Không phải còn có Hạ Tuyết đồng chí ở trên lầu nhà tôi nữa sao? Tôi cảm thấy Khương Miểu không đến mức ngay cả Hạ Tuyết cũng không liên lạc.
Nhưng tôi phát hiện các đồng sự cũ cũng không biết nàng ở đâu, bọn họ thậm chí cho rằng tôi và Khương Miểu cùng nhau đổi nơi công tác, có người còn nghi ngờ mà hỏi, "Các ngươi không phải quan hệ tốt nhất sao? Tôi còn muốn thông qua ngươi hỏi một chút phương thức liên lạc với Khương Miểu a!"
Mà tôi chỉ có thể cười khổ mà cười ha ha. Về phần Hạ Tuyết, khi tôi phát hiện điện thoại di động của nàng cũng liên lạc không được, dự cảm bất hảo xuất hiện khiến tôi thật sự bắt đầu khẩn trương.
Lại đi tới cửa nhà Hạ Tuyết mà bấm chuông, cư nhiên bên trong lại xuất hiện một người đại hồ tử thân cao gần hai thước, đầu óc tôi mụ mị đi, có một ý niệm hiện lên trong đầu, nhớ tới câu chuyện trước đây có nghe qua, "Có một tên trượng phu tàn nhẫn nọ, giết chết thê tử của mình, đem thi thể nàng giấu trong phòng."
Lắc lắc đầu, đem câu chuyện liên tưởng không đâu lung tung trong óc quên đi, tôi hắng giọng ba ba chút tiếng Anh hỏi thăm tình hình của Hạ Tuyết, thật may, vị đại thúc thoạt nhìn khá "Khủng bố" này lại là người tốt, kiên nhẫn mà giải thích hắn là chủ quản mới nhậm chức của công ty Hạ Tuyết, Hạ Tuyết đã từ chức, lý do cụ thể hắn cũng không biết.
Vì thính lực của tôi thật sự thời gian này không tốt, việc chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng phải ngốc lăng nghe vài phút mới miễn cưỡng xem như đã hiểu được.
Ủ rũ mà về đến nhà, tôi phóng xuống giường, nhất thời lại thất thần.
Nguyên lai, liên hệ giữa tôi và Khương Miểu lại yếu ớt và mỏng manh đến thế, tôi không biết người nhà của nàng ở đâu, bằng hữu chung chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, việc tối trọng yếu nhất là ngay cả khi nàng rời đi, đều không chào tôi một tiếng.
Tôi sững sờ mà nhìn trần nhà ngẩn người, hoàn toàn không hiểu được, Khương Miểu đi nơi nào? Làm sao liên hệ với nàng đây? Tôi không có đầu mối nào cả, Khương Miểu không nói với tôi gì cả, có phải nàng hy vọng tôi đừng đi quấy rầy nàng hay không? Xem ra câu xin lỗi của tôi thật đúng là vận mệnh nhấp nhô, từ năm này qua năm khác, chung quy không có cơ hội nói ra miệng được.
Mặc dù đang là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn thật lạnh. Bôn ba suốt một ngày tôi hơi say một chút, giống như lại bị cảm rồi a.
Uống ngay một ly thuốc bột cảm mạo, tôi rất nhanh mà thiếp đi, một câu không biết ở nơi nào nghe qua luẩn quẩn trong đầu: xuân về hoa nở, tôi đánh mất tình yêu.
Nhưng kỳ thật tôi vẫn không thể khẳng định, tình cảm tôi dành cho Khương Miểu có thật là tình yêu không?
Tôi thường khuyên bằng hữu một câu, "Trên thế giới, không có ai sẽ bởi vì không có một người nào đó mà sống không nổi."
Những lời này tôi hiện giờ cũng dùng để khuyên giải an ủi chính mình, không có Khương Miểu, cuộc sống của tôi không phải cũng cứ trôi qua sao?
Thời tiết mỗi ngày một ấm áp lên, công việc mới của tôi cũng chậm chậm mà bước vào quỹ đạo, tân đồng sự cũng bắt đầu quen thuộc, cũng kết giao được vài bằng hữu mới, ban đầu cũng có chút ít khác biệt, cũng may tôi còn có thể ứng phó.
Bận rộn với công việc làm cho tôi thậm chí ngay cả thời gian cùng bằng hữu đi ra ngoài vui đùa đều không có, tôi không hề tự hỏi Khương Miểu đến tột cùng đã đi đâu, tôi thậm chí không hề nhớ đến Khương Miểu. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian tôi chăm chỉ nhất trong vài năm làm việc, tôi nghĩ, ít nhất mình không được làm thất vọng bà chủ mới của mình: mới hay cũ đều là người cho tôi tiền lương mà.
Nguyên lai tiết tấu cuộc sống là dễ dàng chuyển biến như vậy, mới đó đã hai tháng trôi qua, tôi tựa hồ đã quen với công việc bận rộn như thế, những ngày nhàn nhã thoải mái xưa kia đã qua rồi, nhưng thực ngẫu nhiên mà trong những khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, tôi lại nhìn lên bầu trời, ngẩn người ra, trong lòng bỗng chốc lại buồn bã.
Nhưng rồi tôi cũng sẽ chạy nhanh tìm việc cho mình làm, nếu không đi xem tư liệu thì cũng làm viêc khác, không cho phép bản thân sa vào nữa, hiện tại, tôi muốn mình dốc toàn bộ sức lực mà làm việc, dựa vào chính mình mà làm.
Nhưng công việc chăm chỉ như thế có lẽ không thích hợp với tôi lắm, tôi phát hiện mình càng ngày càng không sung sướng, cảm hứng sáng tác hình như đang có dấu hiệu khô kiệt. Vẫn theo thói quen, tôi có thể buổi sáng đúng 7h đã mở mắt, rửa mặt đi làm, ở trong công ty làm việc gần 10 tiếng, lại về nhà ăn cơm, tiếp tục công việc, sau đó lại ngủ.
Nhưng thói quen ấy chỉ là của cơ thể tôi mà thôi, trong lòng lại luôn luôn kháng cự lối sống theo khuôn phép cũ như vậy. Hơn nữa, bất kể dù tôi có kháng cự, tôi biết mình vẫn luôn nhớ đến Khương Miểu, không có một khắc nào không nhớ nàng. Tôi tự nói với mình, đây bất quá là bởi vì tôi còn thiếu nàng một câu xin lỗi mà thôi, nhưng câu ấy ngay cả quỷ còn không lừa được, sao có thể khiến tâm can đang rục rịch của tôi bình tĩnh trở lại chứ? Tôi chỉ có thể càng thêm trầm mặc mà làm việc, liều mạng mà làm, không cho mình một chút thời gian rảnh, mệt đến mức nằm ở trên giường là có thể ngủ thiếp đi ngay. Mặc dù là như vậy, Khương Miểu vẫn có mặt ở khắp nơi, thỉnh thoảng xông vào trong óc tôi. Mà ngay cả khi TV có dự báo thời tiết, tôi cũng theo bản năng mà chú ý đến thời tiết vùng ngoại thành. Khương Miểu, ngươi đến tột cùng muốn ám tôi đến khi nào đây?
Đã ba lượt phương án quảng cáo cũng chưa có thể làm cho khách hàng vừa lòng, tôi bị bà chủ mời vào văn phòng, tuy rằng tự nhận mình đã thực cố gắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy, hiện tại trạng thái công việc thế này ngay cả chính tôi còn chấp nhận không được. Có một số việc, không phải chỉ cần cố gắng là có thể làm tốt , mà tôi, lại là điển hình của mẫu người đó.
Bà chủ mới thoạt nhìn rất hòa thuận, nói chuyện rất hay, thanh âm rất ôn ôn nhu của một người mẹ trẻ, nhưng tôi biết, đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi, bằng không, sao một nữ tử bề ngoài yếu đuối như thế có thể nắm trong tay một đại công ty quy mô như thế được?
Tuy rằng lang quân của nàng là người quản lý chính, nhưng nàng quản lý cũng tốt lắm, không phải sao?
Điều hòa trong phòng độ ấm thực thích hợp, nhưng ngực tôi lại đang đổ mồ hôi lạnh, không phải chứ, nhanh như vậy đã bị đuổi rồi? Có chút làm cho người ta cảm thấy thật mất mặt a.
Bà chủ hình như là muốn cự tuyệt tham gia hoạt động tài trợ nào đó, nghe qua kết quả cuối cùng là bà chủ không cần phải ra mặt, đối phương thì lại muốn đem tên công ty vào danh sách tuyên truyền của họ.
Tôi cũng nghe Khương Miểu nói qua những chuyện thế này rồi, nàng chịu trách nhiệm việc ngoại giao của công ty mà.
Phát hiện mình lại không tự chủ mà nghĩ tới Khương Miểu, tôi hơi hơi nhíu mày, hiện tại chính là lúc sinh tử tồn vong, nên chuyên tâm chút.
Bà chủ để điện thoại xuống, nhìn tôi có chút nơm nớp lo sợ mà nhẹ nhàng cười rộ lên, "Chớ khẩn trương, ngồi xuống đi. Cô mới tới công ty một thời gian ngắn, tôi đây cũng bận quá, không có thời gian cùng cô nói chuyện, thừa dịp hôm nay khá nhàn, chúng ta tâm sự đi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải là muốn đá bay tôi a.
Còn chưa kịp định thần, bà chủ đã từ từ mở miệng, "Thiên Tình a, cô có phải chưa thích ứng với công việc trước mắt không? Tôi thấy cô trong khoảng thời gian này trạng thái không tốt lắm."
Mặt của tôi lập tức lại suy sụp xuống, hay là đang muốn tính lương cho tôi nghỉ a, tôi đâu dễ bị lừa đâu? Ngoại trừ công việc thì bà chủ có gì để tán gẫu với ngươi chứ?
Ngất đầu trướng não ra khỏi phòng làm việc của bà chủ, tôi như tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi lắc đầu cười khổ, mấy tháng vất vả vì công việc chỉ cần không có được kết quả sẽ bị khiển trách, nhưng xem ra cũng không phải "Làm không công" rồi, nàng dùng tiền lương cao như vậy, có lẽ không hy vọng chỉ tìm được một người chỉ biết vùi đầu vào mà làm, mà lại không thể mang đến hiệu quả và lợi ích tương ứng. "Tôi thực thích các tác phẩm của ngươi, rất có phong cách, đó cũng là nguyên nhân chúng tôi tìm tới ngươi, nhưng mà… "
Bà chủ còn chưa nói hết, nàng đã dùng ánh mắt thất vọng biểu đạt ý tiếp theo, tôi hiểu được. Nếu còn không có thành tích như vậy, tôi tự biết đường mà cút đi đi.
Tôi ngồi xuống chỗ ngồi của mình, ngây người ngốc lăng chốc lát. Từ khi ra trường, tôi vẫn đi theo Khương Miểu, từ trước đến nay đều là nàng đàm thỏa buôn bán, xong giao cho tôi làm, tôi có thể làm cái gì, thích làm cái gì, nàng đều biết mà phỏng chừng giao công việc thích hợp cho tôi, có thể nói tôi được nàng chiếu cố mới có thể dần lớn lên. Nguyên bản còn cho là mình đã lớn đến mức có thể độc lập được rồi.
Tôi buồn bã mà sửa sang lại tư liệu, nguyên lai, không có Khương Miểu, tôi chỉ là một phế vật không hơn không kém.
|
Chương 34: Không hề dựa vào người khác, tôi tựa hồ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi đã lớn dần rất nhiều, tôi phải thừa nhận, khi tôi được Khương Miểu che chở, mỗi ngày đều trôi qua rất thư thái. Ngành thiết kế sản xuất, quảng cáo này rất tàn khốc, tôi cảm nhận được chứ. Hiện giờ một mình dốc sức làm, chỉ đơn thuần vùi đầu làm việc là không đủ.
Tôi bắt đầu hiểu được ước mơ kỳ quái của Khương Miểu, ở trong vòng xoáy ngươi lừa tôi tôi gạt ngươi đảo quanh lâu như vậy, thì hướng tới cuộc sống điền viên cũng thực tự nhiên thôi.
Tôi nhiều lần muốn buông hết thảy, đi tìm Khương Miểu, nhưng lại cảm thấy nếu mình là một đào binh, Khương Miểu nhất định sẽ xem thường tôi. Tôi nhắm mắt lại là có thể nhớ tới những nét mặt của Khương Miểu, nàng thường thường nhìn tôi, "Thiên Tình, ngươi không thể trưởng thành một chút sao?" Nhưng đã có nàng kế bên rồi, tôi việc gì phải trưởng thành chứ?
Cho nên, tôi vẫn đúng lý hợp tình mà cứ luôn bốc đồng nhân sinh. Có lẽ trong mắt Khương Miểu, tôi là người không thể dựa vào, cũng là một tên tiểu phá hoại không đáng để so đo? Tuy rằng, tôi đã sớm trưởng thành rồi.
Các bằng hữu đều kinh hãi việc tôi đột nhiên lớn dần lên, chính mình cũng thực kinh ngạc, nguyên lai tính nhẫn nại của tôi so với tôi tưởng tượng lớn hơn rất nhiều. Bà chủ cuối cùng không đuổi việc tôi, hơn nửa năm, tôi cơ hồ không có một giấc ngủ ngon. Công việc tuy vất vả, như bù lại có khá nhiều người săn nhân tài của các công ty tìm tới cửa, tôi không biết có nên đắc ý một phen không.
Bà chủ thậm chí khi sắp hết mùa hè đã thăng chức cho tôi, tôi nghĩ rốt cục tôi cũng có thể chứng minh giá trị hoàn toàn bằng thực lực của chính mình. Tôi, Lam Thiên Tình, là rất đáng giá để người khác trả lương cao. Nhưng điều đó cũng không khiến tâm tình tôi tốt hơn là bao. Tôi biết, tôi thật sự nhớ Khương Miểu. Xem ra, tôi vẫn chưa làm nữ cường nhân được rồi.
Tăng ca trở về, thấy Hạ Tuyết cùng Phương Thiên Tình cư nhiên ngồi ở trước cửa nhà tôi, bên cạnh là một chai rượu nho. Tôi thật sự kinh hãi, các nàng mất tích cũng đã vài tháng, cùng lúc với Khương Miểu, giống như tan biến ở trong không khí vậy, không hề có tung tích.
Nhìn chai rượu nho trong veo như nước, tôi khẳng định các nàng biết Khương Miểu ở đâu, nghĩ đến Khương Miểu khi đi không từ giã, lập tức cảm thấy không thoải mái làm tôi không muốn thâm nghĩ nữa. Các nàng là bạn cũ, bạn bè lâu năm, khuê mật của nhau, tôi thì là cái gì chứ?
Hai người so với nửa năm trước đen và gầy hơn vài phần, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, tiếu a a mà ngồi ở ghế sa lon của tôi uống trà, tựa hồ như không thấy tôi.
Tôi càng thêm buồn bực, khi nào thì hai người này lại da mặt dày thế chứ? Rõ ràng chúng tôi cũng không phải bằng hữu thân thiết, sao lại ngọt ngào trước mặt tôi thế?
Tôi đang do dự có nên mở miệng hỏi các nàng Khương Miểu ở đâu không, thì Hạ Tuyết chủ động nói tiếp, "Chúng tôi cá cược với Khương Miểu, chúng tôi cá ngươi sẽ lập tức đi tìm nàng, nàng nói ngươi sẽ không. Xem ra, vẫn là Khương Miểu hiểu ngươi a."
Ngữ khí đầy nén giận. Ót Tôi chảy xuống tam cái hắc tuyến, rõ ràng là các nàng lén lút chạy trốn, cư nhiên còn trêu tôi.
"Tôi đã muốn đi tìm nàng, nhưng một chút manh mối cũng không có a, ngay cả các ngươi cũng liên hệ không được." Tôi yếu ớt mà cãi lại.
Phương Thiên Tình chậm rãi mà mở miệng, "Khương Miểu không phải đã nói nàng muốn đi đến vườn nho ở ngoại thành sao? Đây không phải là manh mối a?"
Tôi á khẩu không trả lời được, đúng vậy, nếu tôi kiên trì thì có thể đã tìm thấy nàng rồi, bản chất tôi vẫn còn rất yếu đuối.
Hạ Tuyết đưa cho tôi một tờ giấy, "Khương Miểu không nói, nhưng tôi biết, cậu ấy hy vọng cô có thể đi thăm cậu ấy."
Tôi nhìn thoáng qua, là địa chỉ vùng ngoại thành, "Thời gian khi chúng tôi về nước nghỉ ngơi, đều ở chỗ cậu ấy, Khương Miểu rất có tài, nhận thầu một vườn nho rất lớn, tự tay chiết những cây giống tốt, hiện tại đã đến mùa thu hoạch, tiêu thụ tốt lắm, nàng còn mời kỹ sư cất rượu, định thí nghiệm làm ra loại rượu nho bản địa."
Tôi cười nhẹ, "Nàng giống như không có việc gì làm không được cả."
Phương Thiên Tình cười cười nói, "Không hoàn toàn như vậy, Khương Miểu nói cậu ấy từng thích một người, nhưng cái tên kia sau khi cường hôn cậu ấy lại luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không thích cậu ấy đâu."
Lòng tôi chấn động mà tránh đi ánh mắt sáng quắc của hai nàng, "Sao lại có người không thích Khương Miểu chứ?" Hắc, Khương Miểu sao ngay cả chuyện này cũng nói với các nàng chứ?
"Làm chủ một vườn nho là mục tiêu từ trước đến nay của Khương Miểu, mẹ của nàng khi đi ngang qua Tân Cương đã yêu vườn nho nơi đó, bèn ở lại, ba ba của nàng lại quyết phải trở về thành phố, Khương Miểu còn chưa đầy tháng thì ba mẹ nàng ly hôn, kỳ thật mẹ của nàng cũng luyến tiếc con mình, buộc Khương Miểu phải thi đỗ đại học, đáng tiếc không đợi Khương Miểu tốt nghiệp đại học xong, mẹ nàng đã qua đời. Khương Miểu thề rằng, phải ở đó phát triển một vườn nho như mẹ mình từng mong muốn."
Tôi nghe được thổn thức không thôi, Khương Miểu nhân sinh thật không phải là biến động bình thường, thật khó cho nàng là một nữ hài tử mà phải gánh vác nhiều như vậy. Trong lòng tôi cảm khái rất nhiều, không khỏi cũng có chút chua xót, Khương Miểu cho tới bây giờ chưa từng kể cho tôi quá khứ của nàng, chẳng lẽ tôi thoạt nhìn thật không đáng tin như thế sao?
"Thời gian chúng tôi ở quốc nội không nhiều lắm" Hạ Tuyết nhìn tôi, "Có thể đi tìm Khương Miểu được không?"
Nàng lôi kéo Phương Thiên Tình đứng lên, "Nếu tôi không nhìn lầm thì cô cũng thích nàng phải không? Nếu thích, vì sao không đi tranh thủ chứ?"
Khi các nàng đứng ở cửa định rời đi, tôi ấp úng nói, "Khương Miểu là giấc mộng mà tôi không thể nào đuổi kịp."
Phương Thiên Tình xoay người lại vỗ vỗ bả vai tôi, "Chỉ cần cố gắng, giấc mộng sẽ thực hiện được, đi thăm vườn nho của Khương Miểu đi, đó là ví dụ tốt nhất."
Tôi không nói gì mà gật gật đầu, đúng vậy, còn có các ngươi mà.
Khi đệ ra đơn từ chức tôi không phải không do dự, thật vất vả công việc mới có khởi sắc, buông ra cũng cần có dũng khí, yêu rất cần dũng khí, tôi đã bỏ lỡ nhiều lắm rồi, cần phải dũng cảm mà theo đuổi tình yêu hy vọng xa vời mà lại thật vất vả để cảm nhận được này. Nếu không đi truy đuổi một lần, tôi nhất định sẽ chán nản cả đời, tôi thật không muốn làm cho Khương Miểu trở thành giới hạn mà lòng tôi không thể chạm vào được.
Nắm lấy tờ giấy viết địa chỉ, tôi đổi nhiều lần xe, khi đến nơi đã gần hoàng hôn. Ngày mùa thu ấm áp dương quang, cây nho đã có thể thu hoạch được.
Phía trước là một mảnh đất khá lớn, chỉ có thân ảnh của Khương Miểu và Tiểu Phi. Tôi đến gần, Tiểu Phi cảnh giác mà sủa hai tiếng, thấy là tôi, lắc lắc cái đuôi, tiếp tục ở chỗ đất mát mẻ mà ngủ gật. Nửa năm không thấy, tiểu tử kia tinh thần không tồi, lông sáng óng, ánh mắt cũng so với lần tôi thấy nó trước đây sáng hơn rất nhiều, xem ra nó thực thích ứng với cuộc sống điền viên vùng ngoại thành này.
So với Tiểu Phi, Khương Miểu hơi bình dân một ít, quần áo bằng vải thô màu lam dính không ít bùn đất, ngay cả trên mặt cũng dính đất màu xám tro, chắc là vì làm việc đồng ruộng, làn da trắng nõn ửng đỏ, thoạt nhìn so với Khương Miểu trước kia quả thực là hai người, nhưng thần thái nàng rất cao, hiển nhiên là vì những ngày ở đây rất vui vẻ, nhưng người lại khá tiều tụy, tôi không khỏi có chút tức giận, ở trong lòng nàng chung quy không có bóng dáng của tôi sao?
Nhìn thấy tôi, Khương Miểu tựa hồ cũng không kinh hãi, “Là Hạ Tuyết các nàng tìm ngươi à?" Đưa cho tôi một chùm nho, nàng cũng tùy ý mà ăn một trái, "Nếm thử chút, chùm nho cuối cùng, rất ngọt đó. Yên tâm, thực phẩm hữu cơ, không có nông dược đâu."
Cầm chùm nho còn ấm áp ánh mặt trời, tôi không biết nên ăn trước, hay là nên nói trước. "Khi ngươi đi vì sao lại không chào tôi?"
Muốn nói thiên ngôn vạn ngữ, nhưng tới bên miệng chỉ phát ra câu nói nén giận này, tôi không biết miệng vì cái gì không nghe sai bảo, ánh mắt vì sao lại bắt đầu ươn ướt, tôi vì sao cứ ở trước mặt nàng lại biểu hiện giống một đứa tiểu hài tử mãi không lớn thế này.
Khương Miểu cười rộ lên, "A, đang hảo hảo mà sao lại khóc thế này?" Nàng vỗ vỗ đầu tôi, "Sao mãi vẫn không lớn thế chứ? Tôi còn tưởng rằng tôi không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ trưởng thành nhanh hơn một chút chứ."
Trưởng thành? Cố lấy dũng khí, tôi nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Miểu, "Cái kia, khi tôi uống rượu nói những lời đó không phải là thật chứ."
Tay Khương Miểu đứng khựng giữa không trung, tựa hồ bị lời của tôi làm cho hồ đồ, tôi xấu hổ mà dùng chân cọ mặt đất, "Thực xin lỗi, tôi uống rượu mới nói hưu nói vượn đấy. Ngươi không phải là bình hoa, tôi cũng không có không thích ngươi."
Lời bị nghẹn ở ngực lâu như vậy rốt cục cũng nói ra, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đièu tôi muốn nói không chỉ có riêng xin lỗi mà thôi.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười, dùng nụ cười rực rỡ nhất, khóe miệng đã hơi mỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười, "Tôi thích ngươi, Khương Miểu. Tôi có thể ở lại hay không? Tôi không biết trồng nho, tôi cũng không biết cất rượu, nhưng tôi rất thích ăn nho. Nếu nho của người bán không hết, dùng không xong, tôi có thể giúp ngươi ăn hết luôn."
Vì muốn chứng minh tôi lấy cả chùm nho mà nhét vào miệng, lại bị sặc đến mức ho khan sặc sụa.
Khương Miểu chạy lại vỗ lưng tôi để thuận khí, "Nói nhăng gì đấy? Nho của tôi sản lượng tiêu thụ rất tốt đó a."
Tôi thuận khí, mím môi, không nói lời nào, nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Miểu, tôi muốn nghe nàng trả lời thuyết phục, tôi phải có được đáp án của nàng, tôi không phải là một người dũng cảm, dũng khí của tôi cũng chỉ có thể đủ để tôi dũng cảm vào lúc này đây mà thôi.
Khương Miểu tránh đi ánh mắt của tôi, nhìn một loạt quả nho lớn nhỏ được sắp xếp cẩn thận, nhẹ giọng trả lời, "Tôi còn tưởng rằng chờ ngươi nói những lời này còn phải nhiều năm nữa kia."
Tôi không có lời nào để nói, nhưng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, dây những cây nho, những chiếc lá cây khô vẫn rất có tinh thần mà đong đưa, tôi kỳ thật cũng không nghĩ tôi sẽ nói ra những lời này, tựa như tôi cũng không từng nghĩ đến một office-lady thanh nhã như Khương Miểu lại có thể mặc vải thô bạt giống như vậy.
Mặt trời đã khuất, ánh sáng đỏ hắt ra phía đằng chân trời những cánh đồng ruộng. Trên thế giới có rất nhiều chuyện là không có thể đoán trước được không phải sao? Tôi luôn luôn cố gắng tự nhủ Khương Miểu là "Chỉ được ngắm từ xa mà không được đụng vào", nhưng vẫn không tự chủ được mà bị cuốn vào đấy.
Nghĩ đến đây, không khỏi khẽ hít một hơi, "Thực xin lỗi."
Khương Miểu quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái, "Ngươi thủy chung vẫn là như thế này, Thiên Tình, ngươi ngoại trừ xin lỗi còn có thể nói gì khác hay không?"
Tôi sửng sốt, Khương Miểu cười rộ lên, "Luôn lo lắng người khác nghĩ như thế nào, có phải làm cho những người khác khó xử hay không. Thiên Tình, ngươi sống như vậy có mệt hay không?"
Xin ngươi đó, tôi đang cùng ngươi thảo luận chuyện trọng yếu sinh đại sự, sao bây giờ lại chuyển sang vấn đề cá tính của tôi thế này.
Đang muốn mở miệng cãi lại, Khương Miểu lại nói tiếp, "Tôi biết ngươi là tên cực kỳ sợ phiền toái, không thích làm phiền người khác, cũng không thích người khác làm phiền mình. Cứ an phận mà sống, tránh càng nhiều rắc rối càng tốt. Nhưng thế giới này là một thế giới rất phiền hà, ngươi có thể tránh được nhất thời, nhưng không thể tránh cả đời được."
Tôi im lặng mà gật gật đầu, nàng nói không sai, cá tính ướt át bẩn thỉu ấy của tôi thật không làm cho người ta yên tâm được.
Cố lấy hết dũng khí, tôi nắm lấy tay nàng, "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, tôi thật sự rất thích ngươi, tôi biết, tôi là tên ngu ngốc, nhưng tôi sẽ cố gắng càng ngày càng thông minh. Chúng ta ở cùng một chỗ đúng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng nếu cùng cố gắng, nhất định đều có thể vượt qua. Còn nữa, tôi đã từ chức rồi, ngươi phải nhận tôi đó a."
Tôi cố gắng biểu hiện thật đúng lý hợp tình, "Ngươi phải chịu trách nhiệm a!"
Khương Miểu ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên biểu tình thay đổi thành tức giận, "Ngươi ngốc a? Đang hảo hảo mà sao lại xin nghỉ việc? Đầu óc bị thoái hóa có phải hay không? Sao không xin phép a, tôi không có bay đi đâu đâu. Hiện tại công việc khó tìm như thế nào ngươi có biết hay không? Chẳng lẽ thật muốn tôi nuôi ngươi sao?"
Tôi ủy khuất mà bĩu môi, bộ dáng tuy có chút thay đổi, nhưng khí thế khi Khương Miểu mắng chửi người khác so với khi còn làm thủ trưởng của tôi chẳng kém đi nửa phần. "Quên đi quên đi, việc này sau này nói sau. Không tìm được việc thì cùng lắm soho (Small Office Home Office, có thể hiểu là làm việc tại gia), nhưng sẽ thu nhập ít đi một chút."
Ôi chao? Đầu óc trống không, nàng đáp ứng tôi rồi sao?
Khương Miểu than thở, lấy nón che nắng trên đầu đội trên đầu của tôi, "Đi thôi, thành thị tiểu hài nhi, trước tiên tập làm việc nhà nông đi." Nghiêng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, "Thật không phải là ngốc nghếch bình thường mà!" Lại thình lình lại gần hôn tôi một chút, hương khí tươi mát hương cây nho, tôi không thấy mặt mình, nhưng lấy nhiệt độ mà phỏng chừng thì nhất định mặt đang rất đỏ, Khương Miểu vừa làm gì?
Mặt của nàng phơi nắng hơi đen một chút, nhưng vẫn không thấy dị trạng gì cả, điều đó làm cho người tôi uể oải. Trái tim đập thật lợi hại, thần chí không rõ, tôi không thể khẳng định thông báo ấy của tôi có thành công hay không?
Khương Miểu nhìn tôi liếc mắt một cái, "Thật là khờ. Không phát hiện thái dương đã muốn xuống núi rồi sao? Nhanh lại đây giúp nào."
Khương Miểu không hề để ý tới tôi đang ngẩn người, lập tức đi vào trong, thuần thục cắt cây nho, tôi sửng sốt trong chốc lát, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, ngốc lăng bắt chước nàng, cắt một nhánh nho dài, cẩn thận đặt ở trong giỏ. Trong lòng vẫn luẩn quẩn vấn đề kia, rốt cục vẫn không nhịn được, "Nếu tôi không tới tìm ngươi, ngươi sẽ đi tìm tôi sao?"
"Sẽ không!" Không chút do dự nói ra một câu.
"Vì sao?" Thực ủy khuất.
"Bởi vì tôi biết ngươi nhất định sẽ đến!" Rõ ràng đó là đáp án rất mông lung, nhưng vì sao trong lòng tôi lại tràn ngập vui sướng?
"Ngươi biết không? Khi đến mùa đông, tôi lo lắng thiếu chút nữa gần chết đấy!"
"Vì sao a?"
"Bây giờ chưa có tuyết rơi a! Nếu như không có tuyết đọng lại, thu hoạch một năm khẳng định không tốt, còn có thể có sâu bệnh nữa."
"Vậy sao?"
"May mắn khi qua tết âm lịch thì trời đổ tuyết thật lớn, dày chừng một thước. Nên trong lòng tôi mới kiên định mà xuống đây."
"A, tôi cũng thích tuyết rơi, ôi chao, khi tuyết rơi, ngồi cạnh lò sưởi đọc sách, trên lò nấu một nồi nồi thịt bò hầm khoai tây thơm ngào ngạt, hít hương khí, nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ đã cảm thấy đặc biệt hạnh phúc."
"Tầm thường, chỉ biết có ăn thôi! Tuyết rơi nhiều, không trung sẽ đặc biệt sạch sẽ, ở đây không có ô nhiễm, buổi tối có thể nhìn thấy thiệt nhiều sao, xinh đẹp muốn chết. Nhưng tôi thích nhất là tuyết rơi rồi thì trời nắng, những ngói lam trên mái nhà chói lọi dưới sắc tuyết, làm cho người ta cảm thấy tâm đều sáng sủa lên."
"Tinh thần hưởng thụ thiên nhiên thì rất tốt, nhưng hưởng thụ vật chất cũng rất trọng yếu a. Ai, không thèm cãi với ngươi, chờ mùa đông năm nay tuyết rơi, tôi hầm thịt bò cho ngươi ăn, phải cho ngươi biết cảm giác hạnh phúc khi được ăn đồ nóng vào mùa đông."
Tiểu Phi ngồi xổm cách đó không xa, bóng nó trải dài trên nền đất, đầu lưỡi le ra ngoài, hoang mang mà nhìn chăm chú vào chúng tôi. Không biết là thái dương rất ấm áp, hay bởi vì quá hạnh phúc, tôi lại cảm thấy hơi choáng váng, tôi nghĩ năm nay, tôi nhất định sẽ có một mùa đông thật ấm áp.
----------oOo---------- Hoàn
|