Hạ Tuyết Đẳng Thiên Tình (tuyết rơi chờ trời trong)
|
|
Chương 6: Vỗ vỗ bả vai tôi, Khương Miểu cười đến thực sáng lạn, "Thiên Tình, toàn bộ nhờ ngươi đấy. Tôi tin tưởng ngươi tuyệt đối có thể làm được, cố lên nào! Tuần sau nhớ đem bản phác thảo đưa tôi, không thành vấn đề chứ?"
Tôi chỉ có thể cười gật gật đầu, EQ của nàng cao hơn tôi rất nhiều, nói mấy câu như vậy thôi, cũng đủ để biết mấy ngày sau tôi nhất định sẽ mất ăn mất ngủ, mệt đến ná thở, mạng nhỏ này sẽ bị thiết kế làm tổn thọ, hơn nữa còn có thể vui vẻ chịu đựng, đây là trách nhiệm của một người lãnh đạo vĩ đại. Tôi tuy rằng có thể thấu hiểu được, những vẫn cố tình muốn ăn nàng cho xong, thật sự là không có biện pháp.
Sửa sang lại sổ sách, hóa đơn cùng vé máy bay, tôi tới phòng tài vụ, nhân viên thu chi Trương tỷ mặc dù có chút khác thường, nhưng nghiệp vụ trình độ rất giỏi, tính tình cũng tốt lắm, miệng hỏi tôi gần đây có khỏe không, cha mẹ như thế nào, có bạn trai mới hay chưa, và mấy việc linh tinh khác, công việc trên tay lại không chậm đi một chút nào, nhanh chóng mà tính được phí công tác cho tôi, thật không biết ông chủ kiếm đâu ra được người này, quá lợi hại, tôi xem nàng làm mà còn cảm thấy choáng váng đầu, nàng lại tuyệt không chịu ảnh hưởng gì cả.
Xong việc, tôi xin Khương Miểu nghỉ, hôm nay ông chủ không có tới, nàng chính là người có quyền lớn nhất, ít nhất cũng là quản lý của tôi. Nhận việc xong, tôi có được phân nửa tự do, ở nhà cũng được, muốn đến văn phòng cũng xong, chỉ cần cuối tuần có thể đưa bản phác thảo cho nàng và ông chủ xem.
Khương Miểu cũng không khó xử tôi, vui vẻ mà thả tôi về sớm, ân, kỳ thật nói như vậy cũng không đúng, chúng tôi vốn không có thời gian đi làm cố định, huống chi tôi hôm nay lẽ ra là ở nhà nghỉ ngơi.
Trong đầu miên man suy nghĩ, tôi mang chiếc laptop tiểu hắc yêu dấu đi vào thang máy. Bấm nút xuống tầng dưới, chân tôi không kiên nhẫn mà lắc lư qua lại. Nói chung, tôi với Hạ Tuyết thật là có vài phần duyên phận, bên trong thang máy đối diện có hai người đi ra, tôi lơ đễnh liếc mắt nhìn một cái, cư nhiên nhìn thấy "Bạch cốt tinh" trên máy bay đang đứng bên trong, đã thay một bộ đồ còn trông có vẻ có địa vị hơn nữa, vẫn đeo kính. Hiển nhiên nàng cũng nhận ra tôi, ánh mắt chợt nhếch lên một chút, nhưng chúng tôi không kịp thốt ra câu nào, cánh cửa thang máy được nhập khẩu từ Đức đã đóng lại, con số đứng yên ở lầu 26, sau đó tiếp tục chạy lên. Thang máy của tôi cũng đã đến, không có hứng thú tiếp tục xem nữa, tôi đi vào, ấn nút số "1".
Tiếp tục miên man suy nghĩ, hiện tại lại có thêm một manh mối "Kính mắt bạch cốt tinh "Đặt biệt danh cho người ta như vậy thật không lịch sự, Hạ Tuyết đi tới ít nhất là tầng 26, xem ra nói không chừng còn là một nhà môi giới.
Cao ốc này có một đặc điểm, tầng càng cao, tiền thuê càng mắc, 20 tầng trên cơ hồ đều bị những công ty lớn chiếm cứ, giống công ty của chúng tôi vậy, chỉ ở tầng 12 nhỏ nhoi mà thôi đã là việc quá khả năng, nhưng mà tôi hôm nay thật muốn cảm ơn ông chủ, hắn có thể cho tôi có cơ hội gặp lại mỹ nữ, sờ sờ cằm, tôi phỏng chừng tỷ lệ về sau gặp được, chỉ sợ rất thấp, 20 tầng tầng nào cũng có nhà ăn riêng, bọn môi giới kiêu ngạo Trung Quốc đó tựa hồ không muốn đến nhà ăn phía dưới của chúng tôi dùng cơm. Mà tiền lương của tôi được tính bằng nhân dân tệ, đương nhiên cũng sẽ không muốn lãng phí tiền lên nhà ăn phía trên chỉ tính bằng đô la, hơn nữa cơ hội gặp khi tan sở cũng rất thấp.
Đinh một tiếng, tôi đã xuống tầng trệt, thiết, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Cũng chưa có gì với nàng mà. Tôi bước ra thang máy quyết định không nghĩ đến Hạ Tuyết nữa, làm lãng phí dung lượng quý giá của bộ não.
Sẵn ghé siêu thị gần nhà mua thức ăn, mì ăn liền, một vĩ trứng gà “ta” đặc biệt ( trời biết mẹ chúng nó có thật là gà mẹ ở nông thôn hay không ), đi tới quầy đông lạnh mua chân giò hun khói, thuận tay lấy chút hoa quả, bánh mì, sữa cùng đồ ăn vặt, cứ như vậy thì vài ngày cũng không cần ra ngoài.
Đến quầy thịt, mua nửa cân thịt bò, khi nhân viên cắt thịt cho tôi, tôi xin hắn thêm một ít ớt, tuy rằng không phải là người chuyên ăn cay, nhưng ớt có thể kích thích cảm hứng của tôi, thói quen này không tốt, nhưng thuốc nhiều nhất trong nhà tôi là mã đinh hương, cho nên tôi vẫn mặc sức dung túng thói quen cổ quái này.
Tôi xách bao lớn bao nhỏ chật vật mà đi vào thang máy, đã mệt đến mức thở không nổi, chỉ muốn lập tức nằm xuống ghế sa lon, lại gặp phải người chuyển nhà tới, chiếm hết cả hai thang máy. Thấy tôi nhíu mặt nhăn mày, nhân viên quản lý cũng có vẻ khó xử, giúp tôi đem túi để xuống, cẩn thận mà xin lỗi, bọn họ nói vì lúc này còn chưa tới giờ tan tầm, cho nên mới đồng ý để công ty chuyển nhà chiếm dụng hai thang máy.
Tôi hít một hơi, xem ra vẫn phải trách tôi có thời gian cùng phần đông người dân không đồng nhất, cho nên không trách được người khác, chậm rãi chờ một chút đi, nhưng có chút lo lắng thức ăn đông lạnh sẽ bị tan ra.
Nhàm chán mà chờ thang máy, tôi hỏi nhân viên quản lý, vì sao lại có người thuê căn phòng có người mới mất như thế? Phòng ở đây đa số được bán, đương nhiên không ít chủ phòng chuyển nhượng hoặc là cho thuê. Nếu chỗ này không gần công ty, hơn nữa phòng cũng do bác chồng để lại cho tôi, tôi đã bán quách cho rồi, nhất định có thể lập tức có được một số tiền mặt lớn, nhưng phải nghĩ lại, bán đi thì tôi ở đâu? Giá phòng càng ngày càng mắc, tôi bán nó, chỉ sợ ngày hôm sau không đủ tiền chuộc nó trở lại. Hơn nữa cũng không cần dùng tiền gì nhiều, cho nên dự định đó chỉ nghĩ trong đầu thôi.
Người quản lý nói là gia đình đó di dân nửa năm nay, phòng ở trước của họ hình như là bị công ty nào đó mua làm ký túc xá.
Tôi cả kinh há hốc mồm, công ty nào mà phúc lợi nhiều đến thế, mua phòng trọ cao cấp vậy làm ký túc xá? Nhưng mà nếu tôi làm ở nơi có phúc lợi như thế, thật sẽ kiếm về cho chủ hơn cả mấy lượng bạc.
Cái công ty chuyển nhà "Kiến đỏ" động tác rất nhanh, rốt cuộc tôi cũng đem kem và các thực phẩm khác nhét vào tủ lạnh đã sớm rỗng tuếch, nhìn thức ăn tràn đầy trong ấy, tôi cảm thấy vững bụng cực kỳ. Tôi yêu đồ ăn, không riêng gì ăn, nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn. Nên mới mua bánh mì loại lớn, thịt bò, dưa chuột.
Tôi đột nhiên nhận ra cuộc sống tốt đẹp thế nào a, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi uể oải quá? Cha mẹ an khang, mình thân thể thì khỏe mạnh, chỉ số thông minh bình thường, công việc cũng không có trở ngại, còn có phòng tốt như vậy, cô đơn lạnh lẽo thì có thể kêu bạn bè, ăn đông uống tây, cười đùa vui vẻ. Vì sao tâm hồn vẫn cảm thấy trống trải như thế?
Uống ly sữa để miệng không cảm thấy lạt lẽo, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ tôi nên yêu ai đó. Trong tất cả những người độc thân tôi quen, cả trai lẫn gái, không có ai khiến tôi động tâm được, thậm chí ngay cả cảm giác chấp nhận được cũng không, không phải vì tiêu chuẩn của tôi cao, mà hình như tôi chẳng thấy ai tốt cả.
Ghé vào cửa sổ ngắm mặt trời lặn, tôi nghĩ có lẽ giống như bài hát không lời đó, tôi sẽ cả đời luôn cô đơn mà thôi.
|
Chương 7: Vài ngày kế tiếp không ra khỏi cửa, Khương Miểu điện thoại tới hỏi tiến độ làm việc như thế nào, tôi trả lời hết thảy đều thuận lợi, nàng cũng không quấy rầy nữa.
Thời đại cuộc sống hiện đại, không gặp vài ngày cũng không có gì nghiêm trọng cả. Đồ ăn liền, còn có thể lên mạng gọi đồ ăn, kỳ thật tôi rất muốn ăn cơm, nhưng đáng tiếc ca ca yêu dấu của tôi không thèm quan tâm.
Tôi vẫn cố gắng duy trì cuộc sống một cách bình thường, mặc dù có người cho rằng buổi tối cảm hứng sẽ tuôn trào, có đôi khi tôi cũng thấy vậy, nhưng những chuyên gia sức khỏe đều nói, thức khuya không tốt cho thân thể, tốt nhất vẫn là nên thuận theo nhịp điệu của tự nhiên thôi, muốn ngủ thì ngủ, thích thức thì thức, khi tôi phản kháng lại quy luật tự nhiên đó thì rất nhanh đã có báo ứng, bất đắc dĩ phải thức đêm, sau đó tinh thần mụ mị vài ngày. Cho nên, mặc dù ở nhà, tôi cũng chỉ ngủ và thức trễ hơn so với đi làm một chút, theo một góc độ nào đó mà nói, tôi rất giống một người trẻ tuổi bình thường yêu quý sinh mệnh của mình.
Thính giác bắt được những âm thanh nhẹ nhàng bài nhạc nhẹ nốt G (nốt Sol), không phải tôi làm ra vẻ mình lãng mạn, thật sự là công việc cần nó, những thiên tài âm nhạc luôn có thể kích thích cảm hứng của mọi người, lúc này tôi cần điều đó nhất. Đáng tiếc, phương thuốc cổ truyền này tựa hồ không có tác dụng gì, tôi ngồi trước computer ngẩn người, đầu óc trống rỗng, vẽ một nửa sơ đồ phác thảo, vô luận như thế nào cũng không hạ được bút.
Thở ra một hơi, tôi đóng laptop lại, quyết định ra ngoài đi dạo một lát, chương trình radio có nói hôm nay là mười bốn âm lịch, thời tiết khá tốt, nói không chừng có thể nhìn thấy trăng tròn.
Tiểu khu thực yên tĩnh, những đứa nhỏ vô cùng ồn ào lúc chiều cũng đã bị cha mẹ dẫn về nhà cho đi ngủ rồi, chỉ còn một vài lão nhân nhàn nhã đi chậm chạp. Trẻ tuổi giống tôi, hơn nữa còn đi có một người, cơ hồ thật lạ lùng, cho nên vài người tò mò đánh giá tôi, mà tôi chỉ biết chật vật chạy trốn đến góc nào ít người thôi.
Tiểu khu được trồng rất nhiều cây nên không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái, tôi ngửa đầu nhìn trời, quả nhiên thấy được trăng sáng treo cao, đáng tiếc ánh trăng không sáng, rất mờ ảo, có một vầng sáng vờn quanh, cũng không biết là do bầu trời mỏng hay không khí thành phố bị ô nhiễm quá nữa.
Ngẫm lại lần cuối có thể thấy được ánh trăng sáng là khi nào? Một năm trước? Hai năm trước? Trời ạ, tựa hồ bận rộn công việc tôi cũng không có hảo hảo ngẩng đầu ngắm trăng, trước kia tôi đây cũng là một sinh viên nhiệt huyết câu lạc bộ thiên văn đó a.
Híp mắt tìm kiếm chòm sao tôi từng rất quen và thích, lại phát hiện, ngay cả ánh trăng còn nhìn không rõ, thì ánh sáng lóe ra mỏng manh của chòm sao sao có thể thấy được, lại nghĩ tới câu thành ngữ “Trăng sáng sao thưa”, cho dù hôm nay bầu trời không có bất cứ tỳ vết nào, tôi cũng nhất định không thể nhìn thấy nhiều sao được.
Tự giễu mà cười cười, mình thật đúng là không có việc gì để làm, vốn chính là muốn xuống đây phơi ánh trăng, tại sao lại vì nhìn không thấy sao mà thất vọng chứ? Có lẽ, ở sâu thẳm trong nội tâm tôi, tôi chính là một ngôi sao có hào quang thật ảm đạm, luôn cô đơn lạnh lẽo đứng ở một góc tối tăm nào đó.
Cảm khái xong rồi, tôi vươn vai, quyết định trở lại nguyên bản làm một người vô tâm không phế, quả nhiên không thích hợp làm văn sĩ a, dù mệt mỏi, vẫn cố gắng kiếm tiền, tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi, chạy nhanh về nhà tắm rửa ngủ, ngày mai buổi sáng khi tỉnh lại, lại trở lại với công việc.
Khi vào cao ốc, trong đại sảnh chỉ có một bảo vệ, tôi đi qua trước mặt hắn, tròng mắt hắn không hề động, nghĩ đến hắn là người bảo vệ chúng tôi, trong lòng cảm thấy rét run, sau đó nhắc nhở mình về nhà nhất định phải nhớ rõ khóa kỹ cửa lại.
Cửa thang máy đóng lại, bảo vệ kia đột nhiên tỉnh lại, thực kích động mà quát tôi một tiếng, "Xin chờ một chút, còn có người!"
Tôi bấm nút giữ cửa, thấy một cái thân ảnh vàng nhạt vội vàng hướng thang máy chạy tới. Tiểu khu sau mười một giờ chỉ có một thang máy hoạt động, tôi có thể thông cảm được, người ở đây vốn không nhiều, không tất yếu phải lãng phí điện năng, chẳng qua tốc độ của thang máy thì thật sự không khen nổi, cho nên cũng là một người yêu quý thời gian như tôi có thể thông cảm người nọ vội vàng như thế.
Người nọ đến gần, chúng tôi hai người cùng lúc sửng sốt, đây không phải là trên máy bay và ở công ty gặp nhau "Kính mắt bạch cốt tinh" Hạ Tuyết sao? Chẳng qua là hiện tại nàng không đeo kính, thoạt nhìn tựa hồ trẻ hơn một chút. Chúng tôi thật đúng là hữu duyên a.
Hạ Tuyết lấy lại tinh thần trước, khách khí nói lời cảm tạ anh chàng bảo vệ nhiệt tâm kia, người kia thật thà phúc hậu mà tỏ vẻ không khách khí, nói vài ba câu vớ vẩn như đây là nhiệm vụ của hắn, mặt cũng đỏ tới tận cổ. Thực không công bằng, lúc tôi đi qua trước mặt hắn, hắn làm như không thấy, coi tôi là người vô hình, nhiệm vụ gì chứ! Cho dù Hạ Tuyết xinh đẹp hơn tôi nhiều, nhưng hắn phân biệt đối xử thật quá rõ ràng, thật sự là tổn thương tự tôn a. Tự nhận tôi bộ dạng cái mũi cũng là cái mũi, đôi mắt cũng là đôi mắt, ít nhất không khó nhìn, sao lại kỳ thị lớn thế chứ? Nếu như nói tôi là một ngôi sao nhỏ không ai chú ý tới, thì Hạ Tuyết không thể nghi ngờ là ánh trăng sáng lóa mắt đó.
Buồn bực mà ấn nút đóng cửa, đem gã bảo vệ cười đến khóe miệng muốn liệt kia khuất tầm mắt, tôi giữ vững tinh thần chào hỏi mỹ nữ được gặp lại lần nữa, "Chào! Thật là khéo a, lại gặp được cô."
Hạ Tuyết vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn giấu không được sự ngạc nhiên, “Đúng vậy a! Thật trùng hợp. Cô ở nơi này sao?" Nàng đưa tay ấn nút số 11.
Tôi gật gật đầu, "Đúng! Tôi ở tầng 8. Ngoài ra tôi làm ở tầng 12 cao ốc Kim Nguyên."
Cái tên thật quê đúng không? Kỳ thật nó cũng liên quan đến giá thuê nhà đấy, chúng tôi đều lén gọi nơi đó là Kim Nguyên Bảo.
Hạ Tuyết trợn tròn mắt, càng có vẻ đáng yêu hơn, so với hình tượng "Bạch cốt tinh" lần đầu tiên gặp nhau khác khá xa.
"Tôi ngày đó đi tới công ty nhìn thấy một người rất giống cô, nhưng về sau không gặp nữa, còn cho là mình nhìn lầm rồi chứ." Nàng vươn tay, "Vậy một lần nữa tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hạ Tuyết, mới vừa tới nơi này, ở tầng 18, cũng làm việc ở cao ốc Kim Nguyên."
Hắc, tên của ngươi tôi đã sớm biết rồi, trong lòng cười trộm, tôi cũng vươn tay, bắt tay nàng, "Tôi là Lam Thiên Tình. Thật vui lại gặp được cô."
Không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, nàng đang rất vui vẻ đột nhiên đang nghe đến tên của tôi thì rõ ràng ngơ ngẩn, thần sắc cũng có vẻ chẳng tự nhiên lắm, thì thào mà lập lại, "Lam Thiên Tình? Thật sự là tên rất hay!" Nhưng nàng rất nhanh che giấu được cảm xúc, cười nói với tôi, "Thật sự là khéo a, tôi biết một người, cũng tên là Thiên Tình, nhưng mà không phải họ Lam." Miệng tôi mở thành hình chữ O, trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp thế sao?
Bình thường rất ngại thang máy chậm chạp, buổi tối hôm nay không biết vì sao lại cảm thấy tốc độ nó rất nhanh, chúng tôi vừa giới thiệu xong tên của mình đã đến tầng của tôi, tôi đi ra thang máy, vẫy vẫy tay với Hạ Tuyết.
"Tái kiến, thật vui có thể lại gặp được cô. Hy vọng chúng ta có thể trở thành hàng xóm." Có thể làm bằng hữu thì càng tốt hơn, nhưng tôi không muốn ép buộc.
Hạ Tuyết cười gật gật đầu, "Được, tái kiến!"
Cửa thang máy lại đóng lại, tôi thấy ánh mắt của nàng trở nên có vài phần trống rỗng, tựa hồ tư tưởng đã chạy đến nơi nào đó rồi. Nhìn bộ dạng tôi lúc này mới đúng chất ngơ ngẩn.
Bổ nhào nằm xuống giường, tôi có chút ít tò mò về người cũng tên Thiên Tình mà Hạ Tuyết quen là người thế nào? Nhưng vấn đề này không có làm phức tạp tôi được lâu, không đầy hai phút, tôi đã buồn ngủ, quan tâm Thiên Tình kia làm chi, có liên can gì đến tôi đâu?
|
Chương 8: Đem bản phác thảo giao cho Khương Miểu, hai mắt đáng thương của tôi vẫn không thể tránh khỏi thâm quầng lên, cũng không phải thức cả đêm, nhưng vì hậu kỳ tiến triển rất chậm, áp lực lớn, ngủ cũng không ngon, ngay cả nằm mơ cũng thấy đang vội vàng vẽ, thiết kế. Hôm nay buổi sáng dậy, sửa lại vài nét bút cuối cùng, rốt cuộc cũng đúng hạn mà giao bản thảo được. Khương Miểu nhìn kỹ, thực vừa lòng mà gật gật đầu, "Thiên Tình đã ra tay, chất lượng luôn đảm bảo!"
Tôi mừng thầm, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "Tỷ tỷ, tôi muốn xin nghỉ phép!" Đáng tiếc chỉ đổi lấy một cái cười lạnh của nàng.
"Ngươi suy nghĩ thật đơn giản, hiện tại mới vừa mới bắt đầu. Còn phải xem đối phương có ý kiến gì không, có cần sửa chữa hay không nữa." Không để ý tôi đang sầu mi khổ kiểm, Khương Miểu xoay người về phòng làm việc của mình, phỏng chừng liên hệ với khách hàng a.
Hất hết đồ xuống bàn, tôi quyết định bất chấp tất cả, ngủ trước tính sau, mi mắt còn chưa kịp khép lại thì gã "Trương mê gái " ngồi ở cách vách lại xích lại đây, thực kích động mà thấp giọng nói nhỏ, "Thiên Tình, cao ốc của chúng ta lại có một tuyệt thế mỹ nữ nữa."
Tôi không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, "Xê ra chút đi, ở đây có biết bao nhiêu người, ngươi lại nói tới tuyệt thế mỹ nữ. Ngươi đếm xem nơi đây có bao nhiêu người?"
Không phải tôi không quan tâm vấn đề hắn nói, nhưng thật sự là gã này chuyên mê gái mà khai man vô số lần làm tôi giận sôi gan, thường xuyên ở trước mặt mọi người kích động mà thốt lên "Tuyệt thế mỹ nữ ". Ngẫm lại, giá trị nữ tử trong cao ốc này cũng rất cao, hơn nữa công ty của chúng tôi lại có được một "Mỹ nữ chủ quản " nên trên cơ bản thì mức độ thẩm mỹ của mọi người đã được nâng lên cảnh giới rất cao, một tiểu cô nương bình thường căn bản không thể lọt được vào pháp nhãn đám sắc lang kia. Gã “Trương mê gái” này dạy mãi không sửa, thấy một cô gái trẻ hơi vừa mắt một chút thì nước bọt lại chảy ròng ròng, thật không biết nên khen hắn "Bác ái" hay là mắng hắn "Không tiến bộ" đây.
“Trương mê gái” không hề bị đả kích, vẫn nhiệt tình, nước bọt hắn phun thẳng về phía tôi, "Lần này thật là mỹ nữ đó a, chủ quản mới của công ty ở tầng 30. Tôi ở trong đại sảnh thấy nàng vài lần, rất có khí chất a."
Tôi nhíu mày một chút, nghe rất giống người kia a, nhưng việc này cũng không khiến tôi nâng đầu lên nổi, "Được rồi, được rồi, mỹ nữ thì mỹ nữ. Ngươi hảo hảo ngắm đi, đừng làm phiền tôi ngủ."
“Trương mê gái” phẫn nộ mà lui về chỗ của mình, miệng còn nhẹ giọng than thở, "Nữ hài tử quả thật rất hay ghen tị, nghe thấy nữ tử khác xinh đẹp liền mất hứng."
Tôi nhịn không được liếc hắn một cái khinh thường, vị đại gia này, ngươi còn xem tôi là nữ tử a, thật sự cám ơn nhiều.
Không biết đối phương có phải muốn ngắm Khương Miểu thêm vài lần nữa hay không, vốn tưởng rất nhanh có thể chấm dứt bản thiết kế đó, nhưng mãi vẫn không được thông qua, khách hàng bắt phải sửa nét cong chỗ này, thay màu chỗ kia, sau đó lại nói cho chúng tôi biết bản thiết kế gốc thích hợp hơn. Tôi tự nhận thấy mình là người tính tình khá dễ chịu, nhưng cũng bị bọn họ cố tình gây sự mà cảm thấy bực tức, vài lần nói chuyện đều muốn đem bản vẽ ném thẳng vô mặt gã đại biểu béo phì.
Khương Miểu rất hiểu tính tôi, khi ứng phó với khách hàng, nàng thường thường xoay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi có thể đọc ra ánh mắt có vẻ như vô tình thoáng nhìn kia bao hàm lời cảnh cáo, "Ngươi nếu dám xằng bậy thì hãy đợi đấy!"
Không dám đắc tội với thế lực ác độc, tôi chỉ dám đem oán khí nuốt xuống bụng, giống nuốt một con ruồi bọ, nhìn tay đối phương thỉnh thoảng khoát lên vai, lên cánh tay Khương Miểu, nếu không e ngại tôi ở đây, phỏng chừng sẽ còn xuống dưới đùi nữa.
Khương chủ quản mà chúng tôi nhìn quen mặt, ngay cả lông mi cũng không nâng lên chút nào, chỉ thỉnh thoảng nhẹ nhàng mà ngăn đối phương hành động quá mức.
Khi sức chịu đựng của tôi đến cực hạn, gã mập mạp chết tiệt kia rốt cục cũng nói ra điều chúng tôi muốn nghe nhất, "Vậy thiết kế xem như được rồi, có thể mời tổng giám đốc các vị ký hợp đồng."
Khương Miểu nở nụ cười xinh đẹp nhất với hắn, "Có thể cùng quý công ty hợp tác là vinh hạnh của chúng tôi, hy vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác."
Dưới ánh mắt uy hiếp của Khương Miểu, tôi không tình nguyện mà cầm lấy chân heo siêu bự của hắn (ý bạn ấy là bắt tay ấy), ở trong bụng âm thầm cầu nguyện gã heo béo này có thể sớm cuốn gói đi một chút.
Tử heo mập cư nhiên ngay cả tôi cũng muốn lợi dụng, nắm lấy tay tôi mãi không chịu buông, khen thiết kế tôi có đột phá, có cá tính, là lựa chọn tốt nhất của công ty bọn hắn. Nực cười, vậy sao các ngươi còn làm khó chúng tôi lâu như vậy?
Tôi một bên gượng cười, một bên nhắc nhở mình chờ một chút là có thể trở về phòng, ngâm tay vào xà phòng mà giải độc từ tay hắn truyền qua được rồi.
Rốt cuộc hắn cũng đi, tôi dựa vào ghế sa lon, quyết tâm mặc kệ ông chủ và Khương Miểu nói gì thì tôi cũng phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cứ như vậy nữa thì trí nhớ sớm hay muộn cũng sẽ dùng cạn kiệt mà thôi.
Khương Miểu đang dọn văn kiện lại, thấy bộ dáng tôi giống như muốn chết cho rồi, bất đắc dĩ mà lấy văn kiện vỗ vỗ đầu tôi, "Đừng giả bộ làm biếng nữa, lần này vất vả cho ngươi rồi, buổi tối mời ngươi ăn cơm."
Vừa nghe lời này, tinh thần tôi phấn chấn hẳn, ha ha, mỹ nữ mời ăn cơm, đây là nguồn động lực lớn nhất a, huống chi Khương Miểu tuy rằng quần áo rất sang trọng, nhưng bình thường cũng rất tiết kiệm, cho tới tận bây giờ chỉ có người khác mời nàng ăn cơm, chưa thấy qua nàng mời ai, cho dù lần đó nàng thăng chức, cũng là toàn bộ công ty đồng nghiệp góp tiền lại mời đại tiểu thư đi ăn lẩu mà thôi.
Nhưng thật trớ trêu là người nào có thể mời được nàng đi lại rất đắc ý. Tôi cư nhiên có thể có được vận may này, nếu nói ra, sơ là đám nam nhân luôn tia Khương Miểu kia nhất định ghen tị mà chết.
Đảo mắt một vòng, tôi thử hỏi han, "Tôi có thể đem cơ hội này đem bán đấu giá được không?" Hắc, nếu có thể bán được, nhất định thu được số tiền không nhỏ đâu, nhưng mà Khương Miểu 100% sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Khương đại tiểu thư liếc mắt một cái xem thường, "Tính hay nhỉ! Cũng không phải mời một mình ngươi, tôi có mời một người bạn cũ nữa, tiện thể mời ngươi luôn. Ngươi có đi hay không?"
Căn bản không thèm để ý tôi, nàng xoay người đi ra ngoài, đứng ở cửa nói một câu, "Hôm nay buổi tối 7 giờ, Hồng Ma Phường, đi trễ thì đừng đến nữa."
Mỹ nữ chính là mỹ nữ a, mời khách ăn cơm vẫn cá tính như vậy. Sờ sờ cái bụng, hôm nay giữa trưa không ăn cơm thật ngon, buổi tối hẳn là có thể ăn rất nhiều đây, người nào đó chủ trì mời đi ăn cơm hung hăng như vậy cũng không sai a.
Không muốn tiếp tục đợi ở công ty, tôi sớm chạy ra ngoài, trước chạy đến sạp sách báo trước cao ốc xem xem có tạp chí thiết kế mới không, nạp điện đúng lúc mới có thể duy trì chất lượng công việc a. Sau đó lại chạy đến khu trò chơi gần Hồng Ma Phường, cùng một đám choai choai tiểu hài tử giành trò chơi đua xe mới nhất nơi ấy, xử lý vài cái tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng xong, tôi nhìn đồng hồ, đã 6h45, vội vàng leo khỏi chiếc xe đua cao cao, cẩn thận cất kỹ những đồng xu trò chơi còn lại, dự định có dịp sẽ ghé lại đây chơi một chút.
Đi bộ tới nhà hàng cơm Tây nổi tiếng nhất khu A "Hồng Ma Phường ", tôi ngỡ ngàng sao Khương Miểu mời bạn cũ lại chọn nơi này, Hồng Ma Phường nổi danh nhất không phải vì nó có đặc sản ốc sên nổi tiếng (mời tôi ăn tôi cũng không thèm ), mà là vì giá cả nơi đây. Có rất nhiều người ăn mặc sang trọng bước vào nhà hàng, thấy ghế kín cũng độ tám phần hơn, thật không hiểu trong thành phố này sao lắm người coi tiền như rác thế không biết.
Nếu không phải Khương Miểu mời, tôi phỏng chừng không bao giờ đi vào nhà hàng trang hoàng tráng lệ này cả.
Vào cửa liền đến một góc sáng sủa mà Khương Miểu đã ngồi sẵn, tôi vẫy vẫy tay với nàng, cười hì hì ngồi xuống đối diện, quơ quơ điện thoại di động trước mắt nàng, "6h55, tôi không muộn a!"
Lập tức hết nhìn Đông tới nhìn Tây, "Sao chỉ có một mình ngươi a? Không phải nói ngươi mời bạn cũ ăn cơm sao?"
Khương Miểu thực thanh nhã mà uống ngay một hơi nước, nói câu nào câu nấy cũng làm tôi hộc máu, "Mời cơm ngươi thật sai lầm quá, không biết ngươi có phải là quỷ chết đói đầu thai hay không. Không phát hiện lưng ghế dựa sau lưng ngươi đã có áo khoác vắt lên đó sao? Người ta đi toilet."
Buồn bực mà di chuyển đến ghế bên cạnh, tôi đánh giá chung quanh, phần lớn đều là những người ăn mặc chỉnh tề cả, hơn nữa ở bên cạnh Khương Miểu càng làm cho chiếc áo khoác đơn giản của tôi có vẻ cực kỳ không hợp. Nhưng mà đây không phải là việc khiến tôi phiền não nhất, lật xem thực đơn không có lấy một chữ tiếng Trung nào, tôi đang suy tính xem có nên đi tố cáo cái nhà hàng này không, rõ ràng đang ở Trung Quốc, vì cái gì ngay cả thực đơn cũng không làm cho người ta đọc hiểu được thế này. Nhìn tôi sầu mi khổ kiểm, Khương Miểu thiện tâm gọi bồi bàn tới, gọi cho tôi một phần giống nàng: cá hồi, thật may nàng và tôi đều thích ăn cá.
Trên lưng ghế dựa là chiếc áo khoác của nữ, tôi còn đoán Khương Miểu mời phải là một vị nam nhân chứ, vì đề phòng ngăn chặn những hành động thái quá của đối phương nên mới bảo tôi đi chung, không ngờ là nữ tử.
Đang muốn mở miệng hỏi xem là thần thánh phương nào, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đi lại bàn chúng tôi, cư nhiên là Hạ Tuyết, tôi cười lắc đầu, thật đúng là hữu duyên a, thấy tôi, Hạ Tuyết cũng rõ ràng sửng sốt một chút.
Khương Miểu nhìn chúng tôi, có chút ngạc nhiên, "Hai người biết nhau sao?"
Hạ Tuyết rất nhanh khôi phục lại thần thái tự nhiên, gật gật đầu, "Vô tình gặp nhau vài lần."
Tôi vẫn như cũ cười hì hì, "Hạ tiểu thư, thật sự là khéo a, nguyên lai cô là bạn cũ của Khương quản lí."
Khương Miểu không vui vẻ mà gõ đầu tôi một chút, "Không phải đã nói rồi sao? Ngoại trừ trước mặt khách hàng, bình thường đừng gọi tôi Khương quản lí, giống như biến tôi thành phụ nữ trung niên vậy."
Tôi rất muốn nói một câu "Đã vậy rồi còn gì!" Nhưng lo lắng đến an toàn của mình và cả tiền thưởng, nên đành đem những lời này nuốt xuống.
Không chú ý tới tôi đang cười trộm, Khương Miểu giới thiệu tôi với Hạ Tuyết, "Lam Thiên Tình, rất có tài và là cánh tay đắc lực nhất của tớ."
Có lẽ là ảo giác, Khương Miểu khi đang nói tên tôi, nàng dường như trao đổi ánh mắt với Hạ Tuyết cái gì đó mà tôi không rõ. Hạ Tuyết không tự nhiên cười cười, mà Khương Miểu thì lại đang chú ý đến phản ứng của Hạ Tuyết. Điều này làm cho tôi cảm thấy thực không thoải mái, cảm thấy mình giống như một con rối vậy.
Nhớ tới câu mà đêm hôm đó Hạ Tuyết nói, tôi quyết định phá vỡ không khí kỳ quái này, "Thật vừa vặn a, Hạ tiểu thư nói cô ấy cũng biết một người tên là Thiên Tình a."
Khương Miểu gật gật đầu, “Đúng vậy a, trong đám bạn học đại học có một người tên Phương Thiên Tình, cùng với tôi là bạn thân của Hạ Tuyết, nhưng mà đã thật lâu đều không có liên lạc."
Tôi rất giật mình, "Cho tới bây giờ chưa nghe ngươi nói a!"
Khương Miểu cười không nói, Hạ Tuyết tựa hồ không phải rất thích đề tài này, nên rất nhanh chủ đề cuộc nói chuyện của chúng tôi chuyển sang cuộc sống ở nước ngoài của Hạ Tuyết, một bữa cơm cũng có thể xem khá vui vẻ, tuy rằng thâm tâm tôi sinh ra vô số nghi hoặc.
|
Chương 9: Nguyên vốn tưởng rằng ăn cơm xong tôi có thể êm đẹp về nhà, hôm nay là thứ sáu, mai là cuối tuần rồi, mấy ngày hôm trước kiếm được mấy bộ phim còn chưa kịp xem nữa, mãi vẫn bị công việc quấn lấy thân. Nhưng Khương Miểu lại đề nghị muốn tới quán bar mới mở ngồi một chút, mà thoạt nhìn Hạ Tuyết không phải thực hào hứng cũng rất vui vẻ mà đáp ứng, còn nói là để nàng mời, tôi đây là người ăn chực bữa này đương nhiên không có quyền phản đối, khách khí hai câu từ chối lập tức đã bị các nàng gạt đi.
Đến gần quán bar, người rất đông, tôi nhanh tay lẹ mắt mà đoạt một cái bàn gần góc tường, không tiêu tiền thì phải tốn chút lao động thôi, đạo lý ấy tự giác tôi vẫn phải có.
Khương Miểu không khách khí nốc rượu, tôi biết nàng tửu lượng rất tốt, cũng không lo lắng lắm, nhưng không ngờ Hạ Tuyết thoạt nhìn nhã nhặn yếu ớt mà uống rượu cũng thực khủng hoảng, so với hai người đó, tôi thật có vẻ có chút không phóng khoáng, cầm một ly " Coronado" đến chết cũng không buông tay, kiên quyết không chịu nếm thử mấy ly rượu cocktail xinh đẹp ấy, tửu lượng của tôi cực kỳ kém, nghe nói uống rượu say sẽ phát điên, đương nhiên bản thân tôi không hề hay biết gì cả.
Vì muốn duy trì hình tượng tốt đẹp nên tôi thủ chắc trận địa, mặc cho Khương Miểu khuyên can, đe dọa dụ dỗ mãi nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp, nàng cảm thấy mất mặt, rõ ràng cả nàng và Hạ Tuyết đều mời rượu mà tôi cứ từ chối mãi.
Khóe mắt trông thấy các nàng từng ly một cứ đổ thẳng vào miệng, tôi lúc đầu còn cười hì hì nhìn xem cao hứng, càng về sau cũng có chút lo lắng, hai người bọn họ trước đó cũng uống một chút rượu rồi, huống chi bây giờ lại nốc khủng hoảng như thế, sẽ rất dễ say, mà người đã say rượu thì luôn thuộc loại tôi vô lực ứng phó, bởi vì bọn họ không còn lý trí, không biết gì cả, càng không hề nói năng có nghĩa.
Hiển nhiên nỗi lo ấy dường như chậm mất rồi, đoạt ly rượu trong tay Khương Miểu, nàng vẻ mặt không vui mà trừng mắt, "Làm gì vậy? Mình không uống còn không cho người khác uống a?"
Ánh mắt rõ ràng có chút mơ hồ, tôi biết, đây là dấu hiệu nàng đã say. Bình tĩnh xem xét, số lần Khương Miểu uống rượu không nhiều lắm, ít nhất thì số lần tôi thấy không nhiều, đại đa số thời điểm nàng đều một vừa hai phải, điều này làm cho rất nhiều nam nhân hy vọng thừa cơ mà lợi dụng đều cực kỳ thất vọng. Nhưng cũng may mắn là tôi cũng thấy qua vẻ say rượu của nàng, ách, tôi cam đoan, các nam nhân sẽ không hy vọng mà được chứng kiến đâu --- hung hãn mà rất dong dài.
Hạ Tuyết cười cười nhìn Khương Miểu, "Tửu lượng không tốt đừng uống nhiều. Để cho say làm sao về nhà?"
Thực nhìn đoán không ra, tửu lượng của nàng so với Khương Miểu còn tốt hơn, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong a.
Khương Miểu nắm chặt cổ áo tôi, con ngươi nhìn tôi một hồi lâu, "Thiên Tình, ta đã nhìn thấu con người bên trong ngươi, luôn cố bảo vệ chính mình. Ngươi có biết hay không, người giống như ngươi thật sự là không ai thích nổi đâu."
Nàng thật đúng là say rồi, nói năng thẳng tuột như vậy, những lời này khi nàng thanh tỉnh là đánh chết cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.
Tôi không thoải mái mà muốn thoát khỏi ma trảo của nàng, nhưng Khương Miểu khi say, sức lực lớn kinh người, tôi thoát ra không được.
Khương Miểu đem mặt của tôi xoay hướng Hạ Tuyết, cười khanh khách, "Cậu xem tên này cũng tên Thiên Tình, nhưng với cái tên Thiên Tình kia thì hoàn toàn bất đồng. Tên này thoạt nhìn tính tình tốt, cá tính tốt, bộ dạng cũng rất khả ái, luôn cười hì hì, giống như không bao giờ biết giận. Nhưng tớ biết tên này hơn hai năm rồi, tớ cho cậu biết, nhóc này giống như là kem chiên, bên ngoài nóng hầm hập, nhưng bên trong là cả một khối băng."
Kem chiên? Đây là nhận xét gì a? Tôi cố gắng đem tay nàng gỡ khỏi mặt tôi, tửu quỷ này lại ôm lấy cổ tôi, thiếu chút nữa đem tôi xiết gần ngột thở.
Tốn sức bằng cả chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng giãy ra được, tôi một bên cầm lấy tay Khương Miểu, kiệt lực ngăn cản nàng tiến thêm một bước công kích, một bên nhìn Hạ Tuyết đang có chút ngẩn người, "Hạ tiểu thư, tôi thấy chúng ta trước tiên đưa Khương Miểu về nhà đi? Cũng không còn sớm nữa."
Hạ Tuyết mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, đứng lên. Xem nàng xiêu vẹo đi ra quán bar, tôi có chút đau đầu, hình như tôi đã đánh giá quá cao nàng, xem ra nàng cũng say mất rồi, như thế thì ai sẽ lái xe chứ?
Giúp đỡ Khương Miểu đi ra ngoài, nàng còn giương nanh múa vuốt, "Tôi không có say! Tôi còn muốn uống, Hạ Tuyết, chúng ta tiếp tục uống! Lam Thiên Tình, tôi cho ngươi biết, ngươi còn dám ngăn cản tôi, tôi không thèm khách khí với ngươi nữa!"
Tôi vâng vâng dạ dạ mà đáp ứng, trong lòng hận khí lực của mình không thể lớn hơn vài phần, có thể đem con ma men này trực tiếp đi ra cửa. Thật sự là rất dọa người, mọi người trong quán bar nhìn chăm chú chúng tôi, biểu tình cười mà như không cười, tay với chân tôi dùng sức mà lôi kéo Khương Miểu ra cửa.
Gió lạnh thổi qua, nàng cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn mà dựa vào tôi, ngẩng đầu liền thấy Hạ Tuyết lảo đảo mở cửa xe, chui vào ghế lái chính, tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, vội vàng kéo Khương Miểu tới đó, "Hạ tiểu thư, cô lúc này không thể lái xe đâu."
Hạ Tuyết dừng lại, tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu, "Cô nói rất đúng." Dựa vào cửa xe Khương Miểu, "Uy, tôi hình như uống nhiều quá, cô tới lái xe đi!"
Nếu như đang ở trong bức tranh châm biếm, tôi hiện tại nhất định là đầu đầy mồ hôi, đau đầu chút ít, nhưng tôi chỉ có thể phân trần, "Khương Miểu say rồi, nàng cũng không thể lái xe."
Hạ Tuyết không chút do dự mà đem chìa khóa xe nhét trong tay tôi, "Vậy cô lái đi." Nàng ngay cả tôi có thể lái xe không, có bằng lái hay không cũng không thèm hỏi một chút, nói xong liền mở cửa xe sau, chui vào trước, chờ tôi đem Khương Miểu đẩy vào xe. Hạ Tuyết dựa vào lưng ghế, hình như là đã rất buồn ngủ.
Cười khổ khởi động ô tô, tôi là một "Quốc lộ nữ ma đầu " chính hiệu, tuy nói hai năm trước đã lấy được bằng lái, nhưng số lần lái xe đếm trên đầu ngón tay còn chưa hết, nhưng giờ không có cách nào khác, tôi không lái thì ai lái đây? Chỉ có thể tận lực mà cẩn thận một chút.
Khi xe nổ máy mới nhớ tới một vấn đề trọng yếu, tôi căn bản không biết Khương Miểu ở chỗ nào, xé cổ họng hỏi nửa ngày, nhưng nàng say đến chết không thèm đáp lại. May mắn Hạ Tuyết tình hình tốt hơn một chút chậm rãi nói một câu, "Mang cậu ấy về nhà của tôi đi."
Lúc này mới làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thật ngoài lái xe không tốt ra, vấn đề lớn thứ hai đó là tôi mù đường, ngoại trừ một vài con đường quen thuộc ra, thì tôi căn bản ngay cả phương hướng cũng phân không rõ lắm, nếu Khương Miểu ở tại nơi mà tôi chưa quen đường, tôi dám cam đoan, đại đa số thời gian suốt buổi tối này tôi đều dùng để hỏi đường cùng đi vòng quanh. Nếu như về Phú Giang hoa viên thì không có vấn đề, đường về nhà tôi không bao giờ bị lạc cả.
Đi theo con đường quen thuộc, cũng may không gặp kẹt xe, nhưng cũng tiêu phí gần nửa giờ cùng một thân đầy mồ hôi.
Thấy tôi lái xe, bảo vệ tiểu khu hoảng sợ, cũng khó trách hắn, ở đây gần 3 năm, tôi còn chưa từng lái xe trở về nhà, huống chi trong xe còn chở hai mỹ nữ đang say khướt. Mạo hiểm vạn phần đổ được xe, tôi lại bắt đầu sầu khổ, hai người kia làm sao đây, tôi làm sao đem các nàng lên nhà Hạ Tuyết được? Từ nơi này đến thang máy ít nhất phải 500m.
Mới vừa đem các nàng ra khỏi xe, Khương Miểu lập tức nằm úp sấp nôn ra khắp chiếc Audi bên cạnh, trông chiếc Audi A6 thật vô cùng thê thảm, tôi vô cùng đồng tình với chủ của nó, Khương Miểu thật sự là thiên tài của thiên tài, trong xe mình không thèm nôn, nàng thật đúng là biết yêu quý đồ đạc của mình a.
Hạ Tuyết giãy khỏi người tôi, "Tự tôi có thể đi, cô giúp Khương Miểu là được rồi." Nhìn nàng lắc lư đi, tôi tuy rằng có chút lo lắng nhưng cũng vô lực bận tâm, Khương Miểu nôn xong, thần chí hoàn toàn không còn, ngồi phịch ở trên người tôi, tôi đem toàn bộ sức lực chỉ đủ ôm lấy nàng, nghiêng ngả lảo đảo theo sát phía sau Hạ Tuyết.
Dọc theo đường đi, mọi người đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú vào tổ ba con ma men chúng tôi đây, tôi thật khóc không ra nước mắt, 3 năm qua vất vả xây dựng ấn tượng tốt như vậy liền bị hủy hoại hoàn toàn. Có khi người ta còn tưởng rằng tôi là tửu quỷ ấy chứ, rõ ràng ngay cả một ly 200ml bia kia còn chưa uống xong.
Thật vất vả tới trước cửa nhà Hạ Tuyết, tôi mới phát hiện, vị trí phòng của nàng hoàn toàn giống phòng tôi, mở cửa ra quả nhiên cấu trúc phòng hoàn toàn giống nhau, chẳng qua nàng thu dọn so với tôi nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Góc tường còn có một vài thùng lớn, xem ra là những món mang vào nhưng chưa kịp dọn ra, ngẫm lại, nàng dọn vào đây chưa bao lâu, tôi trông thấy nàng chỉ mới một lần.
Đem Khương Miểu đặt ở trên ghế sa lon, Hạ Tuyết từ trong phòng vệ sinh đi ra, xem ra đã rửa mặt xong xuôi, nàng thoạt nhìn đã tỉnh rượu khá nhiều, tôi nghĩ giờ phút này các nàng cần nhất là nghỉ ngơi nên vội vàng biết điều mà chào Hạ Tuyết, "Cô nghỉ ngơi sớm một chút đi! Tôi đi về trước."
Nói xong liền định đi ra cửa, không ngờ nàng lại gọi lại tôi, "Cô không bận gì chứ? Có thể ngồi lại một lát hay không, tôi muốn nói chuyện với cô.”
" Ôi chao? Tôi hôm nay là làm gì mà có vận khí tốt thế này? Có người mời ăn cơm, có người mời uống rượu, còn có mỹ nữ cùng với tôi nói chuyện phiếm?
|
Chương 10: Nhún nhún vai, tôi nghĩ không ra lý do cự tuyệt, bây giờ vẫn chưa khuya, huống chi, trước mắt mỹ nữ tỷ tỷ thật sự là quá đẹp, tôi không ngại làm thùng rác nơi xả hết tâm sự của nàng đâu, và tin tưởng mình sẽ được nghe một câu chuyện xưa hấp dẫn nữa. Nhưng tôi có chút lo lắng liệu khi nàng tỉnh rượu có sẽ cảm thấy ngại vì những lời mình nói ra không, hắc hắc, thôi sao cũng được, dù sao tôi với nàng cũng không phải là quá thân, cho có dù hối hận cũng là chuyện của nàng, cùng lắm thì sau này cả đời không qua lại với nhau, tôi cũng không chịu tổn thất gì cả.
Ngồi trở lại trên ghế sa lon, tôi chăm chú lắng nghe, Hạ Tuyết cười cười, lại lấy ra hai cái ly chân dài cùng một chai rượu đỏ, ngồi ở bên cạnh tôi, rót hai chén rượu, đem một ly đưa cho tôi.
Trời ạ? Còn muốn uống? Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hạ Tuyết chậm rãi dốc ly rượu, tôi thật không hiểu, rượu đỏ thì không nặng lắm, nhưng vấn đề là tối nay nàng đã uống rất nhiều rồi a.
Uống ngay một hơi, Hạ Tuyết tựa hồ thực vừa lòng với hương vị của rượu.
"Kỳ thật muốn uống rượu ngon, không nơi đâu bằng ở nhà. Chai rượu này là do một lão bằng hữu cho tôi, rượu đỏ của Pháp năm 1972, cô nếm thử chút xem."
Tôi trừng mắt nhìn ly rượu màu như viên ru-bi trong tay, thực hận không thể đem nó đổi thành tiền mặt, tôi không biết nhiều về rượu, đem ly rượu này cho tôi thật giống như đem hoa cúc cho một con trâu điên vậy, có uống cũng hoàn toàn lãng phí, nhưng tôi khác con trâu đó là tôi biết ly rượu này giá cả tuyệt đối rất xa xỉ.
Dưới ánh mắt chăm chú tha thiết của Hạ Tuyết, tôi uống một ngụm lớn, hơi đắng, lại hơi chua, nói thật, không bằng cho tôi một ly nước trái cây còn tốt hơn.
Thấy tôi cau mày, Hạ Tuyết cười lắc đầu, "Xem ra cô thật không thích uống rượu."
Vô nghĩa, rượu có cái gì ngon mà thích uống chứ? Huống chi tôi việc gì phải giả bộ mà lại nói thật với không thật?
Đặt ly rượu lại trên bàn, tôi làm một động tác mời nói, có chuyện cứ nói đi, tuy rằng ngươi rất xinh đẹp, nhưng tôi cũng phải về nhà ngủ a.
Nhưng Hạ Tuyết tựa hồ đối với chuyện của tôi lại cảm thấy hứng thú hơn, "Khương Miểu nói cô là kem chiên, thật là một so sánh thú vị."
Thú vị? So sánh đó mà thú vị. Tôi không thích kiểu so sánh đó chút nào, tuy rằng nó thực chuẩn xác.
Tôi miễn cưỡng cười cười đáp lại, nếu không nói vào chủ đề, tôi cũng thật muốn về nghỉ ngơi cho xong.
Hạ Tuyết giờ phút này tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong hồi tưởng của mình, nhấp từng chút chất lỏng trong ly một lúc lâu không lên tiếng.
Ngay khi tôi tính mở miệng thúc giục, đại tiểu thư rốt cuộc cũng chịu nói tiếp, "Tôi và cô có nói qua rồi đấy, tôi còn biết một người tên là Thiên Tình. Nàng với cô không giống nhau đâu, là một người mặt lạnh tâm cũng lạnh. Nếu như nói cô là kem chiên, nàng chính là tảng băng đông đặc cực kỳ rắn chắc."
Phát âm tiếng Trung nàng với hắn không khác nhau lắm, nhưng trực giác mách bảo, tôi cảm thấy Hạ Tuyết nói đến Thiên Tình kia hẳn là nữ hài tử.
"Nhưng nàng vẫn đối xử với tôi tốt nhất, tuy rằng cũng vẫn lời nói, khuôn mặt lạnh băng, nhưng tôi biết, nàng thực để ý tôi." Hạ Tuyết không uống rượu nữa, chỉ chăm chăm nhìn ly rượu trong tay.
"Nhưng lúc ấy tôi còn rất trẻ, còn là một người nhát gan, tôi không dám nhận tình cảm của nàng, nên đã làm tổn thương nàng." Hạ Tuyết cười khổ một chút, "Cuối cùng, tôi đã hoàn toàn đánh mất nàng. Nhưng khi đã mất, tôi mới biết được, đối với tôi, nàng quan trọng như thế nào."
Nghe không thú vị chút nào a, chuyện xưa thật quá ngắn gọn. Tôi nhẹ nhàng gõ ngón tay lên gối ôm kế bên, lúc này tâm tình tôi có chút buồn bực.
Hạ Tuyết im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn tôi, "Này, Thiên Tình, cô có người nào special không? Đối với cô mà nói, thì đó là người trọng yếu nhất."
Tôi không phải đến làm thính giả sao? Sao đề tài lại chuyển lên người tôi thế này? Nhưng mà vấn đề này rất đơn giản, tôi cũng không ngại trả lời, "Người nhà a, với tôi thì người nhà là quan trọng nhất."
Hạ Tuyết nở nụ cười, "Đương nhiên, người nhà là rất trọng yếu. Chẳng lẽ ngoại trừ người nhà, cô không có người nào khác quan trọng cả sao?" Dưới ánh đèn, nụ cười của nàng thật quyến rũ, "Nói thí dụ như người yêu hay gì gì đó."
Xem ra nàng say thật rồi, tụ nhiên bàn bạc vấn đề "Sâu sắc" như thế với người xa lạ như tôi. Thật sâu mà hít một hơi, tôi chỉ có thể tiếc nuối mà nói, "Không có, ít nhất đến hiện tại tôi chưa có. Tôi nghĩ, đại khái cũng không ai thích tôi đâu. Nói ra cô có thể không tin, tôi còn chưa yêu bao giờ nữa." Tôi nhăn mặt, tỏ vẻ "Bi phẫn".
Hạ Tuyết đến gần tôi một chút, tôi có thể ngửi được trên người nàng mùi nước hoa hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc, còn có một chút mùi thuốc lá trong quán bar, loại mùi này làm cho tôi hơi hơi mơ hồ, ánh mắt của nàng nhìn gần thật hút hồn, đồng tử khá sáng, chính giữa hơi chuyển sang nâu.
Tôi không biết làm sao, Hạ Tuyết đang rất hăng say, vươn ngón tay lướt qua trán và mũi tôi, "Cô biết không? Cô có một đôi mắt xinh đẹp, mũi thẳng! Rất khó tưởng tượng cô đáng yêu như vậy lại vẫn chưa yêu bao giờ."
Trước giờ vẫn không để ý, tay Hạ Tuyết thực xinh đẹp tuyệt trần, chăm sóc vô cùng tốt, làn da nhẵn nhụi, khung xương cân xứng, tôi nghĩ chắc nàng đã tập qua đàn piano hay đại loại như thế, móng tay được chăm sóc thật sự đáng nể, màu móng không hề có một vết bẩn, cùng với mấy móng tay cắt trụi lủi như tôi quả thật một trời một vực.
Sự chú ý của tôi nằm hoàn toàn trên tay nàng, đột nhiên bừng tỉnh lại, nàng đang chơi trò gì thế này?
Khi tôi tỉnh táo lại được thì ngón tay Hạ Tuyết đã chuyển qua môi tôi, tôi giống như trúng phải ma pháp không thể nhúc nhích nổi, nhìn nàng dựa vào càng lúc càng gần, dùng một loại thanh âm rất nhẹ nói, "Hình dáng đôi môi của cô cũng thực mê người."
Sau đó, môi nàng phủ lấy môi tôi. Môi của nàng có chút lạnh cả người, mang mùi rượu rất nặng, tôi nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng, khi lấy lại ý thức thì đã phát hiện ra nụ hôn đầu tiên của tôi bị cướp mất rồi?
Hạ Tuyết nhẹ nhàng hít thở, tôi nghe thấy nàng nỉ non, "Thiên Tình, tôi nhớ cậu."
Gì đây? Đem tôi làm vật thay thế sao? Tuy rằng nụ hôn này rất tuyệt, cũng thực thích đôi môi mềm mại của nàng, nhưng tôi vẫn không chút do dự nắm bả vai, nhẹ đẩy nàng ra, nhìn sâu vào mắt nàng.
"Này, tôi là Lam Thiên Tình, Lam là màu lam, Thiên là bầu trời, Tình là trong xanh. Ở ngay dưới lầu của cô, công ty tôi cũng ở phía dưới công ty cô, chúng tôi từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ còn không đến một tháng, cùng lắm tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu thôi."
Ánh mắt Hạ Tuyết lúc đầu còn có chút mê mang, sau đó chậm rãi mà bình thường lại, kinh ngạc mà nhìn tôi, sau đó lấy hai bàn tay ôm lấy mặt, lẩm bẩm áy náy, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay tôi uống nhiều quá."
Hít một hơi, tôi nghĩ không ra phải nói gì an ủi nàng, đưa tay nhìn đồng hồ, đã khuya rồi, bèn đứng lên, vỗ vỗ bả vai nàng, "Không còn sớm nữa, tôi phải về, cô cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Cái kia, hôm nay cô thật sự uống nhiều lắm, về sau uống ít một chút tốt hơn."
Hạ Tuyết vẫn không ngẩng đầu, tôi do dự một chút. Khi đi ra ngoài cửa phòng, trong nháy mắt đó, tôi nhịn không được đưa tay muốn ngăn cửa lại, nhưng đầu ngón tay mới vừa chạm phải cạnh cửa, chợt nghe thấy tiếng "Cạch cạch", cánh cửa đã được khóa cứng. Nhẹ tát mình một bạt tay, Lam Thiên Tình, ngươi đang nghĩ gì thế?
|