Hạ Tuyết Đẳng Thiên Tình (tuyết rơi chờ trời trong)
|
|
Chương 11: Nằm ở trên chiếc giường thoải mái nhỏ nhắn của mình, tôi đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình thật ngốc, mỹ nữ a, lại còn chủ động nữa chứ, đây không phải là vận may mỗi ngày có thể gặp được, bỏ lỡ cơ hội này, sau này đừng mong gặp được nữa.
Nhịn không được cười rộ lên, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không phải việc Lam Thiên Tình tôi có thể làm được a.
An tâm mà nhắm mắt lại, tuy rằng trong lòng có chút ít tiếc nuối, nhưng lý trí và trực giác đều nói cho tôi biết, hành động vừa rồi rất đúng.
Khi chuông cửa reng lên, tôi vẫn còn giống như Alice đang dạo chơi trong mơ, theo bản năng mà đạp chăn ra, tôi không muốn ra mở cửa, hy vọng vị khách tới lúc sáng sớm này có thể tự biết điều mà rời đi, làm ơn cho tôi có thể làm biếng ngủ nướng một chút vào cuối tuần đi.
Đáng tiếc vị này vẫn kiên nhẫn bám riết không tha, chuông cửa vang lên ít nhất khoảng 3 phút sau, tôi đành đầu hàng, nếu không các vị hàng xóm lại xông ra trách cứ tôi làm phiền họ nữa mất.
Nhìn từ lỗ mắt mèo ra ngoài, là hai người mặt mũi hơi nhăn lại một chút, Khương Miểu có chút không kiên nhẫn, Hạ Tuyết thì không có biểu cảm nào cả. Tôi bất đắc dĩ mà mở cửa, Khương Miểu tự nhiên lách qua tôi mà vào, Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, tôi cũng giả như không có việc gì cả, khách khí mà mời nàng vào cửa.
Khương Miểu đánh giá phòng khách trong chốc lát, lệch đầu nhìn tôi, "Chưa thấy ngươi mặc đồ ngủ bao giờ, rất đáng yêu nha. Nhìn đoán không ra, ngươi thật lợi hại, có thể ở trong căn phòng tốt như vậy."
Tôi có chút xấu hổ, dù sao bộ dạng ở nhà này ngoại trừ người nhà và những bằng hữu rất thân, thì người ngoài nhìn thấy không nhiều lắm, vì thế đi vào phòng bếp, định lấy cho các nàng một ít nước uống, "Đấy là một vị trưởng bối tặng cho tôi, bản thân tôi mua không nổi đâu."
Khương Miểu bĩu môi, "Tiểu hài tử nhà có tiền thật hạnh phúc a. Trách không được ngươi đi làm luôn hờ hững, muốn làm mới làm. Người khác đều vì có tiền mua nhà mà phải phấn đấu ít nhất mười mấy năm, ngươi thì chả cần."
Lời này không phải cũng quá võ đoán sao? Tôi thừa nhận ở công ty tuy rằng không tính là một nhân viên chăm chỉ nhất, nhưng cũng thuộc loại phải chịu mệt nhọc chứ a.
"Ngươi nói lời này sao vô trách nhiệm quá, chẳng phải việc nào ngươi giao cho tôi, tôi đều hoàn thành đúng hạn hay sao? So với mấy tên chuyên kéo dài thời gian kia thì tôi phải được bầu là người đáng tin cậy nhất chứ."
Tôi lấy một hộp nước trái cây và một hộp sữa, mang theo cả một bịch ly giấy để trên bàn trà, "Nhà của tôi không có rượu, hai người muốn uống gì thì tự lấy đi."
Lại xem đồng hồ, đã gần 10h, "Hai người cứ tự nhiên, tôi muốn đi tắm một lát."
Ngày hôm qua trở về đã rất khuya, tôi liền đi ngủ luôn, bây giờ trên người khá rít, thật sự không thích chút nào. Vội vàng giặt sạch một cái khăn tắm, tôi thay áo ngủ, không quen dùng bộ dạng này mà tiếp khách.
Trở lại phòng khách, Khương Miểu cùng Hạ Tuyết đang ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện cái gì đó, thấy tôi đi ra, Khương Miểu huýt một tiếng, "Mỹ nữ tắm xong rồi!"
Nàng lập tức không vừa lòng mà nhắc nhở, "Ở nhà ăn mặc sao lại chỉnh tề như vậy? Bộ áo ngủ hồi nãy cũng rất đáng yêu mà, sao lại thay ra a!"
Tôi chỉ cười cười, hoàn toàn không biết phải nói gì với sắc nữ tỷ tỷ này cho phải.
Khương Miểu bắt đầu hưng trí dạt dào mà đi tham quan phòng của tôi, tôi cùng Hạ Tuyết ngồi ở phòng khách, cả hai đều có một chút xấu hổ.
Tôi rót một ly sữa cho mình, uống ừng ực một hơi để che giấu cõi lòng, tôi không biết nàng có nhớ rõ chuyện tối qua hay không, hy vọng nàng có thể quên hết đi.
"Bụng rỗng uống sữa không tốt cho cơ thể, nhất là sữa lạnh nữa." Hạ Tuyết cau mày khuyên tôi, "Cô nên ăn chút bánh mì dằn bụng đi."
Thiếu chút nữa tôi bị sặc, tôi đoán nàng đại khái cũng rất biết chiếu cố người khác, nhưng nguyên lai không nhìn ra lại chu đáo như thế.
Nhìn đến bộ dạng chật vật của tôi, Hạ Tuyết nhịn không được cười rộ lên, "Khương Miểu nói cô có đôi khi rất giống tiểu hài tử, xem ra thật đúng là như vậy."
Tôi không nói gì chỉ nhún nhún vai, "Bởi vì ở nhà nên như thế, mà cũng có thể trong tiềm thức tôi không xem mình đã lớn."
Hạ Tuyết gật gật đầu, “Đúng vậy a, làm người lớn là việc thực vất vả." Nàng mỉm cười nhìn đôi mắt của tôi, "Cho nên thỉnh thoảng sẽ muốn uống chút rượu, phóng túng một chút, uống say sẽ dễ mà nói hưu nói vượn, nhưng khi tỉnh lại sẽ thấy xấu hổ. Hy vọng đêm qua tôi và Khương Miểu không làm phiền cô nhiều."
Tôi nhếch miệng cười cười, làm bộ như mơ hồ, "Đêm qua sao? Tôi cũng uống hơi nhiều, cũng không nhớ rõ lắm. Về sau hay là uống ít một chút đi, buổi sáng thức dậy đau đầu quá."
Khi chúng tôi đang nói chuyện, Khương Miểu đã đi tham quan hết phòng, trở lại phòng khách liền hỏi, "Hai người đang nói cái gì đó?"
Tôi ra vẻ nghiêm túc mà nhìn nàng, "Đang nói chúng ta phải trân trọng thân thể, không được uống rượu quá độ."
Khương Miểu "Xì" một tiếng, "Thiên Tình, không phải tôi đã nói rồi sao, ngươi thật nhàm chán. Sao có thể giống một người trẻ tuổi nơi thành phố được? Giống bà cụ non hơn đó." Tôi nhún nhún vai, không thèm quan tâm, "Hai người hôm nay có kế hoạch gì không?" Đi nhanh lên đi, cho tôi yên tĩnh một chút.
Khương Miểu hiển nhiên không thèm đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi ấy, cư nhiên đỉnh đạc mà mời tôi, "Đi thôi, cũng giữa trưa rồi, cùng đi ăn cơm trưa đi."
Tôi lắc đầu, "Không cần, trong nhà có đồ ăn, tôi không muốn đi ra ngoài ăn."
Thực không biết bắt đầu từ lúc nào tôi và Khương Miểu trở thành thế này, cơ hồ giống như bằng hữu ở chung với nhau nhiều năm rồi vậy. Trách không được người Trung Quốc tôn trọng văn hóa rượu, cùng nhau uống rượu chung một lần, quả nhiên giao tình lại tăng thêm đáng kể.
Khương Miểu nghe xong, con mắt sáng lên, "Ý kiến hay a, ở đây làm đồ ăn đi! Ha ha ở nhà nấu cơm cũng được lắm, tôi còn chưa thưởng thức tài nghệ của ngươi đâu a."
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên nói gì cho phải, lời của tôi rất dễ hiểu là không hề có ý chiêu đãi các nàng mà. Nhưng hôm qua mới ăn chùa của người ta bữa ăn đắt tiền như thế, lúc này yêu cầu tôi nấu lại một vài món tại nhà, thật sự không thể cự tuyệt a.
Tôi chỉ cười cười, đành đáp ứng, hôm trước mới mua ít đồ ăn, hẳn là có thể ứng phó một chút.
Nấu cơm cho nữ tử phiền hơn bình thường nhiều, khi tôi ở phòng bếp ngốc lăng mà thái rau, Khương Miểu đứng bên cạnh chỉ đạo kỹ thuật. Tôi thừa nhận, tôi kỳ thật nấu cơm không thể gọi là ngon, chẳng qua miễn cưỡng mà nói là đủ để nuôi sống chính mình thôi.
Khương Miểu là người tôn trọng chủ nghĩa hoàn mỹ, vẻ mặt nàng khủng hoảng mà nhìn kỹ thuật xắt rau kém cỏi trước mắt, khiến cho tôi càng thêm luống cuống tay chân, rốt cục đại tiểu thư ra lệnh một tiếng, "Thôi bỏ đi, để chúng ta làm cho."
Tiếp nhận con dao, Khương Miểu mặc tạp dề, thuần thục mà xắt bắp cải đáng thương bị tôi tra tấn nãy giờ cơ hồ nhìn không ra được hình dạng, Hạ Tuyết cũng vào giúp. Tôi tựa vào cửa phòng bếp, có chút kinh ngạc, thoạt nhìn các nàng mới là người mười ngón không bao giờ phải đụng vào việc gì, không ngờ động tác thuần thục không kém mẹ tôi bao nhiêu, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Có chút buồn cười mà chạy ra sô pha, tôi thích ý mà mở TV xem, vòng qua vòng lại một hồi thành ra các nàng nấu cơm cho tôi ăn, làm người ngốc một chút quả nhiên vẫn mới là có lợi a.
Tay nghề hai nàng không tồi chút nào, ngoại trừ khi ở nhà thì mẹ dạy cho nấu, không thôi tôi cũng tự học mà thôi, nhưng cơm trưa hai nàng làm thực khiến tôi vừa lòng.
Cứ thường xuyên qua lại như vậy, tôi và Khương Miểu, Hạ Tuyết tựa hồ càng thân nhau hơn vài phần, nhất là khi ở bãi đỗ xe, trông thấy chủ chiếc xe Audi nổi trận lôi đình, ba người chúng tôi rất ăn ý mà bày ra vẻ mặt vô tội, đợi cho gã mập mạp kia bất đắc dĩ mà lái xe đi rửa, mới cùng lúc bật cười nghiêng ngả. Nhìn hai người bọn họ cười đến run rẩy hết cả người, tôi biết mình lại vừa có thêm hai vị bằng hữu khá phiền hà đây, nhưng mà việc này xem ra cũng rất tốt.
Kỳ thật sự phiền hà thật sự cũng đã đến, ví dụ như gần đây, tôi uống nước hay bị sặc, ăn cơm lại bị nghẹn, cho nên khi vài bạn học cũ rủ đi ăn cơm, tôi do dự không biết nên đáp ứng hay không, lo sẽ lại có việc không hay gì xảy ra nữa. Nhưng mấy người kia thật sự rất biết ăn nói, khi tôi nêu lý do để cự tuyệt ra thì bị bọn họ khách sáo nói mấy câu, tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn mà đáp ứng thôi.
|
Chương 12: Lần này những người bạn cũ tụ tập tại một quán chuyên bán món cay mà tôi thực thích: quán Tứ Xuyên, tôi thích ăn nhất là đồ cay, uống trà nóng, những sự kích thích kết hợp lại khiến người ta đổ mồ hôi, mỗi lần từng giọt mồ hôi nhỏ giọt ra, tôi lại có cảm giác rất nhẹ nhõm.
Tới quán ăn, tôi theo thường lệ trước tiên gọi 3 món có hình tiểu trái ớt cộng thêm một hình tiểu ngọn lửa trong thực đơn của quán, tôi cũng rất thích "Ăn lạt" nữa.
Ngẩng đầu liền thấy mấy vị nữ tử cười mà như không cười nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi nổi cả da gà, vội vàng đút tay vào túi trước, "Sao vậy a? Các cậu mời trước mà, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?"
Vài nữ nhân từ hồi đại học trở thành bằng hữu khá thân của tôi, có lẽ đại khái là bởi vì tính tình tôi thật sự quá hiền, nên họ không thể ngừng trêu chọc tôi được, đương nhiên các nàng so với "Hồ bằng cẩu hữu" hai vị đang ở nhà kia cũng một chín một mười.
Tôi không biết các nàng lần này lại đang âm mưu gì, cố ý biểu hiện sự sợ hãi hơi quá mức ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện các vị mỹ nữ đừng đùa quá trớn.
Từng có một lần, các nàng mỗi người dẫn theo một người tạm xem như có chút ít "Tư sắc" "Nam thanh niên khoái hôn" tới tham gia buổi sinh nhật party của tôi, còn nói cho tôi nghe đó là "Quà sinh nhật " các nàng tặng tôi, mỗi người đều là "Hàng mới" cả, bảo tôi tuỳ ý chọn một người làm bạn trai đi, để tô màu thêm cho cuộc sống độc thân "Nhàm chán "của tôi đây.
Tôi dĩ nhiên là xin họ tha cho kẻ bất tài này, nhưng mà các nàng cũng không để lãng phí mấy người “Nam thanh niên khoái hôn” kia, ai nấy đều lấy về mà tự "Tiêu hóa", làm bạn trai ngắn hạn và cả dài hạn cho các mỹ nữ, trong số đó có một người còn tu thành chính quả, trở thành lang quân một vị mỹ nữ trong đó, chuyện đó đến tận nay vẫn là "Trò cười "của nhóm chúng tôi.
Tôi cảm thấy việc này chứng minh được một chân lý nhân sinh phổ biến: "Hại nhân sẽ hại mình, cứu người là tự cứu bản thân", sở dĩ nói như vậy, là bởi vì tôi thật không dám khẳng định hôn nhân đối với mấy nha đầu nguyên bản luôn thích vui đùa yêu cười kia đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Thấy tên vô tâm không phế kia suốt ngày bận bịu việc gạo muối, cố gắng xây dựng mối quan hệ bình đẳng với yêu nữ bà bà, khi ồn ào cãi nhau với lang quân một trận lại chạy đến nhà của tôi kể khổ, ầm ỹ xong rồi lại chạy về tiếp tục cuộc sống của mình, không đếm xỉa gì đến tôi nữa, không biết phải đánh giá hạnh phúc của nàng bằng từ gì đây a.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, người ngoài biết nói gì đây? Câu châm ngôn có nói, "Giầy không hợp chân, chỉ có chân biết".
Bạn bè la tôi một tiếng, "Tiểu tham tiền, sẽ không để cho cậu mời đâu, tự nhiên đi, có người đãi mà."
Nàng nói chưa dứt lời bất chợt lại cảm thấy lạnh sống lưng, tuy rằng đã trải qua lần sinh nhật đó, các nàng bị tôi trăm năm khó gặp mà mắng cho một trận, nhưng những việc bà mối này cũng không giảm đi, ngược lại còn nhiều hơn nữa, không hiểu các nữ nhân khó giữ được hương vị trầm mê trong trò chơi yêu đương này liệu có phải đang mất cân đối lượng hormone hay không.
Tôi bắt đầu lo lắng có nên thừa dịp "Chủ xị" còn chưa hiện thân, lẹ làng mà chuồn êm đi cho rồi không. Nhưng những cô nàng này rất hiểu tôi, thấy thần sắc tôi không ổn, liền biết tôi đang định làm gì, bèn lại gần cầm lấy cánh tay tôi cười đến vô cùng ngọt ngào mà nói, "Muốn chạy đi đâu a? Chúng tớ đã điều tra kỹ rồi, hôm nay cậu không có tăng ca."
Tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà cười theo, nói, "Đi vệ sinh, đi vệ sinh a."
Ngồi chồm hổm ở trong WC, dự cảm điềm xấu càng ngày càng mãnh liệt, tôi thật muốn phủi mông lập tức chạy lấy người, nhưng các nàng đã khôn lõi giữ điện thoại di động với ví tôi mất rồi, thậm chí áo khoác ngoài cũng để ở chỗ ngồi, người không có đồng xu nào dính túi tôi không thể nào trở về nhà a, hiện tại lại đang là mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo đến mức ngay cả những con chó hoang cũng không thấy nữa.
Nghĩ muốn nát đầu cũng không ra sáng kiến nào hay ho, thôi đành đơn giản thoải mái đi ra ngoài thôi, dù sao Lam Thiên Tình đây cũng có kinh nghiệm sa trường mà, làm gì có tên nào không ứng phó nổi, binh tới lấy tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, chẳng có gì là khó khăn cả.
Cố gắng tự an ủi, tôi trở về phòng ăn, không ngoài sở liệu, bên cạnh chỗ ngồi của tôi chẳng biết tại sao lại có thêm một nam nhân, nhưng sao bóng dáng lại quen như thế? Hình như cảm giác được tôi nhìn chăm chú, hắn chậm rãi quay đầu lại, cằm tôi cơ hồ muốn rớt xuống đất, đây không phải là Lôi Văn sao?
Nói đến Lôi Văn, đây cũng là một trong những người bạn rắc rối của tôi. Lúc trước hắn và tôi là bằng hữu, tự nhiên nổi điên nói hắn thích tôi, mà tôi không thể tiếp nhận sự chuyển biến quá lớn như vậy, kết quả là ngay cả thành bằng hữu cũng không làm được.
Ân, tôi lần đó cự tuyệt hắn dùng cái cớ gì nhỉ? A, hình như là "Không đủ trưởng thành, không có cảm giác an toàn." Mắc cười, 20 tuổi đầu rồi mà chỉ biết ăn, nhàn nhã đi chơi từ Đông sang Tây giống một tiểu hài tử như thế mà có thể trưởng thành mới là lạ đó.
Không biết có phải là bị tôi kích thích hay không, nhưng sau đó Lôi Văn rất chăm chỉ học hành, năm thứ tư đi xuất ngoại, nếu tôi không phải là người hoàn toàn không có cảm giác với người khác phái thì chắc chỉ biết trơ mắt hối hận, hận không thể quay ngược thời gian lại được thôi.
Lôi Văn năm đó là một thiếu niên ngây ngô, cười rộ lên mặt rất baby, hiện tại quả nhiên là đã "Trưởng thành", mặc nguyên bộ tây trang, môi luôn cười mỉm, có lẽ là ảo giác nhưng nam tử trước mắt này lại không còn nụ cười sảng khoái thẳng thắn và ấm áp mà năm đó tôi thích nhìn nữa.
Ngẫm lại cũng thật thương cảm cho hắn, tên tiếng Anh của Lôi Văn là Eleven cùng ngoại hiệu là "Thập nhất lang", tất cả đều là tôi đặt cho, dựa theo phát âm tiếng Anh tên hắn. Nhưng bây giờ hai chúng tôi lại giống như người xa lạ, khách khí mà chào nhau.
Những đứa bạn biết chuyện đều nói là do tôi không chịu nhận tình cảm của hắn nên mới cảm thấy áy náy, còn nhất trí cho rằng chẳng qua là tôi chưa nhận ra tình cảm mà mình dành cho Lôi Văn thôi, nghe xong tôi thật không biết nên cười hay nên khóc, một đám nữ nhân giống như bị tên điên nào đó tẩy não vậy, hoàn toàn không thèm nghe câu giải thích "Chỉ là bằng hữu" của người trong cuộc là tôi đây.
Trách không được các nàng lần này thần thần bí bí, chắc là biết Lôi Văn đã trở lại chứ gì? Nhưng sao các nàng lúc này lại ngại ngùng như thế?
Tôi quét mắt qua, ha ha, khó trách, bên cạnh Lôi Văn có một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi kế bên, tuy rằng biểu cảm có chút lạnh lùng, nhưng vẫn không thể phủ nhận, nàng thoạt nhìn so với tôi xứng với Lôi Văn đã trưởng thành hơn nhiều. Kịch truyền hình đã xem nhiều rồi, chẳng lẽ muốn Lôi Văn sẽ cứ như vậy hy vọng mà chờ tôi hồi tâm chuyển ý sao? Như vậy thì ai mà sống được a?
Chuyện với Lôi Văn, tôi không nghĩ gì cả, cho nên lúc này tôi cứ thoải mái mà ngồi xuống cạnh người kia, nhìn các vị mỹ nữ chung quanh một vòng, mắt chạm mắt, đều xấu hổ mà tránh đi. Tốt lắm, kể từ nay về sau, ít nhất hơn nửa năm nữa sẽ không ai dám đến làm phiền tôi nữa, về nhà chắc phải làm một vài ly trà Trúc Giang mới được, mùa đông đó là thức uống tốt nhất đấy.
Lôi Văn cười cười mà nhìn tôi, "Thiên Tình tinh thần vẫn là tốt như vậy a!" Hắn chỉ chỉ nữ hài tử bên cạnh, "Tôi giới thiệu một chút, đây là đồng sự của tôi.
Nhìn vẻ mặt của hắn đã biết Lôi Văn rất ái mộ cô bé này, "Nàng cũng tên Thiên Tình đó, Phương Thiên Tình. Nhưng mà tất cả mọi người đều gọi tên tiếng Anh của nàng, SUNNY. Tôi cũng có nói nàng nghe tôi có một cô bạn cũ cũng tên Thiên Tình, gặp được các cậu cũng hữu duyên a, nên kéo nàng tới đây một chút."
Miệng tôi há hốc thật to, không thể nào? Có thể có chuyện trùng hợp như thế sao? Thế giới thật sự quá nhỏ, lão thiên gia (ông trời) ngài không phải đang đùa tôi chứ? Lôi Văn quả nhiên hiểu lầm biểu cảm đó, ha ha cười nói, "Hắc, đừng nghĩ nhiều quá!"
Vẻ mặt của hắn thập phần bình thường, so sánh Lôi Văn khi xưa tôi quen với khi hắn trưởng thành thì tôi biết, hắn đã thật sự quên tôi rồi. Sự hiểu lầm bị kéo dài theo thời gian kia trong nháy mắt tựa hồ đã hết, tình cảm ngày xưa chẳng phân biệt được tình bạn hay tình yêu đã trở lại.
Trong lúc nhất thời, tôi không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cơ hồ có thể thấy tiếng thở dài trong thâm tâm, nguyên lai trong lòng tôi có chút áy náy đối với hắn.
Chúng tôi rất ăn ý mà nhìn nhau cười, bức tường ngăn cách vô hình những năm gần đây giữa chúng tôi dường như cũng đã biến mất.
Không khí bữa tiệc đang có chút quỷ dị mà ngại ngùng, khi thấy hai người chúng tôi cười với nhau trở nên thoải mái hơn rất nhiều, đám bạn nữ nhân thích chỏ mũi vào chuyện người khác kia tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi, nhưng phỏng chừng là giác quan thứ sáu nhạy cảm của nữ nhân mách bảo các nàng: đừng nói gì nữa. Trong lúc nhất thời, không khí vui vẻ hẳn lên, mọi người lại bắt đầu bữa tiệc.
Nói đến bộ dạng hiện tại, tôi nhìn bộ dáng các nàng giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy, âm thầm buồn cười, cũng không biết kết tội các nàng ra sao đây? Trong lòng không thể nói là hoàn toàn buồn bực được, dù sao đây cũng là sự quan tâm đáng trân trọng tuy có đôi chút nhiệt tình thái quá của họ. Nhưng hơi tiếc một chút, ngay cả tôi cũng muốn làm rõ xem đến tột cùng tôi đang chờ mong một dạng tình yêu như thế nào đây, bằng hữu dù sao cũng là người ngoài cuộc, họ có thể làm được gì đây cơ chứ?
Nhìn Lôi Văn dùng ánh mắt ái mộ nhìn nữ hài tử có phần lãnh đạm kia, tôi đột nhiên rất muốn cười ra tiếng, người kia không phải quá lộ liễu hay sao? Tôi thật nhìn đoán không ra, Phương Thiên Tình nếu không lầm thì thích nữ tử a. Nhưng mà có lẽ nàng ở trước mặt Lôi Văn không lộ rõ bản thân, mà cũng có lẽ vì tên chúng tôi giống nhau nữa, nên tôi cũng chưa được diện kiến người bạn cũ Phương Thiên Tình trong “Câu chuyện xưa” kia. Khẽ ho khan một tiếng, tôi làm bộ như không có việc gì hỏi thăm người thần bí nọ,
"Phương tiểu thư trước đây có phải học ở trường đại học X khoa thiết kế không a?"
Từ nãy đến giờ chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đề cập đến công việc của mọi người, Lôi Văn và Phương Thiên Tình đều là những nhân viên cao cấp của một công ty truyền thông nước ngoài, gần đây mới từ hải ngoại trở về Trung Quốc làm việc, ngoại trừ biết nàng tốt nghiệp đại học sau đó ra nước ngoài làm việc ra, thì không thấy nàng đề cập gì đến trường học cũ cả.
Cho nên khi tôi mới vừa hỏi, tất cả mọi người thực kinh ngạc, ngay cả Phương Thiên Tình sắc mặt lãnh đạm cũng rõ ràng sửng sốt một chút, "Làm sao bạn biết được?"
Đúng là số trời mà! ~~~ Lôi Văn, tôi thật rất muốn khóc thương giùm cậu a.
|
Chương 13: Khóe miệng tôi giật nhẹ, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng xem như là đáng yêu (sau này có người phản ánh nụ cười khi đó của tôi thật sự có thể so với bá tước dracula Đức Cổ Lạp, hơi thở tà ác cách đó 3 dặm vẫn có thể cảm thấy, nếu thế gian quả thật có một vị đạo sĩ chuyên trừ yêu diệt ma, thì lúc ấy nhất định sẽ bị yêu khí ngút trời của tôi hấp dẫn mà đến, một kiếm đánh chết tôi, cứ chiếu theo quan điểm "Vì dân trừ hại" mà làm. Sao lại vớ ngay người này mà không phải người khác chứ, càng nghĩ lại càng cảm thấy vô cùng bực mình Lôi Văn)
"Thủ trưởng Khương Miểu của tôi có nhắc tới bạn, nàng nói bạn là bạn cũ của nàng."
"Khương Miểu?" Phương Thiên Tình sửng sốt một chút, nếu tôi không nhìn lầm, nụ cười nàng lúc này hẳn phải gọi là cười khổ, "Không ngờ bạn cũ còn có thể nhớ đến tôi. Tôi đã rất lâu không còn liên hệ với các cậu ấy rồi."
Tôi do dự một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Tuyết thoáng có chút thất thần khi nàng lần đầu tiên nghe được tên của tôi, nàng say rượu mà hôn tôi, ánh mắt tựa hồ nhìn thấu qua tôi mà nhìn một ai khác. Tôi biết, người nàng muốn thấy là người mà hiện tại đang ngồi ngay ngắn trước mặt tôi đây, người mà trên khuôn mặt xinh đẹp cũng luôn ẩn hiện sự buồn bã thất thần.
Thanh thanh cổ họng, tôi làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, "Lần trước tôi cũng có gặp một người bạn của hai người nữa, tên là Hạ Tuyết, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cũng có nhắc đến bạn đấy. Đại khái chắc là vì hai chúng ta cùng tên, thấy tôi, lại nói đến bạn."
Tôi ráng gượng cười, TNND (gần như một câu chửi không nặng mang tính cảm thán, giống như Bullshit), vì sao người yêu nhiều năm một chút tin tức cũng không có của nàng bây giờ tôi lại phải xe tơ hồng cho họ vậy nè? Thật sự là không có thiên lý a!
Ánh mắt Phương Thiên Tình rõ ràng sáng rực lên một chút, nhưng rất nhanh hào quang trong mắt nàng liền biến mất, “Vậy sao? Ha ha, tôi và các nàng thật sự đã lâu không gặp."
Biểu cảm của nàng cũng trở về phong thái bình tĩnh như ban đầu, ân, nói như vậy không đủ chuẩn xác, phải nói là đứng ngồi không yên, tuy chỉ biểu hiện ra một chút thôi, tựa hồ như nàng đã đem nó giấu sâu trong lòng mất rồi.
Sau đó tuy nàng vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn, tuy rằng có vẻ rất hoà thuận vui vẻ với chúng tôi, nhưng tôi lại cảm thấy được nàng đang che giấu, trốn tránh cái gì đó.
Tôi nghĩ tôi không cảm nhận sai đâu, người thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ, thoải mái, nói rất nhiều với Phương Thiên Tình là Lôi Văn, lúc đầu còn hưng trí dạt dào nhưng sau đó lại dần trầm mặc, hắn như có điều gì để suy nghĩ mà nhìn Phương Thiên Tình, lại nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Tốt ghê, quả nhiên ở nơi nào chỉ cần nhiều nữ nhân thì sẽ không bao giờ tẻ ngắt cả, nhất là đối với đàn thiên binh nữ tử của tôi đây, các nàng hết nói về trang sức, lại sang tới mỹ phẩm, thời trang, thú cưng. Một bữa cơm cơ hồ không bao giờ im lặng cả. Như vậy cũng tốt, một bữa tối vô cùng náo nhiệt, vừa ôn lại chuyện cũ vừa biết được bạn mới, không khí rất xứng đôi với món cay nóng hôi hổi ở quán Tứ Xuyên này.
Phương Thiên Tình nghe cuộc điện thoại công vụ xong lại đi trước, tôi bèn đề nghị Lôi Văn ở lại tiếp tục ôn lại chuyện xưa với chúng tôi, Lôi Văn không đành lòng, gượng cười mà nhìn bóng nàng rời đi. Nhìn phong độ như thế so với tên thiếu niên lỗ mãng năm đó, không biết tốt hơn chỗ nào. Hắn nói chuyện hứng thú cũng không cao, vẫn rầu rĩ mà uống rượu, đám nữ nhân bạn cũ của tôi cũng ríu ra ríu rít mà qua loa kết thúc buổi trò chuyện đó.
Khi mọi người ra về, Lôi Văn đi ở phía sau, tôi theo sát hắn. Ra tới cửa quán ăn, hắn quay đầu lại nhìn tôi, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống. Tôi mượn sức mạnh khi uống cạn ly bia trên bàn lúc nãy mà vỗ vỗ vai hắn, "Hắc, huynh đệ, cậu với cô gái Thiên Tình kia trời sinh không hợp nhau, coi như xong rồi."
Tôi nghĩ hắn có thể hiểu tôi đang nói cái gì. Lôi Văn cúi đầu, "Tôi hình như luôn thích người không đặt trái tim trên người tôi vậy, chắc đây là thói hư tật xấu chung của nam nhân quá, càng không có, càng muốn chinh phục được."
Hắn nhe răng trợn mắt nở nụ cười khổ, tôi cảm thấy rất áy náy, dáng vẻ Lôi Văn cô đơn như vậy đã là lần thứ hai tôi thấy. Trong lòng đau xót, tôi giống như khi còn học đại học thường xuyên làm như vậy, đưa tay xoa đầu hắn, tóc Lôi Văn luôn được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, không xù lên một chút nào, khiến tôi thấy không quen. "Không, đây là toàn bộ thói hư tật xấu của nhân loại. Eleven, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt phải không?"
Hắn lại nhếch miệng, nhìn không ra là muốn cười hay muốn khóc, đột nhiên hắn giang tay ra, ôm tôi vào lòng, "Đương nhiên, Thiên Tình ngốc, tôi chưa từng trách cậu, không thích tôi không phải lỗi của cậu. Chúng ta là bạn với nhau suốt đời, cậu không được trốn đâu đó." Mùi rượu nồng nặc sộc vào trong mũi, làm cho tôi cảm thấy hơi choáng váng.
Mặc dù đây là Lôi Văn, tuy hắn rất tuấn tú, nhưng cái ôm này vẫn khiến tôi nổi da gà, do dự một chút, tôi đưa tay vỗ vỗ trước ngực hắn, "Đương nhiên, chúng ta là bạn với nhau cả đời."
Tuy rằng trước mặt tôi không có gương, nhìn không được hình ảnh này, nhưng tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được bộ dáng hai người chúng tôi đây giống cái gì. Ha, một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt sao. Không sai đâu, nhìn những người chung quanh nhìn hai người chúng tôi có hâm mộ, có khinh thường kìa, cả người tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Khóe mắt nhìn ra xa xa thấy mấy cô bạn đang lấy xe lái lại đây. Cho dù đứng xa xa, dùng ánh mắt có thể nói là vừa vui mừng lại vừa cảm động nhìn chúng tôi, rất giống mẹ của tôi vậy a. Nhưng tôi biết các nàng nhất định là hiểu lầm tôi và Lôi Văn "Chuyện xưa" lại trỗi dậy. Cái gì chứ, chúng tôi rõ ràng chỉ là những bằng hữu thuần khiết, một chút tình cảm khác cũng không, trước đây không có, hiện tại cũng sẽ không.
Đột nhiên thấy lạnh sống lưng, tôi cảm thấy có một ánh mắt kỳ quái đang phóng lại đây, giãy khỏi cái ôm của Lôi Văn, tôi quay đầu nhìn lại, Hạ Tuyết và Khương Miểu đang đứng ở đường cái đối diện, không biết đã nhìn bao nhiêu lâu rồi. Hạ Tuyết vẫn như cũ, không biểu cảm gì cả, tôi gặp các nàng bèn nhếch khóe miệng, xem như là nụ cười tiếp đón, còn Khương Miểu cười mà như không cười nhìn tôi, kéo Hạ Tuyết lại gần chúng tôi.
Hắc, tôi bảo nhị vị sao không đến sớm một chút chứ? Người các ngươi muốn tìm: vị "Thiên Tình" kia mới vừa đi khỏi tức thì a.
Tôi một bên âm thầm cảm thán thế giới này thật sự quá nhỏ, một bên giữ vững tinh thần tiếp các nàng, "Thật là trùng hợp a, hai người cũng tới dùng cơm sao?"
Tôi không biết nên giải thích tình huống trước mắt này như thế nào, cũng không biết là có cần giải thích làm gì không, chỉ biết vỗ vỗ Lôi Văn đang có chút đứng không vững bên cạnh, "Hôm nay nhóm bạn cũ của tôi tụ tập lại đây. Đây là bạn cũ của tôi, Lôi Văn."
Lôi Văn thực khoa trương mà cúi đầu chào, thiếu chút nữa té lăn ra đất, tôi vội vàng kéo hắn lại, lão tiên sinh này lại dựa vào người tôi, làm hại tôi lảo đảo theo hắn.
Khương Miểu vẫy vẫy tay, "Trời ạ, bạn ngươi uống bao nhiêu rượu thế? Mau đưa hắn về đi, chúng ta đang chết đói đây, nhanh đi ăn cơm thôi."
Hạ Tuyết lại cười cười, vỗ vỗ bả vai tôi, đi vào quán với Khương Miểu, tuy rằng đã qua giờ cơm chiều, nhưng quán ăn có chút danh tiếng này vẫn khá ồn ào, xem ra người Trung Quốc họ thích ăn giờ này thật.
Tôi chật vật không chịu nổi mà kéo Lôi Văn đi ra xe, mấy cô gái kia mãi xem chuyện vui nên ngốc lăng rồi sao? Lúc này còn đem xe đậu xa xa ở một bên, sao không đậu gần một chút chứ, tên Lôi Văn chết tiệt cao hơn tôi một cái đầu, thân thể cũng khá cường tráng, thiếu chút nữa khiến tôi té úp sấp xuống đường rồi.
Lôi Văn lúc này rõ ràng không lái xe được, vài người chúng tôi thương lượng một chút, quyết định cử tôi với một người nữa lái xe đưa hắn về nhà, tôi ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bên cạnh là Lôi Văn đang ủ rũ gục xuống, không hề hay biết gì cả.
Xe chậm rãi khởi động, tôi quay đầu nhìn về phía quán ăn đèn đuốc sáng trưng, Khương Miểu và Hạ Tuyết đang ngồi ở chỗ gần cửa kính, trong tay đều cầm ly trà của quán, tôi cơ hồ có thể thấy nhiệt khí tỏa lên từ đó, sau đó tiêu tán ở trong không khí. Từ xa xa nhìn lại, hai người bọn họ xinh đẹp giống như trong một bức họa vậy. Tầm mắt của hai người đẹp đều tập trung vào chiếc xe tôi đang ngồi, hình như đang nói gì đó.
Đột nhiên lúc đó tâm tình của tôi lại trở nên vô cùng ác liệt, hung hăng xoay người, nhẹ giọng nói thầm, "Nhìn, nhìn cái gì vậy, lại nhìn, nhìn mãi, nhìn hoài phải trả tiền chứ!"
Người bạn đang lái xe sửng sốt, tay đặt trên vô lăng trượt đi một chút, thiếu chút nữa tông xe vào bồn hoa, "Cậu nói cái gì a?"
Tôi sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh, "Không, không có gì! Cậu hảo hảo lái xe đi."
Cúi đầu, bắt chước Lôi Văn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mệt thật ~~~, ngày này thật không phải là một ngày bình thường mà!
|
Chương 14: Ngày hôm sau tôi muốn tới công ty giải quyết một số việc, không muốn tránh né mà tới thẳng phòng làm việc của Khương Miểu ngồi một chút. Quả nhiên vừa thấy tôi, Khương đại tiểu thư liền cười rất kỳ quái. Ân, chính xác đó, là ngoài cười nhưng trong không cười, đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một phen, không thèm nói gì, chậm rì rì mà sửa sang lại văn kiện, khiến da đầu tôi run cả lên.
Nếu như là trước kia thì chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả, dù sao nàng cùng lắm chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của tôi thôi, cắt lương thì cắt, tôi chịu đựng đủ rồi, tiền lương cũng không phải là do nàng phát nữa. Khi tan việc chúng tôi chỉ là người xa lạ của nhau. Nhưng lúc này đây chúng tôi tựa hồ còn có loáng thoáng một chút tình bằng hữu nữa, kết quả là tôi dường như còn có nghĩa vụ, trách nhiệm chia sẻ đời tư một chút với nàng.
Âm thầm hít sâu một hơi, tôi nghĩ tới câu một vị tiền bối từng nói, "Trong công việc, duy trì quan hệ công việc đơn thuần là tốt nhất, một khi có việc riêng tư xen vào, sẽ không có lợi chút nào cả, nói tóm lại, phiền hà sẽ càng nhiều thêm." Ha, đúng vậy, nhất là khi áp dụng với người lãnh đạo trực tiếp của bạn đó.
Lại nhẹ thở dài một hơi, tôi bỗng phát hiện thời gian gần đây tôi rất thường xuyên thở dài, thậm chí có thể vượt qua tổng số lần từ khi tôi sinh ra tới nay. A, nói như thế cũng không phải là để khoe quá khứ của tôi may mắn thế nào a, không phải bận tâm việc gì cả, khi tôi lớn lên cũng có phiền não giống người bình thường thôi, chẳng qua là do dung lượng bộ não rất nhỏ, nên tôi rất ít khi lo lắng suy nghĩ mấy vấn đề này, cha mẹ lo lắng cho tôi rất nhiều, hai người cảm thấy tôi là một tiểu hài tử mãi không lớn được, không thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ trăm phương ngàn kế muốn đem tôi về nhà, nhưng đáng tiếc, họ vẫn chưa được toại nguyện.
Nhưng thời gian ngắn gần đây, không biết vì sao tư tưởng tôi bắt đầu "Phức tạp" lên, nghĩ đến nhiều việc hơn, cũng "Đa sầu đa cảm" hơn, mỗi ngày động bất động đều thở dài thở ngắn một lần, cảm thán thế sự vô thường, nhân gian nhiều chuyện, có lẽ mình đã trưởng thành thật rồi. Ba mẹ ở nhà trông thấy được cảnh này, không biết là sẽ vui hay là rầu đây?
Hơn nữa, dường như tôi cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc của mình, lúc trước thường một tuần mới thay áo khoác, bây giờ cũng bắt đầu chịu khó một ít, mặt mũi cũng trang điểm một chút. Các bằng hữu cười bảo tôi "Ý thức nữ tính" rốt cục cũng thức tỉnh, nhưng mà tỉnh lại đã quá trễ rồi.
Tôi biết nguyên nhân là vì bị Khương Miểu và Hạ Tuyết kích thích, hai nàng mỗi ngày ăn mặc, trang điểm đều xinh đẹp thì không nói đi, nhưng luôn đả kích tôi, "Thiên Tình, quần áo ngươi nhìn ngứa mắt quá, mau đi thay ra đi!" "Trời ạ, Lam Thiên Tình, đây là quần áo ngươi mới mua đó sao? Ngươi ăn thức ăn chứa chất gì vậy a? Đừng đi ra ngoài mà nói ngươi là nhà thiết kế đó nha!" "Thiên Tình, chúng ta ở quảng trường XXX, thấy được bộ quần áo quê quê rất giống ngươi, mau lại đây thử xem!"
Cứ như vậy, ngăn quần lót của tôi vốn khá trống rỗng, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đáy, dần dần cũng nhiều lên. Thỉnh thoảng sáng sớm tôi cũng ngơ ngác mà nhìn tủ quần áo đã khá đầy của mình, cũng sẽ suy nghĩ xem hôm nay mặc thế này có đẹp hay không nữa, không khỏi có chút hoài niệm mấy bộ quần áo trước đây, luôn tuỳ ý cầm đại một bộ chạy vào phòng tắm cho đỡ mất thời gian.
Nghĩ đến hai nàng bình thường luôn "Chiếu cố" tới tôi, có đập chết tôi cũng không dám tỏ thái độ gì, ôn tồn mà giải thích, "Ngày hôm qua tôi với bạn cũ gặp mặt, không nói chuyện nhiều được với các ngươi a."
Khương Miểu nhướng một bên lông mi, "Bạn cũ? Bạn cũ của ngươi tình cảm dạt dào quá, ở giữa đường mà ôm nhau a!"
Trời ạ, vì sao mà tôi lại không phát hiện Khương Miểu tiểu thư là một người nhiều chuyện, bà tám như thế chứ? Tôi vẫn luôn xem nàng là thần tượng: không quan tâm việc của người khác, cũng không quan tâm người khác nói gì về mình, cứ lo mà sống cuộc sống của mình thôi.
Nhưng bây giờ Khương đại tiểu thư cũng không làm cho tôi thất vọng, cứ mặc người khác nói nàng ba hoa chích choè, sống không an phận, phấn khích tuyệt luân, đại tiểu thư chưa bao giờ cãi lại nửa câu, tự mình tự sống rất tự nhiên, không quan tâm miệng lưỡi luôn cay độc của người đời. Tôi cảm thấy một nữ tử vĩ đại phải là như thế, sống vui vẻ, cũng không làm hại người khác.
Nhưng tôi thoáng nhíu mày, sao đột nhiên nàng lại có hứng thú với kẻ hèn này thế? Suy nghĩ một chút, từ khi Hạ Tuyết về nước, số lần hẹn hò với nam nhân của Khương Miểu bị giảm mạnh, ai nha, không phải là do giá thị trường của Khương Miểu tiểu thư bắt đầu hạ rồi, nên nàng tính trêu cợt người đáng thương như tôi đây để giết thời gian a?
Trong lòng run lên một chút, nhưng vẫn tất cung tất kính mà hồi đáp, "A, người bạn kia uống nhiều quá, hơn nữa từ hồi đại học anh ta đã lêu lổng rồi, nên kỹ năng chào hỏi người khác hơi tệ một chút." Tư thế này sao trông thật giống nô tài Lý Liên Anh với thái hậu Từ Hi vậy a.
Trong lòng tôi có một vạn điều không vui, tôi làm cái gì vậy? Sao thấy nàng giống như chuột thấy miêu thế? Tôi lại không nợ nàng cái gì cả.
Nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu ưỡn ngực lên, "Tôi hôm qua có gặp người lần trước các ngươi nói với tôi: Phương Thiên Tình. Đáng tiếc các ngươi tới muộn một chút, nếu không là gặp được rồi!"
Nghe xong Khương Miểu hai bên lông mi đều nhướng lên, "Phương Thiên Tình?"
Tôi gật gật đầu, “Đúng vậy a, Phương Thiên Tình mới về nước, làm chung công ty với anh chàng bạn cũ kia. Tôi nhắc đến ngươi và Hạ Tuyết với nàng, nàng nói không ngờ bạn cũ còn có thể nhớ đến nàng như vậy, thực cảm động đó. Nói không chừng mấy ngày nữa các ngươi cũng phải dẫn bạn cũ đi ăn a."
Hắc, cũng không biết đến lúc đó sẽ ra sao đây. Tôi thấy rất khoái chí, các ngươi luôn khi tôi là thế thân, được, lần này tôi giúp các ngươi đem chân thần mời ra rồi đó, xem các ngươi làm ầm ỹ ra sao!
Quả nhiên, sắc mặt Khương Miểu biến hóa, "Ngươi nhắc đến Hạ Tuyết với nàng?"
Nhìn sắc mặt Khương Miểu đột nhiên lạnh như sương, tôi lại cảm thấy không ổn, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì gật gật đầu.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt dịu đi một chút, phỏng chừng là muốn nói tôi không biết gì cả nên nếu có hành động giao tiếp lôi kéo làm quen như vậy cũng thực bình thường, "Người không biết vô tội ", nàng cũng không nói gì thêm nữa.
Trong lòng tôi âm thầm cảm ơn số mình may mắn, nếu nàng biết Hạ Tuyết đã nói hết cho tôi nghe, chắc sẽ không dễ dàng tha cho tôi như vậy đâu nhỉ?
Hỏi tôi tên và điện thoại công ty của Lôi Văn, Khương Miểu khách khí mà mời tôi ra khỏi phòng.
Trở lại chỗ ngồi của mình, xuyên qua bức tường bằng thủy tinh, tôi có thể thấy Khương Miểu đang gọi điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thở dài một hơi, tôi cảm thấy mình hình như đã hành động rất ngốc.
Nhưng nhìn Khương Miểu nói chuyện điện thoại xong như có điều gì suy nghĩ, tôi hơi khó hiểu, nàng vì sao lại khẩn trương với chuyện của Hạ Tuyết với Phương Thiên Tình vậy chứ? Không giống phong cách thường ngày “Tự dọn tuyết trước cửa” (mạnh ai nấy lo) của nàng chút nào.
Tôi theo bản năng mà gãi lỗ tai. Đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, đừng nói là Khương Miểu tiểu thư có tình cảm với Phương Thiên Tình hay là Hạ Tuyết nhé?
|
Chương 15: Tôi nghĩ chắc do tôi nhiều chuyện nên đắc tội Khương Miểu, một thời gian rất dài sau đó nàng và Hạ Tuyết không hề rủ tôi ra ngoài đi chơi. Buổi tối cuối tuần tôi ở nhà, ôm một con gà nướng, bên cạnh một bình lớn nước trái cây, đã mua lâu rồi nhưng không có thời gian thưởng thức, lúc này là hạnh phúc nhất, nhưng sao lại cảm thấy có chút vô vị buồn tẻ như thế.
Tôi là một người rất dễ sống, cứ một mình im lặng mà sống, thỉnh thoảng mới cùng người khác đi ra ngoài điên một phen, cũng không cảm thấy có gì không tốt cả, thậm chí thực hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng như vậy.
Nhưng cuộc sống khi đã náo nhiệt được một thời gian ngắn thì tôi lại có thói quen có người nhắc tới mình hàng ngày, hơn nữa đột nhiên cuộc sống yên tĩnh lại, khiến cho vẻ im lặng này có vẻ hết sức tiên minh, làm cho người tôi sinh ra chút cảm giác mờ mịt, giống như ở trong vũ trụ vậy, chỉ còn một mình bạn, rất cô đơn.
Nhìn trên màn hình TV sinh ly tử biệt, mưa bom bão đạn, tôi tự giễu mà nhếch miệng cười cười, cắn xé tiếp chân gà, làm bộ như tâm tình thực vui vẻ mà ăn, tâm lý chiếu theo sách mà làm. Làm bộ là một loại phương pháp điều trị tâm lý rất tốt, thường xuyên áp dụng vào cái không có thật sẽ cảm thấy đó là sự thật. Tôi nghĩ, tôi sẽ rất nhanh lại quen với cuộc sống tĩnh lặng xưa kia thôi, quen lại với sự yên lặng, an tĩnh ấy.
Đang lúc tôi toàn lực đối phó với con gà nướng thì chuông cửa lại vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn. Ai vậy ta? Chắc lại là cô bạn nào bị thất tình, tới chỗ của tôi kể khổ, kiêm tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần quá.
Tôi tùy ý lau tay vào quần áo, chạy vù tới mở cửa, mặc kệ là ai, mặc kệ có phiền não gì. Hôm nay bởi vì Lam Thiên Tình cực độ nhàm chán mà trở nên "Hiền lành", nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe.
Vì rất phấn khởi nên tôi không có nhìn từ lỗ mắt mèo ra xem là ai, đã lập tức mở cửa. Nhưng ngoài dự liệu của tôi, người đứng ngoài cửa không có thương tâm muốn chết, trong mắt rưng rưng vì có chuyện buồn, đặc trưng cho nữ thanh niên nơi đô thị, mà là Lôi Văn người mười thước cao, nhưng cũng đang buồn bã thất thần không nói nổi.
Tôi sửng sốt một chút, thẳng đến khi hắn giơ lên chai rượu trong tay, "Hắc, tôi tới tìm cậu uống rượu, cậu định cho tôi ở cửa đứng bao lâu?"
Tôi đây mới tỉnh hồn lại, khi còn học đại học, Lôi Văn thỉnh thoảng cũng sẽ rủ tôi đi theo hắn uống rượu, khi đó tôi rất đơn thuần nên căn bản không để ý đến những lời nói khi say của hắn, chưa từng để ở trong lòng. Có lẽ vì vậy mà Lôi Văn hiểu lầm tôi đối với hắn cũng có chút hảo cảm, do đó khi bị tôi từ chối lại không quên được.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi không khỏi có chút khẩn trương, vị đại ca kia sẽ không lại đây mà lặp lại chuyện cũ chứ?
Lôi Văn một chưởng vỗ vào trán tôi, "Nha đầu, nói cho ngươi biết nha, đừng có trang điểm. Tôi hiện tại thất tình không muốn thấy ngươi như vậy."
Hắn đẩy tôi ra, có chút nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía ghế sa lon, "Ha, còn có gà nướng nữa, thật tốt quá a."
Xem ra trước khi hắn tới tìm tôi đã uống rất nhiều rượu. Thật nhức đầu, tôi chỉ có thể để mặc hắn thôi, tôi vẫn rất tin tưởng vào phẩm chất Lôi Văn, cho dù say rượu hắn cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm chỉ dong dài, rồi lại ngủ vùi thôi.
Tôi đang định thuận tay đóng cửa lại, lại hơi do dự một chút, chúng tôi như vậy cũng xem như là cô nam quả nữ, lỡ như xảy ra chuyện gì đóng cửa lại thì biết làm sao đây, dù sao trị an tiểu khu cũng không tệ, cứ để cửa mở cũng không phải lo lắm. Nếu Lôi Văn thực sự say khướt tôi gọi người cũng dễ hơn, nếu muốn chạy trốn cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Hít một hơi, tôi quyết định không đóng cửa lại. Khi học đại học lá gan tôi thật là lớn, mỗi lần đều khiêng tên Lôi Văn nửa tỉnh nửa say xuyên qua vườn trường tối đen, đưa hắn về ký túc xá nam sinh, lúc ấy tôi không nghĩ tới người khác thấy được sẽ nói gì, cũng không nghĩ tới lỡ như nửa đường tiểu tử này thú tính quá mà làm gì một tiểu nữ tử như tôi thì làm sao bây giờ?
Vài năm đi làm, chuyện xưa cũng đã được nghe kể, ý tưởng cũng nhiều hơn, trong lòng đột nhiên nặng hơn rất nhiều, cho dù là gặp lại người bạn thân ngày xưa, tôi cũng cảm thán chính mình miệng tuy luôn nói quang minh chính đại, nhưng vẫn để hờ cánh cửa mở ra đó.
Đoạt chai rượu trong tay hắn, mặc cho gió lạnh ngoài cửa thổi vù vù vào trong nhà.
Lôi Văn dùng miệng mở nắp chai, đổ hết một hơi vào miệng, nếu tôi không nhìn lầm thì chai hắn cầm không phải bia a, uống hăng như vậy, tôi thật lo hắn sẽ say bí tỉ. Nhìn hắn chật vật ho khan, tôi vội vàng ném một cái túi cho hắn. Hừ, nếu dám nôn tun tóe làm bẩn ghế sa lon, tôi bắt hắn bồi thường toàn bộ gia cụ.
Lôi Văn nôn khan trong chốc lát, rốt cục cũng dừng lại, dựa vào sô pha, nửa ngày không lên tiếng.
Tôi chán ghét liếc mắt một cái nhìn hắn đặt chai rượu lên bàn, vỏ chai thật tinh mỹ, nhưng thượng đế dạy rằng, rượu bia là vạn ác chi nguyên a. Tôi không rõ, vì sao Khương Miểu cũng tốt, Hạ Tuyết cũng tốt, Lôi Văn cũng tốt, đều là những người thông minh và có năng lực cả, vì sao cứ lấy rượu mà giải sầu chứ? Đứa ngu ngốc cũng biết "Mượn rượu tiêu sầu lo càng lo" (uống rượu giải sầu chỉ càng buồn thêm) a.
Lúc này lòng tôi không thích một chút nào, tâm bắt đầu hung hăng lên, tôi cầm lấy chai rượu, không thèm quan tâm vấn đề vệ sinh, bắt chước Lôi Văn, ngửa đầu liền uống hết mấy ngụm thật lớn, lạnh quá, hương vị có chút ít nồng nặc, vừa đắng mà vừa cay, nhưng cũng có chút ít vị hoa quả không rõ lắm, nhưng không phải rất khó uống.
Tôi lau khóe miệng, nhìn cái chai liếc mắt một cái. Ân, hình như là Whiskey, mỗi lần tôi uống rượu, đều hận không thể đổi nó lấy gấp 10 lần trà xanh hay nước trái cây, uống nhiều như vậy một lúc khiến đầu cảm thấy choáng váng một hồi.
Rượu lạnh băng băng vào bụng, đột nhiên trở nên nóng hổi, mới vừa rồi cả người lạnh run đến tứ chi, bây giờ lại có một luồng nhiệt khí len lỏi bên trong. Ân, rượu xem ra cũng có công dụng để sưởi ấm a. Quả thật nếu muốn chống lạnh vào mùa đông, rượu xái chừng cũng hiệu quả rất cao.
Tôi ngây ngất mà miên man suy nghĩ, mắt liếc thấy Lôi Văn người kia đang là mẫu điển hình cho tình trạng "Ruồi bọ say", uống say luôn nói những câu vô nghĩa, tôi đang chờ tiếp chiêu đây.
Lôi Văn trầm mặc một hồi lâu, ngay khi tôi kiên nhẫn sắp cạn khô, hắn rốt cục mới chậm rì rì mà hít sâu một hơi, tôi thì hận không thể đem con dao kề lên cổ hắn, có nói hay không, không nói thì biến a. Nhưng nghĩ đến hắn lúc này trông thật "Bi thảm", tâm tình lại thấy cảm thông, ngăn cản tôi thốt ra những lời nói lạnh nhạt.
Lại nhịn trong chốc lát, Lôi Văn cuối cùng cũng mở miệng, "Thiên Tình, cậu nói xem tôi là người làm cho người ta ghét như vậy sao?"
Đúng vậy! Tôi oán hận mà đem cái chăn trên ghế sa lon khoác trên người, trông thật giống một cái bánh chưng đang cuộn mình ở góc sô pha. Không khí nóng hổi ít ỏi trong nhà đã sớm theo cánh cửa chính đang mở kia mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, may mắn ở trong ban công cũng không quá lạnh, bằng không tôi ăn mặc đơn bạc như thế đã sớm đông lạnh thành tảng băng rồi.
"Phương Thiên Tình đã từ chức."
A? Tôi sợ tới mức miệng đều quên khép lại, sao lại thế này?
"Công việc của nàng đang yên đang lành, nhưng không muốn đứng cùng tôi ở cùng một cái mái hiên nên nghỉ rồi."
Lôi Văn nói xong, tôi lại bị tin kinh thiên chấn địa này làm cả kinh, nửa ngày ngồi đó thất thần. Thật vất vả mới tìm được Phương Thiên Tình, lại chạy mất rồi sao?
|