Hạ Tuyết Đẳng Thiên Tình (tuyết rơi chờ trời trong)
|
|
Chương 16: Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn Lôi Văn đang cực kỳ suy sút, "Cậu nói rõ hơn một chút đi, Phương Thiên Tình làm sao vậy?"
Lôi Văn lấy lại bình rượu, lại uống một ngụm to, "Tôi ôm một tia hy vọng cuối cùng, gửi e-mail cho nàng, biểu lộ tâm ý của tôi, còn cường điệu thêm là nàng không cần miễn cưỡng đâu, làm người yêu hay đồng sự cũng được, nếu nàng không muốn dính dáng đến tình cảm lưu luyến nơi văn phòng thì tôi có thể rời công ty, tìm một công việc khác. Kết quả chưa đầy hai ngày sau, nàng liền đưa đơn xin từ chức, nói với ông chủ là muốn đi giải sầu. Cậu xem, nàng dù đang có một công việc ổn định cũng không muốn ở chung một công ty với tôi."
Lôi Văn oán hận buông chai rượu, "Ầm ---" một tiếng, tôi đau lòng vội xem xem bàn có bị hắn làm trầy không, cái bàn này ngốn hết nửa tháng tiền lương lận đấy. Vẫn không sao, gỗ tốt quả thật rất cứng, không bị tổn hại gì cả.
Đem cái chai nhét lại vào trong tay Lôi Văn, tôi len lén mà dùng chân đẩy bàn ra xa một tí, ước chừng hắn với tay không tới mới an tâm mà bắt đầu khuyên giải, an ủi hắn.
"Cậu không cần đem trách nhiệm đổ hết trên người mình như thế. Nói không chừng Phương tiểu thư đã sớm muốn rời khỏi công ty, cậu chỉ xui xẻo mà chọn ngay lúc đó mà thổ lộ thôi."
Ách, tôi thầm xem thường, tên chết tiệt Lôi Văn này thật sự là một chút cũng không thay đổi, bản thân tôi cảm thấy hắn vẫn tốt bụng như xưa, nhưng lão lại cảm thấy tôi đặc biệt trọng yếu, nên đặc biệt để ý đến người khác.
"Làm sao có thể chứ, nàng sắp được thăng chức, làm sao có thể muốn rời khỏi công ty được." Lôi Văn căm giận vẫy vẫy tay, tỏ vẻ hắn không đồng ý với cái nhìn của tôi, "Tuy rằng nàng là nữ hài tử, nhưng năng lực thật sự rất giỏi, chúng tôi vào công ty làm việc cùng lúc, nhưng chỉ có nàng, một nữ tử được thăng chức nhanh nhất."
Khó mà gặp được hắn giờ phút này lộ ra thần sắc ngượng ngùng như thế, "Ân, cũng khá giống tôi." Tôi có chút hứng thú hỏi han, "Cậu là thích nàng vĩ đại như vậy, hay là bởi vì nàng vĩ đại như thế mới thích nàng?"
Lôi Văn sửng sốt, "A? Có gì khác nhau sao?"
Tôi thấy chóng mặt nhức đầu, cũng bị câu mình vừa hỏi làm choáng váng. Nó giống như có một người nào đó rất vĩ đại a, vì vĩ đại cho nên mới hấp dẫn ánh mắt ai đó; ai đó thích người ấy, khi đó lại càng có thể thấy được ưu điểm của nàng / hắn, vấn đề này khá giống như câu hỏi gà sinh trứng hay trứng sinh ra gà vậy.
Nhưng loáng thoáng tôi cảm thấy được vấn đề này còn có chút không đồng dạng như vậy, nhưng rốt cuộc là cái gì, nghĩ đến ngất đầu trướng não chắc tôi cũng không rõ. Bèn mau lẹ mà đổi đề tài, "Nàng rốt cuộc có trả lời thư cho cậu không?"
Lôi Văn liếc tôi một cái, ánh mắt kia như đang nhìn một tên ngu ngốc vậy, "Còn trả lời được sao? Nàng dùng hành động kia đã cho tôi hiểu rồi. Nàng là người thông minh, sẽ không hồi âm tái đả kích tôi một lần nữa."
Dứt lời, Lôi Văn thật dài hít sâu một hơi, "Nói thật, tôi thấy thà nàng trả lời thư cự tuyệt, hay giáp mặt cự tuyệt tôi cũng được. Nhưng không hy vọng nàng cứ không nói gì mà thảnh thơi bỏ đi như vậy, đi không hề quay đầu lại, mặc cho ông chủ giữ lại ra sao ---- coi tôi như ôn dịch vậy."
Hắn đảo tới đảo lui chai rượu, lộ ra một nụ cười khổ tự giễu "Tổn thương tự tôn."
Tên này kể chuyện dùng chất giọng Đông Bắc thật nặng, thiếu chút nữa khiến tôi cười rộ lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh bi đát này của hắn, đành phải nhịn xuống, nghẹn ra vài tiếng ho khan. Lôi Văn hận nhất người ta lấy khẩu âm Đông Bắc của hắn ra mà nói giỡn, khi còn học đại học, lúc hắn cảm thấy buồn bực mới dùng chất giọng không đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông này, xem ra lúc này sự buồn bực đó rất lớn nên con người nhiều năm không phát âm tiếng Đông Bắc mới huỵch toẹt ra hết đây.
Tôi không biết nên an ủi người thất tình trước mắt này như thế nào nữa, Lôi Văn đang thao thao bất tuyệt đột nhiên mất đi động lực nói tiếp, hai chúng tôi cứ ngốc lăng mà ngồi như vậy, mặc cho ngoài cửa thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi vào, tôi càng xiết thêm chăn vào, Lôi Văn thì đảo chai rượu qua lại trong tay, bộ dáng trầm tư nghĩ cái gì đó.
Tôi có ý nghĩ bất chợt nảy lên, nếu giờ phút này có thêm một chút nhạc buồn nữa, ví dụ như Song Tuyền Ấn Nguyệt hay đại loại như thế, thì không khí sẽ càng thêm đặc trưng. Ân, cảnh tượng này mà để đi quảng cáo, hắc, cho sản phẩm xx dùng để lọc thận chắc là rất hợp a. Nam nhân vật chính không cần thay đổi, Lôi Văn quá hợp rồi, nữ nhân vật chính thì sao? Ân, nếu muốn đảm bảo những thước phim đó được đẹp thì không thể dùng tôi đây được, phải dùng người có tóc dài phiêu phiêu, khí chất ai oán như nữ quỷ vậy mới thích hợp a.
"Thiên Tình, ngươi để cửa mở làm gì vậy a? Ngại thời tiết quá nóng nên muốn thông khí trong phòng vậy à?"
Dòng suy nghĩ miên man của tôi bị câu châm chọc khiêu khích kia cắt đứt, ngẩng đầu lại thấy Khương Miểu đang đứng ở trước cửa nhà tôi, cau mày, hơi có chút khó hiểu mà nhìn tổ hợp quái dị gồm tôi với Lôi Văn.
Vài ngày không thấy được nàng, hình như tiều tụy vài phần, vẻ mặt rất mệt mỏi. Hơn nữa sao nàng lại đứng trước cửa nhà tôi vậy nè?
Ngốc hồ hồ mà nhìn nàng đi tới, đóng cửa lại, ngồi vào bên kia trên ghế sa lon, dựa vào lưng sô pha, thở hắt ra. Tôi chết lặng, thần kinh lại không kịp làm gì để phản ứng.
Khẽ nuốt nước bọt, tôi đang muốn mở miệng hỏi nhưng lại bị Khương Miểu đoạt trước, "Nhị vị đây đang muốn hát ca diễn kịch hay sao? Còn mở rộng cửa cho hàng xóm thưởng thức a?"
Khẩu khí không quá thân mật làm tôi cũng có chút khó chịu, dựa vào cái gì a, châm chọc người khác như vậy, tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh cái gì cho nàng cả?
"Thất tình, hắn đến đây kể khổ!" Tuy rằng không phục, nhưng xuất phát từ thói quen, tôi vẫn giải thích ---- ai kêu người ta là thủ trưởng chứ. Khẩu khí khi tức của tôi luôn ngắn gọn đến hết mức có thể.
"Lại là một tên thất tình nữa." Khương Miểu lấy ra trong túi một gói thuốc lá, nhẹ giọng nói thầm một câu, nhưng tai tôi rất thính nên vẫn có thể nghe được.
Ai a? Còn có ai thất tình nữa? Nhưng lúc này không thích hợp bát quái như vậy mà hỏi nàng, tôi đè nén lòng hiếu kỳ của mình lại, do dự có nên nói cho Khương Miểu biết là người làm cho Lôi Văn thất tình là vị tiểu thư "Phương Thiên Tình" kia không nữa.
"Phương Thiên Tình, ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ?"
Tôi đang do dự còn chưa có kết quả, tên Lôi Văn giống như ma xui quỷ khiến, ngữ ra kinh người, đột nhiên la ầm lên một câu như thế.
Tôi biết Lôi Văn say rượu sẽ bắt đầu nói hưu nói vượn, nhưng không cần phải thẳng tuột như vậy a, hù chết tôi không nói, ngay cả người luôn bình tĩnh như Khương Miểu cũng sợ run một chút, thiếu chút nữa làm rớt bật lửa xuống đất, xứng đáng, nhà tôi cấm hút thuốc, không biết sao?
Khương Miểu không nói lời nào, nhìn Lôi Văn đang thì thầm mấy câu vô nghĩa gì đó, lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt quỷ dị, biểu tình lại giống như thấy quỷ vậy, thoạt trắng thoạt xanh. Tôi không hiểu sao nhìn Khương Miểu biến đổi sắc mặt như thế lại cảm thấy "Phấn khích".
"Ngươi nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?" Khương Miểu rốt cục cũng châm lửa điếu thuốc lá nhỏ dài, thật sâu mà hút một hơi, biểu cảm cũng bình thường lại, có chút bình tĩnh mà nhìn tôi.
Tôi vẫy vẫy tay, xua đi làn khói trắng bay tới trước mặt, tuy rằng mùi không làm sặc người khác như tôi tưởng tượng, còn có một chút hương thơm thanh thanh hương cây táo, nhưng tôi vẫn rất ghét mùi thuốc lá, "Là như vầy, Lôi Văn là người bạn cũ mà tôi đã có nói với ngươi, làm chung công ty với Phương Thiên Tình, hắn thích nàng, kết quả lại bị cự tuyệt. Không chỉ có thế, nữ nhân vật chính còn tuyệt tình phất tay áo ---- đi mất rồi."
Tôi nhịn không được ho khan hai tiếng, "Đại tỷ, ngươi có thể không hút thuốc lá trong nhà của tôi được không?"
Nhìn lại, Khương Miểu có lẽ bị lời của tôi dọa một chút, cái ống nhỏ nhỏ dài dài trong tay vẫn không bỏ ra, nàng chẳng lẽ muốn xông muỗi nhà tôi sao? Bây giờ đang là mùa đông đó!
|
Chương 17: Thừa dịp Lôi Văn còn chưa say đến mức mất đi ý thức, tôi vội vàng đỡ hắn đến cửa tiểu khu gọi một chiếc xe, Lôi Văn tựa hồ tâm sự chưa đủ, một bên than thở tôi không đủ nghĩa khí, một bên nói địa chỉ cho lái xe, tôi biết, lái xe đó là bạn thân nhất hồi đại học của Lôi Văn : “Muỗi".
Anh chàng này cũng khá thân với tôi, sau khi tốt nghiệp tuy rằng vẫn ở chung thành phố, nhưng duyên cớ bởi vì "Kẻ gây tai hoạ" Lôi Văn này nên cơ bản chúng tôi đều không thế nào liên hệ với nhau được, hiện tại thì ổn rồi, Lôi Văn đã trở lại, những rào cản ngại ngùng cũng coi như chấm dứt, tôi nghĩ, sau này gặp mặt lại những người bạn khi xưa có lẽ cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Nói chuyện điện thoại với "Muỗi", báo cho anh ta biết Lôi Văn đang ở đâu, tôi cũng coi như hết nghĩa vụ của một người bằng hữu. Trong nhà còn có một ôn thần chưa cất bước đi nữa kìa, tôi còn phải trở về mà ứng phó đây.
Khương Miểu vẫn còn đang hút thuốc lá, chắc bởi vì đã tới nhà của tôi vài lần, nàng đã có thể quen thuộc mà mở dàn máy nghe nhạc lên, bỏ đĩa CD tôi mới mua, tuyển đoạn ca kịch "Ma địch" vào máy.
Trên bàn đặt một bình thủy tinh nước trái cây đã hết, bởi vì hình dáng nó đẹp nên tôi vốn định để ở đây đựng những vỏ sò nhặt ở bờ biển vào, lại bị Khương Miểu thuận tay làm cái gạt tàn thuốc. Tôi có chút hờn giận, nhưng không nói gì cả, đi vào phòng bếp tìm một cái gạt tàn trống thay cho chiếc bình thủy tinh đáng thương kia.
Lấy lại chiếc bình cẩn thận cọ rửa, cẩn thận để nó lên chiếc giá --- đó là chỗ để nguyên bản của nó.
Không biết vì sao, người luôn luôn đối nhân xử thế cực kỳ có chừng mực như Khương Miểu ở nhà tôi lại thoải mái đến mức gần như là tự do tự tại, tự tại đến mức tuỳ ý. Tôi vẫn thường nghĩ, có lẽ nàng ở nhà mình cũng như vậy, tôi thật không biết là nên cảm thấy vinh hạnh hay là giận đây.
Thấy tôi câm nín không lên tiếng, Khương Miểu có lẽ cũng có chút ngượng ngùng, đem tàn thuốc đã cháy hơn phân nửa gạt vào gạt tàn, thì thào nói một câu, "Thực xin lỗi, hôm nay tâm tình không tốt lắm."
Âm lượng rất nhỏ, nếu thính lực tôi không tốt, tôi dám cá tám phần sẽ nghĩ đó là ảo giác nghe thấy gió lạnh thổi qua nhánh cây mà thôi, tôi không trách nàng ngay cả “thực xin lỗi” cũng không nói rõ được, có thể nghe được câu xin lỗi của Khương Miểu nữ vương, ôi chao, sợ là nói ra không có ai tin, tôi xem như là may mắn lắm đi.
Hít một hơi, cảm thấy sự mệt mỏi tối nay không như bình thường, tôi đột nhiên hoài niệm đến thời gian vừa rồi một mình một người ngồi xem TV, sao lúc ấy tôi lại cảm thấy nhàm chán cơ chứ? Đó mới là cuộc sống mà tôi muốn a, yên ả, trầm lắng, không cần quan tâm người khác, cũng không cần người khác quan tâm.
Ngồi bên cạnh Khương Miểu, tôi ôm gối ôm, chuẩn bị an ủi người “Thất tình” thứ hai đêm nay. Nhưng vẫn không rõ, một con người dường như vĩnh viễn xuôi gió xuôi nước như Khương Miểu thì liệu ai có thể khiến cho nàng chật vật như vậy?
Khương Miểu nhìn tôi, đột nhiên cười rộ lên, "Thiên Tình, ngươi còn nhớ rõ không? Lúc trước khi tôi tuyển ngươi vào công ty ấy!"
Có, tôi nhớ rõ chứ. Thông báo tuyển dụng ngày đó, quầy hàng “Buôn bán” của Khương Miểu cực kỳ nhôn nhịp. Kỳ thật khi đó công ty tôi đang làm vẫn là một tiểu công ty mới thành lập vài năm, danh tiếng cũng không vang dội, nên chưa thể thu hút nhiều nhân tài được. Nhưng thật may vị chủ quản thông báo tuyển dụng lại là một đại mỹ nữ xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta rớt tròng mắt ra, tuổi lại còn rất trẻ. Nên khó trách có một đám nam sinh bị sắc đẹp hớp hồn, giống ruồi bọ chen nhau ở cái quầy hàng kia, chỉ để nghe mỹ nữ nói mấy câu.
Tôi vốn không thích những nơi náo nhiệt, nhưng lại bị một tên nam sinh cùng lớp da mặt hơi mỏng kéo vào làm nền (tiếc nuối mà nói một câu, vị "Nam sinh da mặt mỏng " năm đó hiện giờ sớm không còn giống con lừa như ngày xưa nữa, có thể ở nơi công cộng nói liên tục hơn 3 giờ không hề đỏ mặt, thấy mỹ nữ thì lưỡi như xán liên)
Tôi không nề hà mà ghi vào đó, bảng sơ yếu lý lịch hao tổn rất nhiều của cải --- học thiết kế, sơ yếu lý lịch của tôi là cái cuối cùng, muốn viết qua loa thôi, trong lòng hơi tiếc một chút, người nào xem sơ yếu lý lịch ấy chắc cũng không biết gì thêm được đâu.
Khi hai tay đưa sơ yếu lý lịch lên, tôi thực sự hơi luyến tiếc buông tay, bảng sơ yếu lý lịch này tốn số nhân dân tệ ít nhất có thể mua ba phần cơm chiên trứng ở căn tin --- thậm chí có thể là trứng dồn thịt nữa a.
Mỹ nữ tỷ tỷ cơ hồ là phải kéo co bảng sơ yếu lý lịch để đoạt được từ tay tôi.
"Các vị nếu không thể thuê tôi, có thể báo cho tôi biết một tiếng được không, để tôi đến lấy sơ yếu lý lịch lại?" Khi tôi chưa kịp phản ứng, miệng đã đi trước đầu óc nói ra những lời này.
Mỹ nữ thông báo tuyển dụng tựa hồ cũng bị yêu cầu của tôi làm kinh ngạc, ngây người một hồi lâu, mới sững sờ mà gật gật đầu. Nghĩ lại lúc đó, Khương Miểu cũng khá non nớt, cư nhiên ngoan ngoãn mà đáp ứng cái loại yêu cầu vô lý kia, trên đời này nào có ai mà kêu người khác trả sơ yếu lý lịch lại cho đâu? Nếu là hiện tại, nàng nhất định còn không thèm xem, thẳng thừng mà ném bản sơ yếu lý lịch ấy trở lại mất.
Có lẽ vì hành động của tôi để lại ấn tượng rất sâu với Khương Miểu, cho nên một tuần sau tôi nhận được một cú điện thoại mà thanh âm bên kia rất trong trẻo. Khương Miểu gọi đến, đương nhiên không phải bảo tôi lấy lại sơ yếu lý lịch, mà là bảo tôi đi phỏng vấn. Đến tận lúc đó, tôi vẫn thật không ngờ, mỹ nữ thông báo tuyển dụng kia sẽ là cấp trên của tôi, công ty thì cho tôi một công việc chính thức --- hơn nữa vẫn có thể làm đến hiện tại.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi cũng nhịn không được cười rộ lên, khi đó thật là còn trẻ hết sức lông bông --- nếu hiện tại lại đi tìm việc làm, đánh chết tôi cũng không thể nào nói ra cái câu da mặt dày ấy được. Sau đó khi đi phỏng vấn, ngoại trừ tôi, còn tuyển được vài người, một vài thì năng lực không tồi, còn lại thì có kinh nghiệm làm việc.
Tôi ngoại trừ lòng nhiệt huyết và hơi bướng bỉnh một chút (hồi đại học tôi không đến nỗi hư hỏng, nhưng mà cũng không đến mức khiến cho người khác có vài phần kính trọng), thì không có sở trường đặc biệt gì cả. Lần đó đi phỏng vấn tôi nghe nói Khương Miểu là người luôn chủ trương gắng sức mà làm, nàng lúc ấy mặc dù mới đến công ty hai năm nhưng đã là nhân viên nòng cốt rất trọng yếu, nói gì thì nói, cũng rất có trọng lượng đó a.
Qua đi rồi nhưng vẫn phải nghĩ lại, chắc bởi vì khi tôi đi thông báo tuyển dụng lại có hành động mà không ai đoán trước được, nên mới khắc sâu ấn tượng với Khương Miểu, giành được quyền phỏng vấn và cơ hội làm việc. Nhưng bây giờ thì tôi không chắc lắm, xem ra tên của tôi lúc đó cũng phát huy không ít tác dụng, có lẽ cái tên nó còn phát huy tác dụng hơn cả hành động đó nữa.
Do dự trong chốc lát, tôi vẫn hỏi điều trong lòng nghi hoặc, "Khương Miểu, lúc trước ngươi vì cái gì giữ tôi lại công ty? Là vì biểu hiện, hay vì tên của tôi?"
Khương Miểu sửng sốt một chút, nở nụ cười, "Ngươi nghĩ sao lại hỏi tôi vấn đề này chứ?"
Nàng tựa hồ không muốn nói tới vấn đề này. Tôi lại quyết tâm phải hỏi tới cùng, "Tôi cảm thấy được Phương Thiên Tình đối với ngươi, đương nhiên còn có cả Hạ Tuyết, có ảnh hưởng nào đó rất không bình thường."
Tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt Khương Miểu, ánh mắt nàng chợt lóe lên, làm cho tôi càng thêm xác định: Các nàng, Phương Thiên Tình, Hạ Tuyết, còn có cả Khương Miểu có chuyện gì đó không bình thường.
|
Chương 18 : "Ngươi biết được gì?" Có lẽ cũng cảm thấy được câu hỏi của tôi có chút quái dị, Khương Miểu suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi ngược lại. Tôi nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định nên nói lại từ đầu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tuyết, đến khi nàng nghe được tên của tôi sau đó lại buồn bã thất thần, cùng với ngày đó say rượu nàng nói những lời kia, đương nhiên, tôi cũng tỉnh lược rất nhiều chi tiết, tỷ như cái kiss thật bất ngờ đó.
Khương Miểu suy nghĩ gì đó, "Còn gì nữa không?"
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi tuy rằng thực chột dạ, nhưng vẫn cắn chặt răng, "A, còn gì nữa không ta, đương nhiên còn có một chút chuyện cá nhân nữa -- nhìn thấy phản ứng kỳ quái này của các ngươi."
"Ha ha, ngươi và Hạ Tuyết thật là có duyên, nàng hiếm lắm mới một lần ngồi khoang phổ thông, vừa tới nơi này làm việc lại gặp gỡ ngươi."
Khương Miểu biểu tình là lạ, không thể nói rõ là cười lạnh hay là cười thật. "Nhưng mà ngươi đoán cũng đúng, ba người chúng tôi là những người bạn rất rất thân."
Không biết có phải là do tôi đa tâm không, nhưng ba chữ “Rất rất thân” của Khương Miểu bị nhấn khá nặng.
"Tôi đã nói với ngươi rồi đấy, chúng tôi vốn là bạn cùng lớp. Kỳ thật ban đầu chúng tôi còn ở chung một ký túc xá nữa, chẳng qua là sau này Hạ Tuyết chuyển sang ký túc xá khác, tôi đoán là vì muốn tránh đi Thiên Tình."
Chắc vì nhắc lại chuyện cũ không quá vui vẻ mà Khương Miểu lại lấy ra một điếu thuốc, nhìn tôi, nhướng mi, tựa hồ xin sự đồng ý của tôi.
Vì muốn làm rõ xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại một chút, không tình nguyện mà gật gật đầu.
Hút hai hơi, vẻ mặt Khương Miểu bắt đầu hoảng hốt, tôi phải thừa nhận, nàng hiện tại thật sự rất tàn bạo, rất gợi cảm, rất làm cho người ta động tâm. Cũng có vẻ u buồn giống Hạ Tuyết, mặc dù vào lúc này, Khương Miểu vẫn có vẻ kiêu ngạo thường thấy.
Nụ cười không kềm chế được đọng lại ở khóe miệng, đúng vậy, tôi tới bây giờ chưa thấy Khương Miểu yếu ớt như thế lúc nào cả, nàng giống như là kim cương, vĩnh viễn lóe sáng, mà lại không thể phá vỡ.
"Tôi nghĩ, hai người các nàng sẽ phải tách nhau ra, tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm."
Trầm mặc một hồi, Khương Miểu hít một hơi, "Tôi cũng không biết vì cái gì, khi tôi phát hiện Phương Thiên Tình có tình cảm vượt mức bình thường với Hạ Tuyết, trong lòng liền đặc biệt khó chịu."
Tôi nhăn mặt nhíu mày, đây là chuyện gì a, tình tay ba?
Đang muốn mở miệng hỏi nữa, đột nhiên trong lòng lại run run, chuyện này chính bản thân nàng còn không biết rõ, tôi một ngoại nhân biết nhiều như vậy cũng không phải là chuyện tốt! Hơn nữa Khương Miểu còn là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi đã biết chỗ đau của nàng, xét tính tình nàng, không biết ngày sau sẽ xử tôi thế nào đây. Mới vừa rồi tôi còn rất hứng thú với chuyện xưa của các nàng, lúc này lại muốn lập tức ngất xỉu mà quên hết đi, tôi cái gì đều không muốn biết, cái gì đều không muốn nghe --- nhất là từ miệng Khương Miểu nói ra.
Ước chừng là thần sắc của tôi bắt đầu không ổn, dựa vào sự thông minh lõi đời của mình, Khương Miểu đương nhiên cũng nhận thấy được lời nàng vừa nói với tôi có chút ít không ổn, lập tức im lặng, rầu rĩ mà hút thuốc.
Tôi không dám nói tiếp nữa, hai mắt hướng lên trời, ngốc hồ hồ mà nhìn chằm chằm trần nhà, giống như trần nhà của tôi là màn hình chiếu phim --- chiếu một bộ phim câm không tiếng động vậy.
Kiên trì trong chốc lát nhưng vẫn nhịn không được mà ho khan, đành vậy thôi, tôi rất mẫn cảm với thuốc lá. Khóe mắt phiêu đến Khương Miểu đang hung hăng phun ra một làn khói, căm giận mà nói, "Tôi thật sự là điên rồi, nói cho ngươi nghe làm gì?"
Tôi lập tức bắt đầu ngây ngô cười, "A, cũng chưa hiểu được ngươi đang nói gì đâu. Tôi cũng chán lắm, hỏi chuyện này để làm gì! Ngươi không cần để ý tôi đâu, lâu lâu điên một chút đó mà."
Khương Miểu liếc tôi một cái, có lẽ là ảo giác, ánh mắt kia thật đúng là lạnh như băng, khiến tôi cả người nổi da gà. Nhưng nói cũng đã nói ra rồi, tôi cũng chỉ có thể sống chết gượng cười, nói thật, tôi làm cộng sự với Khương Miểu cũng mấy năm rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chứ thấy ánh mắt của nàng sắc bén như thế lần nào. Nói đi phải nói lại, hai chúng tôi làm việc với nhau có thể xem là hòa hợp, nhưng từ trước đến nay đều là trên vai trò công sự, luôn khách khí với nhau, nước giếng không phạm nước sông, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút. Qua một thời gian dài, mới từ từ mà tùy hứng, kỳ thật mãi cho đến gần đây, xét về quan hệ cá nhân chỉ có thể dừng ở mức bằng hữu. Nhưng mà nếu xét về đạo lý thì chuyện này vẫn là tôi không đúng, chúng tôi chưa từng lỗ mãng mà đi thám thính việc riêng tư lẫn nhau như vậy, giao thiển nhi ngôn thâm (mới quen mà đã đi can khuyên) thật sự là phạm vào việc tối kỵ.
Tôi tự biết đuối lý, thật cẩn thận mà cười đến méo mặt, hy vọng chuyện này sẽ chấm dứt.
Khương Miểu ném tàn thuốc, đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi, khí thế bức người, "Quên đi, việc này cũng không có gì hay để nói hết, ngươi coi như không nghe tôi nói gì cả là được rồi."
Tôi ôm đệm dựa, trong lòng cũng có chút không thoải mái, có gì đặc biệt hơn người chứ, nếu người nọ không có tên giống tôi, thì tôi đây cũng không hiếm lạ mà muốn biết đâu! Miễn cưỡng cười một cái, tôi cũng không định nói lời ấy ra, vẫn là giả ngu im lặng.
Chắc là thái độ của tôi có chút bất kính, Khương Miểu nhướng lông mi, thình lình cười đến gập cả lưng, một tay nắm lấy cổ áo tôi, khiến tôi sợ hết hồn, đây là muốn giết người diệt khẩu hay sao vậy a?
Khương Miểu tuy mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. "Thiên Tình a, nếu làm cho tôi nghe được tin đồn nào về Hạ Tuyết, thì đừng trách tôi không để yên cho ngươi a." Tôi làm động tác kéo khóa miệng lại, "Miệng tôi rất kín, nếu ngươi nghe được bất cứ tin đồn gì thì đều tuyệt đối không phải ở chỗ tôi ra ngoài đâu."
Tuy rằng vẫn dùng ngữ khí nói giỡn, nhưng trong lòng tôi kỳ thật đã cực độ khó chịu, ngữ khí cũng không hẳn là ôn hòa, nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Miểu, khóe miệng tuy cười nhưng trong không cười. Tôi hôm nay xem ra quá cẩn thận, cho dù tôi thực có lỗi với các ngươi, nhưng cùng lắm chỉ vì lòng hiếu kỳ của tôi hơi nhiều một chút thôi, Khương Miểu ngươi cần gì phải đem tôi trở thành tiểu nhân như thế chứ?
Chắc cũng phát hiện thái độ của mình không đúng lắm, Khương Miểu phẫn nộ mà buông tay ra, mặt cũng quay sang một bên. Qua một lát, mới quay lại, thần sắc đã khôi phục lại vẻ hòa bình bình thường --- tôi nói bình thường là vì đó là bộ dáng của nàng ở văn phòng, nhìn không ra hỉ giận gì cả, vốn tôi đã sớm quen với nàng ở dạng này rồi, nhưng gần đây, nàng tựa hồ còn mang theo biểu cảm khổ sở đối với tôi nữa.
Đang được thấy khuôn mặt hỉ nộ ái ố của Khương Miểu chỉ ít phút trước đây, bây giờ lại nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì thế này, làm lòng tôi có cảm giác không yên và bất an. Có phải tôi thật quá đáng hay không?
Do dự một chút, tôi mở miệng nói, "Thực xin lỗi."
Khương Miểu cười cười, tuy rằng không hẳn là cười lạnh, nhưng trong ánh mắt vẫn không có độ ấm lắm.
"Không có gì phải thực xin lỗi cả, có lẽ cũng là duyên cớ mới đem ngươi liên lụy vào cái đống lôn xộn này, ngươi về sau đừng dính vào nữa là được." Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu của tôi.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Khi nói, thái độ của nàng ôn hòa không ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút muốn đông cứng, có lẽ tình hữu nghị giữa chúng tôi sẽ bị đoản mệnh mà thôi.
Đi tới cửa, Khương Miểu quay đầu lại, tựa hồ do dự trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được mà nói, "Thiên Tình, ngươi thật không có sự thanh tỉnh bình thường của con người, một chút thị phi cũng không muốn dính tới. Không biết về sau ngươi có thể mãi bình tĩnh như vậy không nữa?"
Tôi há hốc mồm, không biết nói gì nữa, nàng nói không sai, tôi là người bình tĩnh đến mức gần như bạc tình bạc nghĩa. Tôi luôn quen một mình tự do tự tại, xác là không hề muốn có dính líu gì với những thứ tình cảm gút mắt đáng ghét đó làm gì.
Nói xong những lời này, Khương Miểu tựa hồ có chút chán nản, cau mày lại nhìn tôi liếc mắt một cái, vẫy vẫy tay, "Coi như tôi chưa nói gì đi, tôi hôm nay không tỉnh táo lắm, nói hưu nói vượn thôi."
Tôi miễn cưỡng kéo khuôn mặt rặn ra một nụ cười, nói vậy là có thể thu hồi lại được sao? Xem ra hai chúng tôi hôm nay không thích hợp nói chuyện với nhau rồi, càng nói càng sai, sớm biết vậy thì nên xem trước lịch một chút để biết chính xác hôm nay là ngày "Không nên nói".
Trơ mắt nhìn Khương Miểu đẩy cánh cửa mà đi, tôi biết cơn tức trong lòng nàng chưa tiêu hết toàn bộ. Ngẫm lại tôi cũng rất oan mà, sao lại trở thành đắc tội với đại tiểu thư chứ? Tôi còn chưa tiêu hóa kịp là chuyện gì vừa xảy ra nữa! Cho dù tôi có bâng quơ hỏi thăm việc riêng tư của nàng một chút thì cũng không đến mức tức giận như vậy a, tôi cũng không phải cái loại thích tung mấy tin đồn bậy bạ. Huống chi, từ đầu đến cuối đều là mấy nhân vật phiền hà này tự động tìm tới cửa nhà tôi mà, ngoại trừ cố ý ở trước mặt Phương Thiên Tình nhắc đến Khương Miểu và Hạ Tuyết ra, nhưng tôi cũng đâu nói xấu các nàng đâu.
May là tôi còn biết dừng cương trước bờ vực, không có tiếp tục hỏi han nữa, nếu không thì không biết về sau sẽ có chuyện phiền toái nào đến đây. Thôi thôi, chuyện này dừng ở đây, tôi không muốn có liên quan gì đến các nàng nữa, biết càng ít càng tốt.
Sờ sờ cằm, tôi quyết định tạm thời lảng tránh chuyện này một thời gian, thời gian nghỉ phép năm nay còn chưa dùng đến, hiện cũng không có gì việc gì làm, nhân cơ hội này mà đi ra ngoài chơi một chuyến là được rồi, cũng có thể làm cho lửa giận của Khương Miểu không đốt lên người của tôi. Nữ tử kia cũng không phải là dạng người thiện lương, tôi dù ngốc nhưng không ngốc hồ hồ đến mức lúc này còn chạy đến làm việc chung với nàng, chắc sẽ bị cơn phẫn nộ bằng cả tiểu vũ trụ của nàng thiêu sống cho chết cháy mất.
Tâm động không bằng chạy nhanh mà hành động, tôi lập tức lên mạng xem xét những tour du lịch sắp tới, ân, ân, thật là may đúng ngay mùa ế hàng, các công ty hàng không đều có đủ vé máy bay, tôi không thích đi theo mấy tour du lịch giống đứa ngốc cưỡi ngựa xem hoa đâu.
Đặt vé máy bay khứ hồi đi Hải Nam, tôi không tin mình đã chạy đến "Chân trời góc biển" rồi, thì xem các ngươi còn đến làm phiền tôi như thế nào nữa.
Buổi tối, tôi giống như bị thôi miên, tưởng tượng thấy cảnh biển xanh trời trong ở miền Nam, ánh mặt trời, bờ cát, hải sản tươi sống, hoa quả mỹ vị, mà cố ý không để ý tới sự bất an và áy náy trong lòng.
Kỳ thật, tôi vẫn còn quá ngây thơ, vận mệnh sẽ không bởi vì ngươi không đi hỏi, không biết mà dễ dàng buông tha cho ngươi đâu; tự nhiên sẽ một cước mà đem ngươi đá đến nơi ngươi nên đi mà thôi.
|
Chương 19: Khi xuống máy bay, tôi cơ hồ muốn phát điên, khẩn cấp mà theo cabin đi ra ngoài, hoàn toàn có thể dùng bước đi như bay để hình dung cảnh ấy.
Lúc ấy máy bay đã cất cánh rất vững vàng, ngay cả xóc nảy đều không có, nhưng tôi lại muốn nó khẩn cấp đáp xuống cũng được, chỉ cần đừng hại chết ai, tuỳ ý đem tôi ném ở đâu đều được cả.
Nguyên nhân là do hắn, vị nam sĩ thật sự có thể nói là người ba hoa ngồi cạnh tôi, dọc đường cứ chít chít oa oa, dài dòng tột đỉnh, hết lần này tới lần khác toàn nói đến mấy cái cực kỳ nhàm chán, đơn giản chỉ để thổi phồng sự nghiệp của hắn thành công ra sao, hắn có con mắt tinh đời như thế nào, phát hiện thời cơ, trượng nghĩa ra sao với bằng hữu ... Thậm chí nói đến con chó nhà hắn thông minh lanh lợi, thân thiện với người và am hiểu ý chủ thế nào.
Tôi nghe hắn thao thao bất tuyệt mãi cơ hồ muốn ngất, không rõ vị hói đầu nam sĩ này chẳng biết tại sao lại phấn khởi đến thế, rõ ràng tôi và người chung quanh đều không muốn đáp lời, nhưng hắn vẫn lầm bầm lầu bầu, nói mãi không để yên. Cho nên khi máy bay chạm đất, tôi vui muốn chết, phá lệ mà chen đường với mọi người phía trước, vội vàng mà đi ra ngoài, giờ phút này không muốn khiêm nhượng lễ nghi gì nữa, chỉ muốn tìm một khách sạn nào đó mà hảo hảo ngủ một giấc thôi.
Đáng tiếc số kiếp lại không theo ý nguyện, mới ra đến bên ngoài đại sảnh sân bay, chợt nghe có người gọi, "Lam Thiên Tình tiểu thư, chờ một chút."
Nghe được thanh âm kia, tôi lúc ấy liền hận không thể chính mình một nhát đem đầu đâm chết ở cây cột to trước mặt, chả phải là cái tên ngốc nam nhân đó sao? Khi mới vừa lên máy bay, tôi đến trễ, hắn đã nhiệt tâm mà giúp tôi để hành lý lên trên, nên tôi nhất thời không phát hiện sự "Cổ quái " của người này, nên cứ thuận miệng mà bắt chuyện, biết hắn là quản lý của một xưởng quảng cáo khá nổi tiếng, lần này cũng đi Hải Nam nghỉ ngơi, vì thế khi nói tôi làm cho công ty thiết kế, hắn lập tức lấy ra danh thiếp, còn nói đã từng cùng công ty của chúng tôi hợp tác, tôi giữ lễ mà đưa danh thiếp lại, lúc ấy còn rất cao hứng lại kiếm thêm được một khách hàng lớn nữa cho công ty.
Không ngờ lúc sau mới phát hiện, người này trời sanh tính dong dài, không phải là người tôi có thể ứng phó được, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu sau này hắn thật sự tìm tới cửa thì hợp đồng đó tôi cũng không thèm làm.
Nhưng đã đưa rồi đâu thể lấy lại a, người nọ vì thế cũng biết tên của tôi, đã đến nước này chẳng biết phải trách ai. Bất đắc dĩ mà quay đầu lại, ngữ khí cũng không hiền lành, "Quản lý Vương, có chuyện gì sao?"
Mắc cười ~~~ ngươi cũng không phải thủ trưởng của tôi, không tất yếu phải lịch sự với ngươi.
Hắn vẫn không hiểu, hưng trí rất cao, có chút đắc ý nói. "Lam tiểu thư, cô không phải nói là chưa đặt khách sạn sao? Tôi biết một khách sạn bốn sao, gần lên năm sao rồi, cô muốn đi xem một chút không?"
Tôi cảnh giác mà nhìn hắn một cái, đầu năm nay dân buôn lậu và lừa đảo là rất hung hăng ngang ngược, người này vô sự xum xoe, hay cũng là người xấu đây? Hồi nãy tự xưng là quản lý công ty quảng cáo nói không chừng cũng là hắn nói bừa. Tôi cũng quá khinh suất, sao lại tùy tiện đưa danh thiếp chứ, về sau liệu có rước lấy thêm phiền hà hay không đây? Nên báo cảnh sát không ta? Nhưng vậy cũng quá khoa trương đi! Trước tiên nghĩ biện pháp thoát thân thật là tốt đã!
Trong lòng tôi suy nghĩ mấy vòng, nhưng trên mặt cũng không có toát ra vẻ gì cả, thản nhiên mà nói, "Đại thúc, cám ơn nhiệt tâm của bác, nhưng tôi đang định tới thăm nhà bằng hữu của tôi trước, nói không chừng sẽ ngụ ở nhà nàng."
Vì hoài nghi thân phận của hắn, tôi ngay cả danh quản lí cũng không xưng, nhìn hắn tuy rằng chưa già lắm, ngốc đầu cũng không phải quá nhiều, cố tình dùng "Một mảnh ngói" để che đầu hói mà tôi ghét nhất, nên cũng có ý muốn đùa hắn một chút, đơn giản gọi hắn một tiếng "Đại thúc".
Sách phòng bị lừa gạt có nói, ngươi nếu nói ngươi có thân thích hay bằng hữu ở một thành phố xa lạ, thay vì nói tứ cố vô thân, thì kẻ lừa đảo có thể cảm thấy không ổn để xuống tay mà từ bỏ.
Sắc mặt người này quả nhiên trở nên có chút khó coi, hết trắng lại lần đỏ, tôi âm thầm đo lường xem hắn có phải đã nhận ra được tôi đã phát hiện "Bản chất kẻ lừa đảo " của hắn rồi không, mà lại bắt đầu hoảng hốt.
Lại nghe hắn yếu yếu mà mở miệng cãi lại, "Tôi, tôi, tôi còn chưa đến 35 tuổi, cô cùng lắm gọi tôi đại ca là được rồi." Ôi chao, hắn còn để ý đến vấn đề xưng hô sao? Vậy rốt cuộc là không phải kẻ lừa gạt à?
"Thiên Tình, ngươi đang làm cái gì ở đây?" Một thanh âm quen đến nỗi không quen hơn được nữa vang lên, trong lúc nhất thời tôi cả kinh tứ chi lạnh ngắt, con ngươi mở to, động tác như trong thước phim quay chậm mà xoay người lại.
Cách đó không xa, có hai con người đang đứng đó, không phải là những người tôi trăm phương ngàn kế muốn né tránh kia sao?
Khương Miểu một thân nhẹ nhàng khoan khoái trang phục, xách một chiếc túi du lịch không lớn lắm, hai tay khoanh trước ngực, cười mà như không cười mà đánh giá chúng tôi.
Ngay sau đó, lại một cái thanh âm quen thuộc khác vang lên, "Lam Thiên Tình, thật là cô a! Khương Miểu nói nàng gặp bóng dáng một người rất giống cô, tôi còn nói là không thể nào đâu, nào có chuyện trùng hợp như thế! Kết quả lại đúng là như thế."
Hạ Tuyết cột tóc đuôi ngựa, cũng là một thân hưu nhàn, vội vàng mà đi tới, so với khi mặc chính trang bình thường thì nàng trông trẻ hơn rất nhiều, nhưng thoạt nhìn so với khi tôi gặp nàng lần trước hình như nàng lại gầy một ít, sắc mặt cũng không hồng nhuận lắm. Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Khương Miểu và Hạ Tuyết đi đến trước mặt tôi, đầu óc như muốn bãi công, không phản ứng gì cả. Các nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Bởi vì không muốn lại gần Khương Miểu nên khi tôi xin phép đều là trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ, hắn không nói hai lời liền đồng ý, trong lòng tôi còn rất buồn bực, theo lý thuyết, Khương Miểu là thủ trưởng mà tôi lệ thuộc trực tiếp, tôi đi cũng muốn thân nói một tiếng với nàng, nhưng ông chủ chỉ nói ra một câu, "Ngươi cùng Khương Miểu đã vất vả một năm, cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sang năm phải càng cố gắng a."
Căn bản là không có hỏi tôi có nói qua việc xin nghỉ phép này cho Khương Miểu chưa, khiến cho tôi chẳng biết tại sao cả. Cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không ngon, mấy ý nghĩ sẵn trong đầu còn chưa kịp dùng tới thì giờ đã rõ. Nguyên lai là Khương Miểu cũng xin nghỉ, còn đúng dịp cũng tới Sanya, tôi ngạc nhiên đến mức muốn giãy chết, ngay cả chuyến bay cũng giống nhau.
Tôi ngửa đầu nhìn trời, bầu trời Hải Nam rất cao, thực trong xanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người tôi, hoàn toàn không có cảm giác bây giờ là mùa đông, một luồng khói màu bạc của máy bay chậm rãi lướt qua phía chân trời, bay về phía phương xa, hết thảy đều giống trong giấc mộng của tôi --- ngoại trừ bên cạnh tôi lại có thêm ba nhân vật cực kỳ phiền hà. Tôi cơ hồ muốn rưng rưng mà hét lớn một tiếng: Lão thiên gia, ông chơi tôi hả?
|
Chương 20: Cảm thán xong rồi, phải quyết định nên đối mặt hay là muốn đối mặt. Tôi ổn định tâm thần, giả bộ bình tĩnh mà nhìn Khương Miểu và Hạ Tuyết, "Thật khéo a. Hai người cũng tới Hải Nam chơi à? Sao lúc trước không nghe các ngươi nói đến?"
Nếu sớm biết vậy thì có đập chết tôi, tôi cũng sẽ không đến cái địa phương quỷ quái này đâu.
Âm thầm cắn răng than thở, tôi hẳn là nên đi Mạc hà xem cực quang, đi Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng, đi Lệ giang mà hưởng thụ phong cảnh những trấn nhỏ phong tình ... Tổ quốc nhiều núi sông như vậy, vì sao các ngươi vẫn muốn chen ở cùng một chỗ với tôi a?
"Trước đây cũng không nghe ngươi nói tới! Sớm biết thế chúng ta có thể đi chung rồi. May gặp ở đây, cùng lắm thì do có sự an bài nào đặc biệt thôi, đi cùng chúng ta là được rồi, còn an toàn thêm một ít." Khương Miểu cười đến giảo hoạt, tựa hồ thật cao hứng khi tôi lại rơi xuống trong lòng bàn tay nàng lần nữa vậy.
"Ngươi xem, ngay cả lão thiên gia cũng hỗ trợ cho chúng ta ngồi chung một chuyến bay, xem ra chúng ta thật là có duyên a!"
Đúng vậy, nghiệt duyên á! Tôi ở trong lòng thầm xem thường, nhưng cũng chỉ có thể cười tủm tỉm gật đầu đồng ý.
Ngốc đầu nam bị chúng tôi không để mắt đến nửa ngày rốt cục nhịn không được, vươn tay ra, "Khương tiểu thư, đã lâu không gặp, cô còn nhớ tôi không?"
Hắn biết Khương Miểu à, xem ra thật đúng không phải là tên lừa đảo rồi! Nghĩ đến vừa rồi cư nhiên gọi người ta là "Đại thúc ", tôi nhịn không được thè lưỡi.
Khương Miểu nếu biết tôi đắc tội với khách hàng, thì không biết trở về sẽ thu dọn tôi ra sao đây!
Khương Miểu nhìn đối phương, "Đây không phải là quản lý Vương sao? Thật sự là trùng hợp, không ngờ gặp ngài ở đây."
Beng beng ~~~ còn thật là quản lí á! Tôi hít một hơi, lúc này thật không ổn chút nào, may mắn tôi còn để lại một cái tâm mắt, không có kêu cảnh sát bảo vệ hay gì gì đó a, nếu không thì không biết phải giải quyết sao đây.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền Khương Miểu đại tiểu thư lại xuất hiện, trường hợp chít chít méo mó này không tới phiên tôi được nói, tôi lui về phía sau từng bước, đến bên cạnh Hạ Tuyết, lặng lẽ hỏi. "Hai người sao cũng chạy tới đây?"
Hạ Tuyết có chút xấu hổ cười cười, "Khương Miểu ép tôi phải đi chơi giải sầu."
Tôi gật gật đầu, nghĩ thầm tên Phương Thiên Tình kia không biết lại chạy đi đâu, Hạ Tuyết hiện tại nhất định sẽ buồn muốn chết, xem sắc mặt của nàng là có thể đoán một phần, xác phải xuất môn hít thở không khí thôi.
Nhìn thoáng qua Khương Miểu đang cùng tên ngốc đầu quản lý Vương kia chậm rãi mà nói "Sang năm hợp tác", tôi rất cảm động việc nàng rất tốt với bằng hữu. Nói ra thật xấu hổ, tôi vẫn cho rằng Khương Miểu là một người cực độ tự thân độc lập, hay nói một cách khác chính là trừ mình ra thì bất cứ kẻ nào đều lười quan tâm. Hiện tại xem ra nàng vẫn có chút sự quan tâm chân thực, có lẽ là Hạ Tuyết đối nàng mà nói thật sự rất trọng yếu, ân, có lẽ Phương Thiên Tình kia cũng vậy.
Tôi cảm thấy nhức đầu, vốn chúng tôi cũng có hi vọng trở thành bạn tốt của nhau, đáng tiếc đã bị tôi đập bể rồi. Nhưng mà dù có thế nào đi nữa thì làm sao so được với Hạ Tuyết và Phương Thiên Tình? Bọn họ từ khi học đại học đã bắt đầu làm bạn của nhau --- người ta thường nói, bạn bè nơi công sở không thể so với bằng hữu ở trường học được! Tôi xoa xoa mũi, trong lòng chẳng biết tại sao có chút ít chua xót.
Nghe thấy động tĩnh của tôi đây, Khương Miểu rốt cục cũng hàn huyên với đối phương xong, thực khách khí mà cự tuyệt lời mời thịnh tình của tên quản lí ngốc đầu, cũng "Nhiệt tình" mà giúp hắn đón một chiếc tắc xi, thái độ khiêm hòa nhưng thực kiên quyết mà đẩy lão tiên sinh ra xe. Trông thấy đôi mắt trông mong của quản lý Vương nhìn Khương Miểu, bộ dạng thực luyến tiếc mà rời đi, tôi âm thầm buồn cười, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, đến mức mặt biến hình đôi chút.
Đợi xe rốt cục cũng đã đi, tôi rốt cuộc nhịn không được nữa, bật cười ha hả, khó mà gặp được Khương Miểu không kiên nhẫn chu toàn với khách hàng như thế.
Khương Miểu quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn tôi liếc mắt một cái, "Cười đi, cười nữa lần sau sẽ đem hợp đồng của công ty bọn họ giao cho ngươi."
Tôi lập tức cứng miệng, đùa à, cũng làm việc với gã ngốc đầu ấy ư? Tôi thà từ chức còn hơn.
Khương Miểu trừng mắt nhìn tôi liếc mắt một cái, "Ở trên máy bay vì thấy hắn mới không dám xác nhận xem có phải là ngươi hay không. Sao đáp xuống rồi mà còn không cắt đuôi hắn đi, ở trong này mà ma ma chít chít gì thế?"
Tôi nhún nhún vai, "Đang định thì ngươi lại xuất hiện a."
Khương Miểu cười lạnh, "Gã quản lý Vương nổi danh là thuốc cao bôi trên da chó, thấy nữ hài tử liền sẽ dính chặt lấy, ngươi không biết nông cạn mà nói chuyện phiếm với hắn, sớm biết ngươi ‘có khả năng’ như vậy thì lần trước nhận hợp đồng của bọn họ giao cho ngươi là được rồi, Tiểu Trầm làm thiếu chút nữa khiến tôi phát điên lên."
Tôi cố gắng khắc chế khóe miệng của mình, hiện tại không thể cười được, bằng không Khương Miểu không biết sẽ giở bao nhiêu độc thủ mà tiếp đón tôi đâu.
Tiểu Trầm là nhân viên tài hoa có vẻ ngoài rất dễ nhìn của công ty chúng tôi, hắn khá có giá nhưng cố tình vẫn muốn tình hữu độc chung với Khương đại mỹ nữ, thế nhưng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Khương tiểu thư với vị Trầm tiểu ca này ngay cả hứng thú có lệ đều không có, ân, đương nhiên việc này cũng có thể lý giải là vì Khương Miểu khá từ bi, nếu vô tình thì sẽ không lưu lại cho người ta một tia hy vọng nào đâu, đỡ cho người đó hao tổn tinh thần lãng phí thời gian --- A, tôi chưa nói qua sao? "Độc thủ" của Khương Miểu bình thường sẽ nặng hơn với những người bên trong công ty, nhưng luôn có những người không biết sống chết mà lao vào, ví dụ như ông chủ đại nhân, ví dụ khác nữa là như vị Trầm tiểu ca đây.
Không khó để có thể tưởng tượng phải không, con người nhất khang nhiệt huyết lại không chỗ trút ra như Trầm tiểu ca, thấy cái ngốc đầu quản lý Vương kia như thuốc cao bôi trên da chó dây dưa Khương Miểu sẽ có phản ứng như thế nào. Ngô, có đoạn thời gian nghe nói quan hệ của Tiểu Trầm với khách hàng bên kia rất cương, Khương Miểu cũng đã nhiều lần liều mạng hòa giải, kỳ quái chính là ông chủ cư nhiên không lên tiếng phê bình Tiểu Trầm gì cả, bọn tôi phỏng chừng người thương hương tiếc ngọc như ông chủ đây chắc cũng rất không thích cái tên ngốc đầu kia.
Nụ cười thầm của tôi không đào thoát khỏi tầm mắt Khương Miểu, "Buồn cười lắm ha? Nếu không lo lắng cho ngươi là một tiểu cô nương ứng phó không được, tôi sao sẽ đưa cho Tiểu Trầm làm chứ?"
Tôi hấp tấp gật đầu, bày tỏ cảm kích, Khương Miểu luôn luôn tránh không kịp Tiểu Trầm, nhưng thời gian đó chỉ có tôi và hắn tương đối nhẹ nhàng, xem ra Khương Miểu vì che chở tôi, nên phải cân não một chút, trong lòng tôi cũng không thể không cảm động được. Bình tĩnh mà xem xét, Khương Miểu thật là một vị thủ trưởng không tồi --- lúc đó, chúng tôi hẳn chưa thể tính là bằng hữu được.
Thấy tôi cảm kích, Khương Miểu vừa lòng mà cười cười, "Ngươi biết là tốt rồi, vì để biểu lộ thành ý cảm kích của ngươi đối với tôi, bữa cơm tối nay ngươi mời! Ăn cái gì ta? Ân, đến Sanya thì trước tiên phải ăn hải sản a? Được, vậy quyết định vậy đi!"
Khương Miểu quyết đoán mà quyết định, xoay người đón một chiếc tắc xi, thuận tay đem tôi đang sợ ngây người mà nhét vào trong xe.
Cái... Cái... Cái gì a? Cái gì mà nói như đã định sẵn rồi vậy? Tôi cái gì cũng chưa đáp ứng sao đã nói là đã định rồi chứ? Việc kia đã qua hơn nửa năm, nếu Khương Miểu không nhắc tới tôi còn không nhớ rõ, chuyện qua lâu như vậy rồi mà bây giờ còn phải tỏ vẻ "Cảm kích" sao? Mới vừa rồi còn có một chút cảm kích bây giờ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ---- đây là bắt bí, rõ đầu rõ đuôi, trắng trợn bắt bí a.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn Khương Miểu đang ngồi ở ghế bên cạnh lái xe hỏi thăm quán ăn hải sản ngon, bởi vì phấn khởi nên ánh mắt trở nên sáng trông suốt, còn có Hạ Tuyết từ khi bắt đầu đã cười tủm tỉm mà nhìn chúng tôi, hiện tại cũng thực có hứng thú mà cùng nhau thảo luận là cua đồng hay là cua biển ngon hơn, biết nàng một thời gian rồi mà hiếm khi thấy nàng thoải mái như vậy.
Tôi xoa mũi, nhỏ giọng mà than thở một tiếng, "Quên đi, coi như tiêu tiền mua vui vẻ đi." Quay đầu nhìn con đường ven biển lớn ngoài cửa sổ, hàng loạt rặng cây dừa xanh mướt dạt dào, đón gió đong đưa, thật sự là xứng đáng với cảnh đẹp miền Nam phong tình, tâm tình tôi cũng trở nên mơ màng, đành cam chịu số phận thôi --- Khương Miểu hình như không còn giận chuyện đêm hôm đó nữa, ôi chao, thật sự là vô cùng may mắn. Thôi thôi, vậy một lần coi tiền như rác là được rồi, thiên kim khó mà mua được nụ cười của mỹ nhân lắm a.
|