Hạ Tuyết Đẳng Thiên Tình (tuyết rơi chờ trời trong)
|
|
Chương 25:
Đi được vài bước, Khương Miểu cũng đuổi theo, tựa hồ có chút ít tò mò, "Thiên Tình, ý tôi là nếu Phương Thiên Tình không dừng lại, ngươi có đuổi theo không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, "Có ý gì mà đi hỏi loại câu vô nghĩa này chứ?"
Khương Miểu lông mi đều dựng thẳng lên, tôi vội cười làm lành, "Không có nếu, sự thật chính là sự thật. Nếu theo giả thiết, tôi có lẽ sẽ đuổi theo, nhưng mà không phải là theo đuổi Hạ Tuyết, mà là phải hung hăng giáo huấn Phương Thiên Tình kia một chút. Giống tên tôi mà tại sao có thể không phong độ như vậy?"
Khương Miểu tựa hồ thật sự bị mê hoặc, kinh ngạc mà nhìn tôi, "Tôi nghĩ ngươi thích Hạ Tuyết ."
Tôi không tự chủ được mà trong lòng có một chút chua xót, nở nụ cười, "Vậy thì sao chứ? Tôi còn thích Mã Lệ Liên. Mộng Lộ, Mã Long. Còn có Bạch Lan nữa kìa"
Khương Miểu trừng tôi một cái, "Còn tưởng ngươi không dám nhận chứ, rốt cục cũng thừa nhận rồi, ngươi thích nàng."
Tôi nhún vai, "Cho dù là vậy thì bây giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa."
Tôi kỳ thật cũng hơi mơ hồ, không thể khẳng định liệu trong lòng có phải tôi thích nàng thật hay không? Hay chỉ đơn thuần bị nụ hôn kia mê hoặc ? Hay là vì nàng thỉnh thoảng toát ra vẻ u buồn làm cho lòng tôi cảm thấy thương cảm? Đối với Hạ Tuyết, tôi thật sự là hiểu biết rất ít.
Khương Miểu vẻ mặt vẫn khó hiểu, "Vậy ngươi vì sao còn muốn Hạ Tuyết đuổi theo Phương Thiên Tình?"
Tôi kỳ quái mà nhìn nàng một cái, còn chưa rõ sao? "Bởi vì người Hạ Tuyết thích mãi chỉ có Phương Thiên Tình mà thôi a!"
Tôi có lẽ hiểu biết Hạ Tuyết rất ít, nhưng tôi còn tinh tường mà biết điểm này nữa, Khương Miểu thân là bạn thân nhất của Hạ Tuyết, làm sao có thể không biết chứ.
Khương Miểu ngẩn người, lập tức bật cười ra tiếng, "Ngươi là đồ quái vật!"
"Có lẽ thế!" Tôi không để ý câu phỉ báng đó, "Chúng ta đi uống rượu đi, tôi đã thật lâu rồi chưa có uống say."
Khương Miểu hung hăng vỗ vỗ cái ót tôi, "Vô tâm không phế! Ngươi chỉ là làm phức tạp chuyện mình thích con gái thôi! Thất tình không khó vượt qua thế đâu."
Tôi giãy khỏi ma trảo của nàng, trong lòng nói thầm một câu: còn chưa biết ngươi rốt cuộc thích ai đó? Còn ở đó quan tâm tôi!
Dương dương tự đắc giơ chai bia trống không trong tay, "Ngươi không phải đã nói sao? Xét theo cá tính bình tĩnh của tôi mà có thể thích ai đó, cũng thuộc vào hàng kỳ quan thứ tám trên thế giới, còn bất kể nàng là nam hay nữ nữa. Đi thôi, hai tỷ muội chúng ta uống say nào, tôi say rượu ngươi phải chiếu cố tôi đó."
Khương Miểu nhìn tôi lắc lắc đầu, "Ngươi vẫn chưa bỏ qua được sao, cư nhiên muốn mua say? Tôi chỉ mới thấy qua ngươi uống say vài lần."
Tôi bi thương mà nói, "Nhân sinh khó có được vài lần say, thật vất vả mới có cớ, tôi phải thuận theo trời đất thôi."
Trơ mắt nhìn Hạ Tuyết chạy tới bên Phương Thiên Tình, tuy rằng sớm biết rằng sẽ như vậy, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn tự nhiên, tuy rằng miệng nói là không sao, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút buồn bực , tình cảnh đó giống như tôi đã trực tiếp bị PK (player killer, ai hay chơi game nhập vai sẽ thấy từ này rất quen) chết ngắt rồi, nói ra cũng thật mất mặt , tôi cứ nghĩ mình cũng là một thanh niên vĩ đại a, năm trước còn được bầu là nhân viên xuất xắc nhất trong toàn bộ công ty đó, cư nhiên lại không có ai để ý cả.
Tôi cùng những người bạn mới quen hôm nay bắt đầu cuồng hoan, vây quanh lửa trại nhảy điệu nhảy ngốc hồ hồ tập thể, lúc đầu trong tay còn là bia, về sau không biết sao lại đổi thành rượu đỏ, sau đó nữa lại biến thành rượu đế, đầu đã bắt đầu đau muốn ngất.
Tôi lại không đề phòng lắm, tuy rằng những người trẻ tuổi này ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng đều là những hảo hài tử theo khuôn phép cũ, tuyệt sẽ không làm chuyện gì hư hỏng, lại còn có Khương Miểu vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn tôi phóng đãng, cho dù có tên cá biệt không có mắt nào lại đây cũng đừng hòng lợi dụng được gì.
Hôm nay, Khương Miểu đã đáp ứng sẽ chiếu cố tôi, xem như để trả ơn lần trước tôi đưa nàng và Hạ Tuyết về nhà, nhìn nàng cười mà như không cười, tôi lại cảm thấy thực an tâm, tôi biết Khương Miểu không thích tôi như thế này lắm, nhưng nàng đã đáp ứng rồi không phải sao?
Đã thật lâu không có phóng túng mình như vậy, tôi bắt chước mọi người cùng nhau đem rượu đế đổ vào nhóm lửa, ngọn lửa bùng lên một chút, đó là điều cuối cùng tôi nhớ được trong đêm cuồng hoan đó.
Khi tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, tôi phát hiện mình lại nằm trong bồn tắm lớn, y phục trên người chua và thối hoắc, điểm chết người là xương cốt tôi bị thành bồn tắm va vào làm ê ẩm khắp người, tuy rằng trên người đắp một cái chăn lông, nhưng phải ngủ cả đêm ở nơi lạnh như băng thế này rốt cuộc tôi cũng phải hắt xì hai cái, nước mũi chảy thẳng xuống dưới. Tức thật, Khương Miểu đã nói sẽ chiếu cố tôi rồi, sao lại đem tôi ném vào phòng vệ sinh vậy nè.
Chật vật đứng lên, tôi đứng trên mặt đất lại cảm thấy trời đất rung chuyển, xương cốt cả người đều lên tiếng biểu tình.
Khi cả người lung lay sắp té thì cửa mở, Khương Miểu bịt mũi, cau mày đánh giá tôi, "Tôi còn tưởng ngươi say không tỉnh lại được nữa chứ!"
Tôi nghe xong lại càng căm tức, "Uy, có người chiếu cố người khác như vậy sao? Ném vô bồn tắm là hết trách nhiệm rồi à?" Vừa nói xong mới phát hiện cổ họng khàn đặc, tôi thật sự sai lầm đến tám đời, ngày hôm qua uống lộn thuốc mới tin Khương Miểu sẽ "Hảo hảo" chiếu cố mình.
Khương Miểu vẻ mặt khinh thường nhìn tôi, “Là chính ngươi khóc hô không chịu ra khỏi bồn tắm mà, tôi kéo mà người không thèm nhúc nhích thì làm sao đây?"
Ai? Tôi biết mình say rượu không tốt tính lắm, say rồi sẽ thường thường làm ra những chuyện rất ngốc mà người thường không thể đoán trước được, khi tỉnh lại lại hoàn toàn không nhớ gì cả, nói như vậy thì Khương Miểu có lí do chính đáng để thoái thác rồi a.
Tôi xấu hổ mà ho khan vài tiếng, "À, tôi đi tắm trước. Ngày hôm qua cám ơn ngươi chiếu cố tôi."
Xem bộ dáng hiện tại của tôi có thể tưởng tượng đêm qua thảm thiết thế nào, Khương Miểu có thể đem tôi tha trở về phòng đã là kỳ tích. Nàng cũng là người thôi, không thể đặt ra yêu cầu quá cao được.
Khương Miểu cũng không dài dòng, chỉ nói thêm một câu, "Quần áo ngươi cũng hư rồi, vứt đi." Lại thẳng thừng đi ra ngoài, tôi lại gương nhìn kỹ, trời ạ, có chuyện gì xảy ra vậy a? Quần áo có những lổ thủng to nhỏ, giống như bị đốt vậy, còn tóc thì như bị cháy xém, chân tóc cong queo, thật vất vả mới để tóc dài được, cuối tuần vừa rồi còn mới đi tiệm cắt tóc tỉa lại, hiện tại bộ dạng lại thành ra vô cùng thê thảm giống quỷ như vậy a.
Tôi một bên đau lòng, một bên rửa sạch người, cũng may ngoại trừ trên cánh tay có chút ít vết bầm, trên đùi một cái nữa, nhưng người tôi không có vết thương nào nữa, đêm qua tôi làm gì vậy ta? Sao lại đem mình biến thành bộ dáng này?
Tắm xong tôi thoạt nhìn một thân sạch sẽ khoan khoái, đi xuống nhà ăn dùng điểm tâm cùng Khương Miểu, nhưng kỳ thật đầu óc tôi vẫn đau đến mức tựa như bị một đàn voi giẫm qua vậy, tôi nhịn không được mà rên rỉ, "Tôi thề, đời này sẽ không bao giờ uống rượu nữa."
Khương Miểu một bên ăn cơm một bên không khách khí mà chế nhạo tôi, "Câu này ngươi có nói tôi nghe một lần rồi, cũng có thấy ngươi tuân thủ đâu."
Nàng xoay mặt nhìn tôi, "Tửu lượng không tốt, lại không phải người mù lòa hồ đồ. Nhìn ngươi lúc bình thường rất thành thật, khi điên lên thực dọa người. Đúng rồi, ngươi có muốn biết tối qua ngươi làm việc ngu ngốc gì không?"
Nói đến đây, Khương Miểu vẻ mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, khiến sống lưng tôi lạnh buốt, lắc đầu liên tục, "Không muốn biết, chuyện đã qua thì cho nó qua đi đi. Chúng ta là thanh niên thời đại mới, phải biết nhìn về phía trước, sau này tôi tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa."
Khương Miểu cười cười không nói thêm câu nào, tôi lại càng thêm khẩn trương, làm cấp dưới của nàng vài năm rồi, tôi biết biểu cảm của nàng hiện tại là đang nắm trong tay một việc hay ho nào đó. Nhưng lúc này đầu óc tôi choáng váng, căn bản không nghĩ ra nàng sẽ gây sức ép cho tôi thế nào đây, bèn vội vàng mà chuyển đề tài, "Không thấy Hạ Tuyết a? Chưa về à?"
Ân, say một hồi hình như cũng có lợi, ví dụ như khi tôi nhắc tới Hạ Tuyết thì tuy trong lòng vẫn hơi hơi xúc động, nhưng có thể nói là đã bình thường lại, ngẫm lại tôi thật đúng là tên bạc tình bạc nghĩa, nhưng cũng may như vậy sẽ không bị tổn thương nhiều lắm. Ánh mắt Khương Miểu không hề động, chỉ chú tâm ăn điểm tâm, "Chưa về, hai cái oan gia kia làm ầm ĩ nhiều năm như thế đâu dễ để yên tĩnh trở lại ngay được."
Tôi nhìn không ra biểu tình của nàng, ngữ khí dường như rất vui mừng. Tôi muốn hỏi lại nhưng lại ngại, "A" một tiếng cũng bắt đầu ăn điểm tâm, dạ dày đang sôi sùng sục, ăn một chút để lót bụng thôi.
Đang yên đang lành đột nhiên có một cô gái trẻ, vẻ mặt hưng phấn mà ngồi xuống bên cạnh tôi, "Thần tượng, ngươi không có việc gì phải không?"
Đây là tiểu nha đầu ở nơi nào bốc lên vậy trời? Nhìn hơi quen, nhưng tuyệt đối không phải là người tôi quen, tôi chần chờ trong chốc lát mới kịp phản ứng, nàng là một người trong số đám thanh niên ở lửa trại kia, nhưng đang êm đẹp sao lại kêu tôi là thần tượng? Châm chọc tôi à? Chưa đắc tội nàng mà? Hơn nữa biểu tình của nàng thoạt nhìn không giống đang trêu chọc a.
Khi tôi vẫn đang cân nhắc, tiểu nha đầu đã hưng trí bừng bừng mà bắt đầu bài giảng, "Lão Đại, ngươi đêm qua thật sự là rất tàn bạo, cư nhiên dám vọt vào chỗ pháo hoa đang bắn đầy trời, ngửa mặt lên trời thở dài, ‘hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn’."
Nàng vươn hai tay, ngửa mặt lên trời, bắt chước hành vi đêm qua của tôi, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà ăn.
"Phốc" một tiếng, tôi phun toàn bộ sữa trong miệng ra hết. Có thể tưởng tượng ở khung cảnh sáng lạn lửa khói như thế, hình tượng của tôi ngu ngốc, ngốc nghếch, khoa trương, thu hút sự chú ý cỡ nào. Khó trách khi vào nhà ăn có không ít người chỉ trỏ tôi, quần áo và tóc bị cháy cũng có thể giải thích được rồi.
Tôi chật vật mà thu dọn bàn, Khương Miểu sắc mặt không tốt, nàng ngồi đối diện tôi, phun sữa ra có không ít dính trên người nàng, tôi chỉ có thể rụt rè đưa khăn giấy cho nàng, "Không thể nào, dựa vào chỉ số thông minh của tôi không thể nào nói câu giàu triết lý như vậy."
Tôi thiệt tình hy vọng Khương Miểu có thể phủ nhận, nhưng nàng lau quần áo xong, không khách khí mà nói, "Khi ngươi thanh tỉnh thì chính xác là không thể nào, nhưng khi say rượu lại bị biến dị, đột nhiên trở nên “thông minh” lạ thường."
Vẻ mặt tôi cau có, đây là khen hay là xỉ nhục tôi a?
Nàng lại nói với cô gái ấy, "Ngươi đừng trông cậy vào người nầy còn nhớ rõ gì, nàng tỉnh rồi sẽ hoàn toàn không nhớ chuyện đã xảy ra khi say đâu!"
Tôi há hốc, làm sao có thể? Khương Miểu làm sao biết được cái tật xấu ấy? Mới vừa rồi còn khó hiểu sao nàng lại hỏi tôi có nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không. Hóa ra là nàng biết. Tôi thề, tuy rằng hiện tại đầu tôi rất nặng nề, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi chưa từng nói cho nàng nghe chuyện này, trong công ty cũng tuyệt đối không ai biết. Con người của tôi rất yêu quý nhân phẩm, loại chuyện thật mất mặt này sao có thể tuỳ ý nói ra được chứ, thậm chí những người bạn thân biết tật xấu này cũng không nhiều, nhưng sao Khương Miểu lại có thể khẳng định như thế chứ?.
|
Chương 26: Không muốn chuyện riêng tư bày ra trước mắt người khác, nói hưu nói vượn vờ hồ đồ, thật vất vả mà đuổi cô bé kia đi, đầu tôi lại càng đau, vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng khó lắm mới được đi chơi một chuyến, không thể cứ ở mãi trong khách sạn. Trong lòng vẫn đang bận lý giải hành vi "Chơi trò chơi kiên trì" tối qua của Khương Miểu.
Tôi lấy lòng mà nhìn nàng. "Khương Miểu, chúng ta hôm nay chơi gì đây? Tôi nghe bọn hắn nói nơi này mỗi ngày có tour du lịch đặc biệt đến “chân trời góc biển”, chúng ta đi không?"
Nếu Khương Miểu có ý định trả thù, thì không nên chơi những trò chơi mạo hiểm, tôi cũng chỉ có thể đầu hàng, cho nên tốt nhất cứ rủ nàng có hứng thú chơi những trò mà không phải phí sức đi.
Có lẽ Khương Miểu không cảm nhận được suy nghĩ lòng dạ hẹp hòi ấy của tôi, mà lại suy nghĩ điều tôi vừa nói mà liếc tôi một cái, "Chân trời góc biển? Mấy tảng đá đó hả, các ngươi sao ai cũng muốn nhìn hết vậy?"
Tôi không hiểu ra sao, không hiểu được nàng nói "Các ngươi" là chỉ người nào, chỉ có thể thưa dạ biện giải, "Nơi nổi danh như thế, tôi cũng là người thường mà, đương nhiên sẽ tò mò thôi."
Khương Miểu ảm đạm cười, "Vậy chúng ta đi xem đi."
Ngữ khí lạnh nhạt, giống như nàng không hề có hứng thú với khu du lịch nổi tiếng đó chút nào, hoàn toàn là chỉ đi cùng tôi. Tính kế qua tính kế lại, tôi vẫn còn nợ nàng, không khỏi cảm thấy thập phần buồn bực.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng được tận mắt chứng kiến những cảnh thiên nhiên trong lòng ngưỡng mộ đã lâu như "Thiên nhai", "Hải Giác", "Nam Thiên Nhất Trụ", "Hải Phán Nam Thiên" thì dù thân thể không khoẻ, chỉ cần lại đó sờ một chút lại phấn khởi dị thường.
Sau khi chụp ảnh thỏa mãn, tôi mới lôi kéo Khương Miểu ra bãi biển nghỉ ngơi.
Khương Miểu đến nơi này vẻ mặt lại mang đầy tâm sự, tôi đi bên cạnh lại quá mức phấn khởi nên không để ý lắm, bây giờ đã phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt âm u của nàng, trong lòng lại thấy bồn chồn, không hiểu có phải do tôi nằng nặc muốn tới “chân trời góc biển” nên xúc phạm đến bà cô này không.
Tôi cảm thấy thật oan uổng, đến Sanya có mấy ai không tới nơi này đâu? Nhìn trên bờ cát người người tấp nập qua lại, tôi chỉ biết “Tục nhân” giống tôi nhiều biết bao nhiêu.
Nhưng lời này tôi cũng không dám dong dài với tiểu thư, đành đi mua nước dừa tiến cống cho nàng, tối hôm qua say rượu tôi vẫn còn hơi đau đầu, không có sức đấu khẩu với nàng đâu, hơn nữa, nàng lớn nhỏ gì cũng là trưởng bối luôn giáo dục tôi, "Dân thì không cùng quan đấu".
Tôi lười biếng mà nằm dưới tán ô nghỉ ngơi, ai, làm khách du lịch mà được đi khai phá chính là niềm hạnh phúc nhất, tuy mệt nhưng chỉ cần bỏ tiền mua chút đồ uống, còn có thể thoải mái nằm trên ghế thế này nữa.
Tôi híp mắt suy nghĩ, đánh giá đám người đang vui vẻ lui tới trên bờ biển, biển xanh thẳm nơi xa xa mênh mông chói sáng, cánh rừng bao bọc đằng chân trời, những dãy đá san sát nhau, đây là cảnh trong giấc mộng của tôi a. Ân, nếu vị tiểu thư bên cạnh này có thể hòa ái một chút thì lại càng hoàn mỹ hơn.
Nghĩ thì nghĩ, tôi cũng không dám nói ra lời đề nghị đó, chỉ cần tưởng tượng một chút là được rồi: Khương Miểu ôn nhu săn sóc cười tủm tỉm hỏi tôi, Thiên Tình a, có nóng không? Muốn uống nước hay không a?
Tưởng tượng đến đó nhịn không được sợ run cả người, hình ảnh thật là đáng sợ, ngẫm lại điều đó lại khiến mình thấy sợ hãi, không khỏi hắc hắc ngốc cười rộ lên.
Khương Miểu nguyên vốn không để ý đến tôi, mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy tôi cười hắc hắc, mới phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn tôi như nhìn đứa ngốc, "Có gì mà cao hứng thế chứ?"
Tôi a dua, "Có thể có mỹ nữ tỷ tỷ như ngươi ở bên cạnh đến miền Nam phơi nắng, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này."
Tuy là nói đùa, nhưng câu ấy cũng có chủ ý a, tuy rằng biểu tình của tôi thoạt nhìn là diễn trò, nhưng Khương Miểu cũng rất cao hứng, nàng luôn luôn như thế, người khác khen nàng xinh đẹp, nàng luôn vui vẻ .
Trong lòng tôi cười thầm, người thông minh như Khương Miểu cũng bị lừa bởi câu nịnh nọt ấy của tôi à, không biết ông trời có mắt không nữa.
Khương Miểu cao hứng nên cũng nguyện ý nói chuyện với tôi, "Tôi đã tới nơi này nhiều lần rồi, đây đã là lần thứ năm rồi đó."
Tôi nghẹn lời, cho dù nơi này cảnh đẹp như tranh, nhưng ngắm bức tranh ấy năm lần không chán sao, chả trách sáng nay nói tới nơi này, Khương Miểu không cao hứng lắm.
"Ngươi không muốn đi thì cứ nói một tiếng, miễn cưỡng chính mình chi vậy?"
Tôi cau mày nhẹ giọng oán giận, chuyện tôi ghét làm nhất chính là bị người khác miễn cưỡng, mình đã không muốn thì đừng ai ép, còn chuyện thứ hai tôi ghét nhất chính là miễn cưỡng người khác.
Đương sự Khương Miểu tựa hồ không có cảm giác gì, "Không sao, đến đây cũng tốt mà."
Nàng nhìn một đống đôi tình nhân trên bờ cát, tựa hồ có chút khó hiểu, "Vì sao tất cả mọi người đều đem nơi này trở thành thánh địa tình yêu thế nhỉ? Từ xưa đến nay, “chân trời góc biển” là nơi rất thương tâm mà."
Đến lượt tôi ngẩn người, "Sao thế?"
Khương Miểu nhìn xa xa nơi dãy đá tụ tập nhiều người nhất, đột nhiên ngâm một câu thơ chua xót, "Khu khu vạn lý thiên nhai lộ, dã thảo nhược yên chính đoạn hồn." (đường đời xa xăm ngàn dặm, cỏ dại chỉ như khói bụi vương trên đường)
Tôi nhất thời run rẩy, cũng may Khương Miểu không đọc nữa, lại nghiêm túc giảng giải, "Đảo Hải Nam thời xưa giao thông bế tắc, câu “phi điểu thượng nhu bán niên trình” [COLOR="#696969"](chim bay chỉ được nửa đường) ngươi có nghe qua rồi a, hơn nữa người ở rất thưa thớt, hoang vu thê lương, là nơi mà hoàng đế lưu đày ‘nghịch thần’ đến. Đây là nơi đi dễ mà khó về, chung quanh toàn là biển, cho nên mới gọi là “chân trời góc biển”. Những quan thần bị giáng hoặc cắt chức đều phải đến đây, bọn họ cả đời làm quan, khi đã chấm dứt rồi lại bị lưu đầy đến nơi này, đây có phải là chuyện bi thảm lắm hay không?"
Tôi chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nhìn không ra Khương Miểu hiểu biết nơi này nhiều đến vậy, nếu về sau bị giáng chức, a, phải nói là thất nghiệp, có thể kiêm chức làm hướng dẫn viên du lịch luôn đó a.
Khương Miểu không để ý tới nụ cười cổ quái của tôi, tiếp tục cảm khái, "Bị đưa tới chỗ này đại bộ phận cũng không thể mang theo gia quyến, lẻ loi hiu quạnh mà chết đi, phỏng chừng đó mới là nỗi sợ hãi lớn nhất của bọn họ?"
Một đôi tình nhân bên cạnh đang rục rịch nói nhỏ, ma ma chít chít, thề non hẹn biển với nhau rốt cục nhịn không được, trừng mắt nhìn chúng tôi liếc mắt một cái, giận dữ rời đi. Tôi nhịn cười, "Ngươi sao lại nói bọn họ ngu ngốc?"
Khương Miểu bĩu môi, "Làm quan còn bị người khác đày ra nơi không hay ho này, không phải ngu ngốc thì là cái gì? Nhất định đầu thai không được làm người đâu!"
Mắt trợn trắng lên, tôi biết Khương Miểu thân là cao thủ giao tiếp, đã có tham thảo qua cái gọi là triều đình phong kiến hủ bại, chế độ quan liêu vô dụng, huống chi luận múa mép khua môi, tôi cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng nghe nàng giải thích xong, mới vừa rồi còn cảm thấy cảnh ở đây dịu dàng thắm thiết, giờ đột nhiên lại cảm thấy có chút ít hiu quạnh.
Nghĩ đến đôi tình nhân bị chọc cho tức kia, tôi lại trộm cười rộ lên, xét về khả năng dội nước lạnh vô mặt người khác, tôi thấy Khương Miểu nếu đứng thứ hai, thì chắc không ai đứng nhất nổi.
Tôi thích ứng rất tốt với không khí tiệc tùng, nhưng Khương Miểu ở phương diện này lại cao tay hơn cả tôi, hiện giờ xem ra khả năng phá hỏng không khí của nàng cũng thuộc hàng cao thủ, ít nhất đối với tôi là thế.
Suy nghĩ thận trọng lại một chút, tôi thử phản bác, "Tôi cảm thấy mọi người có lẽ nghĩ nếu có thể cùng đi đến “chân trời góc biển” thì tương lai có thể ở cạnh nhau đến già đi." Khương Miểu chỉ cười nhạt, không nói gì nữa, nhìn không ra có đồng ý quan điểm đó hay không.
|
Chương 27: Tôi vẫn còn tò mò, "Nếu nó là nơi thương tâm như thế thì vì sao ngươi lại tới đây nhiều lần như vậy? Phạm vi công ty của mình chưa mở rộng đến Sanya mà."
Khương Miểu mỉm cười, "Muốn tới thì tới, không cần nhiều lý do như thế."
Tôi bất mãn mà hừ một tiếng, trong lòng hơi tức, không muốn nói thì thôi.
Đang muốn hỏi cho bằng được, trong lòng tôi lại chấn động, đây không phải là hiện tượng tốt, tôi là người tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, hay nói cách khác là sự hiếu kỳ rất nhỏ, nhưng dạo gần đây sự tò mò đối với Khương Miểu đã vượt xa cảnh giới đó của tôi.
Tôi trấn tĩnh lại, nhìn nàng một cái, Khương Miểu vẫn nhìn về phía xa xa, nhìn cũng không nhìn tôi một chút. Chúng tôi biết nhau vài năm nhưng vẫn duy trì mối quan hệ hòa hợp với nàng, không quá phận, không quá thân thiết, cũng không xa lạ quá. Ở trên người nàng, bản năng tôi có thể cảm giác được một loại hơi thở nguy hiểm sẽ phá hỏng cuộc sống yên bình của tôi.
Vì thế tôi luôn cẩn thận duy trì một khoảng cách thích hợp, từ trước đến giờ thực hiện cũng không tệ lắm, nhưng khi Hạ Tuyết xuất hiện lại phá hủy sự cân bằng đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã bị kéo gần lại rất nhiều, vốn ba người đã hoàn hảo rồi, có thêm Phương Thiên Tình lại thành ra hỏng bét.
Nhưng xem ra chỉ có tôi không thích ứng thôi, Khương Miểu tựa hồ đã quen rồi.
Nhức đầu thật, tôi thật không biết phải làm sao, đành quyết tâm duy trì như hiện tại, kiểm soát mọi thứ lại đúng mực, không để tái xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng trên đời không phải chuyện gì cũng được như ý cả, tôi đang cố gắng hết sức không quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, nhưng Khương Miểu lại ngốc đột xuất, cư nhiên lại bắt đầu lấy ống trúc đâm vào cây đậu mà nói tiếp, "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là tôi, Hạ Tuyết và Thiên Tình hẹn nhau sẽ cùng đi đến chân trời góc biển."
Tôi liếm môi, chần chờ có muốn nghe nữa hay không, lý trí mách bảo không nên, nhưng miệng tôi lại khóa chặt lại, không lên tiếng cự tuyệt.
"Tôi thì đã làm được. Nhưng các nàng đều đã đi rồi, đi rất xa, chỉ còn lại một mình tôi là một đứa ngốc, khi nào có thể đều chạy tới nơi này."
Khương Miểu quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ cũng bị ánh nắng nóng rực miền Nam làm tan chảy, lộ ra vẻ mị thái nhẹ nhàng, "Lần trước tôi có đề cập qua chuyện giữa chúng tôi với ngươi, nhưng chưa nói xong, ngươi bây giờ còn muốn nghe không?"
Cổ tôi cứng ngắc, đây là bệnh trạng trường kỳ khi mãi ngồi một chỗ, nhưng giờ phút này, nhân tố tâm lý chỉ sợ so với nhân tố sinh lý vượt trội hơn, tôi muốn gật đầu, lại muốn lắc đầu, do dự, giãy dụa mãi không thôi.
Khương Miểu tựa hồ cảm thấy được tôi đang khó xử, nghiêng đầu cười, "Tôi đổi cách hỏi là được, ngươi muốn nghe kể lại đầy đủ hay vắn tắt đây?"
Tôi sửng sốt, nhớ tới khi họp ông chủ có kể một câu chuyện bán trứng gà: hai cửa hàng đối diện nhau, một bên thì buôn bán càng làm càng tốt, một bên thì càng làm càng kém, tay nghề hai bên ngang nhau, điểm khác nhau duy nhất là cửa hàng buôn bán được luôn hỏi khách nhân, "Muốn mua một trứng hay hai trứng?" Ý ông chủ là dạy bọn tôi kỹ xảo buôn bán, nhưng dùng trong trường hợp này cũng đúng, khẩn trương không phải lúc nào cũng tốt.
Tôi nhìn đồng hồ, "Đã gần đến giờ cơm rồi, kể vắn tắt đi."
Tôi không biết mình có đủ dũng khí để nghe toàn bộ câu chuyện không, Khương Miểu biểu tình cũng thoải mái hơn, "Ngươi nếu muốn nghe đầy đủ, tôi cũng không có sức để kể đâu. Kể vắn tắt đơn giản hơn."
Nàng cầm trái dừa uống xong trên tay ném xuống đất, "Tôi cùng lớn lên với Hạ Tuyết, tôi vẫn luôn thích nàng." Lại đoạt lấy trái dừa trong tay tôi, cũng ném xuống đất, "Sau khi lên đại học, tôi phát hiện tôi cũng thích Phương Thiên Tình."
Tôi "A ~~" một tiếng, cằm há hốc ra, gì vậy trời? Trong lòng lại chua xót, Phương Thiên Tình có cái gì tốt mà người gặp người thích, tôi lại không có được vận mệnh tốt như vậy a?
"Uy uy uy, các ngươi đừng ném rác bừa bãi trên bờ biển a. Nơi này có tuần tra viên, bị bắt được sẽ phạt tiền, còn có thể hủy bỏ giấy phép buôn bán của tôi đó"
Ông chú bán dừa cho chúng tôi nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt, nhặt lên hai trái dừa, "Dừa này tôi còn muốn thu về nữa."
Hắn một bên nói thầm, một bên nhặt lên trái dừa trên bàn, trở về quầy hàng, đem xác dừa ném vào một cái rổ lớn bên cạnh.
Khương Miểu duỗi hai tay ra, "Kết quả thì như bây giờ đó, hai nàng tự chơi với nhau, không mang theo tôi."
Tôi nghe được trợn mắt há hốc mồm, "Từ từ, các nàng không phải có thời gian tách nhau ra sao?"
Khương Miểu gật gật đầu, “Đúng vậy a, tôi nói với Hạ Tuyết không thể cùng Phương Thiên Tình ở cùng một chỗ, lại nói với Thiên Tình là không thể làm hại Hạ Tuyết được." Tôi chỉ thẳng mặt nàng, "Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy? Cố ý chia rẽ người ta."
Khương Miểu không cho là đúng, "Nếu các nàng đã thật sự có sự chuẩn bị tốt, thì dù tôi nói cái gì các nàng cũng sẽ ở cùng một chỗ thôi. Thời điểm đó, tôi cho rằng mình làm đúng. Hai nàng rất hồ đồ, tuy rằng tôi cũng giống vậy, nhưng tôi biết, hai nữ hài tử muốn ở cùng một chỗ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Ngươi có biết khi đó trong trường học có bao nhiêu lời đồn đãi không? Thời điểm đó các nàng không thích hợp ở cùng một chỗ với nhau."
Khương Miểu vươn vai, dáng vẻ đắc ý, "Như bây giờ không phải tốt lắm sao? Tình nhân cũ đã trở lại với nhau, tôi đây làm ác nhân cũng coi như có giá trị."
Tôi định thần lại, "Vậy ngươi cũng quá hoa tâm, sao có thể thích hai người được?"
Khương Miểu cười đến càng quyến rũ, "Vậy thì sao chứ? Tôi cũng từng thích ngươi mà." Tôi lại sợ hãi, hỉ, thích tôi? Có ý gì vậy? Đầu óc tôi bây giờ cững đơ lại, hoàn toàn phản ứng không kịp. Khương Miểu là cố ý, tuyệt đối là cố ý, thừa dịp đầu óc tôi hôm nay không tốt, lập tức lại nói hưu nói vượn như thế. Nhưng giờ phút này trong óc tôi chỉ có hai vấn đề, thích của nàng là mang tính chất gì? Từng thích là dùng cho quá khứ, vậy hiện tại thì sao?
Không chờ tôi hiểu được, thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng hỏi cho rõ ràng cũng không có, tiểu cô nương ngày hôm qua chạy tới trước mặt tôi, trong tay còn cầm một con diều hình con bướm.
"Dì, ngươi đã tới rồi, giúp tôi thả diều đi. Tôi với mẹ làm thế nào cũng phóng không được."
Thánh thần ơi, sao lại có tiểu nha đầu cố chấp chơi diều như vậy chứ?
Nhìn nàng đầu đầy mồ hôi, tôi do dự một chút, không đành lòng cự tuyệt, nhưng hiện tại đầu óc tôi đầy dấu chấm hỏi, sao có tâm trí đi chơi với tiểu bằng hữu được?
Đang suy nghĩ tới một cái cớ không làm tổn thưng người khác, mẹ của nàng cũng xông ra, "Lam tiểu thư, ngại quá, phiền ngươi chơi với Tiểu Nhã một chút, nếu không nàng lại không chịu ăn cơm trưa."
Làm sao biết tôi họ Lam? Tôi quay đầu nhìn về phía Khương Miểu, phỏng chừng là nàng làm, đêm qua tôi còn nhớ rõ Khương mỗ nói chuyện với đám nữ nhân đó, trong đó còn có mẫu thân của đứa nhỏ này, không hiểu sao mà Khương Miểu lại đem tính danh tôi đi bán vậy.
Dự đoán của tôi trúng phóc, vẻ mặt Khương Miểu đắc ý, "Thiên Tình, ngươi chơi diều với mẹ con Vương tổng đi, đứa nhỏ này rất kiên trì, tương lai nhất định có tiền đồ."
Khương Miểu chưa bao giờ là dạng người nhiệt tâm cả, nhiệt tâm của nàng từ trước đến nay đều có mục đích, ví dụ như hiện tại, nhiệt tâm đó đơn giản chỉ để lấy lòng "Vương tổng" không hiểu để làm gì thôi, hơn nữa lại dùng tôi mà làm.
Hít một hơi, tôi biết hiện tại không phải là lúc để truy vấn đáp án, ráng nặn ra nụ cười, lôi kéo tiểu tử tên Tiểu Nhã kia ra nơi trống trải một chút, tận lực mà giúp nàng thả diều, Vâng, ngày hôm qua tôi còn là một dì thật tốt tâm, nhưng hôm nay chỉ là một nhân viên làm công việc mua vui cho chủ mà thôi. Cuộc sống chính là như vậy, cũng may lòng tôi rất bình thản, không sao cả.
Diều xuôi gió xuôi nước mà bay lên, tôi lại quay đầu nhìn thoáng qua Khương Miểu đang ở dưới tán ô, bộ dạng nàng thực nhẹ nhàng, không hiểu đang nói chuyện gì với Vương tổng, tôi đoán không biết liệu có phải bởi vì nàng rốt cục đã đem bí mật trong lòng kể cho tôi nghe, cho nên mới thoải mái như thế không.
Khương Miểu phát hiện tôi đang nhìn chăm chú, lại cười cười, nụ cười rất bình tĩnh, không lạnh cũng không nóng, làm cho đáy lòng tôi nhất thời cảm thấy rạo rực.
|
Chương 28: Khi chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa, tôi mới phát hiện thế giới này thật sự quá nhỏ, mẹ đứa bé này cũng là quản lý của một công ty quảng cáo ở thành phố, danh tiếng so với công ty của chúng tôi không hề kém, nghe nói bối cảnh cũng không tồi.
Nhìn thấy Khương Miểu nhiệt tâm không thôi, tôi âm thầm cân nhắc liệu nàng có định đổi nơi công tác không? Nhưng sao nàng lại liên tục dời đề tài lên người tôi vậy nè? Luôn nói tôi là người chịu trách nhiệm chủ yếu các hạng mục, trong lời nói nói như có ý muốn đề cao tôi vậy?
Tôi ở một bên câu được câu không trò chuyện với các nàng, trong lòng lại buồn bực, tôi không nhớ rõ mình từng nói với Khương Miểu là mình oán giận, không hài lòng với công việc hiện tại. Tuy rằng tiền lương không nhiều lắm, nhưng để ứng phó với cuộc sống trước mắt vẫn đủ . Khương Miểu đang êm đẹp sao lại đem tôi đẩy ra ngoài thế chứ? Cá nhân tôi cảm thấy chúng tôi hợp tác vẫn luôn làm người ta vừa lòng.
Có lẽ, nàng cũng hiểu được quan hệ của chúng tôi hiện tại có chút không tốt, không thích hợp dùng từ đồng sự, mới sử dụng phương thức này để ám chỉ tôi? Tôi ngầm cười khổ vì lo lắng sẽ có kết quả như thế, tôi trước giờ vẫn muốn giữ một khoảng cách với Khương Miểu, hiện giờ xem ra lo lắng đó đã trở thành sự thật.
Nghĩ đến đó tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ tôi đang lo lắng sao? Lo lắng sẽ thích Khương Miểu? Lo lắng quan hệ với nàng sẽ trở nên không thể vãn hồi? Như vậy có phải trong tiềm thức tôi đã sớm thích nữ tử giảo hoạt như hồ ly này không?
Thật dài mà hít một hơi, vận mệnh thật đúng là một điều kỳ diệu, cuộc sống cũng thoát ly không được khỏi quỹ đạo của nó, mặc kệ tôi cẩn thận mà tránh phát sinh việc này thế nào, thì chung quy tầm mắt tôi vẫn bám chặt trên người nàng mà thôi.
Nhưng Khương Miểu tựa hồ cũng không nguyện ý có quan hệ rối rắm với tôi, cũng tốt, thừa dịp chúng tôi còn chưa hãm quá sâu, thoát thân sớm một chút là việc rất tuyệt vời. Thoạt nhìn, tôi không phải đồ ăn của nàng, mà nàng cũng không thích hợp trở thành chén cơm của tôi.
Không để ý tới trong lòng không biết từ đâu mà đến một cơn chua xót, tôi miễn cưỡng cười vui, nửa giỡn nửa thật mà cùng Khương Miểu người tung người hứng, cố gắng đề cao giá trị bản thân. Hiệu quả xem ra không tồi, Vương tổng hình như có hứng thú với tôi, chẳng những để lại số điện thoại, còn hứa suông sẽ mời tôi qua công ty bọn họ, tiền lương sẽ so với hiện tại cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nàng có hứng thú với Khương Miểu còn cao hơn nữa, nàng là người đục khoét nền tảng chủ yếu mà, tôi thật ra chỉ là phụ phẩm thôi.
Lười biếng mà nhìn Khương Miểu khách khí chào người đó, trong lòng tôi không thể nói rõ cảm thấy ra sao nữa.
Phương Thiên Tình cùng Hạ Tuyết giống như bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy, từ đêm hôm đó đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, Khương Miểu không nói gì, nhưng khi ở cạnh nhau, chúng tôi không hề thảo luận đến Thiên Tình và Hạ Tuyết, giống như chúng tôi chỉ là khách du lịch bình thường, cứ tiếp tục chơi đùa, cứ thế mà dùng điểm tâm.
Lái ca nô, chơi dù bay, đi phi cơ trực thăng, lặn xuống biển, tất cả các trò giải trí Khương Miểu đều chơi qua một lần, tôi chỉ việc phụng bồi, trong lòng hiểu có thể sau này chúng tôi sẽ không được như thế nữa.
Khi đến ngày tôi đi lấy vé khứ hồi, Khương Miểu tựa hồ còn chưa định trở về, tôi đếm tiền trong ví, đã không còn đủ để có thể ở đây tiếp tục xa xỉ nữa, còn vài ngày nữa là hết năm rồi, nên về sớm một chút để bày tỏ sự hiếu tâm với ông chủ chứ.
Tôi bày tỏ suy nghĩ với Khương Miểu, mặt nàng rất bình thản nói, "Tôi định ở lại chơi thêm vài ngày nữa, tiệc cuối năm? Mấy năm nay tôi đều là một mình mà đón giao thừa." Tôi á khẩu không trả lời được, lại không biết nên ứng đối sao đây, đề tài này lại dính dáng đến vấn đề riêng của nàng, đành phải ngậm miệng mà thu dọn hành lý lại.
Ngày tôi về, Khương Miểu cũng trả phòng, nói là muốn đi đảo Ngô Chi Châu tiếp tục nghỉ phép, nàng không có đưa tôi ra sân bay, chúng tôi chia tay ở quán bar, nàng đi theo tour xe du lịch đặc biệt, tôi chờ xe buýt sân bay tới. Nhìn nàng ngồi trên chiếc xe kia chậm rãi mà rời đi, dưới ánh mặt trời sáng lạn mà ấm áp phía Nam, đột nhiên cảm giác cô đơn lại làm cho tôi lạnh từ đầu tới chân.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có lẽ ẩn giấu bên trong vẻ ngoài kiêu ngạo, xinh đẹp, kiên cường đó, cũng cất giấu một viên ngọc thô cô đơn lạnh lẽo. Nhưng hai người cô đơn tịch mịch không nhất định có thể sưởi ấm cho nhau được. Hạ Tuyết rốt cục cũng đợi được Thiên Tình của nàng, còn tôi, liệu sẽ có ai đi bên cạnh tôi không?
Sân bay vẫn rất náo nhiệt, tôi mang hành lý đi vào đại sảnh sân bay, đang định đi ký phiếu, lơ đãng lại thấy hai con người đang "Mất tích", tôi dụi mắt để chắc mình không nhận sai người.
Hai người kia đang ở trong góc mười ngón đan chặt vào nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình chàng ý thiếp, hồn nhiên không thèm để ý ánh mắt người chung quanh, nếu không phải Phương Thiên Tình và Hạ Tuyết thì là ai.
Tôi khựng lại một chút, do dự một phen, nhưng vẫn quyết định đi chào hai nàng một tiếng. Đã ba ngày không gặp, sắc mặt Hạ Tuyết hồng nhuận không ít, thật sự là sức mạnh tình yêu lớn quá a. Lực chú ý của họ đều tập trung vào đối phương, tôi đi qua đó, đứng chừng một phút đồng hồ, hai chú chim đang yêu khe khẽ nói nhỏ cũng không chú ý tới tôi, rơi vào đường cùng, đành phải ho khan thật mạnh một tiếng.
Thấy hai nàng mặt đỏ tai hồng, hơi có chút chật vật mà buông tay ra, tôi không biết làm sao, chỉ có thể liệt miệng ngây ngô cười, định nói là thật trùng hợp mà gặp nhau linh tinh gì đó, trong lòng nghĩ thầm nói như tôi vậy có phải quá dối trá hay không?
Phương Thiên Tình nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, vẻ mặt buồn cười thoáng hiện trên mặt, khiến tôi càng thêm xác định liều lĩnh mà xông tới như thế là việc ngu xuẩn cỡ nào. Giờ phút này, trong lòng hoàn toàn xấu hổ, tôi hận không thể biến thành một con lạc đà ở sa mạc, có thể rút đầu vào trong cát trốn đi cho xong.
Hạ Tuyết nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Một mình cô thôi sao? Khương Miểu đâu?"
Tôi nhún vai, "Nàng còn muốn ở lại chơi vài ngày." Vốn chúng tôi không cùng tới, thì không cùng về cũng thực bình thường thôi, nhưng tôi vẫn giải thích, "Vé khứ hồi của tôi là hôm nay về, nhưng Khương Miểu hình như chưa chơi đủ, hôm nay nàng đi đảo Ngô Chi Châu."
Hạ Tuyết lại nhìn Phương Thiên Tình, vẻ mặt khó xử, một lát sau, Hạ Tuyết mới ấp a ấp úng mở miệng, "Tiểu Lam, cô có thể ở lại vài ngày với Khương Miểu không? Vốn nghĩ có cô ở cùng Khương Miểu, chúng tôi mới định về trước ."
Tôi nhíu mày, Khương Miểu mà cần người theo sao? Tôi thấy nàng đi một mình còn vui hơn a. Hơn nữa, tính gì thì tính, chưa đến phiên tôi đi theo nàng đâu.
Hạ Tuyết vẫn ôn tồn giải thích, "Khương Miểu người này sợ nhất là cô đơn, lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh, nhưng tôi bây giờ thì lại không tiện lắm."
Nàng dừng một chút, thấy sắc mặt tôi hơi do dự, vội vàng bổ sung, "Vé máy bay chúng tôi giúp các ngươi dời lại được, ân, ba ngày thôi, được không? Chỉ ba ngày mà thôi."
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hai nàng, tôi lại nhức đầu, nói không nổi câu cự tuyệt. Phương Thiên Tình vẫn không nói gì, nhưng nàng lại hành động, đưa tay lấy vé máy bay tôi đang nắm ở trong tay, nhìn nhìn, lại lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Cùng chuyến bay với tụi này a! Đừng lo, tôi quen cậu nên đổi vé cũng dễ thôi."
Tôi bị nhiệt tâm của cả hai khiến một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể cười khổ, gật đầu mà đáp ứng.
Khi tôi cầm hai vé máy bay đi ra sân bay, tôi cảm thấy mình quả thực như con rối gỗ, bị người ta sai khiến dễ dàng, tôi luôn cho mình là người không có nhiệt tâm, nếu như là bạn bình thường thì tôi sẽ không vì mấy lý do chẳng ra sao này mà thay đổi hành trình như thế đâu. Nhưng sao đối với Hạ Tuyết, Khương Miểu, thậm chí cả Phương Thiên Tình người mà mới gặp hơn hai lần, lại không có biện pháp cự tuyệt chứ?
Hít một hơi, tôi chỉ có thể an ủi mình, phỏng chừng ba người đó từ nhỏ đã là khắc tinh của tôi rồi, nên thôi cứ thành thật mà làm theo đi. Huống chi, tôi kỳ thật cũng không yên tâm để một mình Khương Miểu ở lại nơi sinh địa không quen Sanya này.
Tôi tưởng tượng khi Khương Miểu thấy tôi xuất hiện trước mặt nàng sẽ phản ứng ra sao, kinh ngạc hay vui mừng, nhưng tôi vẫn chua tin lời Hạ Tuyết nói lắm, Khương Miểu lại sợ cô đơn? Đúng là chuyện lạ có thật!
Nhưng khi chạy tới làng du lịch, tôi lại bị lão thiên gia chơi một cú, lữ khách đăng ký không có tên Khương Miểu, sao có thể như thế được? Tôi tận mắt thấy nàng lên xe buýt du lịch mà, điện thoại nàng tắt máy, Hạ Tuyết chắc cũng đang ở trên máy bay với Phương Thiên Tình rồi.
Bôn ba một ngày, tôi đứng trong đại sảnh khách sạn, trợn mắt há hốc mồm, không biết nên theo ai, lúc này chuyện mới thực sự hay ho. Mấy tiếng sau, tôi rốt cục cũng liên lạc được với Khương Miểu, nhưng ông trời như đang chơi tôi a. Ngay khi tôi hồi vé máy bay lại, định tiếp tục ở lại Sanya, thì đồng thời Khương Miểu vì làng du lịch đã đầy ngập khách, nên quyết định trở về, hơn nữa lại thuận lợi mà mua được vé máy bay, nhưng do tôi đã hồi vé nên cũng không gặp được Hạ Tuyết.
Cúp điện thoại, tôi đối mặt với vị quản lí vẻ mặt tràn đầy có lỗi kia, thật sự muốn khóc lên, "Xin anh đó, chẳng lẽ ngay cả một cái giường ngủ cũng không có sao? Tôi không ngại ở chung với người khác đâu."
Phong cảnh ngoài tấm kính thủy tinh đẹp tựa như trong tranh: biển xanh thăm thẳm, trời chiều vàng rực, nhưng tâm tình của tôi lại down tới tận đáy cốc, quả nhiên, tôi không thích hợp làm người tốt mà.
|
Chương 29: Bởi vì công ty hàng không không chịu đổi vé lại, mà lại không có giấy căn cước của Khương Miểu, nên ngay cả đặt vé cho nàng cũng không được, túi tiền tôi gần cạn rồi, ở Sanya thêm vài ngày quả thực như là trứng chọi đá, chật vật không chịu nổi mà phải quay về khu A.
Khi tôi về đến nhà thì ngay cả sức để khóc còn không có, đi du lịch có tiền thì được hưởng thụ, không có tiền sẽ đau khổ thôi. Khi quay về công ty lại nghe được tin động trời, cái người đầu sỏ làm hại tôi không duyên cớ phải ở lại Sanya thêm ba ngày cư nhiên lại sinh bệnh, làm cơn tức giận đến chết khiếp tiêu tán hết thảy, nguyên bản còn muốn bắt bí nàng làm một bữa cơm, bồi thường ba ngày chịu khổ của tôi, giờ nàng như vậy rồi thì thôi quên đi.
Đang trong thời kỳ bận rộn mà Khương Miểu không thể vì công ty đấu tranh anh dũng được, nên tổng giám đốc tự nhiên sẽ thập phần sốt ruột, nhưng hắn là đại tướng không thể không ở công ty được, không có cả thời gian ra ngoài, thứ hai có lẽ là vì để tránh hiềm nghi, tóm lại không thể đi thăm được.
Bởi vậy, tìm được người đại biểu cho công ty đi thăm Khương Miểu cũng là nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh, và cái nhiệm vụ trời ơi đó lại rơi xuống đầu người mới nghỉ phép trở về như tôi đây, trong tay không có việc để làm, hơn nữa thoạt nhìn xưa nay tôi cũng có mối quan hệ “Tốt nhất” với Khương Miểu đại tiểu thư.
Khi tổng giám đốc đưa tờ giấy viết địa chỉ nhà Khương Miểu cho tôi thì tôi mới kịp phản ứng, là đồng sự với nàng nhiều năm như thế, cũng được xưng là quan hệ với nàng rất tốt, tôi lại không biết nhà nàng ở đâu, chớ đừng nói chi là tới nhà nàng lần nào chưa.
Tổng giám đốc thần sắc có chút ngưng trọng, khiến tôi cảm thấy buồn cười, nhưng hắn chỉ nói một câu đã làm tôi cười không nổi, "Ngươi phải cẩn thận, nhà Khương Miểu có một đại cẩu rất lợi hại, rất hung dữ với người đó."
Cẩu? Đại cẩu? Lại rất hung dữ? Trong lòng tôi run run, hồi năm nhất tiểu học bị một con đại hắc cẩu nhà bên vô duyên vô cớ cắn một hơi, suốt nửa tháng phải đi chích vắc-xin phòng bệnh dại không nói, tới giờ bắp chân vẫn còn hằn rõ dấu răng của con cẩu kia, mặc dù con cẩu ấy chỉ thích ức hiếp những con chó nhỏ hơn thôi, nhưng nó cũng bị bà nội tôi mắng vốn một trận xong cũng sinh mệnh, nhưng kể từ đó tôi lại sợ chó.
Đúng vậy, tôi, Lam Thiên Tình một người không sợ con gián, không sợ con chuột, duy độc chỉ sợ chó, từ trước đến nay thấy là né không kịp , từ chó nhỏ, chó lông xù gì cũng sẽ làm cho tôi hết hồn một phen.
Đi, hay là không đi? Trong tay mang theo một bó hoa bách hợp to, tôi do dự giãy dụa không thôi. Hoa là khi ra khỏi công ty tổng giám đốc đưa cho tôi, là hoa mà hắn tự đi lựa, tâm ý như thế, không biết Khương Miểu sẽ cảm thấy thế nào đây.
Nhưng hiện tại tôi không có tâm tư mà đi bát quái, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh chó dữ, trong phim hoạt hình, phim thật, phim tài liệu, làm cho ngực tôi rét run, không tự chủ được mà xuất ra mồ hôi lạnh.
Nhưng nhớ đến ánh mắt kiên quyết của ông chủ, tôi thực lo lắng nếu không thể đem "Tình thánh" tâm ý này tới nhà tiểu thư, tiền thưởng cuối năm của tôi có thể bị cắt xén không thương tiếc tới cỡ nào a?
Đúng, đối với chúng tôi mà nói, số tiền kia chính là sự chờ đợi lớn nhất trong suốt một năm vất vả làm việc.
Đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, tôi đi vào mua một đống bánh bích quy, đồ chơi cho chó, xem xem có thể lấy lòng con đại cẩu "Hung mà lại lợi hại" nhà Khương Miểu không, hay là nó lại làm tôi phải đi chích vắc-xin phòng bệnh lần nữa đây.
Cứ như vậy, khi tôi xách theo bao lớn bao nhỏ, tay kẹp chặt bó hoa bách hợp, đứng ở dưới lầu, bấm chuông cửa dãy số nhà Khương Miểu, lúc đó tôi mới kinh ngạc mà nghĩ mình đến thăm bệnh Khương Miểu, lại không mang quà của chính tôi gì cả, bó hoa duy nhất để tặng nàng cũng là của tổng giám đốc .
Nhưng đã không còn kịp rồi, tôi nghe được tiếng Khương Miểu, lẫn trong đó là tiếng chó sủa. Sau khi cửa mở, tôi run run đi vào hàng hiên, lên đến lầu chân đã nhũn ra, tôi lấy ra một cây bích quy hình cục xương thật to, nắm chặt trong tay, giống như đây là vũ khí duy nhất của tôi vậy.
Tôi thở hồng hộc mà đứng ở cửa nhà Khương Miểu, cầm lấy bánh bích quy cho chó, bộ dạng như cảm tử quân.
Khi Khương Miểu mở cửa ra, nhìn thấy cảnh trước mắt. Nàng thực giật mình, tôi cũng thế, bởi vì Khương Miểu thoạt nhìn không giống ông chủ nói "Bệnh rất nặng" chút nào cả.
Một con đại cẩu màu vàng xuất hiện sau lưng nàng, tôi lập tức lấy cục bánh bích quy vĩ đại ném tới trước mặt nó, hành động này hiển nhiên khiến con đại cẩu màu vàng ngạc nhiên, nó nhìn miếng bánh bích quy, ngửi ngửi, lại nhìn tôi, sau đó lại nhìn chủ nhân của mình, "Oẳng" một tiếng, trên mặt nó rõ ràng viết bốn chữ, "Sao lại thế này?"
Đúng vậy đó, tôi chưa bao giờ biết trên mặt một con cẩu cũng có thể xuất hiện vẻ mặt nghi hoặc như thế. Hai người và một cẩu chúng tôi cứ đứng trơ ra ngay trước cửa nhà Khương Miểu, ai đi ngang nhìn vào hẳn sẽ thấy rất quái dị đi.
Cuối cùng, vẫn là Khương Miểu phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ chỉ bánh quy cho cẩu trên mặt đất, "Cái này là cho Tiểu Phi sao?"
Tiểu Phi? Là tên con cẩu này à?
Tôi gật gật đầu, Khương Miểu cúi đầu thực ôn nhu mà nói với đại cẩu, "Được rồi, Tiểu Phi, ngươi có thể ăn nó."
Cẩu liếc mắt nhìn tôi một cái, không sủa nữa, ngậm bánh bích quy đi vào trong phòng. Tru lên một hơi, xem ra đây là một chú cẩu thực thông minh, tôi nhớ có người nói cẩu càng thông minh càng sẽ không loạn cắn người.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi Khương Miểu nghiêng người nhường đường cho tôi vào thì tim vẫn đập bình bịch, không biết là vì chú cẩu, hay là vì con người trước mắt này đây.
Nhà Khương Miểu không náo nhiệt như tôi nghĩ, tôi vốn tưởng rằng nàng giao tế rộng lớn như thế, sinh bệnh hẳn là sẽ có không ít hộ hoa sứ giả tiến đến báo danh, nhưng trong căn phòng nho nhỏ của Khương Miểu lại không tồn tại dấu vết có người thứ hai xuất hiện nào, kỳ quái là điều đó lại làm cho tôi chẳng biết tại sao mà rất là vui vẻ.
Chú cẩu nằm ở trước sô pha, ngậm miếng bánh bích quy hình cục xương tôi đưa cho nó, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác mà nhìn tôi, làm cho tôi đứng ngồi không yên. Tôi lấy lòng mà tiến cống trước mặt nó đồ ăn cùng đồ chơi mà tôi vừa mua, cẩu chỉ thận trọng mà nhìn, ngửi ngửi, lại quay đầu nhìn tôi, nét mặt thông minh lại phủ kín sự nghi hoặc.
Khương Miểu bưng trà lại, cũng cảm thấy khó hiểu, "Một đống đồ này đều là ngươi mua cho Tiểu Phi à?"
Tôi gật đầu như con gà con trác gạo, vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi có thể ăn sao? "Ách, ông chủ nói nhà ngươi có một con đại cẩu rất hung dữ."
Khương Miểu xoa đầu con chó, vẻ mặt mang ý cười, “Vậy sao? Ngô, hắn lần trước tới nhà tôi bị Tiểu Phi hành hạ đau khổ một chút."
Con chó kia hình như nghe hiểu, nhe răng với tôi, không hiểu là nó đang mỉm cười hay uy hiếp tôi đây. Tôi nhìn hàm răng nanh bén nhọn mà trắng tinh của nó, trong lòng than thầm, đau khổ đó xem ra không hề nhỏ chút nào a.
Khương Miểu cười cười, "Đừng lo, Tiểu Phi thoạt nhìn thực thích ngươi, nó sẽ không cắn bậy đâu."
Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt nó một chút, tuy rằng vẫn nghi hoặc, nhưng thoạt nhìn cũng có chút thân mật trên ấy, tôi thầm cám ơn số mình may mắn, xem ra chính sách hối lộ của tôi có hiệu quả rồi.
Nhớ đến mục đích chủ yếu đến đây, tôi nhanh chóng đặt bó hóa bách hợp lên bàn, "Nghe nói ngươi sinh bệnh, tổng giám đốc bảo tôi tới thăm ngươi một chút."
Khuôn mặt nàng có chút kinh ngạc.
"Ngươi thoạt nhìn vẫn khỏe, không giống sinh bệnh a?"
Khương Miểu không để ý mà nhìn bó hoa tiêu tốn tiền bạc kia, tùy tay ném giấy bọc hoa vào thùng rác, lại đi đến tủ bát, lấy ra một bình hoa có họa tiết hoa đào trên thân, rót nước vào, đem hoa sửa lại một chút, mới cẩn thận mà đặt xuống bàn. Lúc này mới không nhanh không chậm mà trả lời vấn đề của tôi, "Tôi không có sinh bệnh a, sinh bệnh chính là Tiểu Phi."
Tôi thiếu chút nữa lọt xuống ghế sô pha, con đại cẩu? Khương Miểu vì nó mà không đi làm? Tổng giám đốc mà biết chân tướng chắc tức chết quá?
"Nó sinh bệnh gì? Nhìn đoán không ra a!"
Khương Miểu thương tiếc mà vỗ vỗ đầu nó, "Tôi khi đi du lịch gửi Tiểu Phi ở trung tâm thú nuôi, nhưng chỗ đó lại không có hảo hảo chăm sóc nó, sau khi trở về tôi phát hiện nó bị trầm cảm. Ngươi xem Tiểu Phi rất đáng thương a, ngay cả bánh bích quy nó thích nhất cũng không muốn ăn. Cho nên tôi muốn hảo hảo ở gần nó hết mức có thể."
Tôi lại ngất, cẩu cũng bị trầm cảm sao? Khương Miểu có phải đang nghĩ nhiều quá không? Nhưng thấy Khương Miểu đang rất nghiêm túc, tôi cũng thông minh mà không phát biểu quan điểm, chỉ cười ha ha, "Nguyên lai sinh bệnh là nó a, vậy xem ra tôi mua quà cũng không có mua sai a."
Khương Miểu mỉm cười gật đầu, tựa hồ đối với lễ vật thực vừa lòng, “Đúng vậy a, làm sao ngươi biết Tiểu Phi thích nhất loại bánh bích quy này, tôi đã nói cho ngươi rồi sao?" Tôi hắc hắc ngây ngô cười, ngay cả nhà nàng nuôi cẩu cũng không biết, tôi làm sao có thể biết nó thích ăn loại bánh bích quy nào? Hên mà thôi.
Khương Miểu lại dặn tôi, "Ngươi không cần nơm nớp lo sợ như thế, con chó cũng có linh tính đấy, ngươi càng tỏ ra sợ nó, nó càng ức hiếp ngươi."
Nguyên lai nàng cũng nhìn ra tôi sợ cẩu, tôi cố lấy dũng khí sờ sờ tảng lông mềm mại trên lưng nó, Tiểu Phi nhẹ nhàng sủa một tiếng, không có động tác dư thừa nào khác, làm cho sự sợ hãi của tôi tiêu tán, kỳ quái thật, đây là một chú cẩu thật biết điều, sao tổng giám đốc lại nói nó hung dữ chứ?
Khương Miểu thẳng thắn, "Tiểu Phi rất hung dữ với người nó không thích. Hôm nay may mà ngươi đến, nếu ông chủ đến, tôi giả bộ bệnh không nói, nhưng Tiểu Phi phỏng chừng sẽ xử đẹp hắn a."
Tôi cười rộ lên, tưởng tượng cảnh ông chủ mập mạp bị cẩu rượt chạy trối chết, lại cảm thấy may mắn khi mình không bị vậy. Bất chợt thấy trên lưng nó có một đốm màu đen, nhìn kỹ thì khá giống hình một con Phi Điểu.
Tôi thấy rất lạ mà hỏi, "Ngươi xăm hình cho cẩu à? Nó tên Tiểu Phi, ngươi liền xăm cho nó hình con phi điểu! Nếu ngươi gọi nó là Tiểu Long, chẳng phải sẽ xăm khủng long lên đây sao?"
Khương Miểu lộ ra thần sắc khinh thường, "Ngươi chưa xem phim sao? Đạo manh khuyển tiểu Q, tôi xem phim xong mới nuôi Tiểu Phi, so với tiểu Q trong phim còn xinh đẹp, thông minh hơn nữa."
Nàng đắc ý sờ sờ hình xăm trên người cẩu, "Tôi thậm chí còn mang nó đi thẩm mỹ viện thú cưng để xăm hình phi điểu này đấy, thực tàn bạo phải không? Tôi mang nó đi ra ngoài tản bộ, mọi người gần đây khi nhìn thấy hình xăm này, không ít người bắt chước đi xăm cho cẩu nhà mình hình như thế, nhưng Tiểu Phi vẫn là đẹp nhất."
Nhìn Khương Miểu che giấu không được sự thương cảm với con chó, tôi đột nhiên nhớ đến Hạ Tuyết nói với tôi, Khương Miểu sợ nhất cô đơn, chú đại cẩu rất có nhân tính này phỏng chừng chính là “người” thân cận nhất của Khương Miểu a? Khó trách nàng lại khẩn trương như vậy. Khương Miểu người nầy vẻ ngoài có vẻ kiêu ngạo, nhưng kỳ thật cũng thật đáng thương.
|