Chồng Ngốc Của Tôi
|
|
..............................Người Phụ Nữ Năm Đó Đã Trở Lại..........................- --Mọi người vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người đến, liền vô cùng khẩn trương. Chỉ thấy Jiyeon mặt mày tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi, đang đứng bên cạnh cửa. Phía sau là Lizzy và Hyuna, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ đứng sau lưng cô. "JiJi!" EunJung vui vẻ chạy đến bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô. Cô vẫn không nhìn chị, chỉ nhìn mấy người đang ngồi trong phòng sách, kiên định nói: "Con sẽ không về nhà đâu." "Bảo bối, bác sĩ nói con cần tĩnh dưỡng." Han Gain sốt ruột nói. "Con nghỉ ngơi ở đây cũng được mà." Han Gain nhìn EunJung, rồi nói với con gái. Chỉ cần có nó ở đây thì con gái sẽ khó có thể tĩnh dưỡng. "Ở đây có nó, thì sao con có thể nghỉ ngơi được!" Park Jae Suk chỉ vào EunJung, giận dữ nói. "Nếu không phải do nó thì con có cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận sao?" "Cha à, cha nói quá rồi đó." Tuy đây là sự thật, nhưng cô khó có thể chấp nhận ông động đến JungJung "JiJi, em bị bệnh à? Bởi vì chị sao?" EunJung lo lắng nhìn cô, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán cô. Hahm Seung Gi cũng biết mình đuối lý nên không tiện mở lời. Bởi vì lần này, EunJung đúng là hơi quá đáng rồi. Jiyeon giữ chặt tay EunJung nhưng không hề nhìn chị. Cô chỉ nhìn ba mẹ mình, kiên định nói: "Con muốn ở lại đây, có tĩnh dưỡng thì cũng là ở đây." "Bảo bối à, con đừng cố chấp như thế." Han Gain hơn cả giận mắng. "Cho dù con không vì mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ." Cúi đầu nhìn bụng mình, cô biết mẹ nói đúng, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ lại một mình JungJung. "Ông thông gia, không thì như vậy đi." Hahm Seung Gi cũng hiểu được sự lo lắng của hai vợ chồng họ Park. Ông cũng nhìn ra được sự do dự của Jiyeon, ông vội mở lời. "Cứ để cho Jiyeon ở lại đây tĩnh dưỡng, tôi sẽ bảo bốn đứa kia thay phiên nhau ở nhà chăm sóc con bé. Đảm bảo sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa đâu." Qri gật đầu: "Dạ phải, cô chú Park, chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho Jiyeon." "Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu ạ." HyoMin cũng vội vàng giảng hòa. "Chúng cháu sẽ thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cả hai." Soyeon cũng phụ họa theo. "Hai bác cứ yên tâm đi." Boram cũng lên tiếng. Nhìn bốn người họ, rồi lại nhìn Park Jae Suk một lúc lâu, cuối cùng, hai vợ chồng họ Park đành phải đồng ý để Jiyeon ở lại đây. EunJung thật cẩn thận ôm Jiyeon về phòng. HyoMin bảo Hahm Seung Gi và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Park Jae Suk dặn dò kỹ lưỡng Lizzy mới an tâm về nhà. Hyuna thấy đã không còn chuyện gì nữa, cũng về phòng nghỉ ngơi. ********* "HyoMin, em muốn nói chuyện gì?" Qri hiếm khi thấy đứa em này nghiêm túc đến vậy. "Em thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ." Tuy hôm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng cô vẫn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ. "Có gì sao?" Boram chỉ cảm thấy chuyện này rất giống với những chuyện bình thường EunJung hay làm, cũng không có gì lạ lẫm. "EunJung nói muốn sang bên đường đối diện, liền xông thẳng ra ngoài đường." "Mọi người đều biết chuyện này mà, có gì sai sao?" Hahm Seung Gi khó hiểu hỏi. Ông cũng thấy chuyện này rất giống với những chuyện EunJung thường làm, nên không thấy gì lạ. "Điều kỳ lạ ở phía sau." "Phía sau?" Soyeon khó hiểu hỏi. Phía sau còn xảy ra chuyện gì? "Sau đó, chẳng phải là em kéo nó lên vỉa hè, rồi Jiyeon tát nó, cuối cùng, cô ấy bị ngất xỉu phải vào viện sao?" Boram bổ sung tiếp, không đợi HyoMin trả lời. "Trong đó có gì không đúng à?" "Không phải." Đây đều là lời cô kể, nhưng có một chuyện cô vẫn chưa nói ra, mà chuyện đó mới khiến cô khó hiểu. "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tất cả mọi người đều bị HyoMin làm cho rối mù rồi. "Sau khi EunJung xông ra đường, tuy em lập tức xông lên, kéo nó về lối đi bộ, nhưng em có chú ý đến một chuyện rất kỳ lạ." HyoMin nhớ lại tình hình lúc đó, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. "Có một chiếc xe đột nhiên tăng tốc lao về phía EunJung." Đây là chỗ cô cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lẽ thường, khi có người đi ngang qua đường thì lái xe phải giảm tốc, thậm chí là phanh lại chứ không phải là tăng tốc lên. "Em chắc không?" Gật gật đầu, vẻ mặt HyoMin càng thêm nghiêm trọng. Cô thật sự không hiểu, EunJung đơn thuần như vậy, sao có thể kết thù chuốc oán với người ta? Lại còn có người muốn giết nó nữa? "Có thấy được người lái hay biển số xe không?" Boram lập tức hỏi. Nếu thấy gì gì đó thì có thể suy đoán đối phương đã có sẵn ý đồ hay vừa mới nảy sinh. "Lúc ấy chỉ lo kéo nó lại, nên không thấy rõ ai lái xe." Suy nghĩ một lúc, rồi HyoMin tiếp tục nói: "Hai số cuối trên biển số em có nhớ mang máng." Lúc đó tình huống quá đột ngột nên cô cũng chưa kịp lưu ý. "Chỉ có hai số cuối thì rất khó điều tra." Soyeon cảm thấy mọi chuyện cực kỳ khó giải quyết. "Vấn đề là, nó có kết thù với ai không?" Đây mới là chuyện khiến Qri nghĩ mãi chẳng ra. "Có thể mục tiêu của đối phương vốn không phải là EunJung chăng?" Hahm Seung Gi cảm thấy khả năng này là lớn nhất. "Đúng vậy, lúc đó nó nói muốn sang bên kia, cũng đột nhiên xông ra, tất cả đều là tự phát, mọi người cũng không kịp phản ứng thì sao người khác lại biết được?" "Hay là đối phương vẫn đi theo mọi người nhưng bọn em không hề phát hiện?" Boram chỉ ra điểm này, làm cho mọi người có chút thông suốt. "Khả năng này cũng đúng, nếu không thì sao có thể đột nhiên tăng tốc muốn đâm vào EunJung?" Qri gật đầu tán thành. "Vậy, mục tiêu của đối phương vẫn là EunJung ư?" Bọn họ thật sự rối lên rồi. EunJung đến mười ngày, nửa tháng cũng không có ra ngoài, cũng rất ít tiếp xúc với người khác, thì sao lại có người muốn giết nó chứ? Thật sự rất kỳ quái! Năm người đều lâm vào trầm tư, suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn đẩy EunJung vào chỗ chết. "Có thể là đối thủ của chúng ta chăng?" Soyeon gợi ý. "Chắc không phải, người ngoài vốn không biết quan hệ giữa chúng ta, vẫn cứ tưởng bốn người chúng ta muốn tranh đoạt gia sản, nên sẽ không nghĩ dùng EunJung uy hiếp chúng ta đâu." Qri lý trí phân tích. Sự thật đúng là như thế, người ngoài chỉ thấy được sự giả dối bọn họ cố ý tạo ra thôi. Phải là những người thật sự biết bọn họ thì mới biết rõ mọi chuyện. "Vậy thì thật kỳ quái." Hahm Seung Gi nghĩ nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân. "Đúng rồi, hôm nay con nhận được một tin." Qri chợt nghĩ đến một chuyện, có lẽ sẽ liên quan đến nhau. "Tin gì?" Boram tò mò hỏi. Trong bốn người họ thì tin tức của Qri là nhanh nhất, tất nhiên là do cô cảnh sát đáng yêu kia nói rồi. "Người phụ nữ kia ra tù rồi." Qri vừa dứt lời thì vẻ mặt của mấy người kia lập tức thay đổi. Có nghi ngờ, có tức giận, có oán hận và có cả kinh ngạc. "Nhanh vậy sao?" HyoMin cảm thấy giống như mới qua có vài năm thôi, vậy mà người kia đã được thả rồi. "Mười hai năm, còn nhanh à." Soyeon lườm HyoMin một cái. "Cũng chọn đúng thời điểm đó." Hahm Seung Gi không biết nên phản ứng như thế nào với tin này nữa. Năm đó, nếu không phải vì ông, thì người phụ nữ kia cũng sẽ không thể tổn thương EunJung. Sự kiện bắt cóc năm đó, là do bọn họ dùng hết mối quan hệ, làm cho người phụ nữ kia bị giam 12 năm. Trong thời gian đó, không được tạm tha hay giảm án gì. Có lẽ bà ta cực kỳ hận bọn họ đi! "Vậy chuyện này có liên quan đến bà ta sao?" Boram cảm thấy, khó xảy ra khả năng đó. "Có lẽ không, bà ta mới ra tù, thì lấy đâu ra tiền chuẩn bị xe?" Qri dựa vào thực tế nói. "Cũng đúng." HyoMin gật đầu tán thành. "Chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây?" Soyeon hỏi. "Trước hết cứ theo như lời cha nuôi nói lúc nãy đi, chúng ta thay phiên nhau ở nhà trông hai đứa nó." Qri cho rằng bọn họ cứ nên tùy cơ ứng biến.
|
"Hay là tìm người theo dõi bà ta để tránh cho bà ta làm chuyện mờ ám." Án phạt kia cũng do nhà họ Hahm dùng mối quan hệ để kéo dài, bằng không bà ta cũng chẳng ngồi lâu trong tù như vậy đâu. "Cũng được, cha lo bà ta lại gây chuyện với EunJung." Hahm Seung Gi nói hoàn toàn hợp lý. Tuy EunJung đã quên mất chuyện năm đó, nhưng người phụ nữ kia lại biết rất rõ tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Hahm. Nếu bà ta muốn trả thù bọn họ thì nhất định sẽ xuống tay với EunJung đầu tiên. "Vâng, con sẽ tăng thêm người bảo vệ, nhất định sẽ bảo vệ hai đứa an toàn." "Đúng đó, cha nuôi cứ yên tâm đi." "Chúng con sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó chịu bất cứ tổn thương nào nữa." "Cha nuôi à, người cứ yên tâm đi." ****** Bên này, người nhà họ Ham đang bàn bạc nên bảo vệ EunJung thế nào, thì bên kia, đã có hai người bắt tay nhau hợp tác đối phó với Hahm thị. "Tôi đã thấy chuyện cậu làm hôm nay rồi." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. "Bà là ai?" Hôm nay, lúc L đang đi trên đường, liền nhìn thấy EunJung, nên anh ta mới đuổi theo. Không ngờ lại có người thấy được, hiện tại còn tìm đến chỗ anh ta nữa. "Một người cũng hận nhà họ Hahm giống cậu." Nhà họ Hahm khiến bà ta khổ sở, thì bà ta sẽ trả lại gấp đôi. "Tôi không hận nhà họ Hahm, chỉ hận Hahm EunJung thôi." Anh ta chỉ hận Hahm EunJung đã cướp mất người con gái anh ta thầm yêu, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhà họ Hahm. "Hahm EunJung cũng là người nhà họ Hahm. Hai chúng ta hợp tác sẽ như cá gặp nước thôi." Nước giúp cá cũng như cá giúp nước, chỉ cần đạt được kết quả là tốt rồi. "Bà có vẻ như rất hiểu về nhà họ?" Nhìn ánh mắt căm hận kia, dường như bà ta rất hận nhà họ Hahm. "Tôi từng ở đó hai năm, cậu nói xem tôi có hiểu nhiều về nó không?" Bà ta biết tất cả mọi chuyện của nhà họ Hahm, bao gồm cả chút bí mật chẳng thể tiết lộ. Nhìn bà một lúc, cuối cùng, L cũng đồng ý hợp tác. "Vậy, hợp tác vui vẻ." Khẽ nhếch môi, bà ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ." Hahm Seung Gi, ông cứ chờ đó, tôi sẽ cho ông sống trong đau khổ.
|
.......................................Rắc Rối Nhà Họ Hahm................................-- --Thời thế xoay vần, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giới truyền thông liên tục phát ra một vài chuyện bí mật của nhà họ Hahm, cùng tập đoàn Hahm thị, khiến cho bọn họ không kịp trở tay. Báo chí đều đăng một vài tin tức mà người ngoài chưa từng biết. Ví dụ như, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Hahm thị - Ông Hahm Seung Gi vì vợ chết do khó sinh, mà sinh ra oán hận với con mình. Thà nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi, chứ không thèm quan tâm đến con ruột. Chuyện nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi, người ngoài cùng lắm, chỉ biết ông nhận con nuôi, chứ không rõ nguyên nhân. Hiện tại, tin tức này được tung ra, khiến cho hình ảnh của Hahm thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cổ phiếu cũng lần lượt giảm giá. Còn có tin đồn, nói Hahm Seung Gi vì người vợ thứ hai quá quan tâm đến con mình, mà cố tình gài bẫy, để người ngoài hiểu lầm bà ta liên kết với người khác, bắt cóc Hahm EunJung. Tất cả là vì Hahm Seung Gi muốn trả thù con ruột của mình. Thậm chí, ông còn không tiếc tiền mời luật sư đưa vợ hai ra tòa, lợi dụng các mối quan hệ để bà ta không được tạm tha hoặc giảm án. Tin tức này được tung ra, lại càng khiến cho bên ngoài chia làm hai phe đối lập. Một bên cho rằng không thể tin lời của một vũ nữ được. Một bên lại nói, bản án năm đó đúng là do Hahm Seung Gi lợi dụng quan hệ để tăng hình phạt cho vợ hai của ông ta. Cứ như vậy, chưa tới ba ngày, chẳng những giá cổ phiếu của tập đoàn Hahm thị giảm nghiêm trọng, mà có một vài dự án đang trong quá trình thảo luận cũng tạm ngưng lại. Phóng viên thậm chí còn bao vây quanh nhà, ầm ỹ suốt ngày khiến cho bọn họ không thể ra ngoài nổi. Những tin này cũng chỉ như ngoài lề mà thôi, ba ngày sau, báo chí còn tung ra một tin chấn động hơn. Đó chính là Hahm EunJung đã biến thành kẻ ngốc, Hahm Seung Gi vì muốn cưới vợ cho con, liền thừa lúc Park thị sắp phá sản, lấy lý do viện trợ, bắt ép Park thị đồng ý đám hỏi. Cái gì mà cướp đoạt người cũng xuất hiện luôn. Người nhà họ Hahm lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười. Dù sao thì người biết sự thật về đám hỏi cũng chỉ có sáu người, những người khác chỉ biết ít râu ria thôi. Tin tức này vừa tung ra, Jiyeon liền biết ai đứng sau giở trò. Mà chuyện EunJung biến thành kẻ ngốc, khiến cho người ngoài càng thêm nghi ngờ Hahm Seung Gi. Thậm chí, còn có người suy đoán EunJung trở thành ngốc nghếch, là do bị Hahm Seung Gi ngược đãi. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mũi nhọn đều hướng về nhà họ Hahm. Bởi vì không thể ra ngoài, nên hai ngày nay, nhóm người Lee Qri đều phải điều hành công ty thông qua máy tính. Mà hiện giờ, mấy nhân vật chủ chốt đang ngồi trong phòng sách, thảo luận biện pháp giải quyết. Jiyeon vì thân thể không khỏe, nên không được tham gia, nên cô để Hyuna tham gia giúp mình. Vì tin tức đều liên quan đến EunJung, nên chị bị bắt ép tham gia. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế, chị giống như ngồi trúng đinh, xoay trái xoay phải không chịu an phận. "EunJung, em làm gì vậy?" Làm gì mà cứ xoay tới xoay lui hoài vậy? Soyeon tức giận hỏi chị. "Em..." Chị muốn ở cùng với JiJi. Mấy ngày nay, cô đều không để ý đến chị, luôn ngồi yên lặng ở trên giường, hoặc nằm nghỉ ngơi trên ghế trong vườn hoa. Mặc kệ chị làm gì hay nói gì, cô cũng vẫn không quan tâm. Hại chị không nhìn thấy cô liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, sau khi nghe chị Qri giải thích, chị đã hiểu tại sao JiJi lại tát mình. Chị cũng hiểu vì sao, hai ngày nay cô không để ý đến chị. Chị không biết phải làm gì để JiJi tha thứ cho mình. Nhưng chị biết, chỉ cần chị mãi đi theo cô, thì một ngày nào đó, cô sẽ tha thứ cho chị, sẽ đối tốt với chị giống như xưa. Hyuna nhìn dáng vẻ bồn chồn của EunJung, cười nói: "Chị ấy muốn ở cùng với Yeonie, nên mới đứng ngồi không yên." Mấy ngày qua, cô coi như đã lĩnh hội được công phu bám người của chị rồi. Chỉ có hai từ là "tuyệt đỉnh". Cô chưa từng thấy ai bám người như vậy, cứ im lặng vây quanh người ta, làm cho người ta dễ dàng nhìn thấy chị. May mà người chị ta quấn không phải là cô, nếu không cô đã sớm điên rồi. "Con ngoan ngoãn ngồi im, nói xong sẽ để con đi tìm Jiyeon." Hahm Seung Gi cũng hiểu được tâm tư của con gái, nhưng sự việc lần này đã liên lụy đến cả nó rồi. Tuy có vài chuyện nó không hiểu, nhưng ông cảm thấy vẫn nên nói cho nó biết thì tốt hơn. "Vâng ạ." Lại xoay tới xoay lui một hồi, EunJung mới ngoan ngoãn ngồi im, không động đậy nữa. Chị liền mở to hai mắt nhìn bọn họ, hy vọng mọi người có thể nói nhanh lên. "Cha nghĩ các con hẳn là đã xem tin tức mấy ngày qua rồi." Nhìn EunJung ngồi xong, Hahm Seung Gi mới bắt đầu nói chuyện chính. Mọi người đồng loạt gật đầu, mấy ngày qua báo chí ồn ào như thế, bọn họ muốn không quan tâm cũng khó. "Mọi người hãy nói ra suy nghĩ của mình đi." Thực ra, ông đã lờ mờ đoán được ai gây ra chuyện này, song, vẫn còn một vài điểm cần mọi người bàn bạc. "Cháu xin nói trước." Hyuna giơ tay, nói. "Nếu cháu đã thay mặt Yeonie đến đây thì cháu xin được nói trước." "Ừ, cháu nói đi." Hahm Seung Gi cũng không để ý xem ai nói trước, chỉ cần cuối cùng, có thể tìm ra được phương thức giải quyết là được. "Yeonie nói, báo hôm nay đăng về..." Cô liếc EunJung một cái, thấy chị ngồi trên ghế, nghịch nghịch ngón tay của mình đến vui vẻ, cô liền không nhịn được cười. "Về chuyện của EunJung cùng đám hỏi, nếu cô ấy đoán không nhầm, thì hẳn là do L nói ra." Hyuna thật không ngờ L lại làm ra chuyện này. "L?" HyoMin không hề có ấn tượng với cái tên này. Một người xa lạ như vậy sao lại đi nói lung tung với báo chí chứ? Hyuna liếc HyoMin một cái: "Là người lần trước đến cùng tôi, sau đó bị Yeonie đuổi ra ngoài đó." "A...Cô đang nói đến người đàn ông Mỹ thích Jiyeon đó sao." HyoMin đã nhớ ra rồi. Lúc ấy, cô vẫn còn lo lắng cho EunJung, vì đã gặp phải một tình địch mạnh. Nhưng hiện tại, xem ra là không cần lo lắng nữa rồi. "Vậy chuyện mấy hôm trước thì sao?" Hahm Seung Gi cho rằng, một người ngoài sẽ không thể hiểu rõ như vậy. Song cũng thật trùng hợp, anh ta lại xuất hiện đúng lúc tin tức nhà họ Hahm mới được tung ra. Hyuna lắc đầu, chuyện mấy hôm trước báo chí đăng, cô hoàn toàn không biết. "Con nghĩ mấy tin đó là do người phụ nữ kia tung ra." Boram hung dữ nói. Người đàn bà kia là kẻ vô lại nhất cô đã từng gặp. Có lẽ, năm đó cha nuôi đối với bà ta có chút nghiêm khắc, nhưng bà ta vẫn không biết thức tỉnh. Cũng không nghĩ lại xem mình đã gây ra chuyện gì, hiện giờ còn có mặt mũi đi kêu oan nữa. Hahm Seung Gi gật đầu, tỏ ý đã hiểu. "Có phải hai người đó chọn quá đúng thời điểm không?" "Hai người đó có thể đã hợp tác chăng?" Soyeon nêu ra nghi ngờ. "Không thể nào, L cũng giống như tôi, đều là lần đầu tiên đến Hàn Quốc. Ở đây, ngoại trừ Yeonie ra, thì anh ta không hề biết ai cả." Hyuna phản đối đầu tiên. "Nhưng tin tức bọn họ tung ra, gần như là cùng một thời gian. Cô không thấy là quá trùng hợp sao?" Qri cũng nghi ngờ hai người đó có hợp tác với nhau. Nhưng nếu đúng như lời Hyuna nói, L cũng là lần đầu đến Hàn Quốc, thì sao lại quen biết người kia? "Đúng là trùng hợp." Hyuna có muốn phủ nhận cũng khó. "Có đúng là hai người đó chưa từng gặp nhau không?" HyoMin hỏi lại. Nếu là quen biết thì dễ giải quyết rồi. Hyuna kiên định lắc đầu: "Tôi chắc chắn là không phải." L là người Mỹ chính gốc, đây đúng là lần đầu tiên anh ta đến Hàn Quốc, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên đặt chân đến phương đông. Anh ta chắc chắn không thể quên biết người phụ nữ gì đó được. "Đúng là kỳ lạ." Soyeon khó hiểu nói.
|
...............................................Bàn Luận........................................---- --Boram liếc nhìn đứa em gái vẫn đang chăm chú nghịch ngón tay của mình, tiếp tục hỏi: "Vậy người phụ nữ kia đang ở đâu?" "Điểm ấy cũng rất kỳ lạ." Qri tiếp lời. Cô đã phái hơn ba mươi người đi điều tra chỗ ở của bà ta, nhưng vẫn chưa phát hiện được gì. Nếu không phải do bà ta trốn kỹ thì hẳn là có người đang che dấu bà ta. "Chị đã phái người đi điều tra, nhưng vẫn chưa có tin gì." "Còn nữa, chúng ta nên xử lý thế nào với đám báo chí đây?" Soyeon lo lắng những tin tức này sẽ ảnh hưởng xấu đến Hahm thị. Nếu bọn họ không ra mặt thì chẳng những Hahm thị bị ảnh hưởng, mà cả cuộc sống của bọn họ cũng bị xáo trộn. "Không thì chúng ta mở một cuộc họp báo đi?" Hahm Seung Gi cảm thấy làm như vậy có lẽ tốt hơn. Có thể sẽ cắt đứt mọi suy đoán lung tung của người ngoài với Hahm thị. "Cha nuôi đã nghĩ đến phải nói như thế nào chưa?" Qri cũng từng nghĩ tới cách này, nhưng cô vẫn chưa biết phải nói thế nào, nói cái gì với bọn họ cả. Dù sao thì để cha nuôi đứng ra thừa nhận toàn bộ mọi chuyện quá khứ, đúng là có chút tàn nhẫn. Song, nếu không thể thỏa mãn trí tò mò của ngoại giới thì có mở họp báo cũng vô ích, không khéo sẽ phản tác dụng mất. Từ lúc báo chí đưa tin liên quan đến Hahm thị, ông đã nghĩ ngay tới vấn đề này rồi. Ông biết, trừ khi ông nói toàn bộ sự thật với giới truyền thông, nếu không mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Đến lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến HAhm thị mà còn cả cuộc sống của mấy đứa này nữa. Ông đã già rồi, cũng chẳng sống thêm được bao lâu, nhưng những đứa trẻ này thì khác, đặc biệt là bốn đứa con nuôi này. Tuy chúng không phải do ông sinh nhưng ông vẫn luôn coi chúng như con ruột của mình, nên ông hy vọng bọn họ sẽ không bị chút tổn thương nào. "Sự thật..." "Cha nuôi!" Qri cắt ngang lời ông. Cô biết ông là muốn bảo vệ bọn họ, nhưng trong chuyện này, không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông được. "Chuyện này, chúng ta nên bàn kỹ đi." Công bằng mà nói, bọn họ cũng có cái sai. Nếu lúc ấy, bọn họ đừng quá hưởng thụ sự dạy bảo cùng nuôi chiều của cha nuôi, mà không hề để ý đến EunJung, thì những chuyện phía sau có lẽ đã không xảy ra. Cho nên, cô không hy vọng cha nuôi một mình đứng ra nhận hết mọi trách nhiệm. "Các con đều biết, đó chính là cách nhanh nhất và tốt nhất." Lần trước được Jiyeon cảnh tỉnh, ông đã suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận. Nếu chuyện lần này có thể làm tổn thương EunJung thì ông hy vọng mình sẽ ngăn cản được tất cả mọi chuyện. "Cha nuôi, chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi." Soyeon cũng mở miệng khuyên can. "Con nghĩ chúng ta nên nghĩ cách tìm được người kia trước đi." Boram cũng cho rằng, chuyện chưa nghiêm trọng đến mức cần cha nuôi phải tự mình ra mặt nói rõ. "Hay là chúng ta tìm L trước đi?" HyoMin cảm thấy, nếu hai người kia đã hợp tác thì chỉ cần tìm được một người, là có thể tìm được người còn lại. "Đúng đó, bác Hahm, cháu nghĩ cứ để bọn họ xử lý chuyện này đi. Đến lúc cần bác giúp đỡ thì sẽ nói sau." Hyuna cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ. Tuy cô không biết năm đó nhà họ Hahm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người thì chắc là không khác biệt mấy so với báo chí. Song tin tức thật sự hẳn là người trong cuộc mới hiểu rõ được. "Được rồi." Hahm Seung Gi miễn cưỡng đồng ý. "Mọi người nói xong rồi ạ?" Vừa nghe hai từ 'được rồi', EunJung lập tức hưng phấn ngẩng đầu, hỏi lại. Lời mọi người nói, chị không hiểu một câu nào, cũng không muốn chen ngang. Có ý kiến gì, bọn họ lại càng không hỏi chị, chị chỉ cần ngoan ngoãn chờ mọi người nói xong, là có thể đi tìm JiJi. Nhưng đã hơn nửa ngày rồi, mọi người vẫn cứ nói mãi, đợi mãi mới có người nói câu 'được rồi', nên dĩ nhiên chị sẽ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc. Phản ứng của EunJung lập tức xua tan đi không khí khẩn trương trong phòng. "Vẫn chưa nói xong đâu." HyoMin thích đùa đứa em này nhất, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Ai bảo phản ứng của nó luôn đáng yêu như vậy, làm cô không kìm được nổi lên ma tâm. "Vậy mọi người nói nhanh lên đi." Chu miệng, EunJung oán giận nói. Cứ nói suốt mà không hết, vậy chị phải đợi bao lâu mới có thể đi tìm JiJi đây? "Có chuyện cần phải từ từ nói." HyoMin đứng dậy, bước đến bên cạnh EunJung, vừa ngồi xuống sofa, cô liền đặt một tay lên vai EunJung. "Dạ?" EunJung nhanh chóng quay đầu, vốn miệng đang chu lên, giờ lại biến thành há hốc, trợn mắt khó tin. "Vậy sẽ rất chậm ạ." EunJung không hề có khái niệm về thời gian, chị chỉ cảm thấy, mọi người đã nói rất lâu rồi mà sao vẫn chưa xong. Bây giờ, chị HyoMin còn bảo phải từ từ nói, vậy có phải chị còn phải đợi một lúc nữa mới có thể đi tìm JiJi không? "HyoMin, đừng trêu nó nữa." Cái con bé này, luôn không để ý đến hoàn cảnh, cũng chẳng để ý xem mọi người đang bàn bạc vấn đề gì, lại chạy tới trêu đùa em mình. Thật là chẳng nghiêm túc gì cả! "EunJung, nếu con thấy nhàm chán thì cứ đi tìm Jiyeon đi." Hahm Seung Gi nhìn dáng vẻ con gái như vậy, liền cảm thấy vừa buồn cười nhưng lại càng thêm đau lòng. Ông nợ EunJung rất nhiều, nếu có thể thì ông sẽ cố gắng hết sức để nó được hạnh phúc. "Thật ạ?" EunJung kích động hỏi. Chị gạt cánh tay đang khoát trên vai mình xuống, rồi lập tức đứng bật dậy. Hahm Seung Gi lại gật gật đầu. "A, vạn tuế!" EunJung giơ cao hai tay rồi lập tức chạy ra khỏi phòng. "JiJi, JiJi, chị tới tìm em đây, rốt cuộc bọn họ đã để chị đi tìm em rồi." "Đứa nhỏ này..." Liếc nhìn cánh tay mình, HyoMin bật cười, lắc đầu. "Đúng là trọng sắc khinh chị em mà." "Chị đang nói mình à?" Hyuna tức giận nói. Cái đồ phong lưu chẳng biết xấu hổ này, lại còn dám nói người khác. Chị ta mới chính là ông tổ của 'trọng sắc khinh bạn' đó! Vì 'sắc' chị ta mới dễ dành khinh 'bạn'. Mấy ngày nay, nghe chị ta nói chuyện điện thoại, cô đã hiểu được tám, chín phần chuyện chị ta trọng sắc khinh bạn rồi. HyoMin chẳng hề tức giận, ngược lại còn dán sát vào Hyuna, rồi khoát tay lên vai cô. "Nếu là 'sắc' vì cô, thì tôi bằng lòng bỏ hết tất cả 'hữu'." 'Bốp' một tiếng, Hyuna liền hất cái tay trên vai mình xuống. "Chị đã rửa tay chưa? Đừng có đụng chạm bậy bạ." Nói xong, cô còn cố tình phủi nhẹ vài cái trên vai, giống như có cái gì thật bẩn chạm phải mình vậy. "Cô..." HyoMin tức đến không nói thành lời. Chưa từng có cô gái nào coi cô như vi khuẩn mà chán ghét giống như Hyuna cả. "HyoMin, đừng có liếc mắt đưa tình nữa." Qri mở miệng, cắt ngang lời HyoMin. "Ai liếc mắt đưa tình chứ?" Cô mới không thèm thừa nhận đâu. Mặc dù đúng là cô rất thích cùng cô ta đấu võ mồm, nhìn cô ta tức đến hai má đỏ bừng. Thật sự là quá đáng yêu! "Đúng vậy, đừng có đánh đồng tôi với tên heo giống này, tôi vẫn chưa mù đâu." Hyuna cô mới không muốn có quan hệ gì với chị ta đâu. "Cô dám mắng tôi là heo giống!" Cô gái chết tiệt này, cho cô ta vài màu thuốc nhuộm, cô định mở cả phường nhuộm chắc. "Hừ!" Quay đầu nhìn về hướng khác, cô chẳng thèm để ý đến HyoMin.
|
m.n oi day la chap 2 nek. chap 2 kia bi loi mong m.n bo wa cho minh hihi
|