Yêu Trong Hận
|
|
Hẳn là cô cũng cho rằng tôi là loài cầm thú? Cô im lặng nhìn chằm chằm vào người đối diện. Đây là lần thứ hai cô gặp anh nhưng lại là lần đầu tiên nói chuyện và tiếp xúc. Chắc là vẫn chưa nói quá mười câu nhưng không hiểu sao tận sâu trong lòng cô lại có linh cảm rất rõ ràng anh là một người tốt. Một người rất xứng đáng để tin cậy. Cô khuấy đều ly cà phê của mình rồi nghiêng nghiêng đầu trả lời anh. - Tôi thật không hiểu giữa ba người các anh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng quả thật tận sâu trong thâm tâm tôi không hề nghĩ anh là người xấu xa hoặc cầm thú. Bàn tay anh cuộn tròn rồi nắm chặt. Lần này cô khẳng định mình đã không nhìn nhầm nữa. Quả thật trong mắt anh rõ ràng đã ngấn đầy nước, lắng đọng từng dòng một rồi thi nhau rớt xuống. Cô cảm thấy đôi vai chắc khỏe của anh đang run lên từng hồi một. Việc gì? Do đâu mà có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ như anh lại có thể rơi nước mắt trước một người con gái hoàn toàn xa lạ là cô??? Thời gian không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, đến khi cơn mưa phùng kia hoàn toàn dứt, đôi vai anh mới thôi hết run. Anh ngước lên nhìn cô cố nở một nụ cười thật buồn. - Khiến cô chê cười rồi, trễ rồi…hôm nay đến đây thôi. Cô khẽ gật đầu không đáp, anh dùng thìa gõ nhẹ vào ly cà phê ra ám hiệu muốn kêu người phục vụ lại. Và rất nhanh sau đó anh mở ví lấy tiền. Thoáng một cái cô chợt rùng mình khi thấy rất rõ ràng tấm hình của Mie được bỏ ngay ngắn trong ví tiền của anh.
|
YunBin Phần 4: Tôi không trả cát-xê, em không cần phải diễn nữa. Bảo An tỉnh dậy lần thứ hai sau khi được ngủ một giấc khá dài. Đầu anh lại đau một cách ê ẩm. Đưa tay theo quán tính xoa lấy đầu, anh chợt khựng lại khi tay phải của anh không-còn-cử-động-được-nữa. Anh đau đớn dùng hết sức nhấc cánh tay đó lên nhưng vô ích. Bàn tay phải của anh như một khối thịt thừa trên cơ thể, hoàn toàn không có sức lực. Anh bất lực thả nhẹ cơ thể, rồi lại dùng tay trái cầm lấy tay phải nhấc mạnh lên nhưng tay phải của anh ngay cả khi có bàn tay khác chạm vào mà vẫn trơ ra không một cảm giác. Anh bực tức thả mạnh tay trái, khiến cả hai tay đều rơi một cách tự do. Tiếng động từ anh làm Mie giậc mình. Lúc này đây cô đang loay hoay pha cho anh ly sữa, cô biết chắc rằng khi anh tỉnh dậy sẽ rất đói bụng. Quay lưng lại cô vui mừng khôn siết khi nhìn thấy anh đã mở mắt, đặt nhanh ly sữa xuống bàn cô chạy về phía anh, vội vàng nắm lấy tay anh. Nước mắt lại bắt đầu ứa ra. Cô cười trong tiếng nấc: - Jay, anh tỉnh rồi….. Anh đưa mắt nhìn cô, đây là người con gái anh yêu suốt bốn năm qua. Ông trời sinh ra anh mắc kẹt trong cơ thể nữ giới, rồi suốt mười tám năm ròng rã ông lại bắt anh sống trong một mái nhà thiếu vắng sự chăm sóc của người cha. Đến khi gia đình anh được toàn tụ không bao lâu ông ta lại độc ác cướp cùng một lúc cả cha lẫn mẹ anh. Nhưng anh vẫn chưa một lần trách trời, vì anh từng nghĩ cô chính là sự công bằng duy nhất thượng đế đã ban cho anh. Chỉ cần có cô anh tự cảm thấy mình được bù đắp tất cả, chỉ cần có cô anh tự ắt không cần gì nữa. Nhưng rồi ngay cả cô cũng phản bội anh….bằng cách tàn nhẫn nhất. Anh thật đã làm gì sai? Đã có lần nào anh có lỗi hay chỉ một cử chỉ nhỏ làm cô buồn? Khoái cảm anh đem lại không bằng anh trai? Vì anh mãi mãi chỉ có thể sống trong cơ thể của nữ giới? Thế nên cô đem tất cả tình yêu và lòng tin của anh để đặt dưới thân anh trai sao? Mất cô, anh gần như mất tất cả. Vậy mà thượng đế trên cao vẫn chưa hài lòng, ông đan tâm lấy luôn niềm đam mê duy nhất của anh. Dập tắt luôn tia hy vọng cuối cùng trong cuộc đời anh. Còn gì tàn nhẫn hơn như thế? Còn gì đau đớn bằng bắt anh sống như kẻ tàn phế? Sao không để anh chết luôn đi, có phải sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cảm giác SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT lúc bấy giờ? Phải chăng thượng đế cho anh thêm một cơ hội đòi lại công bằng cho chính bản thân? Phải chăng ngay cả thượng đế cũng muốn anh tiếp tục sống là để trả thù. Để đày đọa lại những kẻ làm anh tổn thương? Để họ từng người một nếm trải qua cảm giác của anh bây giờ? Họ - những kẻ đan tâm đâm anh từng dao thật mạnh. Thì anh – sẽ là người cứa từng vết thương một trả thù bọn họ. Tình yêu suốt bốn năm qua dù sâu đậm đến đâu, tình nghĩa anh em dù hai mươi hai năm qua gắn bó với nhau như thế nào. Thì tất cả trong một đêm đã hóa thành thù hận. Anh dù có phải chết cũng đời đời kiếp kiếp không bao giờ tha thứ cho những con người này. Anh đưa tay trái ra sau lưng tự chống cho mình một chỗ dựa để ngồi dậy. Thấy hành động của anh có vẻ khó khăn, Mie lập tức đưa tay ra giúp anh. Nhưng chỉ khi vừa chạm vào da thịt anh thì anh đã ngước lên nhìn thẳng vào cô trừng to đôi mắt khiến cho bàn tay cô chợt khựng lại. Anh nghiến từng chữ một qua kẽ răng một cách tàn độc và rõ ràng: - Đừng-đụng-vào-tôi.
|
Cô run run rút tay về, lau vội dòng nước mắt. Định mở lời nói với anh điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Chợt nhớ đến ly sữa cô vừa mới pha, cô quay lưng bưng lấy ly sữa rồi đặt ngay ngắn bên cạnh anh. Đang tính quay lưng bỏ đi thì chợt nhớ anh chỉ còn cử động được một tay. Mà lại là tay không thuận. Ly sữa lại còn khá nóng, một mình anh rất khó để tự xoay sở. Cô đành khựng bước lại, quay về phía anh. Cô ngồi xuống bên cạnh, bưng lấy ly sữa khấy từ chút một, cô múc một thìa nhỏ, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ rồi đưa đến miệng anh. Anh quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ. Anh cười một cái nhếch môi rồi lên tiếng châm biếm: - Nếu không phải chứng kiến cảnh cô lên giường với anh trai tôi thì chắc chắn tôi lại bị những cử chỉ giả tạo này của cô làm rung động đến chảy nước mắt mất. Nước mắt không ngăn được lại chảy ra, cô không buồn đưa tay lên lau đi. Chỉ cuối thấp đầu nói với anh một cách đầy khó khăn. - Uống xong ly sữa này em sẽ ra ngoài, sẽ không phiền đến anh nữa. Được chứ??? Anh thu lại nụ cười trên môi. Tức giận vung mạnh tay trái khiến cho nguyên ly sữa từ trên tay cô rớt xuống chân, sữa còn rất nóng, đổ ào lên đùi cô….đau rát. Cô hoảng hồn đứng bật dậy. Vẫn cúi gằm mặt nhưng không một lời oán trách. Cô lẳng lặng cuối xuống nhặt từng miếng thủy tinh vỡ vụn. Nước mắt rơi lã chã hòa nguyện cùng dòng sữa trắng đục dưới chân. Cô vẫn cố gắng kiềm chế lấy bản thân để không phải bật ra bất kì một tiếng nấc nào. Anh lơ đãng nhìn cô, một cảm giác đau xót khó chịu trào dâng. Yếu lòng, quả thật anh rất muốn ôm chầm lấy cô, anh muốn cô nói cho anh biết tối hôm đó chẳng qua chỉ là một tai nạn. Chỉ cần cô đồng ý anh có thể bỏ qua tất cả đem cô về Việt Nam và bắt đầu lại mọi thứ. Anh gần như đã muốn giơ tay ra nắm lấy cô nhưng rồi cánh tay phải vô lực kia nhắc nhỡ anh. Như một cú tát mạnh của lý trí, anh bừng tỉnh. Hận thù vừa mới ban nãy, anh còn nguyện thề dù có làm ma, làm quỷ cũng không bao giờ tha thứ. Thế mà chỉ vì vài ba giọt nước mắt giả tạo kia anh lại mảy may thương xót. Anh đừng quên cô là một diễn viên, có lẽ các vai diễn như thế này đã quá quen thuộc với cô. Giả tạo, quả thật rất giả tạo. Kinh tởm, chưa bao giờ anh cảm thấy kinh tởm cô như thế. Biết đâu được trong thời gian anh bất tỉnh, cô cùng anh trai trong tại căn phòng này ân ái ngay trước mặt anh mà anh không hề hay biết? Chỉ cần nghĩ đến điều này anh bất giác rùng mình, anh quả thật không muốn nhìn thấy cô thêm một phút giây nào nữa.
|
- Tôi không trả cát-xê, em không cần phải diễn nữa. Đưa tay bấm lấy chuông gọi bác sĩ. Động tác nhặt thủy tinh của Mie bị câu nói vừa rồi của anh làm khựng lại, rồi rất nhanh sau đó cô vẫn tiếp tục nhặt lấy từng miếng một. Vị bác sĩ ban chiều nhanh chóng bước đến phòng anh. Nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang dưới đất, ông hơi nhíu mày nhưng rồi cũng lịch sự hỏi anh có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ kia rồi hất hàm sang cô, to tiếng hỏi: - Cô ta là ai? Sao lại để cô ta trong phòng của tôi? Bàn tay cô bị câu nói của anh làm kích động vô tình cứa vào một miếng thủy tinh chảy máu. Cô vẫn im lặng không nói một câu, giữa nguyên một tư thế cắm cúi làm tiếp công việc của mình. Vị bác sĩ kia kinh ngạc nhìn anh rồi lại nhìn cô, ông nhướng mày tỏ vẽ khó hiểu rồi nói: - Không phải cô ấy là người thân của cô sao? Trong suốt mấy tháng qua đều là cô ấy ở đây chăm sóc cho cô mà. Anh nhếch môi: - Có một giấy tờ nào chứng minh cô ấy và tôi có quen biết hay không? có phải ai lên tiếng nói là người thân của tôi các ông đều tin? Ngay cả khi kẻ thù của tôi ông cũng cho vào? Thái độ của bác sĩ lúng túng thấy rõ, ông liên tục đưa mắt sang cô hy vọng cô lên tiếng để giải thích gỡ nguy cho ông trong tình huống này. Nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng như kẻ câm, kẻ điếc khiến ông bối rối vô cùng. Anh nhìn sơ qua đủ hiểu tâm trạng của ông lúc bấy giờ. Anh tiếp tục lên tiếng: - Tôi đưa cho ông một số điện thoại, phiền ông gọi gấp cho người này. Đây cũng là người thân duy nhất của tôi. Nói rồi anh đọc nhanh một dãy số, vị bác sĩ kia liền lật đật ghi lại. Xong rồi ông đưa mắt nhìn cô. Giọng nói vẫn thể hiện đầy lúng túng: - Còn cô gái này…. Nãy giờ không phải cô cố tình im lặng, không phải cô không muốn lên tiếng mà là cô sợ rằng tiếng nói của mình sẽ bị nghẹn cứng. Sợ rằng sự yếu đuối này lại một lần nữa bị anh cho rằng là “giả tạo”. Phải khó khăn lắm cô mới nuốt được nước mắt ngược vào trong lòng, khó khăn lắm mới hít lấy một hơi thở dài lấy lại giọng nói rõ ràng. Cô thều thào một cách khó nhọc, dù đã cố gắng hết sức có thể nhưng âm hưởng trong giọng nói của cô vẫn trầm uất đầy nước mắt. - Không cần đâu. Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây. Nói rồi, cô đứng bật dậy, rời đi như một cái máy vô tri. Không một cái quay đầu, không kịp nhìn thấy anh lần cuối. Cô cứ thế mà rời khỏi cửa. Mùi hương trên cơ thể cô cứ như thế mà mất đi như là chưa từng tồn tại vậy. Theo cuộc gọi của bác sĩ, không quá lâu sau tại bệnh viện xuất hiện một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài bốn mươi. Ông ta hớt hơ hớt hãi dẫn theo một vài người xông thẳng vào phòng bệnh của Bảo An. Cửa phòng chưa mở đã nghe giọng ông ta lớn tiếng vọng vào.
|
- Jay, cháu của ta. Con làm sao thế này? Bảo An ngồi bật dậy, tươi cười nhìn người đàn ông trước mặt. - Chào chú Jack. Lâu quá rồi không gặp chú. Không kịp thở, ông liền chạy về phía Bảo An, đặt hai tay lên mặt anh, rồi đến lên vai. Khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng. - Nói cho chú nghe, tại sao con lại ra nông nổi này. Kẻ nào dám làm con như thế? Anh hướng tầm mắt ra chiếc ghế phía sau, ra hiệu cho ông ngồi xuống. Theo tầm nhìn của Bảo An. Ông mới đặt lưng xuống yên vị trên chiếc ghế kia. Miệng vẫn lẩm bẩm không ngớt. - Tại sao chú lại không biết gì hết thế này. Anh ôn tồn nhìn người đàn ông đối diện. Đây là chú ruột của anh. Người thân duy nhất ngoại trừ anh trai anh còn tồn tại trên cõi đời này. Anh xoay mặt đi hướng khác, giọng nói trở nên đanh thép. - Cháu bị tai nạn, hôn mê cả hai tháng nay. Chỉ vừa mới tỉnh lại hồi chiều này. Ông Jack đang ngồi trên ghế nghe xong bật người đứng dậy. Hốt hoảng vịn chặt lấy anh. - Hai tháng? Suốt hai tháng nay? Vậy tại sao John lại không nói gì với chú hết vậy? Bảo An bật cười. Đúng theo dự đoán của anh. Anh tin chắc rằng Bảo Bình sẽ giấu kín chuyện này. Như một kiểu cách che đậy đi tội lỗi của mình. Quay sang người chú ngồi kế bên, anh nghiêm giọng: - Chú, nếu như có người phế đi bàn tay phải của cháu. Dù cho người đó là ai, chú có sẵn sàng đòi lại công bằng cho cháu không? Ông Jack toát hết cả mồ hôi. Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Bảo An rồi run run cầm lấy nó. Nó lạnh toát và mềm nhũn khiến ông vừa chạm vào đã lập tức buông ra. Ông chua xót nhìn Bảo An, giọng nói đanh lại giận giữ tột cùng. - Chú hứa với cháu, dù có là ai chú cũng bắt nó phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Bảo An nhếch môi, ánh mắt buồn lơ đãng phóng ra xa. - Được, vậy chuyện đầu tiên cháu muốn nhờ chú là tìm giúp cháu một người có thể chăm sóc tốt cho cháu trong suốt khoảng thời gian này. Và tìm thêm cho cháu một vài vệ sĩ riêng, những người có thể tin tưởng được. Tuyệt đối trong suốt khoảng thời gian tay cháu chưa lành lặn hẳn thì trừ chú ra không được cho bất kì một ai tiếp cận cháu. Còn nữa tìm cho cháu một bác sĩ giỏi nhất, trong thời gian ngắn nhất phải phục hồi được bàn tay này cho cháu. Ông Jack đưa tay vỗ vài cái vào vai Bảo An. Một người trưởng thành và trải đời như ông chỉ cần suy nghĩ thoáng qua thôi cũng biết chuyện này ít nhiều gì cũng có dính liếu tới Bảo Bình. Hai đứa cháu này đều là cháu ruột của ông, nhưng từ nhỏ ông đã coi trọng Bảo An hơn hẳn Bảo Bình. Ông tin chắc rằng tập đoàn PC chỉ có Bảo An mới có thể làm chủ nên từ lâu đã muốn lật đổ Bảo Bình. Ông như mở cờ trong bụng âm thầm cười một cái thật nhanh. - Jay, cháu yên tâm đi. Dù con không đưa ra những yêu cầu này thì với cương vị là chú của cháu, ta cũng sẽ vì con mà gắng hết sức.
|