Lâm im lặng, vừa bất ngờ vừa lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. “Sau tất cả những gì anh làm cho em, em đã không xem anh là bạn bè nữa” “Vậy….vậy em xem anh là gì của em”. Lâm ấp úng “Anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Anh thường ngày gọi ba em bằng gì, anh còn muốn em phải nói ra anh mới chịu hiểu sao?” Nói xong, Lâm chạy đến ôm Phúc vào lòng. “Anh biết mà, anh biết anh sẽ đợi được đến ngày hôm nay mà” “Anh, ở đây là chỗ đông người, người ta nhìn thấy thì kỳ lắm” “Ừ ha, anh quên mất, anh vui quá nên quên mất. Vậy là em chấp nhận cho anh chăm sóc em và ba nhé” “Em thì chịu rồi, nhưng em muốn ba em cũng phải biết về mối quan hệ của chúng ta. Anh yên tâm, em sẽ tìm cách nói với ba để cho ba hiểu” “Có cần anh giúp gì không thì cứ nói nha em!” “Yên tâm, em sẽ lựa lời để nói với ba em cho” Từ dạo đó, Lâm đến nhà Phúc thường xuyên hơn, có nhiều đêm còn ngủ lại ở đó nữa. Nhưng tất nhiên giữa Lâm và Phúc vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Ông Tuấn thì vẫn thương yêu và xem Lâm như con cái trong nhà nên ông không cảm thấy bất tiện hay khó chịu vì sự hiện diện của Lâm ở nhà mình quá nhiều như vậy. Một bữa cơm chiều thứ 7 cuối tuần diễn ra như mọi ngày. Sau khi xong, Phúc nói với ông Tuấn: “Ba lên sân thượng con có chuyện muốn nói với ba một lát” “Ừ, còn Lâm thì sao con?” “Cứ để ảnh ngồi đây coi tivi không sao đâu” Ông Tuấn vừa quay đi, Phúc ra hiệu cho Lâm khi nào Phúc ho 1 tiếng thì chạy lên ngay, Lâm liền gật đầu đồng ý. Trời buổi tối mùa hè khá mát mẻ, sân thượng nhà Phúc không rộng lắm nhưng đủ đặt 1 cái bàn và 3 cái ghế cho 3 người ngồi. Phía trước là giàn hoa giấy và có thể nhìn thấy được con đường ở phía dưới cổng. Vừa châm điếu thuốc và pha xong ấm trà, ông Tuấn ngả lưng ra ghế, rít 1 hơi dài, trầm ngâm nhìn ra phía xa. Phúc cũng vừa ngồi xuống ngay bên cạnh ông. “Con có chuyện gì muốn nói với ba vậy con trai?” “À, cũng vài chuyện nhỏ thôi ba” “Không nhỏ đâu. Ba là người sinh ra con mà, ba biết con ít khi nào muốn nói chuyện nghiêm túc như vậy lắm. Trừ khi những chuyện rất quan trọng thì con trai của ba mới chịu tâm sự với ba như vậy, phải không bé Ni?” “À, vậy ai hiểu con bằng ba chứ” Cả 2 người cùng cười phá lên. “Ba à, con hỏi ba…..À…..ba à….ba nghĩ như thế nào về người đồng tính” “À, ba không có ý kiến gì về phạm trù đó, nhưng ba thấy bình thường mà con. Ai cũng có quyền sống, quyền được mưu cầu hạnh phúc, không ai sinh ra mà muốn mình như vậy. Trừ khi con sống mà cảm thấy có lỗi với bản thân, có lỗi với xã hội thì mới đáng trách chứ còn người đồng tính họ đâu có tội gì. Miễn xã hội đừng xem họ như 1 cái tội và bản thân họ hạnh phúc vì điều đó, ba thấy không có gì cả” “À, vậy có nghĩa là ba đồng ý với việc người đồng tính yêu và được yêu?” “Lẽ dĩ nhiên mà con, hạnh phúc không phân biệt giới tính, như ba cũng thương con vô điều kiện đấy thôi” “Vậy nếu………nếu mà………..nếu có ai thương con mà là 1 người đàn ông thì sao hả ba?” “Ý con muốn nói là Đông đó hả?” “Ủa Đông, Đông là sao ba, sao ba lại nhắc anh Đông ở đây?” Dập tắt điếu thuốc, ông Tuấn thở dài một hơi rồi tiếp lời. “Lúc con đi nước ngoài, Đông có đến tìm ba, nó có kể hết cho ba nghe về chuyện tình cảm giữa con và nó trong suốt thời gian ba ở trong trại giam. Ba cũng bất ngờ lắm, nhưng ba nghĩ Đông nó là người tốt, dù nó có yêu ai, thương ai đi nữa thì người đó cũng may mắn và hạnh phúc lắm. Nó có nói nó nhất định sẽ đi tìm con và nó xin phép ba sau khi ba về lại nhà, nó sẽ chăm sóc và lo lắng cho ba. Nhưng khi ba được tự do thì ba lại quên mất số liên lạc của nó nên không tài nào tìm lại được. Đến bây giờ thì ba mất liên lạc với nó luôn” Nhấp miếng nước, ông nói tiếp: “Rồi con có định đi tìm lại nó không?” Phúc đắn đo 1 lúc sau mới trả lời ông Tuấn: “Con cũng không biết, nửa con cũng muốn tìm lại ảnh, nửa thì thôi, xem như đó là kỷ niệm đẹp đã ngủ quên rồi, mà cũng không nên khơi lại làm gì cả. Có duyên thì ắt hẳn sẽ gặp lại” Cả 2 im lặng 1 lúc không ai nói gì. Lâm tiếp tục: “Nếu giờ con nói với ba là có 1 người đàn ông khác cũng thương yêu con không kém gì anh Đông thì ba có cho phép không?” “Ý con muốn nói là ai?” Phúc ho lên 1 tiếng, Lâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt ông Tuấn. “Anh ấy đây ạ” Ông Tuấn ngạc nhiên, im lặng nhưng cũng gật gù ra vẻ đồng ý. “Ba không lấy gì làm ngạc nhiên vì ba đã biết trước tình cảm của 2 đứa. Ba không phản đối nhưng 2 đứa làm sao đừng cho thiên hạ người ta cười chê là được” “Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Phúc và ba chu đáo mà”. Lâm vui vẻ nói. “Ủa vậy còn ba anh anh quăng đâu”. “À ừ thì anh có 2 người cha mà. Hihi” “Cái thằng thiệt tình, nhỏ lớn không bỏ được cái tật giỡn nhây”. Ông Tuấn trêu. “Ủa nhỏ lớn là sao ba?” Lâm thắc mắc “À không không, không có gì”. Ông Tuấn xua tay. Sau ngày hôm đó, tình cảm của Lâm và Phúc đã tiến triển hơn thêm 1 bước nữa. Họ đã chính thức là của nhau, đi đâu, làm gì cũng có nhau. Những ngày tháng đó đối với cả Lâm và Phúc thật đẹp, thật hạnh phúc. Cả 2 đã có khoảng thời gian đi chơi cùng nhau rất nhiều. Đi từ Nam ra Bắc, đi từ Bắc vào Nam, đi cả nước ngoài, cứ như là 2 vợ chồng vừa cưới nhau đi hưởng tuần trăng mật vậy. Từ khi yêu nhau, Phúc mới biết Lâm có rất nhiều tài lẻ. Từ nấu ăn, mộc, sửa điện, nước trong nhà, cả đánh đàn piano cũng biết chơi tuốt. Có hôm Phúc qua nhà Lâm chơi, đúng ngay buổi chiều mưa, Phúc ngồi trong nhà, xuyên qua lớp cửa kính là những hạt mưa lách tách nặng nề rơi xuống hòa vào tiếng đàn của Lâm làm Phúc cứ muốn thời gian ngừng trôi để Phúc được bên Lâm mãi như thế này. Rất nhiều, rất nhiều những kỷ niệm đẹp giữa 2 chàng trai đúng kiểu như những cặp đôi mới yêu trong các tiểu thuyết lãng mạn. Từ Nha Trang, Đà Lạt, Phan Thiết, Hà Nội….đến cả Hongkong, Singapore, Hàn Quốc…..họ đều đã đặt chân đến, và lưu giữ những điều rất đẹp về tình yêu giữa 2 người. Dĩ nhiên, công việc thì vẫn rất nghiêm túc, đàng hoàng và đúng tiến độ đã được đặt ra. Phúc chính là cánh tay rất đắc lực của Lâm trong mọi việc. Từ việc nhỏ, việc lớn, việc quan trọng…Lâm đều hỏi ý kiến Phúc và cùng nhau đưa ra quyết định. Có khi Lâm còn để Phúc quyết luôn những việc gấp mà Lâm không bận tâm đến, vì Lâm tin anh có thể tin tưởng hoàn toàn và tuyệt đối ở Phúc. Một buổi trưa ngày thứ 3 cuối năm, Lâm và Phúc cùng nhau bàn về 1 số công việc đã làm được trong năm vừa qua, và hoạch định chiến lược cho năm mới. “Dự án này anh đã xem qua và tính rất kỹ rồi, nếu thắng thì anh sẽ được lên chức và đồng thời nâng cao vị thế trong mắt mọi người. Chẳng những vậy, lợi nhuận thu về cho công ty có khi đạt được cả 50 tỷ đó em à” “Wow, thật vậy à. Anh có chắc là anh làm được không?” “Anh làm được, nhưng với điều kiện là em phải giúp anh nhé. Em hỗ trợ anh hoàn thành 1 phần nhỏ, nhưng cực kỳ quan trọng trong dự án này, còn việc cụ thể làm gì thì anh sẽ chỉ em sau ha” “Ok có cần gì cứ nói em, em sẽ làm hết sức” “Anh tin em mà! Nhưng trước hết có việc cần làm gấp đây. Đó là thứ 7 này có hội nghị gặp gỡ giữa các nhà đầu tư bất động sản. Anh muốn em đi cùng anh, cũng để giới thiệu em với các đối tác và nhân tiện gặp gỡ luôn các đối thủ đang cạnh tranh với bên mình, từ đó em có kế hoạch và chiến lược hỗ trợ anh tốt hơn” “Uh vậy thì mình cùng đi phải không?” “Đúng, anh sẽ đi với em nhé. Nhớ ăn mặc cho thiệt đẹp nhé” “Hihi, em biết rồi” Lâm đưa Phúc tấm thiệp mời, anh phải chạy vội xuống phòng họp để mọi người đợi. Phúc mở hé tấm thiệp ra xem -----------------------------18 giờ 00 – Địa điểm: trung tâm hội nghị White Palace----------------------------------- [CÒN TIẾP]
|
Đúng giờ hẹn, cả 2 chàng trai xuất hiện với 2 bộ comp-lê cực kỳ bảnh bao và sang trọng. Không ai không ngoái nhìn vì họ quá đẹp trai, lộng lẫy nhưng tuyệt nhiên họ không hề để cho mọi người biết mối quan hệ của mình. Lâm giới thiệu Phúc với các công ty đối tác khác, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty mình. Lâm biết tuy mang tính chất cạnh tranh nhưng mình phải luôn chuyên nghiệp, rõ ràng nên anh rất quan tâm đến việc giữ mối quan hệ làm ăn trong kinh doanh, lấy chữ tín làm đầu. Sẽ có lúc mình cần hỗ trợ từ những công ty khác, cũng như luôn sẵn sàng để hỗ trợ người ta. Đến tiệc, mọi người tranh thủ giao lưu, gặp gỡ và làm quen với nhau. Đã rất lâu mới có dịp hội ngộ giữa các công ty như thế này, tuy nhiên vẫn còn thiếu 1 vài cá nhân, doanh nghiệp chưa thấy đến vì lý do nào đó. Phần phát biểu của các cá nhân, khi Lâm vừa bước lên sân khấu thì mọi người đều ngừng làm hết việc riêng, chăm chăm hướng mắt vào xem anh giới thiệu. “Xin kính chào toàn thể mọi người có mặt trong buổi tiệc thân mật cuối năm ngày hôm nay, tôi là Lâm. Tổng giám đốc của công ty PL. Tôi xin gửi lời chào, lời chúc sức khỏe đến toàn thể mọi người, chúc cho mọi người luôn may mắn, thành công trong công việc kinh doanh của mình” Lâm vừa nói xong, cả khan phòng ồ lên rõ to. Trong đám đông, Phúc nghe được rất rõ mấy câu từ các công ty khác. “Trời ơi sao tổng giám đốc trẻ vậy, lại giỏi nữa, công ty này cũng có tiếng lắm đó” “Có thật không, tổng giám đốc gì mà trẻ măng vậy” “Đẹp trai quá, lại tài giỏi nữa” …………………….. Phúc cười trừ, giờ đây, anh cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào vì có Lâm, vì những gì anh đã đạt được ngày hôm nay, cho riêng anh, và cho cả bản thân Phúc nữa. Lâm vừa phát biểu xong, chạy xuống tiến về phía Phúc. “Trời ơi anh nói vậy thôi chứ anh run lắm luôn đó” “Run gì, thấy anh nói hay quá mà. Anh biết dưới này ai cũng khen anh nức nở làm em ghen tức lắm luôn đó” “Hihi, em là gì của anh rồi mà còn ghen chứ?” MC tiếp lời cho các công ty khác lên phát biểu ý kiến và chúc mừng cho thành công của buổi tiệc. Lúc này, lại thêm 1 số công ty khác đến, đám đông nhanh chóng tiến vào phòng hội trường với mọi người. “Trên đời này có những việc ta sẽ không bao giờ ngờ tới, tuy nhiên nó vẫn có thể xảy ra, thậm chí ngay trước mắt ta mà ta cũng không biết”. Mọi người vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện và thỉnh thoảng phải ngừng lại để MC mời các công ty lên phát biểu ý kiến. Còn Lâm và Phúc thì mãi nói chuyện với nhau nên không để ý những gì đang diễn ra xung quanh. Một lúc sau, điện thoại của Phúc reo lên: “2 đứa có về ăn cơm không, ba nấu xong rồi nè” “Dạ ba đợi tụi con khoảng 30 phút nha, tụi con về liền đây” Tắt máy xong, Phúc quay sang Lâm: “Ba kêu về ăn cơm anh ơi. Em thấy mình về được rồi, tiệc rượu nên cũng không có gì ăn đâu” “Ừ vậy mình về, em đợi anh tí anh đi toilet nha” “Ừ anh đi đi” Phúc ở lại khán phòng đợi Lâm. Lâm vừa chạy đi, lại 1 nhóm 3-4 người nữa tiến vào. Phúc đang chăm chú theo dõi thì điện thoại lại reo lên: “2 đứa ghé mua mấy ổ bánh mì” “Dạ, con không nghe rõ ba ơi, ba nói lớn lên tí” Có những điều, định mệnh đã sắp đặt sẵn, hoặc do duyên số chưa đến, chưa thuộc về nhau thì chưa được tìm thấy nhau??? Khi Phúc vừa đi vào góc phòng để nghe điện thoại thì nhóm 3-4 người đàn ông tiến vào, và trong đó có Đông. Đông đi lướt qua Phúc, vì đám đông đã che mất nên anh không nhìn thấy gì, nhưng anh cũng không thèm bận tâm nhìn ai xung quanh vì đã đến phần phát biểu của phía công ty anh nên anh vội vàng đi thẳng lên sân khấu. “2 đứa ghé mua bánh mì, ba nấu bò kho” “Dạ, dạ, biết rồi” Nói xong, Lâm cũng vừa đi ra cửa, ra hiệu ngoắc ngoắc Phúc về phía mình để không làm phiền người khác. Phúc vừa nhìn thấy thì lẳng lặng lui ra phía sau mọi người và tiến ra cửa. “Về thôi em” Lúc này, Đông đã đứng đợi sẵn trên sân khấu chờ đến lượt mình phát biểu. Anh nhìn xung quanh như để gửi lời chào đến mọi người cũng như đó nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ phía khán giả. Rồi đột nhiên, khi anh đưa mắt đến ngay cửa chính, anh khựng lại. Cái vóc dáng đó, nhưng anh chỉ nhìn thấy có nửa khuôn mặt, nhưng không vì thế mà anh không nhận ra. Dù khoảng thời gian 7 năm không phải quá dài, nhưng cũng không quá ngắn để anh quên được Phúc. Đúng rồi, đúng rồi, phải rồi. Không thể nhầm được, mà cho dù nhầm thì đã sao, chẳng sao, chẳng sao cả!!! “Đúng là em rồi phải không Phúc?” Anh nghĩ. Không 1 chút do dự, anh phóng ngay ra cửa chính. Toàn bộ khán giả ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. MC vội thông báo đã đến phần anh phát biểu thì Đông ra hiệu anh chạy ra có điện thoại rồi quay lại ngay. Vì mọi người đứng khá đông nên anh phải mất hơn một lúc mới tiến ra được cửa chính. Anh chẳng nhìn thấy ai quen cả, chỉ có vài người bảo vệ đứng phía trước cổng để đón khách, còn ngoài ra không có ai vì tất cả đã vào trong. Anh cố gắng chạy tìm xung quanh 1 lần nữa nhưng cũng thế, chẳng tìm được người nào. “Mình bị ảo giác hay sao? Không, mình đã nhận ra Phúc. Chính là Phúc. Không lẽ….không lẽ em đã về? Nếu em đã về, anh nhất định sẽ tìm được em” MC gọi to thông báo tên anh lên phát biểu 1 lần nữa. Anh vội quay lưng đi vào trong. Ngoài đường, mưa đã bắt đầu tí tách rơi. [CÒN TIẾP]
|