Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Nghe nói không? Tám giờ tối nay tổng giám đốc sẽ đến thành phố Seoul, thật mừng quá đi, tôi vào Jung K hơn một năm vẫn chưa gặp tổng giám đốc.”
“Mừng thì mừng, nhưng tổng giám đốc cũng có người yêu rồi, nghe nói lần này về nước là muốn cử hành hôn lễ trong nước…”
“Tôi cũng nghe nói vậy, hình như hôn lễ đã ấn định rồi. Người đó là thiếu gia Kim Jae Joon của tập đoàn Kim B… Aiz, thêm một người đàn ông độc thân hoàng kim kết thúc đời độc thân rồi…”
……………..
Bước chân về phía bàn lễ tân của Kim Jae Joong từ từ chậm lại, khi hai nhân viên đi xa, cậu cũng dừng lại.
Anh sắp kết hôn.
Cậu không ngờ tin tức đầu tiên về anh sau khi ra tù cậu nghe được lại là tin tức này…
Cơ thể cậu dường như không thể đứng vững, nếu không phải đang ôm bảo bối trong ngực cậu có lẽ đã ngã lăn ra đất.
Khi ở trong tù, không phải cậu không nghĩ đến khả năng anh đã kết hôn, cho nên mỗi khi Ngục trưởng mang báo đến, cậu đều tìm kiếm cẩn thận, bởi vì anh luôn khiêm tốn, tin tức của anh trên báo đã ít lại càng ít, vì vậy mọi tin tức căn bản nhất về anh cậu cũng không hề biết…
Cậu không nghĩ là giây phút biết tin này cậu vẫn phản ứng nhạy cảm như vậy.
Thực ra trước khi đến đây, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nghĩ là cho dù đối mặt với tin tức anh đã kết hôn, cậu vẫn có thể tỉnh táo, nhưng…
Cậu đã đánh giá mình quá cao.
Cậu vẫn nói với chính mình đến tìm Jung Yun Ho chỉ với mục đích giải thích cho anh rõ mọi chuyện năm đó, nếu anh vẫn chưa kết hôn, có lẽ họ vẫn có thể…
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là cẫu si tâm vọng tưởng, tất cả đều đã thay đổi…
Trong giây phút cậu sững sờ, một nhân viên Jung K tới bên cạnh cậu “Thiếu gia, xin hỏi cậu tìm ai?”
Cậu hoàn hồn, ngước mắt liếc nhìn cậu nhân viên thân thiện, khuôn mặt cứng ngắc của cậu cố nở một nụ cười “À, tôi không sao, tôi đi nhầm chỗ.”
Nhân viên nhìn Kim Jae Joong cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng có lẽ là lễ tân của Jung K chưa lâu, cô cũng không ấn tượng gì mấy với cậu trai thanh tú ôm theo một đứa bé này.
Cậu quay đi.
Cậu cố gắng duy trì sự thong dong, nhưng không ai biết, cũng không ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc cậu quay đi, lệ đã đong đầy trong hốc mắt, nhanh chóng chảy xuống hai gò má.
|
Chương 82 : Gặp anh, bốn mắt nhìn nhau Đêm xuống.
Bảo bối vui vẻ bò qua bò lại trên giường, lẽ ra cậu phải trông nom bảo bối nhưng giây phút này lại ngồi ở mép giường, đôi mắt đờ đẫn.
“Tôi cũng nghe nói vậy, hình như đã ấn định hôn lễ, người đó là thiếu gia Kim Jae Joon của tập đoàn Kim B…”
Trong đầu lại vang lên tiếng xì xầm của nhân viên Jung K, lòng cậu đau đớn như bị xé rách.
Thật ra thì, cậu nên hiểu rằng cậu không cần thiết phải đi tìm anh, cậu và anh sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt nhau nữa…
Cậu đợi anh hai năm, anh không đến thăm cậu đến một lần, trong tù cậu đã viết rất nhiều thư nhờ người gửi đến phòng khách sạn 1618, anh cũng chưa từng trả lời cậu, cậu thậm chí cũng không biết anh có nhận được hay không…
Lúc đầu, cậu còn cho là anh không đến thăm cậu vì tức giận. Nhưng, hai năm trời đủ cho mọi tức giận tiêu tan, anh vẫn không xuất hiện với lý do duy nhất chính là… người anh quan tâm thực sự đã trở lại bên anh, thế giới của anh không còn cần cậu nữa.
Cậu đột nhiên cảm thấy hành vi của mình thật buồn cười…
Việc đầu tiên cậu muốn làm sau khi ra tù lại là ôm con đi tìm anh, cậu thậm chí cho là giữa họ vẫn còn cơ hội, thậm chí cậu còn không đặt tên cho bảo bối chỉ là vì để sau đó anh đặt tên…
Thì ra cậu luôn tự lừa mình gạt người, sự thật đã sớm phơi bày, cậu luôn tự bị ảo tưởng của chính mình vây hãm.
Hai năm trước cậu cũng đã rõ ràng, anh đối xử tốt với cậu chỉ vì cậu là “Han Jae Joon”, thoát khỏi thân phận “Han Jae Joon”, trong lòng anh cậu chẳng còn là gì… Hôm nay, Han Jae Joon thực sự đã trở lại bên cạnh anh, kể cả bây giờ cậu có giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao cậu giấu giếm anh, giữa họ cũng chẳng có gì thay đổi, cậu chẳng còn gì để chờ mong.
Đúng vậy, cậu cần phải tỉnh lại….
Lừa mình dối người mơ mộng suốt hai năm, thật ra cậu cũng biết rõ sẽ có ngày mộng đẹp tan vỡ, cậu tỉnh lại từ lâu mới phải…
Bịch…
Một tiếng va chạm làm cậu hoàn hồn lại, chưa rõ tình huống thế nào, một giây sau đó “Oa… oa” Tiếng con trai gào khóc truyền đến.
Thấy con trai vừa đụng đầu vào thành giường đang dẩu môi khóc lóc, Kim Jae Joong ôm con lên, đau lòng không thôi “Bảo bối, xin lỗi, xin lỗi con…”
Thằng bé hiển nhiên bị đập đầu rất đau, tiếng khóc cũng không dừng lại vì được Kim Jae Joong vuốt ve êm ái.
“Bảo bối…” Nhìn thấy trán con sưng lên một cục, Kim Jae Joong đau lòng đến rơi nước mắt.
Một lúc lâu sau, thằng bé khóc mệt nằm trong lòng Kim Jae Joong ngủ, nhìn cái trán sưng đỏ của con, Kim Jae Joong tự trách không thôi.
Cậu ôm con trai đang ngủ say sưa khẽ hôn một cái, giọng nói nghẹn ngào “Bảo bối, là mẹ không tốt, mẹ không chăm sóc con cẩn thận…”
…………………
Cả đêm, Kim Jae Joong không hề chợp mắt.
Nếu không phải hôm qua bảo bối bị thương, có lẽ cậu còn cần thêm thời gian để nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ phải quên đi quả khứ, sống một cuộc sống mới.
Thế giới của cậu không phải có một mình cậu, còn có con trai. Sau khi ra tù, cậu chỉ lo cho bản thân mà quên mất không có tiền gửi ngân hàng, quên mất cậu không còn chỗ nào nương tựa, quên mất con trai cần một cuộc sống lành mạnh chứ không phải cả ngày trong nhà nghỉ…
|
Hôm nay, thứ cậu cần nhất là công việc chứ không phải tình cảm, cho đến nay cậu đều sai lầm rồi…
Chuyện đã qua cứ để nó chìm vào quên lãng theo thời gian, tương lai, cậu sẽ làm tất cả để nuôi con lớn lên thật tốt.
……………………
Vào bữa trưa.
Kim Jae Joong ôm con đến phòng ăn của nhà nghỉ, cậu định gọi một phần cơm mẹ con, khi nhìn thực đơn, cậu lại ngừng lại.
Cậu không ngờ giá cơm ở cái nhà nghỉ rẻ tiền này lại đắt thế, nếu ngày nào cũng ăn cơm ở đây, e rằng số tiền cậu có không đủ dùng một tháng.
Con trai ăn say sưa ngon lành, lúc cao hứng có thể gọi rõ ràng “Mẹ, mẹ… ăn…”
Cậu ngửa đầu nói với người phục vụ “Xin lỗi, tôi muốn gọi một suất trẻ con”
Người phục vụ nghe xong rời đi.
Thằng bé cầm thìa không chắc, cậu nhận lấy chiếc thìa đút từng miếng cho con.
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp thỏa mãn của con, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như giây phút này, nước mắt đã ngân ngấn.
……………
Buổi chiều, cậu ôm con đứng bên đường chờ taxi, mặc dù không nỡ, cậu vẫn quyết định đưa con trai quay lại trại trẻ mồ côi một thời gian ngắn.
Cậu biết thế giới này có lẽ không có người mẹ nào vô dụng như cậu, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác…
Không phải có thể cam lòng rời xa con, nhưng con trai cần một hoàn cảnh sống tốt, dựa vào năng lực bây giờ của cậu, thậm chí cho con ba bữa cơm no ấm mỗi ngày cậu cũng không làm được.
Đưa con trở lại trại trẻ mồ côi, ít nhất cậu có thể đảm bảo con sẽ được Viện trưởng Goo chăm sóc hết lòng, cậu cũng có thể yên tâm đi tìm việc.
Cậu khẽ hôn lên trán con.
“Bảo bối, chờ mẹ tìm được việc, mẹ sẽ đưa con về với mẹ… được không?”
Thằng bé lờ mờ nhìn cậu, những lời mẹ nói bé chẳng hiểu gì.
Ôm chặt con vào ngực, trong lòng cậu tràn đầy áy náy với con yêu.
……………….
Con trai rốt cuộc vẫn phải ở lại trại trẻ mồ côi.
Lúc ngồi trên taxi, nước mắt của cậu không ngừng lấy một giây.
Cậu nhớ lại hình ảnh khi còn bé bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, cậu cảm thấy hành vi của mình hôm nay không khác gì mẹ cậu năm đó…
Lúc đèn đỏ, xe dừng lại, tài xé liếc qua gương chiếu hậu đưa khăn giấy cho cậu “Cậu à, trên thế giới này không có thất bại nào không thể vượt qua… Lau nước mắt đi, tất cả rồi sẽ tốt thôi”
“Cảm ơn” Kim Jae Joong không nhận khăn giấy, cảm giác rất mất thể diện chuyển ánh mắt ướt át ra ngoài cửa sổ.
Cậu thật sự không ngờ, giây phút cậu quay đầu này lại nhìn thấy… anh trên chiếc xe dừng bên cạnh.
Anh ngồi trong một chiếc xe đắt giá, mặc một bộ vest sang trọng, gương mặt anh tuấn không hề lưu lại dấu vết hai năm qua.
Cậu nhìn đến mê mẩn, cho đến khi xe khởi động, cậu mới hoàn hồn lại.
Chiếc xe của anh cũng khởi động cùng lúc, như thể cảm nhận được có ánh mắt nóng rực nhìn mình chăm chú, anh hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt vô tình liếc qua Kim Jae Joong đang ngồi trong xe taxi.
Trong chớp nhoáng, bốn mắt nhìn nhau.
|
Chương 83 : Đến chợ lao động tìm việc Cậu nhìn thẳng vào anh, gọi “Yun Ho…” theo bản năng.
Chỉ một giây, anh đã rời mắt đi, cảm giác xa lạ như thể họ chưa từng biết nhau.
“Yun Ho, Yun Ho”
Cậu ra sức gào lên, nhưng xe của anh không hề có dấu hiệm chậm lại.
Cậu chán nản dựa vào thành ghế, ánh mắt sững sờ nhìn bóng xe mỗi lúc một xa.
Bống dưng, tài xế tốt bụng hỏi thăm “Cậu à, có cần đi theo chiếc xe kia không?” Mặc dù tốc độ xe mình thua xa, nhưng trong thành phố hạn chế tốc độ, taxi muốn đuổi theo xe Jung Yun Ho cũng không khó khăn mấy.
Kim Jae Joong nuốt lại sự chua xót nơi cổ họng “… Không cần”
“Được” Tài xế không nhiều lời hơn nữa.
……………………..
Trở lại nhà nghỉ, Kim Jae Joong ôm chặt thân thể, co ro ở đầu giường.
Nhớ lại buổi chiều gặp nhau, nước mắt cậu lại tuôn rơi lã chã….
Cậu biết anh nhìn thấy cậu, anh nhất định cũng nhận ra cậu, nhưng, ánh mắt anh có thể bỏ qua cậu dễ dàng như vậy sao?
Cậu gọi anh nhiều như vậy, nhưng họ lại như những kẻ xa lạ mỗi lúc một cách xa…
Anh thật sự đã tống khứ cậu ra khỏi cuộc sống của mình ư?
………………..
Cả đêm nay, cậu lại không ngủ, sáng sớm hôm sau, để khỏi tiếp tục suy nghĩ lung tung ở nhà nghỉ, cậu liền sang công ty lân cận tìm việc làm.
Cậu vẫn cho là với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm làm việc trước đó, mặc dù không thể có một công việc an nhàn ở một công ty lớn như trước đây thì ít nhất cậu cũng tìm được một vị trí văn thư để duy trì ba bữa cơm no mỗi ngày, vậy mà, cậu quên mất….
“Cậu Kim, ngại quá, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, với trình độ học vấn của cậu, công ty chúng tôi không có vị trí nào thích hợp với cậu…”
“Cậu Kim, xin lỗi, công ty chúng tôi không nhận người đã từng phạm tội”
“Cậu Kim, xin lỗi, mời cậu đến công ty khác nộp đơn…”
…………….
Cậu tự nhiên lại quên mất thân phận hiện nay của mình – một kẻ vừa mãn hạn ra tù.
Cậu dường như có thể cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ của những người phỏng vấn mình, trong lòng thầm mắng cậu quả thật không biết gì.
Cậu không hề chuẩn bị cho tình huống này, cho nên sau khi phỏng vấn tất cả các công ty, cậu đành luống cuống đứng trước cửa công ty phỏng vấn cuối cùng.
Sự chua xót dâng lên nơi cổ họng, cậu cố gắng trợn to mắt mới có thể giữ cho nướt mắt không tràn ra.
Đúng vậy, làm gì có công ty nào muốn thuê một nhân viên đã từng phạm tội? Với thế giới hai năm sau, hình như cậu đã xa lạ không thể nào thích ứng nổi nữa….
Có lẽ vì Kim Jae Joong vẫn cứ đứng trước cửa công ty, một nhân viên tốt bụng đến bên cạnh nhắc nhở “Cậu Kim, thật ra thì công ty chúng tôi không phân biệt đối xử với người đã từng phạm tội, chỉ có điều tội danh của cậu quá mức nhạy cảm đối với chúng tôi… Nếu cậu muốn tìm công việc văn thư e rằng sẽ rất khó khăn, hay là cậu đến chợ việc làm hỏi xem, có lẽ sẽ tìm được công việc thích hợp.”
Chợ việc làm?
Đây là một từ chuyên môn xa lạ chừng nào, đến tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới. Một người tốt nghiệp đại học xx nổi tiếng ở Mỹ lại có thể luân lạc đến bước này…
“Mẹ… Meo…”
Trong đầu lại vang lên tiếng gọi non nớt của con trai, cậu hít sâu một hơi, rồi mỉm cười cảm kích nói cảm ơn với người nhân viên thân thiện này.
Chuyện đã đến nước này, cậu còn gì để đắn đo nữa?
Cậu cần tiền, nếu không, cậu và con trai không thể tiếp tục sinh tồn trên thế giới này được, lúc quyết định sinh con, cậu chắc chắn đã phải nghĩ đến việc sẽ đối mặt với tất cả khó khăn, cho nên, bất luận gian nan trắc trở đến đâu, cậu cũng phải kiên cường đối mặt.
Bắt một chiếc xe, cậu không hề do dự bảo tài xế chở cậu đến chợ việc làm.
Thật sự rất dễ tìm việc ở chợ việc làm, ở đây không quan tâm trình độ học vấn, bối cảnh ra sao, chỉ giúp người ta tìm được công việc thích hợp.
Đứng ở hàng dài, cậu nhẫn nại chờ được gọi vào.
|
Khi những ánh mắt khác thường ném lên người cậu, cậu mới biết thì ra xung quanh cậu không có ai cùng lứa tuổi, tới đây tìm việc hầu hết đều là người nhiều tuổi, cậu đứng ở đây có vẻ rất kỳ lạ.
“Còn trẻ như vậy đã đến đây tìm việc, thật là không có tương lai”
“Nhìn cậu ta gầy tong teo thế kia, liệu có bệnh gì không?”
……………
Những chuyện liên quan đến cậu bắt đầu xôn xao trái phải, cậu chỉ cảm thấy đôi mắt khô khốc, đành cụp mi cúi xuống.
Rốt cuộc đến lượt cậu, người phỏng vấn gọi “Kim Jae Joong”
“Có.” Cậu lướt qua mọi người tới trước mặt người phỏng vấn.
Có lẽ ở chợ việc làm không hỏi han nhiều về kiến thức trường lớp, Kim Jae Joong đột nhiên xuất hiện cũng khiến người phỏng vấn kinh ngạc.
Người đó không chắc chắn hỏi “Ặc, cậu tới đây bán sức lao động?”
Kim Jae Joong gật đầu “Đúng vậy, tôi muốn sớm tìm được một công việc thích hợp.”
Người phỏng vấn nghi ngờ quan sát cậu “Em trai trẻ, em muốn tìm việc có thể vào nội thành, nơi này không có công việc nhàn hạ đâu.”
“Tôi biết rõ, nhưng nếu tìm được việc ở đây, tôi sẽ làm thật tốt.” Giây phút này, trong đầu cậu chỉ có khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của con trai.
“Thế cũng được…” Người phỏng vấn không chất vấn Kim Jae Joong nữa, chậm rãi hỏi “Cậu cảm thấy mình thích hợp với công việc gì?”
“Tôi… tôi… không biết” Kim Jae Joong trả lời. Thật ra, tốt nghiệp xong cậu lập tức vào Jung K làm việc, công việc ở đó và công việc sau này của cậu có lẽ là khác nhau một trời một vực. Cho nên, lúc này cậu hoàn toàn không biết cậu có thể làm gì.
Người phỏng vấn lại ngước nhìn cậu, có lẽ vì thân thể gầy yếu và sắc mặt tái nhợt của cậu khiến người phỏng vấn cảm thấy thương hại, đề xuất một công việc thích hợp cho cậu “Tôi nghĩ, cậu nên đến mấy khu nhà cao cấp trong thành phố chăm sóc vườn tược, không có vấn đề gì chứ?”
Kim Jae Joong lập tức nói ngay “Tôi có thể làm được” Nếu không biết, cậu có thể học, chỉ cần có công việc là được rồi.
Người phỏng vấn gật đầu “Được, bây giờ cậu đi vào sẽ thấy một vị quản gia thuê cậu, cụ thể giờ làm việc thế nào, cậu hãy hỏi bà ấy”
“Được” Kim Jae Joong nhanh chóng đứng dậy.
Đi tới phòng tiếp khách phía sau phòng khách, Kim Jae Joong không ngờ rằng, vị quản gia ngồi trong phòng tiếp khách kia lại là… dì Han.
|