Bấy Bi À, Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến Cưa Đi
|
|
|
Chương 19
Bước chân vào nhà, nhìn thấy mẹ vẫn ngồi xem TV, Bảo chào nhanh rồi chạy ù lên phòng, cố che cái gương mặt đỏ rần của nó. Bà Mai nhìn theo bóng nó, đầy vẻ khó hiểu: “Thằng bé này, hôm nay lạ quá đi mất!” và nhìn đồng hồ treo trên tường “Mà sao giờ này thằng Dương vẫn chưa về nhỉ? Đã gần 11h đêm rồi.” Trên phòng, Bảo nhìn mình trong gương, khuôn mặt vẫn đỏ ửng lên. Lấy tay xoa xoa má, nó lẩm bẩm: “Mình vừa làm gì thế này? Trời ạ, mình bị sao vậy chứ?” rồi lo lắng “Nhỡ đâu anh ấy không thích như vậy thì sao? Có lẽ nào anh ấy sẽ ghét mình không?” Càng nghĩ, nó càng hướng về chiều hướng tiêu cực, nếu lúc ấy Bảo đủ can đảm ngoảnh mặt lại nhìn hắn thì bây giờ đã không phải tự hù doạ mình như thế này rồi!!! Bảo nhìn về phía hộp quà, đứng tần ngần 1 lúc, cuối cùng nó cũng tiến về phía đó. Tay nhẹ bóc giấy gói, nó hồi hộp mở hộp quà ra. “Wow!!!” nó thốt lên, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, thích thú và xen lẫn 1 chút hạnh phúc. “Là một quà cầu tuyết!!! Thật lớn a!!!” Bảo ngồi trên giường, hai tay cầm chặt món quà mà Phong tặng nó. Bảo dốc ngược quả cầu tuyết xuống rồi lại dốc thẳng lên, những bông tuyết nhân tạo rơi nhẹ xuống theo chiều của quả cầu tuyết. Bông tuyết rơi trên mái nhà nhỏ trong quả cầu, bên cạnh ngôi nhà xinh xắn đáng yêu ấy là hai đứa trẻ đang cười tươi vui vẻ nghịch tuyết. Rồi nó nhìn kỹ lại, ở trên áo của hai đứa trẻ có in hai chữ cái. [P và…B???] nó cúi đầu nhìn [Là Phong và Bảo sao???]. Cảm giác bất ngờ ụp thẳng vào tâm trí nó. Và một lần nữa, mặt nó đỏ lên. Bảo vô thức đưa tay xuống dưới đế quả cầu tuyết, chợt nó chạm vào 1 công tắc. “Cạch”…Tiếng nhạc vang lên “Tingg…tingg…taggg…tanggg…” 1 khúc nhạc du dương, nhẹ nhàng trầm bổng đánh thẳng vào tâm trí nó, đánh thức nó khỏi sự bất ngờ mà hắn mang đến. Bảo nhìn xuống quả cầu tuyết, theo tiếng nhạc trầm bổng say mê lòng người ấy là những hạt tuyết đang bay lên hạ xuống, cùng với đó là hai đứa trẻ đang nắm lấy tay nhau rồi xoay tròn, xoay tròn. Một cảnh tượng thật ấm áp và đẹp đẽ hiện lên trong mắt Bảo. Nó cứ ngồi đó nghịch món quà mà Phong tặng – món quà tuyệt vời nhất mà nó được tặng; cho đến khi mẹ nó – bà Mai khẽ gõ cửa phòng nó, nhắc nhở nó tắt đèn đi ngủ vì đã quá muộn rồi. Dù vậy, bảo vẫn chưa thể để bản thân mình chìm vào giấc ngủ được, trong đầu nó đầy ắp những suy nghĩ về nó và Phong. Và đêm nay, biết đâu chừng nó sẽ lý giải được những cảm xúc bất thường trong nó và cảm giác kì lạ khi nó gần bên Phong?! Sự thật đã chứng minh, đúng vậy, Bảo đã tìm được ra cho mình câu trả lời!!! [Yêu sao? Là yêu thật sao??] suy nghĩ này xoáy sâu vào tâm trí của nó.[Từ bao giờ? Từ lúc nào vậy?] nó cố nghĩ nhưng vô vọng, không biết tự bao giờ, hình ảnh của Phong đã chiếm lĩnh trái tim Bảo, và khi nó chợt nhận ra thì đã quá muộn để đẩy hắn ra xa. Một chút bất ngờ, một chút vui, một chút thỏa mãn khi đã tìm ra được câu trả lời và một chút lo sợ khi biết rằng mình yêu một người con trai. Đó là toàn bộ những cảm xúc đang hiện hữu trong Bảo lúc này, và tuyệt nhiên không còn cảm giác chán ghét hắn như lúc ban đầu nữa (và thực sự thì cũng không biết từ lúc nào, khi nó nhìn Phong đã không còn tồn tại cái cảm giác chán ghét như trước). Tim nó đập thật nhanh, giả dụ nó bị bệnh tim thì lúc này chắc phải ngồi xe cứu thương mất. “Nhanh quá!!!” Bảo giơ bàn tay phải lên, chạm vào vị trí trái tim. Cứ vậy, nó thức tới sáng ngày hôm sau luôn. Đến lúc xuống nhà ăn sáng, bà Mai và Dương đã giật mình khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của nó. Nhưng thật lạ, đôi mắt ấy tuy thâm quầng vì mất ngủ nhưng lại không hiện lên vẻ mệt mỏi như khi người ta thức đêm, mà ngược lại, ánh mắt Bảo rạng rỡ niềm vui và hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của một kẻ đang yêu!!!
=== End chương 19 ===
|
Chương 20
Cái thơm má của Bảo làm Phong đi đến một quyết định trọng đại, đó là: tỏ tình với nó. Thật ra, Phong đã muốn tỏ tình với Bảo từ lâu rồi, mỗi lần định nói lời yêu thương với Bảo đều bị mắc ngay cổ họng hắn. Hắn sợ, sợ rằng Bảo sẽ từ chối hắn, sợ rằng khi hắn nói ra câu nói ấy Bảo sẽ rời xa hắn. Vì vậy, Phong cứ luôn tự nhủ thầm với mình rằng: [ Chỉ cần 1 chút thời gian nữa thôi, 1 chút thôi, mình sẽ nói cho Bảo biết]. Có lẽ tình trạng này sẽ mãi mãi như vậy nếu như không có cái thơm má của Bảo. Nó làm Phong tự tin hơn bao giờ hết, nó như cho Phong biết rằng: [A, có lẽ em ấy cũng có tình cảm với mình chăng?], hắn không muốn cứ mãi là một người bạn của Bảo nữa, hắn muốn tiến xa hơn, muốn gần gũi với Bảo nhiều hơn nữa. Và, kế hoạch tỏ tình được sinh ra. Ngay đêm hôm ấy, cái đêm mà Phong quyết định tỏ tình, hắn thức trắng đêm suy nghĩ xem nên tỏ tình như thế nào. [Có vẻ không thể tỏ tình ngay hôm sinh nhật của em ấy rồi] hắn thở dài [Đã quá trễ để chuẩn bị mọi thứ.] “Ah” Phong chợt thốt lên, hắn vừa nghĩ ra được 1 cái gì đó “hay là ngày đầu tiên của năm mới nhỉ?” Phong nghĩ kỹ lại “Được đó. Quyết định là ngày hôm ấy đi!” “Còn địa điểm nữa..Ayda, nên nói như thế nào nhỉ?? Hôm đó mặc đồ gì đây?? Bla..bla… ” Hắn chìm đắm trong cái mớ bòng bong ấy. Cứ như vậy, trời đã sáng rồi mà hắn vẫn chưa hoàn thành cái kế hoạch ấy. [Có lẽ phải nhờ chúng nó giúp một tay mới được] Phong gật gù nghĩ [Có quá nhiều thứ phải chuẩn bị!!!] ……. Cả nhóm quây lại xung quanh Bảo, nhìn nó đầy vẻ tò mò và soi mói. Nga lên tiếng trước: “Êh Bảo, hôm nay có vụ gì vui mà ông cứ cười suốt thế?” Nó cười đáp lại: “Đâu có gì đâu. Tự nhiên tôi muốn cười thôi à!!!” “Lạ lắm à nha” Phương Anh nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ “Khai ra mau. Là chuyện gì hả???” “Không có gì thật mà” Bảo chớp mắt tỏ vẻ vô tội. “Tôi nói thật đấy!” Cả bọn liếc nhau, biết chắc là không “moi” được gì từ nó rồi, cơ mà…tò mò chết chúng nó rồi nha!!! Nhưng đành vậy thôi chứ biết làm sao nữa, Bảo mà không muốn nói thì có kề dao vào cổ nó cũng không hé một lời đâu, chúng nó thở dài ngao ngán tản ra đi về chỗ của mình. Bỗng, điện thoại của cả bọn rung lên báo có tin nhắn, mở ra, là Phong gửi: “Chiều nay 5h hẹn nhau ở quán Hai Lúa có việc gấp. Lưu ý, không được để Bảo biết cuộc họp mặt ngày hôm nay! P/s: nhớ đến đúng giờ.” Đọc xong tin nhắn, cả bọn ngẩng đầu lên nhìn nhau, đứa nào cũng ánh lên suy nghĩ: [Việc gì vậy? Sinh nhật Bảo đã chuẩn bị xong hết rồi mà?] rồi lại quay qua nhìn Bảo đầy sự khó hiểu, [Việc gì mà lại cho Bảo ra rìa thế này??]. Chúng nhìn chăm chú đến nỗi bị Bảo phát hiện ra cũng không biết. Nó quay ra nhìn bọn bạn, không hiểu tại sao chúng nó cứ nhìn mình như vậy. Bảo lên tiếng hỏi: “Chúng mày làm sao vậy? Sao nhìn tao ghê thế???” “Ah không” cả bọn giật mình, chột dạ quay mặt đi. Đứa thì ngoảnh mặt đi chỗ khác, đứa thì giả vờ mở vở ra học bài, đứa thì kéo nhau ra ngoài ban công đứng. Để lại một mình nó với ánh mắt khó hiểu. …… Chiều ngày hôm ấy, đúng 5h, cả bọn có mặt ở quán Hai Lúa. Không để chúng nó kịp hỏi điều gì, Phong đã thông báo: “Anh muốn tỏ tình với Bảo!” Cả lũ trợn to mắt nhìn hắn, Đức còn khoa trương hơn, khổ thân thằng bé, vì câu nói của thằng bạn thân mà làm cậu suýt chết vì sặc nước. Đức cứ khục khặc mãi nhưng vẫn cố hỏi: “Khụ, khụ, mày, mày muốn tỏ tình với, khụ khụ, Bảo, khụ khụ, hả?” Hiền quay sang nhìn Đức tỏ vẻ “tội nghiệp thằng bé”, rồi lại quay đầu về phía Phong: “Anh quyết định rồi?” “Ừ” hắn cười đầy hạnh phúc “Anh không thể đợi được nữa rồi!” Phương Anh mím môi: “OK. Vậy mục đích anh gọi tụi em ra đây là để…” “Giúp anh.” Phong tiếp lời “Anh định ngay ngày đầu tiên của năm mới tỏ tình với Bảo. Và anh mong mọi người sẽ hỗ trợ anh.” Cả bọn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nam nhìn mọi người rồi quay sang hỏi Phong: “Vậy…kế hoạch như thế nào đây?” Nghe Nam hỏi vậy, Phong liền trình bày kế hoạch chưa hoàn chỉnh mà ngày hôm qua hắn thức để chuẩn bị. “Theo anh là như vậy, nhưng kế hoạch này vẫn chưa hoàn thiện. Anh muốn nghe ý kiến của mọi người!” rồi nhìn quanh bàn. Mặt ai cũng đầy vẻ trầm tư suy nghĩ. Chợt Hiền giơ tay có ý kiến: “Em thấy vụ tỏ tình trong công viên không khả thi lắm” thấy Phong quay về phía mình, nhỏ nói tiếp “Quá lộ liễu. Điều này là cực kỳ không tốt. 2 người đều là con trai, và ngoài Bắc mình thì vấn đề đồng tính còn rất lạ lẫm. Nếu tỏ tình như vậy, nam – nữ còn bị chú ý nói gì đến nam – nam. Điều này không hợp với Bảo đâu ạ!” Cả bọn gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Suy nghĩ một lát, thấy cũng đúng, Phong hỏi Hiền: “Vậy em thấy nên tỏ tình ở đâu?” Hiền lại chau mày suy nghĩ, lúc này Nga lên tiếng: “Có thể làm giống như tổ chức sinh nhật cho Bảo ấy.” thấy mọi người chưa hiểu lắm, Nga giải thích “Nghĩa là anh hãy thuê 1 phòng riêng trong quán nào đó. Bọn em sẽ đến đó trang trí và chuẩn bị mọi thứ. Vừa kín đáo mà lãng mạn nữa!!!” “Cũng được đó” Phong xoa cằm gật gật đầu “Vậy thuê luôn ở Sixteen Night đi.” Và quay sang nhìn mọi người “Ai còn ý kiến gì nữa không?” Cứ như vậy,từng người một đưa ra ý kiến của riêng mình, có ý kiến bị bác bỏ, nhưng cũng có rất nhiều ý kiến được sự đồng ý của mọi người. Và kế hoạch tỏ tình của Phong đã trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết! Ngồi yên một lát, cả bọn lại bàn về sinh nhật Bảo. Anh Nam hỏi: “Vậy vụ sinh nhật Bảo thế nào rồi? Ổn cả chứ?” Phương Anh gật đầu: “Dạ ổn ạ. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng rồi.” rồi nhỏ nói lại với tất cả “Mà mọi người vẫn còn nhớ chứ? Ngày mai tất cả đều phải giả vờ không nhớ là sinh nhật Bảo đấy nhé! Quên là sập show luôn đấy!!!” “Nhớ mà” mọi người hứa hẹn “Ai quên thì xì tiền để bọn này ăn cháo trai nhá!”
=== End chương 20 ===
|
tiếp y a! Đang tò mò đây!!!
|
Chương 21
26/12 Bảo thức dậy với tâm trạng cực kỳ tốt, cũng không có gì là lạ cả, hôm nay là sinh nhật của nó mà. Bắt đầu một ngày mới với lời chúc sinh nhật đầy ý nghĩa từ mẹ và anh trai, tất nhiên là không thể thiếu những món quà rồi. Nó cười hạnh phúc, [Thật tốt khi có người thân ở bên cạnh]. Bước vào lớp với nụ cười trên môi, nó chờ đợi những lời chúc sinh nhật từ lũ bạn thân và…hắn. Đầu tiên là Tuấn bước đến, nó cười tươi rói chờ đợi…nhưng không, Tuấn chỉ cười vỗ vai nó và: “Chào. Đến rồi hả?” rồi đi ra ngoài hành lang. Bảo ngớ người, rồi tự nhủ [Không sao, Tuấn là thế mà. Tý nữa nó nhớ lại ngay thôi]. Nó đi về phía bàn học của mình, Phương Anh ngẩng đầu lên nhìn nó, mặt nhỏ cười thật tươi. [Đến rồi!] Bảo vui mừng [Cũng chỉ có mụ này là còn nhớ đến mình]. Nhưng lại một lần nữa, niềm vui bị dập tắt khi nó nghe thấy nhỏ nói: “Hi boy! Xuống mua hộ tao cái bánh mỳ đi! Quên mất không nhắn tin nhờ mày mua hộ.” “Chịu” nó bực bội đáp “Tự đi mà mua!” và gục mặt xuống bàn. Cũng vì vậy mà nó không nhìn thấy khuôn mặt đang nín cười của Phương Anh. Nhìn nó nằm gục xuống bàn, con nhỏ quay ra ngầm ám hiệu cho cả lũ đang nhìn về phía bên này. Cả bọn gật đầu rồi nhìn nhau ngầm cười trộm. Trải qua tiết học với sự bực bội không cách nào tiêu tan. Nhìn lũ bạn thân ngồi xung quanh cười đùa như không có việc gì xảy ra, tự nhiên nó thấy tủi thân quá đi mất.[ Sao chúng nó lại quên chứ! Hay thử gợi lại xem chúng nó có nhớ không!], Bảo thầm nghĩ rồi hỏi: “Êh, chúng mày biết hôm nay là ngày gì không?” Cả bọn quay ra nhìn nó với vẻ mặt mờ mịt, Khanh lên tiếng: “Ngày gì?” Bảo ỉu xìu, [Quên thật rồi!!!]. Bỗng Hiền đập bàn, mắt tỏa sáng nhìn nó: “Ah. Chẳng có lẽ hôm nay là…” Bảo ngẩng đầu lên nhìn con nhỏ, ánh mắt tràn trề hi vọng “Viettel khuyến mãi hả?” Sự hi vọng trong mắt Bảo tắt ngấm. Mặt nó dần dần đen lại, khí lạnh tỏa ra khiến cả bọn nổi da gà, Nháy nháy nhau, cả lũ tìm cớ chuồn đi chỗ khác. Thấy chúng nó đi hết, Bảo thầm thở dài, rồi lại nhìn điện thoại, [Cả anh ấy cũng quên luôn rồi!!!], nó mím môi, nằm gục xuống bàn. Nó thấy buồn quá đi mất, tất cả đều quên rồi, nó đã rất mong chờ, vậy mà…Cả buổi sáng hôm đó, Bảo buồn thiu không nói câu nào. Tan học, nó im lặng đi xuống cuối nhìn lũ bạn nói chuyện, chợt Nga quay vẫy vẫy nó: “Bảo? Bảo ơi??” nó giật mình, nghe tiếng Nga gọi “Ông có đi không?” nhỏ nói tiếp. “Hả? Đi đâu?” Bảo ngớ người hỏi, từ nãy đến giờ nó có nghe cái gì đâu. “Đi Sixteen Night. Tối nay khuyến mãi đấy” Nga nhắc lại. “Thôi tôi không đi đâu” Bảo yếu ớt nói. “Ông hâm à?” Nam vỗ vai nó “Cả nhóm đều đi mà ông lại không đi thì còn ra cái gì nữa!!! Đi đi!!!”. [Nhân vật chính là ông mà không có mặt thì còn ý nghĩa quái gì nữa!], thằng nhỏ thầm nói thêm. Nó nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đáp ứng vì lũ bạn lôi kéo, dụ dỗ kinh quá. Cùng chúng nó hẹn thời gian, Bảo gật đầu tỏ vẻ đã biết. Dù vậy, nó vẫn buồn. Về đến nhà, nó ngồi thẫn thờ ở phòng khách, thấy vậy, Dương ngồi cạnh nó, hỏi: “Làm sao lại buồn thiu thế kia? Hôm nay là sinh nhật mày mà. Phải vui lên chứ?” “Vâng.” Nó ỉu xìu đáp lại. Thấy Bảo như vậy, Dương nhăn mày. [Không biết thằng nhỏ bị gì ta? Buổi sáng vẫn tươi cười vui vẻ mà. Hay là ở lớp có chuyện gì?]. Nghĩ đến đó, Dương thấy mình thật quá thất trách, ai đời làm anh mà lại không biết nổi 1 người bạn của em mình, để đến bây giờ muốn hỏi cũng chẳng biết tìm ai để hỏi đây. Không biết phải làm sao, anh xoa đầu Bảo an ủi: “Đừng buồn nữa. Hôm nay mẹ làm toàn mày thích đấy. Sướng nhá!!!” Nhưng nó vẫn ỉu xìu như cơm nguội. …….. Đến giờ hẹn, nó đi đến quán, Thúy đã đợi nó ngay ở ngoài cửa. Thấy nó, nhỏ chạy ra kéo nó vào: “Nhanh lên mày! Mọi người đến hết rồi, thiếu mỗi mày thôi đấy!!!” Cứ thế, bảo bị thúy kéo đi. Nó ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, mọi lần đâu có như thế này đâu? Đến trước của phòng, Thúy quay ra đằng sau, đẩy Bảo về phía trước, miệng thúc giục: “Ông mở nhanh đi!!!” Nó nhăn mày khó hiểu, [Cái bà này hôm nay làm sao thế nhỉ?]. Nghĩ vậy nhưng nó vẫn nghe theo nhỏ. Tay nó nhẹ mở cửa… “Bùmmm” đón chào nó là tiếng pháo giấy nổ đùng đoàng. Tất cả mọi người: Thúy, Nam, Phương Anh, Khanh, Hiền, Nga, Tuấn, anh Nam, anh Đức và…Phong, hướng về phía nó hét thật to: “HAPPY BIRTHDAY TO YOUUUUUUUUU” Nó mở to mắt như không tin những gì mình đang nhìn thấy. Nó nhìn mọi người, lắp bắp hỏi: “Đây..đây là…” Anh Đức cười toe trả lời: “Ngạc nhiên không? Đây là tiệc sinh nhật mà bọn anh bí mật làm cho em đấy! Haha~~” “Vậy sáng nay không phải là…” nó nhìn về phía lũ bạn. “Bọn tao đùa mày thôi” Hiền cười tươi, tay cầm nón sinh nhật đưa cho nó “Đội vào đi!” rồi kéo Bảo về phía bàn để bánh sinh nhật. “Thổi nến đi!” Phương Anh giục. “Không, phải hát trước đã” Tuấn xen vào. Thế rồi cả bọn cùng đồng thanh, vừa vỗ tay vừa hát: “Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to Bảo!!!! Yeahhhhhhhhhh” chúng nó hét thật to khi Bảo thổi nến. Thổi xong, cả lũ ồn ào bảo nó cắt bánh kem. Chúng nó đói lắm rồi, từ chiều đến giờ chưa có cái gì vào bụng cả! Bảo nhìn mọi người, nó cảm động nói: “Cảm ơn mọi người nhiều lắm, vì đã tặng cho em 1 món quà đầy bất ngờ và ý nghĩa như vậy. Em vui lắm!!!” “Có gì đâu! Bạn bè với nhau mà, cảm ơn gì chứ!” anh Nam cười, đưa nó miếng bánh “Ăn đi này. Không là cái lũ kia tẩn hết đấy!” “Úng ồi ấy” Tuấn miệng đầy ú ụ bánh kem nói. “Thằng hâm” Phương Anh nhìn Tuấn tỏ vẻ ghét bỏ “Ăn hết đi rồi nói. Nhìn có ghê không!!! Eooo” Cả lũ lại cười to. Chợt Thúy nói: “Nhắc mới nhớ, em kể cho nghe. Sáng nay nè…” Hiền nói tiếp: “Ừ, nhắc lại thấy vừa buồn cười vừa thấy có lỗi. Thằng Bảo sang nay mặt buồn thỉu buồn thiu làm bọn em…hahahaha” con nhỏ lại cười. Bảo hơi đỏ mặt đáp trả lại: “Đấy là tại chúng mày đấy. Làm tao tưởng là cái lũ vô tình chúng mày quên luôn sinh nhật tao rồi! Ai biết đâu…” “Haha~~ thôi không trêu Bảo nữa” Phong cười, nhìn về phía bọn Hiền, nói. Thấy hắn nhìn về phía bên này, Hiền thôi không nói nữa. cả nhóm chuyển chủ đề khác. Tiếng nói chuyện, cười đùa, đánh mắng nhau vang lên trong căn phòng. Bảo nhìn xung quanh, cười tươi, có lẽ đây là bữa tiệc sinh nhật vui nhất mà nó được tổ chức. [Thật may mắn khi có những người bạn ở bên cạnh!] nó vui vẻ nghĩ.
=== End chương 21 ===
|