CHAP 3: SỰ THẬT SỐC VỀ NGŨ ĐẠI GIA TỘC
Ichiru dựng lên chiếc bàn đã đổ ngã và nhẹ nhàng đặt bàn cầu cơ lên trên. Đốt lại 36 cây nến trắng, cậu nhóc lầm bầm cái gì đó. Một lúc sau một cơn gió nhẹ thổi vào căn phòng, ngọn nến màu Vàng rực sáng. Ichiru hít một hơi thật sâu và nói thầm:
- Thành bại hay không là vào lúc này!
-----
- Này ca ca! Ca chắc chắn điều ca đang làm chứ?
Mỹ thiếu niên xuất hiện từ làn khói lo lắng nhìn những ánh nến trên bàn cầu cơ, trong mắt của đứa nhỏ này có thể thấy rõ sự sợ hãi. Ichiru chỉ liếc nhìn con người xuất hiện này một lúc sau sau đó ngay lập tức lấy lại được sự tập trung, cậu ta nhắm mắt lại đứng như tượng trước bàn cầu cơ.
Mỹ thiếu niên mím môi vì bị lờ đi, cậu nhóc bực bội càm ràm:
- Ca định kêu gọi tử thần phải không?
- Zolius từng là một trong những thần thú đứng dưới trướng của ngài, đương nhiên nó đã làm phản. Điều này khiến thần chết gặp lại nó thì điều gì xảy ra cũng đủ hiểu.
- Nhưng anh có từng nghĩ người anh đang triệu gọi là ai không? Tử thần đấy! Một kẻ từng thở dài một tiếng, suýt nữa hủy diệt toàn bộ sự sống tồn tại trên vô số thế giới!
Ichiru nhún vai, cậu ta nói trong khi hai mắt vẫn nhắm:
- Đó chỉ là tử thần lúc đầu mà thôi! Sau sự kiện táng thiên địa thế giới thì tất cả các vị thần đều chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng rồi. Thứ tớ muốn triệu hồi chỉ là một hình chiếu ý thức mà thôi.
Mỹ thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy:
- Cho dù là như vậy thì cũng không được, nếu để hắn ta tức giận thì dù chỉ là một hình chiếu cũng đủ để gieo rắc chết chóc toàn bộ nơi này rồi.
Ichiru thở dài. Cậu cũng biết rõ điều đó nhưng nhìn tiếng động lớn phát ra từng khu rừng vọng lại khiến lòng cậu càng quyết tâm:
- Zolius quá mạnh, nếu không dùng cách này thì ngoài đám tuyệt kì nhân thì chẳng ai có thể ngăn cản!
Mỹ thiếu niên nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Cậu nhóc bay lơ lửng trên không tràn đầy vui vẻ:
- Đúng rồi, nhờ tuyệt kì nhân cũng được mà. Tại sao không nghĩ ngay nó từ đầu nhỉ?
- Ghét phải nói như thế này như điều này đáng buồn là vô khả thi a!- Ichiru bực mình.
Mỹ thiếu niên kinh ngạc: - Vì sao?
- Nhìn những sự kiện xảy ra gần đây cũng đủ hiểu rồi...*Ichiru mông lung hồi ức*
- Nhớ rõ gần đây, bắt đầu từ sự kiện rạp chiếu phim, Đọa lạc sứ giả, Huyết Quỷ, Tử vong du kí, lại thêm trận chiến xảy ra giữa con Phong Vũ Long và Tử Vong điện thì đã đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi...
Mỹ thiếu niên chợt nhận ra một sự thật kinh khủng. Cậu nhóc kinh hoàng khó tin:
- Các tuyệt kì nhân đối với việc này không hề có phản ứng!
Ichiru gật đầu:
- Thử nghĩ xem, có người vào nhà mình quậy đến mức đấy mà chẳng ai ra mặt giải quyết là đủ hiểu. Tuyệt Kỳ Hội có lẽ đã có chuyện bí ẩn xảy ra.
- Chí ít chúng ta nhận thấy bọn họ bị thứ gì đó ngăn cản hay vì lý do gì đó khiến họ không thể lộ diện, phân tâm ý thức ra ngoài vào lúc này...Haiz*Ichiru thở dài*
Mỹ thiếu niên nhíu mày, điều này là một sự kiện trọng đại a. Tuyệt kỳ nhân là ai? Họ là những con người bí ẩn nhất, hoạt động như những vị chúa tể của cả thành phố cũng như hoàng gia học viện. Thế mà giờ đây chuyện này xảy, không nói đến thái độ của các hoàng gia học viện khác, điều này có thể khuynh đảo cả Liên Minh quốc gia Á-Âu EAC a!
- Trừ cái vụ, sự kiện Lôi Điểu, Bạch Hổ và Cự Nhân Ác Ma là có tuyệt kì nhân nhúng vào ngăn cản thì chẳng còn thấy sự kiện nào thể hiện sự hiện diện của họ!
Mỹ thiếu niên không đồng ý với điều này, cậu nhóc phản bác:
- Vô lý! Điều này không phải, đệ cũng từng chứng kiến cuộc đấu đó, tuyệt kì nhân tuy mạnh như không mạnh đến mức ngưỡng cửa của thần như vậy được.
Ichiru nhướng mày nhìn mỹ thiếu niên: - Nếu người ấy lấy tính mạng, linh hồn của bản thân làm đại giá để có được nhất thời sức mạnh ở ngưỡng cửa của thần thì như thế nào?
Mỹ thiếu niên bực mình, cậu ta vẫn lắc đầu: - Dù có tuyệt kì nhân nổi cơn điên như vậy đi chăng nữa thì sức mạnh cũng không thể đạt đến mức độ ấy! Cá nhân đệ đệ chắc chắn đó không phải là tuyệt kỳ nhân!
- Đệ đệ đã sống tại Hoàng Gia học viện từ lâu trước khi cả nó được hình thành. Ngay cả đời đầu tuyệt kì nhân đệ cũng đã gặp qua.
- Đệ nói rõ cho ca biết rằng từ trước đến nay đệ đệ không hề thấy bất kì ai quyền năng như vậy. Một mình chống tam thần khí? Đừng nói rằng bọn chúng đã trọng thương không sử dụng được một phần mười sức mạnh của chúng, đó cũng đã đủ khiến tuyệt kì nhân thành cám rồi.
- Huống gì người đó nhìn thế nào cũng giống với ngài ấy hơn là một tuyệt kì nhân...- Mỹ thiếu niên hai mắt mơ hồ như hồi ức lại một người nào đó, có thể thấy rõ nét đau lòng trên khuôn mặt cậu.
Ichiru nhún vai không trả lời. Dù sao lúc đó cũng trùng với khoảng thời gian cậu nhóc vẫn lang thang trong thập đại tử địa một trong Rainbow's End. Cuộc chiến giữa Bạch Hổ, Cự Ma và Lôi Điểu cũng diễn ra gần đó, có thể Ichiru đã biết được chút ít bí ẩn nhưng xem ra cậu ta vẫn chẳng có ý định nói ra.
Mỹ thiếu niên định lên tiếng tiếp tục ngăn chặn hành động điên rồ của Ichiru thì căn phòng của Kiến Dương vốn đã tàn tạ giờ đây bắt đầu rung lắc dữ dội. Không gian tĩnh lặng do Zolius tạo ra cũng nhanh chóng mất tác dụng, Ichiru bắt đầu có thể nghe thấy tiếng thét đầy hoảng sợ phát ra từ những căn phòng kế bên. Không những vậy, do cả khu nhà trọ bị rung lắc dữ dội, điều này khiến các học viên đang say giấc nồng đồng loạt thức dậy, họ hét lớn tìm cách thoát khỏi cơn "động đất" đang hoành hành và ly khai dãy nhà trọ nhanh nhất có thể.
Ichiru cố gắng đứng vững trên sàn nhà bắt đầu có xu hướng nghiêng ngả như sàn tàu trên một mặt biển dậy sóng. Mỹ thiếu niên nhìn hắc ám bao phủ bàn cầu cơ mà vô vọng nói nhỏ:
- Muộn rồi! Muộn rồi!
Hắc ám bắt đầu xâm chiếm cả căn phòng, ánh trăng trên bầu trời nhanh chóng nhuộm đen như một hố đen khó thấy trong màn đêm. Vốn dĩ ngoài trời khá sáng tỏ nhờ ánh trăng khổng lồ chiếu sáng thì giờ đây quang cảnh bao phủ một màu hắc ám, đưa bàn tay ra cũng không thể thấy rõ các đốt ngón tay.
Cộng thêm địa chấn, điện đèn đột ngột đồng loạt tắt ngúm, những học viên cũng như những người khác đang ở trong khối nhà trọ này càng trở nên hoảng sợ. Họ chỉ biết đứng yên một chỗ mà khóc thét, bộc lộ sự sợ hãi trước cơn động đất mà muốn chạy cũng chẳng biết đường mà chạy. Một số khá thông minh, lợi dụng ánh đèn điện thoại, đèn pin tiếp tục công cuộc tẩu thoát khỏi khu nhà nhưng dù vậy thì nhìn chung toàn bộ nơi đây ai ai cũng nghe thấy rõ tiếng khóc, tiếng thét vang vọng.
Những tiếng động này lớn đến nỗi dù có đứng cách xa hàng cây số cũng có thể nghe rõ. Khối nhà trọ gần đó nhất, cách khoảng 7km cũng cảm nhận được tiếng thét phát ra từ nơi này, xem ra cũng chẳng bao lâu sẽ có đội cứu hộ được điều động đến. Có thể xem đây như điều đáng để lạc quan?
Quay lại căn phòng tan hoang của Kiến Dương, Ichiru ánh mắt nghiêm trọng nhìn khối hắc cầu to lớn trên bàn cầu cơ. Tuy xung quanh tối đen nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ nó, đơn giản bởi vì nó hắc ám còn hơn cả màn đêm, thực chất cậu nghi ngờ nó cũng giống như hố đen vũ trụ, hút tất cả mọi thứ kể cả ánh sáng.
Mỹ thiếu niên sau một lúc suy tư, nhóc ta đưa ra quyết định khó khăn và hóa thành làn khói biến mất. Cũng biết sợ? Ichiru với hành động này chỉ cười nhếch miệng như hàm ý châm chọc. Cậu vẫn đứng vững một vị trí không xê dịch cho dù chấn động trong căn phòng vẫn khá lớn. Đưa hai tay đút vào túi quần, cặp mắt của cậu ta bắt đầu sáng lên một ánh sáng kì ảo như chứa đựng cả vũ trụ. Ánh sáng xuất phát ra từ quanh người cậu, tạo thành một trường lực trái ngược với hắc ám cầu. Sợi dây chuyền trên cổ cậu cũng bắt đầu sáng lên dữ dội, miệng Ichiru lẩm bẩm:
- Tử thần sao? Ai chứ hắn ta bản thân mình đã gặp không ít lần!
- Bản thân đã từng ở ngưỡng cửa của sống và chết đâu chỉ vài lần, tử thần đối với cậu gần như là người quen rồi!
Hắc ám quang cầu từ từ tan rã thành làn khói, sau khi nó mất đi, một người xuất hiện trước mặt Ichiru. Người đó khoác lên người một bộ quần áo khá sành điệu đối với thời đại này, đương nhiên với tông màu đen là chủ đạo. Sau lưng của người đó là một cặp cánh đen tuyền cực kì huyễn hoặc, đẹp không thể diễn tả thành thời. Nghe đồn bất cứ ai nhìn vào nó thì linh hồn không tự chủ được rời bỏ thân xác dẫn đến tử vong.
Ngoài những điều này ra, xung quanh tên tử thần mới xuất hiện còn có thể nhìn thấy ba vòng hắc ám kí tự như những mặt trăng vệ tinh. Chúng xoay quanh tử thần với một vận tốc không nhanh mà cũng không chậm. Chúng là những dòng chảy sinh tử, nghe nói tên gọi của tất cả sinh linh tồn tại dù ở bất kì nơi nào đều được khắc trên đó. Tử thần dùng nó để phán định sinh tử của bất kì ai.
Tử thần vừa mút liếm cây kem đang cầm trên tay vừa bất mãn nhìn Ichiru. Hắn ta thở dài, chú ý không để kem đổ ra chiếc áo sơ mi đen của mình rồi cất tiếng nói:
- Lại là cậu! Đã bảo số cậu chưa tận, muốn tự tử hay làm như hành động điên rồ cũng vô ích! Và lần sau cũng không nên mượn nó như một tấm vé bất tử có thời hạn nữa, ta cho tử thần ca ca này đi.
Ichiru lấy hai chiếc ghế, một chiếc đưa cho tên nhóc cùng tuổi trước mặt, một chiếc dành cho bản thân mình.(Ichiru từng hỏi và được tử thần trả lời đơn giản vì cậu ta tự nhận bản thân còn rất trẻ nên thường chọn hình hài như thế này để xuất hiện, bản thân Ichiru cũng cảm thấy tính cách vị thần này khá là trẻ con). Cả hai an tọa, lúc này Ichiru mới cất tiếng:
- Lần này không liên quan gì đến chuyện của tớ!
Ánh mắt hút hồn(cả nghĩa đen lẫn bóng) của cậu nhóc tử thần hơi động một chút, cậu tử thần này nhẹ nhàng đặt lưỡi hái khổng lồ của mình sang một bên. Xử lý nốt phần cuối của que kem đang cầm trên tay, ngồi xổm đặt chân lên hẳn mặt ghế tò mò cất tiếng:
- Thế lần này là chuyện gì?
- Zolius!
Ichiru nghĩ thế nào tử thần khi nghe câu nói này sẽ khiến hắn trở nên mất bình tĩnh. Nhưng sự thật lại trái ngược khá xa, tên nhóc điển trai đối diện chỉ đưa chiếc mũ trùm đầu của áo khoác ngoài che kín mái tóc ngắn thời thượng của mình và nhún vai.
- Zolius sao? Chả sao cả! Chẳng có chút hứng thú!
Ichiru ngạc nhiên, tử thần thấy ánh mắt của nhóc ta thì cười khinh giơ hàm răng khểnh trắng sáng:
- Ngạc nhiên làm gì? Hiện tại bản thân ta đang chuẩn bị tái sinh, đến lúc trả thù chuyện xảy ra ở thượng cổ rồi!
- Ngủ say nguyên mấy tỷ thần niên giám là đủ rồi! Chẳng có thời gian để phân tâm để xử lý những chuyện như thế này!
Ichiru xua tay, cậu nhóc dụ khị:
- Không phải Zolius, chỉ là một đứa con cháu của nó mà thôi. Phân thân từ một tia ý thức của ngài cũng đủ để thịt nó rồi.
Tử thần có vẻ chẳng mấy hứng thú, ngài ta có vẻ bận tâm hơn với bao snack mới hiện ra trên tay.
- Chẳng rãnh hơi, bản thân bây giờ đã tái sinh tại nhân loại. Kí ức lúc này bị phong ấn, không biết bao giờ mới trở lại như xưa!
- Bây giờ chỉ còn cái phân thân yếu đuối này tự do thoải mái đi chơi khắp nơi. Muốn ăn gì thì ăn nấy, một chân trời mỹ thực đang chờ đợi.
Tử thân đưa hai tay ra trước tràn đầy kích động. Có vẻ hắn ta đang muốn ôm chầm tất cả thức ăn trên toàn thế giới này. Sau vài giây phấn khích, tử thần quay lại với gói snack khoai tây và lẩm bẩm:
- Đâu có ngốc mà nhận lấy nguy cơ này cơ chứ, ngộ nhỡ bị con Zolius ấy thịt thì khổ. Chẳng phải ước mơ mỹ thực vì vậy mà chấm dứt.
Ichiru híp mắt, bộ mặt nhóc ta tràn đầy vẻ xem thường:
- Xem ra nhìn lầm rồi! Tử thần thì ra cũng biết sợ hãi!
Động tác bỏ đống khoai tây chiên vào mồm của tử thần bỗng dưng khựng lại. Một giây ngay sau đó, Ichiru chật vật cố gắng thoát khỏi gọng kìm của bàn tay cứng như thép của tử thần đang bóp chặt cổ mình. Cả người bị nâng lên tựa vào bức tường, Ichiru ánh mắt tràn đầy thách thức nhìn tử thần. Tử thần cũng đương nhiên đưa ánh mắt "hút hồn" nhìn lại cậu, thế là cả hai đấu mắt trong tình trạng Ichiru bị bóp cổ.
Đến khi cả khuôn mặt Ichiru trắng bệch do thiếu dưỡng khí, tử thần mới mỉm cười thả tay ra. Nhìn cậu nhóc đang ngồi vật vả mà thở trên sàn nhà, tử thần vui vẻ nói:
- Đừng nghĩ rằng định mệnh chưa cho cậu chết là tử thần ta đây không thể giết cậu. Chưa có ai dám ăn nói với ta như vậy đâu.
Ichiru ho khan do bị bóp cổ khá lâu, khi cậu ta lấy lại được tiếng cũng là lúc nghe thấy lời nói của tử thần. Cậu nhóc khinh thường cất tiếng:
- Định mệnh, có mà ta trở thành một con cờ còn hữu dụng của các vị thần mắc dịch các người mà thôi.
Tử thần hơi khựng lại, nụ cười trên khuôn mặt tắt hẳn.
- Nên nhớ định mệnh này chính cậu đã tự chọn và chấp nhận nó chứ không có ai ép buộc!
Ichiru cười lớn, cậu nhóc không kìm được cảm xúc cứ thế mà hét lớn:
- Nực cười, nếu được quyền tự chọn thì ai làm vậy!
- Quyền tự chọn mà mấy người nói đến có khi cũng chính là định mệnh. Cuối cùng cũng chính các người là kẻ kiểm soát định mệnh, việc khiến chúng ta chấp nhận số phận đáng sợ của bản thân cũng do định mệnh các người quyết định chứ ai. quyền tự chọn cái con khỉ.
Tử thần ánh mắt hơi động một tý, hắn ta nhìn lên bầu trời đầy sao. Miệng lẩm bẩm:
- Nếu cậu ta còn tồn tại thì định mệnh không bao giờ trở thành trò đùa của các vị thần như vậy.
Tử thần mỉm cười bí hiểm.
- Biết đâu đấy, đây chính là một trong những tính toán của cậu ta mà thôi...
Ichiru bực mình vì bị ngó lơ. Đúng lúc định chửi tiếp thì tử thần quay sang nhìn cậu với ánh mắt kì lạ , điều này khiến cậu rùng mình từ trên xuống dưới.
- Lo lắng làm gì, chưa chắc cái định mệnh của cậu đã thảm thương như vậy đâu.
- Chẳng có gì là nói trước được cả.
Ichiru không hiểu gã tử thần ấy đang nói gì, cậu chỉ bĩu môi không thèm nói đến đề tài này nữa. Cậu nhìn qua lỗ hổng lớn trên tường được khoét rộng từ nơi vốn là một chiếc cửa sổ đẹp đẽ. Kiến Dương và Zolius cũng chính từ đây mà xông ra ngoài, lúc này thông qua đó cậu vẫn nghe thấy những tiếng động lớn phát xuất ra từ khu rừng phía đối diện.
Tử thần cũng thông qua nó nhìn về phía khu rừng, bỏ một nắm khoai tây vào miệng, hắn ta hai mắt tối sầm.
- Láo thiệt! Đã biết ta đã đến đây mà vẫn hí hửng như vậy!
Ichiru hiểu ngay lời nói của tử thần. Rõ ràng cảm nhận được dị tượng lớn như vậy, Zolius phải biết tử thần đã xuất hiện. Thế mà nó vẫn thảnh thơi tiếp tục 'săn mồi' không hề một chút sợ hãi. Cái này cũng coi như đã tự tin đạp vào mặt tử thần một cái rõ mất thể diện. Ichiru thấy vậy thì vui vẻ, xem ra vị thần này không phải không có hứng thú như lúc đầu đã nói. Cậu lên tiếng kích thích thêm tinh thần phẫn nộ của tử thần:
- Thế nào? Ngài vẫn quyết định không can dự, có vẻ con ngựa nó cũng biết rõ ngài không dám a!
- Xem nó chẳng có chút nào lo lắng về sự hiện diện của ngài cũng đủ biết.
Tử thần suy nghĩ một chút, Ichiru đang vui vẻ thì thấy hai má của ngài ta phồng lên. Cậu ngay lập tức hoảng sợ đưa tay bụm miệng tên đối diện. Ichiru hoảng loạn hét lớn, nếu không phải tên trước mặt là tử thần có lẽ cậu đã không kìm được mà dâng tặng một cú cốc đầu:
- Ngài bị điên à! Lần trước cũng thổi một hơi thế này, ngài đã hủy hoại hoàn toàn một thành phố thành tro bụi, đến nay gần ba năm đã trôi qua mà tại đó vẫn chưa một lần nữa xuất hiện dấu hiệu của sự sống.
- Làm gì thì làm, lần này ngài không được làm như vậy!
Tử thần bực mình xì mũi, làm như vậy không phải nhanh đỡ mất thời giờ hơn sao. Ichiru như nhận biết được điều suy nghĩ trong lòng của cậu nhóc tử thần, cậu bực mình lên tiếng:
- Zolius dễ dàng bị giết như vậy sao?
- Có khi cả khu rừng lẫn tính mạng thằng bạn của tớ bị tan thành tro bụi trong khi nó vẫn còn hí hửng nhảy múa thì có...
- Thì mục đích của ta là vậy mà!
Tử thần làm Ichiru đứng hình, cậu suýt chút nữa quên tên đối phương là ai. Tử thần thì đối với sự sống có mức lý giải hoàn toàn khác, hắn ta hoàn toàn có thể không mấy bận tâm, cũng lắm coi khu rừng và Kiến Dương chỉ những vật hy sinh cần thiết mà thôi.
- Tên nhóc bạn cậu không nhầm thì ăn phải hồn quả phải không?
- Chỉ cần giết hắn đi thì Zolius sẽ mất cơ hội phục hồi thương thế, gia tăng sức mạnh. Nếu để nó ăn thịt bạn cậu thì ngay cả ta đây cũng chưa chắc có thể thu phục nó. Chi bằng thay vì để nó ăn, giết chết bạn cậu đi không phải cách tốt hơn sao.
- Sự hy sinh này là cần thiết a!
Ichiru hai mắt hằn lên những tia máu vì giận dữ. Cậu nhóc giận quá hóa cười.
- Thần là như vậy, chỉ coi tất cả sự sống thấp hơn chẳng khác gì giun dế. Tất cả hoàn toàn dựa vào câu "đó là sự hy sinh cần thiết" để che đậy lên những hành động đáng sợ, đáng kinh tởm của các người.
Tử thần nhìn Ichiru thở dài:
- Không đơn giản như vậy đâu nhóc con!
- Huống gì cả thế giới cũng như con người điều là do thần tạo dựng mà thành. Nó cũng giống như con người chế tạo ra vật dụng hay máy móc vậy. Không phải chính con người các cậu cũng như vậy, đến một lúc nào đó chỉ vì lý do cảm thấy chán nản mà dễ dàng vất bỏ những đồ vật cũ và thay thế nó bằng những đồ vật mới mẻ hơn hay sao?
- Hoặc là nhân loại các người chăn nuôi lấy thịt các loài động vật. Các người cho đó là hành động cần thiết nhưng thực chất đâu có ai cho các người cái quyền này. Đối diện với thực tế đi!
- Thế giới tồn tại chỉ dựa trên một và chỉ một quy tắc duy nhất, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Thần trong lúc này tình cờ lại chính là đỉnh của chuỗi thức ăn mà nhân loại các người tưởng nhầm đó là vị trí của các người mà thôi.
- Nhân loại các ngươi cứ luôn ảo tưởng bản thân là trung tâm của vũ trụ, dựa trên nguyên tắc đó mà làm mọi việc. Nhưng đối với tự nhiên, nhân loại không hơn không kém chỉ là lũ vi rút có hại đáng gạt bỏ mà thôi.
Ichiru nhíu mày:
- Giảng cái này làm gì, toàn bộ Ngũ đại gia tộc đâu phải là nhân loại.
Tử thần đang diễn giải hùng hồn vì điều này mà cả thân thể đang múa máy khựng lại như máy móc thiếu dầu bôi trơn. Thẹn quá hóa giận, hắn ta hét lớn:
- Vậy thì sao nào! Không phải việc này còn đáng lên án hơn.
- Cũng không phải chính vì tranh giành cái vị trí tưởng tượng, trung tâm của vũ trụ ấy mà ta nghe nói nhân loại và các chủng tộc khác như các ngươi tạo ra cuộc chiến thời Thái Cổ hay sao? Việc này còn đáng chửi hơn nhiều.
Ichiru cười khinh châm chọc:
- Nghe sao ra giống hành động đang chống chế vì lỡ nói sai, xấu hổ quá nên giả bộ hùng hổ mà thôi, thần chết bạn hữu ạ!
- Hừ!
Cậu nhóc thần chết không thèm nói chuyện với Ichiru nữa, hắn ta thông qua lỗ hổng trên tường vỗ cánh hướng về phía khu rừng đối diện. Ichiru thấy hành động này thì vừa vui vẻ vừa bực tức hét lên:
- Này! Cho đi quá giang với! Đây đâu có biết bay!
|
CHƯƠNG 3: ĐẠI NÁO HOÀNG GIA HỌC VIỆN CHAP 4: QUÀ TẶNG CỦA TỬ THẦN
- Rầm!
Sau khi bị tử thần vác theo bằng một tay, Ichiru hoảng sợ khi con người ác độc ấy nhẫn tâm ném thẳng cậu xuống đất mà không chút để tâm. Cậu nhóc phải mất một phút mới đứng dậy nổi, đưa ánh mắt đáng sợ nhìn con người đang lơ lửng trên không trung ấy.
Tử thần đối với điều này hình như đã quen, hắn ta lờ đi Ichiru và đưa mắt từ từ đánh giá xung quanh trong khi tiếp tục ngấu nghiến bao snack trên tay mình.
- Làm gì mà có vẻ giận dữ như vậy?
- Dù gì đi chăng nữa, ta cũng là tử thần! Không có chuyện ngã chết đâu mà lo!
Ichiru cũng chỉ biết lầm bầm chửi rủa chứ còn đâu cách nào khác. Cậu im lặng chờ đợi tên mắc dịch ấy lên tiếng, lúc này hắn ta đang nhắm mắt như cảm nhận thứ gì đó. Một lúc sau, tử thần mở mắt và trưng ra một nụ cười quỷ dị.
- Thú vị thật!
Ichiru khó hiểu với câu nói của đối phương, cậu bực mình vì giờ này mà tử thần vẫn hình như chẳng chú ý đến Kiến Dương bạn cậu. Thay vì đi vào trong khu rừng thì hắn ta lại ném cậu xuống đất rồi đứng khựng lại tại bìa rừng như thế này. Đang định đốc thúc đối phương thì bất chợt hắn ta lên tiếng cắt đứt ngay hành động của cậu.
- Tuyệt kì nhân đang tham gia sự kiện thú vị nhỉ?
Ichiru giật mình, cậu ta khá hoảng sợ. ‘Chẳng lẽ hắn ta biết được?’ Cậu nghĩ thầm. Nhưng ngay sau đó Ichiru ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Biết được thì đã sao? Ichiru cười gằn đe dọa.
- Thú vị hay không thì cơ bản "ngài" không thể cũng không nên nhúng mũi vào!
Tử thần gật đầu thở dài. Không mấy giận dữ với câu nói của Ichiru, hắn ta thản nhiên than vãn:
- Đúng vậy! Do việc chân thân đã giáng sinh và bắt đầu trưởng thành tại nhân loại. Cái phân thân ý chí này của ta cũng càng ngày càng yếu. Sức mạnh xem ra từng bước bị chủ thân vô thức hấp thụ.
- Giờ đây cũng chỉ có thể tồn tại được thêm vài tháng là đáo hạn. sức mạnh bây giờ ngay cả một tuyệt kì nhân cũng không bằng! Đường đường là tử thần nghe tên đã sợ mất mật mà giờ đây lại sống khổ sở như thế này đây! Haiz!...
Ichiru nhíu mày, một khi để tên này than vãn thì chẳng biết đến bao giờ hắn ta mới chịu dừng lại. Lần đầu tiên cậu gặp hắn ta cũng chính là như vậy, bị làm phiền hà đến chết vẫn không làm gì được. Huống gì giờ này còn việc sống còn của của Kiến Dương, Ichiru không thể nghe tên mắc dịch kia kể khổ a..
- Bớt than vãn đi cứu bạn của tôi được chứ?
Tử thần nhíu mày, hắn ta không mấy tình nguyện làm công việc này ngay từ đầu. Nhưng mà nghĩ đến Zolius, may mắn nếu hấp thụ được nó thì có khi sống được thêm vài tháng nữa. Chính điều này mới là động lực để tử thần gia gia hành động. Vả lại nếu bạn của tên mắc dịch này bị ăn thịt thì đến lúc đó hoàn cảnh sẽ trái ngược, có khi là bản thân mình bị Zolius đem là món đại bổ mà "sực" cũng nên. Vì vậy tử thần cũng không dông dài nữa, lại đưa một tay nắm lấy Ichiru rồi bay thẳng vào khu rừng.
- Rầm!!!
Lại một lần nữa một tiếng động lớn vang lên, nhưng lần này không phải phát xuất từ việc Ichiru bị ném xuống đất, mà là một tảng đá lớn gần họ bị nổ tung. Tử thần giương cánh vỗ mạnh đẩy đi lớp đất cát bụi mù trong không khí. Khi quang cảnh khá rõ ràng, Ichiru không kìm được kinh ngạc thốt lên:
- Không thể nào!
- Hừm! Thú vị!
Tử thần đối với quang cảnh phía dưới có thái độ hoàn toàn khác hẳn với Ichiru, ngài ta cũng kinh ngạc nhưng theo hướng ngạc nhiên thú vị hơn là kinh hoàng hoảng sợ của Ichiru. Phía dưới không phải một người một ngựa triền đấu, mà giống như là hai con quái vật đấu với nhau thì đúng hơn.
- Sao lại như vậy được chứ...
Ichiru lầm bầm, tử thần thấy vậy thì cười khinh khỉnh đầy châm chọc.
- Tại sao lại không được nào?
- Dù sao thì thằng nhóc ấy đã ăn quá hồn quả, cộng thêm việc lại bị tên Zolius ấy đẩy đi đẩy lại tại ranh giới sự sống và cái chết. Việc kích hoạt huyết thống là điều đương nhiên.* Tử thần nhún vai*
- Ai chẳng biết điều đó!
Ichiru bực tức, cậu nhìn xuống phía dưới và bắt đầu lo lắng:
- Chỉ là lễ trưởng thành của cậu ta chưa tới a! Nguyền rủa cỡ này cậu ta liệu có chịu được không?
- Không chịu được cũng phải chịu thôi! Chúc mừng cậu có bạn đồng cảnh ngộ*Tử thần thương hại nói*
- Thả... à không! Từ từ đưa tôi xuống!
Ichiru yêu cầu với tử thần, cảm giác bị xách áo lơ lửng trên không thế này chẳng tốt chút nào. Lần này cậu chú ý hơn khi dùng từ, lúc này cũng chính vì vô tâm mà bị rơi từ độ cao chục mét xuống mặt đất, đến giờ cậu vẫn cảm thấy đau ê ẩm. Đối với tên này phải dùng từ cẩn thận a.
Tử thần lần này không hề có ý định chọc phá, ngài ta đúng là từ từ đưa Ichiru hạ xuống mặt đất. Khi đặt bước chân đầu tiên xuống mặt đất bằng, Ichiru ngay lập tức lao đến bên cạnh Kiến Dương. Con người đó giờ đây mình mẩy tràn đầy vết thương, nằm bất tỉnh trên mặt đất. Xung quanh cậu ta là một vùng rừng cây bị thổi bay nghiêng ngả. Một hố đất lớn được tạo dựng cứ như tại đây đã hứng chịu một vụ nổ cực kì lớn.
Ichiru nhanh chóng đưa tay định nâng Kiến Dương tựa vào người mình, nhưng lúc chạm vào cậu ta thì một cảm giác đau đớn như điện giật truyền khắp người làm cậu choáng váng cả đầu óc. Từ trên người Kiến Dương, từng tia điện tỏa ra như bảo vệ cậu ta. Ichiru đối với việc này khá là ngạc nhiên:
- Huyết thống gia tộc cậu ta đâu có khả năng này?
Tử thần cũng ngay lập tức nhận ra dị trạng của Kiến Dương, "ngài" ta chẳng nói gì ngoài ánh mắt sáng lên khác lạ như cảm nhận được điều gì đó. "Ngài" ta cất tiếng:
- Thử sử dụng sức mạnh của cậu xem.
- Gì cơ?*Ichiru nghi hoặc nhìn tử thần*
Tử thần đối với sự chần chờ của Ichiru có vẻ khá là bực. "Ngài" ta nói với giọng cực kì hối thúc:
- Tia điện trên người của bạn cậu có thể sẽ không làm hại với nguồn sức mạnh trong người cậu đâu! Thử đi!
Ichiru tuy khó hiểu nhưng cậu ta vẫn thử làm theo lời của tử thần. Khẽ nhắm mắt tập trung, dây chuyền trên cổ cậu một lần nữa phát sáng. Từng điểm sáng lốm đốm như đom đóm xuất hiện trong không trung, chúng tụ tập về phía người của Ichiru. Chưa kịp cảm nhận điều gì thì một sự việc khá bất ngờ xuất hiện. Hắc sắc và bạch sắc tia điện trên người Kiến Dương càng ngày càng trở nên linh hoạt hơn khi tiếp xúc với những đốm sáng đó. Chúng như giao hòa với nhau tạo thành một khung cảnh cực đẹp. Như những chùm pháo hoa nhiều màu sắc bao phủ nơi đây mà không hề có chút tiếng động. Chỉ có những tiếng tiếp xúc khẽ của những tia sét và đốm sáng như từng tiếng chuông gió hòa tan vào không khí. Tử thần chứng kiến cảnh này thì ánh mắt sáng rực, kích động vui vẻ hét lớn:
- Đúng như mình dự đoán!
Khoảnh khắc tuyệt đẹp trong không trung cũng chỉ xuất hiện vài giây. Ngay sau đó, đốm sáng và cả tia sét trên người Kiến Dương đều biến mất. Đến khi Ichiru mở mắt ra, mọi thứ trở lại như thường. Không bận tâm nghi hoặc nhiều, cậu nhanh chóng nâng Kiến Dương tựa vào lòng. Sau khi sơ bộ kiểm tra, cậu thở phào nhẹ nhõm:
- Hên là không có gì đáng ngại, chỉ là do huyết thống đột ngột thức tỉnh khiến cơ thể bị choáng dẫn đến ngất đi mà thôi.
- Tử thần, ngài có thể...*Ichiru ngước nhìn cậu nhóc tử thần, và ngay sau đó cậu giật mình khi thấy biểu cảm trên mặt hắn ta*- ..Điệu bộ ấy có nghĩa là gì?*Ichiru cảnh giác*
Tử thần đưa tay gãi cằm và trưng ra một nụ cười cực quỷ dị, trước khi Ichiru kịp làm được hành động gì để đề phòng thì đã bị hắn ta chộp lấy cậu bằng một tay và nâng lên khỏi mặt đất. Kiến Dương cũng bị tử thần nâng lên bằng tay còn lại.
- Tớ phải đi tìm Zolius đây! Xem ra có vẻ vì việc huyết thống của thằng nhóc này thức tỉnh một cách bất ngờ, bằng cách nào đó đã làm nó trọng thương Zolius và khiến nó phải tháo chạy.
- Vừa nãy cậu hỏi tớ đang định làm gì sao? Chỉ là trước khi đi tớ muốn lưu lại một món quà tặng mà thôi!
Trước khi Ichiru kịp phản đối thì cậu cảm nhận vị trí trái tim mình đau nhói và nhanh chóng ngất lịm đi. Trước khi hoàn toàn chìm vào trạng thái vô thức, cậu chỉ nghe được câu nói cuối cùng của tử thần:
- Bây giờ tớ phải đuổi theo mới kịp! Hi vọng món quà của tớ sẽ khiến cậu vừa lòng...
----Ngày hôm sau----
Ichiru từ từ thức tỉnh, cậu cảm thấy cả thân mình đau ê ẩm. Cậu cảm giác cứ như có hàng trăm chiếc xe tải vừa cán qua người cậu vậy. Ichiru mở mắt ra, cậu cố gắng ngồi dậy trong khi đầu óc vẫn còn đang quay cuồng. Nhìn cảnh vật xung quanh, cậu ngay lập tức biết mình đang ở nơi nào. Ichiru giật mình, cậu nhớ tới món quà của tử thần. Cậu nhóc ngay lập tức sờ tay tại vị trí trái tim. Không có gì bất thường? Ichiru nghi hoặc. Cậu định kiểm tra thêm một chút thì bị một tiếng rên thu hút sự chú ý. Thì ra Kiến Dương đang nằm bên cạnh cậu cũng đã thức tỉnh.
- Đây là đâu?
Kiến Dương mơ hồ, cậu ta nhìn xung quanh một lúc sau đó tập trung ánh nhìn vào Ichiru. Hai người cứ thế nhìn nhau, Ichiru gãi đầu cười chào hỏi:
- Chào!
Kiến Dương hơi mơ hồ một chút sau đó ánh mắt cậu ta trở nên dữ dằn. Cậu từ từ nhớ lại cái tên đột nhập(thực chất chính cậu mở cửa) vào phòng cậu. Lại chính tên này khiến Zolius rợt giết, mong muốn ăn cậu vào bụng. Kiến Dương tức giận tay phải thành nắm đấm giáng thẳng vào mặt Ichiru. Đương nhiên Ichiru cũng đã đoán ra được điều này, cậu ta ngay lập tức nhảy lùi lại một bước và tránh thoát.
- Tớ biết cậu giận tớ nhưng nghe cho rõ! Dù tớ không dẫn nó đến nó cũng đến tìm cậu, cậu nghĩ ăn hồn quả xong là hết chuyện sao?
Ichiru cố gắng giải thích trong khi Kiến Dương vẫn đang cố gắng tìm cách tẩn cho cậu một trận. Nhưng vì lý do tối qua, một trận đầy thương tích với Zolius, cấp độ võ học tông sư như cậu ra đòn khá giống mèo cào nên Ichiru dễ dàng tránh thoát. Trong lúc né tránh, Ichiru vẫn không ngừng giải thích:
- Cậu đã ăn hồn quả thì Zolius hoàn toàn dựa vào khứu giác đặc biệt của nó để tìm ra cậu một cách dễ dàng. Cậu nghĩ một món ngon, bổ, rẻ như cậu thì nó bỏ qua hay sao?
- Thay vì để nó đi tàn sát những người vô tội, tớ dẫn thẳng nó đến chỗ cậu chẳng qua là làm việc tích đức mà thôi. Hơn thế nữa, tớ đã tìm ra cách để tiêu diệt nó, chỉ cần cậu giữ chân....
Kiến Dương bỗng chốc dừng tay. Ichiru thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cậu cũng hiểu ra...Phù...May quá...!
Kiến Dương hai mắt trở nên mơ hồ, cậu nhóc nhiều mày như đang cố gắng nhớ lại. Được một lúc, xem ra kết quả chẳng mấy khả quan, cậu ta bực mình hỏi Ichiru:
- Thế rốt cuộc thì nó kết thúc như thế nào? Sao tớ chẳng nhớ được một chút gì hết?
Ichiru bĩu môi:
- Thật sự không nhớ một chút gì? Không nhớ được thật sao?
Kiến Dương cố gắng nhớ lại đêm hôm qua. Ngay sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ phòng, cậu ngay lập hướng về phía khu rừng gần khu kí túc xá mà chạy. Trong quá trình này, Zolius tiếp tục vẫn đuổi theo cực sát sau lưng cậu.
Sau đó, cậu bị nó chặn đường tại đây. Đã cố gắng chống trả, Kiến Dương vẫn không thể nào chiếm được một chút tiện nghi thừ Zolius. Đến lúc cậu cậu nghĩ mình là món ăn thì tầm mắt tối đen lại. Sau đó là một đoạn kí ức trống rỗng. Tuy sau đó, cậu vẫn có thể nhớ được một số hình ảnh mơ hồ nhưng nó quá rời rạc, không giúp ích được nhiều cho lắm. Kiến Dương càng số gắng nhớ lại thì đầu của cậu bỗng dưng đau đớn dữ dội. Kiến Dương rên lên đau đớn, cậu đưa hai bàn tay ôm đầu và ngồi bệt xuống đất.
Ngay bên cạnh cậu, Ichiru đang tò mò chờ đợi Kiến Dương nhớ lại bỗng chốc cũng cảm thấy trong người mình khác lạ. Không hiểu sao đầu cậu cũng trở nên cực kì đau đớn. Ichiru quá bất ngờ nên khó khăn lắm cậu mới có thể đứng vững. Chuyện gì đang xảy ra? Cơn đau đầu tại sao không một chút báo trước lại đột ngột xuất hiện như thế này? Ichiru bắt đầu trở nên hoảng sợ, cậu nhóc run rẩy cất tiếng:
- Chẳng nhẽ....
|