Lạnh Lùng Dễ Thương Yêu Nha
|
|
Cuối cùng cũng đến ngày thi mọi học sinh điều phải chia lớp ra theo chữ cái đầu vào một phòng lạ hoắt như vậy để tránh coppy bài ấy,bao học sinh cùng chung một tâm trạng là có phấn khởi, có lo lắng,có ngại ngùng e dè…..không khí trường học trở nên u ám một phần cũng là trời mưa mây đen khắp nới tiếp sức giúp khung cảnh trường học càng trở ảm đạm.Trong phòng thi càng ác liệt hơn hơi thở nặng trĩu của những học sinh không làm bài được muốn coppy cũng chả có cơ hội xug wanh phòng có hai,ba giáo viên giám sát có con ếch mớ dám quay coppy…dưới cuối phòng thi hai thận ảnh một đang chăm chỉ làm ngọt xớt còn kia thì ngồi khoan tay nhìn xung wanh căn phòng chắc là làm xog từ lâu đó là Tinh và Khang. Mặc dù trời đang kéo mây đen đến sắp có mưa cũng không nhẹ nhưng sau trường có người vẫn thủy chung ngồi dưới gốc cây to trên ghế đá là Tinh đang đợi Khang mua sữa cho mình thời điểm này cũng đã hết h thi nên mớ đi ra ngoài từ xa đi lại là Khang cầm một tay hộp sữa một tay nước suối:
-Tinh, đợi lâu không?! Của bạn nè!_Khang đưa cho Tinh hộp sữa loại mà Tinh ghiền là cam Khang cười híp mắt mở nước ra uống.
Tinh nhận lấy hộp sữa nhẹ nhàng gật đầu.Khang biết vậy chỉ mỉm cười trừ uống ngụm thứ I Khang bắt chuyện: “ Tinh nha mình thấy bạn không học bài mà vẫn làm được bài thi nhanh ghê á!” Khang mớ nhớ ra là khi ở nhà Khang ngồi viết bài thì Tinh lại ngồi thảnh thơ ăn quýt, lúc Khang ôm cuốn sách tham khảo bài thì thấy Tinh lăn ra nằm dài trên cỏ chơi với cún con, Còn khi Khang cố gắng học thuộc bài nhét từng chữ vào não thì Tinh lại trong nhà tắm cả ngày….vân vân và…mây mây. Chả hề thấy Tinh chạm tay vào một cuốn vở nào cả thế mà khi thi Tinh làm bài ngọt xớt còn nhanh hơn mình.
-Căn bản là nó dễ_Tinh vừa nút sữa vừa nhìn Khang ánh mắt vẫn vậy vô hồn không chút tạp chất nói.
Khang không khỏi chớp chớp đôi mắt nhìn Tinh: “Bạn thật thông minh nha! Hì hì, mình hog biết thi kì này có đúng không không ầy!”_Khang than thở lắc lắc đầu vì bây h trời đang rơi hạt mưa.
Tinh vẫn ngồi đó đưa tay ra nghịch mưa: “ Mưa”___Tinh chỉ một tiếng như nhắc nhở.
-Ớ! ặc trời mưa rồi đi vào lớp thôi lát về!_Khang nhanh tay dắt Tinh đi vào lớp trú mưa.
Vào đến lớp thì gặp bọn Phong:
-Nè chút ngưng mưa chúng ta đi ăn kem nha!_Minh chặn đường Tinh và Khang rủ rê.
Phong và Anh thì nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của Khang với Tinh.
Khang cười cười trả lời: “ Um! Lát ngưng mưa sẽ đi!
Tinh chỉ đứng đó nhìn vô định ra ngoài mưa đang rơi trắng xóa.
Minh vỗ vỗ vai Khang cười sáng lạn: “ Tốt! lát nữa hai tên này sẽ đãi,chúng ta ăn chùa thôi!_Minh vui vẻ vì lúc nảy chơi cá cược với bọn họ ấy mà và Minh là người thắng nên bắt họ bao chầu đồ ăn.
Phong và Anh lập tức bĩu môi khinh bỉ nhìn Minh vì lúc cá cược Minh chơi bỉ ổi ấy mà nên họ mớ thua muốn cải lại thì không được bị tên Vũ chết tiệt đang mang sát khí đành từ bỏ nhượng bộ đi dù sao hắn cũng nhỏ con nhất đám mà. )()(
Đúng như dự tính, ngoài trời mưa đã tạnh chỉ còn lâm râm vài hạt sắc trời đen như mực đi tuy vậy người đi ra đường cũng không ít.Có 3 chiếc xe đạp đang chạy cùng nhau trên đường lớn đến địa điểm muốn đến, Ba đứa to con thì đèo bai đứa nhỏ con vậy cho xứng.Phong chở Tinh, Anh chở Khang và Vũ chở Minh đáng ra nếu mà Tinh hôm đó tức điều gì gì ấy không đem xe của Khang quăng đi thì bây giờ đâu bận Anh và Phong chở thực là khổ với Tinh mà_Khang không khỏi than đi tính cách của Tinh có lúc rất bốc đồng có lúc rất kì quái,…không thể đoán ra nhưng biểu thị nhìu nhất của chỉ có một vô cảm.Bọn họ đến một quán kem rất sạch sẽ thoáng mát cùng nhau vui vui vẻ vẻ gọi món và ăn chỉ riêng Tinh là uống trà hết buổi bọn họ ra về lại gặp phải trận mưa lớn thứ 2 trong ngày cả 6 người đều ướt nhũn về nhà….
Giờ ăn tối trận mưa ban chiều kéo dài suốt không dứt “Mưa dầm”.Tinh ngồi bên bàn ăn từ tốn đại thiếu gia đưa thức ăn lên miệng ngoài mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng khó chịu mấy người này ăn mà nói chuyện ôm xòm.
-Cuối cùng cũng thi xong thật đã nha!!_Minh hớn hở nói lớn.
-Hì hì! Khang ngồi bên cạnh cũng cười hì hì.
Minh lại hỏi tiếp: “Không biết có đậu không ầy,nhóc làm bài được hong?!”_ngoài mặt nói vậy nhưng Minh chắc là đậu từ lâu rồi là chỉ tò mò về Khang và Tinh thi thế nào thôi.
Khang chỉ miễn cưỡng cười toàn bộ bài thi Khang đều cảm thấy làm được đem hết toàn bộ hỉu biết để làm nhưng không biết có đúng không à Khang không tự tin cho lắm: “Hơ hơ em chả biết!!” Khang cười ngố gãi gãi đầu.
Minh lập tức bĩu môi ý ghẹo: “Vậy là nhóc làm không được rồi đề khó lắm mà! Anh thấy biểu tình của ai cũng thế hết!!”.
Khang cũng không biết nói gì biểu hiện ra sao chỉ cười chấp thuận: “Em cũng nghỉ vậy đó hơ hơ!!”.
Minh nghiêng đầu nhìn Khang với ánh mắt rất quái lạ nhưng sau cười rồi đổi đề tài. Thế rồi bữa ăn cũng kết thúc trong những tiếng cười đặt biệt là Khang bị Minh chọc cười như sắp chết…
Sau thi thì nhà trường cho nghỉ một tuần mọi ngày Tinh dều rảnh rỗi không cần đi ra ngoài chính là chôn chân trong nhà không muốn ra ngoài, nhưng hôm nay, thứ năm ngày 22/11 là sinh nhật của Khang đồng thời cũng là sinh nhật của Tinh vì hai người này điều sinh trùng ngày nhưng tính cách lại đối lập nhau.Ngày đặt biệt hôm nay Tinh tự mình đi ra ngoài để chọn quà cho Khang.Có lẽ Khang không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình lẳng lặng trong nhà giúp SuGơ làm mấy việc vật thôi,thấy mọi người hôm nay, điều ra ngoài hết nhất là Tinh Khang lên tiếng hõi SuGơ:
-SuGơ Tinh hôm nay đi đâu thế?_Khang trên tay cầm miếng cước mềm còn nhìu xà bông đó hỏi SuGơ.
SuGơ vẫn là chăm chú làm việc của mình vừa làm vừa nói: “Cậu chủ nói ra ngoài mua đồ rồi!!”_trên mặt thần bí nét cười.
Khang ngạc nhiên: “A! mua đồ Tinh có đem theo tiền không SuGơ?!”_lí do Khang hỏi câu này là Tinh rất kì quạt mặc dù là thiếu gia rất giàu nhưng không hiểu sao mọi lúc ra ngoài điều ko thấy Tinh mang theo tiền trog túi cậu trắng trơn.
SuGơ vẫn giữ ý cười,mà cười đến ôn nhu: “Có hôm nay, cậu chủ đặt biệt ra ngoài là có đem theo thẻ!”_ngưng lát chưa kịp cho Khang nói SuGơ liền nói trc: “Chắc cậu quên gì rồi sao?” ý hỏi không đầu không đuôi làm gì Khang hiểu.
Khang trả lời vẻ mặt ngáo ngáo: “Đâu có cháu đâu quên gì đâu!!” nhướng mắt nhìn lên trần nhà ngón tay mảnh khảnh đưa lên môi ngẫm nghỉ nhưng vẫn không ra nên lắc đầu chắc chắn nói: “Thật sự là không có quên gì mà!! Hì hì! Cháu đi tưới cây cho Tinh nha!_nói xog liền đi ko đợi SuGơ đáp.
SuGơ đứng đó nhìn dáng chạy ngốc ngốc của Khang mà mỉm cười ôn nhu tự nói: “ Lát nữa phải nhanh ra làm bánh mới được không thì trể mất!!_nói xong liền nhanh chống bắt tay vào việc nhìn sang đồng hồ đã là 3h chiều rồi. Loay hoay một hồi cũng 5h Tinh vẫn chưa về mà bọn Phong đã về mọi người điều thần bí dấu diếm cái gì ấy điều này làm Khang rất tò mò tới hỏi thì bị bọn họ lơ wa một bên vậy Khang đành từ bỏ thôi chuyện ngta hỏi làm gì.Đang ngồi chơi cùng chú cún Khang bị SuGơ gọi lại có việc cần,SuGơ đưa cho Khang một tờ giấy có nhiếu nét vẽ cực chuẩn đây hình như là đường đi đến đâu ấy Khang cầm tờ giấy là biết liền ngẩn đần nhìn SuGơ tựa hồ muốn hỏi lại nhanh bị SuGơ trả lời trc:
-Cậu Khang, cậu theo chỉ dẫn này đến đón cậu chủ về nhé!!_vẫn giữ nét mặt ôn hòa SuGơ nói với Khang.
Khang ngơ ngác nhưng gật đầu đồng ý: “Vậy cháu đi đón Tinh nha! Cậu ấy có đợi cháu đến không vậy?”_Khang sợ đến nơi thì ko gặp Tinh.
-Có cậu cứ đi đi,theo chỉ dẫn này sẽ gặp nhau thậy đấy!_câu nói SuGơ đảm bảo trăm phần trăm là đúng vì SuGơ và Tinh có sự liên kết mà SuGơ là ngưởi hỉu Tinh nhất.
Khang gật đầu toàn phần tin tưởng cười nói rồi bay nhanh đi.Đáng ra, SuGơ không định như vậy cứ để Tinh tự về, chính là do không yên vì ban trưa trưa có cảm nhận được Tinh đã bắn một phát súng nhưng không biết có trúng ai không thì chắc Tinh đang bị gây sự nên mớ lấy ra khẩu súng như thế nên SuGơ cho Khang đi theo tìm Tinh về vậy sẽ dễ kìm được cơn bạo hành người của Tinh.
Khang tung tăng đi theo chỉ dẫn của SuGơ,rồi đi rất xa nhưng không mệt vì Khang đang vui ấy mà mớ không gặp Tinh có mấy h mà đã nhớ như mấy chục năm vậy nên Khang cao hứng đi nhanh thì va chạm mạnh phải một người đường như rất to con, nhưng không hỉu sao va chạm mạnh vậy Khang cố gắng lắm mớ lảo đảo đứng vững được còn người kia to con như vậy mà té bởi một cậu nhóc nhỏ xíu thật đúng là có sự kì ở đây mà:
-Xin lỗi, xin lỗi là tôi không cố ý,xin lỗi anh!!_Khang cúi đầu khẩn khiết nói không dám nhìn lên người kia.
-Đại ca! có sao không vậy thật mà chỉ mới vào viện mớ ra thôi mà lại bị chấn động rồi!_một tên có lẽ là đàn em cùng 2 tên còn lại chạy đến đỡ cái người ngã xuống đất có cục bông gòn gắn bên trong tai nhìn có vẻ là rỉ ra máu rồi.người nọ được đỡ lên hung hăng mắng:
-Thằng oắt con mày không nhìn đường hả?!!_giọng khàn khàn như thiếu nước.
-Dạ, dạ thực sự xin lỗi là tôi không cố ý mong tha thứ!!_Khang vẫn cúi đầu không ngẩn lên nhìn bọn họ tâm trạng bất an.
Thế nhưng tên đại ca nọ không muốn chấp nhận và nhìn thấy dáng người của Khang giống một người ốm gầy nhưng trắng rất trắng gương mặt người đó rất đẹp đi nhưng lại là người làm hắn ra nong nổi này dùng hàng ra làm hắn phải đi khám tai,tuy nói chưa thấy được gương mặt của tên đang đứng cúi đầu xin lỗi nhưng thấy bộ dáng cũng đủ phát điên rồi hung hăng nói: “Không đó, đụng tao thì phải làm gì đó bù đi!”.
Khang nghe thấy cả người phát run mắt phải giật giật: “Tôi thật sự xin lỗi mà! Mấy anh muốn gì tôi có đền cho!”_nhanh chống chiều theo đi rồi nhanh thoát huống hồ còn phải tìm Tinh nữa.
Đại ca nọ lộ ra vẻ mặt cười thâm độc: “Mày chịu đi bò wa đây, có lẽ sẽ nghỉ lại! hahaha!_ tay chỉ xuống giữ hai chân nói xong liền cười cùng bọn đàn em do nơi đây rất vắng người nên bọn họ mớ lộng hành mà nếu có cũng gì nhằm nhò.
Nghe xog điều kiện vô lí Khang khó chịu liền biến sắc run nói: “Sao quá đáng vậy! chỉ là va chạm cũng nhẹ! Có cần vô lí đến vậy không!_Khang ngẩn đầu nhìn vào mắt người kia nói.
Đại ca nọ thấy gương dễ thương không kém phần xinh đẹp của Khang ánh mắt có chút mê luyến nhưng nghỉ lại xinh đẹp điều giống tên ban trưa cả gan lấy hàng ra nả mình đành bỏ sắc đẹp xuống đem lòng thù lên trên mà giận cá chém thớt nhưng hắn đâu ngờ chém ngay cái thớt của con cá. đâu hung hăng nói: “Sao có chịu không?,nếu không thì cũng phải chịu!_lời nói mang theo chèn ép.
Khang nhíu mày lại thời điểm khó chịu nảy h của cậu bây h bọc phát không nhịn được nữa: “Tôi nói không đó, chỉ va chạm nhẹ mà bắt tôi làm điều vô lí sỉ nhục bản thân á! Mơ đi!”_nói xong Khang liền chạy nhanh lướt wa bọn họ.
Đại ca nọ thấy vậy tức giận ra lệnh cho đàn em: “Mau nhanh bắt nó lại,rồi đánh nó cho tao!!”.
Khang nghe thấy sẽ bị đánh bèn dắt chân lên cổ chạy chối chết đi.Nhưng mà vẫn không cắt được được họ, bọn đầu gấu đang đuổi theo cách khoảng 7m cố gắng hết sức mà chạy bỗng phía trc nơi vắng người dưới ánh đèn có thân ảnh thân wen đang lề mề cước bộ đi về phía Khang, liền nhận ra đó là Tinh trong lòng không khỏi vui sướng bay nhanh lại ôm Tinh.
Mà lúc này Tinh đang cầm hộp quà được gối hoàn hảo trong tay ánh mắt tựa hồ có chút vui nhớ lại ban trưa gặp được người mà Tinh vẫn hay mơ về kia là cái cậu bé dễ thương nhưng hung dữ trong giấc mơ của cậu không hỉu vì sao lại gọi cậu bằng ba đi còn không ngừng trách mắng mình cái gì gì không hỉu nữa.Cậu bé ấy đôi mắt xanh lá rất thanh,dáng người nhỏ nhỏ chừng 10t khuôn mặt hồng hồng nhìn vào rất đáng yêu nhưng cái đáng yêu bị thay vào cái lạnh lùng,..hôm nay lại tận mắt ngoài đời gặp được đã làm cho Tinh có tâm trạng thoải mái cực kì thoải mái.Tinh đang vui không ngừng lắc lắc món quà trên tay thì bắt gặp từ xa Khang đang hớt hãi chạy lại mình còn phía sau có mấy thằng rất wen rượt theo,lập tức Tinh đưa tay cầm món quà ra sau lưng “phụt” một cái liền biến mất.
Khang chạy đến Tinh: “TINHhhhhhh!” gọi lớn một tiếng liền nhào vào ôm Tinh úp mặt xuống vai của Tinh nói tiếp: “Bọn họ là người xấu,giúp mình!!” sau lại ôm Tinh cứng ngắt.
Bọn gấu chạy đến đứng đối diện với Tinh và Khang không khỏi ngạc nhiên đi hai mắt mở to hết cở nhìn.
Còn Tinh thì bị Khang chạy lại ôm cũng đưa tay lên vịn lưng của Khang trừng mắt nhìn bọn đó: “Muốn gì?_giọng nói hết sức đầy sát khí.
Bọn gấu hiện lên vẻ mặt sợ hãi nhìn Tinh lắp bắp: “Lại..lại là tên nhóc đó kìa đại ca!!”_Thanh âm hết sức kinh hoảng một tên đàn em nói với đại ca của nó.
*Nhớ lại buổi ban trưa, Tinh đã chọn xog quà cho Khang trên đường về nhà thì bắt gặp 4 tên to con nhìn vào thì cũng đàng hoàng con nhà giàu đi ai ngờ là đầu gấu đang ghẹo một đứa nhỏ chừng 10t rất dễ thương nhưng ánh mắt thập phần lạnh lùng.Đáng ra là Tinh định bơ luôn rồi nhớ lại khuôn mặt của đứa nhỏ đó liền nhận ra là đứa trẻ trong giấc mơ tuy có phần nhỏ hơn trong mơ chút nhưng cực rất giống được gọi cái gì mà Bảo Bảo ấy,thế là Tinh đi từng bước đến bọn đó mà bọn đó chưa hay là có người đang đến vẫn như thế trêu ghẹo đứa nhỏ ấy:
-Nhóc con đi theo mấy anh này!!_một tên vừa nói vừa kéo kéo tay của đứa nhỏ đi.
Phần đứa nhỏ thì lắc đầu đôi mắt vẫn như cũ, giẩy giụa muốn thoát ra.
-Nhóc con dễ thương! Đi theo, tụi anh sẽ rất thương nhóc! Gia nhập bọn anh nga~!_tên đại ca nhìn thoạt thì mặt mũi cũng rất anh tuấn chứ chỉ mỗi cái biến thái thôi nói lời ngọt mật tay véo véo gò má nho nhỏ của đứa nhỏ.
Bọn đàn em kia cũng gật đầu tán đồng chiêm vào: “Đúng đó nhóc đi theo tui bảo đảm đối xử tốt nào!”_nói xong xong cười biến thái.
Đứa nhó nhíu mày lại lạnh lùng nhìn cánh tay đang bị tên đại ca nắm chặt.Tên đại đứng lên lôi cánh tay ấy bắt buộc theo mình lên tiếng: “Đi coi!”_nhưng mà vừa kéo đi có vài bước đứa nhỏ cắn tay của hắn đương nhiên là hốt hoảng vì đau hất đứa nhỏ ngã xuống thảm cỏ hắn hung hăng quát: “Gan to lắm thằng oát! Để xem!”_vừa nói vươn tay đánh đứa nhỏ.
Cậu bé biết là sẽ bị trúng đòn đánh nên chỉ nhắm mắt lại cắn răng chịu trận, thế mà sau một hồi vẫn chưa bị gì mở mắt ra thì thấy một thanh niên khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi chai trên đầu tuy như thế từ dưới nhìn vẫn thấy được vẻ đẹp của khuôn mặt người ấy, lòng ngực của người đó che chắn cho mình tuy người đó nhìn thì nhỏ con nhưng tình thế này không khỏi làm cho đứa nhỏ hoa mắt, đầu thì way lại hướng nhìn tên đánh mình tay có sẵn khúc cây đỡ cú đánh của tên đại ca nọ.
-A!! tay của tao!!_tên đại ca đó hét lớn ôm cánh tay của mình, bọn đàn em chạy đến đỡ đỡ cánh tay của hắn: “Có..có sao không vậy đại ca?!!_một tên cuốn quýt hỏi han.Tên đại ca không trả lời chỉ có gắng điều chỉnh nhịp thở lấn áp cơn đau ở tay đi.
Tinh nhìn xuống đưa nhỏ đôi mắt có phần cười nhưng không ai nhận ra,tay kia đở tấm lưng bé nhỏ có cậu nhóc chòm lên một chút định đứng lên lại bị tên đại ca đó hất cái mũ trên đầu của Tinh xuống đất và Tinh khựng lại nhìn chằm chằm vào cái tên không biết sống chết này. Đứa nhỏ sắp được đở lên thì người kia khựng lại ôm mình vào lòng, mũ của người kia cũng bị hất xuống rồi để lộ ra khuôn mặt càng xinh đẹp nữa, đứa nhỏ cũng lẳng lặng vùi mặt vào lòng Tinh chờ đợi chuyện kết thúc đi.
-Mày làm gì xen vào chuyện của bọn tao?!!_tên đại ca hận hận hận trừng mắt nói vào mặt Tinh.Bọn đàn em đứng phía sau chống nạnh nhìn xuống Tinh và đứa nhỏ.
Tinh chỉ một lời lạnh lùng: “Không muốn chết thì biến đi”_thanh ngữ tàn sát chắc nịch.
Tên đại ca này cũng chả vừa đâu cười: “Ha ha ha!! Nực cười đấy, thằng ốm yếu như mày mà đánh lại bọn tao hả?!!_Cùng bọn đàm em cười ngã ngớn.
|
Tinh ôm đứa nhỏ lẳng lặng không nói thêm tiếng nào nhìn lên bọn điên này.Bị ánh mắt vô cảm của Tinh nhìn đến khó chịu bọn gấu ngưng cười trừng mắt nhìn lại Tinh nói: “Sao? Thấy sợ thì rút lui đi, đừng có làm anh hùng mày!!_Khom xuống định kéo đứa nhỏ ra nữa.
Tinh thấy hắn khom xuống định bắt lấy cậu bé không biết Tinh từ lúc nào khúc gỗ trên tay đã thay bằng 1 khẩu súng lục chỉa thẳng vào khuôn mặt của tên đó Tinh chung thủy im lặng ánh mắt sát khí nhìn hắn.
Tên đại ca đó vừa khom xuống được xíu thì lại bị Tinh lấy súng ra dọa,hắn nghỉ đó chỉ là đồ chơi nên không khom xuống nữa giữ nguyên vị trí cười nói: “Ha ha ha tụi bây nhìn này, tên này lớn già đầu rồi còn đem súng đồ chơi ra dọa anh mày kìa! Hahaha! Thật tức cười mà!!_Hắn ôm bụng cười haha khinh thường Tinh.
Lúc này cậu nhóc nghe được từ súng tò mò ngẩn lên nhìn xem liền sửng sốt,biết rằng đó không phải đồ giả mà là hàng thật tên đại ca đó có mắt mà như mù đây rõ là chán sống,nghỉ xong cậu bé miễn bàn nữa vì gặp ngay ánh mắt có vẻ như sẽ động thủ của Tinh liền sợ vúi mặt vào ngực không được cho là vạm vỡ của Tinh im lặng chờ wa chuyện đi. Tên đại ca đó vẫn còn cười sao lại trừng ánh mắt khiêu khích vào Tinh:
-Này! Nhóc con bắn đây này!_Hắn ta nói chỉ chỉ vào trán của mình
Ngay lập tức không chần chờ Tinh hướng khẩu súng lệch wa bên tai phải của hắn “Đùng” một phát lớn có lẽ màng nhỉ của tên đại ca đó bị chấn động nên đã chả ra máu mà lạ hắn không đau hay sao chỉ đưa tay lên che lại tai ngơ ngác, bọn đàn em nháo nhào lên hoảng hốt không quên lo cho tên đại ca đó la ầm ĩ: “Đại ca chảy máu,mau đưa đến bệnh viện,nhanh!!”…Tinh nhìn khung cảnh nháo nhào của mấy tên đó bằng ánh mắt bình thản như chưa chuyện gì xảy ra. Bọn đàn em đó phần nhanh cõng tên đại ca của họ chạy đi nhanh để trốn nhanh Tinh,mà chạy đi không quên quay đầu để lại lời đe dọa: “lần sau đừng để bọn tao gặp lại mày” hết câu chạy chối chết. Tinh nhìn bóng lưng bọn họ chạy đi,trong lòng không khỏi lạ lẫm vừa nảy tiếng súng cũng lớn đang ra nảy h là sẽ có cảnh sát khu vực rồi mà này thì ngược lại,thôi mà Tinh cũng chả màng way xuống xem đứa nhỏ vẫn còn rút trong người của Tinh,nhẹ nhàng Tinh kéo đứa bé ra khỏi đỡ cho đứng lên vững đi nhưng khuôn mặt của nó vẫn có chút ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh hết rồi đưa ánh mắt lại nhìn cúi đầu: “Cám ơn anh!!”.
Tinh lắc đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt dễ thương của cậu bé không nói gì cả say đắm nhìn.Cậu bé thấy lạ lên tiếng đánh thức cơn say của Tinh: “Nè anh gì!có nghe gì không?!”cậu bé khom xuống lay lay vai của Tinh gọi.
Tinh hoàng hồng nhanh đứng dậy phủi phủi mấy cọng cỏ trên người xuống rồi lại nhìn cậu bé thêm tập nữa thật sự là chả biết nói gì nữa cứ nhìn đứa nhỏ là thôi hờ.
Cậu bé giựt giựt khóe môi bắt đầu cảm thấy người thanh niên trc mắt đây có chút kì lạ rồi: “Anh đưa em về đi!” Cậu bé mở lời đi thử coi tên này có trả lời cái gì không. Tinh cũng không nói gì luôn chỉ gật đầu vẫn đứng nhìn xuống đứa bé đi trong lòng không khỏi có cảm giác dễ chịu.Đoán ra thế nào người này cũng không nói gì cậu bé nắm tay Tinh dắt đi về nơi mình sống để cám ơn.Tinh cũng không ngại đi theo,trên đường cậu bé có bắt chuyện: “Em tên, Gia Bảo sống ở coi nhi viện,các cô ở đấy rất hiền nếu mà biết anh giúp em chắc rất mừng lắm đó!!” ngưng một chút lại cười cười nói tiếp: “Anh tên tên gì thế?!_mắt nhìn đường phía trc đi chờ Tinh trả lời.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm nóng của cậu bé trong tay mình cả tiếng nói trẻ nhỏ rất trong trẻo Tinh trả lời: “Tinh,tên là Tinh!” chỉ trả lời ngắn gọn làm cho Bảo thêm tò mò Bảo lại hỏi: “Anh tên cái gì Tinh?!!_ngước lên vừa đi vừa cười với Tinh.
Tinh thấy nụ cười vô tư của Bảo mặc dù ngoài không cười nhưng trong lại cười: “Triệu Ngọc Tinh!.
-Tên của anh thật đẹp nha?!!.
Bỗng nhớ điều gì đó Tinh bắt đầu hỏi: “Em sống coi nhi viện?.
Bảo chỉ gật đầu một cái: “Um,em ở đó từ nhỏ rồi!!_Bảo cười cười bình thản.
-Có biết cha mẹ không?_Tinh hỏi đón ngọn gió thổi wa chạm vào da mình mát mát.
Bảo khuôn mặt vẫn vui đi: “Không biết, có lẽ đang sống ở đâu đấy sau này nhất định sẽ tìm lại em!! Em sẽ đợi!.
Tinh khẽ nhíu mày không hỉu tại sao cảm thấy có ít khó chịu khi nghe câu nói ấy chuyển wa đề tài khác: “Tuổi của em…bao nhiêu?.
-Em 10t rồi đang học lớp 5!! Hì!!_rồi tay về phía trc mặt vui vẻ nói: “Đó là nơi em đang ở đó đó!. Tinh nhìn theo hướng đó thấy đúng là một coi nhi viện, ra vào là là một cánh cổng duy nhất hai bên là cây to xanh tươi coi nhi viện này được bảo vệ bởi những bức tường xung quanh rất anh toàn lúc đó có hai sư cô từ trong đó đi ra cùng lúc có ngọn gió thổi wa tiếng lá cây va chạm vào nhau xao xuyến những trái trò từ trên cao way vòng vòng bay xuống đất hai sư cô ấy nhìn thấy Bảo đang nắm tay Tinh cười cười với mình sang lên Tinh tóc cùng làn gió và trái trò bay bay gương mặt tuyệt mỹ làm lay động lòng người mà hai sư cô ấy đi nhanh lại chổ Tinh nhanh chào hỏi: “Chào cậu bé! Cậu là bạn Bảo Bảo sao?!_một sư cô hiền dịu hỏi đôi mắt đầy ý cười,hai cô sư này thì trẻ đi nhìn vào cũng tầm đôi mươi gì rồi nên thấy Tinh xưng như vậy cho hợp.
Tinh ngơ ngác không trả lời Bảo thấy vậy đành trả lời dùm kể hết chuyện Tinh giúp mình cho hai sư cô này nghe,khi nghe xong hai sư cô này cảm kích vô cùng lôi kéo Tinh vào trong mời nước mời bánh cho Tinh rồi ngồi đó cùng những sư cô khác hỏi chuyện sau cái hỏi chuyện đó là một ý đồ có thể ngắm nhan sắc tuyệt mỹ của Tinh ik.Những câu hỏi đặt ra Tinh không trả lời toàn là Bảo Bảo trả lời dùm không à.Ngoài cửa kính những đứa trẻ khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu đang tò mò nhìn vào phòng tiếp khách úp khuôn mặt xinh xắn vào tấm kính biến thành dị dạng nhìn rất là tức cười,Bảo thấy vậy đứng lên đi đến mở cửa ra cho bọn nhóc ấy vào.Khi cửa được được mở ra khoảng hai mươi mấy đứa trẻ nhỏ nhắn ùa vào chạy đến ôm lấy người Tinh như đã thân rất lâu ấy những đôi mắt long lanh trong sáng nhìn thẳng vào khuôn mặt Tinh: “Anh ơi! Anh là bạn của anh Bảo sao?!!”_một cậu bé mắt đen long lanh hỏi Tinh có đầy ý cười ngây thơ. Tinh bị một đóng trẻ nhỏ quay quanh như vậy cũng có chút hỗn loạn khi nghe đứa nhỏ nọ hỏi cũng ko biết trả lời sao chỉ gật đầu thôi mie5ng chỉ cười cười lên chút.Lại thêm đứa nhỏ hỏi: “Sao anh quen với anh Bảo zạ?!!”.Tinh lúc này ngẩn ngơ đơ đơ. Mấy cô sư thấy Tinh vậy cười khúc khji1ch với nhau Bảo thấy Tinh như vậy thay nói dùm nữa: “Anh mớ quen anh này lúc trên đường đi học thêm về đấy!!anh đó giúp anh thoát khỏi mấy tên quái vật nha!!”_Bảo nói nở lên nụ cười dụ khị mấy đứa nhỏ. Qủa đúng mấy đứa nhỏ nó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tinh đi đồng loạt nói: “Woa!! Là anh hùng đấy!”.
Tinh cũng chả nói gì ngồi đó nhìn Bảo vui chơi cùng mấy đứa bé sau một lúc nhìn lại đồng hồ treo tường cũng đến h về, đứng lên vào rất tự nhiên đi ra về các sư cô cùng bọn trẻ đứng trc cổng tiễn khách bọn nhỏ luyến tiếc không thôi Bảo thấy thế chạy đến níu tay áo của Tinh lại: “Khi nào rảnh anh ghé qua chơi với em nha!!”_kèm theo nụ cười rạng rỡ Bảo nói.
Tinh đưa bàn tay trắng noãn của mình đến sờ gò má nhỏ nhỏ Bảo gật đầu sau đó quay đầu bước đi.
Quay lại thơi điểm.
Tinh vẫn đứng đó nhìn bọn gấu bằng ánh mắt ko còn một tí gọi là cảm xúc.Khang thì cứ lo vùi mặt vào vai gầy của Tinh ôm người Tinh cứng ngắt.
Những tên kia nhớ lại lúc ban trưa biết điều mà chạy hướng ngược lại sẵn kéo theo tên đại ca của bọn họ chạy nảy h chưa đến nơi đi khuất dạng.
-Hả?!! sao thế nhỉ?!!_Khang không khỏi ngạc nhiên tự hỏi.
Tinh đưa tay bắt lấy tay Khang: “Về nhà”_và chân hai người bước đi.
Khang ngơ ngác bước đi cùng Tinh sau hồi rồi cũng không kiềm dc thắc mắc mà hỏi: “Tinh à! Trưa này bạn đi mua gì vậy?!!.
Tinh khựng lại vài giây sau đó từ từ quay lại nhìn vẻ mặt ngô ngô của Khang chăm chăm rồi trên miệng từ từ nở ra nụ cười nhẹ nhàng rất đẹp,nụ cười đó khiên cho Khang ngẩn người nhất thời đang tưởng mình đang trong bong bóng vì đây là lần đâu tiên Khang thấy Tinh lại cười như vậy.
Thấy Khang ngớ người ra vậy Tinh thu hồi lại nụ cười, nắm tay Khang tiếp tục đi mà quên trả lời câu hỏi vừa nảy Khang hỏi luôn…cũng tự bối rối vì cái gì mà mình lại cười.
Khang cũng quên luôn mà vui vui vẻ vẻ khắc sâu nụ cười tuyệt đẹp của Tinh vào trí nhớ cũng muốn Tinh cười nhiều hơn thế: “Tinh à!! Cười nữa đi!”_Khang đề nghị Tinh cười híp mắt.
Tinh vừa đi phía trc nghe Khang đề nghị thế hơi nhí mày trả lời: Không muốn nữa! tối r về nhanh rồi thay đồ đi!_Tinh nhìn sắc trời rồi hối thúc bước chân hơi nhanh lên chút.
Khang ngạc nhiên “ớ” một cái rồi ủ rũ đi luôn cũng không để ý đến ý tứ trong câu nói cũa Tinh.
Sau một hồi đi bộ cuối cùng cũng về đến nhà,Khang sửng sờ đứng trc ngôi biệt thự đầy u ám vá ảm dạm trc mắt,cả ngôi biệt thự điều tối ôm không một bóng đèn trừ ánh sáng yếu ớt của mặt trăng ra lm cho ngôi biệt thự trở nên ma quái mờ ảo.Tinh thì vẫn bình ti4ng cùng Khang đứng trc cỏng nhìn vào trong,còn Khang bị bổng nhiên ớn lạnh một cái rồi run run ôm chắc cánh tay mảnh khảnh của Tinh sờ sợ.
Tinh mới biết có lẽ là Khang sợ ma hay bóng tối, thôi cũng bước vào cỏng tiến vào nhà.Đường đá dẫn đến nhà cũng không xa gì lắm mà trên đường đi Khang cứ ôm tay Tinh mà run rẩy ớn lạnh,Tinh phiền não lắc đầu như không đến trc cửa nhà có vẻ như đóng chặt đưa tay còn lại chạm nhẹ cửa đẩy vào,cánh cửa theo lực từ từ không trung mở ra lúc này trong nhà tối còn hơn bên ngoài Tinh kéo Khang vào trong đứng giữa phòng định tìm chổ phát đèn mà nhất thời không thấy đường đi Tinh và Khang đứng yên để cho bóng tối lạnh lẻo ôm gọn điều Khang không để ý chỉ có Tinh là cảm nhận được nhịp thở điều điều từ sau cánh cửa dc mở ra và trên cầu thang thôi.
-“Cạch!”_một tiếng cánh cửa chính đóng lại hai bên Khang tựa hồ như lóng thoáng nhìn được 5 thân người đứng yên lặng Khang hốt hoảng vì nghỉ đó là ma ôm càng siết cánh tay gầy của Tinh đến phát đau.
Tinh bị Khang hành cái tay đến đau như vậy nhíu mày định gỡ bỏ tay Khang xuống cơ mà không được Khang ôm rất siết Tinh khẽ rên: “Đau! Buông ra đi!.
Khang nhận ra lực siết tay của mình rất mạnh khiến Tinh phải đau liền buông ra nhưng chưa được 1s liền ôm lại trừ lực là nhẹ hơn lúc nảy ko khiến Tinh đau Khang nhẹ giọng hối lỗi: “Tinh! Mình xin lỗi, mình không cố ý đâu! Nhưng mà đàng đó đó có ai phải không tự nhiên cửa lại đóng rất đáng sợ!”_Khang nói thật nhỏ chĩ để Tinh nghegio5ng càng lúc càng hoảng như sắp gặp ma.
Tinh chán nản “ờ” một tiếng sau đó đi đến chổ Khang chỉ khi nảy. Khang do ôm tay Tinh nên Tinh duy chuyển cũng theo đà mà bay theo hoảng hốt không muốn Tinh đến đó Khang níu Tinh lại bất động một chổ ôm chặt Tinh nhìn vào mấy cái bóng quái dị trc mắt trong lòng k khỏi niệm chú trừ ma.
5 cái bóng quái dị Khang thấy nay đã động đậy bắt đầu phát ra những tiếng hát trầm trầm êm dịu: “Happy birthday to you!! Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday to….you!!!_ hết lời ngọn lửa vun lên chiếu rọi khuôn mặt bà Tuyết xanh xao trắng bệch hai mắt thâm quằng như gấu trúc trên ngọn nến làm cho khuôn mặt đẹp của bà cùng với phấn son mà trở nên như quỷ khiến Khang ném đứng tim hoảng sợ thét lên: “AAAAAA!!” vì chưa có thời gian thích ứng nên trong đầu chỉ toàn nghỉ đến ma,nháo nhào lên kéo Tinh thoát khỏi nơi đó chạy theo chiều lên cầu thang thì Khang và Tinh đụng trúng một người cao to với lực cũng mạnh mà người kia thì lại vững như thái sơn còn hai thân thể nhỏ gầy Khang và Tinh chịu ko được và ngã xuống, nhắm mắt lại ôm Tinh chịu chung số phận,Khang chốt lát thầm nghỉ lần này té chắc hẳn sẽ đập đầu giống mọi lần Tinh té hôm nay dc trải nghiệm nên thử sao.Còn Tinh thì bình thản xem ra ko có gì đi vì bk cái tên đụng trúng là SuGơ. Tinh và Khang chưa kịp té ra chỉ ngã người nghiên ra bổng nhanh được bàn tay kia giữ lại kéo về vào trong lòng ngực vạm vỡ,Khang theo đà ôm Tinh cùng ngã vào người của SuGơ ngạc nhiên: “Hả?!!” chỉ nhẹ trong lòng vì k phải đập đầu.
Đèn sáng lên khắp cả căn phòng Khang ôm Tinh như mèo con cả hai gọn trong lòng ngực SuGơ Khang trừng to mắt nhìn xuống chổ khi nảy là bọn Phong và bà Tuyết ánh mắt hài lòng vui vẻ nhìn lên Khang và Tinh cười cười hảo ý:
-Khang với Tinh nè! Chúc mừng sinh nhật hai đứa nha!_bà Tuyết đã lâu để cái bánh kem to chảng về bàn rồi chạy lại kéo Khang và Tinh thoát khỏi SuGơ đi xuống bàn tiệc có đầy thức ăn hoành tráng Khang đứng nhìn mà ngẩn người trong lòng cảm thấy có điều gì đó rất vui xúc động.
-Hôm nay,sinh nhật của mình?!_Khang nhíu mày chìm vào suy nghỉ.
-Chúc mình sinh nhật,chúc mừng sinh nhật nha! Tinh, Khang! Đây này, quà của của bọn anh tặng này!_bọn Phong nhào vô để một đóng quà tặng vào tay Khang và Tinh ôm lấy.
Tinh chỉ nhíu mày rồi đưa sang cho SuGơ còn Khang ôm đóng quà bất động như thể là mơ vẫn chưa tin hẳn.
-Nè! Bất ngờ không?!_Minh vui vẻ quơ quơ tay trc mặt Khang nói.
-A!_Khang hoàn hồn tay ôm chặt đóng quà kia đây là lần đầu tiên kể từ khi ông bà mất lại có người biết đến sinh nhật của minh Khang đang rất muốn khóc vì cảm động.
-Thôi nào! Thôi nào! Khang và Tinh cầu nguyện rồi thổi nến bánh đi!_bà Tuyết thấy Khang đang miếu sắp khóc vội chen vào đánh lạc hướng bầu không khí nặng này đẩy đẩy Khang trên tay với đóng quà đến trc cái bánh kem khắc chữ “Happy birthday Tinh và Khang” rồi nhìn lại Tinh ý bảo Tinh cũng lại.
Tinh hiểu được nhưng vẫn cố chấp đứng đó không chịu lại cho tới khi SuGơ từ đằng sau đẩy lại mới thôi mọi người điều phải lắc đầu với Tinh.
-Rồi hai đứa cầu nguyện đi!_ông Hải ra hiệu nhìn bà Tuyết gật đầu một cái.
Bọn Phong đứng yên nhìn Khang và Tinh chuẩn bị cầu nguyện trên tay mõi người có cầm chai xịt tuyết cỡ vừa định cho Khang với Tinh thổi nến xong thì tung bông.
Khanh nghe theo lời ông Hải chấp tay lại cười cười cầu nguyện đi còn Tinh thì đứng nhìn thôi.Không biết Khang đã nguyện cầu điều gì khi xong định khom người xuống thổi nến rồi khựng lại ngẩn đầu lên nhìn thấy Tinh vẫn đang đơ nhìn mình thì cười kéo tay Tinh xuống cười nói! “Cùng thổi nha!”. Tinh gật đầu rồi cũng khòm xuống một hơi nhẹ nhàng thổi tắt những ngọn nến lung linh ấy cùng Khang,xong rồi đứng thẳng người lại như củ.
“PhỤT,KEN KEN,XÈO XÈO….!!” Một tiếng bựt nắp gì ấy bọn Phong xịt hết kem tuyết vào người của Khang và Tinh không khí phòng lúc này trở nên vui vẻ lên tràn ngập tiếng cười của bọn Phong, Khang với tiếng cười khe khẽ của ông Hải cùng bà Tuyết nhìn Khang rượt bọn Phong để trả thù vụ xịt tuyết không báo trc còn Tinh lúc này thía đơ người rồi đứng yên đó không nhúc nhích nhìn cảnh tượng hổn loạn trong nhà mình.
-Bộp! bộp! bộp! xì tốp các con,đây cô có quà tặng cho Tinh nè,SuGơ đem quà của tôi vào đây đi!_bà Tuyết vỗ tay dừng cuộc đùa giỡn ra lệnh cho SuGơ đem quà của bà vào cho Tinh vì bà muốn bọn nhóc này thấy Tinh khổ sở mở quà của bà ra.
Tinh nhíu mày lại vẫn đứng yên,bọn người lúc nảy còn rượt giỡn nay nghe lời đứng lại xem quà bà Tuyết tặng Tinh là gì.Từ ngoài cửa SuGơ mang vào một hộp quà to thật là to bự hơn cả người được bao bọc bởi những giấy kiến lấp lánh màu xanh trời,SuGơ đặt nó lên bàn một cách nhẹ nhàng trong sự đơ người của Tinh khi nhìn món quà đó Tinh rất sock mà sock muốn ra máu luôn vì Tinh biết bà Tuyết đây đang troll mình mà.
|
Hình như tác giả quên 1 nhân vật thì phải ?
|
- tr tr truyện đâu r đừg bỏ truyện nha pn mau ra chap ms nha hóh lắm đó love you
|
|