Chật vật cũng đến giờ ăn trưa, đám học sinh bị mấy tiết học làm mệt đến chết rồi. Ai nấy cũng đã đói bụng, bây giờ được ăn trưa nghỉ ngơi ai nấy cũng đều phấn khích đi xuống nhà ăn.
Huỳnh Nam Anh cũng vui không kém, tâm trạng phấn khởi cười mỉm đi tìm Tiểu Manh Manh.
Mỗi ngày bọn họ đều cũng nhau ăn cơm trưa.... À thì thật ra là có vài hôm nhóc lùn kia sẽ trốn anh để đi đánh nhau với người khác, những lúc như thế Huỳnh Nam Anh chỉ có thể đi tìm mọi ngỏ ngách. Sau đó nắm cổ áo lôi người kia về ăn cơm trưa. Như vậy cũng được tính là mỗi ngày ăn cơm cùng nhau rồi.
Huỳnh Nam Anh đến lớp của Tiểu Manh Manh, cậu đang đứng trước cửa cùng đám bạn đùa nghịch. Kẻ bá vai, người kẹp cổ chơi đùa trông rất vui.
Đây là những điều mà lớp chuyên bọn anh không bao giờ có được, chỉ có ở cùng bạn bè mới thấy được bộ dạng thỏa mái này của Manh Manh.
"Kìa! Bạn trai của cậu đến rồi kìa"
Huỳnh Nam Anh vừa xuất hiện, mọi người theo thói quen đẩy đẩy Tiểu Manh Manh đến gần chỗ của anh. Cậu cũng rất tự nhiên chạy đến hỏi.
"Đợi lâu không?"
Huỳnh Nam Anh lắc đầu đáp.
"Không lâu lắm, mới vừa đến thôi. Hôm nay nghe nói căn tin có thịt gà"
Huỳnh Nam Anh kéo tay Tiểu Manh Manh rời đi, một người là nam thần của trường, một người lại là kẻ lưu manh không được nhiều người mến mộ. Mỗi ngày bọn họ đi cùng nhau, có kẻ sẽ ganh tị, có người lại ở trong lòng oán trách Nam Anh chơi cùng Manh Manh sẽ có ngày học xấu.
Nhưng bọn họ quan tâm sao? Chỉ cần đừng động vào đối phương, bọn họ cũng chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì.
"Gần đến thời gian thi học sinh giỏi rồi, cậu đã chuẩn bị cái gì chưa?"
Hai người đi đến nhà ăn, thuận tiện nói vài câu.
"Cũng chỉ là một cuộc thi, tớ không quan trọng lắm. Miễn là đủ điểm vào đại học là được"
Tiểu Manh Manh ghét bỏ xùy một tiếng đáp.
" Kẻ học giỏi như cậu muốn nói gì không được"
Huỳnh Nam Anh cười đáp lại.
" Tớ vẫn còn thua xa cậu lắm, nếu Manh Manh vào lớp chọn có khi còn giành vị trí số một của tớ"
Thật ra lời này không phải là nói dối, Tiểu Manh Manh rất thông minh. Có những bài toán đến cả Huỳnh Nam Anh không giải được sẽ kiên trì thức đến đêm, những lần như thế chỉ cần Tiểu Manh Manh liếc qua một chút sẽ chỉ anh cách giải, hoặc tự mình giải ra.
Trí não của Manh Manh không thể đùa được đâu, đến cả môn Hóa học cậu cũng có thể làm không hề sai. Hay thậm chí những môn học bài, chỉ cần nghe Huỳnh Nam Anh đọc qua vài lần Tiểu Manh Manh nhất định sẽ nhớ.
Đây được gọi là thông minh bẩm sinh, nhưng Tiểu Manh Manh thích lối sống tự do ngang tàn. Cậu từng nói nếu giỏi giang mà không hạnh phúc chỉ biết sống trong một khuôn khổ thì cậu không cần.
Không phải cậu kiêu ngạo có cha mẹ chống lưng, Tiểu Manh Manh muốn sau này tự mở một công ty vệ sĩ...
Mọi người đều trêu cậu trẻ con. Nhưng chỉ có ba của Huỳnh Nam Anh và gia đình của cậu ủng hộ cậu, Tiểu Manh Manh cứ thế sống những ngày vô lo vô nghĩ.
" Nhất quyết không học hành tử tế sao?"
Huỳnh Nam Anh nghiêng đầu hỏi, Tiểu Manh Manh phẩy tay nhàm chán nói.
" Không cần, tớ chỉ cần cậu giỏi là được rồi. Sau này cậu nuôi tớ là đủ!"
" Được! Nhóc lùn nói gì tớ cũng đều nghe"
Anh yêu chiều để mặc cho Tiểu Manh Manh làm loạn. Dù sao hiện tại cũng chưa cần trưởng thành, miễn cả hai đứa trẻ đều vui vẻ không bị cuộc sống làm phiền là được.
Bọn họ đi đến gần nhà ăn. Bỗng nhiên một nữ sinh chặn trước mặt hai người, mặt mũi cô đỏ bừng. Trong tay cầm tấm thư tình.
Chuyện này xảy ra thường xuyên, Tiểu Manh Manh huých vài Huỳnh Nam Anh nói.
" Người ta tìm cậu đó!"
Huỳnh Nam Anh cười, đang định mở miệng từ cuối thì cô bạn đưa thư tình đến trước mặt bọn họ, sau đó hét lên.
" Tiểu Manh Manh, tớ thích cậu lâu rồi. Mong cậu có thể chấp nhận tình cảm của tớ!"
" CÁI GÌ!?"
Huỳnh Nam Anh cùng Tiểu Manh Manh đồng loạt bất ngờ nhìn cô bạn.
Cô bạn kia đỏ mặt nhét thư tình vào tay Tiểu Manh Manh sau đó bỏ chạy mất dạng.
Khóe miệng Manh Manh co giật nghĩ.
"Bạn gái à, tôi không thích nữ, tôi thích con gấu bự thôi. Gu bạn trai của bạn có phải nhầm lẫn gì không?"
Huỳnh Nam Anh nhướng mày, trong lòng lại thầm nghĩ.
" Hóa ra mình bây giờ cũng có tình địch rồi sao? Cái tên nhóc lùn này cũng khá lắm, dám trêu hoa ghẹo nguyệt"
Anh nhìn cậu, cậu đau khổ nói.
" Tớ không biết gì cả, ngoại trừ đánh nhau ra tớ thật sự không biết gì cả"
Huỳnh Nam Anh bĩu môi, trông có vẻ rất hờn dỗi đáp.
" Hừm! Xem ra đánh nhau mà vẫn có thể gây thương nhớ sao? Cậu khá lắm, có phải vài lần tớ không tìm thấy cậu là do cậu lén lút với người khác không?"
Tiểu Manh Manh kêu trời than trách.
" Gấu bự! Hôm nay ăn nói linh tinh cái gì vậy?"
Huỳnh Nam Anh ủ rũ, vẻ mặt âm u đáp.
" Được người khác tỏ tình thì quay sang không cần tớ. Tiểu Manh Manh hết đáng yêu rồi..."