Thế Giới Của Anh Là Em - Chàng Trai Mùa Hạ
|
|
CHƯƠNG 1: SINH NHẬT “ Happy birthday to you ! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you !” (tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật cậu) “ Chúc mừng sinh nhật cục cưng của mẹ! Dậy thôi con còn chuẩn bi đồ đạc đi làm nữa, trễ rồi!” Tiềng bà Hân đánh thức con trai của mình và tiến ra ban công phơi mớ quần áo mới giặt. “ Hơ….. ời….ời….! con dậy rồi.” Cậu hãy còn ngáy ngủ , từ từ ngồi dậy và chạy lại ôm chầm lấy mẹ và nói: “ Cám ơn mẹ nhiều nhiều nhiều vì đã cho con chào đời!” cậu hôn lên má mẹ. “ Tổ cha nhà anh, chỉ được cái nịnh là giỏi, lo chuẩn bị đi làm đi không lại trễ nữa giờ.” Mẹ cậu gõ đầu cậu. Cậu chạy đi làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đồ đạc để đi làm. (Mình viết tới đâu mình sẽ giới thiệu nhân vật tới đó nhé.) : Bà Hân: mẹ cậu – một người phụ nữ vất vả, cần cù, tần tảo, tiết hạnh, chồng mất và một mình nuôi dạy 4 đứa con thành tài, mẫu người phụ nữ Việt Nam. Tuy vất vả nhưng bã luôn vui vẻ và hạnh phúc vì những gì bã đã hi sinh cho gia đình bà. Thanh Tú là tên của cậu chàng trai 26 tuổi sinh vào đầu mùa hạ (tháng 4), là con trai út trong gia đinh có 4 anh chị em, ba cậu mất từ khi cậu vừa tròn 12 tuổi. Hiện tại cậu là nhân viên kế toán cho công ty X (1 công ty vừa ở Sài Gòn không mấy tiếng tăm). Cậu sỡ hữu một gương mặt được đánh giá là khá xinh đẹp giống mẹ mình (Bà Tám): mũi cao, môi đỏ hồng, chân mày rậm và đặc biệt làn da trắng mịn hồng hào khiến bao nhiêu cô gái ghen tị. Nhưng cậu lại có thân hình tròn trịa mập mạp, điều này khiến cậu không được hài lòng, tự tin khi bị so sánh với các tiểu mỹ thụ khác. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của cậu, sau khi đã chải chuốt chỉnh tề cậu bận cho mình bộ đồng phục mới mua xách balo chạy xuống nhà chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Từ trên cầu thang cậu đã thấy một bàn thực phẩm chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật tối nay của cậu, nào là tôm, mực, rau, quả và cả bánh kem nữa. Cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được làm con mẹ và là thành viên của gia đình. Từ phía ngoài cửa, một cậu bé nhỏ chạy tới ôm chầm lấy cậu, hôn cậu và nói “ Bin chào Út, Bo chúc mừng sinh nhật Út, chiều nay Út có quà Út nhớ chia cho Bin với nha.” (Bin là con của chị ba cậu – thằng bé chỉ mới 5 tuổi nhưng rất thông minh và khôn lanh). “Thằng nhóc này, chỉ có nhiêu đó là giỏi thôi, sinh nhật cậu mày mà cũng không tha nữa.” Vừa nói cậu vừa cóc nhẹ lên đầu thằng bé khiến thằng bé la oai oái. Bà Tám từ trên lầu đi xuống nói với hai cậu cháu: “ hai cậu cháu mày y chang nhau thôi, tao không biết nó con con Phương hay con mày nữa!” bà chọc cậu. Tiếng chọc ghẹo nhau của 3 người kéo dài đến 15p cậu mới bước chân ra khỏi nhà và cùng với chiếc xe máy (quà mẹ cậu mua khi cậu vừa được tốt nghiệp đại học) đi đến công ty. Hôm nay là một ngày đặc biệt (ngày sinh nhật) của cậu, nên tâm trạng cậu khá tốt và vui vẻ nên đâu đâu cậu cũng thấy khung cảnh thật là thơ mộng, mọi người thật đáng yêu, những cây xanh ven đường thật mượt mà xanh ngắt. Cậu tự nghĩ trong lòng “ sao mình lại có thể bỏ lỡ khung cảnh như này những 26 năm nhỉ”, cậu thầm cười mìm và hài lòng với cuộc sống. Khi đến công ty cậu lại tất bật với công việc còn dang dở của ngày hôm trước và các công việc của ngày hôm nay. Đến chiều thì cậu được nhận bất ngờ từ những anh/chị đồng nghiệp trong phòng, họ bí mật mua bánh kem, trái cây và quà để mừng sinh nhật cậu, khiến cậu bất ngờ đến rơi nước mắt vì đây là lần đầu cậu được bạn bè mình bí mật tổ chức sinh nhật cậu. Cậu chỉ mới vào làm được gần 1 năm thôi nhưng mọi người ai cũng quý mến và thân thiết với cậu như em trong nhà, do bản tính cậu nhanh nhẹn, hòa đồng, vui vẻ và luôn giúp đỡ người khác. 7h tối, tại ngôi nhà trên một quận nhỏ của sài gòn, đang xảy ra một bữa tiệc thân mật ấm cúng tràn đầy tiếng cười để chúc mừng ngày chào đời của thành viên nhỏ nhất nhà – gia đình cậu. Anh,chị hai (Sơn – Duyên) cậu tặng cho cậu 1 chiếc lắc tay bằng vàng, tuy giá trị không cao nhưng chứa đầy tình yêu thương của chị hai cậu (chị hai Duyên là chị cả trong gia đình và là người đã cùng mẹ sau khi ba cậu đột ngột qua đời nuôi dạy các em ăn học, chị được sinh cách các em sau của mình khá lâu, cậu và chị cách nhau gần 2 con giáp nên suy nghĩ của chị và cậu rất khác nhau nhưng chị rất thương yêu cậu nhưng lại rất nghiêm khắc với cậu, khiến cậu không mấy thích thú với chị hai Duyên). Gia đinh anh chị ba (Cường – Phương – Xuka – Bin – bé bi chưa chào đời) tặng cậu một gói dưỡng da mặt tại Spa Phương Trinh – một tiệm Spa khá nổi tiếng tại quận cậu đang ở (Chị Ba Phương là chị gái thứ 2 của cậu, chị rất yêu thương và chiều chuộng cậu, từ nhỏ hai chị em đã dính với nhau như hai người bạn, đi đâu hai chị em cũng đi với nhau và cậu là con kì đà cho những lần hẹn hò của anh Cường và chị Phương khi anh chưa cưới chị, bạn chị đều biết cậu và rất yêu thương cậu như em). Gia đình anh chị tư (Tuấn – Duyên – Bo – cặp song sinh chưa chào đời): bữa tiệc tối hôm nay là một tay chị dâu cậu nấu nướng, trang trí dọn dẹp để tặng cậu thay cho quà cáp. Tuy anh chị tư không khá giả như hai anh chị kia nhưng cũng không thể không có quà cho cậu, món quà này tuy giá trị không bằng các món quà kia nhưng nó là món quà đem lại lợi ích tinh thần cho gia đinh rất rất nhiều (anh tư Tuấn là anh trai duy nhất của cậu, anh là con trai nên tình cảm anh dành cho cậu không thể hiện ra bên ngoài nhiều như hai chị nhưng khi cậu gặp khó khăn hay trở ngại hay bị ức hiếp thì anh là người đứng ra bảo vệ cậu, cậu rất dựa dẫm vào người anh này của mình). Người cuối cùng và cũng là người lớn nhất trong gia đình cậu: Mẹ cậu là bà Hân – bà đã tặng cậu 1 món quà mà không ai có thể mua được và không món quà nào sánh bằng đó là đã sinh ra cậu. Từ ngày sinh nhật lần thứ 12 của cậu, cậu đã không nhận quà sinh nhật của mẹ cậu nữa, không phải cậu chê hay cậu không thích hay bất cứ điều gì mà cậu không nhận mà cậu không nhận là do cậu đã hiểu được để sinh ra được cậu ở độ tuổi ngấp ngưỡng 45 mẹ cậu đã phải chấp nhận những nguy hiểm có thể ảnh hưởng tới tính mạng, sức khỏe của mẹ cậu ngoài ra mẹ cậu còn bỏ ngoài tai những câu nói, câu chọc bông đùa của mọi người xung quanh “ già rồi mà vẫn còn ham vui, vẫn còn bế con thơ….” Buổi tiệc kết thúc cũng đã khuya, nhà ai, phòng ai nấy về còn một mình cậu đang thơ thẩn chìm trong suy nghĩ của riêng cậu, cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi có thật nhiều người yêu thương và quan tâm đến cậu dù biết cậu là gay nhưng họ vẫn không ngăn cản, cấm đoán, ép buộc hay xa lánh cậu nhất là mẹ của cậu, mẹ cậu vui vẻ chấp nhận con người của cậu để cậu được vui mặc dù lòng bà không muốn như vậy. Cậu nhớ đến khoảng thời gian cậu comeout với mẹ mình, bà dù rất buồn nhưng vẫn thản nhiên cười chấp nhận cho cậu vui, bà nói với cậu “ mẹ sinh con, mẹ nuôi con, con mẹ như thế nào mẹ không biết sao? Nhưng mẹ vẫn muốn chính con thừa nhận với mẹ để mẹ biết được rằng con mẹ đã trưởng thành, đã chấp nhận được giới tính của mình, tuy mẹ không cùng con trực tiếp đối mặt với những gian nan để chấp nhận con người thật của mình nhưng mẹ luôn theo dõi con, ủng hộ con ngay từ ngày con biết đòi đồ chơi,” Thật vậy, từ nhỏ mẹ cậu đã phản đối những lời nói, ngăn cản của cô chú ông bà khi cậu đòi mua, chơi những đồ chơi, trò chơi dành cho con gái. Cậu thầm cảm ơn trời đã cho cậu có một người mẹ tuyệt vời như vậy! Đang bay bổng trong mớ suy nghĩ của mình bổng cậu giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. “ Alo, tao nghe nè!” cậu nhấc máy “ Tới giờ rồi, nay vui quá nên quên mất cả giờ coi live tream luôn hả má?” đầu giây bên kia trả lời. “ Thằng quỷ!” cậu đáp trả Đạt – người vừa gọi điện cho cậu, thằng bạn thân từ thời cấp 1 đến hiện tại của cậu, nó cũng là gay, cả hai có nhiều điểm chung nên chơi thân với nhau từ nhỏ. Nó và cậu dính với nhau như sam cũng có nhiều hiểu lầm cậu và nó là một cặp nhưng cả hai không để ý hay trả lời lại mà vẫn vui vẻ với nhau. Nó là người cậu luôn luôn tâm sự tất cả những chuyện vui buồn ngay cả chuyện tình cảm của cậu nó cũng là người góp ý cho cậu. Sau cuộc điện thoại, cậu mở tiktok lên vào xem live tream của thần tượng cậu – người cậu đã dành cả con tim mình cho anh ấy nhưng chuyện tình này chỉ có mình cậu biết mà thoi. Anh là một người trong showbiz, xung quanh anh có biết bao nhiêu người xinh đẹp vây quanh anh, cậu thì chỉ là một cậu bé bình thường không có gì nổi trội và chưa từng tiếp xúc với anh thì làm sao giám mơ tưởng có được tình cảm của anh. Cậu không bỏ lỡ một buổi live tream nào của anh, cậu theo dõi anh trên mọi nền tảng xã hội: facebook, youtube, bingo, tiktok…..ngoài thả tim ra cậu chưa từng comment hay nhắn tin cho anh vì cậu nghĩ cậu rằng một người tầm thường như cậu sao có thể xen vào thế giới đầy lấp lánh kia của anh.
|
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, có gì sai sót hay không hay các bạn góp ý mình để mình sửa đổi và có thể cho ra đời những câu chuyện khác hay hơn ạ! mình cám ơn.
|
CHƯƠNG 2: CUỘC GẶP GỠ (1) Tại quán club Thiên Thần vào ngày thứ 7 cuối tuần, người ra vào đông đúc chật chội. Ở một góc quán nhóm thanh thiếu niên gồm 3 nam 3 nữ đang tụ chờ nhân vật chính của buổi tiệc tối nay đến mà mãi đến 7 giờ tối rồi vẫn chưa thấy bóng dáng người đó và thằng hộ tống đâu. Người đó chính là cậu và thằng hộ tống không ai khác là thằng Đạt, đây là nhóm bạn thời cấp 3 của cậu. Con Chảy (nó tên Quỳnh Như – cái tên được hình thành do những lần nó chảy ke khi ngủ trong giờ học) la lên: “ đứa nào lấy điện thoại gọi cho thằng Bèo (tên tụi nó gọi cho cậu do cậu có sở thíc ăn mặc kiểu unisex bèo bèo) coi tới đâu rồi, giờ này còn chưa thấy vác cái mặt tới nữa…” Thằng Heo (Minh Tuấn – tính ham ăn tạo nên cái tên của nó) bấm số gọi cho cậu. “alo, tới đâu rồi má, cả đám chờ gần 30p rồi, bớt ngựa lại nha má!” thằng heo chửi “ tới ngay cửa rồi nè, tại thằng Đợt chứ tại tao sao?” cậu trả lời “ừa, vô lẹ cả đám đói meo mỏ rồi!” nó trả lời lại rồi cúp máy. Hôm nay, cậu diện lên mình bộ quần áo mới mặc hồi tết, 1 cái áo sơ mi màu tím hồng được thiết kế cổ áo hồng lệch qua 1 bên, tay áo ngắn tới khủy tay tách rời 1 miếng line với tay áo, 1 chiếc quần jean xanh trắng ôm sát chân tôn lên bờ mông căng tròn mà bao nhiêu tiểu mỹ thụ mong muốn có. Cậu và thằng Đạt len lỏi qua đám người đang nhảy nhót trong quán để đến với đám bạn của mình. “ mày lại ngựa bà, ngồi kẻ chân mày đắp bao nhiêu thứ kem lên mặt nên tới trễ phải không thằng kia.” Con Quế chửi cậu. “ chứ còn gì nữa!” cả đám đồng thanh “ không có nha mấy má, thằng Đợt nó qua rước trễ nha.” Cậu đáp trả “ lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng….khì khì…” thằng Đạt vừa nói vừa cười “ mỗi thằng uống 2 ly tạ tội đi không nói nhiều.” Thằng Thiện lên tiếng, hai tay cầm hai ly bia đưa tới trc mặt cậu và thằng Đạt. “ Tha cho tao được không, nay sinh nhật muộn của tao đó” cậu phản bác “ sinh nhật càng phải phạt nha, 4 ly” cả đám lên tiếng. “ tao lạy tụi mày, tha cho tao…….ai sẽ đưa em về khi em sỉn đây lá là la…” vừa dứt câu nói cậu tiếp đến câu hát hài hước. “ anh sẽ đưa em về nha em yêu…hahaha” thằng Bằng quàng tay qua ôm cậu, hôn lên má cậu. “ thằng này giám cướp nụ hôn của tao, muốn chết không?” Cậu đẩy nó ra, đấm nhẹ vào vai nó. “ quà sinh nhật đó hahaha, uống đi bé, đêm nay bé chết với anh hahahaha.” Thằng Bằng dơ ly cụng với cậu Cả đám cùng nhau cụng ly, ăn nhậu đến say sỉn nhưng vẫn còn tỉnh táo để bắt grap về. Nhóm này mỗi lần hẹn nhau đều biết trước là sẽ say sỉn nên không có đứa nào ngu mà đi xe máy cả, cậu và thằng Đạt cũng không ngoại lệ. Cả đám ùa nhau ra sân nhảy theo nền nhạc của quán, nhảy chán cả đám kéo nhau lại bàn tiếp tục ăn uống và nói chuyện phiếm. “ tao đi đái, có đứa nào đi chung không?” cậu đứng dậy hỏi cả đám. Cá đám lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi. “ má, thô bỉ quá nha, con gái con lứa cái miệng vậy ai thèm rước mày.” Con Nị (Tuyết Hương – người nhỏ nhắn bé xíu) lên tiếng. “ kệ tía tao…hahaha…!” cậu đáp trả “ không đứa nào đi thì tao đi một mình” cậu quay lung đi loạng quoạng do say tiến về WC. Ở gần đó cách bàn của cậu 3 bàn, một nhóm thanh niên gồm 6 anh chàng đẹp trai như tài tử Hàn Quốc, ai cũng cao to lịch lãm, mạnh mẽ, nam tính thu hút mọi ánh nhìn của mọi người ra vô tại quán. Họ đã uống khá nhiều, biểu hiện của họ đã nói lên điều đó: ngã nghiêng, khuôn mặt thì ai nấy đều đỏ ngầu lên, họ ùa ra sân thỏa sức nhảy theo nhạc. Duy nhất còn lại một anh chàng ngồi lại nhâm nhi ly rượu, anh ta không mấy thích chỗ này cho lắm. Anh chàng có mái tóc kiểu hàn quốc màu nâu cánh gián, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, làn da trắng, mũi cao, mắt hai mí, thân hình cao to, vạm vỡ và có chút cơ bắp do có tập gym. Anh ta là Bảo Thạch con trai duy nhất của ông Bảo Quốc và bà Mỹ Yến – TGĐ/P.TGĐ công ty Hoàng Nguyễn. Tuy cha mẹ anh là người làm kinh doanh nhưng anh lại không tiếp nối công việc của cha mẹ mình mà theo đuổi con đường nghệ thuật và hiện tại anh là một người mẫu , người dẫn chương trình, ca sỹ đươc nhiều người biết đến và hâm mộ anh trong đó có cậu. Là người của showbiz nhưng anh lại ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jean xanh nhạt và đôi giày Adidas trắng mà vẫn tôn lên vẻ đẹp vốn có của anh nhưng vẫn không ai nhận ra anh là người nổi tiếng. Ông Bảo Quốc và bà Mỹ Yến rất yêu thương và chiều chuộng anh, không gò bó và ép buộc cậu nhưng anh vẫn chưa comeout với ông bà và mọi người. “ Sao không ra nhảy cho vui? Lâu lâu hòa mình với nhạc cũng thú vị lắm đó.” chàng trai có khuôn mặt chữ điền , làn da ngăm, thân hình cao to tiến đến bá vai anh. “ Không có hứng thú!” anh đáp trả. “ ờ, vậy để anh Quân này hi sinh bản thân ngồi đây hầu rượu ngài…hahaha” chàng thanh niên đó rót rượu và cụng với anh. (Quân là bạn thời cấp ba của anh, anh chàng cũng là gay, cuộc sống của Quân không được may mắn như anh, ba mẹ Quân mất khi anh vừa tốt nghiệp lớp 12, Quân phải nghỉ học để đi làm nuôi sống anh và 3 người em nhỏ của mình. Thương cho số phận của Quân nên cha mẹ của anh đã giúp đỡ Quân khá nhiều trong giai đoạn khó khăn nhất và để trả ơn cho ông bà, Quân đã xin vào công ty Hoàng Nguyễn để phụ giúp và hiện tại Quân được giao chức vụ Giám đốc kinh doanh của công ty, Quân là cánh tay phải đắc lực của Ông Bảo Quốc và bà Mỹ Yến).
|
CHƯƠNG 3: CUỘC GẶP GỠ (2) Do đã quá say, đầu óc quay cuồng, những thứ cậu nhét vào bụng bây giờ đang trực chờ trào ra khi có thể, cậu bước lạng quạng gần như cố gắng bước thật nhanh đến nhà vệ sinh để tống những thứ đó ra nhưng có vẻ như ông trời thích true đùa cậu đã khiến cậu té nhoài về phía trước nhưng rất may là có tấm thân ai đỡ cậu lại không thì cái mặt của cậu được đất mẹ hôn rồi. “ Tôi xin lỗi….ựa…..ựa… tôi say quá….ựa….ựa….. anh….anh… có sao không?” cậu cố chồm dậy, miệng lắp bắp. “ Tôi không sao?” anh bực mình nói “ Uống không được thì uống ít thôi, đừng để ảnh hưởng đến người xung quanh” anh nói nhưng mắt vẫn hướng về phía Quân. Quân lay lay tay anh “ mày bớt bớt lại, em nó vô tình đụng trúng chứ không cố ý mà.” “ Té nhào lên tao chứ đụng gì, không có tao là cái mặt nó đáp đất rồi đó.” Anh hậm hực nói với Quân. Cuộc đối thoại của anh và Quân, cậu không những đã nghe được mà còn nghe rõ ràng rành mạch từng chữ do cậu còn đang lồm cồm bò dậy. Với tính cách và “ cái miệng hỗn” của cậu bình thường thì chắc anh đã không yên với cậu rồi nhưng hôm nay cậu lại không phọt ra một câu nào, không phải cậu nhịn mà là cậu phọt chữ nào nữa thì cái thứ đang trong miêng cậu cũng trực chờ trào ra theo lúc đó thì chắc cậu chui xuống đất mà nhìn đời. Đạt thấy cậu té liền chạy tới đỡ cậu, đưa cậu đến nơi cần đến để cậu xử lý việc cậu cần làm. Quân đã chú ý và nhìn theo nhất cử nhất động của cậu từ khi cậu đứng dậy khỏi bàn cho đến khi cậu khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh, cậu thật đáng yêu và dễ thương, một khuôn mặt trắng mịn hơi ửng hồng do say, mái tóc layer nam rũ bồng bềnh màu nâu socola, chiếc mũi nhỏ cao thật đáng yêu tuy cậu hơi tròn không mảnh mai như những tiểu mỹ thụ khác nhưng với gương mặt đó với Quân thật là tuyệt tác. “ em ấy thật là đẹp, như một thiên thần, tao sẽ làm cho em ấy yêu tao.” Quân trầm trồ khen cậu trước mặt anh. “ đẹp ở chỗ nào? Thân hình thì mập ú thua xa những tiểu mỹ thụ ngoài kia”. Anh nhìn hướng về bàn hội tụ những tiểu mỹ thụ sang chảnh đối diện. Quân hướng mắt nhìn theo hướng anh đang nhìn. “ những đứa đó đẹp có đẹp thật nhưng đụng phải tụi nó thì lương tháng của tao sẽ bay trong vòng tích tắc.” “ sao mày biết?” “ mày nhìn đi, đám đó chắc chỉ tầm 18 – 20 tuổi thôi với độ tuổi này thì giờ đang phải ở nhà học hành phụ giúp cha mẹ chứ không đến đây ưỡn ẹo cho mấy anh nhìn ngắm , không những thế đám đó còn ăn bận diêm dúa, lòe loẹt, trang điểm đậm, dùng toàn đồ hiệu, thì mày nghĩ xem tiền đâu ra mà chúng xe xua như thế chẳng là lấy của cha của mẹ hay của một ông đại gia nào đó sao.” “ rồi sao mày biết nhóc đó không phải vậy?” “ rõ ràng như vậy cơ mà, mày xem đám bạn của em ấy và đám này xem có điểm khác nhau không? Nhìn qua là đã thấy em ấy và đám bạn của em ấy là những người trưởng thành, và không có vẻ gì là ăn chơi cả. Cách thể hiện của nhóm em ấy và nhóm kia rất khác nhau, nhóm em ấy đến đây để vui chơi xả stress hòa nhập với nhạc vui vẻ nhảy nhót không quan tâm đến ánh nhìn của những người để ý tới họ, còn nhóm bên đây từ khi bước vô tới giờ uốn éo hết hướng này tới hướng kia không thì đứng như một người mẫu không cảm xúc, tới một giọt rượu còn chưa uống trọn thì họ đến đây chỉ để cua trai mà thôi.” “ cứ như hiểu hết lòng tất cả bot ở Việt Nam vậy? thế mà tới giờ vẫn ế.” “ mày đợi đó đi, rồi tao sẽ có người yêu mà người đó không ai khác là em ấy.” Quân tỏ vẻ đắc ý với Thạch. Trong nhà vệ sinh, cậu đang hậm hực kể lại cuộc đối thoại giữa Quân và Thạch cho Đạt nghe “ thằng cha đó, nghĩ mình là ai mà có thể nói tao như thế? Trẻ trâu ư? Có đứa nào 26 tuổi như tao mà là trẻ trâu không? Cái thứ ôn dịch.” “ thôi bỏ qua đi mày, coi như xui đi, lo lau cho sạch miệng đi còn đi về tụi kia đợi lâu nó lại chửi cho.” Đạt làu bàu nói “ mà tao tức, tao cũng đã xin lỗi hắn rồi mà, hắn còn muốn gì nữa chứ, tao mà không bận ói thì tao làm cho một trận.” “ thôi đi má, mày chỉ được cái mồm chứ chả giám làm gì ai, tao hiểu mày quá.” Cậu im bặng luôn do bị nói trúng tim đen, cậu và Đạt trở ra thì mọi người đã về hơn nữa do sắp tới giờ quán đóng cửa nghỉ sớm sáng mai họ có việc cần làm chỉ còn lại một số bàn trong đó có bàn của cậu, cậu nhìn loay hoay để kiếm xem cái tên ôn dịch đó là ai những mãi vẫn không nhận ra được, thấy vậy Đạt lên tiếng hỏi: “ kiếm cái gì vậy? lúc nảy đánh rơi gì hả?” “ kiếm cái thằng cha ôn dịch hồi nảy đó.” “chi?” “để lần sau có gặp thì né chứ chi, ai giám đụng vào loại người đó, thứ ôn dịch mà.” Đạt lắc đầu ngán ngẩm, cả bọn đón 1 chiếc taxi đưa cả đám về từng nhà sau một đêm bê tha say mèm.
|
CHƯƠNG 4: CUỘC GẶP GỠ (3) Tại công ty Thiện Phong ( cty X), tất cả mọi người đang tất bật dọn dẹp lại toàn công ty để chuẩn bị chào đón một đối tác đến ký một hợp đồng lớn và dài hạn với công ty. Cậu được giao trọng trách khá quan trọng trong buổi gặp mặt hôm nay, suốt cả tuần rồi cậu đến công ty từ rất sớm và ra khỏi công ty cũng trễ nhất công ty chỉ để hoàn thành thật tốt công việc được giao phó. Các báo cáo này đối với cậu không khó vì tháng nào cậu cũng làm nhưng nó nhiều và cần tập hợp lại cả năm nên cậu cần thời gian để thực hiện nó thật là tốt để công ty có thể ký được hợp đồng này. Đúng 9 giờ sáng, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu đang rất hồi hộp lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu được tham dự cuộc họp như thế này và cậu không muốn làm thất vọng các vị lãnh đạo của công ty Thiện Phong. Phía trước cổng, một chiếc xe 7 chỗ bóng loáng đang từ từ de vào và dừng tại khuôn sân của công ty, bước xuống xe có 2 người đàn ông độ tuổi trung niên, 1 cậu thanh niên tuổi chắc sấp sỉ cũng 30 hay 35 gì đó và một quý bà sang trọng chắc là phu nhân , cả 4 người ai cũng sang trọng, lịch lãm khiến mọi ánh mắt đổ dồn về họ, cậu nghỉ vậy. Cả bốn người từ từ tiến vào công ty bắt tay từng người của công ty Thiện Phong trong đó có cậu, cậu chợt thấy nụ cười nhẹ trên khóe miệng như kiểu thân thiết của chàng trai kia khi đang bắt tay cậu nhưng cậu lơ cho qua vì cậu còn bận rộn với sự hồi hộp lo lắng cho công việc tiếp theo của cậy. Khi tất cả đã yên vị trong phòng họp, qua giới thiệu thì cậu biết được hai người đàn ông trung niên kia là anh em ruột, ông Bảo Quốc và ông Bảo Kì, cả hai đồng giữ chức vụ Tổng giám đốc công ty Hoàng Nguyễn, vị phu nhân kia là vợ của ông Bảo Quốc là bà Mỹ Yến giữ chức vụ Phó Tổng giám đốc, người còn lại không ai khác chính là Quân. Cậu bắt đâu trình bày những thứ cậu đã chuẩn bị cả tuần nay, cậu để ý thấy ánh mắt của Quân nhìn cậu chăm chăm suốt cả buổi khiến cậu hơi bị lúng túng và lo lắng nhưng cậu vẫn hoàn thành tốt phần trình bày của mình. Cái nắng nóng oi bức của buổi trưa mùa hạ khiến người ta rất khó chịu, cậu cũng không ngoại lệ, cậu lười không muốn ra ngoài ăn trưa với cái nắng oi bức này, cậu quyết định ở tại văn phòng ngủ một giấc bù cho những ngày qua đã vất vả. Reng…reng….reng…. (tiếng chuông điện thoại bàn làm việc của cậu reo) “ dạ, alo Thanh Tú nghe ạ” cậu nhấc máy “ sếp báo em ra đi ăn trưa cùng sếp và đối tác, nhanh lên nha em sếp đang chờ nhé.” Chị Vân – thư ký gọi “ dạ, chị” cậu đáp lại, cả hai cùng cúp máy. Trên xe của đối tác cậu được sắp xếp ngồi cạnh Quân để tiện chia sẻ thêm về việc hợp tác giữa hai công ty. “em nhớ anh không?” Quân lên tiếng. Biểu hiện mặt của cậu tỏ rõ là không nhớ anh là ai, cậu lắc đầu nhẹ thay cho câu trả lời. “ anh là người hôm trước gặp em ở club Thiên Thần đó.” Quân tiếp tục lên tiếng Biểu cảm chưa nhớ ra vẫn ở trên mặt cậu, một lúc sau dường như cậu đã tua lại trí nhớ liền thốt lên: “ là anh….tên ôn dịch hôm đó….anh đúng là cái đồ……” “không…không….không phải người đó, anh là người đối diện người đó. Người đó là Bảo Thạch bạn anh, con trai của TGĐ Quốc và P.TGĐ Yến đó em” Quân vội cướp lời cậu. “Là anh sao? Phải anh không? Tên ôn dịch đó là anh sao? Chắc không phải đâu! Tên ôn dịch đó sao có thể là anh được! Có lẻ trùng tên thôi, đúng rồi trùng tên thôi anh thì làm sao đến những quán đơn giản như thế được… “ trong đầu cậu đang hiện lên vô số câu hỏi khi nghe đến tên anh. “em…em….em bị sao vậy?” Quân chạm nhẹ vào tay khi thấy cậu ngồi thẫn thờ Câu hỏi của Quân đã kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ mông lung, cậu vội đáp trả “ dạ xin lỗi anh, em không sao nè, cám ơn anh!” , “ anh thấy chỗ này như nào….” Cậu nói lãng sang chuyện hợp tác giữa hai công ty, cậu không muốn nhắc đến chuyện của tối hôm đó, tối hôm đó cậu thật bê bối. Cả hai bàn cho khi đến nhà hàng đã đặt sẵn, suốt cả buổi ăn hầu như cả hai không nhắc đến câu chuyện của hôm đó cho đến khi chia tay thì Quân xin số điện thoại của cậu để tiện trao đổi.
|