Bloody Pascali Roses
|
|
CHƯƠNG 19: ĐÊM TRƯỚC GIÔNG BÃO Lyall chùn chân bất động ngay tại chỗ, trái tim của cậu quặn lên khó hiểu. Cậu xiết xấp hồ sơ vào ngực với một ánh mắt lấp đầy sự thất vọng. “Ngài Sahri…” – Vị quản gia gọi lớn họ của cậu. – “Ngài không sao chứ?” “Tôi… tôi chợt nhớ có chút việc chưa giải quyết xong. – Cậu bước đến gần hắn và giao vội cho hắn xấp hồ sơ. – “Chuyển nó cho ngài Lycaon giùm tôi, tôi đi trước.” “Ngài Sahri, thế này thì…” – Vị quản gia còn đang do dự, Lyall đã bỏ chạy mất hút ra khỏi căn biệt thự. ——————————————— “Ngày mai ta phải quay về miền Đông, ít nhất ba hôm sau mới trở lại. Ngươi nhớ đừng chạy loạn, chất độc của ngươi chưa hết hẳn đâu nhóc.” Lyall đấm mạnh hai tay vào thân một cây cổ thụ cho đến khi máu đỏ ướt mu bàn tay. Trong đời của cậu ghét nhất bị ai lừa dối. Olardo có thể nói thẳng là cậu thật rắc rối, và cậu phá hỏng những giây phút hắn ở cạnh Michael, vậy nên hắn phải tránh cậu. Cớ sao lại viện ra một lý do tồi như thế che mắt cậu. Cậu đâu phải là con đĩa chỉ biết đeo bám hắn, cậu cũng có tự trọng cơ mà. Tuy nhiên ngoài sự trách cứ, trái tim cậu tưởng chừng sắp nổ tung bởi một nỗi đau vô hình len lỏi. Olardo yêu ai có can hệ gì cậu, cậu lại tự biến mình thành một thằng nhóc hồ đồ vì hắn. Lyall ngồi bệt xuống gốc cây, những giọt mưa đầu Đông bất chợt rơi, chúng mang theo cái lạnh se thắt cả linh hồn. Cậu chẳng buồn tìm một chỗ trú chân mà để mặc cơ thể ướt đẫm trong cơn mưa. Vì muốn chữa lành chất độc cho Alston, Lyall lặn lội khắp miền Đông Tây kiếm thảo dược, thứ sau cùng mà cậu thiếu chỉ có con nhện bạc Tatula. Một lần tình cờ, Lyall nhắc về nó trước Alston và Alston nói rằng nó là người bạn thân thiết của Olardo. Olardo có sở thích sưu tầm độc vật, Tatula chính là một trong số đó. Lần đầu gặp Olardo trong hộp đêm Amore, Lyall cảm thấy nơi con người này có vài điểm khá giống Alston, từ cách chơi đàn đến thái độ ứng xử. Mọi người gọi hắn là Olardo, chỉ nghe cái tên cậu đã ngầm biết hắn là cậu ruột của Alston. Cậu mạo muội xin hắn cho mượn con nhện bạc, gan lì đi theo hắn suốt cả tháng dài. Hắn đàn rất hay, có điều Lyall không phải là thính giả tốt. Cậu hay uống rượu, ngắm hắn đàn qua màu vang đỏ trong chiếc ly thuỷ tinh trên tay rồi ngủ gật lúc nào chẳng hay. Olardo luôn hoà nhã lễ độ, dù đôi khi vẫn thích nói khích chọc cậu nổi giận. Hắn đêm nào cũng ôm ấp một hai người đẹp ở Amore rồi mới về. Cậu đã nhìn quen cảnh ấy, chỉ sao đến nay lại nghe nhức nhói tận tâm can. “Cảm giác này là sao? Chẳng nhẽ ta đã yêu hắn. Không thể! Ta đã biết rõ người hắn yêu là Michael, dại gì ta còn đâm đầu yêu hắn. Ta quan tâm hắn bởi hắn là cậu ruột của anh Alston, hắn cũng từng cứu mạng ta. Ta còn nợ hắn một ân huệ. Phải, cảm giác mang ơn mà thôi, chắc chắn thế.” Mưa hoen trên mi mắt Lyall, những sợi tóc lam rũ rượi bám vào bờ vai nhỏ nhắn của cậu. Lyall dang hai lòng bàn tay đón lấy giọt mưa tí tách, đầu ngửa lên trời, nhắm khẽ đôi mắt để bình hoà lại hơi thở. Hơn hai thế kỷ sống trong lốt vỏ vampire, chưa lần nào cậu để tình cảm lấn át lý trí như hiện giờ. Cậu không thể bị cuốn vào vòng xoáy hỗn độn mãi, cậu phải bứt phá và thoát ra khỏi nó. Lyall cuối cùng cũng tự mình đi đến một quyết định, ấy là lúc những giọt mưa đang vơi nhẹ hạt bên tai cậu. Lyall hắt xì liên hồi, cậu tựa vào thân cây đứng lên. Bên kia con sông nhỏ, bầu trời sáng trong soi rõ trên nền nước xanh thẳm một gam màu phẳng lặng. Có phải sau cơn mưa, mọi vật đều bừng lên sức mạnh đổi thay? Cây sẽ đâm thêm chồi mới, hoa sẽ kết thêm nụ hồng, không khí cũng thoáng đãng hơn và bầu trời đặc biệt cao xa vời vợi, …cớ sao nơi khoé mi của cậu, hai hàng lệ vẫn chưa khô. ——————————————– Ba tháng sau… Một ngày đầu xuân ở Pháp “Nếu ông không có khả năng chi trả số tiền vay mượn, vậy thì chuyển nhượng học viện này đi.” – Một thanh niên thảy tờ giấy mỏng lên bàn, chân ngồi bắt chéo ở ghế khách mời, tay cầm cây viết dài xoay điêu luyện. “Xin cậu cho tôi thêm thời gian, một tháng thôi, một tháng nữa tôi hứa sẽ trả hết khoản tiền nợ.” – Người viện trưởng năn nỉ thành khẩn. “Tôi cũng muốn thông cảm cho ông, nhưng tôi phải trả lời với chủ nhân của mình. Sáng nay là hạn chót cho ông, ông khôn thì mau ký vào tờ giấy, kẻo khỏi mang hoạ pháp quyền. Tôi ghét tranh luận ở toà án.” “Tôi xin cậu cho tôi cơ hội. Tôi không muốn học viện đóng cửa, tôi không nỡ nhìn nó bị san bằng.” “Này ông già, tôi không thích vòng vo, nói đại là ông có ký hay không đi. Tôi bị ông ngốn hết mấy tiếng đồng hồ vô bổ rồi đó.” – Người thanh niên tức tối, đập tay kẹp cây viết xuống bàn áp đảo. Viện trưởng nhăn mặt cầm lấy tờ giấy, mắt ông như thể muốn rơi lệ. Ông cúi gằm đầu ký nguệch ngoạc vào đấy. Lúc đưa cho cậu, ông vẫn còn luyến tiếc giữ chặt nó không đành buông. Cậu phải giựt tờ giấy mấy lần mới đến tay. “Đúng là rắc rối.” – Người thanh niên bước khỏi căn phòng đóng cửa cái rầm. Cậu xếp lại tờ giấy nhép miệng hài lòng. Một đám học viên, có cả nam lẫn nữ đang ồ ạt tiến về phía khán phòng. Họ vừa đi vừa cười nói sôi nổi lướt ngang qua mặt cậu. Cậu nghe được họ bàn tán về một vở nhạc kịch đã mở màn ít phút trước. “Này, xin lỗi cậu, có thể cho tôi hỏi thăm. – Người thanh niên chặn đường một trong đám học viên. – “Các cậu gấp gáp đi đâu thế?” “Ồ, hôm nay vài học viên ưu tú của học viện trứ danh Ramke đến đây tổ chức một cuộc giao lưu nghệ thuật. Họ đang trình diễn vở kịch “Bóng ma trong nhà hát”. Lũ con gái thì đổ xô đi xem mặt những học viên đó, nghe nói họ rất được ủng hộ. Chúng tôi cũng hùa theo coi thử họ có thật đẹp như đồn đại. Hơn hết, vở kịch này vô cùng nổi tiếng, chúng tôi muốn học hỏi cách họ dàn dựng.” “Thì ra là vậy, chúc cậu đi xem vui vẻ.” Người thanh niên mỉm cười, tỏ thái độ không hứng thú đi theo hướng ngược lại. Tay cậu vẫn không ngừng xoay cán bút, ánh mắt tinh nhanh chẳng quên ngó ngang dọc cơ thể mấy học viên nữ xung quanh. “Vin, cậu Krizu bảo cậu đến làm việc, không phải tán gái, hiểu chưa nhóc?” Một cô gái tóc đỏ cắt ngắn với cặp kiếng sành điệu và chiếc túi xách hàng hiệu bước dần đến chỗ cậu khi cậu vừa xuống tầng hai cầu thang. Người thanh niên chán chường giao tờ giấy xếp làm đôi cho cô: “Xong việc rồi bà chị, tôi chưa bao giờ làm chủ nhân phải thất vọng. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, chủ nhân không kêu cô đến giám sát tôi. Cô lẽ ra phải ở cạnh chủ nhân giờ này mới đúng.” Cô gái bỏ tờ giấy vào túi xách, đổi giọng ngọt ngào thở dài: “Cậu cũng biết chủ nhân của cậu ngày càng nóng tính, trước khi tôi bỏ đi, ngài đã hút máu hết mười mấy tên vampire làm người hầu trong lâu đài. Nhìn mà khiếp! Tôi phải viện cớ trốn sang đây, không thôi chắc có ngày cũng…” – Cô để tay ngang cổ và lè dài chiếc lưỡi biểu thị cái chết. “Ngày nào không tìm được cậu Zenda, chúng ta còn chịu khổ dài dài. Có điều chân trời góc biển rộng lớn, thuộc hạ của chủ nhân cũng không phải con số ít, mà tìm liền hai mươi mấy năm không tăm tích gì, cơ hội mong manh lắm thôi.” “Đành vậy… cậu Krizu vẫn không bỏ cuộc, gần như đã tuyên chiến với thế giới hunter. Chúng ta nên chuẩn bị tâm lý trước. Sớm muộn cũng có một trận giao tranh thật sự. Mà nè, khi nãy ta thấy đám học viên lũ lượt kéo đến khán phòng, phải chăng có gì vui ở đó.” “Bọn học viên ở nhạc viện Ramke tổ chức buổi biểu diễn vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” thôi, một trò vớ vẩn.” “Cậu mới là vớ vẩn đấy Vin. Ta đã ước mong được xem nó từ lâu, nhất định không thể bỏ lỡ.” – Hai mắt cô gái rực rỡ như bắt được vàng, đôi má lúm đồng tiền nhoẻn miệng cười tươi. “Cô cứ tự nhiên, tôi về khách sạn.” “Không được.” – Cô gái nhảy dựng lên, nằng nặc bám áo Vin mà giật lại. – “Ta không biết một chữ tiếng Pháp, cực khổ biết bao mới kiếm được cậu. Kể từ giờ trở đi, chúng ta không thể tách riêng rẽ, kẻo ta lạc đường mất.” “Cô không hiểu tiếng Pháp có đến đó cũng vô dụng. Làm ơn tha tôi đi, tôi bị ông viện trưởng làm nhức đầu sáng giờ.” “Đâu có gì khó, cậu dịch cho ta nghe là được. Van xin ngươi Vin, ta thần tượng nó từ lâu rồi.” – Chưa đợi Vin đồng ý, cô gái đã nắm tay Vin kéo lên cầu thang và lôi cậu như thể một món hàng có chân đến khán phòng. Họ vất vả lắm mới chen qua dòng người đông đúc len sâu vào trong. Mấy hàng ghế ngồi đều đã chật kín, họ chỉ có thể giống những kẻ đến muộn đứng xem từ xa. Dẫu vậy, cô gái không nén được vẻ hồ hởi trên khuôn mặt.
|
“Cậu biết không?” – Cô quay sang Vin nhỏ nhẹ. – “Erik rất tội nghiệp, ông sinh ra với khuôn mặt kinh tởm, ngay cả mẹ ruột cũng không muốn nhìn đến. Ông phải đeo mặt nạ suốt để tránh làm người khác sợ hãi. Tuy nhiên, ông là một tài năng thiên bẩm về âm nhạc, sở hữu một giọng hát tuyệt vời. Ông đem lòng yêu mến Christine và dạy cho cô mọi năng khiếu trở thành người ca sĩ nổi danh. Ông nghĩ cô sẽ cảm kích mình, đồng ý sống cạnh ông suốt đời. Đáng tiếc Christine đã đem lòng yêu Raoul- chàng tử tước đẹp trai, cũng là người bạn thời thơ ấu của cô. Cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng của ông, cô vẫn chọn Raoul, nhưng cô không có lỗi. Cô không khinh khi ông bởi khuôn mặt dị dạng, cô từ chối ông chỉ đơn giản vì người cô yêu là Raoul. Tình cảm con người đôi lúc thật phức tạp. Christine so với những cô gái khác đã dũng cảm và thiện lương hơn rất nhiều, ít nhất cô cũng một lòng kính trọng ông, không ngại vẻ khiếp đảm hôn lấy ông thật lòng. Ta thường hay nghĩ liệu mai này cậu Zenda có biến thành Erik thứ hai chăng?” “Cô dám nói những lời này với chủ nhân, không bị chết cũng thương tật suốt kiếp cho xem. Chỉ cần cậu Zenda chịu trở về, chủ nhân ắt có cách chữa lành khuôn mặt cậu ấy.” –Vin đưa mắt đảo quanh khán phòng, và bất thình lình, cậu thúc nhẹ khuỷu tay cô gái đầy sửng sốt. “Pamela, cô có nhìn thấy cái người mà tôi đang nhìn thấy?” “Ở đâu, ai cơ?” Vin chỉ tay về hàng ghế đầu tiên dành cho những khách mời danh dự, nơi một thanh niên có mái tóc màu vàng nâu buông xoã ngang lưng đang cười đáp trả một thanh niên khác. Cử chỉ của họ rất thân mật, thỉnh thoảng còn ghé sát tai nhau nói nhỏ điều gì đó. Vin nhìn rõ hai phần ba khuôn mặt người ấy dù cậu đứng khá xa. Pamela vuốt tóc, đuôi mắt khẽ nhếch lên đầy bồn chồn: “Là cậu Zenda…” “Tại sao mặt cậu ấy không bị gì hết, liệu có phải người giống người chăng? Còn người ở cạnh cậu ấy, ta dường như có gặp qua trước đây.” “Ta trông cậu ấy từ lúc còn chập chững cho đến khi trưởng thành, chắc chắn không lầm lẫn được. Ta không có duyên xem trọn vẹn vở nhạc kịch này rồi, đi thôi Vin.” “Chúng ta không làm gì à, lỡ vuột mất tung tích cậu Zenda thì sao?” “Cậu thật ngốc, cậu ấy ngồi hàng ghế đầu, tức là một trong những sinh viên sáng giá của nhạc viện Ramke. Chúng ta quay về gọi điện cho chủ nhân, ngài tự có an bài. Nếu cứ dằng dai ở lại, để cậu ấy phát hiện, cậu ấy sẽ biến mất nữa.” “Ừ, phải.” Họ lách qua đám đông ra cửa, bỏ mặc phía sau những tiếng xì xầm bàn luận. Bức rèm kéo lên xoàn xoạt, một cảnh diễn mới được bắt đầu. Pamela cúi đầu bước đi, có chút gì âm ẩm đọng trên đôi mi cô. Cô cố kiềm chế nó không trào dâng qua khoé mi làm hoen lớp phấn thơm. “Dù tâm hồn em có thế nào, khuôn mặt em suốt mấy trăm năm dài vẫn giữ mãi vẻ thiên thần giả dối.” ————————————————- “Chúc mừng thành công của em.” – Lucas nâng ly rượu vang cạn với Alston. Họ vừa chạy thoát đám học viên hâm mộ là leo thẳng lên xe Lucas phóng đến một nhà hàng có tiếng ăn mừng. Lucas đã bao trọn nơi đây để cả hai có khoảng không gian riêng thoải mái. Alston chống tay lên cằm nhìn ra ngoài khung trời thanh mát. Vầng trăng nghiêng dịu dàng trên nền trời, toả ánh sáng vô biên trang trải khắp mọi nơi. Ngoài lan can, một dàn nhạc đang hợp xướng bản Mon Amour lãng mạn, được xem là một trong những tình khúc bất tử của Pháp. Vây quanh họ, những chùm đèn lấp lánh đủ sắc màu nhấp nháy một cách vui mắt. Alston thả hồn vào dòng nhạc êm dịu, nhấp thêm một ngụm rượu hân hoan nói: “Đều nhờ anh và Lyall giúp đỡ, em mới hoàn thành nó tốt đẹp. Tiếc là Lyall không có mặt ở đó.” “Một ngày quan trọng thế sao nó không đến?” “Nó cá cược với em, trong vòng một tháng sẽ chinh phục được trái tim con bé Ianthe. Em đang chóng mắt xem kết quả đây. Hồi sáng, con bé bảo có chuyện cần gặp nó ngay, nên nó mới phóng đi mất hút. Em hy vọng nó sẽ mang về tin lành, như là tụi nó tính đến chuyện đính hôn chẳng hạn.” “Em có vẻ kỳ vọng khá cao vào mối duyên này?” “Ừ, ánh mắt em khẳng định không sai, Ianthe thích Lyall ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nó ở học viện Ramke. Vấn đề chỉ còn là Lyall có chịu tiếp nhận tình cảm đó hay không thôi? Nó thừa bướng bỉnh, em cứ lo hai đứa rồi chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè. Em nghĩ mình phải xúc tác thêm mới được.” “Lyall không còn nhỏ nữa, anh tin nó tự biết cân nhắc việc tình cảm.” – Lucas xăm nĩa vào đĩa thịt bò đưa lên miệng nhai. “Em không muốn nó dính dáng đến những thứ tình cảm linh tinh, nếu ở bên Ianthe, con bé sẽ mang lại hạnh phúc cho nó.” – Alston vuốt tóc đăm chiêu. “Em đúng là một ông anh trai tốt, vậy còn em, chừng nào thì chịu nghĩ về mình?” “Anh mong em lấy vợ sớm khỏi phiền hà anh đúng không? Em không để anh toại nguyện đâu.” “Em luôn thích đùa anh, chẳng bao giờ nghiêm chỉnh cả.” Cả hai đang cười nói vui vẻ thì bỗng Lucas trố mắt ra chỉ cho Alston thấy một bóng người đang lù lù tiến về phía họ. Lyall lấy tay trái che đi phần khuôn mặt bị sưng húp bước đến gần họ, kéo bực dọc kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống cau có. “Em thắng rồi nhé, vừa nãy Ianthe đã tỏ bày là thích em, anh giao Long Cốt đây.” – Cậu quay sang Alston le lưỡi. “Tỏ tình kỳ quặc nhỉ? Khuôn mặt em còn in rõ năm dấu tay đỏ chót kìa.” – Lucas sờ quanh miệng ly thuỷ tinh cười chế giễu. “Phải, em làm gì mà con bé tát em thế kia?” – Alston cũng phụ hoạ. “Thì em bảo rằng em chỉ vì cá cược với anh nên mới theo đuổi cô ấy. Cô ấy chẳng nói lời nào là cho em hai cái bạt tai vào má trái, đau chết đi được. Con gái thật khó hiểu quá, em còn nghĩ cô ấy yếu đuối lắm, ai ngờ lại hung bạo cơ chứ.” Alston lắc đầu hụt hẫng, còn Lucas thì đã sớm lường trước kết quả sẽ như thế nên chẳng thể hiện chút dao dộng gì. “Nếu anh là Ianthe, em không còn mạng lết về đây đâu.” – Alston nói trong lúc ra hiệu cho dàn nhạc ngừng hẳn và lui đi. Xong cậu biến trên tay một cây gậy ngọc bích dài sáng rực ánh hào quang rồi trao cho Lyall. – “Đây là thứ em muốn, liệu em có chạm vào nó được không?” “Anh không cần lo, em biết vampire thì không thể chạm vào Long Cốt. Em đã tìm hiểu nguyên nhân và cho rằng vì thân nhiệt vampire thấp hơn con người. Long Cốt nhận ra thân nhiệt dưới mức bình thường thì sẽ tạo ra sức nóng làm bỏng tay vampire. Em đã tự bào chế một loại thuốc gia tăng thân nhiệt trong một tiếng, do vậy em có thể cầm được nó thoải mái.” Lyall hồ hởi cầm lấy, nhưng khi nằm trong tay cậu, ánh sáng của Long Cốt bất ngờ tắt lịm, cứ như một cây gậy thông thường. Lyall và Lucas thoáng nhìn đều hết sức kinh ngạc. “Đúng là thánh vật, chỉ phát huy sức mạnh trước chủ nhân của nó mà thôi. Trong một tuần này, em sẽ đem nó ra nghiền ngẫm. Cảm ơn anh Alston.” “Không cần cảm ơn anh, dám chơi thì dám chịu.” Lyall kéo cổ áo Alston hôn chớp nhoáng vào má cậu: “Anh luôn đáng yêu Alston à. Chúc mừng vở kịch của anh kết thúc hoàn hảo. Em đi đây, không phá hỏng giây phút ấm êm của các anh. Tối nay hai người cũng chẳng cần về nhà, em tự biết lo cho mình.” Lyall hí hửng cầm Long Cốt bỏ đi, quên cả vết bằm tím còn in rõ trên khuôn mặt. “Dù sao, Lyall vẫn còn là một đứa trẻ. Em cố tình để thua, đáng buồn là không nhận được phúc đáp nào.” “Lần đầu tiên em gặp nó, em chẳng dám nghĩ nó là một đứa trẻ đâu. Tuy nhiên giờ thì anh đúng. Nó đối với kẻ địch rất đáng sợ, chỉ đối với chúng ta mới hồn nhiên vậy. Em chẳng tiếc gì cho nó mượn Long Cốt, chẳng qua em muốn nó có thêm thời gian gần gũi con bé Ianthe nên mới bày ra trò cá cược nhảm nhí. Xem ra nó vẫn chưa quên hẳn người đó.” “Người đó? Em nói ai?” – Lucas rót thêm rượu vào ly của Alston cao giọng thắc mắc. “À,…” – Alston đưa tay ngang mũi chần chừ. – “Kẻ đánh đàn trong hộp đêm gì đó mà anh từng nhắc.” “Ồ, cũng có lẽ, từ khi Lyall sang Pháp nó hầu như chẳng còn hé lời nào về tên ấy. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Anh cũng thừa nhận con bé Ianthe rất tốt, với nó rất xứng đôi, chỉ là nó không có cảm giác, thôi đành lỡ một mối duyên đẹp.” “Lyall thật ngốc. Anh à, chúng ta ra lan can ngắm cảnh đi.” Alston đẩy ghế đứng dậy, nắm lấy tay Lucas thúc giục. Ngoài trời, gió nhẹ ru từng đợt hiền hoà, hai dãy hoa trà nép mình bên cánh cửa phảng phất những làn hương ngào ngạt. Alston chống tay vào thành lan can, ngẩng cao đầu ngước nhìn mảnh trăng khuyết đang chênh chếch soi nửa chân trời. Hàng nghìn vì tinh tú lấp lánh xoay quanh mắt cậu. Trong thoáng giây, những sợi tóc dài của Alston bay phất phơ trước mặt Lucas. Lucas nhẹ để lòng bàn tay chạm vào chúng, cậu nhớ đến cái hôn của Lyall lúc nãy. Thật sự thì bao năm sống cùng họ, cậu đã quá quen với cảnh Lyall hôn nơi má Alston, song vẫn có chút ghen tỵ thầm nhói lên. Cậu ước gì mình cũng có thể tự nhiên hôn Alston giống Lyall, chẳng phải đắn đo quá nhiều giữa việc nên hay không nên. “Anh sao vậy?” – Alston quay người lại, hai đôi má cậu phớt đỏ vì làn gió hây hây. “Alston, em đối xử với Lyall rất đặc biệt, anh có cảm giác đôi mắt em luôn nhìn về nó như một người bảo vệ. Đôi lần, anh cảm thấy khó chịu. Anh ích kỷ quá đúng không? Em có giận nếu anh hỏi em câu này. Lỡ một ngày anh và Lyall cùng xảy ra chuyện, em sẽ chọn cứu ai trước?” “Em coi Lyall là em trai ruột của mình. Vậy nên, em hỏi lại anh nhé. Nếu anh Michael hoặc anh Kenvil và em xảy ra chuyện, anh xử thế nào?” Lucas choàng tay từ phía sau ôm nhẹ người Alston: “Anh sẽ cứu anh trai của mình trước, rồi thì yên lòng quay lại nơi nguy hiểm, nắm chặt lấy tay em. Nếu phải chết, ta sẽ cùng chết, còn như có cơ hội sống sót, anh tình nguyện nhường nó cho em. Chỉ cần biết em được an bình, được hạnh phúc, anh chấp nhận gánh chịu toàn bộ bất hạnh về mình.” “Đó cũng là câu trả lời tự đáy lòng của em.” – Alston đưa ngược tay ra sau sờ vào má Lucas. – “Cảm ơn vì tất cả sự quan tâm anh đã dành cho em. Thế nhưng Lucas à, anh đừng tốt với em quá, em sợ có một mai sẽ làm tổn thương anh nghiêm trọng, càng sợ rằng bản thân không thể đón nhận anh bằng cả trái tim.” “Anh có thể chờ, chờ bao lâu cũng được. Anh không đòi hỏi gì, chỉ mong em đừng rời xa anh là đủ. Dẫu cho em không yêu anh, hoặc trong lòng em đã có người khác, không sao cả. Quá khứ của em thì anh chẳng có quyền can thiệp, anh chỉ biết từ giây phút chúng ta gặp nhau, anh mong mỏi được trở thành tương lai của em. Hứa với anh được không, Alston? Hứa là chúng ta sẽ ở mãi bên nhau bất kể chuyện gì xảy ra.” – Lucas xoay người Alston đối diện với cậu và nhìn thẳng vào mắt Alston đầy lo lắng. “Xin lỗi Lucas, em không thể hứa, thế nhưng ngày nào anh còn cần đến em, em bảo đảm sẽ luôn ở cạnh anh không rời. Em chỉ làm được vậy thôi.” “Đủ rồi, đã quá đủ rồi.” – Lucas gục đầu xuống vai cậu nhẹ nhõm thở ra. “Anh đôi lúc cũng ngốc như Lyall vậy.” – Alston nhẹ xoa mái tóc Lucas cười u uẩn. “Anh chỉ ngốc với mỗi người anh yêu.” – Lucas cũng cười theo, một nụ cười rất hời hợt trẻ con. Không cần nhạc, không cần những ngọn nến lung linh hay một bó hồng hoa đỏ thắm, không gian vây quanh họ vẫn tràn trề hơi ấm đầu Xuân. Alston kéo nhẹ tay Lucas ngồi xuống ngay thành lan can, và nghiêng đầu lên vai cậu trìu mến: “Em buồn ngủ, anh nhớ ngồi yên đó. Nếu anh cục cựa khiến em ngủ không được, em sẽ tính sổ với anh.” “Ừ, anh biết rồi.” – Lucas khẽ trả lời, rồi thì cậu bắt đầu ngân nga một bài đồng dao quen thuộc để ru nhẹ Alston vào giấc ngủ. Gió vờn qua kẽ lá như cũng nhịp phách cho tiếng hát của cậu vang xa. Đêm trăng Paris tuy không sáng bằng Bristol, nhưng đủ để soi rõ từng giây phút họ kề cận bên nhau. Màu hạnh phúc đã loang sáng cả vùng trời.
|
CHƯƠNG 20: CHẠM TRÁN “Ôi Chúa tôi, em không thể tin chỉ trong một đêm mà căn nhà chúng ta còn tệ hơn bãi rác thế này.” Alston đặt bàn tay lên trán thở dài. Trước mắt cậu, một đống hoá chất nằm vương vãi khắp mặt đất, từ sofa đến cây đàn piano, từ ngăn tủ đến những bức tranh treo tường đều để lại vết cháy xém và cái mùi khét nghẹt khó ngửi. “Lyall lại thử thuốc nổ nữa rồi.” – Lucas đứng xoè hai tay bất lực. “Nó cứ thử kiểu này, em sẽ bị nó thử đến nổ tung đầu óc luôn vì phải dọn dẹp suốt. Hèn gì đêm qua nó bảo chúng ta đừng về nhà, rõ là có âm mưu.” “Đành thôi, ai bảo chúng ta xui xẻo làm đàn anh của nó. Anh vào nhà tắm lấy khăn và nước, chuẩn bị công việc tạp vụ.” – Lucas cười hì hì, trong khi Alston thật chẳng còn đủ sức để cười. Điều mà cậu biết hiện giờ là cậu phải đánh mất những ngày nghỉ quý báu lau chùi lại tất cả bàn ghế. Nó quả thực là một cực hình khủng khiếp. ———————————————– “Anh à, có một anh nhờ em mang hoa này tặng cho anh” Một cậu bé đội chiếc nón tai bèo níu tay Alston giao cho cậu bó hồng hoa tươi tắn rồi bỏ chạy mất hút. Alston đang đứng chờ Lucas bên hè đường. Sau khi gây ra đống lộn xộn, Lyall biến mất không để lại chút tin tức nào. Phải mất mấy ngày, Lucas và Alston mới dọn dẹp sạch nhà cửa. Để tự tưởng thưởng, cả hai quyết định đi ăn một bữa ngon tại nhà hàng rồi ghé sang tiệm tạp hoá mua sắm lặt vặt. Lúc định quay về thì Lucas sực nhớ còn quên vài món đồ nên bảo cậu chờ ở đây, một mình quay lại lấy. Alston nâng bó hoa mà đôi tay run rẩy, mùi hương Pascali quen thuộc vương vào đầu mũi cậu. Cậu quăng chúng xuống đất và hoảng loạn ngó quanh. Sắc mặt cũng tím hẳn, gần như khô cắt giọt máu. Dòng người qua lại tấp nập, Alston choáng váng cố tìm ra giữa họ bóng dáng của kẻ cậu đinh ninh trong đầu. “Zennie…” –Alston sửng sốt quay lại khi nghe được tiếng gọi ấy. – “Cậu sao vậy, cậu không thích bó hoa tớ tặng à?”- Người đứng trước mặt cậu hỏi với bộ dạng khó hiểu. “Ferd.” – Alston tròn mắt khó tin. – “Bó hoa là do cậu tặng?” – Alston cao giọng. “Ừ, trông cậu như bị sốc nặng, tớ đã làm gì sai chăng?” “Ồ không.” – Alston thở phào trấn tĩnh. Cậu cúi người xuống nhặt bó hoa lên mỉm cười. – “Tớ không ngờ gặp cậu ở Paris, vừa nãy tớ lỡ tay làm rớt thôi. Quà của cậu tặng tớ trân trọng bằng cả đáy lòng.” “Làm tớ còn tưởng cậu ghét chúng. Không phải chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau đâu. Lyall nhắc với tớ cậu và nó ở gần đây, tớ đang định đến nhà thăm cậu. Giữa đường thấy cậu đứng bên hè có vẻ đang chờ đợi ai, tớ mới nhờ thằng nhóc đó mang hoa lại trêu cậu một tý.” “Cậu luôn phá phách, Fred. Bấy lâu cậu sống vẫn tốt chứ?” “Không có Celina ở cạnh, tớ vẫn phải sống.” –Ferd nói với ánh mắt thăm thẳm nỗi buồn. – “Thậm chí tớ còn phải sống tốt hơn, sống luôn cả phần của cô ấy. Khi nãy gặp cậu, tớ xém chút là nhìn không ra cậu, cậu để tóc dài từ hồi nào vậy? Ngài bá tước Krizu đâu, cậu đang chờ ngài ấy phải không?” “Không, anh trai tớ còn ở Anh quốc, tớ… tớ đến Pháp du học một mình. Tớ chờ người bạn thôi.” – Alston trả lời lấp lửng. – “Mười mấy năm trước tớ đã bắt đầu để tóc dài, nhìn tớ lạ lắm chăng?” “Có chút đấy, nhưng cậu càng đẹp ra.” – Ferd lấy hai tay véo má Alston cười. “Mà sao cậu với Lyall gặp nhau thế?” “Cậu biết tin gì chưa Alston?” – Ferd kéo cậu vào một con hẻm vắng người gần đó mới nói tiếp. – “Quinn, trưởng lão tộc hunter ở Anh quốc đã mất tích. Hội hunter nghi ngờ do anh trai cậu làm. Mặc dù chúng tôi không có bằng chứng, nhưng ông ta cùng với năm mươi hai hunter khác đều biệt tăm không dấu vết.” “Nếu đã không bằng chứng, sao họ lại nghi ngờ anh trai tớ?” “Cậu biết đấy, tớ không còn là hunter, tớ chẳng thích xen vào chuyện của họ. Tớ chỉ nghe phong phanh là anh trai cậu gần đây cứ truy tìm tung tích về Long Cốt, thánh vật của bọn tớ. Họ nghĩ anh cậu bắt Quinn yêu cầu ông khai ra, ông vì không khai nên bị chết thảm, cả năm mươi hai hunter kia cũng chịu chung số phận. Suy đoán một chút là ra, Quinn không phải hạng thường, kẻ có thể bắt ông ta ngoại trừ những người đứng đầu gia tộc Kenshi ở miền Đông, Lycaon ở miền Tây thì còn ai nữa. Mà gia tộc Lycaon lại chẳng có thù hằn với hunter, thời gian đó ông cậu của cậu chưa về Anh quốc, nguy cơ loại trừ chỉ còn cậu và anh trai cậu. Anh trai cậu là kẻ thường gây hấn với tộc hunter nhất, tộc hunter nghi ngờ cũng chính đáng mà.” Alston xiết chặt túi đồ và bó hoa trong tay, cậu không phủ nhận những suy luận của Ferd, khả năng Krizu giết Quinn rất cao. Và cũng chỉ có Krizu mới tàn nhẫn hiếu sát như vậy. Thế nhưng… Alston ngẩng đầu hỏi lại Ferd: “Anh trai tớ tuy rất mạnh, cũng không mạnh đến nỗi cùng lúc gây hại Quinn và năm mươi hai người hunter khác được. Sức mạnh này chỉ có ở cha hoặc cậu tớ, kể cả ngài Lycaon-cha của ba anh em Michael, Kenvil và Lucas. Tộc hunter hẳn là đã lầm lẫn.” “Zenda, tớ biết câu hỏi này hơi khiếm nhã, nhưng… cha của cậu đã chết hay chưa?” “Ông ấy đã chết rồi, chính tớ và anh trai tớ một tay chôn cất.” – Ánh nhìn Alston hơi nghiêng thấp, thể hiện chút e ngại. “Tớ lẽ ra đang ở Poitiers, vì sự mất tích của Quinn mà đến Paris gặp Dan. Lyall cũng có ở đó. Dan là trưởng lão tộc hunter ở Pháp. Khác xa Quinn- anh trai mình, Dan thực sự là con sói đội lốt người. Ông ta căm ghét dòng thuần và không từ thủ đoạn tiêu diệt chúng. Mặc dù tớ và Lyall đều có chung quyết định chẳng bao giờ làm việc cho tên rác rưởi ấy, song mọi chuyện chắc là không đơn giản cho lắm. Dan phô trương danh nghĩa tìm kiếm anh trai, thực chất hắn muốn thâu tóm cả hội hunter ở Anh quốc. Khi toại ý nguyện này, gia tộc Kenshi của cậu sẽ là miếng mồi ngon hắn nhắm tới. Cậu tốt nhất đừng để hắn phát hiện. Tớ thì không còn dính dáng gì với bọn hunter nữa rồi. Gặp cậu xong, tớ lại trở về Poitiers sống những tháng ngày bình đạm của mình, tớ chỉ muốn cảnh báo cậu cẩn thận.” “Tớ cũng từng nghe về danh tiếng của Dan. Cậu yên tâm, hắn chẳng thể chạm vào tớ đâu.” “Thế tớ bớt lo. Tiếc là mỗi lần chúng ta gặp mặt đều quá ngắn ngủi. Tớ phải đi ngay kẻo không kịp chuyến tàu trở về Poitiers, giữ gìn sức khoẻ bạn của tôi.” “Cậu cũng vậy, mọi việc an lành.” Hai người vẫy tay chào nhau lần cuối rồi chia hai lối đi. Alston cảm thấy xót xa khi nhớ lại những ngày tháng họ từng học chung với nhau. Một năm tuy chẳng là gì, nhưng thấm đẫm biết bao tình nghĩa bạn bè. Đáng buồn thay, họ chẳng thể trở về quá khứ. Thời gian làm cậu đánh mất không chỉ Ferd- người bạn thân vui tính, mà còn có cả Krizu- một người yêu thương cậu nhất. Nhìn theo bóng Ferd khuất xa, Alston chợt thấy lòng nặng nề. Phải chăng trong tương lai, cậu sẽ còn đánh mất nhiều hơn nữa những thứ đang có? Phải chăng cuộc sống luôn luôn là một tràng những thay đổi khó tránh? “Alston, em đang suy nghĩ gì thế?” – Lucas bất ngờ vỗ vai cậu. “Không có gì, em vừa gặp một người bạn cũ thôi.” “À. Không phải em bảo ghét nhất hoa hồng trắng sao?” “Là như vầy, cậu ấy không biết nên tặng đại. Em sao nỡ từ chối chứ, miễn cưỡng cũng chấp nhận nó được.” “Anh thấy chúng đẹp mà. Không biết là loại gì nhỉ?” “Pascali.” – Alston buột miệng nói trước khi kịp suy nghĩ. “Em có vẻ am hiểu đấy Alston.”- Lucas cười gượng. “À không!” – Alston biết mình đã lỡ lời nên vội tìm cớ che dấu. – “ Lúc nãy tặng cậu ấy bảo thế. Cậu ấy là người trồng hoa mà. Hai đứa trò chuyện chưa lâu thì cậu ấy có việc gấp cần đi. Nếu không em đã giới thiệu hai người quen biết.” “Lần sau cũng được, chúng ta còn ở Paris lâu dài. Giờ mau về thôi, kẻo Lyall lo sốt vó lên.” “Ừ.” – Alston đáp nhẹ. Cậu cũng không muốn dối gạt Lucas, chỉ là cậu không biết làm sao để nói thật. Sự thật đôi khi còn khó khăn hơn cảm giác bị người ta kề dao sát cổ. Alston chính là đang trong trường hợp đó. ——————————————–
|
“Được nghỉ học thoả thuê mấy ngày, lúc quay trở lại cảm thấy như đất trời đang nghiêng đổ vậy.” – Lyall thừ bộ mặt chán nản, thè lưỡi, vặn vẹo cổ bên chiếc ghế giảng đường. “Phải bảo rằng em lười biếng đúng hơn.”- Alston lắc đầu bó tay trước Lyall. – “Anh có gặp Ferd hôm nọ.” “Em biết, em là người cho địa chỉ nhà chúng ta mà. Hơn hết, anh ấy đã nói với anh những gì anh cần biết, em đỡ tốn thời gian kể lại.” “Thằng nhóc, anh chưa tính sổ vụ nhà cửa với em đấy. Em phá nát nó xong thì bỏ mặc cho bọn anh thu dọn. Còn lần nữa anh sẽ bóp cổ em chết. Giờ anh đi gặp viện trưởng đây. Em liệu mà học hành tử tế. Anh Lucas không có tiết hôm nay, nhưng lát trưa sẽ đến đón chúng ta cùng đi ăn.” “Lão viện trưởng sao lại cho gọi anh?” “Anh cũng không rõ, vừa nãy có một cậu học viên chạy đến báo với anh vậy. Chắc là lão muốn hỏi thăm về vở nhạc kịch chúng ta giao lưu ở nhạc viện Tentisole lần trước.” “Được, anh đi đi, nhớ tranh thủ về trước giờ ăn trưa. Em háu ăn lắm, chẳng kiên nhẫn chờ anh đâu.” “Biết rồi nhóc.” Alstom mỉm cười bỏ cuốn triết học vào ba lô đeo trên vai quay đi. Cậu bước thẳng đến phòng viện trưởng. Alston không mấy ưa lão già này, cậu biết hắn là tên háo sắc bẩm sinh, dĩ nhiên tròng mắt của hắn chỉ quen nhìn cơ thể đám học viên. Nếu có cơ hội, cậu nhất định cho hắn biết tay, bởi vì cậu cũng từng nằm trong số đó. “Viện trưởng, ngài cho gọi tôi.” – Cậu gõ cửa nhiều lần mà chẳng thấy tín hiệu trả lời, cửa lại không khoá nên cậu đành đẩy nó bước vào. Điều lạ lẫm với cậu là mọi khi trong phòng hắn có một cái bàn tròn và bốn chiếc ghế sofa đặt ngay ngắn. Hôm nay thì không, chỉ mỗi cây đàn piano còn sót lại giữa khoảng không gian trống. Hắn chẳng màng kéo rèm cửa lên, dù là ban ngày mà căn phòng không tồn tại chút ánh sáng nào. Tiếng cửa phòng tự động khép ken két làm chính cậu cũng phải giật mình. “Viện trưởng!” – Alston gọi thêm lần nữa và bước tới gần bàn hắn hơn. Hắn ngồi trên chiếc ghế xoay, chẳng buồn quay đầu lại nhìn cậu, một tay giơ cao sợi dây chuyền bạc sáng loá giữa bóng tối. Alston bắt đầu nhận thấy bất ổn, chính xác là mũi cậu đã đánh hơi được một mùi hương quen thuộc. Hương hoa hồng Pascali thoang thoảng trong không khí, và kèm theo đó là mùi hương cơ thể của… Alston tức tốc thụt lùi ba bước quay người bỏ chạy khỏi căn phòng. Tuy nhiên, những dây gai đã nhanh hơn cậu một bước, chúng tua tủa giăng khắp nơi và bít kín mọi lối ra vào. Chúng làm thành một bức tường thứ hai dày đến hơn mười phân. Alston rõ ràng là không thể phá tung nó mà chạy thoát. Cậu biết mình không né tránh được nữa, chỉ đành dũng cảm đương đầu với kẻ đang chiếm thế thượng phong kia. Cậu chẳng hề có lỗi, cớ sao lại phải trốn tránh hắn. Người nên trốn tránh là hắn mới đúng. Dẫu vậy, đôi chân cậu vẫn run sợ, hơi thở của cậu đến dồn dập, tựa hồ muốn đập tan cả lồng ngực bởi sự hoảng hốt chiếm dần tâm trí. Hắn ngồi yên cầm sợi dây chuyền bạc lắc qua lắc lại, hắn không nói lời nào càng làm không khí vây quanh họ thêm căng thẳng. Chỉ còn tiếng chuyển động của cây thánh giá bạc trong sợi dây trên tay hắn không ngừng kêu leng keng, tiếng kêu làm xương sống Alston toát lên hơi lạnh. Cậu cũng không biết nên nói gì. Vậy là suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hai con người đó, một kẻ ngồi, một kẻ đứng nhìn sợi dây chuyền im lặng hoàn toàn. Alston vẫn nhớ rõ sợi dây chuyền đó là vật sau cuối cậu để lại cho Krizu, thực ra nó là quà sinh nhật Krizu tặng cậu năm cậu mười tám tuổi. Từ ngày đó trở đi, cậu luôn đeo nó bên mình, bất kể là thế nào cũng không hề xa rời. Ngày ấy, nó tự đứt lìa khỏi cổ cậu và rớt xuống mặt đất. Cậu biết, tình cảm cậu dành cho Krizu nên như sợi dây chuyền đó cũng đứt đi mới phải. Song vật có thể vỡ, tình đâu dễ gì tan. Alston hiểu Krizu đang muốn thách đấu tính kiên nhẫn trong cậu, nực cười…cậu quá rõ anh trai mình là kẻ không hề có khả năng duy trì sự kiên nhẫn cho lắm. Sau cùng, Krizu cũng chịu quay lại nhìn cậu khi cả hai đã ngốn hết một tiếng đồng hồ sống trong câm lặng. “Zenda Kenshi, à không Alston Rande, anh nên gọi em bằng cái tên nào cho âu yếm?” – Tay trái Krizu ôm chặt bó hồng Pascali được cậu mang từ lâu đài Hamyulin đến đây. Chúng đã ướp trong băng nhiều ngày để chờ đợi cho phút sum vầy hiếm hoi ngay hiện tại. Cậu muốn chính mắt Alston trông thấy chúng. Những cành hồng hoa vốn thanh khiết một màu trắng thuần tuý đã bị máu của Alston vấy lên vô số chấm đỏ lấm tấm. Krizu ngắt hết cánh hoa thảy phũ phàng về phía Alston, tay còn lại vẫn giữ sợi dây chuyền bạc xiết chặt. Hàng trăm cánh hoa rơi xuống lạnh lẽo, vài cánh còn vương lên áo và ba lô của Alston. Alston không lui người tránh, cậu đứng nhìn chúng mà lòng đau như cắt. Hoa là trái tim của người, hoa phân hai màu đỏ trắng, trái tim người rỉ hai dòng máu lệ. “Tên tôi là gì chẳng quan trọng. Quan trọng là tôi không hoan nghênh sự xuất hiện của anh. Anh mau thu lại dây gai, đừng để chúng ta phải dẫn đến kết cuộc đổ máu.” – Alston quát với ánh mắt tràn trề oán hận. Khuôn mặt đó, nụ cười sắt thép đó, cả cái cách Krizu luôn nghĩ là mình đúng khiến cậu căm ghét. “Còn nhớ sợi dây chuyền này không? Là do chính tay anh đã đeo vào cổ em và em hứa trừ khi em chết, nếu không sẽ không bao giờ tháo nó ra.” – Krizu vẫn bình tĩnh cười với Alston, dẫu cho đó là một nụ cười bất thường, nửa phần có trách cứ, nửa phần có đau đớn. – “Em cũng nói rằng trên đời chỉ còn lại hai anh em chúng ta quấn quýt bên nhau, dù anh đây đã làm sai chuyện gì, em vẫn sẽ tha thứ. Em còn thề chẳng bao giờ phản bội anh, có nhớ không?” Alston cúi thấp đầu, hai tay cậu vò chặt để chế ngự cảm giác vừa sợ hãi vừa tội lỗi. Cậu đúng là từng hứa những điều đó với Krizu một cách hết sức chân thành, nhưng nay cậu đều đã phản lại chúng. Mặc cho lỗi lầm xuất phát từ ai, người không giữ trọn lời hứa chính là cậu. Như thể hiểu được sự dằn vặt qua ánh mắt ngượng ngùng của cậu, Krizu đứng lên khỏi bàn, chậm rãi tiến đến gần cậu. Theo phản xạ tự nhiên, Alston nhanh chóng lùi lại vô ý thức. “Dừng ngay ở đó, anh còn đến gần tôi sẽ không nể tình anh em đâu.” “Không nể thì em làm gì nổi anh? Dùng Long Cốt giết anh à.” – Krizu cười lớn tiếng. – “Anh vẫn chưa thông báo với em một điều, anh hiện giờ chẳng còn như xưa nữa. Anh cũng đang muốn thử xem Long Cốt của em mạnh tới mức nào, tiếc là em không có mang nó theo bên mình đúng không? Anh chẳng cảm nhận được sức mạnh của nó trên người em. Tốt thôi, vậy thì chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện yên bình hơn anh nghĩ.” “Không còn như xưa, ý anh là sao?” Krizu đảo mắt chỉ một ngón tay về phía bức tường bên trái cậu. Chưa đầy một giây, Alston tận mắt chứng kiến nó tan rã mềm nhũn như nước. “Không tồi chứ, em nghĩ em có thể hạ gục được anh chăng?” Krizu nhân lúc Alston đang ngỡ ngàng đã vồ tới ôm chầm lấy eo cậu và tháo bỏ chiếc ba lô quẳng xuống sàn. “Cơ thể em vẫn tuyệt mĩ như xưa.” “Buông ra… buông tôi ra.” – Alston biến ra xích sắt trong tay, xô bật Krizu và quất nó vào người anh trai mình. Sợi xích của cậu cùng với những vũ khí của gia tộc Kenshi đều được rèn từ một loại hợp kim chuyên trị vampire, kể cả dòng thuần. Một lằn roi xé toạc vai áo Krizu, và máu rỉ ra thấm ướt chiếc sơ mi xanh nhạt. Nhưng chỉ chớp mắt, máu tự động hút trở về vết thương, đồng thời làn da Krizu liền mặt lại như cũ. “Anh, anh sao có thể…” – Alston lắp bắp không ra lời, cậu đang bị cảnh tượng ấy làm cho kinh ngạc. Krizu không trả lời mà lao tới giựt lấy sợi xích sắt và nhanh như tia chớp vụt ra phía sau lưng Alston dùng nó trói chặt hai tay cậu lại. Khi đã dồn cậu vào thế bị động, Krizu mới luồn tay qua gáy Alston thủ thỉ vào tai cậu: “Từ nãy đến giờ, anh đã dùng một thái độ rất nhã nhặn để nói chuyện với một người từng phản bội anh. Em biết cảm giác lần đầu tiên khi anh gặp lại em sau ngần ấy năm xa cách là gì không? Anh… thật … muốn… giết chết em… Zenda à.” – Từ đáy mắt Krizu toát lên hàng vạn tia lửa giận dữ, cậu kéo Alston tiến sát khung đàn piano và đưa một tay xiết chặt chiếc cổ trắng ngần. – “Anh chỉ muốn giết chết em ngay cho hả cơn điên của mình. Nói đi, ai cho em cái quyền từ bỏ anh. Ai đã dạy em sự gan dạ mà lẽ ra em không nên có đấy.” Mặt Alston đỏ gay, bàn tay mạnh bạo của Krizu đã tước đoạt hết hơi thở trong phổi cậu. Dù thế, Alston vẫn cố bật ra tiếng cười mai mỉa: “Giết… tôi đi, nó còn dễ chịu hơn… hơn là… trông thấy anh.” Krizu nhắm chặt hai mắt, hàm răng cậu nghiến rào rạo. Móng tay cậu bật ra và đâm mạnh vào gân cổ Alston không chút xót thương. Máu Alston nhỏ giọt trên phím đàn, cậu đau đến mức co cứng cả cơ thể. Có lẽ Alston sẽ chết thật nếu không phải ngay giờ phút cuối, Krizu đột ngột nới lỏng tay. Alston ho sặc sụa và ngã quằn quại dưới chân cây đàn piano. Người cậu run bần bật vì thiếu không khí trầm trọng. Krizu cởi chiếc áo khoác màu đen và vứt tung cả caravat. Cậu bước đến bên bàn phím piano, đứng dạo một khúc ngắn trong bản Nocturne khi Alston cố gắng giữ nhịp thở đều đặn lại. Dù chỉ là một đoạn bình thường, Alston vẫn ngạc nhiên vì Krizu đang đàn cho cậu nghe. Like a child asleep so warm so deep You will find me there waiting for you “Giả dối! Mẹ nói rằng thế giới của vampire không chỉ có bóng tối, bà sẽ mãi là ánh sáng soi tỏ trên con đường chúng ta đi. Cuối cùng, bà cũng bỏ lại chúng ta, em thật giống với mẹ. Em hứa hẹn với anh mọi điều, nhưng cuối cùng em vẫn bỏ lại anh. Không có em bên cạnh, anh sống mà như chết. Anh uống rượu còn nhiều hơn máu người, anh tự nhốt mình hàng giờ trong phòng để khóc than. Anh ba lần đốt đi vườn hồng mong xoá hẳn dấu vết của em. Và cũng ba lần mang đầy vết bỏng vì gắng sức níu giữ từng gốc hoa một. Anh lục nát cả miền Đông tung tích em, thậm chí không ngại nguy hiểm dấn thân đến miền Tây. Chỉ là anh không ngờ nơi duy nhất mình bỏ sót chính là nơi em đang sống – lâu đài Fonbleau.” Krizu sốc cổ áo Alston đầy nộ khí, hai mắt cậu đỏ rực một màu máu: “Alston Rande.” – Cậu tát vào mặt Alston hai bạt tai nhoáng lửa. – “Em thật giỏi trá hình Zenda. Ngày đầu tiên anh đến Pháp, anh thực lòng điên tiết đến nỗi muốn xé em ra thành trăm mảnh khi nhìn thấy em đi chung với tên werewolf tanh tưởi đó. Em còn thản nhiên cười đùa và tỏ ra thân mật với hắn. Nói anh nghe xem, hắn đã chạm vào chỗ nào của em?” – Krizu nâng cằm Alston đay nghiến. “Anh ấy không hèn hạ như anh, chỉ biết cưỡng ép người khác.” – Alston trừng mắt đáp trả. Tay cậu vẫn cố gắng tháo rời sợi xích đang trói chặt mình. “Vậy sao?” – Krizu nhếch môi khinh khỉnh, cậu rút thanh chống cây đàn piano cho nắp đàn bật xuống. Sau đó, cậu nắm cổ áo Alston, hất mạnh một tay quăng Alston nằm ngửa trên nắp đàn và chồm lên người em trai mình. “Anh, anh muốn gì?” – Alston quíu đầu lưỡi sợ sệt, cậu bứt dây xích càng mạnh hơn, chẳng màng chúng làm bầm tím hai cổ tay cậu. “Sợ à? Em biết anh sẽ làm gì em sao? Vừa nãy anh đàn thế nào? Anh ghét piano, em biết rồi, nhưng vì ai đó thích, nên anh đã học. Khoảng thời gian không có em, anh chẳng còn hứng thú làm tình với bất kỳ ai. Anh có ôm ấp người nào thì lòng cũng chỉ nghĩ về em mà thôi. Anh đã tự dối gạt mình rằng họ chính là em, đến khi chẳng dối được nữa, anh hoá điên la hét khắp lâu đài như một thằng mất trí. Rượu không làm anh say, anh tự chế ra thuốc khiến mình có thể say. Và rồi, có một lần anh còn ngủ liền mấy tháng trời vì uống quá liều. Những ngày tháng anh sống hoang phế như thế thì em ở đâu hả? Em đang ngọt ngào bên cạnh cái tên Lucas kia phải không? Em thật hạ tiện mà.”- Krizu xé nát áo của Alston gào thét bấn loạn. “Đừng, đừng chạm vào cơ thể tôi, tôi hận anh. Tôi hận anh nhất trên đời Krizu Kenshi.” – Hai hàng nước mắt Alston chực rơi ra, cậu cố giãy giụa khỏi bàn tay sờ soạng của Krizu. Krizu thè chiếc lưỡi dài liếm quanh dái tai cậu: “Là vì anh đã giết Hery nên em không cho anh chạm vào, hay bởi em sợ bị thằng nhóc tình nhân hiện thời của em biết cơ thể em dơ bẩn đến độ nào?” Krizu nhấn sâu móng tay xuống đầu nhũ bên phải của Alston đến đổ máu, lưỡi cậu liếm láp ngoài vành môi Alston đang khép chặt. Alston rùng mình lên từng cơn, dù cậu có phản kháng hay chửi mắng Krizu ra sao, cũng không phủ nhận cơ thể cậu là bằng chứng chân thật nhất phơi bày tình cảm cậu luôn dành cho anh trai mình. Mỗi cái dịch chuyển lưỡi của Krizu, mặc kệ nhẹ đến đâu, khắp sống lưng cậu hình thành một sự thoả mãn phản ứng lại nồng nhiệt những kích thích đó. Krizu nhìn thấy rất rõ từng chút một, cậu chẳng vội hành động gấp gáp, cứ từ tốn hành hạ Alston cho tới lúc Alston phải van xin cậu mới thôi. Thật ra, trong cơ thể Krizu cũng đang sôi lên sùng sục, sau chừng ấy năm, thứ mà cậu đêm ngày khao khát đang tới tay trọn vẹn. Nếu có thể, cậu muốn bổ nhào vào Alston và cắn xé cơ thể nó cho hạ cơn thèm muốn khủng khiếp nung nấu bấy lâu. Thế nhưng, cậu căm hận Alston rời bỏ cậu, căm hận nó sống chung với kẻ thù mà loài vampire gớm ghiếc. Ngay cả khi kẻ nó đang sống cùng không phải là Lucas, việc nó thân mật với một người đàn ông khác ngoài cậu cũng đủ khiến cậu trào dâng máu nóng.
|
CHƯƠNG 21: AI ĐAU KHỔ HƠN? “Tôi đã nói tôi và Lucas chưa từng có gì với nhau, anh ấy không phải tình nhân của tôi. Tôi hận anh vì anh đã làm quá nhiều việc độc ác. Anh thậm chí giết chết Hery và Phalos bằng những cách tàn nhẫn nhất.” – Alston nói trong cơn đau âm ỉ xây xát khắp da thịt. “À…hiểu rồi. Anh giết người thì em bảo anh tàn nhẫn.” – Krizu cười lạnh lẽo. – “Phải chăng em sẽ vui hơn nếu kẻ chết là anh? Nói đi Zenda, trả lời anh.” “Tôi, tôi…” – Dưới sự thúc ép của Krizu, Alston lúng túng đến nỗi không thể bật ra thành lời. Krizu nhếch môi gian trá, lấy tay giữ chặt đầu Alston và cắn vào môi cậu để cậu chịu mở miệng. Tiếp theo, Krizu lách lưỡi vào trong khoang họng cậu, vuốt ve những sợi tóc mềm mại đang rũ quanh. Alston dĩ nhiên không đón nhận đầu lưỡi anh trai mình, song Krizu chẳng quan tâm. Krizu nút lưỡi ngày càng mạnh và cuồng loạn. Răng nanh của Krizu chạm vào răng nanh cậu nghe ken két. Móng tay Krizu liên tục cào cấu khắp da thịt Alston hình thành từng vết thương dài nằm chắn song song. Bỗng nhiên, từ lưỡi Krizu nhả ra một cái gì đó, rất nhanh chóng nó chạy tọt vào miệng Alston khi cậu chưa kịp ngăn cản gì. Krizu bấy giờ mới rời môi Alston, nắm lấy lọn tóc cậu đưa ngang mũi đầy thích thú: “Tóc em đã dài hơn trước nhiều, chúng khiến khuôn mặt xinh đẹp này thêm phần nổi bật hơn. Tên Lucas đó kể ra cũng thật giỏi, hắn giúp em khôi phục vẻ bề ngoài không khác chi xưa, thế nhưng chất độc chưa thể giải hết đúng không? Đừng ngạc nhiên tại sao anh biết? Em nên hiểu chất độc do Krizu này hạ, trên thế giới chỉ có mỗi mình anh mới giải được. Anh vốn mong em ngoan ngoãn ở cạnh anh. Tuy nhiên, em chẳng những không hiểu, còn nhẫn tâm rời bỏ anh. Cảm giác bị trùng độc cắn xé vui lắm phải không? Đó là tự em chuốc lấy, giá mà em chịu trở về, anh đã không để em phải trải qua những cơn đau thống khổ ấy.” “Trở về để làm con chó trong tay anh sao? Tôi thà chết mất xác nơi xứ người, cũng không muốn biến thành thứ công cụ cho anh đùa giỡn.”- Alston đáp rắn rỏi, chẳng thèm nhìn Krizu lấy một mắt. Rồi như sực nhớ một điều, cậu mới ngó thẳng Krizu đầy phẫn nộ.– “Vừa nãy, anh cho tôi uống cái quái gì?” “Giỏi lắm.” – Krizu rà tay đang cầm sợi dây chuyền xuống đáy quần Alston khiến cậu nhảy nhổm. – “Thuốc giải, và cũng là thuốc độc. Yên tâm là anh sẽ không tổn hại một mảnh da nào trên cơ thể em, làm vậy thật uổng phí vẻ đẹp hoàn mĩ mà Chúa đã ban cho em.” – Bàn tay Krizu nhẹ nhàng chà sát đứa trẻ của Alston qua lớp vải mỏng. Alston níu thành đàn nén chặt tiếng rên trong vòm họng một cách khó nhọc.- “Anh cũng từng muốn chặt đi đôi chân của em, cho em khỏi trốn chạy được nơi nào khác. Nhưng như thế thì chúng ta sao có thể vui vẻ với nhau, em nói đúng không?” “Thật ra anh đã cho tôi uống cái gì?” – Alston gào lên mất kiểm soát. “Anh chẳng nói rồi sao, nó là thuốc giải chất độc em đang mang. Từ nay em không còn lo lắng những lần trở cơn kinh khủng. Bù lại, cũng từ nay, bất cứ nơi nào em đến, cho dù tận cùng của trái đất đi chăng nữa, anh vẫn điều khiển được em. Viên thuốc ấy có bọc một con bò cạp trắng bên trong. Loại bò cạp này cực nhỏ, và chúng luôn đi đôi. Chúng có khả năng cảm ứng nỗi đau của nhau rất thần kỳ. Chỉ cần anh lấy kim đâm vào con đực anh đang giữ, con cái trong bụng em sẽ tách lớp vỏ thuốc chui ra, và em biết hậu quả là gì chứ? Nó sẽ chạy khắp cơ thể em, bắt đầu cắn xé toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Anh cũng chưa lường hết được nỗi đau đó ra sao, chắc phải nhờ em kể lại với anh thôi.” “Tại sao chứ?” – Alston thở dốc, cậu cố đánh bật những khoái cảm dâm dục ra khỏi đầu để gằn giọng với Krizu. – “Tại sao anh không thể tha cho tôi, tôi đã trốn tránh anh khắp nơi, kể cả chạy sang Pháp, cách xa anh hàng ngàn dặm mà anh vẫn kiếm được tôi. Tôi muốn sống bình yên thôi, tại sao chỉ như vậy anh cũng không cho tôi toại nguyện. Hành hạ tôi dở sống dở chết thì anh vui lắm à? Tôi phải làm sao thì anh mới tha cho tôi đây. Coi như tôi van xin anh, làm ơn để tôi sống.” – Nước mắt Alston liên tục nhỏ giọt trên thành đàn, cậu khóc nức nở như một đứa trẻ cùng phẫn và bí lối. “Khôi phục thân phận đúng đắn của em và lập tức theo anh trở về Hamyulin, tránh xa cái tên Lucas đó. Trái lời anh, anh e rằng em còn phải chịu hành hạ dài dài. Ngày đầu tiên chúng ta gặp lại, anh đã kiềm hãm cơn giận của mình rất giỏi rồi, anh không muốn phá hỏng thời khắc tốt đẹp này. Nếu em cứ bướng bỉnh, anh buộc lòng phải dùng biện pháp cưỡng chế. Khi đó, em chớ trách anh sao quá tàn nhẫn. Đừng nghĩ anh không dám chặt đứt đôi chân của em, đừng thách thức sự khoan dung của anh lên đến cực điểm.” “Được…” – Giọng của Alston đáp hơi run. – “Em nghe theo anh.” Krizu sững sờ vì lời đồng ý quá dễ dãi của Alston. Cậu thầm nghĩ có lẽ Alston đã biết sợ là gì. Cậu bèn buông tay khỏi đứa trẻ của Alston và thay vào đó là cái sờ tay dịu dàng lên má em trai mình: “Em ngoan như vậy, anh…” Krizu tức thì đánh mất thăng bằng vì bị bàn tay Alston xô dạt ra. Ngay khoảnh khắc, Krizu hiểu rằng Alston đã mở được dây xích và chỉ muốn làm phân tâm cậu bởi một câu trả lời đầy dối trá. Krizu chợt nghe nhức nhối hằn sâu nơi con tim mình. Alston không thể bứt phá bức tường dây gai, vậy nên cậu chạy về phía cửa sổ kính sau chiếc bàn làm việc. Krizu thét lên giữa tiếng cười kinh tởm, hoang lạnh như loài sói hoang; pha lẫn nỗi đau trong lòng là một sự xúc phạm tình cảm ghê gớm. Cậu xua tay cho dây gai thu về lòng đất và chỉ ngón trỏ vào mặt Alston: “Chạy đi, nếu em có thể chạy khỏi tay anh hôm nay, anh thề sẽ không quấy rối em nữa, vĩnh viễn xem như em chết rồi và cho em được tự do sống cuộc sống mình muốn. Anh dám nói dám làm.” Krizu gằn giọng mạnh từng chữ, nhưng lòng riêng hằng trông mong Alston sẽ không bỏ chạy. Alston có chút chần chừ, song vẫn chạy ra phía cửa. Krizu chống tay lên thành đàn cười càng ghê rợn hơn. Cậu giơ bàn tay trái hút Alston trở lại, Alston vung xích sắt quấn chặt cổ tay cậu. Krizu không muốn mất thêm thời gian nên dùng hết sức mạnh tách đứt từng đốt xích và hất Alston văng vào chân bàn. Alston hộc máu tươi tức khắc. Mặc cho sức mạnh của cậu nhiều năm nay đã hơn xưa, nhưng vẫn còn thua xa Krizu nếu cậu không có Long Cốt trong tay. “Nói cho em biết, anh rất muốn dịu dàng với em, xem ra anh không thể nữa rồi. Anh sẽ trừng trị em thẳng tay. ” Krizu lôi sệch Alston vào phía trong ngăn bàn, đá chiếc ghế ngồi văng ra một đoạn và đè Alston nằm ngửa. Tay trái cậu kiềm chặt đôi tay Alston, còn tay phải thì bật tung thắt lưng Alston. Alston ráng sức giãy giụa trong cơn yếu thế: “Thả tôi ra, đừng chạm vào tôi.” “Ánh mắt em trừng anh cứ như anh là một con quái vật tanh tởm không hơn không kém. Bây giờ em đang sống quen bên cạnh tên Lucas đó nên nghĩ anh là ác quỷ. Đúng, hắn là thiên thần. So với hai người anh gian xảo của hắn, Lucas chưa từng gây hại đến ai. Hắn cũng không tham gia vào những cuộc tranh giành quyền lực của gia tộc. Dẫu vậy, em nghĩ em có đủ bản chất thiên thần để xứng đôi với hắn chăng?”- Krizu tuột hẳn quần jean của Alston xuống đầu gối cậu, và lấy cây viết trong ống đặt lên môi Alston rồi nói tiếp. – “Em vẫn nhớ Pamela chứ?” “Chị ấy… chị ấy đã trở về rồi sao?” “Phải, chính anh đã cứu cô ấy thoát khỏi bọn hunter truy đuổi.” – Krizu vừa nói vừa đâm cây bút vào lỗ hậu môn Alston khiến cậu ré lên đau đớn. Sắc mặt Alston xanh tái, cậu thốn đến không chịu nổi. Nhìn hai hàng nước mắt Alston rơi ra ngày một nhiều, Krizu tuy xót xa, vẫn tiếp tục chọc sâu cây bút khuấy chất dịch trong người cậu tuôn dào dạt hơn. “Chỉ là một cây bút mà đã gợi lên dâm dục của em rồi. Nhìn xem em tồi đến độ nào Zenda. Pamela đã kể hết với anh những gì cô ấy trông thấy vào cái đêm cha chết. Em gọi cha đến phòng em và giở trò cám dỗ ông ấy. Em lợi dụng lúc cha đang âu yếm em, đã dùng Long Cốt đâm vào tim ông. Trước khi chết, cha còn nguyền rủa rằng ông ấy sẽ không để em có thể sống hạnh phúc, đúng không? Giết ông ấy rồi, em lập tức rút Long Cốt ra và lấy cây thánh giá bạc thay vào hòng che mắt anh. Em còn dựng ra một vở kịch bị hại thật tội nghiệp. Krizu anh tự hỏi luôn thông minh, chỉ vì lòng tin tuyệt đối nơi em nên mới không hề nghi ngờ gì vào cái chết nhảm nhí của cha.” Krizu ngoáy cây bút sục sạo khắp cơ hậu môn của Alston và nhấn sâu đến nỗi không thể nào sâu hơn. Cả chiều dài của cây bút đang nằm gọn trong hậu môn Alston. Máu cùng chất dịch tuôn ra rỉ giọt trên mặt sàn. Alston chìm vào trạng thái nửa sống nửa chết, cậu chẳng thể nói ra hơi, chỉ ấm ớ nơi cổ họng một thứ âm khí mờ nhạt: “Giết tôi đi… giết chết tôi đi nếu anh đã biết.” “Giết em à, thế anh còn biết hành hạ ai? Cha chết thế nào không quan trọng, ông ấy chẳng là gì với anh. Vấn đề ở chỗ em cũng ác quỷ không kém anh, chỉ có anh mới không ngại mà sống cùng em. Giả như tên Lucas ấy biết em dụ dỗ cha ruột, còn giết ông, hắn sẽ nghĩ sao nhỉ? Pamela cũng từng xem em giống hệt một thiên thần, để rồi sau đêm đó, cô ấy vì quá thất vọng đã rời bỏ Hamyulin. Ban đầu, nghe cô ấy nói, anh cũng khó tin rằng nó là sự thật. Anh ác quỷ mấy vẫn không hại chết cha ruột, em thâm độc còn hơn anh đấy, Zenda. Có điều, tại sao em phải giết cha? Nói mau!” Krizu rút cây bút ra khỏi hậu môn Alston và kéo người cậu dậy, quẳng vào tấm kính sau lưng. Thần kinh Alston bấn loạn, họ đang ở trên tầng hai của học viện. Phía dưới họ, qua lớp kính mỏng, Alton nhìn thấy hàng khối học viên đang trò chuyện. Kẻ ra người vào chẳng bao giờ thưa thớt. Nếu một trong số họ chẳng may ngước lên, sẽ chứng kiến Alston và Krizu đang làm trò gì, đặc biệt là Alston trong tình trạng khoả thân nửa phần dưới và chỉ có một chiếc áo sơ mi mở toang bao phủ vùng ngực trần. “Đừng, Krizu. Tôi van xin anh. Họ sẽ trông thấy chúng ta.” Krizu tự cởi thắt lưng, moi đứa trẻ của mình ra xoa xoa vài cái rồi áp sát nó vào vùng lưng Alston. “Như vậy mới kích thích, một trong những sinh viên giỏi nhất của học viện bị bắt gặp làm tình công khai, đây hẳn là tin nổi bật trên tờ báo tuần này. Trả lời anh!… Em giết cha vì nguyên nhân gì?” “Không,… không có lý… do…” “Ngoan cố! Anh phải cho em nếm trải chút trừng phạt xác thịt để em chịu khai ra.” Nói xong, Krizu banh rộng hai chân Alston, chực canh dương vật ngay tầm lỗ hậu môn để nhấn sâu vào. Alston thét điếng, như thể sợ có người sẽ nghe được, cậu lấy hai tay bịt miệng lại tức thì. Krizu bỏ mặc sự xấu hổ của Alston, cậu thúc khối thịt đỏ liên hồi thay cho đòn tra tấn về thể xác. Alston nhắm mắt không dám nhìn xuống lớp kính, cậu rất sợ có một ánh mắt nào đó sẽ vô tình ngó lên. Tại sao kẻ bị kiềm cập luôn là cậu. Tại sao Krizu cứ thích đem cậu ra làm trò tiêu khiển. Cậu hận rằng mình không mạnh bằng Krizu, dù cho cậu đã hút máu bao nhiêu người chăng nữa. Hơn hết, cậu hận chính tình yêu của cậu. Cậu thừa nhận từng có lúc cậu ước ao được gặp lại Krizu, đây có phải là kết cuộc cậu mong đợi? “Em thuộc về anh, anh chẳng quan tâm em là thiên thần hay ác quỷ, chỉ cần biết em là người anh yêu. Trở về với anh, anh sẽ tha thứ lỗi lầm của em. Chúa đã định chúng ta thuộc về nhau, em nhất thiết không thể bỏ anh lại.” Krizu bất chợt ôm chầm Alston thì thầm vào tai cậu, lời nói êm ngọt làm Alston xao lòng. Tuy nhiên hình ảnh cái chết thương tâm của Hery tái hiện qua mắt cậu, suốt đời cậu cũng không thể quên được cảnh đó. Cậu lặng thinh trong tiếng thở hổn hển, của nỗi đau bị dày xéo giữa máu và tinh dịch. Thể xác cậu lạnh ngắt, và Krizu cũng cảm nhận được điều đó. Chẳng có một khoái cảm nào dâng trào được. Đây chỉ đơn thuần là một sự trói buộc hai thể xác hoàn toàn không cảm giác. Krizu rút dương vật ra, cho dù cậu có làm Alston la hét đến đâu bởi việc lắc mạnh nó trong cơ thể Alston, cơ thể cậu vẫn không đạt được kích thích mong muốn, cứ như cậu đang làm tình với một cái xác đóng băng. Krizu chếch choáng dựa vào chiếc bàn và bỏ sợi dây chuyền trên tay xuống đó.
|