Yêu Cậu !
|
|
Truyện này lúc đầu có tên là Băng Tan. Do bỏ viết khá lâu nên bị trôi, đồng thời cũng có khá nhiều lỗi và bị loãng nên mình đăng lại ,truyện sẽ được sửa lại một số chỗ. (Truyện chưa full) - chú ý. "Cậu" ở đây không phải là "cậu" trong "cậu- mợ". Cuối cùng. Góp ý thì xin nhận nhưng mình không chấp nhận những bình luận ác ý, có ý muốn gây war. Hết. Xincamon.
~ Yêu Cậu ! ~
Cuộc sống khi gặp qúa nhiều đau khổ thường làm cảm xúc của người ta trở nên chai lì.......... Lại một buổi sáng nữa lại đến,hé mở đôi mắt đẫm buồn của mình,nó thức dậy sau một giấc ngủ sâu không mộng mị,trong căn phòng nhỏ chỉ một mình nó,một mình nó mà thôi. Nó bỗng thèm cái cảm giác: một thằng nhóc ngủ nướng được mẹ âu yếm gọi dậy ăn sáng để chuẩn bị đi học nhưng mè nheo nhất quyết không chịu dậy ,để rồi khi muộn học thì vội vội,vàng vàng chạy bán sống bán chết để đến trường,trên miệng gặm một ổ bánh mì vừa chạy vừa ăn. Đó là một chuyện hết sức bình thường với người khác, nhưng nó thèm cái cảm giác đó,cái cảm giác mà giờ đây trở thành qúa xa xỉ với nó. Thật sự là nó đã từng có một khoảng thời gian như vậy , nhưng đó chỉ là qúa khứ,một qúa khứ buồn. Nó sợ cái gia đình đó,cái gia đình mà nó cho rằng hạnh phúc và đầm ấm nhưng, đó chỉ là vỏ bọc mà thôi.Bố nó ngoại tình,Mẹ nó cũng vậy hai người đó sớm đã rạn nứt nhưng trước mặt nó, họ giống như hai diễn viên xuất sắc đóng vai gia đình hạnh phúc,sum vầy , và khán giả là nó, khi đó nó chỉ là một thằng nhóc 15-16 tuổi, ngây ngô, hiền lành nên không hề nhận thấy một lỗi diễn xuất nào cả .Nó thông minh hoạt bát,được mọi người yêu mến,nó coi gia đình là trên hết,vẫn thường tự hào rằng nó có một gia đình thật là tuyệt vời. Và rồi.... Bố mẹ nó tuyên bố li hôn,cũng đủ biết nó sốc thế nào nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra,nó như một món đồ chơi bị đem ra đùa giỡn đến khi chán thì bị bẻ cổ vặt tay vứt vào một xó.Bố mẹ nó li hôn mỗi người đi tìm hạnh phúc mới cho mình,tuy họ không bỏ rơi nó,nó có thể chọn theo bố hoặc mẹ nhưng nó sợ,nó sợ mình sẽ sẽ như họ giả tạo,ốva dối trá . Nó quyết ở một mình,bố mẹ nó sẽ đóng vai trò như một ngân hàng không hơn không kém chu cấp tiền hàng tháng cho nó. Cứ vậy,thời gian dần trôi mọi chuyện đã nguôi ngoai,nó đã xin chuyển trường, dọn đến một nơi ở mới,và trong suy nghĩ của nó,nó nghĩ mình mồ côi.Nó không còn như xưa,nó trở nên lạnh lùng,con tim nó trở nên lạnh giá,lạnh như tên nó vậy. Minh Hàn.
|
Thức dậy ,tiếp tục những công việc nhàm chán lặp đi lặp lại mỗi ngày,giờ nó đã 17 tuổi cái tuổi phơi phới của tuổi trẻ,nó vẫn là một học sinh,nó vẫn phải đi học mặc dù nó không biết mục đích học của mình là gì. Ra khỏi nhà, đeo tai phone ,một bản nhạc buồn được bật lên ,sau đó nó chậm rãi đến trường,ngôi trường quen mà như lạ, rảo bước trên đường xào xạc lá rơi và gió mùa thu mát rượi. Nó ung dung đi trên sân trường, cặp mắt vô hồn như người bị thôi miên ,không quan tâm đến những gì xung quanh, bước vào lớp, một không khí ồn ào khiến nó khó chịu đám bạn của nó,à không, những người lạ mà nó phải miễn cưỡng ngồi chung một lớp đang cười nói trêu đùa nhau rất vui vẻ, ở ngôi trường mới này nó không hề có bạn,một người cũng không có,nó phớt lờ tất cả những ai có ý định làm quen với nó,dần dần nó trở nên cô lập một mình , chỉ một mình.... cô độc. Dở quển sách ra nó cứ nhìn nhưng cũng chẳng buồn đọc lấy nửa chữ, nó cứ như vậy cho đến khi tiết học bắt đầu. "Bài kiểm tra 1 tiết Minh Hàn là người điểm cao nhất". Tiếng giáo viên cất lên rồi sau đó là những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía nó,nó học giỏi,nó đâm đầu vào học quên ăn, quên ngủ khi bố mẹ nó li hôn, . Nó nghĩ nếu học thật giỏi thì bố mẹ nó sẽ quay lại với nhau như trước, cứ thế, nó học như điên, học đến mức phải nhâp viện vì kiệt sức, nhưng tất cả vẫn chỉ là con số 0. ~~~ Chẳng lấy gì làm vui mừng, nó cứ nhìn ra cửa sổ, chả để làm gì. Ngoài cửa mặt trời đang nhô cao dần,ánh nắng hồng yếu ớt cuối thu chiếu rọi vào mặt nó , đẹp như một thiên thần. Hết buổi nó lại ra về lúc nào cũng thế, nó cứ như thế, và nó nghĩ sẽ mãi như thế. Về đến nhà ,nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà đăm chiêu, rồi nó thiếp đi,một giấc mơ và một dòng nước mắt tuôn dài trên má. Nó thức dậy khi nghe tiếng kêu của Mun ,con mèo trắng mà nó nuôi ,con Mun như người bạn của nó vậy,nó mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt xanh xanh của con vật dễ thương đang dí sát mặt nó mà nhì rồi kêu meo meo,nó đưa tay vuốt ve con mèo rồi ôm luôn con vật vào lòng âu yếm nâng niu như một vật vô giá. Thế đấy ,những ngày tiếp theo của nó cứ diễn ra đều đều như vậy,nhạt nhẽo , vô vị, không mục đích. Thế rồi ,mùa đông cũng đến, với những cơn gió lạnh thổi rít liên hồi gây nên cái lạnh cắt da cắt thịt người ta, những cơn mưa phùn rả rích , tiết trời u uất âm u tạo nên một cảm giác buồn thê lương da diết.Những lúc như thế này, một cảm giác cô đơn lạnh lẽo tràn vào lòng nó , làm nó càng như vô hồn vậy. Thức dậy, khoác lên người chiếc áo ấm,quàng chiếc khăn len quanh cổ nó lại đến trường như bao ngày khác . Ngoài trời thật lạnh ,nó run lên,phả ra nhưng luồng hơi trắng xoá,giờ đã muộn, nhưng nó vẫn ung dung bình thản mà rảo bước trên con đường quen thuộc,nó vừa đi vừa hưởng thụ cái không khí dễ chịu này,nó thích mùa đông,cái lạnh của mùa đông làm nó thích. Cổng trường đã đóng, nó cứ đứng bên ngoài rồi cánh cổng từ từ mở ra. - Vào đi cháu! Nó cúi đầu cảm ơn bác bảo vệ,bác biết nó,nó chưa bao giờ đi muộn cả,một cậu nhóc với ánh mắt đẫm buồn và đầy ưu tư làm bác ấn tượng và nhớ đến nó chăng? Hướng về phía lớp mình ,nó vẫn chậm dãi mà đi từng bước trên sân trường,đến cửa lớp nó cứ đứng đó cho đến khi ông thầy gật đầu đồng ý, rồi bước vào . Bước vào lớp nó hướng đến cái bàn của mình và đập vào mắt nó là một người đang ngồi cạnh chỗ nó, nơi mà trước giờ chỉ có một mình nó ngồi. Trước mắt nó là một người lạ, một thằng con trai,hắn đang ngồi ngay cạnh chỗ nó, hắn là một người lạ,lạ hơn những người lạ khác trong cái lớp toàn người lạ này. này. Nghĩ bụng chắc là học sinh mới, nó thoáng bất ngờ đứng khựng lại,thoáng lạ lẫm rồi cũng chẳng quan tâm nữa,lấy lại phong thái lạnh lùng vốn có, ung dung tiến gần. Khoảng cách dần được rút ngắn ,nó tiến đếN đến chỗ ngồi của mình ,người ngồi đó thấy động nghẩng mặt lên ,lập tức đôi mắt long lanh của nó bắt gặp một đôi mắt to tròn trước mặt,đôi mắt to,đen láy với ánh nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can của người đối diện. - Chào cậu! Một giọng nói ấm và trầm vang lên,hắn cất tiếng chào nó mặc dù đang trong tiết học ,đi kèm là một nụ cười thân thiện. - ....... Im lặng,đáp lại hắn là sự im lặng và sự ái ngại của những người gần đó,hắn bị lơ. Bị lơ đẹp là đằng khác. Nó vứt cặp xuống bàn và yên vị tại chỗ ,coi như không nghe thấy gì,coi như hắn vô hình. Hắn nghĩ nó không nghe rõ tiếp tục cất tiếng. - Chào cậu,tôi là.... - Để tôi yên. Nó không để hắn nói hết câu mà cắt ngang bằng giọng lạnh tanh,cũng không thèm nhìn mặt hắn mà nói,tỏ vẻ không quan tâm. Hắn sững lại trước câu nói của nó. "cậu ta thật lạnh lùng". Và rồi mọi thứ im lặng đúng như mong muốn của nó,hắn không nói gì nữa,mà cũng nói gì được đây? nó không lấy vào tai những lời của hắn lấy một câu,chỉ còn tiếng giảng bài đều đều của giáo viên trên bục giảng,nhạt nhẽo và lãnh khốc,nó buồn ngủ,nó muốn ngủ và nó ngủ thật. Một buổi sáng nữa lại qua đi buổi học kết thúc,nó ngủ suốt 4 tiết học mà không ai nói gì cả, giáo viên để nó ngủ.Trong 4 tiết học đó hắn ngồi trong lớp nhìn nó ngủ. Nó ngủ, đôi mắt màu hổ phách khép lại,làn da bị cái lạnh của mùa đông làm cho ửng hồng,nó ngủ thật bình yên. Hắn nhìn nó không thôi , nó ngủ trông thật bình yên , vậy tại sao cái con người này lúc tỉnh lại khó gần đến vậy chứ? cứ ngồi nghĩ linh tinh hắn cũng ngủ theo nó luôn. ~~~~ Nó rảo bước ra về, lại tiếp tục hưởng thụ cái lạnh ở bên ngoài,cái lạnh làm nó nó khẽ run lên.Trên đường,những hàng cây xác xơ trơ trọi không một chiếc lá, chỉ trơ ra những cành cây gầy guộc, khẳng khiu,,cảnh vật trông thật ảm đạm thê lương. Nó đang đi rồi đột nhiên dừng lại trước một gốc cây to mọc một mình một nơi ,cũng xác xơ như những cây khác,cái cây này thật giống nó ,cô đơn trơ trọi một mình ,nhưng cái làm nó chú ý nơi gốc cây kia là thứ khác, một cậu bé đang ngồi co ro ở đó ,trên người không một manh áo ấm che thân, đang run rẩy liên hồi,mặt mày xám ngắt, xám ngoét, tái nhợt, bủng beo,thiếu sinh khí. Nó tiến đến gần, chả nói năng gì mà tháo chiếc khăn trên cổ , cởi bỏ nốt chiếc áo khoác ấm áp có để một ít tiền trong đó,choàng lên người cậu bé tội nghiệp ,xong xuôi nó cứ thế bỏ đi, để lại đằng sau ánh mắt đầy biết ơn của cậu bé , hình như qúa lạnh nên cậu không thể cất nên lời. Phía xa xa: "Cậu ta thật tốt bụng". Giờ nó chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng trên người,nó run rẩy lạnh đến thấu xương,môi bắt đầu thâm tím lại, nó lạnh lùng nhưng không vô cảm,nó làm ơn mà không cần trả ơn , nó chịu lạnh để người khác được ấm. Bây giờ, điều duy nhất nó cần làm là phải nhanh chóng về nhà nếu không muốn biến thành cây kem,cái thời tiết này sẽ giết chết nó nhanh thôi. Lạnh,lạnh rồi ấm,một chiếc áo khoác bất chợt được choàng lên người nó xua đi cái lạnh tê tái đang dày xéo da thịt của nó, cứu nó khỏi bị chết cóng. "Ai vậy?" nó tự hỏi rồi quay lại để xem-là hắn. Nó quay lại thấy hắn đang ngây ngô nhìn mình, ánh mắt cũng thoáng lạ lẫm. Hắn đi theo sau nó chứng kiến mọi việc nó làm,thấy nó lạnh run đi phía trước,thấy nó sắp tiêu đời ,hắn lo lắng chạy đến.... - Mặc vào đi cậu sắp đóng băng đến nơi rồi. "Hắn là ai?" "Một người không quen biết". "Sao lại?..." "Không biết". "Hắn thậm chí bị mình lơ đi,sao lại...?" "Không biết". Nó cứ tự hỏi mình một cách ngớ ngẩn. thấy nó cứ đứng đó ngu ngơ nhìn mình hắn lên tiếng - Này cậu. Nó bị hắn gọi giật mình thoát khỏi màn tự hỏi tự trả lời. - Cậu mặc vào đi nếu không sẽ ốm đó. Nó muốn trả lại cho hắn nhưng nhận thấy cái lạnh này không thể coi thường thế rồi ,nó ngoan ngoãn mặc vào. - Cảm ơn. - Hả?....à... ừhm.. không có gì. Hắn bất ngờ trước câu nói của nó,nó vừa nói cảm ơn hắn ư?,từ đầu đến giờ nó mới nói được 2 câu với hắn. "để tôi yên" giờ là "cảm ơn" cậy được miệng nó ra thật là khó khăn.
|
Không gian lại trở nên im lặng rồi hắn lên tiếng xé tan sự im lặng đó. - Nhà cậu đi hướng này hả? đi chung nha. Nó không đáp trầm ngâm một lát rồi bước đi, hắn không thấy nó phản ứng gì liền tiến tới đi ngang hàng nó. hai người cứ đi, tuyệt nhiên không ai nói gì thêm. Hắn khoẻ ,nhưng với cái lạnh tê buốt , mặc dù mới là thời gian đầu của mùa đông nhưng vô cùng ghê gớm. Ban đầu , hắn thấy không thấy sao cả, nhưng càng về sau càng lạnh khiến hắn khẽ run lên. Hắn cố tỏ ra bình thường nhưng rồi cũng phải khoanh tay trước ngực suýt xoa. Không khó để nó nhận ra rằng hắn cũng sắp chết cóng tới nơi,đi được một quãng nữa cũng đã tới nhà,nó dừng lại. - Sao vậy?_hắn hỏi. - Tới rồi. Nó đáp sau đó cởi áo ra trả cho hắn, hắn nhận lấy,nó quay đi. - Tên của cậu... Hắn gọi với theo. - Minh Hàn. Nó vừa đi vừa đáp mà không quay lại. - Tôi là.... Hắn chưa kịp nói hết câu đã thấy nó biến mất sau cánh cửa phòng. "Minh Hàn, cái tên thật đẹp." Hắn khoác áo vào,chạy thật nhanh về nhà. ------- Nó bước vào phòng đóng cửa lại, giờ nó phải đi tắm ngay lập tức nếu không muốn bị cảm. Dòng nước ấm làm nó dễ chịu thoải mái,vuốt nước trên mặt nó chợt nghĩ về hắn_ "cậu ta tên gì nhỉ?". Buổi tối , trời càng ngày càng lạnh, nó nằm trên giường xoay đi xoay lại rồi vùng dậy. Nó muốn ra ngoài. Khoác lên mình chiếc áo dày cộp,quấn lên cổ chiếc khăm mới,đội thêm chiếc mũ len âu đó đóng cửa phòng lại , trông nó lúc này giống hệt cục bông di động vậy. o Rảo bước trên con phố thưa người, nó cứ đi , đưa mắt nhìn lơ đãng rồi dừng chân trước một cửa hàng còn sáng đền, chọn một góc ngồi xuống sau đó gọi thứ nó cần. Thật may ,cửa hàng này có thứ nó mong muốn,đưa lên miệng những thìa kem lạnh ngắt đến buốt cả răng, vậy đấy, giữa cái thời tiết này nó lại đi ăn kem. Ngồi trong cửa hàng , nó đưa ngắm nhìn đường phố , chả có gì thú vị , nó bật nhạc lên nghe mà thấy thật buồn. 10b đêm, nó rời khỏi cửa hàng, lê từng bước nặng nề để về nhà;), bước vào phòng, thả mình lên giường , nó cứ nằm đó , hai mắt mở thao láo hướng mắt nhìn lên trần nhà. Giờ này 1 năm trước nó đang hớn hở trước đống quà được tặng, không biết mở cái nào đầu tiên, tâm trạng vô cùng vui sướng. Còn bây giờ , nó chỉ có một mình và hôm nay là sinh nhật nó, không ai biết, không ai nhớ. Nó cười nhạt nhẽo rồi dần chìm vào giấc ngủ đứt quãng. Những ngày tiếp theo vẫn vậy, mỗi ngày vẫn vậy, không có gì thay đổi, không có gì. Nó vẫn gặp hắn thường ngày ,nhưng cũng chẳng lấy làm thân quen gì,nó im lặng, hắn cũng vậy , cái sự kiện ngày mùa đông giá rét hắn khoác áo cho nó cũng đã quên rồi , nó vẫn vậy. Thế rồi noel đến. ~~~~~~~ Noel đã đến, trời càng ngày càng lạnh, lạnh đến nỗi tựa hồ như sắp có tuyết rơi nhưng cái lạnh cũng không ngăn được không khí giáng sinh đang tràn ngập khắp nơi ,khắp các nẻo đường ngõ nghách. Nó rảo bước đến trường,trên con phố tràn ngập ánh đèn lung linh đủ màu sắc nhấp nháy liên hồi trong các cửa hàng ,khi đêm xuống chắc chắn nơi đây sẽ thật đẹp. Trên đường đâu đâu cũng thấy bày bán đủ thứ liên quan đến giáng sinh , từ cây thông noel,ông già noel vải vóc,kim tuyến,đồ trang trí.... Hồi nhỏ, giờ này nó đang rất háo hức mong buổi học qua đi thật nhanh, mong trời tối thật nhanh để được đi chơi cùng bố mẹ,để được nhận qùa của ông già noel. Hồi đó nó thật ngây ngô cố học thật giỏi,thật ngoan,ngủ sớm,ngủ đúng giờ chỉ vì một câu. "Nếu con không ngoan con sẽ không nhận được qùa của ông già noel đâu" và nó tự hào khi năm nào cũng được nhận qùa. Còn bây giờ...... Nó cười nhạt, tiếp tục tới trường. Đến lớp ,cái không khí giáng sinh cũng đang hiện diện ở đây , những cuộc bàn tán ,nnhungwx món quà rồi hứa hen.... đủ thứ cả. Nó chả thèm để tâm, tiến tới chỗ ngồi. Hắn chưa đến ,rồi lát sau hắn đến, bước vào lớp và tiến tới chỗ ngồi. - Chào cậu! Hắn đột nhiên cất tiếng chào sau một thời gian dài không nói chuyện. - Chào! Nó vẫn vậy ,vẫn lạnh lùng như vậy,nhưng may là nó vẫn đáp lại, một từ "chào" thôi cũng còn đỡ hơn bị bơ. Hắn tiến tới chỗ ngồi và bắt đầu suy nghĩ cái gì đó, còn nó thì..... ngủ.
|
Đêm noel thật lạnh. Chà! Sao cứ lạnh mãi thế nhỉ? Nó ngồi bó gối trên giường, tay vuốt ve con mèo nằm bên cạnh, mắt trông phía cửa sổ , bên ngoài vô số ánh đèn đủ màu nhấp nháy phản chiếu trên đôi mắt nó. Trên phố, vô số người đang đi lại, họ là 1 gia đình,1 cặp đôi,1 đôi bạn thân... Cái lạnh không ngăn nổi họ,họ trông thật hạnh phúc và vui vẻ, họ đi trên phố trong tiếng nhạc thánh thót. Buồn thật, cầm điện thoại lên , nó mở tấm hình gia đình ra xem,tấm hình duy nhấtn mà nó còn giữ. Trong hình là 1 đôi vợ chồng đang cười thật tươi ở giữa họ là một thằng nhóc bụ bẫm dễ thương đang cầm một con robot cũng đang cuời rất tươi nụ cười hồn nhiên không một chút gượng gạo. Nó nhìn cậu nhóc kia , rồi nó tự hỏi đã bao lâu rồi nó không cười rồi nhỉ? Nó thấy nhớ cái gia đình trước kia, cái gia đình đã một thời hạnh phúc vậy mà bây giờ đã tan nát, mỗi người một nơi. Thế rồi ,nó cũng xoá luôn tấm hình duy nhất,nó không muốn nghĩ đến 2 người kia nữa 2 người đó hơn một năm nay nó không gặp , họ cũng không hề gọi cho nó lấy một cuộc điện thoại,2 người họ đã cướp đi sự ngây thơ hồn nhiên của nó và biến nó thành một người lạnh lùng như bây giờ đây, nó không muốn nghĩ nữa nó muốn ra ngoài nếu không nó sẽ lại khóc nữa cho mà xem. Bước xuống giường ,tiến tới tủ quần áo chọn một chiếc áo ấm khoác lên người,đang quàng nốt chiếc khăn thì Có tiếng gõ cửa. lập tức, nó quay ra phía cửa,đã hơn 1 năm nay cánh cửa đó chưa có ai gõ cả. Tim nó bỗng đập thình thịch.. là .... là "họ" sao? nó đứng ngây ra một chỗ không nhúc nhích và tiếng gõ cữa lại cất lên lần nữa . Nó tiến tới cầm núm cửa một lúc rồi lấy hết can đảm mở ra. "cạch" - Merry chrismast!_Là hắn. Hắn đứng ngoài cửa giương đôi mắt rạng ngời lên nhìn nó cười vui vẻ. Nó lại ngây ra như phỗng. "sao cậu ta lại đến đây?" - Giáng sinh vui vẻ. Hắn lại lặp lại lần nữa như sợ nó không biết ngoại ngữ. Nó vẫn cứ ngây ra đó. "ra vậy" - Cậu đang định đi đâu à. - *gật* - Đi đâu? - ra ngoài - Cho tôi đi với. - *gật* Nó đang buồn,có hắn đi theo cũng đỡ cô đơn,nhìn hắn lúc nào cũng cười được, trông hắn như tên ngốc vậy. Nó bước ra ngoài, theo sau là hắn trên mặt đường in bóng 2 chàng trai một nhỏ nhắn mảnh khảnh,một cao ráo tuấn tú. Nó lại tới cửa hàng hôm nào và gọi 1 ly kem ăn trước sự ái ngại của hắn. - Viêm họng đấy! - Kệ. Nó ăn xong ngồi ngắm đường phố về đêm, khác hẳn với sự vắng vẻ thường ngày , giờ đây ngoài đường thật đông đúc , trên đường, từng nhóm,từng đôi,cứ đua nhau đi qua trước mặt nó, nhộn nhịp vô cùng. Bước ra khỏi cửa hàng ,giờ nó cũng chẳng biết đi đâu nữa cả ,cứ đi lang thang trên phố ngắm nhìn sự lung linh của nơi đây. - Theo tôi tới chỗ này. - Đi đâu?. - Công viên. ... - Ừhm. Hắn bỗng cầm tay nó kéo đi. Ấm thật, tay hắn ấm thật, nó cứ mặc kệ cho hắn cầm tay mình mà lôi đi . Còn về phần hắn, vừa cầm vào tay nó đã giật thót mình ,tay nó lạnh như một tảng băng vậy , nếu nó ngất đi muốn phân biệt xem nó còn sống hay đã chết bằng việc cầm tay kiểm tra hơi ấm thì nó đã bị chôn lâu rồi. - Đợi tôi một lát. Hắn bỏ tay nó ra và chạy đi,nó bước chậm rãi trên đường. Một lát sau hắn quay lại và đưa cho nó một cục gì đó đen đen. - Đeo vào đi tay cậu lạnh lắm. Là một đôi găng tay ,vừa rồi câm đôi bàn tay lạnh ngắt của nó hắn cảm thấy lo cho nó, người gì đâu mà tay lạnh ngắt, đã thế còn ăn đồ lạnh nữa chứ, thật là... - Không cần. - Cần. - K... Nó chưa nói dứt câu hắn đã chộp luôn tay nó lên và bắt đầu "cưỡng chế",đã không biết tự lo cho mình lại còn ương bướng. - Để tự làm. Thấy nó đã chịu nghe, hắn đưa nốt chiếc găng tay còn lại cho nó. - Đi thôi. Hắn cất tiếng và bước đi không cầm tay nó nữa. Ờ... ờ đi. 5 phút sau đã tới công viên. Ở đây cũng khá đông, nó với hắn cứ đi loanh quanh công viên chả nói với nhau câu nào. - Chúng ta làm bạn nha. Đột nhiên hắn lên tiếng. ... - Sao vậy? - Ừhm. - Đồng ý rồi hả? - *gật* - Tôi là Nhật Hoàng. - Ừhm. - Cậu ghét tôi sao? - *lắc* - vậy thì nói gì đi. - nói gì? - nói rồi đó. Hì - tặng cậu này. -Đây là qùa noel. Nó quay lại , không biết hắn đã lấy đâu ra một hộp qùa màu xanh được gói cẩn thận đưa chó nó. ... - Nhận đi mà. Hắn 2 tay cầm quà, mắt nhìn nó kiểu như van nài trông rõ buồn cười, hết cách , nó đành cầm lấy,hắn cười thoả mãn. Miệng nó khẽ cong lên tạo nên 1 nụ cười hiếm hoi.........
|
Ngay lập tức nụ cười của nó tắt ngúm, nó đứng khựng lại không đi nữa. Hắn thấy nó dừng lại , mắt cứ chăm chăm nhìn về 3 người phía trước : 1 nam một nữ còn có 1 đứa trẻ tầm 1 tuổi , đó chắc là một gia đình hạnh phúc. - Ai vậy. Hắn cất tiếng hỏi nó. - ..... - Đó là?.... Hắn tiếp tục hỏi - bố tôi. Hắn ngạc nhiên nhìn nó. - Còn kia chắc là mẹ cậu. - không phải. - vậy là ai? - người mới. "Người mới"? Hắn chưa hiểu lắm nhưng cũng không dám hỏi thêm. - Về thôi. Nó cất tiếng nói tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra cả,rồi lại tiếp tục rảo bước đều đều. Khi nó bỏ xa hắn một đoạn hắn mới chạy theo. - Vậy mẹ cậu! - Chết rồi. Nó trả lời vậy đấy , nó không muốn nhắc đến 2 người đó nữa. Nó ngoài mặt thì tỉnh bơ nhưng thực chất đang rất buồn,nó đã chuyển đi thật xa vậy mà cuối cùng cũng vẫn chạm mặt nhau, trớ trêu thật. Suốt đoạn đường về nó không nói gì, hắn thấy nó khác khác cũng không dám nói gì. Về đến nhà, đập vào mắt nó là một hộp gì đó để trước cửa ,thoáng ngạc nhiên mở ra xem, bên trong là một hộp quà và một mẩu giấy, nó cầm lên và đọc, thái độ của nó lập tức thay đổi , nó ném luôn thứ trên tay vào thùng rác. Hắn ngỡ ngàng nhìn nó. - Sao lại vứt? - không cần thứ này. Đúng! Nó không cần hộp quà được gửi chuyển phát nhanh đó. - sao vậy.? - đừng hỏi. Nó đáp rồi mở cửa phòng. - Tạm biệt. - ờ.... ờ tạm biệt. "cạch" cánh cửa khép lại ,hắn tiến tới thùng rác chiếc hộp ban nãy lên. "Mẹ xin lỗi,mẹ bận không đến được,chúc giáng sinh vui vẻ". Hắn hiểu rồi. Nó thật tội nghiệp Hắn cứ đứng ngoài cửa hồi lâu, đến khi ánh đèn bên trong tắt hẳn ngôi nhà chìm trong bóng tối hắn mới lẳng lặng ra về. Chắc nó đang rất buồn, đây là một noel thảm hại.
|