Phép Thuật Nào Cho Em Yêu Anh Hả ?
|
|
Còn chứ. Mai là đêm giáng sinh. Hy vọng tg sẽ tặng quà cho mọi ng bằng một chap mới. Hehe
|
Chương 14:
Rengggggg… Warming…Warming… It ‘s dangerous…It ‘s dangerous… Chuông báo động trong phòng bảo vệ đột nhiên vang lên inh ỏi,lực lượng bảo vệ chợt nhìn nhau ngơ ngác, khẩn trương tìm ra nguyên nhân rồi vộivàng liên lạc với Tam Đại Thiên Vương quyền uy. Bọn hắn đang dẫn cả đám lên phòng Hội Học Sinh thì Đình Huy ngột khựng lại, trên mặt hiện rõ sự khó chịu và có phần đau đớn. Ngạcnhiên, bọn hắn liền dừng lại hỏi: - Huy! Sao vậy? - Cậu bị đau ở chỗ nào à? Có cần lên phòng y tế không? Haylà làm việc quá sức nên mệt? - Hay là cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi. Việc này cứ giao lạicho bọn tôi xử lí là được rồi. Đình Huy không đáp vội, cậu quay lại liếc nhìn đám người đằngsau đang ngạc nhiên và tò mò rồi mới dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ với 2 thằngbạn: - Tôi không sao. Nhưng hình như có kẻ đang đột nhập vào trường.Chúng đang cố phá vỡ kết giới “Ảo ảnh” của tôi nên mới có chút khó chịu. 2 người Vũ Phong, Bảo Thiên nghe vậy thì khôngtránh khỏi sửng sốt. Kẻ nào lại dám cả gan xâm nhập vào trường này chứ? Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Bảo Thiên vang lên. Cậunghe điện thoại mà đôi mày hơi nhíu lại khi thấy đội trưởng đội bảo vệ của trườnglà người gọi đến: - Thưa Thiếu gia, chuông báo động của trường vừa vang lên,theo điều tra thì chúng tôi biết được có kẻ… - Tôi biết điều đó rồi. Các anh cứ lo việc của mình đi. Việcđó cứ để cho chúng tôi. Không muốn để bọn nó biết chuyện, Bảo Thiên ngắt lời, nói mộtlèo rồi cúp máy, quay sang ra hiệu với bọn hắn. Vũ Phong quay sang tụi nó dặn dò: - Tất cả đứng yên ở đây, không được đi đâu cho đến khi tụitôi quay trở lại. Dứt lời, 3 chàng trai ấy đã bay lên cao, mất hút trong mànđêm bí ẩn trong khi tụi nó còn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì. Chỉ vài giây sau, bọn hắn đã có mặt ở phòng điều hành củatrường. Vũ Phong dùng tay vẽ lên khoảng không. Ngay lập tức, một bảngđiện tử theo dõi 5 vòng kết giới hiện ra. Hơn 30 chục tên đang ra sức dùng lửa,băng, nước, lôi, phong, mộc…phá vỡ vòng kết giới đầu tiên. - Đều là năng lực cấp 5 trở lên cả. - Còn có năng lực cấp 5, cấp 6, lại có khoảng 30 chục tên. Vậymà chúng dám xâm nhập trường sao? - Không biết chúng có mục đích gì đây? - Trở về phòng Hội Học Sinh tập hợp mọi người lại đã. Bảo Thiên khẽ di tay đến nút lệnh tập hợp trên bản đồ rồi 3 người nhanh chóng bay về phòng Hội Học Sinh. Chưa đầy 2 phút, tất cả thành viên Hội Học Sinh đã có mặt đầyđủ trong bộ trang phục chiến đấu được may hoàn toàn bằng vải đen để tránh bị kẻthù phát hiện. - Leader! Có chuyện gì vậy? Tam Đại Thiên Vương đều không nói gì mà chỉ im lặng. BảoThiên khẽ nhướn mắt ra hiệu cho tất cả nhìn vào bảng điện tử vừa được anh mở ralần nữa. Tất cả theo dõi bảng điện tử thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề,vội đứng nghiêm trang lại thành từng hàng chở lệnh. - Kẻ địch có hơn 30 tên, từ cấp 5 trở lên, có khoảng 7 tênđã bị rối loạn thần trí do trúng phải thuật của vòng kết giới đầu tiên. Chúng tấncông vào 4 phía để phân tán lực lượng của chúng ta. – Vũ Phong tóm tắt tìnhhình. - Khoan! Chưa hết đâu. Có thêm chục tên nữa… Lần này toàn lànăng lực cấp 7. – Đình Huy chỉ tay vào những chấm đỏ đang liên tiếp hiện ra ởgóc màn hình. Phong nhíu mày quan sát thế trận, trầm ngâm một lúc rồinhanh chóng vạch ra kế hoạch tác chiến. - Phân làm 4 nhóm. Nhóm 1 đến cửa Tây, nhóm 2 doThiên chỉ huy phục kích ở cửa Nam, tôi đưa nhóm 3 chặn chúng ở cửa Đông, Huy và những người còn lại sẽ đánh úp chúng ở cửa Bắc. Dứt lời, như một ảo thuật gia, Vũ Phong vung tay, trong nháymắt bọn hắn đã khoác lên người những bộ trang phục chiến đấu màu đen bí hiểmcùng với một chiếc áo choàng đồng màu được làm bằng vải đặc biệt mà không mộtvũ khí nào xuyên qua được. - Mọi người cũng không cần phải căng thẳng quá, cứ bình tĩnhmà đối phó với chúng. Bọn chúng chỉ có khoảng gần 50 tên, có thể tin tưởng vào5 vòng kết giới với sức mạnh phi thường của trường. – Đình Huy chấn an. - Quan trọng là tất cả phải tập trung phân tích tình hình, cẩnthận kẻo bị mắc bẫy của chúng. – Đình Huy dặn dò. - Nhớ là phải bắt sống chúng bằng mọi cách, hạn chế số lượngngười thiệt mạng thấp nhất có thể. – Bảo Thiên thêm vào. - Thiên! Cậu ổn chứ? - Yên tâm. Tôi là ai chứ. Một khi chúng còn chưa phá được kếtgiới thì một mình tôi vẫn có thể giết sạch lũ đó. – Bảo Thiên nửa đùa nửa thậtcười nói. - Vậy thì tốt. Good luck! - Xuất phát! Trong tích tắc, mấy trăm bóng đen bí ẩn biến mất vào màn đêmtĩnh lặng trả lại căn phòng lạnh lẽo tĩnh mịch như lúc đầu. Vù…Vù… Những bóng đen lướt qua các ngọn cây một cách nhanh chóng xétoạc sự yên tĩnh của bầu trời đêm. Ruỳnh…Ruỳnh… Ầm…Ầm…Ầm… Lửa phun tràn lan trên bề mặt kết giới sáng rực cả khoảng trời,những tia sét chớp nhoáng cứ liên tiếp giáng xuống mặt đất hòng phá huỷ vòng kếtgiới đầu tiên. Sau một khoảng thời gian tuy chưa dài lắm nhưng cũng khôngphải là ngắn, bọn chúng đã có dấu hiệu thấm mệt trong khi vòng kết giới chẳng mảymay có dấu hiệu suy yếu. Tức giận, tên cầm đầu liên tục hét lên ra lệnh cho tụiđàn em. - Mạnh tay lên! - Dùng hết lực vào cho tao! - Mấy thằng cấp 7 đâu, phá vỡ vòng kết giới này cho tao! … Tuy nhiên, chúng lại không hề nắm được đặc điểm của vòng kếtgiới này. Đây chính là kết giới “Ảo ảnh”, vì vậy những gì chúng đang tiếp xúcchỉ là ảo ảnh mà thôi, chưa có một tên nào chạm vào được ranh giới của lớp kếtgiới thật cả. Cửa Tây… Vù…ù…ù… Gió thổi vi vu rồi mạnh dần lên, tốc độ càng lúc càng nhanhvà mạnh. Mấy hàng cây xung quanh chao đảo, nghiêng ngả dữ dội, bụi bay mù mịtnhư bão cát. Mấy tên xâm nhập phải dừng đánh vì gió quá to, nếu không cẩnthận sẽ bị gió làm đổi hướng các năng lực thì chính chúng sẽ bị năng lực củamình tấn công. Vài tên đứng trúng nơi gió thổi mạnh nhất, bị hất ngược ra sau mấtmấy mét, vội ôm chặt một cái cây nào đó mà không dám đứng lên chiến đấu. Tên cầm đầu vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, nheo mắt nhìn xungquanh tìm kiếm bóng dáng kẻ bí ẩn có được năng lực cao siêu như thế. - Thủ lĩnh! Ở trên…trên đó…có… - Một tên lắp bắp chỉ tay lênngọn cây phong cao ngất cách nơi chúng đứng không xa. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, gió lướt qua mấy ngọn cây lắc lưxào xạc, một thân ảnh cao lớn ngồi trên ngọn cây với thần thái ung dung, điềm đạm,khuôn mặt toát lên vẻ đẹp của những thiên thần nhưng đôi mắt màu xanh lá cây sắcsảo lại ánh lên những tia lạnh lẽo như Thần Chết. Ánh mắt ấy quét qua một lượtnhững tên xâm nhập làm cho bọn chúng khẽ rùng mình run sợ trước khí chất cao ngạoấy. Sự im lặng đáng sợ trong màn đêm tĩnh mịch chỉ nghe tiếnggió gào thét bên tai càng làm tăng lên sự sợ hãi không tên trong lòng những kẻxâm nhập nhát gan. Bảo Thiên từ từ đưa cánh tay lên phía trước, phẩy nhẹ một cáira hiệu, điệu bộ hết sức thảnh thơi không chút để mắt đến lũ người kia. Ngay sau cái phẩy tay nhẹ nhàng nhưng uy quyền ấy, nhóm I đồngloạt lao lên như vũ bão về phía kẻ xâm nhập. Họ di chuyển khá nhanh làm cho đốiphương chỉ nghe thấy tiếng xé gió đáng sợ, và chỉ kịp nhận ra khi họ đã đứngsát bên cạnh sẵn sàng hạ gục những kẻ xâm nhập trái phép bất cứ lúc nào. Hoảng hốt, bọn chúng vội ra tay đánh trả mà không hề nhớ đếnkế hoạch đã vạch ra trước đó. Phừng…Phừng… Như một cơn mưa tên lửa dày đặc, lửa phóng ra liên tục, sátrạt nhau tạo nên không khí nóng rực bức bối. Những tên xâm nhập vội tìm cách né tránh vì néu trúng phảiđòn này thì nguy cơ mất mạng là rất cao, có kẻ sợ quá liền kiếm ngay một cây cổthụ to lớn mà đứng nấp sau đó, không dám tiếp tục trận chiến. Còn về những người trong Hội Học Sinh, họ đã được rèn luyện,chuẩn bị kĩ càng, lại thêm tài năng vượt trội nên việc né tránh những “hoả tiễn”này là chuyện vô cùng dễ dàng, họ nhanh chóng vượt qua những ngọn lửa hung hăngdữ tợn ấy mà tìm bắt rồi hạ gục những kẻ xâm nhập kém cỏi kia. - Nước! Mau dùng nước dập lửa. – Tên thủ lĩnh hét lên ra lệnh. Bọn đàn em vội bừng tỉnh làm theo. Những kẻ mang trong mìnhsức mạnh hệ thuỷ vội điều khiển nước để dập lửa. Như một chiếc vòi rồng, nước dâng cao rồi toả ra tứ phía dậptắt bức màn lửa đang tác oai tác quái. Lửa gặp nước thì cháy xèo xèo, khói dângcao nghi ngút. Bảo Thiên ngồi trên cây khẽ nhếch môi cười đầy bí hiểm. Hắn tậphợp những anh chàng trong nhóm I có sức mạnh hệ thuỷ cao nhất lại thì thầm gìđó làm họ muốn cười lắm nhưng không dám, vội cúi đầu bay ra xa rồi khoát tay rahiệu cho nhóm I bay lên những cành cây cao gần đó. Những người trong nhóm tuy chưa hiểu ý Leader nhưng cũng vộilàm theo, tìm những cành cây cao mà đáp xuống để lại lũ người xâm nhập ngơ ngáckhông hiểu chuyện. - Tiếp thêm sức cho chúng đi. – Bảo Thiên lười biếng ra lệnh. Những người trong nhóm I hơi ngớ người ra rồi bật cười khiđã hiểu ý Leader. Họ nhìn Bảo Thiên đầy kính phục và nể sợ. Leader của họ cókhác, thật sự là không dễ chơi! Độc, thật sự rất độc! Chỉ tội cho những kẻ dạidột kia, dây vào ai không dây lại dây vào vị Thiếu gia thâm hiểm này. Ngay khi hắn dứt lời, những anh chàng khi nãy được Bảo Thiên gọi đến liền điều khiển cho nước dâng lên cao hơn, nước từ dưới đất phun lên àoạt, tạo thành những lốc xoáy nguy hiểm rồi đổ ập xuống đám người xâm nhập tộinghiệp. Những kẻ có phản ứng mau lẹ vội bay lên cành cây tránh lũngay lập tức bị những người trong Hội Học Sinh từ trên cây tấn công kịch liệt,không cho chúng cơ hội chống trả chứ đừng nói đến chuyện thoát thân. Những kẻ còn lại chưa hiểu chuyện gì đã bị thác nước hung dữấy nuốt chửng, cuốn vào những dòng xoáy nguy hiểm không lối thoát và bị đưa đixa mấy mét. Tên thủ lĩnh vội dùng năng lực thổ của mình điều khiển đất tạothành những hố sâu. Nhưng có vẻ mình hắn thì không đủ sức để ngăn cản dòng nướcmạnh mẽ ấy, hắn vội hét to ra lệnh: - Thổ! Thằng nào có năng lực thổ mau giúp tao! Tạo càng nhiềuhố sâu càng tốt! Nhanh lên! Mấy tên xâm nhập vội làm theo như một cái máy, đứa nào đứa nấymặt mày tái mét, không đủ tỉnh táo để suy nghĩ thêm điều gì. Những hố đất sâu dần được tạo thành, dòng nước lũ từ từ đổ ậpxuống hố đất ấy, thấm dần vào lòng đất rồi biến mất. Những tên bị nước cuốn khinãy nằm sõng soài trên mặt đất, mặt trắng bệch như xác chết, ho sặc sụa, vộinôn thốc nôn tháo những thứ đã nuốt phải. - Tấn công! Những khối đất hình trụ từ dưới đất độn lên nhanh như cắt đầynguy hiểm với phía đầu sắc nhọn như móng vuốt của mấy chú chim đâị bàng, có thểđâm chết kẻ thù ngay tức khắc. Bọn xâm nhập điều khiển cho những khối đất đâmxiên, đâm xéo nhưng những người nhóm I đều tránh né dễ dàng. Bảo Thiên nhíu mày, gió nổi lên lồng lộng, gào thét như mộtcon mãnh thú. Những lốc xoáy dần được hình thành xung quanh hắn và những ngườinhóm I đã rút về đứng xung quanh hắn từ lúc nào. Bảo Thiên vung tay, những lốc xoáy cứ thế lao vun vút về phíatrước, dữ dằn nuốt chửng tất cả những thứ cản đường chúng, lướt qua những khốiđất sắc nhọn kia làm chúng vỡ vùn rơi xuống đất. Mấy kẻ xâm nhập guồng chân tháo chạy. Những lốc xoáy nhanhchóng đuổi theo cuốn lấy bọn chúng rồi hất tung lên cao rồi rơi xuống những cáihố mà chính tay chúng vừa tạo ra. Những người có sức mạnh hệ thổ trong nhóm I nhanh chóng điềukhiển đất trói chặt những kẻ đó làm chúng muốn chạy cũng không chạy được. Không chỉ tên thủ lĩnh mà tất cả những kẻ ở đó đều nhìn Bảo Thiên với ánh mắt kinh sợ và không thiếu sự nể phục. Chúng đã hiểu ra được kếhoạch của vị Leader oai phong kia. Bọn chúng dùng nước để dập tắt lửa, Bảo Thiên liền tăng thêm sức mạnh của nước, dùng chính dòng nước ấy để tiêu diệt chúng. Bọnchúng tạo ra những hố đất sâu để thoát nước thì hắn lại dùng chính những hố đấtấy để chôn sống chúng. Đúng là “gậy ông đập lưng ông”. - Cẩn thận… Á…A…A…A…! Tên thủ lĩnh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất,cơ thể giãy dụa đầy đau đớn. Lũ người xâm nhập vội đưa mắt nhìn thì nhận thấy ngay ở chỗtên thủ lĩnh vừa ngã xuống là một thân ảnh cao lớn đang mỉm cười ngạo nghễ, tàáo choàng tung bay trong gió càng tăng thêm sự ma mị vốn có. Đôi mắt sắc lạnh nhìnnhững kẻ xâm nhập đầy khinh bỉ, cái nhìn chứa đầy sự uy hiếp ép buộc tất cả phảiđầu hàng. Bọn chúng không hẹn mà cùng run rẩy khi bắt gặp đôi mắt ấy - đôi mắtmàu xanh lá cây! Cửa Nam… Ầm…Ầm… Uỳnh…Uỳnh… Bọn chúng đang dùng hết lực hi vọng phá huỷ được kết giớithì một giọng nam trầm ấm không kém phần uy quyền vang lên: - Các ngươi là ai? Tại sao dám xâm nhập vào lãnh thổ trườngnày? Bọn chúng bất ngờ liền dừng tay lại dáo dác ngó xung quanhtìm kiếm chủ nhân giọng nói. Kì lạ, ngó trước ngó sau mà chẳng thấy một ai, bọn chúngđang định tiếp tục công việc thì chợt giật mình khi phát hiện ra…ngay trên đỉnhđầu bọn chúng, đứng giữa không trung là một đoàn người hùng hậu đang hiên ngangnhìn bọn chúng với ánh mắt khinh thường. Tất cả đều khoác lên người bộ đồ đenbí ẩn. Nổi bật giữa màn đêm là một dáng người cao lớn với chiếckhuyên tai bằng đá hổ phách. Đình Huy cười nhẹ coi như màn chào hỏi, nụ cườihiền lành như ánh trăng nhưng không kém phần cao ngạo, chiếc áo choàng tung baytrong cơn gió nhẹ càng làm tăng thêm sự tự tin vỗn có. Tên cầm đầu bật cười ha hả, nụ cười mang đầy sự giễu cợt. Mộtkẻ hiền lành thế này mà đòi chiến đấu với chúng sao? Trường Morliton hết họcsinh ưu tú rồi chắc? Những người trong nhóm II thấy lũ người xâm nhập kia dám coithường Leader của mình thì không khỏi tức giận. Họ định xông lên xử đẹp đám ngườingạo mạn kia thì bị Đình Huy cản lại. Anh lại cười nhẹ rồi nói: - Cứ cho bọn chúng cười. Càng khinh địch bao nhiêu thì cơ hộichiến thắng của chúng lại càng thấp bấy nhiêu. Đình Huy đã nói vậy thì những người còn lại đành nghe theo,nhưng trong lòng mọi người vẫn còn tức giận lắm, trong đầu nghĩ thầm: “Lát nữata sẽ cho các ngươi chết không kịp ngáp.” - Tụi mày đâu? Hạ hết đám ẻo lả này cho tao! Làm càng nhanhgọn càng tốt. Vút…Vút… Keng…Keng… Những phi tiêu bằng băng nhọn hoắt phóng như mưa về phía Đình Huy và những người nhóm II, chúng loé sáng trong đêm, hơi lạnh từ từ bốc lên. - Đất. – Huy hét lên ra lệnh, tuy nhiên nụ cười vẫn cứ nở trênmôi. Hiểu ý, những người còn lại nhảy vọt xuống đất, ngồi thụp xuống,hai tay đập mạnh xuống đất phóng năng lượng. Crack…Crack… Ầm…Ầm… Một bức tường bằng đất được tạo thành ngay lập tức, kiên cố,cao lớn, che chắn cho mọi người trước những phi tiêu kia. Những phi tiêu bằng băng nhọn hoắt cắm vào bức tường cứng rắnkia thì gãy vụn, rơi lẻng xẻng rồi tan thành nước. Xẹt…Xẹt…Xẹt… Những tia lửa điện và sấm chớp bắt đầu vang lên ở phía bênkia bức tường – nơi những kẻ xâm nhập đang đứng. - Bọn chúng sắp dùng lôi. Tất cả lại đây… - Thiên gọi mọingười lại bàn kế hoạch tác chiến. - Rõ chưa? - Rõ. Uỳnh…Uỳnh… Xẹt… Chíu…Đoàng… Crack…Crack… Đòn lôi điện khá mạnh, chúng phóng thẳng về phía bức tường đấtkiên cố, dày đặc. Những tiếng crack vang lên giòn giã. Bức tường đã có dấu hiệu sụp đổ. Ầm… Những mảnh vụn và mảng đất lớn sụt xuống, phía bên kia tườngdần lộ diện. Vui mừng vì phá được bức tường, bọn chúng liên tục phóng những tialửa điện, những tia sét sáng chói về phía bên kia mà không để ý rằng…ở phía bênkia từ lâu đã chẳng còn bóng dáng của ai.
|
Chương 15: Phụt… Ào…Ào… Như một cơn đại hồng thuỷ, nước phun mạnh về phía những kẻxâm nhập, cuộn vào những tia sét. Những tiếng xẹt xẹt do điện bị chập vang lênlàm người ta nổi da gà. Nước tạo ra một lớp màn trắng xoá, che đi tầm nhìn củangười khác. Lực nước quá mạnh lại thêm dòng điện lên đến hàng nghìn Vônđang đổ ập xuống nơi bọn xâm nhập đang đứng. Bọn chúng vội vã chạy chốn vìkhông muốn mất mạng. Đội hình của chúng nhanh chóng bị phá huỷ. Chỉ chờ có thế, những người trong nhóm II nhanh chóng ổn địnhđội hình rồi lao vào tấn công như vũ bão không cho lũ người xâm nhập cơ hội trốntránh. Từng năng lực lần lượt được sử dụng, phá huỷ khu rừng xinh đẹp vốn có. Bảo Thiên cũng nhanh chóng nhập cuộc giúp sức, nhưng anhkhông dùng thế mạnh của mình là tạo ra “Ảo ảnh” mà dùng những năng lực khác vìsợ làm nhiễu sức mạnh của kết giới. Tuy vậy, những kẻ xâm nhập vẫn bị anh hạ gụcdễ dàng. - Hự… Tên cầm đầu cuối cùng cũng bị Bảo Thiên hạ đo ván, hắn nằmdưới đất lăn lộn, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn, ánh mắt căm thù nhìn Bảo Thiênđang đứng trước mặt. Hạ xong lũ người ngạo mạn, tất cả thành viên trong nhóm II lậptức tập trung thành 3 hàng đứng sau Bảo Thiên chờ lệnh, đôi mắt cảnh giác canhchừng những kẻ xâm nhập đề phòng chúng đánh lén. Bảo Thiên nhìn tên cầm đầu đang trừng mắt nhìn mình thì nhếchmôi cười khinh bỉ: - Bài học cho các ngươi. Đừng vội đánh giá người khác khichưa hiểu rõ về con người họ. Đùng…Đùng… Những viên bi tròn chứa thuốc nổ cứ được ném liên hồi vàovòng kết giới khiến khói bay mù mịt cả một vùng, mùi khét lẹt bắt đầu toả ra khắpnơi, xộc vào mũi khiến mọi người cảm thấy khó chịu. - Hắt…Hắt…Hắt xìììììì… - Hắt…Hắt xìììì… Lũ này…hắt xì…chán sống rồi…hắt xììì… Đình Huy hắt xì liên tục khi mùi hắc xộc vào mũi mà cậu lạibị dị ứng với mùi thuốc súng mới khổ. Cậu phẩy tay một cái làm cho mùi khét khóchịu ấy biến mất, trả lại cho không khí sự trong lành vốn có. Đình Huy bay nhanh đến chỗ bọn chúng đang tụ tập, nhanhchóng đảo mắt quan sát tình hình rồi tiện đà bay vút lên một cành cây phong caotít ở gần đó ngồi bắc chân chữ ngũ như một ông hoàng chuẩn bị thẩm vấn nạnnhân. - Được lắm! Ông cho tụi bay biết tay. Crack… Vụt… Pặp… - Á… - Cái quái quỷ gì thế này? Từng tốp dây leo chắn chắn từ dưới đất bất ngờ trồi lên quấnchặt tứ chi của từng tên xâm nhập. Bọn chúng bị treo lơ lửng trên không, cách mặt đất khoảng mộtmét rưỡi như những con côn trùng bị mắc vào mạng nhện đang cố vùng vẫy thoátthân, nhưng càng vùng vẫy bao nhiêu thì càng bị siết chặt dây trói bấy nhiêu. Đình Huy chỉ bừa vào một tên có năng lực cấp 7 ngoắc ngoắcngón tay, ngay lập tức tên đó bị một lực hút vô hình hút đến gần cây phong Đình Huy đang ngồi. Mặt hắn lộ rõ sự sợ hãi khi chạm phải ánh nhìn mỉa mai đầy lạnhlẽo của cậu, vội vã cúi đầu xuống nhìn vào khoảng không vô định. Đình Huy bật cười to, nụ cười toả sáng trong đêm tối nhưng đầysắc lạnh và ẩn chứa mùi vị của sự nguy hiểm: - Hahaha… Chúng bay làm ông khó chịu đấy. Muốn chết sao? Hả? Ngay sau tiếng quát ầm ĩ của Đình Huy, những tia sét liên tụcđánh ầm ầm xuống mặt đất, ngay sát bên chỗ bọn xâm nhập đang đứng làm mặt đấtlõm xuống một lỗ sâu hoắm, khói và mùi khét bốc lên nồng nặc. Vừa giật mình vừasợ hãi, bọn chúng mặt mày tái mét, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi hột toátra như mưa. Vút… Nghe thấy tiếng xé gió đang lao về phía mình mỗi lúc một gần,cậu bật ngược về phía sau, lùi lại mấy mét giữ khoảng cách, đồng thời hét lênra lệnh: - Có động! Tất cả mau lùi lại! Vút… Phập…Phập…Phập… Những chiếc phi tiêu nhọn hoắt bay vụt đến, cắm chi chíttrên mặt đất nơi Đình Huy và những người nhóm III vừa đứng khi nãy. Lợi dụng sơ hở, bọn chúng nhanh chóng cắt đứt những chiếcdây leo đang quấn quanh cơ thể rồi tạo thành vòng tròn bao vây nhóm người của Đình Huy. - Ra mặt đi! Muốn chơi trốn tìm với ông à? – Cậu quát lớn giậndữ. Định Huy vừa dứt lời, khoảng 5 tên nhảy ra từ những lùm câygần đó, nhanh chóng nhập bọn với lũ người xâm nhập kia siết chặt vòng vây, quyếttâm tiêu diệt những người trong nhóm III, và tất nhiên không loại trừ cậu. - Tấn công! – Một tên hét lên ra lệnh. Nhận được lệnh, bọn chúng ồ ạt xông lên như những con thúđang khát mồi. Đình Huy cũng phẩy tay ra hiệu cho nhóm III tiến vào xử líđám người ngạo mạn ấy nhưng vẫn không quên nhắc nhở: - Có 2 tên dùng vũ khí là kim độc, nhớ cẩn thận. Còn nhữngtên khác thì không đáng lo. - Rõ! Vút…Vút… Vèo… Uỳnh… Crack…Crack…
|
Tiếp đi tác giả em hóng nha.
|
Chương 16: Cả hai bên lao vào nhau như vũ bão, những nguyên tố lần lượtđược sử dụng một cách thuần thục. Có thể nói bọn người xâm nhập này không phảihạng xoàng, sức mạnh của chúng cũng không thua kém những người trong Hội HọcSinh là bao nhiêu, chỉ là chúng không được đào tạo bài bản cộng với số lượng ítỏi làm chúng nhanh chóng bị thua trận. Rầm…Rầm… Soạt…Soạt… Không muốn mất thêm thời gian vô ích, những quả cầu bằng sétliên tục được Vũ Phong tạo thành trong lòng bàn tay rồi phóng về phía chúng.Tuy nhiên vì không muốn giết người nên những quả cầu sét ấy có dòng điện khôngquá mạnh, lại được cậu cố ý ném chệch qua một bên nên chỉ khiến những tên sơ ýchạm phải lăn ra bất tỉnh chứ không ảnh hưởng đến tính mạng. - Nộp mạng đi! Một tiếng hét giận giữ vang lên, cùng lúc đó là 3 bóng đenlao vun vút về phía V.Phong. - Leader! Cẩn thận! Như đã đoán được từ trước, Vũ Phong không lộ tí gì là lo lắng,ngược lại còn nở nụ cười kiêu ngạo như nắm chắc phần thắng. Cậu cứ ung dung ngồirung đùi chờ bọn chúng đến thật gần rồi bất ngờ xoay người tránh né. Bọn ngườikia đang đà lao đến lại bay với vận tốc rất nhanh nên không kịp đổi hướng, đâmsầm vào thân cây phong Vũ Phong vừa ngồi, ngã phịch xuống mặt đất. Vũ Phong cũng nhanh chóng đáp đất, miệng cười đắc thắng rồigằn từng tiếng: - Muốn đánh lén ông sao? Tụi bay chưa đủ trình độ đâu. Một quả cầu bằng sét lại lần nữa được hình thành trong lòngbàn tay Vũ Phong. Cậu đã tức giận thật sự. Quả cầu lần này to hơn và chắc chắnsức mạnh cũng lớn hơn những quả cầu khi nãy nhiều lần. Nếu chẳng may dính phảiđòn này thì không biết kết cục của chúng sẽ thê thảm như thế nào. Sợ quá hoá liều, một trong 3 kẻ đánh lén liều lĩnh thách thức: -Chỉ biết dùng sấm sét thì có gì là tài giỏi? Có ngon thìdùng năng lực khác… Vút… Ầm… - Phụt… Không đợi tên đó nói hết câu, một lốc xoáy được tạo thành từgió đã lao vút vào tên đó với lực khá mạnh khiến hắn đau đớn mà phun ra một ngụmmáu tươi. Hoá ra khi nghe tên đó thốt lên những lời dại dột, Vũ Phong đã không chần chừ mà tạo ra một trận lốc xoáy “thưởng” cho tên đó để hắn nếmmùi lợi hại. Cậu lạnh lùng buông ra một tiếng: - Ngu xuẩn! Cửa Bắc… - Lâu rồi chưa vận động tay chân. Thật sự là ngứa ngáy quá.Hahaha… – Đình Huy nửa đùa nửa thật nói với đồng đội. - Đúng đó Leader. Bọn em cũng khó chịu lắm rồi. – Một anhchàng trong đội IV cười nói. - Đã điều tra về bọn người đó chưa? - Dạ…nghe nói ở cửa Bắc này hầu như bọn chúng dùng thủ thuậtlà chính, chỉ có một vài tên dùng năng lực đặc biệt thôi. – Một anh chàng khácbáo cáo. - Càng tốt. Đỡ mất sức lại được dịp vận động xương cốt nữachứ. Mau đến đó thôi. – Đình Huy hào hứng nói rồi bay vút đi. Keng…Keng… Bùm…Bùm…Bùm… Những chiếc shuriken 4 lưỡi to tướng liên tục được phóng vềphía kết giới làm chúng toé lửa. Những chiếc bùa nổ đính kèm với phi tiêu laonhư mưa vào kết giới rồi nổ vang trời làm mặt đất rung chuyển, khói bay mù mịt. - Chết tiệt! Sao vẫn không xác định được vị trí chính xác củacái kết giới này cơ chứ? - Hừ…Mạnh tay lên cho tao! Nhanh chóng nhận định tình hình, Đình Huy khẽ nhếch miệng đầycoi thường khi nghe bọn chúng trao đổi. - “Sức các người mà đòi tìm ra kết giới sao? Chưa bị điên làcần phải cảm tạ trời phật rồi đấy.” - Có mang theo vũ khí không? – Cậu quay sang một anh chàngtrong nhóm IV hỏi. - Đủ cả ạ. - Tốt lắm! Nhập cuộc thôi. Leng keng…Leng keng… Mấy chiếc shuriken vừa được phóng ra đột nhiên bị bật ngượclại rơi lẻng xẻng xuống đất làm những tên xâm nhập ngạc nhiên trợn tròn mắt.Nhưng rồi chúng nhanh chóng ổn định đội hình, sẵn sàng trong tư thế phòng thủkhi bóng dáng của Đình Huy và những người trong nhóm IV hiện ra lờ mờ sau lànkhói trắng. Đình Huy khẽ ngoắc tay ra hiệu cho đồng đội lại gần, vạch raphương án hành động nhanh chóng rồi tất cả lại tản ra như cũ. Nhóm người của cậu đã nhảy xuống mặt đất từ khi nào, di chuyểnnhanh như những chú sóc, vừa tiến sát lại gần lũ người xâm nhập vừa tìm mọicách thu hút sự chú ý của chúng. - Muốn làm ma đói à? Hahaha… – Đình Huy cười nhạo đầy khinhbỉ. - Ngươi nói cái gì? Muốn chết…Á…A…A… Tên đó chưa kịp hoàn thành câu nói đã bị một toán người từphía sau tấn công. Thì ra Đình Huy cố tình dụ bọn chúng tập trung vào mình màkhông để ý phía sau, nhân cơ hội đó một toán người trong nhóm IV đã nhanh chóngdi chuyển ra phía sau bao vây bọn chúng. Cũng vì họ di chuyển khá nhanh lại êmru không chút tiếng động nên đến tận lúc bị tấn công lũ người xâm nhập mới biếtmình đã bị bao vây rồi. - Tấn công! Không được để tên nào trốn thoát! – Đình Huy hétto ra lệnh. - Xông lên…! Bốp…Bốp… Keng…Keng… Soạt…Soạt… Những tên này tuy năng lưc chỉ đạt cấp 5, cấp 6 nhưng trìnhđộ võ thuật thì có thể xếp vào hàng cao thủ, chúng di chuyển lanh lẹ, dẻo daivà đầy thận trọng. Tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng bước chân di chuyển soànsoạt trên đất, bụi bay mịt mù, lực ma sát của những chiếc phi tiêu toé lửa làmcho không gian thêm phần đáng sợ. Đình Huy cẩn thận theo dõi từng chuyển động của bọn chúng,phân tích rõ ràng từng thế võ rồi mới ra đòn tấn công. Những cú đấm, những phalên gối đầy uy lực liên tục được thực hiện làm cho nhiều tên đau đớn mất đà ngãchúi xuống ôm bụng kêu thét. Bốp… - Hự… Một cú đấm mạnh mẽ của Đình Huy giáng thẳng vào mặt tên cầmđầu làm hắn bật ngửa, bắn ra xa mấy mét, ngã đè lên đồng bọn. - Hahaha… Vút… Keng… Xẹt… - Leader! Coi chừng phía sau! Một chiếc kiếm sắc nhọn ánh lên những tia sáng bạc trong đêmnhằm hướng Đình Huy mà lao tới. Nhanh như cắt, cậu rút chiếc dao găm luôn được giắt sau lưngra đỡ lấy thành kiếm ấy và tung một cú đá chân phải ngay bung cho kẻ đánh lénlàm hắn ngã lăn quay. Thanh kiếm ấy khi chạm phải chiếc dao găm cứng chắc của Đình Huy thì gãy làm đôi rơi xuống đất. - Dám đánh lén bố mày? Nằm mơ à? – Đình Huy cười khẩy. Những vũng sình liên tiếp được tạo ra bởi những tên dùng thổthuật. Đồng thời cả chục tên đồng loạt tấn công Đuônh Huy hòng dồn cậu vào cái bẫyđã được chuẩn bị sẵn. - “Lại còn muốn gài ta sao? Thôi được, không phụ lòng cácngươi vậy.” Đình Huy vừa đánh trả vừa lùi dần, lùi dần về phía sau. Đếnkhi cậu chỉ còn cách vũng sình một bước chân, bọn xâm nhập mừng rỡ càng ra đònquyết liệt hơn cố ép cậu lọt vào cái bẫy ấy thì Đình Huy đột nhiên bay vút lêncao. Lũ người kia mất đà liên chui tọt xuống vũng sình ấy mà không tài nàothoát ra được. Một số tên có thân thủ nhanh nhẹn thoát được thì bị Đình Huy đòn lại, đánh tới tấp. Cậu ra đòn ngày càng mạnh và nguy hiểm, một tay túmđầu một tên dúi xuống rồi tiện chân bồi cho hắn một cú vào mặt khiến hắn ôm miệngla oai oái vì gãy mất hàm răng, tay kia theo đà cho tên đang định xông lại cứuđồng bọn một cú đấm vào bụng khiến hắn phải khuỵ người xuống ôm bụng kêu latheo đồng bọn. - Tên kia hãy nộp mạng! Một tên khác liều mạng lao tới với thanh kiếm sắc bén. Nếu Đình Huy tránh đòn này thì sẽ phải lùi lại một bước và lọt vào vũng sình vừa rồi.Cậu nhanh chóng nghiêng người sang một bên ngay khi thanh kiếm sắp chạm vào người,chụp lấy cổ tay lên đánh lén nhẹ nhàng vặn một cái. Crack… - Á…A…A… Tiếng xương gãy giòn giã vang lên cùng với tiếng la hét thấtthành của tên đó làm mấy tên còn lại giật mình, mặt mày tái mét, vội vàng bỏ chạy. - Bắt lấy bọn chúng! Không được để tên nào thoát! – Đình Huy ra lệnh. Ngay lập tức, những bóng đen lao vun vút về phía đám người vừatháo chạy kia. Chưa đầy 2 phút sau tất cả những kẻ xâm nhập đã bị người củanhóm IV khống chế một cách dễ dàng. Đa số là bọn chúng vội vàng đầu hàng vìkhông muốn nhận lấy những cái kết bi thảm. - Giải quyết xong hết rồi chứ? – Bảo Thiên nói thông qua chiếckhuyên tai. - Tất nhiên. Nghĩ tôi là ai chứ. – Vũ Phong cợt nhả nói. - Bây giờ làm gì? – Đình Huy hỏi. - Tập trung lại cửa Tây đã rồi tính tiếp. Mang theo lũ ngườiđó luôn. – Vũ Phong từ tốn đáp. - Okay. Sau khi bị đưa đến cửa Tây, lũ người xâm nhập còn tỉnh táolén nhìn nhau cười đầy mưu mô. - Cởi được dây trói hết chưa? – Tên thủ lĩnh hỏi. - Rồi, thưa thủ lĩnh. - Làm tốt lắm. Rút thôi. – Tên thủ lĩnh thì thầm với bọn đànem. - Thủ lĩnh, còn mấy tên này thì sao? – Một tên chỉ vào đámngười đang mê man bất tỉnh hỏi. - Tên nào đánh thức được thì mau đánh thức bọn chúng dậy, nhữngtên còn lại tạm thời cứ để đây đã. Chúng ta rút trước. - Lỡ bọn chúng khai ra tụi mình thì sao? - Yên tâm. Sẽ có người thay ta giải cứu chúng. Đi! Ngay sau câu lệnh của tên thủ lĩnh, một làn khói trắng xoá độtngột xuất hiện, bao phủ lấy Tam Đại Thiên Vương và toàn bộ người trong Hội HọcSinh. Tên thủ lĩnh nhanh tay rút ra một ống pháo bắn lên trời. Nhận được lệnh củathủ lĩnh, cả bọn xâm nhập nhanh chóng thoát khỏi dây trói, dùng thuật dịch chuyểntức thời mà trốn mất. - Canh chừng lũ người đó. Không được để chúng thoát. – Đình Huy hét lên ra lệnh. - Leader, xin lỗi! Bọn chúng…thoát rồi. – Một người sợ sệtnói. - Còn đứng đực ra đấy làm gì nữa. Mau đuổi theo cho tôi. –Vũ Phong quát ầm lên. - Dạ…Dạ… Khi mọi người chuẩn bị đuổi theo đám người xâm nhập thì mộtgiọng nói uy quyền vang lên: - Tất cả đứng lại đó cho tôi! Làn khói trắng đã dần biến mất, Bảo Thiên nhanh chóng xuất hiệncùng với khuôn mặt lạnh băng vốn có. Ngay sát bên cạnh là Vũ Phong. Anh ngạcnhiên hỏi: - Thiên, sao lại… - Trong lúc đánh nhau các cậu không nhận ra điều gì sao? –Không vội trả lời, Bảo Thiên hỏi ngược lại. - Ờ thì…hình như bọn chúng đánh không hết sức, dễ bị hạ gụclắm. – Đình Huy suy nghĩ mất 2 giây rồi trả lời. - Mà có vẻ bọn chúng chỉ muốn dụ chúng ta ra xa vòng kết giới.– Vũ Phong bổ sung. - Hiểu rồi. Thường thì những kẻ xâm nhập sẽ dụ chúng ta đánhsâu vào trong kết giới rồi lợi dụng sơ hở mà phá huỷ nó. Vì có chúng ta ở đấynên kết giới sẽ không phát huy sức mạnh, nhờ đó chúng không bị tổn hại. Nhưng đằngnày những tên vừa rồi lại làm ngược lại. Điều đó cho thấy mục đích của bọn nàykhông phải là phá huỷ kết giới, tấn công vào trường. – Bảo Thiên gật gù phântích. Cả ba chìm vào suy nghĩ, sự băn khoăn lâu lắm rồi mới có cơhội xuất hiện trên khuôn mặt điển trai. Chợt một suy nghĩ xẹt qua làm 3 đôi chân mày thoáng cau lại,những cặp mắt nhìn nhau hiểu ý khi một vấn đề đã được hiểu mơ hồ. - Bắt những tên còn sót lại rồi quay về, đừng đuổi theo nữa.Tất cả nhanh chóng tập hợp lại ngay trên nóc của toà nhà chính. Khẩn trươnglên! – Đình Huy quay sang đám người Hội Học Sinh cao giọng ra lệnh. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu ý của Đình Huy, nhưng thấy 2 người còn lại không nói gì nên cũng nhanh chóng làm theo, bắtgọn đám người xâm nhập đang bất tỉnh đưa về trường. Một phút sau, trên nóc toà nhà chính của ngôi trườngMorliton danh tiếng có một toán người mặc đồ đen bí ẩn đang trao đổi. - Mọi người mau quay lại party tham dự buổi tiệc. Tôi nghingờ mục tiêu của bọn người vừa nãy chính là buổi tiệc hoành tráng này. Khỏi nóichắc mọi người cũng biết số khách mời tham dự lần này quan trọng như thế nào.Vì vậy chúng ta cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho họ khi họ còn ở trong phạmvi trường. – Vũ Phong giải thích. - Mọi người phải khéo léo hành động, không được để ngườikhác phát hiện ra mục đích, tránh làm họ hoang mang. Nếu có điều gì bất thườngthì thông báo ngay với tôi qua huy hiệu của Hội Học Sinh. Nên nhớ không đượcmanh động mà phải hết sức cẩn trọng. – Bảo Thiên dặn dò. - Rõ! Chỉ trong nháy mắt, những bóng đen lao vút đi nhanh như mộtcơn gió chỉ còn lại 3 con người bí ẩn trong màn đêm lạnh lẽo. - Akai, Alan, Arik,! Lại phải nhờ đến các ngươi rồi! 3 chàng hoàng tử nhanh chóng lấy lại vẻ uy quyền, khẽ chạmvào 3 chiếc khuyên tai nhỏ làm bằng đá quý đang loé sáng trong đêm tối. Lập tức 3 con linh thú khổng lồ xuất hiện từ trong màn đêm,gió nổi lên, rít dữ dội như bão lớn từ những pha đập cánh hay những cái lướt xégió của 3 con linh thú đã đi vào thần thoại. Akai quấn lại chỗ Vũ Phong đang đứng, lượn qua lượn lại nhưchào mừng chủ nhân. Nếu người thường khi nhìn thấy con rồng màu bạc này chắc sẽngất xỉu bởi sự to lớn vĩ đại của nó. Chiếc bờm dài và dày ánh bạc là đại diệncho sự oai phong của con rồng. Đôi mắt sắc lạnh cùng với con ngươi màu xanh lánổi bật chẳng khác gì chủ nhân của nó. Từng chiếc vảy to lớn hơn cả hai bàn tayđàn ông gộp lại xếp thành tầng tầng lớp lớp. Tứ chi linh hoạt trông thật đáng sợbởi 5 chiếc móng to quặp lại như lưỡi liềm sắc bén. Hai chiếc râu cũng màu bạcnổi bật như một quý ông cao sang. Vũ Phong thường đứng lên đầu nó mỗi khi chiếnđấu. Từ khi sinh ra sứ mệnh của hắn đã gắn liền với Akai. Còn Alan, con chim đại bàng của Bảo Thiên đã biến nhỏ lại từlúc nào. Nó đang đậu trên vai anh, cúi cái đầu với chiếc mỏ vàng to cong quặpxuống sắc nhọn đến nỗi có thể đâm thủng con mồi chỉ nhờ một lần mổ. Bảo Thiênnhẹ nhàng vuốt ve nó. Bộ lông trắng phần cổ và vàng cam phần thân khẽ xù lênthích thú. Alan có đôi mắt to lanh lợi chính là điểm đặc trưng của chim đạibàng khi săn mồi với đôi đồng tử dãn rộng có màu đặc trưng là nâu sữa. Khi Alanchiến đấu, từng sải cánh của nó dài và rộng cả trăm mét che khuất cả mặt trời. Arik, con sói trắng với bộ lông xù mềm mại không kém phầnoai nghiêm di chuyển trên nóc nhà rồi dụi đầu vào người Đình Huy khiến cậu phìcười xoa xoa đầu nó với bàn tay lọt thỏm trong mớ lông dày. Con sói cỡ khủng cómột không hai này là linh thú của Anh Quân, nó sống trong nhà cậu nhờ biến nhỏlại, chỉ to bằng con hổ cho dễ nuôi. Khi nhìn vào Arik, 100 người thì có đến 99người hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc răng nanh dài lộ ra ở khoé miệng, không thìcũng hết hồn bởi kích thước to lớn của nó. Nó là trợ thủ đắc lựuc trong khi chiếnđấu của Đình Huy. - Các ngươi hãy thay bọn ta đi kiểm tra toàn bộ khuôn viêntrường. Nhớ kiểm tra kĩ từng phòng, nếu có điều gì khả nghi lập tức quay vềthông báo cho ta biết ngay. Ba con linh thú kêu lên một tiếng như đã hiểu rồi lao vútvào màn đêm mất hút. Gió cũng dần ổn định trở lại, những cái cây gần đó đã bớtnghiêng ngả hơn. - Tạm ổn rồi. Quay trở lại giải quyết “đám người nổi loạn”kia thôi. – Đình Huy đùa. - Khoan! Thay đồ đã nào anh bạn. – Vũ Phong cười nhẹ. Vụt… Ngay lập tức, trang phục chiến đấu của bọn hắn biến thành nhữngbộ tuxedo lịch lãm nhưng cũng không kém phần sang trọng. Không muốn mất thêm thời gian quý báu, bọn hắn nhanh chóngbiến mất nhờ thuật dịch chuyển tức thời, trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh vốncó. 5 phút sau, bọn hắn đã có mặt ở chỗ nũ – nơi những nữ sinhgây rối trật tự đang đứng chờ. Mệt mỏi sau trận chiến, bọn hắn cũng không màngkiểm tra lại số học sinh, không ngoái đầu nhìn đám nữ sinh lấy một lần mà chỉlười biếng ra lệnh: - Tiếp tục đến phòng Hội Học Sinh cho tôi. Cả bọn thở dài, lắc đầu ngao ngán. Ai cũng nghĩ rằng Tam ĐạiThiên Vương bỏ đi rồi là đã thoát nạn, ai dè… Đình Huy mỉm cười hài lòng: - “Sao hôm nay 2 đứa nhóc đó ngoan thế nhỉ? Bình thường làcái miệng oang oang lên rồi.” Khẽ quay đầu định nhìn biểu hiện của tụi nó lúc này, Đình Huy chợt hốt hoảng: - Thiên! Khoan đã. Còn thiếu người… Nghe Đình Huy nhắc, cả bọn giật mình quay lại phía sau thìnhận ra… Bọn nó đã biến mất! **** Ai biến mất đây ta???!! Dạo này có thể đăng truyện chậm vì ta đang luyện phim Thái tử phi thăng chức ký!!!
|