Lời Hứa Định Mệnh ( Fate Promise )
|
|
- Thiệt là xui xẻo? Trời mưa cứ như bão ấy! Lại quên áo mữa nữa mới bực chứ... Mà cái lão quản gia làm gì mà hối mình như hối giặc thế nhỉ?..."_ Toàn vừa lầm bầm trách móc, vừa chạy như bay trên chiếc xe của mình.
"KÉT" - " Ủa?... Sao giống..."_ Toàn đang chạy trên 80km/h thì liền thắng rất gấp đến nỗi tí nữa là trượt té vì cái người đang nắm bên hiên kia... Cái tướng xỉu này sao đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Ak, đúng rồi, trong rừng! Vừa nghĩ tới đó Toàn liền xuống xe chạy đến bên Khang. Trên người Khang nồng nặc mùi rựu lại vết thương trầy xướt đầy người, máu lổm chổm rơi. Giờ Khang xỉn quá không thể chở được, mà cũng chả biết nhà của nhóc ở đâu mà chở, trời còn mưa lớn quá lại càng không thể đi xe, nghĩ tới nghĩ lui Toàn sốc Khang lên vai, cõng Khang chạy về nhà của mình mặc cho cơn mưa đang rất lớn Toàn vẫn không ngại quảng đường gần 2km cõng Khang về nhà của mình.
. .
- Cậu chủ? Xe cậu đâu? Người này là ai? Bị sao thế?"_ Vừa mỡ cửa ra ông Hà - quản gia của nhà Toàn liền hỏi tới tấp.
- Ông hỏi nhiều quá. Bạn tui, bị tai nạn. Ông mang hộp y tế và một bộ đồ mới lên giùm tôi.
- Dạ..."_ Ông Hà không hỏi nhiều nữa mà chỉ lẳng lặng làm theo vì thái độ sốt sắng vì một người của cậu chủ làm ông khá bất ngờ, thái độ này ống rất ít khi thấy ở cậu chủ, ngoại trừ một người tên An...
Toàn cõng Khang lên phòng xong liền đi lấy bộ đồ và hộp y tế từ tay ông Hà. Cậu lấy một miếng bông gòn thấm nước sát trùng rồi thoa từng nơi có những vết xước trên cơ thể Khang, rồi dùng gạc băng lại cho Khang, Toàn khá vất vã vì những vết thương có khắp ở tay và chân của Khang, Toàn phải hì hục gần nữa tiếng mới băng xong hết vết thương cho Khang! Giờ tới công đoạn thứ hai... Quan trọng cũng không kém... Thay đồ cho Khang! Nếu không cứ để như vầy thì Khang bị cảm nặng mất... "Kaka, cho anh xin lỗi nhóc lần hai nha! Vụ trong rừng lẫn vụ này anh đều có ý tốt giúp nhóc thôi." - Toàn vừa nghĩ vừa cười đắc ý, cậu nhẹ nhàng cỡi từng nút áo của Khang ra... Rồi từ từ mỡ chiếc giấy nịt trắng của Khang... Chẳng mấy chốc cơ thể của Khang cũng bị phơi bày trước mặt Toàn một cách tự nhiên nhất... "Không được là gì hết! Không được! Làm như thế là lợi dụng! Không đáng mặt nam nhi! Mình có An rồi không được làm vậy nữa... Không thể?..." - Toàn cứ vừa lấy áo mặc cho Khang, vừa quay mặt qua chổ khác, vừa lầm bầm như thế để tránh truyện không hay xảy ra... Bổng nhiên Khang khó chịu quơ tay qua ôm cái gối ôm cho dể ngủ... Nhưng đó không phải là gối ôm mà là Toàn... Toàn bất ngờ không kịp phản ứng bị cơ thể eva của Khang ôm mình cứng ngắc... Mặt Khang nhìn song song Toàn... Anh lại một lần nữa được nhìn kỹ Khang một lần nữa... Nét mặt hiền dịu lại làm Toàn quên đi cái hiện tại... Anh vòng tay qua ôm eo Khang... Nhẹ đặt Khang lên một nụ hôn... Rồi từ từ...
|
Chap 35! 3:00 PM/ TOAN HOME'S
- ỌE... ỌE..."_ Có lẽ như thứ có cồn kia đã bắt đầu phát huy tác dụng, Khang bắt đầu nôn, nôn một cách khi thế như chưa từng được nôn, tất cã mọi thứ trong bụng Khang đều được "Hiến dâng" cho tay của Toàn, mình của Toàn và cả chiếc giường đen của cậu nữa.
- TRỜI ƠI!!! DƠ QUÁ!!!"_ Toàn dục Khang qua một bên và la oai oái lên vì đây là lần đầu tiên cậu bị người khác "hiến dâng" như thế này! Cậu định quay qua chửi và nện cho Khang một trận, mọi truyện đã quá mức giới hạn của cậu rồi! Nhưng khi quay qua định giục Khang dậy thì Toàn bỗng khựng lại vì thấy Khang đang...
- Hức... Hức... Tại sao.. Tại sao ba lại bỏ mặt mẹ con con... Tại sao lại cưới người phụ nữ khác... Tại sao lại khiến mẹ con... Tại sao... Tại sao..."_ Khang thì thầm được vài câu rồi lặng lẽ chìm trong giấc ngủ... Toàn phần nào hiểu được ít chuyện trong lời thì thầm của Khang. Cậu lấy một bộ đồ khác mặc lại cho Khang đàng hoàng rồi bế cậu nắm sang một bên, dọn bãi "chiến trường" của Khang rồi vào nhà tắm, tắm cho sạch sẽ. Tắm song cậu mặc mỗi cái quần ngủ rồi leo lên giường chui vào chăn với Khang, quay sang nhìn đôi má đang đỏ chót vì rựu của Khang mà cậu cảm thấy ấm ấm lòng... Cậu dần chìm vào giấc ngủ...
Khang dần dần tỉnh giấc... Nhìn thẳng lên trần nhà... Trần nhà khá đặc biệt, những ô vuông đen và trắng xen kẽ nhau một cách khéo léo, cả căng phòng đều được xen kẽ giữa trắng và đen, chủ nhân căn phòng này chắc chắn là một người rất đặc biệt... "Mà khoan! Mình đang ở đâu thế này???" _ Sau vài giây định thần lại Khang mới sắp xếp các dữ liệu lại... Buồn... Tắm mưa... Uống rựu... Xỉu... Nằm ở đây! Mà ở đây là ở đâu? Khang nhìn sang! Mặt Toàn đang ngủ ngon lành! Ở trần! Nhìn lại mình! Đồ mới! Không có nội y!!!
. .
- Á... Á... ĐỒ BIẾN THÁI" - "BINH" - "RẦM" - Tiếng hét xé tai của Khang vang lên kèm theo cú đã cực khỏe dấn đến cái té trời giáng huyền thoại làm cả căn phòng phải rung rinh chút ít! Toàn nằm ôm bụng một cách đầy đau đớn, còn Khang thì nép lại góc giường, tinh thần đang hoảng loạng...
- Sao anh... Sao anh... Giám lợi dụng tui... Khi tui say chứ..."_ Khang ấp úng với tình huống oái ăm này.
- TRỜI ƠI LÀ TRỜI! Sao mà cứ làm ơn mắt oán không vây? Lần thứ hai rồi đó! Mỗi lần cứ giúp đỡ nhóc cũng bị nhóc hiểu lầm và đá tui một cái quá mạng vậy không nè trời!
- Hiều lầm gì chứ? Rõ ràng anh nằm cạnh tui, ở trần chỉ mặc quần ngủ, tui thì được thay bộ đồ mới, mà quan trọng là cái quần nhỏ của tui cũng không còn... Vậy có nghĩa là anh... Anh... Sao anh lại làm thế với tui chứ?
- Trời ơi! Tui thấy nhóc xỉu ngoài đường, sợ chết giữa đường mới đưa nhóc về, về tới nhà đồ nhóc ướt nhẹp chẳng lẽ không được thay? Vả lại... Tôi có thấy gì đâu! Ông quản gia già của nhà tui thay đồ cho nhóc mà! Tui thì đội mữa về lại thêm nhóc nôn lên người tui nên tui phải tắm, mà tui mệt quá nên mặt đồ ngủ, phòng thì có mỗi một cái giường, không lẽ tui ngủ dưới đất! Mà nhóc cũng thấy đó tui có đùng gì tới nhóc không? Nhóc xỉn nhẹ thôi mà chứ có xỉn đâu, nếu tôi làm chuyện đó thì nhóc cũng biết chứ...
- Thật không?..."_ Khang bắt đầu đuối lý vì tất cả mọi chuyện Toàn nói đều khá hợp lý, đúng là cậu say nhưng chỉ hơi hơi, nếu ai đụng tới sẽ biết và tỉnh dậy ngay.
- Không tin thì thôi, đúng là làm ơn mất oán!"_ Toàn bực dọc quay mặt qua chổ khác.
- Em xin lỗi... Tại không biết nên...
- Thôi, không gì đâu! Mà nhóc làm gì mà đi lang thang dưới mưa và uống rựu vậy? Nhìn là không biết uống rồi mà còn ráng uống nữa! Đã thế còn xỉn ngay dưới mưu! Nếu anh mà không đi ngang thì nhóc chết chắc rồi...
- Dạ... Tại em có chút chuyện buồn... Dù gì thì cũng cám ơn anh... Hồi nãy em đạp hơi mạnh, anh có sao không?...
- Không biết có sao không mà nãy giờ ngời không đứng không nổi nè.
- Em xin lỗi... Để em đỡ anh dậy cho..."_ Khang tụt xuống giường đỡ Toàn nằm lại giường.
- Có phải chuyện gia đình không?... Hồi nãy lúc em thiếp có thì thầm vài câu anh vô tình nghe được...
- Dạ...
- Nếu anh giúp được gì thì cứ nói! Anh sẽ giúp!
- Không cần đâu anh... Thôi... Anh nghĩ đi em về đây... Dù gì cũng cám ơn anh nhiều lắm!!!"_ Khang nhanh chóng rời khỏi phòng để tránh cho Toàn thấy ánh mắt buồn bã và ướt đẫm lệ của mình!
|
- Để anh lấy xe chở em về!
- Dạ khỏi đâu... Em về taxi được rồi... Ak, bộ đồ này em sẽ trã lại cho anh sau..."_ Khang vội vã vừa nói vừa bước đi vội vã và vẫn không quay đầu lại!
- ... "_ Toàn im lặng và thở dài khi nhìn theo bóng Khang, một cậu nhóc đặt biệt nhất mà anh đã từng gặp...
. . .
11:40 AM/ LAST DAY
- Mấy ngày nay không biết tại sao ba anh bỗng khác nhiều lắm... Không ăn nhậu nữa nhưng ăn cơm thì lại rất ít có lần thì bỏ bữa... Chiều chiều lại ra nhà sau nhìn sông nước trông rất buồn... Anh hỏi thì không trả lời chỉ lẳng lặng buồn bả bỏ đi nơi khác đừng... Anh thật sự lo lắng lắm... Không biết có chuyện gì nữa...... Khang!... Khang!.. KHANG!!!
- Dạ???"_ Khang giật mình bởi tiếng gọi to của Hoàng!
- Em nghĩ gì mà anh nói nãy giờ quá trời mà em không nghe gì hết vây??? Anh đang đau đầu chuyện gia đình nhưng em lại khiến em đau đầu hơn nữa.
- Em...
- Em đó! Rõ ràng là có chuyện mà không thèm nói cho anh biết! Hai đứa mình đã là của nhau rồi mà em cứ dấu anh!
- Có đâu... Em có giấu gì đâu...
- Lại chối! Em đang ấp úng nghĩa là đang nối dối! Bộ nhìn em anh không biết sao? Măt quần đen vì hôm qua không ngủ. Còn sáng tời giờ không hề hé răng cười với anh như mọi khi mà toàn cười mỉm miễn cưỡng. Anh là chồng em mà em không tin tưởng sao? Đến chuyện gia đình anh, anh còn nói với em mà em thì..."_ Giọng của Hoàng có hơi chùn xuống và buồn buồn...
- Em xin lỗi... Không phải em không muốn nói mà là do chuyện này đang làm em rối lắm... Em sợ nói ra anh sẽ thấy phiền...
|
- Có gì đâu mà phiền! Chuyện của em cũng là của anh! Em buồn thì anh cũng có vui đâu! Hia đứa mình là "vợ chồng" mà! Có chuyện gì khó khăn thì cùng nhau giải quyết chứ."_ Hoàng dừng xe lại, quay ra sau nắm tay Khang và chậm rãi nói cho Khang biết.
- Dạ... Thật ra..."_ Khang kể hết mọi chuyện cho Hoàng nghe. Không sót chi tiết nào. Hoàng chăm chú lắng nghe và ngẫn nghĩ thật lâu.
- Rồi em định tính sao?
- Em không biết nữa... Nhưng ông ta đã có lỗi với mẹ em như thế... Em không thể bỏ qua được...
- Em nè... Thật ra ba em có muốn như thế đâu! Cũng do bị ép buột mà. Mà quan trọng là ý nghĩ của mẹ em vả em mà thôi!
- Mẹ em thì luôn tha thứ cho ông ta và chờ đợi ông ta vô điều kiện... Ak, có lần mẹ nói - Đến một ngày nếu ông ấy có tìm em và em biết sự thật! Thì hãy tha thứ cho ba em vì ông ấy không muốn thế! Và thật sự ông ấy yêu mẹ và em rất nhiều! - Mẹ em nói thế đó..."_ Khang nói dần nhỏ lại vì hình như cậu đã ngộ ra chuyện gì đó.
- Ừ... Mẹ em đã nói thế... Giờ thì do em quyết đinh đó!
- Dạ! Em biết rồi. Để em suy nghĩ thêm. Mà hồi nãy anh nói chuyện gì thế?
- Ak... Chuyện nhà anh ấy mà... Dạo này..."_ Hoàng định kể thì đã đến nhà của Khang, cả hai đạnh tạm chia tay.
- Để anh kể em nghe sau! Em vô nhà đi.
- Dạ. Anh về cẩn thận! Cám ơn anh vì đã tâm sự với em... Em cảm thấy đỡ nhiều rồi.
- Gì mà phải cảm ơn! Trách nhiệm của anh là mang hạnh phúc và niềm vui đến cho vợ yêu mà! Giờ vô nhà, ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ một giấc ngon lành cho tui, còn chuyện đó từ từ mà nghĩ, đừng có buồn nữa đó!
- Hi, em biết rồi...
- Vậy nha! Mai gặp lại..."_ Khang quay vào nhà, Hoàng đừng im dõi theo bóng Khang rồi định chạy đi, nhưng bất ngờ Khang quay lại chạy về phía anh! Hôn anh một cái thật bất ngờ rồi ôm anh một cái thật chặt...
- Em...
- Anh không phải là người đầu tiên em yêu nhưng lại là người em yêu nhất! Nếu không có anh bên cạnh chắc cuộc đời em buồn chán lắm! Chắc sẽ một chuỗi ngày dài em sống trong quá khứ với nỗi buồn đau! Em cám ơn anh vì tất cả! Cám ơn vì đã đến bên em! Cám ơn vì đã yêu em! Cám ơn đã bên cạnh em những lúc em cần anh nhất... Em yêu anh! Nhiều hơn những gì em cảm nhận được!
- Anh cũng thế! Em là tình yêu đầu tiên của đời anh! Là người anh yêu thương nhất!!! Là tất cả trong anh! Là niềm vui! Niềm hạnh phúc, sự ấm áp mãi mãi trong suy nghĩ và cả trái tim của anh!
- Đừng rời xa em nhé! Em không muốn mất anh đâu!
- Ngốc! Dù trời có xập thì tình cảm của anh dành cho em cũng không thay đổi đâu nhóc ak!"_ Hoàng khẽ cầm vai Khang, nhìn Khang thật kĩ một cách dịu êm rồi nhẹ hôn lên mắt của Khang để lau khô những giọt nước mắt còn sót lại của Khang...
- Thôi. Anh về đi! Trời sắp mưa rồi kìa. Mùa mưa này mưa hay bất chợt lắm, anh cẩn thận đó!
- Anh biết rồi! Anh về đây! Mai gặp nha bà xã!"_ Hoàng vẫy vậy tay rồi nhanh chóng chạy về nhà vì trời đã chuyển mây đen... Khang nhìn theo bóng Hoàng bỗng dưng thấy bất an vô cùng, không biết vì chuyện của ba mẹ hay gì mà Khang cảm thấy rất bất an cứ như sắp mất đi một thứ quan trọng nhất của đời mình ngay bây gi vậy...
. . .
|
12:30 PM/ HOANG HOME'S
Chẳng mấy chốc Hoàng đã về đến nhà, trời bắt đầu rơi vài hạt xuống, cũng may mà về kịp. Hoàng đang tung tăng vui vẽ nghĩ về Khang vào nhà thì nghe phía sau có tiềng rì rầm của ba mẹ...
- Tôi đã tìm ra mẹ con Thanh rồi!
- Sao???... Rồi ông tính sao???... Đón hai người đó về ak?
- Tôi đã định thế đấy! Nhưng Thanh đã mất mấy năm nay rồi... Bà thì vui rồi! Chỉ có tui là đau đớn mà thôi! Tui nói đúng quá phải không?
- Ông nói gì kì vây? Ông buồn thì tui có vui được đâu mà vui...
- Vậy tốt! Tui mới điện cho con trai của tui với Thanh. Nó đồng ý về sống chung với chúng ta rồi. Tuần sau con tôi sẽ dọn qua đây! Bà lo dọn cái phòng trống mà đó giờ tôi đã để dành cho hai mẹ con Thanh đi.
- Cái gì? Sao ông lại không bàn bạc trước với tôi?
- Có cái gì mà phải bàn bạc! Nhà của tui, tui có quyền! Mà tui cảnh cáo bà, con tui về mà bà làm khó dễ thì chết với tui! Tui không tha cho bà đâu! Tui nói được là làm được!"_ Ông quân hét lớn, nói thẳng vào vợ mình để cho bà biết là mình không nói giỡn! Khang nãy giờ thì tim đau như cắt nghe ba mẹ mình nói chuyện. Thì ra mấy ngày nay ba buồn và nghĩ nhiều là do hai người đó! Hai người mà khiến gia đình anh không ấm êm, hai người đã làm anh không có tình cảm của ba, hai người đã khiến cho mẹ anh phải khóc hằng đêm vì tủi thân và chờ chồng... Anh hận hai người đó đến xương tủy! Chỉ nghe đến thẳng con trai của ba anh với người tên Thanh gì đó về đây ở là anh đã ứa gan không chịu được rồi!
- Thì tui có dám đâu... Nhưng tui sợ thằng Hoàng sẽ không đồng ý ngay được đâu... Ông từ từ được không?
- Từ từ gì mà từ từ. Nó là con tui chứ không phải cha tui mà tui phải đợi ý kiến của nó! Không lôi thôi, bà mà lo dọn phòng cho sạch sẽ đi.
- Nhưng...
"Bốp" - Không nhưng nhị gì hết! Bà nói nữa là tui điên lên đánh bà đó"_ Ông Quân vì quá bực nên đã tát vợ mình một cái không quên đưa theo một lời hăm dọa, Hoàng nghe thấy tiếng tát liền chạy vào cầm tay ba lại.
- Ba... Ba quá đáng lắm đó... Bộ con với mẹ đối với ba không có nghĩa lý hay tình cảm gì sao?
- Mày hỗn hả? Dám nói với ba như vậy đó hả? Nếu không nghĩ tới tỉnh cảm cha con vợ chồng thì tao đã đuổi cổ mẹ con mày ra ngoài đường từ lâu rồi! Đã ly dị mẹ mày từ lâu rồi!
- Thôi con ơi... Đừng nói gì nữa hết... Sựu việc đã thể rồi đành chấp nhận thôi con..."_ Mẹ Hoàng bắt đầu khóc lôi Hoàng ra vì sợ ông Quân mất tự chủ mà đánh con.
- Thôi được rồi... NÓ là ai? Tên gì? Ở đâu mà ba dám khẳng định là con ba?
- Em mày tên Minh Khang! Nó sống ở nội thành đó! Ak, nó đang học lớp 11 trường mày đó! Có khi biết mặt cũng không chừng! Còn mày muốn chắc chắn phải em mày không thì vài bữa nữa tao đem phiếu xét nghiệm ADN về cho mày cho!
"RẦM"!!!!!!!!!!! "_ TIẾNG SÉT RẦM VANG CỦA ÔNG TRỜI ĐANG TỐI ĐEN HAY LÀ TIẾNG SÉT TRONG LÒNG CẬU MÀ NGHE NHƯ MUỐN ĐIẾC TAI??? Cậu quá boàng hoàng với sự thật trớ trêu này... Minh Khang? Đây không phải là người mà câu đang yêu thương còn hơn cả mạng sống của mình hay sao??? KHÔNG! Minh Khang! Là người mang bao nhiêu nỗi đau cho cuộc đời cậu, mang bao nhiêu nước mắt cho gia đình cậu, mang đến từng vết cắt trong tim mẹ con cậu suốt mười mấy năm nay! KHÔNG! Cậu không tin vào sự thật này! Cậu không tin! Minh Khang là người cậu yêu khác với Minh Khang mang đến nỗi hận trong lòng cậu. Nhất định không phải là một người nhất định là của hai người... Hai người khác nhau... Nhất định là thế...
|