Lời Hứa Định Mệnh ( Fate Promise )
|
|
7:00 AM
Khang nhíu mày, cựa quậy tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Thân thể cậu cứ muốn rã ra sau những cơn đau quặn đêm qua. Cậu không nhớ nó đau như thế nào vì lúc đó cậu đang mê mang nhưng cậu còn nhớ mình đã ôm ai đó và cấu ai đó thật mạnh cũng nhờ thế mà cậu đã đỡ đau và chìm vào giấc ngủ thật sự. “Chắc là mình mơ đến anh Hoàng rồi… Những lúc như thế anh luôn bên cạnh mình…”_ Cậu thở dài rồi nhìn quanh, nhìn đồng hồ giờ là 7 giờ hơn rồi. Rồi cậu nhìn bên giường thì thấy Toàn đang nằm gục ngay bên mình. Khang dùng tay lay Toàn dậy thì hơi giật mình vì cánh tay của Toàn rất lạnh và cậu sờ và thấy được những vết bầm tím và đỏ hằn trên cánh tay của Toàn. Toàn được Khang lay liền từ từ tỉnh dậy.
- Nhóc tỉnh rồi à? Còn đau nhiều không? Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không? Có khác nước không?
- Tui cũng đỡ đau nhiều rồi. Ăn uống thì tí nữa cũng được. Nhưng… Anh lạnh lắm đó, sao không kiếm gì đắp mà ngủ rồi những vết bầm đó nữa… Tối qua… Tui làm anh đau hả?...
- À… Không… Cái này tối qua tôi đi vệ sinh bị trượt chân té nên tay đập vào thành bồn rửa mặt ấy mà. Nhóc đừng quan tâm, còn dụ lạnh thì tui là động vật máu lạnh mà sáng nào mà chả toàn thân lạnh lạnh, đợi tí là hết à. Nhóc đừng lo cho tui, lo cho nhóc đi. Vậy tui đi mua đồ ăn nha, nhóc muốn ăn gì?”_ Toàn vừa nói vừa cười cười nên Khang không nghi ngờ gì thêm, Khang tự nghĩ chắc mình nghĩ nhiều quá.
- Gì cũng được…
- Vậy ăn cháo nhe. Đợi tí, tui quay về liền.”_ Không đợi Khang nói gì thì Toàn đã phóng ra khỏi phòng ngay. Khang nhìn theo dáng Toàn mà cười dịu… Bình thường Toàn rất cộc cằn, nóng tính, lạnh lùng, kiêu ngạo, không quan tâm với người khác ngoài ra bản thân lại thêm cái tật hay bắt nạt vô cớ và dâm dê với tất cả những người mà hắn muốn nữa chứ nhưng… qua mọi chuyện Khang lại thấy những khía cạnh rất khac của Toàn, Toàn rất có trách nhiệm, rất yêu thương một cách chân thật và lâu dài với những người mình có tình cảm và thật ra tuy với vẽ ngoài cộc cằn và lạnh nhạt đó thì trong Toàn trái lại rất tình cảm, rất biết quan tâm và chăm sóc người khác tận tình nữa, chỉ là cậu ấy mang rất nhiều tổn thường từ ba mẹ và vì An nên cậu ấy mới thế…
Mà Khang càng nghĩ thì thấy hơi kỳ kỳ, vì hình như Toàn quan tâm tới Khang hơi quá so với một người bạn bình thường, những hành động đó, những lời nói và cả sự quan tâm đó người ngoài nhìn vô còn thấy có vấn đề huống gì là Khang… “Chắc là do Toàn cảm thấy có lỗi vì chuyện hôm qua nên mới làm như thế thôi, chắc không có gì đâu! Mình nghĩ nhiều quá rồi!”_ Khang chậc lưỡi rồi lại nghĩ qua chuyện khác không nghĩ đến Toàn nữa. Nằm được một lúc thì bác sĩ từ ngoài đi vào khám định kỳ cho Khang.
- Cháu thấy như thế nào rồi?
- Dạ, đỡ nhiều rồi Bác sĩ. Ít đau hơn hôm qua khá nhiều.
- Ừ, hôm qua chú kê cho cháu thuốc an thần và giảm đau liều cao nên có tác dụng tốt, chỉ cần nằm chích và uống thuốc, nằm nghĩ vài ngày là cháu sẽ khỏe và xuất viện được rồi.
- Dạ, cháu biết rồi, cám ơn Bác sĩ.
- À, anh trai cháu đâu rồi?
- Dạ?? À… Anh trai cháu di mua đồ ăn cho cháu rồi.
- Vậy à? Chắc anh trai cháu thương cháu lắm nhỉ? Tận tình chăm sóc và quan tâm cháu lắm đó. Hơn cả anh trai luốn ấy chứ.
- Dạ…”_ Khang chỉ biết cười trừ vì không biết phải nói gì, đúng là từ hôm qua tới giờ Toàn quan tâm Khang rất nhiều có đôi lúc là hơn cả tình bạn nữa.
- Như tối qua chẳng hạn, cháu lên cơn đau, quặn người lên, anh trai sợ cháu té và đau nên đã ôm lấy cháu, cháu còn cấu vào người anh trai làm cho cánh tay của cậu ấy làm tay cậu áy bị bầm tím hết đó. Đã vậy còn thức tới 4h sáng để canh cháu nữa. Mà trời lạnh như thế mà cậu ấy vẫn ngủ được bên cạnh cháu mà không đắp được gì, không bị cảm lạnh là hay rồi đấy. Một hồi vào dặn cậu ấy ngủ bù đi nếu không cậu ấy bị kiệt sức nữa. Bộ cháu không nhớ gì sao?
- Thật sao Bác sĩ??? Dạ… Chắc lúc đó do thuốc nên cháu không tỉnh táo lắm… Để hồi vào cháu sẽ dặn anh trai cháu ngủ bù. Cám ơn chú Bác sĩ.
- Ừ. Thôi cháu nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi cho bác sĩ trực nha cháu.
- Dạ…”_ Đợi Bác sĩ đi ra khỏi phòng Khang thờ dài, đôi mắt thắm buồn và khó tả vì Khang đang tìm ra một lý do thật chính đáng để giải thích cho tất cả hành động đó của Toàn. Nếu là vì trách nhiệm và cảm thấy có lỗi vì ngày hôm qua thì cũng không đủ Toàn phải làm như thế. Mà không những là hôm nay mà còn những ngày trước như thế! Khang vẫn cảm nhận có gì khác khác từ trong ánh mắt của Toàn… “Không! Chắc chắn là không có gì! Vì Toàn yêu An nhiều lắm làm gì có thế có gì đó với mình được!”_ Khang tự giải thích cho mình lý do lỏng lẽo logic như thế nhưng vẫn không hiểu. “Thế mà tại sao?....” Khang cứ nghĩ miên man, rồi Toàn vào tới đổ cháo ra tô và đỡ Khang ngồi dậy.
- Nhóc không khỏe nên tui đút nhóc ăn nha. Mà làm gì nhìn tui chăm chăm vậy?”_ Toàn đang cầm tô cháo lên thổi thổi cho ngụi bớt thì chợt nhận ra ánh mắt tò mò của Khang nhìn mình.
- À, không có gì đâu… Đưa đây tui tự ăn được rồi!
- Nhóc điên à, tay chân bủn rủn ngồi còn không nổi như thế kia mà đòi ăn một mình cái gì? Đừng có ngại hay bướng, ăn nhanh đi cháo ngụi rồi nè!
- Ừkm… Cám ơn anh!
- Hả???”_ Toàn hơi bất ngờ, vì ít khi Khang cám ơn Toàn và rất rất ít khi Khang kêu Toàn bằng anh.
- Sao lại cám ơn… Anh???
- Vì đã chăm sóc và quan tâm tui nhiều như thế… Cũng biết là vì trách nhiệm nhưng như thế cũng nhiều hơn trách nhiệm rồi… Vì tôi mà tay anh…
- À… Cái này ấy hả?... Thật ra… Nổi đau này sao bằng nổi đau mà hôm qua nhóc phải chịu vì tôi… Nhóc đừng nghĩ nhiều cứ lo nghĩ ngơi đi. Nhanh nhanh mà ra viện là được.
- Ừkm… Cám ơn anh…
- Lại cám ơn. Lo ăn đi.”_ Toàn đút cho Khang từng muổng cháo, chăm chút và đầy cẩn thận, làm Khang phải e ngại vì nhìn cứ như người yêu đútnhau ăn ấy, thoáng Khang lại nhìn thấy bóng dàng Hoàng ở Toàn, cậu nhìn Toàn thật sâu và dịu nhẹ vì trong mắt cậu Toàn giờ là Hoàng – Người mà cậu yêu thương rất nhiều… Toàn chợt nhận ra ánh mắt đó, tim lại lỗi một nhịp… Trong cuộc đời sẽ có lúc, ở một số người… Trái tim của ai đó sẽ lỗi nhịp với một ánh mắt của một người khác mặc dù ai đó đã có một tình yêu, rất sâu đậm, rồi một khi đã mất niềm tin vào tình yêu hiện tại và tổn thương quá nhiều cứ tưởng không thể lay động được nữa hoặc tưởng rằng còn yêu người cũ rất nhiều nhưng khi gặp ánh mắt ấy, dáng vấp ấy thì con tim không thể đập đúng nhịp được… Toàn cũng thế… Rất yêu An nhưng từ lúc nào anh lại thương thầm Khnag như thế…. Anh cũng không biết cảm xúc này là gì và có thật hay không… Toàn chỉ biết mỗi lần nhìn thấy Khang, nhìn thấy ánh mắt buồn bã và dịu nhẹ của Khang anh cảm thấy bình yên và chỉ muốn bảo vệ Kang suốt đời nhưng với An anh cũng muốn thế, mặc cho An có lỗi với anh bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận rần anh yêu An nhiều lằm…
Rồi cũng trong cuộc đời cũng sẽ có lúc, ở một số người… Trái tim của ai đó sẽ lỗi nhịp với những ánh mắt, những hành động quan tâm và chân thành của một người khác. Mặc dù ai đó vẫn còn đang yêu một người đã ra đi rất nhiều, dufddax ra đi những trái tim ai đó vẫn không tin và vẫn chờ đợi một điều kỳ diệu mặc dù đó là phi lý đi chăng nữa nhưng vì quá yêu nên ai đó không màng gì hết, cứ đợi cứ chờ cứ nghĩ cứ đau… Yêu nhiều đến nỗi khi nhìn thấy những ánh mắt, những cử chỉ, những quan tâm mà người khác đó mang lại thì họ lại nhìn ra bóng dáng của người cũ hiện ra, ai đó sẽ lại dùng ánh mắt đầy yêu thương để nhìn người khác đó như nhìn với người cũ… Tuy rằng biết như thế là sai… Là có lỗi với người khác nhưng biết sao được khi con tim đã muốn thế và ai đó cũng không muốn thế! CHỉ vì còn quá yêu người cũ , nhất thời chưa quên được nên đã có một cảm xúc có lỗi với “người khác”… Khang là thế! Thoáng phút chốc nhìn Toàn như ngày xưa nhì Hoàng một ánh mắt dịu hiền và ấm áp, Khang không biết vì sao nữa, có lẽ Toàn quan tâm và chăm sóc Khang quá mức tình bạn giống như Hoàng đối với Khang vậy nên có lẽ…
Ăn xong, Toàn dọn dẹp, định ra ngoài mua đồ cho Khang. Đang đứng lên chuẩn bị đi thì Khang nắm cánh tay của Toàn lại.
- Nhóc làm gì thế?
- À… Anh vẫn còn lạnh nè, chắc bị cảm nhẹ rồi, tối qua lịa ngủ được có 2 tiếng nên anh nghic ngơi đi. Mất công lại lật ngang nữa thì… lấy ai mà chăm sóc tui…
- Hì, cám ơn nhóc nhe, nhưng tui không sao đâu, tui còn khỏe hơn trâu nữa mà thế này thì nhầm nhò gì?
- Đừng có mà bướng! Trâu cũng có thể bệnh huống chi là anh. Nãy tui có xin viên thuốc cảm rồi nè, anh uống đi, rồi nằm… kế bên tui nè.
- Hả??? Giường nhóc nằm mà sao tui nằm được.
- Cái giường rộng thênh thang, người 150kg còn nằm được àm huống chi tui với anh cộng lại có tới đâu, anh nằm nghĩ đi, mắt anh thâm quàn và mệt mỏi lằm rồi, tui phải mù đâu àm không thấy, nghe lời tui đi…
- Thui, nằm bên cạnh mất công nhóc không nghĩ ngơi được nữa…
- Không sao đâu… Anh… Nằm đi mà..”_ Chẳng biết vì lý do gì mà Khang lại bạo dạn và nũng nịu năn nĩ Toàn như thế - điều mà Khang cứ tưởng là sẽ không bao giờ xảy ra đối với Toàn. Toàn thì khỏi phải nói lần đầu tiên nghe được lời ngọt ngào nũng nịu của Khang liên siêu lòng không lý do. Toàn uống viên thuốc xong thì nhẹ nhàng lên giường nằm cùng với Khang. Khang cẩn thận dùng mền của mình đắp cùng với Toàn vì Toàn đang lạnh rung lên.
- Vậy mà bảo là không lạnh, ko cảm, tui mà không bắt anh lên giường chắc anh xỉu vì lạnh quá…
- Há há! “Bắt tui lên giường với nhóc” luôn.
- Éc, lại chăm chọc tui, có tin tui đã anh xuống giường không?
- Ấy, ấy đừng làm thế. Nằm cạnh nhóc sướng thí mồ ai àm muốn bị đã xuống giường đâu”!_ Hai người cùng nói chuyện cùng cười nhưng vẫn không nhìn vào nhau vì cả hai đều sợ sẽ xuất hiện cái tình cảm không tên và đầy có lỗi đó. Nói một hồi cả hai đều im lặng vì không biết phải nên nói gì tiếp theo… Toàn suy nghĩ gì đó một lúc lâu rồi quay sang Khang:
- Cám ơn nhóc nha!
- Hả? Cám ơn gì?”_ Khang xoay mặt qua vì giọng Toàn nhẹ lại và khác hẳng.
- Vì đã quan tâm tôi và cho tôi nằm chung với nhóc…”_ Rồi cả hai im lặng rồi lại nhìn nhau… Ánh mắt Toàn trìu mến lặng nhìn Khang thật sâu… Khang nhìn lại hình ảnh của mình trong mắt Toàn, cậu nhìn Toàn với ánh mắt ấm áp và dịu nhẹ vì cậu lại có cảm giác và nhìn thấy Toàn là Hoàng một lần nữa. Thế là cả hai không nói, rồi Toàn từ từ, từ từ đưa môi mình lên môi Khang, Khang không kháng cự vì cứ cho rằng đó là Hoàng, nhưng khi vừa chạm vào môi nhau Khang giật mỉnh rụt người lại, xoay người sang hướng khác. Toàn đứng hình rồi lại nghĩ, chuyện này là bình thường thôi vì nhóc không dễ dàng thay đổi tình yêu như thế giống mình đâu nên Toàn buồn bã xoay lưng lại với Khang nhìn ra cửa sổ với ánh mắt khó hiểu… Còn Khang lại có hàng tá suy nghĩ hành hạ mình trong đầu..
“Không! Đó là Toàn! Không phải anh Hoàng|! Mình không thể làm thế được! Làm thế sẽ rất có lỗi với Toàn… Toàn không phải anh Hoàng đâu tôi ơi… Đừng làm thế nữa…”
|
A WEKK LATER
- Để tui sách cho, nhóc lên xe trước đi.”_ Toàn giựt lấy chiếc balo khá nhiều đồ mà Khang đang cầm rồi nhanh chóng đẩy Khang lên xe và nặng nhọc cầm 4 cái ba lô nặng trịch đi sau Khang,
- Để tui sách tiếp cho, anh cầm nhiều quá rồi.
- Không sao đâu mà, xe tới rùi kìa. Lên lẹ đi.”_ Nói dứt câu một chiếc xe sang trọng tiến đến chổ Khang và Toàn, Khang miễn cưỡng bước lên xe, ông quản gia từ trong xe vội chạy ra tiếp Toàn sách đồ của Khang lên xe. Rồi Toàn cũng nhanh chóng lên xe cùng với Khang.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh… Khang khẽ tựa đầu vào cữa kính nhìn đường phố xung quanh, đã một tuần rồi Khang không được ra ngoài cứ nằm trong bệnh viện suốt, chỉ có Toàn bên cạnh trò chuyện và chăm sóc cho Khang thôi… Nghĩ đến Toàn, Khang thấy là lạ... Sao nãy giờ sao không nghe một âm thanh nào từ Toàn hết nên nhìn sang thì Toàn đã ngủ ngon từ lúc nào.
“Chắc có lẽ anh mệt quá rồi… Cả tuần có buổi nào là ngủ ngon trên một chiếc giường êm nào đâu, toàn ngồi ngủ gục đầu bên giường cạnh mình, không giám nằm cùng vì sợ hẹp quá mình sẽ bất cẩn mà té hoặc lúc ngủ, anh sợ sẽ quơ tay quơ chân chúng mình… Anh vẫn hằng ngày ngủ ngồi bên cạnh mình mà bảo ngủ rất ngon. Ngủ ngon mà lại ốm đi hết mấy kí như thế này sao?... Ngon mà đôi mắt anh thâm đen và chỉ cần được ngồi dựa trên ghế sofa của xe là nằm ngủ được ngay sao?…”._ Khang thở dài nhìn anh rất lâu, và suy nghĩ rất nhiều... Không hiểu sao Toàn lại thay đổi quá nhiều theo hướng tốt như thế và càng ngày cậu lại càng thấy những điểu tốt đẹp từ Toàn và càng ngày cậu lại nhìn thấy hình ảnh cảu Hoàng từ Toàn… Nói không có cảm giác với Toàn cũng không hẳn. Vì đơn giản sự quan tâm và tấm lòng của Toàn quá rõ ràng và quá nhiều đối với Khang nên cho dù Khang có ngốc đến thế nào di chăng nữa thì vẫn sẽ nhận ra và cảm nhận được… Cũng có lúc Khang phải tự trấn tỉnh mình lại vì cậu cứ nhìn thấy hình ảnh của Hoàng từ Toàn, những lúc ấy cậu chỉ muốn nhảy đến ôm chầm lấy Toàn vì cậu thật sự rất nhớ Hoàng và rất mệt mỏi khi không có anh bên cạnh...
Cũng có lúc hai người bất chợt ngồi nhìn nhau rất lâu... Những lúc mà Toàn quan tâm Khang quá nhiều, những lúc Toàn chăm sóc Khang từng chút một, đút từng muỗng cháo hay lau từng ngón tay cho Khang, những lúc Toàn bất chợt thức dậy sau những giấc ngủ bên cạnh khang hay những lúc Khang ngồi nhìn vào đâu đó một cách vô định thì Toàn liền hỏi han ngay, những lúc đó Toàn luôn nhìn Khang một ánh mắt đầy sự quan tâm và tình cảm mà Khang biết đó không phải là dối trá, còn Khang thì luôn đáp lại ánh mắt đó của Toàn bằng sự e ngại, một chút thoáng bối rối, những lúc đó Khang chỉ biết quay đi... Khang e ngại, Khang bối rối vì không biết phải làm gì trong tình huống này. Khi Toàn có tình cảm với mình! Khang không biết tại sao Toàn lại thích mình, chẳng nhẽ là vì cảm thấy có lỗi với mình khi mọi chuyện xảy ra như thế sao? Cũng có thể lắm nên Khang không dám nhìn quá sâu trong ánh mắt ấy. Khang sợ Khang cũng sẽ có thể siêu lòng vì cứ mỗi khi nhìn Toàn là mọi hình ảnh của Hoàng lại hiện về rtong Khang nên những lúc Toàn sắp nói ra những suy nghĩ trong lòng hay những lúc Toàn nhìn Khang với ánh mắt đó là Khang lại né đi lại nói qua chuyện khác. Và hình như Toàn cũng hiểu nên anh chỉ im lặng kèm theo ánh mắt thoáng buồn. Khang biết là Toàn sẽ buồn chứ! Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Khang và Toàn đến với nhau! Một tình yêu lầm tưởng và không chắc chắn thì kết quả cũng không chắc chắn và lầm tưởng mà thôi!...
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Khang, Khang nhẹ nhàng ra hiệu cho bác quản gia khỏi gọi Toàn dậy và tự mình đem đồ vào. Bác quản gia hiểu ý liền gật đầu nhưng vẫn nhẹ nhàng xuống xe giúp Khang sách đồ vào nhà.
- Con cám ơn bác quản gia. Bác về cẩn thận. Nhớ cho anh Toàn nghĩ ngơi nhiều. Mấy bữa nay vì con mà anh ấy mất ngủ nhiều rồi. Con thấy ngại lắm...
- Tôi biết rồi! Cậu chủ là vậy đó! Bình thường thì lạnh lùng vô tâm nhưng đối với những người "quan trọng" là cậu ấy sẽ quên đi sức khỏe bản thân à."_ Bác quản gia vừa nói vừa cười mỉm nhìn Khang, chào Khang rồi tiến ra xe.
- Dạ..."_ Khang chỉ biết cười trừ khi nghe nói thế... Đến bác quản gia còn nhận ra tình cảm của Toàn dành cho Khang nữa...
Sau khi chiếc xe lăn bánh đi xa, Khang bắt đầu sắn tay áo lao vào dọn dẹp căn nhà yêu quý của mình. Một tuần không có ở nhà căn nhà của Khang bụi đã bám đầy khắp nơi nên Khang hì hục hơn cả tiếng mới xong hết việc. Khang nằm vật ra sàn vì quá mệt, nằm một chút Khang mới lồm cồm ngồi dậy soạn đồ đi tắm rữa! Tắm rữa xong, vừa bước ra tới giữa nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Khang nhanh chóng ra trước xem là ai đến.
- Uả? Ba? Sao ba tới mà không gọi con trước.
- Ba nhớ con quá nên nghe con nói hôm nay con đi du lịch về là ba lên đây thăm con ngay! gần hai tuần rồi không được gặp con mà..."_ Ba Khang từ tồn nhưng tình cảm trong từng câu nói, ông vừa nói vừa xoa đầu Khang, Khang mỉm cười dắt tay ông vào nhà! Dù giận ông lắm! Nhưng Khang không bao giờ từ chối và xua đuổi ông cả, vì một phần Khang biết ông rất thương Khang và mẹ Khang nhiều lắm, cùng vì ông bà nội mà mọi chuyện mới như thế...
- Ba ra thăm con được rồi, đem đồ ra cho con chi mắc công vậy?
- Có mấy con tôm với mấy con cua gạch thôi mà, tại vừa mới sổ vuông nên ba chừa mấy con ngon lại đem cho con. Có tốn kém gì đâu, con để đó nấu mấy món ngon bồi bổ đi. Coi kìa đi du lịch ở đâu mà nhìn con ốm quá vậy? Cứ như từ bệnh viện về ấy."_ Ba Khang vô tình nói đùa mà Khang lại giật mình vì ông nói đùa mà lại chính xác như thế.
- Dạ... Dạ... Đâu có đâu ba... Tại... Con leo núi nhiều nên mới thế thôi. Hi, ăn uống vài ngày là con bình thường lại à. Mà ba uống gì không? Để con đi làm cho ba uống.
- Thôi, khỏi đâu con! Ba phải đi công chuyện nữa. Ba phải ra chợ mời mấy người bà con chủ nhật tuần này đến ăn cũng cơm của bà nội con nữa.
- Vậy hả ba? Chủ nhật tuần này là cúng cơm bà nội à?
- Ừ... Mà con phải đi nha!
- Dạ??? Sao con đi được...
- Sao lại không được? Con là con của ba và cháu ruột mẹ của ba mà!
- Thôi, con không đi đâu. Mất công bà con của bà và dì rồi anh lớn nữa...
- Bà con của ba ba nói hết rồi, ai cũng chấp nhận bình thường hết rồi! Còn dì và anh con thì cả hai cũng không có ý kiến và cũng không nói gì đâu! Con đồng ý đi đi! Dù gì cũng là bà nội con mà! Con không thể về thắp cho bà nội một nén nhang sao?..."_ Ông biết Khang là người tình cảm nên ông xuống giọng khá buồn để Khang có thể suy nghĩ lại mà đồng ý.
- Dạ được rồi... Con sẽ về dưới ấy. Nhưng chỉ thắp nhang cho bà nội rồi về nha.
- Ừkm. Cũng được. Miễn sao con về ấy, nhận ba nhận bà nội là được."_ Ông mỉm cười mãn nguyện nhìn Khang. Khang cũng cười lại khi thấy ba mình vui như vậy.
- Thôi. Ba đi nghen. Còn nhiều người phải mời lắm. Con đi xa mới về chắc mệt rồi, cũng nghĩ ngơi cho khỏe đi. Mấy ngày nữa ba ra thăm con nữa.
- Dạ. Ba đi đi, ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Cho con hỏi thăm sức khỏe của dì và anh lớn."_ Khang lễ phép chào ba mình, tiễn và đợi ba đi xa cậu mới vào nhà nghĩ ngơi.
Còn ba Khang vừa đi được một đoạn thì bỗng nhớ điều gì đó liền lấy điện thoại ra và điện cho ai đó.
- Alo? Hoàng hả con?
- Dạ. Có gì không ba?
- Chủ nhật tuần này là cúng cơm bà nội con đó. Con sắp xếp đồ về chưa?
- Dạ rồi. Mốt con lên xe về. Mà cho con hỏi... "Em" con... Nó có về nhà mình ăn cúng cơm không?"_ Ông định nói có nhưng liền dừng lại và nghĩ: "Thằng Hoàng không hiểu vì điều gì mà còn rất ghét Khang nên nếu ông nói là có thì có thể Hoàng sẽ không về như thế Khang sẽ mặc cảm anh nó không thích nó, rồi cả mình và vợ mình đều buồn vì đã lâu rồi không được gặp con nên rất nhớ..."
- Alo? Sao ba im lặng vậy?... Alo...
- Hả? À... Ba đây... À, ba có rủ em con nhưng nó không đồng ý, em con còn ngại và không dám về nên con cứ về đi hen.
- Dạ! Nếu vậy thì được! Vậy mốt con sẽ về. Thôi, con vô tiết rồi... Con đi học đây! Gặp lại ba sao nha.
- Ừ... Tạm biệt con!"_ Ông tắt máy rồi lại thở dài... Không biết vì sao Hoàng lại ghét em nó đến vậy? Và ông không biết phải làm sao để hai đứa sẽ hòa thuận nữa. Rồi không biết chủ nhật này khi Hoàng gặp Khang sẽ giận ông không vì ông đã nói dối như thế... Ông lại thở dài và tiếp tục nổ máy chạy xe ra phía chợ để đi tiếp công việc của mình...
|
Tiễn ba xong Khang lại vào nhà, cậu vào phòng năm thiêm thiếp, định ngủ một giấc ngủ sâu vì cậu đã khá mệt mõi. Nằm trong bệnh viện rất khó chịu vì cái mông cứ đau suốt nên cậu cung không ngủ được bao nhiêu, vừa đặt lưng xuống chưa được một phút thì...
"Bing bong"_ Tiếng chuông cửa lại vang lên.
- Ai vậy ta? Không lẻ là ba, chắc ba quên đồ gì quá."_ Khang uể oải rời khỏi giường, chạy ra mở cửa.
- Ủa? Anh lại đây làm gì? Sao không ở nhà ngủ đi.
- Àk... Ngủ từ bệnh viện tới nhà là đủ rồi. Vừa xuống xe là tui đi tắm ngay để tối nay dẫn nhóc đi chơi. Cả tuần trong bệnh viện rồi, phai đi đâu đó để xã stress chứ. Nhóc đi được không?
- Ừm..."_ Khang đang suy nghĩ nên có đi hay không, vì một phần cậu đang rất mệt, chỉ muốn ngủ mà thôi, một phần vì cậu không muốn tạo nhiều cơ hội giữa hai người quá, cậu sợ Toàn sẽ lạc trong sự lầm tưởng của cả hai người! Nhưng... nhìn đôi mắt thâm quầng của Toàn, cậu cũng biết Toàn đang rất mệt nhưng lại muốn đi với mình mà...
- Được rồi... Anh đợi tui chút, tui vô thay đồ.
- Ok!"_ Toàn hí hửng, rất vui vì Khang đã đồng ý, lúc về nhà cậu đã suy nghĩ nhiều về Khang lắm, rất nhiều rồi cậu chợt nhận ra một điều, một điều mà làm cậu bật dậy nhanh chóng tắm rửa rồi chạy ngay đến nhà Khang.
Chiếc xe bon bon trên đường, Khang ngồi sau xe đón những ngọn gió đêm mát rượi hòa cùng mùi hương dễ chịu của Toàn, không biết vì sao nhưng giây phút này đây, Khang thấy bình yên lắm, đã lâu lắm rồi, sau bao chuyện đắng chát xảy ra, cậu... chẳng bao giờ thấy bình yên tỏng lòng mình nữa. Cậu cứ nhớ Hoàng mãi, không gì nhưng lại nỗi nhớ đó, càng nhớ cậu lại càng buồn... Cậu không hận hay hờn trách gì Hoàng hết, cũng giống như Nguyên, Hoàng ra đi một cách không có lý do rõ ràng và cậu luôn không tin những gì mà Hoàng làm, dù cho tận mắt chứng kiến đi nữa thì cậu vẫn không muốn, không dám và luôn phủ định những sự thật đó, có phải cậu quá ngốc không khi luôn nghĩ như thế? Cậu không biết và không quan tâm! Cậu không muốn nghĩ nhiều... Thôi thì tối nay cậu sẽ gắng không nghĩ về Hoàng nữa, đi chơi với Toàn thật vui xem sao.
- Đến nơi rồi, nhóc xuống xe đi. Để tui đi gửi xe rồi lên cùng với nhóc. Nghe nói hôm nay có nhiều phim mới hay lắm.
- Ừkm...
Toàn nhanh chóng gửi xe rồi chạy ra cùng với Khang vui vẽ bước vào! Từ trong nhà xe cũng đang có một cặp bước ra cũng vui vẽ không kém Toàn và Khang, hơn nữa là rất hạnh phúc nữa.
- Hôm nay có bộ phim hoạt hình mới hay lắm lắm á! Hôm nay xem cái đó nha!"_ Phương nháy nháy mắt nũng nịu với Nguyên, Nguyên thì khỏi nói, Phương ít khi được nữ tính dể thương như thế này lắm nên dạo này Phương tập tành dịu dàng lại thì y như rằng Nguyên nghe lời Phương răm ráp ấy. Nguyên và Phương nhanh chóng vào rạp.
- Nhóc muốn xem phim gỉ?
- Gì cũng được. Miễn không tình cảm sướt mướt, không kinh dị, không bắn súng ầm ầm là được!
- Èo! Nhóc sao giống con nít thế? Chỉ thích coi phim hài và hoạt hình à?
- Oh. Kệ tui. Chọc tui là tui về à.
- Ấy ấy, đừng giận mà. Thôi được rồi... Ừkm... Àk! Có bộ phim hoạt hình hài mới ra nè, nhóc xem ko?
- Ừkm... Được, vậy mua vé thôi."_ Khang định lại quầy vé mua thì bị Toàn chặn lại ngay.
- Tui mua vé cho, tui rủ nhóc đi mà, tí tui mua bắp với nước ngọt luôn cho.
- Không được. Mạnh ai nấy mua đi, tui cũng đi coi mà, vả lại... tui có phải là... Gì gì của anh đâu mà anh...
- Tui rủ! Coi như trả công tui vụ bệnh viên mà nghe lời tui tí đi. Năn nỉ đó."_ Khang phì cười vì cái ánh mắt cún con đó của Toàn lại thêm chuyện năn nỉ mua vé cho cả hai nữa chứ. Toàn đã nói vậy rồi nên Khang chỉ biết nhẹ gật đầu thôi.
- Vậy anh mua đi, tui đi vệ sinh cái rồi ra.
- Ok."_ Toàn hí hửng đi mua vé và tưởng tưởng một đống viễn cãnh hay ho khi được ngồi cạnh Khang và trò truyện cùng Khang, đôi khi người ta yêu một cạnh nhẹ nhàng và điên điên thế đấy, toàn viễn tưởng mà thôi nhưng lại thấy vui trong cái đống viễn tưởng đó. Đang hí hửng đợi lấy vé thì có một bàn tay đánh vào lưng Toàn một cái rõ đau. Toàn quay lại ngay xem ai mà to gan như thế.
- Hey, đi đâu đây? Xem phim với bồ mới à?
- Bồ mới đâu mà bồ mới. À... Mà là được bồ mới cũng đỡ. Muốn mà không được.
- Nói gì mà khó hiểu thế? Ai vậy?
- Khang!
- Whát??? Khang đi xem phim với ông á! Ông có nhầm lẫn hay dụ dỗ bắt cóc ép buột Khang đến đây không đó?
- Làm như tôi xấu xa lắm vậy đó! Tui rủ Khang. Khang đồng ý mà.
- Rồi nó đâu? Tui phải xử lý nó mới được, mới ra viện mà không hẹn tui đi chơi mà dám hen hò với ông hen. Nó đâu rồi.
- Đi vệ sinh rồi. Mà bà đi với ai vậy? Bạn trai à...
- Ừkm. Àk quên... Đây là bạn trại Phương tên là Nguyên. Àk, còn đây là Toàn bạn chung lớp với em đó!"_ Phương từ lốt bà chằn từ từ dịu xuống và thục nữ lại vì sực nhớ đang đi bên cạnh Nguyên. Còn Nguyên và Toàn thì khỏi nói tự nhiên bật cười nho nhỏ vì thái độ và cách xưng hô nữ tính háo của Phương, Phương tự thấy quê quê nên quay qua nhéo Nguyên và nhìn Toàn với ánh mắt tên lửa. Rồi Toàn và Nguyên lại nhìn nhau.
"Ủa??? Sao tên này trông quen quen... Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải... Khuôn mặt đó... Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ..."_ Nguyên nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.
"Tên này là tên lần trước mình gặp ở rạp chiếu phim lần trước... Vẫn là cái cảm giác quen thuộc và hơi hơi đối nghịch... Tên Nguyên... Đối ngịch... hay là..."
- Mua vé nhanh thôi anh. Vô giờ rồi. Nhanh lên. Tui vô trước nha hồi có gì xem xong rồi tụi mình đi ăn luôn."_ Phương la lên làm cho Nguyên và Toàn cắt đi dòng suy nghĩ đang hiện hữu. Rồi Phương và Nguyên nhanh chóng tiến vào phòng chiếu. Toàn thì chạy qua đối diện mua bắp rang và nước ngọt. Cùng lúc đó Khang cũng đi ra chổ Toàn.
- Anh mua vé xong chưa?
- Rồi. Chúng ta vào thôi. Mà nè, biết tôi mới gặp ai không?
- Ai?
- Hai vợ chồng con Phương.
- Vậy à?? Vậy hai người đó đâu? Haiz... Chắc Phương giận tui lắm, ra viện mà không nói cho nó biết mà lại đi chơi với anh. Phải kiếm nó xin lỗi, chuộc lỗi mới được.
- Hi, không cần đâu, nãy Phương có rủ hồi xem phim xong thì cả bốn đứa đi ăn luôn.
- Ừkm... Vậy đi vào xem thôi, người ta chiếu rồi kìa.
- Ok."_ Cả hai cùng tiến vào rạp. Phương và Nguyên thì ngồi ở phía dưới gần màn hình, còn Khang và Toàn thì ngồi ở khúc trên. Phim bắt đầu chiều!! Phương thì ngồi coi say mê, Nguyên thì chỉ biết cười nhìn Phương vì Phương bao nhiêu tính tre con lại bộc lộ ra hết, Phương dể thương lắm chứ, nữ tính lắm chứ nhưng vì gia đình không có người đàn ông nào cả nên tử nhỏ Phương phải mạnh mẹ, dữ tính để tự bảo vệ mình và cả mẹ nữa. Mà chẳng ai hiểu cứ tránh xa Phương, chỉ có Khang là bạn thân và Nguyên là người đặc biệt đối với Phương mới hiểu Phương mà thôi vì thế Nguyên yêu Phương nhiều lắm, càng quen Phương, Nguyên càng cảm thấy Phương đáng yêu và thú vị, đối với anh tình đầu như vậy là quá đủ!... "Tình đầu... Mặc dù Phương là tình đầu nhưng tại sao cảm giác muốn che chở và yêu thương một người như thế này... Hình như mình đã từng có cảm giác này rôi... Tại sao lại như thế..."_ Nguyên nghĩ bâng quơ, ánh mắt dịu lại...
Còn nơi Toàn và Khang, Khang thì chăm chú xem phim, cố gắng không ngủ gật vì cậu đã buồn ngủ quá rồi, Toàn thì cũng ráng tập trung xem phim, không nhìn Khang, Toàn sợ nếu nhìn Khang chăm chắm tình cảm hoài thì Khnag sẽ ngại mà không dám gặp Toàn, Toàn cứ lấy bắp vừa nhai vừa xem, theo thói quen ăn hết số bắp trong lòng tay thì Toàn đưa tay vào lấy bắp tiếp thì chạm tay của Khang, cứ tưởng là tay Khang sẽ giật lại nhưng Khang không lấy tay lại mà cứ để nguyên như thế, Toàn cũng không rút lại mà cũng cứ để nguyên như thế.
"Sao nhóc, không rut tay lại nhỉ? Hay là.... Hôm nay nhóc cũng chịu cười nói với mình rất nhiều... Hay là nhóc đã cho mình cơ hồi rồi... Đã vậy! Hôm nay mình sẽ thổ lộ với nhóc luôn! Mình sẽ bảo vệ nhóc không cho ai làm tổn thương nhóc nữa!"_ Nghĩ xong Toàn nắm lấy tay của Khang hẳn vào lòng bàn tay mình rồi quay qua Khang. Nhưng Khang đã ngủ từ lúc nào rồi. Bất động trong vài giây rồi Toàn tự phì cười vì đã tưởng bở, vì nhóc ngủ nên bàn tay cứ để nguyên trong hộp bắp như thế.
Toàn nhẹ nhàng lấy hộp bắp chính giữa ra, dùng tay đỡ đầu Khang dựa vào vai mình, để Khang ngủ cho ngon. Rồi Toàn lại nhìn Khang chăm chăm... Nhìn khuôn mặt tuy không đẹp lung linh nhưng đủ thanh dịu để đốn ngã gục trái tim Toàn từ thời còn con nít. Anh không biết tình cảm này là gì? Có thật hay không? Nhưng nó rất đặc biệt! Với An anh bị An hấp dẫn bởi vẻ ngoài rất sắc sảo và dể thương, từ đó anh mới đồng ý quen với An và dần lâu thành tình yêu! Còn với Khang anh đã muốn chiếm Khang là của riêng từ bé bởi cái tính nhút nhát, nụ cười nhẹ nhàng và tính cách hiền dịu của Khang... Rồi Toàn chợt nhận ra mình yêu An vì vẻ ngoài nhìu hơn còn với Khang anh thật sự yêu cả con người của Khang...
MP3: Nhớ - Anh Khang!
"Đợi chờ những yêu thương này, và người đến với nắng hồng, Cho anh nhớ mãi... Dù là bên nhau mấy giờ, rồi nhẹ bước với gió chiều, Anh vẫn yêu em... "
Đợi chờ... Không chỉ vài giờ mà là hơn 10 năm để cậu nhận ra mình yêu Khang như thế nào! Cậu vẫn nhỡ mãi ngày đầu tiên mình gặp Khang từ thời ấu thơ... Khang như một chú bé đến từ vườn táo, dể thương và nhẹ nhàng, cũng vì thấy Cậu thích bạo lực nên Khang không muốn chơi với cậu nên từ yêu quý cậu chuyện sang cáu giận cứ ăn hiếp Khang mãi. Đã hơn 10 năm rồi mà cậu vẫn yêu... Nghe hơi phi lý nhưng tình cảm cậu là thật.
"Nụ cười ấy như những điều đẹp tuyệt nhất thế giới này, Cho anh mãi nhớ... Và dù biết rất khó... để mình cũng bước dưới nắng hồng, Anh vẫn yêu em..."
Hình như vai cậu êm lắm hay sao mà Khang chốc chốc lại dúi dúi vào vai của cậu nữa chứ, ngủ mà còn cười mỉm nữa chứ chắc đã lâu rồi mới được ngủ ngon thế này. Cậu lại nhìn Khang, nhìn nụ cười ấy... Nụ cười mà khiến Toàn phải cứ rung động không tự chủ được, nụ cười vẫn hồn nhiên và tự nhiên từ thời con nít tới giớ, mặc dù có những lúc Khang cười gượng cười buồn nhìu lắm, chẳn mấy khi thấy Khang cười tự nhiên thế này, sao mà cậu không thấy yêu thêm chứ... Cậu rất muốn bên Khang, mãi bên Khang, muốn nói yêu Khang, muốn Khang là người cuối cùng cậu yêu, muốn bảo vệ Khang đến suốt cuộc đời, muốn Khang ngủ gật trên vai mình mãi như thế này... Nhưng cậu biết... Khó lắm chứ! Vì Khang đâu có yêu Toàn! Khang đã và đang yêu một người khác nhiều lắm mặc dù người đó đã đi thật xa... Toàn biết thật khó để Khang chấp nhận Toàn nhưng biết sao giờ khi Toàn lại yêu Khang mất rồi... Thì đảnh phải cứ thế này thôi, chỉ cần ngày nào cũng được gặp Khang, lâu lâu thấy được nụ cười đẹp này, với cậu! Thế là đủ!
"Nhớ, nhớ những lúc anh được gần bên em... trao nụ hôn... Và nhớ... những tháng ngày, mình đã có lúc như là yêu..."
Rồi tự nhiên nhìn đôi mội đang cười mỉm kia cậu lại nhớ đến quá trình mình đã yêu Khang như thế nào... Dù chưa quen, chưa yêu nhau nhưng cậu và Khang cũng có những "hành động" như người yêu đấy chứ. Nụ hôn trong rừng đó, rồi lúc cả hai chỉ mặc một chiếc áo để sưởi ấm qua đêm rừng lạnh nữa... Rồi Khang nấu cho cậu. Và những khoảnh khắc trong bệnh viện, những lúc quan tâm nhau, những lúc nhìn nhau thật lâu... Cậu biết dù là không nhiều nhưng Khang vẫn có chút tình cảm đối với cậu. Dù không nhiểu nhưng với cậu! Vậy là đủ!
"Về đây em nhé, về trong những giấc mơ Tình yêu anh mãi nồng nàn, yêu em lắm Nụ cười đó... anh vẫn chờ vẫn đợi Và một ngày kia, dù cho em cách xa Thì anh vẫn mãi tìm lại yêu thương ấy Rằng kí ức có một tình yêu... ngày nào... Anh sẽ mãi mãi yêu em... "
Và cậu thật sự không biết tương lai như thế nào, có thể Khang sẽ yêu một người khác hoặc Toàn sẽ quay về bên Khang, hoặc Khang sẽ không yêu ai khác nữa và cả tram cả ngàn lý do khác có thể khiến Khang sẽ đi, đi xa lắm không còn bên cạnh cậu nhưng cậu vẫn không nản vẫn không cần biết, cậu sẽ đợi! Đợi Khang quay về với tình cảm đối với cậu! Dù là trong giấc mơ hay là hiện thực thì cậu vẫn chờ vẫn đợi... Đợi Khang quay về...! Cậu yêu Khang lắm!
. . .
Cậu cứ mong khoảnh khắc này ngừng trôi để Khang mãi dựa vào vai cậu và cậu cứ được nhìn nụ cười này của Khang nhưng phim nào cũng có kết, mọi người bắt đầu rời khỏi rạp, Nguyên và Phương cũng bắt đầu rời khỏi chổ ngồi của mình.
- Ê, Khang ngủ gật rồi hả? Kêu nó dậy đi ăn nè."_ Phương nhanh nhẩu đến chổ Khang, lay lay Khang dậy, Khang vì quá mệt và ngủ ngon quá nên chỉ nhíu nhíu mày chưa tỉnh dậy, cùng lúc đó Toàn lắc đầu làm dấu cho Phương đừng đánh thức Khang dậy.
- Bà đi đi, để bữa khác đi, Khang đang mệt lắm, không thấy đang ngủ ngon à. Cứ để nhóc ngủ đi, giờ bà ra mua thêm một suất sau giùm tôi được không? Tôi muốn nhóc ngủ thêm tí nữa."_ Toàn nói thật nhỏ đủ để Phương nghe vừa đủ để không đánh thức Khang dậy.
- Trời, rảnh dữ. Thôi được rồi, công nhận nhìn nó ngủ ngon thật, lâu rồi mới thấy nó vừa ngủ vừa cười mỉm vừa ngon như thế, để tui chạy đi mua cho."_ Nói xong Phương bay vù đi mua, còn Nguyên ở sau cũng bước đến chổ Toàn và Khang. Anh nhìn Toàn gật đầu chào nhẹ, Toàn cũng vậy.
- Thật sự nhìn cậu trông rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"_ Nguyên bắt chuyện trước, hỏi điều mà cậu cứ suy nghĩ mãi khi nhìn thấy Toàn.
- Ừkm, tôi cũng thấy thế nhưng nghĩ mãi mà không ra. Hồi cơ sở chắc không phải rồi, vì thế sẽ nhớ rất rõ, chắc hồi nhỏ úc mẫu giáo hoặc tiểu học có gặp vài lần nhỉ?
- Tôi cũng không biết vì năm lớp 8 tôi bị tai nạn mất trí nhớ nên chẳng nhớ gì.
- Vậy à! Vậy thì tôi cũng bó tay rồi!"_ Toàn cười lịch sự với Nguyên. Nguyên thì không còn gì để nói nên mới nhìn sang bên cạnh Toàn xem người bạn thân nhất của người mình yêu như thế nào. Nhưng không may là Khang đang úp mặt vào vai Toàn nên tầm nhìn khó lại thêm rạp chưa mở đèn sáng lên nên càng nhìn thấy không rõ, chỉ có thể nhìn được 1/4 khuôn mặt của Khang thôi, nhưng dù chỉ là 1/4 Nguyên vẫn thấy quen quen, cảm giác quen thuộc và kỳ lạ xuất hiện trong anh, Nguyên quyết định đến gần hơn để xem rõ mặt Khang hơn một cách vô thức...
|
- Reng!!! Reng!!! Reng!!!"_ Chỉ ba bước nữa thôi là Nguyên có thể thấy rõ mặt Khang rồi nhưng chiếc điện thoại reo lên không ngừng làm Nguyên giật mình lùi lại lấy điện thoại ra và rời khỏi đó ngay vì sợ làm phiền đến Khang và Toàn. Toàn thì nhìn chăm chăm theo theo lưng Nguyên mà không ngừng hỏi trong đầu! "Hắn làm gì mà lại muốn đến gần Khang để xem gì vậy?". Nguyên vừa chạy ra một lúc thì Phương cũng chạy vào đưa vé cho Toàn rồi cũng vội vàng chạy ra.
- Vé nè. Nhà Nguyên có việc nên tụi tui về sớm, định đi vòng vòng một tí đợi hai người ra rùi đi ăn uống gì đó nhưng giờ thì hết được rồi. Để bữa khác đi nghen. Nhớ đưa Khang về nhà an toàn đó, không là tui không tha cho ông đâu.
- Ok! Bà đi đi, chút tui đưa Khang về sau."_ Nói xong Phương vội vã bước khỏi rạp chỉ còn Toàn và Khang ngồi trong rạp để chờ xuất tiếp theo. Thế là Khang lại được ngủ an lành tiếp tục bên bờ vai vững của Toàn, người ra người vào rạp ai cũng nhìn nhưng Toàn không quan tâm cứ nhìn Khang mãi. Đến nỗi Toàn không tin được rằng mình có thể để cho một người tựa trên vai mình lâu đến thế mà vẫn không cảm thấy mỏi và cho dù mọi người xung quanh có nhìn có bàn tán thế nào, bộ phim có nói gì có diễn ra như thế nào thì cậu vẫn không nhìn lên màng hình mà cứ nhìn Khang mãi, cậu không biết tại sao cậu làm thế nhưng thật sự khi nhìn Khang gần như thế này cậu thật sự thấy rất bình yên, chỉ muốn đặt lên đôi môi nhỏ nhắn ấy một nụ hôn nhẹ ấm thôi nhưng âậu lại sợ Khang thức giấc nên lại thôi, cứ nhìn nhóc ngủ ngon lành, lâu lâu lại dúi dúi cái đầu vào người cậu khiến cậu vừa thấy mình được chở che cho nhóc vừa thấy bình an lạ... Rồi cậu ngã đầu lên nhóc như một phản xạ khi cậu cũng dầm thấm mệt...
- Nè hai cháu! Hết giờ xem phim rồi."_ Cô lau công lay nhẹ Toàn làm Toàn giật mình thức giấc và tất nhiên sau vài giờ ngủ ngon lành Khang cũng giật mình tỉnh theo. Thấy mình gục vào người Toàn, Khang liền ngồi bật dậy.
- Ủa? Hết phim rồi hả? Mấy giờ rồi?"_ Khang loay hoay nhìn đồng hồ thì giật mình ngay,
- Trời! Sao hơn 10h rồi?? Phim này dài tới hơn 3h à? Phim này có 1 tiếng mấy mà?
- À... Hồi nãy thấy nhóc ngủ ngon quá nên tui... mua thêm suất nữa để nhóc ngủ thêm ấy mà...
- Éc, anh khìn à. Mún tui ngủ thì chở tui về ngủ được rồi, ai lại ngủ trong đây?
- Nhưng tui muốn gần nhóc nên...
- ..."_ Trong lúc nói nhanh Toàn nói luôn cả suy nghĩ của mình, còn Khang thì nghe xong từ trách móc Toàn mà cũng im lặng, lại ngại ngại.
- Àk... Ừkm... Vậy về thôi...
- Àk... Ừkm... Vậy... Về..."_ Khang ấp úng ngại ngùng khiến Toàn cũng ngại theo, từng là một người hống hách, tự tin và đầy đủ kinh ngiệm cưa cẩm những "nàng" khác, kể cả An nhưng không hiểu sao khi bên Khang, Toàn lại ngốc nghếch, hành động lạ như thế...
. . .
Đêm... mười một giờ... Đi cùng nhau giữa đêm, những ngọn gió cứ thay nhau luồng qua, cảm giác ngồi trên xe cảm nhận từng luồng gió của đêm tháng 4 thật tuyệt, nó nhẹ nhàng và dể chịu lắm! Lâu lắm rồi hình như Khang không có cảm giác này... Rồi nhìn vào cuộc sống đêm của thành phố của Khang, nó lặng lẽ và ảm đạm một cách nhẹ bâng, không ồn ào trẻ trung như Sài Gòn mà người ta thường nhắc đến... Nhìn có vẽ buồn buồn nhưng lại cho Khang cảm giác bình yên vì nó là sự nghĩ ngơi của cả ngày lao động mệt mỏi của mọi người của từng ngôi nhà của từng khu phố... Khang nhớ lần đầu tiên ra ngoài đường vào giờ này là cùng với Hoàng, ngày đó Hoàng phải năn nỉ Khang cả một buổi trời để thuyết phúc ra khỏi nhà sau 11h đêm, Khang không tin là nó đẹp như lời Hoàng nói nên đi thử nhưng... đi rồi thì Khang lại thấy khác lắm với nhừng gì mình nghĩ, những ngày buồn, học tập mệt mỏi cậu vẫn hay cùng người mình yêu nhất đi vòng vòng trên những con đường đem vắng vẽ, cậu ôm Hoàng thật chặt đến nỗi những ngọn gió có lạnh có luồng tới đâu thì cậu vẫn không lạnh mà ấm áp vô cùng vì sự dễ chịu của phố đêm mang lại lại thêm sự bình an mà anh mang đến cho cậu khiến cậu ấm áp và hạnh phúc đến tĩnh lặng... Nhưng giờ xa thật rồi, anh cũng như ngọn gió luồng này! Lạnh! Đến bất ngờ rồi ra đi bất ngờ hơn thế... Nhưng cậu vẫn như xưa, cậu vẫn không lạnh, vì đã không còn cảm giác để lạnh nữa... Không còn cảm giác nữa! Đúng không nhỉ? Rồi Khang lại nhìn tấm lưng to của Toàn! Vậy đối với Toàn cậu cảm thấy là gì? Chẳng phải là cảm giác đấy sao? Đó không phải là yêu! Nhưng cũng không phải là bạn! Nó cứ lấp lững, lấp lững... Cậu cứ đắn đo cứ xem đó là sự ngộ nhận, là cảm giác gần giống Hoàng mà Toàn mang lại cho Khang, Khang biết tình cảm này là không chắc và không đúng nên cậu cứ giữ khoảng cách với Toàn, cậu không muốn Toàn buồn vì mình...
- Nhóc đang nghĩ gì mà đi nãy giờ không nói gì vậy? Bộ còn giận tui về chuyện hồi nãy à?
- Hả?... Àk... Không có đâu! Tui đang nghĩ ngợi thôi...
- Đang nghĩ về Hoàng à!"_ Toàn nói nhẹ nhàng nhưng khiến Khang cũng hơi giật mình, không lẽ nói không, nói không Toàn có tin không.
- Một phần...
- Anh biết... Anh không thể khiến nhóc quên cái người xấu xa ấy... Anh cũng biết không thể khiến nhóc sẽ cười hạnh phúc như lúc trước... Anh biết chứ! Biết nhóc còn yêu hắn lắm! Biết nhóc còn buốn lắm vì nhóc thật sự yêu hắn! Anh ganh tị với hắn lắm... Phải chi nhóc... thương anh được một phần mười đối với hắn thì hay biết mấy... Anh cũng biết nhóc cố gắng giữ khoảng cách với anh nữa! Nhưng nhóc à... Anh nghĩ sẽ anh không nói đâu! Nói thì không biết nhóc có tin không nhưng anh không thể giấu giếm lâu hơn nữa! Anh yêu Em..."_ Ngọn gió vẫn luồng, chiếc xe vẫn chậm rãi trên đường đêm dịu êm, phố vắng vẫn ngủ yên nhưng con tim của cả hai người thì không hề dịu yên... Toàn không ngờ trong giây phút này lại vô tình lại nói ra những lời trong lòng mình như thế... Anh im lặng, hồi hộp chờ động tình từ Khang, cũng may Khang không thấy mặt anh lúc này vì mặt anh đang đỏ chín cả mặt cho dù trời có lạnh đi nữa, còn Khang... Cũng không kém với Toàn, sau khi tròn xoe mắt khi nghe Toàn nói, cậu bất động trong vài giây rồi mặt lại đỏ lên, có chút bối rối không biết phải làm sao và không biết nghĩ gì nữa vì Toàn nói ra những lời này bất ngờ quá...
- Anh nói gì vậy... Anh yêu An mà... Sao lại..."_ bỗng nhiên Khang bị liệu xưng anh em cùng với Toàn luôn mà không để ý.
- Àk... Ừm.... Thật ra... Với An anh yêu cậu ấy là do siêu lòng! Vì bên nhau, tìm hiểu nhau rồi quen nhau, thương nhau phải mất hơn nữa năm nên dần dà quen có nhau rồi mới nảy sinh tình cảm, đúng là anh từng yêu An nhưng sau lần chia tay đầu tiên tình cảm mất đi nhiều lầm rồi quen lại lần hai khi nhận ra nhiều tính không hề tốt quá đáng của An như vậy thì anh thật sự đã không còn tình cảm với An rồi... Còn đối với em... Anh đã thích em từ hồi mẫu giấu lận... Lúc đó là thích... Sau này khi gặp lại... Anh thật sự đã thương em một cách bất chợt và nhiều lắm... Cảm giác như gần lắm... Nhiều lắm...
- ..."_ Khang lại im lặng và bối rối với những lời của Toàn, Khang cũng không biết phải trả lời Toàn như thế nào, thật sự trong đầu Khang không nghĩ được điều gì hết...
- Em không cần phải ép buột mình chấp nhận anh liền đâu! Anh biết em vẫn còn yêu hắn nhiều lắm! Anh biết em là người chung lòng mà nên đâu dễ thay đổi tình cảm được! Anh sẽ đợi! Đợi một ngày em quên hẳn tên đó, anh sẽ đến bên em, che chở cho em và quan tâm em đến khi nào em chán anh thì thôi! Anh sẽ không buông tay và làm em đau lòng như tên đó đâu! Anh hứa đó! Anh sẽ đợi... Và em khi quên được tên đó em sẽ cho anh cơ hội chứ?...
- Dạ..."_ Ngoài từ đó ra Khang không biết nói gì thêm. Cũng may Toàn hiểu Khang, không ép buột gì cậu, nhẹ nhàng và đợi chờ cậu... Chỉ một từ "Dạ" của Khang cũng khiễn Toàn yên lòng và thấy vui vì mình vẫn còn hy vọng... Gió vẫn luồng qua hai người, đường vẫn vắng lặng dịu êm, phố vẫn ngủ yên bình lặng, chiếc xe vẫn chậm rãi trong êm ái... Và hình như Khang.. không thấy lạnh vì không phải không còn cảm giác nữa...
7:00 AM/ KHANG HOME'S
- Khang ơi! Con xong chưa vậy! Nhanh lên con trời sắp mưa rồi đó.
- Dạ rồi! Đợi con màng giày cái."_ Khang la lên ngay khi nghe tiếng ba mình ngoài cổng, hôm này là đến cúng cơm bà nội Khang rồi, Khang nhanh chóng chỉnh sửa quần áo cho ngiêm chỉnh rồi chạy ra với ba của mình.
- Ái chà, con trai của ba đẹp trai quá ta, kiểu này về xóm ba chắc mấy cô chết hết quá.
- Ba chọc con hoài..."_ Khang chỉ biết cười trừ, chẳng biết phải nói với ba ra sau nữa...
Chiếc xe bon bon trên con đường quê, hai cha con cười đùa vui vẽ nói đủ thứ chuyện trên đời, lo nói chuyện với ba mà Khang không để ý con đường quen thuộc này cho đến khi gần đến...
- Con đường này..."_ Khang đột nhiện đổi giọng khi nhận ra những khung cảnh này... Cánh đồng quen thuộc... Nhung ngôi nhà những khung cảnh trên con đường đẹp đẽ này...
- Sao vậy con?"_ Ba Khang hỏi ngay Khang ngay khi nghe Khang đổi giọng nói.
- Dạ không... Không có gì đâu ba... Tại con từng vào đay một lần rồi, con có một người bạn cũng ở trên đường này...
- Vậy à? Ai vậy có khi nói tên ba của nó là ba biết đó... Àk, tới nhà rồi, con chuẩn bị chào mọi người nha."_ Ba Khang cứ nói mà không để ý Khang hiện tại, khuông mặt Khang như cứ đông cứng, đôi mắt Khang không thể chớp lại vì tất cả khung cảnh này Khang không thể quên được, Khang đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa! "Tại sao lại là khung cảnh này? Tại sao lại là ngôi nhà này? Đây không phải là nhà của anh Hoàng sao?... Tại sao??? Như thế này là thế nào?..."_ Những câu hỏi cứ nhảy ra nhưng Khang không trả lời được câu nào cả, Khang cứ mặc cho ba mình cầm tay mình dẫn mình vào nhà mà không biết phải làm gì nữa, mình cậu cứng đơ, mắt cậu ngơ ngác hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Ông dắt con về rồi đó hả? Chào con. Dì... Ủa? Sao trông con quen quen hình như dì gặp con rồi thì phải... Àk, đúng rồi con là bạn của thằng Hoàng phải không?
- Dạ??? Anh Hoàng là... con của Dì... là con của ba... LÀ... ANH CỦA CON..."_ Khang la lên trong sự bất ngờ tột độ, cùng lúc đó là tiếng đỗ vỡ của tô chén, Hoàng đã đi ra nhà trước, định bưng tô chén ra chuẩn bị cũng thì gặp Khang, anh đứng bất động nhìn Khang trong sự bắt ngờ không kém Khang, nhưng vẫn không bằng Khang, anh bất ngờ một phần, một phần trong mắt anh ngấn lệ với bao nhiêu điều muốn giải thích cho Khang hiểu, Khang vẫn đứng đó nhìn anh, lắc đầu liên tục trong nỗi đau quá đỗi bất ngờ đối với cậu.
- Không... Không... Tôi không tin... TÔI KHÔNG TIN!"_ Cậu thét lên rồi chạy ra ngoài cùng với những giọt nước mắt tuông trào ra sau những ngày tháng dài chịu đựng, dồn chúng vào trong sâu thẳm nhưng giờ lại chúng tuôn trào ra như cơn mưa tầm tã bắt đầu nặng hạt... Cơn mưa vô tình rơi xuống một cách lạnh lẽo và mạnh bạo, Khang vẫn chạy trong mưa, giữa cánh đồng bất tận, Hoàng đằng sau cũng chạy theo Khang một cách bạt mạng, anh không chạy lại Khang nhưng vẫn cố gắng hết sức để không đánh mất dấu Khang, anh cũng khóc, tuông trào ra như Khang sau bao ngày chịu đựng, mưa vẫn rơi, Khang vẫn khóc, vẫn chạy, Hoàng vẫn chạy, vẫn khóc...
|
Khang vẫn chạy! Chạy trên con đường ngập ướt mưa, trên cánh đồng đầy nước mắt. Cậu cứ chạy, chạy vô định, chạy hết sức, không quan tâm người đầy bùn đất, không quan tâm những giọt máu đang dần chảy dưới đôi chân trần của cậu, những vết khứa của những chiếc võ ốc dưới đồng không làm cậu đau bằng vết thương mà cậu phải đang chịu đựng. Cậu đã dồn nén! Dồn đến mức quá giới hạn chịu đựng của cậu nhưng cậu vẫn chịu được vì cậu luôn tin anh sẽ quay về và sẽ có một lời giải thích rõ ràng với những hành động kỳ lạ không - thể - nào - là - của - anh! Cậu đã đúng! Đã đúng khi suy nghĩ như thế, quả thật anh làm chuyện có lỗi với cậu không phải vì anh hết yêu cậu, không phải anh là một người lăng nhăng, anh vẫn thế! Vẫn hành động luôn nghĩ cho cậu một cách đơn giản rằng chỉ cần cậu thấy cảnh đó cậu sẽ từ bỏ anh! Nhưng anh đâu biết rằng,khi cậu đã yêu thương một ai thì đâu dễ dàng chấp nhận như thế, nhất là khi cậu hiểu rõ tính cách của anh đến kỳ lạ như thế thì sao mà cậu tin anh là một người phụ bạc như thế.
Khang vẫn chạy! Chạy trên những nỗi đau như vỡ òa, cậu không biết anh đã từng chịu đựng sự thật này như thế nào nhưng đối với cậu nó đau nghẹn đến từng ngỏ ngách trong tim, đau như muốn ngạt thở, nước mắt cứ giàn giụa ra không ngừng cứ như chưa bao giờ được khóc vậy. Cậu ko biết mệt là gì cứ chạy trên con đường đầy bùn đất và mưa, phía xa cậu vẫn là anh! Anh vẫn chạy theo cậu cùng nước mắt! Anh đã khóc nhiều lần rồi, mỗi lần nghĩ về cậu nghĩ về sự thật đau thương này anh lại khóc, trong đời anh chỉ có thời gian này là anh khóc nhiều nhất, khóc vì một người mà anh yêu còn hơn cả bản thân mình! Anh không biết phải giải thích cho Khang ra sao, không biết phải nói gì khi đuổi kịp Khang cũng không biết phải làm gì tiếp theo nữa! Anh chỉ biêt điều cần làm bây giờ là phải đuồi kịp Khang ngăn không cho Khang làm những điều dại dột!
Khang kiệt sức vấp ngã sau khi đã chạy mệt mỏi trên con đường quá dài như thế! Hoàng chạy đến đỡ cậu dậy nhưng cậu hất Hoàng ra không cho Hoàng đụng vào mình, không cho Hoàng nhìn thấy khuông mặt đang rất đau của cậu. Nhưng Hoàng vẫn không bỏ cuộc cậu hất ra anh níu lại, đến bốn năm lần như vậy rồi cậu đinh đứng dậy chạy tiếp thì anh nhanh chóng nắm cậu lại thật chặt và kéo cậu lại ôm vào lòng mình như ngày xưa anh vẫn hay làm khi cậu giận điều gì đó... Nhưng lần này Khang không đẩy anh ra đánh nhe anh mất cái cho bớt giận như lúc trước mà cậu chỉ im lặng cho anh ôm như thế...
- Em đừng như vậy nữa được không?..."_ Giọng Hoàng nhẹ nhàng nhưng vẫn không che đi nỗi đau trong lời nói đó.
- Vậy em phải sử xự thế nào mới đúng đây..."_ Giong Khang còn nhẹ nhàng hơn và cũng nhiều nỗi đau hơn rất nhiều so với Hoàng. Hoàng im lặng không biết phải trả lời sao cho đúng vì chính bản thân Hoàng nếu như là cậu thì Khang thì cũng sẽ không chấp nhận nổi cái sự thật quá đau lòng này. Hoàng bắt đầu khóc, vừa khóc vừa ôm Khang thật chật! Khang lặng lẽ nhìn anh một cách chua xót rồi cùng khóc theo, hai người cứ thế ôm nhau mà khóc, khóc vì trong lòng đau đớn thật sự! Người ta hay nói: "Có nỗi đau nào bằng nỗi đau bị phản bội khi hai người đang yêu nhau chứ???". Nhưng có những nỗi đau hơn rất nhiều lần cả những nối đau đó! Chính là yêu nhau, nguyện suốt đời bên nhau nhưng cũng vì những sự thật, vì những rào cản mà cả hai không đến được với nhau! Yêu nhau mà không được bên nhau... Thử hỏi trong tình yêu có nỗi đau nào sánh bằng...
MP3: SAI - MỸ TÂM
Bao đêm, em chìm trong những giấc mơ, Vờ như em chưa yêu anh dẫu đã yêu anh thuở nào... Đêm nay em nhìn sâu đôi mắt anh Mà tại sao em không ngăn nói câu chuyện tình yêu ấy! Dù em biết nếu như thế ta càng thêm xa cách nhau Chỉ mình em ôm lỗi đau xót xa người ơi!...
Rồi trong cơn mưa ấy, Khang ngước mặt lên nhìn anh, nhìn những giọt nước mắt của anh mà lần đầu tiên cậu mới thấy và cũng có thể là lần cuối cùng... Chính giây phút này và mãi mãi về sau... với cả hai người sẽ hoàn toàn không bao giờ có chuyện tình cảm được nữa! Cho dù gặp nhau ở nhà hoặc ngoài phố đi chăng nữa thì cả hai cũng phải giả vờ như không yêu cho dù cả hai đã yêu nhau từ thởu nào... Muốn như thế chỉ cần cậu không nhìn sâu vào đôi mắt anh như bây giờ, khi yêu thật sư ai cũng sẽ có cái cảm giác chỉ cần nhìn vào đôi mắt người ấy cũng khiến cái cảm giác "Yêu" lại dâng trào lên, không thể ngăn lại được!
Một lần hôn nhau rồi thôi, một lần ôm nhau rồi thôi cuộc tình đôi ta từ đây rẽ hai lối đi Vì tình yêu ta là sai, vì tình ta chia làm hai Một lời em nói ra đây dường như chưa hết Chỉ biết yêu anh là thế,chỉ muốn ôm anh là thế Dẫu biết yêu anh bên anh là bao đớn đau Mãi mãi thôi không còn nữa, mãi mãi ta xa rời nhau Mãi mãi ta không gặp nhau cho đến kiếp sau.
Rồi cậu khẽ rướn người hôn anh một cách thật sâu và ôm anh thật chặt, cái ôm chặt nhất mà cậu từng trao cho anh, nụ hôn dài nhất mà cậu từng có, cậu chỉ muốn kèo dài mãi vì có thể đây là lần cuối cùng mà cả hai được ôm nhau hôn nhay như thế này vì đơn giản tình yêu giữa cậu và anh là... SAI! Rất sai nên cho dù có yêu nhau như thế nào thì cả hai cũng không thể bên nhau và yêu nhau tiếp tục được! Càng yêu nhau! Càng bên nhau thì càng đớn đau mà thôi... Mãi mãi... Tình cảm này, tình yêu này sẽ không bao giờ còn nữa, tình cảm này sẽ không được tiếp tục, đôi tay này sẽ không được nắm lấy, đôi môi kia đã không còn là chỉ riêng của nhau nữa... Phải xa nhau... Không bào giờ gặp nhau... Nếu có gặp nhau, lại yêu nhau, lại bên nhau thì chỉ có thể là ở... kiếp sau mà thôi... Trong cơn mưa tầm tả mịt mù cả một khoảng trời, có hai người ở giữa cánh đồng bất tận ôm nhau, hôn nhau thật lâu ồi lại nhìn nhau một cách đơn đau và không cần nói gì hết! Họ yêu nhau đến mức chỉ cần nhìn nhau đã biết người kia nghĩ gì và cả hai cần phải làm gì cho đúng, mặc dù việc làm đó của cả hai khiến hai người phải đơn đau đến nhường nào nhưng cũng vì chữ ĐÚNG chữ SAI mà hai người không thể kháng cự chỉ có thể lặng im thực hiện trong nỗi đau bất tận...
|