Khi Thuận trở lại làm việc thì đã là chuyện một ngày sau đó. Cậu thấy nụ cười của giám đốc tươi hơn mọi ngày. Chưa kịp lấy lại tinh thần vì nụ cười kia, thì Thuận chợt ngây ra nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. A Gấu của cậu đang mở cửa cho một cô gái xinh xắn, không phải là người mẫu Phương Linh ngày hôm trước. Cô gái này có một khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt tròn, không chủ động quàng tay anh như người mẫu Phương Linh kia mà ngại ngùng đón nhận vòng tay anh quàng qua eo cô. Thuận chứng kiến cảnh đó thì cảm thấy thế giới của cậu đang sụp đổ dần dần, bầu trời nứt ra thành từng mảng và đổ đè vào người cậu, chỗ nhọn nhất thì đâm vào tim cậu. Thuận ngả lưng dựa vào tấm kiếng sau lưng mình thì bị hụt vào khoảng không. Thuận quên mất là mình đang đứng trước cánh cửa xoay nên bị ngã về phía sau, có điều ngã không đau hay là bản thân cậu không cảm thấy đau? Anh Tuấn đến đỡ cậu dậy nói gì với cậu nhưng cậu không nghe rõ, đến khi cậu nghe đến bốn từ “cho cậu nghỉ việc” thì Thuận mới giật mình:
– Không, anh đừng đuổi việc em. Em năn nỉ anh – Thuận nắm chặt lấy tay anh Tuấn.
– Tôi nói là nếu còn không cẩn thận vậy nữa thì sẽ cho cậu nghỉ việc. – Đến lúc này Thuận mới bình tĩnh mà tiếp tục làm việc. “Chỉ vì A Gấu mất trí nhớ nên quên mình thôi. Mình phải làm cho anh nhớ ra mình”
Quyết tâm như thế nhưng Thuận lại không dám hành động gì cả. Cậu cứ như vậy, mỗi ngày đứng trước cánh cửa tòa nhà plaza 8 tầng, ngắm nhìn sự thay đổi của bầu trời trước mặt. Bỗng Thuận phát hiện ra rằng trời không chỉ có màu xanh như người ta hay nói. Có những buổi sáng bầu trời vàng rực một màu huy lệ và rạng rỡ, có những buổi chiều màu trời hồng như phấn. Nhiều khi mặt trời lên, mây tan, bầu trời như được phủ một lớp thủy tinh lạnh lùng kiêu sa nhưng đến chiều, tự nó lại nổi lên một màu cam nồng nàn quyến rũ lúc mặt trời lặn. Vĩ Thiên cũng thế, mỗi ngày đến công ty dù anh vui vẻ, anh lo lắng, anh nghiêm nghị, anh thẫn thờ, Thuận đều thấy hết.
Một ngày của hai tháng sau, khi Giám đốc đứng bên cạnh cậu chờ xe đến đón, Thuận đã bạo gan thử bắt chuyện với anh:
– Giám đốc.
Anh quay sang lại nở nụ cười với cậu, ánh mắt nhìn cậu rất quen thuộc, giống như ngày đó khi A Gấu mới gặp cậu , anh ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. Còn bây giờ, vẫn là ánh mắt đó nhưng A Gấu ngày nay đã khác:
– Có chuyện gì không? – Anh đưa khuôn mặt mình lại gần cậu làm cho tim đột ngột đập nhanh hơn một chút.
– Em…em tên Thuận – Lần này, người ấp úng lại là Thuận.
– Ừm. Cậu muốn nói chuyện gì ? – Anh hỏi, rất bình tĩnh và chững chạc.
– Giám đốc, xe tới rồi ạ! –Anh Tuấn đã đưa xe lên tự lúc nào.
– Dạ chào giám đốc! – Thuận không biết mình nên nói gì với anh cả, bao nhiêu lời chuẩn bị cho câu chuyện cậu định nói đã bị Vĩ Thiên làm cho quên mất rồi.
– Nếu vậy thì tôi về đây – Anh quay lưng đi, còn vỗ lên vai cậu làm cho Thuận muốn níu ôm lấy anh. Cậu nhớ cái ôm ấm áp của A Gấu biết chừng nào. Anh quay lưng đi, còn vỗ lên vai cậu làm cho Thuận muốn níu ôm lấy anh. Cậu nhớ cái ôm ấm áp của A Gấu biết chừng nào.
Nhưng Thuận đã không làm như vậy.
Thời tiết tháng năm thật nóng, gió có thổi cũng sẽ cuốn đi hết hơi ẩm còn sót lại xung quanh mà thôi, thời tiết như vậy dễ làm cho người ta bực bội trong lòng. Năm ngoái, cũng bằng thời gian này, Thuận và A Gấu vừa chính thức quen nhau không lâu. Những ngày chủ nhật nghỉ ở nhà, A Gấu rất hay cởi trần. Thuận thì không quen như thế nên thường ra ban công hóng mát.
‘-Trời này nóng quá đi mất” – Từ phía sau, A Gấu vươn vai rồi sẵn tiện khoác hai tay ôm gọn lấy Thuận.
Cậu nhẹ hất anh ra: “Kêu nóng mà còn ôm”
– Nhưng ôm em mát lắm – A Gấu dùng sức giữ lấy Thuận, hai cánh siết chặt ôm chéo ngực người đằng trước. Anh xoa xoa làn da ở phía trên cổ tay Thuận : “Sao da em lúc nào cũng lạnh vậy? Trời nóng ôm vào thật là thích. Mát quá! Mát quá!”
Thuận tựa đầu trên vai trái A Gấu để nhìn anh, nhìn gần từng đường nét trên mặt A Gấu lúc nào đều khiến cho cậu rung động. Thuận nhón chân hôn lên má anh “ Chóc”. Tất nhiên sau đó, A Gấu sẽ trả lại Thuận một cái hôn dài hơn và tốn nhiều công sức hơn.
Một buổi trưa nóng bức và rạo rực trôi qua. Họ cứ ở cạnh nhau đến khi trời về chiều. Gió quấn quít thổi bay những giọt mồ hôi, cơ thể và tâm hồn đều cảm thấy dễ chịu. Yên bình và hạnh phúc là tất cả những gì cậu cảm nhận được. A Gấu không nói gì. Những lúc bên nhau như vậy, người ta thường sẽ nói câu gì đó lãng mạn cho phù hợp không khí nhưng Thuận chỉ hi vọng anh cứ yên lặng như vậy là đủ lãng mạn rồi vì lúc này mà A Gấu nói câu gì đó không liên quan chắc dễ “sát phong cảnh” lắm.
Bỗng.
“Này người yêu ~” – Anh kề sát bên tai Thuận khẽ ngân nga. “~lần đầu tiên yêu em ~ lòng nhiều lo lắng”. Bờ môi khô di chuyển, khẽ lướt qua làn da mát rượi trên má tiếp tục hát. – “Vì tình yêu là niềm tin với anh” – Bờ môi hôn lên má, rồi mấp máy “người dấu yêu ~”
Vừa dứt lời, anh lại chẳng ngại ngùng hôn người yêu, nụ hôn rất ngọt. Sau đó Thuận nhận ra cậu đã sai lầm vì đánh giá A Gấu quá thấp.
Những ngày nóng quả thật đã có rất nhiều kỷ niệm, cậu miên man nhớ về một ngày đầu hè nóng bức khác.
Thuận khoanh chân ngồi trên giường, ôm laptop gõ lộc cộc. Hết gõ, cậu click chuột vào xem clip gì đó vừa xem vừa cười khoái chí.
– “Gì đó?” – Thấy vậy, A Gấu không kiềm được tò mò bò qua chui đầu vào giữa lòng Thuận để xem. Cậu cũng bấm nút “Replay” rồi thong thả chống hai tay ra sau quan sát phản xạ của A Gấu.
Trong clip xuất hiện một cậu thanh niên cởi trần có cơ bắp, góc quay chỉ từ mũi trở xuống đến vừa hết phần ngực. Sau khi giơ hai ngón tay “say Hi” với khán giả thì cậu ta bắt đầu giật ngực theo điệu nhạc sôi động Halemshake.
Xem xong, A Gấu cũng không phản ứng gì đặc biệt, chỉ quay lại nhìn Thuận hỏi “ Em thích xem mấy cái này hả?”
– Uhm. Vui mà! Anh không thấy hài hả? Cơ bắp cũng đẹp.
A Gấu lúc này đã hạ đầu, gối lên đùi Thuận, anh gằm đầu xuống, tự vỗ vỗ ngực: “Của anh của đẹp mà”
– Nhưng anh không biết giật – Vừa đáp, Thuận vừa lại mở cửa sổ yahoo đã nhấp nháy đèn màu cam được một lúc rồi, bỏ mặc A Gấu đang tiếp tục nghiên cứu cái gì đó của anh.
Phocu: Hi Tarzan!
Tarzan: Chàu phocu!!
Phocu: Cho làm quen ha.
Tarzan: /:) *nhướn mày*
Phocu: Bạn bao nhiêu tuổi?
|