Cho anh yêu em thêm lần nữa
|
|
Mình có đọc nhiều truyện nên chỉ copy qa chứ chưa đủ trình viết truyện ,đây là truyện đầu tiên mình copy mong m.n thông cảm. Cốt truyện : Thuận là gay ,bị người yêu đầu tiên đề nghị chia tay.Thuận tập chấp nhận một cuộc sống hoàn toàn mới.Khi cậu đã nguôi ngoai và bắt đầu tình yêu mới với người con trai khác thì người yêu cũ muốn quay lại với cậu.Tình mới tình cũ Thuận sẽ chọn ai.? Chương 1: Chia tay
Đôi chân nặng nề bước từng bước trên nền đất loang lổ vũng nước mưa .Thuận gục đầu xuống như một thói quen : đếm từng o gạch trên vỉa hè.Nhưng lần này Thuận không lập lại thói quen đó ,cậu chỉ không muốn có ai vô tình nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của mình mà thôi.Nước mắt không hiểu sao cứ theo gò má chảy xuống không ngừng.Đôi mắt dần mờ đi .Thuận chỉ nhớ rõ là người bạn trai bình tĩnh ngồi trên ghế salon nói với cậu rằng - "Chúng ta chia tay nhé" .-Vương nói nhẹ nhàng lưu loát như thể anh ta đã luyện đi luyện lại mấy trăm lần vậy.
|
Thuận thoáng sửng sốt, không phải vì cậu mong chờ một cái kết tốt đẹp gì từ tình yêu này mà chỉ vì cậu không ngờ Vương sẽ nói ra dễ dàng đến vậy. Anh đã cho cậu năm năm để nếm trải tình yêu là gì. Bàn tay anh đã từng vỗ về cậu khi khóc, đã từng véo má cậu lúc cười. Anh đã từng cõng cậu đến bệnh viện trong đêm cậu sốt cao mà bố mẹ đã đi công tác. Họ đã cùng nắm tay nhau bỏ gia đình lên Sài Gòn chỉ để được sống cùng nhau. Một tình yêu khi bắt đầu gian nan như thế, sao khi kết thúc lại chỉ nhói một cái ở tim? Nghe anh nói, Thuận chỉ cười: – “Anh đang giỡn chơi với em sao?” Lúc đó, Thuận thề là đã nhìn thấy một chút dao động trong mắt anh nhưng anh lại tỏ ra rất kiên quyết: – “Anh chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Chúng ta chia tay thôi” – Vương nhấn mạnh hai tiếng “chia tay” với giọng cầu khẩn như van lơn – “Dù gì sau này chúng ta cũng phải chia tay, mỗi người phải có một gia đình, chằng thà chia tay sớm một chút sẽ tốt hơn” Thuận lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương dò hỏi: – “Anh hết thương em rồi?” Một người khi đã quyết định nói ra lời chia tay thì câu hỏi như thế này sẽ trở thành trò cười cho họ thôi nhưng Thuận vẫn muốn hỏi, vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính anh. Vương im lặng, anh không trả lời thẳng câu hỏi, hai bàn tay đan đan vào nhau đặt trên đầu gối. Nếu người ở ngoài nhìn vào hẳn không ai nghĩ anh đang nói chuyện tình yêu mà sẽ tưởng anh là một th thảo luận về một hợp đồng làm ăn nào đó. Một lúc sau, khi đã suy nghĩ kỹ câu trả lời, Vương vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn Thuận, chỉ phát ra âm thanh run run: – “Anh đã có bạn gái. Không lâu nữa anh sẽ cưới cô ấy.”
|
– “Anh cưới vợ?” – Thuận như không tin vào những gì cậu vừa nghe, mở to mắt nhìn Vương, chờ anh trả lời. Nhưng hơn một phút sau vẫn không nghe Vương nói gì, cậu lên tiếng: – “Anh mới có hai mươi ba tuổi mà. Bộ anh không nghe người ta nói cưới vợ chính là lấy sợi dây xích tự trói mình vào sao? Anh thừa biết mà! Anh vẫn thích tự do, không thích có ai khác quản lý mình. Em biết vậy. Nên trước nay em không bao giờ dám hỏi anh vì sao về trễ hay đi đâu, gặp ai. Bây giờ anh nói với em anh muốn cưới vợ?” Cậu tiếp: – “Sau này anh sẽ hối hận.” – “Anh xin lỗi…” – “Vậy gần đây anh đi sớm về khuya là đi với cổ sao? Em không hỏi. Em tôn trọng sự tự do của anh là để anh quen bạn gái sao”. – Thuận đứng lên, đôi mày nhíu lại, khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt hiện lên cảm giác tự giễu chính mình– “Hóa ra tôi chính là một thằng ngu.” – “Em bình tĩnh nghe anh nói” – Vương vươn người nắm lấy tay Thuận Thuận nuốt cục tức , im lặng chờ nghe Vương nói: – “Chúng ta nên chia tay trong êm đẹp nha em! Chia tay rồi vẫn làm anh em tốt” – “Haha. Anh đang đóng hài hả? Chia tay trong êm đẹp chỉ để nói với những người trí thức, học nhiều nên trong đầu chỉ toàn chữ, không coi trọng tình cảm gì thôi. Còn tôi? Không có chuyện đó đâu. Chia tay là chấm hết”. – Thuận lớn tiếng. Vương ngó đầu nhìn quanh. Dù gì quán café cũng là nơi đông người, xung quanh đang có những ánh mắt lấm lét, vừa nhìn vừa giả bộ thờ ơ hướng về phía hai người. Những đôi tai tò mò dường như đang vểnh lên để nghe cho được câu chuyện của bọn họ. Thuận lại cười nhạt nhẽo – “Nếu ở đây có người quen vợ sắp cưới của anh thì sao nhỉ? Chắc là sẽ vui lắm!” Ánh mắt Vương hiện lên sự sợ hãi – “Đã vậy, chia tay thì chia tay đi!” “Yêu anh nên em làm theo ý anh muốn. Bắt đầu từ anh thì kết thúc cũng do chính anh đi”. Thuận quay đầu rời khỏi quán café đang vang lên tiếng nhạc bài I’d do anything for you, bài hát do một cặp đôi gay của Glee biểu diễn mà anh và cậu đều rất thích, rời khỏi điểm hẹn hò ngày nào. Anh lên Đại học, cậu đang học dang dở lớp 10 cũng bỏ học lên theo. Nhớ những ngày anh còn là cậu sinh viên Đại học khoa học tự nhiên, phòng trọ không có mạng, anh một tay ôm laptop , một tay ôm cậu đến quán café ngay góc ngã tư đường làm bài. Cậu sẽ ngồi bên cạnh nhìn anh. Thuận cố gắng không hỏi chuyện, không làm phiền anh, chỉ tập trung uống café sữa của mình. Khi nào anh có phát hiện gì vui, thú vị kể với cậu thì cậu sẽ vui vẻ lắng nghe. Khoảng thời gian ấy vừa mới đây thôi mà. Cậu nhớ ngày anh tốt nghiệp, Thuận đến trường chia sẻ niềm vui cùng anh với tư cách một người bạn bình thường. Nhìn anh, nụ cười tươi sáng lấn át cả lớp sỉ số năm mươi mấy khuôn mặt sinh viên nam, cậu rất tự hào nhưng xen lẫn trong đó là một chút xa cách. Tuy vậy, cậu vẫn không để tâm vì cậu biết chuyện con trai với con trai yêu nhau không có gì đáng công khai cả. Cậu cũng vì không muốn tiết lộ chuyện tình yêu của mình mà bỏ nhà ra đi. Nhưng về đến nhà, anh lại ôm chặt cậu và hứa là sẽ đi làm kiếm tiền nuôi cậu học hết lớp 12, sau đó thi vào một trường cao đẳng nào đó cho có tương lai. Nhưng Thuận lắc đầu, cậu nói với Vương :”Em chỉ muốn học nấu ăn thôi, để sau này về nấu cơm cho anh ăn. Tương lai của em chính là anh”. Lúc ấy Vương chợt siết chặt vòng tay ôm Thuận như là sẽ không bao giờ thả cậu ra hết nhưng ánh mắt anh lại có một chút do dự. Lúc đó, Thuận không hiểu nhưng hôm nay cậu rốt cuộc đã hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy. Từ khi anh xin vào làm việc trong một công ty tư nhân về viễn thông thì không có nhiều thời gian ở nhà chăm sóc cậu nữa, về nhà lại phải làm việc đến khuya. Nhưng Thuận cũng không cảm thấy cô đơn vì cậu cũng bắt đầu theo học trường trung cấp nấu ăn, thời gian ở nhà một mình ngày càng ít đi. Tuy gần đây, linh tính giúp cậu cảm nhận được anh ra ngoài không phải vì công việc nhưng cậu luôn biện bạch thay anh : anh cũng phải giao lưu với bạn bè, anh cũng phải đi gặp đối tác làm ăn. Thuận dành dụm số tiền làm thêm ở nhà hàng mua quần áo mới cho anh, muốn anh ở trước mặt bạn bè đồng nghiệp phải thật bảnh bao. Mải lo nghĩ về chuyện cũ, Thuận không biết mình đã đi đến nơi nào. Gạt đi làn sương mỏng làm mờ mắt, cậu ngẩng lên nhìn tên con đường trước mặt. Tản Đà? Mình đã đi xa như vậy sao? Đi bộ từ Ngã tư bảy hiền đến tận đây, giờ thì nên đi đâu tiếp? Thuận không hề muốn trở về căn phòng chung cư Vương mới mua. Nơi đó chắc sẽ sớm trở thành phòng tân hôn cho đôi vợ chồng mới cưới. Nghĩ lại bản thân thật buồn cười, khi biết anh chỉ mới đi làm một năm mà đã mua được căn hộ chung cư nhỏ, cậu đã rất vui mừng dự định trồng đủ loại cây cảnh bên cạnh ban công rồi mua một dàn loa lớn để buổi tối cùng nhau xem phim kinh dị. Hóa ra, anh chuẩn bị nhà mới để cưới vợ. Và, anh sẽ sống cùng với người khác trong căn nhà đó mãi mãi hạnh phúc về sau. Thế là kết thúc một cậu chuyện mà cậu là nhân vật gì trong đấy? Nhân vật gây cười chăng? Nơi Thuận đang đứng là phố người Hoa. Cậu nhớ rất rõ anh đã từng dẫn cậu đến phố lồng đèn gần đây vào dịp Trung Thu cách đây 2 năm. Nhìn những ô cửa hàng lấp lánh ánh đèn vàng đèn đỏ lòe nhòe trong mắt, Thuận chợt thì thầm : “Lại sắp đến Trung Thu rồi”. Thời gian trôi qua thật nhanh. Cậu cố gắng thoát ra khỏi mảng ký ức ngày xưa để suy nghĩ về tương lai. Trước đây, Thuận chưa bao giờ nghĩ đến tương lai bởi cậu sợ cái ngày này, ngày mà cậu và anh phải chia tay nhau. Cậu muốn trân trọng những giây phút của hiện tại và những ngày tháng được bên anh. Điều quan trọng nhất vẫn là tìm một nơi ở khác, cách căn hộ chung cư của Vương càng xa càng tốt. Đi vài bước thì Thuận nghe có một tiếng động kì lạ từ bụng chui ra: ọt ọt ọt… Hình như từ trưa chỉ lo đi, cậu vẫn chưa bỏ gì vào bụng. Nhìn đằng xa thấy một quán hủ tíu gõ, Thuận lao đến đó. Xe hủ tíu mì này do một ông lão người Hoa tóc đã bạc phân nửa làm chủ, rất hiếu khách, giọng nói tiếng Việt còn lơ lớ nhưng niềm nở và đáp ứng đủ nhu cầu ẩm thực của cậu. Vì là dân trong nghề nấu ăn nên Thuận rất kén. Nhưng không biết vì đói hay vì chú chủ quán nấu ngon quá mà cậu ăn liền tù tì một lúc hai tô lớn. Ăn no, Thuận hỏi chú chủ quán tên là A Bổn :” Chú ơi, chú biết gần đây có chỗ nào cho thuê nhà không chú?” Chú A Bổn nghe nói liền cười tươi lộ ra hàm răng vàng không đều nhưng lại khiến người đối diện có cảm tình: – “Con muốn thuê phòng a? Sinh viên phải hông a? Có nha. Nhà chú còn 1 phòng đó nha!” – “Vậy hả chú.- Thuận mừng rỡ. Chú A Bổn này cởi mở và dễ chịu. Nếu ở nhà chú chắc cũng thoải mái.” – “Phải ha. Chờ chút quán đóng cửa chú dẫn con đi coi nha” – “Nhưng mà tiền nhà bao nhiêu một tháng vậy chú?” – “Bốn trăm nha. Không ở đâu thuê được nhà rẻ như dzậy đâu a” Thuận mừng rỡ tính toán trong lòng, với số tiền lương làm thêm 1 tháng 1 triệu rưỡi ở nhà hàng thì mức thuê nhà như vậy là vừa đủ, còn lại để dành cho sinh hoạt. Chú A Bổn dẫn Thuận đi quanh co, rẽ vào 3 con hẻm hẹp, hẹp đến mức chỉ vừa một chiếc xe đi qua, nếu xui xẻo có một chiếc đi ngược đầu chắc chắn sẽ rắc rối to vì không biết nên tiến hay nên lùi. Khu nhà ở tồi tàn, có những ngôi nhà rất nhỏ, nhỏ đến nỗi trải một chiếc chiếu đôi cũng không vừa. Đối với dân ở quê như Thuận, nhà tuy không giàu có nhưng cũng không nhà nào nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn phòng trọ ba mẹ cậu cho công nhân tỉnh thuê. Thuận tò mò mở to mắt quan sát xung quanh trong bóng tối, mỗi ngôi nhà đều tỏa ra ánh sáng mờ nhạt hắt hiu. Xen kẽ đó cũng có những ngôi được xây cao hơn nhưng vẫn nằm trong không gian ọp ẹp. Mặt đường tuy được láng nhựa nhưng chắc thời gian quá lâu nên màu đường đã đen lại, tuy không có rác vẫn tạo cho người ta một cảm giác ghê ghê. Thuận giật mình nhìn thấy vài bóng dáng nho nhỏ của những đứa bé, những bà cụ nằm ngủ dưới đất trước hiên nhà người khác. Bây giờ, vẫn còn những cảnh đời như vậy ư? Thuận theo chú A Bổn đến một căn nhà nhỏ,dù không đến nỗi như căn nhà ban nãy cậu đi qua. Trước nhà treo một tấm hình gì đó giống như bùa bát quái ở giữa và xung quanh dán nhiều lá bùa màu vàng có chữ tàu màu đỏ. Không phải Thuận chưa nhìn thấy bùa lần nào nhưng bùa chú ở trong không gian như thế này lại khiến cậu muốn rợn da gà. Để thóat khỏi cảm giác sợ hãi, Thuận cố gắng lớn tiếng hỏi chú A Bổn: – “Nhà chỉ có mình chú hả chú?” – “Suỵt!” Chú A Bổn đưa một ngón tay lên miệng quay lại cười với cậu, động tác chú đặt đống đồ nghề rất nhẹ nhàng như sợ gây ra tiếng ồn. Chú thì thầm: “Con trai chú đang ngủ a. Nó đang bị bệnh. Con chịu khó nói nhỏ chút xíu nha” Rồi chú lại vui vẻ cười hì hì. : “ Con dzô trỏng đi” Cửa nhà thấp làm cho Thuận chỉ cao mét bảy vẫn phải cúi đầu xuống để bước vào nhà. Bên trong tối quá nên cậu không thể nhìn rõ gì. Cảm giác sợ hãi lại càng dâng cao hơn trong lòng, chợt có một lực đập vào vai cậu, Thuận giật nảy người. – “Con theo chú lên lầu nha”
|
Hóa ra là chú A Bổn, cậu theo chú đi qua căn phòng đầu tiên, nhìn bên trái là một cái cầu thang bằng gỗ đen, cậu bước đến đâu tạo ra vết chân đến đó. Chắc có lẽ đã lâu không có ai sử dụng căn gác này. Bên trên gác tạo thành một gian phòng nhỏ, tuy bị bụi bám đầy lại có một góc bị sử dụng làm nhà kho nhưng nếu thu dọn một chút thì một mình cậu sống vừa ổn. Mặc dù Thuận sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng những ngày đầu tiên lên Sài Gòn cùng với Vương, cuộc sống nhà trọ khổ cực thế nào cậu cũng đã nếm qua. Chú A Bổn đang đứng ở cửa hướng ra ban công ngoắc ngoắc cậu, Thuận đi về phía chú đồng thời nhìn ra bên ngoài. Thật ngạc nhiên! Không ngờ trên căn gác xép của một khu nhà tồi tàn như vậy mà tầm nhìn lại không bị những tòa nhà lớn che khuất. Từ đây, cậu có thể thấy một khoảng trời rộng lớn màu đen kịt, trên đó lấm chấm những đốm sao. Di chuyển tầm nhìn xuống thấp hơn, không gian lấp lánh ánh đèn đỏ của những ngôi nhà kiểu Tàu hòa vào trong mắt. Ở chỗ này cũng có thể thấy đường Đại lộ Đông Tây và bờ sông Sài Gòn nằm im lìm trong đêm. Tất cả in vào trong mắt Thuận, nhảy múa lung linh. Cậu quyết định ở lại. – ‘Bình thường chú không cho ai thuê đâu nha, nhưng dạo này giá cả cái gì cũng tăng hết. Mà thấy con cũng dễ thương nên mới cho con thuê nha.” – ‘Vậy nhà mình có mấy người sống vậy chú?” – “Nhà có chú với con trai chú ở dưới á. Còn con ở trên này. Tháng có bốn trăm ngàn hà con chịu hông” – “Cảm ơn chú. Vậy ngày mai con dọn qua liền được không chú?” – “Được chớ! Dzậy tối nay trễ rồi con ở lại đây luôn đi, sớm mai rồi dzề nha” Thuận cười gượng cảm ơn chú, cậu không muốn trở lại nhà của Vương. Dù sao thì đó cũng không phải nhà cậu mà Thuận cũng không thoải mái chút nào nếu ngay lúc này phải đối mặt với Vương. Sáng mai, chờ khi anh đi làm rồi cậu mới về nhà thu dọn đồ đạc thì có thể tránh mặt anh. Vì căn gác vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ nên chú A Bổn kêu Thuận ngủ trên giường với con trai chú còn chú nằm võng là được rồi. Thuận khó xử, xin chú để cậu nằm võng, cậu còn trẻ nằm đâu cũng ngủ được còn chú nằm giường cho thoải mái. Chú A Bổn nghe xong gõ đầu cậu: – “Đừng có chê chú già nha, giờ ra bốc vác chưa chắc con khiêng được nặng bằng chú đâu nha. Hê hê” Giọng cười vô tư của chú nghe sao mà gần gũi, không nghiêm khắc cứng rắn như ba cậu cũng không nhàn nhạt như ba Vương. Thuận leo lên giường, mắt đã quen với bóng tối nên cậu nhìn rõ dáng người đang nằm quay lưng vào tường bên cạnh. Người này nhìn thật cao lớn, chắc chắn là cao hơn cậu rồi đó, tóc cắt đầu đinh, bắp tay rắn chắc khỏe mạnh, nhìn không ra là con trai chú A Bổn vì chú hơi thấp, nhỏ người. Thuận nhìn ra cánh cửa, thầm nghĩ: “Không biết anh ta ra vào có bị đụng đầu hay không ta?” Cầm lấy chiếc mền chú A Bổn đưa, Thuận nhẹ nhàng nằm xuống, sợ đánh thức con trai chú. Tối hôm đó Thuận ngủ ngon lành trong một căn nhà xa lạ, trên một chiếc giường xa lạ cùng với một người không quen.
|
Chương 2: Cuộc sống mới - người mới – “Nị còn dám như zậy nữa hông? Ngộ đánh chết mày , ngộ đánh chết mày!!!!”
Bị tiếng ồn đánh thức, Thuận ngồi dậy trong tiếng đứa trẻ khóc xen lẫn tiếng bà mẹ người Hoa mắng con bằng câu tiếng hoa, tiếng việt nửa nạc nửa mỡ. Đầu rất nhức, mí mắt cũng căng lên khó chịu. Có lẽ do chiều hôm qua cậu đã khóc nguyên cả buổi, lúc nào cũng vậy, sau khi khóc cậu ngủ dậy sẽ có cảm giác như thế này.
– “Dậy rồi hả?”
Một chàng trai mặc áo thun ba lỗ màu trắng rẻ tiền và chiếc quần sọc túi hộp màu nâu nhưng vẫn phong độ đang cười tươi, khoe hàm răng trắng chào cậu.
– “Nghe baba tui nói … ở trên lầu hả? Đi rửa mặt rùi ra ăn sáng đi.”
Nói rồi, anh ta đặt hai ly sữa đậu nành với hai tô cháo quẩy nóng hổi lên bàn, ngồi lên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, một chân gác lên ghế một chân thả xuống đất húp cháo xì xụp.
Rầm! Hình tượng sụp đồ, cái dáng ngồi như bà cô bán cá đó thật không thích hợp với thân hình vai to thịt chắc của anh ta chút nào. Lúc sau, có vẻ như chàng trai cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của cậu nên ngẩng đầu khỏi tô cháo, khuôn mặt đổ đầy mổ hôi, trên má trái còn dính một ít cháo cười nhìn cậu
– “Lại đây ăn đi”
Thuận không nói gì vì thường sau khi ngủ dậy chưa đánh răng thì cậu không thích nói chuyện. Cậu đưa tay phải lên chỉ chỉ má trái mình, chỗ tương tự như chỗ trên mặt chàng trai đang bị dính cháo. Chàng trai dường như không hiểu hành động của cậu nên chỉ ngồi ngẩn ra, hơi nghiêng đầu rồi một hồi sau cười hì hì với cậu
– “Muốn làm ông kẹ hả, phải làm như vầy nè.”
Anh ta lấy tay kéo mí mắt dưới của mình xuống lè lưỡi ra với cậu.
Thuận cười, cậu trỏ ngón tay về phía anh ta rồi lại gõ gõ lên má mình, tiếp tục chỉ lên má anh ta một lần nữa. Sau khi thấy chàng trai vẫn ngơ ngác nhìn mình thì cậu đứng lên bước vào toilet súc miệng, rửa mặt. Nhanh chóng bước ra, Thuận thấy anh ta đang ngồi sờ sờ má phải của mình ngẩn ngơ. Cậu lấy tay quệt cháo dính trên má trái của anh ta nói:
– “Không phải bên đó, là bên này nè”
– “Dzậy hả” – Chàng trai cũng đưa tay lên chỗ cậu vừa lấy cháo cho mình quệt quệt rồi cười hề hề
Nhìn bề ngoài, chàng trai có vẻ khó gần nhưng giờ Thuận cảm giác người này cũng thân thiện giống như chú A Bổn vậy. Cuộc sống của mình ở đây sau này chắc là dễ dàng hơn mình tưởng nhiều,Thuận bất chợt mỉm cười.
– ” Ăn cháo đi”. – Chàng trai kéo cậu ngồi xuống ghế đối diện với mình rồi lại lặp lại câu nói vừa rồi – Ăn cháo đi Thuận cười cười cảm ơn rồi nghĩ thầm trong bụng. “Nhìn mặt đẹp trai vậy mà sao thấy ngốc ngốc vậy ta”
Ngủ một đêm, bụng đã đói meo nên Thuận cũng húp cháo sồn sột, cháo lòng còn có quẩy nữa chứ, ngon thiệt là ngon. Ăn hết chén cháo ngẩng lên vẫn thấy anh chàng kia đang nhìn mình, Thuận cảm giác hơi kì kì, vẫn chưa biết nói sao thì thấy anh ta toét miệng cười
|