Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 116: Thất tình có bao nhiêu đau khổ
Editor: Xẩm Xẩm
Trịnh Húc đặt Lynda lên ghế sofa, pha một chén nước gừng cho cô: “Uống đi.”
Lynda ôm gối sofa, u buồn nói: “Tôi không có say.”
“Hôm nay cô đã uống không ít rượu.” Trịnh Húc đặt nước gừng lên bàn trà, xoay người rời đi.
“Trịnh Húc, có phải anh cảm thấy hôm nay tôi cực kỳ thất thố?” Lynda đá giày cao gót rơi xuống, cuộn mình trong ghế sofa, hỏi Trịnh Húc đã để tay lên quả đấm cửa.
Trịnh Húc quay đầu, nhìn thấy một đôi chân khêu gợi, yết hầu căng thẳng một cái, thu hồi lại ánh amwts, anh nghiêm cẩn nói: “Cô rất thông minh.”
“Tôi lãng phí năm năm tuổi thanh xuân vì anh ấy, một con nhóc dựa vào đâu mà cướp mất anh ấy?” Lynda thần kinh quát lên.
“Có một số chuyện, không thể cưỡng cầu.” Trịnh Húc bình tĩnh nói.
“Tôi xinh đẹp hơn cô ta!” Lynda không cam lòng nói.
“Tình yêu và vẻ ngoài không liên quan đến nhau. Chỉ là gặp được đúng người mà thôi.” Trịnh Húc đi trở về phòng khách, ngồi đối diện với Lynda, cố gắng nói chuyện với cô.
“Tôi nghĩ tôi là người anh ấy cần.” Lynda nhấp đôi môi đỏ tươi, trong mắt tràn đầy cô đơn.
“Tôi thấy cô rất thông minh, không cần vì chuyện tình cảm mà để liên lụy đến sự nghiệp.” Trịnh Húc có chút bất đắc dĩ.
“Không! Cố Mạc không thể rời được tôi!” Lynda tràn ngập tự tin nói.
“Đừng để tự tin hủy hoại bản thân cô!” Trịnh Húc đưa nước gừng cho cô: “Uống hết đi! Sau đó quên hết chuyện xảy ra hôm nay. Cố tổng chỉ là cấp trên của chúng ta.”
“Tiếu Nhiễm kia đâu có gì mạnh hơn tôi?” Lynda tiếp nhận chén nước, uống xong vẫn thấy không cam lòng.
“Cố tổng thích cô ấy. Điểm này so với tất cả đều hơn rồi.” Trịnh Húc không rõ vì sao Lynda lại cố chấp như thế: “Vì cô ấy mà Cố tổng đã dừng tất cả kế hoạch trả thù tập đoàn Bằng Trình rồi. Lynda, cô nên tỉnh táo lại đi.”
“Thật sao?” Lynda không tin trừng to mắt.
“Đúng!” Trịnh Húc thật sự gật đầu.
“Chẳng lẽ Cố tổng cũng đã quên cả Y Nhiên? Chỉ vì một Tiếu Nhiễm sao?” Lynda nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, khẩn trương nhìn Trịnh Húc, cô không có cách nào lý giải một Cố Mạc như thế. Anh hận Tiếu Bằng Trình năm năm, lời thề trả thù, làm sao có thể buông tha được được kế hoạch báo thù năm năm? Chẳng lẽ anh thật sự yêu Tiếu Nhiễm rồi sao?
“Chúng ta là trợ lý, không nên nhúng tay vào vấn đề tình cảm của cấp trên.” Trịnh Húc nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi.
Lynda ngã ngồi ở trên ghế sofa, điên cuồng rơi lệ.
Cô giống như phòng cướp, đề phòng tất cả những người phụ nữ cố ý tiếp cận Cố Mạc, không nghĩ tới lại vẫn chưa thể bảo vệ cho anh. Ví như trái tim anh đều đã cho Tiếu Nhiễm, cô liền không còn hi vọng gì nữa.
Trịnh Húc lại buông tha ý nghĩ rời đi, rút tấm khăn giấy đưa cho cô: “Thế nhưng là thất tình, cũng không có gì đáng ngại lắm, chỉ đổ thừa Cố tổng không phải Mr.Right của cô thôi!”
“Anh chưa từng thất tình, tự nhiên không biết có bao nhiêu đau khổ!” Lynda bi thống quát lên.
Trịnh Húc cô đơn nhấp môi mỏng: “Ai nói tôi chưa từng thất tình? Ngày hôm qua bạn gái tôi vừa nói chia tay với tôi.”
“Vì sao?” Lynda dừng khóc, đồng tình nhìn về phía anh. Cô biết anh có một người bạn gái yêu nhau đã mười năm, như thế nào đã nói chia tay rồi hả?
“Công việc bận quá, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi không có cách nào chăm sóc cô ấy mỗi ngày. Cô ấy nói cô ấy thấy cô đơn.” Trịnh Húc bắt đắc dĩ thở dài. Anh vốn nghĩ dốc sức làm việc: “Cô ấy nói có người chăm sóc cô ấy tốt hơn tôi.”
“Hóa ra chúng ta đồng bệnh tương liên. Trịnh Húc, muốn uống một chén không?” Lynda mời Trịnh Húc.
“Không được! Uống rượu lại càng đau đớn hơn. Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.” Trịnh Húc nói xong, liền đứng dậy rời đi.
|
Chương 117: Chú cũng dịu dàng
Cố Mạc tắm rửa xong đi ra, nhìn đến Tiếu Nhiễm nằm ở trên giường sắc mặt có chút tái nhợt, liền quăng khăn mặt trong tay lên trên bàn, quan tâm đi qua ngồi xuống bên giường: “Nha đầu, làm sao vậy?”
“Đau bụng.” Tiếu Nhiễm khó chịu gập thân mình. “Chú, thật khó chịu.”
“Đau bụng kinh?” Cố Mạc lập tức nghĩ đến dì cả của cô đến.
Tiếu Nhiễm gật đầu mãnh liệt, nháy mắt to, suy yếu cắn môi bộ dáng tựa như một đứa bé bị thương, lập tức nhéo đau tâm Cố Mạc. Anh nhanh chóng đứng dậy, đi xuống dưới lầu gõ cửa phòng quản gia: “Dì Lưu, dì có túi chườm không cho tôi mượn dùng một chút.”
“Tôi tìm xem.” Dì Lưu chạy nhanh đi tìm trong ngăn kéo. “Cố tiên sinh, phu nhân muốn dùng?”
“Uh. Đau bụng kinh.” Cố Mạc nhíu mày nói. Tiếp nhận túi chườm nước nóng, anh khách khí nói cảm ơn, liền lập tức lên lầu. Đổ nước nóng vào túi chườm xong, dùng khăn mặt gói kỹ lưỡng, sau đó liền ngồi xuống bên giường, nói với Tiếu Nhiễm: “Ôm.”
Tiếu Nhiễm tiếp nhận túi chườm nóng, ôm dán bụng, một lát sau, cảm giác được nhiệt từ túi truyền đến bắt đầu nóng lên, nhưng là bụng đau chỉ giảm bớt một chút, tác dụng không lớn.
Cố Mạc thấy trên cô ứa ra mồ hôi lạnh, liền phiền chán vò đầu. Tuy rằng anh từng là chuyên gia khoa não, nhưng với việc đau bụng kinh lại không có biện pháp. “Nha đầu, đau lắm hả?”
Tiếu Nhiễm ngay cả khí lực gật đầu cũng không có: “Chú, chú ôm tôi một cái.”
Cố Mạc không có đi ôm Tiếu Nhiễm, ngược lại đứng dậy rời đi. Tiếu Nhiễm thương tâm cắn môi: “Chú nhân tâm!”
Cố Mạc càm điện thoại ở trên bàn trà, tìm dãy số của mẹ mình, nhanh chóng bấm.
“Tiểu Mạc? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho mẹ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Mẹ, đau bụng kinh làm sao để nhanh chóng giảm đau?” Cố Mạc nhíu chặt mày, da mặt dày hỏi.
“Đau bụng kinh? Con đi ra cửa hàng thuốc mua túi chườm ấm.”
“Con cho cô ấy ôm túi chườm rồi, có phương pháp lập tức giảm đau hay không?” Cố Mạc đau lòng nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm trong phòng ngủ, lo lắng hỏi.
“Mẹ cho con cách điều chế, con nhớ một chút: đường đỏ, hoa hồng sống, táo đỏ, đậu đỏ, cây thanh yên, trái nhãn cho nước vào hầm, có thể giảm đau đớn. Lúc hầm con để đó trước, quay về phòng dùng dầu mát xa bụng cho cô nó trước.” Chu Cầm kể lại, “Đứa nhỏ này khẳng định là cung hàn, con làm cho nó vào ngày nào đó đến bệnh viện tìm mẹ, mẹ điều trị thân thể cho nó.”
Cố Mạc cảm nhận được mẹ mình quan tâm Tiếu Nhiễm, liền cười nói cảm ơn, “Thân thể Tiếu Nhiễm sau này luền phiền Chu đại chủ nhiệm.”
“Con cũng biết mẹ là chủ nhiệm khoa phụ sản? Hôm nay mẹ trực ca đêm, vừa mới từ phòng mổ ra, không thấy con quan tâm mẹ, chỉ biết đau lòng vợ của con thôi!” Chu Cầm giả vờ giận.
“Mẹ, con dâu mẹ không thoải mái.” Cố Mạc nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, đi vào phòng bếp bận rộn. Vừa cho nồi lên hầm, liền thấy dì Lưu khoác áo đi lại đây: “Cố tiên sinh, để tôi coi đi.”
“Hầm nửa giờ không sai biệt lắm, dì bưng qua giúp tôi. Tôi đi xem Tiếu Nhiễm, cô ấy vô cùng đau đớn.” Cố Mạc dặn xong, liền chạy nhanh lên lầu.
Anh kéo ngăn tủ tìm ra một lọ tinh dầu, liền đi tới bên giường, lấy túi chườm ra, anh liền bắt đầu cởi áo ngủ của cô.
“Chú, tôi có dì cả.” Tiếu Nhiểm đỏ mặt, tức giận trừng mắt Cố Mạc. Cô đều đau như vậy, anh thế nhưng còn muốn làm loại chuyện này!
Cố Mạc kinh ngạc trừng mắt Tiếu Nhiễm mấy chục giây, lúc này mới xấu hổ giải thích: “Nha đầu, anh giúp em mát xa một chút, mẹ nói giảm đau hiệu quả không sai.”
Tiếu Nhiễm thế mới biết hiểu lầm Cố Mạc. Áo ngủ của cô là loại không có cúc cài, Cố Mạc trực tiếp giúp cô cởi.
|
Chương 118: Chú, chú không ngủ được sao?
Có lẽ Cố mạc là bác sĩ, phương pháp mát xa thật sự chuyên nghiệp, cho nên khi anh giúp cô mát xa mười mấy phút đồng hồ sau, dù vẫn còn đau nhưng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Đỡ hơn chưa?” Cố Mạc nhìn trên mặt Tiếu Nhiễm có nét hồng hào, không còn tái nhợt như lúc nãy, liền thân thiết hỏi.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu.
Đối với Cố Mạc mà nói, cô bây giờ chính là bệnh nhân, nhưng đối với cô mà nói, bàn tay to nóng ấm của anh đang đặt ở hông cô quả là mê hoặc! Cô cảm giác chỗ đó nóng như lửa.
Cố Mạc chăm chú mát xa giúp Tiếu Nhiễm, vốn không để ý tới sự ngượng ngùng trong mắt cô.
“Cậu chủ, nước đường đã nấu xong rồi.” Dì Lưu đứng bên ngoài, gõ cửa.
Cố Mạc nhanh nhẹn đứng dậy, mở cửa, nhận lấy nước đường:”Làm phiền dì Lưu rồi, dì nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Dì Lưu đi rồi, anh lền bưng nước đường đỏ đi vào phòng ngủ:”Nha đầu, uống ngay khi còn nóng.”
Lại là nước đường đỏ, Tiếu Nhiễm lập tức che miệng lại:”Chú, không phải lại thả gừng vào chứ?”
“Cam đoan không có. Uống nhanh.” Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, nhìn cô uống xong rồi, mới đỡ cô nằm xuống, tiếp tục mát xa giúp cô.
Khi Cố Mạc không cẩn thận đụng tới nội y của Tiếu Nhiễm thì mặt cô bắt đầu đỏ dựng:”Chú, đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Ánh mắt Cố Mạc có tia đỏ nhìn dáng vẻ hoàn mỹ của Tiếu Nhiễm, họ mạnh một tiếng:”’Dì cả’ đến thật không đúng lúc!”
Tiếu Nhiễm lấy chăn mỏng quấn quanh mình, thẹn thùng nói:”’Dì cả’ đến rất đúng lúc! Chú xấu xa, không đâu lại mua một đống thuốc TT, chú muốn tôi kiệt sức mà chết sao?
“Thân thể của tôi rất cường tráng.” Cố Mạc cười tà mị.
“Thiết!” Tiếu Nhiễm không cho là đúng nhìn lướt qua nửa người trên của Cố Mạc,”Không có cơ ngực, cũng không mặc áo lót, chú cường tráng chỗ nào chứ?”
Cố Mạc nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước vồng ngực cường tráng của mình:”Đây không phải là cơ ngực?”
“Không phải!” Tiếu Nhiễm coi như không thấy, kiên quyết không chịu thừa nhận vóc người đẹp của Cố Mạc. Cô sẽ không để cho anh đắc ý! “Một chút co dãn cũng không có!”
“Không đau nữa à?” Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm. Xem ra cố khá là dễ chịu, nếu không sao có sức trêu chọc anh?
“Chú đi nghỉ đi.” Tiếu Nhiễm rụt tay về, đỏ mặt nói.
“Em dễ chịu, còn tôi thì khó chịu! Cố Mạc chỉ vào nơi nào đó đang phồng lên trên người mình.
“Tự mình giải quyết!” Tiếu Nhiễm ngượng ngùng vùi mặt vào chăn không thèm để ý đến Cố Mạc.
Cố Mạc bất đắc dĩ cách chăn mỏng dịu dàng xoa đầu Tiếu Nhiễm:”Thật muốn đuổi ‘dì cả’ của em đi!”
“Nếu chú đuổi được thì đuổi đi!” Tiếu Nhiễm kéo chăn mỏng xuống một chút, nháy hai mắt to, cười nói:”Tôi không ý kiến.”
Cố Mạc gầm nhẹ:”Nhắm mắt! Ngủ!”
Tiếu Nhiễm lại vùi mình vào chăn lần nữa, núp ở bên trong cười nghịch ngợm.
Cố Mạc đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng tắm, để cho nước tắm lạnh làm dịu đi ngọn lửa trong cơ thể.
Trở lại phòng ngủ, anh nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, cầm lấy laptop trên bàn đi ra ngoài.
“Chú, chú không ngủ được sao?” Tiếu Nhiễm nén cười, chạy ra cửa hỏi Cố Mạc.
“Tôi đến thư phòng, làm việc!” Cố Mạc thô lỗ trả lời.
“Chú, tôi nửa đêm hay đá chăn ra ngoài, sẽ bị cảm lạnh.” Tiếu Nhiễm đáng thương nói.
Cố Mạc dừng bước, nhớ ra mấy đêm liền cô ngủ không ngon, không mở cửa ra nữa. Anh nhíu mi trầm mặc tầm 1 phút, mới xoay người trở lại phòng ngủ. Quăng laptop lên tủ đầu giường, đến nằm cạnh Tiếu Nhiễm, ôm cô vào lòng:”Ngủ!”
|
Chương 119: Đá đau anh
Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm lặng lẽ ngẩng đầu từ trong lòng Cố Mạc, nghịch ngợm vụng trộm cười khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhìn anh cả người căng thẳng, liền biết anh đang cố nén cái gì.
Cô lặng lẽ vươn ra một ngón tay, chọc vào cơ ngực cứng rắn của anh. Tuy cô vừa rồi không chịu thừa nhận, nhưng thật sự là rất có co dãn, dáng người của anh rất đẹp.
Đột nhiên anh bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, thô thanh hỏi: “Nha đầu, em muốn làm gì?”
“Thử độ co dãn.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Cố Mạc đưa cô vào trong lòng, dụng chân dài quắp lấy người cô, tràn ngập uy hiếp nói: “Cẩn thận tự nhóm lửa đốt mình!”
Tuy Cố Mạc mặc quần ngủ, nhưng nơi đó vẫn nóng chảy đến người cô như cũ.
Cô làm bộ như vô tội nói: “Chú, tôi làm cái gì sao?”
Cố Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, im lặng, tay vờn quanh người cô, khiến trái tim cô đập nhanh lên vài nhịp.
“Chú, nói đi mà.” Tiếu Nhiễm dùng lực chọc chọc vào người anh, nghịch ngợm chớp tròng mắt.
Cố Mạc dùng lực ôm lấy cô, sau đó xoay người, đưa lưng về phía cô nói: “Đi ngủ!”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, vui vẻ cười rộ lên.
Cô phát hiện chính mình cũng có năng lực khiến anh phải chịu đựng.
Coi chừng anh phải nhẫn nại vất vả như thế, cô liền không đùa anh nữa, nằm lại gối của mình, thưởng thức tấm lưng của anh. Người đàn ông này rất cao, cô ngủ ở bên cạnh anh giống như một con mèo nhỏ, chân của cô miễn cưỡng cũng chỉ có thể đến đầu gối của anh.
Tiếu Nhiễm hạnh phúc nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười.
Sau khi cô ngủ, Cố Mạc xoay người, mê hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tới cùng thì anh đặt cô là gì là trong lòng mình?
Tình anh, anh đã đưa tất cả cho Y Nhiên từ lâu.
Nhưng hiện giờ anh lại rất để ý đến cô.
Là thích đi?
Thích cô ngây thơ, thích cô kiêu ngạo, thích khuôn mặt của cô, thích thân thể của cô.
Nhưng anh biết những thứ thích này vẫn chưa đủ ngang bằng với cảm giác của anh.
Y Nhiên ở trong lòng anh, anh không có cách nào xóa đi tình yêu và đau xót.
Nhìn thấy cô cuộn tròn thân mình, anh lập tức chỉnh nhiệt độ cao lên, sau đó lấy chăn đơn đắp lại kỹ càng cho cô rồi ôm cô vào trong ngực.
Anh hôn một cái lên trán cô, sau đó nhắm mắt lại.
Tiếu Bằng Trình đâm chết vợ của anh, cho nên liền đưa con gái bảo bối cho anh, hi vọng anh có thể yêu Tiếu Nhiễm, cho nên Tiếu Bằng Trình mới nói “thiếu anh cái gì sẽ trả anh cái đó?”
Tiếu Nhiễm thật sự có thể thay thế Y Nhiên sao?
Anh không biết.
Nửa đêm, đột nhiên Tiếu Nhiễm nghe được một tiếng kêu đau đớn, cô mơ màng mở to mắt, nhìn Cố Mạc đang khom người cuộn mình trước mặt mình: “Chú, anh làm sao thế?”
Nha đầu hư hỏng! Em thiếu chút nữa là đá anh tàn phế rồi.” Cố Mạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh sợ cô nửa đêm đá chăn, cho nên vẫn ôm cô, ai biết nửa đêm cô lại dùng lực đá đến chỗ trọng yếu của anh.
“Rất đau sao? Để tôi xem...Uhm...” Tiếu Nhiễm nghĩ đến vị trí anh bị đau, lập tức ngậm miệng. cô sao có thể nhìn nơi đó: “Chú à, tôi thề, không phải tôi cố ý.”
Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, chỉ thấy anh dùng lực hít sâu một cái, hồi lâu mới giãn mày ra, xem ra có vẻ rất đau.
“Về sau tôi sẽ cẩn thận.” Tiếu Nhiễm sợ hãi giơ một bàn tay nhỏ lên.
“Em muốn đá hỏng tôi sao?” Cố Mạc lạnh lùng nói, sau đó xoay người, quay lưng lại với cô: “Nhanh ngủ đi!”
Tiếu Nhiễm ôm lấy eo của anh từ phía sau, dán khuôn mặt nhỏ vào tấm lưng rắn chắc của anh: “Chú à, tức giận sao?”
“Em lại trêu chọc tôi, tự gánh lấy hậu quả!” Cố Mạc ấp úng nói.
“Người ta đã muốn ôm anh.” Tiếu Nhiễm bĩu môi, người anh rất ấm áp, ôm anh, bụng của cô không còn lạnh nữa, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
Cố Mạc xoay người, đưa lưng lại ôm cô vào trong lòng: “Nhìn em như thế mà còn đá tôi!”
Tiếu Nhiễm nắm tay Cố Mạc đặt trên bụng mình, vẻ mặt cười hạnh phúc.
|
Chương 120: Thầy thuốc thế gia
Editor: Quỷ Quỷ
Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh ngủ Cố Mạc đã không còn ở đó, cô rửa mặt rồi thay một bộ váy kẻ màu trắng.
Cố Mạc vừa đặt đĩa sandwich ga ngỗng chiên lên bàn thì gặp cô đang đi xuống lầu, lập tức vẫy tay với cô:”Lại đây ăn cơm!”
“Sandwich gan ngỗng? Thịnh soạn như vậy?” Tiếu Nhiễm vui mừng ngồi xuống, lập tức cầm dao nĩa bắt đầu thưởng thức mỹ vị.”Ngon quá!”
“Gan ngỗng bổ máu. Thích thì ăn nhiều một chút.” Cố Mạc lãnh đạm nói xong, không thất Tiếu Nhiểm tỏ ra một chút cảm động nào, lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Tay mang một cốc sữa nóng đi ra:”Sữa mật ong, uống hết đi!”
Tiếu Nhiễm buông dao nĩa, cầm cốc sữa lên, nghe lời uống hết hơn một nửa:”Vừa uống vào thật là ấm bụng. Chú, chú đối với tôi thật tốt.”
“Đang ăn cơm đừng có nói chuyện!” Cố Mạc cúi đầu, trầm mặc ăn bữa sáng, nói xong cũng không ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi không có người ngoài!” Tiếu Nhiễm liếm sữa trên khóe môi, cười hì hì nói. Có lẽ vì cha từ nhỏ đã rất cưng chiều cô, nên rất ít khi bắt cô học quy tắc, cái gì cũng đều xuất phát từ tính cách của cô. Cố Mạc sso với cha còn nghiêm khắc hơn! Cô cũng không muốn bị trông nom như một đứa trẻ. Cô nâng cằm, nghiêm túc nhìn Cố Mạc:”Chú, là vì sandwich gan ngỗng này quá ngon, hay là vì tôi quá xấu? Sao chú lại không nhìn tôi?”
“Em không đói bụng sao?” Cố Mạc ngẩng đầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn TIếu Nhiễm một cái!
“Đói chứ! Nhưng tại chú không để ý đến tôi nên trong lòng tôi thấy không thoải mái” Tiếu Nhiễm cong môi nói.
“Mau ăn đi! Lát nữa tôi đưa em vê nhà.” Thanh âm của Cố Mạc trầm ấm mang theo dịu dàng, không còn lạnh như băng nữa.
“Về nhà? Tôi không muốn về nhà phải nói chuyện với bà mẹ kế kia.” Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc muốn đưa cô về nhà, liền mất hứng bĩu môi, dùng dĩa xiên vào giữa miếng gan ngỗng.
“Là về nhà của tôi.” Cố Mạc vuốt mái tóc dài của TIếu Nhiễm, đau lòng nói,”Mẹ đã nói ra cho cả nhà biết việc ngày hôm qua em bị đau bụng kinh, bà nội trác tôi vì sao không chăm sóc tốt cho em, muốn em về, còn nói sẽ cho em mấy món thuốc quý.”
“A? Xấu hổ chết đi được!” Tiếu Nhiễm một mặt thẹn thùng, một mặt cảm động. Nhà bọn họ từ ngày đó thái độ với cô cũng không thân mật nhiệt tình gì nhiều, không ngờ nghe tin cô bị đau bụng kinh, lập tức quan tâm muốn cho cô thuốc quý. Như vậy mới là người một nhà! Trước khi khi còn ở nhà, khi cô bị đau bụng kinh, mẹ kế ngay cả chén đường đỏ cũng không cho cô uống, làm cho cô nằm ở trong phòng đau muốn chết. Nghe Cố Mạc nói mà trong lòng ấm áp, giống như băng tan, nháy mắt đã ấm nóng đến chân.
“Tôi gần đây có lẽ sẽ bận rất nhiều việc, không có nhiều thời gian chăm sóc em. Như vậy cũng tốt. Mẹ là chủ nhiệm phụ khoa, đau bụng kinh đối với bà chỉ là bệnh nhỏ.” Cố Mạc vỗ vỗ lên bàn tay Tiếu Nhiễm, ý bảo cô hãy yên tâm, mau ăn cơm.
“Tính thêm chú, trong nhà này có tất cả ba bác sĩ sao?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi. Cô đã biết từng người trong nhà họ Cố, Cố Mạc từng nắm vị trí quan trọng trong khoa thần kinh, Cố Nhiên là bác sĩ chỉnh hình, bà Cố là chủ nhiệm phụ khoa.
“Sai!” Cố Mạc cong khóe môi, cười nói nho nhã:”Là bảy.”
“Bảy?” Tiếu Nhiễm bắt đầu giơ tay đếm từng người trong nhà bọn họ. Trừ Cố Tương là tiểu thuyết gia và cô, nhà anh tổng cộng mới có năm người.
“Ông nội tôi, cha tôi, chú tôi, cô tôi, mẹ tôi, Cố Nhiên, và tôi.” Cố Mạc trả lời có chút kiêu hãnh.
Tiếu Nhiễm há hốc miệng, giống như bị nghẹn một quả trứng gà:”Nhà chú cũng có thể mở hẳn một cái bệnh viện đó!”
“Chú tôi là cục trưởng bộ vệ sinh của tỉnh, cô tôi là phó viện trưởng, cha tôi là viện trưởng bệnh viện quân đội, hiện tại những người còn tại chức vị cao có mẹ tôi và Cố Nhiên. Ngày trước, tôi cũng từng nghĩ mình sẽ làm việc trên bàn mổ cả đời.” Cố Mạc nói xong, bắt đầu trầm mặc. Hiện tại công việc của anh cũng là công việc của một thương nhân, kém xa ước mơ của anh. Anh thường mơ thấy tai nạn xe năm năm trước. Anh nắm chặt bàn tay theo bản năng. Tuy rằng ngón tay anh hiện tại đã có thể vận động bình thường, nhưng đã mất đi sự linh hoạt, không thể cầm được dao phẫu thuật nữa. Đôi tay của bác sĩ khoa thần kinh được yêu cầu độ chính xác phải cực kỳ cao.
Nhận ra ý tứ của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm áy náy muốn bật khóc. Cô cúi đầu, yên lặng ăn bữa sáng. Chính cô đã hủy hoại ước mơ của anh, sự nghiệp của anh. Cô là một tội nhân!
|