Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
|
|
Xong rồi!
Thẩm Chanh biết lần này là chọc lửa lên thân rồi.
Bởi vì.... Thật ra cả ngày hôm nay, trên người đều sạch sẽ.
Nói cách khác, thời gian hành kinh có thể là kết thúc sớm.
Ban ngày khi ở trong xe, cô cố ý nói mình đang trong thời gian hành kinh là không muốn nghịch rung xe với anh.
Nhưng hiện tại....
”Anh đi ra ngoài trước!”
Cô dùng một tay che ngực, một tay che bộ phận nhạy cảm, chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Tuy rằng cô bị hôn qua sờ qua, nhưng vẫn chưa có bị nhìn qua.
Làm sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Thi Vực nhìn cô, cười nhẹ, “Muốn đi ra ngoài, cũng là cùng nhau.”
Tác phong không đúng đắn thêm ánh mắt lộ liễu này, nhìn kiểu gì đều mang theo vài phần ý vị ngả ngớn.
Cuối cùng Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ, “Vậy anh đưa khăn tắm cho tôi.”
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Thi Vực cười yêu mị, sau đó đưa khăn tắm trên tay tới, “Cầm lấy đi.”
Thẩm Chanh nhìn anh, cứng ngắc tại chỗ, rất lâu sau cũng không nhúc nhích.
Ma túy, muốn cô cầm thế nào?
Người đàn ông này, nhất định là cố tình!
”Không cần?” Thi Vực dựng thẳng lông mày, nhìn như đứng đắn, nhưng thật ra trong xương cốt đã lộ ra ranh ma.
”Không cần!”
”Xác định không cần?”
”Nói không cần là không cần!”
”Ừ, vậy tôi ném nhé.”
Thi Vực nói xong, lại khoát tay, trực tiếp ném khăn tắm đến góc bên cạnh.
Điều này cũng có nghĩa là, nếu như Thẩm Chanh cần dùng khăn tắm che thân thể, như vậy nhất định cần phải đi qua từ trước mặt anh, nhặt!
Bởi vì đây là trong phòng tắm, chỉ có một khăn tắm.
Hơn nữa mỗi lần Thẩm Chanh tắm rửa đều có một thói quen, chính là trước tiên cởi quần áo ra ngâm trong nước, chờ sau khi tắm rửa xong lại đi giặt sạch.
Cho nên, hiện tại cô chỉ có hai đường có thể đi.
Một, đi qua từ trước mặt anh nhặt khăn tắm.
Hai, đi qua từ trước mặt anh ra khỏi phòng tắm mặc quần áo.
Vì vậy, Thẩm Chanh nổi giận: “Thi Vực! Đồ không biết xấu hổ!”
Thi Vực lười nhác dựa ở trên tường, quay đầu liếc xéo cô, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối: “Tôi không biết xấu hổ? Vừa rồi là ai nói nhớ tôi, muốn ngủ với tôi, hửm?”
”Nhưng tôi chưa chưa nói qua muốn cho anh xem tôi tắm rửa!”
”Tôi mặc kệ, em trêu chọc lửa, em phụ trách dập!”
”Muốn dập cũng không phải ở trong này!”
”Ừ, vậy đi lên giường?”
“....”
”Cho em ba giây suy nghĩ, là đi lên giường hay là trong phòng tắm.”
“....”
”Ba.”
“....”
”Hai.”
“....”
”Một.”
”Lên, giường!”
Sau khi Thẩm Chanh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, Thi Vực xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Rất nhanh, anh liền lấy đến một cái khăn tắm sạch sẽ, đứng ở cửa phòng tắm đưa cho Thẩm Chanh.
Thấy anh nghiêng nghiêng mặt nhìn sang phương hướng khác, cô đi nhanh lên nhận lấy khăn tắm từ trong tay anh, nhanh chóng quấn lên thân thể lõa lồ.
Thi Vực quay đầu nhìn cô một cái, liền đi thẳng tới bên cửa sổ sát đất mở một nửa, đốt một điếu thuốc, hút.
Động tác trong lúc lơ đãng, ưu nhã, anh tuấn.
Trong hoàn cảnh tối đen, khuôn mặt không hề tỳ vết kia càng phát yêu mị hoàn mỹ.
Thẩm Chanh đi ra từ phòng tắm, lập tức tìm bộ quần áo mặc vào.
Thi Vực hút hết một điếu thuốc, dụi đầu điếu thuốc, dừng tầm mắt ở trên bóng dáng nhỏ xinh.
”Tới đây.”
Môi mỏng khêu gợi kia nhẹ động một chút, liền tràn ra một giọng nói sâu lắng lại vô cùng từ tính từ giữa răng môi.
Nghe được tiếng nói của anh, Thẩm Chanh nhăn lông mày một chút.
Vén tóc có chút rối bời đến sau tai, cô vẫn mở bước chân ra, đi về phía anh.
Vừa mới đi đến trước mặt anh, đã bị anh ôm eo, kéo vào trong ngực.
Sau đó, hơi thở nóng rực thuộc về anh, trong nháy mắt quấn quanh toàn thân của cô!
|
Chương 279: Em trêu chọc lửa, em phụ trách dập!
Editor: May
Xong rồi!
Thẩm Chanh biết lần này là chọc lửa lên thân rồi.
Bởi vì .... Thật ra cả ngày hôm nay, trên người đều sạch sẽ.
Nói cách khác, thời gian hành kinh có thể là kết thúc sớm.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Ban ngày khi ở trong xe, cô cố ý nói mình đang trong thời gian hành kinh là không muốn nghịch rung xe với anh.
Nhưng hiện tại ....
"Anh đi ra ngoài trước!"
Cô dùng một tay che ngực, một tay che bộ phận nhạy cảm, chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Tuy rằng cô bị hôn qua sờ qua, nhưng vẫn chưa có bị nhìn qua.
Làm sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Thi Vực nhìn cô, cười nhẹ, "Muốn đi ra ngoài, cũng là cùng nhau."
Tác phong không đúng đắn thêm ánh mắt lộ liễu này, nhìn kiểu gì đều mang theo vài phần ý vị ngả ngớn.
Cuối cùng Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ, "Vậy anh đưa khăn tắm cho tôi."
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Thi Vực cười yêu mị, sau đó đưa khăn tắm trên tay tới, "Cầm lấy đi."
Thẩm Chanh nhìn anh, cứng ngắc tại chỗ, rất lâu sau cũng không nhúc nhích.
Ma túy, muốn cô cầm thế nào?
Người đàn ông này, nhất định là cố tình!
"Không cần?" Thi Vực dựng thẳng lông mày, nhìn như đứng đắn, nhưng thật ra trong xương cốt đã lộ ra ranh ma.
"Không cần!"
"Xác định không cần?"
"Nói không cần là không cần!"
"Ừ, vậy tôi ném nhé."
Thi Vực nói xong, lại khoát tay, trực tiếp ném khăn tắm đến góc bên cạnh.
Điều này cũng có nghĩa là, nếu như Thẩm Chanh cần dùng khăn tắm che thân thể, như vậy nhất định cần phải đi qua từ trước mặt anh, nhặt!
Bởi vì đây là trong phòng tắm, chỉ có một khăn tắm.
Hơn nữa mỗi lần Thẩm Chanh tắm rửa đều có một thói quen, chính là trước tiên cởi quần áo ra ngâm trong nước, chờ sau khi tắm rửa xong lại đi giặt sạch.
Cho nên, hiện tại cô chỉ có hai đường có thể đi.
Một, đi qua từ trước mặt anh nhặt khăn tắm.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Hai, đi qua từ trước mặt anh ra khỏi phòng tắm mặc quần áo.
Vì vậy, Thẩm Chanh nổi giận: "Thi Vực! Đồ không biết xấu hổ!"
Thi Vực lười nhác dựa ở trên tường, quay đầu liếc xéo cô, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối: "Tôi không biết xấu hổ? Vừa rồi là ai nói nhớ tôi, muốn ngủ với tôi, hửm?"
"Nhưng tôi chưa chưa nói qua muốn cho anh xem tôi tắm rửa!"
"Tôi mặc kệ, em trêu chọc lửa, em phụ trách dập!"
"Muốn dập cũng không phải ở trong này!"
"Ừ, vậy đi lên giường?"
"...."
"Cho em ba giây suy nghĩ, là đi lên giường hay là trong phòng tắm."
"...."
"Ba."
"...."
"Hai."
"...."
"Một."
"Lên, giường!"
Sau khi Thẩm Chanh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, Thi Vực xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Rất nhanh, anh liền lấy đến một cái khăn tắm sạch sẽ, đứng ở cửa phòng tắm đưa cho Thẩm Chanh.
Thấy anh nghiêng nghiêng mặt nhìn sang phương hướng khác, cô đi nhanh lên nhận lấy khăn tắm từ trong tay anh, nhanh chóng quấn lên thân thể lõa lồ.
Thi Vực quay đầu nhìn cô một cái, liền đi thẳng tới bên cửa sổ sát đất mở một nửa, đốt một điếu thuốc, hút.
Động tác trong lúc lơ đãng, ưu nhã, anh tuấn.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Trong hoàn cảnh tối đen, khuôn mặt không hề tỳ vết kia càng phát yêu mị hoàn mỹ.
Thẩm Chanh đi ra từ phòng tắm, lập tức tìm bộ quần áo mặc vào.
Thi Vực hút hết một điếu thuốc, dụi đầu điếu thuốc, dừng tầm mắt ở trên bóng dáng nhỏ xinh.
"Tới đây."
Môi mỏng khêu gợi kia nhẹ động một chút, liền tràn ra một giọng nói sâu lắng lại vô cùng từ tính từ giữa răng môi.
Nghe được tiếng nói của anh, Thẩm Chanh nhăn lông mày một chút.
Vén tóc có chút rối bời đến sau tai, cô vẫn mở bước chân ra, đi về phía anh.
Vừa mới đi đến trước mặt anh, đã bị anh ôm eo, kéo vào trong ngực.
Sau đó, hơi thở nóng rực thuộc về anh, trong nháy mắt quấn quanh toàn thân của cô!
|
Chương 280: Bắt đầu lệ thuộc vào người đàn ông đó từ khi nào.
Editor: May
"Rốt cuộc có đang ở thời gian hành kinh không?"
Anh đột nhiên tiến tới gần sát mặt của cô, giọng trầm khàn, cất dấu dục vọng không đè nén được.
Thẩm Chanh nghĩ đến lời nói vừa rồi ở phòng tắm, cô trêu chọc lửa, cô phụ trách dập.
Vào lúc này, nếu cô lại lừa gạt anh, chỉ sợ phải khiến cho anh nín hỏng.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt nóng rực kia, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hết rồi ...."
Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền cúi đầu ngậm chặt đôi môi mềm mại của cô, hai tay cường tráng có lực, dùng sức ôm vòng eo thon thả của cô.
Bởi vì nguyên nhân chiều cao, Thẩm Chanh chỉ có thể nhón chân lên đáp lại, lấy tay vòng ở cổ của anh, ngẩng đầu lên tiếp nhận nhiệt tình của anh.
Thi Vực khác với tính tình cường thế bình thường, anh ôm cô, hôn một cách ôn nhu bất ngờ.
Nụ hôn này, giống như lông chim êm gái gãi ở trong lòng Thẩm Chanh, lại giống như ánh nắng ấm áp bao vây cô lại, trong hơi thở ngửi được đều là hơi thở độc hữu trên người của anh.
Rõ ràng tối hôm nay không uống bao nhiêu rượu, cô lại cảm giác như say, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Thi Vực mê muội mút hôn môi của cô, tinh tế quét qua mỗi một góc nhỏ trong miệng của cô.
Cảm giác được người phụ nữ trong ngực run rẩy một trận, hô hấp của anh đột ngột nặng nề, gần như sắp không khống chế nổi mình.
Đột nhiên, hai tay của anh liền dùng lực, ôm eo của cô, bế cô lên, đi tới giường.
Động tác dịu dàng đặt cô đến trên mặt giường lớn mềm mại, lấn thân đè xuống.
Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh, tròng mắt của anh thâm thúy đến không thấy đáy, như là bao hàm tình ý ngọt ngào, mang theo yêu thương cưng chìu khiến người ta say mê.
"Người phụ nữ này, em là của tôi ...."
Anh dán ở bên tai của cô mờ ám thì thầm, khiến Thẩm Chanh bất giác nhắm chặt hai mắt, trên mặt nhuộm lên chút đỏ hồng.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường, trong lòng tạo nên từng vòng gợn sóng.
Màn đêm như nước, một vòng trăng rằm lặng lẽ treo ở phía tây chân trời, vẩy xuống màu bạc nhàn nhạt.
Trên giường nhung tơ màu đen, hai người quấn chặt vào nhau ....
Đêm thành Giang, vẫn phồn hoa, ánh đèn nhấp nháy, ngợp trong vàng son.
*
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy ở trên giường lớn, Thẩm Chanh hé mắt, không tình nguyện tỉnh lại.
Cô theo bản năng đưa tay đi sờ người đàn ông bên cạnh, kết quả sờ soạng một chỗ trống rỗng.
Ga giường còn có hơi ấm, nói rõ anh vừa ngủ dậy không lâu.
Thẩm Chanh như là đã quen với chuyện anh dậy sớm, cho nên không có để ở trong lòng.
Nằm một hồi, cô rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, cô nằm trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra chơi.
Chơi một hồi, thuận tay để điện thoại đến bên cạnh.
Cô không cố chấp với bất cứ chuyện gì, vô dục vô cầu đến gần như không màng sự đời.
Cả một ngày, Thẩm Chanh đều không có nhận được một cuộc gọi nào từ Thi Vực, đến cả một tin nhắn cũng không có.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ sổ bảy.
Cô nhíu nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Dục vọng khống chế của Thi Vực rất mạnh, điểm ấy mặc kệ về mặt sinh hoạt hay là trên công việc, đều biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn
Mà đối với cô, dục vọng độc chiếm của anh càng thêm không gì sánh kịp.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Nhưng hôm nay anh, lại làm cho cô cảm thấy có chút lạnh nhạt, lạnh nhạt đến có chút không giống anh.
Thật ra có đôi khi, dục vọng độc chiếm của Thi Vực quá mạnh mẽ, làm Thẩm Chanh cảm thấy có chút không thở nổi.
Nhưng một khi anh không vây chung quanh cô thời thời khắc khắc, không nghe được lời bá đạo cường thế của anh, không cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, cô lại có thể có chút mất mát rất nhỏ.
Cô buồn bã mất mác nhìn đồng hồ treo tường, bất lực cười cười, cô bắt đầu lệ thuộc vào người đàn ông đó từ khi nào vậy.
|
Chương 281: Lạnh nhạt em một ngày, đây là bồi thường.
Editor: May
Lúc chín giờ rưỡi, Thi Vực trở về.
Chuyện đầu tiên anh vào phòng ngủ chính là ôm Thẩm Chanh, không nói một lời, liền cho cô một nụ hôn dài lưu luyến.
Nụ hôn nồng cháy qua đi, anh chế trụ cái ót của cô, ôm chặt cô đang khẽ thở dốc vào lòng, bắt buộc cô kề mặt ở trên lồng ngực rắn chắc của anh.
"Hôm nay có ăn cơm ngon không."
Giọng nói của anh dửng dưng, giống như không có nhiệt độ nào.
Thẩm Chanh thoáng sửng sốt, cũng không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái.
"Ngoan."
Một nụ hôn ôn nhu rơi vào trán của cô.
Thẩm Chanh nhướng mi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không hỏi ra miệng, có lẽ lạnh nhạt của anh chỉ là ảo giác của cô.
Thế nhưng, Thi Vực lại đột nhiên buông lỏng tay, nhẹ nhàng đẩy cô từ trong lòng ra, "Đi ngủ sớm một chút, hôm nay tôi hơi mệt."
Nói xong, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Thẩm Chanh nhìn bóng lưng cao lớn kia, không nói lời nào.
Sau khi Thi Vực tắm rửa xong đi ra, trực tiếp lên giường ôm Thẩm Chanh vào trong ngực thật chặt, không nói câu nào, liền nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh gối lên trên cánh tay anh, nhìn thấy trên mặt anh giống như có chút mệt mỏi, cũng không có một chút động tác, chỉ nằm an tĩnh như vậy.
Nhìn đèn treo thủy tinh trong phòng, cô nhếch khóe môi, nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Nhưng lúc nửa đêm, Thẩm Chanh lại bị Thi Vực hôn tỉnh.
Trên mặt tuấn mỹ đó tràn đầy ý cười yêu thương cưng chìu, "Bảo bối, ngồi dậy, dẫn em đi tới một nơi."
Thẩm Chanh mơ mơ màng màng, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, nghe được lời của anh, cô liền ngoan ngoãn ngồi dậy mặc quần áo.
Thi Vực nhanh chóng nhảy xuống giường, liền nắm áo sơmi mặc lên, đi tới trước mặt cô, dắt tay của cô.
"Đi đâu?"
Thẩm Chanh ngáp một cái.
Thi Vực lưu manh giương môi, cũng không trả lời, cúi đầu nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, liền lôi kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu rồi ra vườn hoa sau.
Nơi đó, đổ một chiếc trực thăng tư nhân.
Thi Vực không nói một lời, liền bế Thẩm Chanh lên, trực tiếp sải bước chân, đi lên trực thăng.
Ở trong tiếng cánh quạt vù vù, trực thăng chậm rãi bay lên tiến vào không trung.
Thẩm Chanh như là đã quen với sự hoang phí của anh, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc với chiếc trực thăng tư nhân này, dựa vào trong lòng anh, tiếp tục bổ sung giấc ngủ.
Ước chừng qua hơn mười phút, trực thăng bay vào trên bầu trời một vùng biển, Thi Vực giơ cổ tay lên, tích tắc tích tắc, toàn bộ kim đồng hồ chỉ về số 12.
"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối."
Giọng nói dồi dào từ tính vang lên ở bên tai, Thẩm Chanh chợt tỉnh dậy, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt yêu thương cưng chìu kia.
"Bùm!"
Tiếng pháo hoa bay lên không, Thẩm Chanh quay đầu nhìn bên ngoài, pháo hoa sáng rực cả bầu trời, pháo hoa rực rỡ bay vút lên không trung, ghép thành một quả chanh, và ba chữ "anh yêu em" rất lớn.
Thi Vực nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai cô, "Nhìn phía dưới."
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn xuống mặt biển, trên mặt biển vốn là một mảnh tối tăm, ngay lúc này đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn nhấp nháy hợp thành một hình trái tim lớn, bên trong là ngọn đèn hợp thành bảy chữ.
"Thẩm Chanh Tử, em là của anh."
Thi Vực duỗi bàn tay to ra bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tiến gần sát mặt của cô, ngậm lấy vành tai của cô, tinh tế miết nhẹ, "Lạnh nhạt em một ngày, đây là bồi thường."
Hốc mắt Thẩm Chanh đột nhiên có chút nóng lên.
Thì ra, hôm nay là ngày 8 tháng 9, sinh nhật của cô.
Cô vẫn luôn không biết người đàn ông này yêu cô bao nhiêu, thế nhưng ở một khắc này, cô không muốn tự lừa gạt mình.
Cô rõ ràng đang cười, trong mắt lại nén lệ.
Đối diện với tròng mắt của anh, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, chủ động dâng đôi môi ra, hôn lên môi mỏng khêu gợi kia.
|
Chương 282: Trong mắt của em chỉ có thể có anh.
Editor: May
Đối với chủ động của Thẩm Chanh, Thi Vực vui vui vẻ vẻ tiếp nhận, anh giơ khóe môi đẹp mắt lên, bàn tay to chụp tới, ôm eo của cô, trực tiếp đè ngã cô ở trên ghế.
Hai người gắn bó kề nhau, hết sức ôn nhu triền miên, không khí chung quanh cũng hết sức mờ ám mê ly.
Trái tim luôn lạnh nhạt của Thẩm Chanh đột nhiên nhiên có nhiệt độ, bắt đầu nóng lên.
Đối với cô mà nói, sinh nhật chính là một ngày trong 365 ngày, không có cái gì đặc biệt.
Nhưng anh lại dùng hết tâm tư tặng cho cô niềm vui bất ngờ, dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ cần là liên quan đến cô, không phân biệt lớn nhỏ, lúc nào anh cũng kiên quyết nhớ ở trong lòng, sao cô có thể không cảm giác được phần thâm tình này chứ.
Thẩm Chanh nghĩ đến những thứ này, đối mặt đè lên Thi Vực, cô đáp lại vươn tay ôm cổ của anh, nghênh hợp nụ hôn của anh.
Hô hấp của Thi Vực bắt đầu dồn dập lên, anh dùng sức mút hôn cô, giống như muốn nuốt cô ăn vào bụng.
Một nụ hôn kịch liệt qua đi, hai người đều có chút thở không ra hơi.
Ánh mắt của Thi Vực bị dục vọng nồng đậm xâm nhuộm, mang theo thiêu đốt cuồn cuộn, "Muốn anh rồi?"Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Trên mặt Thẩm Chanh khẽ nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực gần như thiêu đốt của anh.
Phi công nghe động tĩnh này, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên, hết sức khó xử.
Thi Vực dừng động tác lại, mày kiếm giương lên, mặt lạnh như sương, nặn từ trong kẽ răng ra một chữ, "Cút!"
Giọng nói lãnh bạc, đông cứng phi công này run rẩy một trận, vội vàng hạ trực thăng đến trên bờ biển của đảo nhỏ.
Trực thăng dừng lại ổn, phi công lập tức té chạy ra ngoài, vẫn không quên săn sóc đóng cửa cabin lại.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh ta, Thẩm Chanh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lộ ra một nụ cười mang theo một chút hấp dẫn.
"Không cho phép nhìn người đàn ông khác." Thi Vực nắm cằm của cô, xoay mặt của cô lại, vẻ mặt lạnh nhạt, "Càng không cho phép nhìn người đàn ông khác cười."
Anh cúi đầu xuống, như nổi cáu nhẹ cắn môi của cô một cái, cường thế tuyên bố: "Về sau trong mắt của em chỉ cho có một người đàn ông là anh."
Thẩm Chanh nhìn anh, trên gương mặt nhỏ tinh tế đột nhiên hiện ra một nụ cười sáng lạng, "Ừ, chỉ có anh."
Trong nháy mắt tự chủ của Thi Vực quân lính tan rã, thoáng chốc liền hóa thân thành sói, hung ác nhào tới.
Ban đêm gió biển mát mẻ, gợn sóng lăn tăn, dưới ánh đèn trong vắt, đẹp không sao tả xiết.
Mà hai người trong cabin, chỉ lo say mê cả phòng xuân quang, không có thời gian để quan tâm cảnh biển xinh đẹp bên ngoài.
Sinh nhật Thẩm Chanh mới vừa qua hai ngày, cô và Thi Vực liền chia ra nhận được thiệp mời, được mời tham dự một bữa tiệc.
Chuyện kiện tụng của nhà họ Thẩm phải mất một thời gian, Thẩm Chanh không có việc gì, liền đáp ứng, Thi Vực cũng không có từ chối.
Cách thời gian bữa tiệc bắt đầu chỉ còn hai tiếng cuối cùng, tất cả mọi người đều đang khẩn trương bận rộn, sợ gây ra ở trên bữa tiệc long trọng này sơ suất gì đó.
Người tham gia bữa tiệc, cũng đã liên tiếp đi vào hội trường.
Hoặc là trùm buôn bán, hoặc là nhân viên quan trọng của giới chính trị, còn có tài tử giới giải trí, không ít người đều mang theo mỹ nhân hương diễm.
Còn có rất nhiều thiên kim nhà giàu mặc sa hoa lộng lẫy, hai ba người tụ lại một chỗ, thảo luận xung quanh đám nữ khách mời.
Mà ở trong phòng quần áo to lớn của dinh thự nhà họ Thi, Thẩm Chanh vẫn đang chán đến chết chơi đùa vật trang trí nhỏ trên bàn tròn.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Nói là phòng quần áo, nhưng vừa vào cửa liền thấy đèn treo thạch anh sang trọng khiến cho người ta không mở mắt nổi, và dẫm lên thảm lông mềm nhập khẩu không nhịn được muốn ngã sấp, thật sự không giống như là phong cách phòng quần áo nên có.
Mấy người hầu đang lấy các loại lễ phục từ trong tủ quần áo ra cho Thẩm Chanh.
Váy chiffon màu hoa hồng êm ái động lòng người, váy bó eo màu đen gợi cảm quyến rũ, váy nữ vương mềm mại màu vàng nhạt cao quý, nhưng đối mặt với những lễ phục hoa mắt này, Thẩm Chanh lại không có chút phản ứng gì.
|