Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
|
|
Chương 45: Nỗi lòng hỗn loạn
Đây là của một hội viên mở kinh doanh buôn bán, Doãn Mặc kéo tay cô tiến vào, không gian to như vậy chỉ có một vài người đang tụ lại để nói chuyện phiếm, nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng, trong tiếng Saxo, nỗi lòng nôn nóng bất an nhưng lại giống như chậm rãi.
“Thích nơi này sao?” Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, đột nhiên đã nghĩ dẫn cô vào thế giới của anh, cũng có lẽ chỉ có như vậy, cô mới có thể hiểu được, anh rốt cuộc là người như thế nào.
“Rất thích.” Nhìn khắp bốn phía, Hỏa Hoan tán dương gật đầu, không có…chút nào xấu hổ, từ trước cô vẫn tự tin khí chất như vậy, mặc dù lần đầu tiên buốc vào đây, nhưng cũng k hông có chút gì gọi là lạ lẫm không thích ứng được, giống như cô trời sinh là thích hợp cho những nơi như thế này.
“Nhìn xem em muốn ăn cái gì? Nơi này đồ ăn tuyệt đối ngon.” Nhìn cô, Doãn Mặc nở nụ cười sủng nịnh
“Em thấy cái gì cũng muốn ăn?” vuốt vuốt bụng, ánh mắt Hỏa Hoan thành hình Nguyệt Nha, liếm nhẹ đôi môi hồng nhỏ, bưng cốc nước uống một ngụm lớn.
Một động tác không thể bình thường hơn, Doãn Mặc lại cảm thấy toàn thân như bị điện giật, máu như sôi trào, nuốt nước miếng, yết hầu không ngừng lên xuống, tay đặt ở trên đùi vì tim đập nhanh mà gắt gao nắm chặt lại.
“Anh Doãn, có thể chứ?” Nhìn anh không nói gì, Hỏa Hoan lại hỏi lại một câu, đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh, có chút ngô nghê mê hoặc.
“Hả…. có thể” Doãn Mặc lắp bắp, mạnh mẽ đứng lên, “Cái kia….anh đi toilet một chút, anh quay lại ngay.” Nói xong anh đi như chạy trốn.
“Kỳ quái.” Hỏa Hoan nhỏ giọng than thở một tiếng, rồi lại cúi đầu cẩn thận xem thực đơn, nhất thời đôi mắt sáng rực.
Dùng nước lạnh hắt lên mặt, nhìn hình trong gương, Doãn Mặc thở dài một hơi, một động tác nhỏ như vậy lại làm cho một người luôn cao cao tự đại như anh không thể kiểm soát được. Cảm giác này làm cho anh càng ngày càng thấy bất an.
Lấy khăn lau tay, anh xoay người đi ra ngoài, ngực vẫn như cũ “Bùm bùm…” không ngừng đập mạnh, nhưng là, khi thấy bóng dáng quen thuộc kia anh đột nhiên nở nụ cười.
Cho tới bây giờ cũng không biết, ở bên cô như thê này thật vui vẻ hạnh phúc.
“Anh Doãn, nhìn xem em chọn món, có cần phải thay đổi món nào không?” Đưa tới trước mặt anh, Hỏa Hoan cười vui vẻ nói.
Những gì vừa thấy, Doãn Mặc nhất thời mở to hai mắt nhìn, “Em xác định là ăn được nhiều như vậy?”
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì không? Nhưng cả ngày nay em chưa ăn gì, anh biết không? Hiện tại bây giờ cả một đầu voi đặt ở trước mặt em, em đều có thể ăn hết.”
“Được, vậy chọn những món này đi.”
Bọn họ nhẹ giọng trò chuyện với nhau, nói đến chỗ hiểu ý nhau, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, hồn nhiên không phát giác ở cách đó không xa có một đôi mắt đang tức giận nhìn chăm chú vào họ.
|
Chương 46: Bởi vì cô ấy là phụ nữ của tôi
"Tôi nói nhị thiếu, tôi biết nơi này người đẹp như mây, nhưng là anh có thể thu hồi cặp mắt mê đắm kia của anh hay không, chuyên tâm nghe tôi nói, chuyện này thật sự là rất cấp tốc."
Diệp Toàn vẻ mặt bất đắc dĩ nói, nhìn bộ dáng đương sự không sao cả, trên ót anh nhất thời đổ đầy mồ hôi.
"Có lời cứ nói có rắm mau thả, tôi không nhiều thời gian rỗi ở trong này nghe anh tốn hơi thừa lời như vậy." Bưng ly rượu lên nhợt nhạt nếm một ngụm rượu trong chén, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, tầm mắt thủy chung tập trung ở trên người một đôi nam nữ xuất sắc cách đó không xa, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia rất giống là bắt được vợ hồng hạnh xuất tường.
"Hôm nay Hỏa Tự đã tìm tới, anh nói làm thế nào chứ? Còn như vậy đi xuống, tôi thật sự sẽ chết không toàn thây." Dùng sức hít mũi một cái, Diệp Toàn giả bộ một bộ dáng con dâu đáng thương.
"Anh có toàn thây hay không cùng tôi có quan hệ gì." Liếc xéo anh một cái, trong con ngươi Đoan Mộc Minh rõ ràng tất cả đều là trào phúng.
"Anh nói cái gì?" Vỗ một cái thật mạnh trên bàn, Diệp Toàn mạnh mẽ đứng lên, "Đoan Mộc Minh, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a, chúng ta đến cùng phải bạn bè hay không?"
"Là bạn bè a, nhưng là anh đã quên sao? Bạn bè chính là dùng để bán đứng." Đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, vứt cho anh một cái nháy mắt, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, một bộ biểu tình thấm thía nói, "Anh em, nỗ lực lên, nếu anh thật sự bất hạnh hy sinh thân mình cho tôi rồi, tôi sẽ hậu táng anh thật tốt, ăn thật ngon một chút, nhớ tôi trên trướng là được."
Nói xong, anh xoay người đi ra.
Ở vị trí yên lặng trong góc kia, Doãn Mặc cùng Hỏa Hoan im lặng ăn bữa tối, ánh mắt ngẫu nhiên đối diện thì cũng chỉ là mỉm cười.
"Nhìn em xem, đều nhanh ăn thành mèo Tiểu Hoa, nhiều người, ăn cơm còn giống đứa bé." Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nói, cầm lấy khăn tay ôn nhu lau đi khóe miệng cô quần áo dính dầu mỡ.
"Hắc hắc ~~~" Hỏa Hoan ngây ngốc nở nụ cười, đem một khối bít tết cuối cùng trong mâm đưa vào miệng.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm hơi trêu tức bọn họ vang lên bên cạnh.
"Bảo bối, em bỏ anh ăn cơm cùng người đàn ông khác như vậy, em sẽ không sợ anh tức giận sao? Anh đã nói với em nếu không ngoan ..., anh nhưng muốn đánh em cái rắm - nha."
Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh đã ngồi xuống gần sát Hỏa Hoan, một cánh tay còn vắt ngang hông của cô, lấy một loại tư thế vô cùng bá đạo đem cô gắt gao giam cầm ở trong lòng, ánh mắt thị uy nhìn về phía Doãn Mặc.
"Đoan Mộc Minh" quay đầu vừa thấy, mặt Hỏa Hoan vốn mỉm cười nhất thời rét lạnh xuống dưới, "Buông."
"Không cần, anh thích ôm em như vậy." Nói xong, Đoan Mộc Minh càng khoa trương hơn đem cô kéo vào trong lòng thêm vài phần, khóe môi giống như giương cung, lộ ra một chút cười thực đáng đánh đòn.
Ngồi ở đối diện, Doãn Mặc lẳng lặng nhìn một màn này, khi thấy tay Đoan Mộc Minh làm như lơ đãng dời xuống thì mặt tao nhã nhất thời lạnh lùng.
"Buông cô ấy ra" thanh âm kia giống như theo hơi lạnh trong hầm băng, mang theo một loại lãnh ý lành lạnh.
"Vì sao?" Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười.
"Bởi vì cô ấy là phụ nữ của tôi."
Doãn Mặc lạnh lùng nói một câu làm Hỏa Hoan cả kinh giống như muốn rớt cằm, một đôi mắt to không dám tin nhìn của anh, nếu như nói, trong lời nói của Đoan Mộc Minh làm cô phiền chán, trong lời nói kia của Doãn Mặc lại đủ để cho cô khóc không ra nước mắt rồi, bởi vì đối với hành động của người đàn ông siêu quần này, cô căn bản là nhận không ra rốt cuộc câu nào thật? Câu nào là giả ?
"Phụ nữ của anh?" Đoan Mộc Minh không động thanh sắc hỏi lại anh một câu, tay ôm Hỏa Hoan lại càng dùng thêm sức.
"Không cần để cho tôi phải nói lần thứ hai" khi nói chuyện, Doãn Mặc đã muốn đứng lên, một phát bắt được cổ tay Hỏa Hoan mạnh mẽ đem cô lôi dậy.
Lúc này, trên mặt tao nhã bình tĩnh trước nay chưa có, cái loại bình tĩnh này thật giống như trước khi bão táp tiến đến, có một loại cảm giác làm cho người ta hít thở không thông.
"Doãn Mặc, lâu như vậy không thấy, tính tình của anh vẫn như cũ không thay đổi, bất quá, nếu tôi không đoán sai, anh hẳn là thích không phải loại hình này, nao ~~~" cằm hướng bên phải giương lên, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, "Anh thích loại hình đến đây."
"Đoan Mộc Minh, tôi không thích nói lần thứ hai, anh nên biết." Doãn Mặc thản nhiên nói, thậm chí khóe môi còn giương lên một chút ý cười, nắm thật chặc tay Hỏa Hoan, lực đạo to lớn làm cho cô nhíu mày lại.
"Tôi biết, khả năng anh cũng có thể biết, chỉ cần là phụ nữ tôi xem trọng, cho đến tận lúc này, còn không có một người có thể chạy ra lòng bàn tay của tôi." Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh vẻ mặt cười đắc ý, cúi người, nhợt nhạt hôn lên môi của cô.
"Anh. . . . . . , lưu manh" ngay sau đó, đã nhìn thấy Hỏa Hoan hung hăng quăng cho anh một cái tát, lúc âm thanh thanh thúy vang lên, trong không gian lớn như vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhìn một màn này, Diệp Toàn không khỏi hít vào một hơi.
"Người đẹp, em rất không ngoan nga, không cần lần nữa khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, bởi vì tính nhẫn nại của tôi vốn là không nhiều lắm, nếu duy nhất dùng hết rồi, mặt kia ngày sau em sẽ rất khó trôi qua." Nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, trên mặt thủy chung tràn đầy một chút cười thản nhiên.
"Tôi cũng đã nói vậy, lại đến trêu chọc tôi, anh tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt." Ánh mắt gắt gao theo dõi anh, một cỗ tức giận không rõ cứ như vậy từ đáy lòng của cô nảy sinh ra.
"Phải không? Xem ra chúng ta còn có rất nhiều khác nhau, tìm một chỗ câu thông một chút đi." Nói xong, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ dùng lực, đem cô từ bên người Doãn Mặc mạnh mẽ kéo ra, lực đạo to lớn cùng nụ cười trên mặt hoàn toàn là không thành có quan hệ trực tiếp.
"Đoan Mộc Minh" con ngươi Doãn Mặc càng thêm rét lạnh .
"Vấn đề của chúng ta sau đó lại tiếp tục, hiện tại tôi muốn cùng phụ nữ của tôi câu thông một chút vấn đề, Sayonara, chúc anh có một buổi tối tuyệt vời." Đem Hỏa Hoan đến trong lòng, Đoan Mộc Minh vẻ mặt trêu tức nói, bàn tay to giương lên, phụ nữ xinh đẹp vừa mới đứng ở xa xa lượn lờ Nana tiêu sái lại đây, khi bọn họ vừa dời bước chân, người phụ nữ diệu dàng kia cũng thuận thế bò lên thân thể Doãn Mặc.
Không khí ở trong nháy mắt ngưng trệ, đứng ở nơi đó, Doãn Mặc mạnh mẽ đẩy ra người đàn bà kia, cũng đang lúc anh vừa định giẫm chận tại chỗ bắt lấy Hỏa Hoan, trước người anh, năm sáu người đàn ông mặc tây trang canh nơi đó.
"Bảo bối, chúng ta đi." Quay đầu, lộ ra một chút ý cười tà mị, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đem Hỏa Hoan mang rời nơi này.
|
Chương 47: Phụ nữ đẹp nhất
Phía sau bọn họ, hai tròng mắt Doãn Mặc nguy hiểm híp mắt lên, tại bên người hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm.
Vừa mới bước ra cửa hội sở, Hỏa Hoan một cái phản thủ, khuỷu tay thật mạnh đảo hướng về phía bụng của anh, thét lớn một tiếng, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ nắm lấy tay cô.
"Hỏa Hoan, hôm nay đây hết thảy đều là bản thân mình tìm." Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi nói, mở cửa xe, một tay đẩy cô đi vào, mình cũng ngồi lên, ngay sau đó, nụ hôn của anh như cuồng phong như mưa to hạ xuống.
Dùng sức xô đẩy anh, Hỏa Hoan tâm không hiểu hoảng sợ. Đột nhiên, môi dưới truyền đến một trận đau đớn, "A. . . . . ." , cô không khỏi hít vào một hơi.
"Tôi đã nói rồi không được ngỗ nghịch với tôi, đây là đại giới em phải thừa nhận." Thừa dịp lỗ hổng cô hô nhỏ, lưỡi anh linh hoạt đã công khai xâm nhập lãnh địa của cô, tùy ý quấy bên trong mật hoa, dẫn tới cô cả người từng đợt run rẩy.
Nhìn vẻ mặt dần dần say mê, Đoan Mộc Minh khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, chưa từng có phụ nữ có thể chạy ra lòng bàn tay của anh, cô, cũng sẽ không là ngoại lệ.
Một đôi bàn tay to ở trên người của cô cao thấp di chuyển, chẳng biết lúc nào, ghế ngồi vừa mới dĩ nhiên biến thành giường đơn độc mềm mại thoải mái.
Ngoài xe, người đến đi như thoi đưa, nháy mắt nghịch ngợm, đèn đường trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng nhiều màu hoà lẫn, buộc vòng quanh một bộ cảnh đẹp giống như ảo mộng.
Ở bên trong xe, ngón tay thon dài đã thuần thục cởi bỏ nút thắt trước ngực của cô, làm làn da lõa lồ kia nõn nà giống như cơ - khi lộ trước mắt thì trong con ngươi Đoan Mộc Minh lộ ra một chút rõ ràng sợ hãi.
Biết cô là xinh đẹp, nhưng là giống đoạt hồn nhiếp phách như vậy vẫn là lần đầu tiên, cô lúc này, hai gò má ửng đỏ, thở gấp vụt vụt, trong thanh thuần lộ ra một loại trí mạng dụ - mê hoặc, đôi môi vừa mới trải qua lễ rửa tội dấu hôn ở dưới ánh sáng có một loại Thủy Nhuận sáng bóng.
"Bảo bối, em là phụ nữ đẹp nhất tôi đã gặp." Bám vào bên tai của cô, anh lẩm bẩm nói, dầy đặc hôn theo cái trán của cô vẫn kéo dài đến lồng ngực của cô, nơi đi qua, đều giống như có vô số ngọn lửa điên cuồng nhúc nhích.
Bị động thừa nhận hết thảy, con ngươi Hỏa Hoan mê ly lộ ra một tia mờ mịt, sức nặng kia đặt ở trên người cô cơ hồ khiến cô không thở nổi, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, cô thế nhưng không bài xích loại cảm giác này.
Ngẩng đầu nhìn, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, ngón tay thon dài mềm nhẹ đảo qua cánh môi đỏ bừng của cô, theo sau ấn xuống một cái hôn một chút cũng không có thương tiếc.
"Bảo bối, có nghĩ là muốn thể nghiệm cảm giác trong xe?" Thời khắc đó đè thấp tiếng nói trong có mê hoặc rõ ràng, khóe miệng giương một ít giống như ý cười mời cô, này vốn là Hỏa Hoan không chịu nổi đầu óc càng thêm mơ hồ.
"Cảm giác trong xe?" Cô cúi đầu lập lại một lần, không ngừng nhìn tròng mắt của anh.
"Đúng, cảm giác trong xe là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới."
|
Chương 48: Dùng phương thức thở dốc như thế
"Đúng, cảm giác trong xe là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới." Đoan Mộc Minh ôn nhu nói, bộ dáng kia rất giống là dụ dỗ tiểu hồng mạo ăn quả táo độc của lão vu bà.
Đầu óc trong nháy mắt có chỗ trống, đợi cô kịp phản ứng thì Đoan Mộc Minh đã đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người cô, cô vẫn không nhúc nhích chỉ có thể giương mắt nhìn nhưng không có biện pháp gì.
"Bảo bối, là em trêu chọc anh trước, nếu ngay từ đầu em cứ ngoan như vậy mà nói..., có lẽ anh cũng không chú ý em." Mười ngón như đàn dương cầm ở trên thân thể cô để lại liên tiếp âm phù tuyệt vời, khóe miệng anh ý cười cũng càng ngày càng tà mị.
"Anh. . . . . . Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Hỏa Hoan run giọng nói, giờ khắc này, cô là thật sự có chút sợ rồi, nhất là cái loại rung động xa lạ trong thân thể này càng làm cho cô có một loại cảm giác bối rối bất an.
"Không được tốt lắm, chính là làm một ít chúng ta có thể làm, việc làm yêu." Hơi hơi nâng lên trên thân, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đem áo của cô cởi ra.
Là da trắng nõn- làn da lộ ra ở trong không khí, cái loại xúc cảm hơi lạnh này làm cho toàn thân Hỏa Hoan đều rung rung xuống.
"Lạnh không?" Trên mặt của anh có một chút tà tà cười, thời điểm cô còn không kịp phản ứng, đem cô gắt gao đặt ở dưới thân mình, một chút không khí cuối cùng trong phổi cô giống như là cũng cùng nhau chen chúc.
Hỏa Hoan từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhưng là cô thở ra một hơi, khí lực của anh liền gia tăng một phần, cúi ở phía trên mặt cô cũng càng ngày càng thêm mơ hồ, nhưng là tay vuốt ve thân mình cô lại ôn nhu như cũ.
Khi cô sắp hít thở không thông mà chết, anh mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi của cô, trằn trọc, nhẹ nhàng cắn xé, dùng phương thức như thế cho cô cơ hội thở dốc.
Ngoài xe, từng trận tiếng gió, cuồn cuộn nổi lên hạt cát gõ cửa kính xe phát ra một trận thanh âm bùm bùm, nhưng là không có người biết, trong xe, Hỏa Hoan lại đang nhấm nháp cái loại tư vị băng hỏa lưỡng trọng thiên* này( lúc nóng lúc lạnh).
"Nhìn anh, nói em yêu anh." Bỗng dưng buông cô ra, hai tay cường thế cố định mặt của cô, thanh âm của Đoan Mộc Minh thấp như lẩm bẩm.
Mở hai mắt sương mù, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, nhưng là đôi tròng mắt kia lại rõ ràng đã không có thông minh phía trước.
"Người đẹp, anh nghĩ đến một cái tuyệt hơn." Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ theo trên người của cô ngồi dậy, lấy thảm mỏng che lên thân thể lõa lồ của cô- thân thể mềm mại lộ bên ngoài, khóe miệng cũng lộ ra một chút loại cười đắc ý.
Xe ở trong bóng đêm đi về hướng ngoại ô, cảnh vật ven đường nhanh chóng lui về, ngồi ở trên ghế ngồi, một đôi tay Hỏa Hoan lại bị anh nắm chặt trong tay.
Cúi đầu hôn ở giữa trán, anh tà tứ mà cuồng dã như vậy, nhất là ý cười ở khóe miệng kia giống như giương cung, hơn nữa ngũ quan xem ra hoàn mỹ như giống như điêu khắc, cả người làm cho người ta một loại cảm giác giống như mị hoặc.
Nhìn nhìn, Hỏa Hoan thậm chí có một loại cảm giác lạnh thấu triệt nội tâm, thẳng đến thân mình bị ném nhộn nhạo trong giường nước, cô vẫn đang không từ trong nơi loại mê hoặc này đi ra.
"Bảo bối, cảm giác trong nước có thể so với trong xe rất tốt."
|
Chương 49: Mạnh mẽ xỏ xuyên qua (H)
Khi ngón tay thon dài của anh khẽ chạm vào gương mặt của cô thì Hỏa Hoan không khỏi đánh rùng mình một cái, rõ ràng hơi thở của anh là ấm áp như vậy, nhưng là cái loại lạnh phảng phất là theo đáy lòng xông tới, từng đợt rồi lại từng đợt, theo giường nước phập phồng không chừng không ngừng lay động .
"Rất lạnh sao?" Khơi mào người của cô, vẻ mặt Đoan Mộc Minh tà mị nở nụ cười, đột nhiên yêu chết bộ dáng cô hiện tại, cặp mắt kia trong suốt giống như là một đầu dê đợi làm thịt, thoạt nhìn có một chút đáng thương như thế, có như vậy trong nháy mắt, anh đột nhiên cảm giác mình là cái loại đạo tặc hái hoa, nhưng là anh vẫn là không tính buông tha cô.
"Hoàn hảo " thanh âm của Hỏa Hoan có một chút trống rỗng, cho tới bây giờ, cô không biết mình là không phải điên rồi mới có thể đi theo anh đến nơi đây, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy cô hoàn toàn có thể chạy thoát .
"Ngoan, một hồi em sẽ nóng, tin tưởng anh đúng vậy." Tháo ra thảm trùm cô, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, "Làm yêu tinh tức giận", một tiếng lẩm bẩm trầm thấp, anh thả người đánh tiếp, ở thời điểm cô còn không kịp chống đối, mạnh mẽ hôn lên môi của cô.
Bốn phía ngọn đèn mê ly mà tối, trong phòng to như vậy lại chỉ lộ ra giường nước, nằm ở mặt trên, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được nước gợn sóng, theo từng cái động tác anh cố ý gia tăng mà đong đưa .
Nhìn anh ở trước ngực không ngừng củng đến củng đi tối như mực, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một chút ý cười vũ - mỵ, cánh tay thon dài vòng lên cổ của anh.
"Em tuyệt đối là tiểu yêu tinh trời phái xuống dưới trừng phạt đàn ông." Ngẩng đầu nhìn cô, Đoan Mộc Minh thở hổn hển nói, thân thể một loại chỗ buộc chặt giống như cũng muốn nổ.
"Tôi đây trừng phạt đến anh sao?" Ngón tay mảnh khảnh trên mặt anh đi một chút ngừng ngừng, Hỏa Hoan vẻ mặt chọn - đậu nhìn của anh, nếu anh muốn chính là chỗ này, cô kia không ngại cho anh.
"Em cứ nói đi?" Ở trên môi của cô hạ xuống một cái hôn nhợt nhạt, Đoan Mộc Minh chấp lên tay nhỏ bé của cô một đường trượt xuống dưới, "Nghe thấy được sao? Từng cái tế bào của anh đều kêu gọi em."
"Này xem như mời sao?" Tham đứng người dậy, Hỏa Hoan vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm một chút môi của anh, đôi tròng mắt kia thoạt nhìn diêm dúa lẳng lơ mà Câu Hồn Nhiếp Phách.
"Là" nói xong, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lòng, tựa hồ là muốn cô tiến vào trong cơ thể mới bỏ qua. Ngay tại thời điểm anh vừa định có động tác tiến thêm một bước, Hỏa Hoan mạnh mẽ 摁 ở tay anh.
"Bảo bối, nhịn nữa đi xuống anh sẽ chết." Anh gian nan nói, trên trán có mồ hôi to như hạt đậu mới rơi xuống.
"Tôi có một cái điều kiện, muốn anh đáp ứng tôi trước."
"Em nói, chỉ cần anh có thể làm được, anh tất cả đều đáp ứng em." Đoan Mộc Minh thuận miệng có lệ, thân thể dường như muốn nứt ra rồi, liều mạng tưởng tượng tìm kiếm một chút thanh lương.
"Sau lúc này đây, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, từ đó về sau, anh đi con đường của anh, tôi qua cái cầu của tôi, không còn liên quan."
"Không được"
Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh đã mạnh mẽ xỏ xuyên qua cô. . . . . .
|