Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 31:
Người này thật ấu trĩ! Đồng phục mê hoặc? Chẳng lẽ hôm nay hắn đến khu sản phẩm dành cho người lớn là để chọn mấy thứ này sao?!
"Tôi mua cho cô mặc !" miệng Lệ Tước Phong bá đạo, trong túi đồ lại lôi ra vài hộp nữa.
Cố Tiểu Ngải vừa mở ra lại thấy, mắt lại hóa mờ đi, nào là đồng phục nữ cảnh sát, đồng phục thủy thủ, đồng phục trường học, đồng phục giáo sư. . . . . . Các loại đồng phục mê hoặc.
"Tôi tuyệt đối không mặc!" Cố Tiểu Ngải đưa tay xoa xoa người, vẻ mặt chính nghĩa, "Anh muốn chơi loại này thì đi tìm người thú vị như Liễu Tử Mật, Quan Nana đi, tôi chết cũng sẽ không mặc !"
Cho dù cô là phụ nữ của hắn, cô cũng có điểm mấu chốt của chính mình.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong tức giận nhìn cô, "Cô là phụ nữ của tôi!"
"Các cô ấy có người nào không phải? Liễu Tử Mật không phải cùng anh qua lại hơn một năm sao? Hôm nay các người còn hôn trước mặt nhiều người như vậy, anh tìm cô ta đi!" Cố Tiểu Ngải lập tức phản bác nói, tóm lại đánh chết hứng thú ác độc của hắn.
Luôn mồm Liễu Tử Mật, Quan Nana?
Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, có chút hăng hái nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Cố Tiểu Ngải, ghen sao?"
. . . . . .
Cô lại tự mang nỗi chua xót rồi sao?
Hắn nghe như thế nào lại hóa ra cô ghen?
Cho dù là cô ghen, hắn vui vẻ như vậy sao?
Lệ Tước Phong ngồi trên sườn sô pha, một tay khoát lên lưng sô pha, một tay đem cô kéo đến trong lòng, cằm cọ cọ vào đầu cô, tiếng nói từ tính, mang theo ý cười không che dấu được, "Cố Tiểu Ngải, nhanh như vậy đã yêu tôi ?"
. . . . . .
Cô không thể nào yêu một người đàn ông cưỡng bức chính mình được chứ.
Như thế nào mà hắn lại đưa ra được kết luận lớn lao như thế?
"Đàn ông gặp dịp thì chơi thực bình thường, đừng có lòng dạ hẹp hồi như thế." Lệ Tước Phong vỗ vỗ đầu của cô, đuôi lông mày không tự giác hướng lên trên.
Còn tưởng rằng nữ nhân này ý chí sắt đá, hóa ra nhìn hắn cùng nữ nhân khác cùng một chỗ vẫn là có phản ứng.
Hắn đã sớm nói, chinh phục một nữ nhân có thể có nhiều nan? Mới vài ngày thế này.
Cô càng ngày càng phục tùng hắn .
"Tôi nào có." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói thầm, cô rất muốn lớn tiếng rống lên, cô sẽ vì hắn ghen trừ phi mặt trời mọc từ phía Tây.
Nhưng cô nói ra câu này, khẳng định sẽ chọc giận hắn .
Quên đi, hắn cho rằng cô ghen thì là ghen đi, chỉ cần hắn cao hứng là được.
"Ngoan cô gái." Lệ Tước Phong đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu dán mặt của cô, mang chút hương vị lừa gạt nói, "Hôn tôi."
Cố Tiểu Ngải thật biết điều thuận theo hôn hắn, nhưng vừa nhìn thấy môi mỏng của hắn, cô đã nghĩ đến hắn cùng Liễu Tử Mật trước mặt mọi người hôn dài như thế, mùi vị thuốc lá kia như thế nào đều không thể xua tan đi. . . . . .
Cô không phải ghen, nhưng chán ghét hôn môi khi vẫn còn hương vị của người khác.
Giống như bàn chải đánh răng của chính mình lại bị đặt trong miệng người khác. . . . . .Cô cũng không thương bàn chải đánh răng kia.
"Tôi đi tắm rửa trước." Cố Tiểu Ngải từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống sô pha, cầm lấy vật dụng rửa mặt mới mua chạy đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô cơ hồ là chạy trối chết, Lệ Tước Phong mắt hơi hơi nheo lại, giương giọng phân phó, "Bảo mẫu, đem đồ dùng của cô ấy lên phòng tôi."
"Đã biết, Lệ tiên sinh."
Ngoài đồng phục mê hoặc, Lệ Tước Phong cũng chọn một số đồ dùng bình thường khác, khăn mặt màu trắng cùng hồng nhạt, bàn chải đánh răng, ngay cả áo tắm áo ngủ đều giống nhau, không có gì cầu kì, lại đơn giản đáng yêu.
Mang dép lê màu hồng nhạt, đứng trong phòng tắm xa hoa, Cố Tiểu Ngải mới có loại cảm giác chiếm giữ biệt thự Lệ gia.
Vừa đi ra phòng tắm, đã bị Lệ Tước Phòng sớm chờ ở cửa ôm lấy, trên người hắn cũng thay áo tắm dài, lộ ra ngực bằng phẳng rắn chắc, "Tắm lâu như vậy sao?"
Cô muốn tránh ở trong phòng tắm cả đời, như vậy cũng không cần đối mặt hắn .
"Vâng, tắm lâu chút." Cố Tiểu Ngải trên mặt tươi cười thản nhiên.
Lệ Tước Phong ôm người cô đi lên lầu, lưng đẩy một cái cửa đi vào, Cố Tiểu Ngải ôm cổ hắn, tầm mắt lướt qua nhìn phòng hắn thật lớn.
Phong cách trang hoàng theo phong cách Châu Âu, trắng cùng vàng giao nhau lộ ra vẻ xa hoa, đèn chùm treo trên đỉnh hòa cùng đèn tường màu sắc ấm áp, một cái giường thật lớn, rèm cửa trước cửa sổ lớn sát đất khẽ nhếch trong gió, lộ ra nửa vòng tròn ban công, nếu có thêm một chiếc xích đu màu trắng sẽ thật hoàn mỹ.
"Phòng ngủ của anh sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Ừ." Lệ Tước Phong đem cô quăng lên trên giường, vừa định đi lên, Cố Tiểu Ngải lăn một cái từ trên giường trở mình xuống dưới, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, "Tôi đi tham quan một tí."
Đối với Lệ Tước Phong, cô luyện nụ cười dối trá công lực ngày càng mạnh.
Xem cô có năng lực kéo dài thời gian bao lâu?
Cuối cùng còn không phải bị kéo dài tới trên giường ăn sạch?
Không động thủ, Lệ Tước Phong có chút không hờn giận, nhíu mi, đi theo phía sau cô.
|
Chương 32:
Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi xung quanh, trong phòng trang bị một phòng tắm lớn, một cái thư phòng, trên giá sách mang chút riêng tư, "Kỳ thật, tôi cảm thấy trang hoàng ở phòng này cùng với tính cách của anh là trái ngược hoàn toàn."
Loại phong cách châu Âu xa hoa mang theo nhu hòa, cùng Lệ Tước Phong một chút cá tính cuồng vọng kiêu ngạo cũng không giống nhau.
Trong tưởng tượng của cô, phòng ở của Lệ Tước Phong chỉ đơn giản hai màu trắng đen tương phản, sạch sẽ lưu loát mà khí phách.
"Anh tôi mua cho tôi, tôi vẫn không đổi." Lệ Tước Phong đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô đánh giá, cảm thấy hứng thú với phòng ngủ của hắn sao?
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, hình như đây là lần đầu tiên cô nghe hắn đề cập người nhà.
Nói như vậy, trong gian phòng đều là ảnh chụp hắn một mình , hơn nữa mỗi tấm ảnh đều lộ ra mặt anh tuấn, ngay cả ảnh chụp cùng người nhà đều không có, có vẻ cô đơn.
"Trung tâm kinh tế của Lệ gia là ở châu Âu, anh làm sao có thể một người đến châu Á phát triển?" Cố Tiểu Ngải tò mò hỏi.
Giống trên TV diễn như vậy, công tử nhà giàu không thích sự quản thúc của gia đình, bay trở về châu Á phát triển, thể hiện một chút bản lãnh của mình?
Mắt Lệ Tước Phong buồn bã, mặt bỗng nhiên lạnh lùng đáng sợ.
Ách. . . . . .Có phải cô nói sai cái gì không?
Hắn không thích người khác hỏi đến chuyện riêng sao?
Cố Tiểu Ngải không thích truy nguyên nhân, nói sang chuyện khác, "Anh bài trí đều rất thâm thúy."
"Đi tham quan xong rồi sao?" Lệ Tước Phong thấp giọng hỏi, tiến lên ôm lấy cô, đem cô ôm đến trên bàn học, tay cởi bỏ áo tắm trên người cô, cúi thân mình xuống khẩn cấp chiếm ngự ở nơi mềm mại của cô, trằn trọc hôn. . . . . .
"Ưhm. . . . . ."
Toàn thân một hồi run rẩy, toàn thân không tự chủ ngâm lên.
"Cố Tiểu Ngải, tôi đem dạy dỗ cô thành một phụ nữ chân chính ." Nghe được âm thanh mê hoặc của cô, Lệ Tước Phong cười tà nói.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải hai tay vô lực bấu víu trên bàn học, mang chút thanh âm dục vọng khẽ run, "Anh có thể không nói lời nào không."
Cái gì gọi là hắn đem cô dạy dỗ thành một phụ nữ chân chính? Nàng vốn chính là.
Chính là vốn sạch sẽ, mà hiện tại. . . . . . ô uế.
"Được, tôi không nói, tôi chỉ nghe cô rên." Lệ Tước Phong thanh âm khêu gợi tràn ngập tà nịnh.
". . . . . ." Nam nhân này vô sĩ!
Cố Tiểu Ngải ngậm chặc miệng, Lệ Tước Phong hôn bỗng nhiên trở nên càng thêm triền miên, làm cho cô thiếu chút nữa kêu lên.
Thân thể của cô bị Lệ Tước Phong biến thành càng ngày càng mẫn cảm, tay hắn, môi hắn chỉ cần hơi hơi khiêu khích một chút, cô liền mềm nhũn xuống. . . . . . Lại như vậy đi xuống, nhất định không phải chuyện tốt.
Lại như vậy đi xuống, nhất định không phải chuyện tốt.
*************************
Trong hoan ái triền miên cùng với Lệ Tước Phong đi qua, trời đã tối rồi, Lệ Tước Phong gắt gao ôm cô ngủ, Cố Tiểu Ngải lại mất ngủ, nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu phòng ngơ ngác mở to hai mắt.
Từ trong lòng Lệ Tước Phong cố hết sức đứng lên, Cố Tiểu Ngải mặc váy ngủ vào, mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công, gió đêm thật lạnh cùng điều hòa ấm áp trong phòng hoàn toàn trái ngược.
Lúc suy nghĩ như người đần độn trong nháy mắt bị thức tỉnh. . . . . .
Nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Chậm rãi, thời gian lướt qua một ngày cuối.
Sở Thế Tu.
Sinh nhật vui vẻ.
Tân hôn vui vẻ.
Vĩnh viễn. . . . . .vui vẻ.
Cố Tiểu Ngải yên lặng ở trong lòng nói xong, nước mắt ấm áp tùy ý rơi theo hai gò má, ngực đau đến mức cô nói không nên lời.
Bọn họ chín năm chưa gặp lại, chín năm trong sinh nhật của cô không có anh ta, sinh nhật anh ta cũng không có cô.
Về sau trong cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không có lẫn nhau.
Anh ta có cô dâu xinh đẹp của mình, cô . . . . . làm chuyện xấu xa, đi ngược lại hai người, gặp thoáng qua sau càng đi càng xa. . . . . .
Xa rốt cuộc không gặp được nhau.
Thân thể chậm rãi ngồi xổm người xuống, Cố Tiểu Ngải ngồi xỗm bên cạnh ban công khóc e rằng không phát ra hơi thở, thân mình lại run run.
Sở Thế Tu, tôi rất nhớ anh, thật sự. . . . . . Rất nhớ anh.
"Cố Tiểu Ngải!"
Âm thanh bá đạo truyền đến.
Cửa sổ sát đất bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cố Tiểu Ngải chấn kinh co rúm bả vai lại, hoảng loạn lau nước mắt, thế này mới xoay đầu lại.
Lệ Tước Phong lỏa nửa người trên đứng ở đàng kia, nhếch mày nhìn cô, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, "Lại làm sao vậy?"
Nữ nhân này như thế nào lại khóc sướt mướt?
Hắn lại như thế nào làm cô ủy khuất?
"Không có gì. Anh tỉnh rồi sao?"
"Ngủ không được." Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt, trên cánh tay hắn đột nhiên thiếu sức nặng của cô, hắn có thể không có cảm giác sao?
Cô cư nhiên chạy đến đây khóc vụng trộm. . . . . .
"Anh có đói bụng không, tôi xuống dưới làm cái gì cho anh ăn?"
Cố Tiểu Ngải chỉ là có chút quẫn bách đứng lên, như thế nào mỗi lần cô rơi nước mắt đều bị hắn bị đâm cho chính vừa vặn hảo, biến thành cô giống như nhiều yêu khóc giống nhau.
"Được." Lệ Tước Phong rầu rĩ lên tiếng.
Hắn làm phụ nữ rơi nước mắt, cũng không biết hỏi như thế nào.
Thời điểm bị hắn khi dễ gắt gao, cũng không thấy cô rơi một giọt nước mắt, như thế nào quay người lại sẽ khóc?
Chẳng lẽ thật sự là rất khi dễ cô?
Nghĩ như vậy, Lệ Tước Phong tiến lên đem Cố Tiểu Ngải kéo vào lòng, bàn tay ở trên đầu cô vỗ hai cái, giống như trấn an.
|
Chương 33:
Cố Tiểu Ngải có chút không hiểu nhìn một chút hắn âm trầm sắc mặt, cô lúc này không trêu chọc hắn đi?
Người hầu trong biệt thự Lệ gia lúc này cũng đã ngủ.
Cố Tiểu Ngải ở tại phòng bếp phía dưới, thuận tay gõ hai cái trứng, lại nhanh nhẹn xào cà chờ trộn lẫn mì vào.
Lệ Tước Phong mặc áo choàng, tà tà dựa vào cửa phòng bếp đứng, nhìn tay cô thuần thục động tác, "Khi nào thì học nấu ăn?"
Một thiên kim tiểu thư không động đến mười đầu ngón tay có thể thích ứng cuộc sống của cô bé lọ lem như vậy?
Lần trước xem cô nấu dấm chua cá đã nghi vấn.
Cô vùi đầu làm việc nhà chịu mệt nhọc rất ngoài dự liệu của hắn, trước kia hắn chỉ thấy bộ dáng cô kiêu ngạo, đụng tới đầy mỡ phỏng chừng đều đã kinh hoảng kêu to.
Cô làm nhân tình của hắn, cũng coi như trở về địa vị thiên kim tiểu thư trước kia, hắn cho chuyện xấu của ngôi sao giá trị xa xỉ đủ để cô mua một đống quần áo mỹ phẩm, tuy nhiên cô vẫn mặc váy áo cũ, mặc đổi đi đổi lại không hề giống nhau.
"Lần đầu về sau." Đáp án này của Cố Tiểu Ngải cũng không cần nghĩ nhiều, người của cô sinh theo lần đầu chính là một bước ngoặt, cuộc sống long trời lỡ đất.
Khi nào thì bắt đầu mặc quần áo cũ ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì không có búp bê ôm ngủ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì học được làm việc nhà? Lần đầu về sau.
Khi nào thì ngay cả một xu đều tiết kiệm? Lần đầu về sau.
Khi nào thì bắt đầu sợ nhìn thấy bạn học trước kia, bạn cũ? Lần đầu về sau.
. . . . . .
Nhiều lắm nhiều lắm.
"Nấu tốt lắm." Cố Tiểu Ngải giữ vững tinh thần đem hai chén đi ra trên bàn ăn bên ngoài, Lệ Tước Phong vẫn đứng không nhúc nhích mỉm cười chào đón ở cửa, "Đến đây ăn, anh không phải đói bụng sao?"
"Ừ." Lệ Tước Phong đi qua ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa thưởng thức một chút, cảm thấy ngon miệng, nấu không kém, so với hắn năm đó nấu cũng có tiêu chuẩn.
Hắn cùng cô là hai cái đối lập.
Cô từ thiên kim tiểu thư biến thành cô bé lọ lem một năm kia, hắn bị đón quay về Lệ gia, từ bên đường cuồn cuộn biến hóa nhanh chóng thành tam thiếu gia của Lệ gia.
Về sau, hắn không nấu lấy một lần nào nữa.
"Ăn ngon sao?" Cố Tiểu Ngải không có khẩu vị gì, chính là nhìn hắn ăn.
"Được thông qua." Lệ Tước Phong thực miễn cưỡng bình luận, chiếc đũa động tác giáp mặt nhưng vẫn không ngừng. . . . . .
Thật là một nam nhân không được tự nhiên.
Nếu như là Sở Thế Tu, ăn đến món cô làm, chẳng sợ khó ăn, cũng nhất định sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất trên đời này nói: Ngải Ngải làm thật ngon.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn ăn, tầm mắt trong một nháy mắt hoảng hốt, hiện ra mặt Sở Thế Tu dịu dàng cười yếu ớt.
Thấy hắn muốn dùng chiếc đũa ấn trên mặt, Cố Tiểu Ngải đè lại tay hắn, kích động nói, "Đừng bấm, điềm xấu."
"Cái gì?" Lệ Tước Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại trên mu bàn tay mình, đầu ngón tay của cô có chút cảm giác mát, như vừa mới đông lạnh?
Cố Tiểu Ngải thế này mới tỉnh ngộ lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt tà tứ lạnh lùng, rút tay lại, xấu hổ cố nặn ra vẻ tươi cười, "Ăn không được ấn trên mặt, không thọ lâu."
"Cố Tiểu Ngải, cô còn mê tín như vậy sao?" Lệ Tước Phong giọng điệu trêu chọc, quấy trong mặt bát, hừ lạnh một tiếng, "Nói sau, cũng không phải sinh nhật ăn mì trường thọ."
Đúng vậy a, cũng không phải sinh nhật hắn, có phải mì trường thọ đâu. . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu gắp mì muốn ăn, còn không có đưa đến bên miệng, mặt liền trầm xuống, mì rơi xuống ở trong bát.
Hốc mắt đột nhiên vừa chua xót muốn đứng lên, cô cảm thấy khó chịu.
"Liễu Tử Mật có vai diễn mới trong bộ phim《Giết》 là một bộ phim được đầu tư nặng nhất, chuẩn bị tiến quân ra thị trường nước ngoài, vai diễn này một loạt truyền thông đưa tin giao cho cô." Lệ Tước Phong vừa ăn vừa nói.
Hồi lâu, Cố Tiểu Ngải mới dùng sức nén lệ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc, "Toàn bộ giao cho tôi? Tin lớn như vậy chỉ giao cho tôi sao?"
Bộ phim《Giết》 ở trong nước chưa chụp poster, tất cả đều là thần bí, hiện tại đem truyền thông đưa tin chỉ giao cho một tiểu tạp chí của cô đến làm? Bao nhiêu người muốn tin này? Mợ nhất định rất vui.
"Làm không nổi sao?" Lệ Tước Phong nhíu mày.
"Làm nổi chứ!" Cố Tiểu Ngải vội nói, sợ hắn đổi ý, tin đọc nhất vô nhị như vậy không chớp lấy mới là ngu.
Trong sinh nhật của Sở Thế Tu, cuối cùng cô cũng có chuyện đáng giá vui vẻ, thật tốt.
Lệ Tước Phong vẻ mặt xẹt qua một cái chớp mắt giật mình.
Vừa mới khóc khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở ra nụ cười nhợt nhạt, mắt hình bán nguyệt, giống như thời khắc vui vẻ nhất, không giống với bình thường.
Cứ việc. . . . . . đáy mắt của cô vẫn có chua sót, nhưng đây đã là hắn khó được nhìn thấy tươi cười.
Nha đầu này. . . . . .
Hình dáng thay đổi liên tục.
Tuy rằng hắn thích bộ dáng khuất phục của cô, nhưng không phải không thừa nhận, bộ dáng cô vui vẻ càng làm đàn ông động tâm, sạch sẽ, không có một chút tạp chất .
Một khi đã như vậy, cho mấy cái độc nhất vô nhị cũng không phí phạm.
Làm cho cô cao hứng thoải mái, điểm này, làm cho Lệ Tước Phong phi thường vừa lòng.
|
Chương 34:
Ăn xong bữa ăn khuya, Lệ Tước Phong không có ý ngủ, ôm cô ở trên sô pha xem một chút phim ảnh, điện ảnh là bộ buôn bán lừa đảo, cái gì cẩu huyết đều dính một chút, cái gì đại trường hợp đều dính một chút. . . . . . Sở dĩ không có gì xem, cùng thôi miên điện ảnh giống nhau.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tiểu Ngải liền nằm ở trong lòng hắn ngủ.
Không biết có nên cảm tạ Lệ Tước Phong hay không, lần đầu về sau, từng cái sinh nhật của Sở Thế Tu cô đều mất ngủ vượt qua, mà một lần này, cô thế nhưng ngủ thật sự. . . . . .
*************************
Đem hình ảnh lỏa thể của vai diễn mới Liễu Tử Mật trong bộ phim 《 giết 》cùng bản thảo đưa về trước, Cố Tiểu Ngải xoay xoay cổ ở bàn làm việc, dựa cái lưng mỏi vào cái ghế thật to.
Chỉ chốc lát sau, di động rung lên, là tin nhắn của Lệ Tước Phong.
Cố Tiểu Ngải không hiểu mở ra vừa thấy, hắn lại đem ảnh chụp hai người hôn môi ở trong xe gửi tới, khi nào thì hắn đem ảnh chụp này lưu lại?
Màn ảnh này đây 45 độ chụp xuống , hắn một tay ôm thân thể của cô, đầu hơi hơi thấp bá đạo hôn môi của cô, gần như chà đạp, cố tình hạ ánh sáng xuống, khiến cho toàn bộ hình ảnh đều nhu hòa .
Người đàn ông này thật ngây thơ.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngón tay đặt tại nút xóa, nghĩ nghĩ vẫn không ấn xuống, nghĩ tới hắn giúp cô ngủ thật tốt, liền miễn cưỡng lưu lại ảnh này.
Tiếng chuông bỗng dưng vang lên, một chuỗi dãy số xa lạ che quá ảnh chụp, Cố Tiểu Ngải nhận lấy, bên môi còn mang theo nụ cười thản nhiên, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Tôi là Liễu Tử Mật." Giọng nữ diêm dúa lẳng lơ, ngạo mạn ở đầu bên kia điện thoại vang lên, miệng mang theo bố thí nói, "Tôi kế tiếp sẽ có một giờ thời gian, cô liền tới tổng bộ tập đoàn e. s làm phỏng vấn đi."
Cố Tiểu Ngải nghe được giọng của Liễu Tử Mật đầu tiên là sửng sốt, sau mới nhớ tới Lệ Tước Phong tối hôm qua nói như thế, hắn đem thông tin bộ phim《 giết 》 sở hữu truyền thông đưa tin đều giao cho cô, đương nhiên bao gồm phỏng vấn Liễu Tử Mật.
Liễu Tử Mật là diễn viên mới, phỏng vấn giá trị rất cao.
Nhưng là. . . . . . tổng bộ tập đoàn e.s ở c thị cách rất xa, cách tòa soạn của cô không phải 1 giờ rưỡi lộ trình.
"Liễu tiểu thư, tôi lập tức chạy tới." Cố Tiểu Ngải thu lại nụ cười, cầm lấy túi liền lao ra.
"Đúng vậy, chạy nhanh chút, thời giờ của tôi cũng không thể giữ lại cho loại báo chí loại ba các người." Liễu Tử Mật miệng châm chọc nói, "Tôi giữa trưa còn muốn ăn cơm cùng Tước Phong, cô chạy nhanh. . . . . . À, Tước Phong, anh mở hết à ? Tôi ở đây chờ cô . . . . . ."
. . . . . .
Liễu tử Mật ở văn phòng của Lệ Tước Phong?
Liễu tử Mật ở văn phòng của Lệ Tước Phong?
"Được. . . . . . A. . . . . ." Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng ngâm nga nũng nịu của Liễu Tử Mật, có thể thấy được bên kia là một màn ảnh sinh động như thế nào.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Tước Phong, ngay cả ban ngày khi làm việc công sự cũng không quên phong lưu, vô sỉ, hạ lưu.
Cố Tiểu Ngải lục lại ảnh chuoj vừa rồi dùng sức hủy bỏ, cô sẽ không tin loại đàn ông này có thể thay đổi được!
Tốt nhất khi cô tới e. s bọn họ đã xong xuôi sự tình rồi, mắt cô đỡ phải thấy phiền lòng.
Ngồi ở trên xe taxi, Cố Tiểu Ngải nói không nên lời tâm ý phiền loạn, trong đầu đều là giọng ngâm nga của Liễu Tử Mật trong di động, khiến cô đau đầu. . . . . .
Xe taxi chạy nhanh vào khu náo nhiệt gặp phải kẹt xe, dòng xe cộ nối dài giống như một con rồng đang ngủ say, động cũng không động một chút.
"Tiểu thư có việc gấp sao?" Lái xe nhàm chán theo cô đáp lời, "Kẹt xe kiểu này còn không biết tới khi nào. . . . . ."
"Không có việc gì, tôi không vội." Cố Tiểu Ngải cười cười có lệ, mở cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, mắt đầu tiên lại nhìn vào quảng cáo của công ty Sở thị.
Ở trên màn hinh ti vi siêu lớn một lần rồi lại một lần chiếu quảng cáo.
Trong khu náo nhiệt rầm rĩ làm cho người ta không nghe được âm thanh trên TV, nhưng phụ đề trên đó lại quá rõ ràng.
"Tổng giám đốc công ty Sở thị - Sở Thế Tu vì thị trường mới tự mình quay quảng cáo, giúp chúng ta nhớ lại ký ức thời tuổi trẻ."
Cố Tiểu Ngải ngẩn ngơ, tựa vào cửa kính xe nhìn lên màn hình lớn.
Lái xe chú ý tới tầm mắt của cô lại bắt đầu đáp lời, "Quảng cáo này tôi đã thấy cách đây và ngày, thật phô trương , nơi nơi đều là quảng cáo này. Nhị đại công tử này không có việc gì làm lại tự mình quay quảng cáo sao. . . . . ."
Sở Thế Tu không phải loại người tham hư danh.
Cố Tiểu Ngải há miệng muốn phản bác, tầm mắt lại bị cuốn hút trên màn hình quảng cáo lớn.
Trên màn ảnh, sắc thái tình cảm rõ ràng, bọn nhỏ đang vui vẻ trong một nhà trẻ nhỏ, Sở Thế Tu mặc một áo sơ mi rất phù hợp, đón ánh nắng ấm áp trong nhà trẻ. . . . . .
Trên xích đu bên cạnh, hai đứa trẻ trai gái đang chơi đùa hết sức vui vẻ.
Ngay sau đó, hai đứa trẻ dần dần hóa thành trong suốt, chỉ còn lại có Sở Thế Tu đơn độc đứng đó, cùng với chiếc xích đu lẻ loi.
Phụ đề quảng cáo xuất hiện: nếu người còn nhớ đến tôi, chính tại xích đu này, không gặp không về.
. . . . . .
Chính tại xích đu này, không gặp không về.
Sở Thế Tu nói, không gặp không về.
*************************
|
Chương 35:
"Tiểu thư, như thế nào lại khóc? Quảng cáo này cảm động vậy sao? Cũng không có gì mà. . . . . ." Tài xế không hiểu ra sao nói.
Cố Tiểu Ngải sờ sờ trên mặt, sớm rơi lệ đầy mặt.
Nhìn trên màn ảnh không ngừng lặp lại quảng cáo, trong lúc xúc động một ý tưởng can đảm nhất thời hiện ra.
Cố Tiểu Ngải lau nước mắt hỏi, "Nơi này cách sân bay bao xa?"
"Còn rất xa, không phải cô muốn đi công ty E.S sao? Cùng sân bay là hai hướng khác nhau à!"
"Trả anh tiền."
Cố Tiểu Ngải bỏ lại phí taxi liền lao ra khỏi xe, chạy về hướng ngược lại.
Sở Thế Tu, tôi chưa từng cố ý nhớ đến anh, lại một khắc cũng không quên anh.
Chờ em.
Chính tại xích đu này, không gặp không về.
Sở Thế Tu, không gặp không về.
Tắt đi di động, sau khi ngồi trên máy bay, Cố Tiểu Ngải không khỏi vì mình lớn mật mà tim đập nhanh.
Trong bối cảnh quảng cáo là quê hương của cô cùng Sở Thế Tu, cô cùng Sở Thế Tu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau tại nhà trẻ.
Ở bậc Tiểu học, vào sinh nhật của Sở Thế Tu gia đình không ở nhà, một mình anh ta trốn khỏi nhà trẻ. . . . . .
Cô cùng nhiều người tìm được anh ta.
Trước bậc thang nhà trẻ, Sở Thế Tu khiếp sợ ngoài ý muốn nhìn cô, mặt uể oải rốt cục lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Ngải Ngải, em là người đầu tiên tìm được anh."
Sở Thế Tu lúc còn nhỏ hết sức đẹp trai, trên người có một loại khí chất ôn hòa, tựa hồ như thế nào cũng sẽ không giống với người khác, chỉ có cô biết, tính cách anh ta mạnh mẽ hơn so với người khác.
Một người trốn ở nhà trẻ, mặc kệ toàn bộ thế giới, mặc kệ người khác có thể hay không lo lắng, chỉ sống trong thế giới của mình.
Nếu không phải cô tìm được anh ta, anh ta nhất định ở trong này trốn suốt một đêm.
Trong một khắc kia, giọng nói trẻ con của Sở Thế Tu vang lên bên tai cô, "Ngải Ngải, từ nay về sau em đều cùng anh ăn sinh nhật, người lớn chỉ lo làm ăn."
Cô nhớ rõ chính mình lúc ấy nặng nề mà gật đầu, "Được, về sau sinh nhật A Tu em đều bên cạnh anh."
Từ đó về sau, trong từng cái sinh nhật của Sở Thế Tu cô đều đón cùng anh ta, thẳng đến lần đầu khi. . . . . . Khi đó Sở Thế Tu cùng mẹ anh ta, đang nghỉ phép tại thành thị lãng mạn ở nước ngoài.
Cô tan cửa nát nhà, cậu dẫn cô rời quê hương đến sống tại C thị.
Tất cả giống như trong nháy mắt, cô thậm chí chưa kịp cùng anh ta nói một tiếng tạm biệt.
Sở Thế Tu, chờ cô.
Thiếu mất chín năm sinh nhật, cô còn muốn cùng anh ta đón một lần.
Thứ lỗi cho cô lúc trước không nói một lời trước khi chia tay.
Máy bay đáp xuống sân bay ở quê nhà đã là buổi chiều, Cố Tiểu Ngải vội vội vàng vàng mua một vài cái nón sinh nhật cùng pháo hoa, đón xe taxi đến thẳng nhà trẻ Phong Lan.
Thấp thỏm, chờ mong, còn có chút khẩn trưởng hoảng hốt nói không nên lời.
Cố Tiểu Ngải liên tục hít sâu, vẫn là ức chế kìm nén không nổi ngực đập kinh hoàng, càng gần đến nhà trẻ trái tim càng không ngừng đập mạnh, phong cảnh bên đường cô đã chưa thấy qua chín năm . . . . . . Thay đổi rất nhiều rất nhiều.
Hôm nay chính là ngày nghỉ nên nhà trẻ trống rỗng, không có bọn nhỏ vui đùa, đồ dùng học tập đủ mọi màu sắc, giống như một vương quốc trong truyện thiếu nhi.
Cửa chính mở rộng, Cố Tiểu Ngải nặng nề mà thở ra một cái, ôm túi pháo hoa đi vào.
Nhà trẻ cũng thay đổi rất nhiều, thêm rất nhiều phương tiện, so với trước kia càng thêm xinh đẹp.
Cái xích đu còn ở nguyên vị trí cũ, Cố Tiểu Ngải tiến lên lắc lư dây xích, dốc sức nhớ lại, người ta nói ký ức thời nhà trẻ là mơ hồ nhất, riêng cô lại nhớ rõ cô cùng Sở Thế Tu ở trong này chơi đùa.
Chút bất tri bất giác, hồi ức cô cùng Sở Thế Tu cùng nhau là kỷ niệm đẹp nhất hạnh phúc nhất trong trí nhớ của cô.
Khóe môi không tự giác giương lên một chút mỉm cười.
Sở Thế Tu còn chưa tới sao?
Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi xung quanh, trong lòng lại không khỏi nôn nóng đứng lên, Sở Thế Tu làm quảng cáo lớn như vậy để tìm cô, không lý nào lại không xuất hiện . . . . . .
Cố Tiểu Ngải, ngươi có tiền đồ một chút đi, đừng khẩn trương như vậy.
An ủi chính mình, Cố Tiểu Ngải ôm chặt pháo hoa trong lòng.
"Lương tiểu thư, thiếu gia không chịu rời đi, tôi khuyên anh ấy đã rất lâu."
Có giọng nói truyền đến, Cố Tiểu Ngải quay lại nhìn.
Chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp mang túi hiệu ngạo nghễ đi đến phòng học, một người trung niên đi theo bện cạnh không ngừng nói líu ríu, "Lương tiểu thư cô khuyên nhủ thiếu gia đi, bằng không lão gia sẽ nổi giận ."
"Tôi biết rồi." Cô gái được xưng là Lương tiểu thư lên tiếng, dùng tay tháo mắt kính xuống theo đúng tiêu chuẩn, đi ngang qua xích đu tùy ý lườm mắt một cái, cùng Cố Tiểu Ngải chống lại tầm mắt.
Cô gái mang giày cao gót đỏ tươi dừng lại một chút, tựa hồ đang suy tư điều gì, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại rồi đi.
Không biết vì sao, Cố Tiểu Ngải lần đầu gặp mặt liền xác định cô gái này là vị hôn thê của Sở Thế Tu.
Cô rất đẹp, trên người có khí chất tiểu thư cao quý, là chín năm này cô đã bỏ lỡ , như thế nào đều. . . . . . so ra kém.
|