Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 41:
"Rượu này cũng không tệ lắm."
Rượu đỏ, quả nhiên trong miệng phụ nữ mới có hương vị.
Lệ Tước Phong buông môi cô ra, ấn tắt nút mát xa trong bồn, tâm huyết dâng trào nói, "Xoay người sang chỗ khác, tôi mát xa cho cô."
Cố Tiểu Ngải nhìn hắn bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, ghé vào bên cạnh bồn đưa lưng về phía hắn.
Cô thực thầm nghĩ tắm rửa thoải mái một chút mà thôi, như thế nào chút tự do này cũng không cho cô?
Hắn quăng quần áo sang một bên, thân thể ấm áp trong nước tựa sát lưng cô, nhưng không có tiến thêm một động tác nào, chỉ chốc lát sau, một đôi tay thon dài đặt trên vai cô.
Thật bất ngờ, thủ thuật mát xa của hắn tương đối tốt, một chút cũng không giống con người mãnh liệt của hắn, dịu dàng lại mạnh mẽ, làm cho cô thật thoải mái.
Bất quá cô không muốn ca ngợi, Lệ Tước Phong đã dương dương tự đắc hỏi, "Thế nào?"
Cố Tiểu Ngải nói trái lương tâm, "Cũng tạm được."
Trên vai lập tức bị nhéo một cái, Cố Tiểu Ngải cầu xin tha thứ, "Tốt lắm tốt lắm, anh làm rất khá, đều rất lão luyện ."
"Coi như cô thức thời." Lệ Tước Phong thế này mới buông tha cô, chuyên tâm đấm bóp bả vai cho cô.
Sương mù lượn lờ, cảnh đêm ngoài cửa sổ quá mức hoa lệ, tiếng Piano lưu loát, một chút một chút vang vọng phòng tắm.
Tay trên vai bắt đầu từ từ trượt xuống chạm vào lưng của cô chìm vào trong nước xoa hông của cô, có chút mập mờ, Cố Tiểu Ngải hít một hơi dài, đầu óc rất nhanh chuyển qua cự tuyệt. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, hôn tôi." Lệ Tước Phong xoay thân thể của hắn lại, miệng bá đạo căn bản không cho cô cự tuyệt.
Tay hắn ôm hông của cô, thân hình thẳng tắp, mặt anh tuấn đến hoàn mỹ ở trong sương mù lộ ra gợi cảm, đáy mắt dày đặc ham muốn tình dục.
Cố Tiểu Ngải hiểu được, cô không có tư cách cự tuyệt.
Kiễng mũi chân, Cố Tiểu Ngải nhắm mắt lại hôn lên môi mỏng của hắn, cực nóng mà mềm mại, Lệ Tước Phong bị nhiễm dục vọng trong nháy mắt, hết sức căng thẳng, ôm chặc cô hôn sâu sắc nồng nhiệt. . . . . .
Tiếng Piano lưu loát đến từng bộ phận, mỗi một nốt đều giống như kích thích lòng người.
"Cố Tiểu Ngải, tiến bộ." Lệ Tước Phong tà tà câu môi cười, từ từ hài lòng đối với kỹ thuật hôn của cô.
Cô là người phụ nữ ngây ngô nhất của hắn.
Nhưng là học tập tiến bộ nhanh nhất.
"Cám ơn Lão sư." Cố Tiểu Ngải thân mình hơi hơi ngửa ra sau nói, trong lòng cũng là nói không nên lời bi ai, Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị hắn đào tạo thành một người đàn bà dâm phụ.
Sắc mặt Lệ Tước Phong bỗng dưng trầm xuống, ngón tay nâng người của cô lên, "Kêu tôi là A Phong."
"A điên?" Cố Tiểu Ngải không khỏi cười ra tiếng, "Tên này cũng không dễ nghe."
"Kêu cô kêu thì hãy kêu, thế nào lại nhiều lời vô nghĩa như vậy." Lệ Tước Phong không hờn giận nheo mắt lại, tay dùng lực giữ cầm của cô.
. . . . . .
Hắn nhất định phải bạo lực như vậy sao?
"A." Không muốn cho cằm mình chịu tội, dù sao hắn ở trong mắt cô chính là kẻ điên, Cố Tiểu Ngải thực rõ ràng thuận theo kêu, "A Phong."
Giọng nói cô mềm mại kêu tên của hắn, môi hé ra hợp lại, dường như cố ý dẫn dụ.
Lệ Tước Phong cúi đầu lại muốn hôn cô, trên cái giá bên cạnh bồn rung lên.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại liền thấy di động của hắn.
Màn hình sáng lên rõ ràng là ảnh chụp hai người hôn môi trên xe. . . . . .
Nam nhân này lấy ảnh chụp đó làm hình nền di dộng sao? !
Lệ Tước Phong ngay cả mắt cũng xem qua một cái, nâng mặt của cô lên hung hăng hôn một cái mạnh, "Cô tắm trước, tôi có chút chuyện."
Nói xong, Lệ Tước Phong buông cô ra đi ra khỏi bồn, nước từ trên người nhỏ xuống, Lệ Tước Phong dáng người cân xứng, đại khái bình thường có tập thể hình, trên người không có một khối sẹo lồi, đường cong gợi cảm trí mạng. . . . . .
Có đôi khi cô thật không rõ, giống như hắn là một người đàn ông hoàn mỹ mà mọi người đều khao khát có được? Liễu Tử Mật, Quan Nana, cô. . . . . . Tựa hồ toàn bộ đến ai cũng đều không cự tuyệt được, hơn nữa sức chiến đấu lâu dài.
"Như thế nào, còn muốn xem?" Lệ Tước Phong cầm lấy khăn tắm một bên bỗng nhiên xoay người lại, cười cười nhìn chằm chằm cô.
Cố Tiểu Ngải mặt đỏ bừng. . . . . .
Lẽ nào nam nhân này có con mắt sau lưng sao?
"Muốn nhìn liền thoải mái xem." Lệ Tước Phong dắt khăn tắm chậm chạp không quấn lên, liền phô bày một cảnh khôn cùng, mặc cho người khác xem xét.
"Biến thái." Cố Tiểu Ngải chửi nhỏ một tiếng, liên tục không ngừng nghiêng đầu đi.
Nghe được cô mắng hắn, Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, vừa quấn khăn tắm vừa nói, "Cô có vẻ rất vừa lòng đối với thân thể biến thái của tôi."
Hắn rất tự tin với tướng mạo của mình.
Cái tên nam nhân A Tu kia không có khả năng so được với hắn.
A Tu.
Nghĩ đến cái tên này, Lệ Tước Phong sắc mặt trầm xuống, nhìn Cố Tiếu Ngải trong bồn mát xa đưa lưng về phía hắn, ngón tay chậm rãi nắm lại, đừng để cho hắn tóm được người nam nhân này.
Ghé vào bên cạnh bồn đợi đã lâu, Cố Tiểu Ngải mới nghe được tiếng bước chân Lệ Tước Phong đi ra, không khỏi nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, Lệ Tước Phong mà nán lại cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ . . . . . .
|
Chương 42:
Cô làm sao có thể nhìn đến thân thể của Lệ Tước Phong chứ?
Không đúng, cô chỉ là thưởng thức ngoại hình của hắn thôi, cô làm sao có thể thay đổi được chứ, cho dù ở tòa soạn gặp qua nhiều ngôi sao đẹp trai, cô còn chưa nhìn đến.
Đây không phải là thay đổi.
Cô tuyệt đối sẽ không thay đổi đối với loại người như hắn!
Hắn đoạt lấy trong sạch cùng tôn nghiêm cả đời của cô.
Bản nhạc Piano Chopin lại sâu lắng, nghe mà ngực cô trở nên phiền muộn. . . . . .
Qua loa tắm rửa một cái, mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình vào, Cố Tiểu Ngải vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa đi đến phòng chính, mới mở cửa chợt nghe giọng Lệ Tước Phong trầm thấp mà từ tính truyền đến.
"Lập tức gửi số liệu tiêu thụ của công ty bất động sản này đến đây. Trụ sở chính của Sở thị chuyển đến C thị không liên hệ gì đến chúng ta, tôi chỉ xem số liệu, đừng nói nguyên nhân với tôi. Tôi nhắc lại một câu, số liệu tiêu thụ sẽ xứng đáng với số tiền cho các người."
Cố Tiểu Ngải liếc mắt qua, chỉ thấy Lệ Tước Phong ngồi ở bàn làm việc đưa lưng về phía cô, trên Computer khách sạn trang bị mở ra tần số nhìn, trên màn ảnh là một phòng họp đầy người ngồi, những người đó nhìn chằm chằm màn hình chính càng không ngừng báo cáo .
Hắn trễ như vậy lại mở hội nghị trực tuyến?
Sẽ không phải là vì tới đón cô mới có thể chậm trễ chứ? Không có khả năng, hắn làm sao có thể sẽ vì cô mà chậm trễ việc họp.
Nói không chừng hắn thích họp buổi tối. . . . . .
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi, trong Computer bỗng nhiên truyền đến một giọng nói phụ nữ, "Lệ tổng, ngài hôm nay còn hủy hội nghị trực tuyến với tập đoàn tài chính Âu Châu, Lệ lão rất tức giận, nên chăng ngài gửi một ảnh trước đây qua?"
Cố Tiểu Ngải không khỏi dừng bước lại.
Lệ Tước Phong dừng một chút, lập tức lạnh lùng thốt, "Không cần, ông chủ tập đoàn tài chính tôi không có hứng thú. Sắp xếp cho tôi họp với công ty điện ảnh và truyền hình, bảo họ mười phút sau họp."
"Vâng, Lệ tổng."
. . . . . .
Hắn thực vì cô hủy hội nghị?
Cố Tiểu Ngải nét mặt dại ra nhìn chằm chằm cánh cửa ánh vàng rực rỡ, cảm giác nói không nên lời, giống như thiếu hắn cái gì. . . . . .
Cô thà rằng hắn chính là một nam nhân tội ác tày trời. Cô còn có thể đương nhiên mà chán ghét hắn.
Đóng cửa lại, Cố Tiểu Ngải đi một mình đến phòng giải trí xa hoa.
Trong phòng giải trí trang hoàng xa hoa có thiết bị chạy bộ, phi tiêu, bàn bi da, karaoke, Piano, trên quầy rượu đầy đủ mọi thứ, đặt cùng nhau nhưng không có một chút cảm giác bị hòa vào nhau, bày biện ra một loại Tây Phương cổ điển.
Cố Tiểu Ngải nằm ở ghế mát xa nhìn chằm chằm trên màn hình TV, một chữ cũng không còn nghe vào, trong đầu tất cả đều là bóng lưng Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc chỉ huy . . . . . .
Cô không thể tưởng tượng ra hắn như vậy, làm cô không kịp thích ứng.
Thậm chí làm cho cô có loại nỗi lòng lo lắng bất an.
Lấy một chai rượu đỏ rót đầy ly, Cố Tiểu Ngải một hơi uống cạn sạch, vị ngọt ở trong miệng lan tràn ra.
Sau khi uống xong hai bình rượu đỏ, đầu Cố Tiểu Ngải đã có chút hỗn loạn, đi bộ không xong ngã ngồi ở trước Piano, từng phím Piano trắng đen rõ ràng làm cho cô ngây người.
Piano, cô đã chín năm không chạm qua bất cứ nhạc cụ gì .
Đưa bàn tay chính mình ra, tay cô đã từng giúp mợ hết thảy mọi việc, khiêng gạo, xào rau bị dầu mỡ bắn tung tóe không chỉ một lần, vì chụp ảnh tin tức có thể leo trèo, bấu víu ở trên cây ngẩn ngơ đến quá trưa, bàn tay bị thô ráp, đầy dấu vết loang lổ. . . . . .
Sớm đã không phải một đôi tay để đàn Piano .
"Như thế nào lại chạy tới đây?" Giọng nói Lệ Tước Phong bỗng dưng truyền đến.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong mặc áo tắm dài nghiêng dựa vào cửa, trong tầm mắt mơ màng là thân hình cao to của hắn.
"Anh không phải đang họp sao?" Cô thực thức thời trốn đi ra, để tránh nghe được cái gì cơ mật.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt ửng hồng của cô, liếc mắt hai cái vỏ chai rượu trên Piano, giọng nói thản nhiên nghe không ra vui hay giận, "Uống rượu sao?"
"Vâng." Cố Tiểu Ngải nặng nề mà gật đầu, giống như đứa nhỏ lộ ra nụ cười thật tươi, "Anh có muốn uống một ly không?"
Nói xong cô liền đi lấy cái ly, tầm mắt nhoáng lên một cái, tay bắt khoảng không, cái ly rớt xuống bể tan nát.
Nha đầu kia say đến nổi choáng váng sao?
Lệ Tước Phong liếc mắt thấy tóc dài của cô ướt sũng, đáy mắt lạnh lùng, xoay người rời đi.
"Này. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng hắn rời đi, không phải chỉ là làm bể một cái ly thôi sao, lại mất hứng cái gì a. . . . . . Cô nhặt lên không được sao.
Hắn ghét bỏ cô không có tố chất.
Nhưng là, cô Cố Tiểu Ngải. . . . . . Chín năm trước cũng là người được giáo dục tốt mà!
Thân mình lảo đảo ngồi xổm xuống đi nhặt các mảnh ly vỡ, cảm giác say ập đến, trước mắt hoảng loạn, mảnh ly vỡ nhoáng lên một cái hóa thành ba cái.
Tay bị một mảnh ly nhọn đâm thẳng vào đầu ngón tay, đau đến độ cô kêu to lên, "A. . . . . ."
Máu từ đầu ngón tay chảy ra.
Tay đứt ruột xót, toàn tâm đau.
"Cô lại làm sao? !" tiếng hô Lệ Tước Phong tức giận truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, cô buông tay ra cho tôi!"
|
Chương 43:
Cố Tiểu Ngải vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lệ Tước Phong quăng máy sấy tóc ra bên cạnh, đi nhanh vượt đến đem cô xách đứng lên, nắm lấy tay cô, cúi đầu ngậm vết cắt đầu ngón tay.
"Anh làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngây người, men say nháy mắt biến mất, lại hơi mờ mịt một chút.
"Cầm máu."
Động tác của hắn không có một chút do dự, tự nhiên giống như vốn nên làm như vậy.
Đầu lưỡi cực nóng liếm miệng vết thương, giống như dã thú chữa vết thương.
Hai mắt buông xuống, trên môi mỏng của hắn dính máu đỏ tươi, có loại cảm giác nhìn thấy ghê người.
Cố Tiểu Ngải xem ngây người, cho đến lúc hắn sát trùng vết thương xong, băng bó lại, cô mới hoàn hồn lại.
"Lại đây sấy tóc." Lệ Tước Phong đem cô ấn đến trước Piano ngồi xuống, cầm lấy máy bắt đầu sấy tóc cho cô, ngón tay ấm áp ở cô ẩm ướt phát đang lúc kích thích . . . . . .
"Anh vừa mới đi lấy máy sấy sao?" Cô còn tưởng rằng hắn vì cô ngã vỡ ly nên tức giận.
"Tôi không có thói quen ở cùng một thủy quái." Lệ Tước Phong vừa phất phất tóc cô vừa nói, giọng điệu không có...chút nào dịu dàng.
"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
"Cố Tiểu Ngải, cô có biết hiện tại cô giống cái gì không?" Lệ Tước Phong tắt máy sấy, cúi thân mình xuống nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt sâu sắc, "Một thủy quái say khướt làm sao có thể thực hiện được nghĩa vụ tận tình?"
Hắn làm là để cho cô thực hiện nghĩa vụ tận tình sao?
Cô uống rượu cũng không phải lần đầu tiên.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên thấy cô say.
Nhìn biểu tình hắn ghét bỏ, Cố Tiểu Ngải không khỏi bật thốt lên hỏi, "Lệ Tước Phong, anh có thể mát xa cho nhân tình? Sấy tóc? Ngậm tay cầm máu?"
Có lẽ cô lâu lắm không được người khác quan tâm đến, đêm nay hắn cho cô một loại cảm giác xúc động lòng người.
Lệ Tước Phong vẻ mặt cứng đờ, ngón tay ấn lên người của cô, giọng nói từ tính từng chữ từng chữ vang lên bên tai cô, "Cố Tiểu Ngải, cô là người phụ nữ đã được tôi mua."
Đáy mắt hắn ngạo nghễ trên cao nhìn xuống.
Giọng điệu giống như ban ân, bố thí, giống như cô nên cảm kích hắn là chuyện bình thường.
Công khai ra giá mua phụ nữ. . . . . .
Tâm rồi đột nhiên trầm xuống, lọt vào đáy cốc.
Đúng, cô thiếu chút nữa đã quên, cô chỉ là nhân tình của hắn, một người phụ nữ không có liêm sỉ bán thân mình.
Hắn là ông chủ của cô, làm này nọ bất quá chỉ là thú vui bất chợt thôi, tựa như đùa vui với sủng vật của mình thôi, cô tưởng tượng nhiều như vậy làm cái gì?
Buồn cười quá.
Cô lại bị Lệ Tước Phong làm cho cảm động, cô thực đã say rồi . . . . . . Đúng, nhất định là do cô uống rượu say.
"Tôi tự mình sấy được."
Cô lấy máy sấy trong tay hắn, không nghĩ lại chịu bất cứ ý tốt nào của hắn nữa.
Lệ Tước Phong lại đẩy cái tay mềm mại của cô ra, thân thể cao to lại lần nữa sấy tóc cho cô, ngón tay phất phất mái tóc đen dài, đầu ngón tay lướt qua lỗ tai cô, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Sợi tóc bị gió thổi tung lên, không đếm xỉa đến hắn, Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi không nhúc nhích.
"Cố Tiểu Ngải, cô không phải đã yêu tôi rồi đấy chứ?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi, mang theo đắc ý tự tin.
"Tôi sẽ không yêu anh." Cô bình tĩnh nói, trên mặt mảnh mai không có chút biểu tình.
Tay Lệ Tước Phong đang sấy tóc cho cô, đột nhiên không có động tác.
Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy thân hình người đàn ông ở trước mặt đứng phắt lên, máy sấy bị hắn hung hăng quăng trên mặt đất, "Phanh ——"
Mặt của hắn nhất thời hung ác nham hiểm có chút khủng bố, "Cô lặp lại lần nữa xem?!"
Cố Tiểu Ngải sợ tới mức bả vai co rúm lại, đầu ốc bỗng nhiên hỗn độn mờ mịt, nhớ tới hắn từng nói qua, còn muốn tưởng tượng hắn đã làm hết thảy vì cô. . . . . .
Hắn làm này nọ vì làm cho cô yêu hắn, hắn muốn chinh phục cô hết thảy, từ thân đến tâm.
Thật buồn cười, hắn dựa vào cái gì nghĩ như vậy có thể làm cho cô yêu hắn?
Mượn rượu, Cố Tiểu Ngải nghĩ như vậy nhưng lại thực cười lên tiếng, nhìn chằm chằm mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng cười nhạo nói, "Lệ Tước Phong, một người đàn ông mạnh mẽ hơn nữa, hắn làm nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không yêu."
". . . . . ." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô xiết chặt quyền.
"Cho nên, anh đừng uổng phí khí lực ."
". . . . . ."
"Cám ơn anh đêm nay chiếu cố." Cố Tiểu Ngải vịn Piano đứng lên, thản nhiên nói hết câu liền đi ra ngoài.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lạnh lùng từ trong cổ họng bức ra ba chữ, một tay lôi cô trở về ấn ngồi xuống Piano, một quyền giơ lên cao, đang muốn phát hỏa cô lại nâng mắt mê ly lên lẳng lặng nhìn nắm tay hắn.
Khuôn mặt không lộ vẻ gì, chỉ còn lại có cảm giác say say, thoạt nhìn yếu đuối cực kỳ.
Đáng chết, hắn không hạ thủ.
Nắm tay giữa không trung chậm rãi buông xuống. . . . . .
Lệ Tước Phong đậy mạnh nắp đàn xuống, đem cô ôm lấy ngồi lên, một tay vòng đến giữ sau gáy cô, cúi đầu hôn môi cô một cách tàn sát bừa bãi, không một chút dịu dàng.
Cắn cô đau đến tận xương cốt.
Đây mới là Lệ Tước Phong, bá đạo vô lý, một người nam nhân kiêu ngạo ương ngạnh tới cực điểm, hắn sẵn lòng đối đãi nâng đỡ ngươi, không muốn là có thể cho ngươi một cái tát. . . . . .
|
Chương 44:
Cho nên, Cố Tiểu Ngải, đừng để bị mê hoặc bởi tướng mạo giả dối bên ngoài .
Cố Tiểu Ngải yên lặng nhắm mắt lại, không có phản kháng mặc cho hắn chà đạp.
Lệ Tước Phong làm càn ở trên người cô cuồng vọng, trong tầm mắt, trên mặt mềm mại của cô có hơi hơi tái nhợt, giống như một bệnh nhân.
Lệ Tước Phong đột nhiên ngừng lại, từng chữ một hỏi, "Cố Tiểu Ngải, cô là không phải sợ hãi chính mình sẽ yêu tôi sao?"
Trong lòng cả người run lên, thật sự hắn đoán được rồi.
Thật chất cô chỉ là thiên kim nghèo túng, cô sợ hắn đối tốt với cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cũng là gằn từng tiếng, "Tôi sẽ không yêu anh."
"Cô sẽ yêu."
"Sẽ không."
"Cô sẽ yêu." Lệ Tước Phong gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cô còn nói nữa tôi sẽ lập tức giày xéo cô!"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không có biện pháp nữa rồi, còn kiên trì hắn có thể tùy thời bộc phát thú tính. . . . . . Chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.
Yêu hay không yêu là cô quyết định, không phải hắn có thế lực thì có thể nắm trong tay .
Giữ không được thân, ít nhất cô có thể giữ được tâm.
"Ngồi xuống đây sấy tóc." Lệ Tước Phong vui buồn thất thường, lúc này lại không có tức giận, nhặt máy sáy lên một lần nữa sấy tóc cho cô, động tác so với lúc nãy càng dịu dàng hơn.
Cô sợ hắn đối xử tốt với cô.
Hắn liền cố tình đối xử tốt với cô, xem cô còn có thể cứng đầu bao lâu.
"Đổng sự trưởng của công ty Sở thị- Sở Thiên Minh vì con trai quý tử Sở Thế Tu tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng, Lương thị trưởng cùng con gái tham gia."
Giọng nói phóng viên từ TV trong phòng giải trí truyền tới.
"Lúc trước sớm có tin đồn đãi Sở Thế Tu cùng thiên kim của Lương thị trưởng Lương Noãn Noãn sắp đính hôn, lần này xem ra lời đồn đãi là thật, đám hỏi lúc này có thể hay không giành được thương trường?"
Bóng người quen thuộc trên màn hình lớn lọt vào trong tầm mắt Cố Tiểu Ngải.
Trong đại yến hội, Sở Thế Tu mặt một thân áo bành tô trắng nho nhã, ôm thắt lứng Lương Noãn Noãn mời rượu khánh mời, trên mặt của anh ta vẫn lộ vẻ tươi cười tao nhã, thỉnh thoảng cúi đầu cùng Lương Noãn Noãn thì thầm.
Một đôi uyên ương trai tài gái sắc. Trông họ thật hạnh phúc.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm trên màn hình, trên mặt môi nhếch thành một đường tái nhợt. . . . . .
"Như thế nào, cũng có hứng thú với loại tin tức đính hôn của thương nhân sao?" Lệ Tước Phong vừa sấy tóc vừa theo ánh mắt cô nhìn lên màn hình TV.
Tổng bộ công ty quốc tế Sở thị dời đến C thị về sau nhất định sẽ rất phát triển, cũng có ý đồ tiến quân vào thị trường bất động sản.
Hiện nay lại cùng tuyến với Lương thị trưởng, Lương thị trưởng sẽ lập tức thăng chức chính quyền trung ương, Sở thị kinh doanh bất động sản lại càng dễ dàng .
Thành viên hội đồng quản trị phòng bất động sản của công ty E.S cũng phán đoán, Sở thị có phải hay không cố ý tranh giành thiên hạ ở thị trường bất động sản. . . . . .
Sở thị? Tính toán cái gì?
Cùng hắn tranh sao? Còn chưa đủ sức đâu.
Sở thị làm rình rang trên giới truyền thông, hắn căn bản không để vào mắt.
"Anh không thấy là bọn họ thực xứng đôi sao?" Cố Tiểu Ngải nói ra vài chữ cũng đều run rẩy .
Lệ Tước Phong cũng không chú ý, chính là lạnh lùng đùa cợt, "Bọn họ xừng vì có bối cảnh thôi."
Gia thế bối cảnh xứng chẳng phải rất quan trọng sao?
Cô bé lọ lem cùng vương tử bối cảnh cách biệt một trời, làm sao có thể ở cùng một chổ? Khác biệt khí chất đứng chung một chỗ. . . . . . Là cực đoan không hài hòa .
"Bọn họ nhìn qua thực ân ái." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình.
Trên TV, tay Sở Thế Tu vẫn ôm thắt lưng Lương Noãn Noãn, chưa bao giờ rời đi.
Trước ngực đẫy đà bị nắm chặt.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay mặt qua, Lệ Tước Phong nhẹ nhàng vuốt ve, bên môi gợi lên một chút tà tính tươi cười, "Chúng ta cũng thực ân ái."
". . . . . ."
"Có muốn thử cảm giác trên Piano không ?" Lệ Tước Phong đưa ra câu hỏi thực chất chỉ giống như nói thôi, không đợi cô trả lời, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ áo tắm dài của cô, đem cô đè xuống.
Đầu ngón tay lướt qua từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô.
"Tắt TV đi, thật ồn ào." Cố Tiểu Ngải nói trái lương tâm.
Cô muốn nhìn mặt Sở Thế Tu, nhưng nhất định không phải duới tình huống như thế.
Lúc cô nằm trong lòng một người đàn ông khác, trên tivi lại truyền phát tin hắn với khuôn mặt tươi cười dịu dàng .
"Phiền toái."
Lệ Tước Phong từ cổ cô ngẩng đầu lên, thấp rủa một tiếng, lại tiến lên đè xuống cái nút màu đỏ, màn hình TV đen lại.
Ở hình ảnh cuối cùng, Sở Thế Tu nhìn thẳng màn hình tươi cười.
Con mắt sáng như sao.
Lệ Tước Phong lại một lần nữa tiến đến trên người cô, môi rậm rạp trên mặt hắn, trên người hạ xuống, cắn nuốt mà hôn, Piano lạnh như băng cùng hắn nóng bỏng hoàn toàn là loại cực đoan tương phản. . . .
Hắn kéo hai tay cô ôm vai hắn, Cố Tiểu Ngải cong lên thân mình thừa nhận sức nặng của hắn.
Lệ Tước Phong tiến vào của cô trong nháy mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn đèn treo trang trí, giống như mắt Sở Thế Tu.
|
Chương 45:
Nước mắt liền như vậy theo khóe mắt chảy xuống dưới. . . . . .
Sở Thế Tu vốn là ngôi sao trên bầu trời, còn cô? Là bùn trên mặt đất, bị Lệ Tước Phong giẫm đạp lên.
"Cố Tiểu Ngải, cô dám thất thần?" Lệ Tước Phong ở trên người cô rong ruổi, phát giác tầm mắt cô tự do lập tức cúi đầu cắn người của cô.
"Đau. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cô bị đau kêu lên, cuối cùng lại biến thành tiếng rên nhỏ.
Lệ Tước Phong thế này mới vừa lòng hôn môi của cô, "Ngoan cô gái."
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. . . . . .
*************************
Hoan ái qua đi, bữa tối khách sạn đưa tới đã hoàn toàn nguội lạnh, Lệ Tước Phong lại kêu thêm một phần, Cố Tiểu Ngải ăn không vô, mơ mơ màng màng lên giường ngủ.
Một bụng đầy rượu, đầu say choáng váng. . . . . . Cùng với, trước mắt vẫn đang hiện ra Sở Thế Tu khiêm tốn tươi cười, giống như gắt gao quấn quanh cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bữa sáng được đưa vào phòng Tổng Thống, bữa điểm tâm theo phong cách Tây Âu hoàn mỹ, làm người ta thèm ăn.
Cố Tiểu Ngải vừa uống xong một ngụm sữa chợt nghe Lệ Tước Phong nói, "Tôi sẽ đi Nhật Bản một chuyến, một tuần."
"À." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, sữa nơi này thật khác xa mua ở siêu thị.
Lệ Tước Phong nghe vậy lạnh lùng nâng mắt lên, lặp lại lời của cô, "À?"
Ngữ khí ẩn ẩn hàm chứa tức giận.
Cố Tiểu Ngải không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra hắn tức giận vì một chữ này, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy?
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải ngoan ngoãn thêm một câu, "Khi nào thì anh đi, muốn tôi ra sân bay tiễn anh sao?"
"Bây giờ, ngay lập tức!"
Lệ Tước Phong mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm cái nĩa để sang một bên, đụng vào cái dĩa phát lên tiếng vang.
Tên nam nhân này vui buồn thất thường. . . . . .
Ngay cả ăn điểm tâm cũng không yên lành.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ để cái chén xuống, nghiêm trang hỏi, "Anh muốn tôi làm cái gì?"
"Cô cứ nói đi?"
Cô nói cái gì? Cô cũng không phải con giun trong bụng hắn, cô làm sao mà biết hắn muốn cái gì?
Nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của hắn, Cố Tiểu Ngải thở dài, sau đó xảo trá lộ một nụ cười thật tươi, "Tôi còn biết làm bánh bích quy, trong phòng Tổng Thống có phòng bếp, muốn tôi nướng một ít bánh bích quy cho anh mang đi Nhật Bản ăn sao?"
". . . . . ."
"Ăn rất ngon." Cố Tiểu Ngải tiếp tục duy trì giả dối tươi cười.
Cô đã muốn có kinh nghiệm, sẽ không dám nhổ râu sư tử tại đây đâu, bởi vì đối với cô không có lợi gì cả, bất kể là cô không muốn nướng bánh bích quy cho hắn chút nào cả.
Quên đi, coi như báo đáp hắn tối hôm qua tới nhà trẻ cứu cô đi.
Lệ Tước Phong sắc mặt thế này mới chậm rãi thong thả lại, đáy mắt rõ ràng viết: coi như cô còn thông minh.
"Tôi đi nướng bánh bích quy đây." Cố Tiểu Ngải nhận mệnh đứng dậy, cô rốt cuộc là nhân tình mà còn là bảo mẫu nữa.
"Không cần, máy bay sẽ đến ngay thôi." Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, "Tôi cho người đón cô quay về C thị."
. . . . . .
Không cần cô làm cái gì mà buổi sáng lại phát hỏa à.
Bệnh cũng không nhẹ.
Cố Tiểu Ngải âm thầm oán trách, lại giận mà không dám nói gì, thuận theo gật đầu, "Đã biết."
Ăn xong điểm tâm, tài xế Lệ Tước Phong đưa đến một bộ váy nữ dài cùng nội y màu xanh nhẹ.
Sau khi Cố Tiểu Ngải thay vào đúng là rất vừa vặn, nam nhân này đúng là có con mắt thẩm mỹ mà, thật không biết nên cảm kích hay là mắng hắn một câu lưu manh.
Khoát thêm áo choàng màu trắng ngà đi ra, tầm mắt Lệ Tước Phong trên người cô đảo qua lại, có chút đắc ý, "Không ngoài suy đoán."
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì càng thêm ôm sát áo choàng.
"Cỡ c không tính lớn, cô không cần cố ý mua số nhỏ, một lát ảnh hưởng đến cảm giác của tôi." Lệ Tước Phong đến gần cô, tầm mắt đen tối nhìn xuống vị trí đẫy đà trên áo choàng.
". . . . . ." Đồ lưu manh, Cố Tiểu Ngải ở trong lòng oán thầm, tay đẩy hắn ra phía trước vội hỏi, "Đi thôi, anh không phải còn lên máy bay sao?"
"Cố Tiểu Ngải, cô đây là đang cự tuyệt tôi sao?" Lệ Tước Phong uất giận mở miệng nói.
Bàn tay ở giữa không trung ngừng một giây, liền xoa nơi mềm mại của cô.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng lùi về phía sau từng bước.
Lệ Tước Phong tiến sát người đến, đem cô đặt trên tường hôn sâu.
Trên người cô có loại hương vị trong veo độc đáo, rõ ràng tối hôm qua mới phát tiết xong, hắn hiện tại lại không kiềm chế được, thực nên đem nữ nhân này đi cùng nhau.
"Lệ. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị hắn ép mạnh ở trên tường, muốn mở miệng lập tức bị chắn kín.
Đến lúc thân thể cô nhũn xuống, thở hồng hộc, Lệ Tước Phong mới buông cô ra, trong mắt đầy sắc thái tình dục, "Đi thôi."
Nán lại chút nữa chắc hôm nay hắn không bước ra khỏi cửa nữa.
Đưa Lệ Tước Phong đến dưới lầu khách sạn, lái xe đứng một bên khom lưng khúm núm nói, "Trợ lý Vương chuyển lời đến Lệ tổng, tập đoàn tài chính Âu Châu bên kia sáng sớm hôm nay đã gọi điện tới đây, yêu cầu trò chuyện cùng ngài."
"Cho trợ lý Vương đi giải quyết đi." Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người, ôm chầm thắt lưng Cố Tiểu Ngải, làm một nụ hôn dài, ở bên tai cô lạnh giọng cảnh cáo, "Tôi không có ở đây, cô phải thật ngoan ngoãn cho tôi."
". . . . . ." Cô còn chưa đủ ngoan ngoãn sao?
Cố Tiểu Ngải giả bộ tươi cười, kiễng chân hôn lên mặt hắn.
Lúc này Lệ Tước Phong mới vừa lòng bỏ qua cho cô.
Cố Tiểu Ngải đứng ở ven đường nhìn theo hắn ngồi trên xe thể thao nghênh ngang rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cô cũng có vài ngày tự do, không cần lo lắng hắn tùy thời tùy chỗ triệu hồi vô lý.
"Cố tiểu thư, tôi đưa cô quay về C thị." Tài xế mở cửa xe cung kính nói.
Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, lúc này hẳn là có thể thăm tù.
"Phiền anh đưa tôi đến nhà giam nam ở Thiểm Tây trước." Cố Tiểu Ngải hướng hắn lễ phép cười cười.
Tài xế trẻ tuổi rõ ràng sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô thật lâu mới kịp phản ứng: "Được, Cố tiểu thư mời lên xe."
Ngồi ở trong xe xa hoa, Cố Tiểu Ngải đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, giống bộ dáng thời sinh viên, rời quê hương đi chín năm, cô một năm mới đi thăm ba một lần.
Không phải cô bất hiếu, chính là cô càng ngày càng không biết đối mặt ba như thế nào.
Nếu để cho ba biết, cô làm phóng viên bị khinh thường như thế, không biết ông ở trong ngục sẽ tự trách tới mức nào.
Bây giờ, thân phận nhân tình lại càng sĩ nhục tới mức nào, cô dường như sống ở thế giới âm u nhất.
Bất kể như thế nào, trước khi ba ra tù, cô nhất định phải giấu hai thân phận này.
Cô còn muốn tiết kiệm một số tiền để cho ba khi ra tù có được cuộc sống thư thái chút.
"Cố tiểu thư, Lê tổng luôn luôn căn dặn." bỗng nhiên tài xế ngồi ở chỗ điều khiển nói, "Lúc Lệ tổng xuất ngoại vài ngày này cô không được tắt máy điện thoại, mặt khác cũng không được rời khỏi C thị."
". . . . . ."
Tài xế thuật lại cũng thật uyển chuyển, miệng Lệ Tước Phong làm sao có thể tốt như vậy.
Cười khổ một tiếng, Cố Tiểu Ngải tựa đầu sang một bên, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Rất nhanh, tài xế đã lái xe đến trại giam ở đảo Thiểm Tây.
Ngồi trước cửa thăm tù, cách tấm thủy tinh Cố Tiểu Ngải nhìn một người đàn ông trung niên anh tuấn mặc áo tù, đứng phía là sau hai cai ngục mặt không chút biểu tình.
Người đàn ông trung niên chính là ba của cô.
Cắt tóc húi cua, khuôn mặt hơi tiều tụy, không giống như những năm trước oai phong trên thương trường.
Cầm lấy điện thoại, Cố Tiểu Ngải lộ ra một chút mỉm cười, "Ba, tại sao ba lại gầy như thế, ăn không được tốt sao?"
Ở trong ngục chín năm rồi, mỗi năm đi thăm lại tiều tụy hơn, mỗi năm lại gầy hơn, may mắn tinh thần ba cũng không tệ lắm, bằng không cô làm con gái thực không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm sao còn có người nhận biết được người thân.
|