Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 36:
Ma xui quỷ khiến, Cố Tiểu Ngải đi theo phía sau cô ta, nhìn cô ta vào một phòng học.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào một nhân vật qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn Piano đánh bản Chopin, thân hình thon dài mặc tây trang trắng ôn hòa phù hợp với tính cách điềm đạm của anh ấy, đầu ngón tay như múa trên phím đàn, khúc nhạc bi thương truyền ra phòng học.
"Thế Tu."
Cô gái giẫm giày cao gót đi qua, trực tiếp từ phía sau ôm anh ta.
Âm thanh Piano đột nhiên ngừng lại, Sở Thế Tu quay đầu về phía cô lộ ra một nụ cười tươi, một thân tao nhã, "Sao em lại tới đây, Noãn Noãn."
Ngực thắt chặt, Cố Tiểu Ngải đứng ở trước cửa sổ thủy tinh không có biểu tình.
Túi pháo hoa trong lòng rơi xuống, tay cứng đờ.
Lương Noãn Noãn ôm cổ anh ta trực tiếp ngồi vào trên đùi, tựa vào trong lòng ngực của anh ta làm nũng nói, "Sở bá bá tổ chức tiệc sinh nhật cho anh vào buổi tối, nếu không trở về liền cản không nổi."
Sở Thế Tu lại là thản nhiên nở nụ cười, tay ôm cô giải thích, "Anh hàng năm đều như vậy, buổi tối sẽ trở về một lát."
"Em biết anh hàng năm đều đến nơi đây chờ một người bạn, nhưng cô ta cho tới bây giờ còn không xuất hiện không phải sao?" Lương Noãn Noãn ngẩng đầu lên ở trên mặt hắn nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, kiên nhẫn khuyên, "Anh lại muộn tiệc sinh nhật của chính mình, Sở bá bá Sở bá mẫu khẳng định một lát đặc biệt khổ sở, anh vì một người bạn không xuất hiện lại làm cho cha anh không vui sao?"
Sở Thế Tu là một người rất xem trọng người nhà.
Nghe nói như thế, một đôi mắt ảm đạm.
Lương Noãn Noãn thấy thế kéo anh ta lên, "Được rồi, theo em đi đi, anh lại như vậy chờ đợi em đều phải ghen tị."
"Noãn Noãn. . . . . ." Nghe vị hôn thê nói như vậy, Sở Thế Tu có chút bất đắc dĩ.
"Bây giờ hiếm có người nào lại chờ một người bạn đằng đẳng chín năm trời,Thế Tu, em thực ghen tị một chút nha. . . . . ." Lương Noãn Noãn gương mặt xinh đẹp làm ra khó coi, vẻ mặt ủy khuất.
"Anh đi theo em là được chứ gì." Sở Thế Tu cưng chìu sờ sờ mặt của cô, quay đầu về hướng người thanh niên nói, "Dư Đàn, cậu ở chỗ này chờ, nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Đã biết, thiếu gia."
Nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không biết mình có cái loại cảm giác gì, không có tiến lên gặp nhau, trước khi bọn họ đi ra rất nhanh trốn được ở chổ rẽ tường.
Cô rõ ràng chính là tới gặp Sở Thế Tu .
Nhưng một giây này, cô lại rút lui.
Tất cả dũng khí từ khi Lương Noãn Noãn xuất hiện một khắc kia đều biến mất sạch sẽ.
Lương Noãn Noãn mặc trên người đều là hàng hiệu, mà cô. . . . . . quần áo giầy dép toàn thân cộng lại không vượt qua ba trăm đồng.
Lúc trước chính cô cùng Lương Noãn Noãn giống nhau, lúc nào cũng cho rằng phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là thiên kim tiểu thư, cô không dám tưởng tượng, Sở Thế Tu nhìn thấy bộ dáng cô hiện tại sẽ khiếp sợ như thế nào. . . . . .
Cô thực không còn dũng khí gặp nhau.
Còn không bằng. . . . . . Còn không bằng khiến Cố Tiểu Ngải sống ở trong trí nhớ của Sở Thế Tu.
Cô bây giờ cần gì phải đi lên tự rước lấy nhục đâu. . . . . .
Trốn mình vào góc tường, Cố Tiểu Ngải trầm mặc nhìn bọn họ rời đi.
Cánh tay bị Lương Noãn Noãn ôm lấy, Sở Thế Tu lại quay đầu mắt thật sâu liếc mắt nhìn phòng học một cái.
Cố Tiểu Ngải vội vàng đem thân mình rụt trở về.
"Đi thôi, Thế Tu. Nếu cô ta hiểu lời nói đã sớm xuất hiện rồi, làm sao có thể cho anh tại đây ngốc nghếch chờ đợi." Lương Noãn Noãn kéo kéo cánh tay của anh ta.
"Không sao, anh đã đợi chín năm, không ngại chờ đợi thêm nữa." Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng, lại lộ ra vài phần mất mát.
Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào bên tường cắn chặt môi mới không khóc lên.
Đã lâu, không có nghe đến giọng nói, cô mới một lần nữa ló đầu ra.
Chỉ thấy Dư Đàn ngừng lại, sau đó nhận một cuộc điện thoại, cung kính nói, "Lương tiểu thư cô yên tâm, tôi sẽ không chờ ở đây thật, tôi lập tức đi ngay, nhất định sẽ không để cho thiếu gia đợi Cố Tiểu Ngải."
. . . . . .
Nói xong điện thoại, chỉ chốc lát, Dư Đàn rời đi.
Cố Tiểu Ngải cười chua xót, lưng trên vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, Lương Noãn Noãn là vị hôn thê của anh ta, không có người nào lại hi vọng vị hôn thê của chính mình còn lưu luyến một nữ nhân khác. . . . . .
Cho dù là một người bạn chín năm không gặp.
Nhìn túi pháo hoa trên tay, Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười, xem quảng cáo xúc động chạy đến nơi đây, kết quả lại không dám đi gặp Sở Thế Tu. . . . . .
Cô thực sự buồn cười, thực buồn cười. . . . . .
Bỏ lại pháo hoa, Cố Tiểu Ngải giống như cái xác không hồn rời đi, trước khi đi lại liếc mắt nhìn một phòng học bọn họ vừa mới rời đi, cái nhìn này làm cho cô cả người như bị điện giựt ngây người.
Trên bảng đen, phấn màu viết ra chữ viết thanh tú: Anh muốn đính hôn, em có thể chúc phúc anh sao?
Một dấu chấm hỏi thật lớn.
Tầm mắt lập tức mơ hồ, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhịn không được khóc ra, chạy vào phòng học cầm lấy phấn nặng nề mà viết xuống một từ "Có thể".
"Sở Thế Tu, kết hôn hạnh phúc."
Tiếng khóc nức nở từ miệng phát ra, Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ chữ viết phía trước mặt, nước mắt càng thêm mãnh liệt rơi xuống.
Ở trong mắt Sở Thế Tu, cô là một người bạn, đính hôn muốn được bạn chúc phúc.
Anh ta cũng không biết, cô từ nhỏ đã thích anh ta, cho tới bây giờ cô đều chỉ nguyện ý cùng anh ta một người chơi đùa, cho dù chỉ là ngồi cạnh nhau cũng là tốt lắm rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn lau đi chữ “Có thể”, viết thành "Em thích anh", nghĩ nghĩ, lại lau, lại lần nữa viết "Có thể", lập tức lại lau.
Như vậy giằng co nửa ngày, trên bảng đen lưu lại"Có thể, với người thích anh" sáu cái chữ to run run.
Lương Noãn Noãn nhất định sẽ không để cho Sở Thế Tu thấy được, cô cũng không muốn phá hư chuyện của bọn họ.
Cho nên. . . . . . Khiến cho cô thành thực viết một chút tâm tình của mình, sau đó lại chúc phúc bọn họ. . . . . . Hạnh phúc vui vẻ.
Cô Cố Tiểu Ngải thích, mến mộ nhất định chỉ có thể mang theo cả đời. . . . . .
Nước mắt ấm áp không dừng rơi xuống, thống khổ khóc thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới đi ra khỏi phòng học.
Cổng nhà trẻ đã đóng, sắc trời đã là hoàng hôn, chân trời rặng mây đỏ mang theo vẻ ảm đạm. . . . . .
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải há hốc mồm nhìn cửa đóng chặt, ở độ cao này. . . . . . Cô đi cũng đi không qua.
Hôm nay là một ngày không may của cô sao, thật vất vả cố lấy dũng khí tới gặp Sở Thế Tu, cuối cùng vẫn là trốn tránh. . . . . . Hiện tại cửa lại đóng, cô sẽ phải ở trong này cả đêm sao?
Nhớ tới trước khi lên máy bay đã tắt di động, Cố Tiểu Ngải tựa vào cửa sắt lấy điện thoại di động ra khởi động máy, di động nhất thời một trận kịch liệt chấn động.
"Bạn có 72 cuộc gọi nhỡ, bạn có 20 tin nhắn mới."
. . . . . .
Ai tìm cô vội vả như vậy?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, vừa mở ra chỉ thấy 10 cộc gọi nhỡ của cậu còn lại là 62 cuộc gọi của Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời cho cậu, trên màn ảnh bỗng nhiên nhảy ra hai chữ "Bạo quân".
Nhíu nhíu mày, Cố Tiểu Ngải vẫn là nhận lấy, "Này, tôi là Cố. . . . . ."
"Cô chết đi đâu vậy? !" Lệ Tước Phong giận đến giọng nói táo bạo trong di động cắt đứt lời của cô, "Cố Tiểu Ngải, cô còn dám tắt máy? !"
Cố Tiểu Ngải bị rống đến nỗi ù tai, không khỏi đưa điện thoại di động ra xa một chút.
Nam nhân này có phải hay không ăn thuốc nổ ? !
"Cố Tiểu Ngải, cô tốt nhất có lý do giải thích vì sao cô không đến E.S! Bằng không tôi liền bóp chết cô!" Lệ Tước Phong tiếp tục nổi giận.
|
Chương 37:
Cố Tiểu Ngải cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng hắn hiện tại phát cuồng thế nào, một đôi mắt trừng trừng giống như muốn ăn thịt người.
"Thực xin lỗi, tôi bây giờ có việc. . . . . . Ngày khác tôi sẽ tự mình xin lỗi Liễu Tử Mật." Cố Tiểu Ngải có chút áy náy nói, vốn là hẹn Liễu Tử Mật phỏng vấn, cô lại đi khỏi C thị.
Nói như thế nào đều là cô đuối lý, vì công sự cô đích xác nên nói lời xin lỗi.
Di động bên kia Lệ Tước Phong trầm mặc .
"Này? Này?" Cố Tiểu Ngải cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua di động, đang nói chuyện như thế nào bạo quân đột nhiên không rống lên? Không giống với tính cách của anh ta à.
"Lập tức về biệt thự chờ tôi!" giọng nói lạnh lùng của Lệ Tước Phong truyền đến, ngay sau đó đem điện thoại cúp máy.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn màn hình, cô thề, cô thật sự chán ghét người khác gác điện thoại trước!
Nhất là Lệ Tước Phong mỗi lần dùng giọng nói ngang ngược làm cho cô càng thêm cảm thấy chính mình ti tiện.
Không để ý đến Lệ Tước Phong tức giận thế nào, Cố Tiểu Ngải quay lại tin nhắn gửi cho cậu, gửi đi lời nói dối, cậu chỉ nghĩ cô đi lấy tin tức bên ngoài, không có hoài nghi.
Sắc trời càng ngày càng mờ, hiểu được hôm nay phải ở đây một đêm, Cố Tiểu Ngải rõ ràng ngồi trên một bậc thang, tùy tay mở tin nhắn ra xem, cư nhiên tất cả đều là của Lệ Tước Phong .
"Cố Tiểu Ngải, cô dám tắt máy? !"
"Cố Tiểu Ngải, gọi điện thoại lại cho tôi!"
"Cố Tiểu Ngải, nếu không xuất hiện ở E. S cái gì độc nhất vô nhị đều đừng nghĩ muốn có!"
"Mẹ nó, Cố Tiểu Ngải cô là không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tòa soạn nói cô đi phỏng vấn, như thế nào còn không đến!"
"Cố Tiểu Ngải, nếu cô không xuất hiện tôi sẽ hỏi cậu cô!"
"Đừng nói cô cho tôi với Liễu Tử Mật ăn dấm chua! Nam nhân gặp dịp thì chơi thật sự rất bình thường."
"Con mẹ nó, tôi về sau không chạm vào Liễu Tử Mật nữa!"
"Cố Tiểu Ngải!"
"Sống hay chết nhắn tin trả lời cho tôi!"
"Tốt lắm. Cố Tiểu Ngải! Cô đừng để cho tôi tìm được cô! Bằng không tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
. . . . . .
Các tin nhắn tiếp theo Cố Tiểu Ngải cũng lười xem, tất cả đều là dấu chấm than, có thể thấy được tâm tình Lệ Tước Phong ngay lúc đó. . . . . . Bất quá hắn hẳn là không đi tìm cậu, bằng không cậu vừa mới điện thoại không có khả năng cái gì cũng không hỏi .
Hắn còn nhớ lời của cô, nếu thật vỡ chuyện trước mặt cậu cô, ...này nhà cửa, ...này tòa soạn đều trụ không nổi nữa.
Chẳng qua là đến quá trưa không mở di động, hắn lại nghĩ đến cô gặp chuyện không may, lại nghĩ đến cô ghen . . . . . .
Nam nhân này, là quan tâm cô sao?
Thật không nghĩ tới, cô mất tích một ngày tìm cô lại là Lệ Tước Phong, tuy rằng miệng của hắn giọng điệu đều không tốt.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải thành thực gửi tin nhắn, "Lệ Tước Phong, tôi ở nhà trẻ Phong Lan, bị giam ở bên trong , không có cách nào khác quay về C thị, đêm nay không thể về được."
Tin nhắn được gởi đi, đợi nửa ngày cũng không thấy Lệ Tước Phong đáp lại.
Phỏng chừng đang giận dữ, nói không chừng đang nghĩ tới như thế nào bóp chết cô. . . . . .
Tính cách của hắn có thù nhật định báo, sẽ không vì chuyện này mà trả đũa tòa soạn báo chứ? Bằng năng lực của hắn, hắn sẽ tính sổ, người của mười tòa soạn cũng không đủ cho hắn chơi đùa.
Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng nghĩ, vội vàng lại gửi đi tin nhắn, "Tôi nói là lời nói thật, anh không được xằng bậy."
Lệ Tước Phong còn không có đáp lại gì. . . . . .
Nam nhân này không phản ứng rốt cuộc là như thế nào?
Cố Tiểu Ngải phiền muộn ngồi ở trên bậc thang, bất an nhìn phía trước.
Gió đêm thổi trúng có chút cảm giác lạnh, cô chà xát tay, như vậy cả đêm nhất định sẽ bị cảm. Nhưng chỉ có phòng học lúc nãy còn mở, cô không nghĩ lại ở bên trong .
Cô sợ chính mình sẽ khóc một lần nữa.
Mở nhạc trong di động lên, Cố Tiểu Ngải làm cho mình chú ý vào âm nhạc, nghe xong trong chốc lát, khốn đốn, Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối ngủ.
Mơ mơ màng màng, Cố Tiểu Ngải gặp giấc mộng, trong mộng Lệ Tước Phong một phen hỏa thiêu tòa soạn.
Lệ Tước Phong một bên đốt một bên cười điên cuồng, "Cố Tiểu Ngải, đây là kết cục do cô không nghe lời!"
Cô như thế nào cũng không cầu xin, cậu ở một bên liều mạng đánh cô, nói là cô đem ma quỷ đưa tới, nói không nên nuôi dưỡng cô. . . . . .
Bị mộng như vậy dọa, Cố Tiểu Ngải nhất thời tỉnh táo lại, trên trán lại ra mồ hôi lạnh, gió thổi qua, thân mình càng phát lạnh.
Lệ Tước Phong chết tiệt, ngay cả trong mộng cũng không buông tha cô.
Còn như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị chứng sợ hãi Lệ Tước Phong.
"Xích ——"
Âm thanh dừng xe vang lên.
Bỗng dưng, đèn xe rọi qua mãnh liệt, chiếu vào trên người Cố Tiểu Ngải, chói mắt gay gắt.
Cố Tiểu Ngải lấy tay che mắt, nghe được âm thanh mở cửa xe không nhịn được đứng lên đi qua.
Người nào trễ như vậy còn vào nhà trẻ, chẳng lẽ là giáo viên viên chức?
Trong tầm mắt, thân hình Lệ Tước Phong cao to xuất hiện mạnh mẽ, trên cổ áo sơmi, caravat bị lệch ra.
Tóc ngắn bị gió đêm thổi hơi rung chuyển, hào quang trên mặt anh tuấn đặc biệt mê hoặc lòng người, một đôi mắt có chút hung ác cách cửa sắt trừng mắt cô, sắc mặt gay gắt. . . . . .
|
Chương 38:
"Không thể nào. . . . . ." Cố Tiểu Ngải hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ thật sự là ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ gặp mộng sao? Cô bây giờ còn đang nằm mơ? C thị ở cách đây rất xa Lệ Tước Phong làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Cố Tiểu Ngải xoa mắt, Lệ Tước Phong ảo giác vẫn không có biến mất.
Xong rồi. . . . . . Là Lệ Tước Phong thật.
Lệ Tước Phong trừng mắt cô cũng không nói, cởi bỏ cúc áo trên tay áo lên, tiến lên lôi kéo cửa sắt lớn, đáy mắt buồn bực cực kỳ, lập tức chân nâng lên liền đá vào trên cửa sắt.
"Loảng xoảng ——"
Thanh âm vang lên Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, giọng yếu ớt hỏi, "Lệ Tước Phong, anh, anh muốn làm gì?"
Cô sợ tới mức cà lăm .
"Mở cửa."
Lệ Tước Phong kéo kéo caravat, động tác thô lỗ lại hướng trên cửa sắt đạp một cước.
Ý của hắn là hắn muốn dùng chân đá văng cửa sắt này sao?
Cố Tiểu Ngải liên tục xua tay, "Không được không được, ngày mai hẳn là sẽ có người đến mở cửa . . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải, đừng nói lời vô nghĩa, tránh qua một bên!" Lệ Tước Phong hung tợn quát, thô lỗ thô tục, mang theo vẻ ngang ngược đá lên cửa sắt, hận không thể đem cơn tức phát tiết tại đây.
Mẹ kiếp, biết cô muốn phỏng vấn Liễu Tử Mật, hắn mới phá lệ cho Liễu Tử Mật đứng ở trong văn phòng hắn.
Kết quả bị cô chế giễu, cho hắn leo cây.
Hắn ở trong công ty E.S đợi từ buổi sáng đến buổi chiều, hủy tất cả hội nghị!
Nghĩ đến cô xảy ra tai nạn xe cộ, hắn kêu toàn bộ thư ký đi thăm dò các bệnh viện lớn nhỏ.
Sợ cô bị rắc rối, hắn còn phải lấy thân phận trợ lý Liễu Tử Mật gọi điện thoại hỏi tòa soạn xem cô đi đâu.
Lén lút giống như theo tình nhân!
Ra cái chuyện tình rối rắm! Con mẹ nó cô chạy đến nhà trẻ không bóng người này! Còn mẹ nó tắt máy!
"A. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong trong mắt hung ý dọa đến, ngoan ngoãn thối lui đến một bên.
Hắn không phải là đã đọc tin nhắn của cô rồi từ C thị chạy tới đây chứ?
Cố Tiểu Ngải yên lặng nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, quả nhiên, từ lúc cô gửi tin nhắn thời gian qua ba giờ, hắn căn bản chạy nhanh như vó tới đây. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên có chút không hợp lý, lại nhìn cửa sắt lớn bị hắn đá loảng xoảng loảng xoảng rung động, lại nhịn không được sợ hãi đứng lên.
Cô nghiêm trọng cho rằng, hắn căn bản ví cửa sắt lớn là cô mà phát tiết . . . . . .
"Loảng xoảng ——"
Như vậy một phen ổ khóa lớn liền bị đá văng ra .
Lệ Tước Phong đi nhanh tới chổ cô, mang theo vẻ lo lắng, cô sợ hãi đi thẳng ra sau.
"Cố Tiểu Ngải cô lại dám trốn nữa thử xem xem!" Lệ Tước Phong lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải chân cứng đờ.
Lệ Tước Phong đi hai ba bước đã đến trước mặt cô, bay nhanh đem cô ấn đến một mặt trên vách tường, cúi đầu hôn ở môi của cô lưỡi một chút tê cắn.
"Uhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải vẫn ở giữa trời lạnh, bỗng nhiên hắn ấm áp tới gần, làm cho cô một trận run rẩy.
Nụ hôn của hắn mãnh liệt bá đạo, Cố Tiểu Ngải bị bắt ngẩng đầu lên tiếp nhận.
Lệ Tước Phong hung hăng hôn cô, một tay theo áo lông của cô trực tiếp vươn đi mãnh liệt cầm một chút nơi mềm mại.
"Đừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị đau kêu lên, miệng lại bị chắn thật kín, chỉ có thể phát ra loại âm thanh thở dốc. . . . . .
Lệ Tước Phong phát tiết cắn trong chốc lát mới chậm rãi động tác lại, lưỡi cực nóng cô từng chút một hôn cô, dán trong ngực gấp gáp của cô, tay chậm rãi đi xuống, trực tiếp rơi xuống trong váy của cô.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ trợn to mắt, liều mạng lắc đầu, "Không được. . . . . ."
Đèn xe hắn còn mở, hai người bên này lại không có vật gì che, hắn cư nhiên tưởng ở trong này. . . . . .
"Cô không phải thích tìm thứ kích thích sao?"
Dám không đến E.S.
Dám tắt máy!
Lệ Tước Phong đối với nơi mềm mại của cô mặt biểu cảm mãnh liệt, đầu lưỡi liếm tai cô, nhắm trúng cô lại một trận run rẩy, Lệ Tước Phong đêm nay lần đầu tiên gợi lên môi, "Cố Tiểu Ngải, cô có cảm giác."
. . . . . .
Hừ, hắn làm cho cơ thể cô trở nên mẫn cảm, cô có thể không có cảm giác sao?
Lệ Tước Phong giở trò, hôn thân hình nóng bỏng của cô đang mơ mơ màng màng, Cố Tiểu Ngải thân mình đã muốn mềm nhũn xuống dưới, chỉ có thể đưa tay bắt tại cổ của hắn mượn lực đứng.
"Cho tôi." Lệ Tước Phong thét lớn một tiếng, thân mình mạnh trầm xuống.
"Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải mê ly mở to mắt, thừa nhận hắn một lần một lần mạnh mẽ tiến vào.
Đèn xe chiếu vào trên hai người.
Cô khó có thể tưởng tượng lúc này nếu có người đi qua. . . . . .
Lệ Tước Phong ở trên người cô phát tiết thật lâu mới đưa cô ôm đến trên xe, tắt đi đèn xe vừa tàn nhẫn muốn cô hai lần, đến cuối cùng Cố Tiểu Ngải đầu đã muốn trống rỗng, thân thể lại hưởng thụ nguyên thủy nhất khoái cảm.
Cô chưa từng có nam nhân khác.
Nhưng cô tinh tường biết, Lệ Tước Phong nhất định là bạn trên giường tuyệt hảo.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể cho cô nửa phần thống khổ ở trên giường, hưởng hết thứ kích thích khoái lạc.
Cố Tiểu Ngải ngủ vừa tỉnh lại, thân lỏa thể nằm trên ghế da, trên người khoác áo sơmi của Lệ Tước Phong.
|
Chương 39:
Trong xe còn lưu lại hơi thở hoan ái.
Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ điều khiển, bên ngoài tối đen như mực.
Trong xe ánh sáng chiếu vào mặt nghiêng anh tuấn của hắn, đường cong hoàn mỹ, mắt thâm thúy trừng phía trước, biểu hiện hắn tính tình không phải quá tốt.
Váy cùng áo lông sớm bị hắn xé xuống , không nguyên vẹn không được đầy đủ để trên xe.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ ngồi xuống, tay cầm lấy áo sơmi hắn mặc vào, mũi lại một lần nữa tràn ngập hương vị của hắn.
Thật sự là châm chọc, cô chạy tới nơi này là vì tìm Sở Thế Tu, lại cùng Lệ Tước Phong làm ở trước nhà trẻ.
Càng thêm châm chọc là, cô bị giam ở trong nhà trẻ, tới cứu cô lại là người đàn ông cường bạo này, tên nam nhân cô hận thấu xương. . . . . .
Nhiều chuyện cười không thể chịu được.
Biết cô đã tỉnh, Lệ Tước Phong ngay cả đầu cũng không chuyển một chút, giọng nói lạnh như băng hỏi, "Cô chạy tới nơi này làm cái gì?"
Đừng nói với hắn là đến đây lấy tin tức!
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một bên thủ sẵn nút thắt áo sơmi một bên chần chừ nói, ánh mắt lóe ra nhìn phía ngoài cửa sổ xe tối đen, há miệng thản nhiên nói, "Tôi đến phóng pháo hoa."
Lệ Tước Phong thế này mới xoay đầu lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đen như mực như liếc cô, giọng nói lạnh hơn , "Cố Tiểu Ngải, nếu cô dám gạt tôi, tôi cam đoan cô ba ngày đều không xuống giường được."
". . . . . ." Ngay cả uy hiếp đều không sạch sẽ, Cố Tiểu Ngải đẩy cửa xe ra đi xuống, "Anh chờ một lát."
Cố Tiểu Ngải chạy về chỗ rẽ phòng học lúc nãy, cầm gói pháo hoa to trở về.
Lệ Tước Phong đã xuống xe tựa vào trên cửa xe, nửa người trên chỉ tùy ý mặc áo bành tô, hai tay ôm cánh tay nhìn chằm chằm bộ dáng cô vội vàng chạy tới.
Cô vóc dáng không cao, mặc áo sơmi hắn ở trên người quả thực có thể làm váy dài, trong lúc chạy, hai cái chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, giống như cố ý mê hoặc hắn.
Lệ Tước Phong mắt thâm, chờ cô đến gần sát, dùng sức đem cô đặt trên cửa xe, cúi thân xuống hôn môi cô, đầu lưỡi tiến trong miệng của cô mây mưa thất thường.
"Phanh ——"
Gói pháo hoa to trong tay Cố Tiểu Ngải rơi xuống.
Tên bạo quân này. . . . . . Hắn nên đi diễn bạo quân trong phim《 Giết 》 , tuyệt đối sẽ rất thích hợp.
Một lát, Lệ Tước Phong mới ý vẫn còn chưa hết buông cô ra, tưởng là hắn ở trong này lại muốn cô vài lần, bất quá xem bộ dáng của cô, tùy thời có thể té xỉu ở trong lòng ngực của hắn . . . . . .
Cố Tiểu Ngải đỏ mặt, sờ sờ môi mình sưng đỏ, hi vọng đến ngày mai có thể khôi phục trở về.
Lệ Tước Phong vẫn trên cao nhìn chằm chằm cô, mắt sắc sâu đậm.
Nhìn xem cô một thân không được tự nhiên.
"Bây giờ trở về không?" Cố Tiểu Ngải hỏi, chợt nhớ tới hắn từ C thị lái xe đến nơi này tìm thời gian rất lâu, không khỏi nói, "Bắt quá tôi lái xe, mở ra đi."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đi mở cửa xe, cánh tay bị người đè lại.
Lệ Tước Phong đứng ở phía sau cô, ngực sát vào cô, một tay bá đạo ấn cô, mặt hơi hơi thấp tới gần cô, cắn trên vành tai của cô, giọng nói từ tính mang theo mập mờ, "Cố Tiểu Ngải, cô đau lòng cho tôi sao?"
". . . . . ."
Hôm nay gặp quỷ rồi, giọng nói của hắn làm cho tim cô đập nhanh.
Cố Tiểu Ngải đỏ mặt sờ sờ lỗ tai, ra vẻ nghiêm trang nói, "Tôi sợ anh lái xe thời gian dài xảy ra tai nạn xe cộ, tôi thực quý trọng cái mạng nhỏ của mình."
Lệ Tước Phong mặt đang cười nhất thời cứng đờ, ngực dán lưng của cô đem cô áp đến trên xe, tay cách áo sơmi vuốt ve cô, giọng điệu có chút uấn giận, "Cố Tiểu Ngải, tình hình thực tế cô phải làm đúng bổn phận nhân tình của mình."
. . . . . . Làm đúng bổn phận nhân tình của hắn thật đúng là nhiều.
"Quy tắc nhân tình sao? Lấy cho tôi đọc thử." Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong không cười nói, thân mình dán lên xe lạnh lẽo quá mức.
"Sẽ cho cô." Lệ Tước Phong hôn vành tai của cô, thấy cô ở trong lòng ngực của hắn hơi hơi run rẩy mới vừa lòng bỏ ra.
Trong vòng một tháng, hắn nhất định chinh phục cô.
Cố Tiểu Ngải trong lòng hắn giãy dụa, "Đừng làm rộn, chúng ta trở về đi."
"Không trở về C thị , tìm cái khách sạn ở một đêm." Lệ Tước Phong mập mờ vỗ một chút cái mông của cô, hắn chạy ba giờ đường xe mới đến nơi này, thời gian trở về dài như vậy. . . . . . Hắn như thế nào nhẫn nại được?
"A."
*************************
Lệ Tước Phong là một quân vương không nói hai lời, theo hướng dẫn trực tiếp lái xe đến một khách sạn xa hoa đang mở cửa.
Thấy Cố Tiểu Ngải chậm chạp không có từ trên xe bước xuống, Lệ Tước Phong nhíu mi, mở cửa xe nhìn nữ nhân ngồi ở tay lái phụ, "Cô là chính mình đi xuống hay là tôi đem cô xuống?"
. . . . . .
Nam nhân này là không có mang kính sao?
"Tôi mặc như vậy như thế nào vào khách sạn?" Cố Tiểu Ngải kéo kéo áo sơmi nam trên người, cô như thế này vào khách sạn còn không bị người khác chê cười, da mặt cô cũng không dày như vậy.
"Thật nhiều chuyện." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, duỗi thẳng tay kéo cô đi ra, ôm ngang cô đi vào khách sạn.
|
Chương 40:
"Lệ Tước Phong, anh điên rồi!" Cố Tiểu Ngải gấp đến độ kêu to, giãy dụa muốn xuống dưới.
"Cử động nữa tôi đem cô bỏ lại." Lệ Tước Phong đi vài bước đã đến bên trong khách sạn lộng lẫy, mọi người xung quanh nhìn qua, hai quản lí đều đón nhận tiến đến, "Tiên sinh, mời bên này ."
Cố Tiểu Ngải không dám cử động nữa, đem mặt giấu trong lòng ngực của hắn. Lệ Tước Phong trầm thấp tiếng cười cách lồng ngực rơi vào trong lổ tai cô, đặc biệt khác thường, nam nhân này còn dám cười nhạo cô!
"Tiên sinh đã đến rồi." Quản lí đẩy cửa phòng tổng thống ra.
"Nữ nhân của tôi không thích người khác giới vào phòng." Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo ý đùa cợt.
Hai quản lí nhìn nhau , thức thời nói, "Phải, tiên sinh cùng phu nhân có cần gì, xin mời báo cho lễ tân, chúng tôi lập tức tới đây."
Lệ Tước Phong thản nhiên gật đầu.
Phu nhân?
Thiên tài như mình lại là phu nhân của hắn.
"Đúng rồi, tiên sinh, phu nhân, nếu như có cần khách sạn chúng tôi còn có thể vì hai vị chuẩn bị phòng tình nhân tốt nhất."
". . . . . ." Phục vụ muốn hay không đúng chỗ như vậy.
"Chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi." Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng, ôm Cố Tiểu Ngải vào phòng.
Cố Tiểu Ngải từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, sốt ruột kéo hai tấm rèm cửa lại, nhỏ giọng thầm thì, "Hiện tại khách sạn phục vụ tốt như vậy?"
Ở khách sạn còn giới thiệu phòng? Còn tới giới thiệu phòng tình nhân?
Vừa nghĩ tới cô bị Lệ Tước Phong ôm, dọc theo đường đi đều có hai quản lí nhìn, cô liền muốn đào một cái hố mà nhảy xuống.
"Đây là phòng Tổng Thống." Lệ Tước Phong đi thẳng đến quầy rượu, mở một chai rượu đỏ rót vào ly, hướng Cố Tiểu Ngải nâng chén, "Lại đây uống một ly."
"Tôi không uống rượu."
"Bỏ đi."
". . . . . . oh." Cố Tiểu Ngải chần chờ đi qua uống một hơi cạn sạch, cô hôm nay bị gió đêm như vậy thổi thực sự có khả năng cảm mạo, uống chút rượu cũng tốt.
Hương vị ngọt chát, lưu lại trong miệng.
Cố Tiểu Ngải liếm liếm môi, đem ly không đưa qua , "Uống rất ngon, lại cho tôi một ly."
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm môi cô đỏ sẫm nheo đôi mắt hẹp dài lại, lại rót một ly cho cô, xem cô ngưỡng cổ một hơi uống hết, môi mỏng gợi lên độ cong, "Đem Laffey 82 năm uống như vậy, Cố Tiểu Ngải, cô là người duy nhất tôi thấy qua."
"Phốc. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một ngụm rượu phun tới.
"Cố Tiểu Ngải, cô có thể có tố chất một chút hay không?" Lệ Tước Phong ghét bỏ nhìn cô, thảm đều bị dơ.
Cố Tiểu Ngải không thèm để ý, trực tiếp đoạt lấy chai rượu trên tay hắn, quả nhiên, giá trị hơn mười vạn một bình Laffey 82 năm . . . . . . Cố Tiểu Ngải cô lại cư nhiên dùng hơn mười vạn rượu đến bỏ đi, cô cũng thật cao quý!
Phòng Tổng Thống dùng loại Laffey cao nhất danh rượu chiêu đãi khách. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn quanh mọi nơi, phòng Tổng Thống này so với tòa soạn của cô nhìn còn hoa lệ hơn mấy chục lần, đèn treo xanh vàng rực rỡ, trang hoàng theo kiểu dáng châu Âu.
"Tôi tắm rửa trước."
Cố Tiểu Ngải đẩy ra mấy cái cửa mới tìm được phòng tắm.
Phòng Tổng Thống này còn có ba phòng khác, có phòng họp, giải trí, phòng bếp nhà ăn. . . . . . Này căn bản là một câu lạc bộ, vẫn là tương đương câu lạc bộ cao cấp .
Phòng tắm bố trí tương xứng nhau, thiết lập chế độ mát xa tại mặt thủy tinh bên cạnh, ngồi ở trong bồn có thể ngắm được cảnh đêm của thành phố, kẻ có tiền hưởng thụ. . . . . .
Cởi quần áo ra, Cố Tiểu Ngải đem thân thể ngâm trong nước ấm áp, sâu kín mùi hoa quanh quẩn ở mũi, nói không nên lời thích ý.
Âm nhạc bỗng nhiên vang lên.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở trong phòng tắm mở một CD, trên tay bưng một ly rượu đỏ.
Tiếng Piano uyển chuyển vang lên, Cố Tiểu Ngải có một lát thất thần, là bàn Chopin Sở Thế Tu thích nhất.
"Tôi đang tắm." Phục hồi tinh thần lại, Cố Tiểu Ngải oán giận nói, đem thân thể hoàn toàn chìm vào trong bồn.
"Cô chỗ nào tôi chưa thấy qua?" Lệ Tước Phong nhíu mày, chân dài đứng ở bên cạnh bồn chậm rãi ngồi xổm người xuống , đem rượu đỏ đưa tới trước mặt cô, mang theo giọng nói ép buộc, "Uống đi."
"Tôi uống anh sẽ đi ra sao?" Cố Tiểu Ngải vừa hỏi vừa nhận ly rượu, thuần thục đem rượu uống cạn, ở trước mặt Lệ Tước Phong đem cái ly đảo lại, "Uống xong rồi, anh ra ngoài đi."
Cô hiện tại thầm nghĩ tắm rửa thoải mái một cái.
Nước ấm khí trời sương mù ở xung quanh cô, trên mặt mềm mại đỏ bừng, mang theo cảm giác mê người.
"Không tới phiên cô đuổi tôi." Lệ Tước Phong bất mãn nâng môi lên, nhảy xuống bồn mát xa.
"Anh làm cái gì . . . . . .Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị nước bắn tung tóe không mở mắt ra được, người bị đổ lên thành bồn bằng đá, Lệ Tước Phong tiến người đến, hôn sâu môi cô, đem lời của cô toàn bộ chắn hết.
Âm thanh Piano cổ điển trữ tình du dương trong sương mù. . . . . .
Nước trong bồn tràn ngập quá thân thể hai người, nụ hôn của hắn kiêu ngạo ương ngạnh, lưỡi của cô trong cổ họng phản phúc phối hợp theo, đem một chút hương vị rượu nho nuốt hết.
|