Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 55 : Liên Mạn Nhi chế tác
Liên Thủ Tín đã tỏ rõ thái độ, còn có lời nói của Liên lão gia tử,mọi người đều phải hoạt động, thuần thục mà gặm bánh ống cứng rắn, mấyngười Nhị Lang, Tam Lang đều đẩy xe ra, cầm công cụ, còn Hà thị dưới ánh mắt âm trầm của Liên lão gia tử, cũng không nôn oẹ, mặc dù có chútkhông tình nguyện, nhưng cũng đi ra đồng.
Nhìn một đám người đều ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi trở lại Tây Sương phòng.
Trương thị ngồi ở trên giường gạch, thấy Liên Mạn Nhi tiến đến, vội hỏi, “Mạn Nhi, chuyện thế nào rồi hả?”
Liên Mạn Nhi ngồi vào bên cạnh Trương thị.
“Phụ thân bảo con nói cho mẹ biết, chuyện ở riêng đã được quyết địnhrồi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói, “Bọn người Nhị bá đều khôngđi làm việc, Nhị thẩm nói ở riêng, bảo chúng ta phân ra. Phụ thân cùnggia đã thương lượng, chúng ta phân ra sống một mình. Gia đã đáp ứng, nói trước tiên đem hoa mầu thu hoạch, rồi mới bàn về việc phân ra như thếnào.”
Trương thị sợ run một hồi, “Phân liền phân a, cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này.”
“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, hiện tại việc quan trọng màmẹ cần làm đó là đem thân thể dưỡng cho tốt. Những ngày này, mẹ cũngkhông cần lo lắng nhiều việc, người khác nói cái gì, mẹ coi như khôngnghe thấy là được.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ liên lụy các con rồi.”
Trương thị thở dài một hơi, tiếp theo trịnh trọng gật đầu. Về saunguồn lao động chủ yếu của cái nhà này chính là nàng cùng Liên Thủ Tín,vì không muốn liên lụy Liên Thủ Tín, liên lụy bọn nhỏ, nàng cũng phảitranh giành khẩu khí, đem thân thể dưỡng cho tốt.
“Mạn Nhi, mẹ không hồ đồ, biết phân rõ nặng nhẹ. Con yên tâm đi, hiện tại nương cái gì cũng đã thông suốt. Đợi nương dưỡng thân thể cho tốt,nương cũng không tin, chúng ta không thể sống tốt!”
Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nghĩ được như vậy, trong lòng thật cao hứng, sống chính là cần loại sức mạnh này.
“Ừm, mẹ, về sau chúng ta nhất định có thể sống tốt.”
Đã quyết định ở riêng. Liên Mạn Nhi muốn tính toán có một số việcnhưng trước tiên phải nghe ngóng một chút. Đợi đến buổi tối, cả nhà ăncơm xong. Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín cùng Trương thị: “Cha, mẹnếu phải ở riêng, chúng ta có thể được chia chút gì?”
Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín.
“Chia với chẳng chia, thân thể mẹ khỏe là tốt rồi, cùng cha con dựngnghiệp bằng hai bàn tay trắng, trồng trọt chút ít, cũng có thể nuôi sống các con.”
Liên Thủ Tín liền gật đầu.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín là người phúc hậu , từ nhỏ đã đượctruyền thụ phẩm chất khiêm nhường, càng có một chữ hiếu thời thời khắckhắc đều ở trong lòng. Bọn họ không muốn tranh chấp. Thậm chí không hiểu đi tranh thủ lợi ích dù cho đó là thứ bọn họ vốn nên nhận được.
“Cha, mẹ, nhà chúng ta mấy miệng ăn. Nói sau, dựa vào cái gì khôngphân cho chúng ta?” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói, “Mấy năm nay.Cha và mẹ đi sớm về tối. Công việc gì cũng làm không ít. Cũng như thê tử nhi tử, Tôn tử, tôn nữ, người khác có phần, thì chúng ta cũng có. Trừphi. Cha, mẹ từ nay về sau không nhận gia cùng nội nữa.”
“Mạn Nhi lời này không thể nói lung tung.” Trương thị vội nói.
“Cho dù ở riêng thì chúng ta vẫn hiếu kính với lão nhân gia bên kia vẫn là phải hiếu kính.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi sớm đã biết bọn họ sẽ nói như vậy.
“Vậy thì đúng rồi, ta trước đừng nói bọn họ có chịu hay không, chínhlà nói nếu như phân chia công bằng, chúng ta có thể được chia chútgì?”
Nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng tự hỏi.
“Đầu tiên là căn phòng này, chúng ta còn phải ở đây. Phòng ở hẳn là phân cho chúng ta.” Trương thị nói.
Đại viện Liên gia mười phần đoan chính, Liên lão gia tử Chu thị ởđông phòng, tây phòng là phòng lớn, đông sương phòng là thiếp, Tây Sương phòng thì là hai nhà bọn họ cùng Liên Thủ Lễ. Lúc trước, Liên gia đãbắt đầu bán tài sản, nên không có tiền dư làm tân phòng, mới khiến chohai nhà bọn họ chen chúc trong một chỗ.
Tây Sương phòng cùng phòng trên bố cục rất giống nhau, vừa vào cửa là một gian phòng ở bên ngoài, hai bên đều an bày lò. Một nhà Liên Thủ Tín ở chính là hai gian phía nam, một nhà Liên Thủ Lễ ở một gian phía bắc.Vốn Liên Thủ Tín ở cũng là một gian, về sau Trương thị liên tiếp sinh ra mấy hài tử, thật sự ở không đủ, trong nhà lại không có tiền làm phòngmới, nên thừa dịp thời điểm rãnh rỗi sau vụ mùa, nhờ người hỗ trợ, làmthêm một gian.
“Xà nhà gian phòng này, cửa sổ cọc gỗ, đều là ông ngoại con cho. Tốntiền lợp nhà bằng đất bùn, không có tốn tiền công, vì bà con trong thôn, ai đến làm giúp, chỉ bao ăn.” Trương thị nói.
Ở riêng phòng ốc coi như một khoản tiền to rồi.
“Vậy chúng ta có lẽ được chia bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Hiện tại là ba mươi mẫu đất, gia con một cổ, bốn phòng mỗi phòng một cỗ, như vậy chúng ta được chia sáu mẫu đất.” Trương thị là dựa theo quy tắc ra ở riêng ở nông thôn mà tính.
“Có sáu mẫu đất này…” Trương thị bắt đầu lên kế hoạch, nàng cùng Liên Thủ Tín tỉ mỉ chăm sóc, lại khai hoang một ít đất, hàng năm có thể thuhai ngàn cân lương thực, đủ bọn họ ăn rồi.”Nửa cái sân nhỏ phía trướclại chia cho chúng ta, có thể nuôi gà, chính giữa trồng trọt hoa màu,bên hông nhà dựng một chuồng heo, một năm nuôi ba bốn con heo. Trứng gàđổi thành tiền tiêu vặt, lễ mừng năm mới có thịt gà cùng thịt heo ăn,lại bán ba con heo, một năm tích góp có thể mua thêm vài mẫu đất…”
Ngay từ đầu nói đến ở riêng, Trương thị còn có chút không được tựnhiên, hiện tại lại trù tính lập kế hoạch, trên mặt Trương thị lộ ratươi cười khát khao. Nàng và Liên Thủ Tín có thể chịu được cực khổ, bọnnhỏ đều hiểu chuyện chịu khó, khả năng giúp đỡ không ít việc. Cuộc sốngcủa bọn họ làm sao có thể không tốt được, không chỉ có thể tốt,khẳng định rất thoải mái.
Hai chữ thoải mái đột nhiên xuất hiện, Trương thị liền sửng sốt mộtchút. Trước kia không có hướng tới ý nghĩ ở riêng này, cũng không dámnghĩ, cảm thấy ở riêng chính là không hiền lương bất hiếu, hiện tại bịbuộc phải phân ra, mà một chút gánh nặng tâm lý cũng không có. Ngẫm lạithời gian trước, nàng rốt cục hiểu rõ, cho dù mỗi ngày nàng cười ha hả,nhưng vẫn không có một chút thoải mái.
“Về sau a, cho dù ăn trấu nuốt rau, cuộc sống cũng thoải mái.” Trương thị đem lời trong lòng nói ra.
Ngày hôm nay mọi người đều ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi làm đồ ăncho Trương thị, rồi đi ra phòng trên. Cái nhà này vì sao phải phân ra,trong lòng Liên lão gia tử hiểu rõ. Thời điểm ở riêng, chắc có lẽ khôngbạc đãi bọn họ. Thế nhưng còn có một Chu thị, nếu như Liên Thủ Tín chủđộng đưa ra đề nghị ở riêng, Chu thị tuyệt đối có thể đuổi bọn họ rakhỏi cửa không một tấc sắt, hiện tại chính là loại tình huống này, chỉsợ Chu thị cũng không muốn chia đồ cho bọn họ.
Trước tiên phải cùng Chu thị nói chuyện. Nói như thế nào đây, có cầnphải khéo léo một chút hay không? Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, sau đó tự mình trước bác bỏ, đối với Chu thị, vẫn là trực tiếp sẽ có hiệu quả tốt hơn.
“Nội, cháu có chuyện muốn nói với nội a.” Liên Mạn Nhi đi vào phòng, đối với Chu thị nói.
“Chuyện gì?” Chu thị nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, lại rủ mắt xuống tiếp tục làm việc.
“Về chuyện ra ở riêng, Nội, nội nói nhà của cháu có thể được chia chút gì đây?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Việc này do gia ngươi định đoạt.” Chu thị nói. Về chuyện ở riêngnày, Chu thị biểu hiện có chút kỳ quái, không có cao hứng như Liên MạnNhi dự đoán, trái lại có chút buồn bã ỉu xìu.
“Người nào không biết, ở trong nhà chúng ta gia chỉ làm chủ một nửa,chuyện trong nhà vẫn là hơn phân nửa do nội làm chủ, nếu nãi kiên trìcái gì, gia cũng buộc phải theo nãi.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị cảm thấy đây là Liên Mạn Nhi nịnh nọt bà, liền hừ một tiếng.
“Mẹ cháu đẻ non, thiếu chút nữa mệnh cũng bị mất. Về sau cuộc sốngkhổ sở, đều là do nội sinh ra, đến lúc đó nội vì phụ thân ta nói hai bacâu. Mẹ cháu lần này thiếu chút nữa quăng mất cái mạng, người ngoài đềuđang nói này nói kia, có người hỏi ca cùng tỷ cháu, mẹ vì sao lại đẻnon, vì sao không có tranh thủ thời gian cho mời lang trung, ca cùng tỷthế nhưng cái gì cũng không nói.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị thả kim may trong tay xuống.
“Mạn Nhi, ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”
“Cháu muốn cùng nội thương lượng, thời điểm ra ở riêng xin nội vì nhà cháu mà nói chuyện, phân chia công bình một chút, nên là của nhà cháuthì đều cho nhà cháu.” Liên Mạn Nhi nói, “Nội cũng không thể để chochúng ta ăn không khí a. Đúng rồi, còn có bảy mươi lượng bạc tiền nợ,vẫn là trước khi ra ở riêng trả cho xong, về sau ở riêng, chính là ântình một nhà chúng cháu, như vậy cả nhà chúng cháu không gánh đượv.”
“Ngươi còn muốn ta đào ra bảy mươi lượng bạc?” Chu thị trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không lui bước.
“… Đại bá cùng đại thẩm muốn bán cháu lấy tiền, vài ngày trước đềuloan truyền khắp nơi, phụ thân cùng gia đều ra mặt, mới miễn cưỡng ápchế được chuyện này. Việc này a, đè xuống không dễ dàng, nhắc tới cũngkhông khó. Đến lúc đó, thanh danh của đại bá bị phá hủy, liền không thểlàm quan được. Còn có chuyện của mẹ cháu, nếu mọi người đều biết chântướng, về sau lão cô muốn gả cho một gia đình tốt, chỉ sợ khả năng không lớn.”
“Ngươi cái nha đầu lẻo mép này, ngươi dám hù dọa ta?”
“Nội, cháu cũng không phải hù dọa nội. Cháu yêu cầu cũng không quáđáng, đều là thứ chúng cháu nên được, nhưng lại phải nhận ít đi. Cháu đã nói đến đây, nội tự mình nghĩ đi.” Liên Mạn Nhi rất trấn định.
“Những lời này là phụ thân ngươi dạy ngươi nói, hay là nương ngươi dạy ngươi nói?”
“Đều không phải, là cháu tự mình nghĩ.” Liên Mạn Nhi nói, “Nội, cháucũng không giống như cha và mẹ , mặc kệ ai cũng có thể chà đạp vănvê. Ai tốt với cháu, cháu mới tốt lại. Ai không cho nhà của cháu sốngkhá giả, cháu liền cho người đó càng khổ sở.”
“Ngươi, ngươi dám?” Chu thị bị khí thế của Liên Mạn Nhi trấn trụ.
“Có cái gì không dám, sống đều sống không nổi nữa rồi.” Liên Mạn Nhingược lại nở nụ cười, “Đúng rồi, nội, cháu thấy ngài vẫn là bớt chútthời giờ dẫn lão cô đi đến miếu dập đầu đi, hai ngày này, cháu nằm mộngthấy tiểu hài tử kia dẫn chúng ta đi dạo…”
Chu thị ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Liên Mạn Nhi vén rèm từ trong nhà đi ra, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ tối om om đang ép sát vào cửa ở bên ngoài, lỗ tai thất thần nghe lén.
“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi làm khuôn mặt hung dữ.
Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi phát hiện, ngượng ngùng mà sờ sờ đầu của mình, cười hì hì nhích lại gần.
“Nhị tỷ, đệ sợ tỷ một mình chịu thiệt.”
“Ngươi đều nghe thấy được?”
Tiểu Thất gật gật đầu.
“Đừng nói với cha mẹ.” Liên Mạn Nhi dặn dò tiểu Thất.
“Đệ biết rõ, Nhị tỷ là vì muốn tốt cho nhà chúng ta.” Tiểu Thất nói.
Liên gia cuối cùng cũng thu hoạch xong một xe hoa màu trở về nhà,trời u u ám ám, nhưng vẫn không có mưa. Bất quá bởi vì trời đầy mây, ẩmướt cao, nên thời gian phơi ngũ cốc phải kéo dài. Liên lão gia tử mờihàng xóm Vương lão hán phụ thân Xuân Trụ, còn có Ngô Ngọc Xương đại nhitử của Đường tỷ Chu thị, mọi người ngồi xuống, chính thức đàm luậnchuyện ở riêng như thế nào.
Liên gia ở riêng có chút kỳ quái, không phải đều tách ra, chỉ có nhitử nhỏ nhất, một nhà lão Tứ Liên Thủ Tín tách ra. Hiện tại thê tử LiênThủ Tín bệnh nằm trên giường gạch, mấy hài tử còn phải nhiều năm nữa mới có thể thanh niên. Mọi người ở trong thôn, những chuyện lớn nhỏ gầnđây của Liên gia, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nguyên nhân ở riêngcũng liền đoán ra được.
“Cây lớn phân cành…” Liên lão gia tử nhanh chóng hít vài hơi thuốclá, rốt cục mở miệng nói. Lời này của ông còn chưa nói hết, chỉ nghethấy tiếng xe ngựa dừng ở ngoài cửa, cổng rào mở ra, một đoàn người từbên ngoài từ từ đi vào.
“Ai ôi!!!, thân gia đến rồi.”
|
Chương 56 : Yến tiệc ở riêng
Edit: Rabbitdethuong
Một đoàn người từ bên ngoài đi tới, đi đầu một lão giả cao lớn, mặcmột thân xiêm y màu xanh, ôm hai tay, sải bước đi vào trong. Một nữ nhân khuôn mặt trắng nõn tuổi chừng bốn mươi, được một con dâu chải búi tóccùng một cô nương trẻ tuổi dìu đi ở phía sau. Tiếp theo cửa lớn mở rộngra, một hán tử khuôn mặt có bảy tám phần tương tượng với lão giả đi phía trước đánh xe ngựa vào.
Bọn người Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín vội vàng từ trong phòng đi ra, nghênh đón.
“Thân gia!”
“Lão ca ca.”
Liên lão gia tử cùng lão giả chào hỏi lẫn nhau, Liên Thủ Tín cũng bước lên phía trước cúi thấp người vái chào lão giả.
“Nhạc phụ!”
Thì ra đây chính là phụ thân của Trương thị Trương Thanh Sơn, đi theo phía sau là nương của Trương thị gọi là Lý thị, đại tẩu Vương thị, cháu gái Trương Thái Vân, đánh xe chính là đại ca Trương thị Trương KhánhNiên
Nhà mẹ đẻ của Trương thị cách Tam Thập Lý doanh tử khoảng năm mươidặm, là một cái làng lớn nhất trong núi, gọi là Thiêu Oan Truân. Trươnggia cũng có hơn mười mẫu đất, trên núi còn có hơn vài chục mẫu làm vườn trái cây, tính ra cũng là một phú hộ. Hai lão nhân chỉ có hai nhi tử,hai khuê nữ, hai nhi tử đã thành gia lập thất, khuê nữ chính là nươngcủa Liên Mạn Nhi làm dâu ở Tam Thập Lý doanh tử.
Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều vội vàng gọimột tiếng ông ngoại, bà ngoại, cậu lớn, mợ lớn, chị họ. Liên lão gia tửmời Trương Thanh Sơn tiến vào phòng trên, Lý thị mang theo con dâu cùngtôn nữ trước hết đi Tây Sương phòng thăm Trương thị. Liên Thủ Tín mangtheo Ngũ Lang giúp Trương Khánh Niên cởi gia súc, cho gia súc ăn cỏ cùng uống nước, lại vác đồ vào trong phòng.
Mấy người trong thôn được mời đến đang ở trong phòng trên thấy ngườibên nhà mẹ Trương thị đến, liền biết rõ chuyện ở riêng phải lùi lại.Thậm chí xuất hiện biến hóa, liền cáo từ đi ra.
“… Ta có mang theo một vò tử thiêu đao tử. Một hồi huynh đệ chúng ta uống cho thống khoái.” Trương Thanh Sơn ngăn lại nói.
Ở bên trong có người gọi lão ca ca, có người gọi đại thúc, cũng không chịu lưu lại, vẫn như cũ cáo từ đi ra ngoài.
Liên lão gia tử mời Trương Thanh Sơn ngồi xuống giường gạch, TrươngThanh Sơn móc ra tẩu thuốc, bỏ thuốc lá vào, chậm rãi bắt đầu hút.
“Lão ca ca, hai nhà chúng ta cách nhau cũng không tính là Sơn Nambiển Bắc, có chuyện gì. Cũng nên gửi thư cho ta biết.” Trương Thanh Sơnchậm rãi nói.
Liên Thủ Tín từ bên ngoài tiến vào, vội vàng thừa nhận đều là lỗi của hắn.
Trương Thanh Sơn quét mắt liếc nhìn Liên Thủ Tín, cũng không nói gì,trên mặt Liên lão gia tử cũng có chút ửng hồng. Ông biết chuyện của Liên gia chỉ sợ là Trương Thanh Sơn đều đã nghe nói.
“Là ta không quản giáo tốt. Mùa thu hoạch bận quá, không có tốt…” Liên lão gia tử có ý đồ giải thích một chút.
“Lão ca ca, hai ta làm sao quen biết ngươi còn nhớ rõ không…” TrươngThanh Sơn chặn đứng lời nói của Liên lão gia tử. Nói đến chuyện lúctrước của hai người .
Thời điểm Trương Thanh Sơn tuổi trẻ, đi ra ngoài theo bọn người bào đan bang (*), đã làm rất nhiều việc kiếm sống, kể cả đi đến vùng thảo nguyên lớn ởphía bắc buôn bán ngựa, đi Trường Giang ở phía nam buôn bán tơ lụa vảibố, thậm chí còn buôn bán muối lậu. Lúc đó Liên lão gia tử vẫn còn làmchưởng quầy ở một cửa hàng trong huyện. Thường xuyên qua lại, hai ngườiliền quen biết.
“Ta là yêu mến mới kết thân. Lão ca ca là người phúc hậu thật thà,lúc trước làm chưởng quầy, thật sự là già trẻ không gạt. Lão ca ca, takính nể nhân phẩm của ngươi, người Liên gia an phận đứng đắn, khuê nữ ta làm con dâu ngươi, bảo đảm không sai được…”
Trương Thanh Sơn cũng không đề cập tới chuyện của Trương thị, chỉcùng Liên lão gia tử lao vào kể lại những chuyện lúc tuổi trẻ của haingười. Liên lão gia tử vừa xấu hổ, lại cảm kích, hai người càng nói càng là thân thiết.
Ở trong Tây Sương phòng, thì là một tình cảnh khác.
Lý thị cùng nương Trương thị hai người vừa thấy mặt đã ôm đầu khócrống, Vương thị cùng Trương Thái Vân ở một bên khuyên, nhưng mà ngheđược Liên Mạn Nhi mê man ba ngày, thiếu chút nữa chết rồi, Trương thịmất hài tử, lại như thế nào nhặt về một cái mạng, cũng đều lau nước mắt.
“Ngươi là hài tử ngốc a, ngươi thế nào lại không biết gửi thư về nhà, nếu không phải ca của ngươi đi đến chỗ hợp chợ, đụng phải người tronglàng các ngươi, nghe nói việc này, nương cái gì cũng không biết.” Lý thị đau lòng mà quở trách Trương thị, “Ngươi làm cho nương đau lòng chết,ngươi có biết không.”
Trương thị liền khóc, “Nương, con chính là sợ nương lo lắng a…”
Trương thị sĩ diện, ở trước mặt nhà mẹ đẻ từ trước cho tới bây giờchỉ nói mình sống tốt như thế nào, chịu khổ một câu cũng không nói,đương nhiên cũng có sợ Trương Thanh Sơn cùng Lý thị lo lắng cho nàng.
“Muội tử, ngươi xảy ra chuyện, không nói cho phụ mẫu, cũng nên tìmcách nhờ người nói cho ta cùng ca của ngươi biết.” Vương thị lớn giọng,“Cô nương Trương gia ta không phải có thể mặc cho người khi dễ như vậy,truyền ra ngoài mặt mũi của Vương Ngọc Phượng ta không có chỗ đặt. Muộitử, ngươi kể ra hết đi, tẩu tử sẽ trút giận thay ngươi.”
Vương thị vén tay áo lên.
Trương thị vội vàng nói không cần.
“Ta hiện tại rất tốt, thiệt thòi kia ta nhận. Không để ý người khác,nhưng còn có phụ thân bọn nhỏ, nếu náo lên, hắn bị kẹp ở giữa sẽ khóxử.” Trương thị nói, “Hôm nay đang thương lượng ở riêng, tách ra thì tốt rồi.”
“Tính tình của ngươi vẫn giống như lúc còn ở nhà.” Vương thị nói,“Gặp được người tốt đó là hòa hòa mỹ mỹ, gặp được người không tốt, lạilà tự chịu thiệt.”
“Đều do nương, chung quy là do ta dạy con phải dịu dàng hiếu thuận,hết lòng đối xử, cho rằng nhà hắn là người tốt a, kết quả cho con chịuthiệt như thế.” Lý thị tự trách nói.
“Nương, nương đừng nói như vậy. Là con quá không biết thay đổi, hiệntại con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, về sau sẽ tốt hơn.” Trương thị vộinói.
Nói một hồ, Lý thị ôm Liên Mạn Nhi vào trong ngực, sau đó lại khóccho tiểu ngoại tôn chưa gặp mặt. Nhắc tới tiểu hài tử kia, Trương thịlại khóc lên.
“Nương, muội tử đang dưỡng thân thể, ta mang đồ cho muội tử xem.” Vương thị vội vàng ngắt lời.
“Hai con gà mái trong giỏ, còn có một rổ trứng gà, đều là cho ngươibổ thân thể, đừng luyến tiếc rồi không nỡ ăn.” Lý thị đối với Trương thị nói.
Lý thị bảo Vương thị mang đồ đến, đều ôm qua, lấy ra từng cái nói cho Trương thị. Ngoại trừ hai con gà mái, một rổ trứng gà, còn có một túigạo cùng một túi bột mì, một dây thịt heo năm tầng, hai xâu nấm khô lớn, một bao mộc nhĩ, một rổ mận chín, một rổ vịt lê, hai bao đường đỏ, haibao điểm tâm, còn có một xấp vải bố.
“Nương, vườn trái cây nhà ta cũng đến mùa thu hoạch rồi, đây đúng làthời điểm bận rôn, vì con, mà nhiều người đến thăm như vậy. Còn mangnhững thứ này…” Trương thị có chút áy náy.
“Đã thu hoạch ở ngoài đồng không sai biệt lắm, trái cây trên núi cònphải đợi hai ngày. Nhị đệ cùng em dâu, còn có mấy hài tử ở nhà, không có gì lo lắng. Đồ đạc cũng không nhiều…” Vương thị nói.
“Biết rõ thứ tốt nhà của ngươi cũng không tới phiên ngươi ăn, sợ thân thể ngươi suy yếu.” Lý thị nói.
Trương Hái Vân nhìn con gà treo trên xà nhà ở gian ngoài, còn có gạotẻ cùng bột mì ở góc phòng, trong cái sọt có hai quả trứng gà, liền chỉcho Lý thị cùng Vương thị xem.
Mấy người bọn họ sắc mặt mới dễ nhìn một ít.
“Lần này bà ta đuối lý chột dạ, mới chịu lấy mấy thứ này ra cho con…”
“May mắn mà có mấy hài tử…” Trương thị đem chuyện Liên Mạn Nhi nhưthế nào mời Thạch thái y đến cứu mạng cho nàng, rồi giúp nàng chuẩn bịđồ ăn ngon bồi bổ thân thể.”Mấy hài tử đều hiểu chuyện, Chi Nhi cùng Ngũ Lang mỗi ngày ra đồng giúp phụ thân bọn nó làm việc, ta chỉ nằm trêngiường gạch, ăn uống đều là Mạn Nhi lo liệu. Còn có tiểu Thất cùng tanói chuyện…”
“Mạn Nhi đã biết làm cơm rồi hả?”
“Cháu nhìn mẹ làm. Liền học được.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta lúc đầu còn lo lắng, không nghĩ tới nàng làm được đồ ăn, cũng đều ăn rất ngon.” Trương thị có chút tự hào mà nói.
“Xảo Nương không có sinh nha đầu đần. Lúc ngươi ở nhà cái gì cũngđều biết, Thái vân nếu như bằng một nửa nàng là tốt rồi.” Vương thịnói.
Lúc này chỉ nghe thấy ở trong phòng trên, Liên lão gia tử bảo Chu thị chuẩn bị đồ ăn.
“Phòng trên phải làm cơm, phụ thân bảo đem thịt qua.” Trương Khánh Niên tiến đến nói.
“Cầm qua đi.” Lý thị gật đầu nói, “Ta cũng đi qua, tìm bà thông gia nói chuyện.”
Mọi người đều hướng phòng trên đi. Chu thị cùng Lý thị gặp nhau. Không thiếu được nói vài câu khách khí.
“Bà cũng thấy đó ta còn phải nấu cơm, thân gia vào trong phòng ngồi đi. Ta kêu cháu dâu đến nói chuyện với ngươi.” Chu thị nói.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến Lý thị có chuyện muốn nói với Chu thị, liền đối với Chu thị nói, “Nội, nội cùng bà ngoại vào trong phòng nghỉ ngơi nóichuyện a, đồ ăn để cháu cùng tỷ làm là được rồi.”
“Như vậy không được.” Chu thị nói, bà thật ra là có chút chột dạ, cũng không nguyện ý đối mặt với mấy người Lý thị.
“Có cái gì không được, lại không có người ngoài, bọn nhỏ làm cái gìthì ăn cái đó, cũng không có ai kén chọn.” Đám lão gia trong Đông phòngđang nói chuyện, bất tiện, Vương thị nữa dìu nữa kéo Chu thị đi Tâyphòng. Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị sợ Chu thị chịu thiệt, cũng vội vàngđi theo.
Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi thương lượng làm món gì.
“Bà ngoại đến thăm mẹ, đây chính là đại sự, đồ ăn phải phong phú một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
Đầu tiên là rau trộn, liền chuẩn bị tỏi giã cùng dưa leo, trộn chungvới đậu hũ, cà rốt, cải xanh, nêm cho có vị chua cay, còn có da lợn mớimua, cũng trộn chung với tỏi giã cùng dầu, mặt khác gọi Ngũ Lang ở phòng trên đi lấy một bó đậu phộng xuống, đem hạt đậu phộng bóc vỏ, chiên rồi rắc muối lên. Tổng cộng là bốn món rau trộn.(còn gọi là món nguội)
Sau đó chính là món ăn nóng, một món rau hẹ xào trứng, thịt xào dưaleo nấm mèo, ớt xanh xào đậu hủ cùng với thịt, làm tiếp một món cà hộpchiên, chính là băm thịt, dùng bột mì, muối, tiêu gia vị làm nhân bánh,chọn quả cà non lớn làm thành cà hộp, đặt vào chảo chiên cho chín, sauđó lại làm món đậu giác xào chua ngọt, cuối cùng lại dùng khoai tây cùng thịt ba chỉ (còn gọi là thịt ba rọi vừa có mỡ vừa có nạc) làm món thịt kho tàu.
Bốn món rau trộn, sáu món ăn nóng, Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy làđủ rồi, còn gọi Liên Diệp nhi hỗ trợ nhóm lửa, hai người Liên Mạn Nhicùng Liên Chi Nhi chuẩn bị xào rau.
Trong Đông phòng, Liên lão gia tử không biết cùng nói với TrươngThanh Sơn cái gì , liền đuổi Liên Thủ Lễ ra ngoài, lại mời mấy người vốn đang ở trong phòng mời trở lại, nói là lần này ở riêng cũng không cónhiều chuyện lắm, thừa dịp trước khi ăn cơm, sẽ đem chuyện phân ra nóirõ.
Thời điểm Ngô Ngọc Xương đến, còn ôm hai con cá chép.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, bữa cơm này yêu cầu cao một chút mới được,vừa rồi đồ ăn dự tính cũng không xê xích gì nhiều, chỉ là số lượng phảităng, mặt khác thì hai con cá này, chiên một chút, có lẽ như vậy đủrồi. Người nông thôn mời khách trên bàn tiệc có cá có thịt, còn có đồxào, có thể tính là bàn tiệc hạng sang.
Các nam nhân ở đông phòng bàn chuyện ở riêng, nhìn thấy mấy ngườiLiên Mạn Nhi đang bận việc, chỉ cho là mấy người hài tử giúp Chu thị một tay. Bên kia mấy nữ quyến Chu thị, còn không biết nhanh như vậy đã cóngười mời bọn họ, bởi vậy chỉ có Trương Thái Vân là đi ra nhìn một cái,muốn giúp đỡ, Liên Mạn Nhi thấy nàng mặc y phục mới, thì đẩy nàng trởlại trong phòng.
Bởi vậy, mọi người cũng không biết, đồ ăn mời khách chỉ có Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chuẩn bị.
“Mạn Nhi, hai ta làm đồ ăn, có thể làm sao?” Liên Chi Nhi không quá tự tin.
“Thế nào không được, tỷ làm đồ ăn cũng không thua gì nội và mẹ.”
“Cà hộp, bánh bí đỏ cùng bánh khoai tây, tỷ chưa làm qua, có thể ăn ngon sao?”
“Yên tâm đi, khẳng định ăn ngon.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi, sao muội biết làm cái này?”
“Hai ngày này nấu cơm cho mẹ. Không có việc gì thì suy nghĩ ra.” Liên Mạn Nhi nói.
“Dùng nhiều dầu như vậy, không biết nội sẽ đau lòng như thế nào.”Liên Mạn Nhi cùng Liên Tú Nhi trước rang đậu phọng. Lại đang chiên càhộp.
“Dùng nhiều dầu không sợ, chỉ cần một hồi trên bàn cơm chủ nhà cùngkhách nhân đều có mặt mũi khen chúng ta là được.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Chi Nhi nhẹ gật đầu, người nông thôn, đồ mình ăn tận lực tiếtkiệm, nhưng đồ ăn đãi khách, thì một chút cũng không qua loa được.
Trong tây phòng, Chu thị nghe thấy tiếng dầu nổ bên ngoài, ngửi đượcmùi thơm ngào ngạt. Trong lòng có chút sốt ruột, nhưng lại không thể đira.
Lý thị một mực giữ lấy Chu thị, một bên lau nước mắt, một bên nói chuyện với bà.
|
“… Sính lễ các ngươi cho. Đều được mang về. Tính cả của hồi môn, cũng là đầy rương đầy tủ, không thể thua kém ai. Hiện nay. Trong tủ củakhuê nữ ta trống rỗng, trên đầu trơn bóng, hai cây trâm cuối cùng cũngdùng để xem bệnh cho hài tử, hài tử của nàng chẳng lẽ không phải hài tửLiên gia…”
“Mạn Nhi xem bệnh mới dùng bao nhiêu tiền, hai cây ngân trâm kia,không phải đều là đại thái (dì cả) mua cái gì dưỡng vinh hoàn rồi.”Vương thị ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Mặt Chu thị nóng lên, cái mông ở trên giường gạch không được tự nhiên mà dịch chuyển. Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị chỉ có thể ở bên cạnh màngượng ngùng.
“Lão tỷ tỷ. Những năm này, chúng ta không có làm chuyện gì thực cólỗi với ngươi a. Khuê nữ ta mang thai lần đầu, ngươi cũng ở cữ, không có người chiếu cố ngươi. Là ta mang thân già này đến hầu hạ, khuê nữ tacòn dựa vào ta, nhưng ta chiếu cố hầu hạ ngươi trước a. Lão tỷ tỷ, ngươi ở cữ là ta hầu hạ nha. Chúng ta là cùng thế hệ, ta không nợ ngươi, tahầu hạ ngươi như vậy là vì cái gì, không phải là vì để ngươi có thểnhớ rõ tình cảm này, đối đãi tốt với khuê nữ hiền lành của ta à. Tã lótcủa Tú nhi nhà ngươi, máu quần của thân gia ngươi đều là ta giặt rửa a.Tâm nhãn khuê nữ ta quá thành thực, vì dành sữa cho Tú nhi ngươi, màquăng Chi nhi sang một bên. Chúng ta móc ruột móc gan đối đãi với ngươinhư vậy, lão tỷ tỷ, lòng ngươi đều là thịt, ngươi thế nào có thể nhẫntâm đem khuê nữ ta giày xéo…”
Lý thị nói đều là sự thật, Chu thị không cách nào cãi lại.
“Ai cần các ngươi hầu hạ?” Liên Tú Nhi sung máu nghiêm mặt nói.
“Ai ôi! ngươi còn già mồm cải lý?” Vương thị trừng mắt.
Tưởng thị vội vàng giật giật Liên Tú Nhi không cho nàng nói chuyện, Tưởng thị cũng không chịu mở miệng, chỉ là cười trừ.
“Tú nhi a, ngươi là uống sữa của Tứ tẩu ngươi hơn một năm, nươngngươi buộc ngươi dứt sữa, ngươi còn buộc tứ tẩu ngươi bắt Chi nhi dứtsữa. Tứ tẩu ngươi đối đãi ngươi, so với Chi nhi còn tốt hơn. Mỗi lần vềnhà cha mẹ, không có khi nào không nói về ngươi, nói ngươi lại cao lớn,béo lên rồi. Tú nhi, ngươi thế nào lại hạ thủ được, ngươi không thấylương tâm cắn rứt à.”
Chu thị không còn lời nào để nói, mặt thối ra, dứt khoát vỗ tay đánh chưởng lên tiếng khóc lớn lên.
“Ta không có người nhà mẹ ah…”
Đây là người không phân rõ phải trái, bắt đầu chơi đểu rồi. Cũngkhông biết bà không có nhà thân sinh, cùng khi dễ Trương thị có quan hệgì.
“Nương, phụ thân mời người qua đó, bàn chuyện ở riêng.” Liên Thủ Nghĩa từ đông phòng tới, vén rèm đối với Chu thị nói.
Chu thị lập tức ngừng khóc, từ trên giường gạch xuống, hướng đôngphòng đi. Mấy người Lý thị cũng vội vàng đi qua, bởi vì trong lòng đềunhớ chuyện ở riêng, ở gian ngoài nhìn thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên ChiNhi đang xào rau, ai cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Trong đông phòng, Liên lão gia tử hỏi ý kiến của Trương Thanh Sơn về việc ở riêng.
“Lão ca ca, việc nhà của ngươi, ta không xen vào.” Trương Thanh Sơnhít một hơi thuốc lá nói, lại hướng về phía Lý thị, “Mẹ con các ngươicũng không được xen vào, đều nghe lão ca ca đây.”
Lý thị tự nhiên không nói lời nào, Chu thị ở bên cạnh sắc mặt thayđổi liên tục, bà cảm thấy ý tứ của Trương Thanh Sơn là không muốn bà xen vào lung tung.
Gia sản Liên gia không có bao nhiêu, đều bày tại bên ngoài, lại chỉcó một nhà Liên Thủ Tín phân ra, bởi vậy rất nhanh liền phân rõ ràng.
Phòng ở hiện tại thì của Liên Thủ Tín, tất cả đồ dùng trong phòng đều được bài trí ra, tính luôn nửa cái sân nhỏ ở phía tây đều để cho LiênThủ Tín, mặt khác còn cho thêm sáu mẫu đất ở dưới chân núi phía nam.
“Nồi chén bồn chậu, cũng cho bọn họ đủ, công cụ đồng áng, cũng chiacho bọn họ hai bộ, hoa màu thu hoạch năm nay, vẫn là làm chung. Đợilương thực đánh ra, dựa theo đầu người, mỗi người một cân, phân cho bọnhọ khẩu phần lương thực một năm.” Liên lão gia tử nói.
Tất cả mọi người gật đầu.
“Những năm này, các khoản thu nhập trong nhà, cũng không có tích gópgì. Tiền bạc trên ,sẽ không cho bọn họ.” Liên lão gia tử lại nói, “Lầnnày chi phí mời thái y, nên đi lễ, là cả nhà Liên gia thiếu nợ người ta, hai ngày này ta sẽ mang theo lão Tứ đi trấn trên, đến Tế Sinh đường.Còn có Thạch thái y kia, đều thăm đáp lễ thăm đáp lễ.”
Ý tứ của Liên lão gia tử, bảy mươi lượng kia là nợ chung. Liên MạnNhi vội vàng tranh thủ thời gian, ghé vào cửa nghe thấy được, liền khẽthở phào nhẹ nhõm.
Chu thị mím môi, bảy mươi lượng bạc, cơ hồ là đưa tất cả tiền dưtrong tay ra. Bà không muốn, nhưng nghĩ tới lời Liên Mạn Nhi nói với bà, nhìn nhìn thái độ của mấy người Trương Thanh Sơn, Lý thị, Vương thị hôm nay, bà rốt cục nhẫn nhịn không nói gì.
“Còn có chính là heo gà trong nhà…” Liên lão gia tử tiếp tục nói.
Đã rút bảy mươi lượng bạc, nếu như lại đem gà cùng heo chia cho mộtnhà lão Tứ. Vậy làm sao có thể . Chu thị đau lòng, bất qua chỉ ho khanmột tiếng.
“Đại thái cuống họng không tốt, vừa rồi cả buổi đều không có thấyphát tác.” Vương thị nói, “Thái vân ah. Múc cho đại nãi ngươi một gáonước lạnh đến.”
“Không cần. Không cần.” Chu thị vội nói.
“Những heo và gà này, thê tử lão Tứ cùng mấy người hài tử đều chămsóc không ít. Lễ mừng năm mới cũng không còn mấy tháng nữa là tới rồi,liền… Chẳng chia được đi. Thời điểm mổ heo đón năm mới, chia thịt heocho bọn họ.” Liên lão gia tử nói.
“Được, phụ thân, đều nghe theo ngài. Chúng ta cũng không có tiền gì,ngoại trừ lương thực, cũng chỉ trông cậy vào mấy con heo này. Tiền đitrấn trên đáp lễ. Thì lấy tiền bán heo mới mổ mừng năm mới đi, cũng cóthể bổ sung thêm một ít.” Liên Thủ Tín nói. Hắn không có nói gà. Tronglòng của hắn biết rõ, những điều này đều là điểm chí mạng của Chu thị,Trương thị đã ăn hết hai con, hắn cảm thấy đã đủ rồi, không muốn thêm.
“Tứ đệ là người phúc hậu .” Ngô Ngọc Xương cười nói.
Mấy người Vương lão đầu ở bên trong đều gật đầu theo, chuyện ở riêngnày cứ như thế quyết định, ghi công văn không cần người khác, Liên lãogia tử tự mình viết, viết xong, trước cho Trương Thanh Sơn xem qua, lạicho mấy người ở bên trong nhìn qua, rồi mới gọi mấy nhi tử ra, tất cảmọi người ấn thủ (lăn dấu tay) lên trên công văn.
“Ta còn có một câu, những năm này vì cung cấp cho lão đại thi công danh, trong nhà đều bó chặt dây lưng quần (tiết kiệm). Một nhà Lão Tứ, cũng góp sức không ít. Hiện tại tuy rằng tách ra ngoài, nhưng vẫn là nhi tử của ta, là huynh đệ lão đại. Nếu Lão đại có mộtngày, hết khổ, không thể quên lão Tứ. Lời này của ta, mọi người chứnggiám. Lão đại, ý ngươi thế nào?” Đem công văn cất kỹ, Liên lão gia tửđột nhiên nói.
“Phụ thân, người cứ yên tâm đi, ta và lão Tứ, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.” Liên Thủ Nhân nói.
“Một bút không thể viết ra được hai chữ Liên.”
“Tuy rằng ở riêng thì vẫn là người một nhà, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Cứ như vậy cười nói, chuyện ở riêng xem như hết thảy đều kết thúc.Liên Mạn Nhi ở bên ngoài đều nghe vào trong lỗ tai, nàng thực sự khôngphải là người tính toán chi li, có thể phân ra cũng rất tốt, có thểphân thành như vậy, cũng coi là kết quả vừa lòng.
Bàn chuyện xong, Liên lão gia tử hỏi đồ ăn đã làm xong chưa, lúc nàymới nhìn rõ Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị đều ngồi trong phòng.
“Ai nấu cơm vậy?” Liên lão gia tử hỏi.
Chu thị đột nhiên tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra ngoài xem.
Liên Mạn Nhi vén màn cửa tiến đến, “Gia, đồ ăn đều đã làm xong, hiện tại bày cơm không?”
Liên lão gia tử thế mới biết là Liên Mạn Nhi ở bên ngoài tay cầm muôi làm đồ ăn, trong lòng có chút oán trách Chu thị, thế nhưng việc đã đếnnước này, cũng không thể nói cái gì, chỉ nói có thể bày cơm.
Đợi bàn ăn được bày ra, hai người Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi bưng đồăn lên, bốn món rau trộn, một món cá chép chua ngọt, còn có năm món ănnóng, một dĩa bánh rán lớn, một nửa là bánh hoàng cam, một nửa là bánhtuyết trắng, món chính là cơm trắng, bánh bao chay, đồ ăn được trang trí rất đẹp, lòng Liên lão gia tử hơi buông xuống một ít, đợi nếm tất cảmón ăn qua một lần, không chỉ lòng toàn bộ bỏ vào trong bụng, tươi cườicũng hiện lên khóe mắt.
“Đều dùng bữa, dùng bữa, trong nhà không chuẩn bị gì nhiều, đừng chê cười.” Liên lão gia tử mời.
Bữa ăn này vẫn như trước được chia làm hai bàn. Liên lão gia tử,Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, đang ở bên trong, Vương lão hán,Ngô Ngọc xương, còn gọi là bốn nhi tử cùng đại Tôn tử Liên Kế Tổ cùngngồi một bàn. Một bàn khác chiêu đãi nữ khách, Lý thị, Vương thị cùngTrương Thái Vân, Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị tiếp khách, TrươngThanh Sơn cùng Lý thị muốn cất nhắc ngoại tôn, ngoại tôn nữ mình, mộtđứa gọi là Ngũ Lang bên trên bàn, một đứa là tiểu Thất ôm trong ngực,Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đã làm xong đồ ăn, cũng bị Lý thị kêu đến cùng nhau ăn cơm.
Liên Mạn Nhi ăn hết hai phần, mặt khác cầm cái chén trên bàn, mỗi món ăn đều lấy cho Trương thị một ít, đem cho Trương thị ăn.
Mọi người ở bên trong ăn tất cả các món, đều không ngớt lời tán dương đồ ăn làm ngon.
“Chính là đầu bếp của các tửu lâu ở trấn trên, làm ra cũng không khác cái này lắm.”
“Một bàn này là lão tẩu làm a?” Mọi gười ở bên trong liền hỏi.
Mọi người trên bàn ăn đều quay qua nhìn Chu thị.
|
Chương 57 : Kiếm Tiền Phải Nắm Bắt Thời Cơ
Đồ ăn vốn cũng không phải là Chu thị làm, Chu thị không thể trả lời, sắc mặt cũng lúng túng.
“Nương ta mấy ngày này thân thể không được tốt. Bọn nhỏ cũng đều lớnrồi, đồ ăn hôm nay, là hai nha đầu ta làm, Chi nhi cùng Mạn Nhi chuẩn bị đấy.” Liên Thủ Tín nói.
Mọi người ngược lại tán dương hai người Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
“Trương đại ca, ngươi sinh được khuê nữ tốt, Liên đại ca, ngươi lấyđược thê tử tốt. Dạy dỗ khuê nữ mới tốt như vậy, mới mấy tuổi mà đãcó thể làm một bàn tiệc như vậy rồi, tuyệt đối đứng đầu trong thônchúng ta…”
“Mạn Nhi còn nhỏ, Chi nhi mười bốn tuổi, là đại cô nương rồi. Thời điểm cái tuổi này mẹ cháu ở nhà , các việc trong nhà ngoài cửa đều giỏi giang.” Trương Thanh Sơn nhấp một miếng rượu cười nói.
“Chi nhi mười bốn rồi hả? Bình thường nghe nói đứa nhỏ này tínhtình tốt, lại có thể nấu ăn, thật là có tài, đại cô nương bình thườngtrong thôn, còn không thể so qua được nàng đấy.”
Liên Chi Nhi mười bốn tuổi, Liên Mạn Nhi mười tuổi, bởi vậy mọingười đều đã cho rằng, đồ ăn là Chi nhi nấu, Mạn Nhi đã bị cho là trợthủ.
“Không biết người ta nói người nào có tạo hóa, Liên đại ca, ta đã nói với ngươi chuyện…” Ở bên trong một nhà bắt đầu cười nói, vừa vặn có con trai cùng Liên Chi Nhi tuổi tác tương đương, “Chi nhi nhà ta còn khôngcó đính hôn a, nếu không ta liền làm bà mối a, nhà cũng khá giả, ngườilại an phận…”
Liên Chi Nhi ở bên cạnh bàn cơm đỏ mặt. Chu thị thì xụ mặt, nhìn Liên Chi Nhi, Liên Tú Nhi bên cạnh bỉu môi, trong lòng cũng có chút khôngđược tự nhiên, nhưng không nói được gì.
Trong bụng Liên Mạn Nhi nở hoa, lần này nấu cơm ra mặt lộ liễu mộthồi, không chỉ cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín mặt mũi, nhìn bộ dạngLiên lão gia tử cùng Trương Thanh Sơn thật cao hứng . Hai lão đầu nàysuy nghĩ cái gì đều hiện ra trên mặt. Lại để cho người ở bên trong nóira, Liên Chi Nhi đã có được mỹ danh tài giỏi. Cái này đối với một nữ hài tử mười bốn tuổi mà nói, là vô cùng có lợi.
Ăn một hồi, Vương thị nói muốn hành tây, Liên Mạn Nhi đi xuốnggiường, ra ngoài gian phòng cầm hành tây cho Vương thị. Nàng vừa ra tới, đã nhìn thấy Hà thị mang theo Lục Lang đang mở nắp nồi, tìm kiếm khắpnơi. Quy củ của Liên gia, trong nhà có khách đến, mặc kệ có ngồi xuốngtrên bàn hay không. Ngoại trừ mấy người tiếp khách, những người khác,nhất là con dâu cùng bọn nhỏ, đều phải đợi khách ăn rồi. Bọn họ mới được ăn đồ còn lại.
Hôm nay Liên lão gia tử lại để cho bốn nhi tử cùng đại Tôn tử ngồimột bàn tiếp khách. Mấy người Liên Mạn Nhi thì là vì Trương Thanh Sơncùng Lý thị, mới có thể ăn cơm cùng khách, mà Hà thị cùng mấy hài tửđều không thể ngồi trên bàn. Lúc mới nấu cơm, Hà thị cũng đi tới nhìnmột chút, chỉ là không có lộ diện, bây giờ lại đến tìm đồ ăn.
“Mạn Nhi, tỷ của cháu làm hai phần đồ ăn, sao không chừa lại cho bọnta chứ?” Hà thị trông thấy Liên Mạn Nhi đi ra. Liền đánh đòn phủ đầunói.
Liên Mạn Nhi vốn không muốn phản ứng Hà thị, nhưng nghĩ lại, liền vừa cười vừa nói, “Nhị thẩm nói gì vậy, lúc nào chúng ta mời khách khôngphải đều bưng hết đồ ăn lên sao, quy củ này cũng không phải do cháu đặtra.”
“Cái gì có quy củ hay không, các ngươi vui vẻ ăn thịt cá, còn bọn ta cái gì cũng không kịp ăn.”
“Cháu đâu còn có biện pháp gì.” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài một hơi,“Nếu không muốn Nhị thẩm cùng Nội thương lượng một chút, lại làm cáikhác ăn, hôm nay gia cùng Nội đang cao hứng.”
“Mẹ, con muốn ăn thịt.” Lục Lang nắm vạt áo Hà thị nói.
“Thịt chỉ sợ là không có, bất quá…” Liên Mạn Nhi hướng chuồng gà bên kia nhìn lướt qua.
“Mẹ, ta giết gà ăn đi.” Lục Lang nhớ tới hai ngày trước ăn thịt gà, khóe miệng chảy nước miếng xuống.
“Mấy con gà kia không phải của các ngươi, các ngươi không thể động.”Liên Mạn Nhi thuận miệng nói một câu, cầm hành tây trở về trong phòng.
Ăn xong bữa cơm, tiễn mọi người về, Liên Mạn Nhi đã ngửi thấy trongđông sương phòng truyền tới mùi thơm gà hầm cách thủy. Bởi vì một nhàLiên Thủ Tín phân ra, nên Trương Thanh Sơn nói ở lại một đêm, đợi ngàymai cho khuê nữ cùng cô gia ổn định rồi mới rời đi. Liên lão gia tử đểcho Trương Thanh Sơn ở phòng trên nghỉ ngơi.
“Ông ngoại, mẹ con còn chưa gặp ngài.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng đối với Trương Thanh Sơn nói.
“Lão ca ca, ta trước đi xem khuê nữ, một hồi sẽ tới.” Trương Thanh Sơn nói.
Mọi người đều trở lại Tây Sương phòng.
Ở phòng trên, Chu thị đem đồ ăn còn lại cất vào, đi ra gian ngoàikiểm tra Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi dùng bao nhiêu dầu muối, một bên đau lòng lông mày đều nhăn đi lên. Bỗng nhiên nhìn thấy chỉ có Triệuthị dẫn theo Liên Diệp nhi tới dùng cơm, Hà thị cùng mấy hài tử đềukhông có tới. Trong lòng Chu thị nghi hoặc, liền từ phòng trên đi ra. Bà vừa ra tới, đã ngửi được mùi thơm gà hầm cách thủy, lập tức quá sợ hãi, một đôi chân nhỏ giẫm cực kỳ nhanh tìm mọi nơi một phen, phát hiện mấtmột con gà trống cổ bông lớn.
Liên Mạn Nhi ở trong Tây Sương phòng, chỉ nghe thấy Chu thị ở đốidiện mắng Hà thị. Một hồi lại nghe Liên lão gia tử đi tới, quát bảo Chuthị ngưng lại.
“Thân gia còn ở đằng kia, ngươi hùng hùng hổ hổ như có chuyện quan trọng gì”
” Chuyện gì vậy?” Trương thị hỏi.
“Nhị thẩm ngại cơm thừa đồ ăn không thể ăn, trộm giết gà hầm cách thủy ăn.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mấy ngày nay làm ầm ĩ, ta xem Nhị tẩu có chút không sợ nội bọn nhỏrồi.” Trương thị thở dài một hơi, “Cái này lại ăn thuận miệng, về saucòn không biết thế nào.”
“Không phải bọn họ ngại các ngươi liên lụy, buộc chia nhà sao? Phânđều phân ra, về sau ngươi cố sống cuộc sống của mình là được rồi.” Vương thị nói.
Một hồi chỉ nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, là Triệu thị mang theo Liên Diệp nhi trở về.
“Tam tẩu của các ngươi, đây là bị bệnh? Ta thấy nàng so với trước kia càng nhát gan, ngay cả nói cũng không dám nói.” Vương thị cùng vớiTrương thị nói.
“Cũng không phải, hiện tại chúng ta phân ra, về sau chuyện trong nhà, hơn phân nửa đều sẽ đẩy lên người các nàng, thật tội nghiệp.” Trươngthị nói.
“Mẹ, ngài xem.” Liên Mạn Nhi liền từ trong góc tủ lấy ra một cái sọt, lấy một cái chén lớn ở bên trong ra, trong chén đựng mấy khối cà hộpchiên, mấy khối bánh bí đỏ vàng óng ánh, còn có mấy khối bánh tuyếttrắng bánh khoai tây chiên, “Con cố ý giữ lại một chút, cho Tam thẩmcùng Diệp Nhi ăn được không?”
“Có gì đâu mà không được, may mà con có lòng này.” Trương thị nói.
“Đứa nhỏ Mạn Nhi này tốt, không tham ăn, tâm tính tốt, suy nghĩ chu đáo.” Vương thị nói.
Liên Mạn Nhi bưng bánh, đưa tới cho Triệu thị cùng Liên Diệp nhi.
Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đều là vừa mừng vừa sợ.
“Mạn Nhi, đây là?”
“Cháu cố ý giữ lại mấy thứ này cho Tam thẩm cùng Diệp nhi nếm thử,các người ăn nhanh đi, Tam bá ở trên bàn cơm đã ăn rồi, cháu không đểlại phần.” Liên Mạn Nhi cười nói, lại cố ý hạ giọng ở bên tai Liên Diệpnhi nói, “Đừng để cho mấy người nội biết rõ.”
Liên Diệp nhi vội vàng gật đầu.
“Ta biết rõ, Mạn Nhi cháu cứ yên tâm đi.” Triệu thị cũng nói.
“Mạn Nhi, nhờ có cháu nghĩ đến Tam thẩm cùng muội muội Diệp nhi của cháu.” Liên Thủ Lễ nói.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa Tây Sương phòng , đã nhìn thấy Liên Tú Nhimặt âm trầm từ đông sương phòng đi ra, trong tay bưng một chậu thịt gàhướng phòng trên đi. Xem ra thịt gà kia, mấy người Hà thị vẫn là khôngăn được a…. trong lòng Liên Mạn Nhi thoáng chốc cười xấu xa, đảo mắtnhìn thấy hai con la trong cửa lớn cùng xe ngựa đặt bên cạnh, trong lòng hơi động một chút.
Đã đến lúc ủ rượu nho. Bình ủ rượu nho nàng đã xem qua, Triệu LiênSinh ở thôn Triệu gia bên cạnh là nơi sản xuất bình nấu rượu, chính làloại bình 20 lít, Liên Mạn Nhi chuẩn bị đến nhà hắn mua. Sau đó sẽ lênnúi hái nho dại, lại đem nho dại trở về nhà. Nàng vốn định dùng xe bagác trong nhà, nhưng mà xe ba gác nhỏ hơn xe ngựa, cũng không có trangbị được như xe ngựa.
Trương Thanh Sơn ngày mai mới đi, nàng có thể mượn cái xe ngựa dùngmột lát. Liên Mạn Nhi gọi tiểu Thất đến, như thế như vậy như vậy như thế mà dặn dò một lần.
Hai người tìm Trương Khánh Niên đang cho gia súc uống nước.
“Cậu hai, cháu muốn bàn với cậu một chút chuyện a.” Liên Mạn Nhi đem chuyện muốn dùng xe ngựa kéo nho nói với Trương Khánh Niên.
“Đại cữu, cữu giúp chúng cháu đi” tiểu Thất nhào vào trong ngực Trương Khánh Niên.
Trương Khánh Niên cười ha ha ôm lấy tiểu Thất, nâng hắn lên cao.
“Cháu gái cùng cháu trai của ta muốn dùng xe, cái này có gì mà phảixin.” Trương Khánh Niên nói, “Nhưng mà, Mạn Nhi, nho dại không thể ăn,cháu muốn dùng nó làm gì.”
“Ta muốn hái nho ủ rượu.” Liên Mạn Nhi nói.
Mấy người đi trở về Tây Sương phòng , việc ủ rượu này, bằng vào mộtmình nàng khẳng định làm không được, cho nên Liên Mạn Nhi dứt khoátnghĩ cách nói trước mặt mọi người.
“Ủ rượu, ủ rượu tốt.” Trương Thanh Sơn nghe thấy, liền nói ra.
Tiểu Thất lập tức tiến vào trong ngực Trương Thanh Sơn, “Ông ngoại đã đồng ý.”
“Đây không phải một vò hai vò, cho tiểu hài tử ngươi tùy tiện chơi.” Liên Thủ Tín nói, “Mạn Nhi, con định ủ bao nhiêu a.”
“Có thể ủ bao nhiêu thì ủ bấy nhiêu.” Liên Mạn Nhi nói, “Phụ thân,mua bán thứ này, ta tuyệt đối có thể ổn định kiếm tiền mà không bị thualỗ.”
Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín tính toán.
“Rượu nho ở trấn trên, nói là từ bên Tây Vực mua vào, ít nhất phảihai văn một cân. Ta muốn ủ rượu, dùng nho dại trên núi, cái này khôngcần dùng tiền, bình rượu lần trước con đã hỏi qua, một bình rượu chứađược hai mươi cân rượu, chỉ cần mười văn tiền một bình, chúng ta ủ hơnmấy trăm cân, cũng chỉ mất tiền mua năm mươi cái bình, tốn năm trăm văntiền, đến lúc đó rượu chỉ cần có thể bán ra một nửa, xóa tiền vốn, cũngcó thể kiếm được đến trăm lượng bạc.”
“Phụ thân, trong tay các người không có tiền, tiền vốn này con đã sớm tích lũy.” Liên Mạn Nhi leo đến trên giường gạch, từ trong góc giường đào ra một cái bao bố nhỏ, lại từ trong bao vải lấy ra một ít khối bạc.
” Mạn Nhi ta là kẻ có tiền.” Trương thị cười.
“Mạn Nhi, phương pháp ủ rượu của con, tin cậy được không?” Liên Thủ Tín lại hỏi.
“Tin cậy, ” Liên Mạn Nhi bịa chuyện, nói nàng là ở trấn trên, trùnghợp nghe một người râu quai nón mắt xanh nói phương pháp ủ rượu.
Tiểu Thất làm chứng cho Liên Mạn Nhi, “Con cũng nghe thấy được.”
“Vậy hẳn là là người Tây Vực rồi.” Trương Thanh Sơn nói, “Rượu nhokhông phải là rượu trái cây, ta người sống trên núi ủ rượu trái cây cũng chính là ủ như vậy, chỉ là không biết nho dại còn có thể ủ rượu. Taxem việc này được đi.”
“Nói đến rượu, mặc kệ chuyện gì, ông đều nói được.” Lý thị giận liếc Trương Thanh Sơn.
“Đợi ủ xong, chọn bình tốt nhất cho ông ngoại cùng cậu hai.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi dùng trái tầm bóp có thể kiếm được bạc, những ngày nàyLiên Mạn Nhi nói chuyện làm việc, cũng đều làm cho người khác tin phục.Huống hồ, nhìn mấy hài tử quyết tâm, lại chỉ dùng tiền chính mình kiếmđược làm vốn, Liên Thủ Tín cảm thấy, hắn chỉ có thể biểu thị ủng hộrồi.
“Được, vậy thì đều nghe Mạn Nhi an bài.”
|
Chương 58 : Cất Rượu
Edit: Rabbit de thuongBeta: Tiểu Tuyền
Có bọn người Trương Khánh Niên hỗ trợ, nhân thủ cất rượu nhiều hơn.Liên Thủ Tín, trương khánh năm, Vương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùngThái vân đều ngồi xe lên núi hái nho dại, trong đó Trương Khánh Niêncùng Ngũ Lang còn phải đánh xe chở nho dại trở về. Hái nho cũng khôngcần kỹ thuật gì, Liên Mạn Nhi chỉ dặn dò bọn họ, hái nho xuống, chỉ cần rửa qua nước suối một chút là được, tầng sương trắng phía trên trái nho tuyệt đối không được làm mất.
Bọn người Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên ngồi xe xuất phát, Liên Mạn Nhi mang theo tùy tùng nhỏ là tiểu Thất, hai người trên đầu đều đeo mũrơm, hướng thôn Triệu gia bên cạnh đi đến.
Thôn Triệu gia cùng Tam Thập Lý doanh tử cách nhau không xa, hai thôn nằm kề nhau. Hiện tại hoa mầu hầu hết đã thu hoạch xong, đứng ở đầuthôn Tam Thập Lý doanh tử, có thể liếc nhìn tới thôn Triệu gia. Liên Mạn Nhi phải đi đường tắt, trực tiếp đi men theo con đường nhỏ trong ruộng, ước chừng một phút đồng hồ công phu là đến thôn Triệu gia.
Nhà Triệu Liên Sinh ở đầu thôn, bên ngoài sân có tường thấp được xâybằng đất vây quanh, bên trong có rất nhiều bình lớn bình nhỏ, hũ và vạc. khoảng trăm dặm quanh phương viên nhà hắn, người duy nhất có tay nghềlà hắn. Người ở phụ cận dùng vạc nước, hũ muối dưa, còn có bình rượu các loại đều lấy từ nhà hắn.
Trước khi Liên Mạn Nhi lên kế hoạch dùng nho ủ rượu, thì đã chú ýnghe ngóng ở đâu có bán bình. Về sau lúc đi đào rau dại, nàng còn cố ýtới nơi này xem qua. Lúc ấy nàng liền nhìn trúng loại bình hai mươi lítnhà Triệu Liên Sinh, thì ra là loại bình hai mươi cân miệng rộng, loạibình này còn có nắp , có thể dùng bùn đóng kín, muối dưa hay ủ rượu đềuthập phần thích hợp. Trùng hợp chính là. Đây vốn là dùng để nấu rượutrắng, về sau không dùng nữa. Triệu gia đang lo nhiều bình như vậy không thể bán hết. Liên Mạn Nhi tới mua, đã nói có thể bán cho nàng mười văntiền một bình.
“Ta muốn 50 cái bình trước, lấy hôm nay luôn, đây là tiền đặt cọc.”Liên Mạn Nhi lấy túi tiền ra, từ bên trong lấy ra hai xâu tiền tươngđương hai trăm văn tiền đặt cọc.
Lúc ấy Triệu Liên Sinh thấy Liên Mạn Nhi là hài tử, còn chưa có mườiphần để ý, hôm nay thấy Liên Mạn Nhi mới mở miệng đã muốn năm mươi cáibình, lại còn thống khoái mà đưa tiền đặt cọc trước như vậy, tự nhiên là mừng rỡ.
“Được a. Ta hiện tại sẽ đóng xe, đưa qua cho cháu.”
Triệu Liên Sinh chịu đưa hàng, Liên Mạn Nhi tự nhiên cao hứng, nhìnxem Triệu Liên Sinh mang theo hai nhi tử. Trước mang hai mươi lăm cáibình chất lên xe. Gói cột chắc lại, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng đitheo xe trở về.
Bởi vì hiện tại một nửa sân nhỏ ở phía tây thuộc về nhà nàng, chỗ đểbình rượu. Liên Mạn Nhi cũng chọn xong rồi, ngay tại dưới cửa sổ phíanam Tây sương phòng đồng thời cũng là nhà nàng. Trước đây vốn trồng đậugiác, vừa mới tách ra. Lúc Liên Mạn Nhi đi theo xe trở về, Trương ThanhSơn đã sắp xếp ổn thỏa, Triệu Liên Sinh và nhi tử đem mấy cái bình tháoxuống, trở về kéo xe thứ hai.
Những cái bình này đều là bình mới. Nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy vẫn nên rửa sạch lại mới yên tâm.
Liên Mạn Nhi cùng với tiểu Thất xách một thùng nước, đem cái bìnhtrong trong ngoài ngoài cọ rửa sạch sẽ. Vừa vặn Triệu Liên Sinh bởi vìnàng mua nhiều, nên tặng một ít rượu cao lương. Liên Mạn Nhi cắt mộtkhối vải mùng lần trước mua ở trấn trên, thấm rượu cao lương lau trongngoài cái bình một lần.
Cất rượu cần có dụng cụ sạch sẽ, dùng rượu có nồng độ cồn cao để khử trùng , là không còn gì tốt hơn được.
Năm mươi cái bình, Triệu Liên Sinh phân đều làm hai chuyến trở đến,Liên Mạn Nhi thanh toán ba trăm văn tiền còn lại cho hắn. Đúng lúc này,Liên Thủ Tín cùng Trương Khánh Niên cũng kéo xe nho dại đầu tiên trở về.
Nho dại chỉ dùng cái sọt chứa chở về, sau khi vận chuyển về, trước hết để ở bên cạnh dùng thân cây cao lương (*)làm kệ. Liên Mạn Nhi kiểm tra một lần, phát hiện, nho đều tốt, vẫn còn tầng sương trắng ở phía trên, thì rất hài lòng. Đợi nho hong khô, mới lấyhạt ra, bóp nát rồi trải qua khử trùng bỏ vào trong bình rượu đặt nơikhô mát . Mỗi bình rượu không thể bỏ đầy, phải chừa không gian rộng rãi để nho lê men.
255787696_864221863
(*) Cây cao lương sao khi thu hoạch, thân cây sẽ phơi khô để làm kệ hoặc những thứ khác.
Liên Mạn Nhi một lần nữa phân phối lại nhân thủ, để cho Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi trở về hỗ trợ, chỉ có Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên cùng Vương thị, Thải Vân phụ trách hái nho và vận chuyển nho về nhà.
Vì vậy quá trình cũng phải bảo trì sạch sẽ tuyệt đối, Liên Mạn Nhibắt tay vào rửa sạch lại rửa sạch, sau khi dứt khoát dùng rượu cao lương trừ độc, mới bằng lòng để cho người ta tiếp xúc với nho.
Trương Thanh Sơn và Lý thị cũng đi ra hỗ trợ. Nhiều người làm việc,những người này cũng đều là đã quen làm việc nhà nông, sẽ không lườibiếng, bận đến lúc trời tối đen, đã chuẩn bị tốt ba mươi bình nho. LiênMạn Nhi cảm giác tay mình tê dại, còn có một chút nho dại được chở về,dứt khoát gạt qua một bên, đợi ngày mai mới xử lý tiếp.
“Trên núi còn có bao nhiêu nho dại chưa chở về?”
“Sáng ngày mai, đều có thể hái trở về, chính là sợ không đủ bình dùng.”
“Vậy đoán chừng còn cần bao nhiêu cái bình?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Thủ Tín ước chừng một chút, “Ước chừng cần phải hai mươi cái bình.”
Nho dại càng nhiều càng tốt, thêm nhiều bình hơn nữa Liên Mạn Nhi đều đồng ý.
“Con lập tức đi thôn Triệu gia một chuyến, nói bọn họ sáng ngày mai lại mang hai mươi cái bình đến.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta đi, ta chạy nhanh.” Ngũ Lang nói. Hắn quả nhiên chạy đi trước,lại chạy trước trở về, nói là đến Triệu gia vừa nói ra, Triệu gia đãđồng ý sáng mai mang đến hai mươi cái bình.
Cơm tối là Liên lão gia tử bảo Chu thị chuẩn bị, tới mời Trương Thanh Sơn, còn có một nhà Liên Thủ Tín đều đi qua ăn. Trương Thanh Sơn nhúnnhường một phen, thấy Liên lão gia tử rất kiên trì, cũng đành phải đápứng. Cơm tối tự nhiên không có thịnh soạn như cơm trưa, một món thịt gàhầm cách thủy với khoai tây và quả cà là món chính, da thịt gà hầm cáchthủy xốp giòn thịt nát. Lần này, Hà thị, Triệu thị cùng mấy hài tử cũngđều có mặt ngồi cùng một bàn ăn cơm, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Hà thị mặtvẫn đen, biết rõ gà này khẳng định chính là buổi trưa nàng giết, cònchưa kịp ăn vào miệng, đã bị Chu thị đoạt lại.
Lúc ăn cơm, Liên Thủ Nghĩa hỏi Liên Thủ Tín, buổi trưa hôm nay đang bận cái gì.
Vừa mới tách khỏi nhà, Liên Mạn Nhi đã chở về nhiều bình như vậy,tiền này là từ đâu mà có. Liên Thủ Nghĩa không thể hỏi trực tiếp, đànhphải quanh co hỏi.
“Bọn nhỏ muốn ủ vài hũ rượu, ta thấy cũng không tệ. Hàng năm trong nhà ta, cũng ủ vài hũ.” Trương Thanh Sơn cười nói.
Trương Thanh Sơn đem câu chuyện tiếp tới, mọi người cũng biết, thờiđiểm ở riêng cũng không có phân cho Liên Thủ Tín bất luận tiền bạc gì.Liên Thủ Nghĩa trong lòng nghi ngờ tiền này là Trương Thanh Sơn xuất ra, nhưng cũng không thể hỏi lại. Trương Thanh Sơn còn nói chủ đề khác. Đem chuyện này quên đi.
Dù sao đã ở riêng, ngày hôm sau, một nhà Liên Thủ Tín đã tự nấu ăn.Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi sáng sớm đã cắt nửa con gà, hầm một nồisúp đậm đà, nấu cháo gạo, còn dùng bột mì cộng với gạo kê làm màn thầu,kết hợp với một mâm lớn thịt gà xào chua ngọt với đậu giác, cùng hai đĩa dưa muối.
Mọi người đều ăn no muốn bể bụng. Ngày mới vừa lên, vẫn như trước dựa theo phân công ngày hôm qua mà làm việc. Triệu Liên Sinh rất nhanh mang đến hai mươi bình rượu, một lần bán đi bảy mươi cái bình, hơn nữa tiềnbạc đều sòng phẳng. Liên Mạn Nhi xem như là khách hàng lớn rồi. Mặtkhác Triệu Liên Sinh lại đưa Liên Mạn Nhi hai cái bình nhỏ. Một cái nămcân, một cái mười cân, rồi cùng Liên Mạn Nhi nói về sau phàm là dùng cái gì. Đi mua, giá cả đều có thể thương lượng. Liên Mạn Nhi trong lòngkhen Triệu gia biết kinh doanh, Trương thị nhìn hai cái bình nhỏ, thìnói về sau muối trứng gà, dưa muối vừa vặn dùng được.
Liên Thủ Tín phỏng chừng, công phu cho tới trưa, có thể đem tất cảnho dại trên núi đều vận chuyển trở về. Trương Khánh Niên nói muốn giúpbọn họ làm xong mọi việc mới trở về. Liên Thủ Tín cảm thấy bây giờ làthời điểm thu hoạch bận rộn, việc nhà Trương gia cũng nhiều. Nên khôngcó đáp ứng, nói chỉ cần giúp chở nho về là được, làm cho người củaTrương gia trở về.
Liên Mạn Nhi biết rõ, nếu như không có xe ngựa của Trương gia, còn có nhân thủ hỗ trợ, chỉ dựa vào mấy người nhà bọn họ, dùng xe ba gác nhàmình, muốn ủ những bình rượu này, chỉ sợ phải mất bốn năm ngày đều chưahẳn có thể làm xong. Nên nàng thật cao hứng, cũng rất cảm kích, vì vậy sáng sớm đã bàn bạc với Trương thị, lấy tiền riêng ra, đi trấn trên mua mấy cân thịt về, định buổi trưa làm bánh nhân thịt.
Thịt heo mua về rửa sạch sẽ, Liên Mạn Nhi đem da thịt lột xuống, dùng lửa hơ mấy cọng lông phía trên làm cho sạch sẽ, cắt thành khối nhỏ,sáng sớm nhóm lửa, hầm nửa nồi súp da đậm đà, còn một phần nhỏ cho vàotrong chậu làm nó ngưng kết thành da thịt đông lạnh. Lại dùng bột mìtrộn chung, cũng đặt ở trong chậu.
Đợi đến gần trưa, Liên Mạn Nhi ra phía sau vườn cắt một rỗ rau hẹlớn. Thời điểm ngày hôm sau ra ở riêng, Liên lão gia tử đã nói, rau củtrong vườn trong một quý (3 tháng), nhà Liên Thủ Tín cũng có thểtùy tiện ăn. Đem rau hẹ rửa sạch sẽ, cắt tốt, lại cắt thịt nạc mới mua,cho vào nồi sắt lớn ở nấu chín, lại đem da thịt đông lạnh cũng cắt nát,cùng thịt thái, rau hẹ trộn lẫn làm thành nhân bánh.
Dùng rau hẹ làm nhân bánh có một ưu điểm, bởi vì bản thân rau hẹ vịnồng, cũng không cần bỏ thêm gia vị vào. Lúc Liên Mạn Nhi luộc da thịtđông lạnh, cố ý thả nhiều hành tây. Lấy hạt hồi hầm, bởi vậy chỉ cần cho thêm chút muối, không cần gia vị khác. Lý thị, Liên Mạn Nhi trongphòng, Trương thị cũng ngồi xuống giúp đỡ làm nhân bánh, Liên Chi Nhithì ở bên ngoài bắt đầu nhóm lửa, bánh nướng áp chảo dùng chính là dầuđậu nành mới mua, Liên Mạn Nhi lại đem gà trộn chung với một chút dầu,kết quả dầu vừa nóng, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, đợi nhân bánh hấp chín,cái mùi thơm kia càng thêm hấp dẫn.
IMG_1076aw
(Hạt hồi: có vị cay, ngọt, mùi thơm, tính ấm; có tác dụng trừ đàm, khai vị, kiện tỳ (kích thích bộ máy tiêu hoá), tiêu thực, giảm co bóptrong dạ dày và ruột, lợi sữa, trừ phong, giảm đau, sát trùng. Đây làmột vị thuốc có thể dùng để nấu ăn thực liệu rất tốt.)
Lý thị giúp đỡ làm xong bánh, từ trong lòng ngực lấy ra cái bao vải, bên trong bao lấy một xâu tiền cùng hai khối bạc, đưa cho Trương thị.
“Các ngươi phân ra sống một mình, trong tay một văn tiền đều không có thì làm sao sống? Chút tiền này ngươi giữ lại, để dành dùng.” Lý thịđối với Trương thị nói, “Lần này tới thăm ngươi, không biết các ngươi ởriêng, phải biết, đã mang nhiều hơn một chút đến rồi.”
Trương thị không chịu nhận.
“Nương, ta đã là nữ nhi gả ra ngoài, sao có thể đều khiến phụ mẫu bỏ tiền ra.”
“Gả đi ra ngoài thì không phải là khuê nữ ta hả?” Lý thị kiên quyếtnhét tiền vào trong ngực Trương thị, “Ngươi giữ cho tốt, nên mua cái gìthì mua, đừng có luyến tiếc không nở dùng. Nếu thiếu tiền, ngươi gửi thư cho ta.”
“Nương, ta không thể nhận số tiền này.” Trương thị nói.
“Cầm a, xem như tiền chúng ta cho ngươi mua vật dụng trong nhà. Đạica và đại tẩu ngươi cũng yên tâm, bọn họ cũng đều biết, buổi sáng đã nói với ta.” Lý thị nói.
Hai mẫu tử nhún nhường một phen, Trương thị chỉ đành nhận lấy.
Lý thị đi vệ sinh, Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nhìn tiền trong tay ngẩn người, thì đi qua cho vào bao.
“Mẹ, tiền này con giữ, đợi chúng ta có tiền, sẽ hiếu kính lại cho ông bà ngoại nhiều hơn, bọn họ cũng sẽ cao hứng.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị nở nụ cười, “Con thật biết nói.”
“Con cũng không chỉ nói.” Liên Mạn Nhi nói tiếp, “Mẹ hiện tại không khỏe, tiền này trước hết để con trông coi được không.”
Trương thị đột nhiên ý thức, những ngày này , có thể nói vẫn là LiênMạn Nhi làm chủ gia đình rồi, trong lúc Trương thị sửng sờ, Liên Mạn Nhi đã đem tiền cất vào trong tủ, bên ngoài còn bỏ thêm ổ khóa.
“Được, đều cho con quản. Con còn sợ mẹ đem tiền này tiêu xài tuỳ tiện rồi hả?” Trương thị bất đắc dĩ nói.
Mấy người Trương Khánh Niên cùng Liên Thủ Tín kéo một xe nho dại cuối cùng vào cửa, Trương Khánh Niên nở nụ cười, nói là lại có lộc ăn rồi.
Bên này nhân bánh đã làm xong, Liên Mạn Nhi lại mượn nồi và bếp lòbên nhà Liên Thủ Lễ, mặt khác còn xào thêm một món khoai tây, một mónthịt xào đậu giác, còn làm một món súp dưa chuột băm trứng.
Lúc ăn cơm, Trương Thanh Sơn cùng Liên Thủ Tín đi phòng trên, mời Liên lão gia tử tới dùng cơm chung.
Bởi vì còn phải đi hơn mười dặm đường, nên ăn cơm xong, Trương KhánhNiên chuẩn bị xe ngựa trở về. Trương Thanh Sơn đem lời muốn dặn dò đãdặn dò Liên Thủ Tín, rồi lôi kéo tay Liên lão gia tử nói lão ca ca dàilão ca ca ngắn, một bên vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện.
Lý thị không nỡ xa Trương thị, lôi kéo tay Trương thị tự nhiên là có rất nhiều điều muốn dặn dò.
“Nương, ngài còn có gì lo lắng. Muội tử là người tốt số, xem mấy hàitử đều lớn rồi, cũng đã dùng được, ngày tốt lành của muội tử ở phíasau.” Vương thị cười nói.
Liên Mạn Nhi gọi Thải Vân qua một bên, đưa cho nàng một cái giỏ.
“Là gì?” Thải Vân hỏi.
Trong giỏ xách lót một tầng lá cao lương, phía trên là một bao đườngkẹo hạt thông, còn hơn mười cái bánh gói trong giấy dầu. Lúc ăn cơm, mấy người Trương gia không ngớt lời tán dương nhân bánh ăn ngon, Liên Mạn Nhi sớm nghĩ đến nhà nàng cũng không có gì có thể lấy ra tặng, thờiđiểm làm bánh nướng áp chảo cũng làm nhiều một chút, chính là có ý địnhcho Thải Vân đem về ăn. Mặt khác còn có bao đường kẹo hạt thông, là nàng buổi sáng lúc đi mua thịt đã mua, cũng là muốn cho Thải Vân mang vềnhà, không đủ để cho các trưởng bối huynh đệ tỷ muội khác ăn.
“Ai ôi!!!, Vậy là thế nào, ta không cầm.” Thải Vân nhìn đồ trong giỏ, từ chối.
“Tỷ còn khách khí làm gì, mau cầm a.” Liên Mạn Nhi cười.
Tính tình Thải Vân cũng là cởi mở, biết rõ Liên Mạn Nhi thành tâm thành ý cho, cũng không chối từ nữa.
Tiễn một nhà Trương Thanh Sơn rời đi, Liên Mạn Nhi cũng không có nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu làm việc. Người một nhà đem số nho dại còn lại đi xử lý, trời cũng đã tối đen. Bảy mươi cái bình đều đem ra hết, còn thừa lại một ít nho dại, Liên Mạn Nhi dứt khoát cho vào hai cái bình nhỏ.
Nhìn mấy cái bình được sắp xếp chỉnh tề, sờ lại cánh tay cùng bàn tay đau nhức của mình, trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười.
Cơm tối là ăn phần bánh còn lại, cơm nước xong xuôi, mọi người đều lên giường gạch ngủ.
“Mạn Nhi, rượu này cứ như vậy có thể ủ ra?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Còn sớm lắm.” Liên Mạn Nhi nói. Rượu nho dại phải qua mấy lần lên men, loại bỏ, ít nhất cũng phải gần hai tháng.
“Mạn Nhi, biện pháp ủ rượu này cũng không khó, bọn người nhị thẩm cũng học xong a.” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
Thời điểm bọn người Liên Mạn Nhi làm việc, Liên lão gia tử, Chu thị,Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, còn có hai phu thê Liên Thủ Nghĩa cùng mấyhài tử, đều sang đây nhìn xem. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị còn hạch hỏi,thậm chí nghĩ muốn tự làm thử, bị Liên Mạn Nhi kiên quyết cự tuyệt.
Nàng hiểu rõ lo lắng của Liên Chi Nhi.
“Không dễ dàng như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi nói. Ủ rượu nho còn có một công đoạn mấu chốt, nàng ai cũng không có nói cho biết. Bọn ngườiTrương Thanh Sơn nếu như cũng muốn ủ, sẽ hỏi nàng. Lúc đó nàng sẽ đemcông đoạn mấu chốt này nói cho bọn họ cũng không muộn. Nhưng mà nếu nhưai muốn học trộm, sau đó lén lút tự mình ủ, nàng sẽ không phụ trách kếtquả.
Người một nhà đều mệt mỏi, nói mấy câu, đều nặng nề mà ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Liên Mạn Nhi đột nhiên bừng tỉnh.
“Bên ngoài giống như có động tĩnh.”
|