Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
|
|
Chương 209: Anh ôm em làm bài tập[EXTRACT]Editor: Nguyetmai "Em có thể không đi không?" Tiểu Miêu Miêu cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cất giọng non nớt, nghe có vẻ miễn cưỡng. Nghe vậy thôi, chứ chỉ có Hạ Kỳ nhìn thấy cô bé nhếch miệng nở một nụ cười ranh mãnh. Thấy rõ nhưng không vạch trần, Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng đôi mắt sáng rực, lắc đầu cười: "Không được." "Nhất định phải đi ạ?" "Ừ, nhất định." "Thôi được rồi!" Tiểu Miêu Miêu ôm gọt bút chì, miễn cưỡng thu dọn vở bài tập trên bàn. Nhưng trên thực tế, trong lòng Tiểu Miêu Miêu vui đến sắp nổ tung. Rốt cuộc cũng gây chú ý cho Thất cách cách được rồi, không uổng công cô bé bỏ sức đi qua đi lại. Tiểu Miêu Miêu ôm vở bài tập đến trước mặt Hạ Kỳ, vừa mới đứng lại thì một bàn tay lớn đã vươn tới. Cánh tay ôm vở chợt nhẹ đi, ngay sau đó, có một cánh tay ôm lấy eo cô bé, hai chân Tiểu Miêu Miêu lơ lửng trên không, thoáng chốc đã ngồi trên đùi Hạ Kỳ. Hạ Kỳ ôm lấy Tiểu Miêu Miêu, điều chỉnh tư thế của mình để cả hai có thể ngồi thoải mái, cưng chiều xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Được rồi, bây giờ có thể ngoan ngoãn làm bài tập được rồi." Tiểu Miêu Miêu rất thích được Hạ Kỳ xoa đầu. Lòng bàn tay của Hạ Kỳ rất ấm áp, mỗi lần được xoa đầu như vậy cô bé đều cảm nhận được sự cưng chiều và tình cảm ấm áp mà cậu dành cho mình. Advertisement / Quảng cáo Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, ngọt ngào nói: "Vâng ạ." Tiểu Miêu Miêu ngồi trong lòng Hạ Kỳ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và nhịp tim trên người cậu, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi trà thơm dịu. Trái tim rộn ràng của Tiểu Miêu Miêu dần yên tĩnh lại tập trung làm bài tập. Nhìn cái đầu nhỏ ở trước ngực mình, Hạ Kỳ hơi cong môi, đặt hai tay lên bàn phím máy vi tính, bao bọc lấy Tiểu Miêu Miêu. Ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm đầy sao. Gió mát nhẹ nhàng thổi qua làm lá rơi rụng, mùi hương hoa lan tỏa khắp nơi, để lại duy nhất một vầng sáng ngoài cửa sổ. Rèm cửa khẽ bay theo làn gió, ánh đèn dìu dịu, càng chiếu tỏ hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang chăm chú mà hạnh phúc. … Vào buổi chiều thứ Bảy nọ, Hạ Kỳ mang theo lá dong, gạo nếp và mứt táo đã chuẩn bị sẵn từ trước, một tay dắt Hạ Lâm, một tay dắt Tiểu Miêu Miêu đến trường mẫu giáo để gói bánh ú. Ngọc Mạn Nhu đang quay phim ở Hoành Điếm. Hạ Mộng thì đang đi công tác ở nước ngoài, hai người đều không thể tham dự. Hạ Lê Hân và Miêu Hạo Hiên làm đàn ông thời đại mới kiêm tôi tớ của vợ, đương nhiên là vợ đi đâu thì sẽ đi theo đó. Vốn dĩ đã định để thím Nghiêm đi, nhưng hôm nay thím Nghiêm đi đào tạo người giúp việc mới rồi. Thế là, nhiệm vụ tham gia hoạt động giữa ba mẹ và con cái rơi vào Hạ Kỳ. Cũng may là hai cô bé đều khá ngoan, Hạ Kỳ trông cũng không khó khăn gì. Hạ Kỳ bế hai cô bé vào ghế nhỏ ở đằng sau khoang lái. Khi cậu kéo cửa xe ở ghế kế bên tài xế chuẩn bị lên xe, thì sau lưng vọng đến tiếng gọi quen thuộc. "Hạ Kỳ, cậu đi đâu vậy?" Hạ Kỳ dừng chân lại, nhìn về nơi phát ra tiếng gọi. Miêu Kỳ Phong đang ôm bóng rổ, mặc áo sơ mi ca rô đứng trước cửa nhà bọn họ. Thấy Hạ Kỳ dừng lại, Miêu Kỳ Phong chạy đến chỗ Hạ Kỳ, thở hổn hển, lên tiếng hỏi: "Cậu định đi đâu vậy?" Hạ Kỳ không có ý định nói cho Miêu Kỳ Phong biết, cất giọng mỉa mai: "Cậu quản được sao?" Miêu Kỳ Phong: "…" Bị Hạ Kỳ làm nghẹn họng, Miêu Kỳ Phong không thèm quan tâm nữa, quan sát ghế sau xe. Lúc ánh mắt lướt qua Hạ Lâm, Miêu Kỳ Phong chợt giật mình sửng sốt, kích động nắm lấy cổ áo Hạ Kỳ, gặng hỏi: "Đi đâu thế, đi đâu thế, dẫn tớ đi cùng với!"
|
Chương 210: Tiểu Lâm Lâm cũng đi, sao tớ lại không đi được chứ?[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Hạ Kỳ liếc nhìn Miêu Kỳ Phong, sau đó chậm rãi hất tay cậu ta ra, đôi môi mỏng chầm chậm thốt ra mấy chữ, không màng đến ánh mắt mong mỏi của Miêu Kỳ Phong: "Không được." Nói xong liền nhấc chân định lên xe. Miêu Kỳ Phong lại liếc nhìn Tiểu Lâm Lâm ngồi trong xe, đột nhiên cuống lên, ném quả bóng rổ đang kẹp trong khuỷu tay đi, quên mất Hạ Kỳ có bệnh sạch sẽ, bèn duỗi tay nắm lấy áo sơ mi của Hạ Kỳ. Áo sơ mi bị níu lại, Hạ Kỳ đặt chân đang nhấc lên xuống, đôi môi đỏ mọng nhếch lên chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Thấy đã tóm được Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong xỏ lá mở miệng: "Không được, cậu phải dẫn tớ đi." Hạ Kỳ nghiêng đầu lại, nhíu mày nhìn Miêu Kỳ Phong: "Vậy cậu cho tớ một lý do để dẫn cậu đi đi." Miêu Kỳ Phong: "Tớ…" Bị quan sát bởi đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Kỳ, da đầu của Miêu Kỳ Phong tê dần. Hai năm nay, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà khí thế của thằng nhóc thối này càng ngày càng thâm sâu khó lường, càng ngày càng khiến người ta khó nắm bắt. Nhất là ánh mắt của cậu, như có thể nhìn thấu vạn vật khắp thế gian vậy, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó. Dù hai người là bạn thân, nhưng Miêu Kỳ Phong phải thừa nhận rằng, trong lòng cậu ta có ý muốn rút khỏi nhóm. Hạ Kỳ chờ trong chốc lát, thấy Miêu Kỳ Phong cứ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, sự kiên nhẫn của cậu cũng hao mòn trong sự chờ đợi này, lập tức xoay người, ra vẻ muốn lên xe: "Nếu cậu chưa nghĩ ra lý do, vậy bọn tớ đi trước đây." Advertisement / Quảng cáo "Đừng…" Miêu Kỳ Phong lên tiếng giữ cậu lại, định vươn tay ra kéo áo Hạ Kỳ theo phản xạ. Hạ Kỳ đã sớm cảm nhận được, vào khoảnh khắc Miêu Kỳ Phong vươn tay ra, cậu liền quay người lại, trừng mắt nhìn vào bàn tay đen thui của Miêu Kỳ Phong bằng ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng nói: "Cậu còn dám kéo áo tớ lần nữa thử xem." Miêu Kỳ Phong cực kỳ muốn khí khái nói lại Hạ Kỳ rằng: "M* nó, tớ cứ kéo đấy, cậu làm gì được tớ?" Nhưng trên thực tế, kết hợp với sự bi thảm trải qua mấy lần trước, Miêu Kỳ Phong thật sự không dám. Cậu ta yếu ớt rụt tay về, bỗng nghĩ đến không chừng bây giờ Hạ Lâm đang ngồi trong xe nhìn cậu ta, nếu cậu ta cứ sợ hãi thế này, sau này chắc sẽ mất mặt với Lâm Lâm lắm. Thế là, bàn tay đang rụt lại giữa không trung đột nhiên đổi hướng, chuyển sang gãi đầu. Vừa gãi đầu vừa cười: "Mấy ngày rồi chưa gội đầu, hơi ngứa, khì khì…" Hạ Kỳ im lặng nhìn Miêu Kỳ Phong cười còn khó coi hơn cả khóc, cúi đầu nhìn đồng hồ, không muốn tiếp tục lằng nhằng với Miêu Kỳ Phong. "Nếu cậu rảnh quá thì tìm chỗ nào mát mẻ nán lại đi, bọn tớ phải đến trường." "Ai nói tớ rảnh." Miêu Kỳ Phong bám lấy cửa xe của Hạ Kỳ, nói: "Cậu vẫn chưa đồng ý đưa tớ đi cùng mà?" Hạ Kỳ đỡ trán, ngán ngẩm trả lời: "Bọn tớ phải đến trường chứ không phải đi chơi, cậu đừng đi theo phá đám." "Hạ Kỳ, cậu nói vậy làm tớ không vui đó." Miêu Kỳ Phong chống nạnh, tỏ vẻ giận dỗi: "Tiểu thiếu gia tớ đây giống loại người thích khiêu khích, ở không đi gây sự lắm hả?" "Chẳng lẽ cậu không giống?" Hạ Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại. "Khụ…" Trái tim của Miêu Kỳ Phong trống rỗng. Thỉnh thoảng cậu ta có hơi hâm hâm chút thôi mà… Miêu Kỳ Phong không cam lòng giải thích: "Nhưng Tiểu Lâm Lâm cũng đi, sao tớ lại không đi được chứ?" "Cậu đi hay không thì liên quan gì đến Tiểu Lâm Lâm?" Hạ Kỳ lạnh nhạt nhìn Miêu Kỳ Phong cuống đến độ xoay vòng vòng, đáy mắt ánh lên tia sáng như đang xem kịch vui.
|
Chương 211: Hạ Kỳ, cậu không thấy cậu ích kỷ lắm sao?[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Từ lúc Miêu Kỳ Phong xuất hiện, hai cô bé ngồi trong xe đã không kìm lòng được mà liếc ra ngoài cửa sổ. "Lâm Lâm, chú út của chị đến đây làm gì nhỉ?" Tiểu Miêu Miêu thắc mắc liếc nhìn Hạ Lâm ngồi bên cạnh mình. Hạ Lâm nhún vai, chẳng hề để ý mà nói: "Chắc là đến thăm chị đấy!" "Vậy à?" Tiểu Miêu Miêu khó hiểu. Vì sao cô bé lại cảm thấy khả năng chú út đến tìm Hạ Lâm lại lớn hơn nhỉ? Gương mặt của Hạ Lâm đã chẳng còn dáng vẻ bầu bĩnh của trẻ con, thay vào đó là một gương mặt trái xoan xinh đẹp, cặp mắt phượng quyến rũ có phần đuôi hơi cong lên. Mỗi cái chớp mắt đều thể hiện lên một vẻ phong tình khác biệt. Sống mũi thẳng tắp xinh xắn. Đôi môi nhỏ nhắn chúm chím như một nụ hoa hồng sắp nở, mê hoặc ánh nhìn của người khác nhưng toàn thân lại có gai, không dễ động vào. Đường nét gương mặt xinh đẹp, cuốn hút nhưng lại trông có vẻ kiêu căng, ngạo mạn vì tính cách lạnh lùng, trầm tĩnh của cô bé. Còn Tiểu Miêu Miêu ngồi bên cạnh cô bé thì lại có một gương mặt tròn trĩnh, bụ bẫm, đôi mắt đen láy đáng yêu như những viên mã não màu đen. Chóp mũi xinh xắn ửng hồng, đôi môi anh đào mềm mại như cánh hoa anh đào. Trên người cô bé còn có mùi sữa thơm thoang thoảng, lại thêm cơ thể mũm mĩm kia khiến cô bé trông chẳng khác nào một cục bột mềm mại. Dù là ai cũng không thể tưởng tượng được hai cô bé khác nhau từ tướng mạo đến tính cách lại có thể chơi chung với nhau. Nhưng trên thực tế, tình bạn của hai cô bé bền chặt đến mức Hạ Kỳ cũng phải ghen tị. … Ngồi đợi trên xe một lúc vẫn chưa thấy Hạ Kỳ quay lại. Tiểu Miêu Miêu đã dần mất kiên nhẫn, với lấy cặp sách của mình, lấy hai hộp sữa ở trong cặp ra, đưa một hộp cho Hạ Lâm. Advertisement / Quảng cáo "Lâm Lâm, cho em nè." "Cảm ơn." Hạ Lâm cũng không khách sáo với Tiểu Miêu Miêu mà giơ tay ra nhận luôn. Dù sao xem kịch cũng phải có đồ ăn kèm thì mới xem thỏa thích được. Hai người bên ngoài xe không hề hay biết bọn họ đã trở thành người diễn kịch rồi. Hạ Kỳ vẫn đang giằng co với Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong nhìn hai cô bé đang uống sữa và nhìn bọn họ bằng một ánh mắt thích thú thì khóe miệng run rẩy. Khóe môi Hạ Kỳ cũng khẽ giật mấy cái, chẳng qua khi Miêu Kỳ Phong nhìn về phía cậu, khóe môi cậu đã bình thường rồi thôi. Hai người đôi co một lát, trong đôi mắt đào hoa dài hẹp của Miêu Kỳ Phong hiện lên một tia sáng, khóe môi cậu khẽ nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp. Cậu đã nghĩ ra được cách để bám đuôi. "Hạ Kỳ, cậu không thấy cậu quá ích kỷ à?" "Hả?" Hạ Kỳ ngơ ngác với câu hỏi bất thình lình của Miêu Kỳ Phong: "Cậu có ý gì?" Miêu Kỳ Phong chắp tay sau lưng, nói chuyện như ông cụ non: "Quan hệ của cậu và Tiểu Miêu Miêu là vợ chồng chưa cưới. Trước giờ hễ đi đến đâu hai người lại phát "cẩu lương" đến đấy, mà Tiểu Lâm Lâm lại chỉ có một mình. Cậu không cảm thấy cậu để Tiểu Lâm Lâm làm kỳ đà cản mũi, là bóng đèn giữa hai người là quá ích kỷ hả?" Hạ Kỳ: "…" Người có thể liên tưởng đến phương diện sâu xa đó của vấn đề, chắc chỉ có mình kẻ quái gở như Miêu Kỳ Phong thôi. Đương nhiên Hạ Kỳ cũng không phải người dễ bắt nạt. Đôi mắt đen sâu thẳm cậu bình tĩnh nhìn Miêu Kỳ Phong: "Cậu cũng nói rồi đó. Tiểu Lâm Lâm là bóng đèn, nếu tớ mà dẫn cả cậu đi cùng thì chẳng phải sẽ có hai cái bóng đèn sao?" Hạ Kỳ dừng lại một lát, nhìn sắc mặt tái đi của Miêu Kỳ Phong rồi chậm rãi nói thêm: "Giữa ban ngày ban mặt, tớ cần nhiều bóng đèn như vậy để làm gì?" Miêu Kỳ Phong: "…" Thế mà cậu ta không cãi lại được. Cửa sổ xe ở phía sau ghế lái chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt trái xoan xinh xắn của Hạ Lâm. Trong đôi mắt của cô bé đã dần hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Một giọng nói trong trẻo, du dương như tiếng hót của chim vàng anh trong khe núi hoang vắng, vang lên bên tai hai người. "Hai anh mà còn lằng nhằng nữa là bọn em không cần đến trường nữa luôn đấy."
|
Chương 212: Quen phải Miêu Kỳ Phong giả![EXTRACT]Editor: Nguyetmai "Đúng vậy." Hạ Lâm vừa nói dứt lời, Miêu Kỳ Phong đã là người phản ứng lại đầu tiên. Cậu trừng mắt nhìn Hạ Kỳ: "Tại cậu ngăn cản tớ đấy, nếu mà cậu không ngăn tớ thì… bây giờ có khi chúng ta đã đến trường rồi." Miêu Kỳ Phong hừ một tiếng, mở cánh cửa phía sau ghế lái ra, trèo lên xe và đóng cửa lại, thực hiện một loạt động tác liên tiếp, trôi chảy như không. Hạ Kỳ nhìn Miêu Kỳ Phong như vậy mà tối sầm mặt. Chắc chắn là cậu quen phải Miêu Kỳ Phong giả rồi, bằng không thì sao cậu ta có thể ngớ ngẩn như vậy được. Vì Hạ Kỳ muốn để hai cô bé được thoải mái nhất nên đã bảo lái xe sử dụng một chiếc xe Van. Trong xe Van có ba hàng ghế ngồi. Hai cô bé ngồi ở hàng giữa, Miêu Kỳ Phong rất biết điều ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Hạ Kỳ thì mở cửa xe ngồi trên ghế lái phụ. "Lái xe đi!" Hạ Kỳ thản nhiên nói. Chiếc xe Van màu đen bình dị chạy bon bon trên đường. Miêu Kỳ Phong là một người không thể ngồi yên được một lúc, suốt dọc đường đi trong xe toàn là tiếng nói chuyện líu ríu của cậu ta. Hạ Kỳ đeo tai nghe vào, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Hạ Lâm cũng đeo tai nghe, nghe bản ghi âm tiếng Anh. Advertisement / Quảng cáo Chỉ có Tiểu Miêu Miêu là dùng hai ngón tay nhỏ bé mũm mĩm của mình để bịt tai. Đến khi không chịu nổi nữa cô bé mới thốt lên: "Chú út, chú có biết là chú rất ồn ào không?" "Có à?" Miêu Kỳ Phong sờ mũi, sửa soạn lại áo quần của mình một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì: "Chú thấy chú vẫn bình thường mà!" Tiểu Miêu Miêu không hề thương tiếc, ném cho Miêu Kỳ Phong một ánh nhìn khinh bỉ: "Chú không thấy chú rất xấu à?" "Chú nghĩ chú vẫn đẹp trai chán!" "Đó có thể là do chú chưa soi gương thôi!" Miêu Kỳ Phong: "…" Cậu cảm thấy tổn thương vì sự khinh bỉ không thương tiếc của Tiểu Miêu Miêu. Miêu Kỳ Phong hướng nhìn Hạ Kỳ ngồi trên ghế lái phụ, hỏi to: "Hạ Kỳ, tớ rất ồn ào, đáng ghét hả?" Hạ Kỳ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bằng một giọng thản nhiên: "Tớ vẫn tưởng rằng cậu tự biết chứ." Miêu Kỳ Phong: "…" Bị hai vợ chồng cùng nhau khinh bỉ, Miêu Kỳ Phong cảm thấy trái tim mong manh của mình đã vỡ vụn. Cậu không cam lòng quay mặt sang chỗ Hạ Lâm, giọng điệu nói chuyện còn nhẹ nhàng hơn cả ban nãy. "Tiểu Lâm Lâm, anh ồn ào lắm hả?" Hạ Lâm đeo tai nghe, những âm thanh vang lên trong tai nghe át hết cả tiếng nói chuyện của Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong nhìn cô bé đang cúi đầu đọc sách, chẳng thèm đếm xỉa đến mình, thì cảm thấy rất bất lực. Cậu là một thiếu niên có khả năng tự chữa lành vết thương mạnh mẽ. Chẳng mấy chốc cậu đã bình thường trở lại, nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai Tiểu Lâm Lâm, nói thật to: "Tiểu Lâm Lâm, anh có một chuyện muốn hỏi em." Lần này cậu đã gần như gào lên. Hạ Lâm bỏ tai nghe xuống, đôi mắt to mờ mịt nhìn Miêu Kỳ Phong: "Anh muốn hỏi em chuyện gì?" Hạ Lâm mờ mịt có vẻ không giống với bộ dạng lạnh lùng ngày thường. Ừm… Khá là đáng yêu. Hạ Lâm nhìn Miêu Kỳ Phong đang cười ngớ ngẩn thì gò má khẽ run lên. Cô bé cất lời hỏi lại lần nữa: "Anh muốn hỏi em cái gì?" "Hả?" Miêu Kỳ Phong như một thằng nhóc mới lớn bị người ta bắt quả tang, gò má cậu ửng hồng, cũng chẳng dám nhìn Hạ Lâm, mà chỉ cúi đầu bẽn lẽn: "Cũng không có chuyện gì." "Ồ!" Khi Hạ Lâm đang định đeo lại tai nghe, Miêu Kỳ Phong bỗng túm lấy cánh tay cô bé: "Thật ra, anh có mấy chuyện muốn hỏi em."
|
Chương 213: “Phụ huynh”còn nhỏ...[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Hạ Lâm vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một gương mặt đẹp trai size lớn. Hai người bốn mắt nhìn nhau mất một lúc. Miêu Kỳ Phong ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng, trong veo của Hạ Lâm, cậu có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong cặp mắt mùa thu ấy. Một lúc lâu sau, Miêu Kỳ Phong mới nhìn đi chỗ khác, sau khi nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì, gương mặt cậu bỗng đỏ bừng lên, cúi thấp đầu không dám nhìn Hạ Lâm nữa. Hạ Lâm liếc nhìn Miêu Kỳ Phong đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt như con gái, khóe môi đỏ hồng khẽ cong lên. "Anh muốn hỏi em chuyện gì?" Độ cong đó rất nhỏ, ngay khi Miêu Kỳ Phong ngẩng đầu lên, khóe môi Hạ Lâm đã mím lại thành một đường thẳng. Miêu Kỳ Phong gãi đầu, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói: "Có phải anh rất ồn ào không?" Giọng Miêu Kỳ Phong càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức Hạ Lâm suýt nữa thì không nghe thấy cậu nói gì. "Anh nói gì cơ?" Hạ Lâm nhíu mày lại: "Anh nói nhỏ quá, vừa rồi em không nghe rõ." Thật ra Hạ Lâm đã nghe được nhưng cô bé không thích cái bộ dạng bẽn lẽn, xấu hổ này của Miêu Kỳ Phong, trông chẳng giống đàn ông con trai gì cả. Miêu Kỳ Phong khoác tay lên lưng ghế Hạ Lâm, cậu hít sâu một hơi, nhắc lại lời nói vừa rồi: "Có phải anh rất ồn ào không?" Advertisement / Quảng cáo Giọng Miêu Kỳ Phong đã nói to hơn rất nhiều rồi, nhưng khi nói đến hai từ "ồn ào", giọng cậu lại tự giác nhỏ xuống. Nói xong, Miêu Kỳ Phong lại cúi đầu xuống đợi câu trả lời của Hạ Lâm. Mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời của Hạ Lâm, Miêu Kỳ Phong cho rằng Hạ Lâm cũng thấy mình ồn ào, thì héo rũ như trái cà, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không đâu." Hai từ bình thản vang lên bên tai Miêu Kỳ Phong như âm thanh của tự nhiên. Cậu vui vẻ rướn người lại gần chỗ Hạ Lâm, muốn xác định lại lần nữa: "Có thật không?" Hạ Lâm quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai ở ngay bên cạnh mình, gương mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức Hạ Lâm có thể nhìn thấy cả sự vui mừng giấu trong đáy mắt Miêu Kỳ Phong. Có lẽ là không đành lòng châm chọc Miêu Kỳ Phong thêm nữa, Hạ Lâm gật đầu như có ma xui quỷ khiến. Miêu Kỳ Phong đã vui đến mức không biết phải nói gì rồi. Cậu ta cũng không biết vì sao mình lại để ý tới ý kiến của một cô bé năm tuổi như vậy. Nhưng mà nghe thấy Hạ Lâm nói như vậy, chẳng biết vì sao cậu lại cảm thấy rất vui vẻ. … Hoạt động lần này được tổ chức trong sân vận động bên ngoài trường học Anh Sán. Sân vận động ở ngoài trời, nên có thể cảm nhận được ánh Mặt trời ấm áp cùng làn gió nhẹ nhàng. Trên thảm cỏ nhân tạo của sân vận động, những chiếc bàn nhỏ màu xanh được xếp thành một vòng tròn lớn. Ba mẹ và các bạn nhỏ đều ngồi trên chiếc ghế nhỏ xếp ở bên ngoài vòng tròn. Trên bàn là lá gói bánh ú, gạo nếp và các loại mứt mà họ mang đến. Khi nhóm Hạ Kỳ đến, hiệu trưởng đang đứng ở trong vòng tròn phổ biến những điều cần lưu ý trong hoạt động lần này. Hoạt động gia đình lần này chủ yếu là để quan sát sự giao lưu giữa ba mẹ và con cái nhằm gắn kết hơn nữa tình cảm hai bên. Người đến tham dự hoạt động gia đình lần này đa số là các bà mẹ, cũng có cả một vài ông bố. Nhưng "phụ huynh" còn quá trẻ như Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong thì lại khác hẳn. Bốn người không phải kiểu người để ý đến ánh mắt của người khác, tất cả đều ngồi xuống chỗ của mình, xếp những thứ mang theo lên bàn như không có chuyện gì cả. Vốn dĩ Hạ Kỳ định để cậu và hai cô bé tạo thành một nhóm, nhưng nay có thêm Miêu Kỳ Phong nữa thì lại thành hai người một nhóm. Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu một nhóm, Miêu Kỳ Phong và Hạ Lâm một nhóm.
|