Thế Giới Anh Ấy Sống
|
|
Chap 35: Tiếp tục bỏ trốn.
Tại một khu căn hộ cao cấp.
Lục Nghị ăn bận bảnh bao, tóc vuốt keo bóng, áo khoác lên vai, khăn choàng ở cổ đi bước nào là mấy cô gái liền nhìn bước đó, không kể già không kể trẻ, không kể vị thành niên bất kỳ ai là phụ nữ trong khu căn hộ này thấy Lục Nghị là chỉ có một chữ mê, à còn mấy cái trường phái gọi là ngoài nam trong nữ cũng xếp vào hàng bị Lục Nghị mê hoặc.
Lục Nghị bước đi môi kéo nụ cười cong, phái nữ muốn chảy hết máu mũi, trời ơi ở đâu ra mà có một chàng trai đẹp như tượng tạc thế này.
"Ôi tôi đi chết đây!" Anh chàng gay lộ chạy vào phòng đóng cửa.
Lục Nghị không quan tâm bọn họ xì xào sau lưng, hắn cứ thản nhiên bước vào, nơi hắn muốn đến là căn hộ ba số sáu, số cũng đẹp thật rất dễ nhớ và cũng rất dễ để ra tay.
Lục Nghị đứng lại, anh ta đưa ngón tay chạm vào nút chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên báo cho chủ nhà, nhưng cánh cửa vẫn không có một ai ra mở.
"Vụ gì đây? Chẳng lẽ không có nhà?"
Lục Nghị tiếp tục đưa tay lên nhấn chuông, nhấn đến lần thứ ba khi đã không muốn nhấn nữa thì cánh cửa bỗng được người phụ nữ mở ra.
Lục Nghị nhẹ chuyển đôi mắt một lượt từ dưới lên trên, người phụ nữ mặc khăn choàng tấm màu trắng, môi son bị lem, dây quấn khăn cột đại khái không gọn gàng. Cô ta nhìn thấy Lục Nghị thì rất ngạc nhiên, đôi mắt ẩn một vẻ lo lắng nhưng cũng kèm theo một sự thích thú.
"Đợi tôi một chút, một chút thôi."
Người phụ nữ nói, sau đó cô ta vội đóng cửa nhưng cánh cửa bỗng bị chặn lại.
Lục Nghị ngang nhiên bước vào, cô ta tỏ vẻ bối rối khi Lục Nghị làm vậy:
"Anh sao vậy tôi đã nói anh đợi tôi một chút rồi mà, bây giờ thì không được đâu, anh mau ra ngoài đi."
Lục Nghị liếc mắt lên cái giường ở giữa nhà thì thấy một cái quần chip, còn có cả vớ của đàn ông. Lúc đó giọng nói của thằng đàn ông nào đó bỗng vang lên:
"Cái gì tôi mới vừa đi nghe điện thoại một lúc mà cô đã dẫn thằng khác vào phòng rồi sao? Con khốn này."
Gã tiến tới túm tóc người phụ nữ kia định tát cho cô ta một quả tai thì Lục Nghị giữ tay hắn lại.
"Mày còn dám chụp tay ông à?"
Gã thả tóc người phụ nữ, rồi giơ nắm đấm ra với Lục Nghị. Lục Nghị quay cánh tay hắn một cái rắc, hắn ngã lộn nhào xuống đất.
Lục Nghị hạ mắt xuống, biểu cảm vô cùng lạnh lẽo, hắn đứng dậy lao tới Lục Nghị như điên. Lục Nghị chả cần phải quơ tay múa chân gì nhiều với hạng tầm thường này, hắn chỉ cần giơ chân lên đạp cho một phát là gã kia phải ngã cái ự dưới nền, gã đưa tay lên bụng mặt nhăn mày nhó chỉ tay vào Lục Nghị.
"Mày hãy đợi đó, cả cô nữa!"
Gã đứng dậy chạy ra ngoài, bộ dạng chỉ có cái khăn quấn hông, quần áo còn chưa kịp mặc.
Người phụ nữ ngỡ ngàn đứng dậy, cô ta đi tới Lục Nghị mà nói:
"Anh biết ông ta là ai không? Anh làm tôi đắc tội với ông ta rồi anh có biết không?"
Lục Nghị chớp mắt nhìn cô ta rồi bàn tay hắn đưa lên sờ nhẹ gò mà mềm mịn của người phụ nữ:
"Sợ gì? Tôi sẽ bảo vệ cho cô."
Lục Nghị rất dụ hoặc, giống như anh ta có bùa mê với phái nữ, cái sờ mặt của anh ta khiến người phụ nữ rất xao xuyến, giọng nói nữa nghe rất êm rất mật ngọt, kiểu gì mà thoát khỏi thính của anh ta.
Người phụ nữ mơ hồ nhìn Lục Nghị, môi anh ta chạm một cái vào môi cô, từ từ từ từ, như câu dẫn sau đó thả nhẹ và rồi sự kích thích bắt đầu.
Chiếc khăn choàng thả xuống đất, người phụ nữ say xưa vào những nụ hôn mê mẩn của Lục Nghị, cô ta ngã lên giường chiều theo mọi sự âu yếm, kỹ năng tình ái của Lục Nghị rất là giỏi, anh ta khiến cô ta vô cùng hưng phấn.
"Anh thích em chứ?" Cô ta chợt đặt hai tay lên gương mặt của Lục Nghị mà hỏi.
"Còn em thì sao?"
Cô ta cười rồi nói: "Anh thật tuyệt! Em rất thích."
"Baby ngoan! Anh cũng rất thích em."
Người phụ nữ cảm thấy bồi hồi khi nghe câu này, cô ta nhướng đầu hôn Lục Nghị, còn cắn môi anh ta một cái:
"Anh là quỷ chứ không phải người, đồ quỷ xấu xa."
Lục Nghị cười sau đó tiếp tục làm tình với cô ta, anh ta đẩy cô ta lên một sự kích thích cực mạnh từng cái hôn từng cái sờ từng cái anh ta chạm vào đều khiến cô ta rất thích thú.
"Anh yêu! Anh thật mạnh mẽ!" Cô ta vừa thở vừa nói.
Lục Nghị hôn lên cổ rồi bỗng thì thào vào tai cô ta:
"Bé yêu của anh! Em biết anh là ai không?"
"Là ai?"
"Bạn của em trai em!"
"Phúc Hải sao?"
Lục Nghị thổi phù một cái làm tai cô ta nhột nhột, cô ta mỉm cười theo khoải cám.
"Nói anh nghe, Phúc Hải đi đâu rồi?"
Người phụ nữ không trả lời, cô ta nhắm mắt miệng thì chỉ phát ra tiếng rên nhẹ.
Lục Nghị lại gọi: "Baby!"
"Phúc Hải ở thế giới ngầm."
"Ở đâu em nói rõ hơn đi."
"Không biết, em không biết."
Lục Nghị rút mạnh dương vật, người phụ nữ chau mày một cái rồi ngủ thíp đi, ánh mắt của Lục Nghị sát khí chớp nhẹ:
"Thế giới ngầm?"
Lục Nghị chăm chú nhìn người phụ nữ, sau đó anh ta cuối xuống lại thì thào vào tai cô ta:
"Quên nói với baby, những ai nói anh tuyệt vời thì đều phải trả cái giá khi đã nhận sự tuyệt vời đó!"
Lục Nghị đưa miệng ra xa, hai bàn tay chạm vào cổ cô gái.
"Rắc."
Sát thủ số 3 ăn uống no nê thì ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi căn phòng, bây giờ phải đi điều tra tiếp về Mã Phúc Hải không có nhiều thời gian để chơi đàn bà, haiz thật là buồn!
Lục Nghị ung dung rời khỏi khu căn hộ, cho đến ngày hôm sau cảnh sát lại nhận được một thông báo về cái chết của một người phụ nữ, nhưng tất cả các camera ngày hôm đó đều không ghi lại được hình ảnh của kẻ khả nghi, hacker nào đó đã xâm nhập vào hệ thống an ninh xóa hết mọi dấu vết.
---------
"Lão Đại! Chị dâu và chị hai đều đã bị giết chết."
Hắn nâng mắt lên: "Là ai đã ra tay?"
Tên thuộc hạ nói: "Sát thủ số 3 của Tam Hổ, Lục Nghị."
Thật đáng kinh ngạc trong khi cảnh sát không tìm được một chút thông tin nào nhưng thế lực ngầm lại có thể moi ra được danh tính của Lục Nghị.
Hắn bóp chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên như rễ cây, âm giọng nhấn xuống từng chữ:
"KAI móc tim nó mang về đây cho ta."
Người tên KAI đứng bên cạnh, nghe mệnh lệnh anh ta liền bước lên cúi đầu một cái sau đó tức khắc rời đi.
"Tiểu Sướng! Chị hai tôi sẽ ăn tim nó để trả thù cho hai người!" Sự thù hận phát ra trong ánh mắt hiểm độc, Lục Nghị đã không biết anh ta đụng phải ai, một thế lực không thua kém tổ chức RED và cũng là thế lực mà sát thủ số 1 đang phải đối đầu, phen này sát thủ số 3 gặp chút rắc rối rồi.
-------
Đêm đến Trần Hạo bước vào phòng của Quách Hiểu An, anh ta đặt tay lên trán cô ấy rồi bỏ xuống. Hiểu An vì giầm mưa nên bị sốt, cô mê man trong những tiếng rên nhẹ.
Trần Hạo vắt một cái khăn ướt đắp lên trán của Hiểu An, lúc anh ta lại quay đi thì bất chợt An đã nắm lấy bàn tay của Trần Hạo. Trần Hạo bỗng đứng lại, anh ta nhìn xuống tay mình, Hiểu An nắm chặt không buông, cô mê sản mà nói:
"Bà ơi! Bà ơi An sai rồi, An đã sai rồi, lẽ ra con nên nghe lời bà không nên tốt với kẻ xấu, không nên lại gần kẻ xấu, là con đã sai rồi!"
Trần Hạo chau mày hơi thở liền phả ra: "Vẫn nghĩ đến việc cứu tôi là một sai lầm sao?"
Trần Hạo giật tay ra, ánh mắt không còn sự chú tâm đến Hiểu An, anh ta chỉ đắp cho cô một cái khăn sau đó thì lạnh lẽo bỏ ra khỏi căn phòng.
Sáng hôm sau An tỉnh dậy, cô nghiêng đầu thì chiếc khăn rơi xuống, An ngạc nhiên ngồi dậy, khăn này là? An vẫn cảm thấy trong người hơi mệt nhưng cũng đã khỏe hơn rất nhiều. An nhặt chiếc khăn lên, đôi mắt cô nhìn ra hướng cửa, ngoài Trần Hạo ra thì không còn ai là có thể bước vào phòng cô, cũng là anh ấy đã đắp khăn cho cô.
Hiểu An mở cửa đi ra ngoài, cô sang phòng Trần Hạo tính gõ cửa thì chợt tay An co lại, cô nghe thấy Trần Hạo nói chuyện điện thoại.
"Đã có tung tích sao?"
......
Đoạn Trần Hạo lại nói:
"Địa điểm ở đâu?"
"Địa điểm A."
"Được, tôi sẽ đến đó."
Trần Hạo cất điện thoại, anh ta mở cửa đi một mạch ra ngoài. Chiếc xe của Trần Hạo lặp tức khởi động.
Trong cốp xe không chút ánh sáng, Hiểu An nằm im lìm, chỉ có cách này cô mới có thể trốn thoát khỏi sự kiểm xoát của Trần Hạo, nhân lúc anh ta không chú ý cô sẽ trèo ra ngoài bỏ trốn. Hiểu An cũng lanh thật, nghe sơ sơ đoạn đối thoại đã biết Trần Hạo muốn ra ngoài, chỉ chậm một xíu nữa là bị anh ta nhìn thấy, cũng may cô đi cà nhắc nhưng lại rất lẹ để chui vô cốp xe, kiểu này mà để Trần Hạo bắt được ắc hẳn bị anh ta dọa đánh cho què chân.
|
|
Chap 36: An không làm được.
Hiểu An cảm thấy xe không còn sự di chuyển thì mở cốp ra bước xuống, xung quanh cô là một nơi hoàn toàn xa lạ, hai bên đường trúc xanh mọc um tùm.
"Đây là đâu?" An hoang mang nhưng rồi cô cũng chẳng muốn bận tâm, điều quan trọng lúc này là tìm cách đi nhanh khỏi đây, nhân lúc không có Trần Hạo cô phải đi thật nhanh mới được. An bẻ một cành trúc dùng để chống tạm, cô đi hơi khó nhưng quyết tâm bỏ trốn thì mạnh mẽ vô cùng.
Pằng.
An bỗng giật mình, chân cô đứng sựng, An nghe thấy tiếng súng vang lên từ phía sau. Cô quay người lại, tiếng súng phát ra từ đâu? Không lẽ là súng của Trần Hạo? Hiểu An chợt lo lắng, nhưng mà thế thì đã sao? Anh ta có làm gì? Có bắn ai cũng không phải là việc mà An có thể ngăn cản, mặc kệ, mặc kệ đi!
Hiểu An nắm chặt tay sau đó cương quyết bỏ đi, nhưng cô đi được năm mười bước thì lại nghe tiếp những tiếng súng đáng sợ vang lên pằng pằng.
Hiểu An nhắm nghiền mắt, cô cố gắng để không chú ý đến những tiếng súng đó. Vài giây sau An không còn nghe tiếng súng nữa, cô mở mắt ra hít sâu thở dài để lấy bình tĩnh sau đó cô tiếp tục bước đi, cô nghĩ nếu để Trần Hạo bắt gặp thì sau này muốn trốn sẽ vô cùng khó.
An cố gắng đi cho lẹ, ánh mắt chăm chú hướng về đằng trước nhưng đột nhiên cô lại giảm tốc độ, bỗng có năm người đàn ông mặc y phục đen tiến về phía trước.
"Nhanh lên! Không được để nó thoát."
An thoáng nghe được câu họ nói, cô suy nghĩ người mà bọn chúng nói không lẽ là Trần Hạo. An chợt quay lại dõi nhìn theo bọn người đang chạy phía sau, ánh mắt cô chợt nhướng lên:
"Súng!"
An nhìn thấy súng từ bọn người đó, bọn họ là xã hội đen có thể sẽ ra tay giết Trần Hạo, chúng đông người như vậy một mình anh ấy làm sao mà thoát được.
"Không đâu An, Trần Hạo là sát thủ, anh ta sẽ biết cách đối diện với những nguy hiểm."
An do dự cô nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhưng mà có cố gắng thế nào thì hình ảnh của bọn người kia vẫn ám lấy tâm trí của cô.
Bên trong một võ đường, Trần Hạo đang chỉa súng vào một bà già, bà ta mặc trang phục màu đen, tóc bạc búi cao, ánh mắt sát khí của Trần Hạo nhìn bà ta trừng trừng.
"Kình Thương đâu? Nói thì bà sẽ sống?"
"Hahaha...chủ nhân đâu phải là người mày muốn tìm thì tìm, muốn gặp là gặp." Bà ta nói xong thì trên đầu Trần Hạo bỗng rơi xuống một đám bột trắng, bột này sẽ làm cho mắt của anh ta bị mờ khi dính phải.
Chết tiệc bọn chúng dám gài bẫy, Trần Hạo liền nổ súng nhưng bà già kia đã không còn đứng ở phía trước.
"Giờ thì sao? Tao có nên tiễn mày đi qua thế giới bên kia không?"
Trần Hạo tập trung vào thính giác lắng nghe âm thanh phát ra, nhân lúc bà ta vừa vang lên tiếng cười thì súng của Trần Hạo cũng liền nổ một tiếng pằng.
Bà già kia đứng sững vài giây, viên đạn bắn xuyên tim chết ngay tức khắc, bà ta ngã xuống một cái ạch dưới đất, dám xem thường kỹ năng của sát thủ số 1 hậu quả là cái chết bất đắc kỳ tử.
Trần Hạo bị bột dính vào mắt, chất bột này làm mắt anh ta rất đau, mẹ kiếp phải nhanh chóng rời khỏi đây chúng có thể còn có đồng bọn. Trần Hạo chạy ra sân giữa thì đụng độ bọn năm người tiến vào, một tên trong số đó nhìn thấy Trần Hạo thì đưa súng lên bắn một phát vào cánh tay của anh ta.
Trần Hạo bị trúng đạn, hàng chân mày nhíu xuống. Tên vừa bắn ra phát súng nhếch miệng cười, hắn đi thêm vài bước rồi dừng lại đứng cách Trần Hạo 3m.
"Xin chào sát thủ số 1, anh làm gì mà ra nông nổi này rồi?"
Trần Hạo lạnh lẽo kéo nhẹ khóe miệng: "Muốn giết cứ giết không cần phải nói nhiều."
"Haha, mày đang thách tao đấy à?" Hắn kéo nòng súng cái rẹt rồi chỉa thẳng vào người Trần Hạo.
Trần Hạo không chút lo lắng, tuy mắt không mở được nhưng thần thái lạnh giá của anh ta vẫn toát ra không thiếu một chút. Trần Hạo bàn tay đang cầm súng bỗng thả xuống đất cái cạch, tên kia liếc mắt nhìn khẩu súng miệng cười cợt nhưng bỗng cặp mắt của hắn phải lóe lên tia kinh hãi. Trần Hạo vạch áo khoác ra bên trong người anh ta là một quả bom, Trần Hạo cũng không quên nhấn vào nút kích hoạt.
"Cái gì đây, thằng khốn này?"
Trần Hạo nhẹ nhàng nói: "Nếu mày muốn chết cùng thì cứ việc nổ súng, chỉ cần tao ngã nhẹ một cái thôi cũng đủ kéo mọi thứ đi theo đấy."
Tên kia sợ hãi, bốn người còn lại cũng mặt mày tái đi:
"Ha...làm sao tao biết đó không phải là giả chứ?"
Trần Hạo cong miệng cười: "Bắn thử một cái là biết thôi."
Hắn trừng mắt, giọng nói cố kiềm chế sự run sợ: "Mày tưởng tao không dám bắn sao?"
Trần Hạo dang hai tay trào mời, bọn áo đen hùng hổ nhưng cuối cùng là không dám manh động:
"Má nó, coi như lần này mày may mắn."
"Đi thôi." Bọn chúng bỏ đi không ra tay với Trần Hạo.
Lúc này Hiểu An đang đi ngược về hướng cô đã bỏ đi, cô nhìn thấy bọn áo đen thì lặp tức núp sau một cái cây.
"Bọn chúng trông rất hung dữ, nhưng nếu chúng có thể ra về vậy thì Hạo ca ca đâu?"
Hiểu An khẽ cắn môi, đợi bọn người này đi khá xa thì cô mới tiếp tục đi thật nhanh về đằng trước. An đi tới chiếc xe mà Trần Hạo đã đậu, xe vẫn còn ở đây nhưng không thấy Hạo ca ca, anh ấy đang ở đâu chứ?
An hoang mang nhìn tứ phía, cô không biết phải đi về hướng nào nữa.
Lúc này bất giác vai An bị một cánh tay đặc lên, An giật mình quay lại thì kinh hãi đưa tay lên che miệng. An nhìn thấy cánh tay Trần Hạo bị chảy máu, mắt anh ấy thì dính bột trắng và trên người thì đeo một quả bom.
Trần Hạo không biết đó là An, anh ta còn chuẩn bị bắn cô chết nhưng may là lúc đó An đã thốt lên: "Hạo ca ca!"
Trần Hạo nhíu mày: "Quách Hiểu An là cô sao?"
An đỡ lấy Trần Hạo ngồi xuống tựa vào chiếc xe, cô sợ hãi mà bật khóc, tay An chạm vào quả bom trên người Trần Hạo:
"Làm sao để tháo ra đây? Làm sao đây? Huhu..."
Trần Hạo cười nhạt, anh ta nói: "Làm sao cái gì? Chẳng phải cô nói sẽ không cứu tôi lần thứ hai mà, cô quên rồi sao?"
Hiểu An nâng mắt lên, nước mắt rơi xuống gò má: "Giờ này mà anh còn nhắc chuyện đó, anh biết làm cách nào để tháo thì nói An đi, chỉ còn 20 giây nữa thôi."
Trần Hạo hất tay An: "20 giây đủ cho cô chạy đấy, đừng có ở đây rồi lại nói hối hận khi phải cứu một sát thủ."
Hiểu An nhìn đồng hồ đếm nó tuột giây rất nhanh, An lo lắng nếu bây giờ cô không chạy thật sự sẽ chết chung với Trần Hạo, nhưng anh ta làm nhiều chuyện ác như vậy chết cũng là quả báo.
Hiểu An suy nghĩ, lòng dạ hối thúc bản thân cuối cùng con số chỉ còn 10 giây. Hiểu An đã không chạy, mặc kệ cô nói cô hối hận, mặc kệ anh ta dọa nạt cô, mặc kệ anh ta khống chế cô nhưng mà cô không thể, không thể chạy trong lúc này được.
Trần Hạo cảm nhận được An lại chạm vào người mình thì nói:
"Tại sao cô không chạy? Cô muốn thoát khỏi tôi lắm kia mà?"
Hiểu An chẳng quan tâm đến câu Trần Hạo hỏi, cô bây giờ chỉ biết cố gắng gỡ quả bom ra:
"Phải gỡ được, nhất định phải gỡ được!" An rơi nước mắt, hai bàn tay cô run run, chỉ còn vài giây ít ỏi, trái tim của An như thắt lại.
Giây đếm chỉ còn 5, 4, 3 ...Hiểu An không gỡ được, vốn dĩ số đếm đã là sự hi hữu cho mọi nổ lực, nhưng An vẫn cố gắng giật mạnh, cô vừa làm vừa khóc, nhưng giật kiểu nào cũng không ra được cuối cùng cô buông xuôi ôm chặt lấy Trần Hạo mà khóc.
Giây phút Quách Hiểu An ôm lấy Trần Hạo khóe mắt của anh ta đã ươn ướt, kể từ khi gia nhập vào tổ chức RED Trần Hạo đã quên cái cảm giác của nước mắt là gì, nhưng ngay lúc này cô gái ấy ôm lấy anh mặc cho sẽ chết vẫn ôm chặt lấy anh, trái tim băng giá phải chẳng đã rạn nứt kéo theo cảm xúc của một con người quay về.
"Đừng sợ, bom không nổ đâu." Trần Hạo nghiêng đầu nói bên tai của An.
Hiểu An đang nức nở khóc, nghe Trần Hạo nói cô buông tay ra nhìn anh ấy mà sụt sùi: "Anh nói sao cơ?"
"Bom không nổ." Trần Hạo lặp lại.
"Thật không?" An nhìn xuống quả bom, cô vẫn còn rất sợ.
Trần Hạo mở dây khóa bằng một thao tác rất nhanh gọn, anh ta vứt quả bom sang một bên sau đó thì đứng dậy mở cửa xe tìm trai nước để rửa mắt, mắt Trần Hạo vẫn còn đau nhức, thứ bột này vô cùng độc, cũng may không dính quá nhiều nếu không rất có thể bị mù.
Hiểu An ngây ra nhìn Trần Hạo, cô nhíu mày suy nghĩ:
"Anh ấy có thể tháo bom, vậy mà lúc nãy lại không hề làm gì?"
An bức bối trong lòng, cô tính mặc kệ anh ta mà bỏ đi nhưng mà thấy vết thương và máu trên cánh tay của Trần Hạo Hiểu An lại không đành lòng.
"Anh không sao chứ?" An cất giọng hỏi.
Trần Hạo nheo mắt nhìn An: "Cô thấy tôi bị sao?"
An nhẹ thở ra, cô núm cái chân váy lên mà nói: "Anh xé đi, xé để băng vết thương."
Trần Hạo nhìn An một chút, sau đó vứt trai nước rồi túm lấy váy An mà xé thật, là sát thủ nên xé máy cái này Trần Hạo rất có lực, xé một phát là rách ngay.
Trần Hạo quấn lên cánh tay nhưng Hiểu An chợt cầm lấy mảnh vải, cô nói: "Để An giúp anh!"
Trần Hạo không tỏ ra phản đối, anh ta buông tay kia xuống để cho Hiểu An quấn giúp, An cột miếng vải cẩn thận sau đó nhìn Trần Hạo mà nói: "Phải đến bệnh viện, viên đạn cần được gắp ra."
"Không cần!" Trần Hạo nói rồi bước lên xe, Hiểu An cảm thấy lo lắng cô cũng vội bước lên cùng, tuy đang bị thương nhưng Trần Hạo vẫn có thể lái được xe, anh ta đã không đến bệnh viện mà lái xe về nhà.
Về đến nhà đi vào trong ngồi xuống ghế sô pha, Trần Hạo liền nói với Hiểu An:
"Hộp y tế ở trong phòng tôi, cô lấy mang ra đây."
An vội đi lấy, cô mang hộp y tế ra thì Trần Hạo nói:
"Mở nắp lấy dao, thuốc sát trúng, bông và băng gạc."
An nghe theo lời Trần Hạo, cô mở nắp lấy ra những thứ anh ta nói sau đó cô chuyển ánh mắt lo lắng sang gương mặt của Trần Hạo, cánh tay của anh ấy vẫn chưa cầm được máu.
Trần Hạo nắm miếng vải mà An đã cột tháo ra. An chăm chú nhìn Trần Hạo, anh ta vứt miếng vải xuống đất rồi nâng mắt lên nói với cô:
"Lấy viên đạn ra đi."
Hiểu An giật mình nhướng cao hàng chân mày: "Anh...anh muốn An làm ư?"
"Đúng, cô làm đi." Sắc mặt Trần Hạo tái hẳn, mồ hôi đang toát ra vì vết thương. Hiểu An mất vài giây để trấn an bản thân, cô nhìn vào cánh tay của Trần Hạo, máu đỏ đã nhượm hết tay áo màu trắng của anh ấy nếu không nhanh chóng xử lý vết thương thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng, máu là thứ quan trọng nhất của cơ thể kia mà, nhưng An làm sao có thể? Làm sao lấy viên đạn?
An sợ hãi, ánh mắt mang theo hai chữ không thể nhìn đến Trần Hạo:
"An không làm được đâu? Hay là anh đến bệnh viện đi có được không?"
Trần Hạo thở ra, mắt nhắm lại giọng nói mệt mỏi thốt lên:
"Nghề của tôi không phải cứ bị thương là sẽ đến bệnh viện, nếu cô không làm thì tự tôi buộc phải làm."
Trần Hạo nói xong thì mở mắt ra, anh ta bảo: "Đưa con dao đây!"
|
Chap 37: Hy vọng của An.
"Đưa đây!" Trần Hạo lặp lại lần hai.
Hiểu An do dự nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào nên đành đưa cho Trần Hạo. Trần Hạo cầm dao, ánh mắt chuyển qua cánh tay, anh ta giật một cái tay áo sơ mi liền bị bứt rách, Trần Hạo sau đó sát trùng dao anh ta bắt đầu cắt vào vết thương không chút chần chừ.
Hiểu An trong lòng là sự kinh hãi, máu tiếp tục chảy ra từ chỗ vết thương, thậm chí Trần Hạo phải căng lên cả cơ mặt, răng nghiến chặt để tiếp tục lấy viên đạn. Hiểu An nhìn thấy anh ấy như vậy thì cõi lòng cô quặng lại, An xót xa thốt lên:
"Anh có chịu được không?"
Trần Hạo nhắm mắt trĩu mày rất sâu, đợi vài giây anh ta lại tiếp tục làm. Hiểu An thấy máu cứ chảy ra mà nước mắt tuôn theo, đau lắm, chắc chắn là anh ấy đau lắm, còn không có thuốc gây tê kia mà, làm sao có thể chịu đựng được.
An không nhẫn tâm nhìn Trần Hạo như vậy, mặc dù cô không phải là bác sĩ, mặc dù cô cũng rất sợ nhưng trứng kiến cảnh tượng này cô thật lòng không thể ngoảnh mặt đi.
"Để An!"
An bước qua nắm lấy bàn tay đầy máu của Trần Hạo, nước mắt của cô lại kèm theo giọng nói mà rơi xuống. Trần Hạo nâng mắt nhìn An: "Cô thật sự muốn làm?"
An gật đầu, Trần Hạo đưa dao cho An. Hiểu An cầm lấy tay cô run run nhưng Trần Hạo nói: "Không được run, dứt khoác lấy viên đạn ra."
An hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh sau khi đã ổn hơn An bắt đầu dùng dao để lấy viên đạn. An vừa làm vừa cắn chặt môi, cô đang móc nguấy vào da thịt của con người, cảm giác như mườn tượng chính mình bị đau thật kinh khủng. Trần Hạo rất cố gắng để chịu đựng, một tiếng rên nhẹ cũng không thấy, nhưng An biết, An biết anh ấy rất đau, mồ hôi toát đầy trên gương mặt của Trần Hạo thôi thúc Hiểu An phải làm thật nhanh.
An tiếp tục lấy viên đạn, cuối cùng cô cậy được nó lên, An lặp tức dùng gắp để gắp ra, nhưng cái gắp và kéo ra thôi cũng khiến máu tuôn chảy không ngừng. Hiểu An nhanh chóng dùng băng gạc để thấm máu, cô phải cầm được máu cho anh ấy, An lo lắng cô đã cắn môi mình đến rách mà cũng không hay biết.
Trần Hạo thở ra từng hơi rất nặng, anh ta sau đó nói với An những bước cần làm, từ cách băng lại cho đến cách dùng thuốc. Hiểu An rất lanh lợi, Trần Hạo nói gì cô đều chú ý lắng nghe và làm cẩn thận các bước, cuối cùng cô đưa Trần Hạo vào phòng để anh ta nằm xuống giường.
Hiểu An ngồi bên cạnh, cô dùng khăn lau mồ hôi trên gương mặt của Trần Hạo, lúc này hàng lông mày của anh ấy vẫn còn nhíu lại, sắc mặt khá tệ. An nhìn Trần Hạo với ánh mắt thương cảm, cô nghĩ: Anh ấy biết cách để xử lý vết thương, trong hộp y tế cũng đầy đủ dụng cụ nhưng sao lại thiếu đi thuốc gây tê chứ? Để tồn tại trong thế giới đen tối của hắc đạo anh ấy đã phải chịu đựng như thế này bao nhiêu lần?
"Hạo ca ca tại sao anh lại chọn con đường của một sát thủ? Sống như bao người, an lành và bình dị không tốt hơn sao?"
An nhớ lúc trước cô từng cứu anh ấy, từng khâu vết thương cho anh ấy, lúc đó cũng không có thuốc giảm đau hay gây tê gì cả nhưng mà Hạo ca ca vẫn chịu đựng được, chưa bao giờ là nghe tiếng rên rỉ của anh ấy, rốt cuộc để có thể trở thành một sát thủ anh ấy đã phải trải qua những gì? Những gì mà khi đau đớn cũng buộc phải cắn răng chịu đựng.
An thu lại bàn tay đang cầm khăn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh ấy, bà từng nói khi ai đó đau thì hãy nắm lấy tay của họ.
An hỏi: "Tại sao vậy bà?"
"Để truyền đến yêu thương con ạ!"
"Vậy yêu thương thì họ có bớt đau không?"
Bà cười An: "Có vì họ sẽ cảm nhận được con, tình yêu là một phép màu."
An nhìn Trần Hạo khẽ nói: "Hạo ca ca! Anh có cảm nhận được tay An không? Anh có bớt đau không?"
Trần Hạo không thể trả lời An lúc này, anh ấy chỉ đang ngủ vì sức lực hao kiệt. Hiểu An thâm tâm lo lắng cho Trần Hạo, ý định bỏ trốn cũng chợt mất đi, có lẽ cô chẳng còn nhớ đến việc muốn bỏ đi, hiện tại An chỉ mong cho Trần Hạo khỏe lại, mong cho anh ấy mau lành vết thương.
An đã ngồi cạnh Trần Hạo cả một ngày, đến tối khi anh ta tỉnh dậy thì không còn Hiểu An bên cạnh nữa.
Trần Hạo ngồi dậy, cánh tay kéo đến một cơn đau nhức bấc giác Trần Hạo nhíu mày, vết thương này cần được xử lý tốt hơn nhưng trong tổ chức RED nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ thì không thể nhờ đến đội ngũ bác sĩ của họ, ở bệnh viện hiện tại cũng không đến được, thế lực của Kình Thương không hề nhỏ hắn chắc chắn vẫn đang cho thuộc hạ nằm vùng ở đâu đó tại các bệnh viện.
Trần Hạo nhắm mắt hít thở một cái sau đó mở ra, anh ta đứng dậy lấy điện thoại để liên lạc với sát thủ số 3 Lục Nghị.
Lục Nghị mỗi lần thấy số của Trần Hạo gọi thì không ưa, lúc nào cũng tỏ ra cái giọng kệt cởm:
"Chuyện gì đây?"
"Đến nhà tôi." Trần Hạo ngược lại giọng nói rất nghiêm không có sự giỡn đùa.
Lục Nghị liền nói: "Đến chơi sao? Nếu vậy thì bận rồi, không rảnh."
"Lục Nghị đừng để tôi phải nói lần hai, đây là lệnh của trưởng đội Tam Hổ, không đến tôi yêu cầu xử phạt cậu lên tổ chức."
Trần Hạo nói xong thì tức khắc ngắt máy, Lục Nghị co kéo cái miệng, không vui nhưng mà ai bảo trong bộ ba Tam Hổ hắn xếp sau vị trí của Trần Hạo đến hai bậc, đáng ghét thật đấy, nhưng biết làm sao lệnh của anh ta cũng không thể không nghe, Trần Hạo chỉ dưới quyền của chủ nhân trong tổ chức còn ai vượt được hơn cấp bậc của anh ta chứ?
Một lúc sau Lục Nghị có mặt tại nhà của Trần Hạo, đi vô chẳng gọi ai mở cửa, bệnh nghề nghiệp mà, nhà mình thì khỏi nói nhưng nhà người khác thì chẳng cần mất công, leo trèo vài giây là tĩnh bơ đi vô thôi.
Trần Hạo đang ngồi ở gian phòng khách, chiếc áo sơ mi đã thay bằng một chiếc áo thun. Lục Nghị bước vào nhìn thấy Trần Hạo trong đầu liền phân tích vấn đề:
"Bị thương ở cánh tay trái"
Lục Nghị kéo nhẹ khóe miệng sau đó bước tới vài bước, hai tay ung dung khoanh lại nói với Trần Hạo:
"Anh bị trúng đạn à? Sát thủ số 1 sao lại dễ dàng để bị thương như vậy?"
Trần Hạo nâng mắt lên, ánh mắt rất lạnh giá hướng đến Lục Nghị:
"Cậu cho rằng có kẻ nào dễ làm tôi bị thương? Nếu không dùng sở đoạn nó có thể ra tay sao?"
Lục Nghị điềm nhiên cười: "Đúng rồi, bị lừa thì rất có thể."
Trần Hạo không nhìn Lục Nghị nữa, ánh mắt quay về vị trí thẳng, anh ta cất giọng trầm tĩnh:
"Tìm cho tôi một bác sĩ giỏi, vết thương này cần nhanh chóng xử lý."
Lục Nghị tặc lưỡi một cái: "Sao không sai người trong tổ chức, anh kêu tôi làm chẳng phải so sánh tôi ngang hàng với đám tép riu à?"
Ý Lục Nghị muốn nhắc đến những thuộc hạ khác, trong tổ chức không hề có ít thuộc hạ.
Trần Hạo không nói nhiều thanh giọng chỉ mang một sắc thái của sự ra lệnh:
"Sát thủ số 3 đây là lệnh, cậu còn nói thêm câu nào tức là chống đối lại nguyên tắc của tổ chức."
Lục Nghị hơi thở mang theo sự tức tối thở ra, thôi thì làm, làm vậy. Lục Nghị không nói thêm câu nào liền quay người bỏ đi, lúc Lục Nghi đi Trần Hạo liền nhếch cong khóe miệng, muốn phản kháng sao Lục Nghị? Cậu hãy vượt qua vị trí của tôi đi cái đã.
Tổ chức RED người đứng đầu bộ ba Tam Hổ có thể ra lệnh với cấp dưới nhưng chỉ riêng việc đổi nhiệm vụ hoặc yêu cầu những việc có liên quan đến nhiệm vụ mà Giã Kim Đại giao cho thì không, vậy nên đối với Lục Nghị Trần Hạo chỉ yêu cầu anh ta hỗ trợ tìm bác sĩ đến nhà mà thôi, còn nhiệm vụ riêng thì của ai người náy làm Lục Nghị không liên can.
Trần Hạo nhắm mắt, mi tâm nhíu xuống cảm giác ê buốt và đau nhức trên cánh tay bất giác lại truyền đến.
"Tại sao anh không nhờ Lục Nghị sớm hơn?"
Trần Hạo nghe giọng nói thanh nhẹ của Hiểu An thì mở mắt nhìn cô ấy.
Hiểu An nói: "Tự lấy viên đạn vốn dĩ rất đau? Cuối cùng vẫn phải cần đến bác sĩ, nếu đã vậy ngay từ đầu để bác sĩ chẳng phải tốt hơn sao?"
Trần Hạo chợt cười lạnh một cái sau đó cất giọng trả lời:
"Lục Nghị cũng có nhiệm vụ riêng của cậu ta, không phải lúc nào cũng có thể sai khiến được, có những sự việc không thể chờ đợi người hỗ trợ, cho dù đó là lúc cận kề cái chết thì mỗi thành viên trong tổ chức đều phải tự cứu lấy thân, còn cứu không nổi thì cô cũng hiểu rồi đấy."
Hiểu An hạ xuống đôi mắt, cô khẽ khàng nói:
"Vậy anh ra khỏi tổ chức đó là được mà, ra khỏi nơi đó tự cứu lấy mình."
An nói chậm câu cuối rồi nâng mắt lên nhìn Trần Hạo, ánh mắt lãnh huyết của Trần Hạo cũng bắt thẳng hướng với Hiểu An:
"Thiên đàng thì không chứa chấp quỷ dữ, và địa ngục cũng không chứa chấp thiên sứ, nơi thuộc về tôi là tổ chức RED là mafia."
Hiểu An vẫn chưa né tránh đi cái nhìn băng giá của Trần Hạo, cô chớp đôi mắt long lanh, ánh sáng trong đôi mắt cô tựa như ánh sáng của những vì sao thiện lành chiếu đến sự tàn ác trong đôi mắt sắc bén của Trần Hạo.
An nói: "Dù là vậy nhưng An vẫn muốn một ngày nào đó An có thể nhìn thấy anh ở một cuộc sống bình thường, giống như lúc anh đã bắt cá cho An."
Trần Hạo nghe An nói mà chỉ kéo cong khóe miệng, An biết anh ấy cười cợt cô nhưng mà đó là những gì trong trái tim An muốn nói cho anh ấy nghe, cô thật sự rất muốn giúp anh ấy thoát ra khỏi thế giới ngầm, thế giới của xã hội đen.
|
THÔNG BÁO.
Thông báo không còn khả dụng.
|