Linh Vũ Thiên Hạ
|
|
Chương 2709: Một mình tiến vào
Xuy! Thân ảnh chợt lóe, Lục Thiếu Du đã đi vào bên trong đại điện. - Lục Thiếu Du muốn cướp lấy bảo vật trong đại điện, chúng ta nhanh lên, không thể để cho tiểu tử kia nhanh chân tới trước! Nhóm người Vô Ảnh kiếm tôn nháy mắt kêu lên. Sưu sưu! Sắc mặt các cường giả biến đổi, đồng loạt lao về hướng đại điện, không ai muốn Lục Thiếu Du nhanh chân đến trước, chỉ sợ trong đại điện có bảo vật quý giá, bằng không tại sao Lục Thiếu Du lại vội vàng đi vào như thế. Oanh! Ngay lúc họ sắp tiếp cận đại điện, trong cổ họng Vô Ảnh kiếm tôn đi phía trước nhất vang lên thanh âm trầm đục, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, nháy mắt hắn cảm nhận được một cỗ kình lực cực đoan đáng sợ từ cấm chế vô hình trước mặt đánh thẳng tới hắn. Bị cỗ kình lực bắn ngược, trong mắt Vô Ảnh kiếm tôn hiện vẻ kinh hãi, không kịp né tránh đã bị cỗ kình lực lao thẳng vào cơ thể, toàn bộ chân khí phòng ngự lập tức bị phá hủy dễ dàng. Phốc! Chỉ nháy mắt thân hình Vô Ảnh kiếm tôn bắn ngược ra ngoài, phun ra máu tươi rơi xuống quảng trường. Phốc! Tiếp theo là Thao Ưng lão tổ, nhất thời không kịp hãm lại tốc độ, rõ ràng chứng kiến Vô Ảnh kiếm tôn bị đánh bay nhưng vẫn đánh lên, chủ yếu là vì hắn không nhìn thấy cấm chế vô hình, miệng phun máu tươi, thân hình lập tức bị văng ngược trở lại, cả hai đều hung hăng đập mạnh xuống đất. Chín siêu cấp cường giả còn lại đều kinh hãi dừng bước, không dám tiến thêm chút nào. Ánh mắt người Thiên Địa minh sững sờ, khiếp sợ nhìn hư không trước mắt, nhưng cũng không hề nhìn thấy cấm chế. Người của Đế Đạo minh vốn định bay theo, nhưng khi chứng kiến kết cục của Vô Ảnh kiếm tôn cùng Thao Ưng lão tổ lập tức ổn định thân hình. Lúc này Vô Ảnh kiếm tôn cùng Thao Ưng lão tổ cũng đã đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên miệng, sắc mặt biến thành âm trầm, họ không nghĩ tới bản thân họ không cách nào vào được đại điện. - Không thể đi vào, có cấm chế! Toàn bộ cường giả Thiên Địa minh ngây dại, trong lòng cực kỳ rõ ràng phản lực vừa rồi tuyệt đối do cường giả đế cấp bố trí, nếu không cũng không có uy lực lớn đến như thế. Không còn ai dám tiếp tục đi thử nghiệm, kết cục của hai người kia ai cũng thấy rõ. Trơ mắt nhìn thấy Lục Thiếu Du đi vào trong đại điện, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng hâm mộ lẫn ghen tỵ nhưng cũng không có biện pháp nào khác. - Đại điện phía trước hẳn có Đế Giả bố trí cấm chế, chỉ có Lục Thiếu Du mới có thể đi vào, người khác tiến vào sẽ bị bắn ngược! Nghĩ tới khi nãy Thân Thể Đế Giả giao thanh hồng ngọc giản cho Lục Thiếu Du, Vân Tiếu Thiên nói. - Vậy chúng ta ở đây chờ được rồi! Kim Lang tôn giả nói, phỏng chừng Lục Thiếu Du cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, nói không chừng còn lấy được chỗ tốt. - Vậy chúng ta ở đây chờ đợi đi! Thiên Dương tôn giả gật đầu, cháu trể kiêm đồ tôn đã vào đại điện, tự nhiên tốt hơn để người khác đi vào. - Chúng ta chờ vậy, nhưng phải chú ý người của Thiên Địa minh mới được! Mang Linh lão tổ nói. Mọi người nghe vậy đều gật đầu, phỏng chừng đám người Thiên Địa minh sẽ không hết hi vọng, lần này Lục Thiếu Du chiếm được nhiều ưu đãi, tỷ như vài viên Đế Linh Tấn Thần đan, mặc dù chỉ có một phần mười cơ hội xưng đế, nhưng nếu để cho người của Đế Đạo minh sử dụng đột phá Đế Giả, đối với Thiên Địa minh mà nói sẽ là tai họa ngập đầu, tới lúc đó Thiên Địa minh thật sự xong đời. Vì vậy người của Đế Đạo minh khoanh chân ngồi xuống chờ đợi, người có thương thế khá năng đều dùng đan dược khôi phục, mà thương thế của Kiền Chính tôn giả thậm chí là nặng nhất. Người của Thiên Địa minh vô cùng tức giận nhưng cũng không có cách nào, bởi vì bố trí của Đế Giả họ không cách nào đột phá. Sau một lát thương lượng, người Thiên Địa minh cũng chờ đợi, tựa hồ cũng muốn đợi Lục Thiếu Du đi ra, nhưng lúc này trên đỉnh núi cũng chỉ có thể đi vào mà không thể ra ngoài, họ muốn đi cũng không đi được. Lục Thiếu Du đặt chân vào đại điện, diện tích nơi này làm hắn kinh ngạc, đại điện cực kỳ khổng lồ, toàn đại điện đều là thanh hồng sắc, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, lan tràn một cỗ khí tức thê lương xa xưa, khí tức làm linh hồn hắn cũng nhảy lên. Xuy! Ngọc giản trong tay Lục Thiếu Du tự động trôi nổi, một cỗ khí tức tàn hồn tán phát, quang mang quanh quẩn, ngọc giản bay thẳng về phía trước. Lục Thiếu Du thoáng do dự nhưng vẫn đi theo sau ngọc giản. Sau một lát ngọc giản bay tới một vị trí trong đại điện, một cỗ quang mang màu xanh hồng tỏa ra, bao phủ bên trong đại sảnh. Oanh long! Đại điện nhất thời ầm vang run lên, mặt đất chao đảo, phương hướng ngọc giản bao phủ bắt đầu xuất hiện quang quyển, bên trong quang quyển trống rỗng hiện ra một gian thạch thất, diện tích tựa hồ không nhỏ, lộ ra khí tức xa xưa, khí tức tựa hồ quan hệ tới linh hồn lực làm linh hồn Lục Thiếu Du run lên. Cảm giác được khí tức kia, Lục Thiếu Du suy đoán hẳn là thanh hồng ngọc giản mở cửa thạch thất kia, bên trong khí tức cực kỳ tràn đầy, nhưng không biết có vật gì. Không chút do dự, Lục Thiếu Du đi thẳng vào trong thạch thất, tiến vào một cửa đá, hoàn cảnh trước mắt hắn cực kỳ mộc mạc, chỉ có chỗ trung ương có một thạch đài đã lâu năm, khí tức bàng bạc lan tràn, vừa vào nơi này Lục Thiếu Du càng cảm giác linh hồn mình run rẩy dữ dội hơn trước. Ánh mắt Lục Thiếu Du dừng lại trên hộp gấm nằm giữa thạch đài, hộp gấm cỡ lòng bàn tay, phong cách thật cổ xưa, khí tức tràn ngập. - Chẳng lẽ là bảo vật? Ánh mắt hắn thoáng biến hóa, đi tới cạnh thạch đài, thoáng do dự, Thân Thể Đế Giả đã dẫn hắn tới đây, chỉ sợ cũng không có nguy hiểm gì, vì vậy hắn cầm lấy hộp gấm, mà nơi này cũng chỉ có hộp gấm là có cấm chế, phỏng chừng đồ vật bên trong không đơn giản. - Sẽ là vật gì đây? Lục Thiếu Du không nhịn được tò mò lẫn chờ mong, liền mở ra. Một cỗ sương mù màu xanh trắng dày đặc lan tràn, chậm rãi tiêu tán, mang theo khí tức làm linh hồn có cảm giác cực kỳ thoải mái. Trong hộp gấm là một vật màu xanh trắng nhỏ cỡ ngón cái, nhìn qua giống như linh quả, hoặc như đan dược, thậm chí giống ngọc thạch màu xanh trắng trong suốt trong sáng. - Đây là cái gì? Lục Thiếu Du cầm vật kia lên tay, cảm giác thật mát mẻ, mơ hồ có cảm giác mềm mại ôn nhu, trong veo như ngọc như nước. Xuy! Khi Lục Thiếu Du dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm vật kia lên quan sát, vật kia chợt dao động, một đoàn hào quang màu xanh trắng bay ra, chỉ nháy mắt vật kia đã hóa thành đoàn linh dịch đột nhiên chui vào trong hai ngón tay của Lục Thiếu Du biến mất không bóng dáng. Xuy! Vật kia xâm nhập vào thân thể Lục Thiếu Du, thân hình hắn run rẩy kịch liệt, nháy mắt hắn cảm giác được một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần giống như nước thủy triều tràn vào trong cơ thể hắn. Hô hô! Chỉ thoáng chốc toàn thân Lục Thiếu Du giống như nổ tung, năng lượng lập tức khuếch tán không cách nào ngăn cản, màu xanh trắng linh khí chậm rãi tràn ra trong cơ thể hắn, thậm chí là từ trên thiên linh cái cùng tóc hắn đều toát ra vụ khí màu xanh trắng, nhìn qua cực kỳ huyền ảo.
|
Chương 2710: Linh Tôn bát trọng
Hô hô! Năng lượng bàng bạc tưới vào, Âm Dương Linh Vũ quyết cơ hồ tự động vận chuyển. Chỉ thoáng chốc Lục Thiếu Du cảm giác được năng lượng đều bị Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa, trực tiếp hóa thành linh lực tinh thuần tiến vào trong não hải của hắn. Mà linh lực tinh thuần tới mức Lục Thiếu Du chưa từng cảm thấy bao giờ, hoàn toàn không ẩn chứa một tia tạp chất, tinh thuần hơn bất kỳ năng lượng nào trên đời này, phảng phất không giống vật phàm. - Năng lượng thật là khủng khiếp! Nhận thấy được biến hóa, trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn được hít sâu một hơi, vật kia rõ ràng chỉ nhỏ cỡ ngón cái, không nghĩ tới ẩn chức năng lượng kinh khủng như vậy. Mà giờ khắc này càng làm Lục Thiếu Du cảm thấy kinh ngạc chính là còn có một cỗ năng lượng khác đang xâm nhập vào đại não, cỗ năng lượng kia khác hẳn năng lượng do vật màu xanh trắng biến thành. Cỗ năng lượng kia thật sự tràn đầy, tựa hồ có tác dụng tẩy rửa tâm linh, có hiệu quả chẳng khác gì Diễn Linh thiên quả. Trong vô hình Lục Thiếu Du giống như cảm nhận được đủ loại mùi vị ngọt bùi cay đắng, làm tâm thần hắn dần dần mê mang. Xuy! Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, quanh thân bao phủ một tầng thanh bạch quang mang huyền ảo, trong đại não của hắn không ngừng biến hóa thành từng màn, đều là những cảnh tượng luân hồi của đời trước. Ở bên ngoài các cường giả khoanh chân ngồi chờ đợi, sắc mặt vừa vui lẫn buồn, đương nhiên đối với Thiên Địa minh mà nói đây là chuyện cười không nổi, tâm tình vô cùng tức giận. Nhưng người của Đế Đạo minh lại sảng khoái tinh thần, hoàn toàn không có chút áp lực, không biết từ lúc nào Lục Thiếu Du đã trở thành người tâm phúc của họ, không ai đối đãi hắn như một vãn bối, dễ dàng khinh thường hắn. Thời gian chậm rãi trôi qua, không ai biết việc gì đang xảy ra trong đại điện. Mà lúc này bên trong thạch thất đại điện, linh lực chân khí trong người Lục Thiếu Du thẳng tắp kéo lên, năng lượng trải qua Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa biến thành linh lực tinh thuần tràn vào đại não, liên miên cuồn cuộn không dứt. Tốc độ vô cùng khủng bố, giống như vạn mã chạy chồm, làm tốc độ đột phá của Lục Thiếu Du bay nhanh, nếu có người ngoài nhìn thấy chỉ sợ sẽ chấn kinh. Hô! Chân khí xung quanh Lục Thiếu Du càng lúc càng nồng nặc, theo linh lực mênh mông cuồn cuộn tràn vào trong đại não, khí thế trên người hắn thẳng tắp bay lên. Phanh! Khi chân khí đã tới mức tràn đầy, linh lực cuồn cuộn trùng kích tới, một thanh âm trầm đục truyền ra, đã dễ dàng giải khai cổ bình. Chỉ nháy mắt Lục Thiếu Du đã đột phá tới Linh Tôn lục trọng, mà năng lượng vẫn tiếp tục tràn vào, chân khí cấp tốc kéo lên, tốc độ không hề có chút dấu hiệu yếu bớt. Lục Thiếu Du cũng không có ý thức về việc mình đã đột phá, hiện tại ý thức của hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảnh tượng luân hồi, hắn đã mất đi khái niệm thời gian, luân hồi muôn đời liên tục diễn ra, xem qua nhân sinh trăm thái, nếm hết ấm lạnh thế gian, ngọt bùi cay đắng, yêu hận tình cừu, bi hoan ly hợp…chậm rãi trôi qua. Ngay lúc này trên thiên linh cái của hắn có một tia hắc khí chậm rãi bay ra khỏi đỉnh đầu, cuối cùng dần dần hóa thành hư vô, tiêu tán không thấy. Nếu có cường giả lịch duyệt bất phàm nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hãi, đó chính là bài trừ tạp chất trong linh hồn, mà tia hắc khí kia chính là tạp chất. Theo lời đồn đãi tạp chất linh hồn chính là cửa ải đầu tiên ngăn cản Tôn Cấp bước vào đế cấp, có chút cường giả lịch duyệt bất phàm đều tìm cách bài trừ tạp chất trong linh hồn, nếu không vĩnh viễn không cách nào đặt chân đế cấp, nghe đồn chỉ cần tiêu trừ tạp chất, tốc độ tu luyện cùng linh hồn lực sẽ tăng cường không ít. Hô! Khi tia hắc khí cuối cùng tiêu tán, chân khí lại tiếp tục kéo lên, thân hình Lục Thiếu Du đột nhiên run lên, quang mang đại thịnh, cuối cùng tràn ngập khắp cả thạch thất, cả không gian chợt run lên. Cùng một thời gian chân khí giống như bị ảnh hưởng, gào thét phóng lên cao, bạch quang quanh quẩn, năng lượng theo Âm Dương Linh Vũ quyết lôi kéo tràn vào trong não hải. Thiên địa năng lượng không ngừng hội tụ, dung nhập vào trong đại não của hắn, linh lực cùng thiên địa năng lượng chạy chồm, bạch sắc quang quyển càng lúc càng nồng nặc. Phanh! Đột nhiên trong đầu Lục Thiếu Du vang lên một tiếng trầm đục, lại có bình chướng bị phá tan, thật dễ dàng đột phá tới Linh Tôn thất trọng. Lúc này chân khí vẫn chưa dừng lại, không biết do nguyên nhân gì hoặc là do tâm tình, hơn nữa năng lượng thật sự quá mức cường đại, vì vậy chân khí trên người Lục Thiếu Du vẫn tiếp tục kéo lên. Hô! Khí thế của Lục Thiếu Du tăng lên với tốc độ không thể tin tưởng, năng lượng liên tục tràn vào bên trong đại não. Ở quảng trường bên ngoài mọi người vẫn tiếp tục chờ đợi, trong không gian không có ngày đêm, chỉ có thể tính theo đơn vị thời gian là canh giờ, mọi người chờ đã gần hai trăm canh giờ, tính ra đã qua nửa tháng. Đối với cường giả mà nói chỉ là chút thời gian, bởi vì bình thường họ bế quan mười năm tám năm chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng hiện tại nơi này là địa phương đặc thù, tình huống đặc thù, đối với Thiên Địa minh mà nói càng lúc càng không cách nào bình tĩnh. Người của Đế Đạo minh chờ đã lâu vẫn không thấy Lục Thiếu Du đi ra, trong lòng đều có chút bận tâm, nhưng không ai dám đi vào tìm hiểu, bởi vì không ai dám va chạm cấm chế. Người Linh Vũ giới cùng không ít cường giả tán tu ở xa xa khoanh chân ngồi, hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Xuy xuy! Bên trong thạch thất chân khí Lục Thiếu Du điên cuồng kéo lên, đã lên tới Linh Tôn thất trọng đỉnh, mà lúc này ở trong đại não của hắn lại xuất hiện một tầng màng mỏng vô hình. Chân khí đang gia tăng trong người hắn nháy mắt bị tầng bình chướng vô hình kia áp chế, không cách nào tiến thêm. Hô! Chân khí đang tăng nháy mắt tắt nghẽn, không ngừng chấn động không gian xung quanh, khiến không gian rung chuyển không ngớt. Xuy! Đúng lúc này Lục Thiếu Du đột nhiên mở mắt, tinh quang sáng lạn, tựa hồ cũng cảm giác được một tầng bình chướng vô hình xuất hiện trong đầu mình. Thủ ấn kết xuất, quang quyển nhất thời bộc phát, toàn lục thi triển Âm Dương Linh Vũ quyết, khuôn mặt hắn biến thành dữ tợn, đột nhiên phun ra máu tươi, chỉ sợ đã động tới khí huyết. - Linh Tôn bát trọng, phá cho ta! Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, tinh quang bắn ra, cơ hồ đã biến thành thực chất, nhất thời đem năng lượng trong thân thể điên cuồng luyện hóa. Oanh long! Linh lực tinh thuần nháy mắt thổi quét vào đại não, đồng thời chân khí lại cuồng mãnh kéo lên, đập thẳng vào tầng bình chướng vô hình trong não. Phanh! Trong tích tắc linh lực tinh thuần giải khai bình chướng, một thanh âm nổ tung trầm đục vang lên, cuối cùng linh lực dừng lại tại Linh Tôn bát trọng! Két! Khí tức đột nhiên dừng lại, năng lượng đã bị luyện hóa không còn, đã hoàn toàn sạch sẽ. Dựa vào vật màu xanh hồng kia Lục Thiếu Du từ Linh Tôn ngũ trọng lên thẳng tới bát trọng, càng lên trên tu vi càng khó đột phá, nhưng có thể một lúc lên thẳng ba cấp đủ chứng minh đồ vật kia ẩn chứa năng lượng khủng bố tới mức độ nào.
|
Chương 2711: Mười bộ thiên cấp
Nhưng lúc này sắc mặt Lục Thiếu Du cũng tái nhợt, giống như tiêu hao hầu như không còn, thân thể vô lực thở hổn hển, nhưng đôi mắt vô cùng thâm thúy, tràn ngập mừng rỡ. Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là tiểu hồn anh cũng có biến hóa, hoàn toàn khác hẳn trước kia, về phần khác chỗ nào hắn lại nhất thời không thể nói rõ. Thủ ấn biến hóa, từ ấn đường tràn ra cỗ linh hồn lực, đột nhiên khuếch tán trong hư không, hóa thành linh hồn quang mạc bao phủ không gian, linh hồn lực bàng bạc bao trùm khắp cả thạch thất. - Tinh thuần không ít! Quan sát linh hồn của chính mình, lúc này Lục Thiếu Du mới cảm giác được linh hồn lực đã tăng lớn hơn trước kia, vô cùng tinh thuần không chút tạp chất. Lần này Lục Thiếu Du liên tục đột phá ba cấp, nhưng không hề có cảm giác tâm cảnh bị dao động, chỉ sợ có quan hệ tới tâm tình trải qua muôn đời luân hồi trước đó. Sau một lát hắn mới khôi phục lại chút khí lực, trên mặt tràn đầy nỗi vui mừng. Cảm giác được tu vi của mình lên tới Linh Tôn bát trọng, lại thêm ưu thế linh hồn lực khổng lồ, Lục Thiếu Du ngẫm nghĩ, lúc này chỉ sợ ngay cả Tôn Cấp bát trọng cũng khó thể đối kháng với hắn, nếu hắn thi triển Cửu Chuyển Thiên Linh bí pháp cùng Ám Ma Phân Thân bí pháp, dù là Linh Tôn Vũ Tôn cửu trọng cũng có thể đối phó. Hô! Trong lòng vui sướng kích động, Lục Thiếu Du lại quan sát thân thể, hết thảy không có vấn đề gì, liên tục đột phá ba cấp làm đại hồn anh cùng tiểu hồn anh đều mạnh hơn không ít, mà kim sắc tiểu đao cũng có biến hóa. - Vẫn không thể di động chút nào! Tâm thần vừa động, Lục Thiếu Du phát giác với thực lực hiện tại của mình vẫn không thể di động được kim sắc tiểu đao, đành phải bỏ qua, nhưng hắn cũng không thất vọng, dù sao vật kia chỉ có lợi mà không gây hại cho hắn, trọng yếu hơn là hắn cũng không làm sao quản được nó. Lục Thiếu Du đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đang định đi ra ngoài, đột nhiên một tiếng ầm vang run rẩy vọng ra, thạch thất bắt đầu nứt nẻ sau đó trực tiếp nổ tung. Hô hô! Thạch đài nổ tan, đột nhiên từng đạo huỳnh quang bộc phát, mơ hồ giống như có nguồn năng lượng đang dâng lên trong thạch thất khiến lòng người run rẩy. Lục Thiếu Du khẩn trương nhìn quanh, chỉ nháy mắt trên thạch đài vang lên thanh âm nứt vỡ, hào quang từ khe nứt bắn ra, cuối cùng trôi nổi bên trong thạch thất. - Vũ linh khí địa cấp, hồn khí địa cấp! - Vũ kỹ địa cấp, linh kỹ địa cấp! Nhìn thấy những điểm sáng kia, Lục Thiếu Du sửng sốt, đó là linh khí cùng hồn khí địa cấp, năng lượng tràn đầy, ước chừng phải trên trăm kiện, còn có hơn ngàn vũ kỹ linh kỹ địa cấp. - Đó là… Ngay trong tầm mắt của Lục Thiếu Du, bên trên những linh kỹ vũ kỹ cùng linh khí còn có mười đạo lưu quang cuồn cuộn trôi nổi, khí tức làm linh hồn người chấn chiến, cả không gian mơ hồ biến thành vặn vẹo. - Vũ kỹ linh kỹ thiên cấp! Lục Thiếu Du ngẩn ra, buột miệng hô to, cảm giác khí tức hắn có thể khẳng định đó chính là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp mà bên ngoài không thể nhìn thấy. Có thể sáng tạo ra vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, ở trong lực lĩnh ngộ tuyệt đối là kinh người, thậm chí có thể nói chỉ có Đế Giả mới có khả năng làm được, còn ở cấp độ Tôn Cấp thì vô cùng hiếm thấy. Cho nên khi Lục Thiếu Du thi triển Thời Không Lao Ngục gấp mười sáu lần, mọi người chỉ nghĩ hắn thành công tu luyện bộ công pháp thiên cấp mà không ai nghĩ tới đó là do chính hắn sáng tạo lĩnh ngộ. Chính vì như vậy, nếu hiện tại Lục Thiếu Du đem Thời Không Lao Ngục gấp mười sáu lần dạy cho người khác, như vậy người đó nhất định phải đồng thời lĩnh ngộ thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, còn có thời gian, linh hồn, ngũ hành đều truyền thừa cho đối phương. Ở bên ngoài rất ít lưu truyền vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, trên thực tế đây là tâm huyết cả đời của cường giả, tu luyện thành công nhất định phải đi theo con đường mà cường giả sáng tạo lưu lại, có được nó chẳng khác gì được dẫn đường, có thể lĩnh ngộ cực nhanh. Có thể nói nếu tu luyện thất bại cũng có thể tiến bộ cực lớn trong lĩnh ngộ, thậm chí sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện thành công, bởi vì nguyên nhân đặc thù cho nên vũ kỹ linh kỹ thiên cấp hầu như không hề được lưu truyền ra bên ngoài. Chính vì điều này mà nó càng thêm trân quý, dù sao các đại sơn môn tuyệt đối sẽ không ngoại truyền, bởi vì làm vậy chẳng khác gì đem lĩnh ngộ suốt đời của mình tặng cho người khác. Giờ phút này Lục Thiếu Du nhìn thấy tới mười bộ linh kỹ vũ kỹ thiên cấp, trong lòng rung động thế nào liền có thể nghĩ. Trên ngọn núi khổng lồ, khe sâu đường đá uốn lượn như muốn thông thiên, một đạo tử sắc thân ảnh đứng thẳng, dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn núi khổng lồ đáng sợ, một mảnh khe sâu đường đá dài hẹp tựa hồ đều ẩn chứa nguy hiểm thật lớn tràn ngập bên trong. Sưu! Sau thoáng do dự, tử sắc thân ảnh lắc mình tiến vào bên trong khe sâu đường đá, nháy mắt thân ảnh đã biến mất không còn nhìn thấy. Lúc này trên quảng trường rộng lớn, khái niệm thời gian đã cực kỳ mơ hồ, nhưng đối với các cường giả đang khoanh chân điều tức cũng không có gì là không chịu nổi, mà đỉnh núi này chỉ có thể vào lại không thể đi ra, đã có đông đảo cường giả Tôn Cấp muốn xé rách không gian rời đi nhưng không ai có thể làm được. Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng cường giả Thiên Địa minh càng thêm bất an, cũng không còn cách nào tĩnh tâm chờ đợi, Lục Thiếu Du đã đi vào đại điện kia thật lâu, mà nơi này không có cách nào đi ra ngoài, chỉ hai điểm này đã đủ cho các cường giả ngày càng buồn bực. Cường giả Đế Đạo minh vẫn đỡ hơn một chút, thời gian qua lâu làm cho họ có chút bận tâm an nguy của Lục Thiếu Du. Ở bên trong Tử Vong thâm uyên, đặc biệt là quảng trường này, nơi nơi tràn đầy khủng bố, không ai dám bảo đảo Lục Thiếu Du sẽ luôn được bình yên vô sự. Đương nhiên, cường giả Đế Đạo mình đồng thời đang cảnh giác người của Thiên Địa minh, hành trình đi vào Tử Vong thâm uyên lần này khiến mối thù của hai bên càng lúc càng lớn. So sánh với Đế Đạo minh cùng Thiên Địa minh, người Thiên Địa các cùng Linh Vũ giới đều yên tĩnh hơn, ai cũng chỉ ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần. - Địa phương chết tiệt này, rốt cục làm sao đi ra ngoài! Ánh mắt Hãn Thiên tôn giả trầm xuống, một quyền oanh kích vào không gian trước mặt, không gian bị đánh nát lộ ra hắc động, nhưng nháy mắt liền khép lại. - Hãn Thiên, định lực của ngươi cũng quá kém đi! Thiên Dương tôn giả khẽ cười nói. - Vân Phi Hồng, ngươi đừng đắc ý, các ngươi cũng không ra được đâu! Hãn Thiên liếc mắt nhìn Thiên Dương nói. - Ta không đi ra được thì có sao, nói không chừng đồ tôn của ta đi ra đây thì ta đã có thể đi ra ngoài! Thiên Dương mỉm cười, trong lòng hắn không chút nóng nảy, mơ hồ cảm giác đồ tôn nhất định sẽ có biện pháp. - Có bản lĩnh chính mình đi ra ngoài, dựa vào người khác còn tính bổn sự gì!
|
Chương 2712: Đương trường phân bảo
Diệt Hồn tôn giả lạnh lẽo liếc mắt nhìn Vân Phi Hồng, người Thiên Địa minh vốn đang buồn bực, nghe nhắc Lục Thiếu Du không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nỗi hận không thể lập tức đánh chết Lục Thiếu Du, đem Lục Thiếu Du bầm thây vạn đoạn, nhưng lại không cách nào đánh chết hắn, ngược lại luôn bị quản chế, loại cảm giác này đối với họ thật sự quá mức phẫn nộ. - Là đồ tôn của mình còn tính là người lạ sao, có bản lĩnh các ngươi cũng tìm đồ tôn cho mình đi, chỉ sợ đám đồ tử đồ tôn phế vật của các ngươi không có khí mà tranh thôi! Oa ha ha! Thiên Dương cười đắc ý, khuôn mặt cao hứng không thôi, hắn có được đồ tôn mạnh mẽ như thế, thật sự giúp cho hắn kiếm đủ mặt mũi. - Vân Phi Hồng, con mẹ nó ngươi đừng hung hăng càn quấy, có bản lĩnh chúng ta đơn đả độc đấu! Phong Vũ Tôn giả quát một tiếng, nhắc tới Lục Thiếu Du làm trong lòng hắn càng uất nghẹn, nghĩ tới Thanh Lôi Huyền Đằng, cũng do Lục Thiếu Du gây ra, hắn còn đang nghẹn một bụng lửa giận đây. - Phong Vũ lão thất phu, lão tử sợ ngươi sao, đánh thì đánh! Thiên Dương đứng dậy, hắn cũng không muốn đánh mất mặt mũi. Xuy xuy! Chân khí hai người giằng co, bắt đầu run lên, một cỗ năng lượng vô hình khuếch tán thổi quét, nháy mắt đem họ bao phủ bên trong, không gian bắt đầu nứt nẻ, đã sắp động thủ. - Sư công, cần gì tính toán với lão thất phu kia! Ngay lúc này một thanh âm đột nhiên truyền tới. Xuy! Chỉ thấy không gian trước đại điện đột nhiên dao động, một thanh ảnh nháy mắt xuất hiện. Sưu! - Lục Thiếu Du! Mọi người không khỏi run lên, đó chính là Lục Thiếu Du, khi mọi người nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, phảng phất như cảm giác được có cỗ chân khí vô hình khó hiểu. Khí tức kia thật giống như nhìn thấu tang thương thế gian vạn vật, như nhìn thấu nhân sinh trăm thái, nếm hết nhân tình ấm lạnh, cỗ khí tức này đến từ sâu trong linh hồn, tuyệt đối không phải lỗi giác. - Ánh mắt kia, thật quỷ dị! Trong lòng các cường giả run lên, ánh mắt kia như làm dao động tâm cảnh của bọn hắn, làm cho bọn hắn không còn chỗ nào ẩn nấp. Lão giả tên Đạm Niệm nhìn qua Lục Thiếu Du, trong mắt chợt lóe tinh quang, hiện lên tia kinh ngạc nhưng nháy mắt liền biến mất không thấy. Không gian đột nhiên an tĩnh lại, mà mọi người lại có chút không quá tự nhiên. - Tiểu tử này tựa hồ lại chiếm được chỗ tốt không nhỏ a! Ánh mắt Kim Lang tôn giả có chút chớp động, với khả năng của hắn, rõ ràng đã cảm giác được sự biến hóa của Lục Thiếu Du. Không ít cường giả nhận thấy chân khí của Lục Thiếu Du khác hẳn lúc trước, tuyệt đối đã chiếm được chỗ tốt nên mới biến chất, hơn nữa ưu đãi nhất định thật lớn. - Thiếu Du, ngươi không sao chứ! Nhìn thấy đồ tôn đã đi ra, Thiên Dương tôn giả lập tức đi tới bên người hắn, cảm nhận được sự biến hóa của hắn, sau thoáng sửng sốt lập tức vui sướng kêu lên. - Bẩm sư công, đệ tử không có việc gì, rất tốt! Lục Thiếu Du nói, thanh âm của hắn lộ ra cảm giác tang thương xa xưa, rơi vào trong tai mọi người thanh thúy động lòng người như nước suối trong lành, lại như mây mù dày nặng miên man. - Tiểu tử, rốt cục đã ra rồi, làm ngũ sư thúc lo lắng muốn chết! Cùng Kỳ tôn giả đi tới, đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát Lục Thiếu Du. - Tiểu tử không có việc gì, làm cho ngũ sư thúc lo lắng, tiểu tử có lỗi! Lục Thiếu Du cười nói. - Tiểu tử, ngay cả ta cũng nhìn không thấu khí tức của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại có tiến bộ cực lớn hay sao? Cùng Kỳ truyền âm, bởi vì hắn hoàn toàn không cảm giác được khí tức của Lục Thiếu Du, thậm chí còn có cảm giác khí tức của hắn thật nguy hiểm, vì vậy càng thêm rung động. - Xem như chiếm được không ít ưu đãi. Lục Thiếu Du truyền âm trả lời, cũng không cần dối gạt ngũ sư thúc. Đạm Thai Tuyết Vi, Mộ Dung Lan Lan, Tử Yên đều nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt phức tạp, sau đó liền thu liễm. - Thiếu Du! Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lư Khâu Mỹ Vi cũng đi tới. - Nhạc phụ nhạc mẫu! Lục Thiếu Du đột nhiên chuyển mắt nhìn qua Lộc Linh Tôn giả bọn họ, phát hiện bọn họ cũng đang nhìn hắn chằm chằm. - Hừ! Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, đám lão cẩu này thật sự không giáo huấn sẽ luôn tự cho mình là đúng. Ánh mắt nhóm người Lộc Linh Tôn giả chứng kiến Lục Thiếu Du càng ngày càng lấy được nhiều ưu đãi, trong lòng vô cùng buồn bực nhưng cũng không có cách nào, sắc mặt ngày càng khó xem. - Tiểu tử này nhất định lấy được ưu đãi thật lớn trong đại điện kia, bằng không sẽ không giống như bây giờ! Cường giả Thiên Địa minh đã xác định Lục Thiếu Du chiếm được không ít chỗ tốt, càng suy đoán trong lòng càng thêm đố kỵ. - Lẽ ra nên sớm đánh chết tiểu tử này! Phong Vũ Tôn giả oán hận, nhớ ngày xưa Lục Thiếu Du còn nhỏ yếu, trong tông có người đề nghị giết chết Lục Thiếu Du, nhưng bởi vì quan hệ của Linh Thiên môn cho nên mới tạm thời buông tha cho hắn, không nghĩ tới lại có hôm nay. Lục Thiếu Du cũng không tiếp tục để ý tới bọn họ, ánh mắt chợt biến hóa, nói: - Chư vị, lần này vào đại điện tiểu tử chiếm được một ít ưu đãi, lần này Đế Đạo minh chúng ta cùng tới đây, tiểu tử cũng không dám độc chiếm, hiện tại chư vị phân chia đi! - Phân bảo vật! - Quả nhiên cần phân bảo vật! Ánh mắt người Đế Đạo minh phát ra ánh sáng, đặc biệt là những siêu cấp cường giả, ánh mắt càng thêm sáng ngời, trực tiếp bắn ra hào quang. Nhìn thấy phản ứng của mọi người, tâm thần Lục Thiếu Du vừa động, giới chỉ bắn ra sáu đạo lưu quang, lập tức phân chia trước mặt Linh Thiên môn, Vân Dương tông, Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Kiền Hiên đảo, Tinh Ngục các, bên trong sáu lưu quang đều có một khối ngọc giản, chân khí bàng bạc vỡ áp vặn vẹo không gian. - Vũ kỹ thiên cấp! - Linh kỹ thiên cấp! Nhìn thấy ngọc giản, từng thanh âm khiếp sợ buột miệng hô lên, mọi người đều chấn động. - Toàn bộ đều là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp! Cường giả Thiên Địa mình đều rung động, bọn họ đều nhận ra là vật gì, không nghĩ tới Lục Thiếu Du có thể xuất ra linh kỹ vũ kỹ thiên cấp. Sưu sưu! Chỉ nháy mắt siêu cấp cường giả sáu đại sơn môn lập tức thu ngọc giản vào trong tay. Ánh mắt của họ vô cùng kích động, đây đều là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, họ đều biết rõ giá trị, tuyệt đối không kém hơn thần khí. - Chư vị, vũ kỹ linh kỹ thiên cấp chỉ có hạn, tiểu tử thật sự không đủ phân, nhưng những bảo vật này cũng nên phân cho chư vị! Lục Thiếu Du vừa dứt lời, trong giới chỉ lại bắn ra mười lăm đạo lưu quang, rơi vào trong đội ngũ của Thánh Linh cốc, Tiêu Diêu bang, Thiên Ưng lâu bọn họ. Mọi người lại kinh ngạc, bên trong lưu quang phân cho mỗi phái là năm kiện linh khí địa cấp, ba sơn môn cũng không khách khí kích động thu vào trong tay. Một ít thế lực sơn môn bên Thiên Địa minh nhìn thấy cảnh tượng này đều đố kỵ, trong lòng thầm hối hận mình đã hoàn toàn đứng sai đội hình. Nhóm người Lộc Linh Tôn giả nhìn thấy Thiên Dương tôn giả bọn họ thu vũ kỹ linh kỹ thiên cấp vào giới chỉ, ánh mắt vừa nóng cháy vừa đố kỵ, giá trị vũ kỹ linh kỹ thiên cấp không kém thần khí, bảo họ làm sao không khó chịu cho được.
|
Chương 2713: Bị cửa kẹp qua!
Tuy người của Thánh Linh giáo còn chưa nhận được vật gì, nhưng họ cũng không nóng nảy, đồ vật đều đang nằm trong tay giáo chủ, giáo chủ cũng sẽ không để cho Thánh Linh giáo thiệt thòi. Kim Lang tôn giả cùng Cùng Kỳ tôn giả cũng không để ý, họ hiểu rõ Lục Thiếu Du, căn bản không cần lo lắng hắn phá sản. - Đa tạ Lục minh chủ! Cường giả Đế Đạo minh thu hồi vũ kỹ linh kỹ thiên cấp cùng linh khí địa cấp, ôm quyền nói cảm tạ, trong mắt đều hiện vẻ cảm kích, Lục Thiếu Du không tàng tư bảo vật mà nguyện ý phân chia cho bọn họ, đương nhiên trong lòng họ vui vẻ. - Lục Thiếu Du, đem bảo vật chia đều, bằng không chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cường giả Thiên Địa minh không còn cách nào nhẫn nhịn, cuối cùng Lộc Linh Tôn giả phẫn nộ quát to, thanh âm vang vọng khắp quảng trường. Lục Thiếu Du chậm rãi xoay người, nhìn qua Lộc Linh Tôn giả, vẻ mặt lộ ra nụ cười quỷ dị. Vừa tiếp xúc ánh mắt của Lục Thiếu Du, không biết vì sao Lộc Linh Tôn giả đột nhiên cảm thấy trong lòng run lên, như có điều gì làm ảnh hưởng tới hắn, sau đó mới khôi phục lại bình tĩnh, khuôn mặt vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói: - Lục Thiếu Du, chúng ta cùng tiến vào Tử Vong thâm uyên, đặc biệt đi lên ngọn núi này làm các đại sơn môn đều tổn binh hao tướng, thương vong thảm trọng, lúc này một mình ngươi chiếm hết bảo vật, không khỏi có chút không giảng đạo lý, rất bất nhân nghĩa! Vừa nghe lời này Lục Thiếu Du sửng sốt, lập tức bật cười, nhìn chằm chằm Lộc Linh hỏi: - Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào? - Lục Thiếu Du, giao ra toàn bộ bảo vật trong tay ngươi cho mọi người chia đều, bằng không ngươi nhất định phải chết, Thiên Địa minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đương nhiên nếu ngươi giao ra chuyện xảy ra trong Tử Vong thâm uyên giữa Thiên Địa minh cùng Đế Đạo minh xem như xóa bỏ, ngươi thấy thế nào? Lộc Linh nói. - Phốc! Lục Thiếu Du chợt bật cười, cơ hồ cười tới khom cả người, cường giả Phi Linh môn cũng phá lên cười lớn, đây là chuyện buồn cười nhất họ từng nghe qua, cường giả Đế Đạo minh cũng không nhịn được bật cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộc Linh. Nghe tiếng cười to, sắc mặt Lộc Linh lẫn cường giả Thiên Địa minh đều âm trầm xuống. Sau một lúc Lục Thiếu Du thu liễm sắc mặt, thản nhiên nói: - Ta kháo cái đầu ngươi, đầu ngươi bị con lừa đá hay là bị cửa kẹp, ngươi đang mơ mộng hão huyền hay bị choáng váng, ta xem ngươi là choáng váng, lão tử lấy được đồ vật dựa vào cái gì đưa cho ngươi, Thiên Địa minh giỏi lắm sao, ngươi nói ngươi có phải điên không, sao lại nói ra lời ngu ngốc như vậy! Ánh mắt Lục Thiếu Du hiện lên lãnh ý. Nghe được lời của hắn, xung quanh lại bộc phát tiếng cười vang, không ít người còn ôm bụng xoa xoa. - Ha ha, theo ta xem đầu của lão gia hỏa Lộc Linh bị con lừa đá! Thiết Kiếm tôn giả cười to nói. - Ta nghĩ không phải, không giống bị con lừa đá, hơn phân nửa là bị cửa kẹp đi! Mặc dù Kiền Chính tôn giả bị chặt đứt một cánh tay, nhưng cũng cười to không dứt, có khoảng thời gian chữa thương đã giúp hắn khôi phục không ít. - Thiết Kiếm, Kiền Chính, hai lão gia hỏa các ngươi sai lầm rồi, đầu của Lộc Linh không phải bị lừa đá, không phải bị cửa kẹp đâu! Thất Tinh tôn giả cười to nói. - Thất Tinh, vậy ngươi nói là chuyện gì? Thiết Kiếm cùng Kiền Chính nghi hoặc hỏi. Thất Tinh ha ha cười to: - Đầu của hắn hẳn là bị lừa đá xong lại bị cửa kẹp, hoặc là cửa kẹp xong lại bị lừa đá, cho nên mới có hiệu quả như vậy thôi! - Phốc! Thanh Oản tôn giả không nhịn được lại bật cười, mà nhóm nữ tử Đạm Thai Tuyết Vi cũng không nhịn được cười khúc khích. Tiếng cười to làm sắc mặt người Thiên Địa minh xanh mét lạnh lẽo, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. - Lục Thiếu Du, ngươi hung hăng cuồng vọng như thế, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không thể đối phó ngươi hay sao? Sắc mặt Lộc Linh tối tăm tới cực điểm, bị mọi người chế giễu, món nợ này cũng phải tính lên người Lục Thiếu Du, trong mắt hắn hiện lên vẻ âm trầm, với tu vi định lực của hắn lúc này thật sự không cách nào che giấu cơn giận cùng sát ý. - Vậy hãy thử xem lão cẩu ngươi làm gì được ta! Lục Thiếu Du cười nhạt, sắc mặt càng âm trầm, có chút món nợ cũng đã tới thời điểm tính toán rõ ràng mới được. Không khí quảng trường nháy mắt căng thẳng, ai cũng suy đoán được chỉ sợ lần này không thể tránh khỏi giao thủ, lời nói của Lục Thiếu Du cũng là tín hiệu trực tiếp. - Ha ha! Lộc Linh Tôn giả chẳng những không giận ngược lại còn cười to, tiếng cười thổi quét không gian mang theo tức giận kinh thiên, rõ ràng giận quá mà cười, ngay lập tức vẻ mặt liền thu liễm, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du: - Nếu nói như vậy ta cũng cần lấy mạng của ngươi, có một số việc cũng nên tính với ngươi rồi! Oanh long long! Tựa hồ cường giả Thiên Địa minh cũng đã sớm thương nghị xong, khi Lộc Linh vừa dứt lời, nhóm người Liễm Linh Tôn giả cơ hồ không hẹn mà cùng lao tới, linh lực chân khí bộc phát liền vây quanh Lục Thiếu Du. Xuy! Ngay lúc này nhóm người Thiên Dương tôn giả lập tức vận chuyển linh lực, nhưng còn chưa nghe mệnh lệnh của Lục Thiếu Du cho nên vẫn chưa nhúc nhích, chủ yếu mọi người đều tin tưởng hắn, chỉ sợ có hắn ở đây, mọi người cũng không cần quá lo lắng. Lục Thiếu Du lướt mắt nhìn qua nhóm người Lộc Linh, nói: - Mười một lão cẩu, ta nhắc nhở các ngươi, muốn động thủ với ta thì nhất định sẽ hối hận, ta cũng cam đoan các ngươi sẽ đau lòng, hiện tại các ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều, luôn nghĩ bản tôn dễ chọc tới hay sao! - Lục Thiếu Du, bản tôn biết ngươi bất phàm, nhưng ngươi có năng lực làm được gì nhiều người chúng ta như vậy sao, thức thời thì lấy ra bảo vật chia đều, nếu không chúng ta sẽ không khách khí! Ánh mắt Lộc Linh trầm xuống, nhiều bảo vật đều rơi vào trong tay Lục Thiếu Du, hắn làm sao có thể cam tâm, huống chi Lục Thiếu Du không thể không chết, vừa lúc nhân cơ hội này phải cho tiểu tử kia trả giá thật nhiều, nhất định phải đánh chết hắn. - Giao ra bảo vật, nếu không ngươi phải chết! Cường giả Thiên Địa minh cùng quát, linh lực chân khí run lên, mọi người đều ý thức được một vấn đề trong Thiên Địa minh, nếu còn tiếp tục như trước kia nhất định sẽ bị Lục Thiếu Du tiêu diệt từng bộ phận, cho nên bọn hắn đã nhất trí quyết định, sau này phải cùng tiến lui, bằng không bị tách ra đánh chết, không ai trốn thoát. Bọn hắn cũng ý thức được, từ sau khi tiểu tử kia xuất hiện, toàn đại lục đều rung chuyển, các đại sơn môn đều bị áp chế, cho nên tiểu tử này nhất định phải chết, nếu Lục Thiếu Du chết, Đế Đạo minh chỉ còn là danh nghĩa, tóm lại lưu Lục Thiếu Du lại chính là lưu tai họa. - Thật đúng là tham lam! Lục Thiếu Du thản nhiên nói, quay đầu nhìn cường giả Đế Đạo minh: - Chư vị đồng minh, mấy năm nay Thiên Địa minh làm nhiều mờ ám, cho nên hiện tại tiểu tử có một số việc cần thương nghị với chư vị một chút! - Minh chủ phân phó! Các cường giả Đế Đạo minh cùng ôm quyền nói, trong lòng họ cũng hiểu rõ Lục Thiếu Du muốn nói điều gì.
|