Hào Môn Kinh Mộng III- Đừng để lỡ nhau
|
|
C29: Món quà an ủi trời ban Sau khi ra khỏi chỗ của Đinh Tư Thừa, Tố Diệp cứ đi tự do không mục đích.
Vội vàng là giả.
Có hẹn với người khác cũng là giả.
Hoảng hốt chạy trốn mới là thật.
Màn đêm che đi sắc mặt của cô, tiếng giày chạm lên nền đất nghe sao cô đơn buồn tẻ. Trước giờ Tố Diệp luôn thích độc lập, cô đã quen sống một mình, du lịch một mình, chỉ có điều những khi lẻ loi bước đi vô đích như thế này thật sự có chút xót xa.
Tới tận khi mắt cá chân nhức mỏi, cô mới dừng bước, bất giác bật cười khanh khách, hóa ra cô lại đi tới con đường lớn phía trong cổng Đông Trực.
Nơi đây trước nay luôn náo nhiệt, tới buổi tối cũng không ngoại lệ.
Đài phun nước cách đó không xa đang đung đưa nhảy múa theo điệu nhạc Jazz. Cột đèn cao cao đứng lặng bên đường Raffles chiếu từng mảng ánh sáng vào những cột nước khiến chúng sáng rực lên như pháo hoa. Có tiếng cười đùa, tiếng vỗ tay, người ca người múa, nơi đây về đêm chẳng khác nào một khu vui chơi chốn thiên đường.
Tố Diệp bất giác lại gần đài phun nước, khẽ ngẩng mặt lên. Có một khoảnh khắc, gương mặt cô vô cùng yên tĩnh, cô cứ đứng đó nhìn từng tia nước vọt lên cao, đan vào nhau thành dải sáng muôn màu sắc. Thi thoảng có những giọt nước bắn vào mặt cô. Vào một buổi tối như hôm nay, khi tiết trời đã dần bước vào đêm hè oi ả, vẫn còn được nhận thêm một chút mát mẻ, giây phút ấy cô hoàn toàn không cảm thấy cô đơn nữa.
Có tiếng cười đùa vọng vào tai cô, là mấy cậu thanh niên đang trượt pa tanh, họ đang thi nhau thể hiện những kỹ thuật của mình, trong đó có một cậu nhóc hình như mới tập chơi, nhất thời không làm chủ được phương hướng, cứ thế lao về phía Tố Diệp. Tới lúc Tố Diệp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa, cô trợn tròn mắt, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy được chút nào.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ cảm giác có một cánh tay đột nhiên kéo mạnh mình lại, cùng với đó là một bàn tay to lớn chắn trước mặt cô, ánh sáng của nước và của đèn giao hòa thành một khung cảnh tráng lệ, soi rõ từng khớp xương của đôi tay ấy. Cậu bé đang đi lệch hướng kia cũng bị đôi tay ấy theo đà kéo sang một bên, một màn xoay người khiến cậu tránh được nguy cơ bị đụng. Chiếc giày pa tanh xoay tròn đúng một vòng. Cậu giơ tay tỏ ý xin lỗi rồi lại trượt ra xa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tố Diệp ngã vào một vòng tay rắn chắc rộng lớn, trong chốc lát một mùi gỗ mộc nhàn nhạt thanh mát lan tỏa, từ dễ chịu đến quen thuộc. Cô tỉnh lại khỏi sự hoảng sợ, bất ngờ ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt sâu hun hút của một người đàn ông, ở khoảng cách gần thế này, những đường nét rắn rỏi trên gương mặt anh càng trở nên rõ nét.
“Không sao chứ?” Anh lên tiếng trước. Giọng nói trầm thấp nồng nàn kết hợp với tiếng nhạc Jazz uyển chuyển xung quanh trở nên dễ nghe lạ thường, như một làn gió nhẹ từ rừng sâu thổi tới, trong lành mát rượi lướt qua khuôn mặt cô khiến tâm tư người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cũng có thể vì có âm nhạc tô điểm thêm, nghe giọng anh mới không nghiêm nghị như trước.
“Không sao.” Một khung cảnh quen thuộc biết bao. Buổi tối hôm đó lúc hai người cùng xem phim, khi cô thấy buồn nôn cũng đã xảy ra cảnh tượng này, hình như cô có một mối duyên không thể tách rời với vòm ngực ấy, không thể thoát khỏi sự mê hoặc của giọng nói thâm trầm, ý thức cũng trở nên hỗn loạn u mê. Cô khẽ thốt lên một câu, ngừng một lát, nét mặt cũng trở nên rất chân thành: “Cảm ơn anh, anh Niên!”
Quay phim truyền hình sao? Hay là ông trời thật sự không thể chịu nổi việc cô tự thương xót bản thân mình nên đã giúp cô gặp lại người đàn ông ấy trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, còn theo kiểu ‘anh hùng cứu mỹ nhân’. Trời cao xem ra cũng không bạc bẽo với cô, ít nhất thì trong lúc tâm trạng cô tồi tệ còn ban cho cô một món quà an ủi.
“Cô đang đi lang thang một mình?” Niên Bách Ngạn không buông cô ra ngay mà cúi đầu nhìn cô chăm chú. Giây phút này, giọng nói anh có chút dịu dàng, giống như một câu hỏi nhưng lại toát lên nhiều sự khẳng định.
Từ nhà họ Diệp đi ra, anh vốn định quay về công ty. Lúc ngang qua cửa Đông Trực đợi đèn đỏ, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng hình ấy rất cô độc, xung quanh náo nhiệt là thế, chỉ có cô vẫn lặng lẽ đứng đó, yên lặng nhìn khắp nơi, bước đi trong vô thức.
Bóng dáng của cô quá tĩnh mịch, quá nhiều suy tư bao bọc, giống như chẳng ăn nhập chút nào với cuộc sống về đêm ở thành phố này, nhưng lại dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, đương nhiên, cũng bao gồm cả anh.
~Hết chương 29~
|
C30: Nghĩa vụ của cô Anh vốn chỉ định ngắm nhìn một chút, không hề nghĩ sẽ xuống xe phá vỡ sự yên tĩnh của cô, cho tới khi anh nhìn thấy cô lại gần đài phun nước, cho tới khi anh bắt gặp hình ảnh cô ngẩng mặt lên như đang đón lấy lễ rửa tội của ánh sáng, anh cảm thấy một nơi sâu tận đáy lòng như có một dòng nước mùa xuân chầm chậm chảy qua. Hôm nay cô mặc rất đơn giản, thoải mái, chiếc áo linen màu trắng đi cùng chiếc quần bò mài ống thụng, mái tóc dài được buộc cao kiểu đuôi ngựa sau lưng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tím. Diện mạo của cô hôm nay cũng mộc mạc như chính cái tên của cô vậy, chỉ có điều, những sắc màu rực rỡ nơi đây chỉ càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Anh chưa bao giờ được thấy cô ăn mặc thoải mái như vậy.
Đèn xanh bật sáng, anh bất ngờ cho xe chuyển hướng, dừng lại bên lề đường rồi bước xuống. Đây cũng là lần đầu tiên anh đột ngột nổi hứng lên như vậy.
“Pháp luật có quy định cấm một người đi lang thang sao?” Tố Diệp hờ hững hỏi, vì phát hiện ra tư thế của hai người gây chú ý cho rất nhiều người, cô liền thoát khỏi vòng tay anh.
Cơ thể mềm mại trong lòng đã không còn, chỉ sót lại hương thơm man mác nơi đầu ngón tay, không hiểu sao, một Niên Bách Ngạn vốn đang tràn trề cảm xúc bỗng thấy hụt hẫng trong lòng. Anh rút tay về, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Xem ra cô đã coi cuộc gặp gỡ bất ngờ này là một điều tất nhiên rồi.”
Tố Diệp giơ tay lên gõ nhẹ vành mũ, khẽ thở dài: “Từ bảng thống kê tài sản của năm ngoái có thể rút ra kết luận, số người giàu có ở Bắc Kinh là 17.9 vạn, là thành phố tập trung nhiều ‘đại gia’ nhất Trung Quốc. Thế nên, tôi có thể vô tình gặp được anh Niên đây, một người mà giá trị có lẽ không thua gì hàng ngạn hàng vạn người giàu có ngoài kia chắc cũng không quá bất ngờ chứ. Dù sao thì tỷ lệ gặp lại kiểu này không hề nhỏ.”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại có kiểu lý luận xiêu vẹo như vậy, khẽ mím môi, ngữ khí có vẻ như đã thỏa hiệp: “Không biết bác sỹ Tố đã đi dạo phố xong chưa?”
“Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy việc mình đi dạo phố là sai trái.” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu dạo xong rồi thì lên xe.” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhắc lại.
“Hả?”
“Lên xe cùng tôi.” Anh lặp lại lần nữa, lần này ngữ điệu đã kiên nhẫn và dịu dàng đi nhiều.
“Tôi có cảm giác mình đang bị bắt cóc.”
“Dù sao cũng không thể bàn công việc ngoài đường thế này phải không?” Niên Bách Ngạn hình như đã bị cô chọc cười, giọng nói nhẹ nhàng hẳn.
Từng dây thần kinh trong đầu Tố Diệp giật giật liên hồi theo từng câu anh nói. Xem ra đây cũng chẳng phải cuộc gặp gỡ gì tốt đẹp, gặp anh rồi, đến cả thời gian để cô tự hồi phục vết thương lòng cũng bị cướp sạch, lại phải nhìn cái bản mặt khó đăm đăm của anh, quan trọng hơn là, ngoại hình và gương mặt đáng ghét đó lại hấp dẫn không ít người qua lại. Cô đành thỏa hiệp: “Xe của anh đâu?”
“Đỗ bên kia đường.”
Không cần anh nói nhiều, Tố Diệp cũng nhìn thấy chiếc xe dù đã đỗ ở một góc khuất vẫn nổi bật trong đêm tối đó. Cô bất giác chép miệng, lắc đầu: “Phí phạm quá! Tôi mà là chủ nhân của chiếc xe đắt đỏ đó chắc chắn là không nỡ mang nó ra lọc bụi cho thành phố Bắc Kinh này đâu.”
Nhìn thấy bóng dáng thoải mái của cô, Niên Bách Ngạn cũng nhẹ lòng. Anh bất giác nhớ lại đêm mưa hôm ấy gặp cô trong bộ quần áo công sở đứng đắn, vậy mà điều bất ngờ là cô lại lái một chiếc xe Jeep. So với cách ăn mặc của cô ngày hôm đó, rõ ràng hôm nay phù hợp hơn.
Anh bước lên, lướt nhẹ vân tay, một tiếng ‘cộp’ vang lên. Tố Diệp nhướng mày, gào lên bi thương: “Đúng là tiền nào của nấy! Hôm nào tôi cũng phải xem xem có gắn thêm được hệ thống phân biệt vân tay vào con Jeep đó của mình không.”
Bờ môi nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn bất chợt cong lên. Anh chủ động mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, đợi cô lên xe rồi, anh mới vòng sang bên cạnh, bước vào trong xe. Anh không nổ máy ngay mà quay sang Tố Diệp, thấp giọng nói: “Đã có báo cáo về trường hợp của Lương Hiên chưa?”
Tố Diệp giơ tay lên huơ huơ trước mặt anh. Niên Bách Ngạn không hiểu, khẽ nhíu mày.
“Anh Niên! Cuộc sống của anh chỉ có mỗi công việc thôi sao? Đến giờ này rồi, là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Tố Diệp tốt bụng giải thích một câu. Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt tăng thêm vài phần khắt khe: “Tôi nghĩ cho dù đã hết giờ làm, cô vẫn phải có nghĩa vụ báo cáo với tôi về tình hình của Lương Hiên.”
~Hết chương 30~
|
C31: Cô sợ sao? Tố Diệp nghe vậy nhưng không hề tức giận. Ánh đèn đường rải đều lên cửa kính xe, có mấy tia sáng rọi vào mắt cô. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của anh, rồi bất ngờ xòe tay ra trước mặt anh: “Được thôi! Đưa tiền lương tăng ca đây!”
Cô xuất chiêu không như thường lệ ít nhiều khiến Niên Bách Ngạn đờ ra trong giây lát, mấy giây sau anh khẽ nhếch đôi mày rậm.
“Con người tôi rất thích tiền. Trong vụ án của Lương Hiên, nói trắng ra là anh đang dùng tiền để mua thời gian của tôi. Bây giờ đã hết giờ làm rồi, phí tư vấn phải tăng gấp đôi đấy.” Cả người Tố Diệp uể oải ngả ra sau ghế: “À, bổ sung thêm, lương tăng ca phải trả theo đúng quy định của luật Lao động.”
Sau khi nghe mấy lời hùng biện sắc sảo của cô, Niên Bách Ngạn không khó chịu mà lại bật cười, khẽ hỏi một câu: “Được, cô cứ đề xuất con số.”
“Tôi nghĩ, trong ngõ Nam La Cổ có cửa hàng bán phô mai có thể trả tạm một ít lãi trước.” Vừa rồi cô định tới đó ăn phô mai, ăn nhiều đồ ngọt một chút ít nhất có thể hóa giải những phiền muộn trong lòng. Nếu đã đen đủi gặp phải anh, coi như có thêm một tài xế cũng không tồi. “Chỉ là không biết anh Niên có muốn đi hay không thôi?”
Dứt lời, cô nhướng mày nhìn anh không chớp mắt, tỏ ý xem thường.
Niên Bách Ngạn điềm tĩnh đáp lại ánh mắt đó, vẻ nghiêm túc khi nãy đã biến mất từ lâu. Qua đôi mắt sâu thẳm ấy, khó có thể phát hiện ra trong lòng anh đang nghĩ gì, còn Tố Diệp, từ đầu tới cuối chỉ nở một nụ cười ‘vô tội’, gan lỳ đọ sức với vẻ u tối ấy của anh.
Chắc là trước giờ anh nói gì thì người khác đều phải làm theo, e rằng chưa có ai sai bảo anh như tài xế cả.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn từ từ áp sát, giơ thẳng tay về phía cô. Tố Diệp bị bất ngờ, đưa tay ra đỡ lấy lồng ngực đang đè xuống của anh theo phản xạ: “Đường đường là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, anh không thể trở mặt như thế được? Khi cần người ta thì tử tế, khi không cần thì chẳng thèm giữ phép lịch sự, dù có thẹn quá hóa giận cũng không đến mức đuổi tôi xuống xe chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn đi nhờ một đoạn thôi mà.”
Niên Bách Ngạn đúng là không biết nên cười hay khóc, nhưng vẫn khống chế để không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Những lời anh vốn định nói, sau khoảnh khắc cúi đầu xuống nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn của cô đã bất ngờ thay đổi. Anh không ngồi dậy mà ngược lại cố tình cúi xuống càng lúc càng thấp. Giọng nói thâm trầm như đã ngà ngà say khẽ lướt qua đỉnh đầu cô: “Cũng chưa đến mức phải đuổi cô xuống xe.”
Tố Diệp cảm thấy anh dùng lực hơi mạnh hơn, hai tay cô chống đỡ sắp mỏi nhừ, đành phải dứt khoát dùng cả cánh tay. Chỉ có điều làm vậy khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn, hơi thở người đàn ông quyện lấy hơi thở của cô, mỗi lần hô hấp đều hít trọn mùi hương của anh.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô không rời mắt. Gương mặt cô vì sự áp sát của hai người mà bỗng ửng đỏ, từ góc độ của anh trông cô rất hấp dẫn. Anh dường như chẳng cần nhọc sức, cứ thế tiến sát lại gần, đến giọng điệu cũng dần trở nên ám muội: “Cô ngồi trên xe của tôi thế này… sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Tố Diệp ngẩng phắt đầu lên nhìn vào mắt anh, cô bắt gặp một nụ cười mơ hồ nơi đáy mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, bất an giống như hôm ở bên cạnh anh nhưng cô vẫn dùng lý trí mạnh mẽ áp chế sự hoảng loạn, cất tiếng nói trong veo như nước: “Anh muốn làm gì?”
Ý cười trong mắt Niên Bách Ngạn tựa hồ đang dần dần lan rộng đến tận bờ môi, cả khóe miệng cũng khẽ cong lên. Anh nâng tay lên, những ngón tay mảnh khảnh vừa như vô tình vừa như cố ý chạm nhẹ vào vành mũ của cô. Bóng hình cao lớn ẩn chứa một ý đồ và sức mạnh khiến người ta phải cảnh giác.
Trái tim Tố Diệp đập thình thịch, cô không ngờ anh lại có những cử chỉ này. Lưng cô dính chặt vào ghế, hai mắt nhìn anh chằm chằm, đề phòng hành động tiếp theo. Chỉ thấy đôi tay anh chầm chậm chuyển hướng, vòng qua bụng cô, hạ xuống phía eo bên kia, tim cô như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Ý của tôi là…” Niên Bách Ngạn chầm chậm nói: “Cô không cài dây an toàn như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong, anh kéo chiếc đai an toàn, ‘cạch’ một tiếng là đã xong.
Tố Diệp như bị ai gõ mạnh sau gáy, trái tim sắp bắn ra ngoài đó như cũng nổ tung theo hơi thở hắt ra. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, lần này cô đã dễ dàng đọc được hai chữ ‘bỡn cợt’ trong mắt anh.
Người đàn ông chết tiệt!
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của cô đã tệ hết mức rồi, sao còn chịu được tiếp mấy trò rảnh rỗi thế này? Cô không suy nghĩ gì, cứ thế tháo dây an toàn, đang định mở cửa xe, cô liền nghe thấy tiếng nói hờ hững của Niên Bạch Ngạn: “Cô sợ sao?”
~Hết chương 31~
|
C32: Hành động không nghĩa khí ngoài tiệm pho mát (phần 1)
Đôi tay đang chuẩn bị mở cửa xe khựng lại giây lát, Tố Diệp quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy gương mặt hơi nghiêng của anh bề ngoài trông có vẻ dửng dưng, không mấy quan tâm nhưng ẩn chứa bên trong là sự bình tĩnh trầm ổn, khoảnh khắc ấy cô bỗng đột ngột đổi ý, ngón tay đổi hướng. Sau khi thắt chặt lại dây an toàn, cô tựa lưng ra sau ghế: “Ai sợ ai còn chưa biết đâu.”
Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy. Anh không nói thêm gì nữa, khởi động xe, quay một vòng vô lăng, hướng về phía khu Nam La Cổ.
Ngoài cửa xe, đèn đường bị tốc độ xe kéo dài thành những vệt sáng, từng chuỗi từng chuỗi bị bỏ lại phía sau.
Tố Diệp im lặng, Niên Bách Ngạn cũng không lên tiếng. Trong xe yên lặng như tờ, hai người cũng không ai định phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Cứ thế, chiếc xe đi thẳng vào khu Nam La Cổ. Từ lúc xe bắt đầu đi qua cổng vào, du khách đã xôn xao không ít.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, lại còn là buổi tối. Đối với khu Nam La Cổ này mà nói, đông người cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều, một chiếc xe ô tô muốn đi từ đầu đường tới cuối đường thì đúng là vô cùng khó khăn.
Xe cứ vừa đi vừa dừng, gần như tiến lên nửa bước cũng rất gian nan.
Tố Diệp cứ ngồi nhịn cười nãy giờ, chốc chốc lại lén liếc nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh vẫn không hề tức giận, không hề nóng nảy, đến tốc độ chiếc xe cũng giống hệt chủ của nó. Cô suy nghĩ rồi mím môi nói: “Không phải đây là lần đầu tiên anh lái xe vào khu này chứ?”
“Là lần đầu tiên.” Trừ phi là công việc yêu cầu, nếu không anh tuyệt đối không lai vãng những nơi có quá nhiều khách du lịch.
“Ồ.” Tố Diệp làm bộ như chợt hiểu ra, khẽ than thở: “Giờ này đúng lúc đông người, lái xe còn chẳng nhanh bằng đi bộ.”
Cằm Niên Bách Ngạn dường như hơi căng ra, anh khẽ hỏi: “Tại sao cô không nói sớm?”
“Tôi đâu có nghĩ là anh lại tốt bụng đến vậy, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên.” Tố Diệp vẫn nói với giọng đầy lý lẽ: “Nhưng mà, bây giờ anh có muốn dừng xe cũng không được nữa rồi, đâu thể vứt cái xe này giữa đường đúng không?”
“Cô cố tình.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn không hề có cảm giác bực tức.
“Tôi đâu phải người bụng dạ nhỏ nhen, hẹp hòi đến vậy chứ?” Tố Diệp nói chuyện bằng thái độ rất vô tâm. Cô khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều du khách đang tập trung nhìn vào chiếc xe, liền rụt cổ lại: “Anh nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ kia chưa? Con xe của anh quá nổi bật rồi.”
“Tôi lại thấy mấy ánh mắt đó đều đằng đằng sát khí.” Rõ ràng là một con đường có chiều rộng chỉ đủ đi bộ, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một thứ kềnh càng đồ sộ như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét.
“Nếu đã vậy chi bằng anh lái nhanh một chút đi. Con đường này chính là như vậy, anh càng nhường càng không đi qua được.” Cô nhiệt tình bày cho anh ‘diệu kế’.
“Sao tôi cứ cảm thấy cô đang dẫn tôi nhảy xuống hố thế nhỉ?”
Tố Diệp cười: “Mẫu người làm việc gì cũng thận trọng từng bước như anh không thể lái nổi xe ra khỏi khu này đâu. Thế này đi, để tôi lái.”
Lời này thốt ra đích thực đã khiến Niên Bách Ngạn có phần ngỡ ngàng. Trước mũi xe đúng lúc có người đi bộ qua. Anh đột ngột phanh gấp, nhân lúc đó quay đầu sang nhìn cô, dường như đang đánh giá xem độ tin cậy trong những lời cô vừa nói là bao nhiêu.
Tố Diệp không hề nhiều lời, dứt khoát tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Dưới ánh mắt chỉ trích của đám đông, cô bước nhanh sang phía ghế lái, gõ vào cửa xe: “Ra ngoài, đổi chỗ!”
Hình như Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được bầu không khí thù địch xung quanh, anh không biết làm sao, đành phải mở cửa xuống xe. Anh bước xuống không vội vàng, ngoại hình cao ráo khiến cho không biết bao nhiêu trái tim có suy nghĩ sai lầm. Bầu không khí nặng nề trong phút chốc tan biến như nước thủy triều rút, trong đám đông không ít người thốt lên kinh ngạc.
Tố Diệp khẽ rùng mình, cả người sởn gai ốc, xem ra có vô số người không thể thoát khỏi việc bị anh ta mê hoặc. Để tránh cho người nào đó cảm thấy hãnh diện, dương dương tự đắc, cô vội vàng ngồi vào ghế lái, còn Niên Bách Ngạn nhích người sang ghế lái phụ.
“Xe sang đúng là xe sang, cảm giác ngồi lên cũng khác biệt. Ngồi cho vững đấy, tôi không có thói quen thắt dây an toàn hộ người khác đâu.” Nói rồi, cô tự cài dây an toàn cho mình…
~Hết chương 32~
|
C33: Hành động không nghĩa khí ngoài tiệm pho mát (phần 2) Niên Bách Ngạn cũng không để ý tới lời cô nói, trong lòng thầm nghĩ con phố này người qua lại chen chúc nhau, cho dù cô muốn lái nhanh cũng khó. Anh đang chầm chậm kéo dây an toàn qua, còn chưa kịp cài xong, cả người đột ngột lắc mạnh một cái, ngay sau đó chiếc xe dũng mãnh lao lên trước, nhanh như tên lửa.
Đương nhiên, hình dung tốc độ của ô tô với tên lửa thì có hơi cường điệu. Chỉ có điều một cô gái như cô mà có được kỹ thuật lái xe luồn lách, xuyên qua đám đông một cách quyết đoán, mạnh mẽ như vậy thật sự khiến người ta phải cảm thán hết lời.
Dọc đường không thiếu những tiếng chửi rủa vang lên nhưng đa phần đều bị át hết bởi tiếng còi xe cô nhấn điên cuồng.
Tới lúc Niên Bách Ngạn bừng tỉnh, Tố Diệp đã phanh két lại, dừng xe, tắt máy, tháo dây an toàn, nhanh gọn dứt khoát!
“Với tốc độ ban nãy của anh, mười lăm phút tới được cửa hàng phô mai này cũng đã nhanh lắm rồi. Sự thật chứng minh, tôi có thể ăn được phô mai sớm hơn anh mười ba phút.” Cô liếc nhìn đồng hồ, đúng hai phút.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, rất lâu mới thốt lên được một câu: “Tôi chưa gặp loại con gái nào như cô.” Anh tự nhận mình không phải là người thích thân thiết với phụ nữ nhưng hầu như những người có thể vây quanh anh đều là kiểu con gái nhã nhặn dịu dàng, cho tới khi Tố Diệp xuất hiện. Từ lần gặp cô say rượu ở quán bar cho tới giờ phút này, gần như anh luôn khai thác được những điều mới mẻ ở cô.
Ví dụ như hôm cô say mèm. Phàm những người hiểu anh đều biết rõ, anh vô cùng phản cảm với những người say rượu, cho dù là đối tác làm ăn, anh cũng kiên quyết không bàn chuyện với một kẻ nát rượu. Cô chẳng những say khướt, còn bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh không chịu buông, vậy mà anh vẫn nhịn.
Rồi lại ví như chuyện cô tham tiền. Anh có sở trường nhìn rõ mục đích của người khác, nhất là những người chủ động tiếp cận mình, dù là đàn ông hay phụ nữ. Tố Diệp lại không hề giấu giếm, nói với anh rằng cô thích tiền, cũng chẳng kháng cự lại sức hấp dẫn của tiền bạc. Ai làm lỡ dở của cô một chút thời gian, cô sẽ lập tức lôi tiền ra để tính toán. Cô nhận vụ án của Lương Hiên hay làm việc cho anh cũng đều vì tiền. Nói thật, thời buổi này có lắm kẻ, nhất là đàn bà, vì tiền, vì lợi ích có thể bán rẻ mọi thứ. Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô rất thành thật.
Trong suy nghĩ của anh, đại đa số bác sỹ tâm lý đều thân thiện khéo léo, dịu dàng nhã nhặn, nhưng Tố Diệp thì khác. Bề ngoài trông cô rất cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí sau khi tan ca, phải suy nghĩ về vụ án của mình cũng trở nên thiếu kiên nhẫn. Cứ lấy hôm nay làm ví dụ, cô có thể lái xe của anh xuyên qua đám đông, chẳng quan tâm gì đến việc sống chết của người ta, điều này thôi cũng đủ lật đổ những tưởng tượng và suy nghĩ trước nay của anh về nghề này.
Cô càng tùy tiện, anh lại càng cảm thấy cô đang che đậy điều gì đó, có thể là tâm sự, có thể là chuyện quá khứ.
Tố Diệp không vội xuống xe mà ngước mắt nhìn cửa hàng phô mai ngoài cửa xe, hững hờ lên tiếng: “Bản tính của con người là như vậy. Anh càng nhường nhịn người ta càng không nể tình, kết quả lúc nào cũng khiến bản thân tiến không được, lùi chẳng xong. Chi bằng cứ mặc kệ mọi thứ, xông lên phía trước, đằng nào rồi cũng bị mắng chửi, thà cứ đạt được mục đích đã rồi ăn mắng cũng chẳng sao, vả lại…” Nói tới đây, cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh: “Chẳng phải bên cạnh tôi còn có một con cừu non chịu tội thay sao?”
“Ý cô là sao?” Niên Bách Ngạn nhìn cô, mặt không biến sắc.
“Bên ngoài nóng lắm, không phải anh định để tôi đi xếp hàng mua phô mai chứ? Thế thì chẳng ga lăng chút nào.” Tố Diệp tuy già mồm, nhưng ánh mắt lại quá đáng thương, hệt như một chú hươu con lạc đường, nhấp nháy đôi mắt vô tội, bất lực, khiến người ta nhìn vào bất giác như đắm chìm trong đó…
~Hết chương 33~
|