Ma Ngân
|
|
CHƯƠNG 442: PHỐI HỢP
Trước công kích vô cùng dày đặc mang tính quấy rối của Tiêu Hoằng, những cái vòi thịt phía trước khóe miệng con Ngạc thủy mãng đột nhiên duỗi thẳng, đây là tín hiệu nó phẫn nộ, tiếp theo nó mở ra cái miệng như mỏ chim, răng dày đặc trong cổ họng giống như cơ thịt, ngay sau đó tựa như những phi đao đồng loạt bắn ra, đánh thẳng tới Tiêu Hoằng! Thấy thế, Tiêu Hoằng sớm có chuẩn bị, gần như ngay trong nháy mắt Ngạc thủy mãng há miệng, Tiêu Hoằng đã ngưng kết ra một mặt tấm thuẫn Hàn băng vạn năm thật dày, ngăn chặn trước mặt mình. Vô số răng oanh kích lên trên tấm thuẫn Hàn băng vạn năm, trong nháy mắt liền nổi lên tầng tầng vụn băng. Đồng thời dưới công kích cường lực này, Tiêu Hoằng ở giữa không trung không kiềm được liên tục thối lui ra sau, cuối cùng bị bức dừng ở bờ hồ! Nếu là bình thường, công kích như vậy Tiêu Hoằng vẫn có thể chịu đựng được, nhưng hiện nay đã trải qua ba ngày như đi trong địa ngục, các phương diện cơ năng thân thể gần như đều ở vào thời kỳ cực độ suy yếu. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng ngưng kết ra Hàn băng vạn năm kia, Tiêu Hoằng bỗng nhiên có một loại cảm giác, tuy rằng Ngự lực trong cơ thể vô cùng suy yếu, nhưng tốc độ điều động Hàn băng vạn năm dường như còn nhanh hơn một chút so với trước. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong đầu ở trong đầu Tiêu Hoằng nhoáng lên một ý niệm như vậy. Tuy nhiên, có "cường địch" trước mắt, Tiêu Hoằng đâu còn có quá nhiều thời giờ để suy nghĩ điều này. Cùng lúc đó, đại bộ phận binh sĩ Bối La đã rất nhanh lên bờ, đồng thời đều tự với tốc độ cực nhanh khởi động Chiến Văn, cùng với Văn Khí, sau đó liền điên cuồng phát động công kích con Ngạc thủy mãng. Chỉ tiếc, bởi vì đại bộ phận binh sĩ Bối La cũng ở vào thời điểm suy yếu, lục công kích rõ ràng không đủ. Tuy vậy con Ngạc thủy mãng dường như đã cảm nhận được đau đớn, đồng thời cũng đã hoàn toàn bị chọc giận. Cái đầu nó giống như búa tạ đập thẳng lên bờ. Trong nháy mắt, phía trên mặt đất bị đập thành một cái hố sâu, may mà binh sĩ Bối La tránh né kịp thời, không có tạo thành thương tổn nhiều lắm! Nhưng thời điểm này Tiêu Hoằng biết rất rõ, binh sĩ Bối La vừa mới nhận được một chút xoa dịu, nhưng vẫn còn đang ở vào giai đoạn cực độ suy yếu. Tuy rằng uống vào một ít nước ngọt, nhưng đã mấy ngày không ăn gì, làm thế nào có thể có sức đánh. Ngay cả Tiêu Hoằng, vừa mới làm ra một phen vận động kịch liệt, lúc này cũng đã cảm thấy tay chân như nhũn ra, cả người toát mồ hôi lạnh. Dưới tình huống như vậy, nói gì đến chiến đấu? Rút lui ư? Nơi này nhưng là nơi cứu mạng bọn họ gian nan khổ sở mới tìm được, sao có thể dưới tình huống không có nhận tiếp tể tiếp viện lại dễ dàng rời đi? Không hề nghi ngờ, tình hình trước mắt cũng không tốt lắm! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y Nhất là nhìn thấy con Ngạc thủy mãng phẫn nộ đã lại lần nữa bắn ra răng giống như phi đao vào binh sĩ Bối La, trong đó hơn mười binh sĩ Bối La lần lượt trúng chiêu! Tình huống vạn phần nguy cơ! Nguyên nhân chủ yếu là vì tình trạng sức khỏe chưa hoàn toàn được khôi phục mảy may nào! - Ta đến! Trả túi Ma Văn cho ta! Ngay lúc tình hình ít nhiều có chút nguy ngập, phía sau Tiêu Hoằng đột nhiên truyền đến thanh âm như thế. Vừa quay đầu lại thấy đúng là Hà Long mang Ma Văn còng tay, trên nét mặt cũng tràn ngập vẻ nghiêm trọng! Nhìn thấy Hà Long, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi khựng lại một chút, hơi do dự một chút, rồi rất nhanh cầm lấy túi hành trang tùy thân của mình, mở ra lấy túi Ma Văn của hắn ném trả cho hắn! Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt đó, nhưng Tiêu Hoằng biết rất rõ, ở vào tình trạng này, nếu không lựa chọn cách du di, binh sĩ Bối La thật vất vả mới tới được đây sẽ còn thương vong lớn hơn nữa, đây là điều Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy Đồng dạng, Tiêu Hoằng cũng có cân nhắc, hắn cùng với Hà Long chỉ có thể xem như một nửa địch nhân, trước mắt phải giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện nay. Mà một điểm trọng yếu hơn là, nhiều người như vậy có thể bắt sống Hà Long một lần, cũng có thể bắt sống lần thứ hai! -Cảm tạ! Hà Long đón nhận túi Ma Văn, nhẹ giọng nói xong, liền phi thường nhanh nhẹn mở ra túi Ma Văn, sau đó khởi động Chiến Văn sở trường của mình. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy sau khi Hà Long khởi động Chiến Văn, sau đó điều khiển một sợi dây xích màu máu quấn quanh Ma Văn còng tay, tiếp theo dùng một chút lực, Ma Văn còng tay trực tiếp gãy đoạn. - Tiêu Hoằng! Bắt đầu ngươi và ta phối hợp, ta vây khốn nó, ngươi tới đánh chết! Hà Long chỉ ném lại một câu như vậy, rồi khởi động Lưu Văn, bay thẳng đến Ngạc thủy mãng. Hà Long cũng tự biết mình, nếu muốn tiếp tục sống sót, phải hợp tác với nhau, nếu không chỉ còn đường chết. Theo Hà Long không ngừng đến gần Ngạc thủy mãng, lại nhìn thân thể Hà Long đột nhiên sinh ra rậm rạp sợi xích màu máu, đồng thời kéo dài vô hạn. Tuy rằng tình trạng bản thân hắn cũng không khỏe lắm, nhưng dù sao hắn cũng có được thực lực Ngự Sư cấp năm cường hãn. Không đợi Ngạc thủy mãng kịp phản ứng, Hà Long đã xuất hiện ở bên cạnh Ngạc thủy mãng cách không đến năm thước, sợi xích màu máu dày đặc, ở dưới khống chế Ngự lực cường hãn của Hà Long, đều bay tới quấn vòng quanh thân thể con Ngạc thủy mãng, tiếp theo đột ngột siết chặt! Đối mặt với công kích mau lẹ như thế, rõ ràng con Ngạc thủy mãng còn chưa kịp phản ứng, liền bị giam cầm trong vòng dây xích màu máu, trong nháy mắt đó nó đánh mất năng lực hoạt động, "ầm" một tiếng, trực tiếp ngã lăn quay trên bờ hồ. Tuy rằng trước đó không có bất kỳ thương lượng gì, nhưng bất kể là Hà Long hay Tiêu Hoằng đều là cao thủ cấp bậc Ngự Sư, đồng thời có được rất nhiều kinh nghệm thực chiến, bởi vậy trước mắt nên làm thế nào, tự nhiên Tiêu Hoằng biết rõ. Gần như không có tạm dừng, ngay trong nháy mắt Ngạc thủy mãng "ầm ầm" ngã xuống đất, Tiêu Hoằng lại khởi động thân mình suy yếu, xuất hiện ở bên cạnh con Ngạc thủy mãng, hai tay tản ra hào quang tím, chụp lên hộ giáp trên đầu con Ngạc thủy mãng. Ngay sau đó chỉ nhìn thấy Hàn băng vạn năm thật dày từ hai tay Tiêu Hoằng khuếch tán ra ngoài. Chỉ ngắn ngủn vài giây đã ngưng kết ra lớp băng thật dày, hoàn toàn bao bọc đầu của con Ngạc thủy mãng trong đó. Ngạc thủy mãng luôn sinh hoạt trên mảnh đất nóng bức này, đối với Hàn băng vạn năm lạnh như băng, rõ ràng có chút không thích ứng, cộng thêm cái đầu hoàn toàn bị bao phủ, con Ngạc thủy mãng bắt đầu giãy giụa kịch liệt. "Băng, băng, băng!" Dưới sức giãy giụa dữ dội của con Ngạc thủy mãng, có mấy dây xích màu máu bị căng đứt. Hà Long cũng bị bức phải nới lỏng dây xích màu máu, buông ra Ngạc thủy mãng, sau đó rớt ra khoảng cách với con Ngạc thủy mãng. Ngạc thủy mãng vừa khôi phục lại tự do, liền ngẩng cao đầu lắc lư mạnh mẽ muốn đánh rơi Hàn băng vạn năm thật dày trên đầu, thế nhưng gần như ngay khoảnh khắc con Ngạc thủy mãng nâng đầu lên cao, Tiêu Hoằng đứng trên bờ hồ đã kích nổ Hàn băng vạn năm! "Âm!" Theo Hàn băng vạn năm thật dày nổ tung, lại nhìn con Ngạc thủy mãng, hộ giáp thật dày trên đầu đã trở thành một đống hỗn loạn, trên đầu xuất hiện mấy vết rách lớn bằng bàn tay, máu tươi tuôn chảy ào ào, mấy sợi râu thịt ngay trước khóe miệng trực tiếp bị nổ bay đi. Không đợi con Ngạc thủy mãng đau đớn kịp bắt đầu giãy giụa, sợi xích màu máu của Hà Long đã lại lần nữa bắn ra, đồng thời vô cùng chuẩn xác theo chỗ nứt trên đầu Ngạc thủy mãng, đâm vào trong đó. Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng dồn hết toàn lực, một tay chỉ thẳng lên trời, lập tức hình thành đám mây màu tím dạng keo, tiếp theo rậm rạp Bia mộ băng liền kết thực rắn chắc công kích lên đỉnh đầu con Ngạc thủy mãng, vốn hộ giáp trên đầu nó cũng đã vỡ vụn, lập tức bị đánh dập nát, tiếp theo con Ngạc thủy mãng bị mất mạng tại đương trường, ầm ầm ngã xuống đất Thấy nguy cơ trước mắt qua đi, nửa thân mình Ngạc thủy mãng khổng lồ ngã gác trên bờ hồ, rốt cục Tiêu Hoàng toát ra vẻ thoải mái, tiếp theo chậm rãi giơ ngón tay cái về phía Hà Long, sau đó hai người vỗ tay hoan nghênh lẫn nhau, ý bảo phối hợp khoái trá Rất khó tưởng tượng, không lâu trước đây hai người này còn đánh nhau chết đi sống lại. Trên thực tế, trước đây hai người dường như cũng không có ân oán gì, chỉ có điều là nguyện trung thành với đoàn thể bất đồng. Hiện giờ Hà Long là tù binh, Tiêu Hoằng thì sao, dường như cũng bị Nam Du Quận cô lập ra rồi. Lúc này đã không có thế lực phía sau, ân oán cũng ít đi rất nhiều, huống chi, hiện tại chỉ có hợp tác mới có đường sống. Duy nhất tiếc nuối là, lần này xảy ra ngoài ý muốn lại có hai binh sĩ Bối La và một gã nhân viên công tác chết đi, còn có mười mấy binh sĩ Bối La bị thương. Điều đáng được ăn mừng là đều bị thương ngoài da, dễ dàng trị liệu. Đồng dạng, một lần bất ngờ ngoài ý muốn này, cũng lại một lần nữa nói cho Tiêu Hoằng biết, bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ địa điểm nào cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Buông lỏng cảnh giác có thể chỉ còn đường chết. - Hiện tại bắt đầu chia phiên nghỉ ngơi! Nhớ kỹ không được buông lỏng cảnh giác! Rõ ràng trên tinh cầu này, không phải chỉ có chúng ta là còn sống, về phần buổi tối hôm nay, chúng ta có thịt ăn! Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh, cũng liếc mắt nhìn con Ngạc thủy mãng cực lớn trước mặt. Một con vật lớn như vậy, đủ để giải quyết vấn đề thực phẩm cho gần 300 người trong khoảng thời gian ngắn. Rất nhanh, mặt trời lại lần nữa ngả về tây, ánh trời chiều mờ nhạt chiếu trên ốc đảo, hình thành một phong cảnh độc đáo. 256 binh sĩ Bối La cùng với nhân viên công tác còn sống sót, cũng là lần đầu tiên tâm tư yên tĩnh thưởng thức phong cảnh. Phía trên bờ hồ, lửa trại từ từ bốc cháy lên, những xâu thịt đặt trên than lửa, phát ra tiếng vang "xèo xèo", mùi thịt nướng thơm phức theo gió tan trong không trung. Lúc này Tiêu Hoằng, cũng không có ngồi vây quanh bên lửa trại, mà tuần tra một vòng dọc theo ốc đảo, kiểm tra một chút môi trường bốn phía. Ốc đảo này diện tích không lớn, dài rộng đại khái đều chỉ chừng 1km, giống như một hòn đảo đơn độc ở giữa biển sa mạc. Thời điểm này, Tiêu Hoằng đang gặp phải một lựa chọn khó khăn, là đợi tiếp tế tiếp viện xong tiếp tục đi về hướng đông, hay là ở lại bên trong "thế ngoại thiên đường" này. - Tiêu Hoằng! Mau lại đây xem một chút, có tình huống! Bì Nặc bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói, mật đầy vẻ ngưng trọng. - Chuyện gì vậy? Tiêu Hoằng nhìn thấy bộ dáng ngưng trọng của Bì Nặc, nhẹ giọng hỏi. - Đi theo ta! Bì Nặc nói xong, liền đi tới hướng một rừng cây nhỏ, cuối cùng ngừng lại dưới một gốc cây thân cây to bằng miệng bát, chỉ vào thân cây nói: - Ngài xem này! Nhìn theo hướng ngón tay Bì Nặc, vẻ mặt vốn luôn bình thản của Tiêu Hoằng, đột nhiên thoáng hiện ra một chút kinh hãi. Chỉ thấy trên thân cây có một dấu hiệu khắc bằng đao: một vòng tròn ở trung tâm, còn có một "gạch chéo", hiển nhiên thứ này là con người lưu lại. - Trên tinh cầu này có người! Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tiếp theo cúi sát mình xuống nhẹ vạch cỏ dại, quả nhiên phía trên lớp đất bùn, có mấy dấu chân người. Phân biệt từ trên dấu hiệu, hiển nhiên không phải binh sĩ Bối La hoặc là nhân viên công tác, bởi vì binh sĩ và nhân viên công tác, đều có trang bị đồng nhất, mà dấu chân trước mắt này lại bằng phẳng, không có dấu đế giày, hơn nữa nhìn qua từ bàn chân, người này thân cao tối thiểu hai thước trở lên. Theo dấu chân cuối cùng kéo dài rồi biến mất xem lại chính là hướng Đông. - Đúng vậy! Trên tinh cầu này chẳng những có linh thú đẳng cấp cao, còn có dấu hiệu chứng tỏ có nhân loại hoạt động, hơn nữa rất có thể chính là khu rừng rậm chúng ta sắp đi tới! Bì Nặc bình tĩnh phân tích rồi nói.
|
CHƯƠNG 443: DẤU HIỆU NHÂN LOẠI
Đối mặt với sự phân tích của Bì Nặc, Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, hơi hơi gật đầu, ánh mắt biển đổi không ngừng. Có dấu hiệu của nhân loại khiển người ta có cảm giác đầu tiên là nơi này có văn minh, sau đó rời khỏi tinh cầu này. Nhưng Tiêu Hoằng lại không cho rằng như vậy. Nếu viên tinh cầu này có thể có nhân loại, có thực lực rời khỏi tinh cầu này thì Cụ Phong Hào của bọn họ khi tới đây sẽ phát hiện trước tiên. Nhưng Tiêu Hoằng có thể nhân ra bọn họ căn bản gì phát hiện được gì. Điều này có thể cho thấy văn minh nơi này tương đối nguyên thủy. Đối mặt với tình huống như vậy thì cần phải chú ý cẩn thận một chút. Nếu hành động sơ suất thì thực có thể sẽ trêu chọc tới phiền toái không cần thiết. Mà thực lực đối phương tới đâu? Đây vẫn là chuyện chưa biết. - Hai vị Trưởng quan, mời. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y Ngay khi Tiêu Hoằng và Bì Nặc đang thương lượng thì Ngả Ôn bỗng nhiên xuất hiện phía sau Tiêu Hoằng, cầm trên tay một xiên thịt Ngạc Thủy mãng thơm lừng. - Cám ơn. Tiêu Hoằng cũng coi như lễ phép đáp, sau đó tiếp nhận xiên thịt, bắt đầu cắn từng miếng một. Không nghi ngờ gì nữa, đây là thức ăn trạng thái cố định đầu tiên mà hắn ăn trong ba ngày nay, cảm giác ngon miệng vô cùng. Tới chạng vạng, binh sĩ Bối La cơm no rượu say đều đã ngủ cả. Có nước có thức ăn, lần này giấc ngủ của bọn họ càng thêm ngọt ngào. Bôi có sự giáo huấn của Ngạc Thủy mãng nên Tiêu Hoằng không ngủ mà ngồi trước đống lửa trại, đảm nhiệm công tác cảnh giới. Binh sĩ Bối La bốn phía ngủ tới bảy tám phần. - Đường đường là Tướng quân mà đảm nhiệm công việc của lính gác, đúng là cũng không gặp nhiều đâu. Bỗng nhiên sau lưng Tiêu Hoằng truyền tới tiếng nói. Sau đó hắn thấy Hà Long đi tới cạnh mình, cũng tiện tay ném vào trong lửa trại mấy khúc củi. Tiêu Hoằng liếc nhìn Hà Long, không nói gì thêm, yên lặng nhìn về phương xa, nhìn về tinh không xa lạ kia. - Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Từ đủ loại dấu hiệu mà thấy thì trong thời gian ngắn chúng ta không thể rời khỏi địa phương quỷ quái này đâu. Hà Long hỏi tiếp. - Ta định tiếp tục đi về hướng đông. Nhưng ta lo lắng thủ hạ và binh sĩ không muốn rời khỏi vùng yên vui này. Tiêu Hoằng đáp khẽ. - Nơi này tất nhiên là tốt nhưng không có nguồn thức ăn ổn định, mai ra thì được hai ngày. Đợi tới khi ăn xong con Hắc Thủy Mãng kia thì sẽ lại bắt đầu xuất hiện vấn đề thiểu thức ăn. Binh sĩ sẽ dao động quyết tâm canh giữ ốc đảo này. Nhớ kỹ là muốn chỉ huy binh sĩ phải có kỹ xảo. Mệnh lệnh của ngươi cũng phải tránh việc đối lập với ý nghĩ trong lòng binh sĩ. Hà Long nói khẽ. Tiêu Hoằng hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Hà Long. Mà quan trọng hơn đó là sau khi nghỉ ngơi khôi phục hai ngày, binh sĩ có thể sẽ đạt tới trạng thái tốt nhất, dù bước vào phiến rừng rậm kia, gặp bất trắc gì cũng đủ thực lực để phản kích. Cứ như vậy, Tiêu Hoằng và Hà Long liền nhàn nhã nói chuyện qua đêm khuya, ban đầu là lý giải vê quân sự, sau đó lại tới một số việc vặt trong CUỘC sông. Thoạt nhìn đây giống như hai bằng hữu ngồi tán gẫu rất vui vẻ, rất khó tưởng tượng trước đây không lâu đây lại là hai người còn đánh nhau tới đầu rơi máu chảy. Mà cũng thông qua cuộc nói chuyện này, Hà Long có thể cảm nhận được khi ở trong cuộc sống bình thường thì Tiêu Hoằng cùng không phải là tên côn đồ khát máu như mạng, khiến người ta có cảm giác đây là một thanh niên phi thường trầm tĩnh, rất bình thường, chỉ có đôi mắt là lóe lên điều gì đó khiến người ta nhìn không thấu. Cùng lúc đó, tại chiến tuyến Tây Cương, khi Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả bị cách chức và giam giữ, Mạn Đạt liền trở thành quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương. Mà chuyện đầu tiên hắn làm là chia tách lực lượng Tiêu Hoằng lưu lại. Thủ đoạn chủ yếu đó là khiến quân đoàn Bối La và quân đoàn Hà Long đi đánh những trận ác liệt, thường lại cố ý chỉ huy sai lầm, ý đồ tạo thương tổn cho nhân viên. Dù sao thì quân đoàn Bối La dù sức chiến đấu có mạnh, là trụ cột của Nam Du Quận nhưng trong mặt Mạn Đạt, so với quân đội của Duy Lâm Công Quốc lại càng nhiều uy hiếp hơn. Nhưng khiến Mạn Đạt ít nhiều bất ngờ là thời điểm này quân đoàn Bối La lại có vẻ rất nghe lời, không hề nổi giận chút nào, mỗi lần gặp hiểm cảnh đều có thể thoát hiểm thành công. Đương nhiên mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối. Trong đó vẫn có binh sĩ Bối La cá biệt có ý phản kháng. Trong lòng bọn họ rất bất bình cho Trưởng quan Tiêu Hoằng nhưng hậu quả gặp phải là trên cơ bản đều bị cho thành làm phản, bắt giữ toàn bộ, cảnh ngộ giống như Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả. về phương diện khác, trên Vũ Nhuận Tinh, Mạc Hi tất nhiên cũng biết tất cả. Tuy nhiên Mạc Hi thời điểm này cùng phản ứng rất bình thản, hoàn toàn dựa theo ý nguyện của Tiêu Hoằng, cũng không có bất cứ hành động nào quá phận, làm từng bước một. Chỉ là tập đoàn Thiên Xà đã tăng mạnh đề phòng. Hiện giờ Mạc Hi rốt cục hiểu vì sao Tiêu Hoằng lại có một loạt hành động trước kia, dù tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột nhưng đều nằm trong dự kiến của hắn cả. Nhất là thông đạo chạy trốn của nhà máy Con Rệp, nếu bị hãm hại thì nhân viên có thể rời đi trước tới nơi tránh nạn bí mật. Giờ khắc này Mạc Hi không thể không thừa nhận, Tiêu Hoằng nhìn xa trông rộng cỡ nào. Chẳng qua nếu không thấy xa như vậy thì nhất định sẽ bị người ta hãm hại thôi. Hiện giờ Mạc Hi hiểu rất rõ đó là phải chờ đợi. Mạc Hi tin tưởng rằng Tiêu Hoằng sẽ trở về. Đây cũng là niềm tin duy nhất chống đỡ quân đoàn Bối La. Toàn bộ Nam Du Quận tại thời điểm này đều bị chuyện của Tiêu Hoằng mà rất bận rộn. Mục tiêu hàng đầu của Mạn Đạt là tiêu hao quân đoàn Bối La và những quân đoàn tận trung với Tiêu Hoằng. về phần Cố Hoành Thần và Chu Bằng thì hiện giờ hai người bọn họ đã vội vàng phái ra hạm đội, không ngừng đi tới những địa điểm phỏng đoán, tiến hành tìm kiếm, tới khi hoàn toàn xác nhận Tiêu Hoằng đã tử vong hoặc khi phát hiện ra đối phương sẽ đánh chết ngay! Có thể nói tuy Tiêu Hoằng tha cho cố Hoành Thần nhưng thời điểm này hắn lại khẩn trương hơn Tiêu Hoằng nhiều. Hắn hiểu rất rõ rằng nếu Tiêu Hoàng đánh trở về thì hậu quả sẽ là hủy thiên diệt địa. Phải dưới tình huống thần không biết quỷ không hay mà xử lý Tiêu Hoằng, trăm phần trăm xác nhận Tiêu Hoằng tử vong. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể an tâm. Thời gian hai người nhanh chóng trôi qua. Đám người Tiêu Hoằng bị vây trong ốc đảo rõ ràng khôi phục trạng thái thân thể, mọi người lại hồi phục được thể lực. Đây chủ yếu là do Ngạc Thủy mãng là linh thú Ngự Sư cấp năm, huyết nhục rất có lợi đối với thân thể. Thân thể khôi phục, Tiêu Hoằng cùng kinh ngạc phát hiện, vật thể hình quả trứng vốn khô quắt trong cơ thể lại trở nên đầy đặn. Điều này khiến hắn không thể không nhận thức lại vật thể nàv. Có lẽ đây cùng không đơn giản là một loại bệnh như mình nghĩ. Bởi vì trong thời gian hai ngày, Tiêu Hoằng có thể cảm thụ rõ ràng là sau khivật thể này vận chuyển chất dinh dưỡng, trong cơ thể liền có một tia Ngự lực kỳ dị. Loại Ngự lực này rất tốt cho việc khống chế Hàn Vố, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy dường như Hàn Vố tìm được mùi vị quen thuộc trên thân thể mình. Rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập nghi hoặc nhưng trước mắt dường như không thể tìm được một giải thích hợp lý. Đương nhiên trước mắt Tiêu Hoằng cũng không có nhiều thời gian như vậy mà phân tích kỹ mà còn đang vội vàng chuẩn bị rời đi. Mà con Ngạc Thủy mãng rất lớn kia cũng đã bị chia ra ăn gần hết rồi. Giờ phút này tất cả binh sĩ Bối La đã bắt đầu chuẩn bị cuối cùng theo lệnh Tiêu Hoàng, đó là sử dụng da và khung xương của Ngạc Thủy mãng chế thành một chiếc thủy xa giản dị. Tiêu Hoằng cùng lấy từ trong khôi giáp của Lược Đoạt Giả ra bốn miệng phản lực coi như còn hoàn hảo, làm hệ thống động lực của thủy xa. Như vậy là một chiếc xe dài chừng mười thước xuất hiện, đủ để đám người Tiêu Hoằng tiếp tục đi một đoạn dài. Hơn nữa Tiêu Hoàng có thể thấy rừng rậm còn cách không xa rồi. Nếu không phải trước kia phát hiện ra dấu chân thì không có khả năng bọn họ đi về hướng đông. Đối với việc rời đi, trong lòng binh sĩ Bối La cũng không có mâu thuẫn quá lớn. Đúng như Hà Long nói, sau hai ngày, thịt Ngạc Thủy mãng đã ăn gần hết, không có nguồn thức ăn ổn định, chỉ còn có nước chờ chết. Hơn nữa cũng không thể sống cả đời ở địa phương này. Cho tới buổi chiều, một thủy xa nhìn nguyên thủy cực độ đã được chế tạo ra. Trên cơ bản nó là do khung xương hợp lại, bên trên căng da mãng xà, lại gắn thêm bốn Ma Văn phản lực, giản dị, thô ráp mà thực dụng. Khi mặt trời lại ngả về phía tây một lần nữa, đám người Tiêu Hoằng liền ra đi. Hơn hai trăm người vây quanh thủy xa thật lớn, đi về phía đông. Đội ngũ này chưa gọi là trùng trùng điệp điệp nhưng không hề yếu đuối. Trên cơ bản là có nhiều giáo huấn như vậy, đội ngũ này đã trưởng thành lên rất nhiều. Mà lần này chuẩn bị cũng có thể nói là sung túc, ít nhất trong ba ngày tới không bị khát chết. Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là nếu đi một đêm mà còn chưa thấy rừng rậm thì sẽ vòng trở lại tìm đường khác. Tuy nhiên tính toán đó hiển nhiên là dư thừa. Đội ngũ tiến tới ba giờ, cỏ dại vốn thưa thớt đã bắt đầu dày đặc hơn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít sinh vật nhỏ vụt qua bụi cỏ. Tuy rằng thoạt nhìn còn hơi hoang vắng nhưng đã lại có chút sinh cơ. Phóng tầm mắt ra phía xa, mặt đất đã không còn màu vàng nữa mà là màu xanh vàng giao nhau, trên bầu trời cũng có một vài đám mây. Điều khiến Tiêu Hoằng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dựa theo biến đổi của mặt đất trước mặt, dự tính tới bình minh liền có thể thấy cây cối, thậm chí là rừng rậm. Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng bắt đầu lưu ý tới mặt đất, cố gắng hết khả năng tìm dấu vết của nhân loại lưu lại, cho dù dấu vết cũ, do đó phán đoán người nơi này rốt cục đạt tới trình độ nào. - Hiện tại mọi người bắt đầu tiến vào cảnh giới, nhớ kỹ là nếu thấy người tập kích thì phải chế phục ngay, cố gắng hết khả năng tránh tai nạn chết người, tạo phiền toái không cần thiết. Tiêu Hoằng dặn dò. Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoàng, tất cả binh sĩ Bối La đồng loạt điều khiển Chiến Văn bản thân thường dùng, hoặc tháo súng trường Ma Văn trên lưng xuống, chuyển về phía trước ngực. Ngón tay đặt trên cò súng, không ngừng quan sát bốn phía.
|
CHƯƠNG 444: BẠCH Y NHÂN
Ước chừng trải qua một đêm di chuyển, giờ đã là sáng sớm. Thời điểm này Tiêu Hoằng điều khiển đội ngũ đã tiến vào một vùng thảo nguyên cỏ cao không quá đầu gối, động vật lớn bốn phía cũng nhiều hơn, tuy nhiên phần lớn đều là loại ăn cỏ. -Hả? Phút chốc, lông mày Tiêu Hoằng nhướng lên, thốt lên. Sau đó hắn bước chậm lại. Bởi vì hắn nhìn thấy trong bụi cỏ bên cạnh có chút bất thường. Cây cỏ bốn phía kết lại, hiển nhiên không phải do linh thú hoặc động vật làm. Tùy tiện cầm một cây trường côn, Tiêu Hoằng cẩn thận đụng vào, kết quả liền thấy phía dưới đám cỏ là Ma Văn đặt sát mặt đất. Bốn phía đặt tám cái vòng kim loại kỳ dị, trên mỗi cái đều có Khí Văn, kết nối với Ma Văn bằng những dây nhỏ. - Rốt cục thứ này là gì? Bì Nặc nhìn thấy thứ trong bụi cỏ liền hỏi khẽ. Hiển nhiên nó đã chứng minh nơi này có người, đồng thời cũng sử dụng Ma Văn. - Lui lại phía sau. Tiêu Hoằng ra lệnh khẽ, sau đó cẩn thận đặt côn gỗ xuống, huých nhẹ vào vòng kim loại nhỏ! Ngay sau đó, chỉ thấy vòng kim loại bị di chuyển vị trí. Tám vòng kim loại trong nháy mắt phóng ra hào quang, sau đó một luồng năng lượng màu tím nhạt bó buộc phóng ra, cao tới hai thước. Trong chớp mắt, nó lập tức cắt đôi mộc côn trong tay Tiêu Hoằng. - Ma Văn bẫy rập. Bì Nặc liếc mắt một cái liền nhận ra thứ này. Đây là thủ đoạn săn bắn thường sử dụng trên một số tinh cầu, hơn nữa Ma Văn bẫy rập đơn giản này lại có thể phát huy uy lực mạnh như vậy, hiển nhiên người ở đây cũng không tầm thường. - Ta hoài nghi đây không chỉ có Ma Văn bẫy rập mà còn là một loại cơ quan cảnh báo. Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó quay đầu, ra lệnh cho binh sĩ: - Từ giờ trở đi, giảm tốc độ, lưu ý bốn phía dưới chân. Nói xong Tiêu Hoằng liền đi trước đội ngũ một lần nữa. - Hiện tại ta bắt đầu cảm thấy tinh cầu này hơi quỷ dị rồi. Hà Long bỗng nhiên nói khẽ với Tiêu Hoằng. - Sao lại nói thế? Tiêu Hoằng hỏi ngược lại. - Người trên tinh cầu này dường như không có năng lực rời khỏi nơi này nhưng sức chiến đấu tuyệt đối là không thường đâu. Hà Long nói khẽ với Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng khẽ gật đầu. Chỉ một cái Ma Văn bẫy rập giản dị vừa rồi lại đạt được uy lực tới vậy là đã đủ chứng minh tất cả. Điều này khiến Tiêu Hoằng và Hà Long không kiềm được mà bắt đầu khởi động Chiến Văn mình am hiểu nhất. Lại di chuyển thêm ba giờ, ở đường chân trời đã có thể thấy rõ một vùng rừng rậm khổng lồ xuất hiện, nhìn hết tầm mắt cũng không thấy giới hạn. Vù! Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên. Tiêu Hoằng bảo trì cảnh giác cao độ tất nhiên không xem thường âm thanh như vậy, đưa mắt rất nhanh về hướng phát ra âm thanh. Hắn có thể thấy rõ ràng một mũi Ma Văn tiễn từ rất xa đang phóng tới, không phải vào đầu Tiêu Hoằng mà vào bả vai! Đổi mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng vung tay phải lên nhanh như chớp, bàn tay trong nháy mắt ngưng tụ ra ra một khối. Hấp băng vạn năm màu tím. Mũi tên bắn lén kia trực tiếp cắm vào Hàn băng vạn năm màu tím của hắn. Không đợi mọi người kịp phản ứng, từ bên trong bụi cỏ rậm rạp, có hơn hai mươi người chậm rãi đi ra, thân thể mặc quần áo quái dị, đầu đội mũ liền áo. Bên hông mỗi người đều đeo dây lưng vắt chéo, trên đó cắp đầy dao găm bằng bàn tay, đỏ đen đan xen trên dây lưng. Trên đó còn có bốn lưỡi dao sắc bén dài bằng cánh tay. Ai nấy dù mặc y phục hơi giản dị nhưng lại rất chỉnh tề. Ngay sau đó, hai mươi mấy người này dường như những con báo nhanh nhẹn, vọt vào trong đám người Tiêu Hoằng nhanh như chớp, căn bản không tiếp đón hay hỏi thăm lời nào, cơ bản khiến người ta có cảm giác là vừa tới đã hoàn toàn chế phục bọn họ. Đối mặt với cảnh tượng này, binh sĩ Bối La đã đề phòng từ trước cũng đồng loạt lấy vũ khí ra, chuẩn bị phản kích. Nhưng ngay sau đó bọn họ phát hiện ra một cây dao găm đã đặt trên cổ họng bọn họ. - Đừng loạn động, Một gã bạch y nhân có vành mũ viền vàng nói khẽ. Xem ra hắn là thủ lĩnh của đám người này. - Các ngươi cũng thế. Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói khẽ. Khi người thủ lĩnh bạch y nhân này nhìn về phía Tiêu Hoằng thì khóe miệng hơi giật giật. Chỉ thấy Tiêu Hoằng đã xuất hiện phía sau một gã bạch y nhân, một tay chế trụ yết hầu hắn, mà Ma Văn trên tay đã nhắm ngay vào mặt kẻ này. Text được lấy tại truyenyy[.c]om Hà Long bên cạnh Tiêu Hoằng cũng cùng một sợi xích màu máu xích cổ một gã bạch y nhân. Trong nhất thời, kế hoạch do đám bạch y nhân thiết lập tỉ mỉ không ngờ trực tiếp bị phá hủy. Bạch y nhân chặn được mười tám binh sĩ Bối La và nhân viên công tác nhưng Tiêu Hoằng và Hà Long lại khống chế lại hai người. Trong nháy mắt song phương lâm vào thế giằng co. - Đầu tiên phải thanh minh một chút là chúng ta không hề có ác ý. Chiến hạm Ma Văn của chúng ta bị hủy, tiến lầm vào hành tinh này, không hề có ý định gây tổn thương cho bất cứ ai. Tiêu Hoằng lên tiếng trước, gọn gàng dứt khoát nói ra ý tưởng chân thật của mình, sau đó lại nói: - Tuy nhiên nếu các ngươi cố tình làm khó thì chúng ta cũng không sợ gì cả. Cùng lắm là đánh thôi. Chúng ta có hơn hai trăm người, cho dù thực lực các ngươi có mạnh tới đâu thì giết hai mươi người các ngươi cũng là chuyện dễ dàng. Tiêu Hoằng nói ra lời này, đám người Bì Nặc ở cạnh đó liền đồng loạt điều khiển Chiến Văn. vẻ mật tên mập âm lãnh, cũng cầm Ma Văn trọng pháo nhắm ngay vào phía thủ lĩnh của bạch y nhân. - Vài ngày trước, những vật sáng trên bầu trời là chiến hạm Ma Văn của các ngươi sao? Thủ lĩnh bạch y nhân lên tiếng, sau đó buông lỏng dao găm trong tay. Các bạch y nhân khác cũng lần lượt nghe theo. Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng cùng không bướng bỉnh mà nhìn Hà Long một cái rồi buông bạch y nhân trong tay ra. Sau đó song phương liền nhanh chóng trở lại trận doanh của mình, vẫn ở trạng thái phòng bị như trước. - Các ngươi đều là quân nhân? Thủ lĩnh bạch y nhân hỏi tiếp, đồng thời hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cuối cùng cũng xuyên qua mũ hắn, lộ ra bộ mặt của bạch y nhân. Người này nhìn như ba mươi tuổi, có vài chòm râu chỉnh tề, lông mi dày, ánh mắt màu xanh biếc như bảo thạch, tóc rám nắng, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác như mỹ nam thành thục. - Đúng vậy, nhưng vẫn là câu nói kia, chúng ta không có ác ý. Mà các ngươi cũng có gì cho chúng ta thèm khát đâu? Tiêu Hoằng nói, giọng điệu rất chân thành. Nghe vậy, thủ lĩnh bạch y nhân hơi giơ tav. Hai mươi mấy thủ hạ của hắn đồng loạt thu nỏ Ma Văn và dao găm lại, động tác đều nhịp. Tiêu Hoăng thây vậy cũng chậm rãi vươn ngón trỏ. Binh sĩ Bối La cũng đồng loạt thu hồi vũ khí. Ta tên là Ngả Nhĩ Văn, là thủ lĩnh của Thích Khách Minh. Hy vọng các ngươi đừng có ý đồ đối địch với chúng ta. Ngả Nhĩ Văn nói khẽ, một tay đặt trước ngực, hơi cúi đầu xuống. Hiển nhiên người tự xưng là Ngả Nhĩ Văn này là thủ lĩnh của bạch y nhân, cũng không muốn gây hấn với Tiêu Hoằng. ít nhất bên ngoài là như vậy. Bởi hắn cảm nhận được đám Tiêu Hoằng hay Hà Long, thậm chí mỗi người nơi này đều khó đối phó. - Ta tên là Tiêu Hoằng, là quan tổng chỉ huy của những người này. vẫn câu nói trước đây, các ngươi không có gì đáng giá để chúng ta thèm khát. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ phải quấy rầy thôi. Tiêu Hoằng cũng rất khách khí nói. - Từ thăm dò của chúng ta thì địa điểm các ngươi rớt xuống cách nơi này rất xa. Ngả Nhĩ Văn hỏi tiếp, hiển nhiên đúng như lời Tiêu Hoằng, tuy rằng bọn họ không có kỹ thuật không gian nhưng trên thực tế cũng không phải là nguyên thủy. - Đúng vậy, hơn nữa chúng ta cũng rất ít tiếp tế. Tiêu Hoằng đáp rất chi tiết. - Vậy nhóm người các ngươi sao có thể đi được tới đây? Ngả Nhĩ Văn hơi khó tin hỏi. - Trước đây chúng ta có 1000 người, những người còn lại đều chết trên đường rồi. Còn chúng ta làm sao tới được đây, thực không dám giấu, đều là ăn thi thể đồng đội cả. Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp. Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, tuy Ngả Nhĩ Văn có vẻ bình thản nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường, liếc nhìn đám binh sĩ Bối La trước mặt, lại thoáng nhìn Tiêu Hoằng, cuối cùng xoay người đi về hướng rừng rậm. Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng lộ vẻ mặt dày, trực tiếp bảo đội ngũ đi theo phía sau bạch y nhân. Dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, nói không chừng nguy cơ tứ phía, đi theo dân bản xứ vẫn an toàn hơn một chút. Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không sợ bị một đám người lớn phục kích. Bởi vì nơi này không phải muốn trốn là trốn được. Cả vùng rừng rậm như vậy, hơn 200 người trốn được bao lâu? Rất dễ gặp phải loại phục kích vừa rồi. So với dấu đầu lòi đuôi thì thà thoải mái một chút, nói không chừng còn có cơ hội chuyển biến. Chỉ cần không thể hiện địch ý quá là được. - Không biết Ngả Nhĩ Văn tiên sinh có cách liên hệ với bên ngoài không? Đi hơn mười thước, Tiêu Hoằng liền cẩn thận xuất hiện bên cạnh Ngả Nhĩ Văn, dò hỏi. - Ngươi muốn nói là với tinh cầu bên ngoài hả? Không có. Ngả Nhĩ Văn đáp, giọng nói cũng coi như rất lễ phép. - Vậy Ngả Nhĩ Văn tiên sinh đi vào tinh cầu này từ khi nào? Tiêu Hoằng hỏi tiếp. - Ta được sinh ra ở đây. Những người ngươi gặp cùng đều thế cả. Ngả Nhĩ Văn trả lời. - Ngươi chưa từng rời khỏi nơi này, ngôn ngữ dường như rất giống chúng ta. Ngươi không cảm thấy thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tiêu Hoằng đưa ra nghi vấn của mình. - Ngôn ngữ, văn hóa và lễ nghi của chúng ta đều do Đại trưởng giả truyền cho. Biết tại sao ta lại tùy tiện để cho các ngươi đi theo mà không sợ hãi không? Ngả Nhĩ Văn hỏi ngược lại. - Các ngươi hẳn là rất nhiều người? Tiêu Hoằng tùy tiện đoán. Thật ra Tiêu Hoằng cùng không hiểu nói chuyện phiếm lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào. Hiện giờ nhu cầu cấp bách nhất của đám người Tiêu Hoằng là hiếu biết tất cả về nơi này, tìm một điểm dừng chân ổn định, sau đó mới tính bước tiếp theo. - Đó là vì mấy trăm năm trước, nhân số của chúng ta chỉ không tới 5000 người. Nếu các ngươi có ý đồ gây rối thì Đại trưởng giả sẽ dễ dàng lấy mạng các ngươi. Ngả Nhĩ Văn nói chi tiết.
|
CHƯƠNG 445: ĐẠI TRƯỞNG GIẢ
"Đại trưởng giả?" Tiếu Hoằng lập lại những lời này ngữ, hiển nhiên, Tiếu Hoằng có thể khẳng định, cái này "Đại trưởng giả" phảng phất ở Ngả Nhĩ Văn đám người trong suy nghĩ, có hết sức quan trọng địa vị. Rất nhanh, Tiếu Hoằng đoàn người liền đi theo Bạch y nhân tiến vào đến trong rừng rậm. Khắp rừng rậm, cây cối nồng đậm, u ám trong góc, một đôi hoặc lục hoặc hồng ánh mắt, trong hắc ám vượt qua, cũng thỉnh thoảng có truyền đến một tiếng chói tai hống khiếu có tiếng. Như thế mãnh liệt tiếng hô, hiển nhiên không phải là bình thường động vật, mà là Linh Thú. Đối mặt bốn phía xuyên qua Linh Thú, Bối La binh lính đã bắt đầu trở nên cực độ cảnh giác, xem xét lại tại phía trước đi lại Bạch y nhân, nện bước vững vàng, thần sắc không có có mảy may xốc xếch. Theo sát ở Ngả Nhĩ Văn phía sau Tiếu Hoằng, lúc này thần sắc không khỏi hơi động một chút, bởi vì hắn cơ hồ không cách nào theo bên cạnh Bạch y nhân trên người, cảm nhận được mảy may cảnh giác, cùng với khí thế hoặc là những khác... Đông tây. Làm cho người ta cảm giác, đang ở bước vào rừng rậm một khắc kia, những người này phảng phất giống như có đi lại si vật một loại, nhìn lại phụ cận Linh Thú, mặc dù tru lên, nhưng là cũng không có phát động tiến công ý tứ Càng làm cho Tiếu Hoằng cảm thấy kỳ quái chính là, cho dù lúc trước, ở bụi cỏ thời điểm, luôn luôn cảnh giác Tiếu Hoằng, cũng không có phát hiện bọn họ ở trong bụi cỏ mai phục. Chẳng lẽ những thứ này Bạch y nhân ủng có một loại đặc thù ẩn độn kỹ xảo? Tiếu Hoằng thầm nghĩ trong lòng. Phần phật! Cơ hồ đang ở Tiếu Hoằng trong lòng phát ra như thế thanh âm lúc, u ám rừng rậm chỗ sâu, một đầu cả người dài khắp lân phiến, voi lớn nhỏ Linh Thú, đột nhiên theo trong rừng cây xung phong liều chết đi ra ngoài, giương miệng to như chậu máu, chạy thẳng tới Bối La binh lính bổ nhào giết đi qua! Đối mặt cảnh nầy Bối La binh lính sớm có chuẩn bị, rối rít khu động chiến văn, chuẩn bị cho hung ác phản kích. Phù phù! Chẳng qua là để cho mọi người cũng không nghĩ tới chính là, sau một khắc, bay lên không rơi xuống Linh Thú, liền trực tiếp mới ngã xuống Bối La binh lính trước mặt, không nhúc nhích, chỗ cổ, chẳng biết lúc nào, nhiều hơn một cái màu bạc ma văn tiến. Đột nhiên quay đầu, lúc này Tiếu Hoằng liền thấy, Ngả Nhĩ Văn trong tay đích tay nỏ, đang nhắm ngay Linh Thú đột kích phương hướng, tiếp theo liền chậm rãi đưa tay nỏ thu hồi, phối hợp dọc theo Tùng Lâm tiểu đạo đi về phía trước. Cả bộ động tác có thể nói gọn gàng, tốc độ kỳ quái, cơ hồ chính là một chiêu bị mất mạng. "Những người này thật là mạnh." Tiếu Hoằng trong lòng không khỏi phát ra như thế thanh âm, nhưng là cũng không có đem như vậy tâm thái, quá đáng phản ứng ở trên mặt. Túc túc trải qua hai canh giờ đi bộ đi lại, vòng qua một viên thô to cây cối, nữa trước mắt đột nhiên trở nên một mảnh trống trải. Giờ phút này Tiếu Hoằng đám người đang đứng ở một chỗ vách đá trên, lại nhìn xuống phương, còn lại là một ngọn vô cùng tinh xảo thành trì, diện tích đại khái tương đương với một phần tư Thái Ngô Thành lớn nhỏ. Một cái trong suốt nước sông, xỏ xuyên qua trong đó. Tất cả kiến trúc, cũng bày biện ra vàng nhạt sắc, sáng lạng sáng rỡ cửa hàng chiếu vào, bày biện ra xa hoa cảnh tượng, an tĩnh và tường hòa. "Wow." Trắng mập mạp kìm lòng không đậu phát ra như thế thanh âm: "Ta còn tưởng rằng là một phá thôn đây, không nghĩ tới dĩ nhiên là một tòa thành trì." Một bên Tiếu Hoằng thần sắc lần nữa hơi động một chút, trong mơ hồ, hắn đối với ở trước mắt những thứ này kiến trúc phong cách, tràn đầy một loại cảm giác quen thuộc. Đối với trắng lời của mập mạp ngữ, Ngả Nhĩ Văn không để ý đến, chẳng qua là nhìn một cái trắng mập mạp kia khoa trương vẻ mặt, liền theo vây quanh ở vách đá thượng thềm đá, đi xuống. Đi tới thành trì phụ cận, lúc này, Tiếu Hoằng liền phát hiện, loại này đang mặc bạch y người, hoặc là cái gì Thứ Khách Minh, nhân số hoàn toàn không ngừng hơn hai mươi người, trên tường thành tất cả đều là, nhìn ra chẳng qua là trên tường thành, thì hơn một trăm người. "Ngả Nhĩ Văn đội trưởng, có gì phát hiện?" Trên tường thành, một tuổi cùng trắng mập mạp xấp xỉ nam tử, cười khanh khách nói, hơn nữa cánh tay vung lên, đem một hoa quả tươi ném cho Ngả Nhĩ Văn. "Chỉ là một cắt bách rơi xuống ở chúng ta nơi này gặp rủi ro người mà thôi." Ngả Nhĩ Văn chỉ chỉ phía sau Tiếu Hoằng đám người, hời hợt đáp lại nói. "Ơ, thiên ngoại khách tới, này cũng không thấy nhiều a, nghe đại trưởng giả nói, lần trước, thiên ngoại khách tới, hình như là mấy trăm năm trước chuyện tình." Thanh niên này tiếp theo khuôn mặt dễ dàng nói. Ngả Nhĩ Văn không có ở đáp lại, vuốt một chút của mình liên y mũ, liền vào vào đến cửa thành trong, cũng mở cái miệng rộng, trực tiếp đem vật cầm trong tay hoa quả tươi, táp tới hơn phân nửa. Tiếu Hoằng đám người theo sát phía sau, cũng không có bị mảy may làm khó, hoặc là đề ra nghi vấn, hiển nhiên những người này hẳn là dự phòng Linh Thú xâm lấn, mà không phải người, trên thực tế trên tinh cầu này, có thể có nhiều người như vậy, đã coi như là kỳ tích đi. Dọc theo đường phố một đường về phía trước, lúc này Tiếu Hoằng, mới hơi có chút kinh ngạc phát hiện, trên đường phố được rất ít người, túc túc đi vào năm phút đồng hồ, mới nhìn đến một cô thiếu nữ cỡi một kỳ quái Linh Thú, vượt qua, tốc độ kỳ khoái. "Uy, mới vừa rồi các ngươi nhìn không thấy được cái tiểu cô nương kia, mỹ nữ cũng." Trắng mập mạp sờ sờ nước miếng đạo, bên cạnh Bối La binh lính, cho tới nhân viên làm việc, cũng không có xử lý hắn, hiển nhiên, lúc này trừ trắng mập mạp, không người nào nguyện ý nói giỡn. "Lớn như vậy thành thị, chỉ có ít như vậy người? Có chút lãng phí sao?" Tiếu Hoằng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi. "Trước kia người rất nhiều, ít nhất là mấy trăm năm trước, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, chủ yếu là hoàn cảnh nhân tố, hiện tại chỉ có năm ngàn người." Ngả Nhĩ Văn đáp lại nói. "A." Tiếu Hoằng gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Ngươi đây là muốn dẫn chúng ta đi đâu?" "Đi gặp đại trưởng giả, tùy hắn quyết định các ngươi nên đi nơi nào." Ngả Nhĩ Văn tiếp theo đáp lại nói. Trả lời như vậy, cũng hoàn toàn ở Tiếu Hoằng trong dự liệu, hôm nay chỉ hi vọng cái kia đại trưởng giả có thể thân mật một chút, bất quá, theo thành thị cả bố cục đến xem, cái kia cái gọi là đại trưởng giả vẫn còn có chút bản lãnh, cả tòa thành trì có hoàn thiện phòng hộ Linh Thú thi thố, trị quân phương diện, cũng là có này chỗ độc đáo. Túc túc vừa trải qua nửa giờ đi lại, Tiếu Hoằng đám người cuối cùng ở một ngọn có khung đính kiến trúc trước ngừng lại, cả tòa kiến trúc đại khái chỉ có ba tầng lâu cao như vậy, cũng không có trong tưởng tượng cái kia sao khí phái, nhưng vô hình đang lúc làm cho người ta một loại vô cùng trang trọng cảm giác. "Chính là trong chỗ này." Ngả Nhĩ Văn vừa nói, liền tiểu tâm dực dực đẩy ra trước mặt một cái màu rám nắng cửa gỗ. Song, đang ở màu rám nắng cửa gỗ đẩy ra trong chớp mắt, một cỗ cường giả hơi thở liền đập vào mặt, Tiếu Hoằng có thể thật sự rõ ràng cảm nhận được, cường giả loại này hơi thở, căn bản không phải Ngự Sư, hoặc là đại Ngự Sư có thể phát ra, rất có thể là ngự hồn cấp chính là nhân vật. Điều này làm cho Tiếu Hoằng tâm nhất thời tựu treo lên, phải biết rằng, này ngự hồn cấp người, cho dù Tiếu Hoằng cho tới cả đội ngũ trói ở chung một chỗ, cũng không có chút nào phần thắng hi vọng. Nhưng là Tiếu Hoằng phản ứng coi như tỉnh táo, thấy cửa mở ra liền cất bước đi vào trong đó, nội bộ là một rộng rãi đại sảnh, màu đỏ thẫm sàn nhà, vàng nhạt sắc thừa trọng trụ, hết thảy cũng lộ ra vẻ đê điều khác thường, không có có mảy may xa hoa khí. Đại sảnh chủ tọa trên, thì ngồi một da khô héo, khuôn mặt nếp uốn lão giả, đầu tiên nhìn nhìn lại, tựu làm cho người ta một loại người này còn sống hay không cảm giác, nhìn qua, giống như một cụ thây khô một loại, đầu tóc hỗn độn và hoa râm, chỉ có một đôi tròng mắt, tản ra vô tận quang mang. "Đại trưởng giả, người ta đã dẫn tới, quả nhiên, là theo như ngài phân tích, chính là một chiếc ma văn chiến hạm, rơi vào đến chúng ta nơi này, bọn họ đều là người may mắn còn sống sót." Ngả Nhĩ Văn hướng lão giả này chi tiết hồi báo đạo. "Các ngươi tới từ nơi nào?" Đại trưởng giả đem ánh mắt nhắm ngay đầu lĩnh Tiếu Hoằng, dùng một loại tràn đầy tang thương khàn giọng thanh âm, mở miệng hỏi, làm cho người ta cảm giác, vị này đại trưởng giả cơ hồ mỗi phun ra một chữ, cũng lộ ra vẻ dị thường suy yếu, cùng với cái loại nầy sinh mệnh đang không ngừng trôi qua cảm giác. Hiển nhiên, vị này đại trưởng giả làm cho người ta nhất trực quan cảm giác chính là, sắp sống thọ và chết tại nhà, bởi vì thành tựu ngự hồn tuổi thọ cũng không vĩnh hằng, đại khái duy trì hai nghìn năm chừng, chỉ có tới ngự thần mới có thể chân chính thoát khỏi sinh si luân hồi, đạt tới Vĩnh Sinh chi cảnh. "Vãn bối đến từ Phục Thản Đế Quốc, gặp đồng liêu ám toán, bách rơi xuống nơi đây, nếu có quấy rầy, mong rằng bao dung ." Tiếu Hoằng cung kính nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com "Phục Thản? Một ngàn năm trước, còn giống như là một tiểu quốc độ sao, cái kia quốc độ cho ta lớn nhất cảm giác, tựu thì thích chèn ép người mình, đối nội vĩnh viễn so với ngoại địch yếu cường hãn nhiều lắm." Đại trưởng giả dùng trong suốt ánh mắt, đánh giá một chút Tiếu Hoằng, nhẹ nói đạo. "Hiện tại đã là một đế quốc, coi như cường đại sao." Tiếu Hoằng vi hơi dừng một chút, nhẹ nói đạo, từ nơi này đại trưởng giả trong miệng, Tiếu Hoằng có thể hiểu hai yếu tố, thứ nhất cái này đại trưởng giả tối thiểu có một ngàn tuổi, hơn nữa thật giống như ở một ngàn năm trong lúc, chẳng bao giờ tiếp xúc qua chuyện bên ngoài, thứ hai chính là hắn từng ở Thái Cách vũ trụ văn minh thế giới cuộc sống quá. "Di? Lão đại gia, ngươi trước ngực quải sức, cùng ta gia tộc quải sức thật giống như giống nhau." Đang lúc ấy thì, luôn luôn khẩu không che đậy trắng mập mạp, chỉ chỉ đại trưởng giả trước ngực si thần Khô Lâu quải sức, mở miệng nói. Trải qua trắng mập mạp một nhắc nhở như vậy, Tiếu Hoằng tự nhiên cũng chú ý tới cái kia quải sức, quả nhiên, cùng Sở Ngân Xuyên đưa cho mình cái kia si thần Khô Lâu quải sức, giống nhau như đúc, duy nhất khác nhau liền là ở, kia hình như là chính phẩm, hơn nữa trải qua thời gian nhuộm dần sau, đã trở nên có chút ban hoàng. Nhìn lại theo trắng mập mạp lời kia vừa thốt ra, đại trưởng giả vốn là trầm tĩnh ánh mắt, rõ ràng có thể thấy run lên, tiếp theo liền đem ánh mắt nhắm ngay trắng mập mạp: "Ngươi tên là gì?" "Ta tên là Sở Tiểu Thiên." Trắng mập mạp khuôn mặt dễ dàng đáp lại nói, căn bản không có mảy may ở ý. "Sở. . . Nhỏ. . . Thiên? Phụ thân của ngươi, không, tổ tông của ngươi tên gì?" Đại trưởng giả hỏi tới. "Sở Bạch." Trắng mập mạp không chút nghĩ ngợi đáp lại nói. "Thiết ngạc?" Đại trưởng giả lẩm bẩm tự nói một câu, trong ánh mắt nhất thời lóng lánh ra vẻ vẻ động dung. "Di? Lão đại gia, không nghĩ tới ngài biết ta tổ tông tước hiệu, chẳng lẽ lúc trước biết tổ tông của ta?" Trắng mập mạp tò mò hỏi. "Đâu chỉ là biết, hay là huynh đệ. . ." Đại trưởng giả nhẹ giọng đáp lại nói: "Không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể đụng với cố nhân tử tôn, Thiết ngạc hiện tại hoàn hảo sao?" "Ách. . . Mấy trăm năm trước tựu si." Trắng mập mạp đàng hoàng đáp lại nói.
|
CHƯƠNG 446: DI CHÍ
Đối với trắng mập mạp trả lời, đại trưởng giả hiển nhiên cũng không có mảy may đắc ý ngoài, chỉ là khẽ gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ bi thương. Một bên Tiếu Hoằng, lúc này phảng phất cảm nhận được cái gì, thu mua hoàng kỵ quải sức thời điểm, Tiếu Hoằng tựu đã biết, tử thần Khô Lâu chính là Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn quân tiêu, giống như trước Tiếu Hoằng có thể cho ra một cái kết luận, đó chính là trước mắt lão giả này, tám tầng là Cáp Thụy Sâm lúc trước thuộc hạ, cùng trắng mập mạp tổ tông giống nhau, cũng là Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn một thành viên. Cáp Thụy Sâm tử vong, Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn sụp đổ, trước mắt này đại trưởng giả, cho tới trắng mập mạp tổ tông rất có thể cũng là chạy trốn tới thế giới các nơi Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn tàn quân. Chỉ tiếc, về Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn tư liệu, thật sự quá ít, đối với Cáp Thụy Sâm tư liệu, cũng thật sự quá ít, vì vậy chỉ có thể suy đoán. Phút chốc! Đang ở Tiếu Hoằng còn đang suy đoán thời điểm, nhìn lại đại trưởng giả thần sắc bỗng nhiên biến đổi, lần nữa đem ánh mắt tập trung đến Tiếu Hoằng trên người, phảng phất cảm nhận được cái gì khác thường. Đối với đại trưởng giả lần này cử động, Tiếu Hoằng có chút phát mộng, vẻ mặt bản năng cảnh giác! "Ngươi tên là gì?" Đại trưởng giả bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Vãn bối, Tiếu Hoằng." Tiếu Hoằng chi tiết đáp lại nói, hắn cũng không biết, đại trưởng giả vì sao phải dùng cái này ánh mắt nhìn mình, chẳng lẽ là phát hiện của mình Hàn Vũ? Hoặc là hoàng kỵ quải sức? Tiếu Hoằng ám tự suy đoán. "Ngươi hẳn là mới ra đời ở Tiếu gia thôn sao?" Đại trưởng giả gọn gàng dứt khoát hỏi. Bá! Cơ hồ đang ở "Tiếu gia thôn" ba chữ vừa vặn ra khỏi miệng trong nháy mắt, tất cả Bối La binh lính đều đem ánh mắt nhắm ngay Tiếu Hoằng, bọn họ tự nhiên biết Tiếu Hoằng lão gia ở đâu, chỉ là không có nghĩ đến, trước mắt cái này ở vào phong bế trong thế giới đại trưởng giả, thế nhưng một câu trong đích, này quá giả đi. Tiếu Hoằng bình thản thần sắc, giống như trước hiện lên vẻ kinh ngạc, cả người có chút mộng, dựa theo Tiếu Hoằng nhất quán hiểu, cái gì Cáp Thụy Sâm, cái gì Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn, cái gì Lordaeron đế quốc, thật giống như cũng cùng tự thân không có quan hệ, nhưng là hiện tại phảng phất không hoàn toàn là có chuyện như vậy. "Là (vâng,đúng)." Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, Tiếu Hoằng hay là đàng hoàng hồi đáp. Nhìn lại đại trưởng giả, không có tiếp tục nói chuyện, mà là chậm rãi đứng lên, động tác rất trì hoãn, thậm chí làm cho người ta nhất trực quan cảm giác chính là, phảng phất không để ý, sẽ phải mệt rã rời một loại. Tiếp theo đại trưởng giả liền từng điểm từng điểm đi tới Tiếu Hoằng bên cạnh, nói riêng về đầu, so sánh với Tiếu Hoằng túc túc cao hơn nửa cái đầu, sau đó khẽ vươn tay, chạy thẳng tới Tiếu Hoằng trong tay tùy thân ba lô. Đối với mình tùy thân ba lô, Tiếu Hoằng tự nhiên muốn trông chừng có giai, bên trong cơ hồ thông cảm Tiếu Hoằng tất cả trân quý đông tây, đối mặt đại trưởng giả cử động, Tiếu Hoằng bản năng làm một tránh né động tác. Song, sau một khắc, Tiếu Hoằng nhưng khiếp sợ phát hiện, tùy thân ba lô đã chạy đến đại trưởng giả trong tay, loại này nhìn như lơ đãng động tác, để cho Tiếu Hoằng trong lòng không khỏi run lên, động tác thật là nhanh. Đối với Tiếu Hoằng khiếp sợ, đại trưởng giả cơ hồ không có để ý, bởi vì hắn đã cảm nhận được, này bối trong bọc vẻ này quen thuộc lực lượng, mở ra Tiếu Hoằng tùy thân ba lô, đại trưởng giả thần sắc nhưng bỗng nhiên vừa động, một cái liền thấy được A Di La để văn bí tịch, xuống chút nữa lật, đại trưởng giả liền lấy ra một vải quấn quanh dài mảnh hình dạng hộp gỗ. đem vải ngăn, mở ra vừa nhìn, bên trong đang là một cây u lam sắc Duệ Cốt. Thấy này đông tây hiện lên hiện tại đại trưởng giả trước mặt, nhìn lại đại trưởng giả trước mắt, đột nhiên tản mát ra một luồng sáng bóng , cảm khái cùng hi vọng cùng tồn tại, cả người phảng phất trở lại niên khinh thời đại. Chẳng qua là nhìn lại lúc này Tiếu Hoằng, chỉ cảm thấy bụng lần nữa truyền đến một trận quay cuồng , không khỏi làm Tiếu Hoằng che bụng, cũng khom người xuống. "Phiền toái, đem dài mảnh hình dáng cái hộp khép lại!" Tiếu Hoằng vừa nói, liền liều lĩnh, vươn tay, trực tiếp đem dài mảnh hình dạng cái hộp bế hợp thượng. Thấy Tiếu Hoằng như thế cử động, đại trưởng giả trên mặt, lại một lần nữa hiện lên vẻ khác thường, phảng phất cảm nhận được cái gì, nhưng cũng không có trực tiếp mở miệng. "Này Duệ Cốt ngươi là làm sao lấy được?" Đại trưởng giả hỏi. "Một người bạn, cũng không tính là bằng hữu, chính là một mặc hắc y phục người, để ở chỗ này của ta." Tiếu Hoằng chi tiết đáp lại nói, tiếp theo liền khẩn trương hề hề đem Duệ Cốt tính của mình tùy thân ba lô đoạt tới đây. Đại trưởng giả cũng không có bướng bỉnh, trực tiếp thả, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở tại chỗ, tràn đầy nếp uốn gương mặt, khẽ nhìn ngoài cửa sổ, phảng phất trở lại năm đó, tuổi của mình nhẹ thời đại, cùng với theo đuổi ở Cáp Thụy Sâm bên cạnh từng màn, trong hốc mắt, thậm chí có một chút hồng nhuận. Về phần Tiếu Hoằng thì không có quản nhiều như vậy, bắt đầu ngựa không ngừng vó câu đem dài mảnh hộp gỗ triền tốt, sau đó để ba lô tầng dưới chót. "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Đại trưởng giả bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi. "Hai mươi tuổi, tại sao?" Tiếu Hoằng hỏi ngược lại, giọng nói hay là tràn đầy cung kính, hắn rất rõ ràng, đừng xem hiện tại đại trưởng giả cũng cái này bộ dáng, có thể nói gần đất xa trời, nhưng là Tiếu Hoằng như cũ đắc tội không được, nhất là nơi này hay là người ta chủ tràng. Đại trưởng giả không, chỉ hơi hơi nhìn một cái Tiếu Hoằng, phảng phất thật sự đối đãi hi vọng, sau đó liền khẽ xoay người, đi về phía chủ tọa, sau đó phân phó nói: "Ngả Nhĩ Văn, mang những người này đi nghỉ ngơi, hảo hảo chiêu đãi." "Hiểu" Ngả Nhĩ Văn đáp lại một câu, liền đối với Tiếu Hoằng làm một "Xin" đích tay thế, giở tay nhấc chân trong lúc, so sánh với mới vừa rồi muốn khách khí rất nhiều rất nhiều. Thuở nhỏ sư theo đại trưởng giả Ngả Nhĩ Văn, tự nhiên có thể theo đại trưởng giả một loạt biểu hiện trong, cảm nhận được một những thứ gì, bất quá cũng cũng không có nói thẳng. Chẳng qua là Tiếu Hoằng, sư lúc ra cửa, khẽ quay đầu, kết quả lại phát hiện, đại trưởng giả khẽ đối với hắn gật đầu. Rời đi trưởng giả đại sảnh, Tiếu Hoằng đám người liền theo u tĩnh nhỏ, đường, đi tới một hiện lên "Hồi" hình chữ bố cục kiến trúc trước, cả tòa kiến trúc toàn bộ cũng là một loại vô cùng nhẵn nhụi hòn đá vây quanh mà thành, ngay chính giữa, vây bắt một cái sân, vô cùng rất khác biệt. "Tiếu tiên sinh, xin, nơi này đem là của các ngươi tạm thời trụ sở." Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng đáp lại nói. "Đa tạ." Tiếu Hoằng nhẹ giọng đáp lại nói. Dọc đường, Tiếu Hoằng đã đại thể theo Ngả Nhĩ Văn trong miệng, hiểu được nơi này tình trạng gần đây, cùng với đi qua. Ban đầu Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn gặp mười mấy vạn người vây công, lúc ấy chỉ có thể bị buộc phá vòng vây, tất cả Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn thành viên ở phá vòng vây trước thề, sống sót người, chỉ có thể là giữ vững Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn truyền thừa, đem riêng của mình bản lĩnh truyền cho hậu nhân, không tắt bất diệt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY Đại trưởng giả lúc ấy chính là Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn bình thường một thành viên, phá vòng vây sau, liền dẫn lạc đan luân con dân, trốn đến nơi này cực độ vắng vẻ tinh cầu trong. Phu trưởng người cũng đem tự thân thích khách bản lĩnh, một đời một đời truyền lại, chờ đợi thời cơ, mong mỏi hi vọng. Này nhất đẳng chính là một ngàn năm, nhân khẩu trải qua vô số đại diện truyền thừa sau, mới đầu hai vạn người, chỉ còn lại có hiện tại năm ngàn người. Thật ra thì cùng sở hữu hai trăm người, như cũ ở truyền thừa đại trưởng giả tuyệt học, ám sát, ẩn độn cùng thiết trí bẫy rập, mà hai trăm người chính là hôm nay Thứ Khách Minh, mỗi người cũng là tinh binh cường tướng, không có ai thấp hơn Ngự Sư cấp bậc, cấp bậc cao nhất, đã đạt đến Ngự Sư tứ cấp. Bước vào đến trong phòng lúc này, mọi người trên bàn cơm, đã bày đầy thức ăn, có Linh Thú thịt, cũng có hoa quả tươi, thức ăn thoạt nhìn mặc dù thịnh soạn nhưng là lại tràn đầy đơn điệu. "Có thể hay không cho chúng ta tới mấy chén cơm?" Tiếu Hoằng thấy đầy bàn trừ thịt để ăn, chính là nước trái cây, nhẹ giọng hỏi. "Cơm? Cái gì đông tây?" Ngả Nhĩ Văn có chút kinh ngạc hỏi. "Chính là gạo." Tiếu Hoằng giải thích. Ngả Nhĩ Văn khẽ lắc đầu, khuôn mặt kinh ngạc. Lần này Tiếu Hoằng coi như là đã hiểu, ở nơi này tương đối phong bế tinh cầu trên, cơ hồ không có gạo vừa nói như thế càng không có cái gọi là rau dưa, thức ăn cực độ đơn điệu, đoán chừng hẳn là đưa đến những người này sinh dục năng lực rớt xuống nguyên nhân chỗ ở sao. Tiếu Hoằng không có nói cái gì nữa, hữu hảo gật đầu sau, liền bắt đầu phối hợp bắt đầu ăn, Ngả Nhĩ Văn cũng không có đi quản, mang theo Thứ Khách Minh người, lui ra ngoài, tất cả mọi người vẫn duy trì Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn đặc biệt lễ nghi cùng tôn quý. "Trưởng quan, mới vừa soan ta xem kia đại trưởng giả, ta làm sao cảm giác, cảm thấy nhìn ánh mắt của ngươi có cái gì không đúng." Đợi ngoại nhân rời đi, Bì Nặc tới đến Tiếu Hoằng bên cạnh, nhỏ giọng nói. "Ta tự nhiên phát hiện, ta đoán chừng hẳn là cùng Duệ Cốt có quan hệ sao, hoặc là. . . , không biết." Tiếu Hoằng chần chờ một chút, không có đem suy đoán của mình nói tiếp, liền bắt đầu phối hợp bắt đầu ăn. "Thật là không nghĩ tới a, mập mạp ca, không nghĩ tới ngài hay là Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn hậu duệ, lợi hại, lợi hại." Hơi có chút sói con bái Ngả Ôn, khuôn mặt lấy lòng đạo. "Đó là tự nhiên, tốt đẹp chính là gen, mới tạo cho thiên tài ta." Trắng mập mạp khuôn mặt đắc ý đáp lại nói, trên thực tế, về Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn chuyện tình, Sở Ngân Xuyên gần như không cùng trắng mập mạp đã nói một chút điểm. Trên thực tế, ở Vọng Tinh Thành chỉ có kế thừa gia chủ vị trí, mới có tư cách biết về Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn tin tức, đây cũng là vì phòng ngừa những khác liên Hợp Thể đối với Lordeon người, hoặc là nói là Ma tộc, tiến hành hãm hại. Giống như trước, Tiếu Hoằng cũng có một loại cảm giác, cái kia được xưng vắt cổ chày ra nước Sở Ngân Xuyên, sở dĩ đối với mình tốt như vậy, rất có thể cùng là Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn hậu duệ có liên quan, nhưng là nguyên nhân chân chính rốt cuộc là cái gì? Tiếu Hoằng không biết được. Không thể phủ nhận, lúc này Tiếu Hoằng, cũng chân chân chính chính bắt đầu đối với Tống Táng Kỵ Sĩ Đoàn, có một loại lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Bất quá, dưới mắt Tiếu Hoằng hơn quan tâm, là bước kế tiếp tính toán , hôm nay đội ngũ coi như là dàn xếp rơi xuống, kế tiếp nên đi nơi nào, Tiếu Hoằng tựu phải tiến hành suy nghĩ. Suy nghĩ thiết yếu vấn đề, tự nhiên là như thế nào rời đi? Hiển nhiên dựa vào Tiếu Hoằng chỗ ở này tòa thành trì, là không thể nào, chỉ có thể khác mưu biện pháp, trừ lần đó ra, chính là như thế nào trở nên cường đại hơn, vì báo thù gia tăng một không thể thiếu trù mã. "Thịt mùi vị quả thật ngon, nhưng là nếu muốn là đấu lại một chén lớn cơm, đó chính là hơn hoàn mỹ, dù không đông hai bánh nướng cũng là tốt, nữa hoặc là co lại rau dưa thịt nguội." Một gã Bối La binh lính nhẹ giọng thở dài nói. "Ngươi tựu đừng có nằm mộng, không thấy được cái kia Ngả Nhĩ Văn ngay cả gạo là cái gì cũng không biết, còn cơm, ở chỗ này hiểu được ăn, tựu không sai." Một gã khác Bối La binh lính nói. Gạo? Một bên ngồi Tiếu Hoằng, thần sắc không khỏi vừa động.
|