Chính Là Ngươi Nô Lệ
|
|
Chương 25: Cố nhân, quản giáo “Đã lâu không gặp, Ninh.” Người tới thu hồi lưỡi đao, đứng dưới ngọn đèn xuất ra tươi cười ưu nhã. “Thanh Phong, không phải anh đi Nga sao?” Trạch Ninh hỏi có chút chần chờ, sự xuất hiện của người tới thật sự mang đến cho y chấn động không nhỏ. “Được người ra giá mời nên trở lại, nói bên này có cái đinh khó giải quyết.” Vệ Thanh Phong thâm ý liếc mắt Trạch Ninh một cái, “Không thể tưởng tượng được lần này chúng ta lại ở hai bên đối lập.” “Tôi cũng không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ lấy phương thức này để gặp lại.” Trạch Ninh cảm thán một tiếng. Y nắm đao do dự, nhưng vẫn không thu đao vào vỏ. “Ninh, cậu đánh không lại tôi. Vẫn là đến bên tôi đi.” Tầm mắt Vệ Thanh Phong dừng trên đao của Trạch Ninh một giây, liền rời đi, giọng điệu vô cùng đương nhiên, giống như biết chắc Trạch Ninh sẽ không cùng hắn đối nghịch. “Thanh Phong, lần này tôi không thể.” Trạch Ninh nắm chặt đao, nói được thong thả mà kiên định. Tươi cười ưu nhã trên mặt Vệ Thanh Phong cuối cùng cũng cương một chút, mặt hắn lạnh xuống, tựa hồ không nghĩ tới Trạch Ninh sẽ cự tuyệt hắn. “Vì cái gì? Liền vì tên tay sai của Mafia kia cậu liền hướng đao về phía tôi?” Thanh âm của Vệ Thanh Phong không cao, nhưng có thể nghe ra hắn đang cực lực áp chế lửa giận. “Hắn là chủ nhân của tôi.” Thanh âm Trạch Ninh cũng lạnh xuống, y không cho phép có người vũ nhục Ngô Hạo, “Thanh Phong, tôi nợ anh, nhưng lúc này tôi sẽ không chọn anh.” “Chủ nhân? Ninh, cậu…” Trên mặt Vệ Thanh Phong tràn đầy không thể tưởng tượng, hắn không thể tin Trạch Ninh thế nhưng sẽ đi làm loại chuyện này. “Phải, tôi là nô lệ của hắn.” Lời nói của Trạch Ninh thực ổn, không có gì xấu hổ che lấp, y chính là đang trần thuật chuyện thực, một câu chuyện thực làm y kiêu ngạo. “Ninh, tôi sẽ không chấp nhận. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ đem cậu cướp về, tên Ngô Hạo kia không đáng.” Vệ Thanh Phong bỏ lại những lời này, lui về sau từng bước sau đó xoay người rời đi. Trạch Ninh nhìn bóng dáng Vệ Thanh Phong dần dần biến mất, cuối cùng cũng bỏ đao vào vỏ. Cơ bắp vẫn buộc chặt trầm tĩnh lại, đáy lòng xuất ra một tia phiền muộn. Thanh Phong, khi trước tôi cũng nghĩ đến anh là người có thể theo giúp tôi đi hết đường đời, nhưng là anh lại… Trạch Ninh trở lại chủ trạch thì các thủ hạ đã đem hàng hóa về kho hàng an toàn, y cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lên lầu đi về phía Ngô Hạo phục mệnh. “Chủ nhân, Ninh đã trở lại.” Trạch Ninh quỳ xuống, thấp đầu, vài tia tóc mái rơi xuống che lại mắt y. “Gặp gỡ phiền toái.” Ngô Hạo đùa bỡn mái tóc trên trán của Trạch Ninh mà nói. Hắn dùng là câu khẳng định. Trạch Ninh cùng thủ hạ chia làm hai đợt trở về, nghĩ cũng biết Trạch Ninh cho đám tiểu tử kia đi trước, chính mình lưu lại đoạn hậu. “Vâng, chủ nhân. Đối phương bố trí một người.” “Sao ngươi lại bị thương?” Trạch Ninh mặc là quần áo màu đen bó sát, vết máu không dễ dàng nhìn ra, nhưng Ngô Hạo ngửi được mùi máu tươi. Trạch Ninh đem tay trái đưa đến trước mặt Ngô Hạo, trên cánh tay có một đạo lỗ hỏng thật dài. “Bị thương ngay mặt phòng ngự. Đối phương một người có thể đem ngươi bước đến loại trình độ này?” Ngữ khí Ngô Hạo có chút lạnh, gần như chất vấn. “Bởi vì đây là một vị cố nhân, Ninh nhất thời thất thần.” Trạch Ninh thành thật công đạo, y vốn không có ý giấu diếm Ngô Hạo. “Cố nhân?” Nguyên tưởng rằng Ngô Hạo sẽ tiếp tục truy vấn, ai ngờ Ngô Hạo chỉ là nghiền ngẫm một chút rồi đứng lên: “Đem chính mình thu thập một chút, đến phòng chơi chờ ta.” “Vâng.” Ngữ khí lạnh băng của Ngô Hạo làm cho Trạch Ninh theo bản năng sợ hãi, nhưng lại thập phần an tâm. Bởi vì chủ nhân có ý quản giáo y. Trạch Ninh đem chính mình từ trong ra ngoài đều tắm sạch, lại không để ý đến miệng vết thương trên tay. Hết thảy của y đều là của Ngô Hạo, không có mệnh lệnh của Ngô Hạo y không có quyền đụng vào thân thể của chính mình. Ngô Hạo sớm ngồi trên sô pha trong phòng chơi, cả người mang một cỗ âm lãnh dọa người. Trạch Ninh bình bình hô hấp, trần trụi quỳ giữa phòng chơi. “Trước khi ngươi đi ra ngoài ta nói cái gì?” Ngữ khí của Ngô Hạo làm cho Trạch Ninh không hiểu sao có chút hít thở không thông, y buông xuống mí mắt cung kính trả lời: “Chủ nhân làm cho ta không cần bị thương.” “Vậy sao lần bị đánh thứ nhất ngươi đã từng nói cái gì?” Hồi tưởng tình cảnh ngày đó, máu Trạch Ninh sôi trào lên. Ngày đó một bàn tay Ngô Hạo đem y đánh tỉnh, niết cằm y cường thế tuyên bố quyền sở hữu, chính là theo một khắc kia y chân chính trầm luân. “Chủ nhân nói nô lệ là của chủ nhân, trừ bỏ chủ nhân không ai có thể làm nô lệ bị thương, bao gồm cả bản thân nô lệ.” “Ngươi còn nhớ rõ a.” Ngô Hạo đứng lên đi hướng Trạch Ninh, mang theo áp bách vô hình, “Ninh, ta không phải người không phân rõ phải trái. Hôm nay nếu người lấy một địch nhiều, dưới tình huống bất đắc dĩ bị thương ta sẽ không trách ngươi. Nhưng lần này ngươi bị thương hoàn toàn là vì bản thân không cẩn thận.” Lời nói của Ngô Hạo làm cho trong lòng Trạch Ninh nóng lên. Nguyên lai chủ nhân không phải tức giận vì mình trái với mệnh lệnh, mà là tức giận chính mình không cẩn thận bị thương. Một cỗ nước ấm ở trong lòng bắt đầu khởi động, trong mắt Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo mang theo cảm kích cùng ái mộ. “Vì cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn, ta muốn trừng phạt ngươi.” “Vâng, cám ơn chủ nhân.” Trạch Ninh theo bản năng hôn mũi chân Ngô hạo. Cám ơn ngươi chủ nhân, cám ơn ngươi vẫn còn muốn quản giáo ta, cám ơn ngươi quan tâm ta, quan tâm nô lệ hạ lưu này của ngươi.
|
Chương 26: Mới gặp, giằng co Ngô Hạo cố định Trạch Ninh vào trên một cái giường giống loại dành cho sinh sản. Cảm xúc kim loại lạnh lẽo dưới thân làm cho Trạch Ninh run lên nhè nhẹ, hai chân của y bị tách ra hai bên, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, hậu huyệt đột nhiên bại lộ hơi co rút lại. Ngô Hạo lấy ra hai viên thuốc màu xanh cho Trạch Ninh nuốt vào, tiếp theo rút ra nam hình mà Trạch Ninh theo lệ mang trên người mỗi ngày. Chiếc miệng nhỏ hơi hé ra lại co vào, giống như đang kêu gọi gì đó. Ngô Hạo cong khóe môi đem một viên bi rung nhét vào. “Ô.” Hiệu lực của thuốc bắt đầu phát tác, thân thể bắt đầu trở nên mẫn cảm, kích thích nơi hậu huyệt làm cho Trạch Ninh xuất ra một tia rên rỉ. Ngô Hạo vẫn tiếp tục nhét bi rung vào như cũ, một viên, hai viên, ba viên…đến lúc nhét vào viên thứ năm thì trong rên rỉ của Trạch Ninh mang theo thống khổ cùng nhẫn nại. “Tổng cộng tám viên, ngoan ngoãn ngậm, không được nhả ra.” Khi nói chuyện tay Ngô Hạo vẫn không ngừng nhét cả ba viên còn lại vào. “Ân…A…” Hậu đình hoàn toàn bị căng đầy, thân thể theo bản năng muốn đem dị vật đẩy r ngoài, nhưng Ngô Hạo lại nói y phải giữ thật tốt. Đổ cồn lên hai điểm trên ngực của Trạch Ninh, Ngô Hạo ấn chốt mở của bi rung. “A…” Kích thích xảy ra thình lình làm cho toàn thân Trạch Ninh đều run rẩy lên, y ồ ồ hô hấp, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Tám viên bi rung cùng nhau chấn động nơi hậu huyệt lại có tần suất hỗ trợ lẫn nhau, gây cho Trạch Ninh một trận kích thích nói không nên lời. “Đưa cho ngươi không phải là xuân dược mạnh gì, chịu đựng một chút liền trôi qua. Bốn giờ sau bi rung sẽ dừng lại, đến lúc đó tự mình cởi bỏ dây thừng rồi tắm rửa đi ngủ, không được lấy mấy viên bi ra. Không được cao trào cũng không cho bắn tinh.” Thủ pháp Ngô Hạo dùng để trói Trạch Ninh cũng không phức tạp, lấy khả năng của Trạch Ninh muốn thoát ra chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là điều trói chặt Trạch Ninh cho tới bây giờ cũng không phải là sợi dây thừng kia, mà là mệnh lệnh của Ngô Hạo. Hiệu lực của thuốc đã hoàn toàn bộc phát, toàn thân Trạch Ninh đều ửng đỏ do tình dục bị thiêu đốt. Y bất an vặn vẹo thân mình khát vọng có được một tia an ủi, nhưng cái gì cũng không có. Hai nhũ tiêm bị cồn rửa qua dính chút cảm giác lạnh lẽo, Trạch Ninh giống như muốn điên mà khát vọng nhiệt độ cơ thể của Ngô Hạo để chạm vào hai điểm kia, xoa nắn cũng tốt, ngắt nhéo cũng tốt, y khát vong có một chút kích thích. Nhưng trong căn phòng trống rỗng không có ai đáp lại y. Ngô Hạo giúp y băng bó xong miệng vết thương trên tay liền rời đi. Tám viên bi không ngừng chấn động nơi hậu huyệt cơ hồ muốn mạng của Trạch Ninh, dục vọng mãnh liệt khắt vọng phá vỡ trói buộc mà lao ra, nhưng y chỉ có thể cứng rắn đem chúng ép trở về. “Hô, ách ~” thở dốc ngày càng ồ ồ, thân thể theo bản năng muốn xé tan sợi dây thừng không tính khó mở kia, nhưng Trạch Ninh lại dùng hết tia lý trí cuối cùng gắt gao nắm tay thành quyền để không hề lộn xộn. Chủ nhân mệnh lệnh y phải bốn giờ sau mới có thể cởi bỏ dây thừng, Đây là trừng phạt dành cho y, y phải thừa nhận. Cố gắng nhẫn nại xúc động muốn cắn môi, chủ nhân không cho y thương tổn chính mình. Chỉ có thể cắn chặt hàm răng chờ mong cực khổ nhanh trôi qua hơn một chút. Nhẫn nại làm cho mồ hôi ướt đẫm toàn thân, thân thể giống như vừa mới từ trong thủy lao bước ra. Không biết qua bao lâu, kích thích nơi hậu huyệt cuối cùng dần dần bình ổn xuống, Hiệu lực của xuân dược cũng đã qua đi, thân thể không còn lửa nóng khó nhịn nữa. Hậu huyệt co rút lại một chút, Trạch Ninh xác định bi rung đã dừng vận chuyển. Nhưng y bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không muốn động. Cả người đều là hư không sau một trân kêu gào của ái dục, ủ rủ thấm đến tận xương, thật sự rất muốn cứ như vậy mà ngủ đi. Nhưng là không được, chủ nhân bảo y phải tắm rửa mới được ngủ. Cuối cùng nâng dậy tinh thần cởi bỏ dây thừng, ngay khi bước xuống hai chân của Trạch Ninh không khỏi mềm nhũn. Y vịn tường đứng vững, đi từng bước về hướng phòng tắm. Trạch Ninh mở ra nước lạnh hướng về phía hạ thân chưa được giải phóng vẫn còn đang gắng gượng. Y không muốn mang tình dục vào giấc ngủ. Lau khô thân mình, Trạch Ninh rốt cuộc chống đỡ không được vừa ngã xuống giường liền ngủ. Y thật sự quá mệt mỏi. Buổi sáng, Ngô Hạo vừa ăn xong điểm tâm liền nghênh đón một vị khách, nói là sứ giả do Hồng Minh phái đến. Sứ giả? Ngô Hạo cười lạnh một tiếng trong lòng, lúc nào hắc đạo còn phải giả mù sa mưa chơi loại trò chơi này a. làm việc cần phải nhờ đến người trung gian sao? Hắn mặc vào một bộ tây trang rồi đi xuống lầu, liền nhìn thấy vị khách đứng trong phòng khách vô cùng anh tuấn, tuổi xấp xỉ Trạch Ninh, quanh thân tản ra ưu nhã cùng kiêu ngạo thuộc về xã hội thượng lưu. Nhưng kiêu ngạo của người này khác với Trạch Ninh, kiêu ngạo của Trạch Ninh là một loại hoa trong đá, tư mình nở rộ, yên lặng điêu linh, không cần ngoại giới thừa nhận. Mà người ở trong phòng khách kia cho người ta cảm giác không thoải mái, là loại cố chấp do xã hội thượng lưu sủng ra. “Ngồi.” Ngô Hạo làm ra thủ thế, dẫn đầu ngồi xuống sô pha, trong lúc giơ tay nhấc chân đều để lộ khí phách của hắn. “Vệ Thanh Phong, hiện tại xem như phụ tá của Thái Tử”. Vệ Thanh Phong cố ý đem khí tràng thả ra tự giới thiệu, hắn đánh giá Ngô Hạo, không nghĩ ra vì sao Trạch Ninh lại chọn nam nhân trước mắt. Thái Tử chính là lão đại của bang phái bản địa lớn nhất hiện tại, tên thật là Lạc Dục Đan. Tuổi không lớn, nhưng ra tay ác động làm cho những lão đại từng trải qua mưa gió cũng phải kiêng dè, không dám đắc tội hắn. “Hôm nay Vệ tiên sinh đến đây là có chuyện gì?” Ngô Hạo hỏi thật sự tùy ý, giống như không quá coi trọng lần gặp gỡ này. Vệ Thanh Phong nhìn một vòng xung quanh phòng khách: “Sao lại không thấy Diêm Vương mà Ngô tiên sinh vừa mới thu về dưới trướng vậy?” Ngô Hạo vừa nghe trong lòng liền động, hắn chính là cố nhân mà Trạch Ninh gặp ngày hôm qua? “Không biết Vệ tiên sinh sao lại cảm thấy hứng thú với nô lệ của tôi như vậy?” Ngô Hạo cười lạnh, tiểu tử này cũng quá nóng vội, vừa ra chiêu liền để cho người biết hắn có chủ ý gì. “Dù sao trước kia cũng là đồng môn học nghệ, tôi ra nước ngoài nhiều năm, lần này trở về liền muốn thăm hỏi lẫn nhau một chút.” “Nguyên lai là như vậy.” Ngô Hạo nhìn đồng hồ, hiện tại là chín giơ sáng, tính tính Trạch Ninh ngủ cũng đã hơn năm giờ, mệt nhọc cũng đã có thể khôi phục tốt, liền quay đầu nói với vệ sĩ, “kêu Trạch Ninh xuống.”
|
Chương 27: Giao phong, lửa giận Lúc vệ sĩ mở cửa thì Trạch Ninh cũng đã tỉnh, đó là cảnh giác đã khắc vào xương cốt. “Ninh tiên sinh, Hạo ca gọi ngài xuống gặp khách.” Tuy rằng biết Trạch Ninh là nô lệ của Ngô Hạo, nhưng thực lực của người ta cũng là sờ sờ trước mắt, thủ hạ của Ngô Hạo đều gọi Trạch Ninh là Ninh tiên sinh. “Đã biết.” Mặc dù mệt mỏi từ tối hôm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng đã tốt hơn nhiều. Trạch Ninh lên tiếng liền bắt đầu rời giường, mới vừa động thì hậu huyệt liền truyền đến một trận kích thích, tám viên bi rung kia vẫn còn ở trong thân thể! Nếu không có sự cho phép của Ngô hạo, Trạch Ninh tự nhiên cũng sẽ không đem chúng ra ngoài. Y cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt, bắt đầu mặc quần áo. Đi qua góc thang lầu, Trạch Ninh thấy được người ngồi trên sô pha, động tác không tự giác ngừng lại, y thật sự không ngờ mới sáng sớm Vệ Thanh Phong đã đến nới này. Y thậm chí vẫn chưa kịp nói cho Ngô Hạo nghe về chuyện của Vệ Thanh Phong. Ngô Hạo hoàn toàn không bỏ rơi sự thất thần trong nháy mắt kia của Trạch Ninh, thần sắc của hắn không tự giác lạnh vài phần. Ngày hôm qua không dò hỏi là vì sự tín nhiệm đối với Trạch Ninh, nhưng hiện tại xem ra chuyện cũng không đơn giản a. “Chủ nhân.” Ánh mắt Trạch Ninh chỉ dừng lại trên người Vệ Thanh Phong một giây, tiếp theo liền không chút chần chừ quỳ xuống bên chân Ngô Hạo. Ngô Hạo gật đầu, cũng không làm cho Trạch Ninh đứng lên. Bình thường khi có người ngoài Ngô Hạo sẽ để cho Trạch Ninh đứng sau lưng mình, nhưng hôm nay hắn không muốn làm như vậy, giống như cố ý ở trước mặt ai kia khoe ra quyền uy thuộc về chủ nhân. “Ninh, cậu làm gì vậy? Thế nhưng hướng người như vậy mà quỳ xuống!” Vệ Thanh Phong quả nhiên bị chọc giận, hắn không thể nhìn một Trạch Ninh như vậy, nhịn không được liền kêu lên. Hắn không thể nhân một Diêm Vương kiêu ngạo khiến người không dám tiếp cận thế nhưng hướng người quỳ xuống. Trạch Ninh không trả lời hắn cũng không nhìn hắn, chỉ là hơi hơi thấp đầu chờ đợi mệnh lệnh của Ngô Hạo. “Ninh, xem ra người bạn này của ngươi cần hiểu biết tình huống một chút.” Ngô Hạo dùng đến âm điệu giàu có từ tính, tràn đầy ưu nhã tự nhiên. “Ngài ấy là chủ nhân của tôi.” Trạch Ninh chỉ nói một câu, một câu nói liền đủ. Ngô Hạo thản nhiên nhìn Vệ Thanh Phong, thản nhiên của kẻ thượng vị. “Có phải là do hắn ta uy hiếp cậu hay không?” Trạch Ninh mà Vệ Thanh Phong biết tuyệt không có lý do gì quỳ dưới gối người khác. “Này hiếp?” Ngô Hạo cười lạnh, “Đối với đối thủ có lẽ tôi còn có thể dùng loại thủ đoạn này, đối với tính nô, tôi rất khinh thường.” “Tôi không tin. Tôi là sư huynh của cậu ấy, tôi sẽ không nhìn cậu ấy sa đọa như vậy.” Vệ Thanh Phong bình tĩnh lại, cuối cùng khôi phục phong độ vốn có. Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp lạnh như băng, lộ ra nhè nhẹ sát khí. Có được sát khí không thua kém Trạch Ninh, trong tâm của Ngô Hạo cuối cùng đối nam nhân này có một tia đánh giá khẳng định. “Tôi còn tưởng rằng hôm nay Vệ tiên sinh đến là để truyền lời thay cho Hồng Minh, không nghĩ lại là tới cướp người a.” Một câu của Ngô Hạo chuyển dời đề tài, đồng thời vạch trần Vệ Thanh Phong không làm việc đàng hoàng. Vệ Thanh Phong hít sâu hai hơi, chỉ có thể đem ánh mắt dời khỏi người của Trạch Ninh: “Ngô tiên sinh, ngài tới là khách. Vừa tới liền kiêu ngạo như vậy có thể là quá không cho chủ nhân mặt mũi hay không?” “Tôi chỉ biết hắc bang toàn thế giới nhìn thấy Mafia đều phải lễ nhượng ba phần, tuy rằng tôi chỉ là một thủ lĩnh nho nhỏ, đối với người bất kích cũng sẽ không cần quy củ.” Vệ Thanh Phong là sát thủ, luận đàm phán đương nhiên không theo kịp Ngô Hạo lão luyện, lập tức liền thua một ván: “Nơi này là Trung Quốc, không phải địa bàn của Mafia.” “Trên đường dùng thực lực nói chuyện, chỉ có chó không cắn người mới chỉ biết sủa.” Lúc nói những lời này Ngô Hạo thả lỏng cả người, giống như quý tộc đang xem diễn. “Anh…” Vệ Thanh Phong bị Ngô Hạo châm chọc nói không nên lời, trên mặt một trận trắng một trận đen. Kỳ thật là một sát thủ hắn có thể khống chế cảm xúc mình rất tốt, nhưng Trạch Ninh thực sự nhiễu loạn tâm trí của hắn. “Anh không cần quá kiêu ngạo, long vương đấu không lại xà bản địa. Đợi mà xem.” Vệ Thanh Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn quay đầu nói với Trạch Ninh, “Ninh, theo tôi đi. Hắn kiêu ngạo không được bao lâu đâu.” Ngô Hạo vẫn thản nhiên ngồi không hề động như trước: “Ninh, ngươi có thể trả lời hắn.” “Ngài ấy là chủ nhân của tôi, tôi tự nguyện lhoong có lý do gì thần phục ngài ấy, làm nô lệ của ngài ấy.” Trạch Ninh chỉ dùng một câu để nói lên tất cả. Vệ Thanh Phong tức giận đến đỉnh, vung tay rời khỏi Ngô trạch. “Đi theo ta đến phòng chơi.” Nhìn đến khi Vệ Thanh Phong biến mất khỏi tầm nhìn, Ngô Hạo liền đứng dậy đi lên lầu. Trạch Ninh đứng dậy đuổi kịp cũng không có sợ hãi, y biết Ngô Hạo không có tức giận. “Nhả ra đi.” Vào phòng chơi, Ngô Hạo cho Trạch Ninh một cái chậu thiết. Trạch Ninh ngồi mở ra thân thể, làm cho Ngô Hạo thấy tất cả của y. Tuy rằng bởi vì cảm thấy thẹn mà toàn mặt đều đỏ, nhưng y vẫn đối mặt với Ngô Hạo bài trừ ra từng viên từng viên bi rung, mỗi khi bài trừ ra một viên thì hậu huyệt liền có một trận kích thích, hạ thân của y dần ngẩng đầu lên. Cùng với âm thanh đinh đương, tám viên bi rung đều đã lọt hết vào chậu thiết. Trạch Ninh nhìn về phía Ngô Hạo chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Ngô Hạo kéo Trạch Ninh áp vào tường, mang theo mãnh liệt cùng bá đạo, hắn gặm cắn môi Trạch Ninh, đão qua khắp ngõ ngách trong miệng Trạch Ninh, hai tay không ngừng lưu lại ấn ký trên cơ thể Trach Ninh, lực đạo mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt. “Chủ…nhân…” Cuối cùng có thể thở liền gian nan phun ra hai chữ, Trạch Ninh bị sự kịch liệt của Ngô Hạo dọa đến, y thấy được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Ngô Hạo, quả thực như muốn đem hết thảy đốt thành tro tàn. “Ngươi là của ta.” Ngô Hạo nắm cằm Trạch Ninh bá đạo tuyên cáo, tiếp theo lại một lần nữa đoạt lấy môi của Trạch Ninh.
|
Chương 28: Không khống chế được, nói yêu Không có khuếch trương, không có tiền diễn Ngô Hạo cứ như vậy mà tiến vào, Trạch Ninh đau đến cả người phát run, nhưng không có chống cự. Y không chán ghét sự đối đãi thô bạo như vậy, y có thể cảm thấy được phía sau thô bạo của Ngô Hạo là giữ lấy cùng quý trọng. Rốt cục là cái gì lại chọc giận nam nhân này, làm cho hắn mất đi bình tĩnh tự kiềm chế của ngày thường? Khóe miệng Trạch Ninh cong lên một tia mỉm cười, tuy rằng nửa thân dưới vô cùng thống khổ, nhưng trong lòng y vẫn là phiếm nhè nhe ngọt ngào. Ngô Hạo biết chính mình đang làm cái gì, nhưng hắn không nghĩ khống chế chính mình. Hắn nghĩ đến chính mình có thể không để ý quá khứ của Trạch Ninh, không ngại có người từng ở trong sinh mệnh Trạch Ninh vẽ nên màu sắc diễm lệ như vậy, hắn chỉ cần Trạch Ninh từ bây giờ là đủ rồi, nhưng hắn sai rồi. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, đối với nô lệ này hắn đã mất đi bình tĩnh cùng tự khống chế bình thường, không thể thấy y chịu chút thương tổn, không chấp nhận một chút sự uy hiếp từ người khác. Từ lúc chú ý đến quan hệ bất thường giữa Trạch Ninh cùng Vệ Thanh Phong, trong lòng hắn liên dâng lên một ngọn lửa, một ngọn lửa có tên là ghen tị. Hắn ghen tị nam nhân này làm bạn bên cạnh Trạch Ninh trong những năm tháng tuổi trẻ, hắn ghen tị nam nhân này nhìn đến một nặt khác của Trạch Ninh. Độc chiếm dục của thân là chủ nhân làm cho hắn khẩn cấp muốn lưu lại ấn ký trên người Trạch Ninh, tuyên thệ quyền sở hữu của chính mình. Một lần lại một lần bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, Trạch Ninh cảm thấy cả người sắp bị bổ đôi ra. Ngô Hạo bá đạo xâm chiếm y, như là muốn đem y lột da nghiền xương nuốt vào trong bụng. Dục vọng nguyên thủy nhất trong thân thể đem Trạch Ninh đẩy lên cao, y ở bên cạnh bồi hồi, ý thức bắt đầu trở nên mê ly, chỉ có thể cảm nhận được động tác ngày càng mạnh bạo của Ngô Hạo. Bởi vì đại lực thẳng tiến, nơi ái ân phát ra tiếng vang “ba ba” làm cho cả phòng đều nhiễm thưỡng hương vị tình dục. “Chủ…nhân…” Từ yết hầu Trạch Ninh đứt quãng phát ra rên rỉ trong vô thức. “Khi làm tình gọi tôi là Hạo.” Ngô Hạo dùng một tay giữ thắt lưng Trạch Ninh, một tay đỡ vai y như muốn đem y ấn vào trong thân thể của mình. Cái gì? Đầu óc mơ mơ màng màng sắp bị tình dục cháy sạch đột nhiên nghênh đón một tia thanh minh, gọi hắn là “Hạo”? kêu chủ nhân là “Hạo”? Này thuyết minh cái gì? Tâm Trạch Ninh điên cuồng mà nhảy lên, cơ hồ không thể tin chuyện này là thực, chủ nhân của y là đem y trở thành một nửa khác ngang hàng mà yêu! “Hạo.” Thật cẩn thận kêu ra một chữ duy nhất, Trạch Ninh cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra. Ngô Hạo dỉnh thật sâu một chút, tựa hồ đang cổ vũ Trạch Ninh. Tâm cuối cùng buông, Trạch Ninh gắt gao ôm lấy Ngô Hạo, không ngừng mà lặp lại: “Hạo, mạnh một chút lại mạnh chút nữa, làm cho tôi cảm nhận được anh.” Trạch Ninh hưng phấn đến muốn rơi nước mắt, vì giờ khắc này y nguyện ý vì nam nhân này mà chấp nhận thiên đao vạn quả. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng được bất kì ai coi trọng như vậy. Ngô Hạo chọc vào rút ra nhanh hơn, cuối cùng ở trước cái tiến lên cuối cùng liền dùng thanh âm khàn khàn nói bên tai Trạch Ninh: “Bắn đi.” Hai người đồng thời đạt tới cao trào, Trạch Ninh chỉ cảm thấy một khắc kia trước mắt mình hiện lên ánh sáng của hạnh phúc. Sau một hồi ái tình kịch liệt, hai nam nhân có thể lực siêu cường đều không khỏi dựa vào tường thở dốc. Trạch Ninh cảm thấy thắt lưng của mình cơ hồ muốn chặt đứt, hai chân cứ nhũn ra. Nhưng trên mặt y vẫn là ý cười dào dạt hạnh phúc như cũ, giờ phút này y cuối cùng chiếm được thứ vẫn cầu mà không thể gì đó, y đối thế giới này vẫn luôn không yêu cầu nhiều lắm. Ngô Hạo ôm y đem vào phòng tắm, trong mắt mang theo một tia xin lỗi. Hạu đình của Trạch Ninh không có chảy máu, lại bởi vì đại lực ma sát mà sưng lên, lúc Ngô Hạo giúp y rửa sạch, bởi vì nước ấm kích thích làm cho Trạch Ninh vô thức run lên một chút. “Thực xin lỗi, tôi có chút không khống chế được.” Thanh âm của Ngô Hạo so với bình thường thoáng trầm thấp, mang theo chút tự trách. Trạch Ninh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hạnh phúc, y nhìn Ngô Hạo lại còn nghiêm túc nói: “Hết thảy của Ninh đều là của chủ nhân, chủ nhân muốn sử dụng như thế nào đều có thể.” Ngô Hạo giơ tay đánh gãy lời nói của Trạch Ninh, hắn nghiêm túc nhìn Trạch Ninh nói: “Một khắc ký kết khế ước kia cậu giao hết thảy cho tôi, tôi cũng phải phụ trách với cậu. Ở trong SM không khống chế được liền đại biểu cho nguy hiểm, làm chủ nhân tôi không nên như vậy.” “Nhưng chủ nhân, Ninh thật vui vẻ. Ninh không hi vọng chủ nhân vì Ninh mà khống chế dục vọng, Ninh là vì ngài mà sống. Hơn nữa ninh tin tưởng chủ nhân sẽ không thương tổn Ninh.” Ngô Hạo ngẩn người nhìn Trạch Ninh hai giây, có chút bất đắc dĩ bật cười: “Ngươi này tiểu yêu tinh.” Hắn ôm lấy Trạch Ninh, mềm nhẹ hôn lên thái dương của y. Trạch Ninh nhắm mắt lại, ngay đồng thời hưởng thụ ôn nhu của Ngô Hạo cũng nói nhỏ trong lòng: “tôi yêu ngài, chủ nhân của tôi.”
|
Chương 29: Chuyện cũ, ôn nhu “Ninh, nói cho ta biết chuyên về Vệ Thanh Phong.” Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Ngô Hạo ôm vai Trạch Ninh, Trạch Ninh hơi hơi nghiêng đầu dựa vào ngực Ngô Hạo. Trạch Ninh mím môi hạ mắt, tựa hồ đang tổ chức ngôn ngữ, thật lâu sau y mở miệng: “Chủ nhân đã từng nghe qua ‘Ám nhân’ đi.” Ngô Hạo gật đầu, tuy rằng hắn định cư ở Mỹ nhưng đối với chuyện ở Trung Quốc vẫn có hiểu biết. Ám nhận, từng là tổ chức sát thủ lớn nhất Trung Quốc. Từ cơ quan chính phủ cho đến lão đại hắc bang, nếu không ở trong danh sách bọn họ cần bảo vệ, nhiệm vụ gì cũng nhận, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ là 100% thành công. Lúc tổ chức này còn tồn tại, hai mươi vị trí sát thủ đầu bảng ở Trung Quốc đều là của Ám nhận. Sau đó vì trong tổ chức xảy ra nội loạn, Ám nhận ngã. Nhưng trong mười vị trí đầu của bảng sát thủ cũng có bảy người đã từng là thành viên của Ám nhận, bao gồm cả Trạch Ninh. “Khi đó ta vì giúp cha mẹ trả nợ mà bán mình đến bến tàu khiêng hàng, những người đó nhìn thấy ta nhỏ, liền ra sức ăn hiếp, mỗi ngày chỉ có bánh bao lạnh cùng cơm thiu, hở ra liền trở thành bao cát để họ tìm niềm vui. Khi đó còn nhỏ, cũng không biết chỉ cần khuất phục kêu đau một tiếng sẽ không bị đánh thảm như vậy, mỗi lần đều cắn răng bị đánh đến hộc máu, hôm sau còn phải tiếp tục làm việc. Ngày đó Thanh Phong vừa vặn đi theo các sư huynh đến bến tàu làm nhiệm vụ, có lẽ cảm thấy ta đủ quật cường đi, liền trở về kêu sư phụ cứu ta ra, quay đầu trở thành sát thủ của Ám nhận. Sau khi đến Ám nhận hắn vẫn thực chăm sóc ta. Ngay từ đầu sư phụ cũng không thật sự dạy ta, nếu không có hắn ước chừng ta cũng chỉ có thể làm một sát thủ hạ đẳng, đợi bị tiêu hao. Bởi vì hắn xuất thân tốt lại thông minh, sư phụ thực cưng chiều hắn, hắn liền vụng trộm dạy ta rất nhiều thứ, có thể nói nếu không có hắn liền không có ta hôm nay.” Trạch Ninh nói thực bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra ưu thương không thể che giấu. Ngô Hạo ôm Trạch Ninh chặt hơn một ít, hắn biết này đó đối Trạch Ninh mà nói không quá thoải mái. “Sau đó đại sư huynh dẫn người làm phản, tổ chức nội loạn. Ta vì bảo vệ sư phụ bị người đuổi giết, không nghĩ đến sư phụ đem ta làm tấm bia nhân cơ hội bỏ chạy.” Trạch Ninh nói tới đây hơi dừng một chút, đây là nỗi đau trong lòng y, nỗi đau không thể xóa nhòa. Y lần lượt trả giá đổi lấy tất cả đều là phản bội, “Khi đó Thanh Phong đã đi Nga, ta liên hệ với hắn, hi vọng hắn có thể giúp ta nhập cư trái phép. Nhưng hắn lại nói hắn ở Nga căn cơ chưa ổn không tiện giúp ta, liền cúp điện thoại. Khi đó ta liền biết ta ở trong lòng hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi, khi rảnh rỗi liền đem ra đùa một chút. Tuy rằng là một món đồ chơi tốt lắm, nhưng vì một món đồ chơi mà đi đắc tội bọn người đại sư huynh cũng là ngàn lần không đáng.” Khóe miệng Trạch Ninh câu ra một nụ cười lạnh lẽo thê lương: “Hôm nay hắn kích động như vậy chỉ sợ cũng là tức giận khi món đồ của mình bị người khác đoạt đi thôi. Nhưng nói như thế nào ta vẫn nợ hắn, không có hắn có lẽ ta đã sớm bị ngược đãi đến chết, phân tình này ta vẫn ghi nhớ.” “Ninh, ngươi không phải món đồ chơi. Ngươi chính là ngươi.” Ngô Hạo hôn lên trán Trạch Ninh, mang theo một chút an ủi. “Chủ nhân, Ninh đã sớm hiểu rõ, không cần. Chỉ là lần này hắn đứng bên Hồng Minh, Ninh không nắm chắc.” “Không được nói dối với chủ nhân. Nếu ngươi đã hiểu rõ, sao có thể thất thần như vậy?” Trong giọng nói Ngô Hạo mang theo một tia nghiêm khắc giả vờ, đối với tiểu nô lệ này hắn lại cảm thấy một tia đau lòng. “Ninh không có lừa chủ nhân.” Trạch Ninh cũng không vì bị bắt bẽ mà kích động, ngược lại còn nghiêm túc trả lời, “Dù sao những quá khứ đó cũng là tồn tại chân thật, ninh muốn quên cũng quên không được. Cho dù hắn có thể vô tình, ta cũng không thể vô nghĩa. Nhưng Ninh thật sự hiểu rõ, không hề phiền não cũng không hề oán hận. Đặc biệt hiện tại, Ninh chỉ cần có chủ nhân là đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng.” Ngô Hạo nở nụ cười, Trạch Ninh trả lời làm cho hắn thật vui vẻ. Đúng vậy, tiểu nô lệ của hắn chỉ cần có hắn là đủ rồi, không cần vì những thứ như vậy mà hao tổn tinh thần. “Ngươi không cần lo lắng, cho dù hơn một Vệ Thanh Phong ta cũng không tin Lạc Dục Đan có thể leo lên trời. Ngươi làm tốt chuyện của ngươi là được.” “Vâng, chủ nhân.” Thanh âm Ngô Hạo làm cho Trạch Ninh yên lòng, đối với lời của Ngô Hạo y chỉ có nghe theo không có hoài nghi. “Tốt lắm, ngủ đi.” Ngô Hạo ở bên tai Trạch Ninh nhẹ nhàng nói. Cơ thể Trạch Ninh trầm tĩnh lại, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng hô hấp đều đều. Thế giới này chỉ có Ngô Hạo làm cho y có thể tùy thời tùy chỗ mà ngủ, cũng chỉ có Ngô Hạo làm cho y ngủ mà không có chút cảnh giác. Ngô Hạo đặt Trạch Ninh xuống, đắp chăn, bản thân đứng dậy xuống lầu. “Long Việt.” Long Việt là một nhân tài trong đội cận vệ, theo Ngô Hạo cũng đã sáu năm. Hiện tại a Cường nằm viện, hắn liền nổi lên. “Hạo ca.” Long Việt lớn lên là mô phạm của hắc đạo, lưng hùm vai gấu còn chính tông mặt chữ quốc, vô cùng thích hợp đi ra dọa người. “Điều tra rõ ràng chuyện về Vệ Thanh Phong kia cho ta, hắn ở Nga thế nào, Hông Minh lại làm sao tìm tới hắn. Ba ngày sau ta muốn nhìn đến tư liệu. Còn có, chuyện này đừng cho Trạch Ninh biết.” “vâng, Hạo ca.” Tuy rằng bộ dáng của Long Việt hơi thô, nhưng làm việc lại thật cẩn thận. Chuyện tra người này hắn hoàn toàn có thể làm rất tốt. Ngô Hạo gật đầu, tính toán trong lòng. Hiện tại tình huống cũng không quá lạc quan, Mafia đối Trung Quốc cũng chỉ là ôm thái độ muốn thứ mà thôi, trừ bỏ nguồn cung cấp được bảo đảm thì không có sự giúp đỡ nào khác. Hiện tại bang phái bản địa hắn còn có thể miễng cưỡng khống chế, nhưng Vệ Thanh Phong, tựa hồ là sát thủ có thể làm nghiêng thế cục a. Ngô Hạo vừa nghĩ, trong đôi mắt lại lộ ra hàn ý lạnh như băng. Vệ Thanh Phong, ngươi đã dám đối với tiểu nô lệ của ta bất nhân, liền chớ trách ta đối ngươi bất nghĩa.
|