Chính Là Ngươi Nô Lệ
|
|
Chương 30: Trò chơi, đột biến “Thù lao lần này quên đi. Sau khi chuyện thành, để Ngô Hạo cùng tiểu nô lệ của hắn lại cho tôi.” Vệ Thanh Phong về nước lần này đúng là được Lạc Dục Đan mời, nhưng hắn vốn chỉ ôm thái độ nhìn xem, cũng không tính thật sự nhúng tay hỗn chiến trong nước. Với hắn mà nói Mafia đắc thế cũng tốt, Hồng Minh thắng lợi cũng thế, đều không có chút ảnh hưởng. Nhưng Trạch Ninh xuất hiện cải biến hết thảy. Dục vọng chiếm giữ mãnh liệt làm cho Vệ Thanh Phong không cho phép đồ vật thuộc về mình lại phản bội, cho dù là thứ đã bị hắn vứt bỏ. Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn đến Trạch Ninh liền nhận định, sau đó cố ý không cho sư phụ dạy Trạch Ninh vốn có xương cốt tuyệt hảo là vì làm cho Trạch Ninh hoàn toàn thuộc về mình, không nghĩ hiện tại lại… “Vệ thiếu gia hỗ trợ đương nhiên là tốt nhất, nhưng đối phương cũng không phải đầu đường xó chợ.” Lạc Dục Đan một thân đường trang màu trắng thêu chỉ vàng dựa vào trên sô pha, tà mị nói không nên lời. Nhưng dưới đáy mắt lại lộ ra âm lãnh nhiếp người làm cho người ta không dám khinh thường. “Liền bọn họ?” Vệ Thanh Phong phát ra cười lạnh từ lỗ mũi, “Đúng là Mafia tung hoành thế giới, nhưng ở Trung Quốc, quy tắc trò chơi hoàn toàn khác biệt.” “Có những lời này của Vệ thiếu gia, tôi yên tâm.” Lạc Dục Đan nói âm cuối hơi nâng lên, ngoài miệng tuy rằng là lời nói khiêm nhường nhưng trong giọng nói lại lộ ra khí phách của kẻ đứng trên cao, còn mang theo cảm giác miệt thị chúng sinh. Vệ Thanh Phong tự nhiên nghe ra đến, nhưng hắn cũng không giận. Hắn cùng Lạc Dục Đan chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ cần có thể cùng nhau đạt được mục đích, thành ý cùng thái độ cũng không quan trọng. Chỉ cần là chuyện không liên quan đến Trạch Ninh, Vệ Thanh Phong luôn luôn có thể đưa ra phán đoán hợp lý thuộc về sát thủ tinh anh. “Mấy ngày nay kêu người của ngươi thu liễm một chút, tổn thất ta mặc kệ.” Vệ Thanh Phong đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa nói. “Không sao, diễn thì phải làm thực một chút mới tốt.” Lạc Dục Đan cầm lấy ly rượu đỏ trước mắt, hơi nhấp một ngụm, trong mắt chiếu ra là hưởng thụ đối với trò chơi. Đúng, những điều này đối với hắn mà nói chỉ là một hồi trò chơi. Hắn không cần biết bao nhiêu người sẽ chết, bao nhiêu người sẽ vong, hắn chỉ cần hưởng thụ là được. Bất quá, đối với trò chơi hắn luôn luôn không thích thua. “Hạo ca, mấy cứ điểm ở Tây khu đều bị kiểm tra.” Hôm nay A Cường xuất viện liền đi nhìn nhìn. Ai ngờ xa xa liền thấy một đám cảnh sát, hắn cả kinh vội chạy về báo cáo cho Ngô Hạo. Ngô Hạo hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có lý do không? Ai tay chân không sạch sẽ làm cho cảnh sát tra được chứng cớ?” “Đối phương nói là kiểm tra theo lệ thường, cũng không có lệnh kiểm.” A Cường cũng hiểu được có chút kỳ quái, chuyện này có chút không đầu không đuôi. “Đã biết. Liên hệ luật sư, có thể bảo lãnh liền bảo lãnh ra, tận lực đừng để cho các huynh đê chịu khổ. Chuyện này cậu nhìn kỹ, có gì liền tùy thời nói cho tôi.” “Vâng, Hạo ca.” Trong lòng Ngô Hạo đại khái có suy đoán. Mafia chậm chạp không tiến vào Trung Quốc là bởi vì quy tắc trò chơi ở đây không giống với phương Tây. Ở phương Tây, một cố vấn pháp luật vĩ đại có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng ở Trung Quốc tựa hồ hối lộ một cục trưởng cục cảnh sát càng có chỗ dựa hơn. Thời gian Ngô hạo ở Trung Quốc khá ngắn, tự nhiên căn cơ không vững chắc bằng đối phương, bị đối phương dùng lực lượng của chính phủ đến kiếm chuyện cũng là bình thường. Nhưng, thời gian đối phương là khó làm dễ cũng không khỏi quá đúng dịp đi, nếu có lực lượng như vậy không phải một kích tất sát sẽ tốt hơn sao, cần gì tiểu đánh tiểu nháo như vậy? Ngô Hạo cầm lấy tư liệu mà Long Việt vừa giao lên, nhìn chằm chằm một hàng chữ trong tư liệu mày nhíu càng sâu. Vệ Thanh Phong này quả nhiên không đơn giản chỉ là sát thủ. Sự tình trở nên có chút khó giải quyết a. “Chủ nhân.” Trạch Ninh bưng cà phê lên, lùi sang một bên, không phải y không phát hiện vẻ mặt lo lắng của hắn, cũng không xem nhẹ cái nhíu mày của Ngô Hạo. Nhưng Ngô Hạo không nói, y cũng sẽ không hỏi, y chỉ cần làm tốt chuyện Ngô Hạo giao cho là tốt rồi. Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn Trạch Ninh, giống như đang tự hỏi cái gì, thật lâu sau hắn thở dài nói: “Ninh, buổi tôi đi cùng ta tham dự một cái yến hội.” “Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh không hỏi là yến hội gì, nhưng chỉ cần Ngô Hạo muốn y sẽ làm tất cả, làm cái gì cũng không quan trọng. Ngô Hạo đương nhiên cũng thử đi tiếp xúc những quan lớn chính phủ này, nhưng dùng phương pháp bình thường cần tốn nhiều thời gian, Nơi có thể kết bạn nhân nhất thường thường là nơi có thể phản ánh dục vọng nguyên thủy nhất của loài người. Lấy tình huống trước mắt, có một số việc hắn không thể không làm.
|
Chương 31: Câu lạc bộ, nô lệ cũ Lấy ra một thiệp mời bị đè ép thật lâu ở trong ngăn tủ, Ngô Hạo đứng dậy bắt đầu chuẩn bị. Thiệp mời là do một câu lạc bộ làm ra dành cho hội viên. Lúc còn ở Mĩ, lúc rảnh rỗi Ngô Hạo cũng sẽ đi câu lạc bộ SM lượn hai vòng, dạy dỗ vài tiểu nô. Tay nghề của hắn rất tốt, sau vài lần biểu diễn thì danh tiếng dần lan truyền trong vòng. Nhưng từ khi gặp được Trạch Ninh hắn liền không có hứng thú với nô lệ khác, liền không còn đi câu lạc bộ nữa. Làm hội viên của loại câu lạc bộ này có yêu cầu về tư chất rất cao, tin tức cũng thực linh thông. Ngô Hạo vừa đến Trung Quốc liền nhận được thiệp mời, đối phương còn nói có thể miễn phí cung cấp thẻ vàng, chỉ hi vọng Ngô Hạo có thể thường thường đến biểu diễn hai lần, Ở trong nước SM phát triển không bằng ở Mĩ, loại người có danh tiếng ở trong vòng luẩn quẩn ở Mĩ như Ngô Hạo, câu lạc bộ đương nhiên mong chờ. Từ khi bắt đầu dạy dỗ Trạch Ninh, Ngô Hạo liền đem chuyện này ném ra sau đầu, Trạch Ninh không giống với những nô lệ khác, y không phải M bẩm sinh, y chỉ là cần ở trong sự thần phục về thân xác mà xác nhận ý nghĩa tồn tại của mình. Nhưng cũng có chút tư tâm, Ngô Hạo cũng không nguyện để cho người khác nhìn đến một mặt khác của Trạch Ninh, một mặt mà Trạch Ninh không muốn người biết kia chỉ cần hắn biết là đủ rồi, trừ bỏ hắn ai cũng không được thưởng thức một mặt yếu đuối của tiểu nô lệ của hắn. Trước mặt người ngoài Trạch Ninh hẳn là kiêu ngạo mà cường đại. Nhưng hôm nay, hắn phải đến nơi đó kết giao một ít quyền quý. Hiện tại hắn mới đến, căn cơ cưa ổn, kẻ địch mạnh lại không ngừng rục rịch, nếu còn không biết đi tìm hậu viện thì thật sự là chết cũng xứng đáng. “Ninh, tối hôm nay ta muốn mang ngươi đi biểu diễn. Sau đó còn có chút việc khác, nhưng ta sẽ không để cho người khác chạm vào ngươi.” Ngô Hạo không muốn mang Trạch Ninh đến chỗ đó, nhưng hắn lại không muốn chạm vào nô lệ khác. “Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh ngoan ngoãn trả lời. Kỳ thật Trạch Ninh thực thông hiểu tình thế hiện tại, Ngô Hạo phải đi nước cờ như thế nào y rất rõ ràng. Vốn loại tình trạng này cũng không thoát khỏi có liên quan đến y. Ngô Hạo là vì hắn mà làm căng với Tây khu, sau đó lại vì hắn mà rước lấy một phiền toái như Vệ Thanh Phong. Nhưng cho dù như vậy, Ngô Hạo vẫn khắp nới che chở y, không muốn để cho y chịu chút thương tổn. Trạch Ninh cảm thấy gặp được Ngô Hạo là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho y. Ngô Hạo vì Trạch Ninh mà chọn một bộ đồ SM màu lam nhạt. Sợi dây trên bộ đồ màu lam nhạt chỉ là đơn giản vòng qua hai điểm trước ngực, không giống đồ SM bình thường lộ ra mùi vị tình dục cùng khiêu khích rõ ràng, còn ẩn ẩn mang theo sắc thái cấm dục. Hia điểm trắng bạc trên nhũ tiêm của Trạch Ninh ở dưới ngọn đèn lóe ra, ở trong một mảnh lam nhạt này giống như đang ở trong núi băng lại liếc mắt nhìn thấy suối nước nóng, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần tìm tòi nghiên cứu. Ở dưới thân trừ bỏ dây thừng màu lam cùng giả dương cụ bên hông còn có một sợi dây kết theo động tác mà đong đưa, mị hoặc vô cùng. Cho tới bây giờ Ngô Hạo đều biết thị giác thấp kém chỉ có thể đả động người thấp kém, những thứ có thể khiến cho những kẻ trên cao thích thú dĩ nhiên là những thứ khác biệt. Hắn nhìn Trạch Ninh, đối lựa chọn của mình cảm thấy thực vừa lòng. Ở bên ngoài mặc một bộ tây trang, lúc Trạch Ninh ra cửa cũng không có chút khác với người thường. Câu lạc bộ nằm tại trung tâm của khu phố, cũng không quá xa.Xung quanh một mảnh đều là nơi xa hoa vung tiền như rác, cho nên người không nhiều cũng không ồn ào. Cửa vào của câu lạc bộ cũng không cao điệu, người không biết chỉ nghĩ là một nơi ở tầm thường. Đưa ra thiệp mời. Ngô Hạo cùng Trạch Ninh được bồi bàn đón đi vào. Cho dù vào câu lạc bộ Ngô Hạo cũng không để cho Trạch Ninh cởi lớp đồ bên ngoài. Bình thường ở nơi này ngoại trừ nhân viên công tác cũng chỉ có hai loại người, đến hưởng lạc cùng bị hưởng lạc. Hiện tại thân phận của Trạch Ninh không thể nghi ngờ là thuộc về người sau, dọc theo đường đi y đã nhìn thấy vô số nô lệ bị chủ nhân bắt phải bò sát. Vòng cổ của Trạch Ninh là lộ ra bên ngoài quần áo, ngay từ đầu đã có bồi bàn muốn giúp Trạch Ninh cởi quần áo, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Ngô Hạo trừng một cái liền lui về. Hắn cũng không muốn tiểu nô lệ của hắn tùy tiện bại lộ ở trước mặt của người khác. Trực tiếp đi đến văn phòng ở tầng cao nhất, Ngô Hạo cũng không nhìn người nam nhân ngồi trước bàn công tác: “Đêm nay ta muốn biểu diễn, khu A.” “Vâng, tiên sinh.” Tùy Xa, ông chủ của câu lạc bộ thế nhưng cung kính gọi Ngô Hạo là tiên sinh, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được. Nhưng Ngô Hạo lại lơ đễnh, kỳ thật đây chỉ là một tiểu nô mà hắn từng dạy dỗ vài ngày lúc còn ở Mĩ mà thôi, tôn kính với hắn là chuyện đương nhiên. Chơi SM không có liên quan gì đến thân phận, là chủ hay là nô cùng địa vị trong xã hội không chút liên quan, người làm nô dưới tay Ngô Hạo có đủ loại nhân vật nổi tiếng. Tùy Xa chú ý đến vòng cổ trên gáy của Trạch Ninh, vẻ mặt hắn hơi biến đổi: “Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng thu tư sủng, chúc mừng. Hôm nay là muốn dẫn y đi biểu diễn sao?” Ngô Hạo sao lại không nghe ra mất mát trong những lời này, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ hơi hơi gật đầu: “Muốn kết bạn với mấy hội viên của ngươi, ngươi an bài một chút.” “Không thành vấn đề.” Dấu đi mất mát trong mắt, Tùy Xa ấn điện thoại phân phó cấp dưới đi chuẩn bị. Hắn đánh giá Trạch Ninh, âm thầm đo lường xem người này dựa vào cái gì có thể làm cho Ngô Hạo thu làm tư sủng.
|
Chương 32: Nến đỏ, biểu diễn “Cứ như vậy, không cần cử động, không cần lên tiếng, không cần để ý dưới đài, chỉ cần nghĩ về ta.” “Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh không giống những nô lệ bình thường khác là bị dạy dỗ sư dẫn lên đài. Y liền như vậy mà mặc tây trang lạnh nhạt đi đến trung ương vũ đài, dẫn tới một mảnh nghị luận bên dưới. Trạch Ninh không để ý đến sự xôn xao dưới đài, y vươn tay cởi nút áo, từng nút từng nút, không quá nhanh cũng không quá chậm. Y cởi tây trang, gấp lại để qua một bên, tiếp tục cởi áo sơ mi. Tiếng nghị luận dưới đài dần dần nhỏ xuống, mọi người bắt đầu bị động tác của Trạch Ninh hấp dẫn. Trạch Ninh mặt không chút thay đổi, giữa động tác mang theo sắc thái cấm dục cực kỳ mãnh liệt, Khóe mát hơi hơi cong cùng vòng cổ lóe ánh sáng bạc lại có thể kích phát dục vọng của mọi người. Người chính là như vậy, càng không chiếm được lại càng muốn có, càng kiêu ngạo lại càng muốn đập nát. Mọi người đều tĩnh lặng lại, tập trung tinh thần nhìn động tác của Trạch Ninh. Bọn họ khẩn cấp muốn biết, dưới lớp áo kia là khối thân thể mê người đến mức nào. Áo trong cũng bị cởi, chỉnh tề đặt ở một bên. Nhũ hoàn dưới ngọn đèn tản ra ánh sáng hoa mỹ, thằng y băng lam bày ra vẻ yêu dị rõ rệt. Ánh mắt của mọi người bắt đầu trở nên lửa nóng, tất cả tầm mắt đều như đèn pha đánh vào trên người Trạch Ninh. Trạch Ninh vẫn duy trì vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, tay y đặt lên lưng quần. Dưới đài đã có người hô hấp trầm trọng lên. Quần tây cũng bị cởi xuống, tính khí đã bán cương bị chặt chẽ giam cằm trong thằng lung không thẻ duỗi thân, dây kết băng lam đi theo động tác của Trạch Ninh đong đưa một cách bất quy tắc, gãi vào lòng mọi người. Trạch Ninh mở ra đầu gối thẳng thân trên quỳ xuống, mu bàn tay đưa ra sau làm ra trạng thái bị trói buộc. Y buông mi mắt im lặng chờ đợi chủ nhân của y. Cuối cùng Ngô Hạo cũng lên đài, hắn cầm trường tiên trong tay, từng bước đi chứa đựng sự uy nghiêm mạnh mẽ riêng biệt của hắn. Ngô Hạo lấy ra hai viên thuốc màu lam nhạt cho Trạch Ninh uống xuống. Trong radio tiếng giải thích hợp thời vang lên: “Đây là sản phẩm mới được câu lạc bộ khai phá, “Mị Lan”, chẳng những có thể kích phát tính dục còn có thể đề cao độ mẫn cảm của cơ thể, cho tiểu nô của ngươi có thể hoàn hảo lĩnh hội yêu thương của ngươi.” Chỉ chốc lát sau thân thể Trạch Ninh đã phủ lên một sắc đỏ tình dục, y hơi hơi toát mồ hôi, hạ thân vốn bán cương đã muốn hoàn toàn cương, nhưng bởi vì thằng lung trói buộc mà không thể phóng thích. Không biết Ngô Hạo thao tác ra sao, thằng lung trói buộc dục vọng mở ra, phân thân của Trạch Ninh một chút bắn đi ra. Hô hấp của Trạch Ninh trở nên dồn dập, hiển nhiên đang cố gắng khống chế dục vọng của bản thân. Ngô Hạo lấy ra một cây nến đỏ làm cho Trạch Ninh ngậm vào, sau đó châm lửa. Nến đỏ thực mềm, hơi dùng lực một chút sẽ cắn đứt, nến đỏ gãy, đốt tới chính là phân thân. Sáp tan chảy vừa vắn nhỏ lên phân thân, đau đớn vốn không khó nhẫn lại bị dược vật phóng đại vài lần. Cơ bắp của Trạch Ninh buộc chặt, biểu tình trên mặt hơi vặn vẹo. Y thật cẩn thận khống chế chính mình, không cho mình cắn đứt ngọn nến, cũng không làm cho chính mình cao trào. Biểu tình ẫn nhẫn của Trạch Ninh thông qua màn hình lớn rõ ràng hiện ra trước mắt từng người xem, hô hấp nơi hiện trường trở nên nặng nề nghiêm trọng, khoái cảm làm nhục theo đáy lòng mỗi người lan tràn mở ra. Tiếp theo Ngô Hạo cho Trạch Ninh mang nhũ giáp. Hồng anh trước ngực bị vật nặng ràng buộc hơi hơi rủ xuống, xé rách đau đớn rõ ràng rơi vào não bộ, Trạch Ninh hơi run rẩy lên. Đến bây giờ Trạch Ninh chưa hề phát ra một tiếng, làm cho người ta hoài nghi có phải mình đang xem một bộ phim câm hay không. Vốn biểu diễn SM là đi cùng với rên rỉ liêu nhân cùng dụ hoặc tình dục, hiện tại cấm dục cùng tĩnh lặng như vậy ngược lại càng gợi lên dục vọng ở sâu trong lòng của mọi người. Ngô Hạo cầm lấy một cái giả dương vật sáp nhật vào cửa sau của Trạch Ninh, theo màn hình đặc tả có thể thấy được Trạch Ninh run rẩy cùng ẩn nhẫn, nhưng y vẫn như cũ không hề động, không hề rên rỉ. Ngọn nến vẫn cháy như cũ, ánh sáng có chút chớp lên, sáp chảy đã muốn hoàn toàn bao vây phân thân của Trạch Ninh. Ngô Hạo cầm lấy roi, trận bão roi bắt đầu rơi lên từng chỗ trên người của Trạch Ninh. Phía trong sườn đùi, nhũ tiêm, bụng, roi của Ngô Hạo rất nhanh mà lại chính xác, một chút một chút không chút nào thất bại. Hô hấp của Trạch Ninh trở nên dị thường dồn dập, mồ hôi không ngừng chảy xuống, tóc sớm đã bị thấm ướt, sâu nơi cổ họng phát ra hiển nhiên là tiếng rên rỉ bị cực lực áp chế. Hô hấp của mọi người dưới đài đi theo tiết tấu của roi càng lúc càng nhanh, đột nhiên roi ngừng lại, tâm mọi người bị hung hăng đánh vào, bình tĩnh như vậy sau đó sẽ phát sinh cái gì? Cổ tay Ngô Hạo run lên, roi phát ra thanh âm phá không, ánh nến tắt. Nháy mắt mọi người quên hô hấp, phía dưới ngọn nến chính là phân thân của Trạch Ninh, nếu táy của Ngô Hạo run một chút…Mà Trạch Ninh đối mặt với thế roi như vậy lại có thể vẫn bất động, thực làm cho người ta tán thưởng. Ngô Hạo đem ngọn nến lấy ra khỏi miệng Trạch Ninh, kéo theo một đường chỉ bạc dâm mỹ đến nói không nên lời. Tiếp theo Ngô Hạo đi rút thanh giả dương vật ra. Mọi người ngưng thần chậm rãi đợi, trận dạy dỗ này có thành công hay không hoàn toàn nhìn xem Trạch Ninh có thể khống chế chính mình không bắn ra hay không, trải qua một trận quất vừa rồi mọi người đều biết tình dục cùng tự chủ của Trạch Ninh đều đã chống đỡ đến cực hạn, y thật sự có thể nhịn nữa sao? Ngô Hạo không có thử thách khẩu vị mọi người, hắn nắm phần đầu, động tác lưu lớt rút ra. Tâm mọi người đều nhắc tới cổ họng, nhìn chằm chằm lên đài không chuyển mắt. Trạch Ninh kịch liệt thở dốc, cơ bắp y buộc chặc vòng quanh một đường cong mạnh mẽ. Mười giây, hai mươi giây, một phút, con ngươi của y chậm rãi khôi phục thanh minh, y không có bắn ra. Thời gian nơi đại sảnh giống như trong nháy mắt này đọng lại, không ai cử động, tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy. Thật lâu sau, cuối cùng có người phản ứng lại, dưới đài bộc phát tiếng vỗ tay liên miên không dứt. Trạch Ninh mang đầy thân vết roi cúi người, thành kính hôn mũi chân Ngô Hạo. Ngô Hạo ôm lấy Trạch Ninh, chậm rãi rời vũ đài. Đúng lúc này một thanh âm dưới đài vang lên: “Nô lệ này tôi muốn! Một trăm ngàn!”
|
Chương 33: Kêu giá, ghen tị “Hai ngàn vạn.” “Hai ngàn năm.” “Ba ngàn…” Dưới đài tiếng kêu giá không ngừng vang lên, Ngô Hạo ôm Trạch Ninh không biểu tình nhíu mày. Chuyện này là sao? “Chủ nhân.” Bàn tay bắt lấy Ngô Hạo của Trạch Ninh không khỏi nắm thật chặt, sợ hãi dưới đáy lòng không thể kiềm chế mà dâng lên, trí nhớ quen thuộc nổi lên trong óc. Từ nhỏ y đã bị đưa đến một nơi mà bản thân giống như hàng hóa. Mỗi khi y nghĩ đến mình đã được cứu chuộc, sự thật luôn sẽ cười nhạo y ngây thơ, chẳng lẽ lần này y lại sắp bị tiễn bước? Không cần, không cần như vậy, y đã muốn hai bàn tay trắng. Trạch Ninh nhắm mắt lại, khóe miệng không tự giác giơ lên một tia cười lạnh. Chính mình lại có tư cách gì xa cầu, vốn chính là một sự tồn tại bị thế giới vứt bỏ. Ngô Hạo thu dụng y cho y ấm áp đã muốn tốt lắm. Hiện tại vì giải quyết khốn cảnh, đem y – đầu sỏ gây nên bán đi, chính mình lại có gì mà oán. Nếu không có chính mình, Ngô Hạo cũng sẽ không rơi xuống quẫn cảnh như bây giờ. Bán liền bán đi… “Không cần loạn tưởng, ngoan, tin tưởng ta.” Thanh âm ôn nhu của Ngô Hạo từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo lực lượng làm yên ổn lòng người. Kỳ thật bản thân Ngô Hạo đối với tình huống hiện tại cũng có chút không hiểu, nhưng có một chuyện hắn thực xác định, hắn sẽ không làm cho Trạch Ninh rời đi chính mình. Trạch Ninh hít sâu một hơi làm cho chính mình tỉnh táo lại, không cần bị bóng ma trước kia ảnh hưởng, Từ giây phút y quyết định đem mình giao cho Ngô Hạo, y không nên lại có hoài nghi. Nếu cược, sẽ cược đến cuối cùng. Ngô Hạo đáng giá chính mình tín nhiệm, chỉ cần tin tưởng hắn là đủ rồi. Tin tưởng mỗi câu hắn từng nói. Hắn từng nói, hắn sẽ không để cho những người khác chạm vào chính mình. “Thực xin lỗi, chủ nhân. Ninh đa tâm.” “Không sao.” Ngô Hạo nhẹ nhàng hôn xuống môi Trạch Ninh, đem Trạch Ninh để xuống ghế, “Ta đi tìm quản lý nói chút chuyện, ngươi ở chỗ này chờ ta. Đừng cho người khác chạm vào ngươi, khi tất yếu có thể ra tay.” Ngô Hạo đã đoán được là có chuyện gì. Cho dù tại loại câu lạc bộ này, bình thường nô lệ có chủ sẽ không bị quấy rầy, trừ khi là ý tứ của người kia… Bất quá nếu dám đụng đến tiểu nô lệ của hắn, phải chuẩn bị tốt đại giới tương ứng. “Tùy Viễn, tôi muốn một lời giải thích.” Ngô Hạo mở ra cửa ban công trên tàng cao nhất, giọng điệu lạnh như băng. Trên người hắn tản mát ra tức giận, vừa vào cửa liền đem toàn bộ phòng ở đều bao phủ dưới áp suất thấp của hắn. “Chủ nhân..” Tùy Viễn ngồi trước bàn bị khí thế của Ngô Hạo dọa đến, theo bản năng đem lời trong lòng hô ra. “Tôi không phải chủ nhân của cậu.” Ngô Hạo lạnh như băng đánh gãy. “Vì cái gì y có thể tôi lại không được?! Tôi có chỗ nào không bằng y? Tiên sinh ngài vốn không thu tư sủng, tôi còn chưa tính. Nhưng là hiện tại, ngài vì cái gì muốn y không cần tôi?” “Vì cái gì?” Ngô Hạo phát ra cười lạnh từ yết hầu, “Bởi vì cậu không xứng. Chỉ vì ghen tị liền hãm hại người. Tùy Viễn, chỉ cần điểm này cậu liền không bằng một phần vạn của Trạch Ninh.” “Tôi…đó là bởi vì tôi…” “Bởi vì cái gì? Bởi vì đối tôi quá mức mê luyến, phải làm nô lệ của tôi?” Ngữ khí của Ngô Hạo một câu so một câu càng thêm lạnh lẽo, làm cho người ta thấy lạnh đến tận xương, “Tùy Viễn, nếu cậu là nô lệ của tôi toi đã sớm ném cậu đi, bởi vì cậu quá mức tự cho là thông minh, quá không đem người để vào mắt. Đáng tiếc, cậu còn không xứng.” “Tôi…không có…” Tùy Viễn hoàn toàn bị khí thế của Ngô Hạo dọa đến, Ngô Hạo từng câu từng câu hỏi lại hắn đều không thể trả lời, thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mỏng manh đến cơ hồ không thể nghe thấy. “nếu như cậu còn muốn đạt được sự thừa nhận của tôi, hiện tại phải đi cùng tân khách thuyết minh là có chuyện gì.” Ngô Hạo nói xong liền rời đi văn phòng, chỉ chừa lại cho Tùy Viễn một bóng dáng lạnh lùng. Hắn biết Tùy Viễn nhất định sẽ làm theo lời của hắn. Trạch Ninh vẫn chưa kịp mặc tây trang vào, y cứ như vậy mà đứng ngoài hành lang dẫn tới văn phòng chờ Ngô Hạo. Một tầng này căn bản không có bao nhiêu người đến, ai ngờ hôm nay lại có người ở trong này lắc lư. Bọn họ nhìn đến dây xích nơi cổ của Trạch Ninh, liền mang vẻ mặt đáng khinh tiến lên. “Thật sự là tiểu nô lệ a, có muốn theo giúp chúng ta chơi đùa hay không?” Trạch Ninh không dấu vết lui từng bước, né tránh tay của người nọ. “Thực xin lỗi, tôi là có chủ nhân.” “Có chủ nhân? Vậy chủ nhân của mày ở đâu?” Người nọ vẫn không biết tốt xấu như cũ mà tiến lên. Trạch Ninh lại lui lại từng bước, y không muốn gây chuyện. “Còn dám trốn, chẳng qua là một thằng nô lệ.” Người nọ bắt được tay Trạch Ninh, không cho Trạch Ninh lui lại. Trạch Ninh theo bản năng đẩy một cái người nọ liền ngã văng ra ngoài. Đồng bọn của người nọ hiển nhiên bị dọa đến, kinh ngạc nhìn Trạch Ninh, không thể tưởng được một cái tiểu nô lại có thân thủ nha vậy. Người nọ có chút chật vật đứng lên, thẹn quá thành giận : “Mày dám ra tay với tao! Không sợ…” “Không sợ cái gì?” Một giọng nói lạnh băng đánh gãy lời của người nọ. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, Ngô Hạo đang chậm rãi từ văn phòng đi ra. Hắn kéo Trạch Ninh ôm vào lòng, trong ánh mắt mang theo sủng nịnh. Hắn dùng khóe mắt quét nhìn đám người kia: “Lúc nào thì Phù Quang có thể động đến nô lệ đã có chủ, sao tôi lại không biết? Tùy Viễn thật đúng là càng ngày càng kỳ cục.” Nghe được lời của Ngô Hạo, đám người kia đứng ở nơi đó không biết làm sao. Bọn họ đến chỗ này vốn là người bên trên bày mưu đặt kế, nhưng người trước mắt này có khí thế không giống người thường, lại gọi thẳng tên của lão đại bọn họ, nhìn thế nào cũng không giống cái dễ chọc. Chuyện này, rốt cục còn muốn làm xuống hay không? “Cút.” Ngô Hạo lạnh lùng phun ra một chữ. Dàn tâm lý kiến thiết cuối cùng của đám người này bị một chữ này công phá, bị dọa đến mức tự hiểu mà kéo nhau về.
|
Chương 34: Săn sóc, kết giao Lúc này trong đại sảnh dưới lầu, Trạch Ninh đã muốn bị 1 triệu định giá thành giao. Mà ngay một khắc chùy định giá gõ xuống, trong hệ thống radio vang lên thanh âm của chủ nhân nơi này, là thanh âm của Tùy Viễn. “Thực xin lỗi, các vị tân khách. Bởi vì một ít sai lầm, đây cũng không phải là nô lệ dành cho bán đấu giá mà là một tư nô của một hội viên. Vạn phần thật có lỗi quét đi hưng trí của mọi người cho nên toàn bộ phí dụng hôm nay sẽ miễn phí toàn bộ. Nếu như mọi người thực thích vị nô lệ này, có thể tiếp tục quang lâm câu lạc bộ của chúng ta, vị hội viên này sẽ có biểu diễn không định kỳ.” Tùy Viễn dưới uy áp của Ngô Hạo không thể không làm sáng tỏ chuyện này, nhưng dù sao hắn cũng nắm Phù Quang trong tay, thế lực phía sau đồng dạng không thể khinh thường. Nếu tuyệt không có khả năng lại trở thành chủ nô, như vậy làm ông chủ câu lạc bộ hắn cũng sẽ không bỏ qua một cây rụng tiền như Ngô Hạo. Ngô Hạo tự nhiên cũng nghe được radio, bất quá hắn cũng không ngại bán cho Tùy Viễn nhân tình này. Vốn, xé rách mặt đối mọi người ai cũng không có chỗ tốt. Hơn nữa cái không định kỳ kia là bao lâu lại có ai biết được? Hắn cúi đầu xuống, ở bên tai Trạch Ninh ôn nhu nói: “Bắn đi.” Dục vọng của hai người cuối cùng cùng nhau phát tiết ra, sau khi cao trào trôi qua chậm rãi trở về bình tĩnh. Trạch Ninh bình bình hô hấp, đợi thể lực của mình khôi phục một chút, liền muốn xuống dưới rửa sạch cho Ngô Hạo. Ngô Hạo lại lấy qua khăn giấy tự thu thập sạch sẽ: “Không cần, ngươi cũng đã mệt chết đi. Đem bản thân làm sạch sẽ là tốt rồi. Tối hôm nay vẫn chưa chấm dứt.” Ngô Hạo là một chủ nhân nghiêm khắc. Lúc nghiêm khắc hắn không cho phép nô lệ đối mình có chút ngỗ nghịch nào, roi trong tay hắn chưa bao giờ có do dự cùng chần chờ. Nhưng hắn lại là tình nhân ôn nhu nhất, hắn thời khắc đều lưu ý trạng thái của đối phương, trong lời nói cử chỉ đều có săn sóc cùng quan tâm không tưởng được. Giống như hiện tại, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ Trạch Ninh phục vụ, lại vì là ở bên ngoài không muốn làm cho Trạch Ninh quá mức mệt nhọc liền săn sóc cự tuyệt. Trạch Ninh từ nhỏ đến lớn làm sao từng được người quan tâm như vậy? Hiện tại y đối với Ngô Hạo không muốn xa rời đã không hoàn toàn chỉ là thành quả của việc đánh vỡ lần đó. Từng hành động của Ngô Hạo, tuy rằng nhỏ bé, nhưng chậm rãi mọc rễ trong lòng Trạch Ninh, trở thành tồn tại không thể thay thế. Trạch Ninh vốn là một người có yêu cầu rất thấp, mong muốn cả đời của y chẳng qua cũng chỉ là một chút yêu thương, một chút yêu thương mà một đứa nhỏ tầm thường nào cũng đều có thể có được. Nhưng y đồng thời lại là người có yêu cầu rất cao, người khác đối tốt với y, y sẽ cám ơn báo đáp, nhưng tuyệt không quỳ gối thần phục. Nếu không phải một người đủ cường đại đứng ở trước mặt y, hắn không thể đối mắt với kiêu ngạo của y, y vẫn sẽ tiếp tục suy trì kiêu ngạo của chính mình. Mà Ngô Hạo, như vậy cường đại chói mắt, lại như vậy ôn nhu cẩn thận. “Theo ta xuống lầu, nên nói chuyện chính sự.” Ngô Hạo mở ra cửa phòng đi ra ngoài, Trạch Ninh vội vàng đuổi kịp. Ngô Hạo đi ở đằng trước, ở trong mắt Trạch Ninh thật giống như một đoàn ánh sáng. Một lần nữa tiến vào đại sảnh, trên mặt Ngô Hạo đã treo lên mỉm cười xã giao, môi hắn hơi cong lên, cảng giác không lạnh như băng lại không nóng nảy, làm cho người không biết ý nghĩa chân thật dưới nụ cười kia. Hắn cầm lấy một ly Whiskey từ trong khay của bồi bàn, đi về phía một nam nhân trung niên trong đại sảnh. "Nghe nói, vừa rồi là Du tiên sinh đưa ra giá chụp được nô lệ của tôi. Đây thực sự là vinh hạnh của Ngô mỗ.” Ngô Hạo mở miệng, thanh âm trước sau như một có từ tính, trong trầm ổn lại mang theo chút lỗ mãng, có vẻ không kiêu ngạo không nịnh bợ. Nam nhân hắn bắt chuyện tên Du Phú Khang, là Bí Thư S thị, nghe nói có bối cảnh rất sâu, gia phổ ngược dòng lên trên thậm chí có thể dính đến vị công thần họ Mao. Du Phú Khang xoay người lại, trên mặt treo tươi cười lão luyện, làm cho người ta đoán không ra sâu cạn. “Thật ngại. Tôi cũng không biết đó là tư nô của Ngô tiên sinh, nếu có đắc tội, hi vọng không để trong lòng a.” “Như thế nào đâu, đụng tới người đồng đạo vui mừng còn không kịp đâu! Không biết Du tiên sinh có hứng thú cùng tôi kết bạn hay không, trao đổi một chút kinh nghiệm.” Du Phú Khang đánh giá Ngô Hạo, tựa hồ đang suy xét gì đó. Hắn nghiền ngẫm trong chốc lát, trên mặt lại treo lên tươi cười: “Chúng ta đây tìm chỗ để tiện nói chuyện hơn?” “Kia không thể tốt hơn.”
|