Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
CHƯƠNG 216: GHÉP HÌNH. Có lẻ do động tỉnh của Vũ Trì tạo ra hơi lớn, cho nên vị tiểu Hòa Thượng đã chạy vào. Thấy cậu suy sụp ngồi đó, hắn còn tiện tay đở cậu lên. "Thí chủ, ngươi vì sao lại khóc rồi?" hắn hồn nhiên hỏi cậu. "Ta..." cậu ngước nhìn hắn không biết phải trả lời như thế nào cho phải. "Ta...ta khóc vì ta đã biến thành một ông lão, ta sợ...sợ người ta yêu sẽ không chấp nhận vẻ bề ngoài này của ta" nói chuyện này với một tiểu Hòa Thượng, đột nhiên cậu lại cảm thấy rất buồn cười. "Thí chủ, không phải người cũng nói đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao, người tại sao lại khóc vì nó?" tiểu Hòa Thượng nói một câu làm Vũ Trì phải trố mắt nhìn hắn. Chỉ là một đứa nhỏ chưa nhiễm bụi trần lại nó ra được triết lý như vậy, hắn không đơn giản chỉ là một tiểu Hòa Thượng bình thường a. Thấy cậu nhìn mình, tiểu Hòa Thượng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Sư phụ từng nói, vẻ bên ngoài chỉ là một lớp da giúp người ta phân biệt nhau, đẹp hay xấu cũng chỉ là vật ngoài thân. Nó có thể tùy tiện sửa đổi, không phải chân chính là của ta. Chỉ có bản tâm mới thật sự là của ta" "Sinh lão bệnh tử, đó chính là quy luật không thể sửa đổi. Cho dù là tu sỉ có thể kéo dài sự sống, nhưng có ai thật sự bất tử bất diệt chứ? Mõi người khi sinh ra đều là một đứa bé, theo năm tháng lớn lên, rồi cũng sẽ có lúc già nua và trở về điểm xuất phát" Tiểu Hòa Thượng là tăng ni cho nên trong mọi câu nói đều bao hàm triết lý Phật Pháp, sinh tử luân hồi. Thấy Vũ Trì ngồi đó nhắm mắt lắng tai nghe, hắn liền nói tiếp: "Thí chủ cũng nằm trong vòng tuần hoàn này, cũng sẽ có lúc già nua xấu xí, vậy tại sao lại sợ nó? Chỉ là, hiện tại quá trình diễn ra nhanh hơn một chút mà thôi. Thí chủ sợ người đó sẽ chán ghét, ruồng bỏ thí chủ, nếu đúng thật là vậy thì tiểu tăng không hiểu hắn là yêu lớp da này, hay là thật sự yêu người?" "Nếu thật sự hắn yêu người thì cho dù người có biến thành gì đi nữa hắn vẫn sẽ cảm thông và bên cạnh người. Còn như hắn chỉ yêu vẻ ngoài, yêu lớp vỏ bọc ấy thì đến một lúc nào đó hắn cũng sẽ bỏ rơi người thôi". Nghe tiểu Hòa Thượng giảng đạo lý, tâm của Vũ Trì rất nhanh liền bình ổn lại. Nhưng cậu không mở mắt, cậu đang chiêm nghiệm từng chử mà hắn nói ra. Đột nhiên, cậu ngộ ra mọi thứ trên đời này đều có rất nhiều mặt, chỉ cần thay đổi phương hướng nhìn nhận thì kết quả mang lại sẽ hoàn toàn khác. Không biết thời gian qua đi bao lâu, không biết tiểu Hòa Thượng rời đi từ lúc nào, cho đến khi tiếng gỏ mỏ vang lên thì Vũ Trì mới bừng tỉnh. Tiếng mỏ, Phan Âm Phật Kinh, hương hoa tất cả đều mang đến cho Vũ Trì sự bình yên chưa từng có. Tuy Vũ Trì không hiểu bọn họ tụng niệm cái gì, nó có ý nghĩa gì, nhưng cậu...muốn nghe. Mỗi ngày hai lần sáng tối Đại Lôi Âm Tự đều tụng kinh, hòa theo tiếng mỏ Vũ Trì ngày càng thấy mình thanh tĩnh. Một thời gian sau, cậu đã "chấp nhận" hiện thực và đặc niềm tin vào tương lai. Sau đó, cậu đã bắt đầu chỉnh lý trăm vạn mãnh vở hình ảnh trong đầu của mình. Khó, chỉ có thể nói là khó, bởi vì các mãnh hình ảnh quá mức vụng vở và lộn xộn, cho nên mõi lần Vũ Trì muốn "đụng chạm" đến nó thì nó khiến cho cậu cực kỳ đau đầu. Nhưng mà, theo tiếng mỏ, tiếng Phạn Âm, thời gian thôi đưa Vũ Trì cũng từng chút, từng chút sắp xếp, nối ghép chúng lại với nhau. Thuở sơ khai, không ngờ thế giới này lại là một khối thống nhất. Khi ấy thiên địa chưa phân hóa, pháp tắc còn rối loạn liền sinh ra ba ngàn hồng hoang dị thú. Đây là bức hình đầu tiên Vũ Trì ghép xong, cậu lắc đầu phun ra một hơi trọc khí. Tuy nói có chút khổ sở, nhưng không ngờ ghép xong một bức hình Tinh Thần Lực của Vũ Trì lại tăng lên một mảng. Nghĩ nghĩ một chút, Vũ Trì liền xem đây là một phương thức tu luyện, cho nên càng thêm dụng tâm. Lúc này tại một nơi thanh nhã, Liên Hoa khắp nơi tỏa hương, trên bồ đoàn một vị Tăng Y đang gỏ mỏ bổng nhiên ngừng lại. "Thành công sao?" hắn tự hỏi, sau đó lại tiếp tục tụng kinh. Sau nhiều ngày Vũ Trì lại ghép thêm được một bức hình. Lần này lại là một thảm cảnh huyết tinh, ba ngàn hồng hoang dị thú chém giết nhau, mãu chảy thành sông, ngấm vào đất đá, phiêu linh giữa thiên địa. Sau đó, pháp tắc dần hình thành quy luật, kết hợp với máu của dị thú sản sinh ra các tộc đàn mới, tạm gọi là Cổ Tộc. Đến bây giờ Vũ Trì mới hiểu vì sao, khi hóa hình các tộc thường lấy Nhân hình làm chuẩn. Cũng bởi vì tộc đàn đầu tiên sinh ra chính là "Nhân Tộc", nói là "Nhân Tộc" cũng không phải, họ chỉ là có nhiều đặc điểm giống Nhân Tộc. Hoặc dã, họ là tổ tiên của Nhân Tộc hiện tại, Vũ Trì không rỏ lắm. Sau thời kỳ đó, các mãnh ghép đều không hoàn chỉnh, Vũ Trì cũng không rỏ ràng thứ gì. Chỉ biết sơ là các tộc đàn đánh nhau, thế giới bị đánh vở thành nhiều mãnh lớn, nhỏ khác nhau, rồi bọn họ cũng biến mất. "Biến mất?" Vũ Trì nhíu mày suy nghĩ, bọn họ vì sao lại biến mất? Là diệt chủng hay là có nguyên do gì khác. Sau đó lại sau đó, Vũ Trì cũng không có thu hoạch gì lớn. Nhưng đến cuối cùng có một chi tiết khiến cậu rất chú ý. Đó là, Thiên Địa Linh Căn sinh ra cùng các tộc hiện nay. Tuy nhiên, cậu lại không có mãnh ghép phần sau. Thở ra một hơi, lúc này tiếng tụng kinh sáng đã vang lên, Vũ Trì nhắm nghiền hai mắt lằn mò ra bên ngoài. "A, thí chủ người chịu ra ngoài rồi, nhưng sao lại nhắm mắt thế này" bổng nhiên bên tai Vũ Trì là tiếng của vị Tiểu Hòa Thượng. Vũ Trì nghe hỏi nhưng chỉ cười không đáp, chỉ có chân vẫn bước về phía trước.
|
CHƯƠNG 217: KHỔNG TƯỚC MINH VƯƠNG. Tiểu Hòa Thượng nhìn Vũ Trì, cứ suy nghĩ mãi không hiểu vì sao cậu lại nhắm mắt đi đường, mắt của cậu cũng đâu có hỏng đâu chứ. Nhưng lúc ấy ở một nơi khác lại có người đang cười cười, lắc đầu. Bổng nhiên, bên tai tiểu Hòa Thượng vang lên một giọng nói: "Đồ nhi, ngươi mang Vũ công tử đến gặp ta" Tiểu Hòa Thượng sau khi nghe sư phụ của mình truyền âm liền gấp rút chạy đến bên Vũ Trì thông báo. Trong một tiểu lâu xây giữa hồ sen, Vũ Trì được tiểu Hòa Thượng dẫn đến gặp sư phụ mình. "Đa tạ ân cứu mạng của Kính Lôi Phật Tổ" vừa đến Vũ Trì liền chấp tay bái tạ. "Vũ công tử khách khí, bần tăng chỉ là kết một cái thiện duyên, không dám nhận cái bái tạ này" ngồi trong tiểu lâu, Kính Lôi Phật Tổ cười cười đáp lại. Lúc này, tiểu Hòa Thượng đã không nhịn được bèn lên tiếng: "Thí chủ ngươi nhắm mắt sao lại nhận ra đây là sư phụ ta Kính Lôi Phật Tổ?" Nghe vậy, không đợi Vũ Trì lên tiếng Kính Lôi Phật Tổ đã cười nói trước: "Đồ nhi, ngươi nghe ta giảng dạy bao lâu nay xem ra chỉ là học vẹt, lại chưa thấu hiểu. Ngươi xem Vũ công tử chỉ nghe ngươi nói một lần đã hoàn toàn giác ngộ" "Sư phụ, đồ nhi...đồ nhi..." Không cần mở mắt Vũ Trì cũng biết tiểu Hòa Thượng đang đỏ mặt. "Vũ công tử đây đã là muốn dụng tâm thây mắt, dụng tâm cảm nhận không để mắt thường quấy nhiễu đạo tâm a" Kính Lôi Phật Tổ nói tiếp. "Phật Tổ tuệ nhãn" Vũ Trì nghe xong cũng cười đáp lại, lời khen biểu đạt cho sự đồng ý với hắn nói của hắn. "Vũ công tử đối với Phật Pháp có tuệ căn như vậy đúng là Phật Đạo thiên tài. Nếu công tử chuyên tu Phật Pháp, tương lai ất thành chính quả a" Kính Lôi Phật Tổ khen một câu, cũng nói bân quơ một câu, có chút không để ý nhưng thật ra rất quan tâm đến biểu hiện của Vũ Trì. Đáp lại hắn, Vũ Trì cười một cái, cũng học theo dáng vẻ hời hợt ấy mà lên tiếng: "Quý Tự có một vị Khổng Tước Phật Tổ, đã đủ" "Thì ra Vũ công tử đã biết hết, đúng không hổ là Vũ Hoàng, người có thể khiến Phượng Tộc kiên kỵ ba phần a" Kính Lôi Phật Tổ mặt không đổi sắc vẫn cười như củ. Tuy mặt ngoài không đổi sắc, nhưng thật ra trong tâm đã có vài phần minh bạch, vì sao Bồ Đề Phật Tổ lại không cho Đại Lôi Âm Tự tham gia Cô Sơn Chiến. Thế này biến số quá lớn, liên lụy cũng quá lớn, Đại Lôi Âm Tự không phải không có đệ tử xuất sắc, nhưng nếu đam so với Vũ Trì thì vẫn còn thua mấy phần. Huống chi, thế này không phải chỉ có một mình Vũ Trì như thế ưu tú. Cố thể khi suy sụp nhất Vũ Trì không nhận ra, nhưng đến khi bình tĩnh lại thì cậu đã nghi ngờ, một tiểu Hòa Thượng cho dù có tài hoa đến đâu cũng không thể nói ra được những lời ấy đánh động tâm thần của cậu. Như thế, chỉ có thể là có kẻ đứng sau dạy hắn phải nói như vậy. Đại Lôi Âm Tự này nước rất sâu, dùng chử "duyên" để hợp thức hóa hết tất cả chuyện. Cũng vì cái "duyên" này mà khiến cho Khổng Tước Tộc lao đao suốt năm thế, không ngóc đầu lên được. Vốn lúc đầu quan sát thấy Vũ Trì tịnh tâm lắng nghe kinh Phật, rồi Tinh Thần Lực lại đột phá Kính Lôi Phật Tổ cứ ngở là cậu đã tiếp thu Phật Pháp, cho nên mới muốn kéo cậu vò Đại Lôi Âm Tự. Nhưng lúc này xem ra không phải vậy! "Ta cứu ngài cũng vì chử "duyên", duyên phận không phải là thứ muốn gạt bỏ là gạt bỏ được. Ta nhìn ra duyên phận giữa ngài và Phật Pháp là rất sâu a" Kính Lôi vẫn cười nói. "Chử duyên này chẳng phải cũng chỉ là một trong những Vận Mệnh quy tắc thôi sao, nếu như đủ cường đại cho dù là thiện duyên cũng có thể xoay thành nghiệt duyên. Ngài nói, giữa chúng ta sẽ là thiện duyên hay nghiệt duyên?" Kính Lôi Phật Tổ không phản bác lại vì Vũ Trì nói đúng. Người đủ mạnh có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi vận mệnh, một chử "duyên" này có là gì. Chỉ là hắn không ngờ Vũ Trì lại tự tin đến vậy. Mạnh mẻ, như thế nào gọi là mạnh mẻ? Cho dù là hắn cũng không dám nói có thể thay đổi vận mệnh, mà Vũ Trì tu vi được bao nhiêu lại dám nói ra như vậy. Trong khi hắn còn mãi suy nghĩ thì một thanh âm già nua đã vang lên: "Kính Lôi, mời Vũ Hoàng đến chổ ta" "Dạ" Kính Lôi Phật Tổ cung kính đáp lại. Cuối cùng cũng chịu xuất đầu rồi sao? Trong cung điện có chút u tối, một lão tăng già nua ngồi đó. Nhìn qua ông ta tuy già nua, cằn cỏi nhưng đôi mắt lại vô cùng có thần. Khi Vũ Trì vừa đến liền biết ông ta là ai. Khổng Tước Minh Vương Phật Tổ, một vị đức cao vọng trọng trong Phật Môn. Nhưng ở Khổng Tước Tộc thì hắn là một phản đồ - Khổng Tước Minh Vương. "Vũ Trì xin chào Minh Vương Phật Tổ" tuy ông ta là phản đồ nhưng Vũ Trì cũng giữ đúng phép tắt mà chào hỏi. Ông ta không vội trả lời chỉ nhìn Vũ Trì một chút mới lên tiếng. "Khổng Tước Tộc có người nối nghiệp ta cũng yên tâm" "Phật Tổ nói đùa, người Phật Pháp uyên thâm, tứ đại giai không, lục thân không nhận, hồng trần không nhiễm, Khổng Tước Tộc có đáng là gì để ngài lo lắng" ông ta vừa nói xong Vũ Trì khẻ nhếc môi phì cười một cái. Nghe vậy ông ta khẻ nhắm mắt lại một chút, cưỡng ép bình ổn lại tâm thần. Vốn tưởng mọi chuyện đã là quá khứ, năm thế trôi qua vậy mà chỉ với một câu của Vũ Trì lại khiến cho Tâm Ma của hắn phát tác. Là hắn có lỗi với Khổng Tước Tộc, có lỗi với tộc đàn, cho nên Đạo Tâm chưa từng được hoàn mỹ. Năm thế trước hắn là Khổng Tước Tộc thiên kiêu, lực ép quần hùng, mang đến cho Khổng Tước Tộc vinh quang vô hạn. Nhưng mà, sau hồi Bất Dạ Cô Sơn Tổng Chiến, hắn giành được Giới Tọa thì hắn đã từ bỏ Khổng Tước Tộc, gia nhập Đại Lôi Âm Tự. Cũng vì hắn, bao nhiêu tích góp của Khổng Tước Tộc đều tập trung cho hắn, nhưng không ai ngờ chỉ là vì kẻ khác may áo cưới. Hắn phản bội khiến cho Khổng Tước Tộc mất trắng, suy sụp suốt năm thế. "Sư phụ, người không sao chứ?" một bên Kính Lôi Phật Tổ lo lắng hỏi, hắn sợ Vũ Trì nói tiếp sẽ khiến cho Minh Vương Phật không khống chế được mình. Nhưng hắn đã lo xa, kẻ sống qua năm thế há dể dàng nhập Ma như vậy. "Có thể ngươi nói đúng, ta không có tư cách đó" hít sâu một hơi Minh Vương Phật nhìn Kính Lôi Phật nói tiếp. "Kính Lôi, hai thế trước ta bồi dưỡng ngươi trở thành Thiên Tôn, cũng vì muốn để ngươi giúp ta trả lại món nợ ân nghĩa cho Khổng Tước Tộc. Nhưng ngươi không làm được, đó cũng là lý do vì sao đến giờ Đạo Tâm của ngươi vẫn còn vết nứt" Kính Lôi Thiên Tôn? Hai thế trước là một trong ba vị Giới Tử? Không ngờ Minh Vương có bản lĩnh như vậy, bản thân năm thế trước là Giới Tử, ba thế sau lại bồi dưỡng ra một vị Giới Tử khác, đúng là có bản lĩnh a. Nhưng bản lĩnh này của hắn Vũ Trì không chút nào tán dương. "Là đệ tử khi đó sai lầm" Kính Lôi thở dài. "Vũ Hoàng dùng Phạn Âm kinh Phật ổn định tâm thần, lợi dụng đột phá Tinh Thần Lực nhưng lại không bị ảnh hưởng, đúng là Đạo Tâm rất cứng cỏi. Đệ tử nghĩ Khổng Tước Tộc đã sắp huy hoàng trở lại rồi" hắn nói tiếp. "Cho nên ngay lúc này ta muốn kết thúc mọi ân oán với Khổng Tước Tộc" Minh Vương Phật nhìn Vũ Trì nói ra.
|
CHƯƠNG 218: TÍNH TOÁN NỢ NẦN. Đến đây, dù là Kính Lôi Phật Tổ cũng không hiểu Minh Vương Phật Tổ muốn làm gì. "Sư phụ..." hắn định hỏi liền bị Minh Vương Phật ra hiệu im lặng. "Vũ Hoàng, mạng của ngươi là do chúng ta cứu, phần ân nghĩa này cứ tính lên đầu ta. Từ đây ta và Khổng Tước Tộc không ai nợ ai" hắn nhìn Vũ Trì nghiêm túc nói. "Ngài cho là mạng của ta đáng giá vậy sao?" Vũ Trì khẻ nhếc môi đáp lại. "Đáng, ngươi là một trong những nguyên do khiến cho Đại Lôi Âm Tự không xuất thế ở thế này. Khổng Tước Tộc có ngươi sẽ huy hoàng hơn là ta, ta tin điều đó?" Minh Vương Phật không chút chằng chừ mở miệng. "Ta có sức ảnh hưởng vậy sao" Vũ Trì không ngờ mình lại là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ e ngại vậy a. "Thế này biến số quá lớn, không chỉ có ngươi mà còn nhiều người nữa đã làm cho Thiên Cơ xáo trộn. Hệ lụy kéo theo nó cũng quá lớn, mà Đại Lôi Âm Tự không sinh ra được một thiên kiêu đủ sức cạnh tranh, vì thế chúng ta không cần thiết phải dính vào vũng nước đục này". Nếu Minh Vương Phật Tổ đã ngã bài, Vũ Trì cũng không quanh co. "Tốt, ta chấp nhận trao đổi này của ngài. Nhưng nếu đã tính phải tính cho đủ, hai đầu Huyễn Kỳ Thú và Chiến Xa ngài lấy từ Khổng Tước Tộc cũng mong ngài trả lại đây" Chiến Xa năm đó của Minh Phương Phật là do Khổng Tước Tộc dùng hết tài sản chế tạo ra, không phải là Chiến Xa của Vũ Trì và Vân Hàn bây giờ có thể so sánh. Nghe Vũ Trì nhắc đến Kính Lôi Phật Tổ liếc nhìn Minh Vương Phật một cái, nhưng lại không nói gì cả. Tuy nhiên, Vũ Trì có thể cảm nhận được hắn có phần lo lắng. "Chiến Xa ta có thể trả lại, nhưng nó đã sinh ra Khí Linh, ta không chắc nó sẽ chịu theo ngươi" Minh Vương Phật chầm chậm nói ra. "Tự ta sẽ có cách" Vũ Trì nhún vai nói. "Còn về hai đầu Huyễn Kỳ Thú, chúng đã chết, ta sẽ dùng hai đầu dị thú khác hoàn trả cho ngươi" "Là chủng tộc nào? Khổng Tước vốn không thích những thứ xấu xí, ta cũng vậy" Minh Vương vừa nói xong Vũ Trì liền hỏi. Cậu không muốn chịu thiệt cho nên đem cả Khổng Tước Tộc ra ép hắn. "Ta biết. Ta có hai đầu dị thú, một là Diệu Nhật Kim Nhãn Thú, một ánh mắt có thể thắp sáng Mặt Trời. Hai là Trục Nguyệt Bích Tình Thú, một ánh mắt có thể dập tắt Ánh Trăng. Ngươi thấy thế nào?" Mắt Trời - Thái Dương Tinh, Mặt Trăng - Thái Âm Tinh trên thế giới này có rất nhiều, lớn nhỏ không đồng đều. Tuy nói Diệu Nhật - Trục Nguyệt song thú có thể chưởng khống Thái Dương - Thái Âm, nhưng hai đầu hiện tại lực chưởng khống cũng không phải quá mạnh. Dù sao đã qua rồi thời kỳ dị thú tung hoành, truyền thừa bị đứt đoạn, cho nên dù song thú bất phàm nhưng tiềm lực phát triển cũng không cao. Cho là vậy, nhưng Kính Lôi Phật nghe xong cũng phải thở gấp một phen. "Sư phụ, này..." hắn là muốn nói Minh Vương Phật bồi thường quá lớn, Diệu Nhật - Trục Nguyệt song thú quý giá hơn Huyễn Kỳ Thú rất nhiều lần a. "Không cần nói, đi vay thì phải trả lãi" Minh Vương Phật ngăn Kính Lôi Phật Tổ lại. Xét về Đạo Tâm, Kính Lôi Phật Tổ đúng là còn phải rèn luyện nhiều mới bằng sư phụ của mình được. "Tốt, ta đồng ý" kỳ kèo bớt một thêm hai cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên Vũ Trì quyết định rất nhanh. Nói là làm, ngay sau đó Kính Lôi Phật Tổ liền dẫn Vũ Trì ra sau hậu viên, nơi hai đầu dị thú đang sống. Thật đúng là quá đẹp, Diệu Nhật thân như Kỳ Lân, đầu như Bạch Trạch, đuôi Lân, vẫy Phụng, tòa thân phát ra Thái Dương lực sáng rực. Kế bên nó Trục Nguyệt Thú lại có thân thể thon dài, lông ánh bạch, chân tựa Long, mắt như sao, trên đầu còn có một vầng bán Nguyệt. Thân thể cũng phát ra ánh sáng huyền ảo. "Nhật, Nguyệt đến đây" nghe Kính Lôi Phật kêu, hai đầu dị thú liền từ từ đi đến, chúng liếc nhìn Vũ Trì một cái như muốn đoán xem cậu là ai. "Hắn là Vũ Hoàng - Vũ Trì, từ đây hai ngươi sẽ theo Vũ Hoàng, không cần ở lại đây nữa" Kính Lôi có chút luyến tiếc nói ra. Sống chung một thời gian dài như vậy, Kính Lôi Phật Tổ với chúng rất có tình cảm, nhưng lệnh của Minh Vương Phật là vậy hắn cũng không dám cải lại. Nghe nói xong, hai đầu dị thú nhìn nhau một chút rồi nhìn Vũ Trì, sau đó miễn cưỡng gật đầu. Tuy người trước mặt có chút già, cũng không mạnh như Kính Lôi Phật Tổ trước mặt, nhưng cái tên Vũ Hoàng này dường như rất có địa vị. Theo hắn sẽ được ra ngoài xông xáo có lẽ sẽ không quá tệ, nếu tệ thì bọn chúng cứ bỏ đi là được. Hai đầu dị thú này suy nghĩ thế cho nên mới miễn cưỡng đồng ý. "Vậy, chúng ta đi qua chổ Minh Vương Chiến Xa thôi" dường như thấy hai đầu dị thú quá dể dàng đồng ý đã khiến cho Kính Lôi Phật có chút không vui. Hắn đi trước dẫn đường, không nghĩ tới Vũ Trì lại dắt theo hai đầu dị thú. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao chúng đã là của Vũ Trì. Minh Vương Chiến Xa được đặt ở một sân nhỏ, tuy lâu rồi không được sử dụng nhưng lại không hề có chút gì dáng vẻ hư hỏng, mà lại tỏ ra khí tức vô cùng mạnh mẻ. Khi hai người đến, từ trong Chiến Xa một hư ảnh Khổng Tước liền xuất hiện, nó chính là Khí Linh của Minh Vương Chiến Xa này. "Tiểu Kính Lôi, chủ nhân muốn xuất hành đi đâu à? Ta tính xem hình như đã hai thế hắn chưa đi ra ngoài rồi, thật nhàm chán a" Khí Linh mở miệng, Kính Lôi Phật Tổ mặt liền có chút đỏ lên. Hắn đã là Phật Tổ sao còn kêu là Tiểu Kính Lôi chứ, lại trước mặt Vũ Trì một ngoại nhân nữa chứ. "Không, không phải. Vị này là Vũ Hoàng đến từ Khổng Tước Tộc" tuy vậy, nhưng hắn vẫn nói vào chính sự. "Vũ Hoàng của Khổng Tước Tộc? Sao già thế? Khổng Tước Tộc hết thiên kiêu rồi sao hay là ngoại giới quá lụi tàn lại để một lão già lên thượng vị?" Khí Linh không chút nể mặt nhìn Vũ Trì nói. "Không phải, không phải, Vũ Hoàng là do..." Kính Lôi vừa muốn thay Vũ Trì giải thích thì đã bị cậu một mặt lạnh lùng cắt ngang. "Ta đến thu hồi Minh Vương Chiến Xa" "Thu hồi ta? Ngươi nghĩ mình là ai chứ?" Khí Linh sau một giây phát ngốc liền phá lên cười. "Ngươi là do Khổng Tước Tộc chế tạo, bây giờ mang ngươi về Khổng Tước Tộc ngạc nhiên lắm sao?" Vũ Trì cho dù mắt không mở nhưng mặt vẫn hướng về hắn, lạnh lùng lên tiếng. "Hừ, vậy thì đã sao? Ta chỉ theo chủ nhân" Khí Linh bưng ra bộ mặt cao cao tại thượng nhìn xuống. "Là...là sư phụ để người theo Vũ Hoàng trở về Khổng Tước Tộc a" lúc này Kính Lôi Phật có chút khó khăn nói ra, đột nhiên hắn cảm thấy đồng cảm cho Minh Vương Chiến Xa vì bị từ bỏ.
|
CHƯƠNG 219: NGOÀI DỰ LIỆU. Kính Lôi Phật Tổ là sợ Khí Linh đau buồn, oán trách Minh Vương Phật Tổ, cho nên mới e dè khi nói ra như vậy. Đúng thật, sau khi nghe hắn nói xong Khí Linh liền lâm vào trầm tư. "Ngươi đừng trách sư phụ, hắn cũng là bị...ép" hai chử "bị ép" này Kính Lôi Phật Tổ có chút thấp giọng nói ra. Nhưng sau đó đột nhiên Khí Linh lại ha hả cười lớn, làm cho Kính Lôi Phật Tổ tưởng hắn bị khích thích đến phát điên luôn rồi. "Chủ nhân đồng ý trả nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh lấy không đã" phục hồi lại vẻ ngạo mạng Khí Linh nhìn Vũ Trì lạnh lùng nói. Khí Linh vừa nói xong Vũ Trì liền biết chuyện gì xảy ra, không nghĩ đến hắn với Minh Vương Phật lại tâm tư liên thông đến vậy. Ngay từ đầu Minh Vương Phật Tổ đã không nguyện ý trả lại Chiến Xa, cho nên khi giao kèo đã cố ý hố cậu, hắn tự tin vào thực lực của Khí Linh sẽ hơn Vũ Trì sao? "Như vậy, ngươi là không nguyện ý trở về?" Vũ Trì không cảm xúc hỏi. "Không?" Khí Linh quả quyết trả lời. "Ngươi cũng là phản đồ" Vũ Trì vừa dứt lời, kiếm liền đâm tới. "Muốn đánh với ta, ngươi còn non lắm" Khí Linh cũng không hề nhân nhượng mà xuất thủ. Cứ như vậy một trận chiến liền nổ ra. Khí Linh há miệng phun ra một ngụm Cửu Thải Nguyên Khí liền hóa thành Khổng Tước đánh tới. "Diệt" cũng ngay lúc đó Vũ Trì lăng không xuất ra một kiếm chém Khổng Tước Nguyên Khí thành hai nữa, ầm ầm đổ nát. "Đây là dùng Không Gian vận chuyển Kiếm Khí?" Kính Lôi ánh mắt sáng suốt nhận ra thủ đoạn của Vũ Trì. Nhưng hắn cũng âm thầm cảm thấy lo sợ cho Khí Linh rồi. Thêm một kiếm nữa đột nhiên xuất hiện, Khí Linh tuy có chút giật mình nhưng cũng không hoãn loạn. "Phật Đà Kim Thân" hắn hét lớn một tiếng, xung quanh hư ảnh Phật Đà liền nổi lên bao phủ lấy Khí Linh. Bên trong, Khí Linh một thân đã biến thành màu vàng đồng, phòng ngự tăng lên một mãn lớn. "Phật Quang Tịnh Diệt, chết đi" hắn lại há miệng phun ra một ngụm ánh sáng. Đây là một môn bí pháp có uy lực rất lớn của Phật Môn, Khí Linh dựa vào môn này mới lên mặt như vậy. "Học được Phật Môn vài bản sự đã coi mình là vô địch?" Vũ Trì nhếc môi khinh thường một tiếng. Chỉ thấy Không Gian Đồ Đằng xuất hiện, mãnh không gian quanh Khí Linh liền bị chấn trụ. "Ầm..." Phật Quang va vào không gian nổ vang một tiếng, chợt bên trong tiếng của Khí Linh đau đớn phát ra. Kim Thân phá nát, Khí Linh suy nhược nhìn như sắp bay không nổi. "Ngươi giỏi lắm, lấy Không Gian làm mặt gương chiếu lại Phật Quang của ta. Nhưng ngươi không giết được ta, haha" Đây là một chiêu Vũ Trì học theo Âm Dương Kính của Lệnh Vương, chỉ là có chút thay đổi mà thôi. Đột nhiên bên cạnh Kính Lôi Phật Tổ thở ra một tiếng như bỏ được một phần gánh nặng, nhìn lại đã thấy Khí Linh xoay tròn nhập lại vào Chiến Xa. Từ bên trong tiếng của hắn cười ha hả phát ra. Hắn tuy sống qua năm thế là vậy, nhưng rất ít khi ra ngoài, ở Đại Lôi Âm Tự có Minh Vương Phật Tổ làm chổ dựa. Cho nên rất ít đánh nhau với người ta, thiếu khuyết thực chiến nghiêm trọng. Lần này coi như gặp Vũ Trì là hắn xui xẻo. Khí Linh sau khi nhập lại vào Chiến Xa thì rất yên tâm, cậu muốn lấy chi Chiến Xa trừ phi phải giết được hắn, nhưng không bức được hắn ra ngoài làm sao mà giết. Có lẻ, là Minh Vương Phật Tổ và Kính Lôi Phật Tổ cũng nghĩ như vậy. Chỉ tiếc bọn họ lại không hiểu Vũ Trì, cậu không nhất thiết phải mang hoàn chỉnh Chiến Xa về, bởi vì cậu không thích dùng đồ của người khác. "Xoẹt...bùm...ầm..." một kiếm quyết tuyệt đánh ra, Kính Lôi không ngờ lại hành động như vậy. Khi hắn lấy lại tâm thần thì Vũ Trì đã cất Thần Hy Kiếm vào. Lúc này, Minh Vương Chiến Xa đã bị chém thành nhiều mãnh, Khí Linh hoàn toàn câu diệt. "Vũ Hoàng, ngươi..." Kính Lôi nhìn hắn tức giận muốn quát lên, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Vốn thầy trò hắn cứ nghĩ Vũ Trì không dám ra tay quá nặng đối với Minh Vương Chiến Xa, mà dùng cách mềm dẻo để thuyết phục, nhưng với tính cách của Khí Linh há lại bị thuyết phục như vậy? Cho đến khi Vũ Trì ra tay đánh nhau với Khí Linh thì bọn họ mới ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm. Nhưng Khí Linh thông minh đấy chứ, biết giấu mình vào Chiến Xa, bọn họ liền cho là Vũ Trì sợ ném chuột vở bình mà không dám làm gì hắn. Chỉ là bọn hắn sai, bọn họ đánh giá sai sự ngoan tuyệt của Vũ Trì. "Thua, lại vậy mà thua trong tay một thằng nhóc" Minh Vương Phật Tổ ngồi trong điện của mình cười khổ, nhưng trong tâm không có chút gì hận ý. "Có hắn, Khổng Tước Tộc sẽ bảo trụ huy hoàng được vài thế nữa đi" nói đến đây hắn mới nhắm mắt lại. Trở lại với Vũ Trì, lúc này cậu đã thu hết mãnh vở của Chiến Xa vào túi. Cậu không thích xài đồ của người khác, nhưng Chiến Xa toàn thân là bảo vật không thể để cho Minh Vương Phật được lời được. "Khính Lôi Phật Tổ, mọi chuyện đã xong, cũng đến lúc ta nên rời đi, cáo từ" quay lại nhìn hắn, Vũ Trì cười nói. Tuy cậu nhắm mắt nhưng Kính Lôi lại cảm nhận được mắt cậu vẫn mở và sáng tỏ như thường. "Haizz, ta sẽ kêu người đưa ngươi ra ngoài" Kính Lôi Phật Tổ thở dài đáp lại, sau đó hắn kêu tiểu Hòa Thượng vào dẫn cậu đi ra. "Thí chủ, người phải rời đi sao?" tiểu Hòa Thượng trên đường đi có chút buồn buồn hỏi cậu. "Ngươi luyến tiếc ta sao?" cậu cười hỏi lại. "Đúng vậy a, ta chăm sóc thí chủ nhiều năm như vậy, đúng là có chút không nở" tiểu Hòa Thượng thành thật đáp. Vũ Trì thích tiểu Hòa Thượng này, rất đơn thuần, rất nhu thuận, thật khiến người khác yêu thương. Lúc này, hai người đã rời khỏi đại viện của Minh Vương Phật Tổ, Vũ Trì định nói với tiểu Hòa Thượng vài thứ nữa, đột nhiên có một vị tăng nhân đi lại: "Thí chủ là Khổng Tước Tộc Vũ Hoàng phải không?" tăng nhân chấp tay chào hỏi. "Chào Minh Tuệ sư huynh, vị này đúng là Vũ Hoàng" không đợi Vũ Trì lên tiếng, tiểu Hòa Thượng đã nhảy lên nói trước. Chợt trong người tăng nhân chiến ý đột nhiên dâng lên, dọa tiểu Hòa Thượng phải lui về sau. "Vũ Hoàng, mời đánh với ta một trận"
|
CHƯƠNG 220: CHIẾN MINH TUỆ. Vị tăng nhân tên Minh Tuệ này tuy có bề ngoài của một Phật Tu, nhưng phong phạm lại giống một chiến sĩ hơn. Hắn hướng Vũ Trì khiêu chiến ở một nơi luôn hướng tới sự an lạc như thánh địa Đại Lôi Âm Tự này, có thể thấy rỏ hắn hiếu chiến đến cở nào. "Vũ thí chủ cẩn thận một chút, Minh Tuệ sư huynh là chúng ta thế hệ này đệ nhất nhân a" Tiểu Hòa Thượng có chút lo lắng kéo tay Vũ Trì nói. "Không cần lo lắng" nghe hắn nhắc nhở, trên khuôn mặt già nua của Vũ Trì thoáng hiện lên một nụ cười. Sau đó, cậu quay lại nhìn Minh Tuệ. "Tăng Nhân không phải vô cầu, vô dục sao ngươi lại muốn cùng ta một trận chiến?" "Bởi vì ta không cam tâm?" Ming Tuệ không hề suy nghĩ mà đáp lại. "Ta tự nhận thiên tư không kém ai, nhưng bởi vì một câu của Bồ Đề Phật Tổ mà ta không thể tham dự Bất Dạ Cô Sơn Chiến, cho nên ta không cam tâm. Ta biết ngài ấy tinh thông Vận Mệnh, nhìn thấu tương lai nhưng ta vẫn không cam tâm" Ba lần nhắc đến "không cam tâm" Minh Tuệ đúng thật đã sinh Tâm Ma. Hắn khiêu chiến Vũ Trì, nếu thua hắn mới chấp nhận lời của Bồ Đề Phật Tổ là đúng, còn nếu thắng thì hắn sẽ tự ngã hồng trần, rời khỏi cửa Phật. "Tốt, ta sẽ đánh với ngươi một trận" Vũ Trì cũng muốn thông qua trận chiến này, đoán xem tạo nghệ Vận Mệnh Đạo của Bồ Đề Phật Tổ đã đi được bao xa. Minh Tuệ tự chủ trương đi khiêu chiến Vũ Trì những vị khác trong tự đều biết, nhưng họ không ngăn cản, có lẻ bọn hắn cũng trông chờ trận chiến này đi. Sau đó, Minh Tuệ và Vũ Trì tách ra chào nhau một cái, trận chiến liền bắt đầu. "Phật Trượng Kim Thân" vừa xuất chiêu hắn liền vận dụng phòng ngự thể công, hóa thành một tôn Phật cao lớn. Môn công pháp này còn mạnh hơn Kim Thân Phật Đà của Chiến Xa Khí Linh nhiều, bởi vì khi hắn vận dụng đã xuất hiện ra Phạn Kinh chúc phúc. "Ma Ha Thiên Thủ" trên cao nhìn xuống Vũ Trì, Minh Tuệ liền đánh ra trăm vạn chưởng pháp. "Bang...bang...bang..." chưởng pháp nhìn qua rất uy lực, tuy nhiên lại không thể phá vở Không Gian Vũ Trì tạo ra. Đột nhiên Không Gian rung động, quanh Minh Tuệ hàng ngàn thanh Kiếm Vũ đã bắn tới. "Lôi Âm Thập Bát Thức" tiếng Lôi Âm nổ ra, Minh Tuệ đánh ra mười tám chưởng hòng ngăn cản Không Gian Kiếm Vũ. Nhưng lúc này "xoẹt" một tiếng, trên Kim Thân của hắn đã xuất hiện ra một vết rách. "Bùm..." tiếng nổ vang lên, một mãnh máu thịt đã rơi xuống. Lúc này bên ngoài Vũ Trì đã thu lại Không Gian thả Minh Tuệ ra. "Thắng thua đã định" ở nơi khác, một vị Phật Đà thở dài nói ra. Cách Minh Tuệ chiến đấu và vận dụng công pháp nhìn qua rất mạnh mẻ, nhưng thật ra chỉ được cái vỏ bọc. Phật Môn lấy chử "Phật" làm gốc, mọi công pháp chiến kỷ đều không thể xa rời chử "Phật" này. Nhưng Minh Tuệ lại không như vậy, hắn không thông hiểu Phật Pháp, không hiểu được tinh túy của pháp môn, cho nên tất cả chỉ là một vỏ bọc, một chiêu liền có thể bị phá. "Ta thua, Không Gian Đạo của Vũ Hoàng rất mạnh, ta thua tâm phục khẩu phục" Minh Tuệ biết, bởi vì nơi đây là Đại Lôi Âm Tự, Vũ Trì còn có lưu thủ nếu là bên ngoài hắn đã chết rồi. "Vũ Hoàng, ta chỉ muốn hỏi người đã vận dụng bao nhiêu phần thực lực" Minh Tuệ hỏi câu này cho dù ẩn sâu bên trong cấm địa, cũng có mấy vị Phật Tổ không hẹn mà lắng tai nghe. "Có lẻ là năm phần" Vũ Trì nói nhẹ. Nghe vậy Minh Tuệ mặt đã biến sắc, nhưng sau đó hắn liền bị đả kích nghiêm trọng hơn. "Năm phần thực lực của ta ở một trăm năm trước" Đúng vậy, cậu chỉ sử dụng hai chiêu Không Gian Đạo đã đánh bại hắn, mà không hề chân chính xuất Kiếm. Huống chi, nếu là dùng đến thực lực hiện tại không chỉ có Không Gian Đạo đơn giản như vậy. "Năm phần thực lực của một trăm năm trước, haha Bồ Đề Phật Tổ nói không sai, là ta tự cường. Từ nay, ta sẽ rủ bỏ hồng trần tạp niệm, chuyên tu Phật Pháp" một trận chiến qua đi để cho Minh Tuệ thông suốt rất nhiều. Thực lực của hắn đúng thật là không đủ, ra ngoài tham gia chiến tranh chỉ có con đường chết. Cho dù không chết cũng kéo Đại Lôi Âm Tự vào vũng nước đục, không có cửa thoát ra này. "Vũ Hoàng, cảm ơn ngươi" hắn chấp tay cuối đầu chào cậu một cái, liền lăng không biến mất. Tiểu Hòa Thượng đứng ở xa nhìn vẫn chưa kịp hoàn hồn, phải đợi Minh Tuệ biến mất lúc sau mới chạy đến bên Vũ Trì. "Vũ thí chủ thật mạnh a, có thể dể dành đánh bại Minh Tuệ sư huynh như vậy" hắn khen cậu một tiếng. Vốn Vũ Trì định đưa tay vuốt đầu hắn, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó liền thu tay lại. "Đi thôi, trời đã không còn sớm" cậu cười nhẹ nói. Tiểu Hòa Thượng "uhm" một tiếng liền dẫn cậu đi. Sau một hồi đến một cây cầu ngọc lớn, lúc này Tiểu Hòa Thượng mới chỉ tay. "Thí chủ chỉ cần đi qua cây cầu này liền có thể ra ngoài" Đang đi được nữa cầu chợt Vũ Trì quay đầu lại nhìn tiểu Hòa Thượng: "Tiểu Hòa Thượng, ngươi tên gì?" "Ta, tiểu tăng danh Minh Tâm" hắn cười nói ra. "Minh Tâm, tên rất hay. Ta chúc ngươi luôn giữ được minh tâm. Nếu có cơ hội nên đi ra ngoài học hỏi nhiều một chút" cậu nói xong liền đi tiếp rồi biến mất khỏi tầm mắt của Minh Tâm.
|